Tôi và bạn thân cùng thi đỗ vào một trường đại học, sau đó chúng tôi được xếp vào cùng phòng ký túc xá với ba cô công chúa nhỏ đến từ Thượng Hải, Chiết Giang và Bắc Kinh.
Ngay ngày đầu tiên chuyển vào ký túc xá, ba nàng công chúa đã gửi ba tuyên bố vào trong nhóm chat phòng:
Một: Công chúa nhỏ đến từ Chiết Giang thích ngủ nướng, nếu bạn nào có thể mang bữa sáng giúp cô ấy, mỗi lần sẽ được thưởng cho 50 tệ tiền lì xì.
Hai: Công chúa nhỏ đến từ Thượng Hải ghét phải đi lấy đồ chuyển phát nhanh, nên nếu có bạn nào có thể giúp cô ấy lấy đồ, thì mỗi lần sẽ được trả 100 tệ tiền phí ship tận phòng.
Ba: Công chúa nhỏ đến từ Bắc Kinh không thích giặt quần áo, nên nếu bạn nào có thể giúp cô ấy giặt đồ, thì mỗi một bộ quần áo sẽ được thưởng 200 tệ tiền lì xì.
Kiếp trước, cô bạn thân của tôi rất thích giả vẻ thanh cao.
Cô ấy ngăn không cho tôi giúp ba cô công chúa mua bữa sáng, lấy đồ hay giặt quần áo, còn nói với tôi: “Làm người phải có cốt cách, cậu như vậy chẳng khác gì nô lệ thời xưa cả.”
Sau này, mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi hỏi vay tiền cô ấy.
Cô ấy không những không cho tôi vay mà còn bảo dù nghèo nhưng phải có chí khí, không thể tùy tiện vay mượn tiền người khác.
Cuối cùng mẹ tôi qua đời, còn tôi thì chìm trong nỗi đau mất người thân, lúc qua đường đã bị xe tông ch.
Trước khi ch, tôi nhìn thấy cô bạn thân tự cho mình là thanh cao, đang ngồi trên xe của một phú nhị đại cười nói vui vẻ.
Sau khi sống lại, tôi gạt tay cô bạn thân đang định ngăn cản tôi ra, rồi trả lời ba cô công chúa nhỏ: “Sấm sét ngang trời, lão nô xuất hiện rồi đây!”
——
01.
“Có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao? Chúng tôi đâu phải nô lệ của các cậu, bố mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi, làm người phải có cốt cách.”
“Thẩm Kỳ, cậu nói có đúng không?”
20 phút trước, tôi đã được trùng sinh, trở về ngày đầu tiên nhập học.
Ba nàng công chúa đã gửi tuyên bố của mình vào trong nhóm chat phòng ký túc xá.
Tôi còn chưa kịp nói gì.
Vương Phương đã kéo tôi về phe của cô ấy trước.
Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng vì tức giận, cô ấy chống nạnh, trừng mắt nhìn tôi, như thể hy vọng tìm thấy được sự đồng tình trong ánh mắt tôi.
Đáng tiếc…
Kiếp này, tôi sẽ làm cậu thất vọng rồi!
“Thật sao? Chỉ cần mang cơm thôi mà đã được 50 tệ? Trời ơi, vậy 50, 100, 200, một ngày tôi có thể kiếm được hơn 400 tệ cơ đấy!”
“Ba cô công chúa nhỏ à~, các cậu cứ yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ gọi đâu có đó!”
Lời vừa dứt, ba cô công chúa đã cười nghiêng cười ngả.
Trải qua một kiếp, tôi biết ba nàng công chúa nhỏ này đều là những người rất tốt bụng.
Chỉ là kiếp trước, Vương Phương đã gieo rắc bất hòa giữa chúng tôi, dẫn đến việc tôi dần bị cô lập trong ký túc xá.
Nghe thấy những lời tôi nói, Vương Phương như một con gà mái xù lông.
“Thẩm Kỳ, cậu bị điên rồi sao? Làm người phải có cốt cách, cậu làm như vậy, chẳng khác gì nô tỳ thời xưa?”
Tôi liếc nhìn cô ấy:
“Thẩm Kỳ, con người phải giải quyết vấn đề sinh tồn trước, rồi mới nghĩ đến vấn đề tôn nghiêm.”
“Đừng quên, bố mẹ cậu một tháng chỉ cho cậu 600 tệ tiền sinh hoạt thôi đấy.”
Tôi vừa dứt lời, tiếng kêu kinh ngạc của ba nàng công chúa đồng thời vang lên.
Công chúa Bắc Kinh Liễu Nguyệt Minh kinh ngạc che miệng, “600, thế, thế này làm sao sống nổi?”
Tôi cười nói, “Nguyệt Minh, cậu không cần phải lo cho cô ấy đâu, có cốt cách là có thể sống được.”
02.
Vương Phương đang dọn dẹp đống hành lý ít ỏi đến đáng thương của mình, cau mày nói: “Hừ, học hành cho lắm vào mà toàn vào bụng chó, nếu chú dì biết cậu trơ trẽn như vậy, chắc chắn sẽ thấy xấu hổ đến chết mất.”
Đúng vậy, kiếp trước tôi cũng giống như cô ấy, chính nghĩa mà từ chối ba nàng công chúa nhỏ.
Vương Phương đứng trên đỉnh cao đạo đức phán xét tôi, “Tôi đang thay bố mẹ cậu dạy dỗ cậu đấy, dù sao hai nhà chúng ta cũng quen biết, tôi không thể để cậu làm họ mất mặt được.”
Nghĩ đến đây, tôi ném cho cô ấy một câu, “Cậu không mất mặt là được rồi ~”
Qua giờ nghỉ trưa, tôi giúp Đới Hiểu, cô công chúa nhỏ Thượng Hải, lấy đồ chuyển phát nhanh, sau khi trở về ký túc xá dễ dàng kiếm được 100 tệ.
Buổi chiều tôi lại mang quần áo của Liễu Nguyệt Minh đến tiệm giặt ủi, lại có thêm 200 tệ bỏ túi.
Đến tối, Vương Phương có vẻ không ngồi yên được nữa rồi.
“Thẩm Kỳ, cùng đi ăn tối nhé.”
Tôi biết cô ấy đang tính toán gì trong lòng.
Gia đình Vương Phương không khá giả, nhiều năm nay đều dựa vào sự giúp đỡ của bố mẹ tôi, giới thiệu cho họ vài công việc lặt vặt mới có thể duy trì cuộc sống.
Một tháng 600 tệ tiền sinh hoạt, ở một trường đại học tại thành phố lớn, cơ bản chỉ đủ ăn uống ở căn tin.
Giờ thấy tôi một ngày dễ dàng kiếm được 300 tệ, cô ấy muốn ăn chực đây mà.
“Được thôi, tôi nghe nói trường mình có một phố ăn vặt, vừa hay muốn đi xem.”
Khuôn mặt Vương Phương trở lại vẻ dịu dàng thường ngày, kéo tay tôi ra khỏi ký túc xá.
Phố ăn vặt toàn là nhà hàng và quầy hàng.
Tôi lúc thì nhìn cái này, lúc thì ngửi cái kia, nhưng không mua gì cả.
Điều này làm Vương Phương sốt ruột.
“Rốt cuộc cậu muốn ăn gì? Nhìn cả nửa ngày rồi!”
Tôi nhướng mày, cố ý nói thật to, “Cậu quản tôi ăn gì sao? Cậu muốn ăn thì tự đi mua đi!”
“Cậu không định chờ tôi mời cậu đấy chứ?”
Sắc mặt Vương Phương cứng đờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cô ấy ho nhẹ hai tiếng.
“Cậu nói gì vậy! Người liêm khiết không nhận của bố thí, ai thèm chứ?”
Cô ấy buông tay tôi ra, nhìn món lẩu cay bên cạnh, nuốt nước miếng.
Tôi nổi lên ý muốn trêu chọc, bèn giả vờ bước vào quán lẩu cay, “Ồ, vậy được rồi, tôi đi ăn lẩu cay đây.”
Vương Phương đứng ở cửa, dường như đang đợi tôi gọi cô ấy vào cùng, nhưng tôi thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
“Này! Cậu… Vậy tôi, vậy tôi phải làm sao?”
Lúc này tôi mới quay lại, “Tôi đâu phải bố mẹ cậu, còn muốn tôi phải quản cậu ăn gì à?”
Phố ăn vặt đông người qua lại, mặt Vương Phương đỏ bừng như gan heo.
Khi tôi ăn xong lẩu cay, cô ấy đã không còn ở đó nữa.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi đều giúp ba nàng công chúa nhỏ mua bữa sáng, lấy đồ chuyển phát nhanh và giặt quần áo.
Bản thân những việc này cũng không có gì to tát, lại còn kiếm được tiền, tại sao không làm chứ?
Mặc dù gia đình tôi cũng có điều kiện, nhưng tôi không cho rằng việc tự mình kiếm tiền có gì đáng xấu hổ.
Vì có ký ức kiếp trước, tôi đã hòa nhập với mọi người trong ký túc xá, đặc biệt là Liễu Nguyệt Minh.
Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt hơn, đi học, đi ăn, đi dạo phố, hầu như không rời nhau.
Mỗi lần Vương Phương nhìn thấy tôi ra ngoài với họ, đều tức đến đỏ mắt.
03.
Vì Liễu Nguyệt Minh mỗi lần ăn cơm đều gọi tôi đi cùng.
Mỗi khi tôi về, Vương Phương lại bắt đầu nói bóng gió trong ký túc xá.
“Thẩm Kỳ thật hạnh phúc, ngày nào cũng được ăn chực uống chực, không giống tôi, mọi việc đều phải tự mình làm.”
Tôi đáp trả.
“Đúng vậy, cho nên cậu phải cố gắng lên, không thể ngày nào cũng ngủ đến 12 giờ mới dậy.”
“À đúng rồi! Hôm nay giáo viên chủ nhiệm còn điểm danh cậu đấy, thấy cậu không đến còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu tiêu đời.”
Vương Phương hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Liễu Nguyệt Minh nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng, chúng tôi nhìn nhau cười.
Tôi siêng năng lại dễ nói chuyện, đến học kỳ hai, mỗi tháng tiền lì xì mà ba nàng công chúa nhỏ gửi cho tôi đã lên tới hơn một nghìn tệ.
Vương Phương nói không ghen tị là giả, chỉ là cô ấy không hạ mình để làm những việc như vậy được.
Cô ấy nói như rồng leo, làm như mèo mửa*, hứa hẹn chắc như đinh đóng cột sẽ đi làm thêm, nhưng thực tế lại lười như heo.
*tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Mỗi lần thấy tôi chạy việc cho ba nàng công chúa nhỏ, cô ấy lại buông vài câu đầy ghen tị và cay cú.
“Ồ! Nô tài đi lấy cơm đấy à?”
“Ma ma đi lấy đồ chuyển phát nhanh à?”
“Nhìn xem hôm nay cung nữ ở cục giặt giũ đã giặt được mấy bộ quần áo rồi?”
Tôi cũng lười để ý đến cô ấy, chỉ là khi mua quần áo sẽ cố tình để cô ấy nhìn thấy giá.
“Hừ! Vẻ ngoài đẹp đẽ nhan nhản khắp nơi, tâm hồn thú vị mới là hiếm có.”
“Cậu có mặc đồ đắt tiền đến mấy cũng không che giấu được mùi tiền trên người mình đâu.”
Phần lớn thời gian, còn chưa đợi tôi lên tiếng, Liễu Nguyệt Minh và Đới Hiểu đã không thể chịu đựng được nữa.
Các cô công chúa nhỏ khi lên tiếng phản bác thì chẳng cần giữ thể diện cho ai cả.
“Vậy thì đừng có giấu nữa, để chúng tôi chiêm ngưỡng tâm hồn thú vị của cậu đi?”
“Gia cảnh không tốt, học hành không giỏi, cũng không xinh đẹp bằng Thẩm Kỳ, cậu lấy gì ra so với cô ấy?”
Chỉ vài câu nói, Vương Phương đã bị phản bác đến cứng họng, chỉ còn biết tức tối để lại một câu.
“Mua quần áo đẹp như vậy chẳng phải là để câu dẫn người khác sao? Lẳng lơ, không biết giữ mình. Nếu là thời xưa, loại phụ nữ này phải bị dìm lồng heo.”
Tôi thản nhiên nói, “Vương Phương, cậu có nhét giẻ rách vào mồm không đấy? Sao nói chuyện vừa thối vừa chua lòm thế.”
Lâu dần, Vương Phương cảm thấy tự chuốc lấy nhục nhã, cũng không còn ngày nào cũng nhắm vào tôi nữa.
Thời gian cô ấy ở ký túc xá ngày càng ít, mà trên lớp, chúng tôi cũng hiếm khi gặp cô ấy.
Hôm nay, bạn trai phú nhị đại của Liễu Nguyệt Minh, Cao Vũ, đến trường thăm cô ấy.
Liễu Nguyệt Minh và Cao Vũ đang tình tứ dưới tòa nhà ký túc xá.
Tôi mỉm cười chào họ rồi chuẩn bị lên lầu.
Lúc này, Vương Phương vừa hay đi từ trên lầu xuống, cô ấy nhìn thấy Cao Vũ cả người toàn đồ hiệu logo lớn, hai mắt liền sáng rực.
Cao Vũ tay phải cầm 99 đóa hồng, tay trái nâng một chiếc hộp nhung xanh, không cần nhìn cũng biết bên trong chắc chắn là món trang sức đắt tiền.
Vương Phương đứng ngây người ở cửa ký túc xá, trong mắt là sự tham lam và ghen tị không hề che giấu.
Liễu Nguyệt Minh ngại ngùng nhận lấy quà và hoa, xoay người trở về ký túc xá.
Tôi kéo cô ấy lại, “Đợi đã, đừng về vội.”
Liễu Nguyệt Minh không hiểu tại sao, nhưng vẫn dừng bước.
Chúng tôi nấp sau cánh cửa tầng một, nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Vương Phương quay đầu lại thấy tôi và Liễu Nguyệt Minh đều không có ở đó, cô ấy chỉnh trang lại quần áo một chút.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô ấy không rời khỏi Cao Vũ, giống như một con báo săn đang nhìn chằm chằm con mồi.
Sau đó, cô ấy mở nắp bình nước của mình, từ từ tiến về phía Cao Vũ.
Ngay khi đến bên cạnh Cao Vũ, Vương Phương kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Ai da!” Tiếp theo, cơ thể cô ấy đổ về phía Cao Vũ.
Thế là cô ấy cứ thế ngã vào vòng tay Cao Vũ, nước cũng “tình cờ” đổ lên người anh ấy.
“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Vương Phương luống cuống dùng tay lau nước cho Cao Vũ, đôi mắt lo lắng còn vương lệ.
Thật sự rất đáng thương.
“Không sao, không có gì đâu.”
Vương Phương cắn chặt môi dưới, bày ra vẻ mặt quật cường, “Từ nhỏ ba mẹ đã dạy tôi, làm hỏng đồ của người khác thì phải đền, tôi sẽ đền áo cho anh.”
Nói xong, cô ấy càng thêm kiên định, “Tôi biết áo của anh rất đắt, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ đi làm kiếm tiền, nhất định sẽ đền cho anh một cái mới.”
Lọ lem, thiếu gia nhà giàu nào mà không động lòng chứ?
Huống chi còn là một lọ lem xinh đẹp.
“Tôi có thể thêm WeChat của anh không? Tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay khi tôi tiết kiệm đủ, tôi chắc chắn sẽ không lừa anh đâu.”
Cao Vũ mỉm cười lịch sự, lấy điện thoại ra cho Vương Phương thêm bạn.
Liễu Nguyệt Minh nhìn mà nghiến răng, “Vương Phương này, ngày nào cũng nói về sự thanh cao, tôi còn tưởng cô ấy thanh cao thật, hóa ra toàn là giả tạo.”
Đúng vậy.
Hình tượng của Vương Phương chỉ là để người khác thấy.
Nếu như kiếp trước tôi không nhìn thấy cô ấy ôm ấp một cậu ấm, ngồi chung một xe trước khi chết, thì tôi cũng sẽ giống như Liễu Nguyệt Minh, nghĩ rằng cô ấy thật sự thanh cao.
Nhưng sau khi sống lại một đời, tôi đã hiểu rõ cô ấy là người như thế nào.
Thấy Liễu Nguyệt Minh định ra ngoài vạch trần Vương Phương, tôi vội vàng kéo cô ấy lại, “Ruồi không bâu vào trứng lành.”
“Vậy phải làm sao? Cứ đứng nhìn thế này à?”
Tôi che miệng, nói nhỏ vào tai cô ấy vài câu, Liễu Nguyệt Minh nghe xong, cười một cách không đứng đắn.
Từ khi Vương Phương và Cao Vũ thêm WeChat nhau, Vương Phương bắt đầu nhắn tin suốt ngày.
Đôi khi đi ngang qua cô ấy, cô ấy còn nhanh chóng đóng khung chat.
Đúng là có tật giật mình.
Điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn là từ hôm đó, vòng bạn bè của Vương Phương được đặt thành chỉ xem được trong một tháng.
Mỗi ngày cô ấy đều đăng ảnh cảnh đi làm thêm tìm được trên mạng, kèm theo những dòng chữ yếu đuối.
[Vất vả một chút thì đã sao? Con gái phải mạnh mẽ độc lập.]
[Nghèo khó không phải là cái cớ để trốn tránh, không ai sinh ra đã thấp kém hơn người khác.]
Liễu Nguyệt Minh xem xong, mỗi ngày đều than thở với tôi, tôi bảo cô ấy cứ nhịn thêm chút nữa.
Vương Phương không chỉ nhắn tin suốt ngày, mà thỉnh thoảng còn không về ký túc xá.
Cứ như vậy hai tháng trôi qua.
Vương Phương có thai!
04.
Vương Phương lén lút cầm que thử thai vào nhà vệ sinh.
Cô ấy nghĩ không có ai trong ký túc xá.
Nhưng!
Vì tôi ở giường trên và có rèm che nên Vương Phương không phát hiện ra tôi đang ngủ trong ký túc xá.
Khi cô ấy cầm que thử thai đi ra khỏi nhà vệ sinh, miệng lẩm bẩm, “Mình mang thai rồi…”
Có lẽ sợ bị người khác phát hiện, Vương Phương vội vàng tiêu hủy que thử thai rồi lén lút rời khỏi ký túc xá.
Tôi cũng không nói cho ai biết chuyện Vương Phương mang thai.
Cùng lúc đó.
Ba cô công chúa nhỏ khác trong ký túc xá đột nhiên phát hiện một số đồ của mình bị mất.
“Thẩm Kỳ, rõ ràng tôi đã mua một chai nước hoa mới, hôm nay muốn lấy ra dùng, nhưng đột nhiên không tìm thấy nữa.”
Tôi an ủi cô ấy, “Có phải cậu để quên ở đâu rồi không?”
“Cũng có thể, tôi vốn không thích dọn dẹp đồ đạc, có thể đã để lung tung ở đâu đó rồi.”
Nhưng lúc này tôi lại chú ý đến biểu cảm có chút không được tự nhiên của Vương Phương.
Thực ra tôi đã biết từ sớm, những thứ đó đều bị Vương Phương lấy trộm.
Kiếp trước cô ấy đã lấy trộm đồ của ba cô công chúa nhỏ, sau đó lại đổ tội cho tôi.
Việc đó khiến mọi người xa lánh tôi, bốn năm đại học, tôi sống thận trọng như đi trên băng mỏng.
Lần này, tôi cố tình không vạch trần cô ấy ngay từ đầu, chỉ để chờ cô ấy ăn cắp thành nghiện.
Đồng thời có thêm chuyện của Cao Vũ, bây giờ vạch trần bộ mặt thật của cô ấy quả là đúng lúc.
Mấy ngày nay, hai nàng công chúa nhỏ khác trong ký túc xá cũng luôn nhắc đến việc đồ đạc của họ bị mất.
Vương Phương lại giở trò cũ.
Cô ấy đặt những thứ ăn cắp được vào ngăn kéo của tôi.
Cho đến ngày mâu thuẫn bùng nổ, Liễu Nguyệt Minh hỏi Vương Phương có phải đã lấy trộm đồ của mình hay không.
Cô ấy chỉ vào mũi Liễu Nguyệt Minh mắng, “Có tiền thì ghê gớm lắm à! Có tiền là có thể vu oan cho người khác sao?”
“Vương Phương tôi sống ngay thẳng, làm việc đàng hoàng, dù gia đình có nghèo đến đâu cũng sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy!”
Mắng đến cuối cùng, Vương Phương đột ngột mở ngăn kéo của tôi ra.
Mỹ phẩm cao cấp rơi vãi khắp sàn.
“Thấy chưa? Chuyện ăn cắp vặt là do Thẩm Kỳ, thật không biết xấu hổ! Cậu không biết xấu hổ như vậy, bố mẹ cậu có biết không?”
Cô ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo như thể cô ấy thực sự trong sạch.
Tôi cười khẩy, “Cậu chắc chắn tôi là kẻ trộm như vậy sao?”
“Sao nào, đồ từ ngăn kéo của cậu rơi ra, cậu còn không thừa nhận sao?”
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ấy, liền trực tiếp lấy điện thoại ra, ngay trước mặt cô ấy gọi 110.
“Alo, tôi muốn báo án, trong ký túc xá mất đồ, có người vu oan cho tôi… địa chỉ là…”
Sắc mặt Vương Phương trắng bệch, cô ấy giật lấy điện thoại của tôi, “Mất có chút đồ, cần gì phải báo cảnh sát chứ?”
Cảnh sát nhận được tin báo vẫn đến, nhưng nghe nói chỉ mất mỹ phẩm, quần áo và túi xách, không để tâm lắm, còn giáo dục tôi đừng báo án tùy tiện, lãng phí nguồn lực cảnh sát.
Vương Phương nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn vẻ mặt của cô ấy, hi vọng lát nữa cô ấy vẫn còn có thể ung dung như vậy.
Liễu Nguyệt Minh nhíu mày nói: “Chú cảnh sát, cháu mất 2 chai nước hoa, 1 thỏi son, 1 lọ kem nền, 2 bảng phấn mắt…”
“Đương nhiên những thứ này không quá đắt, chỉ khoảng hơn hai vạn, nhưng cháu còn mất một chiếc túi Hermes, đó là quà sinh nhật bố cháu tặng, phải mua kèm hoá đơn 15 vạn mới mua được, giá trị khoảng 50 vạn.”
Tiếp đó, Đới Hiểu và cô công chúa nhỏ Chiết Giang, Tống Vân, cũng liệt kê những món đồ bị mất của mình.
Cảnh sát nghe xong mắt mở to, ba người cộng lại, ôi chao!
Tổng giá trị đồ bị mất gần 100 vạn, đây quả là đại án trọng án.
Tôi nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Chú cảnh sát, xin hỏi đã đủ tiêu chuẩn lập án chưa ạ?”
Nói xong, tôi liếc nhìn Vương Phương, mặt cô ấy trắng bệch, như bị hút cạn máu ngay lập tức.
Vương Phương hoảng sợ hét lên, “Không thể nào, chỉ, chỉ vài bộ quần áo và túi xách, sao có thể đắt như vậy chứ?”
Đúng là có tật giật mình.
Ánh mắt cảnh sát nhìn cô ấy cũng khác hẳn.
Liễu Nguyệt Minh khinh bỉ nói: “Đó là do cậu chưa từng trải mà thôi.”
“Chú cảnh sát, cháu trong sạch, hôm nay mọi người trong ký túc xá đều có mặt, chú có thể điều tra.”
Tôi chỉ vào đống mỹ phẩm trên sàn, “Có người đã lén để tang vật vào ngăn kéo của cháu, nếu không tin chú có thể kiểm tra dấu vân tay, cháu nghĩ trên đó chỉ có dấu vân tay của chủ nhân và kẻ trộm.”
Vương Phương như con chó điên bị giẫm phải đuôi.
“Tại sao lại điều tra tôi? Những thứ này của các người có đáng giá từng đó tiền hay không còn chưa chắc, hơn nữa cậu suốt ngày làm chân sai vặt cho ba người bọn họ, chắc chắn là vì ghen tị nên mới ăn trộm!”
Liễu Nguyệt Minh là người đầu tiên đứng ra nói đỡ cho tôi, “Tôi tin tưởng Thẩm Kỳ, cô ấy làm việc đàng hoàng ngay thẳng.”
“Tôi cũng tin tưởng Thẩm Kỳ, dù là giúp chúng tôi chạy việc kiếm tiền, đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt, không giống như cậu suốt ngày chỉ biết nói mình thanh cao, nhưng sau lưng lại làm những chuyện mờ ám.”
“Đúng vậy! Chú cảnh sát, cháu cũng tin tưởng Thẩm Kỳ, các chú phải điều tra kỹ càng, cho chúng cháu một câu trả lời.”
Tôi thấy mặt Vương Phương lúc xanh lúc trắng, hai tay siết chặt, không ngừng run rẩy.
05.
Sinh viên đại học còn chưa bước vào xã hội, nhìn thấy cảnh sát vốn đã căng thẳng, huống hồ gì còn dưới trường hợp ăn trộm như cô ấy.
“Chú cảnh sát, kẻ trộm bị bắt sẽ bị phạt tù phải không ạ?” Tôi nghiêng đầu hỏi.
Sinh viên đại học ăn trộm bị phạt tù, bao nhiêu năm học coi như đổ sông đổ biển, cả cuộc đời coi như chấm hết.
Phòng tuyến tâm lý của Vương Phương hoàn toàn sụp đổ.
Cô ấy mềm nhũn dựa vào tủ rồi ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Lúc này chủ nhiệm lớp và cố vấn học tập cũng đến, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi đương nhiên phải báo cho họ biết.
Không chỉ vậy, bên ngoài ký túc xá còn có rất nhiều sinh viên tụ tập xem náo nhiệt.
Vương Phương lúc này toàn thân run rẩy như cái sàng, nào còn dáng vẻ cứng rắn, thanh cao, trong sạch kia nữa.
Lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo, Vương Phương chỉ là một tên trộm bị mọi người khinh thường mà thôi.
Dù bây giờ có tỏ ra đáng thương và bất lực đến đâu, đối với mọi người cô ấy cũng chỉ là một con chuột cống chạy qua đường, ai cũng muốn đánh.
Thấy mọi người đã đến gần đủ, tôi chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi mở laptop, bật video giám sát.
Đó là tôi và Liễu Nguyệt Minh đã bàn bạc trước, tôi đã lắp camera giám sát trên bàn cô ấy từ sớm.
Để đảm bảo sự riêng tư, camera chỉ hướng về phía bàn và tủ quần áo của cô ấy.
Lúc này trên màn hình, khuôn mặt của Vương Phương rõ đến mức có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông.
Chỉ thấy cô ấy lục lọi trên bàn của Liễu Nguyệt Minh một cách thành thạo, lấy đi hết món đồ này đến món đồ khác.
Không chỉ vậy, cô ấy còn mở tủ quần áo, lấy quần áo ra so thử trên người, cuối cùng lấy trộm hai chiếc áo sơ mi và một chiếc áo khoác.
Còn tiện tay lấy một chiếc túi da nhỏ.
Đến đây, chẳng phải đã khớp rồi sao?
Cảnh sát, giáo viên, bạn học, tất cả những ai có mắt đều nhìn thấy.
“Quả nhiên là cô ấy ăn trộm, bình thường ra vẻ có cốt cách lắm, cái này không cần cái kia không cần, hóa ra sau lưng lại ‘cố gắng’ như vậy.”
“Thật không biết xấu hổ, còn suốt ngày nói Thẩm Kỳ là nô tài, hóa ra là ghen tị người ta kiếm được tiền sao?”
“Tiền của tôi cũng bị mất, có phải cũng bị cô ấy ăn trộm không?”
“Cậu nói vậy, tôi cũng từng mất một cái ví, bên trong có hai nghìn đấy.”
Vương Phương hoàn toàn hoảng loạn, cô ấy quỳ trên nền đất lạnh lẽo, dập đầu lia lịa đến mức trán đã sưng tấy lên.
“Chú cảnh sát, thầy cô, em không dám nữa, mọi người tha thứ cho em đi, đừng đưa em vào tù mà, xin mọi người đấy!”
“Nguyệt Minh, Đới Hiểu, Tống Vân, tôi thật sự không biết đồ của các cậu lại đắt đến vậy, các cậu tha cho tôi đi, nếu tôi phải ngồi tù, thì cả đời này coi như xong rồi! Tôi xin các cậu đấy!”
Vương Phương biết rất rõ, chỉ cần mọi người quyết định không truy cứu, rồi cầu xin thầy cô, cô ấy cùng lắm chỉ bị kỷ luật cảnh cáo nặng.
Như vậy vẫn tốt hơn là bị ghi vào hồ sơ, và vào tù.
Mấy người Liễu Nguyệt Minh sẽ không truy cứu sao?
Đương nhiên, bởi vì tôi đã bàn bạc trước với họ rồi.
Kiếp này tôi không còn cô độc như trước nữa, ba nàng công chúa nhỏ đều là thần trợ giúp của tôi!
Hơn nữa ngồi tù hạnh phúc biết bao, Vương Phương không xứng!
06.
“Nguyệt Minh, hay là lần này bỏ qua đi, nhà Vương Phương nghèo, khó khăn lắm mới thi đậu đại học.”
Tôi cố tình nói lớn trong phòng ký túc xá.
Ba người Liễu Nguyệt Minh cũng gật đầu, “Trả lại đồ, chuyện này coi như xong.”
“Các bạn học, làm ơn đừng truyền ra ngoài, cho cô ấy một cơ hội nữa.”
“Vương Phương cũng không dễ dàng, bình thường hay nói người nghèo cũng phải có cốt cách, lần này có thể chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi nghĩ sau này cô ấy chắc chắn sẽ không tái phạm nữa đâu.”
“Cậu thấy sao? Vương Phương.”
Chẳng phải chỉ là giả vờ đáng thương sao, chuyện này có gì khó đâu?
Tiếp theo, các bạn học khen chúng tôi rộng lượng, thầy cô khen chúng tôi hiểu chuyện, cảnh sát khen chúng tôi tốt bụng.
Vương Phương ngẩn người, cô ấy vịn vào ghế định đứng dậy, kết quả loạng choạng ngã xuống đất, ngất xỉu.
Xe cứu thương đến đưa cô ấy đến bệnh viện.
Mà ngay khi cô ấy được đưa lên xe cứu thương, Cao Vũ cũng vừa lúc đến dưới tòa ký túc xá đợi Liễu Nguyệt Minh ra ngoài ăn cơm.
Anh ấy nhìn thấy Vương Phương, lại nghe thấy các bạn học xung quanh bàn tán xôn xao.
Cao Vũ nhíu mày, trực tiếp lấy điện thoại ra, dứt khoát xóa Vương Phương.
Chủ nhiệm lớp cùng cố vấn học tập và lớp trưởng cùng đi xe đến bệnh viện trung tâm.
Khi lớp trưởng trở về còn mang đến một tin tức gây sốc.
Nghe tin này, tôi mỉm cười, đây chính là điều tôi đang chờ đợi.
Đúng như câu nói “nhà dột còn gặp mưa suốt đêm”.
Những ngày tháng của Vương Phương ở trường càng trở nên khó khăn hơn.
Hành vi trộm cắp, ngay cả khi không bị truy cứu trách nhiệm pháp lý, cũng phải chuẩn bị đối mặt với sự sỉ nhục công khai.
Các bạn học truyền tai nhau, một truyền mười mười truyền trăm, hầu như cả trường đều biết Vương Phương ăn trộm đồ.
Vương Phương mỗi ngày đi trong trường đều hận không thể chui đầu xuống đất.
Người khác chỉ cần nhìn một cái cũng khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ.
Ngay sau đó, chuyện cô ấy mang thai cũng bị lan truyền.
Mỗi ngày Vương Phương đều cảm thấy mình như một con chuột bò trong cống rãnh, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Cô ấy không còn mặt mũi nào ở trong ký túc xá nữa, thậm chí còn phải ra ngoài thuê nhà.
Từng có một Vương Phương tự cho mình là cao quý, nói rằng mình có một thân đầy kiêu hãnh, giờ đây lại bị người ta bao nuôi.
Người đàn ông lớn tuổi đó tôi đã gặp vài lần.
Đầu hói như bóng đèn 800 watt, béo ú, mặt mũi bóng nhẫy và có một chiếc mũi đỏ to tướng.
Bụng to như thai phụ sắp sinh.
Vương Phương khoác tay ông ấy trên phố, nụ cười rạng rỡ.
Người đàn ông kia thỉnh thoảng đưa tay ra bóp mông cô ấy.
Vương Phương tỏ vẻ xấu hổ, nhưng ngay sau đó lại cười càng e thẹn hơn.
Ở kiếp này, cô ấy vẫn như trước, không muốn chịu khổ đi làm, lại muốn giữ vững hình tượng thanh cao của mình ở trường.
Vì vậy, chỉ có thể để người đàn ông khác nuôi cô ấy.
Vốn dĩ ban đầu cô ấy đã nhắm vào anh chàng phú nhị đại đẹp trai lắm tiền Cao Vũ.
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy Cao Vũ đã có thiện cảm với mình.
Dù sao thì ở bên một người như vậy cũng tốt hơn nhiều so với việc làm vợ bé của người khác.
Đáng tiếc sau khi cô ấy xuất viện lại phát hiện Cao Vũ đã xóa mình.
07.
Để trói buộc Cao Vũ, Vương Phương đã tìm đến anh ấy nói, “Em đã mang thai con của anh rồi. Là cha của đứa bé, anh không thể không chịu trách nhiệm được.”
Cao Vũ đương nhiên không chịu thừa nhận. Khi nghe tin Vương Phương mang thai, anh ấy đã điều tra về cô ấy.
Vương Phương không hề trong sáng như vẻ bề ngoài. Thực tế, cô ấy luôn lén lút qua lại với nhiều người đàn ông, đúng là một đứa con gái hư hỏng.
“Tôi đã điều tra về cô rồi. Cô không chỉ lên giường với một mình tôi thôi đúng không? Ai biết đứa bé trong bụng cô có phải là con của tôi hay không!”
“Muốn dựa vào cái thai để lên làm bà chủ à? Dạng phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi! Chỉ là chơi đùa một chút thôi, cô lại thật sự tin à!”
Cao Vũ hoàn toàn không thừa nhận đứa bé trong bụng Vương Phương là con của mình, trực tiếp bỏ rơi Vương Phương.
Những chuyện này đều do Liễu Nguyệt Minh nói với tôi. Tôi vốn tưởng rằng sau khi bị Cao Vũ từ chối, Vương Phương sẽ bỏ đứa bé, nhưng không ngờ Vương Phương lại giữ lại.
Càng ngày bụng càng lớn, dù mặc quần áo rộng thùng thình, Vương Phương cũng khó lòng che giấu được cái bụng bầu.
Tôi đã nhìn thấy cô ấy ở trường, chống nạnh ngồi nghỉ một cách khó nhọc.
Sau đó, tôi đã lén quay một đoạn video và gửi cho bố mẹ của Vương Phương.
Hai gia đình chúng tôi quen biết nhau từ lâu và luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp.
Không lâu sau khi gửi video đi, mẹ của Vương Phương sốt ruột đã gửi liền mấy tin nhắn thoại cho tôi.
“Dì ơi, chuyện lớn như vậy mà Vương Phương không nói với dì sao? Con còn tưởng dì và chú đã biết rồi chứ.”
“Con chỉ muốn báo với dì là cái thai trong bụng cô ấy rất ổn định, sức khỏe cũng tốt, dì và chú không cần phải lo lắng đâu ạ.”
Ngày hôm sau, bố mẹ của Vương Phương từ quê lên.
Họ nhìn thấy cái bụng lớn của Vương Phương, kinh ngạc không nói nên lời.
Bố cô ấy giơ tay tát cô ấy một cái, “Đồ không biết xấu hổ! Còn có mặt mũi mà đi học sao?”
Bố mẹ Vương Phương gần như không do dự, ngay trong ngày đã làm thủ tục thôi học cho cô ấy.
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là Vương Phương đã bất chấp tất cả, cũng không muốn quay về nhà.
Ở cổng trường, Vương Phương quỳ xuống đất, “Bố mẹ! Con cầu xin hai người, con phải giữ đứa bé này lại!”
“Có đứa bé này, nửa đời sau của con sẽ sống trong sung sướng giàu sang!”
Có lẽ vì không cần phải học đại học nữa, Vương Phương cuối cùng cũng không còn tỏ ra thanh cao.
Cô ấy dùng cách quyết liệt để đuổi bố mẹ đi, rồi trở về phòng trọ của mình.
Nói đến cũng khéo.
Cuối tuần tôi cùng Liễu Nguyệt Minh đi trung tâm thương mại mua quần áo, lại gặp Vương Phương, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông lớn tuổi.
Nghe nói sau khi bị bố mẹ tìm đến, Vương Phương lại đi tìm Cao Vũ một lần nữa.
Nhưng Cao Vũ vẫn không để ý đến cô ấy, nhất quyết không thừa nhận đứa bé trong bụng Vương Phương là của mình, bảo Vương Phương cứ tìm đại một người cha cho đứa bé trong bụng đi.
Ban đầu tôi tưởng Cao Vũ chỉ nói đùa, không ngờ Vương Phương lại làm thật.
Thấy tôi và Liễu Nguyệt Minh, Vương Phương làm như không thấy, đi thẳng qua chúng tôi.
Còn người đàn ông lớn tuổi kia thì do dự nhìn Liễu Nguyệt Minh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Buổi trưa Liễu Nguyệt Minh mời tôi ăn cơm.
Cô ấy đột nhiên vỗ trán, “Tôi đã nói sao lúc nãy nhìn người đàn ông đó cứ thấy quen quen.”
Tôi buông đũa, tò mò hỏi, “Cậu quen à?”
“Tôi không quen, nhưng đã gặp trong bữa tiệc tối của bố tôi, vợ ông ấy rất ghê gớm, có quan hệ cả giới chính trị lẫn xã hội đen.”
“Không ngờ ông ấy lại dám bao nuôi người khác, không sợ vợ ông ấy xử lý ông ấy sao?”
Nghĩ đến đây, tôi nảy ra ý tưởng, bảo Liễu Nguyệt Minh tìm cách lấy số điện thoại của vợ người đàn ông đó.
Tôi gọi điện kể cho người phụ nữ đó về chuyện của Vương Phương.
Bà ấy hỏi địa chỉ của Vương Phương rồi cúp máy.
Sau đó tôi không gặp lại Vương Phương nữa, nhưng vào tiệc sinh nhật của tôi, một hội trưởng của hội sinh viên kể cho chúng tôi nghe chuyện phiếm.
Sau khi có bạn gái, anh ấy cũng thuê phòng ở ngoài trường, tình cờ ở đối diện Vương Phương.
Anh ấy kể khi chính thất và em trai đến bắt quả tang, cảnh tượng trong căn nhà trọ thật nóng bỏng, đôi nam nữ không một mảnh vải che thân.
Người đàn ông lớn tuổi sau khi rời khỏi người Vương Phương, tiện tay kéo chăn quấn quanh mình.
Hoàn toàn không để ý đến việc Vương Phương vẫn đang trần truồng với cái bụng lớn nằm trên giường.
Chính thất không quan tâm đến lời van nài và xin tha thứ của Vương Phương, cứ thế kéo cô ấy ra khỏi khu nhà trọ.
Bà ấy đứng giữa phố đông người qua lại, lớn tiếng nói: “Mọi người đến xem đi, con điếm đê tiện này chính là tiểu tam đấy, lại còn mẹ nó là sinh viên nữa chứ!”
“Nó còn nói với chồng tôi là không phải vì tiền nữa cơ đấy. Tôi nhổ vào! Mẹ nó còn giả vờ thanh cao!”
Nói hăng say xong rồi, bà ấy giơ tay tát Vương Phương một cái.
Cũng chính lúc đó, Vương Phương nhìn thấy một người bạn cùng lớp cũ cách đó không xa.
Lúc đó cô ấy chật vật đến cùng cực, trên cơ thể không mảnh vải che thân chi chít vết bầm tím, toàn thân lấm lem bẩn thỉu.
Người phụ nữ kia tay đấm chân đá liên tục, chẳng bao lâu sau dưới thân Vương Phương đã chảy đầy máu tươi.
Cuối cùng cảnh sát đến, chính thất mới chịu đưa người rời đi.
Vương Phương cũng bị đưa đi, sau đó không còn tin tức gì nữa.
08.
Về kết cục của Vương Phương, tôi không muốn tìm hiểu sâu thêm.
Cuộc sống đại học của tôi vẫn tiếp tục, những ngày làm việc cho ba nàng công chúa nhỏ thật vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng ngay trước khi tốt nghiệp đại học, Vương Phương lại chủ động liên lạc với tôi.
Cô ấy nói muốn mời tôi ăn cơm, muốn làm lành với tôi.
“Chồn cáo chúc tết gà, chẳng có ý tốt gì”, đây là phản ứng đầu tiên của tôi.
Tối hôm đó, tôi đúng giờ xuất phát, nhưng không đi vào con hẻm nhỏ đó, mà nấp ở một góc phố gần đó.
Dưới ánh trăng, tôi lờ mờ nhìn thấy ba người đàn ông đang hút thuốc trong hẻm, dường như đang đợi ai đó.
Tôi thấy đã 8 giờ 30 phút, liền lấy điện thoại ra gửi cho Vương Phương một tin nhắn.
Chỉ có hai chữ.
[Đến nhanh…]
Đúng như tôi dự đoán, tôi thậm chí còn không nói rõ địa điểm cụ thể, nhưng Vương Phương lại tìm đến con hẻm một cách chính xác.
Trong hẻm không có đèn, Vương Phương nghĩ rằng tôi đã bị hại, nên cứ thế mà đi vào.
Ba người đàn ông nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ ở đằng xa, như chó dữ vồ mồi, vây quanh Vương Phương.
Ngay sau đó, những gì đã xảy ra với tôi ở kiếp trước, đều được trả lại cho Vương Phương.
Tiếng la hét, tiếng kêu khóc, tiếng cầu cứu, tiếng giãy giụa…
Tôi lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không hề gợn sóng.
Mãi đến nửa tiếng sau, tôi mới gọi điện báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, Vương Phương gần như ngất xỉu, ba người đàn ông đã chạy trốn.
Lần gặp lại Vương Phương là ở trong bệnh viện.
Cô ấy bị thương rất nặng, giống như tôi trước đây.
Tôi xách hoa quả đến thăm cô ấy, Vương Phương từ từ quay đầu lại, ánh mắt hung dữ.
“Cậu… tại sao, tại sao, không phải cậu…”
“Sao vậy? Cậu có thấy khó chịu không? Tôi gọi bác sĩ nhé.”
Tôi vừa định bấm chuông gọi, Vương Phương đã giữ tay tôi lại, âm trầm nói, “Tại sao cậu lại gửi tin nhắn cho tôi?”
Tôi giả vờ ngượng ngùng nói, “Xin lỗi, tôi định gửi cho bạn trai, bảo anh ấy nhanh đến đón tôi, nhưng lại vô tình gửi nhầm cho cậu.”
Vương Phương trừng mắt đỏ ngầu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Một tháng sau, ba người đàn ông bị bắt, cảnh sát yêu cầu tôi ra tòa làm chứng.
Đối mặt với câu hỏi của thẩm phán, tôi thở ra một hơi dài, chậm rãi nói.
“Vương Phương luôn miệng nói nghèo nhưng không hèn, nhưng khi còn học đại học, cô ấy đã ăn cắp đồ của người khác, không chỉ vậy còn làm tiểu tam vì tiền. Thật không biết xấu hổ!”
“Ai biết được cô ấy có phải cùng đường muốn quay lại nghề cũ hay không chứ?”
Sau khi nói những lời đó, tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng biến mất.
Vương Phương nhìn tôi như không thể tin được, sau đó mặt mày méo mó, chửi rủa ầm ĩ.
“Mày con mẹ nó nói bậy bạ gì đó! Tao không có đi bán dâm! Người đáng lẽ bị cưỡng hiếp là mày! Tại sao mày không đi con đường đó? Tại sao không đi hả?”
“Tao ra nông nỗi này đều là do mày hại! Tao chỉ lấy một chút đồ của mấy đứa con nhà giàu, chúng nó căn bản không quan tâm! Tại sao mày lại báo cảnh sát? Nếu không phải mày, thì làm sao tao bị phát hiện có thai, làm sao bị đuổi học, lại làm sao…”
“Không công bằng! Điều này không công bằng! Tao đã lên kế hoạch hết rồi, mày nhất định sẽ đi vào con hẻm đó! Người bị cưỡng hiếp phải là mày! Là mày!”
Nghe đến đây, thẩm phán nhíu mày, ông ấy dẫn dắt nói một câu.
“Vậy là cô muốn hãm hại Thẩm Kỳ, nhưng lại tự lấy đá đập chân mình?”
Vương Phương đỏ mắt, “Nhảm nhí! Đó là nó nợ tôi!”
Nói đến đây, thẩm phán đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cuối cùng, Vương Phương thua kiện.
Còn tôi, nửa năm sau cũng tốt nghiệp thuận lợi, đến một thành phố lớn làm việc.
Nhiều năm sau, trong buổi họp lớp kỷ niệm ngày thành lập trường, chúng tôi trở về trường cũ.
Tôi cùng chồng đi dạo trong khuôn viên trường, kể cho anh ấy nghe về cuộc sống đại học của tôi ngày xưa.
Chúng tôi đi đến tòa ký túc xá từng ở, không ngờ lại gặp Vương Phương ở đây.
Cô ấy tóc tai bù xù, lảo đảo trước cửa ký túc xá, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Con người phải có cốt cách, không thể vì hai đấu gạo mà cúi đầu.”
“Nghèo nhưng không hèn, có tiền thì có gì ghê gớm chứ!”
“Tôi, tôi cũng có tiền, tôi có rất nhiều tiền… anh xem này.”
Vương Phương cầm trong tay mấy tờ tiền, đưa qua đưa lại cho người khác xem.
Cô ấy đến trước mặt tôi, giơ tay lên cao.
“Cô xem, cô xem! Đây là tiền bạn cùng phòng đưa cho tôi khi tôi đi mua cơm cho cô ấy, còn đây là tiền cô ấy đưa cho tôi khi tôi lấy đồ chuyển phát nhanh cho cô ấy…”
Vương Phương say sưa kể về số tiền trên tay.
Dưới tòa ký túc xá đông người qua lại, các sinh viên nhìn thấy cô ấy đều tránh xa.
Chồng tôi một tay bảo vệ tôi, một tay bịt mũi.
“Sao trường em còn có người điên vậy? Đi nhanh thôi, đừng để bị thương.”
Tôi khoác tay chồng, rời khỏi ký túc xá.
Từ xa, tôi quay đầu nhìn lại, Vương Phương vẫn đang lẩm bẩm một mình.
Quả đúng là chuyện cũ như gió thoảng, không quét cũng tự sạch.
Kẻ làm điều ác, cuối cùng sẽ gánh chịu hậu quả.
Còn bóng tối của tôi đã qua đi, nhìn về phía trước, tất cả đều là ánh sáng.
Mẹ tôi sau này bị bệnh nặng, tôi cũng nhờ số tiền tiết kiệm được từ thời đại học để chữa bệnh cho mẹ.
Sau đó tôi kết hôn, mọi thứ đều hạnh phúc.
Chồng tôi nhẹ nhàng vỗ tay tôi.
“Em yêu, lát nữa muốn ăn gì?”
Tôi quay đầu lại, nhẹ nhàng tựa vào vai anh ấy.
“Ăn lẩu cay.”
Bình luận facebook