Yêu Lục Kiêu bảy năm, khi tôi bị bắt cóc, Lục Kiêu lại không giao nộp tiền chuộc, chỉ vì nữ thư ký của anh ấy đề nghị, nhân cơ hội này để tôi học được cách ngoan ngoãn.
Tôi đã chịu đựng sự tra tấn như địa ngục.
Cuối cùng cũng học được cách tránh xa Lục Kiêu, nhưng anh ấy lại khóc và cầu xin tôi cho anh thêm một cơ hội.
——
01.
Ngày tôi đi chân trần vào khu vực thành phố, tôi đã lên báo.
Con gái nuôi nhà họ Lục, bị bắt cóc nhiều tháng, mặc đồ rách nát, vừa bẩn vừa hôi, đi chân trần đầy vết thương, nhếch nhác trốn về, giống như một con chó.
Tôi nhìn ánh đèn flash của các phương tiện truyền thông nhấp nháy trước mặt mình, họ tranh thủ từng giây từng phút để chụp ảnh, nhưng trong lòng tôi từ lâu đã như nước lặng, không thể gợn lên một chút sóng nào.
Thời Tâm của trước đây đã ch rồi, cô gái xinh đẹp, ngây thơ, kiêu ngạo, hoạt bát đã ch rồi, chính những kẻ bắt cóc và Lục Kiêu đã hủy hoại cô ấy.
Rất nhanh, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen mở đường từ đám đông chật kín người, người đứng đầu tên là Dịch Thành, tôi nhận ra anh ta, trong bảy năm quấn lấy Lục Kiêu, chính anh ta là người đã mời tôi ra khỏi văn phòng và căn hộ riêng của Lục Kiêu.
Nói là mời, thật ra là lôi kéo, bởi vì tôi đeo bám không buông, bởi vì Lục Kiêu rất chán ghét.
“Thời tiểu thư, tiên sinh đang đợi cô trong xe, xin mời đi theo tôi.”
Khi ánh mắt Dịch Thành rơi xuống người tôi, anh ta ngạc nhiên trong giây lát, rõ ràng anh ta không ngờ tôi lại thành ra thế này.
Tôi gật đầu, bước những bước chân bị thương, để lại những vết máu loang lổ trên đường, dây thần kinh đau đớn đã tê dại, quãng đường ngắn này so với con đường chạy trốn của tôi chẳng đáng kể gì.
Dịch Thành đi sau tôi, không kìm được gọi:
“Thời tiểu thư…”
Tôi không trả lời anh ta, thương hại tôi sao? Thật ra anh ta nên cảm thấy may mắn, sau bài học này, tôi sẽ không bao giờ quấn lấy Lục Kiêu nữa, cũng không gây thêm phiền toái cho công việc của anh ta.
Lên xe, tôi thấy Lục Kiêu đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc đen gọn gàng, ngũ quan thanh tú hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Đúng vậy, trong thời gian tôi biến mất, anh ấy chắc chắn đã cảm thấy yên tĩnh và thoải mái chưa từng có, trạng thái cả người đều tốt hơn nhiều.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Kiêu chậm rãi mở mắt, khi nhìn thấy tôi, anh gần như không nhận ra:
“Thời Tâm?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đúng vậy, tôi đã học được cách ngoan ngoãn rồi, trước đây tôi không quan tâm đến thân phận con gái nuôi nhà họ Lục, coi mình là con gái ruột của nhà họ Lục, kiêu ngạo, bướng bỉnh, nhưng bây giờ sau khi bị bắt cóc, tôi mới biết, mạng sống của tôi nằm trong tay nhà họ Lục, chỉ cần Lục Kiêu không nộp tiền chuộc, tôi chính là một mạng sống rẻ mạt.
Anh nhíu mày, không vui:
“Em làm sao mà ra nông nỗi này?”
Nông nỗi này? Nông nỗi nào? Điên rồ? Ăn xin? Tôi đã chạy trốn hàng chục cây số, ngày đêm không ngủ, ngoài kẻ bắt cóc, tôi còn phải đề phòng thú dữ trong rừng núi ngoại ô, khát thì uống nước mưa, đói thì lục rác bên đường cao tốc, tôi nghĩ trong tình huống này, ai cũng sẽ phát điên thôi.
Tôi biết, anh trách tôi trong bộ dạng này xuất hiện trước truyền thông, sẽ gây rắc rối cho công ty của anh, chính xác hơn là công ty nhà họ Lục.
“Xin lỗi.”
Xin lỗi vì đã làm bẩn mắt của Lục Kiêu.
Nghe tôi trả lời vậy, anh ngừng một lúc, sau đó khóe miệng nở nụ cười:
“Cô ấy nói không sai, em quả thật đã học được cách ngoan ngoãn rồi.”
Tôi không hiểu Lục Kiêu đang nói gì, đợi đến khi cửa xe đóng lại, xe khởi động, Lục Kiêu đột nhiên duỗi cánh tay dài tiến lại gần tôi, tôi theo bản năng kháng cự co lại vào góc, kết quả anh đột nhiên dừng lại, giọng nói ghét bỏ:
“Thời Tâm, em hôi quá.”
Không biết có phải do không gian trong xe kín, mùi hôi khó chịu trên người tôi cuối cùng cũng bị Lục Kiêu ngửi thấy, đó là mùi hỗn hợp của máu và mồ hôi, lăn lộn trong bùn đất, bị cọ sát trong đống rác mà lên men.
Nghe thấy lời Lục Kiêu, tôi theo phản xạ rời khỏi ghế, kết quả xe chạy không ổn định, tôi quỳ ngay giữa lối đi.
“Xin lỗi xin lỗi, em sẽ không làm bẩn ghế, em chỉ…” chỉ cần quỳ ở đây là được.
Đau quá, đầu gối còn có những vết máu do bọn bắt cóc dùng kim thép mỏng châm vào, họ trách tôi, vì với Lục Kiêu tôi chẳng quan trọng chút nào, họ không lấy được tiền chuộc, phí phạm thời gian nên trút giận lên tôi.
Tôi đứng không nổi, dứt khoát quỳ trong không gian chật hẹp đó.
Lục Kiêu lập tức giận dữ:
“Em đang làm gì vậy? Trở lại ghế ngay!”
Anh ra lệnh nhưng ngại bẩn không đỡ tôi dậy, tôi chỉ có thể nghe lời, dùng rất nhiều sức để tự ngồi trở lại, đau đớn, cộng thêm hạ đường huyết trong những ngày này, tôi bị ép rơi cả nước mắt sinh lý.
Đối với nước mắt của tôi, Lục Kiêu luôn xem như không thấy, anh chỉ thấy phiền phức, nhưng lần này, anh ấy lại phá lệ ném chiếc khăn tay đã lau tay lên người tôi.
Tôi nắm chặt chiếc khăn sạch sẽ, trước đây tôi sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng bây giờ, chiếc khăn đó chỉ càng chứng minh sự dơ bẩn và tàn tạ của tôi.
Dịch Thành nhìn tôi qua gương chiếu hậu, tôi cúi đầu, có lẽ anh ta chưa bao giờ thấy tôi thảm hại và buồn cười như vậy.
02.
Xe chạy về biệt thự nhà họ Lục, tôi bị Lục Kiêu ra lệnh cho người đưa đến phòng tắm để tắm rửa.
Tôi từ chối sự giúp đỡ của các bảo mẫu, chỉ cho phép họ chọn một chiếc váy dài qua mắt cá chân từ tủ quần áo cũ của tôi.
Họ lục tìm một hồi lâu, cuối cùng rút ra một bộ váy dài tay, tương tự như đồng phục học sinh.
Không ai quy định học sinh phải mặc như thế nào, nhưng nhìn mình trong gương, tôi thực sự trông giống học sinh hơn so với phong cách ăn mặc rực rỡ trước đây.
Trước khi bị bắt cóc, tôi đã nhận được thông báo trúng tuyển vào học viện thiết kế hàng đầu ở nước ngoài, nhưng giờ đã qua thời gian nhập học ba tháng rồi.
“Cảm ơn.”
Các bảo mẫu kinh ngạc, không ngờ đại tiểu thư lại nói lời cảm ơn với họ.
Nhưng sau chuyện này, tôi hiểu rõ rằng bản chất của tôi và họ không khác nhau, họ là bảo mẫu được nhà họ Lục thuê, còn tôi là con gái được nhà họ Lục thuê.
Mở cửa bước ra, tôi thấy Lục Kiêu đang đứng ở đầu cầu thang đợi tôi.
Anh dựa nửa người vào lan can, nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách lười biếng, rồi cười khẩy.
“Thời Tâm, em lại giở trò gì đây? Ăn mặc như thế này.”
Quê mùa sao? Lục Kiêu tưởng rằng đây lại là hành động trẻ con của tôi để thu hút sự chú ý của anh ấy, nhưng tôi chỉ muốn che giấu vết thương trên cơ thể.
Tôi đi theo Lục Kiêu đến phòng ăn, không khí trong phòng ăn yên lặng, cho đến khi Lục Kiêu ra hiệu tôi tiến lên, tôi mới thấy bố Lục và mẹ Lục đang lo lắng ngồi ở bàn ăn.
Vừa nhìn thấy tôi, mẹ Lục gần như lao tới, bà bước không vững, được một người phụ nữ bên cạnh ân cần dìu đỡ.
“Bác Lục, bác đừng lo lắng, Thời tiểu thư đã trở về nguyên vẹn lành lặn rồi mà? Thời tiểu thư, mẹ nuôi của cô vì lo lắng cho cô mà tóc đã bạc cả rồi.”
Tôi nhận ra người phụ nữ này, cô ấy là thư ký của Lục Kiêu.
Trình Tuyết có mái tóc đen mượt tự nhiên, mặc chiếc áo len cao cổ và quần jeans giản dị, nhưng trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng hồng xinh đẹp.
Tôi "nguyên vẹn lành lặn", so với mẹ Lục bạc cả đầu tóc, cô ấy vừa nói, tôi từ kẻ bị hại biến thành đứa con gái bất hiếu của nhà họ Lục.
Mẹ Lục nắm tay tôi khóc, Trình Tuyết bên cạnh an ủi bà, nhưng tôi không thể khóc, tôi nhìn Lục Kiêu, ánh mắt anh như nói tôi là người không có lương tâm.
Cuối cùng, bố Lục nghiêm túc lên tiếng:
“Bà đừng kéo Thời Tâm nữa, để con bé vào ăn cơm đi.”
Mẹ Lục lau nước mắt:
“Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, con bé đã chịu khổ rất nhiều, chắc chắn là không được ăn uống đàng hoàng. Mau lại đây, dì làm món canh cá mà con thích nhất.”
Tôi bị mẹ Lục kéo ngồi giữa bà và bố Lục, Lục Kiêu ngồi đối diện tôi, Trình Tuyết ngồi bên cạnh anh ấy.
Trông như một gia đình thật sự vậy.
Tôi nhìn vào bát cơm, thức ăn đầy màu sắc và hương vị, tôi gần như quên mất thức ăn bình thường trông như thế nào, chỉ muốn ném đũa xuống và dùng tay nhét vào miệng.
Càng gần đến trung tâm thành phố, vệ sinh quản lý càng nghiêm ngặt, dần dần tôi không tìm thấy rác nữa, điều đó có nghĩa là không có thức ăn, nên tôi gần như đói suốt ba ngày, chỉ có thể ăn lá cây để cầm cự.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi kiềm chế bản thân cầm bát lên và dùng đũa ăn từng miếng cơm, dù vậy, tôi vẫn thấy ánh mắt chế giễu của Trình Tuyết, cô ấy dùng đũa ăn từng miếng nhỏ, thể hiện sự thanh lịch của mình.
Lục Kiêu thấy cảnh này, tất nhiên càng thêm ghét bỏ tôi, nhưng dưới sự ám chỉ của mẹ nuôi, anh không thể không gắp một miếng thịt chua ngọt bỏ vào đĩa của tôi.
Ban đầu tôi nghĩ, dù là cháo trắng hay bánh bao khó ăn nhất trước đây, tôi bây giờ cũng có thể ăn ngấu nghiến, nhưng nhìn miếng thịt chua ngọt hấp dẫn, nghĩ đến việc Lục Kiêu tự tay gắp, dạ dày tôi lại cảm thấy buồn nôn.
“Con ăn đi, Lục Kiêu biết con thích vị chua ngọt, đặc biệt bảo dì thêm món này.”
Nói dối, Lục Kiêu chẳng bao giờ biết tôi thích gì, ngược lại, tôi lại biết rất rõ sở thích của anh ấy, ví dụ như vàng, anh thích màu vàng hồng nhất.
Thấy tôi do dự khi gắp thức ăn, bố Lục lo lắng hỏi:
“Sao vậy con gái, trên đường về có cãi nhau với Lục Kiêu à? Con yên tâm, ăn xong bố sẽ dạy dỗ nó.”
“Bố!”
Lục Kiêu kêu lên, có lẽ anh cảm thấy như vậy trước mặt Trình Tuyết sẽ mất mặt.
Tôi không nói gì, lắc đầu, cố gắng vượt qua cảm giác buồn nôn sinh lý, dùng đũa gắp miếng thịt chua ngọt bỏ vào miệng.
Không ngờ vừa nuốt xuống, tôi nôn ra ngay.
Lục Kiêu ngạc nhiên, tôi lập tức đứng dậy khỏi ghế, ôm đầu trốn vào góc.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ ăn hết, đừng đánh tôi!”
Mọi người đều kinh ngạc, nước mắt mẹ Lục lại trào ra, bà ôm tôi:
“Có phải bọn họ hành hạ con không, con nói cho mẹ biết đi?”
Bố Lục và Lục Kiêu cũng tiến lại gần, bố Lục với vẻ mặt đau lòng nhìn tôi đầy thương cảm.
Lục Kiêu thì nhíu mày, không nói một lời, khuôn mặt tối sầm lại.
Điều này có nghĩa gì? Những kẻ bắt cóc không phải đã đe dọa nhà họ Lục rằng nếu không nộp tiền chuộc, chúng sẽ để con gái nuôi của họ nếm trải sự tàn bạo sao?
Bây giờ tại sao lại hỏi tôi có bị hành hạ không?
Thật ra cho tôi ăn một cái bánh bao mốc, một bát cơm thiu cũng không phải là hành hạ, bởi vì sau đó những thứ tôi ăn đều giống như nước thải.
Chỉ là tôi quá sợ hãi, sợ cảm giác mạng sống của mình nằm trong tay Lục Kiêu.
Những kẻ bắt cóc đích thân thương lượng với anh, anh ấy lại chọn bỏ rơi tôi, anh ghét tôi đến thế.
Tôi nghĩ, cảm giác buồn nôn chính là đến từ đây.
03.
Sau bữa ăn, tôi bị gọi vào phòng làm việc của bố Lục.
Bố Lục không còn giữ vẻ nghiêm nghị thường thấy trên thương trường, mà thay vào đó là sự kiên nhẫn và dịu dàng hỏi tôi:
“Con gái, từ nhỏ con đã thích Lục Kiêu, bây giờ con còn thích nó không?”
Tôi lập tức lắc đầu, rất mạnh, đến mức cơ mặt bắt đầu đau.
Yêu Lục Kiêu bảy năm, khiêm nhường bảy năm, đau khổ bảy năm, nhưng tôi vẫn không biết điều.
Chính vì vậy mà lần này, tôi mới phải trải qua sự trả thù và tra tấn như địa ngục.
Tôi không dám thích Lục Kiêu nữa.
Bố Lục nghe câu trả lời của tôi, trầm ngâm một lúc, tiếc nuối nói:
“Thôi quên đi, không làm con dâu nhà họ Lục thì con vẫn mãi là con gái nhà họ Lục. Con gái tốt và xinh đẹp như con, là Lục Kiêu không có phúc.”
Ông lấy từ ngăn kéo ra một chiếc thẻ ngân hàng:
“Đây là của bố mẹ con để lại cho con, trong đó có bốn trăm ngàn, họ bảo bố giữ, đến khi con lớn sẽ giao cho con làm của hồi môn.”
Bốn triệu tệ, tiền chuộc cũng là bốn triệu tệ.
Trong những ngày bị bắt cóc, tôi cũng đã từng oán trách bố mẹ mình, tại sao họ không đưa tôi đi cùng, để tôi phải chịu đựng những đau khổ như thế này.
Hóa ra, họ đã để lại cho tôi sự đảm bảo để sống tốt, họ yêu thương tôi đến thế.
Tôi đưa ngón cái vào miệng cắn, ngăn mình khóc thành tiếng.
“Cảm ơn chú.”
Ra khỏi phòng làm việc, đã là tám giờ tối, tôi đi về phía phòng mình, nhưng giữa đường lại gặp Lục Kiêu.
Anh nhìn ra ý định của tôi, nói với giọng bất ngờ dịu dàng:
“Tối nay Trình Tuyết ở phòng của em, em qua phòng khách bên cạnh phòng anh ở.”
Hóa ra là vì Trình Tuyết.
Tôi gật đầu, bắt đầu đi ngược hướng, lúc đầu tôi chuyển vào nhà họ Lục, Lục Kiêu ghét tôi, chuyển đến căn phòng xa nhất, một cái ở phía Đông, một cái ở phía Tây.
Nhưng phòng của tôi là do nhà họ Lục mời nhà thiết kế hàng đầu trang trí, phòng khách không thể nào so sánh được.
Nhưng cuối cùng vẫn là đồ của nhà họ Lục, Lục Kiêu bảo tôi nhường, tôi liền nhường.
Chưa đi được bao xa, Lục Kiêu gọi tôi lại:
“Thời Tâm, sao em bây giờ nghe lời thế?”
Tôi quay đầu lại, thấy biểu cảm của anh ấy mang chút giễu cợt, lại giống như lo lắng.
“Em... Xin lỗi...” tôi ngập ngừng mở lời, ngoài xin lỗi liên tục, tôi chẳng biết nói gì với Lục Kiêu.
“Đây là lần thứ ba hôm nay em xin lỗi anh, em rất kỳ lạ.”
Lục Kiêu tiến lại gần, cúi người đưa tay chạm vào trán tôi.
Tôi như bị điện giật bật ra, khi tôi bám vào lan can hành lang, chân mềm nhũn, gần như không đứng vững.
Lục Kiêu nhìn tôi như nhìn một kẻ điên, vẻ mặt trở nên mất kiên nhẫn.
Tôi cố gắng kiềm chế giọng run rẩy, nói:
“Em... em ngày mai sẽ dọn ra ngoài ở, đã nói với chú Lục rồi.”
Tưởng rằng Lục Kiêu nghe tin này sẽ thấy nhẹ nhõm, tha cho tôi, ai ngờ anh lại trở nên tức giận.
“Dọn ra ngoài? Tại sao? ... Anh chỉ bảo Trình Tuyết ở tạm phòng em, cô ấy là khách, em nhường cô ấy thì sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không phải.”
Lục Kiêu mặt mày u ám tiến lại gần, nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía căn phòng ở phía Đông.
“Theo anh, anh có chuyện muốn nói.”
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong đầu tôi, tôi lắp bắp rút ra chiếc thẻ ngân hàng mà chú Lục vừa đưa trong phòng:
“Xin lỗi, tôi có tiền, đừng đánh tôi.”
“Tôi có tiền, đừng đánh tôi.”
Lục Kiêu kinh ngạc quay lại, tôi đã ngồi bệt xuống đất, cổ tay vẫn bị anh ấy nắm chặt giơ cao.
“Thời Tâm, em đang nói gì vậy?”
Lúc này, môi tôi đã cắn đến tím tái, nhìn gương mặt Lục Kiêu càng lúc càng gần, tôi nhớ lại những lời lăng mạ của kẻ bắt cóc: Con chó nhà họ Lục, mơ tưởng quấn lấy chủ.
“Anh Lục Kiêu, không, Lục tổng, em sẽ không quấn lấy anh nữa, em không dám nữa.”
Lục Kiêu cuối cùng cũng nhận ra tình trạng tinh thần của tôi không ổn, anh dịu dàng hơn nhiều, ôm lấy eo tôi, bế tôi lên từ mặt đất.
Cảm giác mất thăng bằng khiến tôi theo bản năng ôm lấy cổ Lục Kiêu, vẻ mặt nghiêm nghị của anh cuối cùng cũng có chút dịu lại.
“Thời Tâm, không phải anh không cho em quấn lấy anh, chỉ là...”
Chưa nói hết câu, cửa phòng dọc hành lang bỗng nhiên mở ra, Trình Tuyết từ phòng tôi ló đầu ra, trong phòng sáng đèn.
Cô ấy che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Lục tổng, Thời tiểu thư.”
Lục Kiêu không vui:
“Phòng đã cho cô rồi, còn chuyện gì nữa?”
Trình Tuyết có chút tủi thân đáp:
“Là một cuộc họp video từ chi nhánh bên Mỹ, cần Lục tổng đích thân tham gia.”
Lục Kiêu nhìn tôi trong vòng tay anh, rồi bất đắc dĩ đặt tôi xuống, cơ thể tôi cứng đờ, không nói nên lời.
“Em vào phòng anh chờ anh.”
Lục Kiêu để lại một câu, rồi đi về phía Trình Tuyết, hai người vào phòng, đóng cửa lại.
Ánh sáng chói lòa biến mất trong hành lang, tôi như được sống lại, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo.
Lục Kiêu sẽ không quay lại nữa, vì tôi biết thủ đoạn của Trình Tuyết, không biết bao nhiêu lần sinh nhật, lễ tốt nghiệp của tôi, anh đều bị Trình Tuyết gọi đi như vậy, có lẽ anh thật sự muốn đi, cũng thật sự không muốn quay lại.
Hơn nữa tôi muốn rời đi càng sớm càng tốt, đi đến một nơi không thể nhìn thấy Lục Tiêu, tôi sợ nếu tiếp tục tiếp xúc với Lục Kiêu, tôi sẽ phát điên.
04.
Ngồi thẫn thờ trên giường trong phòng khách đến ba giờ sáng, phòng của Lục Kiêu bên cạnh không có động tĩnh gì.
Trong khoảng thời gian đó, tôi dùng chiếc điện thoại mới mà mẹ Lục mua cho, đăng nhập vào ứng dụng và tìm được một căn hộ có an ninh tốt đang cho thuê.
Trời vừa rạng sáng, nhà họ Lục yên ắng, tôi xách đôi giày cao gót, đi chân trần ra khỏi nhà.
Khi ra ngoài, tôi bỗng nhìn thấy một người đang dựa vào xe của Lục Kiêu, nghịch điện thoại, tôi lo lắng, sợ rằng đó là Lục Kiêu.
Người đó cũng nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn tôi, tôi nhận ra đó là Dịch Thành.
Tôi giả vờ như không có gì xảy ra, bước qua anh ta, đi ra đường để bắt taxi, nhưng anh ta lại đi theo.
“Thời tiểu thư?”
“...”
“Lục tiên sinh biết cô...”
“Anh có thể đừng nói với Lục Kiêu không?”
Tôi cố kiềm chế sự xúc động, rõ ràng chỉ còn chút nữa, chút nữa là tôi có thể trốn thoát, sao lại gặp anh ta chứ.
Dịch Thành có vẻ không hiểu chuyện gì:
“Lục tiên sinh sẽ lo lắng.”
Tôi cố gắng lắc đầu, bắt đầu cởi áo khoác.
Dịch Thành vội vàng lùi lại, rồi quay mặt đi, tai đỏ lên:
“Thời tiểu thư, cô làm gì vậy?”
Tôi không để ý, nếu có thể sống sót, lòng tự trọng có nghĩa lý gì? Thứ đó đã bị Lục Kiêu làm tiêu tan từ lâu rồi.
“Anh ấy sẽ không lo lắng cho tôi đâu, những vết thương này là do anh ấy ra lệnh cho bọn bắt cóc để lại trên người tôi.”
Dịch Thành nhìn tôi lúc này, bên trong áo khoác là một chiếc áo ba lỗ màu trắng, có thể thấy rõ những vết roi đỏ tím, những vết bầm xanh và vài vết sẹo đang đóng vảy trên cánh tay.
Anh ta khó mà tin được, những vết thương đáng sợ này vượt quá sự hiểu biết của anh ta.
Tôi tranh thủ lúc anh ta còn sững sờ, nhanh chóng mặc lại áo, cầu xin:
“Dịch Thành, làm ơn, hãy để tôi đi, nếu không tôi sẽ chết mất.”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh ta, trước đây tôi luôn gọi anh ta là con chó của Lục Kiêu, giống như những kẻ bắt cóc gọi tôi vậy.
Dịch Thành im lặng một lúc lâu, tôi nhanh chóng chạy ra đường bắt taxi, đột nhiên, một bàn tay lớn kéo tôi lại, sau khi cảm nhận vết thương dưới lớp áo, bàn tay đó rụt lại.
Tôi gần như bật khóc:
“Đừng...”
Chỉ thấy Dịch Thành nghiến răng, giọng kiên quyết:
“Giờ này không bắt được taxi đâu, tôi sẽ đưa cô đi.”
“?”
Tâm trạng tôi phức tạp khi lại ngồi lên xe của Lục Kiêu, Dịch Thành tắt camera hành trình để đề phòng.
“Cô cố chịu một chút, chúng ta sẽ đến ngay thôi.”
Anh ta nghĩ tôi không muốn ngồi xe của Lục Kiêu, thực ra đúng là như vậy, nhưng chỉ cần có thể trốn thoát khỏi Lục Kiêu, thoát khỏi nhà họ Lục, sự chịu đựng này có là gì đâu.
Xe đến khu căn hộ đã hẹn trước, tôi nhắn tin cho môi giới nói muốn dọn vào ngay, vì muốn đạt doanh số, anh ta đã mang hợp đồng và chìa khóa đến tận cổng khu từ sáng sớm, tươi cười đón tiếp.
Dịch Thành lo lắng, đi theo tôi lên xem nhà, đó là một căn hộ thông tầng trang trí đầy đủ, dù diện tích nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
“120 mét vuông, đây là căn hộ lớn nhất trong khu chúng tôi rồi, Thời tiểu thư ở một mình hay với bạn trai cũng thoải mái.”
Tôi nhìn Dịch Thành, anh ta im lặng không nói, cúi đầu xem hợp đồng, sau đó hỏi về các vấn đề điện, nước, điều hòa, không có vấn đề gì liền đưa cho tôi.
Không hiểu sao, tôi rất tin tưởng anh ta, có lẽ vì mỗi lần bị anh ta kéo ra khỏi văn phòng của Lục Kiêu, tôi đánh đá anh ta cũng không để tâm, hoặc có thể là vì anh ta nghe lời Lục Kiêu, tìm tôi trong quán bar và đánh đuổi những người đàn ông muốn động tay động chân với tôi.
Tôi không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng ký hợp đồng, lấy thẻ ngân hàng đưa cho môi giới, anh ta quẹt thẻ, rồi vui vẻ rời đi.
Trong căn phòng trống trải, chỉ còn lại tôi và Dịch Thành, anh ta bỗng trở nên lúng túng.
“Thời tiểu thư, tôi phải về rồi.”
Tôi gật đầu, định viết một tờ séc cảm ơn anh ta, đó là thói quen trước đây của tôi, nhưng giờ tôi mới nhận ra túi của mình trống rỗng.
Đúng vậy, tôi ra đi với hai bàn tay trắng, định mang theo vài bộ đồ lót, nhưng không ngờ ngay cả phòng mình cũng bị chiếm mất, đừng nói đến séc.
“Dịch Thành, tôi cảm ơn anh bằng cách nào?”
Dịch Thành ngạc nhiên:
“Không... không cần cảm ơn.”
Tôi không nói thêm gì, dù sau này anh ta cần tôi cảm ơn, tôi cũng sẽ không từ chối.
Dịch Thành rời đi, anh ta còn phải quay về làm việc, trước khi đi anh ta nói:
“Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi tất nhiên là phải nghỉ ngơi, thậm chí trong đầu còn hiện lên ý nghĩ: cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Suốt mấy chục cây số, tôi ngủ trong nhà kính ở ruộng, ngủ trên những cành cây thấp, gọi là ngủ nhưng thật ra tinh thần luôn căng thẳng, cảnh giác với những kẻ đến bắt tôi, cảnh giác với thú hoang ngoài thiên nhiên.
Khi trở về nhà họ Lục, tôi cũng không ngừng chờ đợi một cơ hội để trốn thoát, vì vậy khi ngồi trên chiếc giường mềm mại trong phòng khách, tôi liên tục tự véo đùi mình để giữ tỉnh táo.
Tôi cởi giày, đi lên tầng vào phòng ngủ, trên giường chỉ có một tấm nệm trơ trọi, đồ dùng gia đình tôi tất nhiên chưa kịp mua.
Nhưng may mắn thay căn hộ này có rèm che sáng, tôi kéo rèm lại, ngã xuống giường, ngủ thiếp đi.
05.
Tỉnh lại lần nữa, tôi nghe thấy tiếng “cạch cạch” đập cửa vang khắp nhà, cả hành lang cũng vang lên.
Nhưng tôi đã ngủ quá lâu, ngồi dậy trên giường mà không cử động, tứ chi như chưa học được cách hoạt động trở lại.
Đến khi nghe tiếng khóa cửa rơi “tách” xuống sàn, tôi mới bừng tỉnh.
Ai vậy? Là bọn bắt cóc? Hay là Lục Kiêu? Tôi nhanh chóng tìm kiếm thứ gì trong phòng có thể dùng để tự vệ, nhưng nhận ra không có gì cả.
Vì vậy tôi đứng dậy xuống tầng, vì quá hoảng sợ, khi còn một hai bậc thang thì tôi bị trượt ngã.
“Thời Tâm!”
Giọng nói trong trẻo vang lên, tôi ngẩng đầu, thấy Dịch Thành cầm túi đồ, đứng trước cửa nhà tôi, thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng.
Anh ta chạy đến đỡ tôi dậy:
“Cô không sao chứ?”
Tôi vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngoài cửa, thợ sửa khóa đã thay xong lõi khóa, thu dọn công cụ vào túi.
“Ôi trời, cô gái, bạn trai cô gõ cửa hai tiếng mà cô không mở, anh ta lo lắm đấy.”
Tôi xoa đầu, mơ màng, hình như trong giấc ngủ, tôi thật sự không nghe thấy.
Thợ sửa khóa tiếp tục nói:
“Nghe nói cô bị trầm cảm à? Bạn trai cô sợ cô tự làm hại mình, đứng ngoài cửa lo lắng lắm, nghe chú một câu, cô gái xinh đẹp làm gì chẳng được, đừng nghĩ quẩn.”
Tôi nhìn Dịch Thành, anh ta có vẻ lúng túng, buông tôi ra và bước về phía thợ sửa khóa:
“Chú, đừng nói nữa, tôi không phải bạn trai cô ấy, thay khóa hết bao nhiêu tiền?”
Thợ sửa khóa nhận tiền, với vẻ mặt “hiểu chuyện”, xách túi công cụ, trước khi đi còn nói:
“Cô gái, chàng trai này tôi thấy rất tốt, cô cho anh ta một cơ hội đi.”
Dịch Thành “rầm” một tiếng đóng cửa lại, không dám nhìn tôi.
“Xin lỗi, tôi sợ cô trong nhà có chuyện... nên mới gọi thợ sửa khóa, nhưng tôi không nói gì cả.”
Tôi biết, Dịch Thành là người thẳng thắn, có gì cũng thể hiện trên mặt, chắc là lúc nãy anh ta thật sự lo lắng, nên mới để thợ sửa khóa hiểu nhầm như vậy.
“Không sao, tôi chỉ đang ngủ thôi.”
Thật ra Dịch Thành hoàn toàn không cần lo lắng như vậy, nếu tôi không phải người quý trọng mạng sống, tôi cũng không thể từ địa ngục bò về đây.
Tôi liếm đôi môi khô nứt, Dịch Thành thấy vậy, từ trong túi đồ anh ta vội vàng vứt trên sàn, lấy ra một chai sữa, vặn nắp và đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy và nhấp từng ngụm nhỏ, sữa mát lạnh, như vừa được lấy ra từ tủ lạnh, anh ta dường như biết tôi trước đây chỉ thích uống sữa lạnh.
Dịch Thành nhìn quanh nhà một lượt, rồi ánh mắt dừng lại trên người tôi, phát hiện tôi vẫn mặc đồ dài, chỉ là có chút nhăn nhúm.
Dịch Thành thắc mắc:
“Cô ngủ bao lâu rồi?”
Tôi nghĩ một chút:
“Hai tiếng hơn?”
Anh ta không phải nói mình gõ cửa hai tiếng sao?
Ánh mắt Dịch Thành trở nên kỳ lạ, anh ta nói:
“Cô nghĩ kỹ xem, từ lúc cô ký hợp đồng đã qua hai ngày rồi.”
“Hai ngày?”
Tôi ngạc nhiên, Dịch Thành mặc đồ bình thường, nhưng tôi nhớ rõ sáng nay anh ta vẫn mặc đồ vest.
Hóa ra, tôi đã không ăn không uống, ngủ liền hai ngày hai đêm.
Dịch Thành đã hiểu, đưa tay quệt trên bàn, quả thật có một lớp bụi mỏng, từ lúc tôi chuyển vào, tôi chưa từng dọn dẹp căn hộ này.
Anh ta cởi áo khoác đen, vứt lên ghế, ngay lập tức thổi lên một lớp bụi mỏng.
“Cô ngồi đây.”
Tôi không biết anh ta định làm gì, đi qua và ngồi lên chiếc áo khoác của anh ta.
Anh ta xắn tay áo đi vào nhà vệ sinh, sau một hồi tiếng động, Dịch Thành cầm một cái khăn ướt, bắt đầu lau bàn ăn, sau đó đến bàn trà, tủ quần áo.
“Cô nghỉ ngơi một chút, dọn xong tôi sẽ đưa cô đi ăn.”
Đưa tôi đi ăn? Tôi thấy rất ngạc nhiên, còn dáng vẻ anh ta làm việc nhà: Dịch Thành là bảo vệ của Lục Kiêu, người dùng nắm đấm để nói chuyện, làm việc nhà lại tỉ mỉ như vậy.
Khoảng một tiếng sau, Dịch Thành lau xong sàn nhà, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, bước ra ngoài.
“Cô chờ lâu chưa?”
Mái tóc ướt của chàng trai, những giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, theo nét mặt hoang dã vẽ nên nụ cười tự nhiên.
Tôi ngơ ngác gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Anh ta cười sảng khoái, bước lại gần muốn xoa đầu tôi, nhưng nhớ ra gì đó, liền rụt tay lại.
“Đi thôi.”
Tôi đứng dậy, anh ta cầm lấy áo khoác.
“Đi ăn món Hàng Châu nhé? Đồ ngọt, tôi nghe mấy cô gái trẻ đều nói ngon.”
Những cô gái trẻ đó chắc là nhân viên của công ty Lục Kiêu, thỉnh thoảng Dịch Thành cũng giao tiếp với họ, chẳng lẽ anh ta còn đặc biệt hỏi về nhà hàng sao?
Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng thấy đói, dù sao tôi đã ngủ hai ngày hai đêm, hơn nữa hôm đó ở nhà họ Lục, tôi cũng chưa ăn no, lại còn nôn ra.
Vừa bước được hai bước, đột nhiên bụng tôi đau thắt, tôi lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan, dạ dày không có gì để nôn, chỉ nôn ra máu màu nâu.
Thấy vậy, Dịch Thành đi theo vào liền đỡ lấy vai tôi, tôi gầy yếu đến mức anh ta gần như có thể bế bổng lên.
“Thời Tâm?”
Anh ta dìu tôi đến bồn rửa, lấy nước để tôi súc miệng.
Anh ta nghiêm túc hỏi tôi:
“Sau khi trở về, cô đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta lập tức cõng tôi lên, cầm chìa khóa xuống tầng, tôi đau không nói nên lời, trên taxi, anh ta dùng kinh nghiệm giữ chặt huyệt hổ khẩu của tôi, giúp tôi giảm bớt đau đớn ở dạ dày.
“Bác tài, đi nhanh chút.”
Dịch Thành thúc giục, tài xế nhìn thấy tôi qua gương chiếu hậu, cũng im lặng tăng tốc.
Trong suốt quá trình kiểm tra ở bệnh viện, tôi đều mơ màng, cho đến khi rửa dạ dày xong, Dịch Thành cầm kết quả bước vào phòng bệnh của tôi.
Anh ta ngồi xuống cạnh giường tôi, cau mày đọc bệnh án, chiếc ghế của bệnh viện với anh ta có vẻ thấp, đôi chân dài phải dạng ra, đầu gối cao hẳn lên.
“Cô có muốn nhập viện không?” anh ta hỏi tôi.
“Bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ nói không cần, nhưng...”
“Vậy tôi không muốn.”
Tôi không muốn ở nơi đông người, như vậy không có cảm giác an toàn.
Dịch Thành im lặng một lúc:
“Được, nhưng sau này mỗi ngày chúng ta phải đến bệnh viện, thay thuốc và kiểm tra.”
Tôi có thể cảm nhận được, một số vết thương trên người tôi đã được xử lý.
“Thời gian này, mỗi ngày cô chỉ có thể uống cháo, ăn thức ăn lỏng.”
Không cần Dịch Thành nói, tôi cũng đoán được, ba tháng, mỗi ngày ăn bánh bao mốc, cơm thiu, lại đói no thất thường, dạ dày tôi chắc chắn đã hỏng.
“Dịch Thành.”
“Ừ?”
“Nhưng bây giờ tôi rất đói...”
Ánh mắt Dịch Thành đầy thương cảm, vì anh ta đã nghe bác sĩ nói, tôi đã ăn những thứ gì, những thứ đó còn tồn đọng trong dạ dày tôi, không tiêu hóa được, không nôn ra được, nên phải rửa dạ dày.
Anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi, như an ủi, cam đoan:
“Tôi sẽ nấu cháo thật ngon, tin tôi, được không?”
06.
Dịch Thành nói được làm được, anh ấy nấu ăn rất giỏi, ngay cả món cháo đơn giản nhất anh ấy cũng có thể làm ra nhiều kiểu khác nhau.
Nhờ có anh ấy, thời gian này tôi cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục được rất nhiều.
Nhưng ngay khi tôi múc bát cháo hạt điều thứ ba vào buổi trưa hôm nay, Dịch Thành đã ngăn tôi lại.
Anh ấy cười đến híp cả mắt:
"Nhân lúc anh ép nước trái cây, con mèo tham ăn lại lén ăn nữa hả?"
Thấy kế hoạch thất bại, tôi buồn bã đặt bát vào bồn rửa, anh ấy đặt trái cây đang cắt dở xuống và đi đến chỗ tôi:
"Để anh rửa bát, em ra sofa xem TV đi."
Tôi gật đầu không mấy hứng thú, anh ấy bỗng nhiên kéo tôi lại, tôi bị kẹp giữa bồn rửa và cơ thể anh ấy.
"Không cho em uống cháo, em liền không để ý đến anh nữa sao?"
Tôi không nói gì, bĩu môi nhìn sang chỗ khác.
Anh ấy cười một tiếng:
"Bác sĩ nói, từ ngày mai em có thể ăn cơm bình thường rồi, anh sẽ đưa em đi ăn món Hàng Châu."
Mắt tôi sáng lên:
"Thật ạ?"
"Thật."
Biểu cảm của Dịch Thành đầy cưng chiều, anh ấy thả tôi ra, vỗ vỗ lưng tôi, đuổi tôi ra sofa, còn mình thì bận rộn trong bếp.
Tôi ngồi trên sofa, bắt đầu lôi ra cái thẻ ngân hàng mà bố mẹ để lại cho tôi, ngoài số tiền đủ để an cư lạc nghiệp, đây còn là một kỷ niệm.
Tôi bỗng cảm thấy mình được bảo vệ, tình yêu của họ chưa bao giờ rời bỏ tôi, ngay cả trước khi gặp nạn, họ vẫn còn tính toán cho cuộc sống sau này của tôi.
Dịch Thành, giống như là món quà mà họ tặng cho tôi.
Tôi cất thẻ ngân hàng đi, nghĩ rằng vì đây là của hồi môn nên tôi phải giữ gìn cẩn thận.
Trên TV đang phát tin tức, sau một đoạn nhạc, đột nhiên tôi nhìn thấy một tiêu đề gây chói mắt.
"Tiểu thư tập đoàn Lục Thị bị bắt cóc, chân trần đi bộ về thành phố, dáng vẻ điên loạn, không còn phong thái như xưa."
Tôi "phụt" một tiếng tắt TV, thở dốc, tự nhủ với mình rằng mọi chuyện đã qua, tôi sẽ không bao giờ gặp lại những người đó, sẽ không bao giờ gặp lại Lục Kiêu nữa.
Sau khi bình tĩnh một lúc lâu, tim tôi cuối cùng cũng đập lại bình thường, lúc này chuông cửa vang lên.
Tôi đoán chắc lại là một món hàng mà Dịch Thành đã đặt, dù sao từ khi tôi dọn vào đây, cả căn loft đều do anh ấy thiết kế và bày biện.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi đứng dậy ra mở cửa, nhưng trước cửa lại là người mà tôi không muốn gặp.
Trình Tuyết xách mấy túi trái cây, vừa thấy tôi, cô ấy cười rạng rỡ:
"Thời tiểu thư! Nghe nói cô dạo này nhập viện? Tôi đặc biệt đến thăm cô đây."
Tôi lạnh lùng hỏi:
"Cô làm sao biết được?"
Trình Tuyết nghĩ ngợi rồi tỏ vẻ ngây thơ:
"Đương nhiên là Lục tổng nói với tôi."
Thình thịch...
Tim tôi đập như trống.
Lục Kiêu làm sao biết được? Anh ấy theo dõi tôi? Nếu Trình Tuyết biết địa chỉ nhà tôi, thì có phải anh ấy cũng biết rồi không? Anh ấy muốn tìm tôi sao?
"Cút..."
Tôi cố gắng thốt ra một câu, muốn đóng cửa lại.
Kết quả bị Trình Tuyết chặn lại, sau khi bị mắng, cô ấy cuối cùng không thèm giả vờ, ánh mắt trở nên độc ác:
"Thời Tâm, Lục tổng đã biết địa chỉ nhà cô rồi, tốt nhất cô mau chuyển nhà đi, đừng mặt dày mà bám lấy anh ấy nữa."
"Tôi không có."
Trình Tuyết hừ một tiếng:
"Không có? Những kẻ bắt cóc đó đánh cô rất đau phải không? Tôi nghe nói, có gậy, roi da, còn có cây uốn tóc trong túi của cô ngày hôm đó, đốt lên da thịt, chắc là rất đau phải không? Những món ăn dở như cám heo mà họ cho cô ăn, ngay cả chó cũng không thèm, vậy mà cô lại ăn hết."
Đồng tử tôi co lại dữ dội, gần như đứng không vững, những điều tôi không muốn nhớ nhất bị Trình Tuyết xé toạc ra.
"Cô... cô làm sao biết được?"
Trình Tuyết đầy đắc ý:
"Là tôi gợi ý cho Lục tổng trả tiền thù lao trễ, để cô nếm mùi khổ sở, ai bảo cô là tiểu thư ngạo mạn không biết trời cao đất dày mà bám lấy anh ấy! Vì thế, tôi mới ám chỉ những kẻ bắt cóc đó, đánh cô càng tàn nhẫn thì tiền sẽ càng nhanh đến."
Tôi gần như sụp đổ, tại sao? Cô ấy dựa vào đâu mà làm như vậy? Lục Kiêu dựa vào đâu mà làm như vậy?
Trong đầu tôi, sợi dây lý trí cuối cùng đứt đoạn, tôi như một kẻ điên nắm lấy Trình Tuyết, tôi muốn cắn cô ấy, muốn cùng cô ấy lăn xuống cầu thang, cùng chết chung.
Dịch Thành lúc này nghe thấy tiếng động, chạy ra cửa:
"Thời Tâm!"
Tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là giết chết Trình Tuyết.
Dịch Thành cưỡng chế tách chúng tôi ra, ôm tôi vào lòng, tôi khóc không ngừng, anh ấy đẩy mạnh Trình Tuyết đang định lao vào, không chút do dự.
Trình Tuyết va vào lan can cầu thang, phát ra tiếng "bịch", cô ấy đau đến mức không đứng dậy được.
"Các người đang làm gì vậy!"
Một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang chúng tôi, Lục Kiêu, vẫn là bộ đồ vest chỉnh tề, ung dung xuất hiện, hoàn toàn đối lập với sự thảm hại của tôi, tôi thật đáng thương.
Lục Kiêu đi lên, thấy tôi đang gục vào lòng Dịch Thành, sắc mặt càng thêm âm trầm, anh ấy quay người đỡ Trình Tuyết dậy.
"Lục tổng, tôi vốn có ý tốt đến thăm cô Thời, ai ngờ cô Thời không nể tình, còn xông lên đánh tôi, có lẽ là... tôi phát hiện ra cô ấy sống chung với trợ lý Dịch."
"Sống chung?"
Lục Kiêu nổi giận.
Dịch Thành không nói gì, chỉ ôm chặt tôi, liên tục vỗ vai tôi, thấy tôi bình tĩnh lại một chút, định đưa tôi vào phòng, nhưng bị Lục Kiêu chặn lại.
"Thời Tâm, đừng làm loạn nữa, về nhà với anh!"
Giọng điệu mang tính ra lệnh, Lục Kiêu vẫn nghĩ rằng tôi đang làm loạn, anh ấy muốn kéo tôi ra khỏi lòng Dịch Thành, nhưng bị Dịch Thành đẩy ra.
"Anh Lục, đây mới là nhà của Thời Tâm."
"Thời Tâm? Gọi thân mật nhỉ, đây là lý do anh từ chức?"
Dịch Thành từ chức sao? Tôi ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy được chiếc cằm góc cạnh của anh ấy.
Khi cả hai đang giằng co, Trình Tuyết đột nhiên kêu đau một tiếng:
"Lục tổng, tôi đau quá."
Lục Kiêu nhìn tôi, lại nhìn Trình Tuyết, cuối cùng quay người bế Trình Tuyết lên, lúc rời đi, để lại một câu:
"Thời Tâm, anh cho em thêm một cơ hội, lần này không về nhà, thì vĩnh viễn không cần về nữa."
Tôi sợ đến run rẩy, Dịch Thành nhẹ nhàng nói bên tai tôi:
"Đừng sợ, có anh ở đây."
07.
Sau lần gây chuyện của Trình Tuyết, tôi quyết định chuyển nhà.
Ban đầu, tôi chỉ muốn Lục Kiêu không thể tìm thấy tôi nữa, nhưng hóa ra mọi hành động của tôi vẫn nằm dưới mắt anh ấy.
Dịch Thành luôn chiều chuộng tôi, nhưng lúc này chưa tìm được nhà thích hợp.
“Hay là... đến nhà tôi trước?”
Địa chỉ này Lục Kiêu đã biết, Dịch Thành sợ Lục Kiêu sẽ tìm tôi khi anh không có ở nhà.
“Nhà anh?”
Tôi hỏi lại.
Dịch Thành vẫn hay đỏ mặt, nhưng đã tiến bộ hơn trước, ít nhất bây giờ anh dám nhìn thẳng vào mắt tôi trong tình huống này:
“Ừm... cô đừng nghĩ nhiều, nhà tôi có hai phòng ngủ, vẫn đủ chỗ ở...”
“Nhưng không thể mãi ở hai phòng ngủ được.”
Ở nhà tôi là vậy, ở nhà anh cũng thế, khi nào mới có thể sống chung như lời Trình Tuyết nói đây.
Dịch Thành mắt hơi mở to, như thể tôi nói điều gì kinh khủng lắm.
Mặt tôi không đỏ, tim cũng không đập mạnh, trêu chọc anh đã trở thành kỹ năng của tôi.
“Thời Tâm...”
Tôi rút ra chiếc thẻ ngân hàng mà bố mẹ để lại cho tôi, nghiêm túc nói với Dịch Thành:
“Dịch Thành, anh cũng biết, em là con nuôi nhà họ Lục, là món đồ chơi họ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Nhưng em cũng có tấm lòng chân thật, dù phần lớn đã không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn còn một chút sạch sẽ, không biết anh có muốn chấp nhận không?”
Dịch Thành mắt đỏ hoe, cẩn thận nói:
“Thời Tâm, tấm lòng của em luôn sạch sẽ, dù chỉ một chút, anh cũng rất quý trọng.”
Tôi cảm động ôm anh, một lúc sau mới nhớ ra đưa thẻ ngân hàng vào tay anh.
“Của hồi môn.”
Dịch Thành hơi bối rối, dù nói là của hồi môn nhưng giống như tôi đang tặng sính lễ cho anh vậy.
Anh cười thành tiếng:
“Ngoan, cất đi, của hồi môn phải giữ trong tay mình.”
Ồ, thì ra của hồi môn phải giữ trong tay mình.
Dịch Thành ôm tôi lại, nói nhỏ bên tai:
“Của hồi môn thì vẫn là của hồi môn, nhưng sau này tiền trong nhà cũng là của em.”
Nhà, tôi thích từ này.
May mà đồ đạc không nhiều, Dịch Thành thu xếp cả ngày, chúng tôi đã chuyển nhà xong.
Nhà của anh giống như tôi tưởng tượng, sạch sẽ ngăn nắp.
Tôi đứng ở cửa phòng ngủ của Dịch Thành quan sát, hương cam quýt bay vào từ cửa sổ mở nửa, hương thơm dễ chịu.
“Em đứng đó làm gì? Vào đi.”
Dịch Thành vỗ nhẹ vào đầu tôi từ phía sau, tôi vui vẻ nhảy lên giường anh, thật mềm mại và thoải mái.
Dịch Thành nằm xuống bên cạnh tôi, bận rộn cả ngày cũng hơi mệt.
“Ngủ thôi.”
Tôi cựa mình trong gối mềm, nắm lấy tay hơi thô ráp của Dịch Thành, rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, trời đã tối.
Trong phòng ngủ, đèn đầu giường được bật lên, ánh sáng mờ nhạt, Dịch Thành vẫn mở laptop làm việc gì đó.
Thấy tôi tỉnh, anh nhanh chóng đóng laptop, rút USB ra, rồi từ tủ đầu giường lấy ra bát canh ngân nhĩ.
Vẫn còn ấm.
Uống canh xong, tôi lại chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường không thấy bóng dáng Dịch Thành nữa.
08.
Trong ba ngày liên tục, tôi làm theo thực đơn mà Dịch Thành dán trên tủ lạnh, lấy ra ba bữa ăn anh ấy đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ lạnh, ăn mà không thấy vị gì.
Tôi rất nhớ Dịch Thành, nhưng tôi không biết anh ấy đã đi đâu.
Trên điện thoại của tôi, không có một cuộc gọi nhỡ nào, ngược lại, toàn là những cuộc gọi tôi đã từ chối, những số điện thoại quen thuộc mà tôi từng thuộc lòng.
Tôi định ra ngoài tìm anh ấy, thậm chí nghĩ đến việc đến đồn cảnh sát báo án, nhưng cảnh sát còn không tìm được những kẻ bắt cóc tôi, liệu tôi có thể tin tưởng họ không?
Tôi mơ hồ bước ra khỏi nhà, khi đi đến góc phố, bỗng nhiên bị ai đó kéo lên xe.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng của mình.
Nói chính xác hơn, đó là phòng ở nhà họ Lục.
Phòng tối om, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một bóng dáng ngồi trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Á!"
Tôi sợ hãi, chui vào trong chăn, người đó vội vàng bật đèn, đến dỗ dành tôi.
"Thời Tâm, anh muốn em ngủ ngon, xin lỗi, đã làm em sợ."
Giọng nói như ma quái, tôi do dự kéo chăn xuống, toàn thân lạnh toát:
"Lục... Lục tổng..."
Lục Kiêu kéo chăn xuống, vẻ mặt có chút tổn thương:
"Thời Tâm, trước đây em không phải thích gọi anh là anh Lục Kiêu sao?"
Tôi lắc đầu, chỉ hy vọng anh ta có thể cách xa tôi một chút, lồng ngực tôi như bị ép chặt xuống giường:
"Tôi không dám nữa, tôi không dám quấy rầy Lục tổng nữa."
Ngày ngày đêm đêm, tôi chỉ nhớ câu nói này, một câu nói có thể giúp tôi ít bị đánh đòn hơn.
Lục Kiêu dường như cũng có chút kích động, mắt anh ta đỏ lên, cố kiềm chế:
"Thời Tâm, xin lỗi, anh không biết, anh không biết việc giao tiền chuộc muộn vài ngày sẽ mang lại cho em... họ rõ ràng đã hứa với anh sẽ không làm vậy."
Không làm vậy? Không làm gì? Không đánh tôi sao? Rõ ràng anh ta có thể cứu tôi.
Những chuyện tôi không muốn nhớ lại, luôn có người bắt tôi nhớ lại hết lần này đến lần khác, Lục Kiêu dường như đã biết tôi đã trải qua những gì, nhưng tôi chỉ muốn biết Dịch Thành đã đi đâu.
"Anh có biết Dịch Thành ở đâu không?"
Lục Kiêu nắm chặt cổ tay tôi, giọng nói cứng rắn nhưng lại như van xin:
"Thời Tâm, quên anh ta đi, chúng ta bắt đầu lại có được không?"
Nghe câu này, tôi không thể kiểm soát được mình, bật dậy, đẩy anh ấy ra, trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, tôi đập lưng vào góc bàn.
"Thời Tâm!"
Tôi quỳ xuống, giống như ngày anh đến đón tôi, tôi ở trên xe của anh ấy.
"Lục tổng, trả Dịch Thành lại cho tôi, tôi chỉ có anh ấy, xin anh... xin anh..."
Lục Kiêu muốn ôm tôi:
"Thời Tâm, trên đầu gối em có vết thương, đứng dậy nói, đứng dậy rồi nói có được không?"
Tôi tránh khỏi tay anh ấy, điên cuồng kháng cự:
"Tôi chỉ có anh ấy! Lục Kiêu! Anh không phải muốn tôi chết sao! Đừng động vào anh ấy! Tôi sẽ chết! Tôi sẽ chết!"
Lục Kiêu sụp đổ, buồn bã lắc đầu:
"Thời Tâm, anh chưa bao giờ... sao anh có thể để em chết?"
"Bốp——"
Tôi đập vỡ bình hoa trên bàn, nhặt một mảnh vỡ, đặt lên cổ mình.
"Dịch Thành rốt cuộc ở đâu?"
Lục Kiêu tuyệt vọng nhìn tôi:
"Thời Tâm, anh thực sự không biết, đừng làm vậy, đừng làm đau mình."
Tôi sững sờ, hiểu ra điều gì đó:
"Thì ra là vậy, anh không tin tôi sẽ chết..."
"Bác sĩ!"
Lục Kiêu hét lên.
Bác sĩ và vệ sĩ đồng thời xông vào, tôi bị giữ chặt, Lục Kiêu tranh thủ lấy mảnh sứ sắc nhọn từ tay tôi.
Một mũi thuốc an thần được tiêm vào, tôi lập tức mất hết sức lực và cảm xúc.
Các bác sĩ riêng bận rộn băng bó tay Lục Kiêu bị mảnh sứ cắt trúng.
"Tôi không sao, đi xem Thời Tâm."
"Ông Lục đừng lo, Thời tiểu thư chỉ bị xước da."
Vết thương không đáng kể, bác sĩ băng lại hai vòng đơn giản.
"Chỉ là tâm lý của Thời tiểu thư bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải điều trị tốt."
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
Sau một hồi bận rộn, trong phòng lại chỉ còn tôi và Lục Kiêu.
Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà vô thần, ý thức dường như trôi nổi ngoài cơ thể.
Lục Kiêu nhìn thấy tôi như vậy, gần như nghẹn ngào:
"Thời Tâm... xin em cho anh một cơ hội chuộc tội, anh sẽ bù đắp cho em."
Thuốc an thần dường như rất hiệu quả, trái tim phẳng lặng, những ký ức đáng sợ có thể quay về.
"Bù đắp..."
"Đúng, bù đắp."
"Bù đắp thế nào? Để tôi nghĩ xem......"
Lục Kiêu như thấy được hy vọng, kích động nắm tay tôi.
"Tôi bị bắt cóc ba tháng, lúc đầu, họ nghĩ tôi rất đáng giá, cũng đối xử tốt với tôi, chỉ là hàng ngày hù dọa tôi, nếu không có tiền, sẽ phơi xác tôi nơi hoang dã, à đúng, lúc đó, hàng ngày họ ném cho tôi nửa cái bánh bao trắng, tôi ăn không nổi, nhưng không ngờ, chẳng bao lâu, ngay cả bánh bao trắng cũng không có mà ăn."
"Sau đó họ gọi điện cho anh, bảo tôi kêu thảm một chút, anh nói thế nào nhỉ? Anh nói khó nghe, có việc thì tìm thư ký của anh. Vừa cúp điện thoại chưa đầy một lúc, một tên trong số họ đã đá vào bụng tôi, khiến tôi cả người lẫn ghế lăn ra đất."
"Dần dần, họ bắt đầu không kiêng nể gì, phát hiện ra rằng đánh tôi, một tiểu thư như tôi thì đã sao, dù sao cũng không ai quan tâm, nên hàng ngày đều đánh đập tôi, hễ không vừa ý liền trút giận lên tôi."
Tôi thấy cơ thể Lục Kiêu bắt đầu run rẩy, thế này đã chịu không nổi rồi? Vậy tiếp theo phải làm sao đây?
"Sau đó, họ không lấy được tiền, dần mất kiên nhẫn, roi, kim thép, gậy gộc, còn có cây uốn tóc mà ngày đó tôi mang trong túi, cắm điện vào, đặt lên da, có thể ngửi thấy mùi da bị cháy."
Mỗi lần nói một câu, Lục Kiêu càng thêm sụp đổ, anh ấy gần như không dám nhìn tôi, lại sợ ngoảnh mặt lại tôi sẽ biến mất, mâu thuẫn và đau khổ.
Nhưng tôi không quan tâm, cần gì phải giả vờ đáng thương.
"Thời Tâm, sao em không đợi anh đến đón, em nói với anh, anh nhất định sẽ giết bọn chúng!"
Tôi nghiêng đầu, cười mà như không:
"Tiền chuộc chưa tới nơi, họ nói sẽ giết tôi, anh biết không? Lúc đó tôi thậm chí nghĩ, cuối cùng cũng được giải thoát rồi, tôi thậm chí có thể nhìn thấy mặt ba mẹ, họ đang đợi tôi ở bên kia."
"Nhưng họ nói với tôi, hãy sống tốt. Tôi không biết lấy đâu ra sức lực, mà trốn thoát, đó là một khu rừng, rồi là cánh đồng, sau đó là đường cao tốc."
"Tôi ngủ dưới mái hiên, trên cây, ăn lá cây uống nước mưa, nếu may mắn, có thể gặp đống rác, tôi sẽ ăn những thứ mà những người kia thường cho tôi ăn - thức ăn thiu thối."
"Thế là, đi nhiều ngày đêm, hàng chục cây số, trở về trước mặt anh, anh nói với tôi một câu: Bẩn quá."
"Haha."
Lục Kiêu đã không còn chịu nổi, quỳ xuống đất, mắt đỏ hoe nhìn tôi, đã tuyệt vọng:
"...... Thời Tâm, xin lỗi, anh không biết, không biết tiền chuộc... không biết em trở về thế nào..."
"Lục Kiêu, anh và Trình Tuyết có thể trải qua những gì tôi đã trải qua không? Anh không thể bù đắp cho tôi, nhưng tôi tha thứ cho anh."
"Thật sao?"
Lục Kiêu khó tin, run rẩy nắm lấy tay tôi.
"Thật, chỉ cần anh trả lại Dịch Thành cho tôi."
Tối hôm đó, Lục Kiêu đứng bên giường tôi rất lâu, đôi mắt anh sâu thẳm, đầy sự đau khổ.
Anh vẫn nói rằng anh không biết Dịch Thành ở đâu, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, cho đến khi điện thoại của anh reo lên, anh kéo chăn lại cho tôi, rồi lặng lẽ rời đi với dáng vẻ ủ rũ.
Tôi ở lại trong nhà họ Lục, không thể ra ngoài, mỗi ngày đều có bác sĩ tâm lý đến phòng tôi điều trị.
Bác sĩ là một chị gái xinh đẹp, chị không bao giờ ép tôi nói về quá khứ, chỉ mỗi ngày kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị.
Sau này, tôi bắt đầu tin tưởng chị, chủ động mở lời với chị, hỏi chị có người yêu chưa.
Chị nói có, và cho tôi xem chiếc nhẫn kim cương trên tay chị, hạnh phúc nói rằng họ sắp kết hôn.
Tôi chúc mừng chị, kể cho chị nghe về chuyện của tôi và Dịch Thành, chị tỏ ra rất vui mừng.
Tối hôm đó, tôi ngồi bên giường, nhìn trăng rất lâu, vô thức muốn xem Dịch Thành có liên lạc với tôi không, mới nhớ ra điện thoại của tôi đã bị tịch thu từ lâu.
Vì vậy, tôi chỉ có thể nhìn trăng, nhìn mãi, rồi mở cửa sổ, nhảy xuống.
09.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện thật khó chịu, tôi tỉnh dậy với cảm giác đau đầu và toàn thân như muốn rã rời.
Tiếng cãi vã ngoài phòng bệnh ngày càng lớn, dần dần lọt vào tai tôi.
“Thảo nào mà con bé trở về rồi lại không gần gũi với chúng ta, chắc chắn là con bé nghĩ chúng ta đã bỏ rơi nó!”
“Lục Kiêu, sao mẹ lại sinh ra đứa con như con! Con bảo mẹ phải giải thích thế nào với vợ chồng chú Thời của con đây!”
“Ba, mẹ, con cũng không ngờ tới, con chỉ muốn cô ấy ngoan ngoãn một chút.”
“Bốp——”
Một tiếng tát vang lên.
Tiếp theo đó là vài tiếng rên rỉ của Lục Kiêu.
Tôi tưởng rằng chú Lục lại đánh anh ấy, nhưng hóa ra là đến khi tôi nghe thấy tiếng kêu của dì Lục.
“Trợ lý Dịch!”
Dịch Thành!
Tôi muốn xuống giường, kết quả lại ngã xuống đất, ồ, thì ra là chân tôi bị gãy, phòng ở nhà họ Lục chỉ có hai tầng, nhảy từ trên đó xuống thật sự không chết được.
Nghe thấy động tĩnh, Dịch Thành xông vào, khuôn mặt anh đầy phong trần, cằm mọc râu, như thể mấy ngày không cạo.
“Dịch Thành.”
Tôi tiện tay lấy quả táo bên giường ném vào anh, Dịch Thành bị ném trúng, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng và căng thẳng, vội vàng bước tới ôm tôi đặt lại giường.
Mẹ Lục gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ kiểm tra sơ qua:
“Bệnh nhân trong nửa tháng này không được tùy tiện xuống giường, đầu gối vốn đã có vết thương không thể phục hồi, nếu còn cử động lung tung, sẽ không giữ được chân đâu.”
Rõ ràng là bác sĩ có chút giận dữ, Dịch Thành vội vàng xin lỗi, hứa rằng lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.
Bác sĩ nhìn những người vây quanh tôi một cách kỳ lạ, rồi nói với tôi:
“Nếu cần giúp đỡ, hoặc cần trợ giúp pháp lý, hãy tìm tôi.”
Nói xong, liền đi kiểm tra các giường khác.
Cũng phải thôi, với những vết thương trên người tôi, không tránh khỏi việc người ta nghĩ nhiều.
Dịch Thành ôm lấy tôi, toàn thân phong trần, tôi đẩy anh ra, mẹ Lục lại ôm lấy tôi.
Lần này tôi không dám đẩy.
“Con gái ngoan, con chịu khổ rồi, tất cả là lỗi của dì, dì dạy con không tốt.”
Tôi an ủi dì:
“Không sao đâu dì, mọi chuyện đã qua rồi.”
Lục Kiêu đứng im lặng ở góc phòng bệnh, đầy vẻ áy náy, chắc anh cũng không ngờ tôi lại nhảy xuống từ phòng mình.
“Đi đến đây! Quỳ xuống xin lỗi Thời Tâm!”
Bố Lục ra lệnh.
Lục Kiêu ngoan ngoãn bước tới, tôi nhìn sang Dịch Thành cầu cứu, Dịch Thành kéo anh ấy đứng dậy.
“Thời Tâm không chịu nổi đâu.”
“Đúng vậy, chú Lục, nhà họ Lục nuôi con bao lâu nay, lần này, coi như con báo đáp cho nhà họ Lục.”
Mẹ Lục nghe xong, khóc to hơn:
“Con gái, con muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta sao?”
Tôi lắc đầu, không phải cắt đứt với họ, mà là với Lục Kiêu.
“Chú Lục, dì, trước đây con không hiểu chuyện, đã làm phiền hai người nhiều rồi. Bố mẹ con mất sớm, cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng con, trong lòng con, hai người như bố mẹ ruột vậy.”
Chú Lục cũng không kìm được, nước mắt chảy dài, bước tới vỗ vỗ tay tôi:
“Là nhà họ Lục có lỗi với con.”
Nói thêm vài câu nữa, bố mẹ Lục rời đi, bảo tôi yên tâm dưỡng bệnh, ngày mai sẽ tới thăm tôi.
Lục Kiêu đứng ngoài cửa, mãi không chịu rời đi.
“...Thời Tâm, chúng ta không thể nào quay lại được nữa, đúng không?”
Nghe thấy câu này, Dịch Thành muốn xông lên đánh anh ấy, nhưng tôi giữ lại.
“Ừ.”
“Bảy năm quá khổ rồi, Lục Kiêu, đời người có bao nhiêu lần bảy năm chứ?”
10.
Sau khi xuất viện, Dịch Thành đưa tôi đến đồn cảnh sát, với sự giúp đỡ của anh ấy, những kẻ bắt cóc tôi đều bị bắt giữ.
“Này, tôi nghe nói đội trưởng Dịch sau khi giải ngũ, đã đi làm vệ sĩ cho nhà giàu, lần này sao lại quay về nghề cũ rồi?”
“Chậc, cậu chưa nghe à? Đội trưởng Dịch bị tiểu thư nhà giàu để ý, kết quả là tiểu thư đó bị bắt cóc, đội trưởng Dịch không thể không ra tay vì tình yêu mà!”
Là người trong cuộc, tôi ngồi ở hành lang ngoài, ăn bánh đậu xanh mà Dịch Thành mua cho, vừa nghe những lời đồn về mình.
“Em gái, sao em ngồi đây một mình? Người nhà đâu?”
Tôi chỉ vào trong phòng.
Dịch Thành với khuôn mặt đen sì bước ra.
Hai cảnh sát đứng nghiêm chào.
“Đội trưởng Dịch!”
“Hai cậu, đừng có suốt ngày lan truyền tin đồn nhảm.”
Dịch Thành kéo tôi đứng dậy khỏi ghế.
Hai cảnh sát mở to mắt, trố mắt nhìn em gái biến thành chị dâu.
“Sao lại không truyền? Tôi thấy nghe cũng hay mà.”
Dịch Thành: “......”
Cảnh sát: “......”
11.
Sau khi Dịch Thành giải ngũ, anh ấy tham gia vào vụ án lần này, được coi là hành động dũng cảm của công dân.
Sau khi hoàn thành biên bản nhiệm vụ, anh ấy còn nhận được một danh hiệu.
Anh ấy có chút ngại ngùng, dù sao cũng có chút tư lợi cá nhân.
“Có gì mà ngại? Anh làm việc này, phải ghi vào gia phả của nhà em đấy.”
Dịch Thành che ô cho tôi, chúng tôi mua rau, rồi đi về nhà.
“Nhà họ Thời các em còn có gia phả nữa à?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì được, em nhất định phải ghi chuyện này của anh vào... nếu không thì tối nay anh thắp hương cho chú dì, viết thư thì chậm quá.”
Tôi: “......”
Sau khi Dịch Thành trở về, anh ấy dỗ dành tôi một lúc lâu.
Khi tôi biết rằng lúc cảnh sát bất ngờ gọi đi làm nhiệm vụ, anh ấy không kịp gọi tôi dậy, chỉ mặc đồ rồi lao ra ngoài, tôi vẫn cảm thấy sợ.
Anh ấy nói, may mà trong tủ lạnh có đồ ăn đủ cho một tuần, sau một tuần anh ấy cũng sẽ về, nhưng không ngờ tôi lại ra ngoài tìm anh ấy, rồi bị Lục Kiêu bắt về nhà họ Lục.
Trước bữa tối, tôi nằm trên ghế sofa, một tay cầm chứng minh thư, một tay tra cứu trên điện thoại.
Trong bếp, Dịch Thành vừa cắt rau vừa lớn tiếng trò chuyện với tôi.
“Trình Tuyết bị bắt rồi, tòa án đã khởi tố cô ta.”
“Ừ.”
“Lục Kiêu bị nghi ngờ... cố ý giết người, có thể cũng sẽ bị triệu tập để thẩm vấn.”
“Ừ, đến lúc đó em sẽ viết một lá thư hòa giải.”
Không biết từ lúc nào, tiếng cắt rau trong bếp dừng lại, Dịch Thành đi đến sau lưng tôi, bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi.
“Em viết thư hòa giải cho anh ta? Sao không hòa giải với anh trước?”
Tôi lườm anh một cái, Dịch Thành liền xị mặt xin lỗi.
“Em tra lịch rồi, ngày mai là ngày tốt.”
Dịch Thành tìm thấy đôi dép mà tôi đã bỏ quên trong phòng ngủ, mang đến đặt lên chân tôi.
“Ừ?”
“Hợp để cưới hỏi.”
“Ừ?”
Tôi đá anh một cái:
“Ừ gì mà ừ? Ngày mai mang chứng minh thư của anh, cùng em đi đến Cục Dân Chính.”
Dịch Thành đột nhiên đứng thẳng dậy, vui sướng như một chú chó con, ôm chặt lấy tôi, cọ cọ:
“Anh biết ngay, là em tốt với anh nhất”
12.
Vào ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, tôi đặc biệt báo tin này cho bố mẹ Lục, tối đến, tôi cùng Dịch Thành mang theo thư hòa giải đến nhà họ Lục ăn cơm.
Hiện giờ, tôi vẫn chỉ có thể ăn một chút thức ăn chính, hơn nữa Dịch Thành cảm thấy mình đã có danh phận chính đáng, càng nghiêm ngặt trong việc giám sát tôi.
Mẹ Lục nắm tay tôi, cười hỏi:
“Con gái muốn tổ chức đám cưới khi nào, nói trước với dì, dì sẽ chuẩn bị sớm.”
Bố Lục lấy ra một đôi dây chuyền ngọc như ý, vừa nhìn đã biết rất có giá trị:
“Dây chuyền này là dì con làm vào năm con mười tám tuổi, chỉ chờ đến hôm nay thôi.”
Tôi nhận lấy, cảm ơn bố Lục.
Lục Kiêu không xuất hiện suốt buổi.
Khi rời khỏi nhà họ Lục, tôi bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình từ phía sau, quay đầu lại nhưng chẳng thấy ai.
“Sao vậy?”
Dịch Thành hỏi tôi.
“Không có gì.”
Lục Kiêu đứng trong bóng tối, ôm khung ảnh, gần như rơi lệ.
Bên trong là bức ảnh của anh khi còn trẻ cùng một cô gái, Thời Tâm tươi sáng, Thời Tâm kiêu ngạo, Thời Tâm mà ánh mắt đầy ắp hình bóng anh, giờ đã không còn quay lại nữa.
-Hết-
Bình luận facebook