• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tổng Hợp] Vả mặt lật bánh (5 Viewers)

  • [Truyện 28] Hối hận

Bạn thân của tôi nhặt được một mảnh gương đồng, có thể kết nối với cổ đại.

Cô ấy và một người cổ đại tự xưng là tướng quân đã yêu đương với nhau.

Cô ấy còn vay tiền mua gạo và quần áo chống rét đủ cho vạn người gửi về cổ đại cho hắn.

Tướng quân thông qua gương đồng đưa cho cô ấy một bức hôn thư, rồi mời cô ấy đến cổ đại để thành hôn.

Tôi đã cật lực ngăn cản, nhưng cô ấy lại không chút để tâm, sau khi để lại cho tôi một bức thư, liền xuyên về cổ đại.

Nửa năm sau, bạn thân hơi thở thoi thóp, từ trong gương đồng cầu cứu tôi.

Tôi đem theo đồ đạc, không chút do dự mà nhảy vào trong gương đồng xuyên về cổ đại để cứu cô ấy.

Nhưng chỉ sau giây tiếp theo khi chân tôi vừa chạm đất, tôi đã bị người ta nhét vào trong lồng hấp hơi nóng bừng bừng.

Bạn thân của tôi yếu đuối mà tựa vào lòng nam nhân lau nước mắt nói với tôi:

“Tâm Tâm, mình xin lỗi, chỉ có dùng xương của cậu để mở ra một con đường, thì bọn mình mới có thể quay về hiện đại.”

“Cậu nhất định sẽ không trách mình đúng không.”

Tôi ở trong lồng hấp đau khổ mà kêu gào, xin cô ấy thả tôi ra ngoài.

Cô ấy lại vùi mặt vào lòng nam nhân, tỏ ra dáng vẻ không nhẫn tâm.

Sau đó, tôi đã bị bọn họ hấp đến chín.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày mà bạn thân cầm lấy hôn thư, mặt đầy ngại ngùng mà đi tìm tôi xin tôi đưa ra lời khuyên.
——

01.

“Tâm Tâm! Hắn cầu hôn mình rồi aaaa!”

Một đôi tay dùng sức siết chặt bờ vai tôi, điên cuồng lắc lư cơ thể của tôi.

Trên bả vai truyền đến cơn đau kịch liệt khiến đầu óc tôi có một giây bị trật nhịp.

Cho đến khi tôi nhìn thấy rõ gương mặt hưng phấn khó có thể che giấu của Châu Vũ Đồng.

Da thịt toàn thân thoáng chốc trở nên thiêu đốt như chạm phải lửa vậy.

Tôi trùng sinh rồi, nhưng bị nhét vào bên trong lồng hấp, do lửa lớn hấp một ngày một đêm, trơ mắt ra nhìn da vẻ và máu thịt trên người của mình từng chút một rơi xuống trong lồng hấp, kiểu đau không muốn sống đó, cảm giác ngộp thở không thể nào thoát khỏi, khiến toàn thân tôi run rẩy.

Cảm giác đau đớn khi làn da tách khỏi xương cốt đó, dường như vẫn còn sót lại trên da thịt của tôi.

Tôi không nhịn được mà dùng sức gãi chỗ da thịt bị lộ ra bên ngoài của mình.

“Tâm Tâm, cậu có bệnh hả, làm nhăn cả hôn thư của mình rồi!”

Châu Vũ Đồng đánh một bạt tai đánh lên mu bàn tay của tôi, khiến tay của tôi liền hiện lên một vệt đỏ.

“Có phải cậu cố ý làm nhăn hôn thư của mình không?”

Châu Vũ Đồng cau mày, dùng ánh mắt nghi ngờ mà quan sát tôi từ trên xuống dưới: “Không phải cậu ghen tỵ với mình đó chứ?”

Châu Vũ Đồng vừa nói, vừa đem thứ gọi là hôn thư đó bảo vệ ở trong lòng mình, dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Còn cái đầu hỗn độn của tôi cuối cùng cũng bừng tỉnh dậy trong khoảnh khắc này.

Tôi liền đẩy cô ấy đang chắn ở trước mặt ra, lạnh giọng nói:

“Tớ ghen tỵ gì cậu chứ?”

“Ghen tỵ cậu cuối kì lại thi trượt ba môn sao?”

“Hay là ghen tỵ cậu nợ một khoản vay ba mươi mấy vạn vì một kẻ gọi là tướng quân đó, hiện giờ ngày nào cũng bị mười mấy cuộc điện thoại hối thúc trả tiền?”

“Cậu!” Châu Vũ Đồng đỏ bừng mặt, có chút không dám tin mà nhìn tôi.

“Tâm Tâm cậu làm sao vậy, tại sao cậu nói chuyện lại cay nghiệt như vậy?”

“Mình là bạn thân tốt nhất của cậu đó!”

Tôi nở một nụ cười mỉa mai, thì ra ở trong mắt Châu Vũ Đồng, nói sự thật cũng xem là cay nghiệt.

Tôi không muốn ở cùng một chỗ với Châu Vũ Đồng nữa, xoay người muốn đi, lại bị Châu Vũ Đồng kéo lại.

“Cậu cứ như vậy mà rời đi? Cậu nói lời quá đáng như vậy, cũng không xin lỗi mình sao?”

Châu Vũ Đồng đỏ hoe mắt, dường như đã chịu ấm ức rất lớn ở chỗ của tôi vậy: “Cậu có còn là bạn thân của mình không vậy hả!”

Nếu như là tôi của kiếp trước, có lẽ sẽ ngay lập tức nghĩ tất cả mọi cách đi dỗ dành cô ấy, để ý đến tâm trạng của cô ấy.

Vì để cô ấy có thể vui vẻ một chút, mua trà sữa tặng quà cho cô ấy, chỉ mong cô ấy có thể tha thứ cho tôi.

Nhưng mà Lý Tâm vĩnh viễn nuông chiều cô ấy, thuận theo cô ấy, mọi chuyện đều nghe theo cô ấy của kiếp trước.

Đã bị cô ấy lừa đến cổ đại, chính tay nhốt vào trong lồng hấp, sống sờ sờ mà bị hấp ch rồi.

Tôi của bây giờ vừa nhìn thấy gương mặt làm bộ làm tịch đó của cô ấy liền cảm thấy buồn nôn!

Tôi dường như là phải nắm chặt hai tay, mới có thể kiềm chế được xúc động muốn đánh cô ấy.

Qua thật lâu, tôi mới đè nén được tâm trạng rạo rực đó ở trong lòng, thay đổi chủ đề.

“Chính là vì tớ là bạn thân của cậu.”

Tôi cắn răng nhấn mạnh ba chữ “bạn thân”.

“Cho nên hôm nay cậu đem hôn thư đến tìm tớ, tớ mới tức giận như vậy.”

“Lần trước thông qua gương đồng hắn tặng cho cậu một cây trâm gỗ, cậu liền vì hắn mà vay ba mươi vạn, mua một đống ngũ cốc, gạo, dầu, mì, còn có đủ thứ dược phẩm và quần áo chống rét.”

“Hiện tạu hắn chỉ đưa cho cậu một bức hôn thư, nhưng nó thì có ý nghĩa gì chứ?”

Ánh mắt của tôi dừng ở trên mặt của Châu Vũ Đồng, vào lúc cô ấy có chút nghi ngờ, nhẹ giọng nói bên tai cô ấy.

“Hắn ở cổ đại chẳng có tiếng tăm gì, cậu ở hiện đại, hai người căn bản không có khả năng đâu.”

“Trừ phi ...” Tôi muốn nói lại thôi.

Châu Vũ Đồng gấp gáp mà bắt lấy tay tôi hỏi: “Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi hai người có thể ở cùng một thời không, nhưng mà đây là chuyện không thể nào đâu.”

Tôi ngay lập tức hất tay của Châu Vũ Đồng ra, nhìn thấy cô ấy đột nhiên sáng rực hai mắt.

02.

Kiếp trước Châu Vũ Đồng nhặt được một mảnh gương đồng.

Cô ấy cho rằng mảnh gương đồng này là đồ cổ, xem nó giống là bảo bối vậy.

Nhưng mà qua nhiều nơi giám định, xác nhận tấm gương đồng này chính là gương của công nghệ cận đại, không đáng bao nhiêu tiền.

Châu Vũ Đồng tức đến mức ngay lập tức ném tấm gương này vào trong thùng rác.

Nhưng ngay sau đó, có một giọng nói của nam trầm thấp từ trong gương truyền đến.

“Đã cắt nước, cắt lương thực ba tháng rồi, trong thành không còn một hạt gạo, lẽ nào tướng sĩ Tấn Châu thật sự phải chết ở nơi đây sao? Không, tuyệt đối không được! Ta nguyện dùng mạng của bản thân, cầu xin thần tiên hiển linh cứu lấy tướng sĩ Tấn Châu ta!”

Châu Vũ Đồng bị dọa sợ không ít, ngay lập tức gọi điện cho tôi: “Tâm Tâm, cái gương của mình có ma!”

Lúc đó tôi đang học ở thư viện, nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ấy, không dám trì hoãn, lập tức lao về kí túc xá.

Lúc đó Châu Vũ Đồng trốn trong chăn run cầm cập.

Tôi vừa an ủi cô ấy, vừa đi đến chỗ thùng rác để tìm mảnh gương đồng đó.

“Sẽ không có ma đâu, cậu đừng có tự dọa mình.”

“Dù cho có ma cũng không sao cả, tớ chắn ở trước mặt cậu, đừng có sợ ha.”

Tôi nhỏ giọng an ủi, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy trên mảnh gương xuất hiện gương mặt anh tuấn của nam nhân đó liền giật mình.

Đó là một gương mặt vô cùng tinh xảo, đẹp đến mức không giống người thật.

Có lẽ là vì lý do của gương đồng, cả người hắn dường như mang theo chút cảm giác vỡ vụn mờ mịt.

“Người là thần nữ sao?” Đôi môi Dung Lê khô nẻ, cũng không dám tin mà nhìn vào ta trong tấm gương.

Tôi còn chưa kịp trả lời, Châu Vũ Đồng ở bên cạnh liền sáng mắt lên, liền giật lấy gương đồng từ trong tay tôi.

“Anh là ai? Anh không phải là ma đó chứ?” Châu Vũ Đồng nhìn chằm vào gương mặt đẹp đến khiến người khác kinh ngạc của Dung Lê, vô thức mà nuốt nước bọt.

Nhưng mà còn chưa đợi Dung Lê trả lời, nam nhân đẹp trai đó trong gương đồng liền biến mất không thấy nữa, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn của hắn.

“Nếu như người thật sự là thần nữ, xin hãy giúp đỡ ta!”

Dung Lê nói bọn họ đang đánh trận, binh của hắn đã cắt nước cắt lương thực gần ba tháng rồi.

Nếu như còn không có chi viện, tất cả bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này.

Hắn khẩn cầu bọn tôi cho bọn họ ít thức ăn.

Châu Vũ Đồng lập tức đem đồ ăn vặt và quýt của mình đặt lên gương đồng.

Mắt thấy ánh sáng trắng hiện lên trên gương đồng, một đống đồ ăn vặt đặt bên trên liền không thấy đâu, tôi và Châu Vũ Đồng đều trừng to hai mắt.

“Người đúng là thần nữ!” Giọng nói của Dung Lê mang theo chút sùng bái sâu sắc.

Châu Vũ Đồng bị từng câu thần nữ của hắn dỗ dành đến mặt mày tươi cười, ôm lấy gương đồng liền bắt đầu nói chuyện với hắn.

Sau đó dưới sự thấp giọng cầu xin của Dung Lê, Châu Vũ Đồng trực tiếp đi đến nhà ăn gói hơn năm mươi phần cơm trắng chuyển đến đó.

Tôi nhìn từng phần cơm trắng một biến mất ngay trước mặt, trong lòng có một dự cảm không lành kì lạ.

Tôi âm thầm kéo Châu Vũ Đồng thấp giọng nói: “Đồng Đồng, tớ cảm thấy cái thứ này có điều kì lạ.”

“Cái gương này có thể thông đến cổ đại, thật sự là quá lạ thường rồi, không phải thứ chúng ta có thể khống chế đâu.”

“Hay là chúng ta đem cái gương này giao cho cho quốc gia nghiên cứu đi?” Tôi thăm dò mà mở lời.

Châu Vũ Đồng lại bĩu môi, đem gương đồng nắm càng chặt hơn nữa: “Đây là đồ của mình, mình không muốn đưa cho người khác đâu!”

“Hơn nữa mình có chừng mực.” Châu Vũ Đồng cảnh giác mà nhìn tôi một cái rồi tiếp tục nói: “Cậu đừng có chuyện bé xe to nữa.”

Có lẽ là sợ tôi nói ra bên ngoài, gương mặt Châu Vũ Đồng dịu lại kéo lấy tay tôi nói: “Tâm Tâm, cậu là bạn tốt nhất của mình, chuyện của cái gương đồng này cậu nhất định đừng nói ra ngoài nha, nếu không, cậu ra ngoài sẽ bị xe tông!”

Trong đầu tôi khó hiểu, dưới sự khẩn cầu làm nũng của Châu Vũ Đồng, nhiều lần bảo đảm sẽ không nói chuyện này ra ngoài, cô ấy mới chịu yên tâm.

Châu Vũ Đồng nói bản thân có chừng mực, tôi lại lo lắng cô ấy bị người ta lừa gạt, nghiêm túc quan sát một khoảng thời gian, sau khi xác định tấm gương đồng đó không có ảnh hưởng xấu gì đến cô ấy, cũng yên tâm được một chút.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, Châu Vũ Đồng sẽ rung động với Dung Lê sau những ngày trò chuyện với hắn.

Dung Lê còn cố ý vào ngày sinh nhật cô ấy, tặng cho cô ấy một cây trâm gỗ do chính tay mình điêu khắc.

Còn kèm thêm một câu: “Đồng Đồng, lần này có thể ta không thể quay về nữa, nhưng mà ta vẫn muốn chúc muội sinh thần vui vẻ.”

Châu Vũ Đồng bị cảm động đến khóc lớn giữa đêm, khóc đến hai mắt sưng đỏ.

Vì có thể cứu Dung Lê và trăm vạn tướng sĩ trong miệng hắn.

Cô ấy đi vay tiền, mượn hơn ba mươi vạn, mua một đống gạo lớn, còn có dược phẩm và quần áo chống rét, thông qua gương đồng đưa đến chỗ Dung Lê.

Lúc mà tôi biết được, thì đã muộn màng.

Châu Vũ Đồng đã đem tất cả đồ đạc đưa đến chỗ Dung Lê rồi.

“Nợ nhiều tiền như vậy, tiền lãi mỗi ngày một cao hơn, cậu phải làm sao đây!”

Châu Vũ Đồng lại đỏ mắt hỏi tôi: “Vậy cậu nói phải làm sao? Mình cũng không thể nhìn hắn đi chết được!”

“Mình là thần nữ của hắn, trừ mình ra còn có ai có thể cứu hắn?”

03.

Bởi vì chuyện vay tiền của Châu Vũ Đồng, bọn tôi đã cãi nhau một trận lớn.

Nhưng sau này, tôi nhìn thấy cô ấy không có tiền ăn cơm, bụng đói chỉ có thể uống nước đỡ đói, vẫn không đành lòng mà mang thêm một phần cơm cho cô ấy.

Nhưng không lâu sau, Dung Lê chiến thắng lớn, thông qua gương đồng đưa cho cô ấy một bức hôn thư, mời cô ấy đến cổ đại thành hôn.

Tôi cật lực khuyên ngăn: “Cậu đừng đi, cổ đại không có điện không có nước máy, đến cả giấy vệ sinh cũng không có, cậu từ lâu đã quen ở trong máy điều hòa rồi, đến đó làm sao sống nổi đây!”

“Những thứ này mình đều biết.” Châu Vũ Đồng không để tâm mà chậc một tiếng.

Nhưng ánh mắt lại luôn nhìn vào hôn thư không dời mắt, đầu ngón tay cẩn thận lướt qua từng chữ bên trên đó, khóe mắt đuôi mày đều là vui mừng.

Tôi cho rằng cô ấy đã nghe lời khuyến cáo của tôi rồi.

Nhưng ba ngày sau, cô ấy đã để lại cho tôi một bức thư, trực tiếp xuyên về cổ đại.

Lúc đó tôi rất hận bản thân, hận bản thân tại sao không ngăn cản cô ấy, tại sao không giữ cô ấy lại.

Cũng kể từ đó, gương đồng liền không còn kết nối với thế giới cổ đại nữa.

Tôi vẫn luôn không có tin tức của Châu Vũ Đồng.

Nhưng mỗi ngày tôi vẫn kiên trì không ngừng mà nói chuyện với gương đồng, cầu mong Châu Vũ Đồng có thể nghe thấy.

Cho đến nửa năm sau, dáng vẻ Châu Vũ Đồng hơi thở thoi thóp xuất hiện trên gương đồng.

Cô ấy sắc mặt trắng bệch, chỉ khóc mà gọi tôi một câu: “Tâm Tâm!”

Tôi liền mang theo đồ, không chút do dự mà nhảy vào trong gương đồng để cứu cô ấy!

Nhưng lại không ngờ rằng, giây tiếp theo khi chân vừa chạm đất, tôi sẽ bị người ta nhét vào trong lồng hấp khí nóng bừng bừng.

Hơi nóng quấn lấy toàn thân, dưới chân là lồng hấp nóng hổi, bên ngoài là bạn thân tốt nhất của tôi.

Tôi khóc nhìn về hướng của Châu Vũ Đồng mà hét: “Vũ Đồng, cứu tớ!”

“Tâm Tâm, mình xin lỗi cậu, chỉ có giết một người của tương lai, dùng xương của cậu mở ra một con đường, bọn mình mới có thể quay về hiện đại.”

Châu Vũ đồng yếu đuối mà tựa vào lòng của Dung Lê lau nước mắt nói với tôi:

“Mình thật sự là không chịu nổi cuộc sống ở đây nữa, mình cũng rất nhớ bố mẹ, mình thật sự muốn đưa cả con rể của họ cùng nhau trở về!”

“Cậu là bạn tốt nhất của mình, nhất định bằng lòng giúp mình mà, đúng chứ!”

Tôi ở trong lồng hấp đau khổ mà kêu gào, nhiều lần xin cô ấy thả tôi ra ngoài.

Cô ấy lại vùi mặt vào lòng của nam nhân, tỏ ra dáng vẻ không nhẫn tâm.

Sau này, tôi ở trong lồng hấp bị hấp một ngày một đêm, bị hấp đến chín, xương thịt rời rạc.

Còn Châu Vũ Đồng và Dung Lê đạp lên xương cốt của tôi, xuyên đến hiện đại.

Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày mà Châu Vũ Đồng vừa nhận được hôn thư của Dung Lê.

Lúc này, khoảng cách Châu Vũ Đồng xuyên về cổ đại, còn có ba ngày.

Kiếp trước, từ trong thư của châu Vũ Đồng tôi biết được.

Phương tiện để cô ấy có thể xuyên đến cổ đại là máu.

Châu Vũ Đồng không muốn dùng máu của mình, nên lén lút đi bắt mèo hoang ở trong sân trường lấy máu.

Máu trên con mèo không đủ nhiều, cô ta liền cưỡng ép mà lấy máu ba ngày mới góp đủ máu bản thân cần đến.

Kiếp này, nếu như tôi đã quay lại rồi, tôi muốn cứu bản thân, còn cả mèo nhỏ vô tội tôi cũng muốn cứu!

Tôi buồn bã mà thở dài một hơi nói với Châu Vũ Đồng: “Cậu từ bỏ ý định này đi, tấm gương đồng này dường như chỉ có thể truyền vật chết, không thể truyền vật sống được.”

“Từ bỏ đi.” Tôi cố tỏ ra đáng tiếc, “Duyên phận của hai người đến đây là hết.”

“Mình không chấp nhận!” Châu Vũ Đồng cắn răng mà trả lời, “Nhất định sẽ có cách mà, trời cao để mình và Dung Lê quen biết, nhất định sẽ có cách để bọn tớ bên nhau cả đời!”

“Tâm Tâm, cậu đến giúp mình đi!”

Châu Vũ Đồng khẩn cầu nói: “Cậu rất thông minh, cậu đến giúp mình nhất định sẽ được!”

Tôi siết lấy ngón tay mình, hồi lâu mới cười cười trả lời: “Được.”

04.

Để Châu Vũ đồng phát hiện dùng máu có thể làm vật trung gian chuyện này rất đơn giản.

Tôi chỉ tùy ý hỏi một câu: “Đúng rồi, trong tiểu thuyết không phải nói loại pháp khí giống như gương đồng này có thể nhận chủ sao, cậu đã nhận chưa?”

“Không có.” Châu Vũ Đồng có chút do dự đáp, “Kiểu như nhỏ máu, mình cảm thấy nó rất đau.”

“Hay là tớ thay cậu thử xem.” Tôi nói xong liền làm hành động như muốn cắn đầu ngón tay, lại bị Châu Vũ Đồng liên tục ngăn cản.

“Không cần, không cần đâu.” Châu Vũ Đồng lập tức nắm chặt ngón tay tôi, nở nụ cười gượng gạo.

Cô ấy nào chịu để tôi động đến thứ bảo bối của cô ấy, sợ rằng sau khi bị tôi động đến cô ấy sẽ không thể dùng được nữa.

Châu Vũ Đồng hít một hơi sâu, nhắm hai mắt lại, sau đó dùng sức cắn rách ngón tay của mình lấy máu bôi lên gương.

Giây tiếp theo, Châu Vũ Đồng nhìn ngón tay của mình hơi trong suốt thì kinh hô lên một tiếng.

“Tâm Tâm! Cậu đúng thật là thiên tài!” Châu Vũ Đồng kích động mà ôm lấy tôi vừa nhún vừa nhảy.

Cô ấy thu dọn hành lý cả đêm, chuẩn bị xuyên đến đó.

“Điện thoại, sạc dự phòng, đồ trang điểm còn có đồ dưỡng da.”

“Đến lúc đó mình mặc quần áo của hiện đại, trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hắn, nhất định sẽ khiến hắn vô cùng kinh ngạc!”

Mặt Châu Vũ Đồng đầy khao khát, cô ấy kiểm tra từng món đồ của mình, còn hay hỏi tôi:

“Tâm Tâm mau giúp mình xem xem mình còn bỏ quên thứ gì không.”

Tôi nhìn cô ấy chuẩn bị ba vali đồ lớn đem đến đó, hơi nhướng mày.

Một vali đựng đầy quần áo giày cao gót, một vali đựng đầy đồ dùng hàng ngày.

Cuối cùng còn có một vali đựng đầy sách, cái gì mà “Kinh thánh nông nghiệp”, “Bách khoa chế tạo” còn có đủ loại sách tham khảo.

Cô ấy chuẩn bị lại rất là đầy đủ, trông có vẻ là muốn đem kỹ thuật ở hiện đại đến đó để thể hiện tài năng.

Tôi không tin với đầu óc của Châu Vũ Đồng có thể nghĩ đến những thứ này.

Trong đầu đột nhiên lại hiện lên gương mặt có bệnh của Dung Lê.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trên miệng của Dung Lê rõ ràng thành tâm mà gọi thần nữ.

Nhưng mà theo tôi thấy, trong mắt hắn không có một chút kính sợ, ngược lại giống như ánh mắt nhìn con mồi, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng.

Châu Vũ Đồng thu dọn hành lý thu dọn cả một đêm, rút máu lại chia ra rút mất hai ngày.

Vào lúc cô ấy đã chuẩn bị tất cả ổn thỏa, chuẩn bị xuyên về cổ đại.

Dung Lê lại đột nhiên truyền đến một tin tức cho Châu Vũ Đồng thông qua gương đồng.

Lúc gương mặt của hắn hiện lên gương đồng, Châu Vũ Đồng liền che mất tầm nhìn của tôi.

Cô ấy liếc tôi một cái, sau đó gấp gáp mà ôm lấy gương đồng đi đến nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.

Tôi đứng cạnh cánh cửa không hề có cách âm, nghe thấy bọn họ đè thấp giọng nói chuyện.

“Những thứ đó muội chuẩn bị xong hết chưa?” Dung Lê thấp giọng hỏi.

“Đều đem rồi.” Châu Vũ Đồng cũng nhỏ giọng trả lời, “Những sách đó, nhiều loại muội đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

“Muội lập tức sẽ đến đó gặp huynh, huynh có mong đợi không?”

Trong giọng nói của Châu Vũ Đồng chưa hề có chút nghi ngờ:

“Từ lúc lần đầu gặp mặt, ta đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu rồi, Đồng Đồng.”

Hai người tâm sự với nhau một hồi lâu, nghe đến toàn thân tôi nổi cả da gà.

Ngay lúc chuẩn bị đi, lại nghe thấy Dung Lê vô cùng thâm thúy mà nói với Châu Vũ Đồng:

“Đúng rồi, muội hãy nghĩ cách đưa người bạn tên Lý Nhạc của muội cũng đưa đến cùng đi.”

“Nàng ta, tương lai chắc sẽ có tác dụng đó.”

Hô hấp của tôi đột nhiên ngưng trệ, không tự chủ được mà siết chặt lấy tay của mình.

Lúc này Dung Lê nên không biết tôi họ Lý mới đúng!
05.

Lúc Châu Vũ Đồng đen mặt từ nhà vệ sinh bước ra, tôi đang dọn dẹp đồ dưỡng da ở trên bàn của mình.

Tôi nhìn thấy cô ấy đi ra, rất tự nhiên mà lắc lư món đồ trong tay cười cười với cô ấy: “Cái này tớ vừa mới tháo bao bì không lâu, không phải trước đây cậu nói muốn có sao, tớ cho cậu mang theo nhé, để trong ba lô của cậu nhé.”

“Đúng rồi.” Tôi vờ như không để ý mà hỏi, “Dung Lê có từng nhắc tớ với cậu chưa?”

Lúc tôi nói ra lời này còn có chút ngại ngùng, ngại ngùng mà vuốt vuốt tóc.

“Tại sao cậu lại hỏi cái này?” Biểu cảm trên mặt Châu Vũ Đồng có chút vi diệu.

Sau khi cô ấy hỏi câu này, tôi liền biết được cá đã cắn câu rồi.

Bởi vì tính chiếm hữu của Châu Vũ Đồng cực kì cao.

Theo cách nói của cô ấy, chính là cô ấy có tình cảm thuần khiết.

Lúc tôi và cô ấy làm bạn thân, cô ấy liền không cho tôi đi quá gần với bạn bè khác của tôi.

Một khi tôi đi ra ngoài dạo phố với người khác, hoặc là nói chuyện vài câu.

Châu Vũ Đồng sẽ nổi giận, khóc mà chất vấn tôi có còn là bạn tốt của cô ấy hay không.

Trước đây, tôi vì để làm cô ấy vui vẻ, vì bảo vệ tình bạn này với cô ấy.

Dưới sự giám sát của Châu Vũ Đồng, tôi xóa đi không ít bạn bè có quan hệ khá tốt với tôi trước đây.

Tình bạn thân cũng đã như vậy rồi.

Tôi không tin là cô ấy có thể rộng lượng đến mức, chấp nhận trong tình yêu hoàn mỹ của mình có tôi chen ngang.

Cho nên cô ấy tuyệt đối sẽ không nhắc đến tôi một lời trước mặt của Dung Lê.

Còn tôi mặt đầy mong chờ mà nhìn cô ấy, ấp a ấp úng mà nói không nên lời cho nên sau đó, sắc mặt của Châu Vũ Đồng liền trở nên u ám.

Cô ấy trực tiếp đem đồ dưỡng da tôi tặng cho cô ấy từ trong ba lô của mình vứt ra ngoài.

“Hàng ngày cậu thức khuya sắc mặt vàng vọt, những thứ đồ này vẫn là giữ lại cho cậu dùng đi, mình không dùng đến!”

Châu Vũ Đồng hừ lạnh một tiếng, đeo cặp của mình lên, chuẩn bị đi vào gương đồng.

Tôi nhanh tay kéo cô ấy lại, cố tỏ ra quan tâm mà hỏi một câu: “Đồng Đồng, một mình cậu đi liệu có nguy hiểm hay không? Hay là tớ...”

“Đừng!” Châu Vũ Đồng trực tiếp hất tay tôi ra, mặt tái mét, chỉ còn chưa chỉ thẳng mặt tôi mắng thôi.

Nhưng mà có lẽ là cô ấy còn nhớ đến lời nói của Dung Lê, cảm thấy sau này tôi còn có tác dụng, lời nói cũng không nói quá khó nghe.

Châu Vũ Đồng chỉ thấp giọng nói: “Không phải cậu nói cổ đại không tốt, chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt sao, không có điện, không có mạng, cũng không có nhà vệ sinh thoải mái.”

“Mình đi đến đó tìm hiểu đường trước, nếu như mình đi rồi mà có thể đến đường hoàng, đến lúc đó mình sẽ gọi cậu đến cũng không muộn, có đúng không?”

Tôi kéo cô ấy không buông, còn muốn nói thêm gì đó, Châu Vũ Đồng lại không muốn tiếp tục dây dưa với tôi nữa.

Cô ấy kéo hành lý, xoay người liền chạy về hướng của gương đồng.

Tôi ở phía sau kéo chặt lấy hành lý của cô ấy, trong miệng còn gọi: “Đồng Đồng, Đồng Đồng đợi đã!”

Châu Vũ Đồng tức đến dậm chân, oán hận mà mắng một câu: “Cậu đừng kéo mình!”

Tôi càng không để cô ấy đi, cô ấy càng muốn đi.

Cuối cùng vì thoát khỏi sự bám riết của tôi, cô ấy trực tiếp vứt bỏ vali hành lý, đi thẳng đến gương đồng nhảy vào.

Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng của Châu Vũ Đồng liền biến mất trước mặt tôi.

Còn tôi mở ra vali hành lý chứa đầy các loại sách tham khảo của cô ấy, cúi người xuống, cẩn thận mà dùng vải bọc lại, đem tấm gương kì lạ đó cầm lên.

Nếu như không phải trải nghiệm của chính mình, chắc hẳn rất khó để tưởng tượng, một tấm gương đồng to bằng bàn tay, lại có thể kết nối cổ đại với hiện đại, còn có thể dùng máu để khiến người ở hai thời đại đi qua đi lại.

Thật sự là có chút cảm giác kì dị không thể nói rõ ràng.

06.

Tôi đem tấm gương này cất kỹ, yên tĩnh mà ngủ một giấc yên ổn đầu tiên từ lúc trùng sinh đến giờ.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, ngày thứ hai tôi không phải bị đồng hồ báo thức làm thức dậy, mà là bị từng tiếng “Tâm Tâm” của Châu Vũ Đồng ở trong gương gọi dậy.

“Aaaa, Tâm Tâm cậu đã tỉnh rồi!”

Châu Vũ Đồng kích động mà gào khóc bên trong gương.

Một đêm không gặp, cô ấy đã thay sang quần áo thời cổ đại, ăn mặc sung sướng, trừ đầu tóc màu vàng ra, nhìn vào cũng ra gì lắm.

Tôi dụi mắt còn chưa kịp nói chuyện, Châu Vũ Đồng liền kích động mà bắt đầu không ngừng tường thuật chuyện mình đi đến cổ đại.

“Cậu không biết đâu, tối hôm qua mình trực tiếp ngã vào trong lòng của Dung Lê.”

“Sau đó mình không cẩn thận ấn phải nút nhạc, kết quả cậu đoán thế nào, tên thị vệ ngu xuẩn bên cạnh Dung Lê trực tiếp đem điện thoại của tớ chém thành hai mảnh rồi!”

Châu Vũ Đồng càng nói càng tức, cầm điện thoại đứt thành hai mảnh của mình đưa cho tôi xem.

Tôi nheo mắt, nhạy bén mà phát hiện trên điện thoại của Châu Vũ Đồng, chiếc điện thoại trắng tinh in thần tượng của cô ta dường như dính thứ gì đó màu đỏ.

Trong đầu như có thứ gì đó vụt qua vậy.

Tôi thăm dò mà hỏi: “Vậy Dung Lê xử ý tên thị vệ đó thế nào?”

“Cò thể xử lý thế nào?” Châu Vũ Đồng nhún nhún vai, vô cùng khinh thường nói, “Hắn chém đứt điện thoại của mình rồi, Dung Lê lập tức chặt tay của hắn, còn sai người lôi hắn ra ngoài đánh một trăm quân côn.”

“Đáng đời, ai bảo hắn chém điện thoại của mình, hại mình ở chỗ này không thể xem phim được rồi!”

“Cũng may tên thị vệ ngu ngốc đó còn có chút tác dụng, có thể để tớ với cậu gọi video.”

Chặt tay còn một trăm quân côn đánh xuống, người nhất định sống không nổi đâu.

Tôi cắn môi, đột nhiên hiểu ra được.

Tại sao kiếp trước mặc cho tôi gọi như thế nào cũng không thể có được phản hồi của Châu Vũ Đồng trong gương.

Bởi vì tôi không có đủ máu làm vật trung gian, cho nên dù cho thế nào tôi cũng không thể mở ra con đường này!

Khó trách mỗi lần Châu Vũ Đồng đều chỉ có thể đợi Dung Lê đến tìm cô ấy.

Bởi vì người hiện đại không có cách nào để lấy máu dễ dàng, chỉ có người cổ đại mới có thể!

Vừa nghĩ đến gương mặt của Dung Lê trước đây mỗi tối đều sẽ dùng bàn tay dính đầy máu tươi cầm lấy gương đồng, cùng Châu Vũ Đồng vô cùng ngọt ngào mà sến sẩm, tôi liền nổi lên cơn buồn nôn.

“Đúng rồi.” Châu Vũ Đồng lại đổi giọng nói, nói với tôi, “Cậu giúp mình mua điện thoại mới đưa qua đây cho mình đi.”

“Nhớ tải xuống phim mới nhất của anh iu mình nhé - Cám ơn cậu nhé.”

Châu Vũ Đồng nói xong liền chớp mắt với tôi, tỏ vẻ hồn nhiên.

Giây sau, khuôn mặt của cô ấy dần dần biến mất trong gương.

Còn tôi xông vào nhà vệ sinh nôn đến choáng váng đầu óc.
07.

Buổi chiều ngày hôm đó, Châu Vũ Đồng lại thông qua gương đồng hối thúc tôi mau chóng đưa đồ mà cô ấy cần cho cô ấy.

“Trừ điện thoại ra, những đồ dùng hàng ngày đó, còn có hai vali đồ của mình cậu đều chuyển qua đây cho mình nha.”

“Mình còn cần một cái quạt đeo cổ, đợi đã, hay là câuu mua cho mình hai cái đi, mình cũng cho Dung Lê một cái, ở đây nóng lắm rồi.”

“Đúng rồi, cậu mua thêm cho mình một ít đồ ăn vặt và mì ăn liền, cơm nước ở đây khó ăn thật á.”

Châu Vũ Đồng cứ ríu rít mà nói trong gương: “Cậu mau chóng đưa qua đây cho mình nha, mình đang gấp dùng đấy.”

Cô ấy dường như xem lần xuyên không này thành một chuyến du lịch.

Luôn cảm thấy bên ngoài dường như có tôi bao bọc, có thể chuyển dụng cụ hiện đại cho cô ấy, khiến cô ấy ở cổ đại sống một cuộc sống thoải mái.

Nhưng mà, tôi đồng ý với cô ấy lúc nào vậy?

Tôi gõ vào bàn phím, không đếm xỉa đến mà trả lời cô ấy một câu: “Tớ không biết dùng cái này.”

“Đơn giản như vậy sao lại không biết dùng? Cậu ngu hả, đem đồ đặt lên trên gương đồng là được rồi mà.”

“Tớ không dám đâu.” Tôi trả lời vẫn thờ ơ như cũ.

Lời chất vấn của Châu Vũ Đồng thông qua gương đồng truyền đến tai tôi, vẫn chói tai như vậy.

“Cậu có phải là người không vậy, trước đây mình đối xử với cậu như thế nào, bây giờ bảo cậu giúp đỡ mình một chút chuyện nhỏ cậu cũng không đồng ý?”

“Mình biết rồi, nhất định là cậu ghen tị Dung Lê thích mình không thích cậu, cho nên cố ý ghê tởm mình!”

“Lý Tâm cậu đúng thật là đê tiện, gương mặt của cậu có hơi ưa nhìn hơn mình một chút, nhưng như vậy thì đã sao, Dung Lê chính là thích mình không thích cậu đấy!”

Giọng nói của Châu Vũ Đồng càng ngày càng lớn, càng ngày càng chói tai, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

“Cậu không giúp mình thì thôi đi, Châu Vũ Đồng mình dù cho không có những thứ đồ đó, cũng có thể sống rất tốt ở chỗ này!”

“Mình thật sự là nhìn lầm cậu rồi! Lý Tâm, mình thề rằng sau này dù cho cậu cầu xin mình thế nào, mình cũng không thể nào làm bạn tốt với cậu nữa!”

Châu Vũ Đồng điên cuồng mắng chửi tôi một trận xong, trực tiếp cắt đứt liên kết với hiện đại.

Còn tôi vẫn không có lên tiếng, kiểm tra thứ vừa mới viết xong, bình tĩnh mà tắt máy tính.

Gương đồng yên ắng, không còn chút âm thanh nào nữa.

Châu Vũ Đồng hối thúc thật sự là quá gấp, rất rõ ràng, cô ấy thật sự không thích ứng được cuộc sống ở cổ đại.

Cái thế giới của Dung Lê thuộc xã hội phong kiến.

Không nói việc không có điện không có mạng không có điều hòa, chỉ nói đồ để ăn thôi đã qua loa đến mức khó cho vào miệng, đây đã đủ để ép một người hiện đại đến điên rồi.

Nhưng mà tôi cho rằng, những thứ này đối với Châu Vũ Đồng mà nói, thì còn lâu mới đủ.

Ánh mắt của tôi rơi lên trên vali hành lý chưa đầy hạt giống và sách ở không xa kia.

Châu Vũ Đồng muốn là đồ ăn, đồ uống và vật dụng hàng ngày.

Những thứ này không phải là thứ đặc biệt quan trọng.

Ngược lại là Dung Lê muốn có hạt giống, còn có các loại sách tham khảo, đối với thế giới đó mà nói vô cùng có ích.

Nếu như tôi đoán không sai, sau khi Châu Vũ Đồng không cách nào lấy được đồ từ trong tay của tôi, thì Dung Lê sẽ đích thân hành động.

Buổi tối sau mười hai giờ, quả nhiên gương đồng lại sáng lên.

Có một tờ giấy bỗng dưng xuất hiện.

Tôi chau mày, đi đến cầm lên xem, hơi giật mình một chút.

Bởi vì bên trên vẽ đó là chân dung của tôi.

Trên giấy không có quá nhiều bút mực, chỉ là đơn giản phác họa, đem dáng vẻ tôi mặc áo ngủ ngơ ngẩn vẽ ra y đúc.

Tờ giấy có chút nhăn, giống như là từng bị người nhìn ngắm nhiều lần, nhưng cũng lờ mờ có thể nhìn ra sự trân trọng của đối phương.

Mà ở góc của tờ giấy này, ngay ngắn in lên tên của Dung Lê.

Dung Lê một câu cũng không nói, lại tựa như thông qua bức vẽ chân dung này nói với tôi rất nhiều thứ.

Rõ ràng tôi và hắn ta chỉ gặp nhau một lần, nhưng hắn lại nhớ rõ ràng gương mặt của tôi, đem nó vẽ lên trên giấy.

Dung Lê đem bức vẽ của tôi qua đây, là một sự thăm dò rất rõ ràng.

Hắn muốn dò thám tôi, xem xem tôi có dễ dàng nắm bắt giống như Châu Vũ Đồng hay không.

Nếu như tôi là dạng não yêu đương giống như Châu Vũ Đồng.

Có lẽ tôi sẽ không ngừng mà suy đoán, rốt cuộc hắn có ý gì.

Có phải Dung Lê là cũng có chút thích tôi không?

Nhưng tôi không phải là Châu Vũ Đồng, tôi cũng không phải là não yêu đương.

Gương mặt đó của Dung Lê đối với Châu Vũ Đồng mà nói, là lực hấp dẫn chí mạng.

Nhưng đối với tôi mà nói, gương mặt đó của hắn là ác mộng mà tôi đuổi mãi không đi!

Tôi mặt không biểu cảm mà đem cất bức vẽ chân dung đó đi, sau khi suy nghĩ giây lát thì đem vật dụng hàng ngày mà Châu Vũ Đồng cần đặt lên trên gương đồng.

Một giây sau, ánh sáng vụt qua, cái túi chứa đầy đồ đó biến mất trước mặt tôi.

Tôi yên lặng đợi vài giây, trên gương đồng liền xuất hiện gương mặt của Dung Lê.

“Thần nữ, đã lâu không gặp.” Ánh nhìn của Dung Lê dừng lại trên mặt tôi.

“Ta mới phát hiện, thì ra người còn xinh đẹp hơn cả trong kí ức của ta.”

Hắn thâm sâu mà nhìn tôi, nhìn tôi nở ra một nụ cười dứt khoát.

Còn tôi cố nhịn nỗi đau âm ỉ trên da truyền đến, cắn răng mà trả lời một câu: “Ngươi cũng vậy.”

08.

Từ sau hôm đó, Dung Lê bắt đầu không ngừng tìm tôi trò chuyện thông qua gương đồng.

Giống với trước đây hắn đối xử với Châu Vũ Đồng vậy, thậm chí còn ân cần hơn lúc đó nữa.

Tôi không thích nhìn thấy hắn, đến cả nghe thấy giọng nói của hắn cũng cảm thấy làn da trên người lại đau âm ỉ.

Kí ức kiếp trước bị lồng hấp cực lớn hấp chín, khiến tôi có sự kiêng dè sâu sắc đối với Dung Lê.

Dung Lê tìm tôi mười lần, tôi mới miễn cưỡng chấp nhận một lần.

Sau này hắn từ từ lần mò ra quy luật, không còn tìm tôi liên tục như vậy nữa.

Chỉ đến tìm tôi vào thời gian cố định.

Đối thoại của bọn tôi cũng mới dần dần bắt đầu đi vào chủ đề chính.

Hắn muốn tôi thay đổi thái độ đối với hắn, trở thành trợ lực mới của hắn, đem đồ mà Châu Vũ Đồng bỏ lại chuyển đến cho hắn.

Còn tôi muốn biết được, có phải hắn cũng là người trùng sinh không.

Tôi cẩn thận thăm dò hắn vài câu, từ trong vài câu nói của hắn mới phát hiện được.

Thật ra Dung Lê không hề trùng sinh, hắn chỉ là thỉnh thoảng mơ thấy vài giấc mơ về kiếp trước.

Từ đó đoán được tôi có tác dụng với hắn, nhưng mà không biết được có tác dụng cụ thể gì.

Tôi trong giấc mơ của hắn chắc hẳn là một thứ ngu ngốc như heo.

Cho nên hắn không hề đề phòng đối với tôi.

Tôi cũng rất thoải mái từ trong miệng hắn mà biết được rất nhiều tin tức liên quan đến thời đại của hắn.

Tôi biết rằng, hắn nhờ sự giúp đỡ của Châu Vũ Đồng, đánh thắng được nhiều trận chiến.

Hiện giờ binh hùng tướng mạnh, hắn thao túng triều cương, không phải là hoàng đế lại giống như hoàng đế.

Thỉnh thoảng, Dung Lê sẽ “không cẩn thận” mà khiến tôi nhìn thấy cuộc sống hiện giờ của Châu Vũ Đồng.

Tôi nhìn thấy Châu Vũ Đồng ở bên kia gương, bị nhiều người hầu vây lấy ở trong hoa viên nhỏ hẹp bực bội mà đi tới đi lui.

Dung Lê còn cố tỏ ra vô ý mà nói với tôi: “Nếu như người có thể đến đây, nàng ấy cũng có thể có thêm một tỷ muội bầu bạn.”

“Người không cần lo lắng cuộc sống ở đây như thế nào, ta sẽ sắp xếp cho người hai mươi nha hoàn, từ sáng đến tối kề cận hầu hạ người, ra ngoài cũng có kiệu, xe ngựa, căn bản không cần để người phải tự đi!”

Dung Lê theo dõi biểu cảm trên mặt tôi, tiếp tục nói:

“Người cũng không cần ngày ngày nhìn sắc mặt của người khác mà sống, làm trâu ngựa gì đó mà đi sớm về trễ ở cái thế giới đó nữa.”

“Người xem nàng ấy, ở chỗ của ta tất cả mọi chuyện đều do người phía dưới làm, chỉ cần ăn uống chơi bời là được.”

Lời nói của Dung Lê đều ám chỉ vô cùng rõ ràng, tôi nghe thấy suýt chút không nhịn được mà cười ra tiếng.

Có lẽ Châu Vũ Đồng ở bên tai hắn nói rất nhiều lời không tốt về hiện đại.

Nhưng mà hiện đại có như thế nào, cũng tốt hơn ngàn vạn lần so với nơi lạc hậu của hắn.

Một hoa viên đầy bùn đất, lúc đầu nhìn thì thấy mới mẻ, nhưng ngày qua ngày nhìn tiếp tục chỉ sẽ cảm thấy vô vị buồn chán.

Huống chi kiệu và xe ngựa có thể đi được bao xa? Có thể thoải mái bằng tàu cao tốc máy bay không?

Tôi cười cười không có tiếp tục cùng hắn nói thêm về chủ đề này, chỉ nói: “Cô ấy là thật lòng đối xử với ngươi, tôi chúc các người hạnh phúc.”

Trải qua nhiều lần sử dụng, tôi cũng đại khái hiểu được một chút cách sử dụng cái gương đồng này rồi.

Sau khi nói xong câu nói này, vuốt lấy mặt sau, quyết đoán ngắt kết nối cuộc trò chuyện này.

Không cần đoán, tôi cũng biết được Dung Lê ở đối diện sắc mặt nhất định rất khó coi.

Bởi vì trừ cái lần mà Dung Lê thăm dò lúc ban đầu, tôi đáp lại một số đồ đạc, thì tôi cũng không chuyển cho hắn bất kì đồ gì nữa.

Dung Lê tốn một quãng thời gian rất dài, không ngừng mà ngầm ra hiệu với tôi, cũng không thể lấy được hạt giống từ trong tay tôi, cũng không thể lừa được tôi đến đó, có thể nhìn ra hắn thật sự là có chút nóng nảy rồi.

09.

Đương nhiên càng bực bội chắc chắn là Châu Vũ Đồng rồi.

Vốn cô ấy cho rằng bản thân đi đến nơi này là sẽ cùng Dung Lê trải qua thế giới hai người hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng lại không ngờ đến, bản thân đã hạ thấp mình đi đến nơi đây rồi.

Kết quả Dung Lê từ sáng đến tối chỉ muốn tìm tôi, hàng ngày đều vắt óc suy nghĩ mà nói chuyện với tôi, nói bóng nói gió đều đang tâng bốc tôi.

Hắn hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của Châu Vũ Đồng, chỉ để cô ấy tự mình đợi ở trong cái sân nhỏ hẹp vô vị đó.

Châu Vũ Đồng cứ nhẫn nhịn mãi, cuối cùng đến ngày này không đợi được nữa.

Vào lúc sáng sớm, gương mặt của Châu Vũ Đồng xuất hiện trong gương đồng.

Gương măt nhỏ vốn dĩ mịn màng trắng trẻo của cô ấy, hiện giờ trở nên gầy ốm vàng vọt, nhìn vào có chút suy dinh dưỡng.

Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy tức đến nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm trên mặt cũng có chút méo mó.

“Lý Tâm, cậu có đê tiện hay không hả! Tại sao ngày ngày bám riết lấy nam nhân của mình vậy?”

“Cậu cố ý cầm, giữ đồ của mình, có phải là vì ngày hôm nay, vì để Dung Lê có thể đến tìm cậu?!”

Châu Vũ Đồng điên cuồng mà hét lớn với tôi.

Đột nhiên lại nhớ ra gì đó, cô ấy từ từ bình tĩnh lại, sờ lấy cái bụng nhô lên cười như không cười mà nhìn tôi.

“Vô dụng thôi, mình nói cho cậu biết, mình đã mang thai con của hắn rồi, cậu đừng có mơ tưởng gì nữa, bởi vì cậu không xứng!”

“Cậu căn bản không gan bằng mình, cậu không thể vì Dung Lê mà buông bỏ tất cả, nhưng mà mình dám, cho nên mình mới xứng đứng bên cạnh hắn!”

Tôi bình tĩnh mà nhìn cô ấy, nhìn thấy đầu ngón tay cô ấy dính máu tươi, chỉ cảm thấy cô ấy có chút đáng thương.

Vì một nam nhân vứt bỏ tất cả ở cuộc sống hiện đại đi đến tìm hắn.

Cho rằng có thể có một tình yêu nồng nàn, trên thực tế, cô ấy không có được cái gì cả, còn đánh mất tất cả ưu điểm của bản thân.

“Cho nên thế nào?” Tôi nhàn nhạt mà nói với cô ấy, “Cậu cảm thấy hắn thật sự yêu cậu sao?”

“Cậu có tin chỉ cần tớ nói, sau khi hắn chính tay giết cậu, tớ liền đem hạt giống đến đây tìm hắn.”

“Dung Lê có chính tay bẻ gãy cổ của cậu không?”

Châu Vũ Đồng hiển nhiên bị tôi hỏi đến đứng hình rồi, qua một hồi cô ấy mới đáp: “Sẽ không thể nào!”

“Tình cảm của mình và Dung Lê không phải thứ cậu có thể hiểu được! Bọn mình từng bái thiên địa, viết lên gia phả đó!”

“Hắn hứa rằng sẽ mãi yêu mình, cho đến khi mình chết!”

Châu Vũ Đồng cắn răng, nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy trên mặt cô ấy có một tia bất an.

“Vậy sao?” Tôi cười như không cười mà lấy ra bức chân dung Dung Lê đưa cho tôi trước đây.

“Vậy cậu muốn cược một ván với tớ không?”

Châu Vũ Đồng nhìn chằm vào bức chân dung, sắc mặt đặc biệt khó coi, đôi môi không còn chút máu.

Còn tôi nhỏ giọng nói với cô ấy: “Cược thắng rồi, tớ sẽ không quan tâm đến bất kì tin tức của hắn nữa, hai người có thể hạnh phúc mỹ mãn mà sống một đời.”

“Nếu như cậu cược thua rồi, cũng không sao cả.”

Tôi cười rất ấm áp: “Tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu về nhà.”

Châu Vũ Đồng vốn dĩ còn đang do dự, sau khi câu nói về nhà của tôi vừa dứt, sự do dự trên mặt cô ấy hoàn toàn biến mất.

“Mình tin Dung Lê.” Trên mặt Châu Vũ Đồng mang một nụ cười, “Được, mình cược với cậu!”

“Tâm Tâm, quả nhiên cậu là bạn tốt nhất nhất của mình!”

Tôi cưới cười, không mở miệng nói thêm câu nào.

10.

Châu Vũ Đồng không quan tâm đến tất cả đồ đạc, chỉ quan tâm Dung Lê.

Còn có thứ Dung Lê cho cô ấy, tình yêu mà cô ấy cho là độc nhất vô nhị.

Cô ấy không tin Dung Lê sẽ không yêu cô ấy, dù sao hắn có thể vì gặp được Châu Vũ Đồng, lấy máu của vô số người, hoặc là đạp lên vô số mạng người, chỉ vì vào lúc trước khi Châu Vũ Đồng ngủ, nhẹ giọng nói một câu ngủ ngon bên tai cô ấy.

Nếu như đây không xem là yêu, vậy rốt cuộc cái gì mới được xem là yêu đây?

Châu Vũ Đồng tràn đầy tự tin, nhưng vào tối hôm đó, bị vài câu nói của tôi nhẹ nhàng phá vỡ.

Tôi chỉ chuyển cho Dung Lê một gói khoai tây chiên mà Châu Vũ Đồng thích ăn, ngoài ra còn kèm một tờ giấy, bên trên viết:

“Sau này xin đừng liên lạc với tôi nữa, tôi không muốn Đồng Đồng không vui.”

“Hơn nữa cô ấy cũng đang mang thai con của anh, tôi không muốn để cô ấy trong lòng bất an, tôi sẽ đập vỡ gương rời đi, xin anh sau này đối xử thật tốt với cô ấy.”

Hai câu nói, thoáng chốc khiến Dung Lê gấp rồi.

Những kỹ thuật hiện đại mà hắn muốn có, những thứ đồ cần thiết còn chưa đến được tay, làm sao có thể dễ dàng thả tôi rời đi!

Đặc biệt là sau khi Châu Vũ Đồng đã đến nơi này, chỉ biết ăn uống chơi bời, còn chê bai nơi đây không tốt đủ kiểu.

Không còn giống với trước đây nữa, có thể xuất thần nhập hóa mà đưa đến cho hắn một đống vật tư, giúp sức cho hắn.

Trong mắt của Dung Lê, Châu Vũ Đồng không có những đồ vật hiện đại đó, chỉ là một nữ nhân bình thường không thể bình thường hơn!

Tác dụng duy nhất của nữ nhân này, chính là còn có một người bạn hiện đại, cũng chính là tôi, có thể giúp được hắn.

Nếu như bởi vì nguyên nhân của Châu Vũ Đồng, dẫn đến tôi thật sự đập vỡ gương, không còn để ý đến Dung Lê nữa, vậy đó sẽ là một tổn thất lớn của Dung Lê.

“Đừng mà, người đừng không để ý ta!” Mặt của Dung Lê dường như vội vã mà xuất hiện trên gương đồng.

Trong gương mặt đẹp đẽ đó của hắn chứa đầy sự không nỡ và hoảng loạn.

“Ta không muốn vì nàng ấy mà khiến hai chúng ta nảy sinh hiềm khích.”

“Ta biết người là vì nguyên do của nàng ấy, mới không chịu mở lòng với ta, thật ra người cũng có tình cảm với ta đúng chứ.”

Dung Lê thâm tình mà nhìn tôi, bộ dạng hèn mọn của hắn trong gương càng khiến người đau lòng.

Nhưng lời nói hắn thốt ra ngoài, lại giống như ác ma vậy:

“Ta biết người nhất định không chịu được chuyện hai nữ nhân có chung một trượng phu, ta có thể bảo nàng ấy bỏ đứa bé, đưa nàng ấy đến nơi khác, khiến nàng ấy cả đời này cũng sẽ không để nàng ấy xuất hiện làm chướng mắt người.”

Giọng nói của hắn vừa dứt, Châu Vũ Đồng trốn ở ngoài cửa giống như điên mà xông vào!

“Huynh có ý gì? Dung Lê huynh có ý gì!”

Châu Vũ Đồng khóc đến đứt ruột đứt gan, điên cuồng mà dùng tay đánh vào cơ thể của Dung Lê.

Dung Lê lại trở tay bắt lấy tay của cô ấy, sau đó đem người đẩy thật mạnh xuống đất!

“Nàng đừng có nổi điên ở đây nữa!” Nụ cười trên mặt Dung Lê hoàn toàn biến mất, mang theo một cơn giận đáng sợ, “Người đâu, đưa nàng ta xuống!”

“Huynh không thể đối xử với ta như vậy! Dung Lê ta đang mang thai con của huynh đó!”

Châu Vũ Đồng ôm lấy bụng, khóc mà nói: “Lẽ nào huynh đã quên trước đây ta làm thế nào hao tâm tổn sức mua gạo mua lương thực cho huynh rồi sao? Lúc đó huynh từng nói ta là thê tử duy nhất của huynh kiếp này!”

“Ta vì huynh vứt bỏ đi cuộc sống ở hiện đại, đến chỗ của huynh sống ngày tháng cực khổ, huynh có biết ta vì huynh bỏ ra bao nhiêu không? Sao huynh dám đối xử với ta như vậy?”

Phía bên kia gương đồng ầm ĩ đến không thể chấm dứt, tôi lại không nói gì cả.

Chỉ là yên tĩnh mà nhìn Dung Lê vô cùng tức giận mà xông đến tát Châu Vũ Đồng mấy cái.

Lúc Châu Vũ Đồng gào khóc bị người bụm chặt miệng muốn lôi ra ngoài, tôi nhìn về hướng của cô ấy, chỉ vào bụng của cô ấy.

Cánh môi tôi hơi mở, không lên tiếng mà nói với Châu Vũ Đồng hai chữ “Về nhà”.

Nhưng mà rất nhanh, đầu bên kia gương đồng liền đen lại, không còn hình ảnh gì nữa.
11.

Tôi không biết Châu Vũ Đồng có nhìn hiểu ám hiệu không.

Nhưng mà tôi biết, Dung Lê nhất định sẽ nhìn thấy động tác nhỏ của tôi.

Tôi cá hắn đủ thông minh, sẽ suy đoán, sẽ đi thực nghiệm.

Tôi không biết kiếp trước làm sao Dung Lê và Châu Vũ Đồng phát hiện được, dùng mạng của tôi có thể khiến bọn họ từ cổ đại có thể đi đến hiện đại.

Nhưng nếu như xương cốt của tôi có thể trở thành cầu nối.

Châu Vũ Đồng đó thân là người hiện đại, đứa bé trong bụng cô ấy chắc cũng có thể.

Chỉ đáng tiếc sau ngày hôm đó, gương đồng đã rất lâu không có động tĩnh rồi.

Nó bình thường đến giống như một tấm gương bình thường, dường như tất cả mọi thứ trước đây đều chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi thử dùng máu gà máu vịt mua về bôi lên gương đồng, nhưng không có phản ứng gì cả.

Dùng máu của chó mèo ngược lại có thể khiến tấm gương chuyển động một chút, nhưng mà hiệu quả rất thấp.

Cho đến khi máu của người bôi lên trên, mặt gương rất nhanh liền hiện ra khung cảnh phía bên kia.

Khung cảnh là một mảng u tối, cảm giác thấy một tia lắc lư, hiển nhiên là Dung Lê mang tấm gương theo bên mình.

Không nhìn thấy hình ảnh, lại có thể nghe thấy tiếng kêu thê lương từ bên kia truyền đến.

“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Tiếng Châu Vũ Đồng vùng vẫy rất lớn, “Dung Lê, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi! Ngươi không thể như vậy!”

Giọng nói của Dung Lê nghe vào không còn trong trẻo dõng dạc như trước đây nữa, ngược lại mang chút âm trầm.

Hắn dường như là đứng ở trước mặt của Châu Vũ Đồng, từ trên cao nhìn xuống nói với cô ấy: “Tế tư nói bảo kính cần máu thịt nuôi dưỡng mới có thể thực hiện nguyện vọng, máu của người bình thường không có tác dụng, máu của nàng ta lại không nỡ dùng, chỉ có thể dùng cục thịt trong bụng ngươi thôi.”

“Ngươi ngoan một chút, dù sao chỉ là một đứa bé, sau này còn có nữa mà.”

“Đây không chỉ là con của ta, cũng là con của ngươi!”

Châu Vũ Đồng khóc đến đứt ruột đứt gan: “Đừng mà, đừng đối xử tàn nhẫn với ta như vậy có được không? Xin ngươi đó, Dung Lê...”

“Để ta về nhà, ta đưa đứa bé quay về, không gặp ngươi nữa có được hay không?”

Cô ấy đau khổ cầu xin, cầu xin nam nhân trước mặt có thể tha cho đứa con trong bụng mình một lần.

Nhưng mà Dung Lê lại không có vẻ dừng tay lại.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Châu Vũ Đồng.

Tiếp đến là tiếng xé toạc do đoản đao dùng sức rạch da bụng ra.

Thông qua gương đồng, khiến tôi đang ở hiện thực cũng không nhịn được sợ hãi mà rùng mình.

Gương đồng rơi xuống từ trong lòng Dung Lê, rơi xuống đất.

Tôi không nhìn thấy Châu Vũ Đồng, chỉ nghe thấy tiếng thét thê thảm của cô ấy nhỏ dần từng đợt, sau đó đập vào mắt là một mảng máu đỏ rực, cả tấm gương đồng đều bị che mất, đỏ đến khiếp sợ.

Giây tiếp theo, một gương mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện trong mảng máu đỏ này.

Tôi chưa phản ứng kịp, thì đã bốn mắt nhìn nhau với Dung Lê rồi.

Không biết là tại sao, trái tim đột nhiên trở nên hoảng loạn.

Tay hắn đầy máu mà ôm một món đồ, sau khi nhìn thấy là tôi,đột nhiên cong khóe môi lên, cười rạng rỡ với tôi: “Ta lập tức đến tìm người đây.”

“Nhất định người rất thích nhỉ.”

Hô hấp của tôi đột nhiên ngưng trệ, lập tức ngắt đi khung cảnh này.

Bộ dạng của Dung Lê vừa rồi thật sự tác động quá mãnh liệt đối với tôi.

Cảm giác ngộp thở khi bị nhốt trong lồng hấp gọi trời trời không thấu gọi đất đất không nghe lại ập đến.

Hắn đoán được rồi, hắn sẽ đến đây, không cần quá lâu.

Không biết là tại sao, trong lòng tôi lại lờ mờ biết được.

12.

Ba giờ sáng, gương đồng đột nhiên phát ra một ánh sáng cực lớn, chớp mắt chiếu sáng cả căn phòng.

Tôi lo lắng mà nắm chặt tay cầm ghế, đến cả hít thở cũng lập tức ngưng lại.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Dung Lê thân mặc khôi giáp tay cầm trường thương, uy phong lẫm liệt lại xuất hiện trước mắt tôi.

“Tâm Tâm.” Dung Lê tìm thấy hình bóng của tôi, hắn nghiêng đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ với tôi, từng bước một đi đến gần tôi.

“Không ngờ rằng thật sự có thể gặp được người.”

Nụ cười trên mặt hắn ngày càng rạng rỡ, không chút ý tốt, giống như một con rắn độc.

“Ta rất nhớ người, nhớ người rất lâu!”

Vừa dứt lời, trường kiếm của hắn đột nhiên chém tới mặt tôi.

Lại chỉ nghe thấy keng một tiếng, trường thương của Dung Lê bị kính chống đạn vô cùng chắc chắn chặn lại.

Dung Lê không thể tin được mà nhìn kính trong suốt không chút vết nứt trước mặt, lại đột nhiên dùng sức vung lên!

Trường thương từ trên xuống dưới chém đến thật mạnh, tạo nên một tiếng vang cực lớn.

“Làm sao lại như vậy?” Dung Lê không thể tin được mà nhìn tấm kính không có chút tổn thương nào trước mặt, ánh nhìn rơi trên người ta, cắn răng hỏi ta: “Người đã dùng yêu thuật gì?!”

Vải đen sau lưng tôi từ từ rơi xuống, máy móc to lớn còn có nhân viên nghiên cứu tới lui vội vã mà đi qua đi lại.

Có người hét lên:

“Giám sát dữ liệu như thế nào rồi?”

“Tất cả mọi thứ đều bắt buộc ghi chép lại trong hồ sơ!”

“Không gian dường như có chút chuyển động, tất cả camera quay hình lập tức đem ra cho tôi!”

Mọi người khí thế vội vã, thỉnh thoảng ngẩng mặt nhìn về phía Dung Lê, trong mắt cũng không có dao động và sợ hãi trong tưởng tượng của hắn.

Ánh mắt mọi người nhìn Dung Lê, càng giống như là đang nhìn một con chuột bạch nhỏ.

Một con chuột bạch nhỏ chờ đợi bị nghiên cứu.

Người phụ trách của sở nghiên cứu Trần tỷ đi đến bên cạnh tôi, vỗ vỗ vai của tôi.

Chị ấy nhìn vào đồ vật trên người Dung Lê ngạc nhiên chậc lưỡi, sau đó nói với tôi: “Làm việc rất tốt, bạn học Tiểu Lý, không ngờ rằng thật có chuyện như vậy, nhiệm vụ của em kết thúc rồi, đừng lo lắng, tiếp theo đây cứ giao cho bọn chị xử lý.”

Tôi gật đầu với chị ấy, thẹn thùng cười cười.

“Các người tìm chết sao! Đây là nơi gì thế này? Các người mau thả ta ra, ta còn có thể tha cho các người một mạng!”

“Ta là Nhiếp Chính vương của Đoan Khang quốc, còn không thả ta ra, ta sẽ thống lĩnh trăm vạn đại quân san bằng chỗ này của các ngươi!”

Dung Lê nghe thấy lời nói của bọn tôi, tức đến toàn thân run lên, thật mạnh mà dùng trường thương đâm vào kính.

Hắn đích thật có chút sức lực trong người, đâm mạnh một cái, lại thật sự bị hắn cắt ra một vết nứt.

Vừa thấy bản thân có cơ hội thoát khỏi cảnh bị nhốt, hai mắt Dung Lê lập tức sáng lên, lập tức càng dùng sức hơn điên cuồng dùng trường kiếm đâm vào kính.

“Khoa dược chuẩn bị!” Dưới hiệu lệnh của Trần tỷ, trong căn phòng nhỏ nhốt Dung Lê đột nhiên phun ra khói.

Chẳng qua là trong một phút, Dung Lê liền mất sức toàn thân, không còn cầm chắc trường thương trong tay nữa, cơ thể mềm nhũn mà ngã xuống đất.

“Các người, đã làm gì, với ta?” Hắn không dám tin mà nhìn mọi người.

Còn lúc Dung Lê dang sững sốt, tôi cũng lộ ra một nụ cười lớn với hắn, nhẹ giọng nói với hắn:

“Hoan nghênh ngươi, đến với xã hội hiện đại.”

13.

Sau khi Châu Vũ Đồng nhảy vào gương đồng, tôi lập tức đem tấm gương kì lạ này giao cho quốc gia.

Ban đầu tất cả mọi người đều không tin, tấm gương thật sự có thể thông đến cổ đại, kết nối với một thế giới khác.

Cho đến khi Châu Vũ Đồng thông qua tấm gương yêu cầu tôi đem đồ đạc chuyển cho cô ấy.

Cho đến khi bức chân dung của Dung Lê thông qua gương đồng, bỗng dưng xuất hiện trước mặt mọi người.

Tấm gương đồng này thoáng chốc nhận được độ theo dõi cao nhất.

Phàm là người hoặc là cảnh tượng có liên quan đến tấm gương đồng này đều bị phong tỏa lại.

Mỗi một bước của tôi đều tiến hành trước mắt nhà nước.

Châu Vũ Đồng lại nói với tôi: “Cậu giúp mình mua một cái điện thoại mới đưa đến cho mình đi.”

“Đúng rồi, cậu mua thêm một ít đồ ăn vặt và mì ăn liền cho tớ, cơm nước ở đây khó ăn thật á.”

Châu Vũ Đồng ríu ra ríu rít mà nói trong gương: “Cậu mau chóng đưa đến cho mình đi mà, mình đang cần dùng gấp đấy.”

Tôi cố ý lộ ra dáng vẻ không nhẫn tâm, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Trần tỷ ở bên cạnh quan sát số liệu.

Trần tỷ mặt lạnh mà lắc đầu với tôi, nhiều lần nói đạo lý bên trong với tôi:

“Em đừng có vì đối phương là bạn của em, mà em liền mềm lòng lén lút chuyển đồ đến cho cô ấy.”

“Trước khi tất cả còn chưa có nghiên cứu ra kết quả, đồng ý với chị, tuyệt đối đừng có hành động khinh suất.”

“Em không rõ sau khi trao đổi vật phẩm giữa hai thế giới này sẽ đem đến hậu quả như thế nào đâu.”

Vì thế dù cho tôi có “đau lòng” cho chị em tốt của tôi cỡ nào, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho cô ấy chút đồ nào.

Sau này, Châu Vũ Đồng điên cuồng mà mắng tôi: “Cậu có đê tiện không chứ! Tại sao cậu ngày ngày bám lấy nam nhân của mình?”

Tôi tỏ ra bộ dạng vô cùng tổn thương, cố ý dùng lời nói chọc giận cô ấy.

Muốn để cô ấy đi xem rõ bộ mặt thật của Dung Lê, muốn để cô ấy tỉnh táo lại.

Cuối cùng tôi vẫn để lại câu nói có ý nghĩa sâu xa đó.

“Tớ sẽ nghĩ cách đưa cậu về nhà.”

Trần tỷ nhìn tôi vô cùng bất lực, thở dài mấy lần, bảo tôi sau này cố gắng ít nói chuyện lại.

“Chị biết em muốn để cô ấy về nhà, nhưng mà, ây...”

Trần tỷ muốn nói lại thôi, tôi cúi đầu thấp xuống, không có trả lời.

Tôi không có suy nghĩ lấy đức báo oán vĩ đại như vậy.

Tôi chỉ có suy nghĩ ác độc có thù báo thù có oán báo oán.

Bởi vì gương đồng có một đặc tính sẽ hấp thu máu, nhân viên nghiên cứu dùng đủ loại máu và thịt đều thực nghiệm qua rồi, cuối cùng cũng đem ánh mặt đặt vào trên máu thịt của sinh vật cấp cao.

Sau khi tôi được biết, liền lén la lén lút mà chỉ vào bụng của Châu Vũ Đồng trong khung cảnh lần tiếp theo, cố ý ra hiệu với cô ấy.

Trần tỷ bị tôi chọc tức đến không ít, dứt khoát lần sau liền trực tiếp đem tôi và tấm gương đó cách ra xa.

Cho đến khi Dung Lê thật sự từ cổ đại xuyên không đến hiện đại, chuyện mới xem như đi đến hồi kết.

Dung Lê bị nhốt trong sở nghiên cứu rồi nghiên cứu đủ thứ, có một lần hắn cắn rách ngón tay của mình, muốn lén lút dùng máu của mình rồi quay trở về, bị nhân viên công tác phát hiện, sau này trực tiếp mất đi không gian hoạt động riêng lẻ, chỉ có thể cả ngày bị trói trên ghế gào thét muốn giết tất cả mọi người.

Tôi thường hay nộp đơn với Trần tỷ, muốn thông qua gương đồng liên lạc với Châu Vũ Đồng ở cổ đại xa xôi một tí.

Không biết làm sao cuối cùng tấm gương đồng đó đã được bảo vệ bởi nhiều lớp, căn bản không thể để tôi sử dụng nữa.

Dần dần, tôi đi ra khỏi từ trong chuyện này, bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Một ngày nào đó của một năm sau, tôi lại đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Trần tỷ.

“Bạn của em Châu Vũ Đồng kết nối với gương đồng rồi.”

“Là thật sao?” Trong lòng tôi hơi trầm xuống, còn chưa hỏi tiếp, đối phương lại nói trước rồi.

“Cô ấy vẫn luôn bị nhốt trong địa lao, hai ngày nay Đoan Khang quốc đại loạn mới nhân đó trốn ra ngoài, khóc mà cầu xin bọn chi cứu cô ấy quay về.”

“Đoan Khang quốc đánh trận, phơi thây hoang dã khắp nơi, cô ấy dùng gương đồng thử vô số cách, cũng chưa thể mở ra đường kết nối này.”

“Sau này bọn chị đoán rằng, cô ấy là dị đoan duy nhất của thời đại đó. Thứ duy nhất liên hệ cô ấy và hiện đại chính là bản thân cô ấy, hoặc là con của cô ấy, nhưng mà lúc đó cô ấy bị rạch bụng lấy con căn bản không có được chữa trị, tổn thương căn bản, không có khả năng mang thai nữa.”

Trần tỷ nói như vậy, vậy thì Châu Vũ Đồng nhất định đã từng dùng máu của mình thử rồi.

Dù cho như vậy, cô ấy từ đầu đến cuối cũng không mở ra cánh cửa của thế giới này được.

Có thể cho đến cuối đời, cũng phải ở lại thời đại hỗn loạn đó sinh sống rồi.

Một người lớn lên ở xã hội hiện đại, làm sao có thể thích ứng được với cuộc sống ở bên đó.

E rằng hiện giờ Châu Vũ Đồng sẽ cực kì hận lúc đó bản thân lại không chút do dự mà nhảy xuống.

Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Trần tỷ nói: :Đúng rồi, cô ấy nhờ chị chuyển cho em một câu nói.”

“Cô ta nói, cô ta hối hận rồi ...”

Lúc sau cùng giọng nói của Trần tỷ nghẹn lại một hồi lâu.

Tôi đột nhiên cười cười, muốn hỏi cô ấy xem.

Lời nói gốc của Châu Vũ Đồng có phải là:

“Tớ hối hận rồi, Tâm Tâm lúc đó tại sao cậu không có cản mình? Tại sao!”

Nhưng mà, chẳng sao nữa rồi, đó là lựa chọn của cô ấy.

Tôi ngắt điện thoại, tâm trạng không tệ mà tiếp tục đi dạo siêu thị.

-Hết-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom