Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293 - Chương 293KẺ CHỦ MƯU
Chương 293KẺ CHỦ MƯU
Lúc Vương Như Vân được kéo lên bờ, Tiểu Quả Viên cả người ướt đẫm không để ý bản thân mệt mỏi, lập tức muốn hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho Vương Như Vân đang hôn mê. Bác Nghiêm ở bên cạnh vẫn còn đang hoang mang lo lắng, vẫn là Tiểu Quả Viên nhắc nhở bà nhanh chóng quay về gọi điện cho xe cấp cứu tới đây, bởi vì điện thoại của Tiểu Quả Viên và Viên Như Vân đều đã bị nước trong hồ làm hỏng.
Dưới sự cố gắng của Tiểu Quả Viên, cuối cùng Vương Như Vân cũng hộc nước ra, cũng đã tự mình thở được, chỉ là người vẫn không hề nhúc nhích. Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới đưa ba người đi, Lưu Tử Thần và Khang Thoa nghe được chuyện này cũng lập tức chạy tới bệnh viện.
Bác sĩ tiếp tục cấp cứu và kiểm tra cho Vương Như Vân, xác định ngoài bị chìm xuống nước ra thì không có gì đáng ngại, các kết quả khác cũng rất bình thường, chụp CT não cũng thể hiện bệnh nhân không vì thiếu không khí mà phát sinh ra bệnh khác, nhưng từ sau khi được cứu lên bờ, Vương Như Vân vẫn chưa tỉnh lại, dù các bác sĩ đã cố gắng nhưng cô ấy vẫn hề không hề khôi phục ý thức.
Theo lời của bác sĩ, bệnh nhân bị kích thích quá mức, bây giờ không phải cô ấy chưa tỉnh lại mà là không muốn tỉnh lại, yếu tố tinh thần này có thể sẽ ức chế sức sống của cơ thể, nói cách khác, Vương Như Vân không hề luyến tiếc gì với cuộc sống này.
Lưu Tử Thần cảm ơn bác sĩ, chị nghe nói Vương Như Vân rơi xuống nước, vốn vô cùng lo lắng cô ấy sẽ trở thành người chết thứ ba của mỏ, may mà vẫn bảo vệ được mạng sống, còn chuyện cô ấy vẫn chưa tỉnh lại thì người khác không thể làm gì được, vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân.
“Hắt xì, hắt xì...”
Tiểu Quả Viên đứng một bên hắt xì, vì cứu người mà cả người cậu bé ướt đẫm, tới bây giờ vẫn chưa về thay quần áo, hiển nhiên đã bị cảm lạnh.
Lưu Tử Thần quan tâm nói: “Tiểu Quả Viên, ở đây không còn việc gì nữa đâu, có bọn chị ở đây rồi, em mau trở về nhà khách tắm rửa nghỉ ngơi chút đi, đừng để bị lạnh rồi sinh bệnh.”
Tiểu Quả Viên lại cậy mạnh nói: “Em không sao cả, em muốn ở đây chờ chị Vương Như Vân tỉnh lại! Nếu không phải lúc đó em phản ứng quá chậm thì có lẽ đã cứu được chị ấy sớm hơn, không chừng lúc này chị ấy đã tỉnh lại rồi!”
“Chuyện này không thể trách em được, hôm nay em làm tốt lắm, nếu không có em thì có lẽ đã xảy ra tai nạn chết người rồi, em đừng tự trách nữa!” Lưu Tử Thần mỉm cười nói chuyện với Tiểu Quả Viên, lần theo dõi Vương Như Vân này, cậu bé quả thật đã lập công lớn.
“Thật sao? Em đang lo mọi người sẽ mắng em làm bại lộ thân phận.” Mặt Tiểu Quả Viên thoáng đỏ lên, không biết là vì ngại ngùng hay là vì cơ thể khó chịu nên nóng lên.
“Không phải em đã nói tình huống ở hiện trường cho bọn chị biết rồi sao! Em xử lý rất đúng lúc, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau quay về đi!”
Lưu Tử Thần bảo Tiểu Quả Viên đi về, dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, ngâm nước lạnh lâu như vậy, nếu không đi thay quần áo thì chắc chắn sẽ cảm lạnh mất.
Lúc Lưu Tử Thần và Tiểu Quả Viên nói chuyện, Vương Như Vân vẫn đang hôn mê được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, được Khang Thoa sắp xếp ở cùng phòng với Nghiêm Bảo Bình. Anh ta cảm thấy hiện tại hai người phụ nữ này là đồng bệnh tương liên, nếu ở cùng nhau có lẽ sẽ dễ câu thông hơn, biết đâu sẽ có lợi cho nhau. Đương nhiên hiện tại Vương Như Vân vẫn còn hôn mê nên không thể nói chuyện được, nhưng sắp xếp hai người bọn họ ở cùng một phòng sẽ tiện cho Bắc Đình phái người tới chăm sóc và bảo vệ, hai người phụ nữ này đều là người duy nhất còn lại trong nhà, nhất định không thể để hai người xảy ra sơ suất.
Lưu Tử Thần lại tiếp tục nói chuyện phiến với bác Nghiêm, chị và bác Nghiêm đã từng gặp nhau ở nhà Vương Ma Tử một lần, lúc đó Vương Như Vân vẫn còn trong trạng thái điên loạn, chính bác Nghiêm là người đã nói cho chị biết tình huống của Vương Như Vân lúc đó, hơn nữa còn tiết lộ tin tức liên quan tới cháu gái mình Nghiêm Bảo Bình và Tào Hồng Vĩ. Cho nên hiện tại, hai người bọn họ đã quen thân hơn, bác Nghiêm cũng biết thân phận của Lưu Tử Thần, cho nên lúc nói chuyện với chị, bác không hề giấu giếm chuyện gì.
Lưu Tử Thần chủ yếu hỏi bác Nghiêm và Vương Như Vân đã làm gì ở bờ hồ, cả lý do tại sao Vương Như Vân lại bất thình lình nhảy vào hồ nước. Căn cứ theo những gì Tiểu Quả Viên quan sát từ xa, Vương Như Vân và bác Nghiêm ngồi ở đó rất lâu, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, không hiểu sao lại nhảy vào hồ nước.
Bác Nghiêm hơi hoảng sợ, bình tĩnh một chút mới trả lời: “Cũng chưa nói gì, chỉ tán gẫu chút thôi, chủ yếu là Vương Như Vân nhớ lại quá khứ của con bé và Ma Tử. Hai người vẫn còn trẻ, tình cảm cũng rất tốt, cho nên cái chết của Ma Tử là đả kích rất lớn đối với con bé, hồ nước kia chính là nơi bọn họ từng hẹn hò, cho nên Vương Như Vân mới tới đó hóa vàng, bác cũng là lo lắng nên mới đi theo con bé.”
“Ừm, chuyện này cháu cũng hiểu, vậy sau đó thì sao? Tại sao cô ấy lại nhảy xuống hồ?” Lưu Tử Thần nhấn mạnh trọng điểm.
“Chuyện này bác thật sự không biết, vốn Như Vân vẫn đang nói chuyện bình thường lại đột nhiên bật dậy, sau đó chạy đi, vừa được vài bước đã xoay người lùi ra phía sau, bác còn chưa kịp gọi thì con bé đã rơi xuống hồ. Ài, đều do bác không để ý tới cảm xúc của Như Vân, nếu không, trước khi con bé ngã xuống, bác đã giữ chặt được nó rồi!” Bác Nghiêm hối hận không thôi.
“Bác nói cô ấy đột nhiên trở nên không bình thường, vậy lúc đó cô ấy có nhắc tới hay nhìn thấy cái gì không?” Lưu Tử Thần tin rằng chắc chắn phải có cái gì đó kích động nên Vương Như Vân mới đột nhiên trở nên điên rồ như thế.
Bác Nghiêm lại cẩn thận suy nghĩ: “Bác không có ấn tượng, chỉ là đang nhắc lại chuyện cũ thì con bé đột nhiên không nói gì nữa, cũng không nghe thấy gì cả. À đúng rồi, trong lúc lùi lại phía sau, hình như Như Vân liên tục lặp đi lặp lại một từ, đúng rồi, con bé liên tục hét có bướm!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lưu Tử Thần cuối cùng cũng tìm được manh mối cần biết: “Bác xác định cô ấy nói từ ‘bướm’ sao? Lúc ấy bác có thấy bướm không?”
Bác Nghiêm lập tức khẳng định: “Tuyệt đối chính xác, bác và con bé cách nhau rất gần, đúng là con bé nói có bướm. Lúc đó bác thấy có thứ gì đó bay tới nhưng không rõ lắm, bác còn bị phản ứng của Như Vân dọa nên không chú ý tới.”
Không thấy rõ cũng không sao, mấu chốt là chị đã nghe được lời nói từ miệng Vương Như Vân rồi. Bởi vì Tiểu Quả Viên vừa nói cho mình biết, lúc Vương Như Vân đứng bật dậy quả thật có một đám bướm bay tới bay lui, hơn nữa Vương Như Vân còn la hét gì đó, chỉ là khoảng cách quá xa nên không thể nghe rõ. Bây giờ thì tốt rồi, bác Nghiêm đứng ngay trước mặt nghe thấy lúc Vương Như Vân hoảng hốt đã nói “bướm”, như vậy chứng minh cô ấy nhất định đã nhìn thấy bươm bướm cho nên mới đột nhiên mất trí, cuối cùng ngã xuống nước.
Nhưng vấn đề là đó chỉ là một đàn bướm bình thường thôi, bình thường tới mức bác Nghiêm đứng bên cạnh cũng không để ý đến, tại sao Vương Như Vân lại thấy chúng đáng sợ chứ?
Lúc này, sau khi Lưu Tử Thần nhớ lại Vương Ma Tử, lần đầu tiên chị tới nhà họ Vương gặp Vương Như Vân, lúc ấy Vương Như Vân thần chí không rõ nhưng miệng cũng liên tục lẩm bẩm là “bướm”. Xem ra con bướm này chính là thứ khiến Vương Như Vân e ngại, Lưu Tử Thần báo cáo tình hình ở bệnh viện cho Trần Thiên Vũ biết, đồng thời nhờ Trần Thiên Vũ liên hệ với cảnh sát, phái chuyên gia đến bệnh viện bảo vệ Vương Như Vân và Nghiêm Bảo Bình, dù sao Lưu Tử Thần và Khang Thoa không thể ở mãi trong này được.
Trần Thiên Vũ vẫn còn nhớ mình đã từng tận mắt nhìn thấy con bướm mặt quỷ đáng sợ trong hầm số một, ông dần cảm thấy con bướm trong lời nói của Vương Như Vân có lẽ chính là con bướm quỷ này. Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Trần Thiên Vũ nghĩ lại mà sợ, dưới tình huống chưa từng gặp qua, con bướm ghê gớm và khủng khiếp ấy quả thật sẽ khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Trần Thiên Vũ bắt đầu hoài nghi, con bướm mặt quỷ này có liên quan tới vụ tử vong, nhất định là Vương Ma Tử đã từng gặp qua, nếu không cũng sẽ không khẩn trương cản Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn lại, đang êm đẹp lại dặn dò hậu sự cho người nhà. Nhưng nhìn thấy con bướm kia thì sao? Khó coi cũng vậy mà dọa người cũng thế, chỉ là xác một con bướm đã chết lâu ngày trên vách đá hầm lò mà thôi, không lẽ còn có thể sống lại đi giết người sao? Chuyện này hiển nhiên không thể khiến người ta tin tưởng.
Ngoài ra vẫn còn một vấn đề khác, cho dù Vương Ma Tử kia nhìn thấy bướm quỷ đáng sợ rồi cảm thấy sợ hãi, nhưng vợ hắn chưa từng xuống hầm, hẳn là chưa từng nhìn thấy con bướm quỷ kia mới đúng, tại sao lại sợ con bướm tới vậy chứ?
Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, Vương Như Vân vẫn nhắc tới bướm, chứng tỏ bướm đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với cô ấy và người nhà, ông lập tức thông báo cho Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn thăm dò tình hình bướm quỷ lần thứ hai, tốt nhất là có thể tới hầm lò số hai xem có bướm mặt quỷ giống hầm lò số một hay không.
Đợi tới lúc hầm lò thay ca, Lý Nhất Đình gọi điện cho Trần Thiên Vũ: “Chuyện anh bảo em đi kiểm tra bướm quỷ chỉ sợ là không được rồi, bởi vì hầm lò số một và hầm lò số hai đã bị niêm phong hoàn toàn, miệng hầm cũng đã bị lấp lại, không có máy móc chuyên nghiệp cỡ lớn, chắc chắn không thể vào được.”
Trần Thiên Vũ nghĩ tới việc này: “Tôi biết, nhưng hầm lò số ba từ sau khi xảy ra vụ nổ khí gas vào mùng tám năm nay, hiện tại đã bắt đầu ngưng sử dụng, nhưng hẳn là vẫn có thể lén lút vào đó.”
“Thiên Vũ, anh nghi ngờ ở hiện trường vụ nổ năm nay cũng có bướm mặt quỷ xuất hiện sao?” Chính Lý Nhất Đình cũng có suy đoán như vậy liền hỏi.
“Bây giờ thì khó mà nói được, thật ra lúc đi thăm dò hiện trường, chúng ta không phát hiện có gì bất thường, nhưng lúc ấy lại không biết gì về bướm quỷ, có lẽ có nhìn thấy xác động vật nhưng không để ý tới. Có điều, Nhất Đình này, các cậu vẫn cần phải giữ bí mật về lai lịch của mình, dù sao muốn đột nhập vào cũng không dễ dàng gì, phải chờ cơ hội thích hợp rồi mới đi thăm dò, nhất thiết không được mạo hiểm.” Trần Thiên Vũ nhắc nhở.
Sau khi Lý Nhất Đình đảm nhiệm chức tổ trưởng dưới hầm lò thì cũng có chút quyền lực, làm việc cũng không bị người khác nhìn chằm chằm nữa, khá là tự do. Nhưng nơi phát sinh vụ nổ lại là khu vực cấm, một khi tùy tiện đi vào, nếu bị người khác bắt gặp thì quả thật không dễ ăn nói chút nào. Tình hình hiện tại vẫn chưa đến mức cần để lộ danh tính, hơn nữa, nếu chỉ là đi quan sát một con bướm thì dường như không có hiệu quả gì cho lắm.
Vì thế Lý Nhất Đình thay đổi suy nghĩ, bắt đầu cùng Vạn Vĩnh Khôn cố ý vô tình đề cập tới sự cố phát nổ lúc trước với những công nhân khác trong khu vực khai thác mỏ, nhất là sự cố có liên quan tới bướm quỷ, cố gắng dụ đám công nhân nói ra sự thật.
Lúc Vương Như Vân được kéo lên bờ, Tiểu Quả Viên cả người ướt đẫm không để ý bản thân mệt mỏi, lập tức muốn hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho Vương Như Vân đang hôn mê. Bác Nghiêm ở bên cạnh vẫn còn đang hoang mang lo lắng, vẫn là Tiểu Quả Viên nhắc nhở bà nhanh chóng quay về gọi điện cho xe cấp cứu tới đây, bởi vì điện thoại của Tiểu Quả Viên và Viên Như Vân đều đã bị nước trong hồ làm hỏng.
Dưới sự cố gắng của Tiểu Quả Viên, cuối cùng Vương Như Vân cũng hộc nước ra, cũng đã tự mình thở được, chỉ là người vẫn không hề nhúc nhích. Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới đưa ba người đi, Lưu Tử Thần và Khang Thoa nghe được chuyện này cũng lập tức chạy tới bệnh viện.
Bác sĩ tiếp tục cấp cứu và kiểm tra cho Vương Như Vân, xác định ngoài bị chìm xuống nước ra thì không có gì đáng ngại, các kết quả khác cũng rất bình thường, chụp CT não cũng thể hiện bệnh nhân không vì thiếu không khí mà phát sinh ra bệnh khác, nhưng từ sau khi được cứu lên bờ, Vương Như Vân vẫn chưa tỉnh lại, dù các bác sĩ đã cố gắng nhưng cô ấy vẫn hề không hề khôi phục ý thức.
Theo lời của bác sĩ, bệnh nhân bị kích thích quá mức, bây giờ không phải cô ấy chưa tỉnh lại mà là không muốn tỉnh lại, yếu tố tinh thần này có thể sẽ ức chế sức sống của cơ thể, nói cách khác, Vương Như Vân không hề luyến tiếc gì với cuộc sống này.
Lưu Tử Thần cảm ơn bác sĩ, chị nghe nói Vương Như Vân rơi xuống nước, vốn vô cùng lo lắng cô ấy sẽ trở thành người chết thứ ba của mỏ, may mà vẫn bảo vệ được mạng sống, còn chuyện cô ấy vẫn chưa tỉnh lại thì người khác không thể làm gì được, vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân.
“Hắt xì, hắt xì...”
Tiểu Quả Viên đứng một bên hắt xì, vì cứu người mà cả người cậu bé ướt đẫm, tới bây giờ vẫn chưa về thay quần áo, hiển nhiên đã bị cảm lạnh.
Lưu Tử Thần quan tâm nói: “Tiểu Quả Viên, ở đây không còn việc gì nữa đâu, có bọn chị ở đây rồi, em mau trở về nhà khách tắm rửa nghỉ ngơi chút đi, đừng để bị lạnh rồi sinh bệnh.”
Tiểu Quả Viên lại cậy mạnh nói: “Em không sao cả, em muốn ở đây chờ chị Vương Như Vân tỉnh lại! Nếu không phải lúc đó em phản ứng quá chậm thì có lẽ đã cứu được chị ấy sớm hơn, không chừng lúc này chị ấy đã tỉnh lại rồi!”
“Chuyện này không thể trách em được, hôm nay em làm tốt lắm, nếu không có em thì có lẽ đã xảy ra tai nạn chết người rồi, em đừng tự trách nữa!” Lưu Tử Thần mỉm cười nói chuyện với Tiểu Quả Viên, lần theo dõi Vương Như Vân này, cậu bé quả thật đã lập công lớn.
“Thật sao? Em đang lo mọi người sẽ mắng em làm bại lộ thân phận.” Mặt Tiểu Quả Viên thoáng đỏ lên, không biết là vì ngại ngùng hay là vì cơ thể khó chịu nên nóng lên.
“Không phải em đã nói tình huống ở hiện trường cho bọn chị biết rồi sao! Em xử lý rất đúng lúc, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau quay về đi!”
Lưu Tử Thần bảo Tiểu Quả Viên đi về, dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, ngâm nước lạnh lâu như vậy, nếu không đi thay quần áo thì chắc chắn sẽ cảm lạnh mất.
Lúc Lưu Tử Thần và Tiểu Quả Viên nói chuyện, Vương Như Vân vẫn đang hôn mê được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, được Khang Thoa sắp xếp ở cùng phòng với Nghiêm Bảo Bình. Anh ta cảm thấy hiện tại hai người phụ nữ này là đồng bệnh tương liên, nếu ở cùng nhau có lẽ sẽ dễ câu thông hơn, biết đâu sẽ có lợi cho nhau. Đương nhiên hiện tại Vương Như Vân vẫn còn hôn mê nên không thể nói chuyện được, nhưng sắp xếp hai người bọn họ ở cùng một phòng sẽ tiện cho Bắc Đình phái người tới chăm sóc và bảo vệ, hai người phụ nữ này đều là người duy nhất còn lại trong nhà, nhất định không thể để hai người xảy ra sơ suất.
Lưu Tử Thần lại tiếp tục nói chuyện phiến với bác Nghiêm, chị và bác Nghiêm đã từng gặp nhau ở nhà Vương Ma Tử một lần, lúc đó Vương Như Vân vẫn còn trong trạng thái điên loạn, chính bác Nghiêm là người đã nói cho chị biết tình huống của Vương Như Vân lúc đó, hơn nữa còn tiết lộ tin tức liên quan tới cháu gái mình Nghiêm Bảo Bình và Tào Hồng Vĩ. Cho nên hiện tại, hai người bọn họ đã quen thân hơn, bác Nghiêm cũng biết thân phận của Lưu Tử Thần, cho nên lúc nói chuyện với chị, bác không hề giấu giếm chuyện gì.
Lưu Tử Thần chủ yếu hỏi bác Nghiêm và Vương Như Vân đã làm gì ở bờ hồ, cả lý do tại sao Vương Như Vân lại bất thình lình nhảy vào hồ nước. Căn cứ theo những gì Tiểu Quả Viên quan sát từ xa, Vương Như Vân và bác Nghiêm ngồi ở đó rất lâu, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, không hiểu sao lại nhảy vào hồ nước.
Bác Nghiêm hơi hoảng sợ, bình tĩnh một chút mới trả lời: “Cũng chưa nói gì, chỉ tán gẫu chút thôi, chủ yếu là Vương Như Vân nhớ lại quá khứ của con bé và Ma Tử. Hai người vẫn còn trẻ, tình cảm cũng rất tốt, cho nên cái chết của Ma Tử là đả kích rất lớn đối với con bé, hồ nước kia chính là nơi bọn họ từng hẹn hò, cho nên Vương Như Vân mới tới đó hóa vàng, bác cũng là lo lắng nên mới đi theo con bé.”
“Ừm, chuyện này cháu cũng hiểu, vậy sau đó thì sao? Tại sao cô ấy lại nhảy xuống hồ?” Lưu Tử Thần nhấn mạnh trọng điểm.
“Chuyện này bác thật sự không biết, vốn Như Vân vẫn đang nói chuyện bình thường lại đột nhiên bật dậy, sau đó chạy đi, vừa được vài bước đã xoay người lùi ra phía sau, bác còn chưa kịp gọi thì con bé đã rơi xuống hồ. Ài, đều do bác không để ý tới cảm xúc của Như Vân, nếu không, trước khi con bé ngã xuống, bác đã giữ chặt được nó rồi!” Bác Nghiêm hối hận không thôi.
“Bác nói cô ấy đột nhiên trở nên không bình thường, vậy lúc đó cô ấy có nhắc tới hay nhìn thấy cái gì không?” Lưu Tử Thần tin rằng chắc chắn phải có cái gì đó kích động nên Vương Như Vân mới đột nhiên trở nên điên rồ như thế.
Bác Nghiêm lại cẩn thận suy nghĩ: “Bác không có ấn tượng, chỉ là đang nhắc lại chuyện cũ thì con bé đột nhiên không nói gì nữa, cũng không nghe thấy gì cả. À đúng rồi, trong lúc lùi lại phía sau, hình như Như Vân liên tục lặp đi lặp lại một từ, đúng rồi, con bé liên tục hét có bướm!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lưu Tử Thần cuối cùng cũng tìm được manh mối cần biết: “Bác xác định cô ấy nói từ ‘bướm’ sao? Lúc ấy bác có thấy bướm không?”
Bác Nghiêm lập tức khẳng định: “Tuyệt đối chính xác, bác và con bé cách nhau rất gần, đúng là con bé nói có bướm. Lúc đó bác thấy có thứ gì đó bay tới nhưng không rõ lắm, bác còn bị phản ứng của Như Vân dọa nên không chú ý tới.”
Không thấy rõ cũng không sao, mấu chốt là chị đã nghe được lời nói từ miệng Vương Như Vân rồi. Bởi vì Tiểu Quả Viên vừa nói cho mình biết, lúc Vương Như Vân đứng bật dậy quả thật có một đám bướm bay tới bay lui, hơn nữa Vương Như Vân còn la hét gì đó, chỉ là khoảng cách quá xa nên không thể nghe rõ. Bây giờ thì tốt rồi, bác Nghiêm đứng ngay trước mặt nghe thấy lúc Vương Như Vân hoảng hốt đã nói “bướm”, như vậy chứng minh cô ấy nhất định đã nhìn thấy bươm bướm cho nên mới đột nhiên mất trí, cuối cùng ngã xuống nước.
Nhưng vấn đề là đó chỉ là một đàn bướm bình thường thôi, bình thường tới mức bác Nghiêm đứng bên cạnh cũng không để ý đến, tại sao Vương Như Vân lại thấy chúng đáng sợ chứ?
Lúc này, sau khi Lưu Tử Thần nhớ lại Vương Ma Tử, lần đầu tiên chị tới nhà họ Vương gặp Vương Như Vân, lúc ấy Vương Như Vân thần chí không rõ nhưng miệng cũng liên tục lẩm bẩm là “bướm”. Xem ra con bướm này chính là thứ khiến Vương Như Vân e ngại, Lưu Tử Thần báo cáo tình hình ở bệnh viện cho Trần Thiên Vũ biết, đồng thời nhờ Trần Thiên Vũ liên hệ với cảnh sát, phái chuyên gia đến bệnh viện bảo vệ Vương Như Vân và Nghiêm Bảo Bình, dù sao Lưu Tử Thần và Khang Thoa không thể ở mãi trong này được.
Trần Thiên Vũ vẫn còn nhớ mình đã từng tận mắt nhìn thấy con bướm mặt quỷ đáng sợ trong hầm số một, ông dần cảm thấy con bướm trong lời nói của Vương Như Vân có lẽ chính là con bướm quỷ này. Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Trần Thiên Vũ nghĩ lại mà sợ, dưới tình huống chưa từng gặp qua, con bướm ghê gớm và khủng khiếp ấy quả thật sẽ khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Trần Thiên Vũ bắt đầu hoài nghi, con bướm mặt quỷ này có liên quan tới vụ tử vong, nhất định là Vương Ma Tử đã từng gặp qua, nếu không cũng sẽ không khẩn trương cản Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn lại, đang êm đẹp lại dặn dò hậu sự cho người nhà. Nhưng nhìn thấy con bướm kia thì sao? Khó coi cũng vậy mà dọa người cũng thế, chỉ là xác một con bướm đã chết lâu ngày trên vách đá hầm lò mà thôi, không lẽ còn có thể sống lại đi giết người sao? Chuyện này hiển nhiên không thể khiến người ta tin tưởng.
Ngoài ra vẫn còn một vấn đề khác, cho dù Vương Ma Tử kia nhìn thấy bướm quỷ đáng sợ rồi cảm thấy sợ hãi, nhưng vợ hắn chưa từng xuống hầm, hẳn là chưa từng nhìn thấy con bướm quỷ kia mới đúng, tại sao lại sợ con bướm tới vậy chứ?
Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, Vương Như Vân vẫn nhắc tới bướm, chứng tỏ bướm đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với cô ấy và người nhà, ông lập tức thông báo cho Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn thăm dò tình hình bướm quỷ lần thứ hai, tốt nhất là có thể tới hầm lò số hai xem có bướm mặt quỷ giống hầm lò số một hay không.
Đợi tới lúc hầm lò thay ca, Lý Nhất Đình gọi điện cho Trần Thiên Vũ: “Chuyện anh bảo em đi kiểm tra bướm quỷ chỉ sợ là không được rồi, bởi vì hầm lò số một và hầm lò số hai đã bị niêm phong hoàn toàn, miệng hầm cũng đã bị lấp lại, không có máy móc chuyên nghiệp cỡ lớn, chắc chắn không thể vào được.”
Trần Thiên Vũ nghĩ tới việc này: “Tôi biết, nhưng hầm lò số ba từ sau khi xảy ra vụ nổ khí gas vào mùng tám năm nay, hiện tại đã bắt đầu ngưng sử dụng, nhưng hẳn là vẫn có thể lén lút vào đó.”
“Thiên Vũ, anh nghi ngờ ở hiện trường vụ nổ năm nay cũng có bướm mặt quỷ xuất hiện sao?” Chính Lý Nhất Đình cũng có suy đoán như vậy liền hỏi.
“Bây giờ thì khó mà nói được, thật ra lúc đi thăm dò hiện trường, chúng ta không phát hiện có gì bất thường, nhưng lúc ấy lại không biết gì về bướm quỷ, có lẽ có nhìn thấy xác động vật nhưng không để ý tới. Có điều, Nhất Đình này, các cậu vẫn cần phải giữ bí mật về lai lịch của mình, dù sao muốn đột nhập vào cũng không dễ dàng gì, phải chờ cơ hội thích hợp rồi mới đi thăm dò, nhất thiết không được mạo hiểm.” Trần Thiên Vũ nhắc nhở.
Sau khi Lý Nhất Đình đảm nhiệm chức tổ trưởng dưới hầm lò thì cũng có chút quyền lực, làm việc cũng không bị người khác nhìn chằm chằm nữa, khá là tự do. Nhưng nơi phát sinh vụ nổ lại là khu vực cấm, một khi tùy tiện đi vào, nếu bị người khác bắt gặp thì quả thật không dễ ăn nói chút nào. Tình hình hiện tại vẫn chưa đến mức cần để lộ danh tính, hơn nữa, nếu chỉ là đi quan sát một con bướm thì dường như không có hiệu quả gì cho lắm.
Vì thế Lý Nhất Đình thay đổi suy nghĩ, bắt đầu cùng Vạn Vĩnh Khôn cố ý vô tình đề cập tới sự cố phát nổ lúc trước với những công nhân khác trong khu vực khai thác mỏ, nhất là sự cố có liên quan tới bướm quỷ, cố gắng dụ đám công nhân nói ra sự thật.