Nương ta lãnh đạm như cúc, thích nhất là đả kích lòng tự tin của ta.
Năm ta đến tuổi cập kê, ta được xem là đệ nhất mỹ nhân trong Kinh Thành.
Nhưng người lại lan truyền khắp nơi, lời đồn là ta đã bị hủy dung.
“Đúng thật là trò cười! Con trông như thế này, vậy mà có thể được coi là đệ nhất mỹ nhân? Còn không bằng Tây Thi với Điêu Thuyền, chỉ có vậy mà thôi.”
“Người đời đều thích bắt quàng làm họ. E là bọn họ thấy cha con lên làm tướng quốc, mới nhận xét dối lòng như vậy. Con cần gì phải xem nó là thật?”
Cũng vì chuyện này mà ta đã bị ép phải đeo vải che mặt, che đi dung mạo thật.
Chỉ trong một đêm thanh danh bê bối, trở thành nử tử bị hủy dung đáng tiếc trong lời nói của mọi người.
Cũng may vào năm thứ hai đông cung tuyển tú, thái hậu chỉ rõ muốn ta tham gia điện tuyển.
Vốn ta có ý muốn giành lấy vinh quang cho Giang gia, nên đã khổ luyện kỹ năng múa.
Nhưng nương ta lại hạ thuốc vào trong son phấn của ta.
Hại ta lúc nhảy múa trong điện tuyển, mặt nổi đầy mẩn đỏ, dọa thái hậu ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi không trúng tuyển trở về nhà, ta vô cùng suy sụp.
Nhưng nương thanh đạm như cúc đó của ta, lại nhẹ nhàng mỉm cười với ta:
“Tiểu Từ, con trông xấu xí như vậy! Dù cho là vào cung thật, con làm sao dựa vào tướng mạo, tranh sủng cùng với nhiều phi tần khác được? Con ngoan, nghe lời của nương, vẫn nên gả cho một thư sinh thật thà đi!”
Giờ phút này, thanh danh của ta bị hủy hết.
Đợi đến lúc cha ta làm xong chuyện từ biên quan trở về, ta đã bị nương gả đi một cách qua loa.
Cuối cùng bị tên thư sinh thi trượt đó sau khi say rượu, bị hắn giày vò cho đến ch.
Trước khi ch, ta mới biết được tất cả sự thật.
Thì ra tên thư sinh này là nhi tử của người trong lòng mà nương ta yêu thầm khi còn là thiếu nữ.
Người muốn dùng hôn sự của ta, dùng thế lực của tướng phủ, đổi lấy sự thăng quan tiến chức cho đối phương.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã được trùng sinh trở về năm ta mười sáu tuổi, vào cung tuyển tú.
——
01.
“Nghe nói đại tiểu thư sau trận lửa lớn đó, đã bị hủy hết dung mạo, phu nhân nói hiện giờ tướng mạo của tiểu thư cực kì xấu xí, ai nhìn thấy nửa đêm cũng sẽ gặp ác mộng.”
“Nhưng mà thân hình của tiểu thư mảnh mai xinh đẹp như vậy, ai lại có thể nhìn ra nàng ấy là một nữ tử xấu được chứ?”
Bên tai truyền đến tiếng thảo luận của nha hoàn sau lưng, ta không nhịn được mà nheo mắt.
Nhìn dáng vẻ của nữ tử ở trong hồ.
Ta run tay sờ lên mặt, nước mắt đột ngột rơi xuống.
Đây là vào năm ta mười sáu tuổi.
Năm này, ta sẽ vào cung tuyển tú.
Lúc này, ta mới nhận ra , ta đã được trùng sinh rồi!
Ta vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, không màng được chuyện khác nữa.
Ta phải lập tức đi gặp cha.
Kiếp trước hay kiếp này, người duy nhất đối xử tốt với ta trên đời này chính là cha ta.
Ta xoay người liền chạy, chạy với tốc độ cực kì nhanh, gió nhẹ thổi vải che trên mặt ta ra.
Không có ai biết rằng, thật ra ta căn bản không hề bị hủy dung.
Trận lửa lớn ban đầu đã xảy ra, nhưng ta nhảy ra từ cửa sổ và may mắn chạy thoát.
Nhưng đến khi ta ch, ta mới biết được, trận lửa lớn này là do nương ta sai người phóng hỏa.
Chỉ vì trên tiệc sinh thần mười năm tuổi của ta.
Bị các đại thần khen ngợi một câu:
“Đại tiểu thư dòng chính của nhà tướng quốc, khí chất bất phàm, có thể xứng với đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành.”
Đợi sau khi cha ta tiễn khách ra ngoài xong.
Nương ta lại khinh thường mà nói:
“Chỉ với tướng mạo này của con, làm sao xứng làm đệ nhất mỹ nhân?”
“Không có thừa kế một chút nào của ta, càng huống chi, người sống trên đời, tướng mạo gia thế danh tiếng đều là phù du, con nên xem nhẹ nó đi, không cần phải giữ ở trong lòng.”
Nương ta trước giờ chê bai dung mạo của ta.
Ngũ quan của ta giống với phụ thân, mang khí thế anh hùng lại pha chút linh động của thiếu nữ.
Nhưng lúc không cười, giữa chân mày lại lộ ra một luồng ý lạnh khốc liệt, vẻ ngoài hào phóng tươi sáng được hoàng thất yêu thích nhất.
Nhưng nương ta lại khăng khăng nói tướng mạo ta xấu xí làm người khác ghét.
Nửa năm sau, người lại chê người đến cửa đề thân quá nhiều, làm ồn đến sự thanh tịnh của người.
Nên người đã dứt khoát, sai người phóng hỏa vào phòng của ta.
Ta chạy đến ngoài cửa thư phòng, vừa định đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng tranh cãi của cha nương.
Nương ta nói:
“Ba tháng sau chính là ngày Kinh Từ vào cung tuyển tú! Ta sẽ sai người đưa nó đến chùa thanh tu. Tướng mạo của nó xấu xí như vậy nếu như kinh động đến hoàng thất, ta và chàng có thể chịu trách nhiệm được không?”
“Đều là tại ông, cứ phải thăng quan! Làm một quan mấy phẩm không phải là được rồi sao? Bây giờ cứ phải làm tướng quốc, liên lụy ta và Kinh Từ, con người ông chính là quá chú trọng danh tiết!”
“Dù cho thế nào, Kinh Từ vào cung tuyển tú chỉ làm mất mặt mà thôi, tướng mạo của nó như vậy, thì chỉ có thể gả cho một quan văn thật thà!”
Bốp!
Cha ta không nhịn được đem tách trà hất thẳng xuống đất, lớn tiếng gầm lên:
“Nàng đúng thật là điên rồi!”
“Thánh chỉ ta đã tiếp rồi, bây giờ nàng muốn kháng chỉ không làm theo, lẽ nào muốn cả Giang phủ phải chịu tội danh cả nhà bị tịch thu, tru di cửu tộc sao?”
02.
Hiện tại cha ta là tướng quốc chính nhất phẩm, đứng đầu trăm quan.
Trùng hợp thái tử tuyển phi, bệ hạ tất nhiên có ý để ta vào cung tuyển tú.
Tiếng tranh cãi trong thư phòng bỗng nhiên im bật, ta đẩy cửa bước vào.
Cha ta vội vã quay người lại, từ từ thu lại cơn giận.
Ánh mắt dịu dàng nhìn ta:
“Tiểu Từ, con nghe thấy rồi phải không?”
Ta gật đầu, vén váy ra rồi chậm rãi quỳ xuống.
“Cha, nữ nhi bằng lòng vào cung.”
Thấy ta quỳ xuống, cha ta lập tức kinh ngạc, tay chân luống cuống mà đỡ ta dậy.
“Vào thì vào, dù cho có thể được chọn hay không cha đều không sao cả, con quỳ xuống làm gì?”
Ta đỡ lấy cánh tay của cha, giọt lệ nơi khoé mắt bỗng rơi xuống.
Trong đầu ta hiện lên từng cảnh tượng ở kiếp trước, sự đau lòng và hối hận vô tận lan tràn ra bên ngoài.
Kiếp trước, lúc tuyển tú ta vốn có ý định giành lấy vinh quang cho Giang gia, nên đã khổ luyện kỹ năng múa.
Nhưng nương lại hạ thuốc vào trong son phấn của ta.
Hại ta lúc nhảy múa trong điện tuyển, mặt nổi đầy mẩn đỏ, dọa cho thái hậu ngất xỉu tại chỗ.
Hiện trường hỗn loạn, ta không phải chịu trừng phạt, hoàn toàn là nhờ vào phúc phần của chức quan của cha ta.
Nhưng ta đã suy sụp đến mức đau lòng tuyệt vọng.
Nhưng sau khi trở về nhà, nương ta không những không có chút lo âu, ngược lại còn tươi cười chào đón:
“Kinh Từ, ta đã nói rồi con trông xấu xí như vậy, vào cung sẽ chỉ quấy nhiễu thái hậu mà thôi, con cứ không tin, lần này yên phận rồi chứ?”
“Con ngoan nghe lời của nương, gả cho một thư sinh thật thà là được, nương còn có thể hại con hay sao?”
Danh dự của ta bị hủy hết, đã không còn lòng dạ gì nữa.
Đợi đến khi cha ta làm xong chuyện ở biên quan trở về, ta đã bị nương ta gả đi một cách qua loa.
Gả cho một thư sinh trông thật thà, tên Bùi Thư Thần.
Vào ngày khoa cử công bố kết quả.
Bùi Thư Thần không có tên trên bảng, sau đó hắn đã đến tửu lâu uống đến say mèm.
Sau khi về nhà, liền túm lấy tóc ta, liều mạng dùng bạt tay đánh ta, hết lần này đến lần khác gào thét đánh đập.
Ta thương tích đầy mình, muốn trốn chạy lại bị hắn bắt lại đánh cho còn dữ dội hơn.
“Cha nàng là tướng quốc, ta chỉ muốn làm trạng nguyên mà thôi, thì sao nào? Tại sao trạng nguyên không phải là ta? Rõ ràng mọi chuyện sẽ ổn thỏa chỉ bằng một câu nói của nàng, tại sao lại không giúp ta?”
Ta bị hắn không ngừng giày vò cho đến ch.
Bảy ngày sau khi ta ch, linh hồn của ta vẫn còn ở lại dương gian.
Nhìn thấy người cha ý chí hăng hái của ta bạc đầu chỉ sau một đêm, như điên dại mà cầm kiếm ám sát Bùi Thư Thần.
Lại bị nương ta ngăn lại, không cho cha ta tổn thương hắn chỉ một chút.
Cha ta khí huyết công tâm, lập tức nôn ra máu tươi, ngất xỉu rồi ngã xuống đất.
“Tiểu Từ, cha đến muộn rồi...”
Nghĩ lại đến đây, trái tim ta tựa như bị xé toạc ra đau đớn khó mà chịu được.
Trong lòng ta làm sao có thể không hận?
Ta là đích trưởng nữ của Giang gia, lại gả cho thư sinh có ý đồ không tốt.
Hiện giờ, sống lại một đời, ta muốn nghịch thiên cải mệnh!
Nương ta đừng hòng cản đường ta lần nữa, ta phải khiến người nếm thử mùi vị nhục mạ vô tận, liệu người có còn lãnh đạm như cúc giống hiện giờ hay không!
03.
Cách thời gian tuyển tú còn có ba tháng.
Ta ngồi trên giường mềm mại lười biếng đọc sách, nương ta mặt đầy bực mình mà trừng ta:
“Kinh Từ, nữ tử không tài mới là đức. Con đọc sách nhiều rồi không dễ được chọn đâu, nếu như con thật sự muốn làm thái tử phi, thì nên yên tĩnh mà ngồi ở chỗ này, làm một khúc gỗ!”
“Nhưng mà cũng đúng, dù cho con vào cung rồi, dựa vào vẻ ngoài của con hiện tại cũng không được chọn. Dù sao con là nữ mà lại có ngoại hình như nam nhân, sẽ không có ai thích đâu.”
Đối với lời nói của người ta xem như không nghe thấy, điềm tĩnh mà lật sách.
“Mẫu thân nói đúng, vỗn dĩ con không định trúng tuyển. Tướng mạo của con như vậy, không xứng với thái tử.”
Nương ta vừa ý mà nở nụ cười:
“Con tự hiểu lấy mình là tốt nhất.”
“Qua đợt này chính là sinh thần của cha con. Giang gia trước giờ không thích bắt quàng làm họ, sự náo nhiệt của cõi phàm trần là vô dụng nhất, tiệc thọ của cha con giống với bình thường, cũng không cần tổ chức nữa.”
Ta ngước mắt, ánh mắt rơi lên người của nương.
Từ lúc ta hiểu chuyện, nương ta chưa từng làm cho cha ta một bữa tiệc sinh thần nào đàng hoàng.
Có lúc bà ấy sẽ quên, có lúc thì giả vờ bị bệnh.
Cha ta công vụ bận rộn, chưa từng để ý những thứ này.
Mỗi lần đều là ta làm một bát mì cán bằng tay, đặt trước mặt ông ấy.
Ta đặt sách xuống:
“Sinh thần của cha con mỗi năm chỉ có một lần. Huống chi, nếu như tướng mạo xấu của con truyền vào trong cung, nói không chừng sẽ bị thái tử ghét bỏ trước đó.”
“Cho nên lần này, người không những phải tổ chức, mà còn phải tổ chức thật lớn!”
Nương ta nửa tin nửa ngờ mà nhìn sang ta.
Ta mỉm cười nhẹ, chủ động nắm lấy tay của người:
“Con cũng không muốn vào cung, ở trong cung bị gò bó cả một đời. Con là nữ nhi của người, con làm cái gì cũng là vì tốt cho người.”
“Thái tử không thể nào nhìn trúng một nữ tử vô cùng xấu xí được! Chỉ cần con lộ diện từ trước, dọa sợ mọi người, hoàng thất có lẽ sẽ không để con vào cung tuyển tú.”
Ta là nữ nhi do nương ta thân sinh.
Từ nhỏ đến lớn đều được nuôi dạy vô cùng nghe lời.
Ở Giang phủ trừ tin ta thì nương ta còn có thể tin ai?
Cuối cùng người liền đồng ý, lại bảo ta đến làm buổi yến tiệc này.
Hôm khác, nương ta sai người đưa son phấn đến:
“Tiểu thư, phu nhân đối xử với người tốt thật, biết trên mặt người có vết thương, còn thường hay đưa đến son phấn có tiếng nhất để người trang điểm, không để người mất đi lòng tự tin.”
Nha hoàn đen son phấn đưa cho ta, để ta chải chuốt trang điểm.
Nhìn vào hộp son phấn quen thuộc này, trong lòng ta nguội lạnh.
Kiếp trước, mặt của ta sẽ bị nổi mẩn vào lúc tuyển tú, chính là vì hộp son phấn này có vấn đề!
Lần này, nếu như người lựa chọn đưa son phấn đến trước.
Vậy ta nhất định sẽ khiến người hài lòng!
04.
Những ngày này, ta đều bận việc của tiệc sinh thần.
Ta sai người đưa thiệp mời đến phủ đệ của các quan viên quý tộc.
Lại đích thân chỉ huy, sắp xếp bài trí bên ngoài sân nhà.
Đây dù sao cũng là bữa tiệc hiếm có suốt nhiều năm nay của Giang phủ.
Không thể làm mất mặt của cha ta, bị người khác bàn tán.
Ngày này, nương ta sớm đến xem ta, thấy ta mặt đầy mẩn đỏ, cực kì hài lòng.
Người cố tỏ ra khóc thút thít kinh ngạc:
“Kinh Từ, trên mặt con sao lại nổi nhiều mẩn đỏ như vậy? Nhìn như vậy thật sự rất đáng sợ, đến một chỗ da thịt mịn màng cũng không có ...”
Nhìn vào nữ tử mặt đầy mẩn đỏ trong gương đồng, ánh mắt ta tối lại:
“Dung mạo này của con, sợ rằng sẽ làm cha mất mặt.”
“Nương, con có thể nào không tham gia yến tiệc được không?”
Nương ta đảo mắt, nghiêm mặt lại:
“Làm sao có thể được? Con không tham gia, yến tiệc này tổ chức còn có ý nghĩa gì không?”
Như ước muốn của nương ta, ta vẫn lộ diện trên yến tiệc.
Lần này tổ chức yến tiệc, phô trương thanh thế, toàn bộ người trong kinh thành đều biết là chúc mừng cho sinh thần của cha ta.
Người quyền cao chức trọng lần lượt đưa đến lễ vật mừng thọ, đặt ở một chỗ.
Đại thần khắp triều đều theo lời mời mà đến, thậm chí có những đại thần trực tiếp đưa gia quyến cùng đến tham dự.
Nương ta vô cùng hài lòng mà nhìn tất cả mọi thứ.
Bởi vì khách ngày càng nhiều, danh tiếng của ta có thể bị hủy càng nhanh!
Người liếc nhìn ta một cái, thấy trên mặt ta đeo vải che mặt, không nhìn được mà chau mày:
“Kinh Từ, nương nói với con thế nào? Bảo con lộ mặt trên yến tiệc!”
Ta ấm ức mà nhíu mày:
“Nương, con không dám, bộ dạng này của con e là sẽ dọa cho trẻ nhỏ khóc mất.”
Nương ta lập tức đưa ta đến giữa yến tiệc.
Người nắm lấy ta của ta, nhẹ giọng nói:
“Tiểu nữ mặt mũi xấu xí, không dễ lộ mặt, vẫn mong các vị đừng trách.”
Nghe xong, mọi người đều không nhịn được mà dời ánh mắt lên người ta.
“Sớm đã nghe nói Giang tiểu thư cực kì xấu xí, nghe nói là ở trong trận lửa lớn bị hủy dung rồi!”
“Ngươi nghe nhầm rồi nhỉ? Ta nghe lời đồn nói, rõ ràng trên mặt nàng ấy đầy rỗ, làn da khô héo, căn bản không nhìn nổi!”
“Không đúng! Trước đây Vương mỗ may mắn được gặp Giang tiểu thư một lần, lúc đó nàng ấy còn là đoan trang xinh xắn, trong vòng một năm này, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?”
Cuối cùng có người không nhịn được đập bàn hét lên:
“Dù cho Giang tiểu thư tướng mạo xấu xí, cũng không nên dùng vải che mặt cho mọi người xem, đây không phải là không tôn trọng bọn ta rồi sao?”
“Đúng thế, đây dù sao cũng là Giang gia, Giang tiểu thư tại sao lại không tháo vải che mặt ra!”
Mắt thấy mọi người đều mong đợi ta vén vải che mặt ra, đi đến bước mà nương ta vừa ý.
Nương ta giả vờ đáng thương, đau khổ nói:
“Tiểu nữ xấu đến mức không bằng cả ăn mày trên phố, nếu như các vị thật sự muốn nhìn xem, làm phiền hãy chuẩn bị cho tốt!”
Nói xong, nương ta không màng sự ngăn cản của ta, đích thân vén vải che mặt của ta ra!
Đến khi cha ta từ sảnh chính nhanh bước chạy đến, cũng không kịp ngăn cản.
Giây tiếp theo, gương mặt của ta liền bại lộ trước mặt mọi người.
Trong mắt người đầy bất lực, cố ý nhấn mạnh giọng nói, ắt phải hủy đi danh tiếng của ta.
“Các người xem, sau khi tiểu nữ mắc bệnh lạ, gương mặt này liền không còn cách nào lấy lại được nữa!”
Nhìn thấy dung mạo của ta, mọi người đều im lặng phăng phắc, ánh mắt nhìn chằm, đến thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
Nương ta cho rằng bọn họ bị dung mạo của ta bị dọa sợ rồi.
Người lập tức vui vẻ tươi cười:
“Các người đừng sợ, tuy tiểu nữ tướng mạo xấu, nhưng nó tính cách hiền lành, vô cùng hào phóng, cũng là một đứa trẻ ngoan!”
Vừa nói xong, nương liền nhìn sang ta.
Nhưng lúc ánh mắt va vào dung mạo của ta.
Nụ cười trên khóe miệng của người lập tức thu lại, sắc mặt dần trở nên trắng bệch khó coi.
05.
“Giang phu nhân, bà cũng biết nói đùa quá rồi. Giang tiểu thư tuổi trẻ mỹ mạo, làn da trắng trẻo, đây không dính dáng chút gì đến vô cùng xấu xí cả.”
“Dung mạo như vậy vô cùng hiếm thấy trong kinh thành, khó trách tướng quốc đại nhân lại đem tiểu thư giấu kĩ như vậy!”
Mẩn đỏ ban đầu là để lừa gạt nương ta, ta đã cố ý dùng son phấn thoa lên.
Trên yến tiệc, đương nhiên ta không thể để mặt đầy mẩn đỏ đi gặp người khác.
Chỉ cần những đại thần này nhìn thấy dáng vẻ của ta, lời đồn bị hủy dung tự nhiên sẽ biến mất.
Nhìn vào dung mạo của ta, sắc mặt của nương ngày càng u ám lạnh lẽo.
“Giang Kinh Từ, là con cố ý đúng không?”
Sắc mặt của người lạnh lại, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai ta:
“Ta thấy con và cha con như nhau, đều là kẻ ngu ngốc thích khoe mẽ gây chuyện khắp nơi!”
Trên yến tiệc toàn là đại thần trong triều, nhân vật lớn có mặt mũi.
Nếu như bây giờ ta làm ầm ĩ lên với nương ta, người mất mặt là cha ta, là bộ mặt của Giang phủ.
Ta hít sâu một hơi, vô tội mà nói:
“Nương, con cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì nữa? Có thể dị ứng trước đây, tự động khỏi hẳn rồi.”
Nương ta cố nhịn cơn giận, lạnh mặt đến ngồi bên cạnh cha ta.
Bên nặng bên nhẹ trong lòng người tỏ rõ nhất.
Đến khi yến tiệc kết thúc, cũng có không ít người nói với cha ta:
“Lệnh thiên kim dung mạo khuynh thành, che giấu đi không phải là đáng tiếc hay sao?”
“Trước đây còn lo thật sự bị thiêu hủy đi gương mặt. Hiện giờ, Kinh Từ lại trổ mã vẻ ngoài như vậy, Giang tướng quốc xem như có thể yên tâm rồi.”
Đợi cha ta tiễn khách quý ra về, trong sảnh chính chỉ còn lại ta và nương.
Người nhìn chằm ta, nụ cười trên mặt thoáng chốc biến mất.
“Giang Kinh Từ, là con thành tâm đúng chứ? Mặt của con rốt cuộc làm sao khỏi hẳn! Hay là con chưa từng bị nổi mẩn đỏ?”
Nương ta từ nhỏ đã sinh ra trong nhà cao cửa rộng, tâm tư của người thâm sâu cực kì.
Nếu như bây giờ ta lấy cứng chọi cứng với người, làm sao người có thể chịu để yên?
Ta mặt đầy ấm ức, vô tội đáp:
“Sáng hôm nay mẩn đỏ trên mặt đã mờ đi không ít, con sợ dọa đến trẻ nhỏ nên đeo vải che mặt lên, con cũng không ngờ mẩn đỏ lại có thể khỏi nhanh như vậy!”
Nương ta chính người hạ thuốc ta, bên trong có thành phần gì người đều rõ.
Kiếp trước, mặt của ta dưỡng nửa tháng cũng chưa khỏi hẳn, để lại không ít vết đỏ.
Bây giờ ta nói lời thế này, căn bản không thể lừa gạt được nương.
Nương ta mặt trầm xuống, nghiêm giọng ra lệnh nói:
“Con bớt ăn nói hàm hồ ở đây đi, dám làm trái lệnh của trưởng bối, lập tức đi đến từ đường quỳ cho ta!”
Cha ta vừa đúng lúc tiễn khách quý quay về, vừa hay nghe thấy câu nói này của nương.
Ông ấy mặt đầy nổi giận:
“Nàng có tư cách gì nói Tiểu Từ! Nó ở trên yến tiệc giành lấy vinh dự cho Giang gia có gì sai? Nữ nhi của Giang Đình ta dù cho dung mạo là đẹp hay xấu, đều không đến mức không thể gặp người khác! Ngược lại là nàng suốt ngày trách tội Tiểu Từ, có gì để yên tâm chứ?”
“Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy nàng sinh ra nó, ta cũng hoài nghi nàng không phải là mẫu thân của nó đấy!”
“Khoảng thời gian gần đây, nàng đối với nó không đánh thì là mắng! Rốt cuộc là nàng nhắm vào nó hay là đang nhắm vào ta!”
Cha ta càng nói càng giận, trong mắt toàn là tức giận.
Hạ nhân khắp nơi đều sợ đến cúi đầu, không dám lên tiếng.
Nương ta bị hét đến giật mình, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Thoáng chốc người đỏ mắt, vô cùng uất ức mà trừng ta.
06.
Quan hệ của nương ta và cha ta không tốt.
Nhưng cha ta chưa từng có lời oán trách, vẫn luôn xuôi theo tính khí lạ lùng của nương ta, hiếm khi nổi giận với người.
Nhưng hiện giờ, vì chuyện của ta cha ta nhiều lần nổi giận với nương ta.
Người không dám làm ra chuyện gì với cha ta, liền đem oán hận uất ức trong lòng toàn bộ ghi lên đầu ta.
Đợi nương ta phản ứng lại.
Người lập tức thẳng tấm lưng, không để ai trong mắt mà nói:
“Các người bắt quàng làm họ, làm bộ làm tịch khắp nơi, còn muốn ta phối hợp với các người diễn kịch? Ta chướng mắt nhất chính là diện mạo phàm tục này của các người!”
“Ta sinh ra trong thế gia cao quý, hiện giờ là phu nhân của chính nhất phẩm tướng quốc. Tô Nguyên Tuyết ta tuyệt đối sẽ không hạ thấp mình, gặp dịp thì chơi với các người!”
Nương ta mặt đầy ghét bỏ mà trừng cha con ta:
“Ghê tởm! Thô bỉ!”
Cha ta bị chọc tức đến toàn thân run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi.
Ta lập tức kéo lấy tay áo cha ta, lo lắng mà nhìn ông ấy.
Cha ta nhắm mắt lại, không có sức lực mà nói:
“Đưa phu nhân về phòng cấm túc một tháng, nếu như còn không biết hối cải, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng hòng ra ngoài nữa!”
Quản gia lập tức sai nha hoàn đi lên trên, đỡ lấy cánh tay của nương ta, cưỡng ép kéo nương ta đi.
Trước khi đi, nương ta vẫn cao ngạo dửng dưng, người cười lạnh một tiếng:
“Cấm túc thì đã sao? Chỉ cần trong lòng trong sạch, vô tình vô dục, thì ở đâu cũng như nhau!”
Những ngày tháng nương ta bị cấm túc, ta và cha ta cũng xem như trải qua một cuộc sống yên tĩnh.
Nhưng nương ta rất nhanh liền không chịu được, nhất định ra ngoài.
Cha ta căn bản không quản nương, đúng giờ sai hạ nhân đưa cơm vào là đủ.
Còn ta trong một tháng này, bỏ ra số vàng lớn để tìm thần y.
Kiếp trước, cha ta lửa giận công tâm, hoàn toàn bệnh nặng.
Sợ rằng là trong tim có vấn đề, bắt buộc phải tìm được thần y chữa trị.
Nhưng thiên hạ đệ nhất thần y này, Phương Vô Cữu, rất khó gặp được mặt thật.
Chớp mắt qua một tháng, lệnh cấm túc của nương ta đã hết.
Người lại có thể tự do hoạt động trong phủ.
Lần này, người dường như thật sự biết lỗi vậy, bắt đầu chăm sóc chu đáo với cha ta.
Từ lúc ta sinh ra đến nay, lần đầu tiên người mang cháo nóng đến phòng của ta.
“Tiểu Từ, từ lúc cấm túc trong một tháng này, ta suy ngẫm lỗi sai của ta, con cái có con đường phải đi của riêng mình, ta không nên ngăn cản con.”
Ánh mắt người tối lại, giọng điệu vô cùng đáng thương:
“Ta làm như vậy còn không phải là vì tốt cho con sao, không muốn để con vào cung tuyển tú trở thành thái tử phi, trong cung nhiều quy tắc, đâu phải loại ... nữ tử có phẩm hạnh như con có thể vào chứ?”
“Cứ ở bên cạnh nương như vậy, yên ổn mà gả cho một thư sinh hoặc quan văn là được rồi, cần gì phải để ý quyền lợi địa vị?”
Nói xong, người lại đem chén cháo nóng đẩy đến trước mặt ta.
“Nhân lúc còn nóng con mau uống nó đi.”
Từ hành động hạ độc vào son phấn của người lần trước mà nói.
Ta hợp lý mà hoài nghi trong chén cháo này của người e rằng cũng đã hạ độc.
Nếu không, làm sao người lại tha thiết như vậy?
Mười mấy năm nay tư tưởng lãnh đạm như cúc của người sẽ không vì một lần cấm túc, mà dễ dàng hiểu rõ rồi thay đổi.
Khẳng định người đã nghĩ ra chiêu thức mới để đối phó ta!
7.
Ta bưng chén cháo nóng lên, thổi nhẹ vài cái.
Còn chưa đưa đến bên miệng, ngón tay liền trượt, một chén cháo rơi thẳng xuống đất thật mạnh.
Ta làm bộ làm tịch mà kinh hô một tiếng:
“Nóng quá.”
Thoáng chốc nương ta đen mặt lại.
Ánh mắt u ám của người nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt giăng đầy ý lạnh.
“Nương, nóng quá con cầm không chắc....”
Nương ta cười lạnh một tiếng:
“Con là sợ ta hạ độc con phải không?”
Ta lập tức vô tội mà lắc đầu.
Nương ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nghi ngờ nhìn ta:
“Con là do ta sinh ra, cũng là ta nuôi lớn, con đang nghĩ cái gì ta còn không rõ hay sao?”
“Ta đã đồng ý cho con vào cung tuyển tú, thì sẽ không ra tay ngăn cản!”
Người cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy khinh thường:
“Càng huống chi, thủ đoạn vụng về như vậy ta cũng không thèm dùng.”
“Con khiến ta quá thất vọng rồi, Kinh Từ.”
Nói xong, nương ta phất tay áo bỏ đi, lười quan tâm đến ta nữa.
Ta nhìn chén cháo dưới đất, lấy ra kim bạc nhẹ nhàng đặt lên, kiểm tra.
Kim bạc không có chuyển màu đen, chứng minh không có độc.
Người sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, lẽ nào ...
Ta nhìn xem xung quanh, cũng không phát hiện trong phòng có gì lạ thường.
Mấy ngày tiếp theo đây, nương ta không còn đến phòng của ta nữa.
Nhưng kì lạ đó là.
Vết thủ cung sa trên cánh tay ta lại trở nên nhạt đi không ít.
Quý nữ thế gia trong triều đại này vẫn thịnh hành kiểu điểm thủ cung sa này.
Nghe nói là vào lúc bọn ta còn nhỏ liền cấy vào trong cơ thể, đợi gả đi sau khi động phòng mới biến mất.
Trừ phi là thoa lên dược liệu đặc biệt, mới dẫn đến thủ cung sa dần dần tróc đi.
Thế mà, vào cung tuyển tú lại có bước kiểm tra cơ thể.
Nếu như thủ cung sa trên tay ta hoàn toàn biến mất.
E rằng ta sẽ trở thành trò cười trong lần tuyển tú, khiến Giang gia nhục nhã.
Càng khiến người khác cảm thấy kì lạ đó là, ta căn bản không biết trúng độc lúc nào?
Xem ra là nương ta không tiếc mọi giá, ngăn cản ta vào cung, sau đó đem ta gả cho Bùi Thư Thần.
Rất nhanh, thủ cung sa trên cánh tay ta liền bắt đầu càng ngày càng nhạt.
Dường như là không nhìn ra vết ấn sặc sỡ ban đầu nữa.
“Kinh Từ, qua một tháng nữa thì đến ngày con phải vào cung rồi.”
Nương ta lấy ra thước may đồ, muốn đo dáng người cho ta.
“Ta sai tú nương tốt nhất kinh thành đặt may y phục cho con. Dù sao con là đích tiểu thư của Giang gia, sau khi nhập cung không thể làm mất khí thế của Giang gia.”
Ta hơi cong khóe môi, đoán ra mục đích hành động của người, chẳng qua là muốn xác nhận thủ cung sa có còn hay không.
Ta chủ động cởi ngoại y ra, lộ ra cánh tay thon dài.
Mặc cho người đo tay dài vai rộng.
Người vừa nhìn liền thấy thủ cung sa trên tay ta đã biến mất rồi.
Nương ta lập tức kinh hô một tiếng:
“Trời ơi! Thủ cung sa của con sao lại mất rồi!”
08.
Người bụm chặt miệng, mắt đầy kinh ngạc:
“Giang gia làm sao lại sinh ra một nữ tử chưa gả đi đã mất trinh tiết như con!”
Nhìn thấy diễn xuất giả dối làm màu của người, ta đè nén nụ cười nơi khóe môi, ấm ức nói:
“Nương, con cũng không biết sao lại đột nhiên biến mất nữa, con là nữ nhi của người, người nhất định sẽ không nói với người khác có đúng không?”
Ta chua xót mà rơi nước mắt:
“Con là một thân trong sạch, nhưng thủ cung sa lại vô duyên vô cớ biến mất, nương!”
Nương ta vươn tay ôm lấy ta, ôn nhu an ủi:
“Kinh Từ, con là nữ nhi do ta sinh ra, ta hại ai cũng sẽ không hại con!”
Có sự bảo đảm của người, ta giả vờ thở phào một hơi.
Để người tạm thời yên tâm, sẽ không cố ý nhằm vào ta.
Chỉ cần khiến người biết thủ cung sa của ta mất rồi, mục đích của người đã đạt được rồi.
Nhưng người lại đột nhiên nói:
“Con như vậy, nương rất lo lắng.”
“Giang phủ trông coi nghiêm ngặt, sao lại khiến nghịch tặc lẫn vào trong phủ? Huống chi, cách làm người tính cách của con, người làm mẫu thân còn không hiểu rõ sao?”
Trong mắt người một mảng kiên quyết, thống hận nói:
“Khẳng định là có yêu ma quỷ quái làm loạn, thủ cung sa của con mới đột nhiên biến mất! Ta phải đi đến chùa cầu phúc thay con, bảo vệ con bình an!”
Kiếp trước, ta nghe Bùi Thư Thần từng nói trước khi hắn thi cử, vẫn luôn ở trong chùa của hoàng thất đọc sách.
Nơi đó có cung cấp chỗ để đọc sách miễn phí cho người đọc sách, chỉ là vào trong chùa cần phải có lệnh bài.
Hôm nay, nương ta đột nhiên muốn đi đến chùa cầu phúc, nói không chừng chính là vì đi tìm Bùi Thư Thần.
Nhưng người không biết là, thái tử và thái hậu hiện giờ cũng ở trong ngôi chùa này cầu phúc vì nước.
Khoảng thời gian trước, cha ta từng nói nơi đi của thái tử với ta.
Kiểu hành tung bí mật này của hoàng thất, có rất ít người biết.
Thấy nương ta muốn đi, ta lập tức kéo lấy tay áo của người:
“Nương, con cũng muốn đi, con thành tâm cầu phúc, nói không chừng sẽ có kì tích xảy ra.”
Nương ta nghi ngờ mà nhìn ta.
Người khẽ cười, lộ ra nụ cười tự cho mình là đúng:
“Được, nói không chừng có thể ở trong chùa, gặp được như ý lang quân của con.”
09.
Ta thầm thở phào một hơi.
Ta đứng trước cửa sổ, tiễn bóng lưng rời đi của nương ta, hơi rũ mắt, liền nhìn thấy hoa mẫu đơn trước cửa sổ.
Trước giờ ta thích mẫu đơn, trong phòng sẽ luôn đặt vài cây mẫu đơn.
Nhưng mẫu đơn này trông có chút không đúng, màu sắc không đủ tươi mới, phần gốc xuất hiện đốm đen nhỏ.
Ta nhấc chậu hoa mẫu đơn lên, ngón tay vừa buông.
Lạch cạch một tiếng giòn giã!
Chậu hoa mẫu đơn rơi xuống đất.
Nhìn thấy trong bùn đất trộn lẫn với bột trắng, loại bột này tỏa ra mùi hôi nồng nặc.
Ta lập tức bụm chặt mũi miệng lại, đem toàn bộ số bột này gom lại một chỗ.
Ta treo thưởng số vàng lớn tìm thần y, đã có được tung tích.
Nhân đêm tối, ta đưa theo nha hoàn tâm phúc, bí mật đi đến chỗ ở của thần y, thuận tiện đem loại bột này cho ông ấy.
Ông ấy cau mày, liên tục chặc lưỡi:
“Rốt cuộc là ai mà nhẫn tâm như vậy, lại hạ độc thủ với ngươi như vậy!”
“Loại thuốc bột này không quá nguy hại đối với sự sinh sản của thực vật, nhưng một khi có nữ tử hít vào trong cơ thể, dù cho là nữ tử thân tâm trong sạch cũng sẽ phải chịu tổn thương không thể cứu vãn được, ví dụ như thủ cung sa dần dần biến mất, thể hàn lắm bệnh.”
Nữ tử chú trọng nhất đó chính là danh tiết.
Dù cho nữ tử không để ý, gả đến phu gia rồi.
Cũng sẽ bị trách cứ oán hận, mùi vị bị người kì thị này vô cùng khó chịu.
Ta siết chặt lòng bàn tay:
“Vậy ngài có cách giải quyết không?”
Ông ấy bĩu môi:
“Tìm đến ta, xem như ngươi tìm đúng người rồi.”
“Chỉ cần ngân lượng của ngươi đầy đủ, ta đều có thể từ chỗ của diêm vương gia giành người lại cho ngươi. Càng đừng nói thủ cung sa nho nhỏ này!”
Ta quyết đoán đem một sấp ngân phiếu đặt ở trước mặt ông ấy:
“Giúp ta giải độc, thuận tiện đến Giang phủ bắt mạch cho cha ta.”
Ông ta nhận lấy tiền, tất cả đều dễ nói chuyện.
Nhưng thủ cung sa vốn chính là từ từ biến mất, dù cho uống thuốc giải rồi cũng sẽ không lập tức thấy hiện quả.
Hai ngày sau, nương ta liền xuất phát đến chùa của hoàng thất.
Trên đường, ta vẫn luôn đọc sách, lười mà nhìn thẳng tranh biện với nương ta.
Cho đến khi xuống xe ngựa, nương ta được người dìu xuống.
Nương không đợi được mà xông vào trong chùa.
Rất nhanh liền nhìn thấy Bùi Thư Thần ở ngoài sân của chùa.
Gặp lại hắn lần nữa, ý hận trong lòng ta như sóng lớn trên sông mà dâng lên.
10.
Bùi Thư Thần một thân y phục vải thô, tay cầm cuộn sách, ngồi trước bàn đá tĩnh tâm đọc sách.
Nương ta nhanh bước đi đến phía trước, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Người thấp giọng lẩm bẩm:
“Cho rằng là dáng vẻ của cố nhân, thì ra là nhi tử của chàng ấy...”
Ta liếc xem bộ dạng vui mừng của người một cái, khóe miệng vô thức mà cong lên.
Người nhìn thấy Bùi Thư Thần, nhất định rất nóng lòng mà muốn nhìn thấy bạch nguyệt quang thời niên thiếu của người.
Kiếp trước, cho đến khi ta chết rồi ta mới biết được, mục tiêu trước giờ của nương ta là để ta gả cho Bùi Thư Thần.
Người chỉ là muốn dùng thế lực của Giang gia giúp đỡ Bùi Thư Thần, phát triển gia nghiệp thế lực của Bùi gia, thay đổi hoàn cảnh khó khăn của họ.
Người muốn cha ta giúp đỡ con rể tiến vào quan trường, một đường lên như diều gặp gió.
Chỉ bởi vì phụ thân của Bùi Thư Thần, là người trong lòng của nương ta ngày xưa.
Có lẽ ánh mắt của người quá cháy bỏng, thoáng chốc liền kinh động đến Bùi Thư Thần.
“Vị phu nhân này ...”
Bùi Thư Thần đứng dậy, bối rối mà nắm chặt sách.
Lúc nói chuyện với hắn, giọng điệu của nương ta cũng dịu dàng đi không ít.
Người nhẹ giọng nói: “Tại sao ngươi lại ở đây đọc sách...”
Bùi Thư Thần thẳng thắn nói:
“Sách ở đây là ân điển của hoàng thất, miễn phí cho học trò đọc. Tại hạ gia cảnh bần hàn, chỉ có thể đọc sách ở đây.”
Ánh mắt hắn tối lại, kiên định lạ thường đáp:
“Ta chỉ cầu thi được công danh, thoát khỏi số phận của thế tục.”
Nương ta thấy cảm động, chủ động gọi ta đến:
“Tiểu Từ, con xem vị công tử này cầu tiến như vậy, đây mới là như ý lang quân của con.”
“Con đừng mơ mộng hão huyền nữa, hiện giờ con ...”
Nương ta lướt mắt đến cánh tay ta một cái, muốn nói lại thôi.
Nhìn gương mặt đó của Bùi Thư Thần, trong đầu ta liên tục nhớ lại hành động hắn giơ tay lên tàn bạo đánh ta.
Ta phụt cười một tiếng:
“Con là đích tiểu thư của Giang gia. Người lại muốn để con gả cho một thư sinh nghèo nàn! Rốt cuộc là người muốn tốt cho con, hay là muốn hại con?”
Ta cố ý nhấn mạnh giọng nói, cố ý lôi thân phận địa vị ra.
Nói thế, ta đi thẳng về phía trước, nhấc chân lên núi vào nội viện của chùa.
Hiện giờ nương ta có thể tìm được Bùi Thư Thần, nhất định rất nhanh cũng có thể tìm thấy phụ thân của Bùi Thư Thần.
Chàng thiếu niên mà người nhớ mãi không quên, nhất định rất muốn gặp lại một lần?
Ta mang theo sự thành tâm thành ý đến cầu phúc, che chở triều ta phồn vinh hưng thịnh, bách tính an khang thuận lợi.
Che chở cha ta một đời bình an, sống lâu trăm tuổi.
Hai ngày này, ta đều theo sư thái cầu phúc dâng hương, niệm kinh ăn chay.
Ngược lại là nương ta tâm tư căn bản không ở trong chùa.
Người thường hay đi ra ngoài sân nhìn Bùi Thư Thần.
Mỗi lần đều sẽ bước đi nhẹ nhàng mà trở về, trên mặt lộ ra thần sắc mãn nguyện.
Trên mặt nương ta ta lại nhìn ra vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân.
Ta không nhịn được mà rùng mình, đúng thật là kinh khủng!
Ở nội viện, ta chưa từng nhìn thấy thái tử.
Chỗ ở của thái hậu có người giúp đỡ, trong nội viện chỉ có sư thái mới có thể vào phòng xin chỉ thị.
Nương ta nhìn thấy ta và Bùi Thư Thần không có chút tiến triển, ngược lại có chút gấp gáp.
Người lạnh mặt lại, dạy dỗ ta:
“Bùi công tử tuấn tú lịch sự, phối với con là dư sức, con còn ở đây kén cá chọn canh? Nếu không phải cha con, thì con chẳng là cái gì cả!”
Ta mỉm cười nhẹ, cao giọng nói:
“Con là thái tử phi dự tuyển của thái tử, Bùi Thư Thần hắn sao có thể xứng được?”
“Huống chi! Mẫu thân, ở đây có người nhìn đấy, người thật muốn đem chuyện làm ầm ĩ, đối với hai ta đều không có lợi.”
Nương ta có điên hơn cũng phải chú ý đến thể diện của hoàng thất, chú ý đến thân phận hiện tại của ta.
Lập tức sắp đến ngày vào cung tuyển tú.
Nếu như hiện giờ người làm ầm ĩ ra trò, cả Giang phủ đều phải gặp nạn cùng.
Ta cho rằng nương ta vẫn có chút lý trí, nhưng...
Một đêm trước khi về phủ, ta vốn muốn về phòng nghỉ ngơi, để nương ta cưỡng ép kéo đến ngồi uống trà ở đình nghỉ mát.
Người thay ta rót một ly trà, đặt ở trước mặt ta.
“Kinh Từ, sau khi về phủ con liền phải vào cung rồi...”
Trên mặt người lộ ra vẻ lo lắng:
“Đến thủ cung sa con cũng không có, vào ngày nhập cung chính là lúc con bị hủy hết danh dự. Chi bằng hiện giờ con cùng Bùi công tử tu thành chính quả đi, đến lúc đó cha con nhất định sẽ nghĩ cách giúp con xoay chuyển!”
Nhìn chén trà này, ta không nhịn được mà nheo mắt.
“Mẫu thân, thì ra người còn biết con sẽ bị hủy hết danh dự...”
Nương ta lắc đầu:
“Hiện giờ con không nghe lời của vi nương, ta cũng không nói nữa, uống trà đi!”
Người uống hết nước trà trong ly, ánh mắt rơi lên người ta.
Ta cong môi cười, ở trước mặt người, đem ly trà này uống sạch sẽ.
Khoảnh khắc người rót trà, đã hạ thuốc cho ta.
Ta lại muốn xem xem ... người muốn giở cái trò gì!
11.
Đợi người rời đi, ta liền về phòng.
Trên đường về phòng, toàn thân khô nóng một hồi, giống như bốc lửa vậy, không có được một chút an ủi.
Nương đã hạ thuốc ta.
Ta lấy ra thuốc giải từ trong túi, thuận tay uống vào.
Ở chỗ của thần y ta lấy được không ít bảo bối, nếu không cũng sẽ không to gan mà yên tâm uống trà như vậy.
Đợi tác dụng của thuốc được giải trừ rồi, ta mới về phòng.
Nhìn thấy trong phòng có bóng người, ta lập tức lấy ra củi gỗ nắm chặt trong tay.
Đợi giây phút đẩy cửa ra, Bùi Thư Thần buông sách xuống, đón tới:
“Giang tiểu thư, cuối cùng cũng quay về rồi...”
Nói thế, hắn liền vươn tay kéo lấy ta.
Ta lập tức lùi về phía sau một bước, nhẹ giọng nhắc nhở hắn:
“Bùi công tử cẩn thận, sau lưng ngươi có người.”
Bùi Thư Thần lập tức xoay người, vào lúc hắn xoay người, ta đã giơ củi gỗ lên tàn nhẫn đập vào cổ hắn.
Đồ háo sắc!
Uổng là người đọc sách!
Khảng định hắn đã nghe theo sự sắp xếp của nương ta, lợi dụng thân phận của nương ta vào được nội viện.
Bùi Thư Thần ngất xỉu tại chỗ.
Nam nhân trốn ở phía sau bình phong, mới từ từ đi ra:
“Mấy năm không gặp, thủ đoạn của Kinh Từ muội muội độc ác hơn chút rồi.”
Hắn một thân áo xanh, thanh nhã mà tôn quý, thần sắc bình tĩnh xa cách, chỉ có ý cười giữa mày là lộ ra tâm trạng tốt lúc bây giờ.
Nhìn thấy hắn, trong đầu ta thoáng chốc nhớ lại ngày tuyển tú của kiếp trước.
Hôm đó vì gương mặt của ta, làm thái hậu kinh sợ.
Thái tử lại vô duyên vô cớ, không màng tất cả muốn lấy ta vào đông cung, thậm chí muốn làm trái hoàng mệnh.
Chỉ là ta của lúc đó, bộ dạng thật sự rất đáng sợ.
Tú nữ khắp nơi đều bị ta dọa cho chạy mất.
Danh tiếng của ta bị hủy hết, không dám có suy nghĩ dư thừa nữa, liên lụy nhiều người hơn, chỉ đành quỳ xuống xin thái tử buông tha cho ta.
Thái tử liếc ta một cái, hơi cau mày lại:
“Muội đang nghĩ gì đấy?”
Ta và thái tử đã có nhiều năm không gặp.
Ta và hắn chẳng qua là có tình ý lúc nhỏ, sau khi lớn lên vì tránh hiềm nghi, phần tình ý này sớm đã bị cắt đứt từ đó.
Ta nghiêng người, hành lễ:
“Thần nữ Giang Kinh Từ tham kiến điện hạ.”
Sắc mặt Tiêu Lệ thay đổi, nụ cười nơi khóe miệng dần dần thu lại.
Ánh mắt của hắn thoáng hiện lên vài phần oán trách giận hờn:
“Muội và ta lại xa cách đến mức này rồi! Rõ ràng ba năm trước còn sẽ viết thư cho ta, lúc còn nhỏ muội đưa ta ra khỏi cung, muội giúp ta đắp người tuyết, cũng là muội đưa ta ra khỏi cơn ác mộng mẫu thân qua đời.”
“Giang Kinh Từ, ta sắp phải tuyển phi, cho nên cố ý sớm tiết lộ hành tung ta ở trong chùa cho cha muội. Khó khăn lắm mới đợi được muội đến, ta cho rằng muội sẽ đến tìm ta. Đến cuối cùng, muội lại muốn lên đường về phủ. Là ta đến tìm muội, chỉ vì gặp mặt muội một lần ...”
“Muội...”
Tiêu Lệ còn muốn gì nữa đó, ta lập tức đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng.
“E rằng có người đến rồi, ta đi trước đây.”
Tiêu Lệ vốn đã tức giận, bây giờ càng tức hơn.
“Ta còn chưa hỏi rõ ràng, nam nhân ở trong phòng muội là chuyện như thế nào, muội đã muốn đi?”
Ta nhìn cũng không nhìn hắn, vén cửa sổ lên liền nhảy xuống.
Hắn lập tức kéo chặt cổ tay ta, buồn bã nói:
“Đây là phòng của muội, người nên nhảy ra cửa sổ là ta!”
Ta nhướng mày:
“Vậy cùng nhau đi?”
Ta nhảy xuống cửa sổ, chưa đợi hắn nhảy xuống.
Cảnh cửa đã đóng lại rồi.
Ta kịp thời lấy hai quyển sách ở cách vách, trấn định mà bước ra cửa phòng.
Đợi lúc ta quay lại, trước cửa phòng ta đã vây kín người rồi.
Không chỉ có sư thái ở trong chùa, còn có nữ quyến của các đại thần tu hành trong chùa, cùng với thái hậu đứng ở hành lang.
Đúng thật là rất náo nhiệt.
Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng kinh hô của nương ta:
“Điện hạ, sao người lạo ở trong phòng của Kinh Từ!”
Không đợi Tiêu Lệ trả lời, ta đã xuất hiện ở giữa đám đông.
Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của bọn họ:
“Đây không phải là Giang tiểu thư sao?”
“Kinh Từ rõ ràng ở bên ngoài, nương nàng ta lại cứ nói có nam nhân vào phòng của nàng ta, đang cùng với nam nhân ...”
“Nam nhân này không phải là thái tử đó chứ? Dù cho là muốn vào cung tuyển tú, nàng ta cũng không cần gấp như vậy chứ!”
Ta nắm chặt hai cuốn sách cổ, nhẹ giọng đáp:
“Điện hạ đến để tìm ta lấy hai quyển sách, sao chỉ trong chớp mắt, chỗ này đã có nhiều người vậy kín như vậy!”
12.
Nương ta trước tiên hạ thuốc cho ta, rồi lại đưa Bùi Thư Thần đến phòng của ta.
Nếu như vậy, người mời những người này đến xem, liền có thể chứng thực danh tiếng ta không còn trinh khiết.
Người bày mưu tính kế, không tiếc mọi giá chính là vì giúp đỡ Bùi Thư Thần.
Ta bước lên trên, đem sách đưa ra:
“Điện hạ, đây là sách mà người cần.”
Tiêu Lệ nhận lấy sách, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua nương ta.
“Giang phu nhân, khua chiêng gõ trống tìm người đến như vậy, là vì chuyện gì?”
Ánh mắt kinh ngạc của nương ta rơi lên người ta, trong mắt giăng đầy bất ngờ.
“Không phải con...”
Ta mỉm cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi:
“Nương, con như thế nào?”
Nương ta thu lại sắc mặt, khôi phục dáng vẻ làm việc bình tĩnh như trước.
Bên tai truyền đến tiếng bàn tán bên ngoài:
“Giang phu nhân đúng thật là làm càn, làm gì có người bịa đặt nữ nhi mình như vậy?”
“Điện hạ làm người chính trực, chẳng qua là mất thời gian tìm quyển sách, đã bị người ta hắt nước bẩn rồi!”
“Kinh Từ là thiếu nữ khuê các có tiếng, sao có thể làm ra chuyện nhục nhã danh tiết được!”
Tiếng bàn tán có thể truyền vào tai của ta, cũng có thể khiến nương ta nghe thấy.
Sắc mặt của người bỗng thay đổi đột ngột, lạnh như băng mà nhìn ta.
Sau đó, người cúi người quỳ xuống, giọng run rẩy nói:
“Điện hạ, thần phụ có lời muốn nói!”
“Cứ nói đừng ngại.”
Nương ta ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên người ta:
“Tiểu nữ và thư sinh ngất xỉu dưới đất sớm đã có quan hệ, bọn họ yêu thương lẫn nhau, nếu không phải chuyện nhập cung làm trì hoãn, e rằng đã định hôn thành thân từ lâu, vẫn mong điện hạ thành toàn.”
Ta không nhịn được mà trừng to mắt.
Nương ta thật sự điên rồi!
Ta vừa muốn nói chuyện, đã bị Tiêu Lệ ngắt lời:
“Có chứng cứ không?”
Nương ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiểu nữ không nghe khuyên ngăn, thủ cung sa sớm đã biến mất rồi!”
Lời vừa thốt ra, thoáng chốc mọi người đều thay đổi sắc mặt!
13.
Thậm chí mọi người chuyển ánh nhìn lên người ta.
“Cái gì! Nàng ta còn là nữ tử chưa xuất giá, sao có thể làm ra chuyện trái với đạo đức như vậy? Nghe nói nàng ta còn muốn vào cung đấy!”
“Giang gia sinh ra một tiểu thư lả lơi ong bướm như vậy, đúng thật là trò cười!”
“Đây cũng không trách Giang phu nhân tức giận như vậy được, nếu ai gặp phải nàng ta, người đó cũng sẽ bị tức đến ngất đi.”
Tiêu Lệ hơi chau mày, sắc mặt lạnh lẽo:
“Một đám phụ nhân nhiều chuyện khua môi múa mép, ai có chứng cứ?”
Tiêu Lệ có thể thay ta đuổi tất cả bọn họ đi, nhưng kịch đã hát đến đây rồi.
Đuổi đi chẳng phải là đáng tiếc hay sao.
Ta vén tay áo lên, từ từ lộ ra cánh tay.
“Nương, thủ cung sa mà người nói là cái này sao?”
Thủ cung sa trên cánh tay ta chói mắt lạ thường, không chút tổn hại, vẫn luôn ở đó.
Sắc mặt nương ta đột ngột thay đổi, đột nhiên đứng dậy, xông đến trước mặt ta.
“Đây làm sao ... có thể!”
“Rõ ràng con đã mất đi thủ cung sa, tại sao còn có thể xuất hiện lần nữa!”
Việc này đã đảo lộn nhận thức của người, khiến người ở trong trạng thái ngơ ngác.
Sau đó, nương ta liền phản ứng lại:
“Đây khẳng định là giả, gặp nước sẽ trôi.”
“Mau đi lấy nước đến!”
Nương ta lập tức sai người đi rót một ly trà.
Nhưng không ai dám động đậy.
Tiêu Lệ đi lên phía trước, tấm lưng thẳng tắp, chắn ở trước mặt ta:
“Giang phu nhân, nơi đây là chùa, không phải là nơi để ngươi làm càn!”
“Ngươi đối xử khắc khe với nữ nhi ruột của mình như vậy, ở trong chùa mạo phạm đến tượng thần, đức hạnh không tốt, nên phạt!”
Nói xong, Tiêu Lệ liếc ra ngoài cửa một cái, giọng điệu nghiêm nghị lạnh lẽo:
“Người đâu! Lôi Giang phu nhân ra ngoài!”
Dựa theo quy tắc của chùa, kẻ làm ầm ĩ, không tuân theo quy tắc của chùa phải phạt chép kinh thư một trăm lần.
Có một chuyện nương ta nói không sai.
Thủ cung sa của ta đích thật là giả, gặp nước sẽ trôi.
Dù cho ta đã uống thuốc, nhưng tác dụng chậm, không chắc có thể xuất hiện trước khi nhập cung không.
Nương ta bị người lôi ra ngoài, phạt chép kinh thư một trăm lần, bị đánh vào lòng bàn tay ba mươi gậy lớn.
Cả bàn tay người đều sưng đỏ khó coi.
Sợ rằng, đời này của người cũng chưa từng chịu tội như vậy.
Nhưng đây chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
14.
Sau khi về phủ, nương ta vẫn luôn khóc lóc, bàn tay sưng đến không ra gì.
Cha ta biết được đầu đuôi mọi chuyện, lại phạt đánh ba mươi gậy lớn vào tay người.
Lần này, cả bàn tay nương đều bị đánh dập nát rồi, đến sức lực cầm đũa cũng không có.
Trong lòng cha ta tức giận, tất nhiên không có sắc mặt tốt đối với nương:
“Ba mươi gậy lớn này đã là phạt nhẹ nàng, nàng bây giờ sao lại điên khùng như vậy!”
“Nếu không phải thái tử nhân từ, nàng cho rằng nàng có thể không chút tổn thương mà đi ra khỏi chùa sao!”
Nương ta độc ác mà trừng ta một cái, dường như tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ta vậy.
Gần đây ta vẫn luôn lưu ý hướng đi của nương ta.
Phát hiện nương ta thường hay ra ngoài lúc đêm khuya, đeo lên vải che mặt, sắc mặt vội vã, vô cùng thần bí.
Còn nơi người đi đến chính là tiểu viện của Bùi Thư Thần.
Ta không nhịn được mà nhíu mày, sắp xếp hạ nhân khá tin tưởng đi tìm cha ta.
Sau đó, ta đi trước một bước đi theo xe ngựa của nương ta.
Quả nhiên người để xe ngựa dừng ở trước cửa nhà Bùi Thư Thần.
Nhưng người đi ra, không phải Bùi Thư Thần.
Mà là nam nhân có vài phần giống với Bùi Thư Thần.
Người đó khí chất cao ngạo, ánh mắt quan sát nương ta chặt chẽ.
Nhìn thấy hắn, nương ta nước mắt ướt đẫm y phục, thần sắc vô cùng xúc động.
Từ trên mặt của người ta chưa từng nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng như vậy.
Dù cho là đối diện với cha ta, người vẫn có thái độ tự tin mạnh dạn, cao cao tại thượng.
Người nghẹn ngào gọi:
“Bùi lang!”
Chớp mắt nương ta nhào vào lòng của Bùi phụ.
“Bùi lang!”
“Bùi lang, hai ta đã gần hai mươi năm không gặp rồi, chàng vẫn phong độ thanh nhã như trước đây, ta vừa nhìn thấy chàng trái tim phẳng lặng này lại đập lần nữa, Bùi lang!”
Nghe thấy lời này, dạ dày ta cuộn trào một hồi, xém chút ói ra cả bữa tối.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ.
Đột nhiên ta quay đầu, nhìn thấy gương mặt u ám của cha ta, không nói một lời.
Tay ông cầm trường kiếm, sát ý trong mắt nổi lên.
Ta lập tức nắm chặt lấy cổ tay ông.
Cha ta lắc đầu, dường như đang nói ông không sao.
Bùi phụ ôm chặt lấy eo của nương ta:
“Tiểu thư vẫn xinh đẹp như lúc còn trẻ, đáng tiếc ta đã già rồi, không xứng với tiểu thư.”
“Đôi tay này của ta đã không đàn cầm nữa rồi.”
Bùi phụ vốn là cầm sư, nương ta là tiểu thư của phủ tri huyện.
Lúc người còn trẻ ái mộ cầm sư, hận không thể bỏ trốn cùng hắn.
Nhưng phụ mẫu lại hứa gả người cho trạng nguyên lang lúc bấy giờ, cũng là cha ta, Giang Đình.
Nương ta lắc đầu:
“Mặc cho có đàn cầm hay không, chàng đều là Bùi lang tốt nhất trên đời này!”
Bọn họ ôm nhau tình ý mặn nồng, tình yêu quý hơn vàng.
Sắc mặt cha ta càng ngày càng khó coi.
Chớp mắt ông giật khỏi tay ta, bước lớn đi ra ngoài.
“Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến, thật không tin rằng phu nhân bà lại nhớ nhung tình xưa như vậy!”
Cha ta liền rút ra kiếm nhọn, chỉ về phía Bùi phụ.
Dọa đến nương ta chắn ở trước mặt Bùi phụ, ánh mắt vô cùng kiên quyết:
“Ông đừng làm hại đến chàng ấy!”
“Chàng ấy không hỏi sự đời, trước giờ thanh lãnh cao ngạo, không giống với ông, ông chính là tiểu nhân trần tục! Vì quyền lợi, địa vị không màng mọi thứ.”
Khó trách nương ta vẫn luôn lãnh đạm như cúc.
Thì ra là rời xa cầm sư liền muốn sống như dáng vẻ của hắn.
Cha ta tức đến trực tiếp quăng kiếm trong tay xuống:
“Duyên phận phu thê hai ta đã hết, ta sẽ cho nàng một bức hưu thư.”
Nghe xong, nương ta lộ ra sắc mặt kinh ngạc, người không thể tin được mà nhìn cha ta:
“Ông muốn hưu tôi?”
“Nàng không nên hưu sao?”
Cha ta chưa từng nạp thiếp, vẫn luôn xem nương ta là chủ.
Nhưng hiện giờ, lại rơi vào kết cục như vậy.
Nương ta giống như là giận dỗi vậy, không quan tâm mà nói:
“Hưu rồi thì tốt! Hưu rồi thì ta có thể ở cùng với Bùi lang của ta, chàng ấy mới là như ý lang quân suốt đời suốt kiếp.”
Cha ta bị tức đến toàn thân run lên, hồi lâu cũng chưa trở lại bình thường.
Ta kịp thời đỡ lấy cha ta, lo lắng nói:
“Cha, người cẩn thận sức khỏe, vì loại người này không đáng.”
Cha ta hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nương ta:
“Được, ta tác thành cho nàng.”
15.
Sau khi quay về, cha ta bệnh nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày.
Hai ngày này, nương ta vẫn luôn không quay về.
Cha ta hoàn toàn lạnh lòng, viết ra thư hòa ly sai người đưa đến tay của nương ta.
Trước khi vào cung, ta vẫn luôn lo lắng sức khỏe của cha ta.
Dưới sự chữa trị của thần y cha ta đã chuyển biến tốt rất nhiều, ta mới yên tâm.
Vào cung tuyển tú cần phải kiểm tra thân thể, thủ cung sa trên cánh tay đã hiện rõ.
Ta từng bước một đi vào hoàng cung, mỗi một bước đều đi vô cùng cẩn trọng.
Cũng may lần này trên mặt ta trắng trẻo sạch sẽ, sẽ không dọa sợ đến mọi người.
Tiêu Lệ chính tay chọn ta làm thái tử phi của hắn.
Còn ta cùng hắn phu thê hòa hợp, quan hệ phu thê tốt đẹp.
Mặc dù có lúc hắn tính tình quái gở trách móc ta:
“Ta ở trong lòng Kinh Từ muội muội còn không bằng cả một ngọn cỏ.”
Nhưng hắn làm mọi việc chu toàn, chăm sóc thỏa đáng.
Hắn biết ta nhớ đến phụ thân cô đơn một mình ở Giang phủ, thường hay chủ động bảo ta về phủ thăm hỏi.
Trên đường về phủ, ta nghe thấy tiếng bàn tán của người qua đường:
“Tên tiểu tử Bùi gia đó thi trượt rồi!”
“Đáng đời, dù cho cha hắn lấy tướng quốc phu nhân trước đây thì đã sao? Cũng vẫn thi trượt!”
“Các người đừng có bôi nhọ danh tiếng của tướng quốc, vị phu nhân đó hiện giờ chẳng bằng cái rắm, nghe nói khoảng trước đây bị đánh đến mặt mũi bầm dập, không dám ra ngoài gặp người khác!”
“Đúng thật là kì lạ, thật có người không cần vinh hoa phú quý, chỉ muốn sống cùng với kẻ góa vợ chỉ biết đánh người bất tài sao!”
Ta cảm thấy hài lòng mà kéo rèm ra, những lời nói ồn ào này đúng là âm thanh tự nhiên.
Đến phủ rồi, ta nhìn thấy nương ta đứng ở cửa, lại không ai dám để người vào trong.
Ta đi đến trước mặt người, nhìn người một cái.
Chỉ qua nửa năm, làn da nương ta nâng niu trở nên vàng vọt, trên mặt xuất hiện không ít nếp nhăn.
Cả người nương đều gầy như que củi, khóe miệng còn hiện rõ vết bầm, rõ ràng là bị người đánh rồi.
“Tiểu Từ, ta là nương của con.”
Ta liếc người một cái, nhẹ nhàng cười:
“Mẫu thân của bổn cung đã qua đời, bà là vị nào!”
Sắc mặt người trắng bệch, ngơ ngẩn mà nhìn ta:
“Tiểu Từ!”
“Nương sai rồi, nương thật sự biết sai rồi, hai người phụ tử Bùi gia không có ai tốt đẹp, bọn họ động tay đánh ta.”
Người rơi nước mắt, trực tiếp quỳ xuống trước mặt ta:
“Hơn nữa khoảng thời gian trước Bùi Thư Thần còn say rượu lỡ tay đánh chết người, bây giờ bị nhốt trong nhà lao của nha môn, Bùi Thịnh nói nếu như ta không lấy được tiền, chuộc nhi tử hắn ra, hắn sẽ đánh ta đến chết!”
Chậc chậc.
Hiện giờ lại không gọi Bùi lang nữa rồi, đổi thành gọi Bùi Thịnh rồi?
Ta đi vào Giang phủ, bình tĩnh mà ngóng nhìn người khóc thành lệ nhân.
“Trước đây nơi này là chỗ mà người tùy ý ra vào, , bây giờ nơi đây là chỗ mà người không cách nào bước vào, đây đều là người tự làm tự chịu! Không phải người không hỏi thế sự, chán ghét tiền bạc, địa vị, quyền lợi sao? Hiện giờ rơi xuống trần thế, trở nên phàm tục rồi? Nực cười!”
“Người đâu, lôi nương ta đi, nơi đây không phải chỗ cho hạng người tạp nham đến kêu oan!”
Lúc xoay người rời đi, nương ở sau lưng ta kêu gào khản cổ hét lớn:
“Tiểu Từ! Thái tử phi! Con cứ nhẫn tâm nhìn nương con như vậy, bị đánh đến chết sao?”
Ta không có chút quay đầu, đi thẳng vào trong phủ, dùng cơm với cha ta.
Kiếp trước kiếp này nương ta đều gieo trồng ác quả, nên do người mấy mươi năm còn lại của kiếp này để chuộc tội.
Ân dưỡng dục mà ta nợ người, sự tôn trọng giữa phu thê mà cha ta nên cho, sớm đã bị người tiêu hao gần hết ở kiếp trước rồi!
Hiện giờ, bọn ta và người không nợ gì nhau.
Cha ta liêm khiết cần chính, vẫn luôn được hoàng thượng trọng dụng.
Còn Tiêu Lệ càng là năng lực xuất chúng, trở thành thái tử mà các đại thần bảo vệ.
Còn về ta năm thứ hai đã mang thai con của Tiêu Lệ.
Cha ta rất vui mừng, đưa đến không ít đồ bổ, bảo ta cẩn thận mọi thứ.
Năm thứ ba, Tiêu Lệ thuận lợi đăng cơ, trở thành một đời minh quân.
Thân là thái tử phi của hắn, ta được sắc phong làm hoàng hậu.
Kiếp này ta hết lòng bảo vệ tôn nghiêm của ta.
Để cha ta tỉnh táo nhìn rõ bản chất của nương ta, cuối cùng thay đổi nhân quả của kiếp trước, thấy lại ánh sáng.
-Hết-
Bình luận facebook