Sau khi phủ tướng quân bị niêm phong không lâu, ta và muội muội đã bị bán đến rạp hát.
Ta không biết hát kịch, chỉ có thể dựa vào bản thân biết võ nghệ mà lên đài diễn xuất, đổi lấy ngân lượng cho bọn ta sinh nhai.
Muội muội một mặt thì mắng ta không có liêm sỉ, mặt khác lại nhận lấy ngân lượng của ta.
Sau này tình cờ gặp được người trong Cung phái đến để tìm gánh hát, bầu hát sắp xếp ta diễn vai chính, còn muội muội thì đàn cầm.
Ngoài mặt thì muội muội nói bản thân bất đắc dĩ mới làm vậy, nhưng lại rêu rao với bên ngoài châm biếm ta đánh mất đi giá trị của bản thân mình.
Lấy dáng vẻ tầm thường của ta, để tôn lên vẻ băng thanh ngọc khiết của muội ấy.
Cho đến khi nước nhà gặp khó khăn, thánh thượng chiêu binh mãi mã.
Muội muội sợ ta công thành danh toại, nên đã lén lút hạ độc, cắt đứt gân tay của ta.
Lúc nước nhà bị diệt vong, muội ấy trở thành phu nhân của thủ lĩnh quân địch, hào quang vô song.
Còn ta thì lại ch trong rạp hát, hối hận mà ch.
Khi tỉnh lại một lần nữa, ta nhận ra bản thân đã quay về lúc mới vào rạp hát...
——
01.
“Dù cho ta có ch, ta cũng không bằng lòng làm một con hát hạ tiện!”
Giọng nói sắc bén của muội muội, làm cho bầu hát lập tức đen mặt.
“Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn là thiên kim quý nữ của phủ tướng quân sao?”
“Nếu như không phải trông các ngươi có vài phần tư sắc, lại có tài nghệ bên mình, lẽ ra các ngươi nên làm nô rồi!”
Một câu muội muội cũng không nghe lọt tai, đáy mắt toàn là căm hận, sau đó ánh mắt nhìn sang ta.
“Tỷ tỷ, tỷ không thể bỏ mặc ta mà không quan tâm được! Dù cho tỷ muốn làm con hát, tỷ cũng không thể để muội muội tỷ bước vào vũng bùn này!”
Sắc mặt ta hoảng hốt, lúc này mới nhận thức được, vậy mà ta lại trùng sinh rồi.
Lời này không chỉ mắng tất cả mọi người trong rạp hát, còn làm mất mặt của bầu hát.
Quả nhiên, cái roi trong tay bầu hát đã tàn nhẫn quất tới!
Kiếp trước, ta và muội muội nương tựa vào nhau, tất nhiên ta sẽ dũng cảm đứng ra, thay muội ấy chịu một roi này.
Nhưng đổi lại, chỉ là một thân thương tích, cô lập với tất cả mọi người trong rạp hát.
Còn muội ấy thì vẫn cứ cao ngạo, ai cũng thấy chướng mắt, trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ cách trốn khỏi rạp hát này.
Lần này, ta không có xông lên phía trước nữa, cứ như vậy nhìn cái roi đó tàn nhẫn rơi lên người của Vệ Thanh Nhan.
Vệ Thanh Nhan da thịt mịn màng, dù cho là ở phủ tướng quân, cũng không múa đao động thương, không khỏe bằng cơ thể của ta.
Chỉ với một roi này, muội ấy đã đau đến ngất đi, sau lưng đã có vết máu mơ hồ.
Nhưng so với những đau khổ mà muội ấy đem lại cho ta ở kiếp trước, cũng chỉ là một chút hả hê ít ỏi mà thôi.
Ánh mắt của bầu hát quét sang ta, ta lập tức bình tĩnh mà quỳ xuống: “Bầu hát, muội muội nói không lựa lời, thật sự đáng bị trách phạt.”
Nghe thấy lời ta nói, không chỉ muội muội Vệ Thanh Nhan giật mình, đến bầu hát cũng có vài phần ngạc nhiên.
Bầu hát bật cười thành tiếng: “Sao vậy, sao hôm nay không cầu xin thay cho muội muội ngươi nữa?”
Sắc mặt ta cung kính, rũ mắt đáp: “Bây giờ hai tỷ muội bọn ta có thể ăn no mặc ấm, đã là vô cùng biết ơn.”
“Bầu hát không chê bai bọn ta là nữ nhi của tội thần, còn cho bọn ta cơ hội để sinh tồn, Vệ Uẩn tất nhiên biết cảm ơn.”
Nghe thấy lời ta nói, ánh mắt bầu hát nhìn ta có vài phần thay đổi.
“Hừ, ngươi nên học hỏi tỷ tỷ ngươi nhiều.” Sắc mặt bầu hát thoải mái đi vài phần, sau đó tuỳ tiện đem roi đưa cho hạ nhân bên cạnh.
“Đem nàng ta nhốt vào trong phòng củi, nàng ta không nhận lỗi một ngày, thì ngày đó không đưa cơm!”
“Nếu có người cả gan lén lút đưa cơm cho nành ta, thì roi trong tay ta không có mắt đâu!”
Ta biết lời này của bầu hát là đang nói cho ta nghe, nhưng ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng đưa cơm cho muội ấy nữa.
Bởi vì ta ngoan ngoãn, nên bầu hát cũng không có làm khó ta, chỉ vào phòng nhỏ tồi tàn bên cạnh, sắc mặt lạnh nhạt nói,
“Từ nay về sau, ngươi ở phòng đó, đừng nói ta không chăm sóc ngươi, sau này vai diễn võ thuật, ngươi phải diễn đấy.”
Ta hành lễ cảm tạ, sau đó xoay người đi vào phòng.
Người ở cùng với ta, còn có một hoa đán tên Vân Nương.
Nàng ta nhìn thấy ta, liền nheo mắt lại: “Ta còn cho rằng, ngươi cũng sẽ giống với muội muội đó của người, sẽ vùng vẫy mấy ngày nữa chứ.”
Sắc mặt ta bình tĩnh đáp: “Ta không nhất thiết phải gây khó khăn với các người, chuyện đã qua thì cho nó qua, tội gì phải làm khó bản thân.”
“Huống hồ, ta không có ý đối địch với các người. Muội muội đó của ta kiêu ngạo quen rồi, bây giờ tuổi tác nó cũng không còn nhỏ, làm sai không nên do ta gánh vác.”
Vân Nương đó mỉm cười, nhìn vào gương đồng vẽ mày: “Ngươi có thể hiểu rõ, tất nhiên là tốt rồi.”
Đúng vậy, nếu không phải trời cao cho ta một cơ hội làm lại, làm sao ta lại có sự giác ngộ này.
02.
Lúc tối đến nằm mơ, ta lại mơ thấy phủ tướng quân.
Bảng hiệu của phủ tướng quân đã đóng bụi bẩn, nhưng cha lại không sai người quét dọn.
Bởi vì cha nương nói, đó là bảng hiệu mà rất nhiều năm trước đã treo lên.
Vệ gia bọn ta đời đời trung với vua, thứ đóng lại không phải là bụi bẩn, mà là lắng đọng của lịch sử.
Nhưng trong lòng ta lại cho rằng, đó rõ ràng là cha nương ngày đêm bận việc xuất chinh, trong phủ lại quá lớn, nên mới lười dọn dẹp tấm bảng hiệu đó.
Lúc ấy, ta vẫn còn ở trong phủ tường quân luyện kiếm luyện thương, chỉ vì có một ngày nào đó có thể báo ơn đất nước.
Còn muội muội của ta lại hoàn toàn khác với tính cách của ta.
Vệ Thanh Nhan thích thi từ ca phú, thích tất cả những sự vật đẹp đẽ.
Muội ấy cùng với quý nữ trong kinh thành hòa thành một nhóm, ta lại không thể hòa nhập với bọn họ.
Đổi một góc nhìn khác mà suy ngẫm, ta lại không hề thích bọn họ.
Bọn họ không quan tâm chính sự, chỉ quan tâm nam nhân như thế nào mới là tốt, bọn họ không quan tâm nữ tử học bao nhiêu, chỉ quan tâm nam nhân thích cái gì.
Sau này ta mới biết, muội muội là một đứa trẻ bị bỏ rơi do nương ta nhặt được ở trên chiến trường.
Dù là như vậy, cha nương cũng chưa từng ngăn cản muội ấy muốn cái gì, nếu như muội ấy muốn gả cho một gia đình tốt, cũng không khó.
Bởi vì không có ai sẽ đoán ra, cuối cùng phủ tướng quân lại vì cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, mà rơi vào kết cục như vậy.
Gương mặt của a nương cứ hiện hữu ở trước mắt, ta còn chưa kịp nhào đến, liền bị một tiếng sét dọa cho tỉnh.
Bên ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, tiếng sét lại vang lên như tiếng chuông.
Ánh mắt ta hơi trầm xuống, suy nghĩ bay đi rất xa rất xa.
Kiếp trước lý do vì sao ta vẫn luôn ám ảnh với việc bảo vệ muội muội, chính là bới vì lời mà a nương từng nói.
A nương nói, nếu đã vào phủ tướng quân này rồi, thì là người thân của phủ tướng quân.
Nhưng bọn ta cũng không ngờ đến, người cứu về lại là một con sói mắt trắng.
Sáng hôm sau, ta bị Vân Nương lay tỉnh.
Nàng ta gọi dậy, nói sắp đến lúc luyện tập buổi sáng, bảo ta chớ có đến trễ.
Ta lập tức chải chuốt bản thân gọn gàng, cùng Vân Nương đi ra.
Liên tiếp mấy ngày, đều là như vậy.
Đến mức, suýt chút nữa ta quên mất sự tồn tại của Vệ Thanh Nhan.
Cho đến ngày thứ năm, bầu hát phái ta đi đến xem Vệ Thanh Nhan.
“Ngươi đi hỏi nàng ta xem, nếu nàng ta nhận lỗi, vậy thì đem cơm nước này cho nàng ta.”
Ta thoáng nhìn qua phần ăn đó, tuy không bằng với bữa ăn bình thường của bọn ta, nhưng cũng vẫn đủ món mặn món canh.
Lúc ta đến phòng củi, Vệ Thanh Nhan đã không nhấc nổi tay rồi.
Giọng nói của muội ấy khàn đặc, giọng điệu lại như ra lệnh: “Tỷ tỷ, tỷ mau đi cầu xin bầu hát thay muội đi!”
Ta không chút kinh ngạc với hành động như vậy của muội ấy, chỉ lo đem cơm nước đặt trước mặt muội ấy, sắc mặt lạnh nhạt.
“Muội muội, đây là thức ăn của hôm nay.”
Muội ấy dùng hết sức lực toàn thân, đem chén cơm lật đổ thật mạnh.
Chén gốm vỡ nát, số cơm nước đó cứ như vậy mà lãng phí rồi.
“Đây là cơm canh đạm bạc gì thế?! Ta là nhị tiểu thư của phủ tướng quân đấy, làm sao ta ăn quen được!”
Ta cúi người xuống dọn dẹp gọn gàng những mảnh vỡ của chén gốm và cơm nước, sắc mặt bình tĩnh.
“Nếu như muội muội không ăn, cũng không nên lãng phí lương thực như vậy.”
“Muội có biết rằng, lúc chiến loạn, những bách tính đó bụng đói rồi chết đi như thế nào không?”
Nói thế, trong đầu ta lại nhớ ra, trước khi ta chết nước nhà đã trở nên sinh linh đồ thán, hoàn toàn thay đổi.
Còn muội muội của ta, lại lòng không oán hận mà trở thành thê tử của thủ lĩnh quân địch.
Mỉa mai biết mấy, nực cười biết mấy mà.
Nhưng Vệ Thanh Nhan nghe không hiểu, còn kéo ta lại, nói rằng: “Muội muốn ăn bánh đường trên đường ở thành bắc, tỷ hãy đi mua đến cho muội một ít đi.”
Ta đưa tay ra với muội ấy, sắc mặt cười như không cười.
Muội ấy mặt đầy khó hiểu: “Tỷ muốn làm cái gì?”
Ta nhướng mày, giọng điệu mỉa mai: “Nếu như muốn ta đi mua đồ ăn cho muội, không phải muội nên đưa ít ngân lượng cho ta sao?”
Nghe xong, dường như Vệ Thanh Nhan bị chọc trúng chỗ đau nào đó, sắc mặt đỏ bừng lên: “Bây giờ muội làm gì có tiền!”
Ta cong môi nở nụ cười: “Ồ, thì ra muội muội không có tiền.” Sau đó ta thay đổi sắc mặt, từ trên cao mà nhìn xuống muội ấy.
“Nếu không có tiền, vậy thì đừng tự xem mình là người tài giỏi nữa~ muội muội đi tìm một người tốt bụng thay muội chạy vặt đi.”
Vệ Thanh Nhan nhìn ta nghênh ngang rời đi, sắc mặt khó coi muốn gọi ta lại, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được.
03.
Không quá nửa ngày, Vân Nương lại đột nhiên kề tai nói nhỏ với ta: “Ngươi vẫn không biết nhỉ, muội muội đó của ngươi hôm nay được thả ra ngoài rồi.”
Ta nhướng mày, quả nhiên tối đó ta liền nhìn thấy Vệ Thanh Nhan ở trong phòng, Vân Nương đã đi đến phòng khác ở.
Mấy ngày này tuy vẫn chưa được diễn vai võ thuật, nhưng vẫn hay ở hậu đài giúp đỡ, vì thế cũng được ít ngân lượng.
Nhìn túi bạc vụn ta có được, Vệ Thanh Nhan cau mày, giọng điệu quái gở nói.
“Tỷ tỷ, tỷ thật là vì những vật ngoài thân này, mà đến mặt mũi cũng không cần nữa rồi. Tỷ như vậy làm sao có thể xứng với phủ tướng quân!”
“Tiền dơ bẩn hạ tiện như vậy, lúc tỷ tỷ cầm lấy nó, cũng chưa từng áy náy với cha nương sao?”
Ta xem như không nghe thấy, thậm chí còn lấy ra mấy miếng bạc vụn xòe tay trước mặt muội ấy.
Vệ Thanh Nhan thấy ta như vậy, trên mặt liền có chút vui mừng và đắc ý, ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nói.
“Tỷ cho rằng cho ta số bạc vụn này, ta sẽ không nói tỷ sao? Muội muội nói tỷ như vậy cũng là vì tốt cho tỷ...”
Muội ấy đưa tay ra muốn lấy, nhưng ta lại đột nhiên khép tay lại thu trở về.
Vệ Thanh Nhan cứng đờ tại chỗ, biểu cảm trên mặt cực kì khó coi: “Tỷ tỷ tỷ đây là có ý gì?”
Khóe môi ta mang ý cười: “Số ngân lượng này tuy ít, nhưng đủ để mua không ít thức ăn, dù cho là bánh đường ở thành bắc thì cũng mua được.”
Nghe thấy lời ta nói, Vệ Thanh Nhan liền cười nhẹ một tiếng: “Thì ra tỷ tỷ vẫn nhớ ta thích ăn bánh đường, vậy tỷ còn không đi mua cho ta?”
Khi muội ấy đắc ý mà nhìn về số bạc vụn trong tay, lại phát hiện ta đã đem số tiền đó đều để vào lại trong túi tiền.
“Không phải muội muội chê tiền này của ta bẩn sao? Vậy không phiền muội muội bận tâm ta tiêu số tiền này thế nào nữa.”
Nói xong ta đem túi tiền siết trong tay, trở mình đắp chăn rồi đi ngủ.
Sắc mặt Vệ Thanh Nhan khó coi không thôi, cố ý tạo ra nhiều âm thanh, lại bị giọng nói của phòng bên cạnh dọa đến trốn vào trong chăn.
Buổi sáng hôm sau, muội muội làm nhạc sư, ta chính thức trở thành người diễn vai võ thuật.
Buổi diễn đầu tiên ngày hôm đó liền được hoan hô, đôi mắt của bầu hát đều cười đến cong lại rồi, lập tức thưởng cho ta và muội muội mười lượng bạc.
Muội muội vô cùng vui mừng, lập tức liền chạy ra ngoài mua trang sức đeo.
Cài lên bộ trang sức đó giống như một con khổng tước lắc lư khắp nơi trong rạp hát, khiến các tỷ muội trong rạp hát đều khịt mũi xem thường.
Sức ta mạnh, nên được bầu hát sắp xếp tiếp tục chuyển đồ đạc, để có thể thuận lợi tiến hành buổi diễn xuất tiếp theo.
Trước khi chuyển xong chuyến hàng hóa cuối cùng, ta lại cảm thấy có người đang nhìn ta chằm chằm.
Ta nhìn quét qua chỗ người đó đang đứng, vậy mà lại là một nữ tử đội mũ có màn che, trông nàng ta khí chất phóng khoáng, khí thế bất phàm.
Vừa rồi bước vào rạp hát, vị khách quý đó liền nối gót mà đi vào, bên cạnh còn có một vị nam tử khí chất nho nhã đi theo.
Bầu hát hối thúc ta mau chóng mặc hí phục vào, nói hôm nay có khách quý đến, không thể chậm trễ.
Trước khi vào sau hậu đài, ta lại từ xa nhìn nữ tử áo trắng đó một cái, lại luôn cảm thấy dường như có chút duyên phận vậy.
Các cô nương ở hậu đài ríu rít vây lại thành một nhóm, ta lập tức tiến đến.
“Vệ Uẩn, đang muốn tìm ngươi đấy! Nghe nói nữ tử áo trắng ở bên ngoài đó, là nữ chưởng môn Tống Ngâm nổi tiếng trên giang hồ gần đây!”
“Thật là ngưỡng mộ ngươi, đây là lần thứ ba ngươi diễn xuất, liền gặp được khách quý. Vận may tốt như vậy, Vệ Uẩn ngươi nhất định phải cố gắng.”
Ta nghe được không ít lời đồn trên giang hồ, nhưng mà Tống Ngâm người này thật sự là một nữ tử đặc biệt, tất nhiên ta cũng đã nghe qua một lần.
Ta không nhiều lời nữa, thay lên hí phục chuẩn bị lên sàn.
Diễn xuất lần này vậy mà lại không còn chỗ trống nào, dù là ở ngoài cửa cũng có rất nhiều người vây quanh.
Ta nhất thời lại không phân ra được, rốt cuộc bọn họ là đến xem ta hay là đến xem nữ tử đặc biệt này.
Nhưng nếu đã lên sàn rồi, thì phải hát xong vở kịch này, mới có thể trở lại làm chính mình.
Nhưng hiển nhiên Vệ Thanh Nhan lại không cảm thấy như vậy, muội ấy cảm thấy những người này đều vì muội ấy mà đến.
Muội ấy vì để có thể thể hiện ra sự khác biệt của mình, không chỉ lén lút tăng nhanh tốc độ đàn cầm, thậm chí còn âm thầm thay đổi hai âm điệu.
Lúc ta cùng với các tỷ muội khác diễn xuất và đánh võ, đành phải đưa ra điều chỉnh kịp thời.
Người tinh mắt vừa nhìn liền nhìn ra là người đàn cầm như muội ấy đang làm loạn, nhất thời đều âm thầm trao đổi vài ánh mắt với nhau.
Xuất phát từ năng lực phản ứng của ta và các tỷ muội trên sân khấu kịch rất tốt, tiếng vỗ tay dưới đài không ngừng bên tai.
Lúc kết thúc khúc nhạc, các vị khách hoan hô không ngừng, thậm chí còn cho không ít tiền thưởng.
Sau khi bầu hát tiễn khách đi, liền xộc xộc thô lỗ mà kéo Vệ Thanh Nhan xuống đài, mặt đầy phẫn nộ.
Vệ Thanh Nhan còn không biết bản thân có lỗi gì, liền gọi tên của ta: “Tỷ tỷ! Tỷ cứu ta với, bầu hát muốn hại ta! Vệ Uẩn!”
Ta lười quan tâm đến muội ấy, quay người đem rác ở trong sân vứt ra bên ngoài.
Khi vứt đồ xong, lại thấy nữ tử áo trắng đó vẫn còn ở đây.
Nàng ta ôn hòa mà nhìn chằm chằm ta, sắc mặt ôn nhu lại kiên nghị: “Ta đang muốn tìm ngươi. Vai diễn võ thuật của ngươi, ta rất thích.”
Ta có vài phần ngạc nhiên, nàng ta lại không đợi ta nói chuyện, tiếp tục đem một chiếc đèn lưu ly đưa cho ta.
“Ta đoán, cô sẽ thích món quà này.” Khóe môi nàng ta mang ý cười, “Đèn lưu ly này làm bạn với ta nhiều năm, tặng cho ngươi chính là trái tim mách bảo ta.”
Ta được yêu quý mà kinh ngạc, sau đó đem đèn lưu ly này ôm ở trong lòng, nắm tay lại hành lễ: “Đa tạ cô nương xem trọng ta.”
Nàng ta cười nhẹ một tiếng, đẩy nha đầu giấu ở sau lưng đến trước mặt ta.
“Điều kiện duy nhất đó là, để đứa bé này vào trong rạp hát của các người.”
“Nữ tử ở bên ngoài khó khăn biết bao, nó lại là một đứa bé gái.”
Rõ ràng tiền của ta cũng chỉ đủ cho bản thân sống, ma xui quỷ khiến ta lại đồng ý thu nhận.
Sau khi nữ tử áo trắng đó rời đi, ta còn có vài phần hoảng hốt.
Cho đến khi đứa bé đó giòn giã mà gọi ta, ta mới tỉnh hồn lại: “Tỷ tỷ, An An rất ngoan, An An nhất định sẽ học thật tốt.”
Ta gật gật đầu, ánh mắt mang ý cười: “Vậy nếu như sau này a tỷ báo ơn nước nhà chết đi...”
“Muội phải thay ta chăm sóc cho tỷ muội trong rạp hát thật tốt, được không?”
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, vở kịch độc nhất vô nhị cuối cùng đó của các tỷ muội trong rạp hát.
Ruột gan đứt đoạn, khiến ta suốt đời khó quên.
Kiếp này, sẽ do ta đến bảo vệ bọn họ vậy...
04.
Lúc ta đưa đứa ăn mày nhỏ này vào rạp hát, Vân Nương nhìn ta chằm chằm.
“Này, là cục than nhỏ của nhà nào bị ngươi vớt vào đây vậy? Cũng không sợ bầu hát trách mắng?” Nàng ta mỉm cười mà trêu chọc.
Ta còn chưa kịp trả lời, liền nhìn thấy Vệ Thanh Nhan loạng choạng chạy ra, nước mắt đầy mặt.
“Ta không đi! Ta chết cũng không đi đàn cầm cho nhà Vương nhị gia tai to mặt lớn đó đâu!”
Ta vừa nghe lời này liền hiểu được.
Vừa rồi ngồi dưới đài vừa hay có Vương nhị gia, chắc hẳn là nhìn trúng muội muội tốt này của ta rồi.
Nói đến đây, Vệ Thanh Nhan nhìn thấy ta liền nắm lấy tay áo của ta.
“Tỷ tỷ, tỷ mau cứu ta với, Thanh Nhan còn chưa xuất giá, sao có thể riêng tư đàn hát cho người khác được!”
“Thanh Nhan là thân trong sạch, là số phú quý. Tỷ tỷ, tỷ không thể không cứu ta!”
Vân Nương nghe xong chậc lưỡi không thôi: “Đã rơi đến bước đường này rồi, còn nghĩ đến chuyện tốt như vậy, đúng thật là cười chết người rồi.”
Bầu hát sắc mặt u ám, nhìn Vệ Thanh Nhan nổi giận nói:
“Hôm nay ngươi cố ý làm loạn tiết tấu ta còn chưa phạt ngươi, ngươi lại ở đây cắn ngược lại một cái!”
“Lời mời này của vương nhị gia, ngươi không muốn đi cũng phải đi, muốn đi cũng phải đi!”
Nói vậy, hắn liền ra hiệu bằng mắt, lập tức có hạ nhân tiến lên, ấn chặt lấy muội ấy.
Vệ Thanh Nhan vùng vẫy không được, oán hận mà nhìn ta: “Vệ Uẩn..”
Chỉ là lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, ngoài cửa liền có một người hô lên: “Ta xem ai dám động đến nàng ta!”
Trong lòng ta giật mình, quay đầu lại.
Nam nhân đó ăn mặc sang trọng, anh tuấn không thôi, sắc mặt bình tĩnh.
“Nữ tử này cầm nghệ xuất sắc, làm ta rất hài lòng.”
“Nếu như cô nương này thường hay diễn tấu, ta nhất định sẽ đến cổ vũ.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, chỉ có ta thờ ơ mà nhìn người này, bất giác mà siết chặt nắm đấm.
Chính là người trông như quân tử ngời ngời như vậy, trên thực tế lại là một thủ lĩnh của phản quân thật sự.
Kiếp trước, hắn cũng nhìn thấy muội muội ở trong rạp hát như vậy.
Nhưng mà lúc đó, người chịu phạt, lại là một kẻ ngốc như ta.
Hôm đó ta vì muội ấy mà bị bầu hát đánh đến trầy da tróc thịt, nhưng muội ấy lại vui vẻ mà cùng nam nhân đó bí mật hành động.
Lần này, hắn xuất hiện như một sự cứu vớt, nhất định sẽ khiến muội muội ta càng thêm một lòng một dạ.
Ta rũ mắt xuống, cùng với Vân Nương vô cùng lo sợ mà lui sang một bên.
Như vậy càng tốt, nếu như vậy, sau này đừng trách ta xuống tay không lưu tình.
Bầu hát vừa thấy là khách quý, cũng không tiện đánh Vệ Thanh Nhan nữa, nịnh bợ mà chắp tay nói.
“Ôi, vị quý nhân này ngài có điều không biết, cách đàn nhạc khúc của nàng ta quá nhiều, thật sự không thể xem là tốt được...”
Nam nhân đó lại cười: “Nhưng khăng khăng bổn công tử lại thích tính cách này của nàng ta!”
Câu nói này khiến Vệ Thanh Nhan lập tức lộ ra vẻ vui mừng bất ngờ, đến cả việc bây giờ bản thân nhếch nhác đến mấy cũng quên đi rồi.
Muội ấy gấp gáp kéo y phục lại, sắc mặt ngại ngùng mà nhìn nam nhân đó, sắc mặt đắc ý mà lướt qua bọn ta.
Bầu hát nhìn thấy rồi, cũng không tiện phạt muội ấy nữa, đáy mắt thêm vài phần bất lực,sau đó thở dài một hơi: “Quý nhân nói rất đúng.”
Nam nhân đó nắm lấy tay của Vệ Thanh Nhan, ánh mắt ôn nhu: “Vị cô nương này...”
Vệ Thanh Nhan lập tức tựa như ngại ngùng mà nói: “ Ta họ Vệ, tên Thanh Nhan.”
Phản ứng của muội ấy khiến ý cười trong mắt của nam nhân đó càng sâu thêm, Vân Nương bĩu môi, kề bên tai ta nói: “Xem nàng ta kìa.”
Ta cười mà không nói, không có nói chuyện.
“Thanh Nhan cô nương, gọi ta Hạ công tử là được. Sau này ta sẽ ngày ngày đều đến, ta chỉ hy vọng có thể nhìn thấy cô mỗi ngày.”
Những lời này liền lập tức nắm bắt được Vệ Thanh Nhan rồi.
Muội ấy đắc ý đến khóe miệng cũng không thể đè nén lại, nho nhã mà hành lễ sau đó liền giống như một hòn vọng phu mà nhìn nam nhân đó càng đi càng xa.
Lúc bóng dáng đó biến mất đến không nhìn thấy nữa, Vệ Thanh Nhan mới chậm rãi nói: “Các người không có phúc khí tốt như ta, thì cứ ngưỡng mộ đi!”
Bầu hát tức đến mức phất áo rời đi, đến nhìn cũng không muốn nhìn muội ấy một cái.
Vân Nương không nhịn được mà chậc chậc vài tiếng, sau đó lại nhìn ta một cái, hai mắt cong cong: “Vẫn là ngươi trông thuận mắt hơn.”
Ta hì hì một tiếng vui mừng, sau đó cùng với nàng ta thu dọn hậu đài.
Từ đó về sau, Hạ công tử đó liền hàng ngày đều đến rạp hát, tình cảm dịu dàng mà nhìn Vệ Thanh Nhan.
Nhưng Vệ Thanh Nhan cứ đợi mãi, cũng không thấy hắn đến chuộc mình.
Trong lòng muội ấy sốt ruột, lại luôn tỏ ra một bộ dạng không quan tâm, khiến ta nhìn thấy mà trong lòng cười lớn.
Cho đến khi qua hai ngày, đột nhiên bầu hát vô cùng vui vẻ mà đi vào, vui mừng khôn xiết vẫy tay nói:
“Mọi người, tin tốt đây! Rạp hát của chúng ta được trưởng công chúa trong cung nhìn trúng rồi, được một suất trong rạp hát của hoàng thất!”
05.
Tuy mọi người đều nghe không hiểu ý nghĩa của suất diễn đó, nhưng trong lòng nghĩ đến danh hiệu của hoàng thất thì đã hưng phấn không thôi.
Vân Nương lại làm ở trong ngành hí khúc này lâu rồi, tất nhiên biết được lề lối ở bên trong đó, lập tức hỏi.
“Có lựa chọn vở kịch, nhạc khúc chưa? Suất người có đủ không?”
Bầu hát cười cười: “Rốt cuộc là Vân Nương -- Nếu như là trưởng công chúa nhìn trúng rồi, vậy thì đề mục sẽ do nữ tử này làm chủ!”
“Còn về suất người, ta đi nghe ngóng một phen, có lẽ chúng ta chắc chắn có thể được chọn!”
Mọi người reo hò lên, đến cả sắc mặt của Vân Nương cũng vui mừng không ít.
Nhưng chỉ có Vệ Thanh Nhan là cau mày, sắc mặt khinh thường: “Chẳng qua là hoàng cung mà thôi, cũng đâu phải là chưa từng đi.”
Câu nói này đã chọc giận tất cả mọi người, đến cả bầu hát cũng có chút nổi giận.
Ta nhẹ nhàng đi lên phía trước, sắc mặt lạnh nhạt, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Nếu như có thể khiến rạp hát của chúng ta trở thành ngự dụng của hoàng thất, có lẽ mọi người đều có thể có một chốn về tốt hơn.”
Mắt của ta nhìn sang bầu hát: “Gia nghiệp tổ truyền này của bầu hát, cũng xem như là tạo ra được thành tựu rồi.”
Bị lời nói của ta đả động, tất cả mọi người đều trầm lặng xuống, lập tức ánh mắt mọi người đều sáng rực mà nhìn bầu hát.
Bầu hát có chút kinh ngạc về lời nói của ta, sau đó an ủi mà thở dài một hơi: “Nếu như thật sự như vậy, dù cho ta có chết thì cũng không hối tiếc.”
Ông ấy nhìn tất cả bọn ta, ánh mắt ôn hòa: “Mọi người đều là người nhà của rạp hát, không có mọi người, thì vở kịch này cũng không hát được.”
“Ngày thường ta đều nghiêm khắc, không nể mặt, nhưng ta đối với mọi người cũng là moi hết tâm can mà dạy dỗ.”
“Vệ Uẩn, so với lúc ngươi mới đến đây, ngươi thật sự trưởng thành rất nhiều.”
“Ngươi đến rạp hát là họa cũng là phúc, nếu như có thể, ta hy vọng ngươi có thể cùng bọn ta --- hát xong vở kịch này.”
Ta gật gật đầu, rồi mỉm cười: “Vai diễn võ thuật đã là của ta rồi, ta còn có thể chạy mất sao?”
Đứa bé gái vẫn luôn đi bên cạnh mọi người học tập cũng giòn giã nói: “An An cũng ở bên mọi người!”
Mọi người vui cười khắp phòng, đem Vệ Thanh Nhan hoàn toàn ngăn cách bên ngoài.
Đêm đó ở trong phòng, Vệ Thanh Nhan liền cười lạnh mà nói với ta: “Vệ Uẩn, tỷ sẽ không thật sự cho rằng bản thân mình hòa hợp rất tốt chứ?”
“Cùng một đám con hát thấp kém đó trở thành bằng hữu, chính là thứ tỷ theo đuổi sao?”
Ta cười nhẹ một tiếng: “Vậy tốt hơn người nào đó giống như hòn vọng phu mà nhìn, đợi một người mà vĩnh viễn sẽ không cứu ngươi ra ngoài.”
Lời này đã kích thích đến muội ấy, muội ấy mím môi, không nhiều lời nữa.
Cách ngày, trưởng công chúa theo hẹn mà đến.
Bầu hát dọn sạch nơi này, đứng ở một bên, sắc mặt lo lắng mà nhìn lên đài.
Màn kịch này mọi người đều vô cùng cố gắng.
Trưởng công chúa xem đến mê mẩn, vậy mà đến lúc khúc nhạc kết thúc, cũng chưa thể trở lại bình thường được.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta thêm vài vui vẻ, sau đó vỗ tay nói: “Người đâu, thưởng!”
Số ngân lượng này liền từng hàng một mà đưa vào trong rạp hát.
Bầu hát kích động không ngừng, nhưng còn chưa cảm ân, Vệ Thanh Nhan đã không ngồi yên được nữa rồi.
Muội ấy xé đi lớp vải che trên mặt mình, quỳ xuống đất, thần sắc bi thương.
“Công chúa điện hạ, dân nữ là Vệ Thanh Nhan, từng là nhị tiểu thư của Vệ phủ.”
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều hoảng loạn, trưởng công chúa cũng chau mày lại.
Nhưng Vệ Thanh Nhan còn đang nói mãi không thôi:
“Dân nữ tự biết gia phụ gia mẫu phạm phải sai lầm, nhưng mà dân nữ cả đời khoan dung với người khác, thi từ thư họa đều tinh thông.”
“Bây giờ lưu lạc thành như vậy, chịu sự trói buộc dạy dỗ của bầu hát và tỷ tỷ ruột, khiến dân nữ trong lòng có khổ mà không thể nói ra được!”
“Khẩn xin trưởng công chúa, đưa dân nữ hồi cung, cứu dân nữ khỏi dầu sôi lửa bỏng!”
Nhưng lời này, khiến trưởng công chúa lạnh mặt, lập tức kêu dừng.
Ngân lượng đều bị lấy lại, chỉ giữ lại một ít xem như là thưởng cho bọn ta, sau đó liền nhướng mày nói: “Thì ra bổn công chúa nhìn nhầm rồi.”
Một câu nói qua loa như thế, khiến nỗ lực của bọn ta ban đầu đều trôi theo dòng nước, cũng đem danh tiếng của bọn ta đánh vào vực sâu.
Nhưng mà cuối cùng trưởng công chúa cũng không có đưa Vệ Thanh Nhan đi.
Nàng ta bóp mặt của Vệ Thanh Nhan nhìn một hồi lâu, cười lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi không phải nhị tiểu thư Vệ gia, ta sẽ rạch nát gương mặt này của ngươi.”
Vệ Thanh Nhan bị dọa cho sợ, lập tức ngã ngồi trên đất.
Một đám người đông đúc vây kín ở cửa, thấy trưởng công chúa đi ra, liền bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Không ngờ rằng chỉ qua một ngày, lời đồn này liền trở thành Vệ Thanh Nhan không sợ cường quyền, băng thanh ngọc khiết, một lòng cầu xin trốn khỏi vũng bùn.
Còn ta thân là tỷ tỷ ruột của muội ấy lại thông đồng làm bậy với bầu hát bất lương, hoàn toàn biến thành rạp hát tiếng xấu đồn xa.
Từ đó về sau, người khách đến, chỉ còn lại một ông lão bị mù, cùng với vị Hạ công tử của quân địch đến.
Hôm đó bầu hát đã bệnh nặng một trận, trạng thái sau đó cũng càng ngày càng xấu, chỉ trong một đêm mà tóc đã lấm tấm bạc rồi.
Mọi người trong rạp hát cũng vô cùng im ắng, đã mấy lần không nhịn được mà muốn đánh Vệ Thanh Nhan một trận.
Nhưng lại vì kiêng dè Hạ công tử đó, nên đã nhịn lại.
Sắc mặt ta bình tĩnh, mềm giọng an ủi: “Đừng sợ, lập tức sẽ có chuyển biến.”
Tất cả mọi người đều cho rằng là ta đang an ủi bọn họ.
Nhưng chỉ có bản thân ta biết – nước láng giềng mưu tính đã lâu, lập tức sẽ đánh tới đây.
06.
Không quá ba ngày, lời đồn trong thành đã nối gót nhau mà đến, nói hoàng đế muốn chiêu binh mãi mã.
Nghe nói hoàng đế đó không hiểu quân sự, đơn thuần chỉ hiểu tiến công, muốn trong vòng mười ngày lấy được Lân quốc.
Lại qua một ngày, Hạ công tử cũng không đến nữa.
Tim ta trầm lại, cầm lấy vải mà nhẹ nhàng lau chùi trường thương của ta.
Trường thương treo tua rua đỏ này là do cha nương ta để lại cho ta, cũng là binh khí mà ta cầm vừa tay nhất.
Trận chiến này, ta đã đợi quá lâu quá lâu rồi.
Quả nhiên, chiều hôm đó, liền có người trong cung đến rạp hát.
“Vệ cô nương có ở đây không! Xin hãy mau chóng ra đây tiếp chỉ!”
Ta lập tức tiến lên phía trước tiếp chỉ, mọi người trong rạp hát cũng lần lượt quỳ xuống nghe chỉ.
Lúc tướng lĩnh đó nhìn thấy ta lần nữa, ánh mắt thoáng hiện lên vài phần kích động.
“Bây giờ là lúc mà nước nhà gặp nguy! Xin Vệ Uẩn cô nương thu xếp, ngày mai cùng ta tiến đến quân doanh!”
Mọi người kinh ngạc không thôi, ta lại mặt không biến sắc, khấu đầu tiếp chỉ.
Tướng lĩnh đó đỡ ta dậy, sắc mặt khẩn thiết: “Thanh Nhan bây giờ ngươi cũng lớn như vậy rồi – ta từng là phó tướng của phụ thân ngươi, họ Cốc.”
“Biết được ngươi không có buông thả, không có từ bỏ bản thân, thậm chí còn có thể cùng ngươi tác chiến, ta thật sự vô cùng xúc động!”
Vệ Thanh Nhan ở bên cạnh đợi hồi lâu, cũng không thấy tướng lĩnh đó nhắc đến tên của muội ấy.
Trong lòng muội ấy không cam tâm, liền mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Không biết tướng quân, còn dân nữ thì sao?”
Cốc phó tướng đó nhìn muội ấy một cái, sắc mặt do dự: “Ngươi không biết múa đao động thương, vẫn là tạm thời ở đây sẽ tốt hơn.”
Vân Nương không nhịn được phụt cười, lập tức gặp được ánh mắt hung ác của Vệ Thanh Nhan.
Nhưng Vân Nương cũng không phải là một quả hồng mềm, không hề để Vệ Thanh Nhan ở trong mắt, hung dữ mà trợn mắt trắng.
Sau khi tiếp chỉ, Cốc phó tướng liền vội vã rời đi, nói ngày mai lại đến đón ta.
Mọi người lập tức tràn đến, người một câu ta một câu mà cổ vũ cho ta.
Bầu hát khom eo, sắc mặt an ủi: “Xem ra ta cứu được một đại anh hùng hộ quốc rồi.”
“Hôm nay ta lấy tiền dành dụm ra mời mọi người ăn một bữa ngon, đừng có khách sáo với ta!”
Mọi người hoan hô một tiếng, sắc mặt của Vệ Thanh Nhanh càng thêm u ám, muội ấy siết chặt khăn tay, thần sắc hung ác.
Đêm đó, quả nhiên muội ấy cũng giống với kiếp trước, mặt tươi cười cho ta một ly trà.
“Tỷ tỷ, trước đây là ta không đúng, bây giờ tỷ sắp trở thành đại anh hùng bảo vệ đất nước rồi, người làm muội muội như ta tất nhiên vui mừng cho tỷ!”
“Đây là trà mà muội muội đặc biệt pha cho tỷ,nếu tỷ tỷ không chê, thì hãy uống nó, chúc tỷ chiến thắng quay về, vì tỷ tiễn biệt ...”
Kiếp trước ta không hề nghĩ nhiều, cũng không nghĩ rằng nỗi hận trong lời nói của muội ấy lại sâu đến vậy, liền thuận tiện uống một ngụm.
Chính vì ly trà đó, kiếp trước đã hại ta phế hết võ công, trở thành phế nhân.
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn muội muội vì vinh hoa phú quý mà thông đồng với địch phản quốc, đất nước quê hương nuôi dưỡng ta bị san bằng, sinh linh đồ thán.
Toàn bộ ý hận đó cùng với bi thương quanh quẩn từ trong tim chậm rãi tuôn ra, hai mắt ta bất giác trở nên chua chát.
Vệ Thanh Nhan thấy ta chần chừ không có nhúc nhích, có vài phần sốt ruột, lại đưa đến bên miệng ta.
Ta nghiêng đầu tránh đi, thuận thế đẩy tay của muội ấy trở về, đem toàn bộ trà đó đều đổ vào trong miệng của muội ấy.
Vệ Thanh Nhan kinh ngạc trừng to hai mắt, ly trà trống rỗng bị muội ấy sẩy tay làm rơi, theo tiếng rơi mà vỡ nát.
Ta nhìn muội ấy liều mạng mà móc cổ họng của mình, cầu khẩn đem ly trà đó nôn ra ngoài, lạnh lùng nói.
“Dù cho muội làm cái gì, cũng không nên có suy nghĩ này.”
Muội ấy khóc lóc, nỗ lực nôn khan nhưng lại không có tác dụng gì, muội ấy ngã ngồi dưới đất, mặt mũi hung tợn mà nhìn ta.
“Tỷ thì hiểu cái gì! Hạ công tử nói rồi, chỉ cần tỷ uống ly trà đó, huynh ấy sẽ chuộc ta ra ngoài! Huynh ấy sẽ nạp ta vào cửa!”
Ta nhướng mày: “Vậy sao? Vậy thuốc này là cái gì, muội có từng hỏi chưa?”
Muội ấy sững lại, hoảng loạn mà lắc lắc đầu: “Ta không biết.”
Ta cười nhẹ một tiếng: “Vệ Thanh Nhan, muội thật sự cực kì ích kỉ.”
Vì để tránh khỏi sự làm loạn của muội ấy, ta liền đem muội ấy trói lại rồi nhét một mảnh vải vào miệng muội ấy, sau đó yên tâm đi ngủ.
Cách ngày, Cốc phó tướng đến như đã hẹn.
Ta không đem theo gì cả, chỉ đem theo trường thương treo tua rua đỏ mà cha nương để lại cho ta.
Bầu hát đứng ở phía trước nhất, sắc mặt nhìn ta lại có sức lực khó nói thành lời.
Ông ấy nói, tương lai của đất nước, đều trông cậy vào ngươi rồi.
Ông ấy nói, ngươi phải vì rạp hát của chúng ta mà giành lấy một hơi thở, đừng để sản nghiệp tổ truyền này của ta, bị người ngoài trộm mất.
Những lời đó, từng chữ từng câu, đều được ta nhớ rõ trong lòng.
Lúc ta rời đi, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khẩn thiết của bọn họ.
Khoảnh khắc đó ta nhận ra được ---
Sau lưng ta không chỉ có sức mạnh của cha nương, còn có chúc phúc của bọn họ, còn có trách nhiệm bảo vệ bách tính.
Khoảnh khắc đến được quân doanh, động tác huấn luyện chỉnh tề đồng nhất và tiếng va chạm giữa áo giáp và binh khí.
Tất cả mọi thứ này, đều khiến ta cảm thấy vô cùng say sưa, làm khơi dậy nhiệt huyết trong lòng ta.
Vừa đến quân doanh, tất cả mọi người đều chắp tay hành lễ với ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, lại phát hiện những tướng lĩnh này, vậy mà đều từng là phó tướng dưới trướng của cha nương ta!
Giây phút đó, đuôi mắt ta ửng đỏ, trong lòng chua xót không thôi.
Những sức mạnh đó của cha nương, toàn bộ vào giây phút này, cùng với quyết tâm của bọn họ, đều giao cho ta.
“Chúng thần tham kiến Vệ tướng quân!”
Lệ nóng tràn đầy mắt ta, --- đáp lễ, giọng nói run rẩy: “Vệ Uẩn ở đây, đa tạ các vị!”
07.
Ngày mà nước địch phá thành ngày càng đến gần, ta cũng không ngừng nỗ lực khiến bản thân hòa hợp với quân đội.
Tranh thủ trong quãng thời gian ngắn nhất rơi vào trạng thái tốt nhất.
Vào ngay lúc này, Vân Nương trong rạp hát nhờ người truyền tin đến cho ta, nói là Vệ Thanh Nhan bị Hạ công tử đó đưa đi rồi.
Ta nghe được tin tức này, chỉ là đáp một tiếng, sau đó tiếp tục lao vào huấn luyện.
Ngày phá thành đến gần, ta tiên phong dẫn các tướng sĩ xuất thành.
Quả nhiên, đối phương nhìn thấy sự tồn tại của ta, liền có một phó tướng lập tức mỉa mai cười lớn.
“Thế nào! Các ngươi là hết người rồi sao? Bây giờ lại suy bại đến mức đưa nữ nhân làm tướng quân!”
Khóe môi ta cong lên, lấy cung với mũi tên kéo dây bắn ra, động tác lưu loát.
Lời nói của người đó còn chưa nói hết, liền bị mũi tên xuyên qua cổ họng.
Quân địch kinh ngạc, ngựa cũng bị kinh ngạc làm dấy lên cát bụi.
Ta cười lạnh một tiếng: “Vệ gia quân ở đây, kẻ nào cả gan dám xông vào, giết không tha!”
Lời vừa thốt ra, toàn bộ Vệ gia quân đều gõ binh khí để đáp lại.
Ta cùng mấy vị phó tướng trao đổi ánh mắt, bọn họ vươn kiếm và đao lên cao giọng hét lớn: “Vệ gia quân! Giết ---”
Nhất thời, tiếng móng ngựa không ngừng bên tai, chém giết và vết máu theo bụi đất tung bay, nhấn chìm đi toàn bộ những sinh mạng đã mất đi.
Chiến dịch lần này chỉ một ngày, liền tạm thời đánh bọn họ lùi lại đến mấy mươi dặm.
Hoàng đế vui mừng, lập tức cho nhiều lương thảo và chi viện hơn.
Trưởng công chúa cũng chưa từng rảnh rỗi, lập tức kêu gọi phu nhân các nhà quyên tặng châu báu, để cung cấp cho hậu cần chiến trường.
Giây phút này, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng đây là cục diện ắt phải bại trận, lại bị Vệ gia quân nghịch chuyển.
Tất cả mọi người đều có hy vọng được sống và niềm khao khát chờ đợi thắng lợi.
Buổi sáng hôm sau, trên chiến trường xuất hiện một nữ tử quần áo rách rưới, bẩn thỉu.
Ta nhấc tay, bảo tướng sĩ trên tường thành đừng phóng tên.
Di thể của quân ta đều bị kéo về trong thành hỏa táng và làm lễ tế.
Còn lại ngoài thành chỉ có thi thể của quân địch và mảng lớn vết máu đã khô lại.
Nữ tử đó lắc lư mà đi đến, trong miệng chửi mắng, hai mắt ngấn lệ.
Ta nhìn kỹ một cái mới nhận ra, đây vậy mà lại là Vệ Thanh Nhan.
Chỉ là muội ấy bây giờ không còn dáng vẻ cao ngạo như trước nữa, thứ có chỉ là dục vọng muốn được sống và sợ hãi đối với thứ phía sau lưng.
Cốc phó tướng cũng nhận ra là muội ấy, sững sờ tại chỗ.
“Tướng quân, đây ...” Hắn nghi ngờ mà nhìn ta một cái.
Ta lại lắc lắc đầu: “Muội ấy đã không còn là muội muội của Vệ Uẩn ta nữa.”
Ta không có ý đón muội ấy vào thành, càng huống chi muội ấy đã phản bội nước nhà.
Bây giờ muội ấy đã thành ra dáng vẻ của hiện tại, chẳng qua là tự mình chuốc lấy mà thôi.
Vốn ta định từ bây giờ để muội ấy tự sinh tự diệt như vậy.
Nhưng ta không ngờ rằng, người muội ấy hận nhất, lại là ta.
Khi muội ấy loạng choạng đi đến trước mặt ta, lại lấy ra dao găm đã giấu sẵn tàn nhẫn đâm về phía ta.
“Vệ Uẩn, ngươi đi chết --”
Cốc phó tướng ở bên cạnh lập tức rút kiếm ra, kiếm đâm vào trong bụng, mặt của Vệ Thanh Nhan lập tức liền trắng bệch.
“Leng keng” một tiếng, dao găm đó cứ như thế rơi xuống đất.
Muội ấy trừng to hai mắt, lại tràn đầy khó hiểu và oán hận nhìn ta.
Ta sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn muội ấy: “Vệ Thanh Nhan, kết quả như vậy, ngươi có vừa lòng chưa?”
Vệ Thanh Nhan muốn nói gì đó, khóe miệng lại không ngừng chảy ra máu tươi.
Ta nhấc tay đón lấy kiếm của Cốc phó tướng, sau đó tàn nhẫn mà rút ra!
Vệ Thanh Nhan lùi lại một bước, ánh mắt đã trở nên rời rạc, miệng cứ mấp máy.
Lời muội ấy muốn nói, ta nhìn rất rõ ràng, vì thế cười nhẹ một tiếng: “Yên tâm đi, Hạ lang của ngươi, sẽ bị chính tay ta trảm chết dưới ngựa.”
Vệ Thanh Nhanh trừng bằng cả con mắt, ngã xuống đất rồi không thể dậy nữa.
Ta phái người đem thi thể của muội ấy vứt sang một bên, không muốn để muội ấy làm ô uế con đường vãng sinh của các tướng sĩ của ta.
Đêm đó, trận chiến cuối cùng, bọn ta thắng lớn quay về.
Ngày thứ hai, trưởng công chúa liền dễ như trở bàn tay mà phát động cung biến, hoàn toàn lấy được quyền khống chế triều chính.
Ta được sắc phong làm tướng quân, lần nữa tiến vào Vệ phủ.
Ngày trở về cung, trưởng công chúa ngồi trên nơi cao, kính rượu với ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Ngươi đích thật giống với phụ mẫu của ngươi, kiêu dũng thiện chiến, có dũng có mưu.”
“Trong cung không bằng ở bên ngoài, bây giờ bổn công chúa ngồi lên được chức vị này, tất nhiên là có năng lực của ta.”
“Vệ Uẩn, bổn công chúa mong người đời đời bảo vệ nước nhà, nhưng cầu không tội, chớ cầu công lao.”
Ta đem rượu uống cạn, nhớ lấy những lời quở trách của nàng ta, gật đầu đồng ý.
“Còn về ban thưởng của ngươi, trừ đi thứ đã cho ngươi, bổn công chúa có thể cho ngươi một ân điển nữa.”
Khóe môi cô ta cong lên: “Lời hứa này, có hiệu lực trong một trăm ngày.”
Ta gật đầu đa tạ, sau khi xong việc trong cung, điều đầu tiên là ta quay về rạp hát.
Lúc này trong rạp hát chỉ có An An đang quét sân, lúc ta bước vào, lại cảm thấy tiêu điều không thôi.
An An nhìn thấy ta, lập tức vui mừng mà hét lớn: “A tỷ! Tỷ quay về rồi!”
Vân Nương ôm chậu nước, nghe tiếng mà đến, lúc nhìn thấy ta, vẫn là khó tránh mà rơm rớm nước mắt.
“Nha đầu chết tiệt, còn biết quay về thăm bọn ta một cái – sau khi cô chiến thắng mấy ngày liền cũng không quay về...”
Nói thế, Vân Nương liền rơi lệ, vứt đi chậu nước đó, nước bắn ra khắp đất.
Nàng ta ôm chặt lấy ta, trách mắng nói: “Bình an là được, bình an là được.”
Còn chưa đợi ta nói sến sẩm, nàng ta liền tự mình kéo ta vào phòng của bầu hát, vừa đi vừa nói:
“Mấy ngày trước mọi người hát vở kịch cuối cùng, thấy ngươi chiến thắng quay về liền an tâm, sau đó mạnh ai nấy giải tán.”
Ta nghi hoặc: “Tại sao phải giải tán?”
Vân Nương gõ đầu ta một cái, vẫn xem ta là tỷ muội như xưa, bĩu môi nói.
“Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, ban đầu chuyện của trưởng công chúa, danh tiếng của rạp hát chúng ta...”
“Bầu hát cũng đã sắp không ổn rồi, chỉ đợi gặp mặt ngươi lần cuối cùng. Rạp hát này, sau này chính là do ta quản lý rồi.”
Cuối cùng, nàng ta lại chậc chậc vài tiếng: “Nếu như còn có thể gắng gượng được, ta sẽ bồi dưỡng An An.”
Đi vào trong phòng, bầu hát nhìn thấy ta, ánh mắt sáng lên.
Hồi lâu, ông ấy cũng không nói chuyện, ta biết, ông ấy là không nói chuyện nổi.
Ta nhìn ông ấy cười rồi nhìn ta, tay ra dấu dường như đang hát kịch cho ta.
Đột nhiên hốc mắt ta ướt đẫm.
Lúc câu nói cuối cùng kết thúc, tay của ông ấy cứ như thế không còn sức lực mà rơi xuống.
Vân Nương nhẹ nhàng đem cánh tay đặt lên vai ta, giọng điệu nghẹn ngào.
“Lão già này thật là đáng thất vọng, rõ ràng chỉ thiếu một chút, thì có thể có được khen thưởng của lão tổ tông rồi...”
Ta đứng dậy, sắc mặt kiên định: “Vân Nương, ngươi đi gọi mọi người đều quay trở về đi!”
“Làm gì?” Nàng ta ngạc nhiên.
Ta nghiêm túc nói: “Hát kịch!”
08.
Trưởng công chúa quả nhiên nói được làm được, lập tức ban ân điển, hẹn rằng ba ngày sau đến rạp hát.
Vân Nương vui mừng quá đỗi, khóc mà đem những người cúi đầu buồn bã đều “bắt” quay trở về.
Ta cố ý xin nghỉ với phó tướng của quân doanh, chỉ vì lần này có thể cùng mọi người khua chiêng gõ trống mà tập luyện.
Người trong rạp hát đều biết, đây là lần cuối cùng ta cùng bọn họ hát kịch.
Nhưng lần này, lại không phải là khúc hát duy nhất.
Ngày diễn xuất, đạt được thành công lớn.
Danh tiếng của rạp hát sản nghiệp tổ truyền của bầu hát truyền khắp các nơi trong kinh thành, thậm chí trở thành đoàn hát ngự dụng của hoàng gia.
Ngày ta rời đi, Vân Nương lại dắt An An đem đèn lưu ly đưa cho ta.
Tuy Vân Nương không nỡ, nhưng cũng biết ta không nên ở lại nơi đây, quân doanh mới là chốn về của ta.
Đèn lưu ly đó đã không còn ánh sáng dịu như trước nữa, khi nhìn vào trừ chế tác tinh xảo ra, dường như không có gì khác biệt so với những chiếc đèn tinh xảo kia cả.
“Ta còn nhớ rằng, đèn này lúc đó là do nữ chưởng môn tên Tống Ngâm kia tặng cho ngươi.”
“Nghĩ lại ý nghĩa vô cùng, ngươi cứ lấy đi, đừng có để ở đây khiến đám tiểu tử chết tiệt kia thèm thuồng.”
Ta trịnh trọng nhận lấy, sau đó cúi xuống chạm trán với An An: “An An, muội sẽ bảo vệ ca ca tỷ tỷ thật tốt, đúng chứ?”
Ánh mắt nó kiên nghị, gương mặt nhỏ nghiêm túc: “An An sẽ làm.”
Ta cười nhẹ một tiếng, ôm lấy đèn lưu ly đó xoay người ra khỏi rạp hát.
Vân Nương còn ở sau lưng ta hét: “Nha đầu chết tiệt, nhớ phải thường đến thăm ta đấy!”
Ta đón gió đi về phía trước, một đường về đến Vệ phủ.
Đèn lưu ly đó bị ta đặt ở nơi nổi bật nhất ở trước phòng.
Vừa hay Cốc phó tướng tìm đến cửa, chào hỏi với ta: “Vệ tướng quân!”
“Vệ phủ quả nhiên vẫn như ngày thường, mạt tướng nhìn thấy, cũng rất là hoài niệm...”
Ta đứng chắp tay sau lưng, nhìn cây lớn chọc trời kiêu ngạo giữa sân.
“Chuyện của quá khứ không thể đuổi bắt, , nếu Vệ gia ta có hậu duệ, tổ huấn chính là như lời của tiền bối nói --”
“Đối người nhân nghĩa, nước còn nhà còn, tận trung báo quốc.”
Ta không thể quyết định sự lựa chọn của đời sau, nhưng có thể vì chúng tạo ra tấm gương.
Dù sao, ta là hậu nhân của Vệ gia, còn bọn chúng cũng vậy.
Lúc có hàng ngàn suy nghĩ, Cốc phó tướng lại đưa một vò rượu đến trước mặt ta –
“Ta nói, cha ngươi thật biết giấu, quả nhiên vò nữ nhi hồng lúc ban đầu sinh ra ngươi ở chỗ này!”
Ta đen mặt: “Cốc thúc...” ở không xa, cái lỗ từng chôn vò rượu dưới cây lớn chọc trời đột nhiên lộ ra.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt say sưa của hắn, trong lòng ta lại thả lõng không ít.
Cũng may lần này, ta bảo vệ được nước, bảo vệ được nhà, không thẹn với đời...
-Hết-
Bình luận facebook