Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265 - Chương 265NGUY CƠ DƯỚI HẦM MỎ
Chương 265NGUY CƠ DƯỚI HẦM MỎ
Đông qua xuân tới, trong mùa xuân này, Đào Tam Thắng rất không vui, vì con trai duy nhất của ông là Đào Cẩm Vinh lại gây gổ với ông. Thằng bé này là út, bên trên có hai chị gái, từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều, kết quả là chiều ra nhiều tật xấu, lại không chịu học hành, không chịu làm việc.
Khi nhìn thấy con trai đã đến tuổi lấy vợ, nhưng nhà nghèo, số tiền Đào Tam Thắng bao năm làm trong mỏ than hầu như đều bị Đào Cẩm Vinh tiêu đi hết. Hiện tại con trai vừa không có việc làm vừa không có tiền, dĩ nhiên sẽ không có cô gái nào muốn gả cho gã cả.
Đào Tam Thắng khuyên mãi, bảo con trai cùng mình xuống hầm, đi làm ở mỏ than, làm việc vất vả mấy năm thì coi như cũng có hy vọng, nhưng Đào Cẩm Vinh tất nhiên không chịu đi, nói nơi đó nguy hiểm, sẽ không cùng cha đem mạng sống ra đánh cược. Hận một nỗi nhà chỉ có một đứa con trai, Đào Tam Thắng sợ làm con phật ý, lại bỏ nhà đi lần nữa, như vậy hương hỏa nhà họ Đào coi như không còn, sau khi chết cũng không có mặt mũi mà gặp mặt tổ tông nữa.
Nếu con trai đã không ra gì, vậy để người cha già này đi làm nhiều một chút vậy, cho nên vừa qua năm mới, ngay từ ngày làm việc đầu tiên, ông đã đi thật sớm ra mỏ báo danh.
DT là thành phố ở phương Bắc, người thì nhiều mà đất thì ít, lại thêm mùa đông dài đằng đẵng, nông nghiệp phát triển kém. May là ở đây có than đá phong phú, có đến hàng trăm quặng mỏ lớn nhỏ, những người nông dân không được học hành như Đào Tam Thắng chỉ có thể dựa vào kho báu tự nhiên này để kiếm cơm.
Nơi Đào Tam Thắng làm việc là mỏ than không lớn, không nhỏ, diện tích cũng không rộng, người làm cũng không nhiều, tuy nhiên thì nó đã có từ rất lâu, ông nhớ là mỏ này đã mở được hơn mười năm rồi.
Sở dĩ ông chọn mỏ này vì cai mỏ rất tốt, tiền lương phát hàng tháng, cho đến bây giờ chưa thiếu tháng nào, có thể tin cậy được. Điều thứ hai là anh cả và anh thứ hai đều làm ở đây, đáng tiếc là sau đó, họ đều gặp sự cố, anh cả liệt nằm giường, anh thứ hai thì không còn nữa. Nhưng sau khi hai người bị tai nạn, trong mỏ cũng đã vô cùng quan tâm chiếu cố đến Đào Tam Thắng nên ông vẫn muốn làm ở đây.
Hôm nay là ngày bắt đầu làm việc trong năm. Sau một năm vất vả, rất nhiều người đều chọn nghỉ ngơi ở nhà, những người làm việc sớm như Đào Tam Thắng không nhiều, nên trong mỏ rất vắng vẻ.
Nhưng may thay, ông gặp được người quen cũ là Tào Hồng Vĩ, là đội trưởng hiện tại. Trước kia, hai người cùng nhau đi làm ăn bên ngoài, nên cũng coi như thân quen. Sau này công xưởng vỡ nợ, hai người lại cùng nhau về quê, cho nên cũng coi nhau như anh em.
Điều kiện gia đình của Tào Hồng Vĩ cũng vậy, ngày đầu làm việc đã có mặt, sớm đi làm hôm nào là sớm có tiền hôm đó, khi vừa nhìn thấy Đào Tam Thắng liền hỏi: “Lão Đào à, chúc mừng năm mới, sớm thế mà anh đã đi làm rồi à!”
Đào Cẩm Vinh vui vẻ cười: “Chúc mừng, chúc mừng, đừng nói tôi, không phải anh cũng vậy sao?” Thời gian làm dưới mặt đất quá lâu, khi nhìn ngược ánh mặt trời, đôi mắt ông thường hay nheo lại.
“Ài, thật khó sống, nhà giờ chỉ có tôi đi làm, bà nhà sức khỏe không tốt, vẫn chưa có tiền chữa bệnh đây.” Tào Hồng Vĩ là một người thật thà, cưới con dâu về thì tiền tiết kiệm cũng đã dùng hết. Thành ra, khi vợ ông đầu năm bị ngã gãy chân nhưng không có tiền phẫu thuật, nên chỉ nằm ở nhà tự chữa trị.
Đào Tam Thắng gật đầu: “Anh nói đúng, nếu đã có tiền thì ai lại không muốn ở nhà nghỉ ngơi tết nhất chứ! Ài, dẫu gì thì nhà anh cũng đã có con dâu rồi, năm sau không chừng còn có cháu nữa, còn thằng bé nhà tôi thì thật là... thôi không nói nữa...”
Ông không thể nói tiếp được nữa, vừa nhắc đến đứa con Đào Cẩm Vinh là ông liền thấy đau đầu, lúc trước còn có thể tâm sự với Tào Hồng Vĩ, nhưng bây giờ con trai người ta đã kết hôn rồi, ông nhìn mà lòng phiền muộn, càng nói càng thêm bực mình.
Lúc này, tổng quản lý khu mỏ Trâu Tề cũng tới, vừa liếc qua cuốn sổ báo danh, ông ta liền hỏi Tào Hồng Vĩ: “Tôi nói này lão Tào, sao tổ các anh hôm nay chỉ có bằng này người thế?”
“Giám đốc à, trời lạnh như vậy, lại là đầu năm mới, có từng này người là tốt rồi.” Tào Hồng Vĩ thành thật trả lời. Ông thường gọi Trâu Tề là giám đốc, vì là đội trưởng, ông ngoài làm thợ ra còn quản lý cả tổ đội nữa, thường xuyên phải bàn bạc và thảo luận với tổng quản lý.
Trâu Vệ lại đếm, hôm nay có ba tổ đến, tổ Tào Hồng Vĩ và Đào Tam Thắng là ít người nhất, tổng cộng chỉ có bảy người tất cả, nếu tổ ít người hơn nữa thì không thể làm việc. Ông ta hà hơi nóng lên bàn tay đông cứng: “Vậy bắt đầu làm việc đi! Ngoài trời lạnh quá, dưới đất sẽ dễ chịu hơn chút đấy!”
“Đi nào!”
Tào Hồng Vĩ đếm đủ người rồi cầm dụng cụ và đội mũ bảo hộ, lập tức ngồi lên xe xuống mỏ.
Đào Tam Thắng ở cạnh, nghe hai người nói chuyện, luôn cảm thấy có điều gì không đúng lắm, hình như có vấn đề về mặt trình tự, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, không còn cách nào khác là ngồi lên xe xuống mỏ, sau khi xe đã xuống mỏ được khoảng 300 mét, Đào Tam Thắng lúc này mới nhận ra không ổn chỗ nào, ông liền gọi Tào Hồng Vĩ ở phía trước.
“Lão Tào, không đúng rồi, chúng ta chưa kiểm tra áp suất khí gas đã xuống đây rồi, mỏ này đã mười ngày nay không có ai vào, liệu phía dưới có an toàn không?”
Nghe xong lời của Đào Tam Thắng, Tào Hồng Vĩ liền vỗ vào mũ bảo hộ một cái: “Trời ạ, anh xem trí nhớ của tôi này, thế mà không nhớ ra.”
Theo lý, trước mỗi ngày làm việc, tổng quản lý mỏ Trâu Vệ sẽ ghi lại các dữ liệu về độ an toàn của mỏ, sau đó thông báo cho các tổ trưởng. Nhưng hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của năm mới. Trâu Vệ cũng là vừa mới tới, hẳn là không chú ý tới vấn đề này.
Sau khi các đội công nhân xuống mỏ không lâu, Trâu Vệ cũng nhanh chóng nhớ ra việc này, liền vội vàng đến phòng giám sát kiểm tra nhưng các máy tính theo dõi vẫn chưa được mở, muốn mở kiểm tra cần mất một thời gian. Việc đảm bảo an toàn trong khu mỏ lại vốn rất nghiêm ngặt, Trâu Vệ không dám bất cẩn, nên phân công mọi người tăng tốc khôi phục dữ liệu ngay lập tức.
Nhưng điều này vẫn có thể khắc phục được, mỗi một tổ trưởng đều được trang bị một dụng cụ đo áp suất độc lập, đây cũng là quy định bởi các bên, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi được dưới lòng đất để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tào Hồng Vĩ lấy máy trong người ra đo, lắc qua lắc lại một hồi, lại đưa qua đưa lại ở giữa không trung, nhìn qua một lượt: “À không sao đâu, trị số khí gas chỉ chiếm 1,3%, vẫn bình thường!”
Đào Tam Thắng lúc này mới yên tâm, ông không muốn năm mới xảy ra cơ sự gì, trong lòng vốn luôn có dự cảm xấu nhưng các chỉ số lại bình thường, chắc là lo lắng suông rồi. Tuy nhiên không hiểu tại sao mà từ lúc gặp Trâu Vệ và mấy người kia, ông cứ thấy có gì đó khó chịu, không hề thoải mái chút nào.
“Lão Tào à, anh đưa cái máy cho tôi dùng thử, tôi kiểm tra lại xem sao.” Đào Tam Thắng muốn tận mắt nhìn thấy chỉ số an toàn.
“Hôm nay anh làm sao thế, trước nay anh có sợ chết như thế đâu!” Tào Hồng Vĩ cười nói, mọi người xung quanh cũng vì thế mà cười to.
Nghe thấy từ “chết”, Đào Tam Thắng liền khẩn trương hơn, ông vẫn khăng khăng muốn xem số liệu trên máy đo, Tào Hồng Vĩ không để ý đến, dứt khoát đưa máy đo cho Đào Tam Thắng, để ông cứ từ từ mà xem rồi đem cả nhóm đi làm việc.
Đào Tam Thắng thì chưa từng dùng máy đo khí bao giờ, nhưng trên màn hình thiết bị đã được thiết lập con số ghi trị số khí rõ ràng rồi. Trong lần huấn luyện trước, ông có nhớ nếu trị số khí gas vượt quá 5% thì là nguy hiểm, bây giờ trị số đúng là 1,3 %, cách trị số nguy hiểm còn xa, quả đúng là trong phạm vi an toàn.
Nhìn mọi người đã bắt tay vào làm việc hăng say, Đào Tam Thắng không thể đứng nhìn mọi người làm được, dẫu sao khối lượng khai thác của mỗi tổ được tính cộng vào nhau, nếu như có một người nhàn rỗi, còn những người khác bận bịu thì hẳn là khiến những người khác có ý kiến.
Đào Tam Thắng luôn là người chăm chỉ nhất, ông không cam lòng bị bỏ rơi phía sau, nên cũng bắt đầu dùng xẻng đào than đá và xúc lên xe.
Nhưng không hiểu sao hôm nay, ông không tài nào chuyên tâm vào công việc, vừa làm việc vừa không ngừng liếc nhìn máy đo khí gas, trị số 1,3% rồi 1,6%, sau lại rơi xuống 1,2%, ông cứ nhìn vào con số hiển thị mà thấp thỏm không yên, con số hơi lớn thì ông liền trở nên lo lắng, nhỏ đi thì ông lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lại chất đầy một xe, Tào Hồng Vĩ sai người đẩy xe lên băng truyền rồi lại nhận một chiếc xe rỗng.
Đào Tam Thắng lau qua mồ hôi trên trán, rồi vô tình liếc nhìn máy kiểm tra, màn hình hiển thị trị số khí gas tăng bất ngờ từ 1,5%, đến 2,6%, lại đến 4,8%, tiếp theo là 5,5%!
“Lão Tào, hỏng hỏng!” Đào Tam Thắng kinh hoàng mở miệng ra nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể hét lên hỏng rồi.
“Cái gì hỏng? Anh nói rõ ràng cho tôi nghe nào!” Tào Hồng Vĩ không thèm để ý, chuẩn bị tiếp tục chất đẩy vào chiếc xe đẩy mới.
Khi nhìn thấy trị số gas đã là 7,1%, Đào Tam Thắng hoàn toàn mất tự chủ, ngay lập tức đưa máy đo đến trước mặt Tào Hồng Vĩ, thở hồng hộc không nói nên lời.
Tào Hồng Vĩ liếc phía trên màn hình một cái: “Ôi mẹ ơi, cái này, cái này bị hỏng rồi thì phải!”
Đào Tam Thắng không nói gì, còn lão Tào lại nghi ngờ máy đo bị hỏng. Khi nhìn thấy số liệu cứ thế tăng vọt, Tào Hồng Vĩ cuối cùng mới cảm thấy có chuyện gì bất thường, ông vứt ngay cái xẻng đi, dùng bàn tay lấm lem nhận lấy máy đo.
Trị số lúc này đã là 8,4%, vẫn còn tiếp tục tăng, Tào Hồng Vĩ và Đào Tam Thắng nhìn nhau, biết là sự việc nghiêm trọng, lập tức kêu to: “Nguy hiểm, trị số khí gas quá cao, không thể đốt lửa đâu!”
Vietwriter.vn
Năm người cùng tổ nghe được những lời này, lập tức đều dừng công việc lại, là thợ mỏ nên họ biết trị số khí gas lên cao sẽ gặp phải tình huống như thế nào.
“Không nên hoảng sợ, chỉ cần không có lửa, trị số cao cũng không thể phát nổ được!” Tào Hồng Vĩ dù sao cũng là tổ trưởng, phải vững tinh thần vào thời khắc quyết định “Chúng ta chạy lên mặt đất, mau đi báo cáo cho lãnh đạo, Chạy...!”
Nghe tổ trưởng phân phó, tất cả mọi người lập tức quay ra, chạy về phía chiếc xe goòng chuyên dùng trong khai thác, vì nếu chạy bộ sẽ mất rất nhiều thời gian.
Trong lúc hỗn loạn, máy đo rơi xuống đất, Tào Hồng Vĩ không còn quan tâm đến nó nữa nên không nhặt, còn Đào Tam Thắng thì nhìn thấy vài trị số sau cùng đã lên đến 9,3%, đây là trị số gas dễ dàng khiến mọi thứ bị nổ tung.
“Nhanh, nhanh nữa vào!” Tào Hồng Vĩ thân là đội trưởng vừa chạy vừa hét, cách đó không xa là chiếc xe goòng.
Nhưng khi tiếng hét của ông còn chưa dứt, một âm thanh lớn liền vang lên: “Ầm!”, Đào Tam Thắng theo bản năng vồ xuống mặt đất, hay tay để sau gáy, sau đó liền cảm thấy cực kỳ đau đớn, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Đông qua xuân tới, trong mùa xuân này, Đào Tam Thắng rất không vui, vì con trai duy nhất của ông là Đào Cẩm Vinh lại gây gổ với ông. Thằng bé này là út, bên trên có hai chị gái, từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều, kết quả là chiều ra nhiều tật xấu, lại không chịu học hành, không chịu làm việc.
Khi nhìn thấy con trai đã đến tuổi lấy vợ, nhưng nhà nghèo, số tiền Đào Tam Thắng bao năm làm trong mỏ than hầu như đều bị Đào Cẩm Vinh tiêu đi hết. Hiện tại con trai vừa không có việc làm vừa không có tiền, dĩ nhiên sẽ không có cô gái nào muốn gả cho gã cả.
Đào Tam Thắng khuyên mãi, bảo con trai cùng mình xuống hầm, đi làm ở mỏ than, làm việc vất vả mấy năm thì coi như cũng có hy vọng, nhưng Đào Cẩm Vinh tất nhiên không chịu đi, nói nơi đó nguy hiểm, sẽ không cùng cha đem mạng sống ra đánh cược. Hận một nỗi nhà chỉ có một đứa con trai, Đào Tam Thắng sợ làm con phật ý, lại bỏ nhà đi lần nữa, như vậy hương hỏa nhà họ Đào coi như không còn, sau khi chết cũng không có mặt mũi mà gặp mặt tổ tông nữa.
Nếu con trai đã không ra gì, vậy để người cha già này đi làm nhiều một chút vậy, cho nên vừa qua năm mới, ngay từ ngày làm việc đầu tiên, ông đã đi thật sớm ra mỏ báo danh.
DT là thành phố ở phương Bắc, người thì nhiều mà đất thì ít, lại thêm mùa đông dài đằng đẵng, nông nghiệp phát triển kém. May là ở đây có than đá phong phú, có đến hàng trăm quặng mỏ lớn nhỏ, những người nông dân không được học hành như Đào Tam Thắng chỉ có thể dựa vào kho báu tự nhiên này để kiếm cơm.
Nơi Đào Tam Thắng làm việc là mỏ than không lớn, không nhỏ, diện tích cũng không rộng, người làm cũng không nhiều, tuy nhiên thì nó đã có từ rất lâu, ông nhớ là mỏ này đã mở được hơn mười năm rồi.
Sở dĩ ông chọn mỏ này vì cai mỏ rất tốt, tiền lương phát hàng tháng, cho đến bây giờ chưa thiếu tháng nào, có thể tin cậy được. Điều thứ hai là anh cả và anh thứ hai đều làm ở đây, đáng tiếc là sau đó, họ đều gặp sự cố, anh cả liệt nằm giường, anh thứ hai thì không còn nữa. Nhưng sau khi hai người bị tai nạn, trong mỏ cũng đã vô cùng quan tâm chiếu cố đến Đào Tam Thắng nên ông vẫn muốn làm ở đây.
Hôm nay là ngày bắt đầu làm việc trong năm. Sau một năm vất vả, rất nhiều người đều chọn nghỉ ngơi ở nhà, những người làm việc sớm như Đào Tam Thắng không nhiều, nên trong mỏ rất vắng vẻ.
Nhưng may thay, ông gặp được người quen cũ là Tào Hồng Vĩ, là đội trưởng hiện tại. Trước kia, hai người cùng nhau đi làm ăn bên ngoài, nên cũng coi như thân quen. Sau này công xưởng vỡ nợ, hai người lại cùng nhau về quê, cho nên cũng coi nhau như anh em.
Điều kiện gia đình của Tào Hồng Vĩ cũng vậy, ngày đầu làm việc đã có mặt, sớm đi làm hôm nào là sớm có tiền hôm đó, khi vừa nhìn thấy Đào Tam Thắng liền hỏi: “Lão Đào à, chúc mừng năm mới, sớm thế mà anh đã đi làm rồi à!”
Đào Cẩm Vinh vui vẻ cười: “Chúc mừng, chúc mừng, đừng nói tôi, không phải anh cũng vậy sao?” Thời gian làm dưới mặt đất quá lâu, khi nhìn ngược ánh mặt trời, đôi mắt ông thường hay nheo lại.
“Ài, thật khó sống, nhà giờ chỉ có tôi đi làm, bà nhà sức khỏe không tốt, vẫn chưa có tiền chữa bệnh đây.” Tào Hồng Vĩ là một người thật thà, cưới con dâu về thì tiền tiết kiệm cũng đã dùng hết. Thành ra, khi vợ ông đầu năm bị ngã gãy chân nhưng không có tiền phẫu thuật, nên chỉ nằm ở nhà tự chữa trị.
Đào Tam Thắng gật đầu: “Anh nói đúng, nếu đã có tiền thì ai lại không muốn ở nhà nghỉ ngơi tết nhất chứ! Ài, dẫu gì thì nhà anh cũng đã có con dâu rồi, năm sau không chừng còn có cháu nữa, còn thằng bé nhà tôi thì thật là... thôi không nói nữa...”
Ông không thể nói tiếp được nữa, vừa nhắc đến đứa con Đào Cẩm Vinh là ông liền thấy đau đầu, lúc trước còn có thể tâm sự với Tào Hồng Vĩ, nhưng bây giờ con trai người ta đã kết hôn rồi, ông nhìn mà lòng phiền muộn, càng nói càng thêm bực mình.
Lúc này, tổng quản lý khu mỏ Trâu Tề cũng tới, vừa liếc qua cuốn sổ báo danh, ông ta liền hỏi Tào Hồng Vĩ: “Tôi nói này lão Tào, sao tổ các anh hôm nay chỉ có bằng này người thế?”
“Giám đốc à, trời lạnh như vậy, lại là đầu năm mới, có từng này người là tốt rồi.” Tào Hồng Vĩ thành thật trả lời. Ông thường gọi Trâu Tề là giám đốc, vì là đội trưởng, ông ngoài làm thợ ra còn quản lý cả tổ đội nữa, thường xuyên phải bàn bạc và thảo luận với tổng quản lý.
Trâu Vệ lại đếm, hôm nay có ba tổ đến, tổ Tào Hồng Vĩ và Đào Tam Thắng là ít người nhất, tổng cộng chỉ có bảy người tất cả, nếu tổ ít người hơn nữa thì không thể làm việc. Ông ta hà hơi nóng lên bàn tay đông cứng: “Vậy bắt đầu làm việc đi! Ngoài trời lạnh quá, dưới đất sẽ dễ chịu hơn chút đấy!”
“Đi nào!”
Tào Hồng Vĩ đếm đủ người rồi cầm dụng cụ và đội mũ bảo hộ, lập tức ngồi lên xe xuống mỏ.
Đào Tam Thắng ở cạnh, nghe hai người nói chuyện, luôn cảm thấy có điều gì không đúng lắm, hình như có vấn đề về mặt trình tự, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, không còn cách nào khác là ngồi lên xe xuống mỏ, sau khi xe đã xuống mỏ được khoảng 300 mét, Đào Tam Thắng lúc này mới nhận ra không ổn chỗ nào, ông liền gọi Tào Hồng Vĩ ở phía trước.
“Lão Tào, không đúng rồi, chúng ta chưa kiểm tra áp suất khí gas đã xuống đây rồi, mỏ này đã mười ngày nay không có ai vào, liệu phía dưới có an toàn không?”
Nghe xong lời của Đào Tam Thắng, Tào Hồng Vĩ liền vỗ vào mũ bảo hộ một cái: “Trời ạ, anh xem trí nhớ của tôi này, thế mà không nhớ ra.”
Theo lý, trước mỗi ngày làm việc, tổng quản lý mỏ Trâu Vệ sẽ ghi lại các dữ liệu về độ an toàn của mỏ, sau đó thông báo cho các tổ trưởng. Nhưng hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của năm mới. Trâu Vệ cũng là vừa mới tới, hẳn là không chú ý tới vấn đề này.
Sau khi các đội công nhân xuống mỏ không lâu, Trâu Vệ cũng nhanh chóng nhớ ra việc này, liền vội vàng đến phòng giám sát kiểm tra nhưng các máy tính theo dõi vẫn chưa được mở, muốn mở kiểm tra cần mất một thời gian. Việc đảm bảo an toàn trong khu mỏ lại vốn rất nghiêm ngặt, Trâu Vệ không dám bất cẩn, nên phân công mọi người tăng tốc khôi phục dữ liệu ngay lập tức.
Nhưng điều này vẫn có thể khắc phục được, mỗi một tổ trưởng đều được trang bị một dụng cụ đo áp suất độc lập, đây cũng là quy định bởi các bên, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi được dưới lòng đất để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tào Hồng Vĩ lấy máy trong người ra đo, lắc qua lắc lại một hồi, lại đưa qua đưa lại ở giữa không trung, nhìn qua một lượt: “À không sao đâu, trị số khí gas chỉ chiếm 1,3%, vẫn bình thường!”
Đào Tam Thắng lúc này mới yên tâm, ông không muốn năm mới xảy ra cơ sự gì, trong lòng vốn luôn có dự cảm xấu nhưng các chỉ số lại bình thường, chắc là lo lắng suông rồi. Tuy nhiên không hiểu tại sao mà từ lúc gặp Trâu Vệ và mấy người kia, ông cứ thấy có gì đó khó chịu, không hề thoải mái chút nào.
“Lão Tào à, anh đưa cái máy cho tôi dùng thử, tôi kiểm tra lại xem sao.” Đào Tam Thắng muốn tận mắt nhìn thấy chỉ số an toàn.
“Hôm nay anh làm sao thế, trước nay anh có sợ chết như thế đâu!” Tào Hồng Vĩ cười nói, mọi người xung quanh cũng vì thế mà cười to.
Nghe thấy từ “chết”, Đào Tam Thắng liền khẩn trương hơn, ông vẫn khăng khăng muốn xem số liệu trên máy đo, Tào Hồng Vĩ không để ý đến, dứt khoát đưa máy đo cho Đào Tam Thắng, để ông cứ từ từ mà xem rồi đem cả nhóm đi làm việc.
Đào Tam Thắng thì chưa từng dùng máy đo khí bao giờ, nhưng trên màn hình thiết bị đã được thiết lập con số ghi trị số khí rõ ràng rồi. Trong lần huấn luyện trước, ông có nhớ nếu trị số khí gas vượt quá 5% thì là nguy hiểm, bây giờ trị số đúng là 1,3 %, cách trị số nguy hiểm còn xa, quả đúng là trong phạm vi an toàn.
Nhìn mọi người đã bắt tay vào làm việc hăng say, Đào Tam Thắng không thể đứng nhìn mọi người làm được, dẫu sao khối lượng khai thác của mỗi tổ được tính cộng vào nhau, nếu như có một người nhàn rỗi, còn những người khác bận bịu thì hẳn là khiến những người khác có ý kiến.
Đào Tam Thắng luôn là người chăm chỉ nhất, ông không cam lòng bị bỏ rơi phía sau, nên cũng bắt đầu dùng xẻng đào than đá và xúc lên xe.
Nhưng không hiểu sao hôm nay, ông không tài nào chuyên tâm vào công việc, vừa làm việc vừa không ngừng liếc nhìn máy đo khí gas, trị số 1,3% rồi 1,6%, sau lại rơi xuống 1,2%, ông cứ nhìn vào con số hiển thị mà thấp thỏm không yên, con số hơi lớn thì ông liền trở nên lo lắng, nhỏ đi thì ông lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lại chất đầy một xe, Tào Hồng Vĩ sai người đẩy xe lên băng truyền rồi lại nhận một chiếc xe rỗng.
Đào Tam Thắng lau qua mồ hôi trên trán, rồi vô tình liếc nhìn máy kiểm tra, màn hình hiển thị trị số khí gas tăng bất ngờ từ 1,5%, đến 2,6%, lại đến 4,8%, tiếp theo là 5,5%!
“Lão Tào, hỏng hỏng!” Đào Tam Thắng kinh hoàng mở miệng ra nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể hét lên hỏng rồi.
“Cái gì hỏng? Anh nói rõ ràng cho tôi nghe nào!” Tào Hồng Vĩ không thèm để ý, chuẩn bị tiếp tục chất đẩy vào chiếc xe đẩy mới.
Khi nhìn thấy trị số gas đã là 7,1%, Đào Tam Thắng hoàn toàn mất tự chủ, ngay lập tức đưa máy đo đến trước mặt Tào Hồng Vĩ, thở hồng hộc không nói nên lời.
Tào Hồng Vĩ liếc phía trên màn hình một cái: “Ôi mẹ ơi, cái này, cái này bị hỏng rồi thì phải!”
Đào Tam Thắng không nói gì, còn lão Tào lại nghi ngờ máy đo bị hỏng. Khi nhìn thấy số liệu cứ thế tăng vọt, Tào Hồng Vĩ cuối cùng mới cảm thấy có chuyện gì bất thường, ông vứt ngay cái xẻng đi, dùng bàn tay lấm lem nhận lấy máy đo.
Trị số lúc này đã là 8,4%, vẫn còn tiếp tục tăng, Tào Hồng Vĩ và Đào Tam Thắng nhìn nhau, biết là sự việc nghiêm trọng, lập tức kêu to: “Nguy hiểm, trị số khí gas quá cao, không thể đốt lửa đâu!”
Vietwriter.vn
Năm người cùng tổ nghe được những lời này, lập tức đều dừng công việc lại, là thợ mỏ nên họ biết trị số khí gas lên cao sẽ gặp phải tình huống như thế nào.
“Không nên hoảng sợ, chỉ cần không có lửa, trị số cao cũng không thể phát nổ được!” Tào Hồng Vĩ dù sao cũng là tổ trưởng, phải vững tinh thần vào thời khắc quyết định “Chúng ta chạy lên mặt đất, mau đi báo cáo cho lãnh đạo, Chạy...!”
Nghe tổ trưởng phân phó, tất cả mọi người lập tức quay ra, chạy về phía chiếc xe goòng chuyên dùng trong khai thác, vì nếu chạy bộ sẽ mất rất nhiều thời gian.
Trong lúc hỗn loạn, máy đo rơi xuống đất, Tào Hồng Vĩ không còn quan tâm đến nó nữa nên không nhặt, còn Đào Tam Thắng thì nhìn thấy vài trị số sau cùng đã lên đến 9,3%, đây là trị số gas dễ dàng khiến mọi thứ bị nổ tung.
“Nhanh, nhanh nữa vào!” Tào Hồng Vĩ thân là đội trưởng vừa chạy vừa hét, cách đó không xa là chiếc xe goòng.
Nhưng khi tiếng hét của ông còn chưa dứt, một âm thanh lớn liền vang lên: “Ầm!”, Đào Tam Thắng theo bản năng vồ xuống mặt đất, hay tay để sau gáy, sau đó liền cảm thấy cực kỳ đau đớn, sau đó bất tỉnh nhân sự.