Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276 - Chương 276KHÔNG THỂ TIẾN VÀO HẦM MỎ
Chương 276KHÔNG THỂ TIẾN VÀO HẦM MỎ
Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình được bố trí vào tổ của Vương Ma Tử, sau khi xảy ra vụ nổ, nhóm này có hai người thợ mỏ bị sợ hãi, nên lập tức xin nghỉ việc về nhà, vừa vặn để hai người bọn họ lấp vào chỗ trống. Vương Ma Tử bị giáng chức vì xung đột với Đào Tam Thắng, mới đầu có chút nặng nề, nhưng sau đó dưới sự sắp xếp của Trâu Tề, cũng không lâu lắm còn nói cho phép hắn ta lập công chuộc tội, đồng ý để hắn ta tiếp tục đảm nhiệm chức tổ trưởng siêng năng làm việc, cuối cùng khiến tư tưởng hắn ta thoáng cân bằng.
Bởi vì tố chất thân thể của Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình đều rất tốt, sức lực lại lớn, làm mấy ngày dưới đáy hầm, ngoại trừ vừa mới bắt đầu kỹ thuật làm việc không quá thuần thục ra, sau một thời gian không ngắn cũng đã làm rất không tệ, năng lực còn vượt qua mong đợi, tự nhiên đạt được sự khích lệ của Vương Ma Tử và người cùng tổ. Dù sao bọn họ làm nhiều, lượng khai thác của toàn tổ sẽ tăng lên, như vậy đương nhiên công trạng cũng trở nên tốt hơn, những người khác cũng có thể nhận được nhiều tiền lương hơn. Cho nên những người khác rất nhanh đã đón nhận hai người công nhân mới này, lúc làm việc cũng không còn câu nệ, có thời gian rảnh cũng sẽ tâm sự chút gì đó, chỉ tiếc bởi vì những người này chỉ là thợ mỏ bình thường, đối với chuyện vụ nổ trước đó cũng không tận mắt nhìn thấy, cho nên tạm thời không thu hoạch được manh mối có quá nhiều giá trị.
Nhưng Lý Nhất Đình tỉ mỉ vẫn phát hiện ra chỗ bất thường, đó chính là tổ trưởng Vương Ma Tử của bọn họ, dường như mỗi ngày đều không yên lòng, hơn nữa thường xuyên lập tức đứng dậy lúc đang làm việc, khẩn trương nhìn vách tường xung quanh, sau khi xác định mọi thứ bình thường mới tiếp tục làm việc. Có thợ mỏ khác trêu đùa hỏi Vương Ma Tử, sao càng lớn lá gan càng nhỏ vậy, có phải lo lắng sẽ xảy ra vụ nổ lần nữa hay không, nếu nói như vậy thì dứt khoát từ chức về nhà được rồi. Nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện này, Vương Ma Tử đều bảo bọn họ đừng nói lung tung, giọng điệu và vẻ mặt đều không giống như nói đùa. Nhiều lần như vậy, thợ mỏ đã tập mãi thành quen nghe theo hắn ta, nhưng Lý Nhất Đình cảm thấy, nhất định Vương Ma Tử có chuyện trong lòng.
Là một thợ mỏ làm việc dưới đáy hầm nhiều năm, đối với độ nguy hiểm của công việc ở mỏ than có lẽ đã sớm hiểu rõ, không có khả năng đến bây giờ còn nơm nớp lo sợ thế này, nếu không sớm đã không làm nổi. Nhưng Vương Ma Tử cũng làm tới chức tổ trưởng, còn biểu hiện ra bộ dáng vội vã cuống cuồng, quả thực không hợp tình hợp lý. Làm tổ trưởng, bình thường cũng rất ít nói chuyện hoặc là khuyên răn người, việc này càng có vẻ quái lạ hơn. Lý Nhất Đình biết hắn ta đánh nhau với Đào Tam Thắng, đồng thời trực tiếp làm cho Đào Tam Thắng bị đuổi việc. Thân phận của hắn ta vốn là tương đối đặc biệt, bây giờ trong lòng run sợ khác thường như vậy, càng làm cho Lý Nhất Đình tràn đầy hứng thú, quyết tâm tìm một cơ hội cố gắng trò chuyện với Vương Ma Tử thử xem.
Hôm nay sau khi tan ca, Vương Ma Tử cực kỳ mỏi mệt đang định đi về nhà, Lý Nhất Đình đứng ở miệng mỏ cố ý gọi hắn ta lại.
Vương Ma Tử thế mà căng thẳng lui về sau một bước, hỏi: “Anh gọi tôi làm gì?”
Lý Nhất Đình bị phản ứng khoa trương của hắn ta cho làm hồ đồ, chẳng qua là kêu tên mà thôi, làm gì ngạc nhiên như vậy, nhưng ông vẫn dùng giọng điệu bình thản nói với hắn ta: “Tổ trưởng Vương, hai người chúng tôi vừa tới không bao lâu, may mà có sự chiếu cố của anh, cho nên hôm nay tôi mời khách, chúng ta đi lên thị trấn gọi vài món ăn, uống hai ba chén được không?”
Vương Ma Tử nghe thấy chỉ là mời hắn ta ăn cơm, thở phào một cái: “Không cần đâu, tôi còn phải trở về với vợ con, hơn nữa gần đây cơ thể có chút không thoải mái, không thể uống rượu, ý tốt của anh tôi xin nhận.”
“Ơ kìa, tổ trưởng Vương không cho mặt mũi như vậy sao, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không làm mất thời gian nghỉ ngơi của anh đâu.” Vạn Vĩnh Khôn ở bên cạnh giật dây giúp.
Nhưng Vương Ma Tử kiên quyết không chịu đi, vội vã muốn rời khỏi. Nhưng nếu lời đã ra miệng, Lý Nhất Đình không muốn bỏ qua cơ hội nói chuyện riêng lần này. Thế là lấy bao thuốc từ trong túi, sau khi mở ra nhét một điếu vào trong tay Vương Ma Tử.
Lúc này Vương Ma Tử mới phát hiện, đây chính là một bao thuốc lá “Trung Hoa”, ngày bình thường mình thích hút thuốc, cũng chỉ là mấy khối tiền, đã nhiều năm chưa hút qua hàng cao cấp như vậy. Lý Nhất Đình nhìn bộ dáng này của hắn ta, biết đã tìm đúng phương pháp, dứt khoát kín đáo đưa trọn bao thuốc cho Vương Ma Tử, lần này Vương Ma Tử thật là không chịu nổi cám dỗ, lập tức nhận lấy.
Vạn Vĩnh Khôn thấy tình cảnh này, lấy lý do trước cửa đường hầm không thể châm lửa, theo Vương Ma Tử cùng nhau đến chỗ không người, rồi châm thuốc cho hắn ta.
Rít điếu “Trung Hoa”, trong lòng Vương Ma Tử thần kinh căng cứng đã sắp một tuần lễ rốt cuộc dễ chịu chút ít. Hắn ta chỉ dùng năm phút đã hút xong điếu thuốc. Tiếp tục lấy ra bao thuốc mà Lý Nhất Đình đưa cho mình, châm một điếu nữa, cố gắng hưởng thụ một phen.
“Hả? Sao chỗ này cũng có một hầm mỏ thế, gần giống với cái mà chúng ta đang làm việc thì phải?” Vạn Vĩnh Khôn phát hiện sau chỗ bọn họ đứng cách đó không xa dường như có một hầm mỏ bị bỏ hoang, cố ý hỏi.
“Đúng thế nhỉ, chúng ta đi xem thử bên trong có gì không?” Lý Nhất Đình phụ họa nói, sau đó muốn đi qua bên kia.
Vương Ma Tử đột nhiên tỉnh táo, trực tiếp kéo lại cánh tay của Lý Nhất Đình, nói với ông: “Người anh em, không thể tùy tiện vào trong đó đâu!”
“Vì sao vậy?” Lý Nhất Đình thừa cơ hỏi.
“Không thể vào chính là không thể vào, tôi đã làm ở đây lâu rồi, nếu như các anh muốn mạng sống thì hãy nghe tôi. Bình thường cứ làm việc siêng năng ở hầm mỏ số ba là được, nhưng tuyệt đối đừng chạy lung tung vào trong các hầm mỏ khác!” Vương Ma Tử trịnh trọng nhắc nhở.
Nghe giọng điệu như thật của hắn ta, Lý Nhất Đình có thể cảm thấy được đây tuyệt không phải là mở miệng đe doạ. Có vẻ như bên trong những hầm mỏ bỏ trống này có thứ gì đó ghê gớm, ngược lại việc này làm cho hứng thú của ông càng thêm nồng đậm.
Lý Nhất Đình cố ý không nghe khuyến cáo, khăng khăng muốn đi vào, Vương Ma Tử cuống lên, ném đi đuôi thuốc, vọt thẳng tới phía trước Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn, dùng cơ thể chặn đường đi của hai người.
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn hai mặt nhìn nhau, đều không biết Vương Ma Tử thần thần bí bí cái gì.
Thấy hai người bọn họ không nghe lời, rốt cuộc Vương Ma Tử nói ra lý do: “Đây là hầm mỏ số một, là hầm mỏ lâu đời nhất trong khu chúng ta. Đại khái ở mười năm trước đã xảy ra một vụ nổ lớn, gây ra thương vong nghiêm trọng, từ đó về sau, hầm mỏ này lập tức bị bỏ hoang.”
“À, thì ra là như vậy! Sao anh không nói sớm. Nhưng nếu là bỏ hoang thì nhìn một chút có làm sao đâu?” Lý Nhất Đình tiếp tục đặt câu hỏi.
Vương Ma Tử gấp gáp, nghĩ thầm hai người này sao mà ngang bướng như thế, nếu không phải bọn họ là người tổ mình, còn vừa biếu mình một bao thuốc xịn, thì hắn ta đã chẳng muốn tốn nhiều môi lưỡi đi quản. Đoạn thời gian trước, hắn ta nhìn thấy bướm mặt quỷ đáng sợ bên trong hầm mỏ này, mới khiến cho cả ngày mất hồn mất vía, sợ thần chết tìm tới cửa, nhưng hắn ta lại không tiện nói chuyện này với người khác.
“Tôi đã nói rồi, từ vụ nổ tới giờ đã qua vài chục năm, tình huống bên trong như thế nào thì ai cũng không biết, nhất định là rất nguy hiểm, các anh rảnh rỗi chạy vào bên trong đi tìm chết, tôi còn phải chịu trách nhiệm nữa, các anh đừng hại tôi chứ!”
“Tổ trưởng Vương, anh nói nơi này thường xuyên xảy ra vụ nổ à? Tôi nghe nói năm nay mới nổ một lần, nếu cái hầm này đã nổ lâu năm rồi, không khỏi quá nguy hiểm đi!” Vạn Vĩnh Khôn cố ý giả bộ không hiểu gì cả.
“Thế thì không cần lo lắng, mặc dù chỗ chúng ta gần như hàng năm đều sẽ xảy ra một sự cố nhỏ, nhưng về cơ bản không gây chết người. Lúc trước bởi vì việc này sau khi số một mỏ xảy ra chuyện, phía trên phái người tới quản lý mỏ than lại từ đầu, bây giờ đã rất an toàn, những sự cố nhỏ nhặt kia cũng không tạo thành thương vong bao nhiêu. Về sau hố số hai cũng bởi vì nguyên nhân sự cố mà đóng lại, cho nên bây giờ chúng ta mới khai thác hố số ba. Nhưng các anh yên tâm, chính là bởi vì chuyện vừa xảy ra, phòng chống an toàn trên mỏ than đều làm rất nghiêm ngặt, cho nên trong thời gian ngắn tuyệt đối là an toàn!”
Dù sao Vương Ma Tử đã làm ở đây vài năm, đối với sự nghi ngờ của người mới, hắn ta muốn nói chuyện thay mỏ than theo bản năng, đồng thời những năm này mặc dù vất vả, nhưng tiền lương và đãi ngộ của khu mỏ vẫn là tốt, hắn ta cũng là xuất phát từ đáy lòng muốn duy trì nó.
Chẳng qua từ trong lời nói của hắn ta, chí ít Lý Nhất Đình biết được trong mười năm qua đúng là mỏ than có xảy ra một vài sự cố, cách xử lý cũng theo lệ cũ. Ở bên ngoài, những sự cố này đều rất nhỏ, mà còn xử lý thoả đáng, nhưng rốt cuộc vì sao Vương mặt liều mạng ngăn cản không cho bọn họ đi vào đường hầm bỏ hoang, việc này vẫn nói không thông. Nếu Vương Ma Tử không cho phép, bọn họ cũng không muốn nổi lên xung đột dẫn tới sự chú ý của người khác, nên chỉ đùa giỡn vào câu rồi đi luôn.
Sau khi trở về, Lý Nhất Đình tìm một cơ hội lặng lẽ đi vào chỗ trú ngụ của văn phòng thám tử Bắc Đình, mang nội dung biết được hôm nay từ trong miệng Vương Ma Tử tiến hành khai thông bước đầu với Trần Thiên Vũ. Vừa khéo gặp phải Thẩm Minh Nguyệt cũng trở về báo cáo một ít chuyện liên quan tới Đào Muội.
Trần Thiên Vũ rất vui mừng, thu hoạch của mấy ngày nay so với một đoạn thời gian đã qua lớn hơn rất nhiều, xem ra kế sách nằm vùng của Thẩm Minh Nguyệt vô cùng thành công. Chỉ đáng tiếc, đám người mà Lý Nhất Đình tiếp xúc vẫn là nhân vật cơ sở, đối với việc cơ mật quan trọng thì vẫn không hiểu rõ chút nào, đối với việc điều tra vụ nổ lại càng là không có tiến triển.
Ông quyết tâm tiến hành đồng bộ, trong ngoài cùng lúc tiến hành tham gia. Ông quyết định để Lý Nhất Đình, Vạn Vĩnh Khôn và Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục yên tâm làm việc nằm vùng, những người khác thì có thể tỏ rõ thân phận, tìm kiếm sự phối hợp của ban ngành liên quan ở địa phương. Lần nữa bắt đầu từ phương diện chính thức, chính diện nghiên cứu tình huống cụ thể của vụ án nổ hơi gas ở mỏ than.
Trần Thiên Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho đại đội trưởng đội trinh sát hình sự thành phố DT là Hứa Kiệt. Ông và Hứa Kiệt từng mặt một lần, nhưng cũng không thân quen lắm. Thế nhưng trưởng ban quản lý an toàn lao động Tần Vũ vốn là bạn học thời cấp ba của Hứa Kiệt, thông qua giới thiệu, Hứa Kiệt đã để lại cách liên lạc cho Bắc Đình, để nếu như bọn họ có nhu cầu thì có thể liên hệ với mình.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Giờ phút này, cảnh sát địa phương cũng đang khổ vì việc điều tra nguyên nhân vụ án nổ hơi gas bị trì trệ, bất kể là tra hỏi từ cấp trên hay là áp lực của dư luận, đều khiến cảnh sát không dám buông lỏng, nhưng tạm thời không đạt được tiến triển mang tính đột phá. Mặc dù số người chết báo lên thuộc về sự cố thông thường, chỉ cần ở trong thành phố giải quyết là được. Nhưng thành phố rất lo lắng, nếu như sự cố tương tự xảy ra lần nữa trong thời gian ngắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đến lúc đó phiền phức sẽ càng lớn, cho nên không ngừng thúc giục cảnh sát mau chóng tra rõ chân tướng, cũng tiện phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Cho nên Hứa Kiệt vô cùng vui mừng khi biết Trần Thiên Vũ giam gia, chủ động phái xe cảnh sát đón Trần Thiên Vũ vào trong cục để trao đổi. Ở đại đội trinh sát hình sự bọn họ huy động hồ sơ có liên quan, điều tra ghi chép hiện trường và bằng chứng từ những người chứng kiến của vụ án, đều không phát hiện bất kỳ sơ hở nào, nhưng cũng không cho thấy lý do vì sao dưới đáy hầm đột nhiên phát sinh vụ nổ.
Trần Thiên Vũ đột nhiên hỏi một vấn đề: “Đại đội trưởng Hứa, bây giờ thi thể của thợ mỏ ở nơi nào?”
Hứa Kiệt thành thật trả lời: “Vẫn còn ở trong nhà xác, trước khi vụ việc chưa được kết án, khẳng định sẽ không để cho người nhà dễ dàng mang đi. Đúng rồi, giai đoạn trước lúc chúng tôi tiến hành kiểm tra thi thể sơ bộ, quả thực ngoại thương của thợ mỏ chính là hứng chịu sóng xung kích mà tử vong.”
“Tổng cộng có mấy thi thể?” Trần Thiên Vũ tỏ ra lơ đãng nhắc tới điểm mấu chốt.
“Năm thi thể!” Hứa Kiệt không rõ vì sao phải xác nhận số lượng, truyền thông đã cho biết rồi, đây không phải là chuyện mà mọi người đều biết sao?
Trần Thiên Vũ gật gật đầu, ông quyết định tạm thời không tiết lộ tình hình thực tế, người nhiều mưu trí thân kinh bách chiến của Bắc Đình đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình được bố trí vào tổ của Vương Ma Tử, sau khi xảy ra vụ nổ, nhóm này có hai người thợ mỏ bị sợ hãi, nên lập tức xin nghỉ việc về nhà, vừa vặn để hai người bọn họ lấp vào chỗ trống. Vương Ma Tử bị giáng chức vì xung đột với Đào Tam Thắng, mới đầu có chút nặng nề, nhưng sau đó dưới sự sắp xếp của Trâu Tề, cũng không lâu lắm còn nói cho phép hắn ta lập công chuộc tội, đồng ý để hắn ta tiếp tục đảm nhiệm chức tổ trưởng siêng năng làm việc, cuối cùng khiến tư tưởng hắn ta thoáng cân bằng.
Bởi vì tố chất thân thể của Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình đều rất tốt, sức lực lại lớn, làm mấy ngày dưới đáy hầm, ngoại trừ vừa mới bắt đầu kỹ thuật làm việc không quá thuần thục ra, sau một thời gian không ngắn cũng đã làm rất không tệ, năng lực còn vượt qua mong đợi, tự nhiên đạt được sự khích lệ của Vương Ma Tử và người cùng tổ. Dù sao bọn họ làm nhiều, lượng khai thác của toàn tổ sẽ tăng lên, như vậy đương nhiên công trạng cũng trở nên tốt hơn, những người khác cũng có thể nhận được nhiều tiền lương hơn. Cho nên những người khác rất nhanh đã đón nhận hai người công nhân mới này, lúc làm việc cũng không còn câu nệ, có thời gian rảnh cũng sẽ tâm sự chút gì đó, chỉ tiếc bởi vì những người này chỉ là thợ mỏ bình thường, đối với chuyện vụ nổ trước đó cũng không tận mắt nhìn thấy, cho nên tạm thời không thu hoạch được manh mối có quá nhiều giá trị.
Nhưng Lý Nhất Đình tỉ mỉ vẫn phát hiện ra chỗ bất thường, đó chính là tổ trưởng Vương Ma Tử của bọn họ, dường như mỗi ngày đều không yên lòng, hơn nữa thường xuyên lập tức đứng dậy lúc đang làm việc, khẩn trương nhìn vách tường xung quanh, sau khi xác định mọi thứ bình thường mới tiếp tục làm việc. Có thợ mỏ khác trêu đùa hỏi Vương Ma Tử, sao càng lớn lá gan càng nhỏ vậy, có phải lo lắng sẽ xảy ra vụ nổ lần nữa hay không, nếu nói như vậy thì dứt khoát từ chức về nhà được rồi. Nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện này, Vương Ma Tử đều bảo bọn họ đừng nói lung tung, giọng điệu và vẻ mặt đều không giống như nói đùa. Nhiều lần như vậy, thợ mỏ đã tập mãi thành quen nghe theo hắn ta, nhưng Lý Nhất Đình cảm thấy, nhất định Vương Ma Tử có chuyện trong lòng.
Là một thợ mỏ làm việc dưới đáy hầm nhiều năm, đối với độ nguy hiểm của công việc ở mỏ than có lẽ đã sớm hiểu rõ, không có khả năng đến bây giờ còn nơm nớp lo sợ thế này, nếu không sớm đã không làm nổi. Nhưng Vương Ma Tử cũng làm tới chức tổ trưởng, còn biểu hiện ra bộ dáng vội vã cuống cuồng, quả thực không hợp tình hợp lý. Làm tổ trưởng, bình thường cũng rất ít nói chuyện hoặc là khuyên răn người, việc này càng có vẻ quái lạ hơn. Lý Nhất Đình biết hắn ta đánh nhau với Đào Tam Thắng, đồng thời trực tiếp làm cho Đào Tam Thắng bị đuổi việc. Thân phận của hắn ta vốn là tương đối đặc biệt, bây giờ trong lòng run sợ khác thường như vậy, càng làm cho Lý Nhất Đình tràn đầy hứng thú, quyết tâm tìm một cơ hội cố gắng trò chuyện với Vương Ma Tử thử xem.
Hôm nay sau khi tan ca, Vương Ma Tử cực kỳ mỏi mệt đang định đi về nhà, Lý Nhất Đình đứng ở miệng mỏ cố ý gọi hắn ta lại.
Vương Ma Tử thế mà căng thẳng lui về sau một bước, hỏi: “Anh gọi tôi làm gì?”
Lý Nhất Đình bị phản ứng khoa trương của hắn ta cho làm hồ đồ, chẳng qua là kêu tên mà thôi, làm gì ngạc nhiên như vậy, nhưng ông vẫn dùng giọng điệu bình thản nói với hắn ta: “Tổ trưởng Vương, hai người chúng tôi vừa tới không bao lâu, may mà có sự chiếu cố của anh, cho nên hôm nay tôi mời khách, chúng ta đi lên thị trấn gọi vài món ăn, uống hai ba chén được không?”
Vương Ma Tử nghe thấy chỉ là mời hắn ta ăn cơm, thở phào một cái: “Không cần đâu, tôi còn phải trở về với vợ con, hơn nữa gần đây cơ thể có chút không thoải mái, không thể uống rượu, ý tốt của anh tôi xin nhận.”
“Ơ kìa, tổ trưởng Vương không cho mặt mũi như vậy sao, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không làm mất thời gian nghỉ ngơi của anh đâu.” Vạn Vĩnh Khôn ở bên cạnh giật dây giúp.
Nhưng Vương Ma Tử kiên quyết không chịu đi, vội vã muốn rời khỏi. Nhưng nếu lời đã ra miệng, Lý Nhất Đình không muốn bỏ qua cơ hội nói chuyện riêng lần này. Thế là lấy bao thuốc từ trong túi, sau khi mở ra nhét một điếu vào trong tay Vương Ma Tử.
Lúc này Vương Ma Tử mới phát hiện, đây chính là một bao thuốc lá “Trung Hoa”, ngày bình thường mình thích hút thuốc, cũng chỉ là mấy khối tiền, đã nhiều năm chưa hút qua hàng cao cấp như vậy. Lý Nhất Đình nhìn bộ dáng này của hắn ta, biết đã tìm đúng phương pháp, dứt khoát kín đáo đưa trọn bao thuốc cho Vương Ma Tử, lần này Vương Ma Tử thật là không chịu nổi cám dỗ, lập tức nhận lấy.
Vạn Vĩnh Khôn thấy tình cảnh này, lấy lý do trước cửa đường hầm không thể châm lửa, theo Vương Ma Tử cùng nhau đến chỗ không người, rồi châm thuốc cho hắn ta.
Rít điếu “Trung Hoa”, trong lòng Vương Ma Tử thần kinh căng cứng đã sắp một tuần lễ rốt cuộc dễ chịu chút ít. Hắn ta chỉ dùng năm phút đã hút xong điếu thuốc. Tiếp tục lấy ra bao thuốc mà Lý Nhất Đình đưa cho mình, châm một điếu nữa, cố gắng hưởng thụ một phen.
“Hả? Sao chỗ này cũng có một hầm mỏ thế, gần giống với cái mà chúng ta đang làm việc thì phải?” Vạn Vĩnh Khôn phát hiện sau chỗ bọn họ đứng cách đó không xa dường như có một hầm mỏ bị bỏ hoang, cố ý hỏi.
“Đúng thế nhỉ, chúng ta đi xem thử bên trong có gì không?” Lý Nhất Đình phụ họa nói, sau đó muốn đi qua bên kia.
Vương Ma Tử đột nhiên tỉnh táo, trực tiếp kéo lại cánh tay của Lý Nhất Đình, nói với ông: “Người anh em, không thể tùy tiện vào trong đó đâu!”
“Vì sao vậy?” Lý Nhất Đình thừa cơ hỏi.
“Không thể vào chính là không thể vào, tôi đã làm ở đây lâu rồi, nếu như các anh muốn mạng sống thì hãy nghe tôi. Bình thường cứ làm việc siêng năng ở hầm mỏ số ba là được, nhưng tuyệt đối đừng chạy lung tung vào trong các hầm mỏ khác!” Vương Ma Tử trịnh trọng nhắc nhở.
Nghe giọng điệu như thật của hắn ta, Lý Nhất Đình có thể cảm thấy được đây tuyệt không phải là mở miệng đe doạ. Có vẻ như bên trong những hầm mỏ bỏ trống này có thứ gì đó ghê gớm, ngược lại việc này làm cho hứng thú của ông càng thêm nồng đậm.
Lý Nhất Đình cố ý không nghe khuyến cáo, khăng khăng muốn đi vào, Vương Ma Tử cuống lên, ném đi đuôi thuốc, vọt thẳng tới phía trước Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn, dùng cơ thể chặn đường đi của hai người.
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn hai mặt nhìn nhau, đều không biết Vương Ma Tử thần thần bí bí cái gì.
Thấy hai người bọn họ không nghe lời, rốt cuộc Vương Ma Tử nói ra lý do: “Đây là hầm mỏ số một, là hầm mỏ lâu đời nhất trong khu chúng ta. Đại khái ở mười năm trước đã xảy ra một vụ nổ lớn, gây ra thương vong nghiêm trọng, từ đó về sau, hầm mỏ này lập tức bị bỏ hoang.”
“À, thì ra là như vậy! Sao anh không nói sớm. Nhưng nếu là bỏ hoang thì nhìn một chút có làm sao đâu?” Lý Nhất Đình tiếp tục đặt câu hỏi.
Vương Ma Tử gấp gáp, nghĩ thầm hai người này sao mà ngang bướng như thế, nếu không phải bọn họ là người tổ mình, còn vừa biếu mình một bao thuốc xịn, thì hắn ta đã chẳng muốn tốn nhiều môi lưỡi đi quản. Đoạn thời gian trước, hắn ta nhìn thấy bướm mặt quỷ đáng sợ bên trong hầm mỏ này, mới khiến cho cả ngày mất hồn mất vía, sợ thần chết tìm tới cửa, nhưng hắn ta lại không tiện nói chuyện này với người khác.
“Tôi đã nói rồi, từ vụ nổ tới giờ đã qua vài chục năm, tình huống bên trong như thế nào thì ai cũng không biết, nhất định là rất nguy hiểm, các anh rảnh rỗi chạy vào bên trong đi tìm chết, tôi còn phải chịu trách nhiệm nữa, các anh đừng hại tôi chứ!”
“Tổ trưởng Vương, anh nói nơi này thường xuyên xảy ra vụ nổ à? Tôi nghe nói năm nay mới nổ một lần, nếu cái hầm này đã nổ lâu năm rồi, không khỏi quá nguy hiểm đi!” Vạn Vĩnh Khôn cố ý giả bộ không hiểu gì cả.
“Thế thì không cần lo lắng, mặc dù chỗ chúng ta gần như hàng năm đều sẽ xảy ra một sự cố nhỏ, nhưng về cơ bản không gây chết người. Lúc trước bởi vì việc này sau khi số một mỏ xảy ra chuyện, phía trên phái người tới quản lý mỏ than lại từ đầu, bây giờ đã rất an toàn, những sự cố nhỏ nhặt kia cũng không tạo thành thương vong bao nhiêu. Về sau hố số hai cũng bởi vì nguyên nhân sự cố mà đóng lại, cho nên bây giờ chúng ta mới khai thác hố số ba. Nhưng các anh yên tâm, chính là bởi vì chuyện vừa xảy ra, phòng chống an toàn trên mỏ than đều làm rất nghiêm ngặt, cho nên trong thời gian ngắn tuyệt đối là an toàn!”
Dù sao Vương Ma Tử đã làm ở đây vài năm, đối với sự nghi ngờ của người mới, hắn ta muốn nói chuyện thay mỏ than theo bản năng, đồng thời những năm này mặc dù vất vả, nhưng tiền lương và đãi ngộ của khu mỏ vẫn là tốt, hắn ta cũng là xuất phát từ đáy lòng muốn duy trì nó.
Chẳng qua từ trong lời nói của hắn ta, chí ít Lý Nhất Đình biết được trong mười năm qua đúng là mỏ than có xảy ra một vài sự cố, cách xử lý cũng theo lệ cũ. Ở bên ngoài, những sự cố này đều rất nhỏ, mà còn xử lý thoả đáng, nhưng rốt cuộc vì sao Vương mặt liều mạng ngăn cản không cho bọn họ đi vào đường hầm bỏ hoang, việc này vẫn nói không thông. Nếu Vương Ma Tử không cho phép, bọn họ cũng không muốn nổi lên xung đột dẫn tới sự chú ý của người khác, nên chỉ đùa giỡn vào câu rồi đi luôn.
Sau khi trở về, Lý Nhất Đình tìm một cơ hội lặng lẽ đi vào chỗ trú ngụ của văn phòng thám tử Bắc Đình, mang nội dung biết được hôm nay từ trong miệng Vương Ma Tử tiến hành khai thông bước đầu với Trần Thiên Vũ. Vừa khéo gặp phải Thẩm Minh Nguyệt cũng trở về báo cáo một ít chuyện liên quan tới Đào Muội.
Trần Thiên Vũ rất vui mừng, thu hoạch của mấy ngày nay so với một đoạn thời gian đã qua lớn hơn rất nhiều, xem ra kế sách nằm vùng của Thẩm Minh Nguyệt vô cùng thành công. Chỉ đáng tiếc, đám người mà Lý Nhất Đình tiếp xúc vẫn là nhân vật cơ sở, đối với việc cơ mật quan trọng thì vẫn không hiểu rõ chút nào, đối với việc điều tra vụ nổ lại càng là không có tiến triển.
Ông quyết tâm tiến hành đồng bộ, trong ngoài cùng lúc tiến hành tham gia. Ông quyết định để Lý Nhất Đình, Vạn Vĩnh Khôn và Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục yên tâm làm việc nằm vùng, những người khác thì có thể tỏ rõ thân phận, tìm kiếm sự phối hợp của ban ngành liên quan ở địa phương. Lần nữa bắt đầu từ phương diện chính thức, chính diện nghiên cứu tình huống cụ thể của vụ án nổ hơi gas ở mỏ than.
Trần Thiên Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho đại đội trưởng đội trinh sát hình sự thành phố DT là Hứa Kiệt. Ông và Hứa Kiệt từng mặt một lần, nhưng cũng không thân quen lắm. Thế nhưng trưởng ban quản lý an toàn lao động Tần Vũ vốn là bạn học thời cấp ba của Hứa Kiệt, thông qua giới thiệu, Hứa Kiệt đã để lại cách liên lạc cho Bắc Đình, để nếu như bọn họ có nhu cầu thì có thể liên hệ với mình.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Giờ phút này, cảnh sát địa phương cũng đang khổ vì việc điều tra nguyên nhân vụ án nổ hơi gas bị trì trệ, bất kể là tra hỏi từ cấp trên hay là áp lực của dư luận, đều khiến cảnh sát không dám buông lỏng, nhưng tạm thời không đạt được tiến triển mang tính đột phá. Mặc dù số người chết báo lên thuộc về sự cố thông thường, chỉ cần ở trong thành phố giải quyết là được. Nhưng thành phố rất lo lắng, nếu như sự cố tương tự xảy ra lần nữa trong thời gian ngắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đến lúc đó phiền phức sẽ càng lớn, cho nên không ngừng thúc giục cảnh sát mau chóng tra rõ chân tướng, cũng tiện phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Cho nên Hứa Kiệt vô cùng vui mừng khi biết Trần Thiên Vũ giam gia, chủ động phái xe cảnh sát đón Trần Thiên Vũ vào trong cục để trao đổi. Ở đại đội trinh sát hình sự bọn họ huy động hồ sơ có liên quan, điều tra ghi chép hiện trường và bằng chứng từ những người chứng kiến của vụ án, đều không phát hiện bất kỳ sơ hở nào, nhưng cũng không cho thấy lý do vì sao dưới đáy hầm đột nhiên phát sinh vụ nổ.
Trần Thiên Vũ đột nhiên hỏi một vấn đề: “Đại đội trưởng Hứa, bây giờ thi thể của thợ mỏ ở nơi nào?”
Hứa Kiệt thành thật trả lời: “Vẫn còn ở trong nhà xác, trước khi vụ việc chưa được kết án, khẳng định sẽ không để cho người nhà dễ dàng mang đi. Đúng rồi, giai đoạn trước lúc chúng tôi tiến hành kiểm tra thi thể sơ bộ, quả thực ngoại thương của thợ mỏ chính là hứng chịu sóng xung kích mà tử vong.”
“Tổng cộng có mấy thi thể?” Trần Thiên Vũ tỏ ra lơ đãng nhắc tới điểm mấu chốt.
“Năm thi thể!” Hứa Kiệt không rõ vì sao phải xác nhận số lượng, truyền thông đã cho biết rồi, đây không phải là chuyện mà mọi người đều biết sao?
Trần Thiên Vũ gật gật đầu, ông quyết định tạm thời không tiết lộ tình hình thực tế, người nhiều mưu trí thân kinh bách chiến của Bắc Đình đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.