01.
Bùi Trạm gọi video cho tôi.
Tôi còn tưởng rằng anh ấy đã nghĩ thông suốt, muốn hòa giải với tôi.
Nhưng khi vừa kết nối, tôi đã nhìn thấy anh ấy trên giường khách sạn, ngoài anh còn có một cô gái trẻ nép vào trong lòng anh.
Cô gái trẻ trung đáng yêu, giống hệt tôi năm 20 tuổi.
"Bùi Trạm, anh có ý gì?"
Tôi nắm chặt điện thoại, cố kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Bùi Trạm đặt tay lên vai cô gái, dùng ngón tay kéo dây áo của cô và cười khẩy một tiếng: "Chính là chuyện mà em đang nghĩ đó."
"Lâm Hòa, em không muốn để anh chạm vào, người khác thì đang mong anh chạm vào."
Tim tôi ngay lập tức chìm xuống đáy vực, cảm giác như cơ thể không còn đứng vững nổi, giọng nói cũng run lên.
"Anh không thể làm thế với em, Bùi Trạm!"
"Tại sao không thể?"
"Em không để anh chạm vào, anh chỉ có thể đi tìm người phụ nữ khác."
Nói xong, anh ấy kéo cô gái lại và hôn cô ấy ngay trước mặt tôi.
Ngay lúc đó, máu trong người tôi như đông cứng lại.
"Các người dừng lại đi!"
"Dừng lại ngay cho tôi!"
Tôi vừa khóc vừa hét lên.
Nhưng Bùi Trạm càng trở nên quá quắt, thậm chí còn cởi quần áo của cô gái.
"Anh Trạm, đừng mà..."
Cô gái chống cự, ánh mắt của Bùi Trạm thì nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chỉ cần em đồng ý quan hệ với anh, anh sẽ dừng lại."
"Nếu không, anh sẽ để em tận mắt thấy cảnh anh lên giường với người phụ nữ khác!"
Anh ấy cố tình nhấn mạnh giọng khi nói mấy từ cuối cùng.
"Bùi Trạm, đừng ép em, cho em thêm thời gian có được không?"
Giọng tôi đã kèm theo tiếng khóc.
"Năm năm rồi, em còn muốn anh cho thêm thời gian gì nữa?"
Bùi Trạm giận dữ gầm lên một tiếng, khuôn mặt đầy tức giận.
"Được, em vẫn thờ ơ phải không."
"Vậy thì hãy nhìn cho rõ đây."
Anh đè cô gái xuống dưới, bàn tay lớn của anh ấy bắt đầu di chuyển khắp cơ thể cô ấy...
Một tiếng “Rầm”, điện thoại của tôi rơi mạnh xuống sàn.
Âm thanh bên trong vẫn tiếp tục, dường như cố ý muốn kích động tôi, âm thanh ngày càng lớn.
Tôi ôm đầu, nước mắt không ngừng trào ra, tay mò mẫm tìm điện thoại và ngay lập tức tắt máy.
Sau đó ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy.
Trong đầu tôi chỉ toàn là những cơn ác mộng của năm đó, mỗi khi nghĩ về cơn ác mộng đó, cả người tôi lạnh toát.
02.
Bốn năm trước, tôi đang là sinh viên năm hai.
Lúc đó, tôi và Bùi Trạm đã bên nhau được một năm.
Khi ấy, công ty của bố mẹ anh bị phá sản, nợ nần chồng chất, sau đó họ đã nhảy lầu.
Chỉ còn lại Bùi Trạm phải một mình gánh vác mọi thứ.
Anh ấy phải chạy khắp nơi làm đủ công việc mỗi ngày để kiếm tiền trả nợ.
Tôi chỉ có thể đến thăm anh vào mỗi tối sau giờ làm để an ủi anh.
Một ngày nọ, như thường lệ, tôi nấu món canh sườn mà anh yêu thích rồi đến tìm anh.
Nhưng trên đường đi, khi tôi đi qua một con hẻm nhỏ, tôi nghe thấy vài gã đàn ông đang bàn nhau sẽ bắt cóc Bùi Trạm rồi bán anh sang Myanmar để kiếm chút tiền.
Tôi lao tới mà không nghĩ ngợi gì.
Tôi van xin họ tha cho Bùi Trạm, nói rằng chúng tôi sẽ sớm trả hết tiền.
Một trong những gã đàn ông đầu trọc đột nhiên hứng thú với tôi, hắn từng bước tiến lại gần.
"Em gái nhỏ, muốn anh tha cho hắn ta thì đi ngủ với anh một đêm nhé."
"Đừng, đừng lại gần tôi."
Tôi lùi lại vài bước, không may bị ngã xuống đất.
Bàn tay to béo của hắn chộp lấy cổ chân tôi.
"Em gái nhỏ, da của em mịn màng thật đấy, để anh sờ một chút nào."
Tôi khóc nức nở, liều mạng giãy giụa: "Tôi có thể giúp anh ấy trả nợ, đừng động vào tôi."
Gã đàn ông nắm lấy tóc tôi, trùng mắt nhìn tôi hung tợn: "Nếu mày không để tao chạm vào, tao sẽ giết nó ngay lập tức."
Vừa nói, hắn vừa bắt đầu xé toạc quần áo tôi.
Tôi hỏi hắn, liệu có thật sẽ tha cho Bùi Trạm không.
Hắn cười nham hiểm: "Đương nhiên rồi."
Khoảnh khắc đó, tôi đã đồng ý, nhắm mắt lại và chuẩn bị tinh thần để bị hủy hoại.
Nhưng cảnh sát bất ngờ đến và bắt giữ bọn họ.
Từ đó, mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng, mơ thấy bàn tay to béo của gã đàn ông đó di chuyển khắp nơi trên người tôi...
Để lại trong lòng tôi bóng ma tâm lý, không muốn làm chuyện đó với đàn ông nữa.
Sau chuyện đó, để không khiến Bùi Trạm cảm thấy áy náy, tôi đã chọn cách giấu kín mọi chuyện.
Mỗi lần anh ấy muốn chạm vào tôi, tôi đều nói dối rằng tôi vẫn chưa sẵn sàng.
03.
Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mắt mình đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
Nhìn quanh căn nhà mà tôi đã sống cùng Bùi Trạm suốt năm năm, khắp nơi đều là kỷ niệm của tôi và anh ấy.
Khi tôi không khỏe, anh sẽ dậy giữa đêm để nấu nước đường nâu cho tôi.
Chỉ cần tôi nói muốn ăn thịt nướng ở ngoại ô, anh sẽ lái xe hai tiếng để mua về cho tôi.
Tình cảm của chúng tôi luôn rất tốt, ngoại trừ việc tôi chưa từng đồng ý làm chuyện đó.
Mỗi lần, anh đều nói sẵn sàng chờ đợi tôi.
Nhưng tuần trước, anh đã ép tôi phải quan hệ với anh.
Điều đó làm tôi nhớ đến cảm giác bị gã đàn ông đầu trọc năm xưa ép buộc.
Tôi đã cố gắng chống cự, và tát anh một cái thật mạnh.
Anh nhìn tôi đầy kinh ngạc.
"Anh là bạn trai em, chạm vào em thì có sao? Em lại vì chuyện không cho anh chạm mà tát anh sao?"
Nói xong, anh tức giận đập cửa bỏ đi.
Từ đó, chúng tôi rơi vào chiến tranh lạnh, anh không liên lạc với tôi, cũng không về nhà.
Cho đến hôm nay, anh gọi cho tôi cuộc video call này.
Anh đã làm chuyện đó với người khác rồi.
Tôi nghĩ, tình cảm của chúng tôi sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Tôi gắng gượng đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhắn cho anh một tin.
“Chúng ta chia tay đi.”
Nhắn xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Suốt năm năm qua, tôi vẫn chưa thể thoát khỏi bóng ma của quá khứ.
Tôi đã cố gắng vượt qua, còn thường xuyên đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị.
Tôi chỉ muốn sớm buông bỏ để rồi có thể thực sự làm chuyện đó với Bùi Trạm một lần.
Tôi đã nhiều lần bảo anh, hãy đợi tôi thêm chút nữa.
Mỗi lần anh đều đồng ý sẽ đợi tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng anh thực sự sẽ đợi tôi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không giữ lời.
04.
Tôi chỉ mang theo những thứ quan trọng.
Quần áo, máy tính, và một chiếc vòng tay dây đỏ, trên đó có treo một chiếc bùa bình an bằng bạc.
Vì trước đây tôi thường gặp ác mộng về chuyện năm đó, khiến tôi ngủ không ngon giấc.
Bùi Trạm đã dẫn tôi đi chùa xin bùa bình an, chúng tôi mỗi người có một chiếc.
Anh nói: "Anh chỉ mong Hoà Hoà của anh cả đời bình an, có thể ngủ ngon mỗi đêm."
Nhưng giờ đây, những kỷ niệm đẹp đẽ ấy lại như sợi dây thừng siết chặt, tra tấn tôi lần này đến lần khác.
Khiến tôi đau đớn tột cùng.
Kéo hành lý chuẩn bị rời khỏi nhà thì Bùi Trạm trở về.
Anh có vẻ vội vã, nút áo sơ mi trắng vẫn chưa được cài hết.
Cổ áo anh hé mở, lộ ra vài vết đỏ, như những mũi kim đâm thẳng vào mắt tôi.
Anh tiến lên, túm chặt lấy tay tôi, giọng nói gần như điên loạn.
"Anh không đồng ý chia tay, em không được phép rời đi!"
Vừa nói, anh vừa kéo tôi vào nhà.
Tôi mạnh mẽ gạt tay anh ra, mắt đỏ hoe nhìn anh.
"Bùi Trạm, em không thể ở bên anh được nữa, anh đã bẩn rồi."
Con ngươi anh thoáng co lại, rồi cười khẩy một tiếng: "Tôi bẩn?"
"Người bẩn là cô thì có, tôi đã biết lý do tại sao cô không muốn quan hệ với tôi rồi, vì năm đó cô bị cưỡng hiếp phải không?"
Hai câu nói khiến toàn thân tôi cứng đờ.
Anh từng bước ép sát, ánh mắt đầy chán ghét nhìn tôi: "Cô tự thấy mình bẩn nên không muốn để tôi chạm vào, cô sợ tôi phát hiện ra cô không còn trong trắng nữa chứ gì—"
Một tiếng "Chát", tôi không thể kiềm chế nổi mà tát anh thêm một cái.
Tôi không biết tại sao anh biết được chuyện này, cũng không hiểu sao anh lại nghĩ như vậy.
Nhưng lời anh nói thật khiến tôi lạnh lòng.
Tôi run rẩy không ngừng, từng từ một chậm rãi nói ra: "Vậy anh có biết tại sao tôi bị cưỡng hiếp không?"
Bùi Trạm đẩy mạnh tôi ngã xuống ghế sofa, ghì chặt tay tôi.
"Còn vì sao nữa, chẳng phải vì tiền mà sẵn sàng để người ta ch*ch đúng không?"
"Người khác có thể ch*ch cô, nhưng tôi là bạn trai mà không thể ch*ch sao?"
"Lâm Hòa, tôi không chê cô là may lắm rồi, cô còn giả bộ thanh cao với tôi?"
Đôi mắt hoa đào vốn trong trẻo xinh đẹp, giờ đây trong mắt tôi bỗng trở nên mờ đục, đáng ghê tởm.
"Em không phải vì tiền!"
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Nếu anh biết tôi đã hy sinh vì anh, liệu anh có hối hận vì những lời hôm nay anh nói không.
Tôi vừa định mở miệng, thì nụ hôn thô bạo của anh đã ập đến.
Cơn ác mộng năm xưa một lần nữa quay trở lại.
Tôi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, cố gắng chống cự, dùng răng cắn chặt môi anh.
Mùi máu tươi đột nhiên tràn ngập trong miệng.
Tôi dùng chân đạp mạnh vào anh, anh mới chịu buông tôi ra.
Tôi với lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà, kề vào cổ mình.
"Bùi Trạm, nếu anh còn chạm vào em, em sẽ chết ngay lập tức!"
05.
Môi của anh ấy rách ra, trên đó toàn là máu.
Anh cười khẩy: "Lâm Hòa, em dám chết không?"
"Em quên rồi sao, em còn bà nội đang nằm viện đấy. Hôm nay chỉ cần em dám chết, tôi sẽ lập tức cắt hết tiền viện phí của bà."
Hai năm trước, tôi đã cùng Bùi Trạm trả hết mọi khoản nợ.
Sau đó, anh ấy tự mở công ty và kiếm được rất nhiều tiền.
Bà nội tôi lúc đó đột nhiên phát bệnh và trở thành người thực vật, chính anh ấy đã chi trả để bệnh viện duy trì sự sống cho bà.
Bà là người đối xử tốt với tôi nhất trên thế gian này, và Bùi Trạm biết đó là điểm yếu của tôi.
Người đàn ông mà tôi từng yêu sâu đậm, giờ đây lại trở nên xa lạ đến vậy.
Nghĩ đến điều đó, con dao trong tay tôi rơi xuống đất “cạch”.
Bùi Trạm đã hoàn toàn kiểm soát tôi, nếu không, anh ấy sẽ không dám công khai ngoại tình trước mặt tôi.
"Bùi Trạm, anh thật đê tiện."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, nước mắt trào ra khắp mặt.
Anh ấy bóp chặt khuôn mặt tôi, đôi mắt đen láy đối diện với tôi.
"Lâm Hòa, anh cũng không muốn đẩy mọi chuyện đến mức này, nhưng em làm anh quá thất vọng. Em không cho anh chạm vào, để anh sống như một tu sĩ suốt năm năm, anh đã chịu đựng đủ rồi."
"Và để anh nói cho em biết, anh sẽ không chia tay với em đâu. Nếu em muốn bà nội em sống ổn thỏa, thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Tuy nhiên, bây giờ anh sẽ không nài nỉ em quan hệ với anh nữa. Anh sẽ để em tận mắt chứng kiến anh với người phụ nữ khác, anh sẽ hành hạ em, khiến em đau đớn!"
Trong lồng ngực tôi chỉ toàn là đau khổ, ngẩng đầu nhìn anh trong sự tuyệt vọng.
"Bùi Trạm, năm đó em không bị cưỡng hiếp, họ chỉ suýt nữa chạm vào mà thôi."
"Nhưng có người đã chứng kiến, và chính miệng em thừa nhận sẽ quan hệ với hắn!"
Bùi Trạm nói với vẻ căm phẫn.
Tôi cười cay đắng: "Vậy anh có biết tại sao em lại đồng ý không?"
06.
Vừa nói xong, tay anh ấy bóp chặt tay tôi cũng dần nới lỏng ra một chút.
Nghĩ lại bản thân mình năm xưa thật ngốc nghếch, vì anh mà tôi đã chấp nhận bị người đàn ông kia hủy hoại.
Nếu không nhờ có người báo cảnh sát, tôi đã bị bẩn rồi.
"Năm đó em vì…"
Chưa kịp nói hết câu, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, cắt ngang lời tôi.
Bùi Trạm thả tôi ra và đi mở cửa.
Người đứng ở cửa chính là cô gái trong cuộc gọi video trước đó.
Cô ấy vẫn khoác áo của Bùi Trạm, tóc rối bời, mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Anh Trạm, sau khi anh đi, có người quấy rối em…"
Tôi nhìn chằm chằm vào Bùi Trạm, muốn xem phản ứng của anh.
Anh liếc nhìn tôi một cái, rồi ôm chặt cô gái, dịu dàng an ủi cô ta: "Không sao, có anh ở đây rồi mà."
Giọng nói dịu dàng đến mức đáng sợ của anh dành cho cô ấy, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim tôi.
Anh ấy ôm cô gái, từng bước tiến về phía tôi, bàn tay to lớn ôm chặt vòng eo cô ấy.
"Giới thiệu với em, đây là tình nhân của anh, Mạnh Điềm."
"Sau này cô ấy sẽ sống cùng nhà với chúng ta, hai người hãy sống hòa thuận nhé."
Nghe những lời đó, đầu tôi trở nên trống rỗng.
Tôi không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Tay tôi siết chặt lại thành nắm đấm.
"Đây là ngoại tình!"
Bùi Trạm cười nhạt, không bận tâm: "Thì sao chứ? Em không cho anh chạm vào, anh chỉ có thể tìm tình nhân."
Vừa nói, anh lấy ra hai trăm đồng từ trong túi, rồi ném mạnh vào mặt tôi.
"Đi mua hai hộp bao cao su."
Lúc này, trái tim tôi hoàn toàn vỡ vụn.
Thấy tôi vẫn đứng im, anh ta lại nói: "Nếu em không đi, bà nội em bên đó…"
"Em đi."
Tôi cố gắng đứng dậy, nhặt hai tờ tiền lên, nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà.
Bùi Trạm, hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng tôi khóc vì anh.
07.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tuần trước Bùi Trạm lại bùng nổ cảm xúc một cách đột ngột như vậy.
Vì anh ấy đã kìm nén quá lâu và cần được giải tỏa.
Suốt năm năm qua, tôi không hề cho anh ấy chạm vào, lần nào cũng tìm cách thoái thác.
Khi anh ấy vô tình biết rằng tôi từng suýt bị cưỡng hiếp và hiểu lầm rằng tôi làm thế vì tiền,
Anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, đã điên cuồng muốn quan hệ với tôi.
Tôi từ chối, và anh ấy đi tìm người phụ nữ khác.
Anh nghĩ rằng bằng cách này, anh có thể ép tôi cùng anh làm chuyện đó.
Nhưng việc này chỉ khiến tôi càng chán ghét anh hơn mà thôi.
Tôi chợt nhận ra rằng mình không thể tiếp tục để Bùi Trạm dắt mũi mình như thế này được nữa.
Tôi đột nhiên cũng muốn buông bỏ anh ấy. Nếu tôi không thể thỏa mãn anh, vậy thì để người khác làm điều đó cũng tốt.
Vì vậy, tôi quyết định vay tiền, trước tiên để chuyển viện cho bà nội, như vậy Bùi Trạm sẽ không thể dùng bà để đe dọa tôi nữa.
Tôi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn vay tiền hàng loạt cho bạn bè trên WeChat.
Rất nhanh, có người trả lời, nhưng hầu hết đều nói không có tiền.
Người bạn thân nhất của tôi cũng nói vì sắp kết hôn nên cũng không có tiền cho tôi mượn.
Khi tôi nghĩ rằng cách này có lẽ không khả thi, thì bỗng nhiên Dụ Bắc trả lời tôi: “Em cần vay bao nhiêu?”
Trong đầu tôi như có tiếng "ầm" vang lên, cảm giác như mọi thứ nổ tung.
Tôi nhớ rằng khi gửi tin nhắn đã cố tình không chọn tên của anh ấy, vậy mà sao vẫn gửi đến anh được.
08.
Dụ Bắc và tôi là thanh mai trúc mã, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi.
Hồi nhỏ, tôi thường chạy theo anh, miệng luôn gọi anh là "anh trai."
Đến khi vào cấp hai, cấp ba, chúng tôi đều học chung một trường.
Lúc đó, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, ngày nào cũng đi học cùng nhau và còn hứa sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học.
Dụ Bắc nói: "Khi thi đỗ đại học, chúng ta sẽ ở bên nhau nhé."
Tôi đã đồng ý với anh, trong đầu tràn ngập những ước mơ về tương lai.
Nhưng sau kỳ thi đại học, anh đột nhiên ra nước ngoài mà không hề liên lạc với tôi nữa.
Tôi sống trong sự mơ hồ suốt một năm, vẫn không thể hiểu tại sao anh lại rời bỏ tôi.
Rõ ràng chúng tôi đã hứa với nhau, tại sao anh lại ra đi mà không nói một lời nào.
Tôi từng không thể chịu đựng được và đã có ý định nhảy từ sân thượng để tự tử.
Nhưng chính lúc đó, tôi gặp Bùi Trạm trên sân thượng.
Khi ấy, anh từng bước tiến về phía tôi: "Bạn học à, có khó khăn gì cũng sẽ có cách giải quyết, chỉ cần bạn còn sống thì vẫn còn hy vọng."
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thế giới đen tối của mình như xuất hiện một tia sáng.
Trong lúc tôi còn do dự, anh đã nhanh chóng kéo tôi ra khỏi mép tòa nhà.
Sau đó, anh thường xuyên ở bên cạnh, khuyên bảo tôi.
Anh luôn nói rằng trên đời có rất nhiều điều tốt đẹp, nếu chết đi thì sẽ không thể tận hưởng được nữa, thật là đáng tiếc.
Đúng vậy, tôi cũng thấy tâm lý của bản thân quá cực đoan.
Mỗi khi gặp chuyện gì đó, tôi lại nghĩ đến cái chết.
Nhờ sự dẫn dắt của anh, dần dần tôi đã vượt qua được những khó khăn.
Và rồi chúng tôi đã ở bên nhau, cho đến tận bây giờ.
9
Dụ Bắc đột nhiên liên lạc với tôi, khiến trong lòng tôi không chỉ nghi ngờ, mà còn căng thẳng.
Tôi không biết bây giờ nên dùng thân phận gì để đối mặt với anh ấy.
Tôi cắn răng mở giao diện trò chuyện.
Nhiều năm như vậy rồi, ảnh đại diện của anh ấy vẫn là bức ảnh chụp chung với tôi từ trước.
Trang cá nhân của anh ấy vẫn dừng lại ở ngày đầu tiên của kỳ thi đại học năm đó.
Anh ấy đăng bức ảnh tốt nghiệp của chúng tôi, kèm theo dòng chữ: "Bạn học Lâm, thi đại học cố lên."
Dù thời gian đã trôi qua năm năm, nhưng tôi cảm thấy như mới gặp anh ngày hôm qua.
Trong lúc mơ hồ, anh ấy lại gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
"Dù em cần bao nhiêu tiền, anh cũng có thể cho em mượn. Anh đã về nước rồi, em đến nhà anh tìm anh."
Lúc này, điện thoại của Bùi Trạm lại gọi đến.
Giọng điệu có vẻ giận dữ.
"Vẫn chưa mua về sao? Đã hai mươi phút rồi, em đang làm gì thế?"
Đầu dây bên kia còn có tiếng Mạnh Điềm làm nũng: "Anh Trạm, em tắm xong rồi."
Lúc này, ý nghĩ muốn thoát khỏi Bùi Trạm trong đầu tôi đã hoàn toàn kiên định.
Tôi trực tiếp cúp máy, sau đó đi đến nhà Dụ Bắc.
Không biết từ lúc nào, nhà anh ấy đã được tân trang lại.
Trở thành một căn biệt thự nhỏ xinh đẹp.
Tôi vừa định gõ cửa, cửa đã được mở ra.
Người đàn ông mặc áo khoác đen trước mặt, chính là Dụ Bắc mà tôi đã không gặp trong năm năm qua.
Anh ấy đã cao lên rất nhiều, khí chất thiếu niên trên khuôn mặt cũng đã hoàn toàn biến mất.
Chưa kịp nói gì, anh ấy đã kéo tôi vào, đẩy tôi dựa vào lối đi ở cửa.
Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn tôi, trong đó tràn ngập cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
"Dụ Bắc..."
Tôi vùng vẫy, anh ấy mới buông tay tôi ra.
"Xin lỗi, thất lễ rồi."
"Vào trong ngồi trước đã."
10
Anh quay lưng đi vào trong, lúc này tôi mới phát hiện trên bàn trà có đặt mấy lọ thuốc.
Anh ấy dọn dẹp hết, sau đó rót trà cho tôi.
Động tác rất tự nhiên, giống như năm năm trước mỗi lần tôi đến nhà anh ấy, anh ấy đều rót nước cho tôi.
Nhưng bây giờ, chúng tôi đã không còn là Dụ Bắc và Lâm Hòa của ngày xưa nữa.
Tôi nhìn anh, cay đắng lên tiếng: "Dụ Bắc, em muốn mượn hai triệu."
Bệnh của bà nội rất tốn kém, bây giờ còn phải chuyển viện, càng cần dùng tiền hơn.
Tôi biết điều kiện gia đình của Dụ Bắc tốt, hai triệu đối với anh ấy không phải vấn đề.
"Được."
Dụ Bắc nhẹ nhàng lên tiếng, không hỏi tôi vì sao.
Sau đó thao tác trên điện thoại, giây tiếp theo tôi đã nhận được tin nhắn báo có hai triệu vào tài khoản.
Anh ấy vẫn còn giữ số tài khoản ngân hàng của tôi.
Tấm thẻ này, là năm xưa anh ấy dẫn tôi đi làm.
Anh ấy còn nói, sau này ở bên nhau, tiền kiếm được đều giao cho tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, trong lòng có chút khó chịu.
Tôi muốn hỏi anh ấy tại sao năm đó lại ra đi không lời từ biệt, nhưng tôi có tư cách gì chứ.
Bây giờ tôi đã ở bên người khác rồi.
"Cảm ơn anh, số tiền này em sẽ trả lại trong vòng năm năm."
Nói xong, tôi định rời đi, nhưng anh ấy lại nắm chặt tay tôi, nhìn tôi chằm chằm.
"Không cần năm năm, em chỉ cần ở bên cạnh anh làm trợ lý trong một năm, số tiền này coi như xóa bỏ."
"Em phải dọn đến, sống cùng với anh, tiện cho việc trao đổi công việc."
Tôi muốn từ chối, nhưng tôi đã mượn tiền của anh ấy, có tư cách gì mà đòi điều kiện.
Vì vậy, tôi đã đồng ý với anh.
11
Sau đó tôi về nhà lấy hành lý.
Nghĩ đến lúc tôi vừa đi, Bùi Trạm còn đang dây dưa với Mạnh Điềm, không biết bây giờ đã xong chưa.
Nói không đau lòng thì là nói dối, dù sao tôi và anh ấy đã ở bên nhau năm năm.
Mở cửa ra, Bùi Trạm ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt u ám, Mạnh Điềm ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.
Thấy tôi, Bùi Trạm đứng dậy, nắm chặt lấy tay tôi, hung hăng nhìn tôi chằm chằm.
"Em dám cúp điện thoại của anh?"
"Thứ anh bảo em mua đâu?"
Anh ấy dùng lực rất mạnh, bóp chặt tay tôi khiến tôi đau đớn.
Tôi cố gắng đẩy tay anh ấy ra.
"Bùi Trạm, chúng ta chia tay."
Khuôn mặt anh ấy càng thêm u ám: "Em không sợ anh cắt tiền viện phí của bà nội em sao?"
"Không sợ nữa, anh cứ cắt đi."
Nói xong, tôi lách qua anh, vào phòng lấy hành lý.
Anh ấy giận dữ đập vỡ bình hoa trong phòng khách, phát ra tiếng vang lớn.
Chiếc bình đó được anh ấy và tôi mua ngay sau khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà này.
Trước đó đã bị rơi vài lần, nhưng may mắn không bị vỡ.
Bây giờ, cuối cùng cũng vỡ thành từng mảnh.
"Lâm Hòa, có phải em bán thân cho người khác rồi, tìm được kim chủ rồi nên không sợ anh cắt tiền viện phí nữa phải không?"
Bùi Trạm gào lên với tôi.
Tôi nhìn anh ấy, trong lòng dù rất đau, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế,
"Anh muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, dù sao bây giờ chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi."
Lời nói của tôi khiến anh ấy mất kiểm soát lần nữa, anh ấy đập vỡ luôn bức ảnh đôi mà chúng tôi đã chụp.
"Lâm Hòa, nếu em dám bước ra khỏi cửa nhà này, ngày mai anh sẽ đính hôn với Mạnh Điềm."
Tôi không quan tâm đến anh ấy, trực tiếp rời đi.
Ngay từ lúc anh ấy và Mạnh Điềm có quan hệ với nhau, tôi đã không thể tha thứ cho anh được nữa.
12
Tôi đưa bà nội chuyển viện trước, sau đó mới đến nhà Dụ Bắc.
Khi tôi đến, anh ấy vừa nấu xong hai bát mì trứng.
Anh không biết nấu ăn, đây là món ăn duy nhất anh biết làm.
Tôi nhớ hồi trước khi chúng tôi học cấp ba, cuối tuần đến nhà anh, anh thường làm cho tôi ăn.
Nhìn anh đang rắc hành lá, cuối cùng tôi cũng hỏi ra điều mà mình muốn biết.
"Dụ Bắc, năm đó tại sao anh lại ra nước ngoài?"
Động tác của anh ấy khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Những chuyện đó đều đã qua rồi, ăn cơm trước đi."
Sau đó, anh ấy lại chuyển chủ đề.
"Ngày mai cùng anh đi dự một buổi họp mặt, anh vừa về nước, các bạn học muốn gặp anh."
Anh ấy là chủ nợ của tôi, tôi không có quyền từ chối, nên tôi đã đồng ý với anh ấy.
Ngày hôm sau, anh đưa tôi đến nhà hàng.
Nghe nói hôm nay ngoài bạn bè của anh còn có vài người bạn học cũ.
Nhưng tôi không ngờ, trong số người đến còn có Bùi Trạm và Mạnh Điềm.
Vừa bước vào phòng bao, tôi đã thấy hai người họ ngồi đối diện.
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Bùi Trạm cũng không ngồi yên, lập tức đứng dậy chất vấn Dụ Bắc bên cạnh tôi.
"Đây là bạn gái mà cậu nói? Mẹ kiếp, cậu đang cướp người yêu à, Dụ Bắc!"
Tôi ngây người một lúc, mới tiêu hóa được câu này.
Biết được Dụ Bắc và Bùi Trạm là bạn bè.
Dụ Bắc nắm lấy tay tôi, trả lời một cách thản nhiên: "Lúc tôi quen Lâm Hòa, không biết cậu còn đang ở đâu."
"Hơn nữa bây giờ hai người đã chia tay rồi."
Vừa dứt lời, cơn giận trên khuôn mặt Bùi Trạm hoàn toàn không kiềm chế được nữa.
Anh lao tới muốn đánh Dụ Bắc, nhưng bị những người xung quanh giữ lại.
Mọi người đều khuyên anh ấy: "Bùi Trạm, Lâm Hòa và Dụ Bắc sớm đã quen nhau rồi, hồi cấp ba họ là một đôi được mọi người công nhận."
"Đúng vậy, mà cậu bây giờ cũng có bạn gái mới rồi, còn lo Lâm Hà ở với ai làm gì."
Vài câu nói đã khiến cảm xúc của Bùi Trạm ổn định lại, trong mắt anh ấy đầy sự không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống.
Anh ấy ôm chặt Mạnh Điềm bên cạnh, đột nhiên nói với mọi người: "Ngày mai tôi sẽ đính hôn với bạn gái, hoan nghênh mọi người đến tham dự."
Nói câu này, ánh mắt anh ấy vẫn liếc nhìn tôi.
Tôi không có bất kỳ phản ứng nào, ngồi bên cạnh Dụ Bắc.
Dụ Bắc bất ngờ chỉnh lại tóc cho tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: "Có phải rất đau lòng không?"
Đau lòng?
Ngay từ hôm qua, tôi đã khóc cạn nước mắt rồi.
Thực ra, bây giờ cũng không quá đau lòng nữa.
Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy, dù sao tôi chưa từng nói với anh về chuyện của tôi và Bùi Trạm.
"Nếu đau lòng, em đút trái cây cho anh ăn, cũng chọc tức anh ta."
Anh ấy lại tiếp tục nói.
"?"
Thấy tôi không hiểu ý anh ấy, anh chủ động cầm trái cây đút cho tôi.
Ở đối diện khuôn mặt của Bùi Trạm đen kịt, sắp nổ tung.
Tôi nghĩ một chút, chọc tức anh ta một chút cũng không tệ.
Vì vậy, tôi nhận lấy miếng trái cây.
Một tiếng “Rầm”, Bùi Trạm bất ngờ đẩy ghế đứng dậy, rời khỏi phòng bao.
Mạnh Điềm cũng đi theo ra ngoài.
Dụ Bắc rất bình tĩnh bảo mọi người tiếp tục ăn.
Sau đó gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi.
"Ăn trước đi, mặc kệ họ."
Tôi cứ có cảm giác hôm nay Dụ Bắc cố tình đưa tôi đến đây, nhưng lại không tìm được chứng cứ.
Chỉ có thể ăn trước, cuối cùng bữa tiệc kết thúc, tôi mới hỏi anh ấy tại sao quen biết Bùi Trạm.
Lúc này anh ấy mới giải thích cho tôi: "Gia đình anh và Bùi Trạm là chỗ quen biết lâu đời, hồi nhỏ từng chơi với nhau."
"Sau này cậu ấy khởi nghiệp, cũng là anh giúp đỡ."
Chuyện khởi nghiệp của Bùi Trạm, anh ấy cũng biết?
Vậy là anh ấy đã biết chuyện tôi và Bùi Trạm từng ở bên nhau từ lâu rồi sao?
Tôi vừa định hỏi tiếp, anh ấy đột nhiên xoa đầu tôi: "Được rồi, đừng hỏi nữa, sau này dần dần em sẽ biết."
"Anh đi lấy xe, em đợi anh ở cửa."
13
Tôi ra cửa nhà hàng đợi Dụ Bắc, nhưng không ngờ giây tiếp theo đã bị người ta bịt miệng, kéo vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Mùi hương gỗ thông quen thuộc khiến tôi biết người phía sau là Bùi Trạm.
Tôi cố gắng vùng vẫy: "Bùi Trạm, anh thả tôi ra!"
Anh ta không những không thả tôi, mà còn đẩy tôi vào tường, giữ chặt tay tôi, trong mắt đầy lửa giận.
"Tôi và cô ở bên nhau năm năm cô không cho tôi chạm vào, Dụ Bắc vừa về nước cô đã dính lấy anh ta, cô cố tình ghê tởm tôi phải không?"
Vừa nói, anh ta vừa xé rách áo của tôi.
"Tôi không có, Bùi Trạm, thả tôi ra!"
Tôi hét lên, cố đẩy anh ta ra.
Nhưng anh ta dùng lực rất mạnh, tôi không thể đẩy nổi.
"Tôi không thả, tôi muốn cô thuộc về tôi!"
Nói rồi, anh ta cắn mạnh vào cổ tôi, bàn tay xé toạc nút áo sơ mi của tôi.
Trong đầu lại hiện lên cơn ác mộng năm đó, mặt tôi tái nhợt.
Bàn tay anh ta chạm vào da tôi, cảm giác giống hệt như người đàn ông năm đó đã chạm vào tôi.
Khiến dạ dày tôi cuộn trào, tôi nôn thẳng lên người anh ta.
Anh ta tức giận nghiến răng ken két: "Lâm Hòa, cô ghê tởm tôi đến vậy sao? Năm đó cô đã bị bao nhiêu người chạm qua, giờ còn giả vờ thanh cao cái gì chứ!"
Tôi muốn nói, nhưng chất nôn trong miệng khiến tôi khó chịu đến mức không nói được lời nào.
Tôi chỉ có thể khóc, ra sức đẩy anh ta ra.
Lúc này, Bùi Trạm đột nhiên bị một người kéo mạnh ra, một cú đấm thẳng vào mặt anh ta.
Chưa dừng lại ở đó, người kia tiếp tục đánh.
Là Dụ Bắc, anh ấy như phát điên đè Bùi Trạm xuống đất mà đánh.
Trong ấn tượng của tôi, Dụ Bắc luôn là người ôn hòa, nhã nhặn, chưa bao giờ nói lời thô tục hay động tay với ai.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy giận dữ như vậy.
"Ai cho phép mày động vào cô ấy?"
Mắt anh đỏ ngầu, đánh Bùi Trạm đến mức anh ta hộc máu.
Đến khi đánh anh ta đến mức chỉ còn thoi thóp, anh ấy mới dừng lại, quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đã đong đầy nước mắt.
Tôi ôm lấy mình, sợ hãi đến mức không ngừng run rẩy.
Anh cởi áo khoác trùm lên người tôi.
"Đừng sợ, anh đây, anh luôn ở đây."
Khoảnh khắc đó, tôi như tìm được chỗ dựa, bật khóc nức nở.
14
Lên xe, Dụ Bắc gọi người lái xe hộ.
Sau đó anh ấy luôn ôm tôi, an ủi tôi.
Tôi nằm trong vòng tay anh ấy, mơ màng ngủ thiếp đi.
Tôi mơ thấy lúc học cấp ba, có lần tôi bị bạn học nhốt trong nhà vệ sinh và bắt nạt.
Họ dội nước bẩn lên người tôi, ném chuột chết vào tôi.
Là Dụ Bắc đột nhiên xuất hiện cứu tôi, anh ấy cũng như bây giờ, cởi áo khoác quấn lấy tôi rồi bế tôi ra ngoài.
Anh ấy luôn là ánh sáng của tôi.
Nhưng sau đó Bùi Trạm thay thế anh ấy, tôi tưởng rằng mình có thể quên anh ấy.
Nhưng người ở trong sâu thẳm trái tim tôi, vẫn luôn là Dụ Bắc.
Còn với Bùi Trạm, chỉ là tạm bợ sống qua ngày.
Đêm đó tôi ngủ rất ngon, lần đầu tiên không gặp ác mộng.
Vì bên cạnh có một người nói với tôi đừng sợ, anh ấy luôn ở đây.
Còn có vòng tay ấm áp của anh ấy, cho tôi cảm giác an toàn.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở nhà Dụ Bắc.
Bên cạnh có một ly sữa và một tờ giấy note.
"Nghỉ ngơi cho tốt, anh đến công ty một lát, tối sẽ về."
Tôi dậy uống sữa, bên trong vẫn như mọi khi, có thêm vị sô-cô-la.
Tôi thích uống sữa có vị sô-cô-la.
Không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ.
Lúc này, điện thoại tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Bùi Trạm.
"Hôm qua là anh quá kích động, xin lỗi em."
"Anh đã biết hết mọi chuyện, em có thể gặp anh một lần được không?"
Nghĩ đến chuyện hôm qua, tôi hoàn toàn không muốn gặp anh ta.
Vì vậy tôi không trả lời.
Tôi đứng dậy chỉnh trang lại bản thân, chuẩn bị đi thăm bà nội.
Mỗi lần chịu ấm ức, tôi đều đi thăm bà, rồi tâm sự với bà.
15
Nhưng tôi không ngờ, Bùi Trạm lại tìm được nơi này.
Trên mặt anh ta đầy vết thương, nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi.
"Xin lỗi, hôm qua anh thấy em và Dụ Bắc ở bên nhau, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc."
"Hôm nay Dụ Bắc đến tìm anh, cậu ấy nói với anh mọi chuyện, năm đó em không hề bị cưỡng hiếp..."
Nhưng làm sao Dụ Bắc lại biết chuyện năm đó?
"Ý anh là gì?"
Bùi Trạm cúi đầu, im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói.
"Thời gian trước, Mạnh Điềm nói với anh rằng em từng bị cưỡng hiếp, sợ anh phát hiện em không còn trong trắng, nên em không muốn để anh chạm vào, hơn nữa cô ta còn cho anh xem video năm đó, anh thấy em đích thân đồng ý với gã đàn ông đó."
"Tôi nhất thời mù quáng, nên đã tin, vì vậy mới cố chấp ép buộc em."
"Cho đến sáng nay, Dụ Bắc đến tìm anh, cậu ấy nói năm đó em vì cứu anh nên mới đồng ý với gã đàn ông đó, nếu không thì gã sẽ gây rắc rối cho anh."
"Nhưng đến phút cuối, cậu ấy đã báo cảnh sát, em không bị cưỡng hiếp."
"Tại sao anh ấy lại nói những điều này với anh?"
Tôi chăm chú nhìn anh ta.
"Cậu ấy muốn anh xin lỗi em, vì anh đã làm sai với em, anh cũng biết mình đã sai, Lâm Hòa, anh thực sự biết lỗi rồi, trước đây anh không nên đối xử với em như vậy."
"Chúng ta có thể..."
"Không thể."
Tôi không chút do dự ngắt lời anh ta.
"Bùi Trạm, từ lúc anh và Mạnh Điềm phát sinh quan hệ, trái tim tôi đã hoàn toàn chết."
"Chúng ta không bao giờ có thể trở lại như trước nữa."
"Xin lỗi." Anh ta đột nhiên quỳ xuống, mắt đỏ ngầu, giọng nghẹn ngào.
"Trước đây là anh hiểu lầm em, anh và Mạnh Điềm làm những chuyện đó cũng chỉ để chọc tức em, anh cố ý nói những lời đó, cũng chỉ để kích thích em làm chuyện đó với anh, năm năm rồi, anh thực sự rất muốn có được em."
"Vì vậy anh mới hành động bốc đồng, anh xin em tha thứ cho anh, bây giờ anh đã hoàn toàn cắt đứt với Mạnh Điềm rồi."
Nói rồi, anh ta còn định nắm lấy tay tôi.
Tôi lùi lại một bước, để anh ta hụt tay.
"Không thể trở lại được nữa."
"Bùi Trạm, bình hoa vỡ không thể nào ghép lại, cũng như bức ảnh đã rách không thể hàn gắn, chúng ta thực sự không thể quay lại được nữa."
"Từ nay về sau, mỗi người hãy sống tốt cuộc đời của mình."
Nói xong, tôi trực tiếp lách qua anh ta, đi vào phòng bệnh của bà nội, bỏ anh ta ở ngoài cửa.
Trong phòng bệnh, Dụ Bắc đang ngồi đó giúp bà nội lau tay.
Nhìn thấy tôi, anh khựng lại, rồi cười: "Xin lỗi, chưa được sự cho phép của em đã kể hết mọi chuyện..."
Anh còn chưa nói xong, tôi đã hôn lên môi anh ấy.
Cơ thể anh ấy thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng ôm chặt tôi, làm nụ hôn càng trở nên mãnh liệt.
Năm năm xa cách, bây giờ tôi mới biết năm đó Dụ Bắc đã trở về.
Nếu không có anh, có lẽ tôi đã bị đám người kia cưỡng hiếp rồi.
Anh đã cứu tôi hết lần này đến lần khác, lặng lẽ bảo vệ tôi.
Mà tôi lại chẳng hay biết gì.
Nước mắt rơi xuống, khiến đôi môi này ngập tràn vị mặn đắng và xót xa.
16
Nụ hôn kết thúc, trán Dụ Bắc áp chặt vào trán tôi.
Giọng tôi nghẹn ngào: "Bây giờ anh có thể nói cho em biết tại sao năm đó anh lại rời đi không?"
Anh ấy im lặng vài giây, mới nói: "Vì năm đó anh bị bệnh, anh không muốn làm lỡ dở em."
"Nhưng sau khi ra nước ngoài lại chữa khỏi, anh vui mừng quay về tìm em, phát hiện em đã ở bên Bùi Trạm rồi."
"Em có vẻ rất thích anh ta, vì em sẵn lòng vì anh ta mà hy sinh bản thân mình."
"Cho nên anh không quấy rầy hai người, chỉ lặng lẽ bảo vệ em, thường xuyên về nước lén lút nhìn em, vì để em sống tốt, anh cố ý giúp Bùi Trạm khởi nghiệp."
"Cho đến gần đây biết được em đã chia tay với Bùi Trạm, anh vừa vui mừng vừa lo sợ, vui mừng vì em độc thân, lo sợ vì không biết em còn yêu anh không."
"Em yêu, em yêu anh."
Tôi ôm chặt lấy anh.
"Dụ Bắc, năm đó em ở bên Bùi Trạm, là vì em quá nhớ anh, nhưng lại không tìm được anh, em chỉ có thể tìm đến cái chết, là Bùi Trạm cứu em, từ đó em xem anh ta như chỗ dựa tinh thần, xin lỗi."
"Người nên nói xin lỗi là anh, anh không nên ra đi không lời từ biệt."
Anh hôn tôi lần nữa, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo tôi.
17
Về đến nhà, Dụ Bắc bế tôi lên giường, muốn cởi quần áo tôi ra.
Tôi giữ tay anh ấy lại, "Xin lỗi, em vẫn chưa sẵn sàng."
Anh ấy thu tay lại, ôm chặt tôi, "Được, anh sẽ không chạm vào em, đợi đến khi nào em sẵn sàng rồi nói tiếp."
Tôi vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng năm đó.
Tôi bỗng thấy hối hận vì đã chủ động đến gần Dụ Bắc.
Ở bên anh ấy rồi, liệu có lặp lại sai lầm không?
Khoảnh khắc này, trong lòng tôi đầy mâu thuẫn.
…
Sáng sớm hôm sau, tôi lặng lẽ rời đi, trở về thành phố trước đây tôi học đại học.
Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi không dám trở lại thành phố này.
Vì mọi thứ ở đây đều khiến tôi nhớ đến cơn ác mộng đó.
Tôi tắt điện thoại, một mình đến cổng trường ăn đậu hũ thối và khoai tây chiên.
Tôi còn mua một cặp búp bê đôi, một nam một nữ, treo chúng lên túi của mình, rồi đến con hẻm nhỏ năm đó.
Những năm qua, nơi này liên tục xuất hiện trong giấc mơ của tôi, luôn dày vò tôi.
Phía trước không xa, chính là nơi năm đó tôi bị gã đàn ông đè lên.
Tiếng cười man rợ của gã đàn ông, bàn tay dày cộp và thô ráp của gã lướt trên người tôi, tất cả đều rõ mồn một.
Nhưng bây giờ tôi phải can đảm bước qua, tôi muốn tạm biệt quá khứ.
Bước qua rồi, tôi nhìn thấy Bùi Trạm ở cuối con hẻm.
Anh ta mặc bộ đồ thường ngày yêu thích khi học đại học, từng bước đi về phía tôi, đưa cho tôi một ly cappuccino.
"Thức uống yêu thích của em."
Tôi không nhận, chỉ hỏi: "Sao anh lại theo tôi?"
Anh ta cúi đầu, giọng rất nhỏ.
"Anh không cố ý theo dõi em, anh chỉ muốn nói với em vài điều."
"Mạnh Điềm năm đó là hàng xóm của gia đình anh, cô ấy luôn thích anh, hôm đó cũng tình cờ đi qua nhìn thấy em suýt bị xâm hại, cô ấy vốn dĩ ghét em, nên không cứu em, chỉ quay video lại."
"Nhiều năm qua, cô ấy không dám đưa video ra, cho đến năm nay vì theo đuổi anh, cô ấy không thể nhịn được nữa, mới cố ý cắt ghép video, lừa dối anh."
"Cô ấy chỉ cắt đoạn em đồng ý với gã đàn ông đó, khiến anh không nhìn ra sơ hở."
"Vậy nên anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì?"
Tôi chăm chú nhìn anh ta.
Anh ta lộ vẻ hối lỗi, "Anh chỉ muốn nói với em tại sao anh lại bị lừa, đổi lại là người khác gặp tình huống này cũng sẽ tin thôi."
"Không phải ai cũng như anh, không tin tưởng bạn gái của mình."
Tôi lạnh lùng nói.
"Xin lỗi, nếu anh biết sớm hơn, hôm đó anh thà bị họ giết chết, cũng không muốn em bị họ chạm vào."
Nói rồi, anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
"Em yên tâm, Lâm Hòa, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho em, giúp em vượt qua mọi chuyện, chúng ta sau này sẽ lại tốt đẹp như xưa."
"Không cần đâu, mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng đã buông bỏ con người của quá khứ."
"Tôi sẽ bắt đầu đón nhận cuộc sống mới của mình."
"Cuộc sống mới nào?"
Tôi không trả lời anh ta, chỉ quay người rời đi.
Tôi bước lại trên con đường này lần nữa, không còn chút cảm giác sợ hãi nào.
Vừa bước ra khỏi hẻm, tôi đã nhìn thấy Dụ Bắc.
Anh đứng đó dường như đã đợi tôi rất lâu rồi, bước tới nắm chặt tay tôi.
"Sao anh cũng đến đây?"
Anh nhìn lên bầu trời, cười khổ: "Năm đó sau khi em gặp chuyện đó, giấc ngủ của anh trở nên rất chập chờn, chỉ cần có chút tiếng động là sẽ tỉnh, sáng nay lúc em đi anh đã nghe thấy, anh tưởng em không cần anh nữa..."
Tôi nhón chân hôn lên môi anh.
Anh ôm chặt lấy tôi, rồi bế tôi lên xe.
Tôi không thể chờ được mà xé toạc chiếc áo sơ mi của anh.
Anh nắm lấy tay tôi, đôi mắt đầy tình cảm nhìn tôi chăm chú, "Bạn học Lâm, em đã sẵn sàng chưa?"
Tôi kiên định gật đầu, "Sẵn sàng rồi, em yêu anh, Dụ Bắc."
Vừa dứt lời, anh kéo tôi lại, trút hết nỗi nhớ nhung suốt năm năm qua vào nụ hôn.
"Anh cũng yêu em, Lâm Hòa."
Quá khứ đau buồn đã ở lại phía sau tôi, còn người trước mặt chính là cuộc sống mới của tôi.
Khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với quá khứ.
-Hết-
Bình luận facebook