• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tổng Hợp] Vả mặt lật bánh (3 Viewers)

  • [Truyện 25] Ta chính là địa ngục

Hoàng thượng đặc biệt thích nữ tử đang mang thai, nhất là những ai đang ở tháng thứ bảy, thứ tám gần đến ngày sinh nở.

Nghe nói bụng càng lớn, hứng thú của người càng cao.

Sau khi mang thai, phu quân ngày ngày ép ta ăn thịt cá tươi ngon, đến khi bụng ta trở nên tròn căng như ngọn núi nhỏ, lớn đến mức sắp vỡ ra.

Khi ấy, chàng mới hài lòng xoa bụng ta, dùng dao kề lên bụng, ép ta phải bò long sàng của hoàng thượng:

"Nàng hiểu chuyện chút đi! Tương lai của phu quân nàng, nằm ngay dưới váy nàng đó!"

Hoàng thượng trên giường cực kỳ thô bạo, ngay trong đêm đó ta liền thấy máu, sảy thai.

Nhưng lại bị người đá xuống giường:

"Vô dụng! Ngươi đã làm bẩn long sàng của trẫm, cút ra ngoài!"

Phu quân nhìn thấy giấc mộng làm quan, quan cao chức trọng của mình đã tan vỡ, chàng ngay lập tức đỏ ngầu mắt, đâm gần trăm nhát vào bụng ta.

"Đúng là dâm phụ không biết trời cao đất dày! Dám phá hỏng chuyện tốt của ta!"

Sau khi trùng sinh, ta chủ động bò lên giường hoàng thượng, nhẹ nhàng cởi váy, quyến rũ muôn phần:

"Phu quân, chàng cứ yên tâm, lần này, Oản Oản nhất định sẽ giúp chàng đạt được tương lai tốt đẹp nhất~"
——

01.

Kiếp trước, phu quân sủng ái ta ngày đêm, thậm chí còn dùng thuốc trợ thai.

"Oản Oản, Oản Oản của ta, nàng chính là tiểu mỹ nhân trong lòng ta."

"Những tiểu thiếp trong phủ, đều là mẫu thân ta ép ta thu nhận bọn họ. Bụng của bọn họ, hoàn toàn không xứng mang thai con của ta!"

"Oản Oản, hãy sinh cho ta một đứa con..."

Chành ấy rót cho ta từng chén rượu mê tình, cùng ta điên cuồng quấn quýt dây dưa không dứt trên giường.

Ta tưởng rằng chàng ấy yêu ta đến vậy, nên nghe theo lời chàng, ngày ngày uống thuốc trợ thai.

Chẳng bao lâu sau, ta liền có thai.

Chàng ấy lại lấy cớ dưỡng thai, bắt ta uống đủ loại thuốc bảo vệ thai, ngày ngày nhét vào miệng ta thịt cá tươi ngon.

Mỗi lần ta từ chối, chàng liền nhăn mặt tỏ vẻ tức giận:

"Phu quân lo lắng cho thân thể Oản Oản và con của chúng ta, đặc biệt tìm đủ loại danh y, bồi bổ thân thể cho Oản Oản."

"Nếu Oản Oản không ăn, tức là không yêu phu quân rồi."

"Giờ xem ra, lòng chân thành của vi phu dành cho Oản Oản, cuối cùng vẫn bị phụ bạc rồi!"

Nhìn chàng nói năng chân thành, vẻ mặt đầy yêu thương, ta đành nhận lấy bát thuốc dưỡng thai đen đắng của chàng ấy.

Kỳ lạ thay, sau khi uống thuốc dưỡng thai chàng ấy đưa, ta càng ngày càng đói, lại càng thích ăn mặn.

Tự nhiên, bụng ta cũng ngày một lớn hơn.

Mới ba tháng mang thai, nhưng bụng ta đã lớn như sáu tháng.

Mỗi lần chàng ấy sờ vào bụng ta, mắt sáng rực, lẩm bẩm:

"Oản Oản thật ngoan, bụng càng lớn thì càng tốt, càng lớn thì càng tốt..."

Một tháng sau, bụng ta đã tròn căng như ngọn núi nhỏ, lớn đến mức sắp vỡ ra.

Lúc đó, chàng mới hài lòng xoa bụng ta, mặt mày lạnh lùng như kẻ xa lạ:

"Oản Oản, ta đã cứu nàng ra khỏi Túy Hoa Lâu tồi tàn đó, giờ là lúc nàng nên báo đáp vi phu rồi."

"Đương kim hoàng thượng đặc biệt yêu thích phụ nữ đang mang thai, nàng đẹp như vậy, cộng thêm cái bụng tròn căng này, chắc chắn sẽ làm hoàng thượng mê mẩn."

Kiếp trước, ta nghe xong liền kinh hãi, thề ch không chịu.

Chàng ấy liền thẳng tay tát ta một cái, lấy dao kề lên bụng ta:

"Nàng nghĩ mình là ai? Chẳng qua là có chút tư sắc, nàng thực sự nghĩ mình là đại tiểu thư đoan trang trong sạch sao?"

"Nàng hiểu chuyện chút đi! Dù sao nàng cũng là kỹ nữ thanh lâu, việc leo lên giường của nam nhân chẳng phải rất thành thạo sao?"

"Tương lai của phu quân nàng, giờ nằm ngay dưới váy nàng đó."

Hoàng thượng quả thật là một kẻ hoang dâm vô độ, nhìn thấy cái bụng to lớn dọa người của ta, lập tức lòng dạ vui mừng.

Lại thấy ta có vẻ ngoài xinh đẹp, ngài liền xé toạc y phục của ta ngay tại chỗ.

Người hành động thô bạo, ta liền sảy thai ngay lập tức, thấy cả máu chảy.

Giây tiếp theo, người nhăn mặt ghê tởm, đá ta xuống giường:

"Vô dụng! Ngươi đã làm bẩn long sàng của trẫm, cút ra ngoài!"

Ta bị thị vệ vứt bừa trước cửa nhà, vừa hay gặp phu quân đang cầm dao, mắt hắn đỏ ngầu như kẻ điên loạn:

"Đúng là dâm không biết trời cao đất dày! Dám làm hỏng chuyện của ta này!"

"Tiện nhân! Tiện nhân!"

02.

Khi ta chết, bụng của ta đã bị chàng ấy đâm hàng trăm nhát dao, đến mức toàn thân ta biến thành một khối máu.

Lúc ấy, có một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu vàng nhạt, nhẹ nhàng lao vào lòng chàng:

"Triệu lang, chớ để thân thể vì tức giận mà tổn hại! Nàng ta vốn dĩ chỉ là kỹ nữ, có thể trèo lên long sàng của hoàng huynh, đã là phúc phận của nàng ta rồi, vậy mà lại còn tỏ vẻ kiêu căng."

"Phì! Đồ không biết xấu hổ! Chẳng qua là có chút nhan sắc hồ ly, quen biết chàng trước vài ngày liền xem chàng là phu quân thật sự."

"Nếu không phải tiên đế không cho phép hậu cung can thiệp chính sự, một trưởng công chúa là ta đây chẳng phải đã nhúng tay vào việc triều chính rồi sao, cần gì phải để nàng ta lo lắng thay cho Triệu lang?"

"Cũng may Xuân Đào thông minh, tìm được loại thần dược khiến bụng nàng ta ngày càng to!"

Người vừa nói chính là Bình Dương công chúa, Thẩm Kiều, là muội muội cùng cha khác mẹ với hoàng thượng.

Xuân Đào mà nàng nhắc đến, là tỳ nữ của nàng.

Kiếp trước, chính nàng đã lệnh cho Xuân Đào đưa đủ loại thuốc an thai cho Triệu Vân Thư.

Nhưng vừa rồi, ta rõ ràng nhìn thấy Triệu Vân Thư một bên ôm Bình Dương công chúa, một bên quay lại liếc mắt đưa tình với tỳ nữ Xuân Đào.

Mà Xuân Đào lại e thẹn, hai má đỏ bừng.

Mẫu thân của Triệu Vân Thư, Phùng thị, lúc này cài cây trâm vàng mà ngày thường ta yêu thích nhất, được tỳ nữ dìu từ từ bước tới.

Nhìn ta trở thành một vũng máu thịt, bà ta nịnh bợ nắm lấy tay trưởng công chúa, liên tục khen ngợi nhi tử mình làm tốt:

"Con hồ ly lẳng lơ này trong thanh lâu đã bị bao người cưỡi, vậy mà mặt dày dám dụ dỗ nhi tử tốt của ta!"

"Giờ thì nó chết rồi, con ngoan của ta, ta đang ngóng trông Vân Thư của ta sớm lấy người vào cửa!"

Ta thật muốn nói lời biện bạch cho bản thân.

Cái bà lão chết tiệt kia, bà mở mắt ra mà xem, rốt cuộc là ai quyến rũ ai trước?

Nhưng ta quên mất rằng ta chỉ là một hồn ma, bọn họ chẳng nghe thấy gì cả.

Ba người họ quay lưng đi về phía nhà kho, định đi tìm số vàng bạc mà ta từng cất giữ.

Trước khi đi, họ còn không quên phun một bãi nước bọt lên thi thể đầy máu của ta.

Chính lúc đó, ta mới hiểu ra, cái mà ta tưởng là tình cảm sâu nặng, chẳng qua chỉ là một màn tính toán và một trò cười.

Sau khi trùng sinh, ta chủ động đưa cho chàng ấy một bát rượu mê tình, trên giường bày ra hết vẻ quyến rũ mê hoặc:

"Phu quân, chàng cứ yên tâm, lần này, Oản Oản nhất định sẽ giúp chàng đạt được tương lai tốt đẹp nhất."

03.

Tất nhiên ta sẽ không chung chăn gối với chàng ấy.

Trong rượu mê tình, ta sớm đã bỏ vào một lượng lớn thuốc ngủ.

Nhìn chàng ấy ngủ say như một con lợn chết, ta hận không thể xẻ thịt, uống máu chàng, chém thành trăm mảnh.
Làm sao ta có thể cùng chàng ấy hoan ái trên giường?

Nghe tiếng ngáy của chàng ấy ngày một lớn dần, ta chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng, đến mức không nhịn được rút trâm cài ra khỏi búi tóc.

Nhưng ngay khoảnh khắc trâm cắm vào cổ chàng, ta đột nhiên dừng lại.

Dù có giết chàng ấy, giết cả mẫu thân của chàng là Phùng thị, giết luôn trưởng công chúa Thẩm Kiều...

Nhưng hoàng thượng thì sao?

Những hành động tàn bạo mà hắn đã làm với ta trên giường ở kiếp trước, ta vẫn nhớ rõ rành rành.

Hắn cũng chính là kẻ hại chết đứa con trong bụng ta.

Từng kẻ một trong bọn chúng, ta sẽ không tha cho ai!

Nghĩ đến đây, ta nhẹ nhàng gọi nha hoàn trung thành của mình, Xảo Nhi, ghé sát tai nàng mà dặn dò vài câu.

Nàng nhận lấy túi bạc từ tay ta, lẳng lặng rời đi.

Triệu Vân Thư, Thẩm Kiều, các người muốn ta mang thai đúng không?

Vậy thì theo ý các người mong muốn.

04.

Chẳng bao lâu sau, ta đã “có thai”, khiến Triệu Vân Thư mừng rỡ không thôi.

Nhìn bụng ta tròn căng, chàng ấy mặt mày hớn hở:

"Oản Oản, nàng xem, cái bụng lớn này thật đẹp làm sao, vừa tròn vừa căng, đúng là đại phúc khí!"

Phúc khí cái đầu chàng!

Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ để chàng nếm thử cái "phúc khí" này.

Bên ngoài, Xuân Đào đang đứng đó, mang thuốc dưỡng thai đến cho ta.

Xuân Đào nói, thời gian trước Triệu Vân Thư từng cứu mạng trưởng công chúa, thấy ta mang thai, nên đặc biệt mang thuốc dưỡng thai đến.

Ta chỉ cười mà không đáp, rồi sai Xảo Nhi dẫn Xuân Đào xuống dùng trà.

Nhìn bát thuốc dưỡng thai trên bàn, trong mắt ta ánh lên một tia lạnh lùng.

Thuốc dưỡng thai này, tất nhiên là phải uống rồi.

Nhưng uống thuốc dưỡng thai gì, cái này vẫn chưa nói được.

Thấy ánh mắt Triệu Vân Thư nhìn theo bóng lưng của Xuân Đào, ta cố nén cảm giác ghê tởm, đẩy chàng ấy ra ngoài:

"Phu quân, Xuân Đào từ phủ công chúa đến nhà ta, trời nóng bức thế này, quả thật vất vả."

"Ta đã sai người chuẩn bị trà lạnh giải nhiệt, phu quân mau mời Xuân Đào dùng thử."

Chàng ấy ngoài miệng thì bảo không sao, nhưng chân đã ngứa ngáy không ngồi yên, ta vội đẩy chàng ấy ra ngoài:

"Dù ta đang mang thai không tiện tiếp khách, nhưng Xuân Đào là người của phủ trưởng công chúa."

"Lễ nghĩa căn bản này vẫn phải giữ, phu quân mau đi đi!"

Nhìn bóng lưng Triệu Vân Thư vội vã rời đi, khóe miệng ta hiện lên một tia lạnh lùng.

Thảo nào kiếp trước bụng ta mới ba tháng mà trông đã lớn như sáu tháng!

Đều là nhờ chủ ý tốt của Xuân Đào.

Ta khẽ gật đầu với Xảo Nhi, nàng liền lặng lẽ rời đi.

Xuân Đào à Xuân Đào, cái bụng này, không thể chỉ mình ta lớn được.

Trước khi vào cung, ta phải giải quyết ngươi trước đã.

Dù sao thì cùng nhau có bụng lớn, vậy thì chơi mới vui chứ!
05.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Xảo Nhi hớt hải chạy vào.

Nàng gật đầu với ta, rồi lớn tiếng kêu lên: "Phu nhân, mau ra mà xem!"

"Xuân Đào và lão gia... hai người ăn mặc xộc xệch, đang nằm trần truồng trên giường trong thư phòng!"

Ta giả vờ giận dữ, đập mạnh xuống bàn: "Hay thật, ta mới mang thai vài ngày, Triệu Vân Thư đã như mèo thèm thịt, kéo người lên giường rồi!"

"Đi!"

Đúng như dự đoán, khi đến thư phòng, ta nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, hình ảnh vô cùng ướt át.

Xảo Nhi kín đáo lấy đi chén trà, rồi lẳng lặng lui ra.

Nhìn vẻ hoảng sợ của hai người kia, ánh mắt ta thoáng qua một tia lạnh lùng, nhưng nhanh chóng nở nụ cười:

"Ta còn tưởng ai, hóa ra là Xuân Đào."

"Triệu lang, giờ ta đã có thai, lại là chính thê của chàng, nên ta phải nghĩ cho Triệu gia. Dù sao trong Triệu gia giờ chỉ còn mình chàng là độc đinh."

"Mấy hôm trước, ta thấy mẫu thân chàng lại nhét thêm vài nha hoàn vào phòng chàng, trong đó có một đứa rất lắm mồm, ta quả thực phiền lòng, chi bằng..."

Ta ghé sát tai chàng ấy, thì thầm vài lời.

Nghe xong, chàng ấy kích động nắm chặt tay ta:

"Phu nhân nói thật chứ?"

Thấy trong mắt ta thoáng qua một tia dị sắc, chàng ấy mới nhận ra mình thất thố, liền ngượng ngùng gãi đầu.

Ta mỉm cười rộng lượng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay chàng ấy: "Tất nhiên rồi, phu thê ta như một, làm Triệu lang vui vẻ, vốn là trách nhiệm của thiếp mà."

"Xuân Đào trẻ trung xinh đẹp, ta và chàng đều biết rõ gốc gác, lại là người thật thà, làm việc dưới trướng trưởng công chúa, so với đám nha hoàn lộn xộn kia tốt hơn nhiều."

"Bây giờ ta có thai, để nàng ta bên cạnh hầu hạ, cho Xuân Đào cơ hội sinh con nối dõi cho Triệu gia, đó cũng là phúc của nàng."

Nhưng Xuân Đào nào biết, những gì ta vừa nói với Triệu Vân Thư, chẳng phải là điều này.

Ta vừa bảo chàng ấy, hãy nhanh chóng khiến Xuân Đào có thai.

Để nàng ta cùng ta vào cung, giành cho phu quân một tương lai rạng rỡ.

Dù sao thì nếu chàng ấy nạp nàng ta làm thiếp, trưởng công chúa chắc chắn sẽ xé xác tên khốn Triệu Vân Thư này.

Nhưng nếu chàng ấy lấy cớ nạp thiếp, đợi Xuân Đào có thai rồi đưa nàng vào cung, thì mọi chuyện sẽ xuôi chèo mát mái.

Xuân Đào tất nhiên không muốn.

Nàng ta sợ trưởng công chúa trách phạt.

Lúc này, nàng ta mặt mày ấm ức, nước mắt lưng tròng, lén nhìn Triệu Vân Thư cầu cứu.

Ta lập tức trầm mặt: "Sao vậy, Xuân Đào không muốn à?"

"Nếu đã không muốn, thì đành chọn người khác thôi, Triệu gia vẫn còn tiền lấy thiếp mà."

"Về phần trưởng công chúa, chắc nàng cũng chẳng giữ ngươi lại đâu, ngươi tự lo liệu lấy!"

Trong mắt nàng ta thoáng qua một tia tính toán, rồi nhanh chóng miễn cưỡng đồng ý.

Tất nhiên, nếu trở về phủ công chúa, nàng sẽ chết không chỗ chôn.

Nhưng nếu theo Triệu Vân Thư, chừng nào ta còn sống, nàng ta sẽ còn sống thêm một ngày.

Ta giả vờ vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay nàng ta, bảo nàng hãy hầu hạ biểu ca thật tốt.

Nhìn nàng ta cười mà như không, liếc về phía bụng ta, ta càng cười rạng rỡ hơn.

Xuân Đào, chào mừng đến địa ngục.

Chẳng bao lâu, dưới tác dụng của những bát thuốc bổ không ngừng, bụng ta càng ngày càng lớn.

Triệu Vân Thư cũng ngày ngày len lén đến phòng Xuân Đào.

Cho đến một ngày, Triệu Vân Thư giả vờ thương xót, nhưng vẫn đưa ta vào hoàng cung.

Trong lòng ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Tên hoàng đế khốn kiếp, cuối cùng chúng ta cũng sắp gặp mặt.

06.

Vừa mới tiến cung, mấy thái giám dẫn đường cho ta.

Khi đi ngang qua ngự hoa viên, ta trông thấy một cung nữ đang ôm bụng làm việc.

Nhìn nàng làm công việc quét dọn, không giống như một người đang mang thai.

Ta nghi ngờ, liền đưa cho tiểu thái giám một thỏi bạc.

Cuối cùng ta mới biết, vài tháng trước, nàng bị hoàng thượng say rượu sủng hạnh.

Nhìn vào bụng nàng, ta ra lệnh cho Xảo Nhi nhớ lấy tên nàng, rồi tìm quản sự công công xin người về.

Dù sao thì cái bụng này, với ta, là bảo vật quý giá.

Quả nhiên, khi hoàng đế Thẩm Cảnh Chi nhìn thấy bụng lớn tròn của ta, lập tức bị mê hoặc, chẳng thể rời mắt.

Hắn sinh ra đã phong lưu tuấn tú, khí phách ngút trời, lại có một sở thích bí mật.

Hắn thích nữ tử có thai.

Người đời đồn rằng, vị tiên hoàng hậu mà hắn yêu nhất khi mất đã mang thai được ba tháng.

Từ đó, tính tình hoàng thượng thay đổi thất thường, yêu ghét vô thường, càng mê đắm nữ tử có thai.

Trong cung có một ngự hoa viên gọi là Hợp Hoan Cung, chuyên để đón tiếp những nữ tử mang thai được tìm về từ khắp nơi.

Nhiều người trong số họ là nữ nhi của tội thần.

Họ bị nhốt trong ngục tối không ánh sáng, mỗi đêm đều bị thị vệ vào cưỡng bức, thỏa sức phát tiết.

Cho đến khi họ mang thai, mới được đưa vào Hợp Hoan Cung.

Một vài quan viên quyền quý ở kinh thành biết chuyện, liều lĩnh dâng lên những thiếp thất đang mang thai của mình, đổi lấy chức vị cao sang.

Hoàng đế mê đắm nữ tử mang thai, trở thành một bí mật ngầm mà giới quyền quý ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Còn Triệu Vân Thư, đã tốn không ít tiền bạc dưới danh nghĩa của ta, để làm quen với đám quan quyền quý này, cầu xin họ đưa ta vào cung.

Kiếp trước, ta nghe cung nhân nói, mỗi khi hoàng thượng say rượu, sẽ bốc thăm chọn người được sủng hạnh đêm đó.

Có một vị kiên quyết chống cự, hắn liền dùng kiếm rạch bụng moi thai nhi của nàng ra.

Ngay trước mặt tất cả các nữ tử đang mang thai, hắn ném đứa trẻ vào lò lửa.

Ban đầu, hắn chỉ thích những bụng mang thai ba, bốn tháng.

Nhưng dục vọng không được kiềm chế, sẽ dần trở nên quá mức.

Chẳng bao lâu sau, hắn chán ngán với những cái bụng nhỏ.

Dần dần, hắn càng ngày càng ưa thích những cái bụng lớn đáng sợ, chẳng hạn như những nữ tử đang mang thai bảy, tám tháng, gần đến kỳ sinh nở.

Khi trông thấy bụng ta tròn căng, hắn lập tức mở to mắt không rời.

Lúc này, ta để lộ nửa ngực, mặc chiếc áo lụa trắng mỏng.

Cố tình khoe ra bụng bầu lớn, trên môi nở một nụ cười nhẹ:

"Bụng của nô tì thật có linh tính, nghe nói sắp được diện kiến hoàng thượng, vui mừng không xiết!"

"Hoàng thượng, lại đây, chạm thử xem."

07.

Ta đã được Liễu ma ma ở Túy Hoa Lâu dạy dỗ hơn mười năm.

Nghệ thuật quyến rũ nam nhân, tất nhiên là không cần phải nói.

Nhìn hoàng thượng trước mặt với ánh mắt đắm đuối, ta cố ý ngồi trên ghế quý phi, để hắn tùy ý vuốt ve bụng ta.

Hắn ngửi thấy hương thơm lạ từ bụng ta, chẳng mấy chốc hứng thú bừng bừng:

"Bụng ngươi có mùi thơm kỳ lạ, trẫm rất thích."

Ta khẽ mỉm cười, bàn tay được thoa sơn móng nhẹ nhàng lướt qua má hắn:

"Hoàng thượng quả là quá khen, thần thiếp toàn thân đều có hương thơm, hoàng thượng phải nếm thử cho kỹ mới được."

Nghe xong, hô hấp hắn nặng nhọc, không kìm nén nổi liền chui vào trong váy ta:

"Đã vậy, đêm nay trẫm nhất định sẽ ăn ngươi sạch sẽ!"

Đêm đó, tất nhiên là núi kiêu hãnh vươn cao, ngọc ngà tan tác, tràn ngập khắp thung lũng.

Xong việc, ta nằm trong lòng hắn.

Mặc cho nước mắt ướt đẫm vạt áo vàng rực của hắn, âm thanh nũng nịu vang lên:

"Hoàng thượng, xin ban cho thần thiếp một dải lụa trắng."

08.

Thẩm Cảnh Chi đang sắp ngủ liền bất ngờ mở to mắt, nhìn ta đầy khó hiểu:

"Sao lại nói vậy?"

Ta ôm cái bụng lớn, đứng dậy quỳ xuống đất.

Lúc này, trâm cài tóc của ta đã tháo ra hết, ba ngàn sợi tóc đen mượt rủ xuống đất.

Cộng thêm cái bụng bầu, trông ta như đóa hoa trắng tinh khôi, yếu ớt đáng thương.

Ta kìm nước mắt, khóc lóc đáng thương động lòng người:

"Hoàng thượng yêu thích thần thiếp, thần thiếp càng hết lòng với hoàng thượng."

"Chỉ là thần thiếp đã là người có trượng phu, dẫu có hầu hạ hoàng thượng, cũng được bao nhiêu chứ? Lại phải lén lút như vậy, trong lòng thần thiếp khổ sở lắm!"

"Được trải qua một đêm xuân với hoàng thượng đã là phúc phần của thần thiếp, thần thiếp không dám mong cầu gì thêm. Nếu sau này không thể gặp lại hoàng thượng, thần thiếp thà chết còn hơn!"

Nói xong, trên mặt Thẩm Cảnh Chi thoáng hiện một chút xúc động.

Dù gì, cuộc hoan lạc vừa rồi đã khiến hắn đê mê đến quên cả trời đất.

Huống hồ trước đây, đã có không biết bao nhiêu nữ tử mang thai bị hắn hành hạ đến chết.

Họ đều hận hắn thấu xương, tránh hắn còn không kịp, làm sao lại đối với hắn yêu thương nhung nhớ?

Khó khăn lắm hắn mới gặp được một người khiến hắn thoải mái trên giường, làm sao hắn nỡ để ta chết?

Dù gì, với hắn mà nói, giữ một nữ nhân ở trong cung là chuyện vô cùng đơn giản.

Nhìn ta nói năng chân thành, không giống đang nói dối, hắn đưa hai tay về phía ta:

"Ai nói trẫm muốn đuổi ngươi đi?"

"Có ngươi bên cạnh, lòng trẫm rất vui. Xem ra, ngươi hiểu chuyện hơn nhiều so với những nữ nhi của tội thần kia."

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

Trong lòng ta vui mừng, biết rằng hôm nay đã đạt được mục đích.

Ta liền biết điều nắm lấy tay hắn, cố ý lắc lư cái bụng lớn trước mặt hắn, nhẹ nhàng đáp:

"Thần thiếp tên hèn mọn là Oản Oản."

Hắn hôn lên bụng ta, một luồng hơi thở dục vọng từ từ dâng lên:

"Có giai nhân như vậy bên cạnh, trẫm sao lại nỡ để ngươi rời đi?"

"Ngươi có hương thơm đặc biệt, trẫm rất thích, đã vậy..."

"Ngươi hãy làm Hương Phi của trẫm, ngày ngày hầu hạ trẫm."
09.

Tất cả những gì xảy ra đêm nay chính là vì cái hư danh làm phi tần này.

Đúng vậy, đã bước chân vào cung, ta không muốn quay trở lại.

Rốt cuộc, để được vào cung diện kiến Thẩm Cảnh Chi, ta đã phải bỏ ra không ít công sức.

Nếu không có tước vị cung phi, đợi đến khi hắn hết hứng thú, ta có thể bị đuổi ra khỏi cung ngay lập tức, trở thành một quân cờ vô dụng.

Nhưng giờ ta đã trở thành nương nương chủ tử thực thụ, Triệu Vân Thư bọn họ không chỉ không dám làm càn, mà ta còn có được chút ít quyền lực.

Rốt cuộc trong thế gian này, có quyền lực trong tay mới dễ dàng làm việc.

Sau khi sống lại một đời, ta mới hiểu ra rằng:

Dù là nam nhân nghèo hay giàu, đều không thể dựa vào.

Chỉ có chính mình mới là sự cứu rỗi vĩnh viễn.

Sáng hôm sau, ta nhận được thư của Triệu Vân Thư.

Câu đầu tiên trong thư, chàng ấy hỏi ta có chiếm được sự yêu thích của hoàng thượng hay không?

Chàng ấy vẫn còn chờ ta nói vài lời hay ho ở trước mặt thánh thượng, để chàng có được một chức vị béo bở.

Ta cười lạnh một tiếng, liền ném thẳng lá thư vào lò lửa.

Sau đó, ta hồi âm lại một bức thư.

Bảo rằng ta ở trong cung không đắc sủng, cần Xuân Đào hỗ trợ.

Triệu Vân Thư à Triệu Vân Thư, đây sẽ là lá thư cuối cùng ta gửi cho chàng.

Dù gì thì, loại rác rưởi như chàng không xứng đáng!

Từ nay về sau, lãng phí bất cứ giây phút nào vào chàng đều là không tôn trọng chính bản thân ta.

Một tháng sau, Xuân Đào đã bị đưa vào cung.

Khi ta gặp nàng ta, hoàng thượng đang ôm ta, đầu tựa vào bụng ta mà đùa nghịch.

Nhìn Xuân Đào bụng lớn, ta cười rạng rỡ:

"Hoàng thượng nhìn xem, bụng này của muội muội thần thiếp có phải còn lớn hơn không?"

10.

Chỉ trong vòng một tháng, bụng Xuân Đào đã lớn bằng bụng ta.

Có thể thấy rằng, tất cả những loại thuốc mà nàng ta hao tổn tâm tư tìm kiếm cho trưởng công chúa đều đã sử dụng hết trên người nàng.

Và ngay trong đêm đó, nàng ta đã bị hành hạ đến mức ngất đi.

Ta nhìn hoàng thượng với vẻ mặt đầy phẫn nộ, không chút nể nang mà đá nàng ta xuống giường:

"Ái phi hãy dạy dỗ nàng ta cho kỹ, thật là cứng nhắc vô vị, như một con rối vậy!"

Ta lập tức sai người kéo nàng ta xuống, sau đó uốn éo chui vào lòng hoàng thượng.

Tất nhiên là một đêm nến đỏ trướng ấm, tận hưởng khoái lạc đến cực độ.

Sáng hôm sau, hoàng thượng vừa lên triều, trưởng công chúa đã mặt mày giận dữ xông vào cung điện của ta.

11.

"Đồ tiện nhân nhà ngươi! Triệu Vân Thư nói, chính ngươi đã xúi giục Xuân Đào quyến rũ hắn!"

"Bây giờ ngươi không làm được việc, còn ép Triệu Vân Thư đưa Xuân Đào vào cung. Đợi khi hoàng huynh chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ta sẽ cho ngươi biết tay!"

Nhìn nàng ta phun nước bọt lên mặt mình, ta lập tức nhướng mày:

"Trưởng công chúa, người vừa ăn phải phân hay sao?"

"Sao ta ngửi thấy mùi hôi thối thế này?"

Mặt nàng ta tức thì đỏ bừng, trừng lớn mắt, lao về phía ta định tát vào mặt.

Ta liền phản đòn, tặng ngay cho nàng một cái tát.

Chát!

Một cái tát vang dội, trên má nàng ta lập tức hiện rõ năm dấu ngón tay.

Nàng ta không tin nổi, trố mắt nhìn ta:

"Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta?"

Xảo Nhi phía sau vội vàng xoa tay ta, hỏi ta có đau không.

Ta quay người, ung dung ngồi xuống ghế quý phi, giọng lạnh lùng vang lên:

"Đánh ngươi thì đánh, còn phải chọn ngày hay sao?"

Nàng ta giận dữ bỏ chạy, ta biết ngay, nàng ta đi tìm hoàng huynh của mình.

Nhưng ta, chính là đang mong nàng ta đi gọi viện binh.

Khi hoàng thượng đến, trước mắt hắn là cảnh tượng ta đã tháo trâm, quỳ gối trên đất, tụng kinh cầu phúc cho hoàng thượng.

Mà trên mặt ta, còn in đậm dấu bàn tay đỏ ửng.

12.

Hoàng thượng nhìn thấy ta bụng mang dạ chửa, quỳ gối dưới đất tụng kinh, lại thấy khuôn mặt ta sưng đỏ, hắn lập tức kinh sợ ngây người:

"Ái phi đây là?"

Ta khẽ xoa bụng, giả vờ không khỏe, rồi ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng:

"Hoàng thượng, thiếp thân phận mỏng, chỉ sợ là sau này không thể tiếp tục ở bên hoàng thượng."

Nhìn thấy bụng bầu của ta vô tình lộ ra, trong mắt hắn thoáng hiện lên vài tia dục vọng.

Hắn lập tức đỡ ta dậy, quay người nhìn trưởng công chúa, giọng nói trở nên lạnh lùng:

"Nàng ấy đang mang thai, bụng to thế kia, làm sao có thể ức hiếp muội?"

"Chỉ có muội từ nhỏ đã kiêu căng hống hách, chẳng coi ai ra gì, chỉ biết gây rắc rối cho trẫm!"

"Hương phi, nàng nói cho trẫm nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ta giả vờ sợ hãi, e thẹn níu lấy tay áo hoàng thượng, nghẹn ngào nức nở:

"Trưởng công chúa nói thiếp đang mang trong mình nghiệt chủng, thân phận thấp hèn, không xứng hầu hạ hoàng thượng."

"Trưởng công chúa còn tát thiếp hơn mười cái, thiếp vì hoàng thượng mà bất đắc dĩ mới phải đáp trả lại một cái tát."

"Dù sao nếu thiếp không còn thân thể này, làm sao thiếp có thể giải ưu cho hoàng thượng? Tất cả đều là vì hoàng thượng mà thiếp mới giữ gìn cái bụng này."

"Nếu trưởng công chúa căm ghét thiếp, thiếp thà đập đầu chết còn hơn!"

Nói xong, ta giả vờ lao về phía cột nhà để tự vẫn, hoàng thượng vội vàng kéo ta lại, ôm chặt vào lòng:

"Ái phi vì trẫm mà lo lắng, trẫm biết mà."

Thẩm Kiều không đợi hoàng thượng nói xong, liền đẩy vài cung nhân ra:

"Các ngươi nói xem, rốt cuộc ai ra tay trước?"

"Dám nói dối trước mặt hoàng thượng, đúng là một con hồ ly tinh!"

"Lẽ nào vì có mỹ nhân trong lòng, nên hoàng huynh không cần đến muội nữa? Quả là một hoàng huynh tốt!"

"Chẳng lẽ hoàng huynh quên rồi, nếu không có muội, thì làm sao tứ hoàng huynh có thể..."

Nghe xong lời của nàng, sắc mặt hoàng thượng lập tức thay đổi, cắt ngang lời nàng:

"Láo xược!"

"Bình Dương, từ trước đến giờ muội vốn kiêu ngạo cũng không sao, nhưng giờ muội còn dám nhúng tay vào hậu cung của trẫm, thật sự quá lắm rồi."

"Chuyện hôm nay trẫm không truy cứu, nhưng từ nay về sau, muội không được phép bước chân vào cung Triều Dương của Hương Phi!"

Thẩm Kiều nhìn hắn, rồi nhìn ta, nhanh chóng ghé sát tai ta nói một câu.

Sau đó, trong mắt nàng lóe lên một tia độc ác, tức giận rời đi.

Hoàng thượng thở dài, quay lại vuốt ve bụng ta, bất đắc dĩ nói:

"Muội muội này của trẫm từ trước đến giờ vốn không giữ quy củ, thường ngày, ngay cả lời trẫm còn chẳng để tâm, huống chi là nàng vừa mới vào cung."

"Ta nhìn cái bụng này của nàng thật sự rất thích, nàng phải chăm sóc cẩn thận, nếu không trẫm sẽ không vui đâu."

Lúc này ta mới hé miệng cười nhẹ, ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, dịu dàng nói "Vâng".

Hoàng thượng vừa mới rời đi, gương mặt ta liền lạnh xuống.

Sau một hồi suy nghĩ, ta gọi Xảo Nhi đến, bảo nàng đi tìm một thủ vệ của Ngự Lâm Quân.

Rất nhanh đã đến tiệc thọ của Thái hậu.

Ta biết trưởng công chúa sẽ không bỏ qua cho ta.

Chỉ là không ngờ, nàng ta vậy mà lại động tay động chân lên lễ vật mừng thọ của ta.
13.

Hôm nay là đại lễ mừng thọ năm mươi của Thái hậu.

Các phi tần trong hậu cung đều chuẩn bị quà tặng cho Thái hậu.

Biết Thái hậu thích phượng hoàng nhất, ta đã sớm tự tay thêu một bức "Phượng Hoàng Vu Phi".

Cả bức thêu được làm bằng chỉ vàng óng ánh, dưới ánh nến và ánh mặt trời đều tỏa sáng lấp lánh, như phượng hoàng đang xòe cánh.

Thêm vào đó, viền bức tranh được may bằng chỉ vàng, vô cùng quý giá.

Ta vui mừng khôn xiết mang bức tranh dâng lên, nghĩ rằng sẽ nhận được sự yêu thích của Thái hậu.

Nhưng không ngờ, giây tiếp theo, lại nhận được lời trách mắng từ Thái hậu:

"Phượng hoàng đổ lệ máu?! Hương Phi, ngươi to gan thật!"

"Hoàng thượng, người trong cung của con thật là ngày càng láo xược rồi!"

Ta ngước mắt nhìn lên, phát hiện đôi mắt của phượng hoàng trên bức tranh vốn hoàn hảo, giờ bỗng nhiên có thêm hai vệt máu.

Thoạt nhìn, trông giống như phượng hoàng đang rơi lệ máu.

Ngay lập tức, ta cảm thấy tình hình không ổn.

Dù gì thì, bức tranh này vừa nãy vẫn còn nguyên vẹn.

Chỉ là khi Xảo Nhi giúp ta trang điểm, có để một cung nữ lạ mặt cầm bức tranh mang đi trước.

Cung nữ lạ mặt...

Ta suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Bình Dương trưởng công chúa Thẩm Kiều.

Quả nhiên, trên khóe miệng nàng ta thấp thoáng một nụ cười.

Bên cạnh nàng ta, là Xuân Đào đang đứng, cả người trang sức màu đỏ rực, hôm nay đặc biệt xinh đẹp.

Áo ngoài của nàng ôm sát bụng, bụng bầu lộ rõ vô cùng nổi bật.

Hoàng thượng đã sớm bị Xuân Đào mê hoặc, ánh mắt không ngừng liếc về phía nàng ta.

Ta biết, hôm nay họ đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lòng ta bỗng dâng lên một cơn lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo trong.

Ta cúi đầu, suy nghĩ cách thoát khỏi tình thế khó khăn này.

Hoàng thượng đúng là một kẻ biến thái.

Nhưng khắp cung ai ai cũng biết, Thái hậu được tiên đế phò trợ, nắm quyền triều chính thay hắn.

Hắn sợ Thái hậu đến chết, mọi việc đều lấy Thái hậu làm đầu.

Trong tình cảnh này, chắc chắn hắn sẽ đứng về phía Thái hậu.

Nhìn ánh mắt tham lam của hắn, hận không thể chiếm lấy Xuân Đào ngay tại chỗ, làm ta cảm thấy ghê tởm.

Có vẻ như sau ngày hôm nay, con đường báo thù của ta phải tăng tốc.

Không nghĩ thêm nữa, ta trực tiếp quỳ xuống đất:

"Xin Thái hậu thứ tội, bức thêu này quả thực do chính tay thần thiếp làm ra."

"Chỉ là việc phượng hoàng rơi lệ máu, thực ra lại là điềm lành."

14.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta không kiêu ngạo cũng không hạ mình mà nói:

"Điều này được gọi là phượng hoàng rơi lệ máu, thực sự là biểu hiện của tình cảm phu thê sâu đậm giữa tiên đế và Thái hậu."

"Không giấu gì Thái hậu nương nương, thời gian gần đây khi đang thêu bức tranh này, thần thiếp đã có một giấc mơ, mơ thấy tiên đế."

"Tất nhiên, thần thiếp chưa từng gặp tiên đế, trong mơ cũng không nhìn thấy rõ dung mạo người, nhưng tiên đế đã từng báo mộng cho thần thiếp."

"Tiên đế nói, dù đã rời xa người, ở thế giới cực lạc dù có nhiều mỹ nhân vây quanh, nhưng người mà người nhớ thương nhất vẫn chỉ có Thái hậu nương nương mà thôi."

"Người đã dặn dò thần thiếp phải thêu thêm vài giọt máu lên mắt phượng hoàng để thể hiện sự nhớ nhung khôn nguôi của người đối với Thái hậu, nỗi đau khổ biến thành lệ máu…"

"Bịa đặt! Mẫu hậu, nàng ta đang lừa người!"

Bình Dương trưởng công chúa thấy Thái hậu lắng nghe một cách chăm chú, dường như tin vào lời ta nói, liền tức giận cắt ngang.

Nhưng không ngờ, lời giải thích của ta lại khiến Thái hậu rất hài lòng.

Rốt cuộc, Thái hậu và tiên đế quả thực đúng là phu thê tình thâm.

Tiên đế đối với Thái hậu nhất kiến chung tình, vì bà mà không vào lục cung, dành cho bà vô thượng ân sủng.

Thái tử vốn đã được định sẵn là tứ hoàng tử, nhưng sau khi bà hạ sinh hoàng tử, con của họ là lục hoàng tử liền được lập làm thái tử.

Lục hoàng tử, chính là hoàng thượng hiện nay.

Khi nghe ta nhắc đến tiên đế, quả nhiên trên khuôn mặt Thái hậu dịu đi đôi chút.

Nghe Bình Dương công chúa nói ta bịa đặt, nét mặt Thái hậu lộ ra một chút không vui, rồi bà hơi trừng mắt trách mắng trưởng công chúa:

"Con thân là công chúa, vậy mà lại lớn tiếng ồn ào như vậy, còn đâu là dáng vẻ của công chúa nữa?"

"Hoàng thượng, trẫm biết huynh muội các con tình cảm sâu đậm, nhưng Bình Dương ăn nói lỗ mãng, thân là huynh trưởng, là con thất trách."

Lúc này mặt Bình Dương công chúa đỏ bừng rồi tái mét, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.

Thái hậu cũng chẳng để ý đến nàng, quay sang hỏi ta tiên đế có còn nhắn nhủ gì trong mơ nữa không.

Ta thẳng lưng, không tự ti cũng không cao ngạo mà trả lời:

"Tiên đế vẫn chưa nói gì thêm, chỉ nói người biết Thái hậu rất yêu phượng hoàng, kiếp sau người nguyện làm phượng, còn Thái hậu là hoàng, cùng người sống chết cùng nhau, không rời không bỏ."

Nghe xong, Thái hậu chìm vào hồi tưởng, một lúc lâu không nói gì.

Sau đó bà phất tay, bảo ta có lòng rồi, rồi ra lệnh cho người cất giữ bức thêu cẩn thận.

Nhìn Thái hậu trân trọng bức thêu như vậy, ta liền nảy ra một ý tưởng.

Bình Dương công chúa cúi đầu nhìn ta, trong mắt lóe lên một tia ghen ghét, ta mỉm cười đầy thách thức đáp lại.

Đêm đó, hoàng thượng triệu Xuân Đào thị tẩm.

15.

Khi nghe được tin tức này, ta đang may tẩm y.

Tẩm y có màu hồng đào, phía sau thiết kế hở, chỉ còn lại hai dải dây lưng.

Phía trước được làm từ lớp lụa mỏng, khi mặc lên người, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của ngực.

Trên đó thêu những đường chỉ vàng tinh xảo, dưới ánh nến lấp lánh, thật sự có thể khơi gợi vô tận những tưởng tượng và xúc cảm.

Ở thanh lâu, kỹ nghệ thêu thùa của ta đã là nhất nhì, giờ đây lại được dịp phát huy.

Sau khi thêu xong, ta ném tẩm y cho Xảo Nhi:

"Ngâm vào nước thơm hoa bách hợp, để đó một canh giờ."

Xảo Nhi nhận lệnh lui xuống.

Tối đó, ta mặc bộ tẩm y ấy, khoác thêm áo ngoài, rồi tiến vào Cần Chính Điện.

16.

Khi gặp hoàng thượng, ngài đang xem tấu chương.

Nhìn thấy vẻ ủ rũ trên khuôn mặt hắn, ta liền ngồi ngay lên đùi hắn, giật lấy tấu chương trong tay:

"Hoàng thượng, tấu chương có gì hay ho đâu, chi bằng nhìn thiếp đây?"

Nhìn thấy bụng bầu tròn trịa của ta, hoàng thượng liền đứng dậy, đặt ta lên bàn.

Hắn ngửi y phục của ta, liên tục khen: "Thơm quá!"

Ta cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt đầy mê hoặc, khuôn mặt lộ vẻ phong tình vạn chủng.

Thấy ánh mắt hắn dần trở nên đắm say, ta cười quyến rũ:

"Giờ hoàng thượng khen cơ thể thiếp thơm, chỉ sợ là lát nữa, người sẽ chẳng còn lời nào để khen thiếp nữa đâu."

Sau đó ta tháo dây lưng, áo ngoài liền tuột xuống đất.

Trước mắt hắn là cảnh tượng đầy gợi cảm khi ta khoác lên mình chiếc yếm mỏng màu hồng đào.

Còn cái bụng bầu tròn căng càng thêm phần lẳng lơ khác thường.

Hoàng thượng lập tức lao vào, một tay giữ chặt tẩm y, đưa lên mũi không ngừng hít lấy mùi hương:

"Trên đời sao lại có hương thơm kỳ lạ thế này, kết hợp với cái bụng bầu tuyệt đẹp này, trẫm thật sự rất vui!"

"Quả nhiên, chỉ có Hương Phi hiểu trẫm nhất!"

Ta ôm lấy mặt hắn, khóe miệng khẽ cong lên:

"Nếu hoàng thượng đã thích, vậy thần thiếp sẽ thêu cho người một bộ tẩm y, để cho ngài mặc, mỗi đêm sẽ ngủ thật ngon giấc, có được không?"

Hắn điên cuồng hôn lên cổ ta:

"Ái phi nói cái gì thì chính là cái đấy.”

Thấy hắn sớm đã mất kiểm soát, ta khẽ hôn lên tai hắn, chậm rãi nói:

"Hoàng thượng, dạo này thân thể thần thiếp càng ngày càng lớn, thấy Xuân Đào rất lanh lợi, để nàng ta hầu hạ thần thiếp, được không?"

Hoàng thượng dĩ nhiên đã chìm đắm trong vòng tay ta, liền phất tay:

"Một tỳ nữ mà thôi, trẫm muốn lâm hạnh lúc nào chẳng được, nhưng khi hầu hạ trẫm, vẫn là ái phi hiểu ý trẫm nhất."

"Nếu ái phi đã muốn, ngày mai trẫm sẽ điều người đến cung của nàng, để nàng tùy ý sai khiến."

Ta vui mừng trong lòng, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ ấm ức:

"Nhưng nàng ta từng là người của trưởng công chúa, thần thiếp lo rằng trưởng công chúa sẽ không vui."

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, rồi bế ta lên long tháp:

"Thiên hạ này là của trẫm, chứ không phải của muội ấy, trẫm muốn gì, muội ấy không dám không cho."

Ngày hôm sau, khi Xuân Đào vừa được đưa đến cung Triêu Dương, ta liền rót cho nàng ta một bát thuốc sảy thai:

"Bổn cung đã chán chơi với ngươi rồi, tiếp theo, sống hay chết, tùy ngươi lựa chọn."

17.

Khi nhận được thư của Triệu Vân Thư lần nữa, ta vừa uống xong hai bát thuốc đen đắng.

Xảo Nhi nhìn bụng ta, ánh mắt đầy xót xa:

"Tiểu thư, bụng này càng ngày càng lớn, nô tỳ đau lòng cho tiểu thư."

Ta ném lá thư vào lò lửa, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Triệu Vân Thư, thứ chàng muốn, ta nhất định không cho chàng.

Nghĩ đến cảnh chàng ấy đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, bức bách đến phát cuồng, ta không khỏi muốn bật cười.

Giờ mọi kế hoạch vẫn chưa đến lúc kết thúc, ta cũng chẳng ngại chơi đùa với Triệu Vân Thư thêm chút nữa.

Dù gì, đùa giỡn kẻ khác trong lòng bàn tay cũng là Triệu Vân Thư dạy ta.

Giờ đây, ta chỉ đơn giản là dùng chiêu trò của chàng ấy để trả lại cho chính chàng ấy mà thôi.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Xảo Nhi, ta nắm lấy tay nàng, nghiêm túc hỏi:

"Xảo Nhi, ngươi nói xem điều quan trọng nhất trên đời này là gì?"

Kiều Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi đưa cho ta một nụ cười tinh nghịch:

"Trong mắt nô tỳ, điều quan trọng nhất trên đời này chính là tiểu thư."

"Không có gì quan trọng hơn tiểu thư cả."

Nhìn đôi mắt trong sáng thuần khiết của nàng, ta khẽ gõ vào mũi nàng:

"Nha đầu ngốc, chỉ có ngươi là giỏi ba hoa nhất."

"Trên đời này, không có gì quan trọng hơn quyền lực."

"Nam nhân nghèo hay giàu, lắm lời hay ít nói, người không biết chữ hay kẻ học cao hiểu rộng, khi họ đối tốt với ngươi, có thể khiến ngươi nghĩ là một đời một kiếp. Nhưng một khi ngươi đụng đến lợi ích của họ, họ trở mặt còn nhanh hơn lật sách."

"Cuộc đời này, đều phải là tự mình bước đi."

"Bây giờ đã bước vào Kim Loan Điện trên vạn người, nếm trải hương vị của quyền uy tột đỉnh, ta mới hiểu được, nó khiến ta si mê như say rượu đến nhường nào, thật là mê hoặc!"

"Kiếp này, ta quyết không để ai chèn ép mình nữa! Ta muốn quyền lực, muốn địa vị, sẽ không bao giờ quay lại làm tiểu Oản Oản yếu đuối, bị người khác khinh thường ở Tửu Hoa Lâu nữa."

"Ai cản đường ta, dù là ma hay là quỷ ta cũng sẽ giết kẻ đó!"

Sau đó, ta nhìn tẩm y màu vàng đã ngâm trong nước hoa bách hợp và được phơi khô, ra hiệu cho Xảo Nhi mang lại.

Trên tẩm y thêu hình một con rồng, thân rồng uốn lượn xung quanh, bao phủ bởi những làn tiên khí mờ ảo.

Râu rồng tung bay, sống động như thật, thể hiện rõ sự tôn quý và oai nghiêm của hoàng đế.

Ta vuốt ve lớp vải lụa mềm mượt, ngửi mùi hương lạ trên đó, biết chắc hoàng thượng sẽ rất vui.

Ta gọi Xảo Nhi lại:

"Mau mang đến cho hoàng thượng, nói rằng đây là tấm lòng của bổn cung, bảo người mặc mỗi ngày."

Đúng vậy, tấm lòng đoạt mệnh này, hắn nhất định phải trân trọng mà mặc vào.

18.

Gần đây tâm tình hoàng thượng rất tốt.

Ngửi hương thơm từ tẩm y, hắn mỗi đêm đều ngủ ngon giấc.

Khi hoàng thượng và ta đang dùng bữa tối tại Cần Chính Điện, Bình Dương trưởng công chúa, Thẩm Kiều đột nhiên xông vào:

"Hoàng huynh, Bình Dương muốn cáo giác Hương Phi đã hạ độc!"

"Thứ chứa độc chính là bộ tẩm y mà nàng ta đã may cho hoàng huynh!"

Trong lòng ta thoáng trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.

Không phải vì hoảng sợ, mà là vì cảm khái.

Bình Dương trưởng công chúa, người đoán đúng rồi, nhưng lại đi sai đường để giải bài toán này.
19.

Nhìn nàng ta quỳ trên đất, thề thốt chắc nịch, ta giả vờ hoảng hốt:

"Vì sao công chúa lại nói những lời này?"

"Hương thơm này là do đích thân thiếp điều chế từ hương hoa bách hợp, toàn là những loại hương giúp an thần, chỉ để hoàng thượng ngủ ngon hơn."

"Chỉ là một chút hương thơm thôi, sao lại có thể làm bẩn mắt công chúa?"

"Nếu hoàng thượng không thích, chi bằng trực tiếp nói với thần thiếp, thần thiếp sẽ hủy nó ngay lập tức!"

Ta biết hoàng thượng đặc biệt thích bộ tẩm y này, nên cố ý nói như vậy.

Trước tiên phải làm giảm bớt sự nghi ngờ của hoàng thượng, khiến hắn nghĩ rằng đây chỉ là một màn gây rối nhỏ của Bình Dương công chúa.

Chỉ có như vậy, hắn mới dần dần chán ghét mà vứt bỏ Bình Dương công chúa.

Rốt cuộc, Triệu Vân Thư là cái gì chứ?

Kẻ đứng sau hãm hại ta thực ra chính là Bình Dương công chúa, kẻ tâm địa độc ác.

Thấy hoàng thượng không tin, Bình Dương công chúa lập tức lôi ra người đứng đầu Thái Y Viện, biểu cữu của bên ngoại nàng ta:

"Nếu hoàng huynh không tin, vậy thì hãy để viện trưởng kiểm tra bộ tẩm y này, dù sao, sự an toàn của hoàng huynh là điều quan trọng nhất."

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Bình Dương công chúa, hoàng thượng nắm lấy tay ta:

"Ái phi, chỉ cần kiểm tra một chút."

Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp:

"Mọi việc đều do hoàng thượng làm chủ."

20.

Xảo Nhi tình nguyện đi mời viện trưởng đến.

Chẳng mấy chốc, hai người đã tiến vào Cần Chính Điện.

Hoàng thượng ra lệnh cho người mang bộ tẩm y đến, để viện trưởng kiểm tra kỹ lưỡng.

Viện trưởng cầm tẩm y, ngửi rồi lại xem xét kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu bất lực:

"Bộ tẩm y này chỉ dùng hương hoa bình thường, hoàn toàn không có độc."

Bình Dương công chúa lập tức trợn mắt:

"Biểu cữu! Người điên rồi sao! Rõ ràng hương thơm này có độc mà!"

"Hôm qua người rõ ràng nói..."

Ta nhanh chóng nắm bắt được lỗ hổng trong lời nói của nàng ta, liền phản công một cách chính xác:

"Ồ? Hôm qua ư? Lẽ nào Bình Dương công chúa và biểu cữu của mình giữa ban ngày ban mặt đã lén lút vào Cần Chính Điện, chỉ để ngửi tẩm y của hoàng thượng?"

"Nghe các người nói thế, thật giống như các người đã lên kế hoạch trước để hãm hại thần thiếp vậy."

"Bình Dương công chúa, thần thiếp chỉ là một phi tần đang mang thai, mỗi ngày chỉ biết hầu hạ hoàng thượng, không rõ mình đã làm gì đắc tội với người, mà khiến người từng bước bức ép ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết."

"Hoàng thượng, nếu đã như vậy, người cứ ban cái chết cho thần thiếp đi. Rốt cuộc, cái mạng hèn mọn của thần thiếp, làm sao so được với công chúa muôn phần tôn quý?"

Ta nói bằng giọng nhẹ nhàng mềm mại, nhưng trên mặt nước mắt đã rơi lã chã, trông thật yếu đuối đáng thương.

Thẩm Kiều lại càng tức giận, khuôn mặt đỏ bừng.

Ta cố tình chọc giận nàng ta.

Nhờ Xuân Đào, ta biết rằng Thẩm Kiều từ nhỏ đã dễ dàng nổi nóng.

Một khi tức giận, nàng ta sẽ nói năng không kiêng nể gì.

Mà ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này để nàng tự làm hại chính mình.

21.

Nhân lúc hoàng thượng không để ý, ta lập tức ném cho nàng ta một ánh mắt khinh bỉ.

Ngay giây sau, ta nhận ngay một cái tát vang dội:

"Tiện nhân! Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi hèn mọn ở thanh lâu! Không biết gặp được vận may gì, được hoàng huynh của ta sủng hạnh, liền không biết trời cao đất dày là gì nữa!"

"Ngươi có phải đã dụ dỗ biểu cữu của ta, ép ông ấy trở mặt không? Hoàng huynh, ngài không thể tin nàng ta!"

"Nữ nhân này chính là hồ ly tinh..."

Chưa đợi nàng ta nói xong, hoàng thượng liền tát mạnh nàng một cái:

"Bình Dương, ngươi lỡ lời rồi."

"Hương Phi đã sớm nói với ta về thân thế của nàng, giờ nàng là nữ nhân của trẫm, không đến lượt ngươi ở đây nói này nói nọ."

Đúng vậy, lăng mạ nữ nhân của thiên tử, cũng chính là lăng mạ thiên tử.

Những lời âu yếm trên gối chốn khuê phòng còn có sức nặng hơn bất kỳ điều gì.

Ta đã sớm nói cho hoàng thượng về quá khứ của ta.

Vài giọt nước mắt, cộng với vài lời nói dối, cùng với cái bụng lớn của ta, hắn có còn quan tâm gì đến thân phận trước đây của ta nữa chứ?

Huống hồ, ở thanh lâu ta vốn chỉ là người bán nghệ chứ không bán thân.

Tiếc rằng, Thẩm Kiều lại chưa bao giờ hiểu được điều này.

Nhìn thấy Thẩm Kiều càng lúc càng tức giận, ta liền khóc và chui vào lòng hoàng thượng:

"Hoàng thượng, thần thiếp từ nhỏ đã nghèo khổ, được hoàng thượng yêu thương, thần thiếp không thể nào tả hết niềm hạnh phúc."

"Thần thiếp không sợ bị Bình Dương công chúa ức hiếp, dù sao nàng ấy sinh ra đã là viên minh châu cao quý, thần thiếp làm sao sánh được?"

"Nhưng nàng ấy cứ một mực khẳng định rằng thần thiếp có tội. Thần thiếp vốn là trong sạch, miệng lưỡi vụng về, không biết tự minh oan như thế nào. Muốn đổ tội cho thần thiếp, không lo gì thiếu chứng cứ."

"Nhưng nếu công chúa đã lên tiếng, vậy xin mời toàn bộ thái y của Thái Y Viện đến, từng người một kiểm tra, chỉ mong trả lại sự trong sạch cho thần thiếp."

"Nhưng thần thiếp cũng không phải là kẻ dễ bị ức hiếp. Nếu tẩm y không có độc, xin công chúa cho thần thiếp một lời xin lỗi.”

Sau khi nghe ta nói xong, hoàng thượng nhìn sang sắc mặt càng ngày càng tức giận của Thẩm Kiều, lập tức gật đầu.

Một nhóm thái y được gọi đến, rất nhanh chóng kiểm tra tẩm y.

Câu trả lời của họ là: "Hoàn toàn không có độc."

22.

Nghe vậy, Thẩm Kiều ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đầy sự không tin nổi.

Nàng lao đến chộp lấy tẩm y, đôi mắt đỏ ngầu, lẩm bẩm:

"Không thể nào, không thể nào!"

"Rõ ràng Xuân Đào đã nói, tẩm y này có độc, ta và biểu cữu cũng đã kiểm tra, sao có thể thế này?!"

Thấy nàng càng lúc càng mất kiểm soát, ta thêm dầu vào lửa:

"Xuân Đào sao? Công chúa nói gì vậy?"

"Nàng ta đối với ta trung thành hết mực, dù sao hiện giờ ta cũng là chủ tử của nàng ta."

"À phải rồi, công chúa, chẳng phải người nên xin lỗi rồi sao?"

Nghe ta nói, nàng liền lao về phía ta, túm chặt cổ ta:

"Một nữ tử trăng hoa như ngươi, thậm chí còn không xứng xách giày cho ta!"

"Muốn bổn công chúa xin lỗi ngươi? Ngươi đang mơ tưởng hão huyền đấy!"

23.

Ngay giây sau, hoàng thượng nắm chặt lấy tay nàng ta, che chở ta phía sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng:

"Thẩm Kiều, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi!"

Nghe giọng nói lạnh lùng của hoàng thượng, ta trốn sau lưng hắn, tay vuốt ve bụng bầu lớn, đắc ý làm mặt xấu với nàng ta.

Nàng hoàn toàn phát điên, nắm chặt lấy tay áo hoàng thượng, trông như kẻ điên loạn:

"Hoàng huynh, huynh đã từng nói, trừ bỏ tứ hoàng huynh, huynh sẽ bảo vệ muội cả đời!"

"Muội đã nghe lời huynh, hạ độc giết tứ hoàng huynh, vậy mà huynh lại vì một ả kỹ nữ thanh lâu..."

Lời chưa dứt, nàng đã nhận một cái tát mạnh vào mặt.

Hoàng thượng nhìn nàng, trong mắt hiện lên sát ý:

"Bình Dương công chúa điên loạn, ngạo mạn vô lễ, lập tức bị giam giữ trong Tông Nhân Điện, không có lệnh không được ra ngoài."

Ngay lập tức, mấy tên thái giám bịt miệng nàng ta và lôi ra ngoài.

Ngay giây sau, hoàng thượng đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Thấy miệng hắn sùi bọt mép, cả đám người xung quanh rối loạn.

Ta lặng lẽ quay đi, nở một nụ cười nhẹ.

Mọi việc đã sẵn sàng, thu lưới!

24.

Đúng vậy, ta đã hạ độc hoàng thượng.

Nhưng độc này, không phải ở trên tẩm y của hắn.

Ta không ngu ngốc đến mức đó, vì nếu bị phát hiện, ta sẽ phải chịu đại tội lăng trì.

Chất độc thật sự nằm trên tẩm y của ta.

Mỗi khi ta và hắn hoan lạc, chất độc từ tẩm y của ta sẽ thẩm thấu vào da thịt của hắn.

Suốt một tháng nay, hoàng thượng ngày nào cũng bắt ta hầu hạ, ngày ngày tận hưởng khoái lạc.

Chất độc đã sớm ngấm vào sâu trong lục phủ ngũ tạng của hắn.

Còn ta đã sớm uống thuốc giải.

Tuy nhiên, ta sẽ không để hắn chết một cách dễ dàng.

Đêm khuya tĩnh lặng, ta ôm đứa trẻ trên tay, tiến đến trước mặt hắn.

Hắn lập tức kinh ngạc đến mức mở to hai mắt.

Bởi vì bụng ta giờ đây đã phẳng lì như ban đầu, đâu còn chút dấu vết gì của việc mang thai?

25.

Nhìn thấy mắt hắn đột nhiên mở to kinh ngạc, ta mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Sao vậy? Không còn bụng bầu, hoàng thượng sẽ không ta nữa sao? Sống lại một đời, ta làm sao còn chịu cái khổ đó thật chứ?!"

"Bình Dương công chúa có thần dược, tất nhiên ta cũng có của mình. Cái thứ nước an thần đen đắng đó, chẳng qua chỉ khiến bụng ta phồng to lên thôi."

"Giờ đại sự đã thành, uống một bát giải dược, bụng ta lại phẳng lì như một thiếu nữ."

"À, đúng rồi, chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, đây là vị hoàng tử đầu tiên kể từ khi hoàng thượng đăng cơ, quả là đại hỉ."

"Chỉ là, mẫu thân của đứa trẻ, một tiểu cung nữ, vừa mới khó sinh mà chết. Đứa nhỏ tội nghiệp."

"Thần thiếp thấy đứa bé xinh xắn đáng yêu, thật sự rất thích. Hoàng thượng sao không ban nó cho thần thiếp?"

Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng hoàn toàn không có sức lực.

Ta cười nhẹ, nhưng không đỡ hắn lên.

Ngược lại, ta trực tiếp ra lệnh cho Xảo Nhi lấy một tờ thánh chỉ trống, chuẩn bị sẵn bút mực.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, ta chậm rãi nói:

"Hoàng thượng, thái y nói rằng ngài đã trúng độc lạ, sợ là thời gian không còn nhiều nữa."

"Người ta đều nói, đất nước không thể một ngày không có vua. Thần thiếp xin ngài lập tiểu hoàng tử làm thái tử, giao cho thần thiếp nuôi dưỡng."

Hoàng thượng nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng:

"Lập thái tử thì không sao, nhưng giao cho ai nuôi dưỡng, trẫm tự có quyết định."

Ta nhẹ nhàng bước tới, vuốt ve khuôn mặt khôi ngô phóng khoáng của hắn.

Một khuôn mặt tuấn tú đến vậy, thật tiếc, bên trong đã mục nát hết rồi.

Ta lặng lẽ rút con dao găm giấu trong tay áo, kề sát cổ hắn:

"Hoàng thượng, người của ta sắp xếp, sớm đã đợi sẵn ở tẩm cung của Thái hậu nương nương rồi."

"Ta biết tiên đế sủng ái Thái hậu, ban cho người lệnh bài điều động Ngự Lâm quân. Nhưng giờ hoàng thượng đoán xem, thủ vệ Ngự Lâm quân đang ở đâu?"

"Hoàng thượng, thế cục đã định, nếu còn phải đổi hai cái mạng của người và Thái hậu, quả thật không đáng đâu!"

Nhìn ra ngoài điện, Ngự Lâm quân vốn canh gác nghiêm ngặt giờ im lìm lạ thường, hắn mới hiểu ra:

"Ngươi muốn bức vua thoái vị?"



26.

Ta thản nhiên bật cười, cười đến run cả người:

"Hoàng thượng, ta nào dám bức vua thoái vị."

"Chỉ là, thủ vệ Ngự Lâm mà hoàng thượng nhắc đến, năm ngoái sau khi em gái hắn có thai nhưng thề sống chết không theo, đã bị hoàng thượng sau cơn say chém chết rồi hủy hoại thân thể."

"Thù giết người thân là món nợ lớn lắm, ta chẳng qua chỉ hứa cho hắn chức thống lĩnh Ngự Lâm quân, hắn liền trung thành tận tâm với ta."

"Chẳng qua cũng là, Hoàng thượng vô cùng lo nghĩ cho triều chính, chỉ là một cung nữ mang thai đã chết, làm sao người có thể nhớ rõ chuyện nhỏ như vậy"

"Nhưng e rằng hoàng thượng đã quên, cổ nhân có câu: “Con đê nghìn dặm, sạt vì ổ mối'””

"Những người đã chết dưới tay người, đã sớm hóa thành oan hồn, giờ đến đòi mạng người đấy!"

"À, suýt nữa ta quên nói cho người, chuyện về em gái của thủ vệ Ngự Lâm quân là do muội muội tốt của người tức giận mà tiết lộ với ta đấy!"

"Quả thật là “không phải không báo, mà là chưa đến lúc thôi!””

Một lát sau, ta cầm lấy thánh chỉ, trực tiếp trở thành dưỡng mẫu của tiểu thái tử.

27.

Nửa tháng sau, hoàng thượng vì bệnh mà nhường ngôi cho thái tử, ta trở thành Thái hậu.

Thái hậu trước kia, nhìn đứa con mình là hoàng thượng gây ra đủ điều tàn ác.

Đã là mẫu thân mà không biết dạy con, thì sao xứng làm Thái hậu, mẫu nghi thiên hạ?

Ta đã sớm mua chuộc cung nhân của bà ta, bỏ kịch độc vào bức tranh thêu phượng hoàng mà bà ngày ngày vuốt ve.

Giờ đây, thân phận của ta là Thục phi, là người từng theo tiên đế đến chùa thiền tu.

Hương Phi của trước kia, đã hoàn toàn biến mất khỏi sử sách, không để lại chút dấu vết nào.

Không ai biết ta từng là một nữ tử thanh lâu.

Cũng không ai dám có ý kiến về thân phận của ta, hoặc có thể nói là, không ai dám có ý kiến.

Bởi những kẻ thề sống thề chết phản đối ta buông rèm nhiếp chính, đã sớm bị cắt cổ.

Ta từ bỏ lòng trắc ẩn của người phàm, nhưng lại giành được lòng yêu mến của muôn dân.

Thẩm Cảnh Chi, một kẻ ngu dốt vô đạo, chỉ vì mang trong mình dòng máu của tiên đế mà có thể trở thành thiên tử một triều, thỏa sức ngược đãi phụ nữ.

Vậy thì một thiên tử như thế, cũng chẳng cần giữ làm gì!

Ta dù xuất thân thanh lâu, thì đã sao?

Trong lòng ta, bản thân còn sạch sẽ hơn nhiều so với Thẩm Cảnh Chi và Triệu Vân Thư.

Khi ngươi nỗ lực trở thành một con đại bàng, tin ta đi, không ai có thể ngăn cản ngươi bay lượn.

Ta mang phục sức màu vàng của Thái hậu, từng bước đi vào Kim Loan Điện phía trên vạn người.

Triều đại thay đổi, thiên hạ họ ai, cũng chẳng còn quan trọng.

Ta chỉ hy vọng, thế gian sẽ không còn người phụ nữ mang thai nào chịu khổ, càng không có bất kỳ nữ tử nào phải chịu khổ nữa,

Nhìn muôn dân cúi lạy, ta phất tay áo phượng, khóe miệng khẽ cong lên.

Một ngày nào đó, khi sử sách được chép lại, ta phải là người xuất hiện trong đó với những nét mực đậm nhất...

Tái bút

Trong Tửu Hoa Lâu đầy mùi son phấn, hôm nay có bốn người mới đến.

Hai nam hai nữ.

Vài ngày trước, sau khi uống vài bát thuốc câm, cả bốn người đều bị biến thành kẻ câm.

Giờ đây, họ trần truồng đứng trên sân khấu, như súc vật bị người ta chọn lựa.

Không ngoại lệ, cả bốn người đều bụng bầu to tướng.

Đặc biệt, hai người đàn ông còn mang bụng to hơn cả.

Tú bà vỗ mạnh vào bụng tròn lớn của họ, giống như vỗ vào mấy con heo béo.

Trong các gian phòng, những kẻ khách làng chơi giàu có kêu lên kinh ngạc, nhìn những chiếc bụng tròn xoe mà thi nhau ra giá như điên loạn.

Nhìn những đĩa vàng, bạc chất thành đống cao, nếp nhăn trên khóe mắt bà ta cười đến híp lại.

Đôi môi tô son đỏ thắm cười tươi đến tận mang tai.

Chẳng mấy chốc, tú bà ma ma dặn dò vài câu, rồi kéo theo một hòm đầy vàng bạc ra ngoài, đóng cửa lại.

Bên trong lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Ồ, những tiếng hét đó ta rất quen thuộc.

Triệu Vân Thư, Thẩm Kiều, Xuân Đào, Thẩm Cảnh Chi.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của họ, ta mới hài lòng mà rời đi.

Ta đã cho họ uống thuốc khiến bụng họ lớn lên.

Dưới sự chăm sóc của tú bà, bụng họ sẽ ngày càng to hơn.

Cho đến một ngày nào đó, sẽ nứt toác mà chết tươi.

Ôi, nghĩ đến cảnh tượng ấy, ta lại không kìm được mà cười không ngớt.

Bụng lớn, ngày qua ngày nằm trên giường hầu hạ người khác, chẳng phải đó là điều mà các ngươi đã ép buộc người khác làm sao?

Giờ đây, gió đã xoay chiều, bốn người các ngươi, đừng làm phụ lòng tâm ý của ta nhé.

Trong kiệu hồi cung, ta cầm trong tay một chuỗi tràng hạt, miệng lẩm nhẩm những câu kinh Phật mà ta vừa mới nhớ.

Ngươi xem, cái gì là địa ngục?

Ta đây, chính là địa ngục.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom