Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 284 - Chương 284GIÚP NGƯỜI GẶP NẠN
Chương 284GIÚP NGƯỜI GẶP NẠN
Phó Cục trưởng Cục Khai thác mỏ Tần Học Xuyên rất không vừa lòng mà vứt điện thoại lên mặt bàn làm việc, đây đã là cuộc điện thoại thứ chín mà anh ta gọi cho Đào Nga, nhưng không có ai nghe máy, nhớ lại thái độ của Đào Nga đối với mình sau vài năm, trong lòng anh ta lại càng khó chịu.
Tần Học Xuyên cùng con gái cả Đào Tam Thắng - Đào Nga là bạn học thời cấp hai, quen biết nhau đã mười mấy năm. Thời trung học, sự điềm đạm và đáng yêu của Đào Nga làm Tần Học Xuyên đem lòng thầm mến, nhưng mối tình đầu mới chớm nở của anh ta ngay lập tức bị thiêu rụi. Bởi vì Đào Nga là một cô gái rất nổi bật, cô ấy có thể hát, nhảy và nhiều tài năng khác, cô ấy vô cùng ưu tú trong mắt các bạn cùng khóa, những người theo đuổi cô ấy không đếm xuể, trong khi đó, Tần Học Xuyên chỉ biết đến như một con mọt sách không hơn không kém, dĩ nhiên không thể khiến Đào Nga chú ý.
Nhưng số phận sau này thay đổi xoay vần, vì gia đình nghèo nên khi học xong cấp hai, Đào Nga phải nghỉ học đi làm từ sớm, còn Tần Học Xuyên lại không ngừng cố gắng học tập, sau đó lại cố gắng thi đậu công chức. Những năm gần đây, Tần Học Xuyên làm việc chăm chỉ, giỏi giang, được cấp trên và đồng nghiệp vô cùng khen ngợi, hơn nữa vận may không ngừng đến, tuổi còn trẻ đã làm đến vị trí Phó Cục trưởng, lấy vợ, sinh con và có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó, anh ta vô tình gặp lại Đào Nga ở một buổi họp lớp, không phải họp lớp cấp hai mà là họp lớp cấp ba của anh ta, địa điểm họp lớp lại là nơi mà Đào Nga làm việc. Tần Học Xuyên gặp lại Đào Nga, cô gái anh ta thầm mến mười năm trước giờ đã trở thành một phụ nữ xinh đẹp, trưởng thành có khí chất, còn Đào Nga thì rất ngạc nhiên khi thấy Tần Học Xuyên đã lột xác từ một chàng trai ngây ngô thành một cán bộ kiệt xuất, tình cảm bị chôn vùi thời trung học lúc này lại lặng lẽ nảy mầm.
Từ đó về sau, hai người thường xuyên lén lút hẹn hò, bởi vì Tần Học Xuyên đã kết hôn, hơn nữa chức vụ đặc biệt nên không dám công khai, quan hệ này là một loại bí mật, trừ hai người bọn họ ra, không có bất cứ người nào biết cả. Đối với Tần Học Xuyên, anh ta biết điều này là không đúng, nhưng không thể cưỡng lại, tình cảm dành cho mối tình đầu tiên thật khiến người ta khó có thể chối từ. Anh ta không cảm thấy mình đã đi lệch ra khỏi quỹ đạo thông thường, đó chỉ là một sự giải phóng cảm xúc chân thật của mình, cũng coi như là hành động đối xử tốt với chính bản thân. Nhưng Đào Nga thì khác, cô ấy lúc thì thân thiết lúc thì lạnh nhạt với anh ta. Điều này làm cho Tần Học Xuyên không thể nào đoán được trong lòng cô ấy nghĩ gì. Lúc anh ta muốn tìm Đào Nga thì lại không tìm được, còn khi anh ta đang công tác bận rộn thì cô ấy lại chủ động tìm tới anh ta. Cho nên Tần Học Xuyên cũng không rõ tình cảm cô ấy đối với anh ta là như thế nào, liệu cô ấy yêu anh ta được bao nhiêu?
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, được sự cho phép, Trâu Tề bước vào. Nhìn thấy ông ta, Tần Học Xuyên nhớ lại những lời mình đã trao đổi cùng Tiết Khôi, biết rằng chuyến này Trâu Tề đến là có lý do. Quả nhiên, khi Trâu Tề đi vào, ông ta đóng kín cửa, sau đó cẩn thận đưa một phong bì lên bàn làm việc, hướng ánh mắt nhìn mình. Tần Học Xuyên khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau cười một tiếng, coi như là đã hiểu ý nhau, rồi Trâu Tề lập tức rời đi, trong phòng làm việc như thể chưa có ai vào, trở lại yên tĩnh như ban đầu. Từ khi bước vào văn phòng đến khi đi ra, Trâu Tề và Tần Học Xuyên không hề trao đổi với nhau câu nào, nhưng nhiệm vụ đưa tiền đã hoàn thành.
Tần Học Xuyên nhìn phong bì trên bàn, lúc này luôn có cảm giác như ngồi trên đống lửa, nhưng nếu đã đưa đến rồi, với lại Trâu Tề cũng là người quen biết, không có lợi thì không cần làm, sau đó thuận tay nhét phong bì vào ngăn kéo và khóa lại.
Đã đến giờ tan làm, Tần Học Xuyên cầm điện thoại bị ném trên bàn làm việc lên, cũng không ôm hy vọng gì nhiều mà bấm gọi số kia, anh ta suy nghĩ nếu không gọi được thì mình về nhà với vợ con vậy.
Song lần này, tiếng chuông điện thoại vừa mới vang lên, bên kia ngay lập tức bắt máy.
“Này, bà cô của tôi, cuối cùng thì em cũng nhận máy rồi!” Tần Học Xuyên vừa vui vừa ngạc nhiên nói.
“Xin lỗi anh, Học Xuyên, em vừa mới dọn đồ, bây giờ phải về nhà ngay, cho nên không để ý đến điện thoại”. Đào Nga trả lời thành thực.
Nghe giọng của cô ấy có gì đó bất thường, nghe nghèn nghẹn như là đang khóc, lại còn sốt sắng muốn về nhà như vậy, Tần Học Xuyên lập tức thấy có chuyện không hay đã xảy ra, liền hỏi thăm, mà Đào Nga cũng thành thật trả lời rằng cha cô ấy Đào Tam Thắng gọi điện nói bệnh tình ông trở nặng, khó có thể qua khỏi, muốn cô ấy ngay lập tức trở về nhà nghe ông trăn trối đôi lời.
Tần Học Xuyên đã hiểu, anh ta an ủi cô ấy: “Được rồi, Tiểu Nga, em đừng quá lo lắng, có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay nhé”.
Nếu bệnh tình của cha Đào Nga nghiêm trọng, Tần Học Xuyên không còn cách nào khác, đành thôi không gặp cô ấy nữa, không biết hôm nay làm sao, anh ta rất muốn gặp Đào Nga, nhất là sau những chuyện phiền toái không ngừng xảy ra gần đây. Đây là chuyện sinh lão bệnh tử, là chuyện lớn, huống chi đây là cha của Đào Nga, anh ta đâu làm được gì khác hơn là gác việc gặp cô ấy lại, tạm thời chờ đợi một thời gian. Anh ta nhàm chán đi đi đi lại trong phòng làm việc, bình thường thì bây giờ là lúc trở về nhà nhưng anh ta không muốn về, trong đầu vẫn luôn nhớ đến nội dung của cuộc điện thoại kia, anh ta thậm chí có thể nghĩ đến dáng vẻ đau thương của Đào Nga trước mặt cha, cũng cảm thấy trong lòng khẽ đau. Anh ta lại tới gần ngăn kéo phía bên dưới bàn làm việc, Tần Học Xuyên suy nghĩ một chút rồi mở ngăn kéo ra, xem lại phong bì mà Trâu Tề đưa tới, sau đó nhét vào túi xách, đi xuống dưới tầng.
Thực tế mà nói, anh ta có thể sớm ngồi trên vị trí ngày hôm nay là do có được sự tỉnh táo và trầm ổn trong tính cách, phía sau bầu trời nhìn như phẳng lặng lại tiềm ẩn những nguy cơ và áp lực vô cùng to lớn, nếu như muốn vững vàng vượt qua, đầu tiên là phải có trí tuệ và sự kiềm chế bản thân vô cùng tốt. Tuy thế, những thứ này chỉ là cách làm thông thường có qua có lại, Tần Học Xuyên không muốn áp dụng cách làm trong công việc này ảnh hướng đến thái độ trong vấn đề tình cảm, anh ta rất muốn bản thân mình được tùy hứng một lần, nên anh ta lập tức lên xe, rời khỏi nơi làm việc. Anh ta lái xe đến nơi Đào Nga ở và gọi cho Đào Nga, bảo cô ấy đừng vội đi mà ở dưới nhà chờ anh ta.
Đào Nga vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Học Xuyên xuất hiện, càng ngạc nhiên hơn khi anh ta muốn đưa mình về quê, Đào Nga và Tần Học Xuyên trước mặt mọi người chỉ là bạn cấp hai bình thường, quan hệ thực sự không thể để lộ ra ngoài, nhưng Tần Học Xuyên nhất quyết đưa cô ấy về, còn lấy phong bì cầm theo đưa cho Đào Nga, nói đây chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ bé mà thôi.
Khi thấy Tần Học Xuyên vô cùng chân thành, Đào Nga rất cảm động, cô ấy không từ chối, hơn nữa số tiền này đúng là rất cần thiết, cô ấy thậm chí còn lo rằng nếu như cha xảy ra chuyện không may thì gia đình không đủ tiền để sắp xếp hậu sự.
Tuy nhiên, ngoài cảm xúc thật ra thì không phải anh ta không có tính toán cẩn thận, trong chuyến đi này, anh ta còn có mục đích khác, đó là muốn tận mắt nhìn thấy người đã sống sót sau vụ nổ khí gas ở hầm mỏ - Đào Tam Thắng, người này còn sống khiến anh ta chú ý. Nhưng do chức vụ bị hạn chế, Tầm Học Xuyên ở Cục Khai thác mỏ nên chỉ có thể giải quyết được những việc liên quan đến mỏ, mà việc điều tra tai nạn do Cục Giám sát An ninh và cảnh sát tiến hành, mình nhất định không được vượt quyền, ngoài ra, mình càng chú ý đến sự việc sẽ càng đưa đến nhiều phiền toái cùng với nghi ngờ, Tần Học Xuyên hiểu điều này rất rõ, cho nên nhất định phải giữ kín, không được nói ra. Đây là cơ hội tốt để tiếp xúc gần với Đào Tam Thắng, nhất là khi Đào Tam Thắng thật sự không qua khỏi, anh ta muốn biết một số vấn đề từ Đào Tam Thắng.
Tần Học Xuyên dẫn theo Đào Nga, nhanh chóng về khu mỏ, vừa xuống xe, Đào Nga chạy thật nhanh đến bên em trai Đào Cẩm Vinh. Hai người chỉ nhìn nhau mà không hề lên tiếng, nhìn không giống chị em xa cách lâu ngày không gặp, Tần Học Xuyên thực sự không ngờ tới. Qua lời Đào Nga nói, Đào Cẩm Vinh là người không mấy hiếu thuận, còn hay chơi bời lêu lổng, nhưng không ngờ tình cảm chị em lại có thể lạnh nhạt đến vậy.
Ba người cùng vào nhà, thấy trong sân là Đào Muội và một cô gái lạ, điều làm cho họ bất ngờ nhất chính là Đào Tam Thắng đang ngồi ngăn ngắn trên ghế băng ở trong vườn, không giống người đang bị bệnh nặng chút nào cả.
Đào Nga ân cần đi đến bên cạnh cha, cẩn thận nhìn, chắc chắn rằng cha không làm sao, hình như không vui, cô nói: “Không phải cha vẫn khỏe mạnh sao? Tại sao lại bảo con rằng mình không qua khỏi chứ? Dọa con sợ chết đi được!”
Đào Tam Thắng nhẹ nhàng kéo tay của con gái, mỉm cười với cô ấy và nói: “Con à, đừng trách cha, cha làm vậy chỉ là muốn các con đều trở về nhà thôi, nhất là em trai con, cha mà không nói mình sắp chết thì chắc chắn nó sẽ không bao giờ quay về nhà đâu.”
“Vậy cha cũng không thể nguyền rủa mình như thế chứ, nói nhiều sẽ ứng nghiệm đấy.” Đào Nga vẫn vô cùng lo lắng, ngồi xổm dựa vào bên cạnh cha, cô ấy đã làm việc ở thành phố nhiều năm, không mấy khi về nhà, nhưng trong lòng vẫn luôn thương nhớ cha, một phần tiền lương cũng để lại đưa cho em gái để thay cô ấy chăm sóc cha. Vietwriter.vn
“Cha đùa gì thế không biết, không chết mà nói mình chết, lãng phí thời gian của con!” Đào Cẩm Vinh nói không nể nang gì, thấy cha lừa mình nên gã vô cùng bực tức, giọng nói cực kỳ gay gắt.
“Thằng con chết tiệt này, cha mày không chết mà mày không vui mừng sao? Chỉ chờ cha mày chết mới trở về nhặt xác cha chứ gì!” Nghe lời con trai nói xong, Đào Tam Thắng mới được hai người con gái yêu làm ấm lòng giờ lại thấy buồn, chỉ muốn ngay lập tức từ thằng con này đi.
Đào Cẩm Vinh hoàn toàn không để ý đến lời cha, gã đã sớm quen với lời mắng chửi của cha rồi, sao cũng được. Chờ cha mắng chửi xong, gã muốn vào nhà mang tất cả quần áo đi hết, sau này nhất định không bao giờ quay trở về lần nào nữa.
Nhưng khi gã chuẩn bị vào phòng thì một người đàn ông từ phía trong bước ra, thiếu chút nữa va vào nhau. Khi nhìn kỹ thì người đàn ông này không phải ai khác mà chính là người luôn theo đuổi Đào Muội nhiều năm - Trâu Thiệu Đường.
Đào Cẩm Vinh giận dỗi, không có chỗ xả bực tức, bèn hét ầm lên: “Mày đến nhà tao làm gì hả? Có phải mày muốn gian díu với chị tao không?”
Trâu Thiệu Đường bị hỏi mà không hiểu ra sao, nhưng anh ta ngay lập tức hiểu được tình hình trước mắt, nhất định là Đào Tam Thắng đã nói dối con trai khiến gã bực mình, anh ta cũng biết tính khí của Đào Cẩm Vinh không ra gì nên không thèm nói với gã, chỉ lạnh lùng nhìn gã một cái rồi đi ra ngoài.
Phó Cục trưởng Cục Khai thác mỏ Tần Học Xuyên rất không vừa lòng mà vứt điện thoại lên mặt bàn làm việc, đây đã là cuộc điện thoại thứ chín mà anh ta gọi cho Đào Nga, nhưng không có ai nghe máy, nhớ lại thái độ của Đào Nga đối với mình sau vài năm, trong lòng anh ta lại càng khó chịu.
Tần Học Xuyên cùng con gái cả Đào Tam Thắng - Đào Nga là bạn học thời cấp hai, quen biết nhau đã mười mấy năm. Thời trung học, sự điềm đạm và đáng yêu của Đào Nga làm Tần Học Xuyên đem lòng thầm mến, nhưng mối tình đầu mới chớm nở của anh ta ngay lập tức bị thiêu rụi. Bởi vì Đào Nga là một cô gái rất nổi bật, cô ấy có thể hát, nhảy và nhiều tài năng khác, cô ấy vô cùng ưu tú trong mắt các bạn cùng khóa, những người theo đuổi cô ấy không đếm xuể, trong khi đó, Tần Học Xuyên chỉ biết đến như một con mọt sách không hơn không kém, dĩ nhiên không thể khiến Đào Nga chú ý.
Nhưng số phận sau này thay đổi xoay vần, vì gia đình nghèo nên khi học xong cấp hai, Đào Nga phải nghỉ học đi làm từ sớm, còn Tần Học Xuyên lại không ngừng cố gắng học tập, sau đó lại cố gắng thi đậu công chức. Những năm gần đây, Tần Học Xuyên làm việc chăm chỉ, giỏi giang, được cấp trên và đồng nghiệp vô cùng khen ngợi, hơn nữa vận may không ngừng đến, tuổi còn trẻ đã làm đến vị trí Phó Cục trưởng, lấy vợ, sinh con và có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó, anh ta vô tình gặp lại Đào Nga ở một buổi họp lớp, không phải họp lớp cấp hai mà là họp lớp cấp ba của anh ta, địa điểm họp lớp lại là nơi mà Đào Nga làm việc. Tần Học Xuyên gặp lại Đào Nga, cô gái anh ta thầm mến mười năm trước giờ đã trở thành một phụ nữ xinh đẹp, trưởng thành có khí chất, còn Đào Nga thì rất ngạc nhiên khi thấy Tần Học Xuyên đã lột xác từ một chàng trai ngây ngô thành một cán bộ kiệt xuất, tình cảm bị chôn vùi thời trung học lúc này lại lặng lẽ nảy mầm.
Từ đó về sau, hai người thường xuyên lén lút hẹn hò, bởi vì Tần Học Xuyên đã kết hôn, hơn nữa chức vụ đặc biệt nên không dám công khai, quan hệ này là một loại bí mật, trừ hai người bọn họ ra, không có bất cứ người nào biết cả. Đối với Tần Học Xuyên, anh ta biết điều này là không đúng, nhưng không thể cưỡng lại, tình cảm dành cho mối tình đầu tiên thật khiến người ta khó có thể chối từ. Anh ta không cảm thấy mình đã đi lệch ra khỏi quỹ đạo thông thường, đó chỉ là một sự giải phóng cảm xúc chân thật của mình, cũng coi như là hành động đối xử tốt với chính bản thân. Nhưng Đào Nga thì khác, cô ấy lúc thì thân thiết lúc thì lạnh nhạt với anh ta. Điều này làm cho Tần Học Xuyên không thể nào đoán được trong lòng cô ấy nghĩ gì. Lúc anh ta muốn tìm Đào Nga thì lại không tìm được, còn khi anh ta đang công tác bận rộn thì cô ấy lại chủ động tìm tới anh ta. Cho nên Tần Học Xuyên cũng không rõ tình cảm cô ấy đối với anh ta là như thế nào, liệu cô ấy yêu anh ta được bao nhiêu?
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, được sự cho phép, Trâu Tề bước vào. Nhìn thấy ông ta, Tần Học Xuyên nhớ lại những lời mình đã trao đổi cùng Tiết Khôi, biết rằng chuyến này Trâu Tề đến là có lý do. Quả nhiên, khi Trâu Tề đi vào, ông ta đóng kín cửa, sau đó cẩn thận đưa một phong bì lên bàn làm việc, hướng ánh mắt nhìn mình. Tần Học Xuyên khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau cười một tiếng, coi như là đã hiểu ý nhau, rồi Trâu Tề lập tức rời đi, trong phòng làm việc như thể chưa có ai vào, trở lại yên tĩnh như ban đầu. Từ khi bước vào văn phòng đến khi đi ra, Trâu Tề và Tần Học Xuyên không hề trao đổi với nhau câu nào, nhưng nhiệm vụ đưa tiền đã hoàn thành.
Tần Học Xuyên nhìn phong bì trên bàn, lúc này luôn có cảm giác như ngồi trên đống lửa, nhưng nếu đã đưa đến rồi, với lại Trâu Tề cũng là người quen biết, không có lợi thì không cần làm, sau đó thuận tay nhét phong bì vào ngăn kéo và khóa lại.
Đã đến giờ tan làm, Tần Học Xuyên cầm điện thoại bị ném trên bàn làm việc lên, cũng không ôm hy vọng gì nhiều mà bấm gọi số kia, anh ta suy nghĩ nếu không gọi được thì mình về nhà với vợ con vậy.
Song lần này, tiếng chuông điện thoại vừa mới vang lên, bên kia ngay lập tức bắt máy.
“Này, bà cô của tôi, cuối cùng thì em cũng nhận máy rồi!” Tần Học Xuyên vừa vui vừa ngạc nhiên nói.
“Xin lỗi anh, Học Xuyên, em vừa mới dọn đồ, bây giờ phải về nhà ngay, cho nên không để ý đến điện thoại”. Đào Nga trả lời thành thực.
Nghe giọng của cô ấy có gì đó bất thường, nghe nghèn nghẹn như là đang khóc, lại còn sốt sắng muốn về nhà như vậy, Tần Học Xuyên lập tức thấy có chuyện không hay đã xảy ra, liền hỏi thăm, mà Đào Nga cũng thành thật trả lời rằng cha cô ấy Đào Tam Thắng gọi điện nói bệnh tình ông trở nặng, khó có thể qua khỏi, muốn cô ấy ngay lập tức trở về nhà nghe ông trăn trối đôi lời.
Tần Học Xuyên đã hiểu, anh ta an ủi cô ấy: “Được rồi, Tiểu Nga, em đừng quá lo lắng, có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay nhé”.
Nếu bệnh tình của cha Đào Nga nghiêm trọng, Tần Học Xuyên không còn cách nào khác, đành thôi không gặp cô ấy nữa, không biết hôm nay làm sao, anh ta rất muốn gặp Đào Nga, nhất là sau những chuyện phiền toái không ngừng xảy ra gần đây. Đây là chuyện sinh lão bệnh tử, là chuyện lớn, huống chi đây là cha của Đào Nga, anh ta đâu làm được gì khác hơn là gác việc gặp cô ấy lại, tạm thời chờ đợi một thời gian. Anh ta nhàm chán đi đi đi lại trong phòng làm việc, bình thường thì bây giờ là lúc trở về nhà nhưng anh ta không muốn về, trong đầu vẫn luôn nhớ đến nội dung của cuộc điện thoại kia, anh ta thậm chí có thể nghĩ đến dáng vẻ đau thương của Đào Nga trước mặt cha, cũng cảm thấy trong lòng khẽ đau. Anh ta lại tới gần ngăn kéo phía bên dưới bàn làm việc, Tần Học Xuyên suy nghĩ một chút rồi mở ngăn kéo ra, xem lại phong bì mà Trâu Tề đưa tới, sau đó nhét vào túi xách, đi xuống dưới tầng.
Thực tế mà nói, anh ta có thể sớm ngồi trên vị trí ngày hôm nay là do có được sự tỉnh táo và trầm ổn trong tính cách, phía sau bầu trời nhìn như phẳng lặng lại tiềm ẩn những nguy cơ và áp lực vô cùng to lớn, nếu như muốn vững vàng vượt qua, đầu tiên là phải có trí tuệ và sự kiềm chế bản thân vô cùng tốt. Tuy thế, những thứ này chỉ là cách làm thông thường có qua có lại, Tần Học Xuyên không muốn áp dụng cách làm trong công việc này ảnh hướng đến thái độ trong vấn đề tình cảm, anh ta rất muốn bản thân mình được tùy hứng một lần, nên anh ta lập tức lên xe, rời khỏi nơi làm việc. Anh ta lái xe đến nơi Đào Nga ở và gọi cho Đào Nga, bảo cô ấy đừng vội đi mà ở dưới nhà chờ anh ta.
Đào Nga vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Học Xuyên xuất hiện, càng ngạc nhiên hơn khi anh ta muốn đưa mình về quê, Đào Nga và Tần Học Xuyên trước mặt mọi người chỉ là bạn cấp hai bình thường, quan hệ thực sự không thể để lộ ra ngoài, nhưng Tần Học Xuyên nhất quyết đưa cô ấy về, còn lấy phong bì cầm theo đưa cho Đào Nga, nói đây chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ bé mà thôi.
Khi thấy Tần Học Xuyên vô cùng chân thành, Đào Nga rất cảm động, cô ấy không từ chối, hơn nữa số tiền này đúng là rất cần thiết, cô ấy thậm chí còn lo rằng nếu như cha xảy ra chuyện không may thì gia đình không đủ tiền để sắp xếp hậu sự.
Tuy nhiên, ngoài cảm xúc thật ra thì không phải anh ta không có tính toán cẩn thận, trong chuyến đi này, anh ta còn có mục đích khác, đó là muốn tận mắt nhìn thấy người đã sống sót sau vụ nổ khí gas ở hầm mỏ - Đào Tam Thắng, người này còn sống khiến anh ta chú ý. Nhưng do chức vụ bị hạn chế, Tầm Học Xuyên ở Cục Khai thác mỏ nên chỉ có thể giải quyết được những việc liên quan đến mỏ, mà việc điều tra tai nạn do Cục Giám sát An ninh và cảnh sát tiến hành, mình nhất định không được vượt quyền, ngoài ra, mình càng chú ý đến sự việc sẽ càng đưa đến nhiều phiền toái cùng với nghi ngờ, Tần Học Xuyên hiểu điều này rất rõ, cho nên nhất định phải giữ kín, không được nói ra. Đây là cơ hội tốt để tiếp xúc gần với Đào Tam Thắng, nhất là khi Đào Tam Thắng thật sự không qua khỏi, anh ta muốn biết một số vấn đề từ Đào Tam Thắng.
Tần Học Xuyên dẫn theo Đào Nga, nhanh chóng về khu mỏ, vừa xuống xe, Đào Nga chạy thật nhanh đến bên em trai Đào Cẩm Vinh. Hai người chỉ nhìn nhau mà không hề lên tiếng, nhìn không giống chị em xa cách lâu ngày không gặp, Tần Học Xuyên thực sự không ngờ tới. Qua lời Đào Nga nói, Đào Cẩm Vinh là người không mấy hiếu thuận, còn hay chơi bời lêu lổng, nhưng không ngờ tình cảm chị em lại có thể lạnh nhạt đến vậy.
Ba người cùng vào nhà, thấy trong sân là Đào Muội và một cô gái lạ, điều làm cho họ bất ngờ nhất chính là Đào Tam Thắng đang ngồi ngăn ngắn trên ghế băng ở trong vườn, không giống người đang bị bệnh nặng chút nào cả.
Đào Nga ân cần đi đến bên cạnh cha, cẩn thận nhìn, chắc chắn rằng cha không làm sao, hình như không vui, cô nói: “Không phải cha vẫn khỏe mạnh sao? Tại sao lại bảo con rằng mình không qua khỏi chứ? Dọa con sợ chết đi được!”
Đào Tam Thắng nhẹ nhàng kéo tay của con gái, mỉm cười với cô ấy và nói: “Con à, đừng trách cha, cha làm vậy chỉ là muốn các con đều trở về nhà thôi, nhất là em trai con, cha mà không nói mình sắp chết thì chắc chắn nó sẽ không bao giờ quay về nhà đâu.”
“Vậy cha cũng không thể nguyền rủa mình như thế chứ, nói nhiều sẽ ứng nghiệm đấy.” Đào Nga vẫn vô cùng lo lắng, ngồi xổm dựa vào bên cạnh cha, cô ấy đã làm việc ở thành phố nhiều năm, không mấy khi về nhà, nhưng trong lòng vẫn luôn thương nhớ cha, một phần tiền lương cũng để lại đưa cho em gái để thay cô ấy chăm sóc cha. Vietwriter.vn
“Cha đùa gì thế không biết, không chết mà nói mình chết, lãng phí thời gian của con!” Đào Cẩm Vinh nói không nể nang gì, thấy cha lừa mình nên gã vô cùng bực tức, giọng nói cực kỳ gay gắt.
“Thằng con chết tiệt này, cha mày không chết mà mày không vui mừng sao? Chỉ chờ cha mày chết mới trở về nhặt xác cha chứ gì!” Nghe lời con trai nói xong, Đào Tam Thắng mới được hai người con gái yêu làm ấm lòng giờ lại thấy buồn, chỉ muốn ngay lập tức từ thằng con này đi.
Đào Cẩm Vinh hoàn toàn không để ý đến lời cha, gã đã sớm quen với lời mắng chửi của cha rồi, sao cũng được. Chờ cha mắng chửi xong, gã muốn vào nhà mang tất cả quần áo đi hết, sau này nhất định không bao giờ quay trở về lần nào nữa.
Nhưng khi gã chuẩn bị vào phòng thì một người đàn ông từ phía trong bước ra, thiếu chút nữa va vào nhau. Khi nhìn kỹ thì người đàn ông này không phải ai khác mà chính là người luôn theo đuổi Đào Muội nhiều năm - Trâu Thiệu Đường.
Đào Cẩm Vinh giận dỗi, không có chỗ xả bực tức, bèn hét ầm lên: “Mày đến nhà tao làm gì hả? Có phải mày muốn gian díu với chị tao không?”
Trâu Thiệu Đường bị hỏi mà không hiểu ra sao, nhưng anh ta ngay lập tức hiểu được tình hình trước mắt, nhất định là Đào Tam Thắng đã nói dối con trai khiến gã bực mình, anh ta cũng biết tính khí của Đào Cẩm Vinh không ra gì nên không thèm nói với gã, chỉ lạnh lùng nhìn gã một cái rồi đi ra ngoài.