• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù (4 Viewers)

  • [Truyện 13] Con gái nuôi của tôi đã yêu một người đàn ông mắc hội chứng siêu nam.

Con gái nuôi của tôi đã yêu một người đàn ông mắc hội chứng siêu nam*.

Con bé khóc lóc kể lể với tôi, người đàn ông đó có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh đập con bé, hơn nữa còn có thói xấu hay đánh bạc.

Tôi thấy thương con bé, khuyên nó nên mau chóng chia tay.

Kết quả là con bé lập tức vui vẻ đồng ý với tôi, nhưng lúc quay về thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện này với bạn trai của mình.

Buổi tối hôm đó, tôi đã bị bọn họ bán sang miền bắc Myanmar, moi hết tim gan phèo phổi.

Sống lại một đời, con gái nuôi ôm khuôn mặt sưng đỏ vì bị đánh, lại khóc lóc hỏi tôi, có nên chia tay với Từ Hoài hay không.

Tôi mỉm cười nói,

“Sao có thể chia tay được?”

Con bé sửng sốt: “Nhưng mà anh ấy đánh con.”

Tôi nói: “Cậu ấy đánh con là vì yêu con, nếu không thì sao cậu ấy lại không đánh cả người khác chứ? Nếu chia tay, con tìm đâu ra một người đàn ông yêu con nhiều như vậy đây?”
——

01.

“Mẹ ơi, Từ Hoài đánh con, mẹ nói xem con có nên chia tay với anh ấy không?”

Lâm Vũ ôm khuôn mặt sưng đỏ vì bị đánh, khóc lóc thảm thương nhìn tôi.

Nghe những lời này, trong lòng tôi ngẩn ngơ một hồi.

Đang sống sờ sờ thì bị rạch bụng, đau đớn khi bị moi hết nội tạng, dường như những cảm giác đó vẫn còn đang khắc sâu trong tâm trí tôi.

Tôi cố nén nỗi căm hận thấu xương, nhìn cô con gái được mình nuôi dưỡng 10 năm nay, yếu ớt gượng cười.

“Chia tay? Tình cảm của hai đứa đang tiến triển tốt như vậy, sao có thể chia tay được?”

Kiếp trước, sau khi Lâm Vũ bị bạn trai siêu nam của con bé đánh đập, nó chạy tới chỗ tôi khóc lóc kể lể.

Tôi nhìn khuôn mặt sưng đỏ vì bị đánh của con bé, và cả những mảng vết thương xanh tím rất lớn trên người, lòng đau như cắt.

Lúc đó tôi lập tức khuyên con bé nên chia tay.

Và phổ cập kiến thức cho con bé mà tôi nghe được từ một người bạn là bác sĩ.

Người mắc hội chứng siêu nam, tính cách của bọn họ đa phần đều cực kỳ dễ nổi giận, khó có thể hòa hợp.

Nghe xong những lời tôi nói, con bé dường như bị dọa sợ.

Thề trước mặt tôi rằng sẽ lập tức chia tay với Từ Hoài.

Nhưng buổi tối hôm đó, khi tôi đưa con bé về trường đã bị bọn họ đánh ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã bị đưa đến biên giới Myanmar.

Ánh mắt của Từ Hoài đầy thù hằn nhìn tôi: “Con đàn bà thối tha, bà dám yêu cầu Tiểu Vũ rời khỏi tôi, bà có ý đồ gì?”

“Nếu bà xen vào chuyện của người khác, không để tôi sống vui vẻ, tôi sẽ tiễn bà lên đường trước.”

Từ Hoài cười gằn nhìn tôi: “Không ngờ đây là Myanmar phải không, bà sắp bị moi hết tim gan phèo phổi rồi.”

Lúc này tôi mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng phẫu thuật đơn giản màu trắng xóa.

Tay chân bị trói chặt, miệng bị dán băng dính trong suốt.

Mà người đứng trước mặt tôi rõ ràng mặc chiếc áo blouse trắng, ngay cả găng tay khử trùng cũng không đeo.

Nghĩ tới chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, tôi vội khẩn cầu nhìn Lâm Vũ đang đứng ở bên cạnh.

Thế nhưng con bé lại lạnh nhạt quay đầu, trong tay còn cầm số tiền mà đã bán tôi đi.

Để ý tới ánh mắt của tôi, Từ Hoài đắc ý ôm Lâm Vũ nói: “Người đàn bà thối tha, lúc còn sống cũng vô dụng, may thay lúc ch nội tạng của bà còn có giá.”

“Với số tiền mà nội tạng của bà bán được, tôi có thể trả hết nợ cờ bạc rồi.”

“Ai bảo bà có tiền cũng không muốn tác thành cho tôi và Tiểu Vũ, bắt chúng tôi chia tay, còn nói coi Tiểu Vũ như con gái ruột, tôi khinh!”

“Nhưng may thay bà có mua bảo hiểm, người được lợi sẽ là Tiểu Vũ, bà chết rồi tôi và Tiểu Vũ sẽ đổi đời! Ha ha ha ——“

Tiếng cười độc ác chói tai cùng với nỗi đau đớn khi máu thịt rạch rời, đè nặng lên tôi.

Kiếp trước tôi ch quá thảm.

Tôi đã hoàn toàn mất mạng mà không biết lý do tại sao.

Nỗi đau đớn khi bị rạch bụng lấy đi nội tạng trong khi vẫn còn sống sờ sờ, dường như đã khắc sâu trong tâm trí tôi.

Nó như nói cho tôi biết, đừng quên trả thù những kẻ cặn bã này.

“Mẹ ơi?”

Nhận ra tâm trạng tôi không ổn, Lâm Vũ ngập ngừng nhìn tôi.

Tôi định thần lại, nhìn Lâm Vũ cười nói: “Đang yên đang lành, sao có thể nói chia tay là chia tay được? Từ Hoài là một chàng trai tốt, sao con nỡ chia tay với cậu ấy chứ?”

Lâm Vũ quái lạ nhìn tôi: “Nhưng... nhưng mà anh ấy đánh con?”

Tôi cười hiền dịu hơn: “Tiểu Vũ ngốc quá đi, cậu ấy đánh con là vì yêu con, nếu không thì sao cậu ấy lại không đánh người khác chứ?”

“Đừng dại, chia tay cậu ấy, con tìm đâu ra một người đàn ông yêu con nhiều như vậy đây?”

“Không phải con luôn nói với mẹ rằng, cậu ấy là người yêu con nhất trên đời sao?”

Nghe tôi nói xong, quả nhiên ánh mắt của Lâm Vũ trở nên do dự.

Tôi biết, Lâm Vũ yêu đương mù quáng, lúc này phỏng chừng có lẽ đã tha thứ cho Từ Hoài rồi.

Kiếp trước đúng là như thế, Từ Hoài là một tên cuồng bạo lực, cứ hai ba bữa lại đánh con bé.

Tôi đã vô số lần khuyên Lâm Vũ, muốn con bé rời khỏi người đàn ông này.

Nhưng lần nào nó cũng chỉ giận dỗi hai ngày, thì đã bị Từ Hoài khuyên nhủ quay về.

Tôi nghiêm túc nói với con bé rằng, không có người đàn ông tốt nào lại lấy việc đánh phụ nữ ra làm thú vui.

Nhưng con bé lại nói với tôi.

Từ Hoài đánh nó là vì yêu nó, nếu không thì sao có câu thương cho roi cho vọt chứ.

Nếu không thì sao Từ Hoài lại không đánh người khác mà lại chỉ đánh con bé?

Nếu con bé nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ bên nhau mãi mãi.

Nhất định không được buông nhau ra, gây họa cho người khác.

*Hội chứng siêu nam: Nam giới mắc bệnh có các hành vi bốc đồng, tính khí bùng nổ, thách thức, chống đối xã hội.

02.

Không có lời khuyên của tôi, phản ứng của Lâm Vũ có hơi khác so với kiếp trước.

Tôi thấy điện thoại của con bé đổ chuông liên hồi nhưng con bé không nhấc máy.

Tôi biết nhất định là Từ Hoài gọi điện cho con bé.

Tôi lạnh lùng nhìn, phát hiện tuy rằng con bé không nghe điện thoại, nhưng ngón tay lại không ngừng gõ chữ trên màn hình.

Nhân lúc con bé đi vệ sinh, tôi lén cầm điện thoại di động của nó nhìn lướt qua.

Kết quả là suýt nữa thì lên cơn đau tim.

Con bé vẫn nói với Từ Hoài trên Wechat rằng, tôi thấy con bé bị đánh đập tàn nhẫn như vậy thì lại khuyên nó chia tay.

Mà nó bị đánh quá nhẫn tâm.

Lần này quyết định nghe lời tôi.

Còn tin nhắn mới nhất của Từ Hoài là:

【Mụ đàn bà thối tha chết tiệt này, bà ta thế mà lại châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng ta, anh muốn giết bà ta!】

Nhìn mấy chữ cuối cùng, cảm giác đau đớn thấu xương toàn thân thể tựa hồ lại xuất hiện.

Toàn thân tôi không khỏi run rẩy.

Lách cách ——

Tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra.

Tôi vội cắn môi, kìm nén sự run rẩy của bản thân, cố gắng bình tĩnh lại.

Lâm Vũ bước ra khỏi nhà vệ sinh, liếc tôi một cái.

Sau đó cầm lấy điện thoại di động mà tôi đã đặt lại ở vị trí cũ trên bàn, xoay người quay vào phòng ngủ.

Tôi nhìn theo bóng lưng con bé đóng cửa phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm.

May mà con bé không phát hiện ra.

Nhưng rất nhanh, trái tim vừa hạ xuống lại bị treo lơ lửng.

Quỹ đạo của mọi thứ không hề thay đổi.

Kiếp này, mặc dù tôi không khuyên nhủ.

Nhưng bởi vì Lâm Vũ nói nhăng nói cuội, Từ Hoài vẫn muốn giết tôi.

Tôi phải làm gì đó.

03.

Tôi cầm điện thoại lên, cũng đi về phòng ngủ.

Sau đó tôi tìm được tài khoản Wechat của Từ Hoài, gửi cho cậu ta vài tin nhắn.

【Tiểu Hoài, có phải giữa con và Tiểu Vũ có hiểu lầm gì đúng không, Tiểu Vũ nói con bé muốn chia tay với con, nhưng dì đã khuyên nhủ con bé rồi.】

Wechat của Từ Hoài rất nhanh đã trả lời tin nhắn.

【Tiểu Vũ cô ấy... chủ động nói muốn chia tay với tôi sao?】

Nhìn tin nhắn này, tôi cảm thấy thật nực cười, tiếp tục trả lời:

【Đúng vậy, con bé nói con đánh con bé quá tàn nhẫn, con bé rất sợ, không muốn làm lành với con.】

【Thế nhưng dì nghĩ hai đứa vẫn còn trẻ, đầy nhiệt huyết, có những lúc chỉ là hiểu lầm nhất thời, khó tránh khỏi có có chút xích mích nhỏ. Dù sao cũng có một câu nói rất hay, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.】

【Con cũng chỉ vì quá quan tâm, quá yêu thương con bé nên mới đánh nó, đúng không?】

Lần này phải mất một lúc lâu Wechat của Từ Hoài mới có phản hồi.

Tôi biết cậu ta đang nghi ngờ.

Nghi ngờ tại sao thái độ của tôi lại khác với nhưng lời Lâm Vũ nói.

Nhưng tôi không vội.

Mồi nhử đã được thả ra, cậu ta sẽ không nhịn được mà cắn câu.

Năm phút sau, Wechat của Từ Hoài đã trả lời.

【Cảm ơn dì Lâm đã lên tiếng thay tôi, nhưng mà dì thật sự đã giúp tôi khuyên Tiểu Vũ như vậy sao?】

Tôi nhếch môi cười nhẹ, đáp lại:

【Đương nhiên, dì thích nhất những chàng trai có tính tình thẳng thắn như con.】

【Dì ấy à, thường xuyên nói tốt về con ở trước mặt Tiểu Vũ, không tin con nghe đi.】

Sau đó, tôi lập tức gửi đoạn ghi âm cuộc đối thoại vừa rồi giữa tôi và Lâm Vũ cho Từ Hoài nghe.

Lâm Vũ, không ngờ tới đúng không.

Không chỉ mỗi cô biết chia sẻ lịch sử trò chuyện của người khác.

Không chỉ mỗi cô biết cắt câu lấy nghĩa, xuyên tạc ý tứ của người khác.

Bất cứ khi nào tôi muốn, tôi cũng có thể.

Đoạn ghi âm dài mười phút, tất cả đều là nguồn tin có ích.

Không đợi Từ Hoài trả lời, tôi tiếp tục gửi tin nhắn:

【Tiểu Hoài à, mặc dù dì nói tốt về con trước mặt Tiểu Vũ rất nhiều, nhưng dì thấy lần này con bé thật sự rất đau lòng.】

【Bây giờ Tiểu Vũ đang ở nhà, con bé làm loạn ầm ĩ đòi chia tay với con đấy.】

【Con bé nói con là đồ siêu nam cuồng bạo lực, còn có thói xấu thích đánh bạc, nó không bao giờ muốn ở bên cạnh con nữa.】

Tin nhắn Wechat tra hỏi của Từ Hoài nhanh chóng được gửi tới:

【Tiểu Vũ cô ấy thật sự nói tôi như vậy sao? Cô ấy nói tôi là đồ siêu nam? Cuồng bạo lực?】

Nhìn câu hỏi của cậu ta, tôi cười lạnh.

Từ Hoài rõ ràng là một tên bạo lực lại cố chấp, bộc lộ đầy đủ thói hư tật xấu của một siêu nam.

Nhưng cậu ta ghét nhất những ai nói cậu ta là siêu nam.

Có lần do người khác nói chẳng trách cậu ta lại xấu tính như thế, thì ra là siêu nam.

Kết quả là người kia suýt chút nữa thì bị Từ Hoài đánh chết.

Bây giờ tôi chọc vào ống phổi của cậu ta, xem cậu ta còn có thể một lòng một dạ với Lâm Vũ giống như kiếp trước hay không.

Ngón tay cái của tôi gõ phím liên tục, tôi nhanh chóng trả lời tin nhắn Wechat:

【Ừ, Tiểu Vũ con bé này lúc có thời gian đúng là có chút không biết giữ mồm giữ miệng.】

【Nhưng mà Tiểu Hoài à, con yên tâm đi, dì Lâm đây cảm thấy đứa trẻ như con cũng không tệ đâu, siêu nam thì sao chứ, mấy người như các con chính là nhân đôi đàn ông đích thực. Hơn nữa dì có thể thấy được con thật sự rất thích Tiểu Vũ.】

【Hay là thế này đi, dì Lâm sẽ giúp con một tay.】

【Con có biết địa chỉ nhà chúng ta không, nửa tiếng nữa dì sẽ kiếm cớ để Tiểu Vũ ra siêu thị bên ngoài tiểu khu mua đồ, con nhân cơ hội này nói chuyện, giải thích với con bé một chút nhé.】

【Nhưng nhất định không được để Tiểu Vũ lại cãi nhau đòi chia tay với con, biết chưa?】

Lần này Wechat của Từ Hoài trả lời tin nhắn rất nhanh:

【Cảm ơn dì Lâm, dì quả thực đúng là dì ruột của con.】

【Nếu không có dì, con cũng không biết Tiểu Vũ hiểu lầm con nhiều như vậy.】

【Dì yên tâm, con nhất định sẽ giải thích với cô ấy, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Vũ rời khỏi con.】

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Lâm Vũ ơi Lâm Vũ à.

Chiêu trò mà cô sử dụng với tôi, giờ tôi trả lại cho cô đây.

Không biết lát nữa cô có ngạc nhiên không nhỉ!

04.

Nửa tiếng sau, đúng như những gì đã trao đổi, tôi kiếm cớ nhờ Lâm Vũ xuống lầu giúp tôi mua đồ.

Sau đó, sau khi con bé xuống lầu, tôi lặng lẽ đi theo sau nó.

Xem kịch hay sao có thể không ngồi ở hàng ghế đầu chứ?

Lâm Vũ nhanh chóng ra khỏi tiểu khu, đi đến siêu thị cách đó không xa.

Kết quả là ngay khi con bé vừa định rẽ vào con đường đi đến siêu thị kia, một bóng người lao ra kéo nó vào lùm cây bên cạnh.

“Á! Từ Hoài, sao anh lại ở đây?”

“Anh mau buông em ra, mẹ em bảo em chia tay với anh, bà ấy không cho em gặp lại anh nữa.”

“Con khốn này, mày dám nói dối tao à!”

Giọng nói hung dữ của Từ Hoài vang lên.

“Rốt cuộc là mẹ mày bảo mày chia tay với tao, hay chính mày muốn chia tay với tao?”

“Con đàn bà lẳng lơ, mày dám rời khỏi tao à, xem ra tao vẫn đánh mày nhẹ quá.”

Chát chát chát ——

Bị Từ Hoài giáng cho ba cái bạt tai lớn, Lâm Vũ lập tức ngã sõng soài trên mặt đất.

Nhưng động tác của Từ Hoài vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Cậu ta liên tục đấm đá Lâm Vũ đang nằm trên mặt đất.

Một đấm.

Rồi một cước.

Lâm Vũ liên tục rên rỉ.

Tôi nấp ở cách đó không xa, im lặng nhìn, trong lòng không chút gợn sóng.

Thậm chí còn bụng dạ thảnh thơi lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh tượng này.

Nếu là kiếp trước, tôi đau lòng muốn chết đi được.

Tôi chưa kết hôn và chưa có con.

Lâm Vũ là con gái của anh họ tôi.

Khi vợ chồng họ đi du lịch thì xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai đều qua đời.

Năm đó Lâm Vũ chỉ mới 9 tuổi, tôi thấy con bé đáng thương nên lập tức nhận nuôi nó.

Đứa nhỏ 9 tuổi, tính cách đã được hình thành.

Con bé thích khóc, mẫn cảm và cũng chẳng đáng yêu.

Nhưng tôi thấy con bé còn nhỏ đã mất đi cha mẹ, hay khóc nhè, mẫn cảm một chút cũng không có gì to tát.

Tôi đối xử với con bé rất tốt.

Học phí lớp vũ đạo giá trên trời, lớp học piano, lớp luyện thi, tôi đăng ký cho con bé mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

Chỉ muốn con bé không cần phải ngưỡng mộ những đứa trẻ khác có đủ cả bố lẫn mẹ.

Tôi coi con bé như ngọc ngà châu báu mà nuôi lớn.

Nhưng đánh đổi như vậy tôi nhận lại được gì?

Nhận lại chính là một đứa vong ân bội nghĩa, dày công tính kế.

Con bé không chỉ muốn mạng của tôi, mà còn muốn dùng mạng của tôi đánh đổi một cuộc sống xa hoa của chính mình và bạn trai của mình.

Con gái nuôi như vậy.

Thà nuôi con chó còn hơn.

Bây giờ tôi chỉ muốn nói, Lâm Vũ con bé xứng đáng với những điều này.

Dù sao chính nó cũng đã từng nói.

Thương cho roi cho vọt.

Bạn nhìn xem, Từ Hoài thương con bé rất nhiều, yêu con bé rất nhiều.

Một cú đấm kia, một cước chân kia thật tàn nhẫn biết bao.

05.

Từ Hoài cuối cùng cũng đánh Lâm Vũ đến mức tê liệt nằm trên đất, không có đường nào trốn thoát, bị kéo vào trong xe đưa đi.

Vài phút sau, điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn Wechat của Từ Hoài.

【Dì Lâm, cảm ơn dì, hiểu lầm giữa con và Tiểu Vũ đã được gỡ bỏ, giờ con đưa cô ấy về trường học đây.】

Nhìn thấy tin nhắn Wechat này, tôi mỉm cười.

Trả lời:

【Dì biết tình cảm giữa hai đứa rất tốt, tuyệt đối sẽ không chia tay mà, Tiểu Hoài, nhờ con thay dì chăm sóc con bé thật tốt nhé.】

【Vâng, dì Lâm cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.】

Tôi tất nhiên là yên tâm rồi.

Dù sao tôi cũng đã tận mắt chứng kiến cậu chăm sóc con bé như thế nào mà.

Từ Hoài, nhất định phải tiếp tục duy trì ở tình trạng này đấy nhé.

06.

Về đến nhà, tôi ngay lập tức tìm một thợ khóa, thay khóa cửa.

Sau đó bắt xe đến công ty bảo hiểm của mình.

Đề nghị thay đổi người thụ hưởng bảo hiểm.

Đây là món quà mà Lâm Vũ tặng tôi vào ngày sinh nhật năm nay.

Người thụ hưởng đứng tên con bé.

Lúc ấy trong lòng tôi còn nghĩ rằng, con bé đã trưởng thành hiểu chuyện, biết hiếu thuận với tôi.

Giờ đây ngẫm lại mới thấy trước kia mình ngu ngốc đến cỡ nào.

Thì ra khi đó, Lâm Vũ đã có ý định hãm hại tôi.

Sau khi thay đổi người thụ hưởng bảo hiểm, tôi lại đến ngân hàng.

Tôi thay đổi toàn bộ mật khẩu thẻ ngân hàng của mình.

Tôi thật sự không đề phòng trước Lâm Vũ, cái gì cũng nói cho con bé biết, ngay cả mật khẩu thẻ ngân hàng nó cũng biết.

Sau khi lên đại học, sinh hoạt phí của con bé mỗi tháng không dưới một vạn tệ.

Tôi chỉ muốn cho con bé một cuộc sống dư dả thoải mái một chút, không đến mức bị thế giới xa hoa bên ngoài mê hoặc.

Kết quả là tôi hết lòng hết dạ vì con bé, nó lại thật sự muốn moi tim moi phổi của tôi.

Sau này một xu tôi cũng sẽ không cho nó nữa.

Suốt quãng đời còn lại, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Sau khi quay về, tôi tìm một người môi giới, rao bán căn nhà này của tôi.

Làm xong những chuyện này, tôi lấy chiếc camera vừa mua lắp ở ngoài cửa.

Nghĩ về bi kịch xảy ra trong tối nay ở kiếp trước.

Tôi sợ xảy ra chuyện gì đó, không dám ở lại đây nữa.

Sau khi thu xếp giấy tờ, trang sức, tôi tùy ý mang theo vài bộ quần áo, lập tức bắt xe đến một khách sạn gần công ty tôi.

Vừa nằm xuống chiếc giường lớn của khách sạn, điện thoại di động của tôi lập tức vang lên.

Cầm điện thoại lên xem, là Lâm Vũ gọi điện tới.

Vừa bị đánh một trận tơi bời như vậy, ngược lại con bé hồi phục rất nhanh.

Tôi nhấc máy, muốn nghe xem nó muốn làm gì.

07.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu thế? Ổ khóa nhà mình bị hỏng ạ, con không mở cửa được.”

Giọng nói lo lắng của Lâm Vũ phát ra từ trong điện thoại.

Tôi mở phần mềm giám sát ở điện thoại lên, từ tốn trả lời: “Không phải con đã làm lành với Từ Hoài rồi sao? Sao lại quay về nhà?”

“Mẹ, con lén lút chạy ra ngoài, Từ Hoài không phải người.”

“Anh ta đánh con, đau lắm mẹ ơi, đánh con đến nỗi hộc máu. Mẹ, lần này mẹ nhất định phải giúp con, con muốn chia tay với Từ Hoài.”

“Nếu không con sẽ bị anh ta đánh chết mất.”

Lâm Vũ ở đầu dây bên kia khóc lóc thảm thiết.

Nếu tôi không xem hình ảnh giám sát qua camera trên điện thoại di động, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh ở trước cửa nhà.

Tôi thiếu chút nữa thì tin sái cổ.

Người đàn ông mà con bé khàn cả giọng nói muốn chia tay, lại đang đứng ở bên cạnh con bé, thân mật ôm vai nó.

Mà trên tay cậu ta đang cầm một cây gậy bóng chày.

Cây gậy đánh ngất tôi khi đó giống hệt kiếp trước.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người tôi toát mồ hôi lạnh.

Thật may mắn.

Thật may mắn.

Thật may mắn vì tôi phòng trước nên đã rời khỏi nhà.

Nếu không tôi sẽ giống như kiếp trước, bị hai kẻ khốn kiếp này hãm hại.

Không ngờ quan hệ giữa hai đứa này lại vô cùng kiên cố không thể phá vỡ, bị tôi châm ngòi ly gián như vậy.

Vẫn không quên đứng chung một thuyền, âm mưu hãm hại tôi.

Cũng phải.

Sao hai loại người này lại có thể ngủ chung một giường cơ chứ.

Từ Hoài là một kẻ mắc hội chứng siêu nam.

Lâm Vũ là một kẻ xấu xa thối nát từ trong xương tủy.

Thế mà kiếp trước tôi còn khuyên Lâm Vũ chia tay cậu ta, sợ Từ Hoài làm tổn thương con bé.

Bây giờ xem ra, hai người này thật đúng là xứng lứa vừa đôi!

Từ Hoài đáng chết.

Lâm Vũ càng đáng chết hơn.

Trong mắt tôi tràn ngập thù hận, cười lạnh nói:

“Nhưng Tiểu Vũ à, Từ Hoài yêu con như vậy, mẹ cảm thấy chia tay là không được đâu.”

Lâm Vũ ở trong camera sửng sốt: “Nhưng mẹ ơi, anh ta đánh con, anh ta suýt chút nữa thì đánh chết con.”

Tôi bình thản nói: “Vậy cậu ấy đánh chết con chưa?”

Lâm Vũ khó hiểu: “Dạ?”

Tôi nói tiếp: “Bây giờ con vẫn có thể nói chuyện với mẹ, không phải vẫn chưa bị đánh chết sao?”

“Tiểu Vũ à, làm người phải biết thế nào là đủ, con không thể muốn có một người vừa yêu con mà lại không đánh con.”

“Trước kia không phải con cũng từng nói, trên thế giới này không có người đàn ông nào tốt như vậy ư?”

“Huống chi bây giờ con đã trưởng thành rồi, con và Từ Hoài có chia tay hay không, mẹ không cần biết.”

“Những chuyện này, con hãy tự mình quyết định.”

Lâm Vũ nhận thấy trong lời nói của tôi có gì đó không đúng: “Mẹ, mẹ nói những lời này là có ý gì?”

Tôi cười ra tiếng: “Ý của mẹ là sau này chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa, bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, mẹ không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng con nữa, về sau con cũng không cần gọi mẹ là mẹ nữa đâu.”

Tôi không thể có một đứa con gái như con bé được.

Nghe tôi nói xong, Lâm Vũ ở trong camera lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

“Mẹ, mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con sao, mẹ không cần con nữa đúng không?”

Tôi tuyệt tình nói: “Đúng vậy, chăm sóc con 10 năm, mẹ đối xử với con cũng coi như là tận tình tận nghĩa, về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

Lâm Vũ ở đầu dây bên kia ngơ ngác nói: “Nhưng tại sao, không phải con nghe lời mẹ, muốn chia tay với Từ Hoài sao ạ?”

Tôi buồn cười lắc đầu: “Không vì sao cả, Lâm Vũ, mẹ nói rồi, hai người có muốn chia tay hay không, muốn chia tay lúc nào là chuyện của hai người, không liên quan gì tới mẹ.”

“Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, chỉ là bây giờ không muốn nuôi con nữa mà thôi.”

Lâm Vũ ngây dại, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, gào lên trong điện thoại: “Không được, sao mẹ lại có thể không cần con nữa chứ, con và Từ Hoài làm sao có thể trả hết nợ...”

Những lời phía sau bị Tiểu Hoài đột nhiên vươn tay cắt ngang.

Trong camera, Từ Hoài ghé vào tai Lâm Vũ nói gì đó.

Sau đó Lâm Vũ dịu giọng: “Mẹ, chắc mẹ hiểu lầm con gì đó rồi, mẹ mở cửa đi, để con giải thích rõ ràng với mẹ được không?”

Hả!

Mở cửa để mấy người giết tôi sao?

Tôi cười gằn: “Mơ đi!”

Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Tiếp theo chính là cho số vào danh sách đen.

Đầu bên kia Lâm Vũ thử mấy lần nhưng vẫn không gọi lại cho tôi được, cô ta ngẩng đầu sợ hãi nhìn Từ Hoài: “A Hoài, bà ấy nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với em, có phải kế hoạch của chúng ta bị lộ rồi không?”

Từ Hoài hừ lạnh chỉ vào đầu Lâm Vũ nói: “Nhất định là do cái đứa ngu xuẩn như cô làm lộ ra dấu vết, nếu không thì sao hôm nay bà ta lại làm ra chuyện như vậy?”

“Bây giờ không tìm được bà ta, chúng ta lấy gì để trao đổi với người mua bên Myanmar hả, còn khoản nợ nữa...”

“Có phải mày muốn hại chết tao hay không, con khốn này!”

“A Hoài, em không...”

Tiếng giải thích của Lâm Vũ biến mất trong những cú đấm đá của Từ Hoài.

Tên cuồng bạo lực này, đúng là có thể phát điên mọi lúc mọi nơi.

Tôi xem qua camera giám sát liên tục cười lạnh.

Vừa điều khiển phần mềm theo dõi, vừa ghi lại cảnh tượng này.

Còn thầm nghĩ, Lâm Vũ, cô đáng bị như vậy.

Cô phải tận hưởng thật vui vẻ nha.
Biết Lâm Vũ và Từ Hoài hai người họ không từ bỏ dã tâm, tôi cũng không dám lơ là cảnh giác.

Tôi tìm một thám tử tư giúp tôi theo dõi bọn họ.

Vài ngày sau, tôi đã giải quyết căn nhà đó với tiến độ nhanh nhất có thể.

Tuy rằng thấp hơn giá thị trường 30 vạn, nhưng so với sự an toàn của bản thân.

Đó chỉ là điều nhỏ nhặt.

Vừa giải quyết xong căn nhà, tôi còn chưa kịp thở một hơi thì lại nhận được điện thoại của người chủ đã mua lại căn nhà của tôi.

“Chị Lâm này, chị và con gái chị xảy ra chuyện gì thế? Chuyện chị bán nhà lớn như vậy, sao lại không nói cho con bé biết, hôm nay con bé đến đây khóc lóc om sòm ở chỗ em đấy.”

“Để tôi nói với con bé.”

Hàng xóm còn chưa nói xong, Lâm Vũ đã giật lấy điện thoại.

“Mẹ, sao mẹ lại chặn số của con?”

“Chuyện gì xảy ra với nhà của mình vậy, sao có thể nói bán là bán được, bán rồi về sau con biết đi đâu ở đây?”

“Với mẹ bán được bao nhiêu tiền? Dạo này con thiếu tiền quá, mẹ có thể đưa tiền bán nhà cho con xài tạm trước được không?”

Lâm Vũ hỏi tới hỏi lui, nghe xong tôi chỉ thấy buồn cười.

“Lâm Vũ, còn trẻ vậy mà cô đã mắc bệnh rồi à?”

Lâm Vũ sửng sốt: “Dạ? Mẹ nói gì cơ?”

“Tôi nói cô mắc bệnh hoang tưởng, còn bị mất trí nhớ!”

“Lâm Vũ, mấy hôm trước tôi đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô rồi, nếu cô quên, để tôi giúp cô nhớ lại nhé.”

Lâm Vũ không ngờ tôi vẫn nói đến chuyện này.

Con bé lắp bắp nói: “Mẹ, sao mẹ vẫn nói đến chuyện này vậy? Con đã chia tay với Từ Hoài rồi, mẹ không thể tha thứ cho con sao?”

Con bé chia tay với Từ Hoài rồi á?

Đúng là nói dối không biết ngượng mồm mà.

Thám tử tư tôi thuê tối qua còn chụp được ảnh con bé và Từ Hoài cùng nhau đi vào khách sạn.

Tôi nghiêm túc nói: “Lâm Vũ, tôi nhắc lại lần cuối, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa.”

“Và cũng đừng mơ đến tiền của tôi, cho dù tôi có quyên góp cho cô nhi viện, cũng sẽ không cho cái loại nghiệp chướng như cô đâu.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp điện thoại.

Tôi không muốn nói với cái đứa vong ân bội nghĩa này thêm một câu nào nữa.

Mục đích Lâm Vũ lại đến tìm tôi, tôi biết rõ hơn ai hết.

Con bé và Từ Hoài vẫn chưa từ bỏ dã tâm, vẫn nhớ tới tôi, muốn bán tôi sang Myanmar lấy tiền.

Dù sao thì theo như lời thám tử tư của tôi nói, khoản nợ cờ bạc của Từ Hoài càng ngày càng lớn.

Vì sự an toàn của bản thân, tôi phải nhanh chóng hành động.

Tôi phải rời khỏi đây, sống ở một nơi cách xa hai tên cặn bã này.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi lập tức bắt đầu xử lý việc của công ty.

09.

Mấy năm qua tôi không kết hôn, dồn toàn bộ sức lực vào sự nghiệp và nuôi dưỡng Lâm Vũ.

Công ty là do tôi và đối tác cùng nhau gây dựng từng chút một.

Tuy rằng không lớn nhưng vẫn có thể kiếm được tiền.

Nếu không thì trước kia mỗi tháng tôi cũng không thể chu cấp nổi sinh hoạt phí lên tới 5 con số của Lâm Vũ.

Chứ nói gì đến việc đem lại cho con bé một cuộc sống không phải lo cơm áo gạo tiền như vậy.

Công ty cũng giống như một đứa con khác của tôi, tôi không nỡ chuyển nhượng cổ phần của nó.

May mắn thay bên đối tác của tôi rất trọng tình trọng nghĩa, thu mua cổ phần với mức giá cao hơn giá thị trường rất nhiều.

Khi tôi nhìn thấy số tiền trong thẻ ngân hàng, tôi biết nửa đời sau mình không cần lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.

Tôi mua vé máy bay đến Vân Nam, dự định dưỡng già ở nơi quanh năm bốn mùa như ngày xuân này.

Kiếp trước tôi chết quá thảm thương và oan ức.

Kiếp này, tôi chỉ muốn chăm sóc cho bản thân tốt hơn một chút.

Tốt hơn một chút nữa.

Hai ngày sau tôi mua vé máy bay, người trong công ty rất có cảm tình với tôi, họ biết lần này tôi đi có lẽ cũng không trở lại nữa.

Một ngày trước khi tôi rời đi, họ mời tôi đến công ty, nói rằng muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay tôi.

Thật ra tôi cũng luyến tiếc khi phải rời xa họ.

Đều là đồng nghiệp đã dốc sức làm việc mấy năm ở đây.

Trước khi rời đi, tôi cũng muốn gặp lại bọn họ.

Nghĩ đến bọn Lâm Vũ đã có thám tử tư tôi thuê theo dõi, tạm thời tôi vẫn an toàn.

Thế là tôi lập tức đồng ý.

Nhưng khi tôi lên xe chuẩn bị quay về công ty, trong điện thoại di động nhận được một tin nhắn Wechat của thám tử tư tôi thuê.

【Chị, nhất định không được quay lại công ty.】

【Cái đứa vong ân bội nghĩa mà chị nuôi và tên bạn trai của cô ta đang định đến gần công ty đánh úp chị đấy.】

10.

Ngoài ra còn có một đoạn video được gửi đến.

Trong video, Từ Hoài và Lâm Vũ cả người toàn vết thương ngồi trên giường trong một khách sạn nhỏ cũ nát.

Lâm Vũ nước mắt lưng tròng nói: “A Hoài, tất cả là lỗi của em, em không mượn được tiền, không có cách nào giúp anh vay nợ được, nên anh mới bị những kẻ xấu kia đánh.”

“Đều tại bạn cùng phòng và đám bạn học chết tiệt của em, chẳng phải mới chỉ mượn bọn họ mấy ngàn thôi sao, vậy mà hiện giờ không nỡ cho em mượn lúc nguy cấp.”

“Em cũng đâu có mượn hết, chẳng phải vẫn chừa lại cho bọn họ mấy trăm đồng sao?”

Nghe đến đây, quả thực tôi bị chấn động bởi tam quan của Lâm Vũ.

Từ lúc yêu đương mù quáng, con bé đã trở nên bất bình thường.

Bạn cùng phòng và bạn học của con bé đều là sinh viên, nếu người ta có thể cho con bé mượn mấy ngàn đồng lúc nguy cấp, thì đúng là một ân huệ lớn.

Kết quả bọn họ còn nói vô cùng khinh ghét con bé, không cho con bé tiếp tục vay tiền để mặc con bé hút máu nữa.

Ngược lại bọn họ yêu cầu bạn trai siêu nam của con bé trả lại tiền cho người ta.

Có vay có trả mới là lạ đấy.

Từ Hoài chính là một cái hố không đáy ham mê cờ bạc, ai mà có thể lấp đầy cái hố ấy chứ?

Từ Hoài nghe được những lời phàn nàn từ Lâm Vũ.

Cậu ta bực bội nhìn chằm chằm Lâm Vũ nói: “Vay tiền, vay tiền, não cô to như quả óc chó vậy, suốt ngày chỉ biết vay tiền, cái đám bạn học gì đó của cô cho cô vay vài ba cái đồng bạc lẻ thì đến khi nào mới có thể giúp tôi trả khoản vay trên mạng được chứ?”

“Hôm nay nếu không chạy nhanh thì suýt chút nữa tôi đã bị những người đó đánh chết rồi, cô cũng không biết làm lớn chuyện lên à?”

Lâm Vũ ấm ức nói: “Em muốn, nhưng Lâm Trân không nhận lại em nữa, em tìm bà ấy khắp nơi cũng không thấy, làm sao làm lớn chuyện được?”

“Bà ấy thật sự quá vô tình vô nghĩa, uổng công em gọi bà ấy là mẹ nhiều năm như vậy.”

“Nếu bà ấy không lấy đi tài sản mà bố mẹ em để lại cho em thì công ty của bà ấy có thể phát triển tốt như vậy sao? Em có thể trả hết giúp anh khoản vay trên mạng rồi.”

“Nói cái gì mà đối xử tốt với em, coi em như con gái ruột, chứ không phải là mơ tưởng đến tiền nhà em à, nghĩ đến việc trước kia em nhận bà ấy là mẹ, em thấy ghê tởm chết đi được, em hận bà ấy tới chết!”

Nghe vậy, tim tôi chợt hẫng một nhịp, sau đó mới vỡ lẽ.

Cả hai kiếp tôi đều nghĩ mãi không hiểu tại sao Lâm Vũ lại hận tôi đến vậy.

Tôi đối xử tốt với con bé, coi con bé như ngọc trong mắt mà yêu chiều, ngoại trừ việc ngăn cản không cho con bé yêu đương với Từ Hoài, thì thật sự tôi không hiểu tôi đắc tội với con bé ở chỗ nào.

Thì ra nguồn cơn của mọi chuyện là ở chỗ này.

Con bé nghĩ tôi lấy đi tài sản để lại của bố mẹ con bé.

Con bé cho rằng tôi đối xử tốt với con bé là bởi vì mơ tưởng đến tiền nhà bọn họ.

Nhưng bố mẹ con bé đâu có tài sản gì.

Bố mẹ con bé đi du lịch lái chiếc xe mà bọn họ vay tiền mới mua được, vì tiết kiệm tiền nên bảo hiểm cũng không mua.

Tay lái của bố con bé không tốt, không đủ kiến thức về luật giao thông, đi ngược chiều đụng vào xe đối diện.

Không chỉ hại chết chính mình mà còn hại chết một người trên xe đối diện.

Người nhà nạn nhân kia đã tố cáo bọn họ.

Tòa án phán quyết bọn họ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Bố mẹ con bé đã chết, nhưng món nợ vẫn còn đó.

Tòa án đã bán đấu giá bất động sản duy nhất đứng tên bố mẹ con bé cho gia đình nạn nhân.

Mà bố mẹ con bé mua xe nợ tôi và họ hàng mười mấy vạn, giờ không còn tiền để trả.

Chúng tôi cảm thấy con bé đáng thương, cũng không nhắc lại số tiền này nữa.

Bây giờ nhớ lại, tờ giấy vay nợ mà bố mẹ con bé mượn tôi 10 vạn mua xe vẫn còn.

Thật sự không biết con bé nghe tin đồn tôi lấy tài sản của con bé từ đâu.

Sau khi thoát khỏi dòng ký ức, trong video, cuộc trò chuyện giữa hai kẻ cặn bã vẫn tiếp tục.

Từ Hoài ôm lấy Lâm Vũ, tàn nhẫn nói: “Thật là thiệt thòi cho bé yêu của anh, nhưng em đừng lo, chồng em sẽ lập tức báo thù cho em.”

Lâm Vũ kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn Từ Hoài: “Anh đã nghĩ ra cách tìm được bà ấy chưa?”

Từ Hoài đắc ý cười: “Đương nhiên, em nghĩ chồng em là ai, con đàn bà khốn kiếp đó đang trốn em, nhưng hòa thượng thì không thể chạy thoát khỏi chùa, hôm nay chúng ta đến công ty bà ta chặn bà ta lại.”

“Bà ta có thể không cần em, nhưng có thể không cần công ty của mình sao?”

Lâm Vũ gật đầu: “Đúng, bà ấy yêu sự nghiệp của mình nhất, chắc chắn là ở công ty.”

Từ Hoài tiếp tục nói: “Đến lúc đó chúng ta tìm một nơi vắng người đánh ngất bà ta, đưa bà ta sang Myanmar bán nội tạng lấy tiền.”

“Sau đó quay lại nhận tiền bảo hiểm tử vong và thừa kế tài sản của bà ta.”

“Số tiền này không chỉ giúp chúng ta trả hết tất cả khoản vay trên mạng mà phần đời còn lại mình sống mà không phải lo cơm ăn áo mặc nữa.”

Lâm Vũ nghe vậy mừng rỡ nói: “Ừm, cứ vậy mà làm.”

“A Hoài, anh hứa với em, nhất định phải khiến cho mụ đàn bà xấu xa đó chết thảm một chút mới được.”

Từ Hoài cười hi hi: “Ông xã biết bé yêu của anh mấy năm nay chịu thiệt thòi trong tay bà già kia rồi, em yên tâm, đến lúc đó anh sẽ bảo người ta không tiêm thuốc mê mà trực tiếp phẫu thuật bà ta, báo thù cho bé yêu của anh.”

Nghe vậy, Lâm Vũ cười càng lớn, nhào tới hôn Từ Hoài một cái.

“A Hoài của em tuyệt quá, yêu anh nhất.”

Xem xong, cả người tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi nghìn lần không nghĩ rằng kiếp trước tôi sống sờ sờ bị người ta moi hết nội tạng, bị người ta hành hạ đến chết, nguyên nhân là bởi vì Lâm Vũ.

Thì ra con bé cũng độc ác không kém gì Từ Hoài.

Tôi đúng là có lòng cho chó ăn, nuôi thành một con sói mắt trắng.

Nhận ra được hai người này đang lên kế hoạch gài bẫy tôi.

Tôi nói với các đồng nghiệp trong công ty là không đến được, rồi phát cho mọi người một bao lì xì lớn trong nhóm nói xin lỗi.

Sau đó đổi vé máy bay.

Quyết định rời khỏi đây ngay hôm nay.

Sau khi giải quyết mọi chuyện, tôi gọi cho thám tử tư của mình.

Hỏi cậu ấy xin số điện thoại của chủ nợ Từ Hoài.

Sau đó gửi cho bọn họ vị trí của công ty tôi.

Không phải bọn họ đang tìm Từ Hoài sao?

Vậy thì tôi sẽ giúp họ một tay.

Trước khi lên máy bay, thám tử tư đã gửi cho tôi một vài bức ảnh.

Trong ảnh, Từ Hoài và Lâm Vũ bị chủ nợ chặn lại trong một con hẻm nhỏ gần công ty tôi.

Cây gậy trong tay những người đó điên cuồng giáng xuống người Từ Hoài và Lâm Vũ.

Tôi nhìn những bức ảnh này thấy buồn cười.

Lâm Vũ, Từ Hoài.

Các người muốn đẩy tôi vào chỗ chết.

Vậy tôi chỉ có thể tiễn các người xuống địa ngục trước thôi.

11.

Tôi mua một căn nhà có sân vườn bên hồ Nhĩ Hải.

Vị trí địa lý của ngôi nhà rất thuận lợi, ngồi trong sân là có thể nhìn thấy hồ Nhĩ Hải.

Mỗi ngày thức dậy chăm sóc cỏ cây hoa lá, sáng đi chợ mua những loại rau quả tươi ngon nhất.

Sau đó đạp xe đi một vòng quanh Nhĩ Hải.

Cuộc sống trôi qua yên bình và thoải mái.

Trước kia tôi bị mắc kẹt trong vai trò làm mẹ quá lâu, chuyện gì cũng nghĩ đến Lâm Vũ trước tiên.

Bây giờ tôi chỉ yêu bản thân mình.

Trải nghiệm cuộc sống như vậy vô cùng tuyệt vời.

Tâm trạng của tôi tốt lên hơn bao giờ hết.

Mà điều khiến cho tâm trạng tôi tốt hơn chính là, Từ Hoài và Lâm Vũ thật sự đã nhận được quả báo.

Thám tử tư của tôi nói cho tôi biết, sau khi Từ Hoài bị đánh đập một trận, không còn cách nào khác, đành bán căn nhà rách nát của bọn họ sau lưng bố mẹ cậu ta.

Nhưng số tiền này vẫn chưa đủ.

Từ Hoài chỉ có thể đưa theo Lâm Vũ trốn đông trốn tây.

Người của công ty cho vay trên mạng không tìm được bọn họ, lập tức đến trường đại học của Lâm Vũ gây sự.

Thậm chí còn uy hiếp sự an toàn cá nhân của từng bạn học khác.

Trường học bị quấy nhiễu, không có cách nào khác, phải đuổi học Lâm Vũ.

Bọn Lâm Vũ vẫn không từ bỏ dã tâm, vài ngày sau lại đến công ty muốn chặn tôi lại, phát hiện tôi mãi không xuất hiện.

Lâm Vũ hỏi thăm xung quanh mới biết tôi đã bán cổ phần công ty từ lâu và hoàn toàn rời đi rồi.

Từ Hoài mất hết hy vọng, cả ngày chỉ biết đánh Lâm Vũ để trút giận.

Chửi con bé cũng vô dụng.

Thám tử tư của tôi cười nói trong điện thoại: “Chị Lâm, hai người này đúng là chó cắn chó, thật đáng nhận báo ứng.”

Tôi thản nhiên nói: “Đó là vì bọn họ xứng đáng, tự làm tự chịu.”

Thám tử tư phụ họa theo: “Đúng vậy, là bọn họ gây ra, đáng đời. Chị à, không thể không nói đứa con gái vong ân bội nghĩa của chị đúng là không có mắt nhìn người.”

“Thật không hiểu tại sao trên đời lại có những kẻ như vậy, không phân biệt được tốt xấu.”

“Người đàn ông kia đánh cô ta tàn nhẫn như thế, cô ta lại không ghi thù chút nào.”

“Nhưng tôi thấy chị không làm gì cô ta, sao cô ta lại căm hận muốn chị chết đi chứ?”

Đúng vậy.

Tôi cũng không hiểu tại sao trên thế giới lại có người như vậy.

Có lẽ có người trời sinh đã chán ăn.

Có lẽ có người yêu đương mù quáng giai đoạn cuối, đến chúa cũng không cứu được.

Nếu đã như vậy rồi thì để con bé tự hứng chịu đi.

“Chị Lâm, tôi nghĩ hai người này chắc chắn sẽ lại làm ra những chuyện quái quỷ gì đó, có cần tôi theo dõi bọn họ không?”

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Cứ tiếp tục theo dõi đi.”

Hai người bọn họ cả hai kiếp đều xấu xa như thế, không thể cứ im lặng như vậy được.

Chắc chắn bọn họ sẽ có động thái gì đó.

Trái lại tôi muốn xem bọn họ có thể làm ra những chuyện quái quỷ gì.

Nếu làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật, tôi sẽ giúp bọn họ một tay, đưa bọn họ giẫm lên máy khâu*.
*ở các nhà tù Trung Quốc, tù nhân phải làm việc trong đó, một trong những việc cần làm là giẫm lên máy khâu, ở đây ám chỉ việc tống vào tù

Không để bọn họ ở bên ngoài gây họa cho người khác.

12.

Linh cảm của tôi đã đúng.

Hai kẻ cặn bã kia rất nhanh đã làm ra những chuyện quỷ quái.

Sáng sớm tôi vừa dậy, còn chưa kịp rửa mặt, thám tử tư đã gọi điện thoại tới.

“Chị Lâm, mau xem trên hot search đi, chị bị đứa con gái vong ân bội nghĩa của chị bạo lực mạng kìa.”

Tôi vội vàng mở điện thoại di động lên xem, ngay lập tức thấy trên nền tảng xã hội Douyin* có tin giống như hot search chính là: #Mẹ nuôi muốn chặn đường sống của tôi.
*Ứng dụng TikTok bên Trung Quốc

Tôi mở video lên xem, lập tức thấy Lâm Vũ người đầy vết thương ngồi ở trên sofa, than vãn khóc lóc lên án tôi vừa vô liêm sỉ vừa nhẫn tâm.

“Sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi đã nghĩ bà ấy là ánh sáng của đời tôi.”

“Tôi thật sự yêu bà ấy như mẹ ruột, ai mà biết bà ấy nhận nuôi tôi là vì có ý đồ.”

Trong video của con bé, tôi là một kẻ đạo đức giả cực kỳ khốn nạn.

Tôi là một người vô cùng tốt bụng ở trước mặt người khác, đối xử với con gái nuôi của mình cẩn thận từng li từng tí.

So với con gái ruột còn tốt hơn thập phần.

Nhưng sự thật tôi đúng là một kẻ bị bệnh thần kinh.

Nhạy cảm, dễ tức giận, còn thích bạo lực gia đình.

Những vết thương cũ và mới trên người con bé quả thật chính là bằng chứng xác thực nhất.

Nhưng mà đánh con bé những thứ này chẳng thấm vào đâu.

Đoạn mà tôi tồi tệ nhất chính là tôi thèm muốn tài sản để lại của bố mẹ con bé.

Hơn nữa sau khi tôi dùng tài sản của bố mẹ com bé để làm công ty trở nên lớn mạnh, tôi tìm một cái cớ đuổi con bé ra khỏi nhà như một thứ rác rưởi.

Hại con bé hai bàn tay trắng, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

Nội dung máu chó như vậy, đã nhanh chóng bùng nổ mạng xã hội.

Tôi trở thành người mẹ nuôi độc ác đúng tiêu chuẩn.

Mà com bé yếu ớt đáng thương, trở thành người bị hại hoàn hảo.

Mọi người đều chửi tôi:

【Đây là loại mẹ nuôi độc ác đến mức nào vậy, có khi mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết ở trước mặt bà ta cũng phải gọi bằng cụ đấy.】

【Khó trách người như vậy lại chịu nhận con gái người khác làm con nuôi, vốn dĩ là quá xấu xa, xin ông trời hãy trừng phạt bà ta, sau này không có con cháu nối dõi tông đường.】

【Kêu gọi các bộ phận có liên quan nhanh chóng điều tra bà ta đi, tôi cảm thấy công ty của loại người này chắc chắn cũng không làm ăn sạch sẽ gì đâu.】

【Ai đó đến thay trời hành đạo đi, tống cổ bà mẹ nuôi độc ác này xuống địa ngục!】

...

Sức nóng của video ngày càng tăng.

Mà tài khoản cá nhân của Lâm Vũ cũng có không ít người theo dõi, trong thời gian ngắn con bé đã thu hút được mấy chục vạn fan.

Lâm Vũ đăng rất nhiều ảnh mình bị thương ở dưới tài khoản cá nhân.

Sau đó nói toàn là bị tôi đánh.

Hình ảnh con bé đăng ngày càng nhiều, cư dân mạng cũng ngày càng hận tôi hơn.

Số điện thoại cá nhân của tôi nhanh chóng bị đào ra, sau đó số điện thoại của tôi cũng bị người ta vô ý vô tứ gọi tới.

Tôi nhìn số điện thoại mình ở phần bình luận, nở nụ cười.

May thay lúc tôi rời đi, tôi đã xóa số điện thoại mà Lâm Vũ biết.

Nếu không bây giờ chắc chắn cũng không thể liên lạc được với thám tử tư.

13.

Đối với chuyện bị bạo lực mạng như thế này, tôi không sợ.

Thậm chí còn muốn mọi chuyện được nung nấu lên một thời gian.

Sức nóng càng cao càng tốt.

Những kẻ cặn bã cùng thế giới giống như Lâm Vũ và Từ Hoài, phải đánh bọn họ chết trong một gậy, bọn họ mới không ngóc đầu lên nữa.

Nếu ở lại đó, sớm muộn gì tôi cũng gặp tai họa.

Để bọn họ vui vẻ thêm chút nữa.

Có như vậy lúc tôi thu lưới, bọn họ mới có thể nhận được một bài học thật sự.
14.

Dưới sự đẩy đà của Lâm Vũ, sức nóng của sự việc ngày càng được đẩy lên cao.

Tôi xem những video đó, không khỏi cảm thán Lâm Vũ đúng là một diễn viên xuất sắc.

Khó trách kiếp trước lại lừa, hại tôi chết thảm như vậy.

Lừa đến nỗi cuối cùng tôi ngay cả mảnh xác cũng không còn.

Con bé diễn kịch rất giỏi, hình tượng cô gái có nỗi oán hận sâu sắc, thế nhưng trái tim lại luôn kiên định hướng về ánh mặt trời vô cùng sống động ở trên màn hình.

Bởi vì hình tượng của con bé rất tốt, thậm chí còn có công ty nổi tiếng trên mạng muốn ký hợp đồng với.

Chờ đến khi con bé bắt đầu phát sóng trực tiếp trên mạng thu hút fan, tôi biết đã đến lúc tôi phải lên sân khấu.

Tôi tìm một tài khoản marketing có tiếng tăm lớn, tung ra giấy nợ mà bố mẹ Lâm Vũ nợ tiền tôi.

Tôi còn phát tán đoạn ghi âm những lời tôi với họ hàng trong khoảng thời gian này.

Sợ cư dân mạng không tin, tôi cũng tìm thấy văn kiện năm đó tòa án phán quyết bố mẹ Lâm Vũ phải bồi thường cho đối phương.

Mấy thứ này vừa được tung ra, sự thật mà Lâm Vũ nói tôi chiếm đoạt tài sản của bố mẹ con bé tự sụp đổ.

Xu thế của cư dân mạng ở phần bình luận lập tức thay đổi:

【Cái gì đây? Thì ra tôi mới là tên hề sao, mẹ nuôi ác độc hóa ra vốn dĩ thật sự là người tốt.】

【Trời ạ, kịch bản đảo lộn gì vậy, Lâm Vũ cô ấy không tự mình điều tra à, tài sản của bố mẹ mình như thế nào mà thật sự không biết sao? Nghèo rớt mồng tơi, đào đâu ra tài sản để lại chứ?】

【Thật là, đứa trẻ 9 tuổi thì cái gì chả biết, đây là ăn vạ tống tiền đấy.】

【Quả là vong ân bội nghĩa, trên thế giới không ai địch nổi.】

Tuy nhiên phần bình luận vẫn có ý kiến trái chiều:

【Có thật là mẹ nuôi cô ấy thật sự tốt như vậy không? Vậy còn vết thương trên người chị gái nhỏ này thì sao?】

【Đúng vậy, có lẽ mẹ nuôi của cô ấy không chiếm đoạt tài sản của Lâm Vũ, nhưng sự thật bà ta ngược đãi Lâm Vũ là không thể chối cãi.】

【Vậy nên, xin các bộ phận có liên quan bắt giữ kẻ bạo hành này lại.】

Tôi nhìn những ý kiến trái chiều trên mạng, cầm điện thoại gọi cho thám tử tư của tôi.

“Tiểu Lưu, chuẩn bị xong chưa?”

“Xong xuôi hết rồi chị Lâm, chắc chắn sẽ quật chết hai kẻ khốn nạn này.”

15.

Tại thời điểm sức nóng của mọi chuyện ngày càng gay gắt, tài khoản marketing có tiếng tăm lớn đó lại đăng tải một cú chốt hạ.

Họ đăng tải video Lâm Vũ bị đánh đập.

Thế nhưng người hành hạ con bé không phải là tôi, thực chất là người bạn trai tốt Từ Hoài của con bé.

Trong video có rất nhiều cảnh con bé bị ngược đãi.

Lúc thì ở trước cửa nhà tôi, lúc thì ở dưới công ty tôi.

Lúc thì ở trường của Lâm Vũ, khu rừng nhỏ, công viên, trên đường cái.

Cư dân mạng phát hiện ra, Lâm Vũ ở trong video cảm kích người bạn trai tri kỷ của con bé vô số lần, anh ta chính là một tên cuồng bạo lực, có thể phát điên mọi lúc mọi nơi.

Thì ra vết thương trên người con bé không phải do tôi đánh.

Mà là do bạn trai tốt của con bé làm.

16.

Khi video mà Từ Hoài ngược đãi, đánh đập con bé bị tuồn ra ngoài.

Tôi không cần làm gì cả, trên mạng tự khắc xuất hiện vô số những thông tin không hay ho gì về Lâm Vũ và Từ Hoài.

Trong đó có nguồn tin do bạn học và hàng xóm của Từ Hoài cung cấp.

Trong video của bọn họ, Từ Hoài chính là một kẻ cuồng bạo lực, cố chấp mắc hội chứng siêu nam.

Cậu ta có thể phát điên bất cứ lúc nào.

Lời nào không lọt tai, cậu ta lập tức xông lên đánh người.

Người như cậu ta, tất cả mọi người đều né tránh.

Từ nhỏ đến lớn đều không có ai muốn làm bạn cùng bàn với cậu ta, càng không có ai muốn làm bạn bè với cậu ta.

Hơn nữa tính cách bạo lực của cậu ta không chỉ được hình thành mà còn rất ham mê cờ bạc, vay tiền qua mạng.

Gần đây để trả khoản nợ trên mạng, cậu ta đã lén bán căn nhà duy nhất của bố mẹ mình.

Lời nói của kẻ như vậy, mọi người làm sao dám tin tưởng đây.

Mà video về Lâm Vũ cũng không khá khẩm gì hơn.

Về phần con bé, sát thương lợi hại nhất đến từ bạn cùng phòng và bạn học đại học.

Bọn họ nói Lâm Vũ nói dối quen mồm.

Làm bạn học với nhau suốt hai năm, con bé đã kiếm vô số lý do để vay tiền bọn họ.

Bọn họ đều là sinh viên nghèo, nhưng bị mê hoặc bởi diễn xuất tuyệt vời của Lâm Vũ, mặc kệ gia cảnh như thế nào, mỗi người đều cho con bé mượn mấy nghìn tệ.

Vì thương cảm cho gia cảnh nghèo khó, muốn giúp con bé vượt qua chướng ngại khó khăn phát ra từ trong miệng con bé.

Sau đó chủ nợ của bạn trai đuổi theo Lâm Vũ tới trường học, bọn họ mới biết được Lâm Vũ bởi vì đánh bạc mà vay tiền qua mạng.

Và Lâm Vũ cũng từ đó bốc hơi khỏi nhân gian.

Tiền bọn họ cho mượn, cũng giống như một đi không trở lại, không đòi lại được.

Mấy người trong số họ điều kiện gia đình không khá giả, vì Lâm Vũ mượn tiền mà bây giờ muốn tính sổ sòng phẳng với con bé.

Những video này được tung ra, Lâm Vũ và Từ Hoài lập tức biến thành những con chuột nhắt chạy qua đường thực sự.

Cư dân mạng cảm thấy như bị lừa gạt, toàn bộ đều báo cáo phòng phát sóng trực tiếp và video của Lâm Vũ.

Những người đã từng mắng tôi, bởi vì xu thế của dư luận đảo ngược, mấy lời nhục mạ từng dành cho tôi giờ đây đáp trả gấp bội lên người Lâm Vũ.

Nền tảng xã hội đó cuối cùng cũng cấm tài khoản của Lâm Vũ.

Mà công ty nổi tiếng trên mạng của Lâm Vũ cũng tuyên bố hủy hợp đồng với con bé.

Hơn nữa còn yêu cầu con bé bồi thường một khoản tiền kếch xù vì vi phạm hợp đồng.

Và đó chưa phải là chuyện đáng sợ nhất.

17.

Khi mức độ phổ biến của video tiếp tục tăng vọt, các chủ nợ của Từ Hoài phát hiện người mà bọn họ không biết trốn ở nơi nào, thì ra đã trở thành một người nổi tiếng trên mạng.

Còn tôi chỉ tìm một người ở trên mạng, trong một đoạn video nổi tiếng của ai đó, nhờ người ta vô ý tiết lộ địa chỉ của Từ Hoài.

Ngày hôm sau, thám tử tư của tôi đúng giờ gửi cho tôi hình ảnh dáng vẻ thảm hại của Từ Hoài.

Từ Hoài ở trong ảnh bị đánh gãy chân, hơn nữa còn bị chặt đứt ba ngón tay.

Cuối cùng, kiếp trước những đau đớn mà tôi phải chịu, giờ đây Từ Hoài đã được nếm trải.

Tuy nhiên, tôi cũng không trông chờ gì.

Những trò quỷ quái của hai kẻ này vẫn chưa dừng lại.

18.

Sau khi giải quyết xong chuyện bạo lực mạng, tôi lại trở về cuộc sống bình yên.

Tôi nuôi một con sáo mỏ ngà biết nói chuyện và một chú cún con trắng như tuyết.

Mỗi ngày ngồi trong sân, vờn chim bắt cún, ngắm nhìn Thương Sơn* Nhĩ Hải, khỏi phải nói thoải mái cỡ nào.
• Một dãy núi, phía đông là hồ Nhĩ Hải

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa bảo thám tử tư dừng lại ở đó.

Dù sao tiền tiết kiệm của tôi đủ để thuê thám tử tư đi hóng hớt giúp tôi.

Chẳng mấy chốc, số tiền tôi bỏ ra cũng đã được đền đáp.

Thám tử tư Tiểu Lưu nói với tôi, Lâm Vũ và Từ Hoài đã bị bắt.

Thì ra Từ Hoài bị dọa sợ bởi người ta đòi nợ, vì muốn kiếm tiền, cùng Lâm Vũ hai người họ đích thân quay một đoạn video ngắn.

Sau đó bán video cho các trang web kiểu đó.

Rồi bị bắt vì tội truyền bá nội dung đồi trụy.

Hơn nữa bởi vì phạm vi truyền bá rất rộng, ước tính thời gian phán quyết bọn họ ngồi tù cũng không ngắn.

Tôi nghe xong thì trợn mắt há mồm, nhưng nghĩ lại, cảm thấy chuyện này Lâm Vũ đúng là có thể làm ra được.

Dù sao tâm lý con bé cũng thật sự rất kỳ quái.

19.

Phán quyết nhanh chóng được đưa ra.

Lâm Vũ bị kết án 9 năm tù.

Từ Hoài bị kết án 10 năm tù.

Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời họ phải trải qua trong ngục giam.

Tôi đã đến thăm Lâm Vũ vào năm thứ hai con bé ngồi tù.

Lâm Vũ cắt tóc ngắn, gương mặt không chỉ mất đi sức sống tươi trẻ của cô gái 20 tuổi.

Mà sắc mặt còn tái nhợt tiều tụy, thậm chí còn trông như một bà cô.

Trong lòng tôi thầm thở dài, đang yên đang lành là một sinh viên, nếu như không lạc lối, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không trở thành dáng vẻ quái quỷ như này.

Lâm Vũ ngồi sau tấm kính oán hận nhìn tôi.

“Bà đến đây để xem trò hề là tôi phải không?”

Tôi thành thật gật đầu: “Cô nói đúng đấy.”

“Đồ khốn! Bà không hề muốn thấy tôi tốt lên.”

Lâm Vũ ngồi đối diện vô cùng căm phẫn, giống như một kẻ điên.

Tôi nghe những ngôn từ bẩn thỉu của con bé, hỏi những câu mà tôi thắc mắc cả hai kiếp: “Tôi không hiểu, tại sao cô lại hận tôi đến vậy? Đến mức bắt tay với Từ Hoài, đẩy tôi vào chỗ chết.”

Lâm Vũ nghe xong câu hỏi của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Bà... biết hết sao?”

Tôi gật đầu: “Đúng, tôi biết hai người muốn hãm hại tôi. Nhưng tôi đối xử với cô không tốt sao? Người khác đối xử với con gái ruột cũng như thế. Tôi cùng lắm chỉ là không đồng ý việc cô và Từ Hoài ở bên nhau, tại sao cô lại căm hận muốn hại chết tôi chứ?”

Lâm Vũ cười lạnh: “Bà đối xử tốt với tôi? Bà đối xử tốt với tôi, nhưng đó đều là bởi vì bà âm mưu muốn chiếm đoạt tài sản của bố mẹ tôi, nên bà mới làm thế.”

Tôi nhíu mày: “Lại là tài sản, không phải tôi đã đưa ra chứng cứ rồi sao?”

“Bố mẹ cô vốn dĩ không có tài sản để lại gì, sau khi bọn họ xảy ra chuyện, không những không để lại cho cô một xu nào, thậm chí còn để lại cho cô một đống nợ nần đấy.”

“Chỉ riêng tôi thôi, bố mẹ cô đã nợ bao nhiêu vạn rồi.”

Lâm Vũ căm hận nhìn tôi: “Những lời này bà có thể dùng để lừa gạt người khác, nhưng không lừa được tôi đâu.”

“Tài sản của bố mẹ tôi đã bị bà chiếm lấy, khi tôi còn nhỏ chính bà đã nói như thế, bà quên rồi sao!”

Ầm——

Những ký ức xa xưa, nương theo lời nói của Lâm Vũ từ từ hiện lên trong đầu tôi.

Thì ra là vậy.

Đó là lúc sau khi Lâm Vũ tới nhà tôi, con bé khóc lóc không biết bao nhiêu lần.

Con bé khóc khi nó khát.

Khóc khi đói.

Nhớ bố mẹ, con bé cũng khóc.

Không lúc nào là con bé không khóc.

Lần khóc dữ dội nhất là khi tối dồn hết tâm tư cho con bé, tốn cả một ngày, làm ra món thịt kho tàu có hương vị giống mẹ con bé đã làm.

Hai mắt con bé đỏ hoe nhìn tôi: “Mẹ, mẹ đối xử với con tốt quá, nhưng dạo này con tiêu tốn nhiều tiền của mẹ như vậy, mà gần đây mẹ lại đang khó khăn, con thật đáng chết.”

“Mẹ ơi, Tiểu Vũ thích khóc đúng là vô dụng, Tiểu Vũ cảm thấy mình không xứng với người mẹ tốt như mẹ.”

Tôi phải trả lời con bé như thế nào đây?

Nhìn thấy sự yếu đuối và tự ti đằng sau từng giọt nước mắt của con bé.

Vì muốn cho con bé tự tin hơn một chút, có thể thoải mái chấp nhận ý tốt của tôi, tôi đã nói một lời nói dối vô hại.

“Tiểu Vũ đừng sợ nha, Tiểu Vũ rất ngoan rất ngoan, xứng đáng để mẹ đối xử tốt với con.”

“Mẹ đối xử tốt với con, cũng là bởi vì Tiểu Vũ rất ngoan, bố mẹ của Tiểu Vũ cũng rất tốt.”

“Con biết không? Bố mẹ của Tiểu Vũ đã để lại chi phí chăm sóc cho con, cho nên Tiểu Vũ cứ yên tâm sống ở đây với mẹ.”

“Con không phải là đứa trẻ không ai cần, không ai quan tâm.”

Thì ra là như vậy à.

Trong khoảng thời gian đó, công ty của chúng tôi quả thật bởi vì vấn đề tài chính mà rơi vào tình cảnh khó khăn.

Con bé biết tôi thiếu tiền.

Thế nhưng cũng may sau khi nhận nuôi Lâm Vũ không lâu, chúng tôi đã có thêm chút tài chính.

Đó là lúc công ty chúng tôi bắt đầu phát triển.

Cho nên con bé thật sự cho rằng tôi cầm chi phí chăm sóc của bố mẹ con bé để lại, dồn hết vào công ty.

Thì ra khi ấy, con bé đã bắt đầu ghi thù tôi.

Nhưng mà, trái tim con ngựa không phải lớn lên từ xương từ thịt sao?

Tôi tùy ý nói một câu, con bé lại khắc ghi kỹ trong lòng.

Mà tôi làm nhiều chuyện như vậy, vì con bé đánh đổi nhiều như vậy, đối xử với con bé tốt như vậy, con bé lại không nhớ gì cả.

Trong miệng Lâm Vũ vẫn liến thoắng không ngừng phun ra những lời tục tĩu với tôi, tôi không muốn nghe nữa.

Tôi tháo ống nghe, nhìn con bé ở phía sau tấm kính phát điên.

Sau đó quay người rời khỏi nơi này.

Tôi sẽ không đến thăm con bé nữa.

Một kẻ vong ân bội nghĩa như vậy, không đáng để tôi lãng phí thời gian và sức lực.

Kiếp này đời người khốn khổ, để con bé tự mình gánh chịu đi.

Sau tất cả, con bé xứng đáng với những điều đó.
Ngoại truyện về Lâm Vũ

01.

Hôm nay là ngày đến hạn Từ Hoài ra tù.

Lâm Vũ rời giường từ sớm dậy thay đồ, sau đó lập tức chuẩn bị đi tới đứng ngoài cổng nhà giam chờ Từ Hoài đi ra.

Năm nay cô ấy đã 30 tuổi.

Nhưng hiện tại cô ấy còn già hơn cả người 40.

Cô ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn nét tươi trẻ, tràn đầy sức sống trên gương mặt các học sinh đang chen chúc đến trường vào lúc 7 giờ sáng.

Bỗng nhiên rơi vào một khoảng mông lung ngắn ngủi.

Cô từng là một trong số họ.

Cô cũng giống như bọn họ, cũng từng có một tương lai tươi đẹp xán lạn.

Thế nhưng tại sao những thứ đó lại không xảy ra với cô?

À, phải rồi, hình như là vì cô ấy đã yêu đương.

Không đúng.

Là bởi vì người phụ nữ kia.

Bà ấy đã chiếm đoạt tài sản của cô, còn hủy hoại cuộc đời cô.

Mặc dù sau khi đã ra tù, những họ hàng thân thích mà cô cầu xin sự giúp đỡ, đều mắng cô là đồ vong ân bội nghĩa.

Bọn họ nói cô không xứng với người mẹ nuôi tốt như vậy, tất cả đều là do cô tự làm tự chịu.

Không ai trong số họ sẵn lòng giúp đỡ cô ấy.

Nhưng cô vẫn cho rằng tất cả đều là lỗi do người đàn bà kia.

“Tất cả là tại người đàn bà đó hay ra vẻ, cho nên bọn họ bị lừa rồi.”

“Chắc chắn là như vậy, mấy người đó cũng không phải mình, mỗi ngày tiếp xúc cùng với người đàn bà đó, tất nhiên dễ dàng bị vẻ bề ngoài của bà ta thành công che mắt.”

Lâm Vũ nói xong, mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn đôi chút.

Hình như cuộc sống của cô, cũng không đến mức quá tệ.

Khi tàu điện ngầm tới trạm, phải chuyển qua hai chuyến xe buýt nữa mới tới trước cổng nhà giam.

Đợi một lúc, Từ Hoài mới đi từ bên trong ra.

02.

Từ Hoài già hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.

Thân hình cao lớn của anh tựa hồ cũng còng xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Từ Hoài lộ ra ý cười như có như không.

Sau đó không đợi cô phản ứng, lập tức ôm cô vào lòng.

“Đúng là chỉ có bé yêu Tiểu Vũ, chỉ có em là yêu anh nhất thôi.”

Một mùi hương khó chịu xộc vào trong khoang mũi, Lâm Vũ khẽ nhíu mày.

Sau đó lại thả lỏng.

Cứ để vậy đi.

Người đàn ông này là người lúc trước cô chọn còn gì.

Huống hồ ngoại trừ anh ấy ra, làm gì có ai cần cô chứ?

Cô là một người phụ nữ đã từng ngồi tù, còn có lựa chọn nào khác đây.

Cô đưa Từ Hoài về căn phòng nhỏ mình thuê, Từ Hoài nằm ở trên giường, để cô chăm sóc.

Lâm Vũ thở dài một tiếng, cam chịu số phận.

Chỉ cần anh ấy yêu cô, cô nguyện làm mọi thứ.

03.

Đáng tiếc chẳng được bao lâu, bệnh cũ của Từ Hoài lại tái phát.

Anh ấy bắt đầu hở ra là đánh cô.

Lần nào cũng ra tay tàn nhẫn.

Trong miệng lúc nào cũng nói chắc như đinh đóng cột, trách cứ cô.

Nếu không phải do cô không tốt, làm sao anh lại có thể đánh cô.

Sau mỗi lần bị hành hạ, cô đều bỏ đi muốn chia tay với người đàn ông bạo lực này.

Nhưng đợi đến khi vết thương dần lành lại, cô lại quay về.

Dù sao ngoài Từ Hoài ra, không ai cần cô nữa.

Thương cho roi cho vọt.

Từ Hoài vẫn đánh cô, chứng tỏ anh ấy vẫn còn yêu cô.

Cứ để bọn họ dây dưa với nhau như vậy đến chết đi.

Ai bảo đây là số phận của cô chứ.

-Hết-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom