Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267 - Chương 267TRỞ LẠI MỎ THAN
Chương 267TRỞ LẠI MỎ THAN
Đào Tam Thắng chỉ nằm bệnh viện một tuần, chờ sau khi cắt chỉ trên tay xong thì về nhà. Mỏ than chỉ trả tiền phẫu thuật và tiền viện phí trong mười ngày, nằm thêm nữa thì mình phải tự bỏ tiền, tất nhiên ông không muốn tiêu phí quá nhiều tiền, hơn nữa một tuần không đi làm là đã mất tiền công của một tuần rồi, nên nếu càng tính tiếp thì sẽ thấy lỗ càng nhiều, người nghèo mà, một đồng tiền cũng phải tính toán tỉ mỉ. Huống chi ông còn bị mất hai ngón tay, về sau lao động sẽ bị chút ảnh hưởng, ông đang lo không biết mỏ than có vì tay mình bị tật mà kiếm lý do đuổi mình hay không. Nghĩ vậy, Đào Tam Thắng không thể nào nằm chờ ở bệnh viện được nữa, sốt ruột về nhà, tính bắt đầu đi làm lại.
Đào Muội vẫn nấu cơm ở mỏ than, cô cực lực phản đối chuyện cha quay về làm, khuyên nói: “Cha à, cha không muốn sống nữa sao? Mấy ngày trước mới xảy ra chuyện, bây giờ cha còn muốn vào đó. Tìm đường sống trong chỗ chết chỉ có một lần, chưa chắc đã có lần thứ hai, lần tới chắc gì cha cũng may mắn như vậy chứ!”
“Con bé này, sao lại rủa cha thế chứ.” Đào Tam Thắng tức giận trả lời, nhưng ông cũng không phải thực sự tức giận, thật ra trong lòng ông rất yêu thương đứa con gái thứ hai, nhưng yêu thương thì yêu thương, tuyệt đối không thể để nó phản nghịch được: “Đào Muội à, vậy chắc con không biết rồi, sau khi mỏ than này xảy ra chuyện không may thì mới là an toàn nhất. Hầm mỏ chắc chắn đã tiến hành kiểm tra an toàn rồi, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì nữa đâu.”
Đào Tam Thắng thề thốt cam đoan nhưng không lay động được Đào Muội, có điều cô cũng biết tính tình của cha mình, một khi ông đã khăng khăng chuyện gì thì chỉ sợ mình không thể nào lay chuyển được, đành phải yên lặng bỏ ra ngoài, đau lòng một mình.
Quả nhiên qua hôm sau, Đào Tam Thắng tay vẫn còn quấn băng quay lại mỏ than, thấy đoàn người làm việc khí thế ngất trời, ông liền đi tìm tổng quản lý Trâu Tề, hy vọng ông ta lập tức cho mình làm việc trở lại.
Trâu Tề thấy Đào Tam Thắng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết lại dám tới đây nữa, thực sự lấy làm kinh hãi, nhưng ông ta vẫn tốt bụng khuyên nhủ: “Lão Đào, vết thương của anh vẫn chưa lành, có thể xuống hầm không?”
“Không thành vấn đề, cho dù có thiếu mất hai ngón tay thì vẫn còn tay trái mà, không ảnh hưởng gì tới việc dùng sức cả, tôi cam đoan mình vẫn giống như lúc trước.” Đào Tam Thắng thề thốt.
Nhưng Trâu Tề lại nhíu mày, ông ta thấy bên ngoài nhiều người nên kéo Đào Tam Thắng tới một chỗ vắng vẻ ở cửa hầm, nhỏ giọng nói với ông: “Thật ngại quá lão Đào, anh làm mấy năm nay cũng biết rồi đấy, công việc dưới hầm toàn là việc nặng bẩn thỉu, bây giờ sức khỏe của anh không tiện lắm, thật sự không thích hợp xuống đó làm nữa, nhỡ đâu bị thương thêm lần nữa, tôi thật sự không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
Đào Tam Thắng vốn đang lo lắng mỏ than sẽ vì lý do này mà không cần mình nữa, cho nên ông đã đặc biệt chuẩn bị tốt lý do để thoái thác: “Giáo đốc à, anh yên tâm đi, hay là thế này đi, tôi tự mình tính lượng khai thác, làm bao nhiêu hay bấy nhiêu, sẽ không cản trở người khác, như vậy là được rồi chứ?”
Thế nhưng Trâu Tề vẫn khó xử, ông ta biết tình huống nhà họ Đào, cả nhà đều dựa vào Đào Tam Thắng kiếm tiền, con gái Đào Muội tuy đã bắt đầu làm việc ở mỏ than nhưng dù sao thu nhập từ việc nấu cơm cũng rất thấp. Nhưng ông ta cũng có chỗ khó của mình, lần này không phải ông ta muốn làm khó dễ Đào Tam Thắng mà là ý của phó quản lý mỏ Tiết Khôi. Sau khi Đào Tam Thắng nhập viện không lâu, Tiết Khôi liền cố ý đến dặn mình, nếu Đào Tam Thắng quay lại làm việc thì phải kiên quyết không đồng ý, còn muốn tìm cơ hội đuổi cả Đào Muội đi, không cho người nhà ông ấy làm việc ở hầm mỏ nữa.
Trâu Tề đi qua đi lại, không biết nên mở miệng thế nào, nhưng Đào Tam Thắng lại không kiềm chế được, ông không vui nói: “Giám đốc à, tay tôi bị thương không phải cũng vì tôi làm ở mỏ than sao? Mấy anh em của tôi đều đã chết ở đây, chẳng lẽ các anh cũng muốn tôi không có đường sống sao?”
Nói xong Đào Tam Thắng liền nổi giận đùng đùng bỏ đi, trực tiếp chạy tới trước cửa hầm rồi nằm thẳng xuống đất.
Đám thợ mỏ qua lại không biết tình huống đều đứng chỉ trỏ, không ngừng có người tới vây xem, trong thời gian ngắn, hầm mỏ vốn bận tới mức khí thế ngất trời đột nhiên trở nên đình trệ, tất cả mọi người đều bi hành động của Đào Tam Thắng thu hút sự chú ý.
Trâu Tề bất đắc dĩ, đành phải gọi tổ trưởng các tổ tới quản lý cấp dưới của mình, không được náo loạn nữa, nhưng mệnh lệnh của ông ta không ai chấp hành, vài tổ trưởng cũng tới nơi này xem tình hình, bọn họ cũng nghe nói Đào Tam Thắng chính là người sống sót duy nhất trong tai nạn hầm mỏ lần trước.
Mắt thấy tình huống sắp không khống chế được, Trâu Tề đành phải quay lại văn phòng, trực tiếp tìm quản lý mỏ Mai Viễn Chinh xin ý kiến.
Hơn mười năm trước, Mai Viễn Chinh đã bắt đầu đảm nhiệm chức quản lý mỏ ở mỏ than này, là người thận trọng kiên định, thái độ làm người khiêm tốn, năng lực làm việc tốt, hơn nữa còn luôn quan tâm tới công nhân. Dưới sự quản lý của ông ấy, mỏ than suýt phải đóng cửa năm đó đã có cơ hội sống trở lại, hơn nữa còn càng lúc càng phát đạt. Có thể nói, mỏ than có thể có thành tựu như hôm nay đều là nhờ công quản lý tỉ mỉ của Mai Viễn Chinh.
Trâu Tề sau khi gõ cửa phòng quản lý mỏ thì đi vào, thấy Mai Viễn Chinh đang gọi điện thoại, đành phải lùi ra cửa chờ. Nhưng Mai Viễn Chinh không để ý, ngoắc tay ý bảo Trâu Tề đi vào, ngồi xuống sofa.
Một lát sau, Mai Viễn Chinh gọi điện thoại xong, Trâu Tề lập tức báo cho Mai Viễn Chinh tình huống của Đào Tam Thắng, tất nhiên ông ta không đề cập chuyện Tiết Khôi không cho Đào Tam Thắng làm việc lại. Chuyện này thuộc loại lãnh đạo lén nói với mình, mặc dù quản lý mỏ cao hơn nhưng ông ta vẫn không dám tự ý tiết lộ, nếu không sẽ gây ra rất nhiều mâu thuẫn không cần thiết.
Mai Viễn Chinh nghe Trâu Tề nói xong, hơi nghi hoặc nói: “Đào Tam Thắng làm việc ở mỏ than của chúng ta đã nhiều năm, vì sự cố này mới bị thương, bây giờ vết thương đã lành rồi thì muốn quay lại làm, chúng ta hẳn nên sắp xếp công việc phù hợp cho anh ta, chút việc nhỏ này mà cậu đến tìm tôi làm gì?”
“Ý anh là muốn cho anh ta quay lại tiếp tục làm việc sao?” Trâu Tề cảm thấy bất ngờ, ông ta còn tưởng Tiết Khôi và Mai Viễn Chinh đã bàn bạc với nhau rồi nên mới sai mình làm thế, không ngờ Mai Viễn Chinh lại không hề biết gì về chuyện này.
“Đúng vậy! Tôi cũng có biết tình huống gia đình anh ta, thường xuyên bị đói, bây giờ người ta làm việc ở chỗ chúng ta nên mới bị thương, chúng ta tất nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.” Mai Viễn Chinh nghiêm túc nói.
Nghe quản lý mỏ trả lời xác định như thế, Trâu Tề tất nhiên không có ý kiến gì, nhưng ông ta không biết nên nói chuyện này thế nào với Tiết Khôi. Hiện tại phương thức xử lý của hai lãnh đạo hoàn toàn khác nhau, lại khiến người đứng ở giữa như ông ta vô cùng đau đầu.
Nhưng khi nghĩ đến Đào Tam Thắng vẫn còn ăn vạ trước hầm mỏ, ít nhất thì tin tức này có thể xoa dịu nhất thời, Trâu Tề nhanh chóng chạy về thông báo tin tốt này cho Đào Tam Thắng.
“Vậy mới được chứ! Vậy mới được chứ, vẫn là quản lý Mai quan tâm tới công nhân chúng ta nhất.” Đào Tam Thắng hài lòng đứng dậy, thuận tiện tâng bốc Mai Viễn Chinh trước mặt mọi người.
“Được rồi, mọi người đừng nhìn nữa, sắp giữa trưa rồi, mau về làm việc đi.” Trâu Tề căn dặn, sau đó gọi một người tên là Vương Ma Tử tới, người này cũng là một tổ trưởng: “Lão Đào à, anh vào tổ của họ đi, những cái khác vẫn theo quy tắc cũ, không thay đổi!”
Đào Tam Thắng nghe xong tất nhiên cảm thấy rất vui, thế nhưng ông vẫn cảm thấy hơi lo lắng, liệu tổ trưởng người ta có thể không cần mình không. Dù sao ông cũng mất hai ngón tay, bây giờ tính là nửa tàn tật, ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng tới công việc, khiến lượng khai thác của cả tổ ít đi một chút.
Vietwriter.vn
Nhưng khiến ông bất ngờ là tên Vương Ma Tử này chỉ liếc ông một cái với vẻ thâm ý, sau đó gật đầu đồng ý với sắp xếp của Trâu Tề. Sau đó, Đào Tam Thắng cũng những người trong tổ Vương Ma Tử leo lên xe goòng lắc lư xuống mỏ.
Nhớ tới vị trí công tác quen thuộc, Đào Tam Thắng cảm thấy đây là chuyện vui vẻ nhất từ đầu năm đến giờ, ông nghĩ đã khổ tẫn cam lai, chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, có lẽ từ nay trở đi, mình sẽ đổi vận, cái gọi là xui đến tận đáy, dựa theo tình huống hiện tại của ông, cơ bản là không thể nào xui xẻo hơn được nữa, đã đến lúc phản ngược lại rồi. Vì thế lúc vừa xuống tới hầm, ông không nói hai lời đã cầm dụng cụ lên, sợ người trong tổ mình mới gia nhập ngại ông động tác chậm chạp.
Chỉ là chưa kịp chạm vào thì Vương Ma Tử lại đột nhiên vỗ mạnh ông một cái từ phía sau, Đào Tam Thắng không kịp chuẩn bị nên bị dọa, tay run lên liền hất cục than đang muốn bỏ lên xe đẩy, rơi xuống bên chân và trên ống quần Vương Ma Tử.
Đào Tam Thắng vội vàng giải thích: “Ối, làm tôi sợ hết hồn, là tổ trưởng Vương à, có chuyện gì vậy?”
Vương Ma Tử giơ chân lên, khinh thường nói: “Có chuyện gì ấy à? Anh không có mắt nhìn sao? Chân tôi đạp một cái là có thể giẫm nát nơi này, anh quăng cái xẻng đó lên người tôi là muốn đập gãy hay muốn làm bẩn chân tôi đây?”
“Đâu có đâu có, vừa rồi anh vỗ tôi một cái, tôi lại không chú ý, là tôi sai, tôi lau cho anh là được.” Đào Tam Thắng vội vàng xin lỗi, tuy ông biết đó không phải lỗi của mình nhưng do không muốn gây chuyện nên cố gắng hạ thấp mình.
“Được thôi, lau đi.” Vương Ma Tử hạ chân xuống đất, thực sự bảo Đào Tam Thắng lau chân cho mình.
Trong lòng Đào Tam Thắng không vui, nhưng lúc nào cũng nhắc nhở mình, cái gì nhịn được thì cứ nhịn, lập tức ngồi xuống chuẩn bị lấy quần áo lau chân cho Vương Ma Tử. Ông nhanh chóng lau sạch than bụi trên giày hắn ta, nhưng không nghĩ tới Vương Ma Tử lại giơ chân đạp xe đẩy khiến chân mình dơ để Đào Tam Thắng tiếp tục lau.
Cứ như vậy liên tục ba lần, Đào Tam Thắng rốt cuộc nhịn không được nữa, ngẩng đầu lên nói: “Tổ trưởng Vương, anh muốn làm gì vậy? Tại sao lại cố ý gây khó dễ cho tôi chứ?”
Vương Ma Tử lại không thèm lên tiếng, ra hiệu ông hãy tiếp tục lau. Đào Tam Thắng tất nhiên mặc kệ, phất tay áo bỏ đi, Vương Ma Tử lập tức nhảy qua, túm tay áo Đào Tam Thắng, hung tợn hỏi: “Anh làm bẩn giày của tôi, có lau hay không đây?”
Đào Tam Thắng lắc đầu, trong lòng bùng lửa giận, ông đã hiểu rồi, người này cố ý làm khó mình. Nhưng ông và Vương Ma Tử chỉ gặp nhau có mấy lần, hơn nữa cũng không làm việc chung tổ, lúc trước đâu có mâu thuẫn gì, rốt cuộc tại sao chứ?
“Tôi hỏi anh lại một lần nữa, lau hay không lau?” Vương Ma Tử dán mặt tới trước mặt Đào Tam Thắng, vô cùng khinh thường hỏi.
“Cút mẹ mày đi!”
Cuối cùng, Đào Tam Thắng cũng nhịn không được nữa, ông mắng một câu, rồi đấm một cái vào mặt Vương Ma Tử, trút hết buồn bực trong lòng ra. Vương Ma Tử che mặt, lập tức hét lớn: “Đã tàn phế rồi mà còn dám đánh ông đây à! Các cậu thấy chưa, là nó đánh tôi trước, vậy đừng trách tôi không khách sáo, xông hết lên cho tôi!”
Lời còn chưa dứt, mấy tên cao lớn dường như đã chuẩn bị trước, lập tức xông lên, cùng lúc vọt tới trước mặt, trực tiếp đẩy Đào Tam Thắng ngã xuống đất rồi ra sức đấm đá. Đào Tam Thắng chỉ có thể bất lực ôm đầu, chỗ nào trên người cũng đau, chỉ có thể gào thét thê thảm.
Đào Tam Thắng chỉ nằm bệnh viện một tuần, chờ sau khi cắt chỉ trên tay xong thì về nhà. Mỏ than chỉ trả tiền phẫu thuật và tiền viện phí trong mười ngày, nằm thêm nữa thì mình phải tự bỏ tiền, tất nhiên ông không muốn tiêu phí quá nhiều tiền, hơn nữa một tuần không đi làm là đã mất tiền công của một tuần rồi, nên nếu càng tính tiếp thì sẽ thấy lỗ càng nhiều, người nghèo mà, một đồng tiền cũng phải tính toán tỉ mỉ. Huống chi ông còn bị mất hai ngón tay, về sau lao động sẽ bị chút ảnh hưởng, ông đang lo không biết mỏ than có vì tay mình bị tật mà kiếm lý do đuổi mình hay không. Nghĩ vậy, Đào Tam Thắng không thể nào nằm chờ ở bệnh viện được nữa, sốt ruột về nhà, tính bắt đầu đi làm lại.
Đào Muội vẫn nấu cơm ở mỏ than, cô cực lực phản đối chuyện cha quay về làm, khuyên nói: “Cha à, cha không muốn sống nữa sao? Mấy ngày trước mới xảy ra chuyện, bây giờ cha còn muốn vào đó. Tìm đường sống trong chỗ chết chỉ có một lần, chưa chắc đã có lần thứ hai, lần tới chắc gì cha cũng may mắn như vậy chứ!”
“Con bé này, sao lại rủa cha thế chứ.” Đào Tam Thắng tức giận trả lời, nhưng ông cũng không phải thực sự tức giận, thật ra trong lòng ông rất yêu thương đứa con gái thứ hai, nhưng yêu thương thì yêu thương, tuyệt đối không thể để nó phản nghịch được: “Đào Muội à, vậy chắc con không biết rồi, sau khi mỏ than này xảy ra chuyện không may thì mới là an toàn nhất. Hầm mỏ chắc chắn đã tiến hành kiểm tra an toàn rồi, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì nữa đâu.”
Đào Tam Thắng thề thốt cam đoan nhưng không lay động được Đào Muội, có điều cô cũng biết tính tình của cha mình, một khi ông đã khăng khăng chuyện gì thì chỉ sợ mình không thể nào lay chuyển được, đành phải yên lặng bỏ ra ngoài, đau lòng một mình.
Quả nhiên qua hôm sau, Đào Tam Thắng tay vẫn còn quấn băng quay lại mỏ than, thấy đoàn người làm việc khí thế ngất trời, ông liền đi tìm tổng quản lý Trâu Tề, hy vọng ông ta lập tức cho mình làm việc trở lại.
Trâu Tề thấy Đào Tam Thắng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết lại dám tới đây nữa, thực sự lấy làm kinh hãi, nhưng ông ta vẫn tốt bụng khuyên nhủ: “Lão Đào, vết thương của anh vẫn chưa lành, có thể xuống hầm không?”
“Không thành vấn đề, cho dù có thiếu mất hai ngón tay thì vẫn còn tay trái mà, không ảnh hưởng gì tới việc dùng sức cả, tôi cam đoan mình vẫn giống như lúc trước.” Đào Tam Thắng thề thốt.
Nhưng Trâu Tề lại nhíu mày, ông ta thấy bên ngoài nhiều người nên kéo Đào Tam Thắng tới một chỗ vắng vẻ ở cửa hầm, nhỏ giọng nói với ông: “Thật ngại quá lão Đào, anh làm mấy năm nay cũng biết rồi đấy, công việc dưới hầm toàn là việc nặng bẩn thỉu, bây giờ sức khỏe của anh không tiện lắm, thật sự không thích hợp xuống đó làm nữa, nhỡ đâu bị thương thêm lần nữa, tôi thật sự không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
Đào Tam Thắng vốn đang lo lắng mỏ than sẽ vì lý do này mà không cần mình nữa, cho nên ông đã đặc biệt chuẩn bị tốt lý do để thoái thác: “Giáo đốc à, anh yên tâm đi, hay là thế này đi, tôi tự mình tính lượng khai thác, làm bao nhiêu hay bấy nhiêu, sẽ không cản trở người khác, như vậy là được rồi chứ?”
Thế nhưng Trâu Tề vẫn khó xử, ông ta biết tình huống nhà họ Đào, cả nhà đều dựa vào Đào Tam Thắng kiếm tiền, con gái Đào Muội tuy đã bắt đầu làm việc ở mỏ than nhưng dù sao thu nhập từ việc nấu cơm cũng rất thấp. Nhưng ông ta cũng có chỗ khó của mình, lần này không phải ông ta muốn làm khó dễ Đào Tam Thắng mà là ý của phó quản lý mỏ Tiết Khôi. Sau khi Đào Tam Thắng nhập viện không lâu, Tiết Khôi liền cố ý đến dặn mình, nếu Đào Tam Thắng quay lại làm việc thì phải kiên quyết không đồng ý, còn muốn tìm cơ hội đuổi cả Đào Muội đi, không cho người nhà ông ấy làm việc ở hầm mỏ nữa.
Trâu Tề đi qua đi lại, không biết nên mở miệng thế nào, nhưng Đào Tam Thắng lại không kiềm chế được, ông không vui nói: “Giám đốc à, tay tôi bị thương không phải cũng vì tôi làm ở mỏ than sao? Mấy anh em của tôi đều đã chết ở đây, chẳng lẽ các anh cũng muốn tôi không có đường sống sao?”
Nói xong Đào Tam Thắng liền nổi giận đùng đùng bỏ đi, trực tiếp chạy tới trước cửa hầm rồi nằm thẳng xuống đất.
Đám thợ mỏ qua lại không biết tình huống đều đứng chỉ trỏ, không ngừng có người tới vây xem, trong thời gian ngắn, hầm mỏ vốn bận tới mức khí thế ngất trời đột nhiên trở nên đình trệ, tất cả mọi người đều bi hành động của Đào Tam Thắng thu hút sự chú ý.
Trâu Tề bất đắc dĩ, đành phải gọi tổ trưởng các tổ tới quản lý cấp dưới của mình, không được náo loạn nữa, nhưng mệnh lệnh của ông ta không ai chấp hành, vài tổ trưởng cũng tới nơi này xem tình hình, bọn họ cũng nghe nói Đào Tam Thắng chính là người sống sót duy nhất trong tai nạn hầm mỏ lần trước.
Mắt thấy tình huống sắp không khống chế được, Trâu Tề đành phải quay lại văn phòng, trực tiếp tìm quản lý mỏ Mai Viễn Chinh xin ý kiến.
Hơn mười năm trước, Mai Viễn Chinh đã bắt đầu đảm nhiệm chức quản lý mỏ ở mỏ than này, là người thận trọng kiên định, thái độ làm người khiêm tốn, năng lực làm việc tốt, hơn nữa còn luôn quan tâm tới công nhân. Dưới sự quản lý của ông ấy, mỏ than suýt phải đóng cửa năm đó đã có cơ hội sống trở lại, hơn nữa còn càng lúc càng phát đạt. Có thể nói, mỏ than có thể có thành tựu như hôm nay đều là nhờ công quản lý tỉ mỉ của Mai Viễn Chinh.
Trâu Tề sau khi gõ cửa phòng quản lý mỏ thì đi vào, thấy Mai Viễn Chinh đang gọi điện thoại, đành phải lùi ra cửa chờ. Nhưng Mai Viễn Chinh không để ý, ngoắc tay ý bảo Trâu Tề đi vào, ngồi xuống sofa.
Một lát sau, Mai Viễn Chinh gọi điện thoại xong, Trâu Tề lập tức báo cho Mai Viễn Chinh tình huống của Đào Tam Thắng, tất nhiên ông ta không đề cập chuyện Tiết Khôi không cho Đào Tam Thắng làm việc lại. Chuyện này thuộc loại lãnh đạo lén nói với mình, mặc dù quản lý mỏ cao hơn nhưng ông ta vẫn không dám tự ý tiết lộ, nếu không sẽ gây ra rất nhiều mâu thuẫn không cần thiết.
Mai Viễn Chinh nghe Trâu Tề nói xong, hơi nghi hoặc nói: “Đào Tam Thắng làm việc ở mỏ than của chúng ta đã nhiều năm, vì sự cố này mới bị thương, bây giờ vết thương đã lành rồi thì muốn quay lại làm, chúng ta hẳn nên sắp xếp công việc phù hợp cho anh ta, chút việc nhỏ này mà cậu đến tìm tôi làm gì?”
“Ý anh là muốn cho anh ta quay lại tiếp tục làm việc sao?” Trâu Tề cảm thấy bất ngờ, ông ta còn tưởng Tiết Khôi và Mai Viễn Chinh đã bàn bạc với nhau rồi nên mới sai mình làm thế, không ngờ Mai Viễn Chinh lại không hề biết gì về chuyện này.
“Đúng vậy! Tôi cũng có biết tình huống gia đình anh ta, thường xuyên bị đói, bây giờ người ta làm việc ở chỗ chúng ta nên mới bị thương, chúng ta tất nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.” Mai Viễn Chinh nghiêm túc nói.
Nghe quản lý mỏ trả lời xác định như thế, Trâu Tề tất nhiên không có ý kiến gì, nhưng ông ta không biết nên nói chuyện này thế nào với Tiết Khôi. Hiện tại phương thức xử lý của hai lãnh đạo hoàn toàn khác nhau, lại khiến người đứng ở giữa như ông ta vô cùng đau đầu.
Nhưng khi nghĩ đến Đào Tam Thắng vẫn còn ăn vạ trước hầm mỏ, ít nhất thì tin tức này có thể xoa dịu nhất thời, Trâu Tề nhanh chóng chạy về thông báo tin tốt này cho Đào Tam Thắng.
“Vậy mới được chứ! Vậy mới được chứ, vẫn là quản lý Mai quan tâm tới công nhân chúng ta nhất.” Đào Tam Thắng hài lòng đứng dậy, thuận tiện tâng bốc Mai Viễn Chinh trước mặt mọi người.
“Được rồi, mọi người đừng nhìn nữa, sắp giữa trưa rồi, mau về làm việc đi.” Trâu Tề căn dặn, sau đó gọi một người tên là Vương Ma Tử tới, người này cũng là một tổ trưởng: “Lão Đào à, anh vào tổ của họ đi, những cái khác vẫn theo quy tắc cũ, không thay đổi!”
Đào Tam Thắng nghe xong tất nhiên cảm thấy rất vui, thế nhưng ông vẫn cảm thấy hơi lo lắng, liệu tổ trưởng người ta có thể không cần mình không. Dù sao ông cũng mất hai ngón tay, bây giờ tính là nửa tàn tật, ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng tới công việc, khiến lượng khai thác của cả tổ ít đi một chút.
Vietwriter.vn
Nhưng khiến ông bất ngờ là tên Vương Ma Tử này chỉ liếc ông một cái với vẻ thâm ý, sau đó gật đầu đồng ý với sắp xếp của Trâu Tề. Sau đó, Đào Tam Thắng cũng những người trong tổ Vương Ma Tử leo lên xe goòng lắc lư xuống mỏ.
Nhớ tới vị trí công tác quen thuộc, Đào Tam Thắng cảm thấy đây là chuyện vui vẻ nhất từ đầu năm đến giờ, ông nghĩ đã khổ tẫn cam lai, chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, có lẽ từ nay trở đi, mình sẽ đổi vận, cái gọi là xui đến tận đáy, dựa theo tình huống hiện tại của ông, cơ bản là không thể nào xui xẻo hơn được nữa, đã đến lúc phản ngược lại rồi. Vì thế lúc vừa xuống tới hầm, ông không nói hai lời đã cầm dụng cụ lên, sợ người trong tổ mình mới gia nhập ngại ông động tác chậm chạp.
Chỉ là chưa kịp chạm vào thì Vương Ma Tử lại đột nhiên vỗ mạnh ông một cái từ phía sau, Đào Tam Thắng không kịp chuẩn bị nên bị dọa, tay run lên liền hất cục than đang muốn bỏ lên xe đẩy, rơi xuống bên chân và trên ống quần Vương Ma Tử.
Đào Tam Thắng vội vàng giải thích: “Ối, làm tôi sợ hết hồn, là tổ trưởng Vương à, có chuyện gì vậy?”
Vương Ma Tử giơ chân lên, khinh thường nói: “Có chuyện gì ấy à? Anh không có mắt nhìn sao? Chân tôi đạp một cái là có thể giẫm nát nơi này, anh quăng cái xẻng đó lên người tôi là muốn đập gãy hay muốn làm bẩn chân tôi đây?”
“Đâu có đâu có, vừa rồi anh vỗ tôi một cái, tôi lại không chú ý, là tôi sai, tôi lau cho anh là được.” Đào Tam Thắng vội vàng xin lỗi, tuy ông biết đó không phải lỗi của mình nhưng do không muốn gây chuyện nên cố gắng hạ thấp mình.
“Được thôi, lau đi.” Vương Ma Tử hạ chân xuống đất, thực sự bảo Đào Tam Thắng lau chân cho mình.
Trong lòng Đào Tam Thắng không vui, nhưng lúc nào cũng nhắc nhở mình, cái gì nhịn được thì cứ nhịn, lập tức ngồi xuống chuẩn bị lấy quần áo lau chân cho Vương Ma Tử. Ông nhanh chóng lau sạch than bụi trên giày hắn ta, nhưng không nghĩ tới Vương Ma Tử lại giơ chân đạp xe đẩy khiến chân mình dơ để Đào Tam Thắng tiếp tục lau.
Cứ như vậy liên tục ba lần, Đào Tam Thắng rốt cuộc nhịn không được nữa, ngẩng đầu lên nói: “Tổ trưởng Vương, anh muốn làm gì vậy? Tại sao lại cố ý gây khó dễ cho tôi chứ?”
Vương Ma Tử lại không thèm lên tiếng, ra hiệu ông hãy tiếp tục lau. Đào Tam Thắng tất nhiên mặc kệ, phất tay áo bỏ đi, Vương Ma Tử lập tức nhảy qua, túm tay áo Đào Tam Thắng, hung tợn hỏi: “Anh làm bẩn giày của tôi, có lau hay không đây?”
Đào Tam Thắng lắc đầu, trong lòng bùng lửa giận, ông đã hiểu rồi, người này cố ý làm khó mình. Nhưng ông và Vương Ma Tử chỉ gặp nhau có mấy lần, hơn nữa cũng không làm việc chung tổ, lúc trước đâu có mâu thuẫn gì, rốt cuộc tại sao chứ?
“Tôi hỏi anh lại một lần nữa, lau hay không lau?” Vương Ma Tử dán mặt tới trước mặt Đào Tam Thắng, vô cùng khinh thường hỏi.
“Cút mẹ mày đi!”
Cuối cùng, Đào Tam Thắng cũng nhịn không được nữa, ông mắng một câu, rồi đấm một cái vào mặt Vương Ma Tử, trút hết buồn bực trong lòng ra. Vương Ma Tử che mặt, lập tức hét lớn: “Đã tàn phế rồi mà còn dám đánh ông đây à! Các cậu thấy chưa, là nó đánh tôi trước, vậy đừng trách tôi không khách sáo, xông hết lên cho tôi!”
Lời còn chưa dứt, mấy tên cao lớn dường như đã chuẩn bị trước, lập tức xông lên, cùng lúc vọt tới trước mặt, trực tiếp đẩy Đào Tam Thắng ngã xuống đất rồi ra sức đấm đá. Đào Tam Thắng chỉ có thể bất lực ôm đầu, chỗ nào trên người cũng đau, chỉ có thể gào thét thê thảm.