Năm thứ năm sau khi kết hôn, cô sinh viên nghèo khó do tôi tài trợ đã trở thành thư ký của chồng tôi.
Năm thứ sáu sau khi kết hôn, chồng tôi đã mua cho con chó của cô thư ký ấy một căn biệt thự.
Chỉ vì nữ thư ký đã đăng một câu lên vòng bạn bè:
[Chú chó này chính là bé cưng của tôi, ai mua cho em nó một căn nhà thì người đó chính là bố của bé cưng!]
Chưa đến ba ngày, thư ký đã đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè.
Là hai cánh tay của một đôi nam nữ, đang ẵm một con chó trắng.
Caption: [Chúng tôi là một nhà ba người!]
Trên tay người đàn ông còn đeo chiếc nhẫn cưới giống hệt của tôi.
Tôi tiện tay ấn like, sau đó bài đăng nhanh chóng bị xóa.
Vài phút sau, người chồng đã nửa tháng không về nhà gọi điện thoại đến, tức giận mắng tôi:
“Không phải đã thu hồi quyền sở hữu cổ phần trong công ty của em rồi sao? Anh đã nói mấy lĩnh vực này cần phải có chuyên môn, chuyện quản lý công ty, Tuyết Tuyết còn giỏi hơn em! Giờ em rảnh rỗi quá nên cố tình nhắn tin mắng nhiếc cô ấy sao?”
Bên cạnh anh ấy còn vang lên tiếng khóc yếu ớt.
Tôi hoang mang, chưa kịp giải thích thì bên kia đã cúp máy.
Nửa tiếng sau, Chu Tuyết lại đăng lên vòng bạn bè khoe khoang, hình ảnh là hợp đồng cổ phần mà tôi vừa mới bị lấy đi.
Caption: [Anh ấy yêu tôi, sẽ dốc lòng dâng hiến mọi thứ cho tôi! Không yêu sẽ làm ngược lại!]
Sau cùng cô ấy còn tag tên tôi vào bài viết.
Tôi cười lạnh, lưu lại bằng chứng.
Quả nhiên tuổi còn nhỏ, đúng là bốc đồng!
Cô ấy không hiểu rằng, so với lợi ích ở trước mắt thì căn bản tình yêu không đáng để nhắc tới!
——
01.
Lệ Tri Nghiên đột nhiên gọi điện thoại đến mắng tôi.
Lúc đó, tôi đang liên hệ với luật sư giỏi nhất để chuẩn bị ra tòa ly hôn.
Hai tuần trước, Lệ Tri Nghiên lấy lý do tôi bị bệnh, tước đi 20% quyền sở hữu cổ phần của tôi trong công ty.
Nói lời ngon ý ngọt, để tôi nghỉ ngơi thoải mái, không cần lo lắng chuyện công ty.
Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại, anh ấy đã mua cho con chó của thư ký Chu Tuyết một căn biệt thự nhỏ sang trọng.
Thẻ ngân hàng ở chỗ tôi, tin nhắn biến động số dư được gửi tới điện thoại của tôi, khi ấy tôi còn ch lặng vài giây.
Anh ấy tiêu xài mấy nghìn vạn không chớp mắt.
Mà nửa tháng trước, tôi muốn hỏi xin anh ấy 500 vạn để mua một loại thuốc đặc hiệu có thể nâng cao cơ hội khỏi bệnh của tôi, nhưng Lệ Tri Nghiên không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
Vẻ mặt anh ấy khó xử nói:
“Thư Quân, em biết gần đây công ty đang khó khăn thế nào mà, nếu không phải cắt giảm biên chế, e là sẽ rơi vào khủng hoảng tài chính mất.”
“Tình hình như vậy, anh lấy đâu ra 500 vạn mua thuốc đặc hiệu cho em bây giờ? Em cố gắng chịu đựng thêm chút nữa đi.”
Dứt lời, anh ấy lập tức cầm lấy áo khoác rời đi.
Nửa tháng rồi vẫn chưa quay về.
Cũng từ kể từ hôm đó trở đi, thư ký Chu Tuyết một ngày đăng bài tám lần, không ngừng khoe khoang hạnh phúc của mình.
Mặt tôi không biến sắc, lướt điện thoại.
Qua vòng bạn bè của Chu Tuyết, tôi thấy Lệ Tri Nghiên xuất hiện ở mép ống kính, khuôn mặt lộ ra nụ cười thoải mái yêu chiều.
Cũng có thể thấy rằng Lệ Tri Nghiên đang sống ở căn biệt thự đó.
Bọn họ cùng nhau đi tới cửa hàng nội thất, mua rất nhiều đồ nội thất, giường còn có cả gối ôm.
Lòng tôi dần dần trở nên lạnh lẽo.
Một tháng trước, tôi mắc một căn bệnh hiếm gặp, trên người không được phép xuất hiện một vết thương nào, nếu không thì máu sẽ không ngừng chảy.
Bác sĩ nói chứng rối loạn máu đông này là biến chứng do căn bệnh hiếm gặp ấy gây ra.
Nếu như chảy máu quá nhiều, tôi sẽ bị mất trí nhớ, quên đi rất nhiều chuyện.
Tôi không muốn quên đi, để giảm thiểu những chuyện phát sinh ngoài ý muốn, tôi cố tình buồn bực ở nhà, không ra khỏi cửa.
Còn cố ý nói dối Lệ Tri Nghiên, bệnh của tôi có thể sẽ khiến tôi bị liệt, nửa đời còn lại cần anh ấy nuôi tôi.
Tôi tưởng rằng anh ấy sẽ giống như khi chúng tôi kết hôn vào sáu năm trước, vẻ mặt kiên quyết nói:
“Dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, anh sẽ vẫn bảo vệ em cả đời.”
Nhưng vẻ mặt anh ấy lại vô cùng bình thản.
Trầm mặc hút hết điếu này đến điếu khác ngoài ban công.
Cuối cùng chỉ nói một câu.
“Thư Quân, anh sẽ không ly hôn với em.”
“Nhưng nửa đời sau anh cần có người ở bên cạnh, cũng muốn sinh con, vậy nên em không thể ngăn cản anh ở bên người khác.”
02.
Người khác mà Lệ Tri Nghiên nói chính là thư ký Chu Tuyết của anh ấy.
Chu Tuyết là một sinh viên nghèo được tôi tài trợ năm năm qua.
Cô ấy vẫn luôn biết ơn tôi, ngày lễ ngày tết sẽ tới nhà thăm tôi, thân mật gọi tôi một tiếng cô Đổng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy không tìm được việc làm, tôi dựa vào quan hệ bạn bè tìm giúp cô ấy một công việc khá tốt, lúc giới thiệu cho cô ấy, Chu Tuyết mỉm cười ngọt ngào nói:
“Không cần đâu ạ cô Đổng, em đã tìm được việc rồi, là thư ký của Lệ tổng đây!”
Cô ấy ở trước mặt tôi, thân mật kéo cánh tay của Lệ Tri Nghiên, nụ cười ngây thơ trong sáng.
Ý cười trên gương mặt tôi dần dần biến mất.
Tầm mắt từ từ dời xuống, dừng lại ở bàn tay cô ấy đang kéo cánh tay chồng tôi.
Lệ Tri Nghiên nhận thấy có gì đó không ổn, nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, giải thích với tôi: “Thư Quân, Chu Tuyết năm nay vừa mới tốt nghiệp, chưa hiểu chuyện, cô ấy vẫn còn nhỏ, em đừng để bụng.”
Nhưng chính đứa nhỏ chưa hiểu chuyện này.
Trong cuộc họp thường niên của công ty, lại cố tình chuốc say Lệ Tri Nghiên, đưa anh ấy vào khách sạn.
Đêm đó tôi ở nhà chờ anh ấy về, cả đêm không ngủ.
Bọn họ lại quấn quýt trong khách sạn.
Sáng hôm sau, Chu Tuyết gọi điện thoại cho tôi.
“Cô Đổng, Lệ tổng tối hôm qua uống say, em đưa anh ấy tới khách sạn XX rồi, cô mau tới đón anh ấy đi.”
Tôi bắt xe tới đón anh ấy, vừa mở cửa phòng khách sạn ra thì thấy Lệ Tri Nghiên nằm trần truồng trên giường, trên cổ đầy dấu hôn.
Chu Tuyết ra vẻ vô tội: “Cô Đổng à, tối qua Lệ tổng uống say, anh ấy tưởng em là cô... Đều là lỗi của em, em không trách anh ấy đâu.”
Tôi tức giận, giơ tay tát cô ấy một cái.
Lệ Tri Nghiên lao tới bảo vệ cô ấy ở phía sau.
“Đổng Thư Quân, em làm loạn cái gì?”
“Chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, em muốn trách thì cứ trách anh, tại sao lại đánh Chu Tuyết? Cô ấy chỉ là một thư ký mà thôi!”
Nhưng anh ấy vốn dĩ không nhìn thấy.
Cô thư ký nhỏ bé được anh ấy bảo vệ phía sau, đang ôm mặt lặng lẽ ngẩng đầu cười khiêu khích tôi.
03.
Tôi lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những ký ức lộn xộn này ra khỏi tâm trí.
Tiếp tục vùi đầu, xem xét các bằng chứng được sắp xếp trong laptop.
Hai năm qua, Lệ Tri Nghiên đã chi tiền mua túi xách hàng hiệu cho Chu Tuyết, cả quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, tất cả các chi phí tôi đều chụp màn hình lại để làm chứng cứ.
Tôi cũng tò mò, tại sao Lệ Tri Nghiên lại không qua lại với Chu Tuyết sau lưng tôi.
Ngược lại khoản chi tiêu nào cũng không sợ tôi nhìn thấy.
Mấy tháng trước khi tôi hỏi về vấn đề này, Lệ Tri Nghiên chỉ trầm tư một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Tuyết Tuyết ngây thơ như thế, anh không muốn để cô ấy làm nhân tình, cô ấy là bạn gái của anh.”
Tôi bỗng nhiên bật cười.
Không nhịn được hỏi anh ấy: “Còn em thì sao? Kết hôn sáu năm, anh coi em là cái gì?”
Lệ Tri Nghiên luôn chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót, thương xót đến mức vô tình.
“Thư Quân, dù sao em cũng bị bệnh, không thể cùng anh bước tiếp quãng đời còn lại.”
“Anh biết em yêu anh, em chắc chắn cũng không muốn nhìn anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cũng hy vọng thấy có ai đó yêu anh, đúng không?”
Khi ấy tôi mới hiểu.
Có một số người đàn ông, vốn dĩ không hề có trái tim.
Từ sau khi Lệ Tri Nghiên mua một căn biệt thự cho con chó của Chu Tuyết, tôi đã quyết định sẽ ly hôn.
Tôi cố gắng hết sức chuyển toàn bộ tiền và tài sản trên danh nghĩa ra ngoài, một phần cho mẹ tôi, một phần cho người bạn thân nhất của tôi.
Cho dù tôi thật sự có xảy ra chuyện gì, vẫn hy vọng bọn họ có thể sống tốt.
Sau khi sắp xếp xong chứng cứ để ly hôn, tôi lái xe đến công ty một chuyến.
Chị gái quầy lễ tân nhìn thấy tôi, ngạc nhiên nhướng mày mỉm cười: “Bà Lệ, sao bà lại tới đây, đã lâu rồi không gặp bà!”
Thông thường khi công ty của Lệ Tri Nghiên gặp vấn đề, tôi sẽ đến hỗ trợ đưa ra những kế sách, giúp anh ấy vượt qua cửa ải khó khăn.
Người làm lâu năm trong công ty đều biết, tập đoàn Lệ thị có thể làm tới quy mô ngày hôm nay, một nửa công lao là thuộc về tôi.
Tôi cười cười: “Lệ Tri Nghiên đâu rồi?”
Nhân viên lễ tân giật mình nhìn thoáng qua bên trong, sắc mặt có chút khó xử.
“Lệ tổng có lẽ vẫn đang bận ạ...”
Tôi rảo bước muốn đi vào, nhân viên lễ tân cuống quýt ngăn tôi lại.
“Bà Lệ, Lệ tổng đã dặn bất cứ ai cũng không được phép đi vào. Nếu có chuyện gì gấp, xin bà hãy nói với tôi, tôi sẽ thay bà nói lại với Lệ tổng.”
Tôi khẽ nhếch khóe môi, lấy ra từ trong túi một bản thỏa thuận ly hôn.
“Tôi đến tìm anh ấy để ly hôn.”
04.
Vừa dứt lời, cả công ty đều im lặng.
Các nhân viên ở khu làm việc, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía tôi, còn có không ít người chụm đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Chị gái ở quầy lễ tân càng kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.
Nhân lúc cô ấy còn đang sửng sốt, tôi lướt qua cô ấy, đẩy cửa phòng làm việc của Lệ Tri Nghiên ra.
“Không được!”
Giọng nói muộn màng của chị gái quầy lễ tân vang lên, cánh cửa mở ra.
Trong phòng làm việc, Chu Tuyết ngồi trên đùi Lệ Tri Nghiên, tay Lệ Tri Nghiên ôm eo cô ấy, hai người họ hôn nhau say đắm.
Phía ngoài có từng tiếng hít vào khí lạnh.
Âm thanh bàn tán cũng càng lúc càng lớn.
“Khó trách bà Lệ muốn ly hôn, thì ra Lệ tổng ngang nhiên vụng trộm trong phòng làm việc!”
“Tôi đã nhận ra cô thư ký Chu này có gì đó không đúng từ lâu rồi!”
“Cô ta chính là con hồ ly tinh chen chân vào gia đình của người khác, đúng là không biết xấu hổ mà!”
Người bên trong nghe thấy tiếng động thì từ từ quay người lại.
Thấy tôi đứng ở cửa.
Sắc mặt Lệ Tri Nghiên lập tức trở nên khó coi.
“Đổng Thư Quân, em tới công ty làm gì?”
Vẻ mặt anh ấy lạnh lùng, nói với những nhân viên đang hóng hớt quay về làm việc: “Ai muốn xem trò vui nữa thì đến phòng tài chính lĩnh lương rồi cút đi!”
Tất cả mọi người tỉ mỉ quan sát nét mặt của tôi.
Bọn họ nghĩ rằng tôi đến đây để bắt gian, hoặc là sẽ diễn ra một màn kịch lớn như đánh ghen.
Nhưng tôi không thèm quan tâm.
Sắc mặt tôi không chút thay đổi, đưa tờ đơn ly hôn trong tay cho anh ấy.
“Lệ Tri Nghiên, anh xem các điều khoản bên trong còn cần bổ sung gì không, hôm nay chúng ta ly hôn đi.”
Lệ Tri Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi.
Sửng sốt một lúc lâu, anh ấy cười khẽ.
“Đổng Thư Quân, em bị bệnh nên đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa à? Em có biết mình đang nói gì không?”
“Hiện giờ em đang mắc một căn bệnh hiếm gặp, rời bỏ anh, đừng nói là tái hôn với người khác, ngay cả muốn sống tiếp cũng là cả một vấn đề.”
“Huống hồ, sau khi ly hôn em sẽ rời đi với hai bàn tay trắng, em chắc chắn muốn ly hôn?”
Tôi lắc đầu cười lạnh.
“Lệ Tri Nghiên, em khuyên anh nên đọc các điều khoản trước đi đã.”
“Phía dưới bản thỏa thuận ly hôn còn có một bản thỏa thuận tiền hôn nhân, anh xem xong thì sẽ không nói vậy nữa đâu.”
05.
Sáu năm trước, khi Lệ Tri Nghiên quỳ trên đất cầu hôn tôi, anh ấy đã chủ động đưa cho tôi một bản thỏa thuận tiền hôn nhân.
Trên đó cố ý ghi rõ rằng cam kết quyết không đổi thay, muốn ở bên tôi cả đời.
Nếu như anh ấy ngoại tình hoặc thay lòng đổi dạ, anh ấy sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, để lại tất cả tài sản cho tôi.
Những năm qua tôi vẫn luôn ở bên anh ấy, không bao giờ rời xa.
Tận mắt chứng kiến anh ấy từ một nhân viên quèn hai bàn tay trắng đến gây dựng sự nghiệp, trở thành một ông chủ lớn, giá trị con người anh lên đến hàng chục vạn.
Xem ra anh ấy đã quên lời hứa năm xưa từ lâu rồi.
Thậm chí còn hoàn toàn gạt bỏ bản thỏa thuận hôn nhân này ra sau đầu.
Lệ Tri Nghiên nghe tôi nói vậy, sắc mặt hơi thay đổi, quả nhiên là cúi đầu xem xét.
Anh ấy lật nhanh vài trang, sắc mặt tái nhợt.
Thấy anh ấy đã xem đủ rồi, tôi bình thản nói.
“Tôi đã hỏi ý kiến của luật sư, thỏa thuận tiền hôn nhân cũng có hiệu lực về mặt pháp lý, hôm nay tôi tới đây là tìm anh để ký tên.”
“Nhân tiện, lấy lại quyền sở hữu công ty.”
Lời nói của tôi rất có uy lực, sắc mặt Lệ Tri Nghiên càng ngày càng khó coi.
Anh ấy nhìn tôi hồi lâu, sau đó ghé sát vào tôi mỉm cười.
“Đổng Thư Quân, em nghĩ bây giờ em có thể uy hiếp được anh sao?”
“Trước kia viết bản thỏa thuận tiền hôn nhân này, anh chỉ viết chơi chơi thôi, em cảm thấy một cái công ty lớn như này, anh có thể nói cho em là xong sao, đúng là nực cười!”
Lệ Tri Nghiên cười nhạo, xé nát bản thỏa thuận tiền hôn nhân đó.
Tôi tức giận, cầm gạt tàn trên bàn ném về phía anh ấy.
“Lệ Tri Nghiên, anh đúng là một thằng không ra gì!”
Lệ Tri Nghiên đứng đó nhìn tôi cười như một tên lưu manh, lúc gạt tàn bị ném tới, anh ấy thậm chí còn không né tránh.
Vừa hay đập trúng trán anh ấy, trong nháy mắt tạo ra một vết lõm, máu tươi chảy xuống dọc khóe mắt.
“Tri Nghiên!”
Chu Tuyết đang bưng trà đứng nghe lén ngoài cửa, thấy Lệ Tri Nghiên bị tôi ném gạt tàn đập vào trán, cô ấy liều mạng lao về phía tôi.
“Đổng Thư Quân, cô đúng là người phụ nữ đanh đá, sao cô dám đánh Tri Nghiên chứ?”
“Anh ấy bị đập vào trán như vậy đau biết bao nhiêu cô có biết không!”
Vẻ mặt Chu Tuyết đau lòng, muốn tiến tới trấn an, lại bị Lệ Tri Nghiên ngăn lại.
Chu Tuyết oán hận trừng mắt nhìn tôi.
“Đồ khốn kiếp, không phải cô thèm tiền đến mức phát điên rồi đấy chứ?”
“Bây giờ cô đang bị bệnh, vốn dĩ không thể chăm sóc Tri Nghiên cả đời, dựa vào đâu mà lại uy hiếp anh ấy?”
“Dù có ly hôn thì người hai bàn tay trắng ra khỏi nhà chỉ có thể là cô!”
6.
Chu Tuyết muốn trả thù, trút giận thay Lệ Tri Nghiên, cô ấy nhặt mảnh chén trà bị rơi vỡ trên mặt đất, lao về phía tôi.
“Tôi cũng muốn cô được nếm thử nỗi đau của Tri Nghiên!”
Thấy những mảnh sứ sắc nhọn sắp chạm vào da thịt tôi.
Tôi nhận thấy điều tồi tệ sắp xảy ra, vội vã lùi lại.
Nhưng không ngờ Chu Tuyết vẫn hung hãn lao về phía tôi.
Cô ấy trượt chân suýt chút nữa ngã xuống, mảnh vỡ của chén trà vừa hay quẹt trúng bắp chân tôi, cứa vào da thịt, chảy máu ngay tức khắc.
Sắc mặt tôi trắng bệch.
Tôi cố gắng lấy tay cầm máu, lại thấy máu chảy càng nhiều, làm thế nào cũng không ngừng được.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại lời bác sĩ đã nói.
“Nhất định không được xuất hiện bất cứ vết thương nào, một trong những biến chứng do căn bệnh hiếm gặp của cô gây ra chính là rối loạn máu đông, nếu không cầm máu kịp, cô sẽ chết.”
Tôi vội vã rút giấy ăn trên bàn, cuống cuồng cầm máu ở bắp chân.
Nhưng chỉ trong chốc lát, rất nhanh máu tươi đã nhuộm tờ giấy thành một mảng đỏ thẫm.
“Hu hu hu!”
Chu Tuyết đứng bên cạnh, ra vẻ khoa trương cầm đầu ngón tay, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
“Tri Nghiên, tay em chảy máu rồi, phải làm sao đây?”
Lệ Tri Nghiên vô cùng đau lòng, ôm lấy cô ấy.
“Tuyết Tuyết, đừng sợ.”
“Anh đưa em đến bệnh viện!”
Khi Lệ Tri Nghiên bước qua tôi, tôi khó nhọc nắm lấy ống quần anh ấy.
“Lệ Tri Nghiên, gọi xe cứu thương giúp tôi.”
“Nếu máu không ngừng chảy, tôi sẽ chết mất.”
Lệ Tri Nghiên dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn tôi.
“Đổng Thư Quân, cô diễn xong chưa?”
“Cùng lắm chỉ là bị xước da chảy chút máu, có cần động một tí là lại bảo mình sắp chết hay không?”
“Đừng tưởng rằng cô bày trò như này là tôi sẽ đồng ý ly hôn với cô, nằm mơ đi!”
7.
Tôi đau buồn nhìn dáng vẻ anh ấy vội vàng rời đi.
Chu Tuyết được anh ấy ôm vào lòng.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc, còn không quên ném cho tôi một ánh nhìn khiêu khích.
Lúc Chu Tuyết cầm mảnh vỡ, đầu ngón tay chỉ bị xước nhẹ, anh ấy huy động nhân lực ôm Chu Tuyết đến bệnh viện.
Còn tôi có vẻ như máu sắp chảy thành sông.
Lệ Tri Nghiên lại nhắm mắt làm ngơ.
Thật đúng với câu nói ấy, không yêu thì không quan tâm.
Cho dù có treo cổ tự tử, anh ấy cũng chỉ cho rằng bạn đang đu dây mà thôi.
Cuối cùng, chị gái quầy lễ tân vẫn giúp tôi gọi xe cứu thương.
Khi xe cứu thương tới, tôi đã mất quá nhiều máu và ngất xỉu.
Mấy cô nhân viên chưa gặp trường hợp này bao giờ, người nào cũng hoảng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhao nhao muốn theo tôi lên xe cứu thương.
Không biết đã qua bao lâu, tới khi tôi mở mắt tỉnh lại thì thấy chị gái quầy lễ tân hai mắt đỏ hoe đang ngồi trước giường bệnh của tôi.
“Bà Lệ, cuối cùng bà cũng tỉnh rồi.”
Tầm mắt tôi dừng lại trên chiếc điện thoại cô ấy đang nắm chặt, trên đó hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Tên người nhận là “Lệ tổng”.
Tôi tò mò nhìn thoáng qua ống truyền nước biển treo trước giường bệnh, là một bình máu đỏ tươi.
Còn vết thương ở bắp chân tôi đã được cầm máu.
“Bà Lệ, bác sĩ nói bà bị rối loạn máu đông, bà đã hôn mê một ngày một đêm, là mấy người chúng tôi thay phiên nhau truyền máu cho bà, khi đó máu mới dần dần ngừng chảy.”
Nói xong, chị gái quầy lễ tân lại khóc.
“Tôi thật không ngờ Lệ tổng lại nhẫn tâm đến như vậy.”
“Bà mắc bệnh nghiêm trọng như này, ông ấy thế mà lại cũng không thèm nhìn bà lấy một cái...”
Tâm trí tôi bối rối trong giây lát.
Suy nghĩ hồi lâu xem Lệ tổng là ai, cuối cùng mới nhớ ra người cô ấy đang nói tới là Lệ Tri Nghiên.
Bác sĩ không nói dối.
Nếu mất máu quá nhiều, tôi thật sự sẽ dần dần mất trí nhớ, từ từ quên đi mọi người và những chuyện trong cuộc sống.
Nếu đúng là như vậy thì tôi phải nhanh chóng hành động, khẩn trương lấy lại công ty và toàn bộ tài sản mới được.
Nếu Lệ Tri Nghiên không đồng ý ký giấy ly hôn, cũng không đồng ý tay trắng rời khỏi nhà.
Vậy tôi chỉ có thể đi theo con đường hợp pháp mà thôi.
8.
Bao năm qua, Lệ Tri Nghiên dùng tài sản chung của vợ chồng chúng tôi chi rất nhiều tiền cho Chu Tuyết.
Những thứ này tôi đều muốn lấy lại.
Cho dù là bố thí, cũng không thể để mấy kẻ vong ân bội nghĩa tùy tiện lấy oán trả ơn như vậy được.
Ngay khi tôi liên lạc với luật sư, chị gái quầy lễ tân đột nhiên cầm điện thoại chạy tới.
“Bà Lệ, không ổn rồi, chuyện xảy ra mấy ngày trước đang bị người ta lan truyền trên mạng, bây giờ cư dân mạng đều đang mắng chửi bà.”
Tôi ngước mắt.
Trên trang web đó, có một đoạn video vài giây được ghi lại.
Chính là cảnh tôi đến công ty tìm Lệ Tri Nghiên, trong lúc tức giận tôi đã cầm gạt tàn ném vào anh ấy.
Caption là: [Người phụ nữ này đúng là vô lương tâm, đã mang bệnh nặng thì chớ, chồng cũng không rời bỏ cô ta, ấy vậy mà cô ta lại tham lam không biết điểm dừng, không chỉ muốn ly hôn với chồng mà còn muốn chồng mình tay trắng rời khỏi nhà.]
Thậm chí ở phần bình luận phía dưới càng có những câu từ thái quá.
[Tôi biết người phụ nữ này, trước đây cô ta là giáo viên, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chuyển sang gây dựng sự nghiệp làm ăn.]
[Nghe nói cô này rất mưu mô xảo quyệt, vì muốn ly hôn với chồng mà không từ thủ đoạn, còn đưa sinh viên nghèo mà mình tài trợ lên giường với chồng.]
[Loại phụ nữ này thật đáng sợ mà, ai lấy được cô ta làm vợ thì đúng là xui xẻo tám kiếp!]
Rõ ràng có người cố ý thuê người mắng chửi tôi.
Tôi cũng lưu giữ lại tất cả những thứ này.
Gửi cho luật sư một bản.
Tôi ở bệnh viện ba ngày, ngày thứ ba, tôi khuyên nhủ chị gái quầy lễ tân đừng ở đây với tôi nữa, mau quay về nghỉ ngơi đi.
Cô ấy cảm thấy tôi đáng thương vì không có ai bên cạnh.
Nhưng cô ấy không biết rằng tôi đã quen với điều này từ lâu rồi.
Tôi nhớ rõ hai năm trước, vào ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi mặc bộ váy áo liền thân do Lệ Tri Nghiên tặng.
Vốn dĩ tưởng rằng anh ấy sẽ thích nó.
Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tôi có vẻ chán ghét, đẩy tôi ra.
“Đổng Thư Quân, em tưởng mình vẫn là cô gái tuổi đôi mươi à? Mặc như vậy không sợ người ta cười nhạo sao?”
“Em bây giờ tốt xấu gì cũng là vợ của Tổng Giám đốc, phải ra dáng vợ của Tổng Giám đốc, đừng có suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, làm mất mặt anh.”
Từ đó trở đi, tôi nghiễm nhiên ý thức mình nên tránh khỏi tầm mắt của công chúng.
Khi giới truyền thông phỏng vấn Lệ Tri Nghiên, tôi cũng sẽ tránh xa.
Lúc đầu, anh ấy nói với các phóng viên truyền thông rằng công ty là do anh ấy và tôi cùng nhau gây dựng từ hai bàn tay trắng.
Nhưng về sau dần dần lại biến thành công lao của riêng mình anh ấy.
9.
Tôi lại nhớ về hôm Lệ Tri Nghiên mua một căn biệt thự cho con chó của Chu Tuyết.
Tôi không kìm được mà gọi cho anh ấy.
Còn chưa kịp lên tiếng, Lệ Tri Nghiên đã gay gắt chất vấn tôi.
“Đổng Thư Quân, em lại muốn lấy lại 20% cổ phần của công ty sao?”
“Không phải anh đã nói với em, hiện giờ em đang bị bệnh, cơ thể không khỏe thì tốt nhất nên ở nhà dưỡng bệnh đi.”
“Chuyện công ty em không cần bận tâm, huống hồ mấy lĩnh vực này cần phải có chuyên môn, Tuyết Tuyết giữ cổ phần là đúng rồi, cô ấy cũng có thể giúp anh xử lý rắc rối trong công việc, em đừng cố gắng lấy lại cổ phần nữa.”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi đều cảm thấy anh ấy đúng là kẻ máu lạnh.
Trước kia khi tôi và anh ấy cùng nhau gây dựng sự nghiệp, công ty lâm vào hoàn cảnh khó khăn, anh ấy uống đến say mèm, cảm thấy khi ấy không thể gánh vác nổi.
Còn tôi đi xã giao uống hết ly này đến ly khác, tranh giành cơ hội trên bàn rượu.
Khi vượt qua được cửa ải khó khăn, công ty cuối cùng cũng có thể phát triển, anh ấy cảm kích ôm tôi vào lòng, vành mắt đỏ hoe cam đoan với tôi.
“Bà xã, sau này anh tuyệt đối sẽ không để em chịu đựng thiệt thòi như thế này nữa.”
“Anh sẽ để em trở thành vợ của Tổng Giám đốc mà người người ngưỡng mộ, cũng sẽ khiến em hạnh phúc, muốn cái gì có cái đó.”
Nhưng bây giờ tôi ngay cả muốn ly hôn cũng không được.
Nhưng tôi vẫn cố gắng nhớ lại những kỷ niệm khi ở bên Lệ Tri Nghiên.
Nếu không nhớ lại, vậy sau một khoảng thời gian ngắn tôi sẽ hoàn toàn quên mất.
Tôi nằm một mình trong phòng bệnh, lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thì có người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Trong phòng bệnh ánh đèn le lói, một bóng người quen thuộc bước vào.
Tên của anh ấy ngay bên miệng tôi, nhưng tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ấy, không sao thốt nên lời.
Cho tới khi Lệ Tri Nghiên ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ nói.
“Thư Quân, mấy ngày nay anh không tới thăm em là vì muốn trừng phạt em một chút.”
“Hở tí là đòi ly hôn, xem ra anh đã chiều hư em rồi.”
“Nếu em vẫn canh cánh trong lòng chuyện công ty, hôm nay anh cũng đã thương lượng với Tuyết Tuyết, sẽ trả lại 20% cổ phần của công ty cho em.”
“Sau này đường ai nấy đi, em không được tới tìm cô ấy, cũng không được nháo nhào đòi ly hôn nữa.”
Tôi nhìn chằm chằm Lệ Tri Nghiên, giờ phút này anh đang ra vẻ bình tĩnh.
Tôi không nhịn được cười.
Sao tôi có thể không biết trong lòng anh ấy đang có tính toán gì được cơ chứ?
Nhưng thật đáng tiếc, kết hôn sáu năm qua, anh ấy vẫn không hiểu tôi.
“Lệ Tri Nghiên, tôi phải nói rõ với anh rằng.”
“Tôi không phải yêu cầu muốn lấy lại 20% cổ phần công ty, mà là lấy lại toàn bộ công ty.”
“Lệ Tri Nghiên, anh ngoại tình rồi, anh phải ra khỏi nhà.”
“Đó là lời hứa của anh khi ấy.”
10.
“Tại sao em lại muốn ly hôn?”
Lệ Tri Nghiên cau mày: “Sau khi rời khỏi anh, em còn có thể có một cuộc sống tốt như bây giờ sao?”
Nụ cười chua chát của tôi biến mất trong bóng đêm.
Lệ Tri Nghiên mà tôi biết đã thay đổi từ lâu rồi.
Hiện giờ anh ấy chắc chắn rằng tôi không dám ly hôn, không thể ly hôn, thậm chí cho rằng tôi không nên ly hôn.
Cảm thấy tôi giống như cây tầm gửi ký sinh trên người anh ấy, rời xa anh ấy tôi không thể sống nổi.
Đúng là trò cười.
Ngay cả chết tôi còn không sợ, chẳng lẽ vì muốn có một cuộc sống thoải mái mà tôi phải tiếp tục sống trong tủi hờn sao?
“Ly hôn, không có lựa chọn thứ hai đâu.”
“Lệ Tri Nghiên, trong lòng tôi và anh đều biết rõ, tình cảm giữa chúng ta đã hoàn toàn đổ vỡ rồi. Đi được đến đây đều là do chính anh lựa chọn.”
Nói xong câu này, tôi nhắm mắt lại.
Có lẽ Lệ Tri Nghiên cảm thấy nói chuyện với tôi như nước đổ lá khoai, tôi cực kỳ bướng bỉnh.
Anh im lặng nhìn tôi một hồi lâu.
Cuối cùng rời đi mà không nói lời nào.
Ngày được xuất viện, tôi gọi điện thoại cho luật sư, hẹn gặp anh ta ở quán cà phê.
Nhưng chưa kịp ra khỏi bệnh viện, tôi đã bị một đám phóng viên vây quanh.
“Bà Lệ, gần đây có tin đồn bà và ông Lệ muốn ly hôn, xin hỏi chuyện này là thật sao?”
“Có người nói bà vì muốn ly hôn mà không từ thủ đoạn, để ông Lệ tay trắng rời khỏi nhà, bà làm chuyện này thật ư?”
“Bà thế mà lại tàn nhẫn đẩy cô sinh viên nghèo khó bà tài trợ lên giường với chồng mình, bà không cảm thấy như vậy là quá ghê tởm sao?”
...
Hết chiếc micro này lại đến micro khác dồn dập đưa đến trước mặt tôi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
“Xin hãy tránh đường.”
Tôi cố gắng đẩy những người phóng viên này ra, nhưng bọn họ ngày càng chèn ép tôi hơn, không chừa cho tôi một lối thoát nào.
Không biết ai đã đẩy tôi ngã.
Tay và đầu gối của tôi bị đập xuống đất, lập tức chảy máu.
Cảm giác choáng váng càng rõ ràng hơn.
Chỉ cảm thấy từng luồng nhiệt không ngừng tuôn trào từ lòng bàn tay và đầu gối tôi ra.
Xung quanh vang lên những tiếng hét kinh hãi.
“Máu, nhiều máu quá!”
11.
Trước mắt tôi toàn một màu máu.
Cả người bị thấm đẫm máu tươi, giống như ngâm trong máu.
Xung quanh vang lên đủ loại âm thanh hỗn tạp, có người hô to gọi xe cứu thương, có người vội vàng sơ tán đám đông.
Nhưng tôi lại bình tĩnh lạ thường, nghĩ mình cứ chết đi như vậy cũng tốt.
Chỉ là có chút tiếc nuối.
Không thể ly hôn với Lệ Tri Nghiên, sau khi chết cũng không thể làm một hồn ma tự do.
Bỗng nhiên đám đông đang chen chúc bị người ta dạt ra.
Có người điên cuồng chạy về phía tôi.
“Đổng Thư Quân!”
Giọng nói hơi khàn khàn, suýt chút nữa làm tôi thủng màng nhĩ.
Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu, muốn xem xem ai lại lớn tiếng như vậy, hù chết người ta rồi.
Nhưng dù tôi cố gắng mở mắt thế nào đi nữa cũng không thể nhìn rõ mặt anh ấy.
Vẻ mặt Lệ Tri Nghiên hoảng hốt, hơi thở dồn dập.
“Sao lại chảy nhiều máu thế này?”
“Đổng Thư Quân, không được ngủ, em tỉnh lại cho anh!”
Người đó điên cuồng xoa xoa mặt tôi.
Tôi cảm thấy quá ồn ào.
Muốn giơ tay đẩy ra, nhưng hai tay cũng không còn sức, lòng bàn tay nặng trĩu không thể nhấc lên.
Lệ Tri Nghiên như phát điên ôm tôi chạy đến bệnh viện.
“Đổng Thư Quân, em cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, cố lên!”
“Chúng ta sẽ tới bệnh viện nhanh thôi!”
Tôi vẫn chìm vào giấc ngủ.
Mơ một giấc mơ dài.
Mơ thấy mình thời còn trẻ, có người mua tặng tôi 999 đóa hoa hồng, đứng đợi trước cửa nhà tôi ba ngày ba đêm.
Bố mẹ tôi đều không thích anh ấy vì anh là một chàng trai nghèo, không chấp nhận để tôi gả cho anh.
Nhưng tôi lại tin chắc rằng, anh ấy sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.
Sau đó tôi mơ về hôn lễ của chúng tôi.
Trong hôn lễ không có quá nhiều người thân bạn bè tham dự, nhưng chúng tôi vẫn rất vui vẻ, nhìn đối phương cảm giác như có được cả thế giới trong tay.
Sau đó ống kính chuyển dời, biến thành thời điểm sau khi chúng tôi kết hôn.
Tôi tiếp tục tài trợ cho một sinh viên nghèo vào đại học.
Tên của sinh viên nghèo đó là gì nhỉ? Tôi quên mất rồi.
Cô ấy là một cô gái rất tốt, rất biết ơn, ngày lễ ngày tết thường hay tới nhà thăm tôi.
Nhưng sau đó thì... Ơ?
Sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
12.
Tôi còn tưởng rằng lần này tôi sẽ không tỉnh lại nữa.
Ba ngày sau, tôi mở mắt trong bệnh viện.
Nhìn khung cảnh xa lạ, tôi ôm đầu suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không nhớ ra mình là ai.
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông bên cạnh giật mình đứng dậy, chạy nhanh đến bên giường bệnh của tôi.
“Thư Quân, em tỉnh lại rồi sao?”
“Xin lỗi, tôi không biết anh...”
Anh ấy lao tới muốn nắm lấy tay tôi, tôi lại né tránh với vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh là ai thế?”
Vừa dứt lời.
Cả người Lệ Tri Nghiên cứng đờ.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được: “Em... em đang nói gì vậy?”
Tôi càng thấy khó hiểu, nhíu mày hỏi anh ấy.
“Tôi hỏi anh là ai?”
Trong lòng tôi nghĩ người này không chỉ kỳ lạ, mà còn có vấn đề về nghe hiểu.
Khóe mắt của Lệ Tri Nghiên đỏ hoe, đứng đó ngây người nhìn tôi.
“Thư Quân, anh biết em giận anh, nhưng em đừng trêu chọc anh nữa, được không?”
“Anh biết những ngày qua anh đã bỏ mặc em, nếu như không phải xem phát sóng trực tiếp, anh cũng không biết em chảy nhiều máu như vậy.”
“Thư Quân, sau này anh sẽ biết chừng mực, ở nhà với em nhiều hơn...”
Tôi mất kiên nhẫn bịt lỗ tai lại, một từ cũng không muốn nghe.
Tôi không biết anh ấy, anh ấy ở đây ồn ào quá, thật sự phiền chết đi được.
Tôi tìm kiếm xung quanh.
Lệ Tri Nghiên thấy vậy lập tức tiến lại gần hỏi tôi: “Em tìm gì vậy? Để anh tìm giúp em.”
“Điện thoại.”
Tìn một lúc lâu, Lệ Tri Nghiên đưa điện thoại tới trước mặt tôi.
“Thư Quân, điện thoại của em đây.”
13.
Tôi vui vẻ cầm lấy, thuần thục mở khóa màn hình, gọi điện thoại cho cô bạn thân Mạnh Xuân Ngọc.
“Xuân Ngọc, hình như mình đang nằm viện, cậu đến thăm mình được không?”
“Hơn nữa bên cạnh mình còn có một người đàn ông xa lạ cứ quấy rầy mình, cậu mau đến đây giúp mình đuổi anh ta đi đi.”
Tôi càng nói, sắc mặt Lệ Tri Nghiên càng trở nên khó coi.
Không bao lâu sau.
Chu Tuyết cũng tới, cô ấy kéo cánh tay Lệ Tri Nghiên.
“Cô Đổng, em không biết cô mắc chứng rối loạn máu đông, hôm đó em không nên nóng nảy gây ra chuyện như vậy với cô, em xin lỗi...”
“Nhưng em làm vậy cũng là vì Tri Nghiên, bởi vì em thật sự rất quan tâm đến anh ấy, cho nên mới mất kiểm soát.”
“Cô tha lỗi cho em nha, được không?”
Đối diện với ánh mắt tha thiết của Chu Tuyết, tôi lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ.
“Tôi không quen cô.”
Hai người bọn họ nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Hai mắt Lệ Tri Nghiên lập tức đỏ ngầu, anh ấy đột nhiên phát điên, không khống chế được cảm xúc, ôm tôi vào trong lòng.
“Đổng Thư Quân, nếu em muốn chơi đùa, anh có thể chơi với em.”
“Nhưng bây giờ em nói chuyện cho đàng hoàng, đừng dọa anh sợ!”
Tôi bị anh ấy chấn chỉnh đến mức bật khóc.
“Anh đang làm gì thế?”
Giọng nói của Mạnh Xuân Ngọc vang lên từ hành lang, cô ấy lao đến ôm lấy tôi.
Mạnh Xuân Ngọc kiểm tra vết thương trên cổ tay tôi, không kiềm chế được cơn giận, giơ tay tát Lệ Tri Nghiên một cái.
“Anh đúng là một thằng súc sinh!”
“Anh hại Thư Quân trở thành bộ dạng này mà vẫn không chịu buông tha cho cô ấy, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lệ Tri Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu: “Thư Quân là vợ tôi, tôi yêu cô ấy còn không xuể, sao có thể hại cô ấy được chứ?”
Mạnh Xuân Ngọc cười lạnh một tiếng.
Cô ấy che chắn cho tôi ở phía sau, lấy một tờ đơn chẩn đoán từ trong túi ra.
“Anh còn mặt mũi nói Thư Quân là vợ anh à?”
“Lúc cô ấy mắc căn bệnh hiếm gặp, sao anh không nói cô ấy là vợ anh? Lúc cô ấy cần có người ở bên cạnh giúp đỡ, sao anh không nói?”
“Hiện tại cô ấy đã quên mất anh là ai rồi, anh còn chạy tới đây muốn cua lại vợ à? Đang diễn vở kịch thâm tình đau khổ cái gì đây?”
14.
Lệ Tri Nghiên tựa như không thể chấp nhận được sự thật này.
Sắc mặt anh ấy trắng bệch, cả người lảo đảo.
“Cô nói cái gì?”
“Cô ấy đã quên mất tôi... sao có thể như vậy được?”
Mạnh Xuân Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi ném tờ chẩn đoán vào mặt anh ấy.
“Anh mở to mắt ra mà xem!”
Lệ Tri Nghiên run rẩy mở tờ đơn chẩn đoán ra.
Bệnh tình của tôi được ghi lại trong đó.
Anh ấy xem xong toàn thân như sụp đổ.
Cứ lặp đi lặp lại nói: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy được!”
“Tại sao ngay từ đầu Thư Quân không nói cho tôi biết?”
Vẻ mặt Lệ Tri Nghiên đầy áy náy nhìn tôi, muốn cầu xin tôi tha thứ.
Nhưng khi anh ấy lại gần, tôi đã kháng cự.
Tôi chỉ núp sau lưng Mạnh Xuân Ngọc, hỏi cô ấy khi nào tôi có thể xuất viện, hỏi khi nào hai người lạ mặt này sẽ rời khỏi phòng.
Mạnh Xuân Ngọc dỗ dành tôi như dỗ trẻ con.
“Ngoan nào, chờ đến khi cậu hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ xuất viện.”
Chu Tuyết thấy thế không nhịn được mà cười lạnh.
“Cô Đổng à, cô đừng giả bộ nữa, nhìn trẻ con lắm đấy.”
“Tri Nghiên, trước kia cô ấy cũng rất giỏi diễn xuất như vậy sao? Chỉ vì muốn ly hôn với anh, cô ấy không từ thủ đoạn... Á!”
Chưa kịp dứt lời, cô ấy đã bị Lệ Tri Nghiên tát mạnh một cái.
“Câm miệng lại!”
Sắc mặt Lệ Tri Nghiên tái mét chỉ ra phía cửa.
“Cô không cần ở lại đây, cút ra ngoài!”
Lệ Tri Nghiên quỳ gối trước giường bệnh của tôi, nói với tôi rất nhiều thứ, tôi nghe mà không hiểu gì cả.
Cuối cùng anh ấy giống như kẻ bại trận.
“Xuân Ngọc, tại sao cô ấy lại quên đi tôi mà vẫn nhớ rõ cô?”
“Không phải hai người hợp tác với nhau diễn kịch đấy chứ?”
Mạnh Xuân Ngọc cười lạnh.
“Anh thật đúng là rất biết dát vàng lên mặt mình nhỉ? Anh nghĩ anh là ai mà cả thế giới hợp tác diễn kịch lừa gạt một mình anh hả?”
“Anh thấy rất thú vị sao?”
Lệ Tri Nghiên hoàn toàn trầm mặc.
Tôi không thích anh ấy ở trong phòng, Mạnh Xuân Ngọc lập tức đuổi anh ấy đi.
Trong tay anh ấy nắm chặt tờ đơn chẩn đoán, sắc mặt trắng bệch ngồi ngoài hành lang lạnh lẽo.
15.
Buổi tối Mạnh Xuân Ngọc mua cơm, đều là những món tôi thích ăn.
“Ăn cơm xong mình sang nhà cậu chơi được không?”
“Mình nhớ cậu từng nói cậu muốn chơi trò xã giao, chơi xong sẽ đưa hết tiền cho mình, đúng không?”
Mạnh Xuân Ngọc ngẩn người, sau đó lập tức hoàn hồn lại nở nụ cười.
“Được thôi.”
Bác sĩ nói trí nhớ của tôi dừng lại ở sáu năm trước.
Chuyện xảy ra trong sáu năm qua đã bị lãng quên rất nhiều.
Lúc đang ăn cơm, Lệ Tri Nghiên giúp tôi chuẩn bị bát đũa, lấy nước cho tôi, nhẹ nhàng nhắc nhở tôi.
“Thư Quân, em đừng xem điện thoại nữa, ngoan ngoãn ăn cơm nào.”
Tôi căn bản không để ý tới anh ấy.
Xem điện thoại cười ha ha.
Tôi đưa điện thoại cho Lệ Tri Nghiên, cười đến đau cả bụng.
“Anh xem, người này đúng là hài hước, anh ta thế mà lại mua một căn biệt thự cho con chó của thư ký, ha ha ha ha~”
Lệ Tri Nghiên không cười.
Thay vào đó hai mắt anh ấy đỏ hoe, nhìn chằm chằm tôi, nhíu chặt mày.
“Khi Xuân Ngọc kể chuyện này cho tôi nghe, tôi mới biết thì ra trên đời còn có một kẻ ngốc như thế.”
“Anh ta không những không yêu thương vợ mình, ngược lại còn bỏ ra mấy chục triệu đi mua biệt thự cho con chó của người khác.”
“Xuân Ngọc còn hỏi tôi nghĩ sao về chuyện này, cái này mà còn phải nghĩ à? Dùng ngón chân để suy nghĩ, chắc chắn người đàn ông kia muốn lấy thư ký làm vợ của anh ta.”
“Anh ta không cần cô vợ cũ của mình nữa.”
Tôi lắc đầu thở dài, bỏ điện thoại xuống.
Đang chuẩn bị ăn cơm, bỗng nhiên cánh tay tôi bị nắm chặt.
Khuôn mặt Lệ Tri Nghiên đẫm nước mắt, khóc không thành tiếng.
“Không phải đâu, Thư Quân.”
“Anh ta vẫn cần người vợ của mình... “
16.
“Không đời nào!”
Tôi nặng nề buông đôi đũa xuống, cho rằng anh ấy nói sai.
“Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết, tiền của đàn ông ở đâu thì trái tim của anh ta ở đó, hiểu không?”
“Cho dù vợ của người đàn ông đó không biết được chuyện gì xảy ra, chắc chắn cô ấy cũng đoán được người đàn ông đó đã thay lòng đổi dạ từ lâu rồi.”
“Nếu đổi lại là tôi, dù bị đánh chết, tôi cũng không muốn lấy người như vậy làm chồng!”
Nói xong tôi mới thấy mãn nguyện, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng người bên cạnh toàn thân cứng đờ, như một tảng đá.
Bác sĩ nói tôi bị mất trí nhớ, quên đi rất nhiều chuyện.
Tôi luôn ôm đầu suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nhận ra mình quên mất điều gì.
Chỉ cảm thấy cuộc sống vẫn giống như trước kia.
Cơm nước xong xuôi tôi đi tìm Mạnh Xuân Ngọc để chơi, nhưng không giống như trước đây, bây giờ mỗi ngày cô ấy đều phải làm việc, bận rộn hơn trước nhiều.
Hơn nữa người đàn ông kỳ lạ ấy luôn thường xuyên tới tìm tôi.
Hở tí là đỏ mắt khóc lóc.
Còn gọi tên tôi, cầu xin tôi tha thứ cho anh ấy.
Có lần tôi nghĩ mãi không ra, quay đầu hỏi anh.
“Anh toàn bảo tôi tha thứ cho anh, vậy anh nói xem, anh đã làm ra chuyện gì có lỗi với tôi hả?”
Lệ Tri Nghiên hoàn toàn sửng sốt.
Anh ấy suy nghĩ một lúc lâu.
“Thư Quân, sai lầm lớn nhất của anh chính là không nên bỏ mặc em, bị ma che mắt, tâm mù mắt cũng mù.”
“Bây giờ anh đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Chu Tuyết rồi.”
“Căn biệt thự kia anh cũng đã thu hồi lại.”
“Thư Quân, anh đã xem cuốn nhật ký em viết ở tủ đầu giường, cả bản thỏa thuận ly hôn đó, anh cũng đã đọc kỹ.”
“Ngoại trừ việc ly hôn ra, những điều khác anh đều đồng ý với em, được chứ?”
“Anh không cần công ty nữa, anh giao hết lại cho em.”
“Chỉ cần em mau chóng khỏe lại, nhanh chóng nhớ ra anh, được không?”
Tôi lắc đầu.
Anh ấy nói nhiều quá, lộn tùng phèo hết cả lên, tôi không nhớ ra.
17.
Lệ Tri Nghiên vẫn nhất quyết muốn đón tôi từ nhà Mạnh Xuân Ngọc về.
“Dù sao Thư Quân cũng là vợ của tôi, chúng tôi vẫn chưa ly hôn, cô ấy ở nhà người khác cũng không hay lắm.”
Mạnh Xuân Ngọc che chắn cho tôi từ phía sau, hỏi ý kiến tôi, có muốn đi theo anh ấy không.
Tôi vội vàng lắc đầu.
“Mình không đi đâu, mình không thích người đàn ông này.”
Sắc mặt Lệ Tri Nghiên trắng bệch.
Anh ấy sững người nhìn tôi, hai mắt lại đỏ hoe.
Tôi càng không thích anh ta.
Về sau Mạnh Xuân Ngọc mua cho tôi một căn nhà lớn hơn, còn nói tiền mua nhà đều là của người chồng cũ mua cho tôi.
Anh ấy đã bán công ty.
Cũng đồng ý ly hôn với tôi.
Tôi hỏi cô ấy tại sao, có phải Lệ Tri Nghiên lại đi tìm Chu Tuyết hay không?
Hay là đi tìm con chó của thư ký?
Mạnh Xuân Ngọc cười khúc khích, sau đó hai mắt cô đỏ bừng.
“Anh ta chết rồi, anh ta bị phân tâm lúc quay về, gặp tai nạn xe cộ.”
“Lúc lâm chung, anh ta quyết định hiến nội tạng của mình cho cậu, giúp cậu chữa khỏi căn bệnh hiếm gặp.”
“Thư Quân, nghe nói cô thư ký kia mang thai đứa con của anh ta, nhưng Lệ Tri Nghiên không chịu nhận, anh ta nói chỉ chơi đùa mà thôi, chỉ yêu mình cậu.”
“Nếu như lúc nhớ lại mọi chuyện và biết những điều này, liệu cậu có tha thứ cho anh ta không?”
Tôi lắc đầu.
Thật ra lúc bước xuống khỏi bàn phẫu thuật, thân thể tôi đã bình phục, đã lấy lại toàn bộ ký ức.
Tôi biết trong khoảng thời gian sau khi tôi mất trí nhớ, Lệ Tri Nghiên sau khi biết được sự thật vẫn không ngừng bù đắp cho tôi, cầu xin tôi tha thứ.
Cũng biết chuyện anh ấy yêu cầu Chu Tuyết phá thai, cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Chu Tuyết.
Cũng biết anh ấy đã thật sự hối hận.
Nhưng.
Tôi sẽ không tha thứ.
Bởi vì sự hối hận hay lời xin lỗi của anh ấy cũng không thể bù đắp những tổn thương mà tôi đã phải trải qua.
(Hết)
Bình luận facebook