Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260 - Chương 260PHÁT HIỆN NGOÀI Ý MUỐN
Kết thúc 1: Khó bề tưởng tượng (1)
Chương 260PHÁT HIỆN NGOÀI Ý MUỐN
Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập vẫn bám theo theo dõi Trịnh Tinh cách đó không xa, bọn họ đã nhận được tin Liễu Nhứ Nhi gặp tai nạn ở phòng khám, ý của Lý Nhất Đình là tuy không có bằng chứng gì cho thấy Trịnh Tinh có liên quan đến chuyện này, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng phải tăng cường giám sát Trịnh Tinh, tuyệt đối không thể lại bỏ sót bất cứ chi tiết nào, càng không thể mất dấu. Cho nên hai người bọn họ không dám chậm trễ, cẩn thận giám sát không ngừng.
Lúc này, Vạn Vĩnh Khôn đột nhiên nhạy bén, nhớ lại một chi tiết, đó là sau khi Trịnh Tinh rời khỏi phòng khám không lâu đã đi vào một tòa nhà cũ sáu tầng không có thang máy. Nhưng chỉ vào đó khoảng năm phút là anh ta ra ngay, vì thời gian quá ngắn nên Vạn Vĩnh Khôn không kịp đuổi theo nhìn, đành phải tiếp tục bám theo Trịnh Tinh đã rời đi.
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có lẽ Trịnh Tinh đi tìm một người bạn nhưng không gặp được mà thôi, hoặc là không có việc gì làm nên đi dạo lung tung một vòng, nhưng Vạn Vĩnh Khôn vốn luôn cẩn thận sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nhỏ nào, hơn nữa Lý Nhất Đình còn vừa nói cho mình biết sau khi Trịnh Tinh rời khỏi phòng khám không lâu, Liễu Nhứ Nhi đã suýt mất mạng, anh nghĩ đến chuyện này, quyết định quay lại tòa nhà kia để thăm dò, bảo Thịnh Mập tiếp tục theo dõi Trịnh Tinh.
Tòa nhà cũ kia trông có vẻ đã được xây hơn ba mươi năm, bố cục trông có vẻ không hợp với những tòa nhà gần đó, không có bảo vệ quản lý, ai cũng có thể tự do ra vào. Trước tiên là Vạn Vĩnh Khôn đi từ tầng một đến tầng sáu nhìn một vòng, phát hiện mỗi tầng có bốn căn hộ, một tòa nhà có hơn mười gia đình sống chung, nhà nào cũng đóng chặt cửa, không thấy bên trong có động tình gì.
Anh quay lại tầng một, thử gõ cửa căn hộ đầu tiên bên trái, cửa nhanh chóng được mở ra, người mở cửa là một bà cụ. Nhìn bề ngoài thì bà khoảng hơn bảy mươi tuổi, đang đeo tạp dề, có lẽ là đang nấu cơm, Vạn Vĩnh Khôn đứng ở cửa hỏi bà có thấy cậu trai nào vừa tới đây không, đối phương nói không thấy, trong nhà chỉ có bà và ông bạn già. Vì thế, Vạn Vĩnh Khôn lấy tấm ảnh chụp Trịnh Tinh ra, muốn biết bà đã từng gặp người này ở đây chưa, nhưng bà lão tỏ vẻ mắt mình bình thường không tốt lắm, ngoại trừ buổi sáng ra ngoài mua đồ ăn thì rất ít khi ra khỏi cửa, cho nên không biết người trong ảnh, hình như không phải hàng xóm.
Vạn Vĩnh Khôn cảm ơn bà, lại tiếp tục gõ cửa căn hộ thứ hai, thế nhưng trong nhà chỉ có một cậu bé chưa đến mười tuổi, vì nhớ rõ lời dặn của cha mẹ rằng không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, cho nên chỉ có thể cách một cánh cửa nói chuyện. Vạn Vĩnh Khôn đoán chừng cậu bé cũng không cung cấp được manh mối gì có giá trị, chỉ nói hai câu rồi bỏ đi.
Căn hộ thứ ba lại có rất nhiều người, một cặp vợ chồng trung niên, một cô con gái đáng yêu và một người đàn ông tự xưng là anh trai của chủ nhà, bọn họ nhiệt tình mời Vạn Vĩnh Khôn vào nhà nói chuyện, vì lúc này, Vạn Vĩnh Khôn dùng danh nghĩa kiểm tra hộ tịch nhân khẩu tạm trú để hỏi, mà những người này vừa khéo lại không phải người địa phương. Bọn họ đến từ phía Bắc, hai vợ chồng kia đến đây để làm ăn, cho nên mới thuê một căn hộ ở đây, vả lại cũng để đứa con được đi học, còn ông anh kia thì đến đây thăm họ vào ngày trước. Sau khi Vạn Vĩnh Khôn giả vờ tiến hành đăng ký thì lại lấy tấm ảnh của Trịnh Tinh ra, hỏi xem có phải người này cũng sống ở đây hay không. Ông anh và đứa bé tất nhiên không rõ, hai vợ chồng kia thì lấy tấm hình lại nhìn kĩ, còn bàn bạc với nhau một chút, cuối cùng chủ nhà tỏ vẻ đã từng gặp cậu trai trong ảnh ở phụ cận, nhưng gặp vào lúc nào, ở đâu thì không nhớ rõ, chỉ là thấy bề ngoài khá giống nhau, nhưng cách ăn mặc lại hoàn toàn khác, cho nên không ấn tượng lắm, nhất thời không nghĩ ra những cái khác.
Cho dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng có người từng gặp Trịnh Tinh ở đây, điều này chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên anh ta tới tòa nhà này, anh ta tới nơi này nhất định là có nguyên do, vậy nên có thể loại trừ khả năng đi dạo, như vậy, Vạn Vĩnh Khôn lại càng xác định sẽ phát hiện được manh mối ở nơi này, vì vậy không từ bỏ ý định điều tra tòa nhà này.
Gõ cửa căn hộ đầu tiên bên phải một lúc nhưng không có ai đáp lại, đoán chừng không có ở nhà. Lúc trước, đôi vợ chồng kia cũng đã từng nói rằng hình như người ở căn hộ cách vách cũng là khách trọ, bình thường lúc nào cũng bề bộn công việc, gần như là ban ngày không bao giờ ở nhà, chỉ có đêm đến mới về nhà ngủ. Nếu buổi sáng, nhà này không có người, vậy Trịnh Tinh chắc không phải đến tìm bọn họ, Vạn Vĩnh Khôn đành tạm thời rời khỏi tòa nhà, anh nghĩ nếu đôi vợ chồng kia đã từng gặp Trịnh Tinh ở đây, vậy những người bán hàng gần đây có lẽ cũng sẽ từng gặp anh ta, dù sao lúc nào bọn họ cũng ở ngoài bán hàng, xác suất tình cờ gặp được lớn hơn những người người sống trong tòa nhà.
Đối diện tòa nhà là một dãy cửa hàng, có quán bán đồ ăn vặt, có quán bán đồ dùng hằng ngày, còn có tiệm cắt tóc, nhà tắm, Vạn Vĩnh Khôn cầm tấm hình đi hỏi từng nhà, Sau nhiều lần gặp trắc trở, cuối cùng cũng gặp được một chủ quán bán bánh bao nói rằng đã từng nhìn thấy người trong ảnh.
Vạn Vĩnh Khôn rất hưng phấn, anh hỏi: “Ông chắc chắn người này thường tới đây ăn bánh bao sao? Bình thường anh ta tới vào lúc nào?”
Ông chủ suy nghĩ, nói: “Nói thật, tôi quả thật đã từng gặp khuôn mặt của người này rồi, số lần cậu ta tới đây không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng bốn, năm lần, cho nên tôi có thể chắc chắn là cậu ta, nhưng cách ăn mặc lại không giống, nhưng tuyệt đối đúng là người này, trừ phi là sinh đôi, nếu không, tôi sẽ không nhận lầm người đâu. Còn chuyện lúc nào tới đây, anh cũng biết quán chúng tôi lúc nào cũng có rất nhiều người tới, sáng cũng thế mà chiều cũng thế, thật sự không thể để ý hết được.”
Vạn Vĩnh Khôn nghe ra một chi tiết, đó là cách ăn mặc của Trịnh Tinh không hề giống trong ảnh, nhưng người trong ảnh mới là Trịnh Tinh luôn xuất hiện trước mặt mọi người hằng ngày! Anh lại nhớ tới, vừa rồi đôi vợ chống trong căn hộ thứ ba ở tầng một cũng nhắc tới điều này, nếu mọi người ở phụ cận từng gặp Trịnh Tinh đều nói kiểu quần áo anh ta mặc khác nhau, vậy thì không thể nào lầm được, việc này thật sự rất kỳ lạ, tại sao khi ở đây, anh ta lại phải thay đổi tạo hình thường ngày? Là muốn che giấu người khác, hay là có mục đích nào không muốn người khác biết?
“Ông nói cách ăn mặc của người này và trên ảnh không hề giống nhau, vậy lúc ông thấy anh ta, cách ăn mặc của anh ta thế nào?” Vạn Vĩnh Khôn hỏi.
“Hình như là mặc áo hoodie, đúng vậy, tôi cảm giác dường như cả khuôn mặt cậu ta đều bị cái áo che khuất hết, chỉ lộ ra đôi mắt, cảm giác rất thời thượng.” Ông chủ kể lại chi tiết, lúc này khi một nam sinh đi ngang qua, ông ta chỉ vào người đó và nói: “Cậu xem, cách ăn mặc cũng gần giống với người đó.”
Vạn Vĩnh Khôn quay đầu lại nhìn, nam sinh trên đường quả nhiên mặc một cái áo hoodie màu đen, cổ áo rất cao, nếu kéo cổ áo lên cao chút nữa thì quả thật có thể giấu nửa khuôn mặt vào đó, đây rõ ràng là phong cách của thanh niên trẻ trâu. Vạn Vĩnh Khôn cảm thấy khó tin, Trịnh Tinh học rộng hiểu nhiều, tuấn tú lịch sự, ngày thường rất nhỏ nhã, sao lại có thể mặc áo hoodie giống nam sinh trước mặt được, cái này thật sự quá kém, không phù hợp với phong cách của Trịnh Tinh. Hơn nữa, phong cách này gần như phải kéo cổ áo lên che mặt, có cảm giác như giấu đầu hở đuôi, rõ ràng không cố ý che giấu khuôn mặt của mình. Hiện giờ Trịnh Tinh đã bị Trần Thiên Vũ coi là nghi phạm, mà anh ta lại thay hình đổi dạng khi xuất hiện ở đây, điều này chứng tỏ nơi đây là một nơi rất bí ẩn, anh ta không muốn người khác thấy mình xuất hiện ở chỗ này, ngược lại lại càng chứng tỏ nơi này rất quan trọng đối với Trịnh Tinh, anh ta tới nơi này tuyệt đối không chỉ đơn giản là gặp bạn bè.
Vì thế Vạn Vĩnh Khôn quay lại tòa nhà, vừa rồi đã điều tra xong tầng một, vậy giờ sẽ bắt đầu từ tầng hai, nhà nào cũng gõ cửa, tiến hành hỏi từng nhà và loại trừ hiềm nghi của từng nhà. Đa số người ở đây đều là khách trọ, không quen biết nhau, vì vậy trừ đôi vợ chồng ở tầng một ra, những người khác đều tỏ vẻ chưa từng gặp Trịnh Tinh.
Toàn bộ hai mươi bốn căn hộ của sáu tầng lầu, anh đều đã gõ cửa, tổng cộng có mười nhà có người, Vạn Vĩnh Khôn không phát hiện được đầu mối gì từ những nhà này, vậy nên đặt tầm mắt lên năm căn hộ không có ai ở nhà. Nếu nơi đây quả thật là chỗ ở bí mật của Trịnh Tinh, lúc này anh ta lại ở ngoài thì trong nhà không có ai mới đúng, vậy chỗ anh ta tới rất có thể là năm căn hộ kia.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Phía sau tòa nhà này cũng không có tường rào gì cả, chỉ có cỏ dại rậm rạp, không người để ý. Vạn Vĩnh Khôn liền vòng ra phía sau, quan sát căn hộ đầu tiên bên phải ở tầng một trước tiên, anh phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng, trừ cái giường, tivi ra thì không có gì dư thừa cả, kết hợp với những gì đôi vợ chồng kia nói, căn hộ này hoàn toàn không có vấn đề.
Tiếp đó, anh mượn lực từ cửa sổ tầng một leo lên tầng hai, tầng này có hai căn hộ không có ai ở nhà. Dựa theo lời của hàng xóm thì nhà này đã dọn đi rồi, phòng ở trống rỗng, quan sát lần này cũng đã chứng thực cách nói đó, trong phòng không còn vật dụng gì cả, cũng không có dấu hiệu có người sống ở đây. Dựa vào ban công trồng hoa của căn hộ kia, Vạn Vĩnh Khôn leo lên bên cạnh ban công nhìn vào bên trong, phát hiện phòng này là phòng ngủ của trẻ em, trên tường dán không ít giấy khen và tranh trẻ con, phòng còn lại thì đồ đạc khá bừa bộn, nhưng đây là cách trang trí của gia đình bình thường, dường như không có gì đáng ngờ.
Bởi vì tầng hai dùng cửa sổ thủy tinh, không có chỗ mượn lực nên không thể leo lên tiếp. Vạn Vĩnh Khôn đành phải leo xuống, một lần nữa leo cầu thang lên sân thượng, anh lấy dây thừng vốn mang theo bên người cột vào cột sắt và bình nước nóng, sau đó đu xuống, áp sát vào căn hộ không người ở tầng sáu. Người này ở tầng trên cùng, có rất nhiều ánh sáng mặt trời chiếu vào, căn hộ này không xây ban công mà xây thành một căn phòng hứng ánh sáng, bên trong trừ hoa cỏ thì còn có không ít rau dưa, thậm chí còn có một cây quýt nhỏ, ngoài ra còn có tổ chim, từ đó có thể thấy, người sống ở căn hộ này nghiêng về cuộc sống nông thôn. Nhiều rau dưa hoa quả và vườn hoa cần phải chăm sóc và cần rất nhiều thời gian, tuyệt đối không thể thỉnh thoảng mới chăm chút được, lại không phải là chuyện chỉ cần vài phút là có thể làm ra, dựa vào điểm này, Vạn Vĩnh Khôn cảm thấy đây không giống nơi ở của Trịnh Tinh.
Cuối cùng chỉ còn lại một căn hộ ở tầng bốn, Vạn Vĩnh Khôn chậm rãi leo xuống, mượn lực từ ống dẫn nước gần đó, dừng lại ở vị trí cần dừng khá thoải mái. Anh xuống tới tầng bốn, muốn nhìn vào căn hộ này xem trong đó có thứ gì không, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến anh thất vọng. Không phải là anh thấy được thứ gì không thích hợp, mà là anh chẳng thấy gì cả, bởi vì cửa sổ căn hộ này có màn che, không chỉ vậy mà tấm màn còn có vẻ rất dày. Nói thế này, tấm màn bình thường tuy có thể cản một phần ánh sáng nhưng không thể hoàn toàn che hết, ít nhiều gì thì khi đứng gần vẫn thể thấy được đồ vật bên trong, nhưng Vạn Vĩnh Khôn phát hiện ánh sáng hoàn toàn không xuyên qua tấm màn cửa sổ này được, không phải do chất liệu vải đặc biệt mà là người ta đã sử dụng rất nhiều lớp, giống như cố ý cản trở tầm mắt của người ngoài vậy.
Vạn Vĩnh Khôn muốn thử đẩy cửa sổ ra nhưng không thể, hẳn là đã khóa ở bên trong. Anh lại di chuyển ra ban công, ba mặt ban công và mái che đều không có vách tường che khuất, cũng không treo màn, mà là ban công giữa ban công và phòng khách phía trước được trang bị thêm cánh cửa, hơn nữa còn treo thêm màn cửa giống hệt cửa sổ. Ban công hoàn toàn lộ ra ngoài, Vạn Vĩnh Khôn có thể thấy rõ đồ đạc bên trong, nhưng ban công lại trống rỗng, cái gì cũng không có, đừng nói trồng hoa quả như người ta, ngay cả một bộ quần áo cũng không có, tất cả đều trống không.
Ban công sạch sẽ đơn giản như thế không giống với người thường, kết hợp với tấm màn dày đến kỳ lạ, Vạn Vĩnh Khôn phỏng đoán, nếu trong tòa nhà thật sự có căn cứ bí mật của Trịnh Tinh, vậy thì chỉ có thể là căn hộ trước mắt này thôi.
Nhưng Vạn Vĩnh Khôn không có lệnh lục soát, không thể công khai phá cửa vào, nếu phán đoán sai, anh sẽ trở thành kẻ lén xông vào nhà dân, đây chính là chuyện phạm pháp. Nhưng nếu quay về làm thủ tục thì sẽ bị chậm trễ, không biết trong lúc đó sẽ phát sinh thêm chuyện gì, nhất là không lâu trước đó, Liễu Nhứ Nhi còn suýt chết, cho nên cho dù chỉ một khắc, anh cũng không muốn trì hoãn.
Kỹ năng đột nhập của Vạn Vĩnh Khôn không kém hơn kẻ trộm chuyên nghiệp là bao, nhất là trong quá trình theo dõi nhóm trộm cướp Nhị Nhật, anh còn thuận tiện học thêm không ít kỹ năng mới từ bọn trộm, lúc này vừa vặn phát huy công dụng. Anh áp sát lên bên cạnh ban công, một chân đạp lên ống dẫn nước để đứng vững, sau đó lấy một ít dụng cụ đơn giản ra, nhét vào khe cửa sổ một miếng sắt, chậm rãi ma sát với mối nối cửa sổ, sau khi lớn hơn thì đổi thành nhét đinh sắt thay cho miếng sắt, tiếp tục mở rộng mối nối, cuối cùng cũng có đủ chỗ trống, anh dùng cây sắt luồn vào kéo chốt cửa sổ, chậm rãi mở chốt, sau đó đẩy cửa sổ và leo vào ban công.
Cánh cửa giữa ban công và phòng khách là được lắp thêm vào, bên trong là chốt ngang, cái này dễ hơn nhiều, Vạn Vĩnh Khôn dùng tua vít đặc chế nhét vào kẽ hở, sau đó đẩy then gài ra, thuận lợi mở cánh cửa kia ra, kéo màn vào phòng.
Lúc đi vào, Vạn Vĩnh Khôn vô cùng cẩn thận, anh vẫn rất lo lắng, lỡ đâu có đồng lõa của Trịnh Tinh thì sao, không phải anh sợ không bắt được đối phương, nhưng làm vậy rất dễ đánh rắn động cỏ. Vì vậy anh rất cẩn thận, đầu tiên là chậm rãi thăm dò thử một chân, tiếp đó thêm một chân, không thấy có gì khác thường mới ló đầu vào theo.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vạn Vĩnh Khôn sợ ngây người, đây sao có thể là phòng có người ở chứ? Trong phòng không có đồ điện, không có sofa, thậm chí không có cả bàn ăn, mà là chứa đủ loại cung tên cổ và mũi tên chồng chất. Trên mặt đất, trên tường cũng treo đầy vũ khí tự chế. Phía dưới từng loại vũ khí còn có thuyết minh, là chữ viết tay, đánh dấu đồ vật kia đến từ triều đại nào, nguồn gốc ra sao, tất cả đều được ghi chép đầy đủ.
Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng rút một cây cung ra cẩn thận xem xét, rất nhanh phát hiện ra thứ rất quen mắt, đó chính là cây cung mà anh từng thấy lúc cứu Dạ Ca. Một mũi tên độc bắn vào chân Dạ Ca khiến gã suýt chết, mà mũi tên độc kia, Vạn Vĩnh Khôn vẫn còn giữ, còn thường xuyên xem xét, cho nên rất quen thuộc, ở trong căn phòng này, anh không chỉ tìm được mũi tên giống như vậy mà còn tìm ra cây cung đã bắn ra nó.
Chương 260PHÁT HIỆN NGOÀI Ý MUỐN
Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập vẫn bám theo theo dõi Trịnh Tinh cách đó không xa, bọn họ đã nhận được tin Liễu Nhứ Nhi gặp tai nạn ở phòng khám, ý của Lý Nhất Đình là tuy không có bằng chứng gì cho thấy Trịnh Tinh có liên quan đến chuyện này, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng phải tăng cường giám sát Trịnh Tinh, tuyệt đối không thể lại bỏ sót bất cứ chi tiết nào, càng không thể mất dấu. Cho nên hai người bọn họ không dám chậm trễ, cẩn thận giám sát không ngừng.
Lúc này, Vạn Vĩnh Khôn đột nhiên nhạy bén, nhớ lại một chi tiết, đó là sau khi Trịnh Tinh rời khỏi phòng khám không lâu đã đi vào một tòa nhà cũ sáu tầng không có thang máy. Nhưng chỉ vào đó khoảng năm phút là anh ta ra ngay, vì thời gian quá ngắn nên Vạn Vĩnh Khôn không kịp đuổi theo nhìn, đành phải tiếp tục bám theo Trịnh Tinh đã rời đi.
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có lẽ Trịnh Tinh đi tìm một người bạn nhưng không gặp được mà thôi, hoặc là không có việc gì làm nên đi dạo lung tung một vòng, nhưng Vạn Vĩnh Khôn vốn luôn cẩn thận sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nhỏ nào, hơn nữa Lý Nhất Đình còn vừa nói cho mình biết sau khi Trịnh Tinh rời khỏi phòng khám không lâu, Liễu Nhứ Nhi đã suýt mất mạng, anh nghĩ đến chuyện này, quyết định quay lại tòa nhà kia để thăm dò, bảo Thịnh Mập tiếp tục theo dõi Trịnh Tinh.
Tòa nhà cũ kia trông có vẻ đã được xây hơn ba mươi năm, bố cục trông có vẻ không hợp với những tòa nhà gần đó, không có bảo vệ quản lý, ai cũng có thể tự do ra vào. Trước tiên là Vạn Vĩnh Khôn đi từ tầng một đến tầng sáu nhìn một vòng, phát hiện mỗi tầng có bốn căn hộ, một tòa nhà có hơn mười gia đình sống chung, nhà nào cũng đóng chặt cửa, không thấy bên trong có động tình gì.
Anh quay lại tầng một, thử gõ cửa căn hộ đầu tiên bên trái, cửa nhanh chóng được mở ra, người mở cửa là một bà cụ. Nhìn bề ngoài thì bà khoảng hơn bảy mươi tuổi, đang đeo tạp dề, có lẽ là đang nấu cơm, Vạn Vĩnh Khôn đứng ở cửa hỏi bà có thấy cậu trai nào vừa tới đây không, đối phương nói không thấy, trong nhà chỉ có bà và ông bạn già. Vì thế, Vạn Vĩnh Khôn lấy tấm ảnh chụp Trịnh Tinh ra, muốn biết bà đã từng gặp người này ở đây chưa, nhưng bà lão tỏ vẻ mắt mình bình thường không tốt lắm, ngoại trừ buổi sáng ra ngoài mua đồ ăn thì rất ít khi ra khỏi cửa, cho nên không biết người trong ảnh, hình như không phải hàng xóm.
Vạn Vĩnh Khôn cảm ơn bà, lại tiếp tục gõ cửa căn hộ thứ hai, thế nhưng trong nhà chỉ có một cậu bé chưa đến mười tuổi, vì nhớ rõ lời dặn của cha mẹ rằng không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, cho nên chỉ có thể cách một cánh cửa nói chuyện. Vạn Vĩnh Khôn đoán chừng cậu bé cũng không cung cấp được manh mối gì có giá trị, chỉ nói hai câu rồi bỏ đi.
Căn hộ thứ ba lại có rất nhiều người, một cặp vợ chồng trung niên, một cô con gái đáng yêu và một người đàn ông tự xưng là anh trai của chủ nhà, bọn họ nhiệt tình mời Vạn Vĩnh Khôn vào nhà nói chuyện, vì lúc này, Vạn Vĩnh Khôn dùng danh nghĩa kiểm tra hộ tịch nhân khẩu tạm trú để hỏi, mà những người này vừa khéo lại không phải người địa phương. Bọn họ đến từ phía Bắc, hai vợ chồng kia đến đây để làm ăn, cho nên mới thuê một căn hộ ở đây, vả lại cũng để đứa con được đi học, còn ông anh kia thì đến đây thăm họ vào ngày trước. Sau khi Vạn Vĩnh Khôn giả vờ tiến hành đăng ký thì lại lấy tấm ảnh của Trịnh Tinh ra, hỏi xem có phải người này cũng sống ở đây hay không. Ông anh và đứa bé tất nhiên không rõ, hai vợ chồng kia thì lấy tấm hình lại nhìn kĩ, còn bàn bạc với nhau một chút, cuối cùng chủ nhà tỏ vẻ đã từng gặp cậu trai trong ảnh ở phụ cận, nhưng gặp vào lúc nào, ở đâu thì không nhớ rõ, chỉ là thấy bề ngoài khá giống nhau, nhưng cách ăn mặc lại hoàn toàn khác, cho nên không ấn tượng lắm, nhất thời không nghĩ ra những cái khác.
Cho dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng có người từng gặp Trịnh Tinh ở đây, điều này chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên anh ta tới tòa nhà này, anh ta tới nơi này nhất định là có nguyên do, vậy nên có thể loại trừ khả năng đi dạo, như vậy, Vạn Vĩnh Khôn lại càng xác định sẽ phát hiện được manh mối ở nơi này, vì vậy không từ bỏ ý định điều tra tòa nhà này.
Gõ cửa căn hộ đầu tiên bên phải một lúc nhưng không có ai đáp lại, đoán chừng không có ở nhà. Lúc trước, đôi vợ chồng kia cũng đã từng nói rằng hình như người ở căn hộ cách vách cũng là khách trọ, bình thường lúc nào cũng bề bộn công việc, gần như là ban ngày không bao giờ ở nhà, chỉ có đêm đến mới về nhà ngủ. Nếu buổi sáng, nhà này không có người, vậy Trịnh Tinh chắc không phải đến tìm bọn họ, Vạn Vĩnh Khôn đành tạm thời rời khỏi tòa nhà, anh nghĩ nếu đôi vợ chồng kia đã từng gặp Trịnh Tinh ở đây, vậy những người bán hàng gần đây có lẽ cũng sẽ từng gặp anh ta, dù sao lúc nào bọn họ cũng ở ngoài bán hàng, xác suất tình cờ gặp được lớn hơn những người người sống trong tòa nhà.
Đối diện tòa nhà là một dãy cửa hàng, có quán bán đồ ăn vặt, có quán bán đồ dùng hằng ngày, còn có tiệm cắt tóc, nhà tắm, Vạn Vĩnh Khôn cầm tấm hình đi hỏi từng nhà, Sau nhiều lần gặp trắc trở, cuối cùng cũng gặp được một chủ quán bán bánh bao nói rằng đã từng nhìn thấy người trong ảnh.
Vạn Vĩnh Khôn rất hưng phấn, anh hỏi: “Ông chắc chắn người này thường tới đây ăn bánh bao sao? Bình thường anh ta tới vào lúc nào?”
Ông chủ suy nghĩ, nói: “Nói thật, tôi quả thật đã từng gặp khuôn mặt của người này rồi, số lần cậu ta tới đây không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng bốn, năm lần, cho nên tôi có thể chắc chắn là cậu ta, nhưng cách ăn mặc lại không giống, nhưng tuyệt đối đúng là người này, trừ phi là sinh đôi, nếu không, tôi sẽ không nhận lầm người đâu. Còn chuyện lúc nào tới đây, anh cũng biết quán chúng tôi lúc nào cũng có rất nhiều người tới, sáng cũng thế mà chiều cũng thế, thật sự không thể để ý hết được.”
Vạn Vĩnh Khôn nghe ra một chi tiết, đó là cách ăn mặc của Trịnh Tinh không hề giống trong ảnh, nhưng người trong ảnh mới là Trịnh Tinh luôn xuất hiện trước mặt mọi người hằng ngày! Anh lại nhớ tới, vừa rồi đôi vợ chống trong căn hộ thứ ba ở tầng một cũng nhắc tới điều này, nếu mọi người ở phụ cận từng gặp Trịnh Tinh đều nói kiểu quần áo anh ta mặc khác nhau, vậy thì không thể nào lầm được, việc này thật sự rất kỳ lạ, tại sao khi ở đây, anh ta lại phải thay đổi tạo hình thường ngày? Là muốn che giấu người khác, hay là có mục đích nào không muốn người khác biết?
“Ông nói cách ăn mặc của người này và trên ảnh không hề giống nhau, vậy lúc ông thấy anh ta, cách ăn mặc của anh ta thế nào?” Vạn Vĩnh Khôn hỏi.
“Hình như là mặc áo hoodie, đúng vậy, tôi cảm giác dường như cả khuôn mặt cậu ta đều bị cái áo che khuất hết, chỉ lộ ra đôi mắt, cảm giác rất thời thượng.” Ông chủ kể lại chi tiết, lúc này khi một nam sinh đi ngang qua, ông ta chỉ vào người đó và nói: “Cậu xem, cách ăn mặc cũng gần giống với người đó.”
Vạn Vĩnh Khôn quay đầu lại nhìn, nam sinh trên đường quả nhiên mặc một cái áo hoodie màu đen, cổ áo rất cao, nếu kéo cổ áo lên cao chút nữa thì quả thật có thể giấu nửa khuôn mặt vào đó, đây rõ ràng là phong cách của thanh niên trẻ trâu. Vạn Vĩnh Khôn cảm thấy khó tin, Trịnh Tinh học rộng hiểu nhiều, tuấn tú lịch sự, ngày thường rất nhỏ nhã, sao lại có thể mặc áo hoodie giống nam sinh trước mặt được, cái này thật sự quá kém, không phù hợp với phong cách của Trịnh Tinh. Hơn nữa, phong cách này gần như phải kéo cổ áo lên che mặt, có cảm giác như giấu đầu hở đuôi, rõ ràng không cố ý che giấu khuôn mặt của mình. Hiện giờ Trịnh Tinh đã bị Trần Thiên Vũ coi là nghi phạm, mà anh ta lại thay hình đổi dạng khi xuất hiện ở đây, điều này chứng tỏ nơi đây là một nơi rất bí ẩn, anh ta không muốn người khác thấy mình xuất hiện ở chỗ này, ngược lại lại càng chứng tỏ nơi này rất quan trọng đối với Trịnh Tinh, anh ta tới nơi này tuyệt đối không chỉ đơn giản là gặp bạn bè.
Vì thế Vạn Vĩnh Khôn quay lại tòa nhà, vừa rồi đã điều tra xong tầng một, vậy giờ sẽ bắt đầu từ tầng hai, nhà nào cũng gõ cửa, tiến hành hỏi từng nhà và loại trừ hiềm nghi của từng nhà. Đa số người ở đây đều là khách trọ, không quen biết nhau, vì vậy trừ đôi vợ chồng ở tầng một ra, những người khác đều tỏ vẻ chưa từng gặp Trịnh Tinh.
Toàn bộ hai mươi bốn căn hộ của sáu tầng lầu, anh đều đã gõ cửa, tổng cộng có mười nhà có người, Vạn Vĩnh Khôn không phát hiện được đầu mối gì từ những nhà này, vậy nên đặt tầm mắt lên năm căn hộ không có ai ở nhà. Nếu nơi đây quả thật là chỗ ở bí mật của Trịnh Tinh, lúc này anh ta lại ở ngoài thì trong nhà không có ai mới đúng, vậy chỗ anh ta tới rất có thể là năm căn hộ kia.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Phía sau tòa nhà này cũng không có tường rào gì cả, chỉ có cỏ dại rậm rạp, không người để ý. Vạn Vĩnh Khôn liền vòng ra phía sau, quan sát căn hộ đầu tiên bên phải ở tầng một trước tiên, anh phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng, trừ cái giường, tivi ra thì không có gì dư thừa cả, kết hợp với những gì đôi vợ chồng kia nói, căn hộ này hoàn toàn không có vấn đề.
Tiếp đó, anh mượn lực từ cửa sổ tầng một leo lên tầng hai, tầng này có hai căn hộ không có ai ở nhà. Dựa theo lời của hàng xóm thì nhà này đã dọn đi rồi, phòng ở trống rỗng, quan sát lần này cũng đã chứng thực cách nói đó, trong phòng không còn vật dụng gì cả, cũng không có dấu hiệu có người sống ở đây. Dựa vào ban công trồng hoa của căn hộ kia, Vạn Vĩnh Khôn leo lên bên cạnh ban công nhìn vào bên trong, phát hiện phòng này là phòng ngủ của trẻ em, trên tường dán không ít giấy khen và tranh trẻ con, phòng còn lại thì đồ đạc khá bừa bộn, nhưng đây là cách trang trí của gia đình bình thường, dường như không có gì đáng ngờ.
Bởi vì tầng hai dùng cửa sổ thủy tinh, không có chỗ mượn lực nên không thể leo lên tiếp. Vạn Vĩnh Khôn đành phải leo xuống, một lần nữa leo cầu thang lên sân thượng, anh lấy dây thừng vốn mang theo bên người cột vào cột sắt và bình nước nóng, sau đó đu xuống, áp sát vào căn hộ không người ở tầng sáu. Người này ở tầng trên cùng, có rất nhiều ánh sáng mặt trời chiếu vào, căn hộ này không xây ban công mà xây thành một căn phòng hứng ánh sáng, bên trong trừ hoa cỏ thì còn có không ít rau dưa, thậm chí còn có một cây quýt nhỏ, ngoài ra còn có tổ chim, từ đó có thể thấy, người sống ở căn hộ này nghiêng về cuộc sống nông thôn. Nhiều rau dưa hoa quả và vườn hoa cần phải chăm sóc và cần rất nhiều thời gian, tuyệt đối không thể thỉnh thoảng mới chăm chút được, lại không phải là chuyện chỉ cần vài phút là có thể làm ra, dựa vào điểm này, Vạn Vĩnh Khôn cảm thấy đây không giống nơi ở của Trịnh Tinh.
Cuối cùng chỉ còn lại một căn hộ ở tầng bốn, Vạn Vĩnh Khôn chậm rãi leo xuống, mượn lực từ ống dẫn nước gần đó, dừng lại ở vị trí cần dừng khá thoải mái. Anh xuống tới tầng bốn, muốn nhìn vào căn hộ này xem trong đó có thứ gì không, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến anh thất vọng. Không phải là anh thấy được thứ gì không thích hợp, mà là anh chẳng thấy gì cả, bởi vì cửa sổ căn hộ này có màn che, không chỉ vậy mà tấm màn còn có vẻ rất dày. Nói thế này, tấm màn bình thường tuy có thể cản một phần ánh sáng nhưng không thể hoàn toàn che hết, ít nhiều gì thì khi đứng gần vẫn thể thấy được đồ vật bên trong, nhưng Vạn Vĩnh Khôn phát hiện ánh sáng hoàn toàn không xuyên qua tấm màn cửa sổ này được, không phải do chất liệu vải đặc biệt mà là người ta đã sử dụng rất nhiều lớp, giống như cố ý cản trở tầm mắt của người ngoài vậy.
Vạn Vĩnh Khôn muốn thử đẩy cửa sổ ra nhưng không thể, hẳn là đã khóa ở bên trong. Anh lại di chuyển ra ban công, ba mặt ban công và mái che đều không có vách tường che khuất, cũng không treo màn, mà là ban công giữa ban công và phòng khách phía trước được trang bị thêm cánh cửa, hơn nữa còn treo thêm màn cửa giống hệt cửa sổ. Ban công hoàn toàn lộ ra ngoài, Vạn Vĩnh Khôn có thể thấy rõ đồ đạc bên trong, nhưng ban công lại trống rỗng, cái gì cũng không có, đừng nói trồng hoa quả như người ta, ngay cả một bộ quần áo cũng không có, tất cả đều trống không.
Ban công sạch sẽ đơn giản như thế không giống với người thường, kết hợp với tấm màn dày đến kỳ lạ, Vạn Vĩnh Khôn phỏng đoán, nếu trong tòa nhà thật sự có căn cứ bí mật của Trịnh Tinh, vậy thì chỉ có thể là căn hộ trước mắt này thôi.
Nhưng Vạn Vĩnh Khôn không có lệnh lục soát, không thể công khai phá cửa vào, nếu phán đoán sai, anh sẽ trở thành kẻ lén xông vào nhà dân, đây chính là chuyện phạm pháp. Nhưng nếu quay về làm thủ tục thì sẽ bị chậm trễ, không biết trong lúc đó sẽ phát sinh thêm chuyện gì, nhất là không lâu trước đó, Liễu Nhứ Nhi còn suýt chết, cho nên cho dù chỉ một khắc, anh cũng không muốn trì hoãn.
Kỹ năng đột nhập của Vạn Vĩnh Khôn không kém hơn kẻ trộm chuyên nghiệp là bao, nhất là trong quá trình theo dõi nhóm trộm cướp Nhị Nhật, anh còn thuận tiện học thêm không ít kỹ năng mới từ bọn trộm, lúc này vừa vặn phát huy công dụng. Anh áp sát lên bên cạnh ban công, một chân đạp lên ống dẫn nước để đứng vững, sau đó lấy một ít dụng cụ đơn giản ra, nhét vào khe cửa sổ một miếng sắt, chậm rãi ma sát với mối nối cửa sổ, sau khi lớn hơn thì đổi thành nhét đinh sắt thay cho miếng sắt, tiếp tục mở rộng mối nối, cuối cùng cũng có đủ chỗ trống, anh dùng cây sắt luồn vào kéo chốt cửa sổ, chậm rãi mở chốt, sau đó đẩy cửa sổ và leo vào ban công.
Cánh cửa giữa ban công và phòng khách là được lắp thêm vào, bên trong là chốt ngang, cái này dễ hơn nhiều, Vạn Vĩnh Khôn dùng tua vít đặc chế nhét vào kẽ hở, sau đó đẩy then gài ra, thuận lợi mở cánh cửa kia ra, kéo màn vào phòng.
Lúc đi vào, Vạn Vĩnh Khôn vô cùng cẩn thận, anh vẫn rất lo lắng, lỡ đâu có đồng lõa của Trịnh Tinh thì sao, không phải anh sợ không bắt được đối phương, nhưng làm vậy rất dễ đánh rắn động cỏ. Vì vậy anh rất cẩn thận, đầu tiên là chậm rãi thăm dò thử một chân, tiếp đó thêm một chân, không thấy có gì khác thường mới ló đầu vào theo.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vạn Vĩnh Khôn sợ ngây người, đây sao có thể là phòng có người ở chứ? Trong phòng không có đồ điện, không có sofa, thậm chí không có cả bàn ăn, mà là chứa đủ loại cung tên cổ và mũi tên chồng chất. Trên mặt đất, trên tường cũng treo đầy vũ khí tự chế. Phía dưới từng loại vũ khí còn có thuyết minh, là chữ viết tay, đánh dấu đồ vật kia đến từ triều đại nào, nguồn gốc ra sao, tất cả đều được ghi chép đầy đủ.
Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng rút một cây cung ra cẩn thận xem xét, rất nhanh phát hiện ra thứ rất quen mắt, đó chính là cây cung mà anh từng thấy lúc cứu Dạ Ca. Một mũi tên độc bắn vào chân Dạ Ca khiến gã suýt chết, mà mũi tên độc kia, Vạn Vĩnh Khôn vẫn còn giữ, còn thường xuyên xem xét, cho nên rất quen thuộc, ở trong căn phòng này, anh không chỉ tìm được mũi tên giống như vậy mà còn tìm ra cây cung đã bắn ra nó.