Sau khi bạn trai qua đời, tôi mắc phải chứng trầm cảm nặng.
Lúc 4 tử, tôi đã được một thái tử gia hào phóng nhất của giới Bắc Kinh cứu.
Anh thu lại tất cả sự ngông cuồng của mình, để ở bên tôi suốt năm năm, giúp tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn.
Nhưng trước kỷ niệm một năm yêu nhau của chúng tôi,
Tôi phát hiện ra tờ giấy chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối của anh ấy.
Khi tôi đến tìm anh, tôi nghe thấy anh nói với bạn mình: "Từ trước đến giờ Tô Niệm chưa bao giờ cho tôi chạm vào, tôi thực sự cảm thấy mình như một người thay thế."
"Nếu cô ấy có thể 4 tử vì tôi, thì tôi sẽ tin cô ấy đã buông bỏ."
"Cho nên giả ch để thử lòng cô ấy, không sao chứ?"
Thế là, tôi liền giả chết trước ngay trước mặt anh ấy.
Sau này, tôi nghe nói đại ma vương của nhà họ Giang đã phát điên rồi.
Anh ấy nhảy xuống biển, mất nửa cái mạng, nhưng không tìm thấy người bạn gái đã 4 tử vì anh.
——
01.
Trong một tháng gần đây, thái độ của Giang Hạ Dã đối với tôi đột nhiên lạnh nhạt hẳn.
Tôi cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi tìm anh ấy để hỏi rõ lý do.
Tôi đưa tay chạm vào chiếc bình nhỏ hình ngôi sao trên kệ ở cửa ra vào, làm rơi ra một tờ giấy chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối của Giang Hạ Dã.
Tôi không thể tin nổi, dụi dụi mắt.
“Giang Hạ Dã, 28 tuổi, ung thư gan giai đoạn cuối”
Những chữ này ghép lại, trong chốc lát khiến tôi choáng váng, tai ù đi, gần như không thở nổi.
Thì ra, anh ấy lạnh nhạt với tôi là vì muốn chia tay, không muốn liên lụy đến tôi.
Trong cơn đau khổ tột cùng, tôi nôn nóng muốn gặp anh ấy.
Tôi muốn nói với anh, tôi sẽ ở bên anh ấy điều trị, không rời xa, giống như anh ấy đã ở bên tôi suốt năm năm để giúp tôi vượt qua.
Nhưng khi tôi tìm thấy anh ấy, tôi nghe thấy tiếng than thở của anh:
"Tô Niệm bao nhiêu năm không cho tôi chạm vào, tôi thực sự cảm thấy mình như một người thay thế."
Tôi rút lại tay đang gõ cửa, nhìn thấy anh hít mạnh một hơi thuốc, khuôn mặt đầy vẻ bực bội: "Bạch Nguyệt Quang đã ch luôn có sức sát thương mạnh nhất, tôi cũng không tin Tô Niệm đã quên được người đó."
"Nhưng tôi đã lãng phí sáu năm với cô ấy rồi."
Anh ấy không có vẻ gì là một người bệnh.
Điếu thuốc cứ hút mãi không ngừng.
Có người trêu chọc anh: "Anh à, không phải chứ, thời đại nào rồi mà vẫn chơi trò tình yêu kiểu Plato?"
"Anh đã từng nghe câu này chưa, người sống không thể đấu lại người đã ch."
"Hơn nữa cô ấy còn từng 4 tử vì gã đó."
Giang Hạ Dã lạnh mặt, không nói lời nào.
Những người bạn khác lần lượt phụ họa: "Đúng rồi, loại người này chỉ nên chơi đùa thôi, anh sẽ không nghiêm túc đấy chứ?"
"Cậu không hiểu đâu, anh Dã đã ở bên Tô Niệm năm năm, từ bỏ tất cả các môn thể thao mạo hiểm, ngoan ngoãn như một đứa cháu trai. Đã bỏ ra nhiều như vậy, nên mới không cam tâm."
Giang Hạ Dã dập tắt điếu thuốc, nhưng lông mày anh càng nhíu chặt hơn: "Cô ấy bị trầm cảm, tôi sợ cô ấy lo lắng."
Dừng lại một chút, anh ngẩng đầu lên: "Bệnh trầm cảm của cô ấy không phải là giả vờ chứ?"
Chỉ trong giây lát, tôi cảm thấy cái lạnh từ bàn chân lan lên, bao trùm khắp cơ thể.
"Điều đó không thể nói trước."
"Tôi nghĩ lý do lớn nhất khiến cô ấy không cho cậu chạm vào là vì trong lòng cô ấy chưa thể buông bỏ bạn trai cũ, nên không muốn chấp nhận cậu."
Giang Hạ Dã không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, nhưng toàn thân anh tỏa ra hơi lạnh.
02.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, có người bắt đầu an ủi: "Thật ra cậu cũng đừng để tâm, dù sao người đàn ông cô ấy thích đã ch từ lâu rồi, cũng không thể đe dọa cậu được."
"Vậy sao?" Trong mắt Giang Hạ Dã lại không có chút nhiệt độ nào: "Thật ra, tôi cũng rất muốn xem thử, rốt cuộc Tô Niệm có thực sự yêu tôi không."
"Cậu nói vậy là có ý gì?"
Có người hỏi anh.
Đèn tắt, khuôn mặt Giang Hạ Dã ẩn mình trong bóng tối.
Nhưng tôi lại nghe thấy giọng anh vô cùng rõ ràng, mang theo sự không cam tâm:
"Vậy nên tôi muốn giả ch để thử lòng cô ấy, xem liệu cô ấy có vì tôi mà 4 tử hay không."
Tôi đứng ở cửa với cốc nước mật ong trong tay, nghe những lời này, mà đôi chân như đổ chì, nặng nề không thể nhấc lên.
Hóa ra, Giang Hạ Dã luôn nghĩ rằng tôi coi anh ấy như một người thay thế.
Thậm chí, anh còn muốn khơi lại vết thương của tôi, để thử xem liệu tôi có 4 tử vì anh ấy hay không.
Trái tim tôi như bị dây leo quấn chặt, từng vòng từng vòng siết lại, khiến tôi đau đớn vô cùng.
03.
Tôi đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó, khi tôi không thể chịu đựng được nữa và nhảy xuống biển, anh đã cứu tôi.
Anh không giống như mọi người khác, không khuyên tôi phải tiến về phía trước hay nhìn về tương lai.
Thay vào đó, anh nói với tôi rằng, nếu thực sự không thể buông bỏ, thì hãy giấu nó vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Lãng quên không phải là điều kiện cần thiết để đón nhận cuộc sống mới.
Chỉ cần vượt qua mỗi ngày, bạn sẽ đến được đích mà mình mong muốn.
Sau đó, anh bước vào cuộc đời tôi, dù tôi không để ý đến anh, anh vẫn sẵn lòng ở bên tôi.
Rồi đột nhiên một ngày, có một tia nắng chiếu lên chiếc chăn.
Tôi đưa tay ra để chạm vào ánh nắng, những khúc mắc trong lòng từ từ được tháo gỡ.
Đó là năm thứ ba chúng tôi quen nhau.
Sau này, chúng tôi đã cùng trải qua rất nhiều chuyện, sự kiên định và những gì anh ấy bỏ ra đã khiến tôi dần dần chấp nhận anh.
Năm thứ năm, trước khi chấp nhận lời tỏ tình của anh, tôi đã đến nghĩa trang để thăm Kỳ Dữ, và nói rằng tôi sẽ bước tiếp, sau này sẽ không quay lại nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như Giang Hạ Dã chưa bao giờ thực sự tin tưởng tôi.
04.
Có người đưa cho anh một ly rượu: "Nói thật, tôi thấy cậu làm vậy hơi mạo hiểm, lỡ bị vạch trần thì sao?"
"Bị vạch trần rồi, cậu tính sao?"
"Nếu cô ấy lại phát bệnh trầm cảm, chẳng phải cậu lại phải ở bên cạnh để giúp cô ấy vượt qua lần nữa sao? Anh bạn, cậu rảnh lắm à?"
"Vả lại, nếu cô ấy thực sự tự tử vì cậu, nhưng không cứu được, cậu không đau lòng à?"
"Đau lòng chứ." Giang Hạ Dã nhấp một ngụm rượu, khóe miệng lại nở nụ cười: "Nhưng cậu yên tâm đi, nếu điều đó chứng minh được tình yêu của cô ấy, thì tôi nghĩ Tô Niệm chắc chắn cũng sẽ không oán hận gì đâu."
Dừng lại một chút, anh tiếp tục: "Huống hồ tất cả mọi người đều biết cô ấy yêu tôi đến mức muốn tự tử, thì trong giới này, cô ấy chỉ có thể ở bên tôi, không thì còn ai muốn cô ấy nữa?"
Anh khẽ mím môi, rồi nở một nụ cười nhẹ: "Cho dù thật sự không cứu được, thì tôi cũng sẽ nhớ cô ấy suốt đời."
05.
Tôi đứng ngoài cửa, như thể bị một xô nước lạnh dội từ đầu xuống, cả người run rẩy.
Trái tim cũng lạnh lẽo đến tận cùng.
Những lời nói đó giống như từng cú búa nặng nề đánh vào ngực tôi, khiến tôi phải bám chặt vào tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Hóa ra không phải ung thư giai đoạn cuối.
Hóa ra chỉ là một trò thử thách.
Anh không quan tâm liệu tôi có tái phát trầm cảm hay không, cũng không quan tâm liệu tôi có thực sự chết đi hay không.
Có lẽ trong lòng anh nghĩ rằng, nếu tôi thực sự chết, thì càng tốt, như vậy anh mới chiến thắng người bạn trai đã khuất của tôi.
Dòng máu tuyệt vọng chảy xiết trong cơ thể tôi.
Một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu tôi.
Giang Hạ Dã, chúng ta thử xem, cuối cùng ai mới là người không thể rời bỏ ai.
Anh không phải muốn thấy tôi tái phát trầm cảm, muốn giả chết để thử lòng tôi sao?
Như ý anh mong muốn.
Tôi sẽ giả vờ cùng anh điều trị.
Giả vờ bị trầm cảm hành hạ lần nữa.
Rồi, tôi sẽ giả chết trước mặt anh.
Để anh tận mắt chứng kiến.
Để anh thất bại.
Để anh không bao giờ tìm thấy tôi nữa.
Tôi thực sự rất mong chờ biểu cảm của anh vào ngày đó.
06.
Tôi quay lưng rời đi, trở về nhà, nhìn tờ giấy chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối giả mạo kia.
Ngày chẩn đoán, là từ một tháng trước.
Không phải là quyết định nhất thời, mà là kế hoạch từ lâu của Giang Hạ Dã.
Đầu mũi cay xè, nước mắt không thể kiềm chế mà lăn dài trên má.
Rõ ràng người nói không xảy ra quan hệ trước khi kết hôn, là anh.
Rõ ràng người nắm chặt tay tôi, nói muốn để lại những kỷ niệm đẹp nhất cho ngày cưới, cũng là anh.
Chúng tôi yêu nhau chưa đầy một năm.
Tôi luôn nghĩ rằng chuyện đó sẽ tự nhiên đến, chưa bao giờ nghĩ rằng phải chờ đến một ngày nào đó.
Nếu anh thực sự muốn, chưa chắc tôi đã từ chối.
Nhưng từ miệng Giang Hạ Dã, lại trở thành tôi không thể buông bỏ người khác, nên mới dùng chuyện này làm lý do để không chấp nhận anh.
Thật nực cười.
Với anh, việc ở bên tôi là một gánh nặng, là lãng phí thời gian.
Vậy tại sao không nói với tôi sớm hơn?
Là sáu năm, không phải sáu ngày.
Nếu nói sớm, tôi cũng sẽ không níu kéo, tôi sẽ tự lo liệu cho cuộc sống của mình.
Chứ không phải như bây giờ, khi tôi đã chân thành trao hết tình cảm, sau một năm bên nhau, lại bị đùa giỡn như một kẻ ngốc.
Tôi bấu chặt vào lòng bàn tay mình.
Cũng may.
Cũng may.
Ông trời vẫn còn giúp tôi.
Để tôi biết trước, không đến mức khiến trầm cảm tái phát lần nữa.
Cũng để tôi hiểu rằng, tình yêu của đàn ông dành cho bạn, luôn kèm theo những toan tính và điều kiện.
07.
Khi Giang Hạ Dã trở về, tôi vẫn đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa.
Một tiếng “bụp”.
Đèn bỗng sáng rực.
Ánh sáng chói mắt khiến tôi phản xạ nhắm mắt lại.
Anh có vẻ không ngờ tôi vẫn chưa ngủ.
Anh khẽ thốt lên: "Niệm Niệm?"
Tôi mở mắt nhìn anh, trong tay vẫn nắm chặt tờ báo cáo.
Anh sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng bước đến trước mặt tôi.
Giọng tôi run rẩy hỏi anh: "Có thật không?"
Sau đó, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Anh mím chặt môi, đưa tay lau nước mắt cho tôi, trông anh đau lòng vô cùng: "Đừng khóc, anh không sao."
Có lẽ anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Anh ôm tôi, nhẹ nhàng cọ vào cổ tôi: "Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình của đời người. Niệm Niệm, anh thật sự rất biết ơn vì những năm qua có thể gặp em. Thật ra, anh chẳng có gì hối tiếc cả."
"Đừng buồn, được không?"
"Anh không muốn bệnh của em tái phát lần nữa."
Thấy không?
Người quan tâm đến tôi là anh ấy.
Nhưng người muốn thấy tôi tự tử để thử lòng tôi, cũng chính là anh ấy.
Giang Hạ Dã, rốt cuộc lời nào từ miệng anh mới là thật đây?
Nhớ lại cảnh ở quán bar khi anh chế giễu tôi với người khác, anh thật lạnh lùng.
Nhưng rồi trong đầu tôi lại lóe lên hình ảnh anh những năm qua, dịu dàng và chân thành nói rằng sẽ mãi yêu tôi, là anh thật lòng.
Vô số hình ảnh đan xen nhau.
Chia cắt ra từng khuôn mặt khác nhau của Giang Hạ Dã.
Tôi cảm thấy đầu mình như bị ai đó đấm mạnh.
Mỗi cú đánh đều khiến tôi khó thở.
Cả cơ thể run rẩy và lạnh lẽo.
Yêu hay không yêu, chẳng lẽ anh ấy không cảm nhận được sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Có một khoảnh khắc, lý trí bảo tôi rằng, chính là bây giờ, hãy nói thẳng với anh ấy.
Rồi tự mình rời đi một cách bình thản.
Nhưng anh lại nâng mặt tôi lên và hỏi: "Niệm Niệm, em sao vậy? Sao lại run rẩy? Có phải bệnh tái phát không?"
Ha.
Đây không phải là điều anh muốn thấy sao?
Giả vờ gì nữa?
Vì vậy, tôi thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh với giọng khàn đặc hỏi: "Giang Hạ Dã, ung thư của anh là giả đúng không?"
08.
Tôi không biết trong khoảnh khắc đó, anh đang nghĩ gì.
Có lẽ anh nghĩ rằng lời nói dối đã bị vạch trần, chi bằng thẳng thắn nói ra sự không cam tâm của mình.
Hoặc giả vờ như không hiểu, rồi cầm tờ chứng nhận kia đi, coi như là chia tay.
Còn tôi, nghĩ rằng đây là lúc dừng lại.
Buông tha cho cả hai.
Nhưng sau một lúc im lặng, đôi mắt của Giang Hạ Dã hơi đỏ lên, nhìn tôi: "Niệm Niệm, ngay từ khi mới chẩn đoán, anh đã muốn chia tay với em, anh thật sự rất sợ liên lụy đến em. Vì vậy, suốt tháng qua anh cố gắng lạnh nhạt với em. Anh nghĩ rằng em sẽ không phát hiện ra, chỉ cần anh lặng lẽ chết đi là được."
Nói dối.
Nếu anh không muốn thật, thì đã không để tờ chẩn đoán ở nhà tôi.
"Nhưng anh không nỡ rời xa em, không gặp được em, anh sẽ phát điên. Tháng qua anh đã bị nỗi nhớ và cơn đau hành hạ đến mức sống không bằng chết, trong đầu chỉ có hình ảnh của em, vì vậy anh đã đến."
"Xin lỗi vì sự ích kỷ của anh, ngay cả trong những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, anh cũng muốn em ở bên cạnh."
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Vẫn muốn tiếp tục kế hoạch của anh sao, Giang Hạ Dã?
"Niệm Niệm, em có sao không? Có cần anh lấy thuốc cho em không?"
Làm sao có người nào lại dùng sự quan tâm như thế này để làm những việc đau lòng đến vậy?
Tôi bấu chặt vào lòng bàn tay mình, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng.
Rồi tôi đưa tay ôm lấy anh: "A Dã, em sẽ ở bên anh điều trị. Anh sẽ khỏe lại mà."
"Nếu không khỏe lại, em sẽ cùng anh quyên sinh."
Trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận được sự cứng đờ trên lưng Giang Hạ Dã.
Nhưng cuối cùng, anh cũng không nói gì.
Giang Hạ Dã, vậy chúng ta hãy cùng nhau chơi đi, xem cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
09.
Giang Hạ Dã chuyển vào bệnh viện tư nhân cao cấp mà anh đã sắp xếp từ trước.
Tôi đứng bên ngoài, nhìn một đám người vây quanh anh nói cười, không hề có chút dấu hiệu buồn bã.
Đứng phía trước là một cô gái có vẻ ngoài rực rỡ, cô ấy đấm nhẹ vào ngực anh: "Vậy anh còn có thể đi đua xe với em nữa không?"
Giang Hạ Dã cười nhẹ: "Con gái đua xe cái gì? Cẩn thận sau này không lấy chồng được."
Cô gái bĩu môi, trông thật đáng yêu: "Hứ, không phải anh đã hứa rồi sao, nếu 30 tuổi chưa kết hôn, thì sẽ kết hôn với em mà?"
Giang Hạ Dã véo nhẹ vào má cô ấy, mang theo chút cưng chiều.
"Đừng lãng phí thời gian ở chỗ anh, anh có bạn gái rồi."
Cô gái cười lạnh một tiếng: "Chính là cô gái mất bạn trai, tự tử vì anh ta rồi được anh cứu về đó sao?"
"Còn khiến anh sẵn sàng thay đổi vì cô ấy, em thật sự rất tò mò không biết cô ấy trông như thế nào."
Giang Hạ Dã mím môi: "Cô ấy rất đáng thương."
Cô gái nhún vai: "Em thấy anh mới đáng thương, tại sao lại tìm một người như vậy?"
"Nếu lúc trước anh chấp nhận lời tỏ tình của em, thì bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi!"
Giang Hạ Dã cúi đầu, không phản bác lời cô nói.
Tôi chỉnh lại cảm xúc, gõ cửa.
Tiếng trò chuyện im bặt, tất cả ánh mắt đều hướng về phía cửa.
Khi tôi bước vào, Giang Hạ Dã đang mặc áo bệnh nhân, ôm ngực giả vờ ho khan vài tiếng.
"Niệm Niệm."
Anh đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi.
Tôi đặt nồi canh lên bàn, không nắm lấy tay anh.
"Em nấu ít canh, anh bồi bổ cơ thể đi, bác sĩ nói sao rồi?"
Những người có mặt đều lộ vẻ thích thú, như đang xem một vở kịch.
Nhưng tôi cũng chỉ đang chơi những trò trẻ con này với đám công tử nhà giàu đó thôi.
"Sắp hóa trị rồi, nếu phát hiện sớm, có lẽ còn chữa được."
Khi tôi bước vào, cô gái kia đã nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến cuối.
Giang Hạ Dã giới thiệu: "Niệm Niệm, đây là Hứa Thần Hi, bạn từ nhỏ của bọn anh."
Anh cố ý nhấn mạnh từ "bạn".
Tôi ậm ừ đáp lại ánh mắt của cô ấy: "Xin chào."
Cô ấy nhìn tôi đầy thách thức, rồi mở nắp bát canh.
"Em chưa ăn gì, đói quá rồi, không phiền nếu em uống chứ?"
Giang Hạ Dã ngắt lời: "Anh mới là bệnh nhân, em uống cái gì?"
"Sao anh lại nhỏ nhen thế! Uống một chút canh cũng không được à, em nhất định phải uống!"
Nói rồi, cô ấy cầm muỗng uống liền vài ngụm.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy.
Ngon không?
Gọi từ dịch vụ giao đồ ăn đấy.
Dường như cô ấy muốn dùng cách này để thị uy với tôi.
Cô ấy nhanh chóng ném muỗng xuống, nhìn Giang Hạ Dã: "Em uống rồi, anh đừng uống nữa."
Sau đó cô ấy quay đầu nhìn tôi, cười khinh bỉ: "Rõ ràng trước khi tôi đi, anh ấy vẫn khỏe mạnh, tại sao gặp cô, anh ấy không chỉ từ bỏ tất cả các môn thể thao mạo hiểm, còn trở nên quý trọng mạng sống, lại còn mắc bệnh ung thư này nữa? Cô đến để đòi nợ sao?"
Giang Hạ Dã không vui: "Hứa Thần Hi, em nói bậy bạ gì vậy! Không muốn ở đây thì về Mỹ của em đi."
"Anh lại mắng em!"
Hứa Thần Hi đứng dậy, nũng nịu: "Giang Hạ Dã, anh tốt bụng mà không được báo đáp, có bạn gái xui xẻo thế này, đáng đời anh."
Cô ấy lườm Giang Hạ Dã một cái, rồi khi rời đi, đóng cửa cái rầm thật mạnh.
10.
Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Giang Gan Dạ nhìn về phía cửa, day day trán.
"“Cô ấy tính tình trẻ con lắm, em đừng so đo với cô ấy."
"Ừm."
Tôi cụp mắt, rót nước cho anh.
Giang Hạ Dã kéo tay tôi lại gần miệng anh, dựa vào tay tôi để uống nước.
Anh nheo mắt cười: "Tâm trạng không tốt, ghen à?"
"Không có."
Tôi rút tay lại, đặt ly nước xuống.
Nhưng anh lại kéo tôi vào vòng tay anh: "Tô Niệm, Hi Hi từ nhỏ đã lớn lên cùng bọn anh, tính cách thẳng thắn, em đừng để tâm."
Anh nói thật thản nhiên.
Như thể giữa họ thực sự không có gì.
Nhưng trên màn hình điện thoại anh chưa tắt, tôi thấy phần ghi chú về Hứa Thần Hi là “Tổ Tông Nhỏ Của Tôi”.
Sau khi Tổ Tông Nhỏ đập cửa bỏ đi, cô ấy còn nhắn tin cho anh: “Em không cần biết, tối nay anh phải đi đua xe với em!”
Nhưng không sao, tôi cũng đã tạo một tài khoản trên mạng xã hội, bắt đầu ghi lại nhật ký tôi cùng bạn trai chiến đấu với bệnh ung thư.
“Ngày đầu tiên điều trị ung thư gan, người ta nói căn bệnh này một khi phát hiện thì không còn cứu được nữa, nhưng anh ấy vẫn còn trẻ như vậy, tại sao ông trời lại bất công với anh ấy như thế. Tôi thực sự ước rằng căn bệnh này là của tôi.”
Kèm theo là một bức ảnh chụp Giang Hạ Dã mặc đồ bệnh nhân trong bệnh viện, không lộ mặt.
11.
Tôi đã ở bệnh viện bên cạnh anh cả ngày, khi kim đồng hồ điểm 18 giờ, điện thoại của anh không ngừng rung lên.
Tôi ngồi bên cạnh vẽ, vẽ anh.
Khi đặt nét bút cuối cùng, Giang Hạ Dã cuối cùng cũng lên tiếng: "Niệm Niệm, em đã ở với anh cả ngày rồi, em cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."
Tôi thu dọn máy tính bảng, mỉm cười: "Em không mệt."
Anh nắm chặt tay tôi: "Anh sợ em vất vả."
"Không vất vả đâu."
Trên khuôn mặt Giang Hạ Dã bắt đầu lộ vẻ bồn chồn.
Ngay cả anh cũng không nhận ra, anh đang siết chặt tay tôi hơn, đầu ngón tay anh đã trắng bệch.
Tôi giả vờ như không thấy, đưa bức tranh trước mặt anh: "Anh xem, có giống không?"
Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ nhận xét một chút.
Hôm nay, anh vừa nhìn tin nhắn liên tục nhảy lên trên điện thoại, vừa nhìn bức tranh của tôi.
Câu trả lời của anh đầy qua loa: "Niệm Niệm vẽ là đẹp nhất."
Nhưng ánh mắt anh nhanh chóng rời khỏi bức tranh.
Tôi thầm đếm trong đầu.
1, 2.
Đến lúc đếm tới 3, anh nâng mặt tôi lên: "Niệm Niệm, em mau về nhà đi. Anh đã thuê người chăm sóc rồi, chống chọi với ung thư là một cuộc chiến dài, đừng để kiệt sức ngay ngày đầu tiên."
Anh muốn tôi về sớm.
Để anh có thể đi gặp ai đó, đúng không?
Tôi gật đầu: "Được rồi, em về trước. Anh nghỉ ngơi sớm, nếu có gì không ổn, hãy gọi cho em."
"Để anh gọi tài xế đưa em về."
Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Ánh mắt háo hức của anh gần như tràn ra ngoài.
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, em tự về được."
Khi cửa đóng lại, tôi nhìn thấy Giang Hạ Dã nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo bệnh nhân.
Khi bước ra, anh đã thay xong quần áo.
Tôi bí mật đi theo anh, đến con đường núi quanh co ở ngoại ô.
Khi anh vừa xuống xe, Hứa Thần Hi hét lên, chạy đến nhảy lên người anh.
Còn anh thì đỡ lấy cô ấy một cách vững vầng, ôm chặt eo cô.
Đám bạn của họ đứng bên cạnh huýt sáo, cười vang đầy phóng khoáng, rạng rỡ.
Còn trái tim tôi như bị tra tấn, chịu ngàn vạn nhát dao.
Tôi bấm nút chụp ảnh, rồi quay lưng bỏ đi.
12.
Thời gian sau đó, Giang Hạ Dã luôn tìm đủ mọi lý do để ra ngoài.
Tôi nhìn thấy cô ấy ngồi sau xe máy của anh, ôm chặt eo anh, đưa tay ra đón gió.
Tôi thấy họ cùng nhau đi leo núi, anh đứng sau cô, chăm chú nhìn cô, và đỡ lưng cô để bảo vệ.
Tôi thấy họ cùng nhau đi nhảy nhót, anh ôm chặt cô, và cô cười thật hạnh phúc trong vòng tay anh.
Tôi cũng thấy họ chơi đùa thoải mái ở công viên giải trí, chụp rất nhiều ảnh.
Và khi pháo hoa lấp đầy bầu trời, họ không kiềm chế được mà hôn nhau.
Tôi cảm thấy như có một sợi dây thừng quấn quanh tim mình, siết chặt, khiến tôi khó thở vì đau đớn.
Mỗi lần, mỗi lần.
Anh tránh xa tôi, nhưng lại gửi tin nhắn cho tôi: “Niệm Niệm, cảm ơn em đã ở bên anh. Anh thực sự rất yêu em.”
Nhưng lần nào cũng thế.
Trong khi nói yêu tôi, anh lại để trái tim mình bị một cô gái khác cuốn đi mất.
Là vì có sự so sánh.
Cô gái luôn đuổi theo anh bỗng dưng không đuổi nữa, rời xa anh.
Anh bắt đầu thấy tiếc nuối.
Rồi một ngày, cô gái ấy lại xuất hiện, vẫn giữ trong lòng tình yêu mãnh liệt dành cho anh.
Vì thế, anh hối hận rồi.
Tôi không hiểu, nếu anh thực sự yêu người khác, anh có thể nói thẳng với tôi mà chia tay.
Tại sao lại phải tiếp tục diễn kịch, muốn tôi tự tử vì anh?
Chẳng qua chỉ là sự không cam tâm.
Giang Hạ Dã, anh thật sự tham lam quá.
Tôi vẫn tiếp tục ghi lại những ngày chống chọi với ung thư trên tài khoản đó.
Ngày họ hôn nhau, tôi đăng ảnh lọ ngôi sao: “Đây là lọ sao mà anh đã gấp trong suốt 5 năm khi ở bên tôi để chống lại căn bệnh trầm cảm. Tôi rất thích con người của anh thời điểm đó, mãi mãi trẻ trung, mãi mãi nhiệt huyết.”
13.
Tối hôm đó, khi tôi lặng lẽ đi theo anh, đột nhiên tôi cảm thấy tất cả trở nên vô nghĩa.
Tôi đứng ở bên này của con đường, lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh.
Trong tay tôi vẫn ôm lọ sao mà anh đã gấp, mỗi tờ giấy bên trong đều chứa đựng một lời chúc phúc mà Giang Hạ Dã viết cho tôi.
Tôi đã từng thực sự tin rằng mình sẽ có một cuộc sống mới, sẽ cùng anh bước tới một cái kết hạnh phúc.
Vào cái đêm tôi hoàn toàn cắt đứt với bố mẹ, họ đã chỉ vào Giang Hạ Dã và nói rằng, một kẻ lông bông như vậy thì không có tương lai.
Họ nói nhà họ Tô vốn là gia đình có truyền thống học hành trong giới, không cho phép con gái mình ở bên một đứa con trai của người thứ ba.
Tôi đã chất vấn họ, sau khi ly hôn năm tôi 5 tuổi, họ chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Khi bà nội tôi qua đời, tôi mắc bệnh trầm cảm, họ cũng không đến thăm tôi.
Vậy mà bây giờ, khi có người đã dành cả trái tim để ở bên tôi suốt 5 năm, khi tôi quyết định chấp nhận anh ấy, họ lại đến để can thiệp vào cuộc đời tôi.
Dựa vào đâu?
Chỉ vì họ sợ tôi sẽ làm họ bị dị nghị, họ lúc nào cũng chỉ biết đến bản thân mình.
Tối đó, tôi đã khóc đến kiệt sức, Giang Hạ Dã đứng bên cạnh không dám chạm vào tôi, không dám ôm tôi.
Anh nói anh không có lý do, không có danh phận.
Sợ làm tổn hại đến danh tiếng của tôi.
Nhưng anh đã nhân dịp để tỏ tình với tôi, anh nói: "Em đừng cảm thấy nặng nề. Tình yêu chưa bao giờ là gánh nặng. Anh yêu em, vậy là đủ rồi."
"Dù em có chấp nhận anh hay không, đó là lựa chọn và quyền của em."
"Anh chỉ mong em sống tốt."
Hôm đó, tôi đã khóc trong vòng tay anh.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi, nước mắt chảy dài xuống cổ tôi, giọng anh run rẩy và xúc động:
"Chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, càng phải cùng nhau đi đến tận cùng."
"Niệm Niệm, anh yêu em, anh muốn nói cho cả thế giới biết rằng anh yêu em."
Nhưng người từng rơi nước mắt thề nguyện ngày ấy.
Người từng dịu dàng bên cạnh tôi ngày ấy.
Làm sao lại có thể đột nhiên thay đổi như vậy?
14.
Khi tôi thu điện thoại lại, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe.
Ánh đèn chói lóa chiếu vào mặt tôi, tôi giơ tay lên để che.
Nhưng bỗng nhiên, có một người đẩy tôi sang một bên.
Tôi quay đầu lại nhìn, Giang Hạ Dã nằm ở bên cạnh.
Máu đã nhuộm đỏ khuôn mặt anh.
Trong chốc lát, tiếng hét, tiếng còi xe, và những tiếng gọi vang lên từ mọi phía tràn vào tai tôi.
Khiến tôi cảm thấy choáng váng.
Người nằm trên mặt đất yếu ớt gọi tôi: "Niệm Niệm."
Tôi lập tức tỉnh táo lại, bò đến bên cạnh Giang Hạ Dã.
Anh nắm lấy tay tôi, mỉm cười yếu ớt: "Niệm Niệm, dù sao anh cũng sắp chết rồi, em không sao là tốt rồi."
Lúc này, như có một bàn tay vô hình không ngừng kéo chặt trái tim tôi.
Khiến tôi siết chặt đôi tay mình.
Giang Hạ Dã, rốt cuộc anh yêu ai?
15.
Tôi không hiểu tại sao anh đã ra ngoài rồi lại chọn quay về.
May mắn thay, chiếc xe hơi mất lái đã kịp dừng lại, Giang Hạ Dã chỉ bị thương ở đầu, không có gì nghiêm trọng.
Trở lại căn phòng bệnh quen thuộc, tôi ngồi bên cạnh chăm sóc anh.
Anh vẫn còn đủ sức để nói: "Em định ôm lọ sao đó đi đâu?"
Tôi liếc nhìn lọ sao đặt trên bàn, rồi cầm lên đưa trước mặt anh.
Anh đưa tay mở ra một ngôi sao, bên trong có một câu nói, đó là câu nói nổi tiếng của Tagore: “Có một buổi sáng, tôi vứt bỏ tất cả những gì thuộc về ngày hôm qua, từ đó bước chân của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn.”
Anh đọc xong thì cười nhẹ: "Ngày xưa anh viết cho em mỗi ngày một câu, em không biết đâu, anh đã tìm các danh ngôn nổi tiếng khắp nơi, còn chăm chỉ hơn cả ôn thi đại học."
Tôi nhìn vào khuôn mặt anh và hỏi: "Giang Hạ Dã, tại sao anh lại thích em?"
"Vì sao đột nhiên lại hỏi câu này?"
Anh xoa đầu tôi, như chìm vào hồi ức: "Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, thật đấy. Sau này tiếp xúc, anh dần phát hiện ra em dịu dàng, xinh đẹp, tốt bụng và rộng lượng, biết lễ nghĩa, biết vẽ tranh, biết quan tâm động vật nhỏ, rất nghiêm túc với mọi việc. Ở bên em, anh luôn cảm thấy cuộc sống yên bình."
Vậy là tôi rất tốt, không phải lỗi của tôi.
Tôi hỏi tiếp: "Vậy còn với Hứa Thần Hi thì sao?"
Nụ cười của anh thoáng khựng lại, anh ngần ngại một chút rồi mới nắm lấy tay tôi và nói: "Cô ấy chỉ là một đứa trẻ, anh và cô ấy không thuộc về cùng một thế giới."
Câu trả lời vòng vo cũng là một câu trả lời.
Tôi cười nhẹ: "A Dã, tại sao đã điều trị lâu như vậy mà bố mẹ anh chưa bao giờ đến thăm anh?"
Tôi lặng lẽ quan sát biểu cảm của anh.
Rồi tôi tiếp tục hỏi: "A Dã, anh từng nói rằng sẽ không bao giờ lừa dối em."
Anh siết chặt tay tôi hơn, sau đó kéo tôi vào lòng và ôm chặt: "Em biết tình hình gia đình anh mà, vậy nên Niệm Niệm, anh chỉ có mình em thôi."
"Hứa với anh rằng em sẽ luôn ở bên anh, được không?"
Sau đó, anh sẽ dùng sự yếu đuối của mình để kích thích chứng trầm cảm của tôi tái phát.
Giả vờ đáng thương để khiến tôi đau lòng, cuối cùng là giả chết để thử thách tình cảm của tôi.
Đúng không?
Điện thoại của anh không ngừng rung bên gối.
Tin nhắn mới nhất hiện lên: “Giang Hạ Dã, đồ khốn nạn, dám cho em leo cây!”
Khoảnh khắc anh cứu tôi, những cảm xúc trong lòng tôi cũng lặng dần.
Tôi tiếp tục ghi lại trên tài khoản của mình: “Bạn trai hình như đang lén ra ngoài đua xe, tinh thần của anh ấy rất tốt. Điều đó có nghĩa là anh ấy có thể được chữa khỏi, đúng không?”
Kèm theo đó là bức ảnh chụp tờ chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.
16.
Tôi cảm thấy ngột ngạt, nên bước ra ngoài để hít thở không khí.
Nhưng tại cửa, tôi bắt gặp Hứa Thần Hi.
Cô ấy có vẻ đang khó chịu vì Giang Hạ Dã đã cho cô leo cây.
Cô bước nhanh về phía tôi, kéo tôi ra hành lang chất vấn: "Cô đã bám lấy anh ấy suốt cả ngày hôm nay đúng không?"
Tôi cảm thấy buồn cười: "Anh ấy là bạn trai tôi, cô dựa vào đâu để hỏi tôi như vậy?"
Hứa Thần Hi kéo vạt áo lên.
Bên hông cô có một hình xăm họa tiết hoa.
Cô ấy cười: "xcyjhy, đó là tên viết tắt của tôi và Giang Hạ Dã. Đây là hình xăm chúng tôi đã xăm cùng nhau từ trước."
"Cô nghĩ tôi có đủ tư cách không?"
Tôi nghiến chặt răng, cảm thấy như tim mình rơi thẳng xuống đất, đau đớn tột cùng.
"Tô Niệm, tôi từng bị Giang Hạ Dã từ chối, vì vậy trong cơn giận dữ tôi đã bỏ đi nước ngoài."
"Nhưng bây giờ tôi đã trở về."
"Cô có từng nghe câu này chưa? Những thứ không có được thì mãi mãi là những thứ khiến lòng người xao động."
"Hơn nữa, tôi và anh ấy cùng chung một thế giới, chúng tôi là thanh mai trúc mã, chúng tôi đã lớn lên bên nhau từ nhỏ."
"Cô có thắng được tôi không?"
Ánh mắt tôi dừng lại ở hình xăm bên hông cô, nhớ lại cách đây không lâu, khi Giang Hạ Dã dẫn tôi đi leo núi, giữa đường chúng tôi gặp cơn mưa.
Lúc anh cởi áo khoác, tôi đã nhìn thấy hình xăm bên hông anh.
Hôm đó tôi hỏi anh, hình xăm đó có ý nghĩa gì.
Anh nói, chỉ là một chuỗi chữ cái không có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, làm sao mà nó lại vô nghĩa được.
Có thể xăm tên người khác lên cơ thể, suốt bao năm không xóa bỏ, phải quan trọng đến nhường nào.
Nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn chằm chằm vào hình xăm, Hứa Thần Hi cười khẽ: "Anh ấy thích cô chẳng qua là vì anh ấy chưa từng gặp cô gái ngoan nào như cô, nhìn cô đáng thương, muốn thương hại cô, bảo vệ cô. Tôi thấy điều đó không phải là yêu."
"Tình yêu là sự bùng nổ của hoóc môn, là adrenaline tăng vọt, là dopamine tiết ra."
"Tôi là người tự do phóng khoáng, chỉ có tôi mới xứng đôi với Giang Hạ Dã đầy ngạo nghễ. Không phải sao?"
Tôi gật đầu: "Được thôi, vậy cô hãy nói với Giang Hạ Dã rằng, để anh ấy chia tay với tôi đi."
Không ngờ tôi lại dễ dàng như vậy.
Hứa Thần Hi sững lại: "Chia tay với cô chẳng phải là chuyện sớm muộn sao? Nghe nói cô vẫn còn một bạch nguyệt quang đã chết, tại sao cô vẫn muốn hại người khác?"
"Cùng chết với anh ta, đó mới là lựa chọn của cô."
Ngón tay tôi bất giác siết chặt, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt, nhưng tôi không cảm thấy chút đau đớn nào.
Mọi người đều nhấn mạnh chuyện đó.
Tôi không hiểu, tại sao?
Đúng vậy, Kỳ Dữ đã mất trong một tai nạn công việc, trong mắt tôi anh ấy mãi là một người hùng.
Tôi đã từng tự tử, nhưng không hoàn toàn vì Kỳ Dữ.
Khi tôi bị bệnh, mọi người đều bảo tôi phải nhìn về phía trước, đón nhận cuộc sống mới.
Nhưng khi tôi đã vượt qua, có một mối tình bình thường.
Thì tất cả lại bắt đầu phán xét tôi, trách móc tôi vì sao không chết đi.
Ngay cả Giang Hạ Dã, người đã từng ở bên nhau, từng cứu rỗi lẫn nhau, cũng muốn dùng cái chết của tôi để chứng minh tình cảm của tôi.
Dường như chỉ khi tôi chết đi, mới xứng đáng với bạn trai của tôi, xứng đáng với anh ấy, xứng đáng với thế giới này.
Nhưng dựa vào đâu chứ?
Tôi đã khó khăn lắm mới có thể chữa lành bệnh.
Chẳng lẽ tôi không xứng đáng được yêu, không xứng đáng có một mối tình mới, không xứng đáng bắt đầu lại sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Hứa Thần Hi và nói: "Tôi nghĩ một người được giáo dục đàng hoàng mà lại nói ra những lời thiếu suy nghĩ như thế, thật đáng thương."
"Và dù tôi có người yêu cũ hay không, tôi vẫn xứng đáng được yêu."
17.
Nhưng trong lòng tôi cảm thấy bức bối, nơi trái tim đập từng nhịp một thì đau đớn.
Như có một hơi thở không thể thở ra, mà cũng không thể nuốt vào.
Khó chịu.
Thật sự quá khó chịu.
Quay lại phòng bệnh, Giang Hạ Dã nắm lấy tay tôi: "Niệm Niệm, anh đã lập danh sách điều ước cuối cùng, em cùng anh hoàn thành chúng được không?"
Nhìn khuôn mặt anh.
Sự khó chịu trong lòng tôi đạt đến đỉnh điểm, tôi cắn mạnh vào cổ tay anh.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Giang Hạ Dã, sao anh có thể đối xử với em như vậy!"
Anh hoảng hốt, ôm chặt lấy tôi: "Sao vậy? Niệm Niệm? Em đừng làm anh sợ."
"Được em ở bên cạnh, anh đã rất hạnh phúc rồi, nên anh muốn tranh thủ lúc còn sức, cùng em làm nhiều việc, để không có gì hối tiếc."
Vẫn còn đang lừa tôi.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy, nhưng lại đi đến mức phải dùng cái chết để chứng minh tình cảm của bản thân.
Sự giận dữ, không cam lòng, tuyệt vọng, và xấu hổ, khiến tôi không thể dễ dàng rời đi như thế này được.
Mùi máu xộc vào cổ họng, khiến tôi muốn nôn mửa.
Tôi tự nhủ, nhịn thêm chút nữa.
Rồi tôi buông anh ra, lau nước mắt, hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi anh: "Danh sách điều ước bao gồm những gì?"
"Đi xem mặt trời mọc trên đỉnh núi, đi hành hương Tây Tạng, chụp ảnh cưới... "
Hơn mười việc.
"Em nhớ anh từng rất thích đua xe, thích những môn thể thao mạo hiểm, tại sao không có trong danh sách?"
Anh sững lại một chút, rồi giải thích: "Quá nguy hiểm, anh không muốn em lo lắng."
Là không muốn em lo lắng.
Hay là vì đã có người khác cùng anh làm những việc đó rồi?
Tôi cúi đầu: "Danh sách điều ước này đối với em thật tàn nhẫn, nếu một ngày nào đó anh không còn, em nhớ lại sẽ gục ngã mất."
"Xin lỗi, đó là lỗi của anh. Anh không nên tàn nhẫn với em như vậy."
Tôi hít mũi, lắc đầu: "Vì anh, em sẵn lòng làm mọi thứ."
"Niệm Niệm, anh thực sự không nỡ khi phải rời xa em."
Nhưng người nói rằng không nỡ rời xa tôi, lại nhắn trong nhóm: “Hoàn thành những việc này xong, tôi sẽ giả chết, với một người nhạy cảm như Tô Niệm, chắc chắn sẽ gục ngã mà tự tử.”
Tôi cũng ghi lại trên tài khoản của mình: “Bạn trai yêu cầu tôi cùng anh ấy hoàn thành danh sách điều ước cuối cùng. Nhìn vào những kế hoạch đó, tôi không kiềm được mà rơi nước mắt, ông trời ơi, ông có nhìn thấy điều ông đang làm không?”
18.
Chúng tôi đã dành nửa tháng, đến đỉnh núi mà anh nói, chờ mặt trời mọc.
Đi hành hương Tây Tạng, lội núi lội sông, cầu nguyện thành tâm, cũng đã xem nghi lễ thiên táng, cảm nhận sự rung động của sinh mệnh.
Mỗi khi hoàn thành một việc.
Tôi đều chụp lại và ghi lại trên tài khoản của mình.
Từ bài đầu tiên đến giờ, đã thu hút hàng trăm nghìn người theo dõi trên toàn mạng.
Nhiều người để lại bình luận nói rằng họ đã khóc sau khi đọc, ghen tị với tình yêu này.
Nhiều người gửi tin nhắn chúc phúc, mong bạn trai tôi mau chóng khỏe lại.
Giữa hàng loạt bình luận cảm động, có một bình luận đã thu hút sự chú ý của tôi.
“Là một sinh viên y khoa, tôi nghĩ rằng với chẩn đoán như chủ bài đăng tải, đáng lẽ không còn sống được bao lâu, tại sao vẫn còn có thể tràn đầy năng lượng như vậy? Đúng là một kỳ tích y học.”
Tôi đã nhấn like và trả lời: “Tôi cũng hy vọng có kỳ tích xảy ra.”
Rồi nhìn vào gương, ngắm mình trong chiếc váy cưới.
Thật đẹp.
Tôi chụp lại bức ảnh này.
Ai nói nhất thiết phải kết hôn mới được mặc váy cưới chứ?
Tôi cũng có thể tự kết hôn với chính mình.
Giang Hạ Dã nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau: "Niệm Niệm, anh thực sự rất muốn kết hôn với em."
Nhìn khuôn mặt giả tạo của anh qua gương.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
"A Dã, anh sẽ khỏe lại thôi."
"Nếu một ngày nào đó, anh không còn nữa, em sẽ làm sao?" Anh nghẹn ngào hỏi.
Diễn đến mức chính mình cũng nhập vai rồi.
Tôi cụp mắt cười nhẹ: "Tuẫn tình."
Anh định nói gì đó thì điện thoại reo lên.
Tôi thấy tên Hứa Thần Hi nhấp nháy trên màn hình.
Anh cau mày giải thích với tôi: "Gần đây cô ấy đang có mâu thuẫn với gia đình, tâm trạng không tốt. Để anh nghe điện thoại trước."
Tôi lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Tôi rất hài lòng.
Tôi rất yêu bản thân mình.
Rồi tôi cởi váy cưới ra.
Khi ra ngoài, Giang Hạ Dã vội vã đi đến: "Cô ấy gặp chút chuyện, anh phải đi xử lý một chút."
"Chuyện gì mà cần anh phải xử lý?"
Anh mím môi, rồi nói: "Đối tượng hẹn hò động tay động chân với cô ấy."
Ồ, muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đây.
Tôi nắm lấy tay anh: "Có thể đừng đi không? Anh còn đang ốm, em lo lắng."
"Niệm Niệm, Hứa Thần Hi lớn lên cùng anh từ nhỏ, anh là anh trai cô ấy, không thể không lo."
"Em yên tâm, xử lý xong anh sẽ tới tìm em."
Rồi anh đi mà không quay đầu lại.
Tôi cầm điện thoại và đi theo sau anh.
Cái gọi là đối tượng hẹn hò động tay động chân, chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Tôi thấy Hứa Thần Hi ôm chầm lấy anh giữa phố đông người, cười tươi rói: "Em lừa anh đấy! Nhưng anh vẫn đến, vậy là trong lòng anh, em vẫn quan trọng hơn đúng không?"
Giang Hạ Dã chỉ xoa đầu cô ấy đầy cưng chiều.
Rồi bị cô kéo đi.
Anh còn không quên nhắn cho tôi: “Niệm Niệm, em đừng chờ anh, ngủ sớm đi, dạo này anh thấy tinh thần em không khỏe, anh rất lo.”
Tôi thở dài một hơi, giả vờ thâm tình, tôi cũng biết.
Rồi tôi ghi lại trên tài khoản: “Thật sự, khoảnh khắc mặc váy cưới tôi đã khóc, tôi rất hi vọng có thể gả cho anh ấy. Chàng trai tuyệt vời nhất của tôi.”
19.
Những ngày sau đó, Giang Hạ Dã không xuất hiện.
Anh nói với tôi rằng anh đã về nhà, bảo tôi đừng lo lắng.
Chỉ có Hứa Thần Hi tìm được cách liên lạc với tôi, gửi cho tôi vài tin nhắn khó hiểu.
Tôi hít sâu và tự an ủi mình, không sao đâu, ít nhất thì tôi đã biết trước mọi chuyện.
Không còn kỳ vọng, nên khi thấy người mình yêu thay đổi, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Chỉ là tiếc cho Giang Hạ Dã, người từng tỏa sáng rực rỡ ấy, giờ đây có lẽ sẽ dần biến mất theo dòng thời gian.
Anh đã giúp tôi vượt qua khó khăn, còn tôi đã cùng anh đối mặt với những lời đàm tiếu về thân phận con ngoài giá thú, luôn bảo vệ anh và nói với anh rằng anh rất tốt, rằng việc xuất thân không phải là điều anh có thể lựa chọn. Tôi đã ở bên cạnh anh khi anh học quản lý công ty, cùng anh không ngừng tiến bộ.
Hoặc có lẽ, việc từ bỏ những thói xấu không phải vì tôi, mà là vì anh ấy, vì anh ấy dần nhận được sự tin tưởng từ bố mình.
Tôi cũng đã đưa anh vào kế hoạch cuộc đời của tôi.
Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, chẳng có sự cứu rỗi lẫn nhau nào cả.
Chỉ có tự cứu mình, chỉ có tự vượt qua chính mình.
Tôi cúi đầu, nhìn vào điện thoại, nơi tôi đã gửi tin nhắn cho Giang Hạ Dã: “Hôm nay là kỷ niệm một năm chúng ta bên nhau, có muốn cùng nhau ăn mừng không?”
Anh không trả lời.
Thay vào đó, anh đội mũ lưỡi trai và cùng Hứa Thần Hi xuất hiện trên đường đua.
Tôi nghĩ một chút, rồi đăng một câu lên tài khoản của mình: “Hôm nay bạn trai tôi lại đi đua xe, tinh thần rất tốt, tôi cảm thấy như anh ấy không mắc bệnh ung thư vậy, các bạn nghĩ sao?”
Tôi tự nhủ, sắp kết thúc rồi.
20.
Một ngày trước thời hạn, tôi lái xe đến nghĩa trang để thăm bà nội.
Trước đây, tôi khao khát sự quan tâm của bố mẹ đến nỗi đánh mất cả lòng tự trọng, chỉ để hỏi họ liệu họ có thể yêu tôi không.
Nhưng không ai đáp lại tôi.
Nhưng lúc đó vẫn còn bà nội yêu thương tôi, còn Kỳ Dữ.
Nhưng số phận luôn thích trêu đùa con người.
Hai người yêu thương tôi nhất, đều qua đời vào mùa xuân năm đó, khi vạn vật đang hồi sinh.
Vì vậy tôi mới mắc bệnh trầm cảm.
Khi bị nước biển nhấn chìm, tôi khao khát có ai đó yêu mình.
Nhưng từ "yêu" lại quá nặng nề.
Trao đi và nhận lại, đều như rút cạn sức lực.
Vì thế, ngay cả khi chia tay, cũng cần có nghi thức.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh của bà: "Bà ơi, con phải đi rồi."
"Một người luôn cần có can đảm để đối mặt với điều chưa biết, phải không ạ?"
"Hơn nữa, con đã từng chiến thắng trầm cảm một lần, con rất giỏi đúng không bà?"
"Vì vậy, con không thể lặp lại sai lầm đó nữa, con sẽ yêu bản thân mình, sẽ sống thật tốt, đón nhận một hành trình mới của cuộc sống."
"Bà ơi, bà phải giữ gìn sức khỏe nhé. Con... con có lẽ sẽ rất lâu rất lâu nữa mới đến thăm bà."
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, tôi lái xe quay về.
Trên đường về, tôi nhận được một video từ Hứa Thần Hi.
“Xin lỗi nhé, tôi đã chiếm mất ngày kỷ niệm một năm yêu nhau của hai người rồi.”
Trong video, họ dường như đang ăn mừng trong một quán bar.
Khi có người vòng tay qua ôm eo định hôn cô ấy, Giang Hạ Dã không biết từ đâu xuất hiện.
Anh đột ngột kéo người đàn ông đó ra, đấm một cú mạnh, rồi hai người lao vào đánh nhau.
Cuối cùng, anh thắng, kéo mạnh cánh tay của Hứa Thần Hi và lôi cô ra ngoài.
Sau khi ống kính lắc lư một hồi.
Tôi thấy Giang Hạ Dã ôm eo Hứa Thần Hi, đặt cô lên bậu cửa sổ trong hành lang.
Với đầy sự chiếm hữu, anh nắm chặt cằm cô ấy, hôn một cách dữ dội.
Còn Hứa Thần Hi thì mở mắt, nhìn vào ống kính với một nụ cười đầy thách thức.
Cô ấy cố ý.
Cảm giác lạnh lẽo từng chút từng chút lan ra khắp cơ thể tôi.
Nhưng không còn sự giận dữ hay tan nát như lần đầu tiên tôi thấy họ thân mật.
Dường như với tôi, mọi thứ đã trở nên vô cảm.
Tôi tiện tay chuyển tiếp video đó cho Giang Hạ Dã.
"Chúng ta nói chuyện đi."
21.
Có vẻ như sau khi nhận được tin nhắn của tôi, anh ta đã vội vàng đến ngay.
Khi Giang Hạ Dã xuất hiện, vết son môi trên miệng anh ta vẫn chưa được lau sạch hoàn toàn.
Tôi lặng lẽ rời mắt khỏi anh ta, rót cho anh một tách trà.
"Ngồi đi."
Anh không ngồi, mà tiến đến, quỳ gối trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi và đặt lên khuôn mặt anh.
"Niệm Niệm, nghe anh giải thích."
Tôi rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng: "Được, em nghe."
Rồi tôi rút tay ra khỏi tay anh.
Gương mặt anh ta thoáng chốc trắng bệch.
Ngay giây tiếp theo, anh ta tự tát mạnh vào mặt mình hai cái, "Là lỗi của anh, trong lúc nhất thời rượu lên não, anh đã quá bồng bột."
Ừ, ít nhất lần này anh ta không nói dối.
Giang Hạ Dã cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt: "Chuyện này anh không thể biện minh được, nhưng người anh yêu là em, Niệm Niệm."
Tôi quay lại nhìn anh: "Chi bằng chúng ta chia tay đi."
"Cái gì?"
"Em nói chúng ta chia tay. Được không?"
"Không được, Niệm Niệm, không thể chia tay! Anh sắp chết rồi, nếu em chia tay anh, anh sẽ chết không nhắm mắt."
"Anh thích Hứa Thần Hi không?"
"Không thích." Anh trả lời gần như ngay lập tức.
"Không thích, vậy tại sao lại hôn cô ấy?"
Giang Hạ Dã lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ: "Anh không biết, có lẽ là do bản năng chiếm hữu, có lẽ là do anh biết mình không còn sống được bao lâu. Cô ấy lại thích anh nhiều năm như vậy, anh không muốn để cô ấy nuối tiếc."
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi: "Niệm Niệm, cuộc sống của anh chỉ còn lại những ngày đếm ngược, đừng rời xa anh vào lúc này, được không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Giang Hạ Dã, bệnh ung thư của anh không phải là giả chứ?"
Anh lập tức sững lại, ánh mắt thì né tránh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Sao anh có thể lừa em được? Anh đã phải nhờ biết bao nhiêu người, còn đến bệnh viện tìm bác sĩ, tốn bao nhiêu công sức như vậy, anh... anh không lừa em đâu."
Đúng vậy, anh cũng biết rằng tốn nhiều công sức như vậy sẽ khiến mọi thứ trở nên chân thật hơn, dễ lừa tôi hơn, khiến tôi tự tử vì anh.
Anh ta ôm chặt lấy tôi: "Anh sẽ vạch rõ giới hạn với Hứa Thần Hi, em đừng chia tay, đừng rời đi, nếu không anh sẽ không thể sống nổi nữa."
"Hơn nữa, trên thế giới này, ngoài anh ra, em còn có ai để yêu không? Em có nỡ rời xa anh sao?"
Câu nói này, đã khiến trái tim tôi vốn đã bình lặng lại một lần nữa đau nhói.
Tôi lạnh lùng nói: "Giang Hạ Dã, ngày mai hãy cùng em đến nơi chúng ta lần đầu gặp nhau."
Khoảnh khắc cuối cùng của kế hoạch.
Chẳng phải là để tiến tới cái chết sao?
Giang Hạ Dã, vậy tôi sẽ chuẩn bị cho anh một buổi lễ chia tay hoành tráng.
Trước khi anh chết, tôi sẽ chết trước mặt anh.
Tôi rất mong chờ đến ngày mai.
22.
Tôi vừa đến đã mở livestream.
Ngồi bên vách đá, mặt trời đã ló rạng, chiếu những tia sáng vàng rực qua tầng mây.
Tôi đắm mình trong khung cảnh tuyệt đẹp, rồi nghe thấy tiếng nói run rẩy của Giang Hạ Dã vang lên từ phía sau:
"Tô Niệm, em đang làm gì ở đó vậy?"
Tôi quay lại.
Giang Hạ Dã đứng cách tôi không xa.
Nhưng, bên cạnh anh còn có Hứa Thần Hi.
Tôi nhẹ nhàng cười, rồi nói: "A Dã, hình như bệnh trầm cảm của em lại tái phát, lần này rất nghiêm trọng, nhưng vì sợ anh lo lắng, em đã không nói với anh."
"Hôm qua anh hỏi em, liệu em có nỡ rời xa anh không, em không nỡ."
"Em đã nhiều lần chứng kiến những người em yêu thương qua đời trước mắt mình, em thật sự rất yếu đuối."
"Niệm Niệm, em quay lại đi, đừng bồng bột, được không?"
Giang Hạ Dã tiến từng bước về phía tôi, vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh không có vẻ gì là giả dối.
"Anh đừng tới đây." Tôi cất tiếng.
Anh dừng bước, mắt đã đỏ hoe.
Tôi nhìn anh: "Giang Hạ Dã, em đã mang tờ báo cáo của anh đến hỏi bác sĩ, họ nói căn bệnh này không thể chữa khỏi."
Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không giải thích.
"Và khi nhìn thấy anh hôn người khác, ở bên người khác, trái tim em đau đớn vô cùng."
Anh lập tức phản bác: "Anh không ở bên cô ấy, anh chỉ có mình em là bạn gái, anh không yêu cô ấy, thật đấy, em nghe anh nói đi."
Khuôn mặt Hứa Thần Hi tái nhợt đi một chút.
"Đừng nói dối nữa, nếu không yêu, tại sao lại hôn cô ấy?"
"Anh chỉ là do bản năng chiếm hữu thúc đẩy, không cam lòng."
Nước mắt Hứa Thần Hi sắp trào ra.
Tốt lắm.
Tôi tiếp tục nói: "Nhưng anh đã làm tổn thương cả hai chúng em, sao anh có thể vừa yêu em vừa dây dưa với người khác như vậy?"
"Hay là vì anh nghĩ mình bị ung thư giai đoạn cuối nên có thể làm mọi thứ mà không cần suy nghĩ?"
"Ung thư giai đoạn cuối cái mẹ gì chứ." Hứa Thần Hi đột nhiên lên tiếng.
Giang Hạ Dã vội vã bịt miệng cô ấy lại, không để cô nói thêm gì nữa.
"Niệm Niệm, em quay lại trước đi, anh sẽ từ từ giải thích với em."
Tôi lắc đầu: "Giang Hạ Dã, anh có biết bị người mình yêu nhất phản bội là cảm giác như thế nào không?"
"Như hàng ngàn con côn trùng gặm nhấm, sống không bằng chết."
"Em không thể rộng lượng đến mức tha thứ cho anh."
"Vì vậy, kiếp này chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."
"Anh đã cứu em một lần, Giang Hạ Dã, em trả lại cho anh, như vậy em không còn nợ anh nữa."
Trước khi kế hoạch của anh ta thành công, tôi sẽ để anh ta áy náy suốt đời.
Để giữa họ mãi mãi có một vết nứt vì sự hiện diện của tôi.
Và để họ không bao giờ có thể ở bên nhau.
Sau đó, tôi tắt livestream và gửi video đã chỉnh sửa sẵn.
Cùng với đó, để lại chiếc điện thoại đầy ắp những hình ảnh ngọt ngào của họ.
Khoảnh khắc nhảy xuống biển, tôi biết.
Kế hoạch này đã hoàn thành.
Cuộc sống mới của tôi, đã bắt đầu.
Chỉ là, tại sao tôi vẫn nghe thấy tiếng hét xé lòng của Giang Hạ Dã?
Không phải anh ta nên vui mừng sao?
Cuối cùng tôi đã tự tử vì anh ta, như anh ta mong muốn rồi.
23
Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là giai đoạn thoát mẫn cảm.
Nói một cách thẳng thắn, đó là khi bạn không thể buông bỏ ai đó, hãy đi tìm người ấy, buông bỏ lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình, bày tỏ tình cảm của bạn một cách thẳng thắn trước mặt họ, để xem họ từ chối bạn, làm tổn thương bạn thế nào, nói ra những lời cay đắng và làm những điều tuyệt tình ra sao. Hãy để lòng tự trọng của bạn bị mài mòn, để tình yêu của bạn cạn kiệt.
Cuối cùng, bạn sẽ tỉnh ngộ và bắt đầu lại từ đầu.
Mỗi việc tôi từng làm đều như một nhát dao khắc sâu vào trái tim mình, nhưng tôi biết, chỉ khi cắt bỏ hết những phần thịt thối, thì vết thương mới có thể lành lại, có phá lối xưa mới có thể xây đường mới.
Tôi đã lấy lại bản thân mình.
Tôi đã chuẩn bị tất cả cho ngày hôm nay.
Vì vậy, không lâu sau đã có người cứu tôi.
Thành phố này đã không còn ai khiến tôi lưu luyến nữa.
Trước khi lên máy bay, tôi mở điện thoại.
Không ngoài dự đoán của tôi.
Sự việc này đã gây ra một phản ứng mạnh mẽ.
Tôi cũng đã sớm sắp xếp để người khác thổi bùng ngọn lửa này.
Một số người đã ghi lại buổi livestream và đưa nó lên hot search trên Douyin.
Nội dung trong tài khoản của tôi cũng được nhiều người chú ý hơn.
Những dòng ghi chép đầy đau khổ trước đây, giờ đã trở thành những lưỡi kiếm đâm vào họ.
Vì Giang Hạ Dã đã lộ diện, nên cư dân mạng nhanh chóng tìm ra sự thật.
“Tôi có chút quan hệ, đã hỏi thăm qua, không nghe nói Giang Hạ Dã bị ung thư.”
“Tức đến muốn giết người! Cô gái ấy đã ở bên anh ta chống chọi với căn bệnh ung thư, đau khổ đến tan nát cõi lòng, vậy mà anh ta lại lừa dối. Có bệnh à?”
Bình luận từ sinh viên y khoa trước đây đã bị lật lại, nhiều cư dân mạng đồng loạt nói rằng anh ta giả vờ bị ung thư.
Mọi người đều phẫn nộ, gọi anh ta là một loại vàng mà ngay cả thợ mỏ giỏi nhất cũng không thể đào ra nổi.
Sau khi xem video hôn và nội dung livestream mà tôi đăng, họ mắng Hứa Thần Hi là kẻ thứ ba biết rõ vẫn làm, thật ghê tởm.
Một số người bắt đầu suy đoán về tôi:
“Tôi không hiểu tại sao cô ấy phải livestream vạch trần họ, chia tay luôn không được sao?”
“Nếu là tôi, tôi sẽ làm còn tàn nhẫn hơn! Tôi phải trả thù!!”
“Tin mới nhất, tôi nghe bố mẹ nói tên tiểu tử nhà họ Giang này đã nhảy xuống biển, mất nửa cái mạng, giờ đang nằm trong ICU.”
“Có tìm thấy cô gái ấy không?”
“Không rõ, không biết cô ấy đã nhảy xuống biển hay biến mất, nhưng chúc cô ấy mọi điều tốt đẹp nhất.”
Tôi mỉm cười, tôi rất ổn.
Cuộc đời rất dài, sẽ có những cơn gió nhẹ thổi qua mà chẳng đáng bận tâm.
Từ nay về sau, trời cao biển rộng thuộc về tôi, không còn liên quan đến bất kỳ ai nữa.
24
Tôi đã định cư ở một thị trấn nhỏ vùng Bắc Âu, mỗi ngày mang theo bảng vẽ đi vẽ ngoài trời.
Tôi đã gặp được nhiều người bạn mới, sống những ngày tháng không lo âu, phiền muộn.
Vốn dĩ tranh của tôi rất dễ bán, mỗi giai đoạn đều mang phong cách khác nhau.
Giờ đây, phong cách của tôi nhẹ nhàng, tươi sáng hơn.
Để tìm cảm hứng, tôi hiếm khi ở lâu tại một thành phố.
Giống như một người ngoài cuộc của thế giới này, quan sát cuộc đời của người khác.
Tôi cũng đã uống rượu cùng những người lạ, kể câu chuyện của mình.
Họ nói, tôi có thể vượt qua trầm cảm, thật sự rất đáng nể.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói, "Trước đây có một chàng trai rực rỡ, đã từng đồng hành cùng tôi một đoạn đường. Tôi thật sự biết ơn anh ấy của thời điểm đó."
Họ ôm tôi, "Tất nhiên là đáng để biết ơn, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có ý nghĩa riêng của họ."
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mình đã buông bỏ được tất cả.
Đến năm thứ ba, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Bà nói, bố tôi mắc bệnh nặng, muốn gặp tôi lần cuối, liệu tôi có thể quay về thăm ông ấy không.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi bà: "Mẹ có nhớ khi con quỳ xuống cầu xin bố mẹ quay lại thăm con, bố mẹ đã làm gì không?"
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia im lặng.
Họ đã buông tay tôi một cách tàn nhẫn, quay lưng bỏ đi mà không hề ngoảnh lại, không một lần.
Tôi tiếp tục nói: "Bà Lưu, tôi nhớ nhiều năm trước, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, tôi không còn bố mẹ từ lâu rồi, bà quên rồi sao?"
Rồi tôi cúp máy.
25
Đến năm thứ năm, tôi nhớ bà nội rồi.
Vì vậy, tôi quyết định trở về để thăm mộ và trò chuyện với bà.
Khi trở về, không tránh khỏi việc nghe được chuyện về Giang Hạ Dã.
Vụ việc năm đó đã gây ra chấn động lớn. Sau khi tỉnh lại, Giang Hạ Dã điên cuồng tìm tôi, quỳ gối bên bờ biển để xin lỗi tôi.
Hứa Thần Hi cảm thấy mình cũng bị phản bội, nên đã đăng lên mạng các đoạn tin nhắn và ghi âm về việc Giang Hạ Dã giả vờ mắc ung thư để lừa dối tôi.
Điều này lại khiến dư luận bùng nổ thêm lần nữa.
Nhiều người gọi anh ta là kẻ sát nhân, dùng cái chết để chứng minh tình yêu của người khác, đúng là một kẻ điên.
Cư dân mạng đã tìm ra công ty của gia đình Giang Hạ Dã và tràn vào phần bình luận trên trang web chính thức của công ty.
Họ còn phát hiện ra anh ta là con ngoài giá thú của một kẻ thứ ba.
Có lẽ do đọc quá nhiều tiểu thuyết về giới thượng lưu, họ thậm chí còn tìm đến anh trai cùng cha khác mẹ của Giang Hạ Dã, con của người vợ chính thức, kêu gọi anh ta phải triệt hạ bằng được kẻ đáng ghê tởm này.
Cuối cùng, Hứa Thần Hi và Giang Hạ Dã như hai con chó cắn xé lẫn nhau.
Mối quan hệ thanh mai trúc mã của họ từ đó sụp đổ.
Vì áp lực từ dư luận ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, Giang Hạ Dã không thể tiếp quản công ty, bị bố anh ta ghét bỏ và đuổi ra khỏi ban quản lý.
Thất bại trong cả tình trường lẫn sự nghiệp, anh ta lao vào đua xe để trút giận.
Kết quả là tự đưa mình vào phòng ICU.
Lần nhảy xuống biển trước, phổi của anh ta bị tổn thương và mắc phải di chứng nghiêm trọng.
Lần này, anh ta khiến bản thân bị liệt nửa người.
Ồ, nghe nói, anh ta còn được chẩn đoán mắc ung thư.
Trùng hợp thay, đúng là ung thư gan.
Loại ung thư giai đoạn cuối.
Tôi không biết đây có được xem là nghiệp báo hay không.
Nhưng khi nghe chuyện này, tôi chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.
26
Tôi mua hoa đến thăm bà nội.
Tại nghĩa trang, tôi kể cho bà nghe về cuộc sống, công việc và những trải nghiệm của mình trong những năm qua.
Bất giác, trời đã về chiều.
Khi đứng dậy, tôi thấy Giang Hạ Dã đang ngồi trên xe lăn, được đẩy tới.
Khi nhìn thấy tôi, gần như ngay lập tức, mắt anh ta đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Niệm Niệm. Em vẫn còn sống, em vẫn còn sống."
Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, anh ta đã thay đổi đến mức tôi khó nhận ra.
Tiều tụy, già nua, không còn tóc, cơ thể mang dấu vết còn sót lại của những lần hóa trị.
"Anh tìm khắp nơi mà không thấy em, anh đã đến nhà em, em không ở đó, anh nhảy xuống biển, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước biển."
Nhà họ Giang có tiền, tôi cũng có tiền, nếu có ý định xóa dấu vết của mình, thì rất dễ dàng.
"Anh thật sự hối hận, anh hối hận vô cùng, anh không nên thử lòng em bằng cách giả chết."
"Mỗi ngày anh đều gặp ác mộng, mơ thấy em nhảy xuống trước mặt anh, và anh không thể giữ được em."
"Anh day dứt đến muốn chết, nhất là khi nhớ lại những nơi chúng ta từng đến, những chuyện chúng ta từng trải qua, nhớ đến hình ảnh em mặc váy cưới, anh đau đớn đến mức không muốn sống nữa."
"Em để lại cho anh biết bao nhiêu bức ảnh của anh với người khác, mỗi lần nhìn thấy, anh chỉ muốn tự đâm mình một nhát. Lúc đó, em đã tuyệt vọng đến mức nào?"
Nhìn xem.
Cuối cùng, boomerang cũng quay trở lại, đâm vào chính người ném.
Tôi lại giáng cho anh ta một đòn nữa: "Giang Hạ Dã, thật ra tôi đã biết hết kế hoạch của anh, tôi chỉ đang đóng kịch cùng anh mà thôi."
Trong chốc lát, gương mặt anh ta trắng bệch.
Tôi lạnh lùng nói: "Khi anh hỏi tôi rằng liệu trầm cảm của tôi có phải là giả hay không, anh không chỉ mất niềm tin vào tôi mà còn bôi nhọ chính tình cảm chân thành mà anh từng có."
Một khi sự nghi ngờ nảy sinh, tội lỗi đã được xác lập.
Điều tôi thấy đáng buồn nhất là, khi còn yêu thì có thể chấp nhận mọi thứ, nhưng khi không yêu nữa, mọi thứ đều có thể trở thành lý do để nghi ngờ.
"Anh sai rồi, nhưng nếu em đã cùng anh diễn kịch, chẳng phải điều đó có nghĩa là em vẫn còn yêu anh sao? Niệm Niệm, chúng ta vẫn còn cơ hội không?"
Tôi cười, nhìn anh ta mà không chút e dè: "Giang Hạ Dã, anh tự nhìn lại mình xem, anh bây giờ có xứng với tôi không?"
Tay anh ta run rẩy dữ dội, "Vậy nên, việc ghi lại nhật ký hàng ngày, mở livestream, tất cả đều là kế hoạch trả thù của em, đúng không?"
"Tô Niệm, trong mắt anh, em luôn là một người dịu dàng và tốt bụng."
"Dịu dàng và tốt bụng thì đáng bị bắt nạt sao?"
"Giang Hạ Dã, anh rõ ràng biết chuyện của tôi, biết rằng cái chết của Kỳ Dữ và bà nội tôi, cùng với mối quan hệ tan vỡ của bố mẹ tôi mới là nguyên nhân khiến tôi bị trầm cảm, nhưng những gì anh nói đều là dối trá, tôi phải cảm thấy may mắn vì đã sớm nhìn rõ được con người anh."
Anh ta im lặng, nước mắt lăn dài.
Tôi quay mặt đi, thì ra tình cảm sâu đậm thời son trẻ cũng có thể đi đến sự chán ghét khi nhìn thấy nhau.
Cuối cùng, anh ta hỏi tôi: "Anh sắp chết rồi, em có thể tha thứ cho anh không?"
Tôi dứt khoát rời đi.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ.
Nhưng tôi sẽ để hoa nở thành hoa, để cây lớn thành cây.
Trả lại bản thân cho chính mình.
Từ nay về sau sơn thủy một đường, không bao giờ gặp lại.
27
Ồ, cuối cùng, vào ngày tác phẩm của tôi được bán đấu giá với giá 50 triệu, tôi nghe tin Giang Hạ Dã chết cô độc trong bệnh viện.
Bên cạnh anh ta còn có một lọ sao nhỏ.
Tờ giấy gấp được mở ra, trên đó viết một dòng chữ: “Anh thật sự muốn quay lại năm đó, khi em vẫn là em, anh vẫn là anh, trong mắt anh rực sáng mỗi khi nhìn em, phản chiếu hình ảnh của em, dịu dàng và tươi sáng.”
Nhưng mà, không thể quay lại được nữa.
(Hết)
Bình luận facebook