Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283 - Chương 283MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ MỤC ĐÍCH RIÊNG PHẢI ĐẠT ĐƯỢC
Chương 283MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ MỤC ĐÍCH RIÊNG PHẢI ĐẠT ĐƯỢC
Phó quản lý Tiết Khôi đặt một phòng khách sạn năm sao trong thành phố, hôm nay gã tự mình làm chủ, mời khách ăn cơm. Chẳng qua tuy nói là đặt một căn phòng lớn, nhưng người được mời cũng không nhiều, chỉ có ba người khách, theo thứ tự là phó quản lý Cao Khả Hoa, tổng quản lý Trâu Tề, còn có ông chủ than đá Cát Phụ Khoan.
Cát Phụ Khoan là một nhà ông chủ xí nghiệp cỡ nhỏ phụ trách vận tải và trung chuyển than đá, quan hệ với mỏ than chính là quan hệ giữa nhà cung cấp và đại lý, hợp tác lẫn nhau. Bởi vì thời gian trước, Cát Phụ Khoan và Tiết Khôi từng làm với nhau, tuổi của ông ta phải lớn hơn Tiết Khôi vài tuổi, từng chiếu cố Tiết Khôi trong công việc. Sau này Tiết Khôi đi bồi dưỡng và quay về trở thành lãnh đạo mỏ than, còn Cát Phụ Khoan thì thông qua cố gắng dựng lên một xí nghiệp nhỏ thuộc về mình, trùng hợp chính là vừa khéo tạo thành quan hệ mua bán, dĩ nhiên là bọn họ cùng chung một chiến tuyến. Dưới thao tác của Tiết Khôi, than đá khai thác ra từ mỏ than của ông ta đều là do xí nghiệp của Cát Phụ Khoan thu mua và vận tải.
Câu nói đầu tiên của Cát Phụ Khoan khi nhìn thấy Tiết Khôi chính là phàn nàn chuyện mỏ than ngừng sản xuất: “Tôi nói phó quản lý Tiết Khôi này, rốt cuộc khi nào thì mỏ các cậu mới có thể khôi phục sản xuất bình thường thế? Các cậu không sản xuất thì nhàn rỗi, nhưng xí nghiệp chúng tôi thì không có việc gì để làm đây, thời gian còn kéo dài nữa, thiệt hại sẽ rất lớn, hơn nữa, đơn đặt hàng người ta đưa cho chúng tôi đã sắp cung không đủ cầu rồi!”
Tiết Khôi biết ông ta sẽ tìm mình kể khổ, nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, gã lấy ra một điếu thuốc, nhét vào trong tay Cát Phụ Khoan đồng thời giúp ông ta châm lửa, cười trả lời: “Lão Cát à! Anh gấp, chẳng lẽ tôi không gấp sao? Tốt xấu gì các anh còn có những việc khác để làm, chúng tôi thì dừng lại cả khu mỏ, những ngày này, nửa xu thu nhập cũng không có, ngược lại còn phải dùng tiền đi chỉnh đốn nữa, cho nên anh đừng nóng giận, nếu nói là tức giận, tôi còn tức hơn cả anh đấy!”
Nói một hồi, trong lòng Tiết Khôi vốn còn bình tĩnh đã trở nên không vui, gã thực sự không hiểu cách làm của quản lý mỏ Mai Viễn Chinh, cấp trên rõ ràng không yêu cầu mà lại chủ động ngừng sản xuất để chỉnh đốn, thế là một đống tiền bay mất.
Mà đối với ông chủ than đá Cát Phụ Khoan mà nói, tài nguyên Tiết Khôi cung cấp là căn bản để xí nghiệp mình sinh tồn, những thứ khác hoàn toàn không tính là gì. Nhưng với cục diện bây giờ, không khởi công sẽ không có than đá, không có than đá đương nhiên sẽ không để ông ta vận chuyển và tiêu thụ, như vậy là chuyện làm ăn và đơn đặt hàng phía sau cũng không làm được.
“Ôi! Thật không biết Mai Viễn Chinh nghĩ thế nào, bây giờ tôi càng ngày càng không hiểu rõ ông ta nữa, hình như càng ngày càng không giống với trước kia.” Tiết Khôi oán trách nói: “Chuyện trên khu mỏ, lúc đầu ông ấy đều mặc kệ, lần này thì không biết là bị chập mạnh ở chỗ nào, cứ phải tra đến cùng.”
“Tiết Khôi này, cậu không cần phải sợ ông ta, mặc dù cậu là cấp dưới của Mai Viễn Chinh, nhưng chỉ bằng quan hệ của cậu, ông ta dám làm gì cậu sao?” Ông chủ than đá Cát Phụ Khoan nói, ông ta hiểu rõ Tiết Khôi, kiểu như là hiểu tận gốc rễ.
“Đừng nói nữa, nói cho cùng thì ông ta vẫn là quản lý mỏ, hơn nữa Cục Khai thác đã phê chuẩn ngừng sản xuất rồi, chuyện đã quyết định rồi tôi mới biết được, vậy tôi bị coi là cái gì đây?” Tiết Khôi tức giận mắng chửi.
Hai người bọn họ anh một lời tôi một câu, trên cơ bản đều là đang nói xấu Mai Viễn Chinh, đương nhiên cũng đang thảo luận xem làm thế nào mới có thể khiến mỏ than nhanh chóng khôi phục sản xuất, nếu không thì lợi nhuận của hai bên sẽ bị thiệt hại không nhỏ.
Tiếp theo, ông chủ than đá Cát Phụ Khoan lấy ra ba phong thư từ trong cặp công văn mang theo bên người, sau đó chia ra đưa cho ba người trước mắt. Người sáng suốt đều có thể hiểu, mặc dù từ bên ngoài nhìn cái gì cũng không thấy, nhưng người trong cuộc đều biết đây là “suất” tiền mà Cát Phụ Khoan chuẩn bị vì mình.
Ba phong thư có lớn có nhỏ, cái lớn kia giao cho Tiết Khôi, hai cái nhỏ hơn đưa cho Cao Khả Hoa và Trâu Tề.
Cao Khả Hoa và Trâu Tề cầm tiền, vẫn như cũ không muốn mở miệng, điệu bộ thế này, hiển nhiên tâm tình Tiết Khôi vô cùng tệ, vẫn là nói ít thì tốt hơn, bằng không thì sơ ý một chút là sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bọn họ muốn lấy tiền nhưng cũng không muốn dễ dàng gánh chuyện.
Cát Phụ Khoan nhìn tất cả mọi người đều nhận tiền, cũng lập tức yên lòng, ông ta lại làm chén rượu, giơ cái bụng căng tròn lên mà nói: “Tiết Khôi, đương nhiên còn có phó quản lý Cao và giám đốc Trâu nữa, các anh hãy nghĩ biện pháp triển khai hoạt động, mau chóng khôi phục sản xuất, nếu không xí nghiệp nhỏ kia của tôi sẽ không chịu nổi lâu đâu, đừng làm cho tôi cũng phá sản đấy.”
Mục đích mà Tiết Khôi mời bọn họ chủ yếu có hai điều, thứ nhất chính là tiếp tục duy trì mối quan hệ tương tối hữu nghị với ông chủ than đá Cát Phụ Khoan, công việc hợp tác sau này sẽ càng thuận tiện hơn. Đương nhiên hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, không thể nào vì chút chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn không thoải mái, chỉ là muốn trút hết bất mãn với người quản lý khu mỏ thôi. Một mục đích khác là xem xem phải giải quyết tốt hậu quả của chuyện thợ mỏ tử vong như thế nào để mau chóng khôi phục sản xuất, đây chính là chuyện khẩn yếu nhất.
Bây giờ Cát Phụ Khoan cho tiền, còn rất chân thành đề nghị bọn họ hỗ trợ, Cao Khả Hoa và Trâu Tề không khỏi hơi thấp thỏm, hiện tại cầm tiền này hơi có vẻ bỏng tay. Nhưng nếu như mình không cầm, người khác đều nhìn thấy cả, sẽ bị xem như không nể mặt mũi, sau này càng khó ăn nói.
“Lão Cát, quan hệ của chúng ta thế nào chứ, không cần khách khí như vậy đâu. Anh biết, tôi chỉ là cấp phó, nhiều nhất chỉ có thể đi hỏi thăm, chứ không có bất kỳ quyền lực gì để thay đổi quyết định của quản lý mỏ cả.” Tiết Khôi trịnh trọng nói cho ông ta.
“Này! Chú em, tôi bảo sao trông cậu có vẻ bất mãn như thế, thì ra là sợ không có quyền lực à! Việc này thì dễ xử lý thôi, nếu không được, cậu thử nhờ vả chỗ dựa lớn của chúng ta đi, chẳng phải nghe nói “ô dù” đó là rất lợi hại sao?” Ông chủ than đá Cát Phụ Khoan trêu ghẹo nói, ông ta và Tiết Khôi quen biết nhiều năm, nếu như chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thì đương nhiên sẽ không thản nhiên nói những lời như thế.
“Ha ha ha! Lão Cát, anh lợi hại thật! Vậy được rồi, chúng ta là người một nhà, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.”
Nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị nghe Tiết Khôi nói rõ ràng thì Tiết Khôi lại thuận tay đẩy phong thư lớn kia tới trước mặt Trâu Tề, cũng tỏ ý mình cũng không hề động tới: “Phong thư này hiện tại vẫn y như lúc được đưa cho tôi thôi, giám đốc Trâu, phiền anh chạy xuống Cục Khai thác mỏ tìm một người là Phó Cục trưởng Tần Học Xuyên, đồng thời đưa phong thư này và ý của tôi, anh hiểu rồi chứ?”
Nhờ đó Trâu Tề mới hiểu ra Phó Cục trưởng Cục Khai thác mỏ Tần Học Xuyên thế mà lại rất quen thân với Tiết Khôi. Trước kia nghe nói gã có “ô dù” cứng cáp, nhưng không biết rõ cứng ở chỗ nào, hôm nay vừa mở miệng đã trực tiếp tìm tới lãnh đạo phân công quản lý, đúng là không tầm thường. Trâu Tề cũng là may mắn, năm đó lúc xảy ra mâu thuẫn với Tiết Khôi, ông ta đã không kiện cáo lên phía trên, nói xấu Tiết Khôi, nếu không thì hôm nay mình đã không có cơ hội ngồi ở vị trí này rồi.
“Này, giám đốc Trâu, anh đang suy nghĩ gì thế?” Thấy Trâu Tề ngẩn ngơ không nhúc nhích gì, Tiết Khôi nghi hoặc hỏi.
Trâu Tề lập tức định thần lại, vội vàng đứng lên giải thích: “Không có gì không có gì, phó quản lý Tiết, tôi lập tức đi đây.”
Chờ Trâu Tề đi rồi, qua ba lần rượu, Tiết Khôi kéo ra một chuyện khác, đó chính là cái chết của Vương Ma Tử. Sau khi mỏ than bắt đầu được chỉnh đốn, Tiết Khôi buồn chán rảnh rỗi cũng đang suy nghĩ chuyện này, gã đưa ra cái nhìn của mình: “Vương Ma Tử thế mà lại chết ở trong hầm mỏ số hai bị bỏ hoang, việc này thật sự là kỳ lạ, trước mắt, cảnh sát nghi ngờ là do mưu sát nhưng không có chứng cứ, khiến vụ án bị treo ở nơi này, làm cho lòng người bàng hoàng. Tôi thấy, khu mỏ mới xảy ra vụ nổ không bao lâu mà đã có án mạng, người chết lại còn là tổ trưởng, rõ ràng là có kẻ gây khó dễ với khu mỏ chúng ta. Nếu không phải là bởi vì người này chết thì Mai Viễn Chinh cũng sẽ không đột ngột muốn can dự vào việc tu sửa, càng không ngừng sản xuất để chỉnh đốn.”
Giờ phút này, ông chủ than đá mập mạp Cát Phụ Khoan cũng có chút men say, ông ta tiếp tục uống cạn một chén, tay quơ lung tung, nói: “Tiết Khôi à, cậu nói không sai! Thằng cha Vương Ma Tử này chính là một nhân vật bình thường, một không có tiền, hai không có thế, ai rảnh rỗi đi hại chết cậu ta làm gì chứ! Tôi thấy, nếu không phải chính cậu ta không cẩn thận thì tức là đối thủ cạnh tranh của các cậu giở trò quỷ đấy.”
“Lão Cát, tôi cũng nghĩ như vậy đấy! Nhưng mà tôi không có chứng cứ, ngày đó vẫn còn quá sớm, trên khu mỏ còn chưa có người tới, có trời mới biết Vương Ma Tử sớm như vậy đã chạy vào trong hầm mỏ làm gì?” Trên thực tế, Tiết Khôi chính là nghi ngờ như vậy, loại chuyện lửa cháy đổ thêm dầu này rõ ràng là nhằm về phía mỏ than, đầu tiên là vụ nổ, sau đó là có người chết, các sự kiện bi thảm liên tục xảy ra, dẫn tới sinh ra việc ngừng sản xuất như bây giờ. Giết người phóng hỏa cũng không phải là chuyện nhỏ, người bình thường không có loại hành động hại người không lợi mình này, chỉ có thể là thừa cơ ngấm ngầm giở trò, mượn cơ hội muốn phá hoại mỏ than. Nhưng vấn đề là nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng bọn họ không có chút chứng cứ nào, tự nhiên cũng không có khả năng đi điều tra.
Thời gian dần trôi qua, Tiết Khôi và Cát Phụ Khoan uống có hơi nhiều rượu, cồn xông lên đầu, lời nói cũng dần dần không có logic, nghe tới nghe lui cũng chỉ là vài câu chỉ để nghe chứ không có tác dụng. Cuối cùng thì chỉ có thể là phàn nàn, chứ không thực sự giúp bọn họ giải quyết nghi ngờ trong lòng. Nhưng mà nhiều lời như vậy lại được Cao Khả Hoa từ đầu đến cuối ở một bên trầm mặc không nói, lặng lẽ mà nghe hết toàn bộ.
Nhưng bất kể hai vị kia nói lung tung đến mức nào, Cao Khả Hoa đều mang thái độ cao ngạo, tỏ ra việc không liên quan đến mình. Đối với chuyện liên tục xảy ra trên khu mỏ, phó quản lý thứ hai như ông ta cũng nghĩ rất nhiều, nhưng đều không có suy đoán gì. Hôm nay nghe Tiết Khôi nói vậy, trái lại khiến ông ta hiểu ra không ít. Mặc dù Tiết Khôi có ô dù thâm hậu, làm việc qua loa, nhưng không hồ đồ chút nào. Cao Khả Hoa không biết chuyện nổ khí gas và Vương Ma Tử bị giết có liên quan tới Tiết Khôi hay không, nhưng trong lòng ông ta cảm thấy phỏng chừng người này hiểu rõ mà còn giả hồ đồ. Cho dù là bây giờ, ngay trước mặt mình và ông chủ than đá, gã cũng không hoàn toàn nói thật.
Đối với chuyện vụ nổ, quả thực hôm đó Cao Khả Hoa không có mặt, cho nên hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng lúc Vương Ma Tử chết, ông ta lại biết chút nội tình, Tiết Khôi nói rằng sáng sớm nên trên khu mỏ không có ai, nhưng không biết là sớm hôm đó, Cao Khả Hoa trùng hợp đến khu mỏ, còn đi dạo một thời gian ngắn, nhắc tới cũng khéo, ông ta lại nhìn thấy một người.
Người kia không nhìn thấy Cao Khả Hoa, nhưng Cao Khả Hoa thì thấy người kia rất rõ ràng, lúc ấy bản thân ông ta còn thấy nghi hoặc, sao sớm như vậy mà người này đã vào hầm mỏ? Hơn nữa bản thân người này vốn không nên xuất hiện ở đây! w●ebtruy●enonlin●e●com
Sau khi Vương Ma Tử chết, Cao Khả Hoa lập tức liên tưởng đến chuyện này, ông ta một mực hoài nghi, phải chăng sự xuất hiện của người kia có liên quan tới cái chết của Vương Ma Tử? Nhưng bản thân ông ta vẫn muốn làm người đứng ngoài quan sát, hơn nữa cũng không có ai hỏi ý mình, đương nhiên ông ta không muốn chủ động đi nói, sợ vô tình cung cấp manh mối, đắc tội vài người không nên đắc tội.
Thật ra thì người mà Cao Khả Hoa nhìn thấy chính là Đào Tam Thắng vốn có thương tích trong người.
Phó quản lý Tiết Khôi đặt một phòng khách sạn năm sao trong thành phố, hôm nay gã tự mình làm chủ, mời khách ăn cơm. Chẳng qua tuy nói là đặt một căn phòng lớn, nhưng người được mời cũng không nhiều, chỉ có ba người khách, theo thứ tự là phó quản lý Cao Khả Hoa, tổng quản lý Trâu Tề, còn có ông chủ than đá Cát Phụ Khoan.
Cát Phụ Khoan là một nhà ông chủ xí nghiệp cỡ nhỏ phụ trách vận tải và trung chuyển than đá, quan hệ với mỏ than chính là quan hệ giữa nhà cung cấp và đại lý, hợp tác lẫn nhau. Bởi vì thời gian trước, Cát Phụ Khoan và Tiết Khôi từng làm với nhau, tuổi của ông ta phải lớn hơn Tiết Khôi vài tuổi, từng chiếu cố Tiết Khôi trong công việc. Sau này Tiết Khôi đi bồi dưỡng và quay về trở thành lãnh đạo mỏ than, còn Cát Phụ Khoan thì thông qua cố gắng dựng lên một xí nghiệp nhỏ thuộc về mình, trùng hợp chính là vừa khéo tạo thành quan hệ mua bán, dĩ nhiên là bọn họ cùng chung một chiến tuyến. Dưới thao tác của Tiết Khôi, than đá khai thác ra từ mỏ than của ông ta đều là do xí nghiệp của Cát Phụ Khoan thu mua và vận tải.
Câu nói đầu tiên của Cát Phụ Khoan khi nhìn thấy Tiết Khôi chính là phàn nàn chuyện mỏ than ngừng sản xuất: “Tôi nói phó quản lý Tiết Khôi này, rốt cuộc khi nào thì mỏ các cậu mới có thể khôi phục sản xuất bình thường thế? Các cậu không sản xuất thì nhàn rỗi, nhưng xí nghiệp chúng tôi thì không có việc gì để làm đây, thời gian còn kéo dài nữa, thiệt hại sẽ rất lớn, hơn nữa, đơn đặt hàng người ta đưa cho chúng tôi đã sắp cung không đủ cầu rồi!”
Tiết Khôi biết ông ta sẽ tìm mình kể khổ, nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, gã lấy ra một điếu thuốc, nhét vào trong tay Cát Phụ Khoan đồng thời giúp ông ta châm lửa, cười trả lời: “Lão Cát à! Anh gấp, chẳng lẽ tôi không gấp sao? Tốt xấu gì các anh còn có những việc khác để làm, chúng tôi thì dừng lại cả khu mỏ, những ngày này, nửa xu thu nhập cũng không có, ngược lại còn phải dùng tiền đi chỉnh đốn nữa, cho nên anh đừng nóng giận, nếu nói là tức giận, tôi còn tức hơn cả anh đấy!”
Nói một hồi, trong lòng Tiết Khôi vốn còn bình tĩnh đã trở nên không vui, gã thực sự không hiểu cách làm của quản lý mỏ Mai Viễn Chinh, cấp trên rõ ràng không yêu cầu mà lại chủ động ngừng sản xuất để chỉnh đốn, thế là một đống tiền bay mất.
Mà đối với ông chủ than đá Cát Phụ Khoan mà nói, tài nguyên Tiết Khôi cung cấp là căn bản để xí nghiệp mình sinh tồn, những thứ khác hoàn toàn không tính là gì. Nhưng với cục diện bây giờ, không khởi công sẽ không có than đá, không có than đá đương nhiên sẽ không để ông ta vận chuyển và tiêu thụ, như vậy là chuyện làm ăn và đơn đặt hàng phía sau cũng không làm được.
“Ôi! Thật không biết Mai Viễn Chinh nghĩ thế nào, bây giờ tôi càng ngày càng không hiểu rõ ông ta nữa, hình như càng ngày càng không giống với trước kia.” Tiết Khôi oán trách nói: “Chuyện trên khu mỏ, lúc đầu ông ấy đều mặc kệ, lần này thì không biết là bị chập mạnh ở chỗ nào, cứ phải tra đến cùng.”
“Tiết Khôi này, cậu không cần phải sợ ông ta, mặc dù cậu là cấp dưới của Mai Viễn Chinh, nhưng chỉ bằng quan hệ của cậu, ông ta dám làm gì cậu sao?” Ông chủ than đá Cát Phụ Khoan nói, ông ta hiểu rõ Tiết Khôi, kiểu như là hiểu tận gốc rễ.
“Đừng nói nữa, nói cho cùng thì ông ta vẫn là quản lý mỏ, hơn nữa Cục Khai thác đã phê chuẩn ngừng sản xuất rồi, chuyện đã quyết định rồi tôi mới biết được, vậy tôi bị coi là cái gì đây?” Tiết Khôi tức giận mắng chửi.
Hai người bọn họ anh một lời tôi một câu, trên cơ bản đều là đang nói xấu Mai Viễn Chinh, đương nhiên cũng đang thảo luận xem làm thế nào mới có thể khiến mỏ than nhanh chóng khôi phục sản xuất, nếu không thì lợi nhuận của hai bên sẽ bị thiệt hại không nhỏ.
Tiếp theo, ông chủ than đá Cát Phụ Khoan lấy ra ba phong thư từ trong cặp công văn mang theo bên người, sau đó chia ra đưa cho ba người trước mắt. Người sáng suốt đều có thể hiểu, mặc dù từ bên ngoài nhìn cái gì cũng không thấy, nhưng người trong cuộc đều biết đây là “suất” tiền mà Cát Phụ Khoan chuẩn bị vì mình.
Ba phong thư có lớn có nhỏ, cái lớn kia giao cho Tiết Khôi, hai cái nhỏ hơn đưa cho Cao Khả Hoa và Trâu Tề.
Cao Khả Hoa và Trâu Tề cầm tiền, vẫn như cũ không muốn mở miệng, điệu bộ thế này, hiển nhiên tâm tình Tiết Khôi vô cùng tệ, vẫn là nói ít thì tốt hơn, bằng không thì sơ ý một chút là sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bọn họ muốn lấy tiền nhưng cũng không muốn dễ dàng gánh chuyện.
Cát Phụ Khoan nhìn tất cả mọi người đều nhận tiền, cũng lập tức yên lòng, ông ta lại làm chén rượu, giơ cái bụng căng tròn lên mà nói: “Tiết Khôi, đương nhiên còn có phó quản lý Cao và giám đốc Trâu nữa, các anh hãy nghĩ biện pháp triển khai hoạt động, mau chóng khôi phục sản xuất, nếu không xí nghiệp nhỏ kia của tôi sẽ không chịu nổi lâu đâu, đừng làm cho tôi cũng phá sản đấy.”
Mục đích mà Tiết Khôi mời bọn họ chủ yếu có hai điều, thứ nhất chính là tiếp tục duy trì mối quan hệ tương tối hữu nghị với ông chủ than đá Cát Phụ Khoan, công việc hợp tác sau này sẽ càng thuận tiện hơn. Đương nhiên hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, không thể nào vì chút chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn không thoải mái, chỉ là muốn trút hết bất mãn với người quản lý khu mỏ thôi. Một mục đích khác là xem xem phải giải quyết tốt hậu quả của chuyện thợ mỏ tử vong như thế nào để mau chóng khôi phục sản xuất, đây chính là chuyện khẩn yếu nhất.
Bây giờ Cát Phụ Khoan cho tiền, còn rất chân thành đề nghị bọn họ hỗ trợ, Cao Khả Hoa và Trâu Tề không khỏi hơi thấp thỏm, hiện tại cầm tiền này hơi có vẻ bỏng tay. Nhưng nếu như mình không cầm, người khác đều nhìn thấy cả, sẽ bị xem như không nể mặt mũi, sau này càng khó ăn nói.
“Lão Cát, quan hệ của chúng ta thế nào chứ, không cần khách khí như vậy đâu. Anh biết, tôi chỉ là cấp phó, nhiều nhất chỉ có thể đi hỏi thăm, chứ không có bất kỳ quyền lực gì để thay đổi quyết định của quản lý mỏ cả.” Tiết Khôi trịnh trọng nói cho ông ta.
“Này! Chú em, tôi bảo sao trông cậu có vẻ bất mãn như thế, thì ra là sợ không có quyền lực à! Việc này thì dễ xử lý thôi, nếu không được, cậu thử nhờ vả chỗ dựa lớn của chúng ta đi, chẳng phải nghe nói “ô dù” đó là rất lợi hại sao?” Ông chủ than đá Cát Phụ Khoan trêu ghẹo nói, ông ta và Tiết Khôi quen biết nhiều năm, nếu như chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thì đương nhiên sẽ không thản nhiên nói những lời như thế.
“Ha ha ha! Lão Cát, anh lợi hại thật! Vậy được rồi, chúng ta là người một nhà, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.”
Nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị nghe Tiết Khôi nói rõ ràng thì Tiết Khôi lại thuận tay đẩy phong thư lớn kia tới trước mặt Trâu Tề, cũng tỏ ý mình cũng không hề động tới: “Phong thư này hiện tại vẫn y như lúc được đưa cho tôi thôi, giám đốc Trâu, phiền anh chạy xuống Cục Khai thác mỏ tìm một người là Phó Cục trưởng Tần Học Xuyên, đồng thời đưa phong thư này và ý của tôi, anh hiểu rồi chứ?”
Nhờ đó Trâu Tề mới hiểu ra Phó Cục trưởng Cục Khai thác mỏ Tần Học Xuyên thế mà lại rất quen thân với Tiết Khôi. Trước kia nghe nói gã có “ô dù” cứng cáp, nhưng không biết rõ cứng ở chỗ nào, hôm nay vừa mở miệng đã trực tiếp tìm tới lãnh đạo phân công quản lý, đúng là không tầm thường. Trâu Tề cũng là may mắn, năm đó lúc xảy ra mâu thuẫn với Tiết Khôi, ông ta đã không kiện cáo lên phía trên, nói xấu Tiết Khôi, nếu không thì hôm nay mình đã không có cơ hội ngồi ở vị trí này rồi.
“Này, giám đốc Trâu, anh đang suy nghĩ gì thế?” Thấy Trâu Tề ngẩn ngơ không nhúc nhích gì, Tiết Khôi nghi hoặc hỏi.
Trâu Tề lập tức định thần lại, vội vàng đứng lên giải thích: “Không có gì không có gì, phó quản lý Tiết, tôi lập tức đi đây.”
Chờ Trâu Tề đi rồi, qua ba lần rượu, Tiết Khôi kéo ra một chuyện khác, đó chính là cái chết của Vương Ma Tử. Sau khi mỏ than bắt đầu được chỉnh đốn, Tiết Khôi buồn chán rảnh rỗi cũng đang suy nghĩ chuyện này, gã đưa ra cái nhìn của mình: “Vương Ma Tử thế mà lại chết ở trong hầm mỏ số hai bị bỏ hoang, việc này thật sự là kỳ lạ, trước mắt, cảnh sát nghi ngờ là do mưu sát nhưng không có chứng cứ, khiến vụ án bị treo ở nơi này, làm cho lòng người bàng hoàng. Tôi thấy, khu mỏ mới xảy ra vụ nổ không bao lâu mà đã có án mạng, người chết lại còn là tổ trưởng, rõ ràng là có kẻ gây khó dễ với khu mỏ chúng ta. Nếu không phải là bởi vì người này chết thì Mai Viễn Chinh cũng sẽ không đột ngột muốn can dự vào việc tu sửa, càng không ngừng sản xuất để chỉnh đốn.”
Giờ phút này, ông chủ than đá mập mạp Cát Phụ Khoan cũng có chút men say, ông ta tiếp tục uống cạn một chén, tay quơ lung tung, nói: “Tiết Khôi à, cậu nói không sai! Thằng cha Vương Ma Tử này chính là một nhân vật bình thường, một không có tiền, hai không có thế, ai rảnh rỗi đi hại chết cậu ta làm gì chứ! Tôi thấy, nếu không phải chính cậu ta không cẩn thận thì tức là đối thủ cạnh tranh của các cậu giở trò quỷ đấy.”
“Lão Cát, tôi cũng nghĩ như vậy đấy! Nhưng mà tôi không có chứng cứ, ngày đó vẫn còn quá sớm, trên khu mỏ còn chưa có người tới, có trời mới biết Vương Ma Tử sớm như vậy đã chạy vào trong hầm mỏ làm gì?” Trên thực tế, Tiết Khôi chính là nghi ngờ như vậy, loại chuyện lửa cháy đổ thêm dầu này rõ ràng là nhằm về phía mỏ than, đầu tiên là vụ nổ, sau đó là có người chết, các sự kiện bi thảm liên tục xảy ra, dẫn tới sinh ra việc ngừng sản xuất như bây giờ. Giết người phóng hỏa cũng không phải là chuyện nhỏ, người bình thường không có loại hành động hại người không lợi mình này, chỉ có thể là thừa cơ ngấm ngầm giở trò, mượn cơ hội muốn phá hoại mỏ than. Nhưng vấn đề là nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng bọn họ không có chút chứng cứ nào, tự nhiên cũng không có khả năng đi điều tra.
Thời gian dần trôi qua, Tiết Khôi và Cát Phụ Khoan uống có hơi nhiều rượu, cồn xông lên đầu, lời nói cũng dần dần không có logic, nghe tới nghe lui cũng chỉ là vài câu chỉ để nghe chứ không có tác dụng. Cuối cùng thì chỉ có thể là phàn nàn, chứ không thực sự giúp bọn họ giải quyết nghi ngờ trong lòng. Nhưng mà nhiều lời như vậy lại được Cao Khả Hoa từ đầu đến cuối ở một bên trầm mặc không nói, lặng lẽ mà nghe hết toàn bộ.
Nhưng bất kể hai vị kia nói lung tung đến mức nào, Cao Khả Hoa đều mang thái độ cao ngạo, tỏ ra việc không liên quan đến mình. Đối với chuyện liên tục xảy ra trên khu mỏ, phó quản lý thứ hai như ông ta cũng nghĩ rất nhiều, nhưng đều không có suy đoán gì. Hôm nay nghe Tiết Khôi nói vậy, trái lại khiến ông ta hiểu ra không ít. Mặc dù Tiết Khôi có ô dù thâm hậu, làm việc qua loa, nhưng không hồ đồ chút nào. Cao Khả Hoa không biết chuyện nổ khí gas và Vương Ma Tử bị giết có liên quan tới Tiết Khôi hay không, nhưng trong lòng ông ta cảm thấy phỏng chừng người này hiểu rõ mà còn giả hồ đồ. Cho dù là bây giờ, ngay trước mặt mình và ông chủ than đá, gã cũng không hoàn toàn nói thật.
Đối với chuyện vụ nổ, quả thực hôm đó Cao Khả Hoa không có mặt, cho nên hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng lúc Vương Ma Tử chết, ông ta lại biết chút nội tình, Tiết Khôi nói rằng sáng sớm nên trên khu mỏ không có ai, nhưng không biết là sớm hôm đó, Cao Khả Hoa trùng hợp đến khu mỏ, còn đi dạo một thời gian ngắn, nhắc tới cũng khéo, ông ta lại nhìn thấy một người.
Người kia không nhìn thấy Cao Khả Hoa, nhưng Cao Khả Hoa thì thấy người kia rất rõ ràng, lúc ấy bản thân ông ta còn thấy nghi hoặc, sao sớm như vậy mà người này đã vào hầm mỏ? Hơn nữa bản thân người này vốn không nên xuất hiện ở đây! w●ebtruy●enonlin●e●com
Sau khi Vương Ma Tử chết, Cao Khả Hoa lập tức liên tưởng đến chuyện này, ông ta một mực hoài nghi, phải chăng sự xuất hiện của người kia có liên quan tới cái chết của Vương Ma Tử? Nhưng bản thân ông ta vẫn muốn làm người đứng ngoài quan sát, hơn nữa cũng không có ai hỏi ý mình, đương nhiên ông ta không muốn chủ động đi nói, sợ vô tình cung cấp manh mối, đắc tội vài người không nên đắc tội.
Thật ra thì người mà Cao Khả Hoa nhìn thấy chính là Đào Tam Thắng vốn có thương tích trong người.
Bình luận facebook