• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Đông Phương thần thám (5 Viewers)

  • Chương 275 - Chương 275NẰM VÙNG TRONG KHU MỎ

Chương 275NẰM VÙNG TRONG KHU MỎ

Hàng năm sau Tết Âm lịch đều là mùa tuyển công nhân rầm rộ, rất nhiều người rời khỏi nông thôn trở lại thành phố, lượng lao động lớn sẽ mang tới nguồn nhân lực dồi dào cho các xí nghiệp. Đối với thành phố DT mà nói, mỏ than đầy khắp chính là huyết mạch, ở thời điểm này cũng sẽ theo thông lệ tiến hành lần tuyển công nhân quy mô lớn nhất hàng năm.



Như thường lệ, Trâu Tề tiếp tục làm đội trưởng đội phụ trách chuyện này, mặc dù mỏ than có bộ phận nhân sự riêng, hơn nữa thợ mỏ đều phải lập hồ sơ đăng ký ở cục khai thác mỏ, đồng thời trải qua huấn luyện có liên quan mới có thể vào cương vị. Nhưng làm tổng điều hành, khâu tuyển người và điều phối sau cùng đều là do ông ta phụ trách. Trên thực tế thì việc quản lý một mỏ than, bất kể là quy mô lớn hay nhỏ, công việc đều rất phức tạp chứ cũng không phải nhẹ nhàng như mọi người tưởng. Nếu không, Tiết Khôi và Trâu Tề vốn có nhiều năm kinh nghiệm quản lý xí nghiệp cũng sẽ không được tuyển làm quản lý vào lúc mỏ than trọng tổ mười năm trước.



Bởi vì mùng tám vừa mới xảy ra sự cố nổ hơi gas, hoặc nhiều hoặc ít sẽ thạo thành một chút ảnh hưởng tới danh tiếng của mỏ than. Chẳng qua bởi vì cho tới nay Mai Viễn Chinh vẫn khá quan tâm tới cấp dưới và nhân viên. Các phương diện tiền lương, cơm nước so với các mỏ than nhỏ cùng cấp bậc phải tốt hơn một chút. Như vậy ảnh hưởng tốt và ảnh hưởng xấu cơ bản có thể triệt tiêu lẫn nhau, do đó độ nóng đăng ký của đợt tuyển công nhân lần này vẫn như bình thường. Chỉ là bởi vì tổ của Đào Tam Thắng “biến mất”, nhân công trên khu mỏ thiếu hụt nghiêm trọng, cho nên Trâu Tề phải tự mình đi tuyển người ở đợt thi lại.



Trâu Tề rất rõ ràng người nào thích hợp, người nào không thích hợp làm công nhân mỏ than. Một mặt là muốn xem tình trạng bên ngoài chẳng hạn như hình thể, dáng người còn có da dẻ, đây đều là những điểm được chú trọng. Trong lòng đất điều kiện khắc khổ, nhất định phải tìm người đàn ông trưởng thành có sức khỏe tương đối tốt, nhưng phải xem có chịu được khổ nhọc hay không các loại, không thể làm mấy ngày rồi không chịu được, bỏ chạy không làm nữa, tuyển nhân lực như vậy chính là lãng phí lớn. Một mặt khác là muốn nhìn kỹ hơn, ví dụ như có kinh nghiệm làm việc tương tự hay không, hoặc là đã từng làm việc cực khổ trong lòng đất hay là nơi hoang dã chưa, đây đều là tiêu chuẩn để cân nhắc.



Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình cố ý chạy tới tham gia tuyển dụng, cũng đã sớm chuẩn bị xong các tình huống, hôm nay bọn họ đặc biệt không rửa mặt, không thể làm cho mình gọn gàng sạch sẽ giống như bình thường, nếu không thì trông sẽ không giống như người hay làm việc nặng. Ngoài ra, mặc dù bọn họ cũng có nghiên cứu đặc thù về công nhân mỏ than, cố gắng làm cho cách ăn mặc của mình giống với bọn họ, nhưng đối với Trâu Tề mà nói, hai người đứng ở trước mặt vẫn có chút đặc biệt, chẳng qua không nói được đặc biệt ở chỗ nào mà thôi. Không phải Trâu Tề rất muốn chiêu mộ Vạn Vĩnh Khôn cùng Lý Nhất Đình, nhưng thiếu quá nhiều công nhân trong mỏ than, với lại thể trạng hai người kia cường tráng, trông rất mạnh mẽ, rất thích hợp để xuống giếng làm việc nặng. Cuối cùng Trâu Tề vẫn đồng ý, đầu tiên để bọn họ làm thử một đoạn thời gian rồi quyết định.



Nhân cơ hội này, Vạn Vĩnh Khôn đề cử một người với Trâu Tề: “Giám đốc Trâu, tôi và anh trai tôi tới từ miền Nam, bây giờ vợ của tôi đi theo đến đây cũng không có chuyện làm, có thể cho cô ấy làm chút việc vặt trên mỏ than hay không?”



“Vợ của cậu hả?” Trâu Tề nghi ngờ liếc mắt nhìn anh, người trẻ tuổi trước mắt này trông chỉ hơn hai mươi tuổi, thế mà kết hôn sớm như vậy: “Cô ấy sẽ làm gì đây? Chỗ chúng ta đâu nhận thợ mỏ nữ.”



“Việc này tôi biết, cô ấy có thể làm chút công việc văn phòng, cũng có thể nấu cơm, cô ấy nấu ăn cũng ngon lắm.” Vạn Vĩnh Khôn cố ý tiết lộ.



“Nấu ăn ngon à, đúng dịp lắm, chỗ chúng tôi có hai bác gái qua năm không làm nữa, đúng là vừa khéo thiếu người nấu cơm.” Trâu Tề cũng rất vui lòng, hằng ngày một mình Đào Muội lo việc nấu cơm quả thực là bận tối mắt tối mũi, có thêm một cô gái trẻ tới phụ giúp cũng tốt, dù sao mọi người đều phải ăn cơm.



Kỳ thật, chuyện này Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn đã tính toán rồi, bởi vì Thẩm Minh Nguyệt yểu điệu thế kia thì rõ ràng không thể đi làm thợ mỏ. Nhưng dựa vào việc trao đổi của Lưu Tử Thần và Đào Muội, bọn họ hiểu rõ trong khu mỏ chỉ có một nhân viên nấu cơm, vừa khéo chức vị này phù hợp với người nấu ăn ngon như Thẩm Minh Nguyệt. Hơn nữa, để Minh Nguyệt cố ý nhắc với người báo tin chuyện mình cùng làm việc với Đào Muội, nói không chừng còn có thể nhận được nhiều manh mối hơn trong lúc sinh hoạt hàng ngày.



Thế là ba người Lý Nhất Đình đã xâm nhập vào khu mỏ một cách thuận lợi, Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình xuống dưới giếng, Thẩm Minh Nguyệt ở phía trên phụ trách nấu cơm. Vừa vặn có thể chia ra đi điều tra manh mối vụ án, cũng có thể tìm cơ hội trong ứng ngoài hợp với cơ quan đầu não Bắc Đình trao đổi tin tức cho nhau.



Sau khi Thẩm Minh Nguyệt nhận được tin tức vội vã đi thẳng tới nhà ăn, lúc trước Trâu Tề đã báo cho Đào Muội rằng sẽ có một người tới giúp đỡ. Đầu tiên là cô tự giới thiệu mình một phen, sau đó nhiệt tình chủ động làm việc, nấu nước nấu cơm, rửa rau rửa chén, vậy là loay hoay khí thế ngất trời, khiến cho Đào Muội nhất thời không kịp thích ứng với sự rảnh rỗi mà mình đang có.



Thẩm Minh Nguyệt tích cực chủ động như vậy, ngoại trừ kìm nén quá lâu muốn hoạt động ra, càng là muốn để mình có biểu hiện tốt, như thế mới có thể khiến Đào Muội nhanh chóng tiếp nhận sự xuất hiện của mình, làm tốt quan hệ giữa hai người. Trên thực tế thì từ sau khi Đào Muội trở về từ đô thị trong Nam, mỗi ngày đối mặt với một đám đàn ông cũng đủ phiền toái, thế mà bây giờ xuất hiện một cô nàng nhí nha nhí nhảnh tới cùng làm, quả thực tâm tình đã vui vẻ hơn rất nhiều. Chẳng qua cô cũng là người hiền lành, nếu có chuyện thì công nhân kỳ cựu như mình bằng lòng làm nhiều hơn một chút, chứ không muốn để Thẩm Minh Nguyệt quá mức vất vả, một tới hai đi, hai cô nàng tuổi tác tương tự rất nhanh đã thân quen không ít.



Mấy ngày này, Đào Muội đã coi Thẩm Minh Nguyệt như là bạn bè, trong lúc tán gẫu cũng nói tới rất nhiều chuyện của mình, có chuyện trong nhà, có chuyện ra ngoài làm thuê, còn có chuyện làm việc trong mỏ. Về phần Thẩm Minh Nguyệt thì ngẫu nhiên vô ý nhắc tới vấn đề nghe nói xảy ra vụ nổ, nhưng Đào Muội đều cười một tiếng mà cho qua, dường như không muốn nhắc tới, Thẩm Minh Nguyệt cũng không dám đặt câu hỏi quá nhiều, lo bị lộ ra sơ hở. Nhưng dù vậy, cô vẫn biết rất nhiều chuyện trong lời nói cử chỉ của Đào Muội.



Cha của Đào Muội là Đào Tam Thắng sinh ra hai đứa con gái một đứa con trai, con gái lớn gọi Đào Nga, trước mắt làm nhân viên phục vụ cho một quán karaoke trong thành phố, bởi vì giao thông không tiện và tính chất công việc đen trắng đảo điên, cho nên rất ít về nhà, có đôi khi một tháng cũng khó mà nhìn thấy một lần. Trước đây Đào Nga có nhắc tới vài người bạn trai, nhưng đều chưa tới tình trạng nói chuyện cưới xin đã tách ra, bây giờ yêu đương thế nào thì Đào Muội cũng không biết rõ. Cha Đào Tam Thắng lại không xen vào, con gái lớn Đào Nga chỉ là gửi một ít tiền về nhà sau khi nhận được lương. Về phần đứa con trai duy nhất, cũng là em trai của Đào Muội là Đào Cẩm Vinh, thì khá là phiền lòng. Tốt nghiệp trung học đã bỏ học về nhà, cả ngày không chịu làm gì, qua lại với một đám bạn xấu, còn thường xuyên tìm Đào Tam Thắng đòi tiền tiêu xài. Lần này sau khi Đào Tam Thắng bị thương, Đào Cẩm Vinh bởi vì không muốn cả ngày ở nhà chăm sóc cha, lấy cớ nói mình cũng vào thành phố làm việc sau đó chạy mất, lúc rời khỏi nhà, còn cuốn đi mấy trăm đồng tiền mà Đào Muội vừa đưa cho cha.



Trước đó Thẩm Minh Nguyệt đại khái biết được tình cảnh khó khăn của nhà họ Đào, nhưng không nghĩ rằng đứa con nhà nghèo Đào Cẩm Vinh lại có thể ngang bướng đến thế, cha đã như vậy, còn không biết xấu hổ mà lấy tiền của ông la cà bên ngoài, đích thật là khiến gia đình bất hạnh này đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Cô rất thông cảm với nỗi vất vả của Đào Muội, nói đùa: “Nếu chị không muốn khổ sở, hay là sớm tìm một nhà khá giả mà gả vào, biết đâu có thể khấm khá hơn một chút đấy!”



Đào Muội mỉm cười, đầu thoáng thấp xuống, không lên tiếng.



Thẩm Minh Nguyệt thấy cảnh tượng này, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ chị đã có người trong lòng rồi hả? Có bạn trai rồi sao?”



“Nào có, em đừng nói lung tung!” Đào Muội ngượng ngùng thấp giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Ha ha, nhất định không phải là em nói lung tung, chắc chắn là chị đã có đối tượng rồi, mau nói cho em biết anh ấy là ai? Dáng dấp đẹp trai hay không?” Lòng hiếu kỳ của Thẩm Minh Nguyệt hoàn toàn bị khơi lên, ở lứa tuổi của cô, đúng là cảm thấy rất hứng thú với mấy chuyện này.



Cũng không biết thế nào, nhắc tới từ “bạn trai”, Đào Muội lập tức nghĩ đến Trâu Thiệu Đường. Mặc dù quan hệ của bọn họ trong quá khứ rất thân thiết, nhưng cũng chưa thực sự yêu đương, đồng thời lần trước mình vừa mới cự tuyệt anh ta.



Nhưng rõ ràng Thẩm Minh Nguyệt không muốn bỏ qua cơ hội rất tốt này, cô tràn ngập tò mò về mọi thứ của nhà họ Đào, đồng thời cũng có hứng thú với đời sống tình cảm của Đào Muội, cô luôn cảm thấy trong những câu chuyện quay chung quanh Đào Muội hoặc Đào Tam Thắng, có lẽ sẽ có thể tìm được chỗ đột phá.



Cuối cùng Đào Muội không qua được, lập tức thổ lộ tiếng lòng: “Ừm, chị có thể nói cho em, nhưng em phải giữ bí mật giúp chị nhé!”



“Đương nhiên rồi, chúng ta là chị em tốt mà, em sẽ không nói cho người khác đâu.” Thẩm Minh Nguyệt thế thốt cam đoan nói.



“Kỳ thực, chị chưa có bạn trai, chẳng qua có một chàng trai vẫn đang theo đuổi mà chị không nhận lời thôi.” Đào Muội nói đúng sự thật.



“Ồ? Tại sao vậy? Có phải dáng dấp không đẹp trai hay không? Chị xinh đẹp như vậy, nhất định phải tìm chàng trai dáng dấp đẹp mắt mới được.” Thẩm Minh Nguyệt không e dè khen ngợi Đào Muội, đây đúng là lời nói từ đáy lòng của cô, quả thực Đào Muội thuộc về loại gái đẹp chân dài thành phố, cho dù ở khu mỏ ăn mặc hơi quê mùa một chút.



Đào Muội cười lắc đầu: “Không phải đâu! Cũng là bởi vì điều kiện của anh ấy quá tốt, trong nhà cũng rất có tiền, cho nên bọn chị không xứng đôi.”



Thẩm Minh Nguyệt không vui, lập tức phản bác: “Yêu đương không phải chuyện của hai người sao! Chỉ cần người ta hiểu rõ tình hình trong nhà chị, đồng thời không chê bai thì đâu có gì quan trọng! Đúng rồi, người kia là ai vậy? Là người ở khu mỏ chúng ta sao?”



“Có thể coi như thế đi, nhưng cũng bởi vì khu mỏ cho nên càng không được. Nói thật với em, người kia tên là Trâu Thiệu Đường là người tuyển em vào đây cũng là con trai của tổng quản lý Trâu Tề đấy.” Đào Muội rất tin tưởng Thẩm Minh Nguyệt, nói ra sự thật này.



Thẩm Minh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, chức vị của Trâu Tề rất cao, đoán chừng gia cảnh cũng không tệ, quả thực không cách nào so sánh với tình cảnh bi thảm trước mắt của nhà họ Đào. Huống hồ, Trâu Tề làm lãnh đạo của Đào Muội, chắc sẽ không để con trai cưới một cô gái nấu cơm trong khu mỏ. Hai gia đình môn không đăng hộ không đối, còn thêm tầng quan hệ vi diệu cấp trên cấp dưới, nếu như Đào Muội và Trâu Thiệu Đường muốn ở bên nhau, quả thực rất khó.



Nhưng mà Thẩm Minh Nguyệt trời sinh tràn ngập tinh thần trọng nghĩa phát hiện lúc Đào Muội nhắc tới Trâu Thiệu Đường, từ đầu đến cuối mang theo nụ cười, trông dường như rất hạnh phúc. Cô có thể nhìn ra được, trong lòng Đào Muội là có Trâu Thiệu Đường. Mà Đào Muội cũng đã nói, Trâu Thiệu Đường không quan tâm hiềm khích lúc trước, giờ vẫn đang theo đuổi mình, cho nên hai người hẳn là thích nhau mới đúng. Một đôi trời đất tạo nên thế này, nếu như chỉ vì nguyên nhân gia đình mà tách ra thì thật sự là quá đáng tiếc. Cho nên Thẩm Minh Nguyệt quyết tâm tác hợp bọn họ trong lúc điều tra vụ án.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom