• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Đông Phương thần thám (1 Viewer)

  • Chương 278 - Chương 278CHẤN CHỈNH NỘI BỘ

Chương 278CHẤN CHỈNH NỘI BỘ

Quản lý mỏ Mai Viễn Chinh đứng ngồi không yên, vụ nổ khí gas ngày mùng tám vẫn chưa được giải quyết xong, hôm đó có năm thợ mỏ bị thiệt mạng, bây giờ trong khu vực khai thác mỏ lại xuất hiện thêm một thi thể, người chết còn là tổ trưởng Vương Ma Tử mà mình coi trọng. Bình thường ông ấy chỉ cần có mối quan hệ làm việc tốt với các đại lý, công ty vận tải và cấp trên, căn bản không nhúng tay vào chuyện sắp xếp công việc cụ thể của khu vực khai thác mỏ, phần lớn đều giao cho Cao Khả Hoa và Tiết Khôi xử lý, kết quả là vừa qua năm mới đã liên tục xảy ra tai họa. Ông ấy vô cùng bất mãn, liền gọi tổng quản lý Trâu Tề tới văn phòng, muốn biết gần đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?



Trong lòng Trâu Tề biết rõ quản lý mỏ muốn tìm mình để làm gì, hoạt động khai thác xảy ra chuyện, làm tổng quản lý trực tiếp nơi làm việc, ông ta nhất định không thể trốn tránh trách nhiệm. Sau vụ nổ lúc trước, ông ta đã bị cách chức tạm thời để kiểm điểm, mấy ngày trước mới được Tiết Khôi sắp xếp cho phục chức, kết quả bây giờ Vương Ma Tử lại chết, ông ta cũng cảm thấy rất nghẹn khuất.



Mai Viễn Chinh thấy Trâu Tề thì trong lòng không thoải mái, nghiêm túc hỏi: “Giám đốc Trâu, rốt cuộc phải bao lâu nữa thì các cậu mới điều tra ra nguyên nhân vụ nổ gas đây? Bây giờ khiến cho lòng người hoảng sợ, thám tử Bắc Đình cũng tham gia điều tra, điều này rất dễ khiến bên ngoài nghi ngờ tới sự an toàn của mỏ than và danh dự của xí nghiệp chúng ta đấy!”



Trâu Tề bị mắng một trận, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Quản lý Mai à, ngày mùng tám vẫn chưa bắt đầu giám sát, lại xảy ra vấn đề nên bọn em không có tư liệu gì để điều tra cả, hơn nữa lúc kiểm tra đo lường sau khi xuống hầm cũng không thấy chỉ số hơi gas vượt mức, cho nên nếu thật sự muốn tìm ra nguyên nhân, quả thật rất khó để phán đoán.”



“Nói cách khác, lâu như vậy rồi mà kết quả vẫn là không biết chuyện gì sao? Chỗ chúng ta vẫn còn ẩn chứa tai họa ngầm mà vẫn tiếp tục để thợ mỏ xuống dưới khai thác, nếu lại xảy ra chuyện kỳ lạ thêm lần nữa, cậu nói xem tôi phải ăn nói với cấp trên thế nào đây, đến lúc đó, nói không chừng cả mỏ than cũng phá sản luôn rồi!” Mai Viễn Chinh vô cùng tức giận, an toàn luôn là vấn đề được ông ấy thường xuyên nhấn mạnh, kết quả bây giờ lại xảy ra chuyện, đã thế còn không tìm được nguyên nhân sự cố, vậy thì tai họa ngầm này vẫn không thể diệt trừ.



“Quản lý Mai à, khách quan mà nói thì chuyện này thật sự rất khó! Đừng nói bọn em mà không phải ngay cả Cục Giám sát và cái văn phòng thám tử gì đó cũng không phát hiện ra vấn đề gì mà? Em thấy, nói không chừng lần này cũng giống như lần trước, chỉ là sự cố bất ngờ thôi, hơn nữa chuyện xảy ra cách mặt đất mấy trăm mét thì ai mà biết được chứ?” Trâu Tề thanh minh thay cho bản thân, ông ta chỉ là người phụ trách sắp xếp khai thác than đá, không có bản lĩnh để nghiên cứu chuyện địa chất. Khâu kỹ thuật vẫn luôn do Tiết Khôi xuất thân chuyên nghiệp phụ trách, nhưng Tiết Khôi đã hơn mấy tháng không nói cho mình tình huống địa chất mới của hầm lò, ông ta tới hỏi Tiết Khôi nhưng Tiết Khôi lại không quan tâm, ông ta cũng có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể cố gắng gánh đạn.



Mai Viễn Chinh tất nhiên biết rõ năng lực của Trâu Tề, ông ấy tức giận như vậy cũng chỉ vì tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao cái cậu Vương Ma Tử kia lại chết? Cậu ta không có việc gì thì chạy tới hầm lò số hai để làm gì?”



Chuyện này Trâu Tề lại càng không hiểu ra sao: “Nói đến chuyện này, em lại càng không hiểu! Ban đầu cậu ta luôn đi làm đúng giờ, lúc tan tầm em lại đâu thể luôn theo sát cậu ta được, cậu ta tới đó làm gì cũng chỉ có mình cậu ta biết thôi!”



Người này hỏi gì cũng không biết, Mai Viễn Chinh không muốn nhiều lời với Trâu Tề nữa, ông ấy biết công việc ở khu vực khai thác mỏ chủ yếu vẫn do Tiết Khôi phụ trách, chuyện này vốn nên tìm gã hỏi trước. Nhưng bối cảnh của Tiết Khôi, ngay cả quản lý mỏ như ông ấy cũng phải kiêng kỵ, bình thường ông ấy phải tận lực tránh gây ra tranh chấp và xung đột với Tiết Khôi, cho nên đối với một số chuyện luôn mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không gây ra sự cố, thành tích đạt tiêu chuẩn, ông ấy sẽ không can thiệp quá nhiều.



Nhưng vấn đề hiện tại càng lúc càng nghiêm trọng, Mai Viễn Chinh biết không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, tới lúc cấp trên chất vấn thì ông ấy sẽ trở thành kẻ đứng chịu mũi sào, ông ấy thực sự không muốn công sức mình khổ tâm kinh doanh mười mấy năm lại phải chịu thay tiếng xấu cho người khác.



Mai Viễn Chinh hạ quyết tâm phải nhúng tay can thiệp, ông ấy lập tức dặn dò: “Giám đốc Trâu, lập tức dẫn người đi phong tỏa hầm lò số một và số hai, không được cho thợ mỏ vào đó nữa, căng cả dải cảnh báo xung quanh đó nữa, nói mọi người không được tới gần khu vực này. Đúng rồi, tôi còn nghe nói có không ít công nhân chạy tới bên kia hút thuốc trong thời gian làm việc, cái này cũng phải cấm, nếu muốn hút thuốc thì bảo bọn họ xuống dưới tòa nhà văn phòng mà hút, nếu còn hút thuốc ở khu vực gần hầm nữa, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì đuổi việc!”



“Được, em lập tức đi sắp xếp ngay!” Trâu Tề nói xong lập tức ra ngoài.



“Chờ chút đã!” Mai Viễn Chinh nhanh chóng gọi ông ta lại, cảm thấy nếu đã chấn chỉnh thì phải làm cho thật tốt mới được: “Sau khi sắp xếp tốt việc này, cậu tự mình lên kế hoạch để tổ trưởng các tổ tham gia hạng mục kiểm tra an toàn, phải kiểm tra tất cả các tai họa ngầm ở khu vực khai thác mỏ, nhất là hầm lò số ba đang khai thác và hầm lò số bốn chuẩn bị được đưa vào sử dụng, càng phải nghiêm túc sắp xếp tra ra nguyên nhân sự cố. Đúng rồi, thiết bị giám sát của các cậu cũng phải được kiểm tra và tu sửa lại, nếu do thời gian quá lâu nên chất lượng không còn tốt nữa thì cậu hãy viết một bản báo cáo, tôi sẽ phê chuẩn cho cậu, chi nhiều tiền một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải lập tức đổi mới!”



Trâu Tề tất nhiên không có ý kiến, trong đống thiết bị kiểm tra đo lường, quả thật có không ít thứ đã được dùng rất nhiều năm, tuy vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng nhưng đôi khi vẫn xảy ra trục trặc, còn phải tốn thời gian sửa chữa, nếu mỏ than đồng ý bỏ tiền mua thiết bị mới, ông ta đương nhiên cũng thấy vui, giúp ông ta có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Sau khi nhận được lệnh của Mai Viễn Chinh, Trâu Tề lập tức triển khai công tác kiểm tra an toàn sản xuất và loại bỏ tai họa ngầm, hơn nữa còn truyền đạt lại lời của quản lý mỏ cho từng tổ sản xuất, yêu cầu mọi người coi trọng chuyện này.



Sau khi sắp xếp công việc xong, chuyện của Mai Viễn Chinh vẫn chưa kết thúc, nếu nguyên nhân của chuyện nổ khí gas và tử vong vẫn chưa rõ ràng, ông ấy hạ quyết tâm, không thể để bi kịch tiếp tục xảy ra nữa, việc cấp bách nhất là phải làm rõ chân tướng, cố gắng tránh gặp phải chuyện không may. Vì thế ông ấy gọi điện cho cấp trên trực tiếp của mình, cũng chính là lãnh đạo phân công quản lý của mỏ than - Phó Cục trưởng Cục Khai thác mỏ thành phố DT Tần Học Xuyên để thương lượng một phen. Vietwriter.vn



“Cái gì?... Quản lý Mai, ông định chủ động ngưng sản xuất để chấn chỉnh sao? Nhất định phải làm vậy sao?” Tần Học Xuyên lắp bắp kinh hãi, đã làm việc nhiều năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nghe mỏ than chủ động yêu cầu ngừng sản xuất, phải biết rằng tổn thất ngừng sản xuất một ngày thôi cũng không hề nhỏ, trong điều kiện lợi ích là cao nhất hiện nay, các mỏ than chỉ ước gì một ngày có 48 tiếng, làm việc ngày đêm không muốn ngừng lại.



“Tôi cũng không muốn, nhưng Cục phó Tần à, anh nói thử xem, ài... Vụ nổ gas vào ngày mùng tám vẫn chưa được tra ra nguyên do, hôm nay lại phát hiện một thợ mỏ bất ngờ mất mạng trong hầm lò bỏ hoang số hai, cái gọi họa vô đơn chí chính là thế này đấy, tôi lo lắng có thể tiếp tục gặp chuyện không may, không bằng cứ đình chỉ sản xuất một thời gian, chờ tai họa ngầm được loại bỏ hoàn toàn rồi đi làm lại!” Mai Viễn Chinh chân thành khuyên nhủ.



Tần Học Xuyên tất nhiên biết rõ vụ nổ gas, nhưng lúc nào lại chết thêm một thợ mỏ thì anh ta không hề biết, có điều người chết ngoài ý muốn này vẫn không đến mức khiến cả mỏ than phải đình chỉ sản xuất, anh ta nói tiếp: “Lão Mai à, tâm tình của ông, tôi có thể hiểu được, nhưng cũng không cần phải quá mức cẩn thận như thế đâu. Nếu tùy tiện cho ngừng sản xuất, một năm dài như thế mà ngừng vài lần thì sản lượng của các ông sẽ không đạt như mong muốn đầu năm đâu! Đến lúc đó...”



Không nghĩ tới Mai Viễn Chinh vẫn kiên quyết: “Xin lỗi Cục phó Tần, tôi không thể dùng công trạng đổi mạng người, hơn nữa bọn họ đều là những công nhân đã đi theo tôi nhiều năm, tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ nhà tan cửa nát. Xin anh hãy cân nhắc kĩ lại, nhiều nhất cũng chỉ đình chỉ vài ngày thôi, vừa rồi tôi đã cho người sắp xếp kiểm tra rồi, nếu không có vấn đề gì, tôi bảo đảm sẽ lập tức hoạt động trở lại.”



Nghe giọng điệu thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại kiên định này của Mai Viễn Chinh, Tần Học Xuyên biết người này nhất định sẽ không nhả ra, vì thế cũng không kiên trì nữa. Mỏ than đình công chủ yếu là tổn thất của mỏ than, Cục Khai thác mỏ nhiều lắm cũng chỉ bị liên đới trách nhiệm giám sát, huống chi đây cũng chỉ là mỏ than nhỏ, nhỏ hơn mấy trăm xí nghiệp mỏ than khác ở địa phương rất nhiều, không đáng để anh ta gánh trách nhiệm, lỡ đâu lại xảy ra chuyện gì nữa thì không tốt.



***



Ở Cục Cảnh sát, Hứa Kinh Nam tiến hành giải phẫu thi thể Vương Ma Tử, cùng ngày hôm đó cũng đã chứng thực được suy đoán của mình, chính là trong cơ thể Vương Ma Tử quả thật có thành phần thuốc gây ảo giác diethyl ether, hơn nữa hàm lượng không ít, tỉ lệ sót lại trong cơ thể cao hơn năm thợ mỏ trước rất nhiều, nhưng điều này cũng dễ giải thích. Dù sao Vương Ma Tử vốn được đưa đi khám nghiệm ngay khi được phát hiện ra, còn năm thợ mỏ kia đã chết rất nhiều ngày, theo thời gian sẽ bay hơi đi không ít, tuy là thế nhưng việc phát hiện ra diethyl ether trong máu của cả sáu người bọn họ thì đúng là phát hiện quan trọng nhất.



Ít nhất đối với Vương Ma Tử mà nói, nguyên nhân cái chết của hắn ta không thể loại trừ khả năng trước đó bị chất gây ảo giác mê hoặc, hoặc là thần chí không rõ ràng, điểm này xem ra không thể nào nghi ngờ. Dưới tình huống hắn ta vào hầm lò số hai, sau đó bị đập chết, vậy hắn ta hấp thu diethyl ether như thế nào, hoặc nên nói ai là người đã dùng diethyl ether với hắn ta? Mục đích sử dụng chất gây ảo giác là để trực tiếp giết người hay là dẫn hắn ta vào hầm? Điểm đáng ngờ này dần hiện nổi lên mặt nước, khiến cho hiềm nghi vụ án của Vương Ma Tử là một vụ mưu sát đột nhiên tăng cao!



Sau khi anh thông báo tình huống này cho Bắc Đình, Trần Thiên Vũ cho rằng chứng cứ hiện tại vẫn không thể chứng tỏ cái chết của Vương Ma Tử có liên quan tới vụ nổ ở mỏ than, tạm thời chỉ có thể xem như một vụ án mưu sát độc lập để điều tra, nguyên nhân cái chết của hắn ta rất rõ ràng, là bị tảng đá lớn trong hầm lò đập trúng đầu mà chết, cái phải lo trước mắt là nguyên nhân mưu sát, rốt cuộc là giết người cướp của, giết người vì tình, hay là vì báo thù? Thậm chí là bị người dùng con bướm ma trong truyền thuyết dụ ra để giết?



Lời đồn gì đó tất nhiên không thể trở thành phương hướng để Bắc Đình phá án, cho nên vì muốn nhanh chóng làm rõ mục đích của hung thủ, Lưu Tử Thần và Khang Thoa lập tức tới nhà Vương Ma Tử, định gặp vợ của hắn ta. Sau khi nghe tin Vương Ma Tử chết, vợ hắn ta vô cùng bi thương, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không ăn không uống, cho dù là ai nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không phản ứng, lúc Lưu Tử Thần và Khang Thoa tới cũng vậy. Lúc Lưu Tử Thần vừa nhắc tới tên của Vương Ma Tử, vợ hắn ta lại bắt đầu gào khóc, khóc tới mức suýt không thở được, xem chừng sắp bất tỉnh. Bác gái hàng xóm tới đây chăm sóc cô ấy, vội vàng đỡ cô ấy lên giường nằm, còn tốt bụng nhắc nhở Lưu Tử Thần rằng tạm thời đừng quấy rầy cô ta nữa, liên tục chất vấn chỉ khiến cô ấy càng tổn thương hơn, Lưu Tử Thần đành phải từ bỏ.



Ngay lúc Lưu Tử Thần đi thăm hỏi, Khang Thoa nắm chắc thời gian dạo quanh căn nhà thô sơ của Vương Ma Tử một vòng, thuận tiện nhớ luôn tình huống trong nhà: nơi này có ba căn phòng và một cái sân, nhìn cách trang trí và sắp xếp đồ dùng trong nhà, gia cảnh tương đối khá hơn nhà Đào Tam Thắng nhiều, đương nhiên nhà họ Đào quả thật rất nghèo. Dù sao Vương Ma Tử cũng là tổ trưởng, tiền lương và đãi ngộ nhất định phải nhiều hơn những thợ mỏ bình thường một chút, chỉ là điều kiện gia đình Vương Ma Tử cũng chỉ có thể xem như bình thường, chẳng qua, ấn tượng đầu tiên là không phải chịu quá nhiều áp lực nhưng cũng không xa hoa gì, cũng không thấy có thứ gì quá đáng giá, muốn nói là giàu có thì rõ ràng vẫn còn cách rất xa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom