Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277 - Chương 277LẦN ĐẦU THẤY BƯỚM MA
Chương 277LẦN ĐẦU THẤY BƯỚM MA
Trần Thiên Vũ thâm ý liếc mắt nhìn Hứa Kiệt, ông không biết vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này là thật sự không biết chuyện khai man hay là biết rõ lại cố ý không tiết lộ tình hình thực tế, bởi vì mình và đối phương không tính là quen biết, mức độ tín nhiệm giữa hai người quả thật rất có hạn. Trần Thiên Vũ không trả lời câu hỏi của Hứa Kiệt, trước khi vụ án rõ ràng, cho dù là cảnh sát địa phương hay Cục Giám sát An toàn ông cũng không tiết lộ quá nhiều, liền nhanh chóng đổi đề tài, đồng thời gọi điện bảo Hứa Kinh Nam nhanh chóng tới đây.
Hứa Kinh Nam phong trần mệt mỏi nghe lệnh tiến hành làm thi kiểm cho năm người chết trong vụ nổ gas cho cảnh sát, anh phát hiện trên người những người này có rất nhiều ngoại thương, có lớn có nhỏ, hẳn là do đá vụn đập vào mà thành. Lớp da bên ngoài trên tóc đều phát hiện vết cháy nhưng không rõ ràng, mức độ bị bỏng rất thấp, phỏng đoán là tổn thương do tia điện gây ra, trên cơ thể và quần áo đều không có vết cháy. Vết thương trí mạng của những người này cơ bản đều ở trên đầu, theo như những gì pháp y địa phương phân tích, hẳn là do sóng xung kích nổ mạnh gây ra, khiến họ bị đánh bay ra xa, cuối cùng bị xuất huyết não mà chết.
Kết luận này và kết quả kiểm tra của pháp y lúc trước giống hệt nhau, nhưng ban đầu địa phương không giải phẫu thi thể, bởi vì nguyên nhân tử vong rất rõ ràng, có lẽ cảm thấy không có gì quá quan trọng, nhưng Hứa Kinh Nam cẩn thận vẫn kiên trì giải phẫu, cộng thêm xét nghiệm thức ăn còn lại trong dạ dày và máu. Báo cáo cuối cùng đã cho Hứa Kinh Nam một phát hiện, người chết không có dấu hiệu trúng độc, thức ăn trong dạ dày cũng không có vấn đề gì, nội tạng cũng không bị tổn thương gì, nhưng kết quả xét nghiệm máu lại phát hiện một lượng nhỏ chất gây ảo giác - diethyl ether.
Anh lấy điều này và những phát hiện khác thường khác bày ra, định kết hợp với những tình tiết vụ án khác nghiên cứu lại, bởi vì chỉ phát hiện chất gây ảo giác thôi cũng không chứng minh được điều gì, nhất là người chết quả thật là chết do ngoại thương chứ không phải do hít thở không thông, cho nên việc xuất hiện diethyl ether chỉ có thể xem như một điểm đáng ngờ.
Cùng lúc đó, Trần Thiên Vũ đột nhiên nghĩ ra gì đó dẫn Khang Thoa và Lưu Tử Thần tới hầm mỏ số một ở khu vực khai thác mỏ. Căn cứ theo những gì Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn nói, Vương Ma Tử sống chết không cho bọn họ vào hầm mỏ này, ngược lại càng khiến Trần Thiên Vũ nghi ngờ và hứng thú. Trong lúc điều tra xung quanh mấy ngày nay, ít nhiều gì ông cũng đã nghe tới truyền thuyết bướm ma, truyền thuyết này rất phổ biến trong đám thợ mỏ, đại khái đều nói mấy người thợ mỏ sau khi nhìn thấy con bướm ma đáng sợ đó nên mới chết một cách kỳ lạ như thế.
Trần Thiên Vũ và Khang Thoa đội nón bảo hộ, trong tay cầm đèn pin chống lửa, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị thì đi vào hầm mỏ số một bỏ hoang đã lâu. Lo lắng cho thân thể Lưu Tử Thần cộng với chưa biết bên trong có nguy hiểm hay không, Trần Thiên Vũ bảo chị tạm thời không cần vào, ở lại miệng hầm canh giữ cũng như tiếp ứng.
Sau khi đi vào không lâu, bọn họ phát hiện càng lúc càng ẩm thấp, vô cùng âm u, ngoại trừ những nơi đèn pin cầm tay chiếu vào, những nơi khác đều chìm trong bóng tối. Bọn họ tách ra mỗi người một bên, cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất, trên đỉnh và trên vách đá hầm mỏ, rêu cỏ mọc đầy xung quanh, đá vụn rơi xuống phủ kín mặt đất, còn đỉnh hầm mỏ thì đầy nham thạch rắn chắc.
Đột nhiên Khang Thoa phát hiện có điều khác thường, vội vàng đi qua gọi Trần Thiên Vũ, trên vách đá bên trái, hai người bọn họ quả thật phát hiện ra một con bướm vô cùng khủng bố. Hai mắt con bướm trống rỗng vô thần, lại như đang nhìn chằm chằm vào bản thân, mà hai cái cánh khổng lồ mở hết ra, phía trên đầy lỗ nhỏ khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhất là diện mạo và thân thể của nó, xấu hơn những con bướm bình thường rất nhiều, thật sự chỉ có thế dùng từ mặt quỷ để hình dung nó. Trần Thiên Vũ và Khang Thoa đều bị dọa sợ, sau khi kiểm tra đơn giản, vì lý do an toàn mà nhanh chóng rời khỏi, sinh vật kia khiến người ta tâm thần không yên, có điều Khang Thoa vẫn dùng trí nhớ siêu cường của mình nhanh chóng ghi nhớ diện mạo của nó và cấu tạo bên trong hầm số một.
Lưu Tử Thần thấy hai người bọn họ ra nhanh như vậy nên tiến đến hỏi: “Thiên Vũ, có phát hiện gì không?”
Trần Thiên Vũ không muốn miêu tả cụ thể để tránh dọa Lưu Tử Thần nên nói: “Vừa rồi bọn anh đã gặp bướm ma ngay trong đó, bộ dạng quả thật rất đặc biệt.”
“Đâu chỉ đặc biệt, phải là dọa người mới đúng.” Khang Thoa lại không nghĩ nhiều như thế, trực tiếp nói ra: “Đây chính là con côn trùng kỳ quái nhất mà tôi từng thấy.”
“Thủ lĩnh chi thứ chính, được rồi.” Trần Thiên Vũ ngăn anh ta miêu tả tiếp, tự mình phân tích nói: “Anh đoán sở dĩ Vương Ma Tử cản Nhất Đình là vì hắn ta đã từng gặp qua thứ này, cho nên gần đây mới thay đổi, nhưng lại không muốn có người khác bị kinh hãi và nguyền rủa giống mình. Tất nhiên, điều kiên tiên quyết là Vương Ma Tử không có mục đích gì khác.”
Khang Thoa và Lưu Tử Thần gật đầu đồng ý.
“Thế này đi, bây giờ chúng ta lấy thân phận thật của mình ra trực tiếp triệu tập Vương Ma Tử tới, nếu người này, Đào Tam Thắng và cả con bướm mặt quỷ kia có liên quan tới nhau, vậy thì đây chính là lúc chính thức thẩm vấn anh ta.” Trần thiên Vũ phân phó, bảo Khang Thoa dẫn Vương Ma Tử tới cục gặp ông.
***
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn cùng những tổ viên khác đã chờ ở trước hầm rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vương Ma Tử. Ngày thường hắn ta tới đây rất sớm, không bao giờ đi muộn, nhưng hôm nay đã trễ nửa tiếng rồi mà hắn ta vẫn chưa tới, bọn họ lập tức đi tìm tổng quản lý Trâu Tề báo cáo tình huống. Làm việc ở khu vực khai thác mỏ nhiều năm, Trâu Tề chưa từng nghe chuyện Vương Ma Tử đi làm muộn nên cũng thấy rất kỳ lạ, lập tức gọi điện thoại cho hắn ta nhưng không ai bắt máy, lại gọi cho người nhà, nhưng vợ hắn ta lại nói Vương Ma Tử đã ra khỏi nhà từ sớm. Vietwriter.vn
Trâu Tề thấy tình huống có chút không đúng, Lý Nhất Đình cũng mơ hồ nhận ra nguy cơ, bọn họ liền cùng nhau dẫn tổ thợ mỏ bắt đầu tìm ở khu vực khai thác mỏ và khu vực gần đó, tìm rất lâu cũng không tìm thấy Vương Ma Tử. Lúc này có người nhắc tới Vương Ma Tử thích tới hầm mỏ bỏ hoang bên kia hút thuốc, Trâu Tề có hơi bất mãn, nhưng xét thấy tìm người quan trọng hơn nên tự mình dẫn người đến xem, sau đó nhanh chóng tìm thấy Vương Ma Tử đã mất tích trong hầm mỏ số hai bỏ hoang. Đáng tiếc là lúc phát hiện thì Vương Ma Tử đã tắt thở.
Đám thợ mỏ xôn xao, một người hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay đã mất mạng, hơn nữa còn chết ở nơi bỏ hoang đã lâu, đúng là làm người ta khó hiểu. Lý Nhất Đình lập tức bí mật thăm dò hiện trường, ông phát hiện Vương Ma Tử là bị tảng đá lớn đập vào đầu, máu chảy đầy mặt, tảng đá hình như là từ bên trên rơi xuống. Những nơi khác trên cơ thể hắn ta, từ mắt thường không phát hiện ra bất cứ miệng vết thương nào, nhưng vì có quần áo che phủ nên tạm thời không thể xác định, nhưng khiến Lý Nhất Đình ấn tượng chính là biểu cảm trên mặt Vương Ma Tử: hai mắt trợn trắng, miệng không khép lại, hình như là bị thứ gì đó dọa sợ. Lý Nhất Đình đoán có lẽ Vương Ma Tử đúng là bị hòn đá từ trên rơi xuống đập chết, nhưng cái này hình như cũng không hợp lý lắm? Vả lại, tại sao Vương Ma Tử lại muốn chạy tới hầm mỏ này chứ?
Đội trưởng đội trinh sát hình sự Hứa Kiệt và Trần Thiên Vũ của văn phòng thám tử Bắc Đình sau khi nghe tin lập tức chạy tới, người đi cùng còn có Hứa Kinh Nam và vài pháp y. Lưu Tử Thần vốn chuẩn bị đi tìm Vương Ma Tử nghe được tin tức bất ngờ này cũng lập tức chạy tới hiện trường, hỗ trợ Hứa Kinh Nam khám nghiệm. Bởi vì lo lắng thân phận bị lộ nên Lý Nhất Đình sau khi đơn giản quan sát xong liền lui ra ngoài với Vạn Vĩnh Khôn, đứng giữa đám thợ mỏ đang xem náo nhiệt, tình thế trước mắt không rõ ràng lại đột nhiên xuất hiện người chết, chân tướng còn rất xa xôi, bọn họ tất nhiên vẫn phải tiếp tục ẩn nấp.
Hầm mỏ số hai cũng giống hầm mỏ số một, đều xuất hiện số thứ tự sau khi sự cố xảy ra, bởi vì không thể đảm bảo an toàn mà khu vực khai thác mỏ chủ động đề xuất đình chỉ sản xuất hai hầm mỏ này. Vương Ma Tử lúc này nằm sấp dưới đất, đầu bị đập bể, trừ nó ra thì trên người quả thật không có vết thương nào khác, cũng không có dấu vết giằng co với người khác, thông qua khám nghiệm trên mặt đất gần đó cũng không hề phát hiện dấu chân hay dấu vết gì khác, nhưng nơi này vì đã lâu không sử dụng nên vô cùng bẩn thỉu và bừa bộn, rất nhiều nơi đều bị đá vụn và thực vật ẩm ướt bao phủ, cho dù là dấu chân của Vương Ma Tử cũng không thể lấy được.
Bộ phận kỹ thuật thông qua khám nghiệm sơ bộ hiện trường, Hứa Kinh Nam cho rằng nguyên nhân cái chết của Vương Ma Tử cơ bản có thể xác định là vì phần đầu bị tấn công mạnh khiến não bị tổn thương mà dẫn tới tử vong, hung khí là hòn đá nằm cách người hắn ta không xa, nhìn lại hình dạng hẳn là tảng đá trên đỉnh hầm, sau khi rơi xuống mới vỡ tung ra. Còn chuyện tảng đá này là vì thời gian quá lâu nên tự rơi xuống hay là vì nguyên nhân khác thì các pháp y khó mà nhận định được, phải nhờ tới chuyên gia địa chất phân tích. Hứa Kinh Nam đưa thi thể Vương Ma Tử về Cục Cảnh sát, không biết liệu trong cơ thể này có chứa chất gây ảo giác như những thợ mỏ kia không?
Trần Thiên Vũ nhìn mọi thứ trước mắt, trầm mặc không lên tiếng, cái chết trong có vẻ bất ngờ này thật ra có rất nhiều điểm đáng ngờ. Cho dù hòn đá này có vừa khéo rơi xuống đi nữa thì tại sao lại có thể rơi đúng dịp như thế, đúng lúc Vương Ma Tử ngẫu nhiên đi ngang qua mà rơi xuống, hơn nữa không nghiêng không lệch đập thẳng vào đầu hắn ta? Vả lại ông vừa định triệu tập Vương Ma Tử thì đã nhận được tin tức này, dựa theo kinh nghiệm trước đây để phán đoán, xác suất xảy ra chuyện trùng hợp thế này cực kỳ thấp, khả năng có người dự mưu gây ra thì rất cao.
Còn chuyện đám người buôn dưa lê kia, ai cũng nghị luận sôi nổi: Vương Ma Tử nhìn thấy con bướm mặt quỷ kia nên mới chết, chẳng lẽ thật sự là do lời nguyền của bướm ma?
Trần Thiên Vũ tất nhiên không tin, thời gian và địa điểm Vương Ma Tử chết có hơi đặc biệt, ông mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng, từ sau khi Bắc Đình đến, cả khu vực khai thác mỏ như có một bàn tay vô hình âm thầm thao túng, mà mọi cuộc điều tra ngoài sáng của bọn họ đối phương đều nắm rõ, loại trực giác bị theo dõi kỳ lạ này khiến ông không dễ chịu chút nào.
Ban đầu, dự định tới đây của văn phòng thám tử Bắc Đình là vì nhận được tin tức khai man nhân số tử vong trong vụ nổ gas ở khu vực khai thác trên Liên minh Vi từ người cung cấp tin tức, nhưng trong quá trình điều tra, bọn họ biết rõ những gì người báo án nói đều là sự thật nhưng lại không tìm thấy bất cứ một chứng cứ hữu hiệu nào. Mà những người ở nơi đây dường như đặt bản thân mình vào một ván cờ. Tuy ban ngành địa phương có liên quan tỏ ra vô cùng phối hợp để Bắc Đình tham gia điều tra mọi hướng, nhưng bây giờ lại xuất hiện truyền thuyết bướm mặt quỷ rất kỳ lạ, tiếp theo, họ vừa tra ra được nhân chứng quan trọng đã chết ngay trước mắt, khu vực khai thác này bề ngoài nhìn có vẻ yên bình nhưng sau lưng lại nguy cơ trùng trùng.
Trần Thiên Vũ vừa mới gặp con bướm mặt quỷ kia nên giờ nhíu chặt mày, ông cần phải suy nghĩ một phen, nhanh chóng tìm ra điểm trọng yếu của vụ án mới được.
Ít nhất, con bướm mặt quỷ trong truyền thuyết mà ông gặp không hề tà ác, lại càng không chủ động tấn công người.
Vậy chuyện gì đang xảy ra?
Trần Thiên Vũ thâm ý liếc mắt nhìn Hứa Kiệt, ông không biết vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này là thật sự không biết chuyện khai man hay là biết rõ lại cố ý không tiết lộ tình hình thực tế, bởi vì mình và đối phương không tính là quen biết, mức độ tín nhiệm giữa hai người quả thật rất có hạn. Trần Thiên Vũ không trả lời câu hỏi của Hứa Kiệt, trước khi vụ án rõ ràng, cho dù là cảnh sát địa phương hay Cục Giám sát An toàn ông cũng không tiết lộ quá nhiều, liền nhanh chóng đổi đề tài, đồng thời gọi điện bảo Hứa Kinh Nam nhanh chóng tới đây.
Hứa Kinh Nam phong trần mệt mỏi nghe lệnh tiến hành làm thi kiểm cho năm người chết trong vụ nổ gas cho cảnh sát, anh phát hiện trên người những người này có rất nhiều ngoại thương, có lớn có nhỏ, hẳn là do đá vụn đập vào mà thành. Lớp da bên ngoài trên tóc đều phát hiện vết cháy nhưng không rõ ràng, mức độ bị bỏng rất thấp, phỏng đoán là tổn thương do tia điện gây ra, trên cơ thể và quần áo đều không có vết cháy. Vết thương trí mạng của những người này cơ bản đều ở trên đầu, theo như những gì pháp y địa phương phân tích, hẳn là do sóng xung kích nổ mạnh gây ra, khiến họ bị đánh bay ra xa, cuối cùng bị xuất huyết não mà chết.
Kết luận này và kết quả kiểm tra của pháp y lúc trước giống hệt nhau, nhưng ban đầu địa phương không giải phẫu thi thể, bởi vì nguyên nhân tử vong rất rõ ràng, có lẽ cảm thấy không có gì quá quan trọng, nhưng Hứa Kinh Nam cẩn thận vẫn kiên trì giải phẫu, cộng thêm xét nghiệm thức ăn còn lại trong dạ dày và máu. Báo cáo cuối cùng đã cho Hứa Kinh Nam một phát hiện, người chết không có dấu hiệu trúng độc, thức ăn trong dạ dày cũng không có vấn đề gì, nội tạng cũng không bị tổn thương gì, nhưng kết quả xét nghiệm máu lại phát hiện một lượng nhỏ chất gây ảo giác - diethyl ether.
Anh lấy điều này và những phát hiện khác thường khác bày ra, định kết hợp với những tình tiết vụ án khác nghiên cứu lại, bởi vì chỉ phát hiện chất gây ảo giác thôi cũng không chứng minh được điều gì, nhất là người chết quả thật là chết do ngoại thương chứ không phải do hít thở không thông, cho nên việc xuất hiện diethyl ether chỉ có thể xem như một điểm đáng ngờ.
Cùng lúc đó, Trần Thiên Vũ đột nhiên nghĩ ra gì đó dẫn Khang Thoa và Lưu Tử Thần tới hầm mỏ số một ở khu vực khai thác mỏ. Căn cứ theo những gì Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn nói, Vương Ma Tử sống chết không cho bọn họ vào hầm mỏ này, ngược lại càng khiến Trần Thiên Vũ nghi ngờ và hứng thú. Trong lúc điều tra xung quanh mấy ngày nay, ít nhiều gì ông cũng đã nghe tới truyền thuyết bướm ma, truyền thuyết này rất phổ biến trong đám thợ mỏ, đại khái đều nói mấy người thợ mỏ sau khi nhìn thấy con bướm ma đáng sợ đó nên mới chết một cách kỳ lạ như thế.
Trần Thiên Vũ và Khang Thoa đội nón bảo hộ, trong tay cầm đèn pin chống lửa, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị thì đi vào hầm mỏ số một bỏ hoang đã lâu. Lo lắng cho thân thể Lưu Tử Thần cộng với chưa biết bên trong có nguy hiểm hay không, Trần Thiên Vũ bảo chị tạm thời không cần vào, ở lại miệng hầm canh giữ cũng như tiếp ứng.
Sau khi đi vào không lâu, bọn họ phát hiện càng lúc càng ẩm thấp, vô cùng âm u, ngoại trừ những nơi đèn pin cầm tay chiếu vào, những nơi khác đều chìm trong bóng tối. Bọn họ tách ra mỗi người một bên, cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất, trên đỉnh và trên vách đá hầm mỏ, rêu cỏ mọc đầy xung quanh, đá vụn rơi xuống phủ kín mặt đất, còn đỉnh hầm mỏ thì đầy nham thạch rắn chắc.
Đột nhiên Khang Thoa phát hiện có điều khác thường, vội vàng đi qua gọi Trần Thiên Vũ, trên vách đá bên trái, hai người bọn họ quả thật phát hiện ra một con bướm vô cùng khủng bố. Hai mắt con bướm trống rỗng vô thần, lại như đang nhìn chằm chằm vào bản thân, mà hai cái cánh khổng lồ mở hết ra, phía trên đầy lỗ nhỏ khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhất là diện mạo và thân thể của nó, xấu hơn những con bướm bình thường rất nhiều, thật sự chỉ có thế dùng từ mặt quỷ để hình dung nó. Trần Thiên Vũ và Khang Thoa đều bị dọa sợ, sau khi kiểm tra đơn giản, vì lý do an toàn mà nhanh chóng rời khỏi, sinh vật kia khiến người ta tâm thần không yên, có điều Khang Thoa vẫn dùng trí nhớ siêu cường của mình nhanh chóng ghi nhớ diện mạo của nó và cấu tạo bên trong hầm số một.
Lưu Tử Thần thấy hai người bọn họ ra nhanh như vậy nên tiến đến hỏi: “Thiên Vũ, có phát hiện gì không?”
Trần Thiên Vũ không muốn miêu tả cụ thể để tránh dọa Lưu Tử Thần nên nói: “Vừa rồi bọn anh đã gặp bướm ma ngay trong đó, bộ dạng quả thật rất đặc biệt.”
“Đâu chỉ đặc biệt, phải là dọa người mới đúng.” Khang Thoa lại không nghĩ nhiều như thế, trực tiếp nói ra: “Đây chính là con côn trùng kỳ quái nhất mà tôi từng thấy.”
“Thủ lĩnh chi thứ chính, được rồi.” Trần Thiên Vũ ngăn anh ta miêu tả tiếp, tự mình phân tích nói: “Anh đoán sở dĩ Vương Ma Tử cản Nhất Đình là vì hắn ta đã từng gặp qua thứ này, cho nên gần đây mới thay đổi, nhưng lại không muốn có người khác bị kinh hãi và nguyền rủa giống mình. Tất nhiên, điều kiên tiên quyết là Vương Ma Tử không có mục đích gì khác.”
Khang Thoa và Lưu Tử Thần gật đầu đồng ý.
“Thế này đi, bây giờ chúng ta lấy thân phận thật của mình ra trực tiếp triệu tập Vương Ma Tử tới, nếu người này, Đào Tam Thắng và cả con bướm mặt quỷ kia có liên quan tới nhau, vậy thì đây chính là lúc chính thức thẩm vấn anh ta.” Trần thiên Vũ phân phó, bảo Khang Thoa dẫn Vương Ma Tử tới cục gặp ông.
***
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn cùng những tổ viên khác đã chờ ở trước hầm rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vương Ma Tử. Ngày thường hắn ta tới đây rất sớm, không bao giờ đi muộn, nhưng hôm nay đã trễ nửa tiếng rồi mà hắn ta vẫn chưa tới, bọn họ lập tức đi tìm tổng quản lý Trâu Tề báo cáo tình huống. Làm việc ở khu vực khai thác mỏ nhiều năm, Trâu Tề chưa từng nghe chuyện Vương Ma Tử đi làm muộn nên cũng thấy rất kỳ lạ, lập tức gọi điện thoại cho hắn ta nhưng không ai bắt máy, lại gọi cho người nhà, nhưng vợ hắn ta lại nói Vương Ma Tử đã ra khỏi nhà từ sớm. Vietwriter.vn
Trâu Tề thấy tình huống có chút không đúng, Lý Nhất Đình cũng mơ hồ nhận ra nguy cơ, bọn họ liền cùng nhau dẫn tổ thợ mỏ bắt đầu tìm ở khu vực khai thác mỏ và khu vực gần đó, tìm rất lâu cũng không tìm thấy Vương Ma Tử. Lúc này có người nhắc tới Vương Ma Tử thích tới hầm mỏ bỏ hoang bên kia hút thuốc, Trâu Tề có hơi bất mãn, nhưng xét thấy tìm người quan trọng hơn nên tự mình dẫn người đến xem, sau đó nhanh chóng tìm thấy Vương Ma Tử đã mất tích trong hầm mỏ số hai bỏ hoang. Đáng tiếc là lúc phát hiện thì Vương Ma Tử đã tắt thở.
Đám thợ mỏ xôn xao, một người hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay đã mất mạng, hơn nữa còn chết ở nơi bỏ hoang đã lâu, đúng là làm người ta khó hiểu. Lý Nhất Đình lập tức bí mật thăm dò hiện trường, ông phát hiện Vương Ma Tử là bị tảng đá lớn đập vào đầu, máu chảy đầy mặt, tảng đá hình như là từ bên trên rơi xuống. Những nơi khác trên cơ thể hắn ta, từ mắt thường không phát hiện ra bất cứ miệng vết thương nào, nhưng vì có quần áo che phủ nên tạm thời không thể xác định, nhưng khiến Lý Nhất Đình ấn tượng chính là biểu cảm trên mặt Vương Ma Tử: hai mắt trợn trắng, miệng không khép lại, hình như là bị thứ gì đó dọa sợ. Lý Nhất Đình đoán có lẽ Vương Ma Tử đúng là bị hòn đá từ trên rơi xuống đập chết, nhưng cái này hình như cũng không hợp lý lắm? Vả lại, tại sao Vương Ma Tử lại muốn chạy tới hầm mỏ này chứ?
Đội trưởng đội trinh sát hình sự Hứa Kiệt và Trần Thiên Vũ của văn phòng thám tử Bắc Đình sau khi nghe tin lập tức chạy tới, người đi cùng còn có Hứa Kinh Nam và vài pháp y. Lưu Tử Thần vốn chuẩn bị đi tìm Vương Ma Tử nghe được tin tức bất ngờ này cũng lập tức chạy tới hiện trường, hỗ trợ Hứa Kinh Nam khám nghiệm. Bởi vì lo lắng thân phận bị lộ nên Lý Nhất Đình sau khi đơn giản quan sát xong liền lui ra ngoài với Vạn Vĩnh Khôn, đứng giữa đám thợ mỏ đang xem náo nhiệt, tình thế trước mắt không rõ ràng lại đột nhiên xuất hiện người chết, chân tướng còn rất xa xôi, bọn họ tất nhiên vẫn phải tiếp tục ẩn nấp.
Hầm mỏ số hai cũng giống hầm mỏ số một, đều xuất hiện số thứ tự sau khi sự cố xảy ra, bởi vì không thể đảm bảo an toàn mà khu vực khai thác mỏ chủ động đề xuất đình chỉ sản xuất hai hầm mỏ này. Vương Ma Tử lúc này nằm sấp dưới đất, đầu bị đập bể, trừ nó ra thì trên người quả thật không có vết thương nào khác, cũng không có dấu vết giằng co với người khác, thông qua khám nghiệm trên mặt đất gần đó cũng không hề phát hiện dấu chân hay dấu vết gì khác, nhưng nơi này vì đã lâu không sử dụng nên vô cùng bẩn thỉu và bừa bộn, rất nhiều nơi đều bị đá vụn và thực vật ẩm ướt bao phủ, cho dù là dấu chân của Vương Ma Tử cũng không thể lấy được.
Bộ phận kỹ thuật thông qua khám nghiệm sơ bộ hiện trường, Hứa Kinh Nam cho rằng nguyên nhân cái chết của Vương Ma Tử cơ bản có thể xác định là vì phần đầu bị tấn công mạnh khiến não bị tổn thương mà dẫn tới tử vong, hung khí là hòn đá nằm cách người hắn ta không xa, nhìn lại hình dạng hẳn là tảng đá trên đỉnh hầm, sau khi rơi xuống mới vỡ tung ra. Còn chuyện tảng đá này là vì thời gian quá lâu nên tự rơi xuống hay là vì nguyên nhân khác thì các pháp y khó mà nhận định được, phải nhờ tới chuyên gia địa chất phân tích. Hứa Kinh Nam đưa thi thể Vương Ma Tử về Cục Cảnh sát, không biết liệu trong cơ thể này có chứa chất gây ảo giác như những thợ mỏ kia không?
Trần Thiên Vũ nhìn mọi thứ trước mắt, trầm mặc không lên tiếng, cái chết trong có vẻ bất ngờ này thật ra có rất nhiều điểm đáng ngờ. Cho dù hòn đá này có vừa khéo rơi xuống đi nữa thì tại sao lại có thể rơi đúng dịp như thế, đúng lúc Vương Ma Tử ngẫu nhiên đi ngang qua mà rơi xuống, hơn nữa không nghiêng không lệch đập thẳng vào đầu hắn ta? Vả lại ông vừa định triệu tập Vương Ma Tử thì đã nhận được tin tức này, dựa theo kinh nghiệm trước đây để phán đoán, xác suất xảy ra chuyện trùng hợp thế này cực kỳ thấp, khả năng có người dự mưu gây ra thì rất cao.
Còn chuyện đám người buôn dưa lê kia, ai cũng nghị luận sôi nổi: Vương Ma Tử nhìn thấy con bướm mặt quỷ kia nên mới chết, chẳng lẽ thật sự là do lời nguyền của bướm ma?
Trần Thiên Vũ tất nhiên không tin, thời gian và địa điểm Vương Ma Tử chết có hơi đặc biệt, ông mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng, từ sau khi Bắc Đình đến, cả khu vực khai thác mỏ như có một bàn tay vô hình âm thầm thao túng, mà mọi cuộc điều tra ngoài sáng của bọn họ đối phương đều nắm rõ, loại trực giác bị theo dõi kỳ lạ này khiến ông không dễ chịu chút nào.
Ban đầu, dự định tới đây của văn phòng thám tử Bắc Đình là vì nhận được tin tức khai man nhân số tử vong trong vụ nổ gas ở khu vực khai thác trên Liên minh Vi từ người cung cấp tin tức, nhưng trong quá trình điều tra, bọn họ biết rõ những gì người báo án nói đều là sự thật nhưng lại không tìm thấy bất cứ một chứng cứ hữu hiệu nào. Mà những người ở nơi đây dường như đặt bản thân mình vào một ván cờ. Tuy ban ngành địa phương có liên quan tỏ ra vô cùng phối hợp để Bắc Đình tham gia điều tra mọi hướng, nhưng bây giờ lại xuất hiện truyền thuyết bướm mặt quỷ rất kỳ lạ, tiếp theo, họ vừa tra ra được nhân chứng quan trọng đã chết ngay trước mắt, khu vực khai thác này bề ngoài nhìn có vẻ yên bình nhưng sau lưng lại nguy cơ trùng trùng.
Trần Thiên Vũ vừa mới gặp con bướm mặt quỷ kia nên giờ nhíu chặt mày, ông cần phải suy nghĩ một phen, nhanh chóng tìm ra điểm trọng yếu của vụ án mới được.
Ít nhất, con bướm mặt quỷ trong truyền thuyết mà ông gặp không hề tà ác, lại càng không chủ động tấn công người.
Vậy chuyện gì đang xảy ra?