-
[Truyện 7] Trả giá
Sinh con xong mới được ba ngày, phu quân đã ép buộc ta phải hành phòng với chàng ấy.
Ta mắc phải bệnh sau sinh, tế bào tử cung của ta trở nên thối rữa, hôi hám, đau khổ mà ch.
Nhưng phu gia lại truyền ra lời đồn, nói rằng ta là hạng dâm đãng đang ở trong cữ mà lại đi câu dẫn nam nhân.
Làm liên lụy đến tỷ muội trong nhà không thể gả đi, con đường thăng quan của cha và huynh trưởng bị chặn đứng, mất hết mặt mũi.
Làm hại nương gia bị gán ác danh gia phong bất chính.
Rõ ràng, lúc ta còn là một cô nương, nổi tiếng trong Kinh Thành là ngoan ngoãn đoan trang, tri thư đạt lễ.
Sau khi gả vào Tống gia, ta hiếu thuận phụ mẫu, săn sóc trượng phu, quản lý nội trạch, không chút sai sót.
Nhưng lại rơi vào kết cục này.
Sau khi ch ta mới biết được là, trượng phu của ta vì biểu muội thanh mai trúc mã mà muốn làm cho ta ch một cách thần không biết quỷ không hay để nghênh thú người trong lòng làm chính thê, để cho đứa con riêng luôn giấu giếm kế thừa gia nghiệp.
Ta mang thai mười tháng cực khổ sinh con ra, lại làm chướng mắt bọn họ, bị chính cha ruột làm ngạt ch trong khăn quấn.
——
01.
Ta đã được sống lại vào đêm trước khi lâm bồn.
Trong bụng truyền đến từng trận đau thắt, ta lập tức ôm lấy cái bụng đang nhô to.
Nhũ mẫu lo lắng mà đỡ lấy ta:” Cô nương, có phải người đau bụng không?”
Môi ta trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra, mất hồn mất vía.
Bà ấy thấy sắc mặt ta là lạ, lập tức đỡ ta ngồi xuống, phân phó các nha hoàn trong viện đâu vào đấy:” Mau, mau đi gọi bà đỡ và đại phu đến, phu nhân sắp sinh rồi!!!”
Lúc này ta mới hoàn hồn, nắm chặt lấy tay của nhũ mẫu, giọng nói kêu gào: ”Không, ta không sao. Mau gọi về hết cho ta, trước hết đừng làm kinh động đến người khác.”
Ta cố nhịn cơn đau ở bụng dặn dò: “Ma ma, người hãy đi phái người cho gọi mẫu thân đến phủ. Cứ nói là ta sinh không thuận lợi, muốn mẫu thân ở bên cạnh ta lúc sinh. Mau đi đi, im lặng đừng để cho ai biết.”
“Nhất định phải nhanh lên, gọi mẫu thân đến với ta, đừng để cho người khác biết.”
Ma ma chỉ coi như ta đang sợ hãi nói: “Cô nương, lão nô đi ngay đây. Người cứ yên tâm, nhất định sẽ thuận lợi sinh ra đứa bé.”
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của ma ma, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm rồi.
Cho đến khi nha hoàn đưa cho khăn tay sạch sẽ thì ta mới phát hiện mình sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Đứa bé ở trong bụng ta, kiếp trước ta phải chịu đau một ngày một đêm mới sinh ra được, vừa sinh ra đã bị bà mẫu ôm đi.
Bà nói tổ mẫu rất thích tôn tử, muốn đem về nuôi, tận hưởng niềm hạnh phúc có con cháu ở bên.
Nhưng mà Tống phủ này, chính là hang quỷ ăn thịt người, đến con cháu ruột cũng có thể ra tay độc ác được.
Đứa bé sinh ra không quá ba ngày, Tống Ngọc liền uống rượu say đi vào phòng của ta.
Nhũ mẫu muốn ngăn cản, lại bị Tống Ngọc một chân đá văng. Đầu bị đập vào cạnh bàn, không kịp cứu chữa mà ch.
Trước mặt là thi thể của nhũ mẫu, Tống Ngọc như một con dã thú đang phát điên, ấn chặt ta trên giường rồi giày vò, để lại một vũng máu nhìn mà phát hoảng.
Vết thương của ta vốn đã bị rách khi sinh con, sau càng trở nên đau đớn, đau mức như có hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn xé, đau đến lục phủ ngũ tạng của ta đều run rẩy.
Ngày hôm sau ta liền sốt cao, thân dưới không ngừng chảy máu.
Nha hoàn mời đại phu đến, đại phu lại thở dài một hơi, lắc đầu:” Đây là bệnh sau sinh, không có thuốc chữa, chuẩn bị hậu sự đi.”
Cho nên ta chỉ đành trơ mắt nhìn máu trong cơ thể bắt đầu chảy ra ngoài, nồng nặc, tanh hôi, thối rữa.
Tống gia giải tán tất cả nha hoàn, ma ma hầu hạ, mặc cho ruồi nhặng vo ve khắp cơ thể, cắn xé thịt trên người của ta.
Ta khổ cực chống đỡ mười ngày, nhìn bản thân trở thành một đống thịt nát, kêu gào mà ch đi.
02.
Chết không cam tâm, hồn phách không tán.
Linh hồn của ta trôi dạt đến viện của bà mẫu, muốn nhìn xem đứa con mà ta mang thai mười tháng, đau đớn một ngày một đêm sinh ra.
Nhưng lại nhìn thấy bà mẫu định bỏ đói đứa trẻ sống sờ sờ còn trong tả lót.
Bà mẫu cho rằng nếu làm như vậy sẽ không dính dáng đến nhân quả tội nghiệt.
Nhưng đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết gì chứ? Nó ở trong bụng ta mong ngóng mười tháng, mới đến với thế gian này.
Nó không biết bản thân đã làm sai điều gì, đói đến khóc cả ngày lẫn đêm.
Tiếng khóc thảm thiết làm quấy nhiễu giấc mộng của Tống Ngọc, cũng vì thế mà chính tay chàng đã bụm chặt lấy mũi miệng của đứa bé, con của ta ngạt thở toàn thân xanh tím, không còn hơi thở.
Chàng còn chưa nguôi giận, cầm bọc tả lót lên đập mạnh vào bậc đá.
Con của ta, tất cả xương cốt trên người đều vỡ vụn, cũng giống như ta, biến thành một đống thịt nát.
Đám hạ nhân đem thân xác của con ta chôn vào bồn hoa làm phân bón.
Bà mẫu từ xa còn hừ một tiếng:” Tiểu tiện chủng này thật là xui xẻo, ch rồi còn làm bẩn đất Tống phủ bọn ta.”
Tống Ngọc đứng ở chỗ không xa, ôm một phụ nhân đang bế một đứa trẻ làm nũng, tình ý sâu đậm:” Dao nhi, Diệp Thanh ch rồi, sau này Tống phủ chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
“Đợi qua một thời gian nữa, ta sẽ đường đường chính chính lấy nàng vào cửa.”
Mày liễu của phụ nhân làm nũng đó nhíu lại, nũng nịu nói:” Ngọc lang, đứa con ta sinh ra cực khổ, nhưng lại phải gọi ả tiện nhân đó là mẫu thân.”
“Dao nhi, của hồi môn của ả tiện nhân đó không tệ, con của chúng ta được ghi trên danh nghĩa của ả, thì Diệp gia sẽ không đến nhà đòi lại của hồi môn đó đâu. Diệp gia không biết dạy nữ nhi, có lỗi với Tống phủ chúng ta, đợi đến khi con lớn lên rồi, cũng sẽ nhận được sự giúp đỡ của Diệp gia.”
“Ta biết Dao nhi đã phải chịu ấm ức, sau này ta sẽ nói với đứa bé ơn sinh không lớn bằng ơn dưỡng dục, bảo nó thật hiếu thuận với nàng. Hai người là cốt nhục có huyết mạch tương liên, Diệp Thanh chẳng qua chỉ là một người ch mà thôi.”
Trong mắt nàng ta lóe lên tính toán, sà vào lòng Tống Ngọc khẽ cười:” Cô mẫu và Ngọc lang đối với Dao Nhi thật tốt.”
Bà mẫu cũng vui vẻ mà nhìn đứa bé trong lòng của người phụ nhân đó: “Tôn tử của ta phải chịu ấm ức rồi, đừng sợ, sau này Tống phủ này, đều là của con, không ai có thể cướp đi được.”
Nghe thấy nàng ta gọi một tiếng cô mẫu, ta mới nhận ra rằng, phụ nhân đó là điệt nữ bên nương gia của bà mẫu.
Trước đây hai nhà đã định thân cho bọn họ từ bé, sau này Tống phủ gặp nạn, Tống Ngọc vì tiền tài mới đến xin lấy nữ nhi thương hộ như ta.
Ta đau đến giằng xé hồn phách, không xa, con trai của ta bị được đắp lên một gò đất vàng, hoàn toàn bị vùi dưới đất.
Đợi qua một thời gian nữa, trở thành phân bón cho hoa, liệu có ai nhớ rằng nó đã từng đến với thế gian này?
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà con của ta lại khô xương đất vàng, còn con của tiện nhân đó lại đường đườnh chính mà thay thế vị trí của con trai ta, hưởng thụ mọi thứ?
03.
Cơn đau ở phần bụng càng trở nên dữ dội, ta cố gắng tự trấn tĩnh mình.
Có kinh nghiệm sinh nở của kiếp trước, ta biết đây mới chỉ là bắt đầu, cơn đau trong bụng vẫn còn có thể chịu đựng được.
Ta dặn dò các nha hoàn bưng cơm nước lên đây đâu vào đấy.
Vì để có thể sống sót, ta đã uống một bát canh to gà ác hầm sâm.
Nhũ mẫu cho gọi xe ngựa có tốc độ nhanh nhất, đưa mẫu thân đến Tống phủ, cuối cùng nước mắt của ta cũng tuôn trào không ngừng, hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng.
“Mẫu thân----”
Mặt của mẫu thân đầy lo lắng, gấp gáp đi đến, đến mồ hôi trên mặt cũng không thèm lau, lập tức ôm ta vào lòng:” Thanh nhi, con sao thế? Đừng sợ, có nương ở đây. Nương ở bên cạnh con, nương làm chủ cho con, đừng sợ. cho dù ông trời có sập xuống thì vẫn có ta và phụ thân con ở đây.”
Đã cách một kiếp mới cảm nhận được sự ấm áp ở trong lòng của mẫu thân, ta khóc gần như ngất đi:”Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, để cha nương phải lo lắng cho con. Nữ nhi sợ rằng không còn mạng để gặp được hai người nữa.”
Mẫu thân gấp gáp ngăn lại:” Thanh nhi không khóc, trong bụng con còn có đứa bé, không được khóc.”
Một cơn đau dữ dội cuộn lên trong bụng ta, thân dưới chảy ra một thứ ấm nóng.
Khắp nơi đều trở nên nhốn nháo, một mảng hỗn loạn.
“Mau, mau đỡ Thanh nhi vào phòng.”
“Cô nương, mau hít thở đều, người sắp sinh rồi đó, nổi nóng sẽ làm tổn hại đến thân thể đó.”
“Thanh nhi, nương vẫn luôn ở bên cạnh con, đừng sợ, nghe lời của bà đỡ chầm chậm mà làm theo.”
“Thanh nhi, nương sẽ ở đây với con, con và đứa bé nhất định sẽ bình an.”
...
Đợi đến khi Tống Ngọc và bà mẫu đến thì mẫu thân ta đã kiểm soát được tình hình.
Sắc mặt của bọn họ có chút đen lại, sắc mặt mẫu thân cũng không có tốt, chỉ chào hỏi qua loa vài cái.
Bà mẫu cười nhưng lòng không vui: “Ôi chao, mẫu thân của Thanh nhi sao lại đến đây cũng không báo trước một tiếng cho bọn ta. Nếu truyền ra ngoài, còn cho rằng Tống phủ bọn ta không có phép tắc, tiếp đãi không chu đáo với thân gia hay sao?”
Rõ ràng đang ám chỉ mẫu thân không có phép tắc, không mời mà đến nhà họ.
Mẫu thân thấy ta đau đớn khó nhịn được, cũng vội vàng, khó chịu nói: “Đây cũng là tôn tử đầu tiên của Tống phủ các người đó, đã sắp sinh rồi, các người làm phụ thân làm tổ mẫu như vậy, so với người làm ngoại tổ mẫu như ta còn đến muộn hơn. Cũng không biết nên an tâm như thế nào?”
Bà mẫu hừ lạnh một tiếng:” Đúng, cô nương của Diệp gia các người quý giá. Chẳng qua chỉ là sinh con mà thôi, có cô nương nào xuất giá rồi mà không sinh con. Nếu phu nhân không nỡ để con mình chịu nỗi khổ sinh đẻ, thì nên giữ ở nhà đừng gả đi nữa.”
“Lẽ nào muốn ta đến hầu hạ nàng sinh con hay sao? Hay là muốn một đại nam nhân như nhi tử của ta đến túc trực bên nữ nhân đang sinh con? Thiên hạ lại có chuyện nực cười như vậy sao, đúng là không có luân lý cương thường.”
“Theo lý mà nói, cô nương của nhà phu nhân nếu đã gả vào đây rồi thì chính là người của Tống gia. Phu nhân đúng thật là không khách sáo, còn xem đây là Diệp phủ của các người, muốn đổi khách thành chủ xem đây là nhà mà đến hay sao!”
Ta sinh nở đến thời khắc quan trọng, đầu của đứa bé mãi vẫn không thấy ra, sức lực trên người ta gần như đã sắp cạn rồi.
Bà mẫu ở bên cạnh cứ nói lời châm chọc nói mãi không thôi, không giúp ích được gì thì thôi, còn ba lần bốn lượt khua tay múa chân cho loạn thêm.
Mẫu thân vốn là người có tính tình tốt, nhưng dù gì cũng quản lý Diệp gia mười mấy năm, ít nhiều gì lời nói cũng có uy nghiêm.
Âm thầm đem vài nha hoàn ma ma trong Diệp phủ đến, vây chặt kín phòng sinh.
Mẫu thân cười lạnh nói: “Hôm nay mới biết được lời nói của phu nhân lại cay nghiệt như vậy. Đừng nói người dân bách tính chúng ta không chú trọng nhiều như vậy, dù cho là các nương nương trong Cung sinh nở, theo luật lệ vẫn cho mẫu thân bên nương gia vào cung thăm hỏi, ở bên cạnh bầu bạn. Thế nào? Cửa nhà Tống gia các người cao? Lời nói ra còn hơn cả phép tắc trong Cung sao?”
“Nhưng mà cũng đúng, nữ nhi nhà ai thì người đó đau lòng. Nếu phu nhân cảm thấy không thuận mắt, ta sẽ đưa Thanh nhi và đứa nhỏ về Diệp phủ để chăm sóc.”
Bà mẫu kinh ngạc nói: “Sao có thể được?”
Trên đời này chưa từng nghe nói cô nương nào đã xuất giá mà lại ở nương gia sinh con ở cữ, nếu như vậy sẽ đem đến họa đẫm máu cho nương gia.
“Sao lại không được? Diệp gia ta gia nghiệp to lớn. Ngược lại Tống phủ các người nhỏ bé, không chứa được một nữ nhi nhà ta.”
Ngay lúc đó, đầu của đứa bé cuối cùng cũng ra rồi.
Một giây sau, bụng của ta đã trở nên trống rỗng, tiếng khóc của đứa bé vang dội có lực.
“Ôi chao, chúc mừng phu nhân, sinh ra một tiểu thiếu gia.”
Ta mệt đến mức muốn ngủ ngay lập tức, lại lo lắng đứa bé bị bồng đi như kiếp trước, nên cố gắng gượng.
Ngước mắt lên nhìn, bà mẫu mặt nở nụ cười từ bi, giống như đeo một cái mặt nạ bồ tát vậy, ta nhìn vào cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Bà ta tiến đến ôm lấy con của ta: “Ôi chao, tôn tử ngoan của ta, khóc to thật đó.”
Mẫu thân chỉ nhìn đứa bé một cái sau đó đi đến bên giường ta: “Thanh nhi, con yên tâm ngủ đi. Nương sẽ ở bên cạnh con.”
Bà mẫu nghe xong cũng không từ bỏ nói: “ Phu nhân à, đứa bé đã bình an ra đời. Tống phủ bọn ta sẽ chăm sóc tức phụ và tôn tử thật tốt, làm gì có đạo lý để cho ngoại tổ mẫu lo lắng chứ. Vừa rồi là ta thất lễ, mời phu nhân dời bước đến nhà trong dùng trà.”
Mẫu thân từ tốn nói:” Không gấp, người làm mẫu thân như ta sẽ chăm sóc ở cữ chu đáo hơn. Trước khi đứa bé đầy tháng, làm phiền phu nhân rồi.”
Bà mẫu oán hận nói: “Đây là điều đương nhiên. Nếu như phu nhân muốn chăm sóc Thanh nhi ở cữ, lại chăm sóc thêm một đứa bé còn trong tả lót e là sẽ mệt mỏi cho bà. Chắc hẳn hai người có nhiều lời muốn nói. Đứa bé này ẵm đến viện của ta nuôi đi.”
Nói xong, ma ma thân cận của bà mẫu rục rịch hành động, muốn cướp đứa bé đi.
Nhưng đã bị mẫu thân ngăn lại giữa chừng: “Chờ đã. Đứa nhỏ vừa mới sinh ra, sao có thể để mẫu tử xa cách? Phu nhân trước giờ tin Phật, chắc rằng sẽ hiểu được tấm lòng từ mẫu của nữ nhi ta.”
Bà mẫu liên tục cười lạnh: “Đây là tôn tử của Tống gia ta, chuyện nhà của nhà ta, phu nhân đến đây làm khách, đúng thật là không khách sáo, xem đây là Diệp gia các người mà làm chủ rồi.”
Mẫu thân không chút khách khí mà nói: “Trên đời này cũng không có đạo lý nào ép buộc mẫu tử xa cách cả. Hoàng tử công chúa trong Cung, đều ở bên cạnh mẫu thân đến đầy tháng rồi mới đưa đến A ca sở nuôi dưỡng. Đứa bé vừa mới rời khỏi bụng mẫu thân, dù là nuôi dưỡng bên cạnh ai cũng không tốt bằng bên cạnh mẫu thân. Ta nói phu nhân này, bà thân là tổ mẫu nhất định sẽ yêu thương đứa cháu đầu tiên lắm, cứ xem như là vì bình an khỏe mạnh của tôn tử, cũng phải để lại trong viện của mẫu thân nó mới phải chứ.”
Sắc mặt bà ấy khó coi, mẫu thân ba lần bốn lượt lấy phép tắc trong Cung ra nói chuyện.
Lẽ nào Tống gia lại ngang nhiên nói phép tắc của hoàng thất không tốt?
04.
Bà mẫu mặt âm trầm mà rời khỏi viện của ta.
Mẫu thân ở trước giường canh giữ ta, không nói lời nào.
Ta khàn giọng yếu ớt nói: “Nữ nhi vô dụng, đã xuất giá rồi mà còn khiến mẫu thân khó xử.”
“Được rồi, không được khóc. Thanh nhi, trong lòng con hiểu được là tốt. Dù gì cũng là người đã xuất giá, nhà ta có thể chống lưng cho con một lần hai lần, nhưng con phải ở trong Tống phủ cả một đời. Trừ con ra, còn có con của con, đừng quá hy vọng vào người khác.”
“Bây giờ cơ thể con yếu ớt, nương đến chăm sóc con chống lưng cho con là chuyện nên làm. Gặp phải chuyện khó, không học được cách xin người khác giúp đỡ mà chỉ lo cho mặt mũi rồi chờ ch, đó là ngốc nghếch.”
“Con cũng làm mẫu thân rồi, có con của mình. Phải ngồi vững vị trí chủ mẫu của Tống gia, quản lý trong nhà, dạy dỗ con cái. Những việc khác đều là giả dối.”
Ta nhìn ánh mắt sắc bén của mẫu thân, trong đầu vụt qua một suy nghĩ.
Vị trí đương gia chủ mẫu, dạy dỗ con cái, quản lý trong nhà.
Ta suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy lời mẫu thân nói rất có đạo lý, nếu đã như vậy, vậy thì thù, hận của kiếp trước ta phải thanh toán hết một lần.
...
Mẫu thân ở tạm Tống phủ một tháng, có bà ở đây, Tống Ngọc không dám tự xông vào phòng của ta.
Ở kiếp này, ta, nhũ mẫu, con ta đều tránh được một kiếp.
Ta cứ yên tâm mà ở cữ được một tháng, cơ thể khôi phục rất tốt.
Lễ đầy tháng của đứa bé đã qua, mẫu thân cũng chuẩn bị rời khỏi Tống phủ.
Bà dặn dò ta: “Con đã xuất giá không thể nhờ nương gia giúp đỡ mãi được, bây giờ ta và phụ thân con vẫn còn, tất nhiên sẽ giúp con. Nhưng bọn ta qua trăm tuổi, huynh tẩu và cháu sẽ không lý nào chống lưng cho con một cách vô điều kiện được.”
“Thanh nhi, con phải là chỗ dựa cho chính bản thân mình.”
Ta nhớ lại kiếp trước, linh hồn của ta trở về Diệp phủ. Phụ thân mẫu thân tuy vì cái ch của ta mà đau lòng không thôi.
Nhưng bởi vì Tống gia đem cái ch của ta nói với bên ngoài rằng ta không an phận trong lúc ở cữ, không biết liêm sỉ câu dẫn nam nhân, đáng đời mắc bệnh bẩn thỉu mà ch.
Trong trà lâu tửu quán, khắp nơi đều nói Diệp Thanh trưởng nữ của Diệp gia dâm loạn, bị mắc bệnh bẩn thỉu, đến nữ tử thanh lâu cũng không bằng.
Danh tiếng của nữ nhi trong Diệp gia bị ta liên lụy, hàng ngày đều có các thẩm thẩm ở trong tộc đến, khóc lóc rằng nữ nhi nhà mình bị ta liên lụy đến danh tiếng, không gả đi được.
Cả nhà vì thế mà sứt đầu mẻ trán, kết thù với mọi người trong tộc.
Nghĩ đến đây, ta ngầm cắn răng, ngoan ngoãn đồng ý: “Nương, con hiểu rồi. Sẽ không để cho người thất vọng.”
Ta tất nhiên là muốn ngồi vững vị trí đương gia chủ mẫu, ta phải khiến Tống phủ này, từ trong ra ngoài chỉ có một mình ta có thể làm chủ.
Phải khiến những người hại ta và con ở kiếp trước, lấy mạng đền mạng.
Phải khiến Tống phủ này, trừ con của ta ra, đoạn tử tuyệt tôn.
05.
Mẫu thân vừa đi, bà mẫu liền không đợi được mà đến viện của ta ôm đứa bé đi.
Còn không quên kêu một lão ma ma nhắc nhở ta.
“Lão phu nhân vô cùng nhớ nhung tôn tử, đứa bé này đưa đến bên cạnh tổ mẫu, vừa hay phu nhân có thể sinh thêm vài đứa nữa, làm cho phủ trở nên náo nhiệt.”
Lời này làm cho ta cảm thấy rất ghê tởm.
Kể từ lúc Tống Ngọc cưỡng ép ta khi còn ở trong cữ kiếp trước, ta liền cảm thấy vô cùng ghê tởm đối với chuyện hành phòng và Tống Ngọc.
Nhưng ta cười cười, không có ngăn cản.
Ngày tiệc đầy tháng, bằng hữu người thân khắp phòng đều tận mắt nhìn thấy, trên người con của ta có một vết bớt hình giọt nước.
Bà già đáng chết đó muốn âm thầm tráo đổi con của ta thành đứa con hoang đó một cách thần không biết quỷ không hay, coi tất cả mọi người đều mù rồi sao?
Cho nên bà ta ôm đứa bé đi, một mặt là muốn tìm ra cơ hội, để con của ta chết yểu “ngoài ý muốn” mà thôi.
Sau đó qua vài năm, lấy lý do ta không sinh được con, Tống phủ không có con cháu, tìm lý do khác đem tiện nhân và tiện chủng nuôi bên ngoài đón về phủ.
Một mặt khác, mẫu tử liền tâm, con của ta bị bà ấy giữ trong tay, ta không thể không cúi đầu, lo lắng bình an của con, hàng ngày sớm tối đi thỉnh an hầu hạ bà ta, mặc bà ta giày vò.
Nếu đã như vậy, ta sẽ như mong muốn của bọn họ, làm một người hiền huệ hiếu thuận.
Nguồn gốc của Tống gia ở đất Thục, ăn uống trong Tống phủ đều giữ lại mùi vị chua cay của đất Thục.
Nhất là Tống Ngọc, không có tương ớt sẽ không ăn cơm.
Ta làm một hiền thê, vì phu quân mà nấu một bát canh là một chuyện hết sức bình thường.
Vì thế ta đích thân tẩm ướp vài hũ tương ớt.
Chỉ là ta không giỏi nấu nướng, mấy hũ tương ớt lẫn vào vài thứ.
Nhất thời không cẩn thận trên đó mọc ra một lớp lông màu xanh trắng, ta lấy muôi đảo nhẹ lên.
Vậy thì có sao, xào trong dầu nóng, cũng sẽ thơm ngon cay tê.
Dù cho là lưỡi có nhạy cảm đến đâu cũng chưa chắc có thể nếm ra mùi vị lạ.
Ta đem những món ăn xào nấu tinh xảo bưng lên bàn, quả nhiên thấy Tống Ngọc và mẫu thân hắn đều ăn uống thoải mái, ăn đến mặt đều đỏ bừng.
Còn ta, chỉ có thể âm thầm đặt một chén nước bên chén đũa, đem những món này đều nhúng qua mấy lần, mới miễn cưỡng ăn được cơm.
Ta bị sặc ớt đến ho khan không ngừng, bà mẫu nhìn mà vui vẻ căn dặn nha hoàn hầu hạ: “Còn không mau gắp thức ăn cho Thanh nhi. Đừng để người khác cho rằng Tống gia ta bạc đãi tức phụ.”
Qua một hồi, trong chén của ta chất thành một ngọn núi nhỏ đều là những món cay đỏ.
Bà mẫu thủ thỉ bên tai ma ma thân cận, nở nụ cười không tốt lành gì với ta.
Giây tiếp theo, trong chén của ta bị đổ vào một thìa súp dầu cay đỏ lòm, cả chén cơm đều chìm trong dầu cay.
Bà mẫu hiền từ cười nói: “Thanh nhi, ta cảm thấy món ăn hôm nay làm rất ngon, nên muốn con cũng ăn thử xem sao.”
Ánh mắt đó rõ ràng đang nói: Trưởng bối thương yêu gắp thức ăn cho ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu.
Không ăn? Đó chính là bất kính! Bất hiếu!
Nhưng mọi người đều biết, ta tiêu hóa không tốt, một khi ăn đồ cay sẽ đau dạ dày không ngừng, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt.
Bà mẫu chỉ nói một câu: “Gả gà theo gà, gả chó theo chó. Thanh nhi a, nếu con đã gả vào làm tức phụ của Tống gia ta, thì phải thay đổi thói quen ở nương gia. Ở Tống gia chúng ta a, không thể ăn thì không được xem là người của Tống gia.”
Ta âm thầm gắp một món ăn hoặc canh không để ớt ở góc bàn, ai biết được bà ta lại rất tinh mắt.
Bà ta cố ý kinh ngạc nói:” Món ăn không để ớt, ăn vào chẳng có múi vị gì. Để chút tương ớt vào trộn lên đi.”
Sau đó lại nhìn kỹ hạ nhân đang hầu hạ nói:” Quy tắc của Tống gia chúng ta, món ăn không có ớt thì không được đem lên bàn. Nếu như chuyện này cũng không nhớ được, lần sau tái phạm liền sẽ bán ngươi ra ngoài.”
Vì danh tiếng hiếu thuận và nhân tâm của người hầu, ta chỉ có thể thõa hiệp, chịu đựng đau rát như lửa đốt trong dạ dày, ăn sạch những món ăn cay đó.
Trước mắt là như vậy.
Nhưng mà, ta chuẩn bị không nhịn nữa.
“Mẫu thân, tục ngữ nói nam chua nữ cay. Không biết có phải là do ban đầu người ăn nhiều ớt nên mới...”
Bà mẫu quả nhiên liền đen mặt, nhìn những món cay trước mặt ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.
Tống Ngọc trước sau có tổng cộng bảy tám tỷ muội, nhưng mà đều do bà ta chăm sóc không chu đáo nên đều bị chết yểu.
“Mẫu thân, mấy ngày trước người còn nói muốn có thêm vài đứa cháu, để trong phủ trở nên náo nhiệt. Bây giờ tức phụ thật không biết nên nghe câu nào của mẫu thân?”
Ta vừa dứt lời, bà mẫu cũng đau khổ mà ôm bụng, đầu chảy mồ hôi lạnh.
06.
Liền vội vã mời lang trung đến, chẩn đoán nói rằng bà ấy ăn nhiều đồ cay, tổn thương dạ dày nên mới tiêu chảy không ngừng.
Ta hoang mang ngồi bên giường hầu hạ bà ấy.
Lang trung dặn dò bà mấy ngày này phải ăn uống cực kì thanh đạm.
Ta chỉ có thể dặn dò nhà bếp làm riêng món cay cho Tống Ngọc, nhất định phải để thật nhiều tương ớt do chính tay ta làm, thể hiện tâm ý của ta.
Còn về món ăn thanh đạm của bà ta thì do ta đích thân xuống bếp.
Nhà ta là nhà buôn bán, tất nhiên không thể thiếu việc kinh doanh tửu lâu.
Việc ăn uống, là dễ xảy ra vấn đề nhất.
Trải qua thời gian dài, ta biết được không ít thức ăn tương khắc và dễ trúng độc.
Ví dụ như gừng đỏ sẽ làm nát phổi, đậu phộng mốc ăn vào sẽ ói mửa...
Tất nhiên vì để tránh hiềm nghi bị ta hạ độc, những ngày này, ta với bà ta cùng ăn cùng ở, thuận tiện cảnh cáo nha hoàn và ma ma chăm sóc con của ta.
Vài ngày sau, bệnh tiêu chảy của bà ấy chuyển biến tốt, nhưng cả người lại không còn chút sức, sắc mặt xanh xao.
Tuy là không có gì đáng ngại, nhưng toàn thân lại không thoải mái, ốm yếu không có sức lực để hành hạ nữa.
Ta liên tục mời mấy vị lang trung có tiếng xem cho bà ấy, kê ra một đống phương thuốc đắng.
Tranh thủ cho bà ta uống thành một bình thuốc.
Nhưng con ta dần dần lớn lên, cả ngày thích khóc thích quậy, ồn ào không để bà ta yên ổn.
Cho đến khi có người đến phủ thăm hỏi bà mẫu, ta cung kính mà đứng một bên hầu hạ, vờ ra vẻ mặt lo lắng.
“Bà mẫu yêu thương tôn tử, đích thân ôm đến bên cạnh nuôi dưỡng. Nhưng tiểu tử này hàng ngày lại rất quậy phá, vừa khóc vừa náo. Với bệnh tình trước mắt của bà, nhưng nó lại ồn ào khiến bà không thể an tâm tịnh dưỡng, nên bệnh cứ không thuyên giảm, trong lòng của ta lo lắng như kiến đi trên chảo nóng vậy.”
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của trẻ con, các phụ nhân nghe thấy đều nhíu mày.
“Một đứa bé còn chưa đầy một tuổi, hành xác lắm đó. Bà cần gì phải ôm đến nuôi dưỡng chứ. Theo ta nói, đợi đứa bé bốn năm tuổi rồi hẵn đem đến nuôi dưỡng, vui vẻ nhảy nhót, ăn được uống được còn biết nói rồi, vậy thì chơi đùa mới thú vị chứ.”
“Phòng của bà toàn là mùi thuốc, không sợ đứa bé nhỏ như vậy bị xông sao. Theo ta thì, vẫn là nên đưa đứa bé đến nơi khác nuôi dưỡng đi. Bà không dễ dàng gì mới có được một tôn tử, bị mắc bệnh sẽ không tốt cho đứa bé đâu.”
“Đúng đó, đang bệnh không nên lao lực. Đứa bé này ngày ngày hành xác bà, khó trách bệnh lâu như vậy cũng không khỏi. Nếu như để lại mầm bệnh, hay là dưỡng bệnh không tốt, sau này muốn khỏe lại e rằng rất khó. Chúng ta đã ở độ tuổi này rồi, không bì được với lúc còn trẻ đâu.”
Các quý phu nhân người một câu ta một câu nói, liên tiếp nói việc nuôi dạy con cái không dễ dàng.
Ta ngoan ngoãn đáp: “Mẫu thân, là tức phụ suy nghĩ không chu đáo, chỉ nhớ tới tình cảm của tổ mẫu, nhưng lại quên rằng đứa bé nhỏ tuổi không biết gì. Đợi bệnh của mẫu thân tốt lên chút, hàng ngày đưa nó đến thỉnh an người.”
Liền quang minh chính đại ở trước mặt các phu nhân dặn dò nhũ mẫu ôm đứa bé đi.
07.
Với những hành động của ta, bà mẫu cứ đau rồi lại bệnh, bệnh tật triền miên.
Không còn nhiều sức lực để mà giày vò ta, ta liền dừng tay, hàng ngày đưa tới những món ngon và thuốc bổ.
Ta phải khiến bà ta thối nát trên giường, sống lâu trăm tuổi, chống mắt lên mà nhìn thế gian này.
Tống Ngọc ăn tương ớt bị mọc lông đã hơn nửa năm, sức khỏe cũng không như trước đây nữa.
Có một lần trước khi thượng triều, ta bỏ bột bã đậu vào chén canh làm tỉnh táo tinh thần của Tống Ngọc.
Hắn thất lễ trước điện, bị hoàng đế ghẻ lạnh, bị đồng liêu chê cười.
Vốn dĩ nửa năm nay, Tống Ngọc đã vì bệnh mà xin nghỉ nhiều lần, làm hoàng đế thấy bất mãn.
Tống Ngọc vì để giữ lấy con đường làm quan, không thể không lôi cái thân bệnh này dùng hết sức lực xử lý chính vụ, tình trạng sức khỏe càng trở nên không lạc quan.
Hắn hồn bay phách lạc mà về phủ, ta mua chuộc người hầu bên cạnh hắn.
Ngầm ra lệnh cho người hầu dẫn Tống Ngọc đi tìm nơi vui chơi, tiêu dao một chút, đừng rầu rĩ cả ngày.
Nam nhân mà, quan trường không được như ý, tất nhiên muốn được đắc ý trong tình trường rồi.
Mỹ nhân trong lòng, yến oanh ca múa, chuyện phiền não đến đâu thì cũng vứt ra khỏi chín tầng mây rồi.
Diệp phủ kinh doanh tơ lụa tửu lâu lập nghiệp ở Giang Nam, tuy không phải là thương hộ đứng thứ nhất thứ hai trong kinh thành, nhưng mà cũng là cửa hiệu có danh tiếng xếp hạng cao.
Đủ các loại người, hắc bạch hai đạo, cũng qua lại không ít người.
Diệp phủ cũng tu sửa thiện đường ở nhiều nơi, chuyên lưu giữ những người đáng thương không nhà để về.
Trong đó có vài mỹ nhân Giang Nam yếu ớt bị mắc bệnh hoa liễu.
Tống Ngọc không phải yêu biểu muội đáng thương đủ điều của hắn nhất sao?
Kiếp trước, ta vừa sinh con xong hắn cũng có thể xuống tay. Vậy chắc sẽ không chê bai một cái bệnh hoa liễu nhỏ bé đâu.
Không đến hai tháng, một nữ tử nhiễm bệnh hoa liễu trong đó da vẻ bắt đầu thối rữa.
Ta tìm đúng thời cơ, đưa gia đinh tìm đến cửa, bắt tại trận Tống Ngọc đang uống say nằm trong lòng mỹ nhân.
Ta đau lòng mà khóc trên xe ngựa: “Ngọc lang, thiếp thân không phải người đố kỵ gì, thông phòng trong phủ thiếp thân có hơn mười mấy người. Sao phu quân lại cứ đến nơi ô uế này để tìm gái điếm chứ?”
Mọi người xung quanh liên tục bàn luận: “Tống gia vốn là gia đình gia giáo, người nhà trong sạch, sao đến nhi tử này của Tống gia lại tệ hại như vậy?”
“Giữa ban ngày ban mặt, lại làm chuyện nhục nhã này, làm sao xứng vào triều làm quan?”
“Loại người tham luyến tửu sắc như vậy, đúng thật là làm nhục danh tiếng của người đọc sách.”
Tống Ngọc cứ như vậy, giữa chốn đông người, say mèm quần áo xộc xệch bị người hầu lôi lên xe ngựa đưa về Tống gia.
Bà mẫu nghe thấy lời nghị luận bên ngoài, trách mắng ta xối xả, hận không thể từ trên giường bò xuống ăn thịt ta.
“Đều tại con tiện phụ ngươi, bản thân không giữ được trái tim của nam nhân. Nó chẳng qua là đi tìm thú vui mà thôi, con tiện phụ ngươi lại hung hăng đến đó làm mất hứng của nhi tử ta.”
Ta cười lạnh trong lòng, lão phụ không biết gì, hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa đấy.
Kinh thành có bây lớn thôi, hoang thân quốc thích dưới chân thiên tử, mối quan hệ chằng chịt.
Không chắc được rằng trong đám người vây xem, có thán tử trong hoàng cung, gia đinh của kẻ địch...
Nhưng ở ngoài mặt, ta uất ức mà khóc:” Mẫu thân, con thân là thê tử của Ngọc lang, chẳng qua là muốn khuyên phu quân biết cố gắng tiến lên mà thôi. Say rượu hại thân, trước hết hãy để lang trung bắt mạch cho phu quân, sau đó con sẽ đến viện của mẫu thân nhận phạt.”
Quả nhiên ánh mắt của bà liền chuyển đến Tống Ngọc đang say rượu bất tỉnh.
Chỉ là sau khi lang trung bắt mạch, mãi không chịu nói.
Bà mẫu liền trở nên lo lắng: “Lang trung, nhi tử ta sức khỏe có không ổn ở chỗ nào sao?”
Lang trung vuốt râu, lộ ra một nụ cười kì quái, ta vờ lấy khăn tay chấm nước mắt, mới có thể đè nén khóe môi xuống.
Thấy lang trung không nói chuyện, ta nhìn nhũ mẫu một cái, bà ấy liền bảo hạ nhân lui xuống.
Lang trung mới thở dài một cái, chậm rãi nói: “Theo ta bắt mạch thấy thì, vị công tử này, đã mắc bệnh hoa liễu.”
Bà mẫu liền ngất lịm đi.
Lang trung tiếp tục nói: “Bệnh hoa liễu, không có thuốc trị.”
Toàn thân sẽ thối rữa mà ch.
Hay cho câu không có thuốc trị, hay cho toàn thân thối rữa mà ch.
Tống Ngọc, nhìn thấy chưa? Y hệt như ta ở kiếp trước.
Kiếp trước nhờ ngươi ban cho, kiếp này ta trả lại gấp đôi.
Ta đau lòng tuyệt vọng. Khóc lớn chạy ra ngoài, ôm đứa con còn trong tả lót, căn dặn người hầu chuẩn bị xe ngựa về nương gia.
08.
Ta ở lại nương gia một tháng, những lời đồn đại bên ngoài chưa hề dừng lại.
Hàng ngày đều có phiên bản mới, so với thoại bản còn thú vị hơn nữa.
Tống Ngọc bị Ngự sử đến tra xem mấy ngày, trực tiếp bị đình chức nghỉ tại gia.
Kinh thành người người đều biết, Tống gia sinh ra một đứa con không ra gì.
Trầm mê tửu sắc, không biết tiến lên, trong lúc mẫu thân bệnh nặng mà đêm lại ở tửu lâu không chốn về nhà.
Lại còn mắc bệnh hoa liễu, chính thê vừa mới sinh con xong lại bị đánh mắng bỏ về nương gia, là đồ vong ơn phụ nghĩa, lòng lang dạ thú.
Ta ở trong khuê phòng lúc chưa xuất giá, âm thầm đếm ngày tháng.
Đợi đến khi tai mắt giữ ở Tống phủ đến truyền lời, nói thân thể của Tống Ngọc đã thối rữa vô cùng, đứng trước cửa tử.
Ta lại vờ ra bộ dạng hiền thê lương mẫu, quay về Tống phủ chăm sóc phu quân bị bệnh.
Chỉ mới một tháng không gặp, Tống Ngọc đã không còn dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, công tử nhẹ nhàng của trước đây nữa.
Hắn nằm trên giường, trông hốc hác, cả người toàn là bọc nước ban đỏ, tỏa ra mùi tanh tưởi như là cá chết vậy.
Ta siết lấy khăn tay, ân cần hỏi han: “Ngọc lang, nữ tử Giang Nam đó, ta đã phí rất nhiều công sức mới tìm được đó. Hầu hạ có vừa ý hay không?”
Tống Ngọc ngơ ra, phản ứng lại mà nhìn ta chằm chằm:” Là người, lại là tiện phụ nhà ngươi. Là tiện phụ ngươi hại ta.”
Ta phụt cười nói: “Ngọc lang nói gì thế, thiếp thân nào dám hại người. Chân mọc trên người của chàng, thiếp thân chỉ là một phụ nhân đến cửa nhà còn không bước ra. Cũng đâu phải thiếp thân lôi chàng đến Hông Thúy lâu đó. Lẽ nào không phải là do Ngọc lang nhìn trúng nữ tử đó sao?”
“Thật là đáng tiếc, bệnh hoa liễu này không có thuốc trị.”
Ta ghé bên tai hắn cười hứa hẹn: “Phu quân yên tâm, sau khi ngươi ch, ta sẽ chăm sóc biểu muội và con của ả ta thật tốt, dù sao cũng là cốt nhục của phu quân mà.”
Tống Ngọc không thể tin được mà trừng mắt.
Ta lấy ra khăn tay nhúng vào nước ớt, từng chỗ một mà lau toàn thân hắn: “Thiếp thân nhớ rằng, Ngọc lang thích ăn cay nhất, nên cố tình nấu nước ớt. Chắc hẳn Ngọc lang sẽ rất thích.”
Tống Ngọc đau đến kêu than không ngừng, đau đến ngất lịm đi, khàn giọng đến không thể mắng được nữa.
Ta lấy do bệnh hoa liễu sẽ truyền nhiễm, nên chặn bà mẫu đang bệnh tật yếu ớt ở bên ngoài.
Canh chừng mấy ngày mấy đêm, nhìn Tống Ngọc thối rữa bốc mùi, kêu than mà ch đi.
09.
Có tin tức Tống Ngọc đã ch, bà mẫu liền ngất lịm đi.
Sau khi tỉnh lại, liền bị trúng gió, chỉ có thể nằm ở trên giường miệng méo mặt lệch, giống như cá ch mặc người xử trí.
Quãng thời gian này, Tống Ngọc đã lâu không đi thăm biểu muội của hắn, nữ nhân đó sớm đã lo lắng.
Nếu như biểu muội đã mong đợi nam nhân nhà người ta đến cửa như vậy, vậy thì ta chỉ đành bảo những người làm trong cửa hiệu của Diệp phủ, mỗi lúc nửa đêm, đến gõ cửa phòng của biểu muội.
Cô nhi quả mẫu ở trong một cái viện nhỏ bé, nữ nhân này lại là một người trẻ tuổi xinh đẹp.
Sớm đã dẫn đến những lời nghị luận liên miên ở xung quanh, ngầm đoán đây là tiểu thiếp được công tử lão gia nào đó nuôi dưỡng.
Đêm đến yên tĩnh không có tiếng động, nhưng trong nhà lại chẳng có nam nhân, tiếng gõ cửa vang lên không ngừng.
Dần dần, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán nữ nhân này chắc là bí mật làm kỹ nữ, nếu không thì nhà ai lại có nam nhân đến gõ cửa vào nửa đêm chứ.
Những tên ăn mày lân cận cũng học theo, nhân lúc trời tối, thỉnh thoảng đến gõ cửa phòng của biểu muội.
Thấy thời cơ sắp đến, ta truyền ra lời đồn: Tống Ngọc bị nhiễm bệnh hoa liễu từ kỹ nữ thanh lâu không trị được mà ch, bà mẫu bị tên bất hiếu này tức đến nằm trên giường dậy không nổi.
Còn tức phụ là ta, cũng ngã bệnh rồi, nhưng lại gắng gượng phát tang vì phu quân.
Trong tang lễ, biểu muội đưa đứa bé đến Tống phủ nhận thân.
Ả ta ôm đứa bé khóc rất đáng thương: “Nô gia là biểu muội của Ngọc lang, từ nhỏ đã có hôn ước với Ngọc lang. Chỉ là ý trời trêu ngươi, Ngọc lang lấy Diệp gia tỷ tỷ. Tỷ tỷ, nô gia hứa hẹn cùng với Ngọc lang nhiều năm, cô mẫu cũng biết chuyện. Chỉ xin tỷ tỷ chứa chấp ta, cho ta ở Tống phủ làm một nha đầu bưng trà rót nước có thể sai bảo đi, nô gia và đứa bé kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp tỷ tỷ.”
Khách khứa đến phúng viếng, không biết gì nghe thấy còn cho rằng ta đã giành lấy nhân duyên của ả ta.
“Đứa bé này là huyết mạch của Tống gia, bây giờ biểu ca không còn nữa. Tỷ tỷ, đứa bé này cùng với Đại thiếu gia tỷ sinh ra là huynh đệ ruột đó, cũng không thể để nó lưu lạc bên ngoài mãi được, phải nhận tổ quy tông mới được.”
“Tỷ tỷ hiền lương thục đức, nhất định sẽ giữ lại mẫu thân bọn ta mà.”
Ta chỉ cười rồi nhìn ả ta.
“Vị nương tử này, ngươi nói ngươi là biểu muội của phu quân nhà ta? Ta gả vào Tống gia ba năm, sao chưa từng gặp?”
“Nếu biết ta không phải hạng đố phụ, vậy thì sao lại đợi đến lúc phu quân ta ch rồi mới tìm đến cửa?”
Nữ nhân đó quỳ trên đất kéo lấy góc váy của ta, ngập ngừng mà nói: “Nô gia, nô gia chỉ là sợ tỷ tỷ nổi giận. Vẫn mong tỷ tỷ tha thứ, để ta gặp cô mẫu.”
“Cô không được cưới hỏi, mà lại ngủ với người khác, lại còn chưa gả đã sinh con. Ai biết được đứa con của cô có phải là huyết mạch Tống gia ta hay không? Ta không dám làm chủ chuyện này đâu, làm loạn huyết mạch con cháu Tống gia, tổ tiên Tống gia e rằng sẽ không tha cho ta, vị nương tử này đừng làm khó một góa phụ vừa ch phu quân như ta nữa.”
Tô Dao gấp rồi, ở trước khách khứa hét lớn: “Không, đứa bé này chính là con của Tống gia! Tỷ tỷ không thừa nhận, lẽ nào tỷ tỷ sợ tương lai con của ta sẽ chèn ép con của tỷ sao?”
Ta cười như không cười nhìn ả ta: “Ta vừa bảo hạ nhân trong phủ đi nghe ngóng rồi. Nghe nói, vào mỗi buổi tối, đều có những nam nhân khác nhau đến gõ cửa nhà của ngươi.”
“Nếu như nương tử cứ nói đứa bé này là con của phu quân nhà ta, vậy chi bằng, ngươi đích thân đi hỏi hắn xem.”
Nói thế, hai ma ma thô lỗ trói Tô Dao lại, lôi ả ta đến trước quan tài nặng trịch.
Quan tài gỗ chẳng qua chỉ là mở một góc, mùi thối bên trong liền không ngừng lan tỏa ra bên ngoài.
Tô Dao bị ấn vào bên trong nhìn một cái, hét lớn một tiếng rồi ngất đi.
10.
Ta tốt bụng đưa Tô Dao trở về chỗ ở.
Sau khi ả ta tỉnh lại, quỳ trước mặt ta khổ sở cầu xin: “Tỷ tỷ, xin tỷ cho ta gặp cô mẫu. Xin tỷ hãy cho mẫu tử ta một con đường sống.”
Tô Dao rất thông minh, Tô gia đã sa sút lắm rồi, không thể chứa chấp ả.
Còn Tống Ngọc thì đã ch, sau này một phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp như ả ta, đưa một đứa bé còn trong tả lót, không nơi nương tựa, chỉ có thể bị người khác bắt nạt.
Chi bằng vứt bỏ thể diện, chỉ muốn vào Tống phủ bà mẫu nể tình tôn tử và tình thân nhà mình, ngày tháng sau này cũng dễ sống hơn nhiều.
Nhưng mà, Tô Dao biểu muội à, khăng khăng kiếp trước muội nợ mẫu tử ta, nhi tử muội chiếm đi số mệnh của con ta. Kiếp này mẫu tử muội không ch, uổng công ta.
Ta dùng chân đá ả ta văng ra: “ Bà mẫu đang lúc đau lòng, bệnh đến mức không thể xuống giường. Ngươi là cái thá gì, cũng dám làm phiền bà ấy dưỡng bệnh? Nếu ngươi thật sự là nữ nhi của Tô gia, tại sao lại không xin Tô gia giúp đỡ? Chi bằng ta sai người hỏi thay ngươi?”
Tức thời mặt của Tô Dao trắng bệch.
Lần này không cần ta bảo người lan truyền tin tức nữa, cũng có những tên háo sắc ngày đêm đến nhìn chằm vào cửa nhà của Tô Dao.
Còn về sự cố ngày an táng Tống Ngọc, ta cười trừ giải thích với khách khứa: “Đó đúng thật là biểu muội của phu quân ta, chỉ là con của nàng ta...”
Bộ dạng muốn nói lại thôi, đau lòng quá mức. Như là một hiền thê có phu quân vừa mới qua đời, lại phát hiện ra hắn có nhân tình bên ngoài, nhưng vẫn cố gượng cười chủ trì đại cục.
Ta vạch trần thân phận của Tô Dao, bây giờ tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, nữ nhi Tô gia cùng người khác chưa lấy lại thai, sinh ra nghiệt chủng, đến phụ thân là ai cũng không biết.
Vốn dĩ Tô gia đã sa sút vô cùng, lần này lại càng làm người khác ghét bỏ.
Không lâu sau, có người nói người trong tộc Tô gia bí mật đón mẫu tử bọn họ trở về.
Tròng lồng heo.
Bảo vệ danh tiếng của Tô gia.
11.
Ta bước vào phòng của bà mẫu, đem tin tức tốt này báo cho bà ta.
“Mẫu thân, hôm nay con nghe ngóng được một chuyện rất thú vị.”
Trong phòng kín không thấu gió, tỏa ra một mùi rất khó ngửi, tử khí trầm trọng, là mùi của xác thịt thối rữa.
Trên giường là lão phu nhân trợn trừng mắt như là cương thi vậy: “Aaaaaa”
Miệng cứ lộn xộn nói không hết câu từ nào hoàn chỉnh.
“Khắp phố Trường An, có một phụ nhân tướng mạo xinh đẹp, một thân đưa theo đứa bé còn trong tả lót. Cũng không biết phụ thân của đứa bé này ở đâu, xung quanh đều nói nhà của phụ nhân này đêm nào cũng có nam nhân ra vào.”
Thân thể của bà mẫu run rẩy một cách lợi hại, từ trên giường lăn xuống.
“Ta còn nghe nói, phụ nhân đó là nữ nhi của Tô gia, cùng người khác ô hợp mà sinh ra đứa bé. Nhìn thấy nữ nhân này là nhà mình bại hoại thanh danh, Tô gia liền trói mẫu tử này trở về.”
Giày thêu của ta đạp lên mặt của bà ta, nói ra hết: “Mẫu thân, người nói xem có thú vị không, Tô gia này cùng với nương gia của người, hình như là cùng một nhà đó.”
“Tô gia này tự xưng là gia môn trong sạch. Vậy thì nữ nhân không biết liêm sỉ đó cùng với đứa con hoang của nàng ta, một khi trở về, liền sẽ bị dìm lồng heo.”
“Chỉ là đáng tiếc, Tô gia này xem như là hoàn toàn lụn bại rồi. Một khi đã dìm lồng heo thì không thể cứu vãn, bây giờ có nhà nào lại dám cưới cô nương của Tô gia?”
“Cũng không biết có phải là tạo nghiệt ở kiếp trước hay không, Tô gia bây giờ đúng là người người hô đánh.”
Ta vừa lòng mà bóp lấy mặt bà ta, bảo hạ nhân đến chải chuốt cho bà ta.
Kiếp trước người nghĩ ra cách dùng bệnh hậu sản để hại ta cũng chỉ có thể là lão yêu bà này thôi.
Ta phải giữ mạng của bà ta, để bà ta thối rữa trên giường, hôi thối trên giường, ch trên đó.
Còn ta, làm tốt chính thê của Tống gia, “Hầu hạ thật tốt” bà mẫu bệnh không dậy nổi này, lấy được danh tiếng nữ nhi Diệp gia hiền lương.
12.
Ta cẩn thận” hầu hạ” bà mẫu mười mấy năm, nuôi dưỡng nhi tử thành một thiếu niên lang có phẩm đức chính trực.
Người trong kinh thành ai cũng biết, nữ nhi của Diệp gia, hiền lương thục đức, hầu hạ bà mẫu dạy dỗ con, là cô nương tốt nhất thế gian.
-Hết-