Trưởng tỷ là một Phật nữ phổ độ chúng sinh.
Lúc tên ăn mày kéo váy ta, tỷ ấy đã không cho ta phản kháng.
“Sắc tức thị không, hắn chỉ nhìn xem mà thôi muội đâu có tổn thất cái gì?”
Sau này xảy ra chiến tranh loạn lạc, lưu dân vào thành, tỷ ấy vì phổ độ chúng sinh mà đã mở cửa phủ ra.
Cha nương ch thảm, của cải trong nhà đều bị cướp sạch.
Ta đưa theo ấu muội trốn đến trong chùa, quỳ xuống cầu xin tỷ ấy thu nhận.
Nhưng tỷ ấy lại đóng chặt cửa chùa.
“Các ngươi bình thường đều không tin vào Phật, làm sao xứng để Phật ta che chở?”
Ấu muội chịu nhục nhảy sông t.ự v.ẫ.n, còn ta lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nhưng không ngờ rằng, tên ăn mày năm đó lại trở thành tướng quân khởi nghĩa.
Tướng quân muốn lấy ta làm thê.
Nhưng lúc này trưởng tỷ lại đem số của hồi môn khổng lồ xuống núi, lời đồn rằng có được Phật nữ là có được thiên hạ.
Tướng quân cùng tỷ ấy thành thân, nạp ta làm thiếp thất.
Ta đau khổ chất vấn tỷ ấy:” Rốt cuộc tỷ lấy tiền ở đâu? Những lưu dân năm đó là do tỷ sắp xếp phải không?”
“Muội muội ngốc, ta có thể tiên đoán tương lai, muội làm sao đấu lạ được với ta?”
Tỷ ấy sai người trói ta lại, ném ta xuống con sông bảo vệ thành.
Mở mắt ra lần nữa, ta được sống lại vào ngày mà tỷ ấy mở cửa phủ.
——
01.
Triều đình suy thoái đã lâu, khởi nghĩa bùng nổ ở khắp nơi.
Lưu dân điên cuống tràn vào Kinh Thành, làm loạn ở khắp mọi nơi.
Cha ta thông báo cho toàn bộ người trong phủ, tăng cường hộ vệ, để bảo vệ gia trạch.
“Tiền bạc đều là thứ phù du, sống không không thể mang theo, ch cũng không thể mang xuống, chi bằng phổ độ chúng sinh thoát khỏi khổ nạn.”
Nghe thấy những lời quen thuộc này, ta mới nhận ra mình đã được sống lại rồi.
Giống như kiếp trước, tỷ tỷ Tĩnh Vu của ta, hôm nay tỷ ấy sẽ từ chùa trở về phủ để về thăm bọn ta.
Trưởng tỷ sinh ra đã yếu ớt.
Ngày mà tỷ ấy ra đời, cao tăng đắc đạo không mời vẫn tự đến, khẳng định rằng đứa nhỏ này dễ ch yểu.
Nhưng nếu khổ tu ở trước Phật thì còn có thể giữ được tính mạng.
Tỷ ấy vừa tròn ba tuổi thì đã đi đến miếu tự tu hành.
Tỷ ấy quả thật thông huệ vô cùng, 7 tuổi khai đàn giảng kinh, là một Phật nữ nổi tiếng trong Kinh Thành.
Cả nhà đều xem tỷ ấy như minh châu mà nâng trên lòng bàn tay.
Tỷ ấy thích nhất là treo câu phổ độ chúng sinh bên miệng.
Có một ngày, ta và tỷ ấy ra phố dạo chơi.
Trong hẻm có một tên ăn mày chạy ra, cố ý đụng vào người ta.
Lúc đi lướt qua còn dùng tay kéo cạp váy của ta.
Ta bảo tùy tùng đi theo chặn tên ăn mày đó lại, muốn hắn xin lỗi.
Nhưng tên ăn mày đó lại là một kẻ vô lại, lập tức nằm bò ra đất giả ch.
Tỷ ấy hỏi ta có chuyện gì.
Ta thấp giọng nói:” Hắn là một tên lưu manh, kéo váy của muội lại còn sờ eo của muội.”
Tỷ ấy nhìn tên ăn mày đó một lúc, sau đó lại lạnh mặt chất vấn ta.
“Sắc tức thị không, hắn chỉ nhìn xem mà thôi, muội cũng đâu phải là quý giá gì, có tổn thất cái gì đâu?”
Tỷ ấy nói với âm thanh rất lớn, những người qua đường xung quanh đều dừng lại nhìn ta.
Ta tức giận mắng tỷ ấy là đầu óc có bệnh, sắc mặt xấu hổ lại giận dữ, nghiêng mặt chạy đi.
Còn tỷ ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục thuyết giáo cho bách tính đang đứng xem.
“Ăn mày cũng là chúng sinh, cần phải đối xử bình đẳng.”
Nhưng người lương thiện như tỷ ấy vậy mà lại hại cả nhà ta ch không yên ổn.
Cha ta hỏi tỷ ấy thế nào là phổ độ chúng sinh thoát khỏi khổ nạn.
“Chúng ta hãy dẫn đầu mở cửa phủ ra, thu nhận lưu dân, cùng ăn cùng ở.”
“Không ổn, không nói trong nhà đều là nữ quyến, có nhiều chỗ không tiện. Nếu có người nảy sinh ý đồ há chẳng phải sẽ nguy hiểm đến tính mạng hay sao.”
Gần đây có không ít lưu dân côn đồ, lấy danh nghĩa là lưu dân mà gi người cướp của khắp nơi.
Trưởng tỷ đứng thẳng người, nắm chặt Phật châu làm từ bạch ngọc, lạnh lùng mà cười.
“Nói cho cùng, các người vẫn không nỡ những vật ngoài thân. Nhưng ta là người trời sinh đã định là Phật nữ, trần duyên của chúng ta đến đây là dứt.”
Tỷ ấy xoay người rời đi.
Cha nương cũng không ngăn lại được.
Ta biết, tỷ ấy đang gấp gáp muốn mở toang cửa phủ ra đón lưu dân tràn vào trong nhà.
02.
Kiếp trước, tỷ ấy cũng làm như thế.
Trước khi tỷ ấy rời đi đã để lại một kẽ hở ở cửa nách.
Nửa đêm, lưu dân lẻn vào, phóng hỏa bốn phía, cướp bóc sạch nhà ta.
Sau đó lại đi đến chủ viện rà soát tiền của, cha nương bị đánh cho đến ch.
Ta và ấu muội chạy thoát ra được từ trong lửa lớn, quỳ ở trước cửa nhà chùa mà trưởng tỷ tu hành, cầu xin tỷ ấy thu nhận bọn ta.
Trước đây cha nương vì giúp tỷ ấy tu hành mà đã gửi vào ngôi chùa này không ít tiền của.
Đêm khuya thanh tĩnh, lão trụ trì đi đến mở cửa, dự định sắp xếp chỗ ở cho bọn ta.
“Trụ trì, không thể để hai vị thí chủ này vào trong.”
Tỷ ấy một thân bạch y, tay cầm ngọn nến, bước ra khỏi cửa.
“Các người hàng ngày không tin vào Phật, làm sao xứng được Phật ta che chở?”
Ấu muội bảy tuổi chạy lên bậc thang, kéo góc váy nhỏ giọng gọi trưởng tỷ.
Ta quỳ ở trên đất, nhìn chằm chằm tỷ ấy, nước mắt không kìm được mà tuôn trào.
“Là do tỷ không đóng cửa cẩn thận, tỷ hại ch cha nương tỷ còn thấy chưa đủ hay sao?”
Trưởng tỷ mặt không cảm xúc, đá ấu muội văng ra.
“Các người giữ lấy gia tài quý giá, không chịu phổ độ chúng sinh, sớm đã không còn là người nhà của ta nữa rồi, đây đều là báo ứng đáng có!”
Ấu muội bị đá một cái chưa kịp đứng vững đã lăn từ trên bậc thang xuống.
Trên trán máu tươi tuôn ra.
Trưởng tỷ xoay người rời đi, đóng chặt cửa chùa lại, không cho bọn ta tiến vào.
Sau đó ta đem theo muội muội, ngày thì ăn xin bên đường, đêm thì trốn Đông trốn Tây.
Gặp phải những tên lưu dân côn đồ, bọn ta chia ra mà chạy, nhưng muội muội hoảng hốt bất ngờ nhảy vào trong con sông bảo vệ thành lạnh lẽo.
Ta trở thành một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ.
Hai năm sau, ta gặp lại tên ăn mày năm đó đã cợt nhã ta.
Bây giờ hắn đã là tướng quân thủ lĩnh của quân khởi nghĩa.
Ta được đưa vào phủ tướng quân, chuẩn bị gả cho hắn làm thê.
Nhưng lại vào lúc này, trưởng tỷ đã hai năm không gặp, ăn mặc như là thiên tiên xuất hiện ở trước cửa phủ tướng quân.
Tỷ ấy đem theo của hồi môn khổng lồ, và lời truyền có được Phật nữ sẽ có được thiên hạ đến đây.
Tướng quân chuyển sang nghênh thú trưởng tỷ, đem ta nạp làm thiếp thất.
Ta từ thê biến thành thiếp nhưng lại không buồn bã, nhưng nhìn thấy danh sách của hồi môn, ta kinh ngạc lại đau khổ.
Đây rõ ràng chính là gia sản trước đây của nhà ta!
Ta lập tức đỏ mắt, xông đến trước mặt tỷ ấy mà chất vấn.
“Rốt cuộc tỷ lấy tiền ở đâu? Lưu dân năm đó có phải là người do tỷ sắp xếp hay không?”
Đích tỷ ném bàn trà đi, có ba bốn người tiến vào, đè ta xuống đất, dùng dây thừng trói chặt chân ta.
Tỷ ấy cười lạnh cúi người xuống, bóp mặt ta.
“Muội muội ngốc, ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được, muội lại có số làm hoàng hậu, còn ta chỉ có thể thanh đăng cổ Phật.”
Tỷ ấy dùng móng tay tàn nhẫn cào mặt của ta.
“Năm đó ta đã nhìn ra, tên ăn mày đó là thiên tử tương lai, mới dứt khoát cắt đứt đi duyên phận của các người. Nhưng ta còn biết thêm, sau này muội sẽ dâng gia tài, trở thành hoàng hậu của hắn. Ta chỉ có thể tìm người giả danh lưu dân, giết cha nương muội, đoạt lấy gia tài ...”
Ta lớn tiếng mà chửi :”Tỷ điên rồi sao? Đó cũng chính là cha nương của tỷ.”
Tỷ ấy cười càng thêm điên cuồng.
“Ta là Phật nữ trời sinh, có thể đoán trước được tương lai. Bọn họ là phàm phu tục tử, chỉ là công cụ để ta đầu thai. Ngươi có biết ta đoán được gì không? Ngươi sắp phải ch rồi.”
Tỷ ấy lạnh lùng đứng dậy, sai người xử lý ta.
Ta bị vứt vào con sông bảo vệ thành trong đêm.
Khi ta mở mắt ra, đã được sống lại vào ngày mà trưởng tỷ mở toang cửa phủ ra.
Tỷ tỷ à, tỷ nói xem, sống lại và đoán trước tương lai, người nào sẽ lợi hại hơn đây?
03.
Cha nương lấy lý do đêm đã khuya, khuyên trưởng tỷ ngày mai rồi hãy về lại chùa.
Nhưng tỷ ấy lại không chịu.
Bởi vì tỷ ấy đã sắp xếp sẵn người ở bên ngoài phủ rồi.
Đêm nay nhất định phải mở được cửa ra.
Trưởng tỷ đột nhiên đỡ trán, nhíu chặt mày lại, miệng thì kêu gào:
“Không được, con rời khỏi Phật tiền lâu quá, cơ thể cảm thấy không được khỏe.”
Tỷ ấy thường dùng chiêu này để cha nương nuông chiều thuận theo.
Cha ta suy nghĩ giây lát, sau đó nói:” Vậy ta phái thêm vài hộ vệ đưa con quay về.”
Tỷ ấy không mở miệng từ chối.
Bởi vì đưa theo vài tên hộ vệ đối với tỷ ấy mà nói lại càng tốt.
“Cha, bây giờ bên ngoài đang rất nguy hiểm, tỷ tỷ xem bảo vệ chúng sinh là trách nhiệm, hộ vệ cũng là chúng sinh, sao có thể để họ gặp nguy hiểm giữa đêm được?”
Ta dùng ánh mắt chất vấn mà nhìn trưởng tỷ.
Tỷ ấy quay đầu lại lãnh đạm lên tiếng:”Con không cần có người đi theo bảo vệ.”
Cha ta có nói thế nào cũng không khuyên nhủ được.
Ta chủ động đưa trưởng tỷ ra ngoài.
Tỷ ất vừa ra khỏi cửa nách liền hối thúc bảo ta trở về.
Ta cầm lấy tay nải ở trong tay nha hoàn.
Dựa vào ánh sáng của mặt trăng mà mở tay nải đó ra, bên trong toàn là vàng miếng và thỏi bạc.
Ta đem toàn bộ nhét vào lòng của tỷ ất, cố ý cất cao giọng nói để tránh cho những người khác không nghe được.
“Đây là vàng bạc dâng tặng hương hỏa cho nhà chùa, trăm lượng hoàng kim, ba trăm lượng bạc trắng.”
Trưởng tỷ oai phong lẫm liệt mà nói:” Đây đều là che chở của Phật Tổ đối với chúng sinh, các người hiểu cái gì chứ?”
Tỷ ấy sai tiểu ni cô nhận lấy, lên xe ngựa rồi rời đi.
Ta quay trở về phủ, trốn ở trong góc tối.
Quả nhiên tỷ ấy đã lén lút quay lại, dùng đá để kê ngay cửa nách chuẩn bị đóng.
Đợi sau khi tỷ ấy rời đi, ta sai người đóng chặt cửa lại, rồi sai tất cả hộ viện trèo lên tường.
Đợi đến lúc đám lưu dân đó đến đẩy cửa, hộ viện ai ai cũng cầm thanh trúc dài, dùng sức đánh lên đầu bọn họ.
Đánh đến khi bọn họ kêu gào liên tục.
Hộ viện vừa đánh vừa hô:” Tiểu thư đúng thật là mưu kế.”
Đám lưu dân đó đợi cả một ngày một đêm nhưng lại không có chút lợi ích gì lại còn ăn một trận đòn.
Vừa nghe thấy lời này liền cho rằng đó là mưu kế của trưởng tỷ, lại nhớ ra số tiền trên người của tỷ ấy.
Nhìn nhau một cái rồi liền đuổi theo xe ngựa của trưởng tỷ.
Trưởng tỷ à, tỷ hãy phổ độ chúng sinh thật tốt nhé~
04.
Ta đến thư phòng tìm cha.
Ông ấy đang ủ rũ chau mày.
“Phụ thân, người đang nghĩ về lời tỷ tỷ nói sao?”
“Lời của tỷ tỷ con có câu quả thật không sai. Bây giờ thiên hạ đại loạn, triều đình có cũng như không, mọi người chỉ lo cho mình, chúng ta có gia tài đồ sộ, nói trắng ra là một mục tiêu sống của bọn họ.”
Ta đương nhiên biết được đạo lý này.
“Cha, sự việc không thể trốn tránh. Bây giờ phú thương trong kinh thành đều im lặng bất động, nhìn theo chiều hướng của nhà ta.”
Cha ta liền gật đầu, rồi lại nhìn ta:” Xem ra A Hành có chủ ý rồi?”
Trưởng tỷ tu Phật, muội muội còn nhỏ, ta là người thừa kế do cha ta chỉ định.
“Phụ thân giao cho con là được.”
Cha ta đem toàn bộ gia nghiệp giao cho ta xử lý.
Ngày thứ hai, trưởng tỷ lại trở về.
Cô ta mặc bộ tăng y bình thường, đầu tóc rối bời đứng ở trước nhà mở miệng đòi tiền.
Ta vội vàng chạy đến:” Tối qua không phải là tỷ đã đem theo tiền hương hỏa rồi hay sao?”
Trâm ngọc cài trên đầu tỷ ấy lẫn Phật châu trên tay đều không cánh mà bay.
Đến tăng bào được đặc chế cũng bị người khác lột đi mất.
Trưởng tỷ cười lạnh một tiếng, hai tay chắp lại, nhấc cằm nhìn ta.
“Tối qua, ta gặp phải bách tính nghèo khổ, liền đem tiền hương hỏa tặng cho bọn họ hết rồi.”
Nhìn kỹ một chút, hai bên mặt của cô ta, còn có chút dấu tay, sưng nhô cao lên.
Ta lập tức cười ra tiếng:” Sao tỷ cho người ta tiền mà lại còn bị người ta đánh vậy?”
Trưởng tỷ thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cứng miệng:” Đây là do ta cứu người ở trên đường nên mới bị.”
Nương kéo lấy tay của tỷ ấy, muốn xem vết thương, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng.
“Vậy con không sao chứ? Con phải chú ý an toàn cho bản thân.”
Cha nương trước giờ đều thương tiếc trưởng nữ yếu ớt từ nhỏ của mình.
Cho nên trưởng tỷ của ta cao ngạo vô cùng.
“Nương, người đang nói lời gì vậy? Con không chỉ là nhi nữ của người mà còn là Phật nữ phải che chở chúng sinh. Người không có giác ngộ như vậy, cứ đưa tiền hương hỏa cho con là được rồi.”
Nương ta trầm ngân một lát, chuẩn bị kêu người đem tiền cho tỷ ấy.
Tỷ ấy liền nói thêm:” Bây giờ thế đạo gian nan, con phải khổ tu che chở chúng sinh, sẽ không xuống núi nữa, người phải đưa cho đủ ba mươi năm tiền hương hoả.”
Ba mươi năm, tỷ ấy đúng thật còn dám nói, muốn đi cướp hay sao.
Nương nhất thời kinh ngạc.
Ta đùa giỡn với vòng tay phỉ thúy trên cổ tay.
“Hôm qua người nói trần duyên đã đoạn, vậy ta gọi người là Tĩnh Vu sư thái đi. Hiện giờ tiền của Tiết gia, đều là do ta quản.”
Ánh mắt của trưởng tỷ dán chặt vào vòng tay của ta.
“Chúng sinh gặp phải khổ nạn, nhị muội vẫn còn ăn mặc sang trọng, người ích kỉ nông cạn như vậy, cũng xứng quản lý gia tài?”
“Rốt cuộc ta có xứng hay không, cũng không do người nói. Ngược lại là sư thái sao lại trở về đây một mình?”
Ta phủi tay, hai tiểu ni cô được đưa tới.
Bọn họ tiểu ni đi theo hầu hạ bên cạnh Tĩnh Vu hàng ngày.
Đêm qua ta lo lắng lưu dân làm người vô tội bị thương, liền thầm sai người đi theo.
Trưởng tỷ bị chặn đứng xe ngựa, trước tiên liền vứt tiền tài trên xe xuống.
Tên côn đồ dẫn đầu không vừa ý liền xông vào xe ngựa, muốn tính sổ cùng với tỷ ấy.
“Nữ nhân như ngươi, đúng là không có mắt, dám chơi trên đầu của huynh đệ bọn ta!”
Tỷ ấy liền tháo trang sức đáng tiền xuống, toàn bộ vứt cho hắn.
Người đó tát trưởng tỷ hai bạt tai, động tay kéo y phục của tỷ ấy, muốn làm chuyện đồi bại.
Hai tiểu ni cô liều mạng chắn trước mặt của tỷ ấy, lại bị tỷ ấy nhân lúc hỗn loạn đẩy xuống xe.
Trưởng tỷ chỉ mặc áo trong, đánh xe rời đi thật xa.
Nếu không phải người của ta đến đúng lúc, sợ rằng kết cục của hai tiểu ni cô đó sẽ rất thê thảm.
Lúc này hai người nhìn thấy trưởng tỷ, tất nhiên sẽ căm hận vô cùng, đem những chuyện tỷ ấy làm kể ra hết.
“Nàng ta ngày ngày nói phổ độ chúng sinh, nhưng lúc gặp nguy hiểm lại đẩy bọn ta xuống xe, đi chết thay!”
“Nàng ta mới là người ích kỉ giả dối! Tối qua sau khi nàng ta quay về phủ, dùng đá chèn cửa nách lại, còn tìm đến bọn côn đồ đó, bảo họ vào phủ cướp bóc!”
Ta gọi người hộ viện tối qua tham gia vào làm chứng.
Trong viện toàn là nhân chứng, tỷ ấy căn bản không thể chối cãi.
Cha ta sắc mặt rất đáng sợ.
“Tĩnh Vu, những lời họ nói là thật sao? Con có biết gần đây có bao nhiêu thương hộ, cả nhà bị gi!”
Tĩnh Vu cố tỏ ra vẻ trấn định, cứng đầu, cao giọng xảo biện.
“Đó là báo ứng của bọn họ. Các người giữ chặt gia tài không buông, ta chẳng qua chỉ là thay các người làm việc thiện mà thôi.”
Cha ta đập bàn một cái thật mạnh.
Bàn trà đều bị hất văng ra đất.
“Ngươi làm việc thiện con khỉ, người muốn hại ch cả nhà hay sao?”
05.
Trưởng tỷ bị ta làm cho hoảng sợ.
“Ta là Phật nữ trời sinh, là chũng sinh chi nữ, chỉ là mượn Tiết gia của các người chuyển thế mà thôi.”
Nương đột nhiên nhìn về phía của tỷ ấy, sắc mặt bi ai, lui lại ngồi lên ghế, không nói một lời.
Cha ta mấp máy môi:”Con nói lại một lần nữa?”
Tỷ ấy bị doạ cho mặt trắng bệch, liên tục lùi lại, dựa người vào cột, ôm ngực kêu thảm.
“Không được, không được rồi, cơ thể của con không ổn, con phải về lại chùa tu hành, mọi người mau đưa tiền cho con!”
Lần này cha nương chỉ lạnh mặt nhìn tỷ ấy, không một ai đến dỗ dành.
Nếu trưởng tỷ đã nói mình không phải là nữ nhi của Tiết gia, vậy thì ta sẽ không buông tha cho tỷ ấy.
Ta chớp lấy thời cơ, triệu tập các trưởng lão trong Tiết gia, cắt tỷ ấy ra khỏi gia phả.
Tiết Tĩnh Vu dứt khoát ấn tay lên văn thư.
“Một đám người chả ra gì, sau này đừng hòng dựa hơi vào ta!”
Đúng thật là nực cười, hai đời cộng lại, tỷ ấy cũng chưa từng báo đáp được gì cho Tiết gia.
“Đã phiền các vị trưởng lão đến chứng kiến rồi, vậy số tiền còn tồn lại ở Thiên Ân tự trước đây cũng nên trả lại cho nhà ta rồi.”
Tỷ ấy đừng hòng sẽ giống như kiếp trước nữa, trốn ở trong chùa nơi núi sâu hai năm.
Đợi đến khi thiên hạ ổn định, tỷ ấy lại lấy danh nghĩa Phật nữ gả cho thiên tử tương lai.
Tiết Tĩnh Vu vừa nghe đến trả lại tiền, sắc mặt liền thay đổi, đương nhiên là không chịu rồi.
Tỷ ấy nói đó chính là tiền hương hỏa đã dâng cho thần Phật khắp nơi.
Ta giơ lên văn thư ở trong tay, một tay lấy ra sổ sách qua lại với Thiên Ân tự.
“Hơn mười năm nay, trước sau tỷ đã lấy từ nhà ra mấy vạn lượng. Nếu tỷ không trả lại tiền, muội sẽ đi báo quan, dù sao số tiền này muội cũng xem như vứt đi rồi. Cũng là để chúng sinh nhìn xem, người được xem là Phật nữ, tự ý cất giấu tiền tài đồ sộ, đóng cửa qua ngày.”
Hiện giờ triều đình sóng gió dao động, đang không biết cần tìm tiền tài ở đâu ra.
Tiết Tĩnh Vu cũng không phải kẻ ngốc.
Tỷ ấy xông đến nổi điên, muốn đoạt lấy sổ sách của ta, hạ nhân dùng sức ấn chặt tỷ ấy lại.
“Ta là Đại tiểu thư của Tiết gia, đám nô tài các ngươi lại dám lôi kéo ta!”
Vừa dứt lời, có người tiến đến tát cho tỷ ấy hai bạt tai, đánh đến cho đến khi tỷ ấy ngây ra.
Tỷ ấy ngã ngồi trên đất, nhìn về phía cha nương đang ngồi trên ghế.
Mặt của cha ta nghiêm túc, nói với tỷ ấy.
“Ngươi trả lại đây một nửa. Từ đây về sau Tiết gia ta chỉ có một nữ nhi, sau này ngươi chỉ được gọi là Tĩnh Vu, không được mang họ Tiết đi rêu rao lừa gạt.”
Nương lấy khăn tay lau nước mắt, lặng lẽ gật đầu, xem như là cắt đứt tình cảm.
Ta xé đi một nửa hóa đơn tài vật, vứt ra trên đất.
Tĩnh Vu dang tay bò lên vài bước, tỷ ấy dứt khoát xé đi nửa tờ đơn, rồi nhìn mọi người xung quanh.
“Đám người các ngươi, cứ đợi đó cho ta!”
Tiết gia hộ viện tiến tới lôi tỷ ấy ra ngoài.
Ta sai người theo tỷ ấy về đến Thiên Ân tự, lấy một nửa số tiền trở về.
06.
Ta cũng không dám xem thường trưởng tỷ.
Dù sao thì tỷ ất cũng có thể đoán trước được tương lai.
Nhưng trước mắt, tỷ ấy lại không thể dự đoán được kết cục của chính mình.
Để phòng tỷ ấy lại dẫn sói vào nhà, ta đưa cha nương đã lớn tuổi đến Chiết Giang định cư.
Ấu muội Tĩnh Như ôm lấy ta khóc.
“Tỷ tỷ, muội đã mơ thấy một cơn ác mộng, nhìn thấy chúng ta đều ch rồi, muội đã nằm trong sông rất lâu, muội thấy sợ lắm.”
Ta cúi người xuống nhìn muội muội, lấy tay lau nước mắt cho muội ấy.
“A Như, đừng sợ, chuyện này sẽ không xảy ra đâu.”
Không giống như kiếp trước, trên trán của muội muội có một vết bớt nhạt.
Cùng với vết thương hôm đó đụng trúng ở bậc thang Thiên Ân tự không khác chút nào.
Lúc này đã nhắc nhở ta rằng, kiếp trước không phải là ảo tưởng.
Ta dựng một lều cháo nhỏ ở ngoài thành, treo lên biển của Tiết gia, hành thiện cứu tế hàng ngày.
Các phú hộ trong kinh thành đều không tỏ ra ý kiến với việc này.
Bởi vì hiện nay lưu dân ngày càng hống hách, đến tửu lâu và tiệm vàng cũng dám cướp, phát cháo có tác dụng gì chứ.
Bọn họ âm thầm nghị luận ta, nữ tử buôn bán, cũng chỉ biết mềm lòng mà thôi.
Nhưng chưa được mấy ngày, bọn họ sẽ phát hiện, chỉ có cửa tiệm của Tiết gia là không bị người khác quấy rầy.
Còn có người tìm đến cửa xin chỉ giáo ta.
Thật ra đạo lý rất đơn giản.
Nạn dân ở ngoài thành, đa số là người già trẻ nhỏ, hành động bất tiện, chịu đói chịu rét.
Lưu dân trong thành thì toàn là trai tráng thanh niên, động một tí là tranh giành đập phá, làm loạn an ninh.
Dù cho là lưu dân không an phận đến mẫy thì cũng là phu quân là nhi tử của nạn dân ngoài thành.
Thanh danh của ta được truyền đi xa.
Các hộ giàu có trong kinh thành đều học theo, lều cháo được dựng lên khắp nơi, nạn dân xếp hàng dài nhận cháo.
“Muội muội, chúng sinh bình đẳng, muội lại lấy thứ này cho bách tính ăn sao?”
Tĩnh Vu một thân áo vải bình thường, cài lên tóc trâm ngọc phỉ thúy, đùa cợt với chuỗi Phật bạch ngọc, tư thái cao không thể với.
Chỉ mới vài tháng, tỷ ấy đã xuống núi, ta không thèm quan tâm.
Phía sau có nữ nhân dắt theo nhi tử dùng tay đẩy mạnh tỷ ấy ra.
“Nếu ngươi đã xem thường, vậy thì đừng có chen hàng của bọn ta.”
Sắc mặt Tĩnh Vu cứng đờ, xoay người lại.
“Ả tiện phụ ngươi, lại dám đẩy ta! Ngươi có biết ta là ai không?”
Tĩnh Vu từng ở ngoài kinh thành lập đàn giảng kinh, dẫn người đến xem, truyền khắp cả thành.
Có người nhận ra tỷ ấy là Phật nữ trong lời đồn.
Mọi người liền liên tục quỳ xuống bái lạy, thành tâm cầu tỷ ấy che chở.
Thế đạo ngày càng gian khó, người chỉ biết gửi gắm vào những thứ hư ảo.
Trên mặt Tĩnh Vu mới có chút ý cười.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ đàn khúc chú âm, phổ độ chúng sinh ra khỏi khổ nạn.”
Tĩnh Vu chọn một chỗ cao rồi ngồi xuống, bắt đầu đàn.
Mọi người đều quỳ xuống nghe tỷ ấy đàn.
Một khúc kết thúc, mọi người liền đứng dậy, chuẩn bị xếp hàng ăn cháo.
Tĩnh Vu thấy chúng sinh rời đi, một chân đá bay thùng cháo.
“Các người đã được ta độ hóa, không thể ăn những thứ phàm tục này nữa!”
Lần này đã chọc giận đến mọi người.
Nạn dân đã đứng nửa ngày xếp hàng, rất nhiều người gấp lắm rồi.
“Ngươi có bệnh hả? Nghe ngươi đàn xong có thể no bụng sao?”
“Đàn chẳng ra cái chó gì! Nếu không phải để bảo vệ cho người nhà đã ch của ta, ta lười đi nghe cô đàn!”
“Phật nữ ở đâu ra, đến đầu cũng không cạo!”
Không biết là do ai động chân, đích tỷ liên tiếp bị đá mấy cái, tiếp đất văng ra xa mấy mét.
Vào ngay lúc này, tiếng móng ngựa ở xa vang lên.
Tĩnh Vu đau đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên mắt trở nên phát sáng, bò trên đất vài bước.
“Hắn đến rồi, hôm nay hắn trở về! Ta đã tiên đoán được!”
“Hắn” trong miệng trưởng tỷ nhắc đến, chính là phu quân của bọn ta ở tiền kiếp, Bùi Hành Viễn.
Ta không muốn nhìn thấy người này, liền sai người thu dọn lều cháo, chuẩn bị hồi phủ.
Tĩnh Vu lại kéo ta lại, không cho ta đi.
“Tiết Tĩnh Hành, bây giờ ngươi muốn chạy? Muộn rồi! Lần này ngươi ch chắc rồi.”
...
07.
Bùi Hành Viễn đem theo hai kỵ binh chớp mắt đã đến cổng thành.
Ngựa phát ra tiếng hí chói tai.
Tĩnh Vu xông đến trước ngựa hắn, buộc hắn phải ghì chặt dây cương.
“Bùi tướng quân, ta là Tiết Tĩnh Vu, là Phật nữ trời sinh, có được ta sẽ có được thiên hạ!”
Bùi Hành Viễn nắm chặt dây cương, từ trên cao nhìn xuống tỷ ấy.
“Nữ nhân điên này từ đâu ra vậy?”
Hai tên binh sĩ lập tức bước lên, đem Tĩnh Vu đang chắn đường kéo sang lề đường.
Tỷ ấy giơ ba ngón tay lên thề thốt đủ điều:” Nếu tướng quân không tin, ta có thể đập tay ba cái, hôm nay trời sẽ giáng sấm chớp.”
Bầu trời vạn dặm không có mây.
Tĩnh Vu ngẩng đầu lên nhìn trời, sau ba cái đập tay.
Bầu trời như có sương trắng bỗng có ánh sáng trắng xoẹt qua, sấm kêu ầm ầm.
Chỉ qua phút chốc liền có mưa rơi xuống.
Kiếp trước ta cũng nhìn thấy trưởng tỷ dùng chiêu này.
Bùi Hành Viễn cũng không phải hạng mê tín gì.
Tỷ ấy ở trước phủ tướng quân đập tay ba cái, kêu đến mưa to gió lớn, chấn động bách tính cả thành.
Lúc đó ta không biết trưởng tỷ có thể dự đoán tương lai nên cũng bị tỷ ấy làm cho giật mình.
Những nạn dân đang vây xem lần này thật sự bị kinh ngạc, toàn bộ đều quỳ xuống.
Tĩnh Vu đứng ở trong mưa, được đưa cao lên không trung.
“Tướng quân, bây giờ đã tin rồi chứ. Ta là Phật nữ trời sinh, nếu ngài cưới ta, ta bằng lòng dâng tặng gia tài của Tiết gia, nhưng trước tiên ngài phải xử tử muội muội ích kỉ nông cạn đó của ta.”
Bùi Hành Viễn chớp mắt, nghiêng người về phía trước.
“Người mà ngươi nói có phải là Tiết Tĩnh Hành?”
Ta bị giải đến trước mặt Bùi Hành Viễn.
Tĩnh Vu đắc ý vô cùng, kéo lấy cổ tay ta, giật lấy vòng tay.
Cô ta ngày ngày lần chuỗi, lần đến tay cũng to ra, đau đến mức ta kêu ra tiếng.
“Muội muội này của ta, là đứa ích kỉ nhất, không buông bỏ được những những tiền bạc vật ngoài thân, buồn đến mức sắp khóc rồi.”
Vừa dứt lời, roi ngựa chuyển đầu quất lên tay của trưởng tỷ.
Bùi Hành Viễn nắm roi ngựa, xoay người xuống ngựa, mặt có chút nổi giận.
“Tiện nhân nhà ngươi, lại dám đụng vào nàng ấy?”
Kiếp trước ta gặp lại Bùi Hành Viễn, mới biết được rằng tên ăn mày lôi kéo ta năm đó là hắn.
Lúc nhỏ ta từng định hôn cùng hắn, sau này Bùi gia bị vu oan tội mưu phản, mối hôn sự này cũng coi như bị hủy bỏ.
Trưởng tỷ tu hành trước Phật, không hỏi chuyện nhà nên không biết được nguyên do chuyện này.
Ngọc bội mà Bùi Hành Viễn từng tặng ta cũng là di vật của mẫu thân hắn, trở thành tín vật định tình.
Từ nhỏ ta đã đeo ngay bên eo, cho đến ngày đó trên phố bị tên ăn mày đó lấy đi.
Lúc đó tên ăn mày lăn ra đất, giở trò vô lại, thật ra là không muốn ta nhìn thấy gương mặt.
Trưởng tỷ chịu đau nắm lấy mu bàn tay.
“Bùi tướng quân, ngài đây là có ý gì ? Vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy rồi, ta là Phật nữ mà trời đã chọn, lẽ nào ngài lại không hiểu chuyện vậy sao?”
Nhân lúc Bùi Hành Viễn vẫn chưa mở miệng, ta liền cao giọng chỉ trích tỷ ấy.
“Cái gì mà Phật nữ do trời chọn chứ, yêu ngôn hoặc chúng! Nếu tỷ tỷ thần thánh như vậy thì có thể khiến mưa tạnh ngay không?”
Trời này một khi đã mưa thì đêm đến nạn dân sẽ không chốn dung thân, chỉ mong sao cho mưa ngừng lập tức.
Mọi người đang quỳ trong mưa nghe thấy lời này liền liên tục dập đầu.
“Đúng vậy, Phật nữ, mau khiến mưa dừng lại đi.”
“Cầu Phật nữ lại hiển thần thông!”
Tiếng hô hào ngày càng to.
Tĩnh Vu không ngờ đến còn phải khiến mưa tạnh, đơ ra tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, không nói ra được lời nào.
Cũng phải, tỷ ấy có thể nói gì chứ, tỷ ấy chỉ là một cái dự báo thời tiết rất chính xác mà thôi.
Bùi Hành Viễn cười lạnh, mệnh lệnh cho hạ nhân.
“Phái hai người đến trông chừng nàng ta, cho nàng ta đập tay, đến khi nào mưa tạnh thì thôi!”
Tĩnh Vu vừa nghe thấy liền mặc kệ bị người khác vạch trần mà cắm đầu chạy, chạy trốn thê thảm trong mưa.
Nhưng chạy chưa được hai mét thì đã bị nạn dân vây kín lối đi.
“Phật nữ, cô vẫn chưa thể hiện thần thông đó, người không thể đi!”
Trên người bọn họ bẩn thỉu, Tĩnh Vu chê bai mà lùi lại vài bước.
“Đám người ngu ngốc các ngươi, mau chóng cút đi cho ta, cơn mưa này phải mưa bốn năm ngày đó.”
Tỷ ấy nói câu này ta liền biết cơn mưa phải kéo dài bốn năm ngày.
Nhưng sự hiểu biết của nạn dân lại không theo kịp.
Bọn họ chỉ tin cơn mưa này là do Phật nữ gọi đến, lập tức cho rằng tỷ ấy đang cố ý hại bọn họ.
Ba bốn người tiến đến ép trói Tĩnh Vu, khiến tỷ ấy quỳ ở trước cổng thành, phải luôn đập tay không được dừng lại.
Bùi Hành Viễn để lại hai binh sĩ rồi đưa ta rời đi.
Tĩnh Vu toàn thân đều ướt nhẹp, cắn chặt môi mặt tràn đầy tuyệt vọng đập tay.
Quả nhiên a, mê tín là con dao hai lưỡi, nếu dùng không tốt sẽ bị ngộ thương.
08.
Trận mưa này kéo dài bảy ngày.
Tĩnh Vu quỳ ở trong mưa, đập tay được hai ngày một đêm.
Cuối cùng ngất đi.
Tỷ ấy bị người đời gọi là yêu nữ, chỉ trong phút chốc mất đi thanh danh, cũng không ai đồng tình.
Hôn mê ở trong mưa nửa ngày.
Cuối cùng trị trì của Thiên Ân tự đã nhặt tỷ ấy về.
Mà bảy ngày này, ta bị giữ lại trong phủ tướng quân.
Bùi Hành Viễn đã bị triều đình chiêu an, phong làm nhất phẩm Chấn Quốc tướng quân.
So với kiếp trước cũng không khác là bao.
Cho đến đêm đó cả thành đều thả Khổng Minh đăng.
Bùi Hành Viễn lấy ra ý chỉ ban hôn mà hắn lấy được từ chỗ hoàng đế.
Lần này có thành ý hơn kiếp trước.
Hắn nắm chặt tay ta, trong mắt tràn ngập mong chờ.
“A Hành, gả cho ta đi, trở thành nữ nhân cao quý nhất.”
Ta đương nhiên đồng ý.
Nếu như đích tỷ nói hắn là thiên tử tương lai, tất nhiên ta ở bên cạnh hắn là tốt nhất rồi.
Vào ngày thành thân, bằng hữu đông đủ.
Tướng lĩnh dưới trướng của Bùi Hành Viễn cơ bản đều đến đủ.
Đến đế vương trẻ tuổi cũng đến xem, còn đem theo lễ vật.
Là phượng quan được làm bằng vàng chế theo quy cách của hoàng hậu.
Khiến người khác trầm ngâm.
Chỉ có đế vương và Bùi Hành Viễn là nói chuyện vui vẻ.
Vào lúc sắp bái đường, bên ngoài có tiếng người làm loạn.
Mọi người ra cửa để xem.
Trưởng tỷ đứng ở trước phủ tướng quân.
Sau lưng đem theo bốn năm cái rương, chứa ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạc trắng.
Bách tính ngoài đường đều bị cảnh tượng này hấp dẫn.
“Bùi tướng quân, ta bằng lòng lấy của hồi môn này đi theo tướng quân, trợ quân bình phản.”
Bây giờ không còn thanh danh Phật nữ, tỷ tỷ muốn Bùi Hành Viễn nạp tỷ ấy làm thiếp.
Vạn lượng bạc trắng này là một nửa tài sản ban đầu để lại cho tỷ ấy.
Nhưng mà ngàn lượng hoàng kim đó ở đâu mà ra?
Ta trầm tư chốc lát, kêu hộ vệ đến, nói bên tai vài câu.
Còn phía Bùi Hành Viễn, tiền tài tự dâng đến cửa có lý nào lại không cần.
Hắn tỏ ý chuyện này phải nghe theo phu nhân.
Tĩnh Vu liền quỳ trước mặt ta, tràn đầy tự tin.
“Muội muội, ta tổn tài tòng quân, là vì đại nghĩa, muội sẽ không ngăn cản chứ?”
Kiếp trước tỷ ấy cũng là lấy danh vì đại nghĩa, đem gia tài đoạt được bằng cách đạp lên thi cốt của cả nhà, ép ta nhường vị trí nguyên phối.
Ta đỡ lấy phượng quan, chớp mắt, liếc qua mấy rương vàng bạc đó.
Những thứ vàng bạc đó, chiếu sáng lấp lánh, chất cao ngút.
“Ta chỉ hỏi, tiền của sư thái đến từ đâu ? Không phải là trộm hay cướp đó chứ?”
Tĩnh Vu hai tay chắp lại, không đổi sắc mặt.
“Ta thiếu niên ngộ đạo, lập đàn giảng kinh. Nhiều người vì để gặp được ta, không tiếc hao tốn ngàn vàng, tất nhiên là do ta tích góp lại mà có.”
Đây đương nhiên là không thể nào.
Mấy lần mà tỷ ấy lập đàn giảng kinh, đều là do tỷ ấy than người đau ở chỗ này chỗ kia ép cha nương đưa tiền cho tỷ ấy làm.
Nếu không tuân theo, tỷ ấy lại giả khùng giả điên đánh mắng hạ nhân, quậy phá không ngừng.
Bây giờ tỷ ấy đã quên sạch rồi, chỉ nhớ đem ra thổi phồng bản thân.
“Ta là người tu hành, mỗi một đồng đều là sạch sẽ. Không hề giống cô, có ai buôn bán mà không gian trá, cái gọi là gia tài, đều là hút máu của chúng sinh.”
Quần chúng vây xem bắt đầu chỉ trỏ với ta.
Ta dứt khoát tháo phượng quan xuống, bắt lấy tay của tỷ ấy, liên tục tát cho mấy cái.
Tỷ tỷ không ngờ rằng ta sẽ đánh tỷ ấy trước mặt mọi người.
Nhất thời không phản ứng kịp, bị ta đánh đến khóe môi chảy máu.
“Ngươi điên rồi, Tiết Tĩnh Hành?!”
09.
Ta dùng tay nắm tóc của tỷ ấy, lôi đến trước những rương vàng đó, rồi nhấn đầu vào trong rương.
“Ta hút máu của chúng sinh vậy thì tỷ tỷ hút máu của Phật Tổ có đúng không?”
Đầu của tỷ ấy bị ấn trong đống vàng thỏi, chỉ có thể phát ra tiếng chửi mắng ậm ừ.
Ta thấy ra một miếng vàng giơ giữa không trung.
“Hoàng kim mà tỷ ấy tích góp những năm nay, là vừa được đúc từ lò ra ra sao? Đến ấn kí của kim khố cũng không có!”
Ta ung dung vứt miếng vàng lại vào rương, sau đó buông tóc của tỷ ấy ra.
“Tỷ tỷ tu cái gì cơ chứ, tu đến điên đầu rồi!”
Mọi người tò mò vây lại kiểm tra vàng trong rương.
Có người bò vào rương nhấc tay moi ở dưới lên lấy ra xem.
“Là thật đấy! Nàng ta tự khắc miếng vàng! Toàn bộ là giả!”
“Cả một ngàn lượng, nàng ta lấy đâu ra vàng chứ!”
Thanh Vu bò dậy, một thân bê bết, sắc mặt hoang mang.
“Ta một lòng tu hành, không hề biết được, đây là của người khác cho ta!”
Vào ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng hét nhức nhói tim.
“Tên súc sinh ngươi, nửa đêm mở cửa tự, cấu kết kẻ cướp, hại chết hơn mười mạng người, nhân lúc hỗn loạn trộm đi tượng Phật vàng của chùa!”
Mọi người đều bị lời nói làm kinh ngạc.
Trụ trì của Thiên Ân tự từ xe ngựa bước xuống.
Lão hòa thượng đã đứng tuổi, bị đứt hết nửa cánh tay, máu nơi bả vai thấm ướt cả vải trắng.
Lão trụ trì nhìn thấy rương vàng đó nhất thời lửa giận công tâm, quỳ xuống đất thật mạnh.
Ông ta phun ra một búng máu, rồi đối mắt chảy ra huyết lệ, lỗ tai cũng chảy ra máu...
“Ngươi từ đây về sau không còn là đệ tử của ta nữa, trục xuất Phật môn.”
Tĩnh Vu vốn muốn đến đỡ ông ta nhưng nghe thấy lời này bệnh cũ lại tái phát.
“Ta là Phật nữ trời sinh, đâu phải do ông muốn trục là trục..”
Tỷ ấy đột nhiên dùng tay bụm miệng.
Sắc mặt rất khó coi, giống như bị cứng người vậy, cúi người về phía trước.
Đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Ngụm máu đó vô cùng đậm, phun đều ra.
Trước là bẩn ở trên tay cô ta rồi bị cô ta bôi đến trên mặt.
Tĩnh Vu đưa hai tay ra ánh mắt ngơ ngác:” Ta bị sao thế này?”
Lão trụ trì từ trên đất bò dậy.
Ông ấy đứng thẳng ngay tại chỗ, trong tay nắm lấy Phật châu, thất khiếu chảy máu, mặt không biểu cảm.
“Ngươi không tin Phật, làm sao xứng được Phật ta che chở?”
Tĩnh Vu vừa định mở miệng phản bác, trong miệng lại trào ra một ngụm máu tươi.
Giống như một túi máu bị trào ra vậy.
Tỷ ấy hai tay bụm miệng, chỉ dám nhỏ tiếng mắng chửi, nhưng biểu cảm càng lúc điên cuồng.
“Tên lão hòa thượng ông! Ta là Phật nữ, ta là tiên tri, ông có biết tiên tri không!”
Vừa dứt lời, bầu trời bỗng hiện sấm chớp, mưa như trút nước.
Người thì tránh mưa, người thì khiêng rương.
Chỉ còn lại Tĩnh Vu và trụ trì còn ở y chỗ cũ.
Mặc cho mưa lớn tẩy rửa.
Tĩnh Vu đứng ở trong mưa, sắc mặt cứng ngắt, buông thõng tay, không thể tin được.
“Đây không thể nào! Hôm nay không có mưa! Hôm nay không có mưa!”
Cô ta đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy chân của trụ trì, bắt đầu điên cuồng dập đầu.
“Sư phụ, con sai rồi! Người mau nhận lại con đi, mau đi!”
Trụ trì chỉ nhắm mắt.
Ta dang tay đón lấy mưa, chớp mắt tâm trạng tốt lên.
Xem ra trưởng tỷ đã đánh mất năng lực dự báo thời tiết rồi.
Ta sai hạ nhân lấy ô ở bên cạnh, đưa cho tiễn trụ trì của Thiên Ân tự.
Trụ trì lại không nhận ô, dầm mưa đi đến trước mặt ta.
Ánh mắt ông ta thâm sâu, thần sắc áy náy.
“Thí chủ, ta từng tiếp tay cho ác, bây giờ chính là báo ứng.”
Ta và ông ta bốn mắt nhìn nhau.
Không cần quá nhiều lời, liền hiểu được ông ta đã nhớ ra kiếp trước.
Đêm đó, ông ta vốn muốn thu nhận ta và ấu muội, nhưng vì Tĩnh Vu vô lý bướng bỉnh, ông ta lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Ta và ấu muội không tin vào Phật.
Nhưng cha nương ta mấy mươi năm nay vẫn như vậy, ở Thiên Ân tự cầu xin Phật Tổ che chở con cái.
Có lẽ kiếp này chính là kết cục của Thiên Ân tự, chính là báo ứng rõ ràng.
“Nợ kiếp trước, kiếp này trả.”
Trụ trì nói xong câu này, đứng thẳng trong mưa, nhắm mắt lại.
Ông ta viên tịch ngay tại chỗ.
Bùi Hành Viễn không thèm để ý, kéo ta hồi phủ.
Tiệc vui vẫn phải tiếp tục.
10.
Đêm động phòng hoa chúc.
Bùi Hành Viễn uống không ít rượu, mặt đầy vui mừng, bước chân loạng choạng.
Hắn ngồi lên giường, nắm lấy tay ta, mười ngón đan xen, để ở trước mặt lật qua lật lại xem.
“A Hành, ta cưới nàng làm thê rồi.”
Nước mắt lạnh lẽo rơi trên mu bàn tay ta.
Ta nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt cho hắn.
“Phu quân, có gì để khóc chứ?”
Bùi Hành Viễn trầm mặc chốc lát, ngước mắt lên nhìn ta.
“A Hành, nãng sẽ tha thứ cho ta không? Nếu như ta thật sự cưới người khác, không cẩn thận hại ch nàng?”
Giọng hắn ngập ngừng, chảy hai hàng nước mắt.
“Nhưng ta đã thay nàng trả thù rồi, người đó ch rất thảm.”
Ta sớm đã biết được, hắn cũng sống lại.
Chỉ dựa vào lần đâì tiên hắn gặp Tiết Tĩnh Vu, nói con tiện nhân ngươi, lại dám động tới nàng ấy.
Một chữ “lại”, ta đã nảy ra nghi ngờ.
Chính bởi vì hắn từng mắc mưu.
Nên kiếp này mới không bị lừa gạt, mới đối với ta tràn đầy cắn rứt.
Ta hơi nhìu mày, giả vờ trầm tư, không nói lời nào.
Bùi Hành Viễn nhìn ta chằm chằm, thần sắc trở nên lo lắng.
Ta mới cúi đầu cười nhẹ, dựa lên vai hắn, cho hắn một đáp án vừa ý.
“Ta sẽ tha thứ. Chỉ cần chàng cho ta mượn một thứ.”
Hắn buông bỏ lòng đề phòng, nổi lên hứng thú:” Nàng muốn mượn thứ gì?”
Ta nâng rượu hợp cẩn đưa dến tay hắn.
“Bùi Hành Viễn, ta muốn chàng dùng quãng đời còn lại để bù đắp.”
Khóe môi hắn cong lên rồi cười:” Tất nhiên rồi.”
Một tay uống hết rượu trong ly, một tay ôm lấy eo của ta.
Đè ta nằm lên giường.
Người này vùi đầu vào cổ ta.
Ta im lặng mà nằm.
Gió đêm thổi động màn đỏ, làm cho mắt ta thấy chua xót.
“Bùi Hành Viễn, ta không muốn làm thiếp của ngươi, là ngươi ép ta ở lại trong phủ.”
“Tỷ tỷ hại ch cả nhà ta, ta đến xin ngươi giúp đỡ, ngươi muốn ta nhẫn nại tạm thời không thể gi tỷ ấy.”
“Bây giờ, ngươi nói, là ngươi không cẩn thận hại ch ta?”
Ta dùng sức đẩy con người nặng trịch nằm trên người ta.
Ta mặc hỉ bào, đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang.
Nếu nói cái ch ở kiếp trước, khiến ta hiểu ra một đạo lý.
Dù cho có là phượng mệnh trời sinh, cũng sẽ bị vứt xuống sông, bị dìm ch.
Vậy thì, cũng giống như vậy, thiên tử tương lai, cũng chưa chắc nhất định là hắn?
Phủ tướng quân đã là đao quang kiếm ảnh.
Cho đến khi tướng lĩnh dưới trướng của Bùi Hành Viễn toàn bộ bị giơ tay chịu trói.
Bọn họ đến để uống rượu mừng.
Ta còn cố ý dặn dò Bùi Hành Viễn, đến nữ quyến tử đệ của các nhà cũng phải mời.
Trên có tướng lĩnh, dưới có lưu dân, có ai lại không quan tâm người nhà của mình chứ?
Đêm càng về khuya, trăng sáng treo cao.
Đế vương tiến vào phòng, sau giấy lát liền bước ra ngoài.
“Ngươi đã kiểm hàng rồi chưa? Tiết Tĩnh Hành ta làm ăn, hàng thật giá thật.”
Hắn đứng bên cạnh ta, cúi đầu cởi ra ngoại bào, từ sau lưng ôm lấy ta.
“Bùi phu nhân, đồng ý làm hoàng hậu của trẫm không?”
Ta ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, không vừa ý với thù lao này.
Ánh mắt đế vương sắc bén, khí thế bức người.
Nhưng lúc nói chuyện với ta lại nhẹ nhàng cong môi, ngữ khí vô cùng tự nhiên.
“Trẫm bằng lòng cùng nàng trị vì thiên hạ, nhị thánh lâm triều.”
11.
Ta vẫn trở thành hoàng hậu.
Hàng ngày ta cùng bệ hạ cùng lâm triều, tiến hành cải cách, bài trừ tệ nạn, bình định các nơi.
Đợi đến kinh thành cục thế ổn định, ta đón người nhà quay trở về.
Ta cùng với cha nương, trở về nhà.
Cửa nhà đã treo sẵn đèn lồng.
Mới biết được bệ hạ gần đây lén ta, tu sửa lại phủ trạch của Tiết gia.
Cha nương gặp được chuyện vui, liền làm tiệc đãi ba ngày, cứu tế người nghèo, đền đáp thế gian.
Ăn mày ở gần đây đều giành nhau đến ăn cơm.
Nhưng lại có một tên ăn mày không có mắt bò đến cửa, nổi điên gào thét, như khùng điên vậy.
“Cha, mẹ! Là con đây, con là Tiết Tĩnh Vu!”
Hạ nhân trước đây treo đèn, thành thật đến xem ăn mày đó, đúng thật là trưởng tỷ đã mất tích từ lâu.
Nghe nói hôm đó sau khi trụ trì viên tịch, Tĩnh Vu cũng phát điên rất lâu ở trong mưa.
Tỷ ấy thất hồn lạc phách mà ngất đi trong mưa, kiêu ngạo muốn ông trời lập tức dừng mưa.
Cuối cùng tỷ ất đột nhiên vỗ tay cười lớn:” Ta đi bái Phật!”
Không ít người từng ở trên núi nhìn thấy tung tích của tỷ ấy.
Nhưng mấy mươi chùa chiền trong kinh thành, nghe tỷ ấy dẫn sói vào nhà trộm cắp tượng phật vàng, lại làm lão trụ trì tức ch.
Không có cửa chùa nào dám thu nhận tỷ ấy cả.
Tỷ ấy ở bên ngoài đói mấy ngày trời, cuối cùng nhớ ra cháo ở cổng thành.
Tỷ ấy thử trà trộn vào đám nạn dân ở ngoài thành, nhưng nạn dân lại nhận ra tỷ ấy là yêu nữ gọi mưa vào ngày hôm đó.
Mọi người dùng đủ loại đồ dơ bẩn vứt vào người của tỷ ấy, đánh cho tỷ ấy thương tích đầy mình, chỉ có thể thê thảm mà rời khỏi.
Tỷ ấy rơi vào kết cục của ta ở kiếp trước, ăn mày ở bên đường, ngày ngày chịu đói.
Nếu tỷ ấy có thể giống ta ở kiếp trước, yên yên ổn ổn xin ăn, thì cũng không thê thảm đến mức này.
Nhưng tỷ tỷ cứ luôn nói mình là Phật nữ.
Lúc không xin ăn được thì lại mắng người khác là quỷ ích kỉ, kiếp sau sẽ gặp xui xẻo.
Hở tí ra là nói:” Đợi đến lúc ta trở lại cửa Phật, các ngươi sẽ ch chắc.”
Lời này nói nhiều rồi, bị mấy tên lưu manh nghe thấy.
Bọn họ giả dạng thành hòa thượng, chặn đường Tĩnh Vu, nói có thể đưa tỷ tỷ quay về cửa Phật.
Kết quả không chỉ chiếm tiện nghi của tỷ ấy, còn cạo sạch tóc của tỷ ấy.
Đến sáng tỷ tỷ tỉnh lại, đi đến bên sông uống nước, kêu la thất thanh.
Nói ra nực cười, tỷ tỷ ngày ngày tự xưng là Phật nữ, nhưng khi thật sự xuống tóc cho tỷ ấy, tỷ ấy lại bị kích thích đến phát điên.
Ta đứng trước cửa Tiết phủ, suy nghĩ hồi lâu, niệm tình tỷ muội của trước đây, sai người đưa cho tỷ ấy thêm vài cái màn thầu.
Từ đây về sau, tự sinh tự diệt đi.
Ta đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Đột nhiên xe ngựa rung lắc dữ dội, ta bị ngã về phía sau, rơi vào lòng của một áo bào màu vàng.
Tĩnh Vu không biết từ lúc nào chạy tới, điên cuồng lắc dây cương của xe ngựa, ánh mắt cực kỳ hưng phấn.
“Tiết Tĩnh Hành, là ngươi đúng không? Ngươi quả nhiên trở thành hoàng hậu rồi! Ta phải gi ngươi, ta sẽ là hoàng hậu rồi!”
Tay của hoàng đế kéo lấy ta, đem ta bảo vệ ở sau lưng, giọng nói lạnh lẽo đến phát sợ.
“Các ngươi hầu hạ thế nào vậy?”
Tĩnh Vu đã nửa khùng nửa điên.
Tỷ tỷ si dại nhìn hoàng đế:” Ngươi là ai? Bùi Hành Viễn đâu!”
Hai tên ảnh vệ từ trên bay xuống, lôi tên ăn mày đi.
Hai chân của tỷ ấy bị kéo lê lết trên đất, lưu lại hai vệt máu.
Tỷ tỷ lại không cảm thấy đau, điên cuồng nhìn ta, đôi mắt phát sáng:
“Tiết Tĩnh Hành! Ta nhớ ra rồi! Ngươi ch rồi! Tất cả các người đều ch rồi!”
Ta nhẹ nhàn giơ tay.
“Đợi đã.”
12.
Cô ta nhớ ra rồi.
Thật tốt.
Tĩnh Vu như là rác rưởi vậy bị vứt xuống đất.
Tỷ ấy ngẩng đầu nhìn ta, phát ra tiếng cười:” Tiết Tĩnh Hành, nước trong sông hộ thành, có lạnh không?”
Tỷ tỷ đỡ khuỷu tay muốn bò dậy, lại bị ảnh vệ tàn nhẫn đạp xuống đất.
Tỷ ấy ho ra máu, nhưng vẫn cười rất ghê dợn.
“Thì ra là vậy, ngươi trở lại rồi. Ngươi muốn trả thù ta, ta là Phật nữ, ta có thể đoán trước tương lai, ngươi chẳng qua là mạng tốt mà thôi!”
Ta dùng chận nhấc cằm tỷ ấy lên.
“Tỷ tỷ, ta chưa có trả thù tỷ mà.”
Đời này ta chỉ bảo vệ bản thân mà thôi.
Nếu tỷ ấy không nhớ ra kiếp trước thì ta cũng sẽ cho qua.
Nhưng bây giờ, Tiết Tĩnh Vu này, chính là Tiết Tĩnh Vu của kiếp trước, vậy thì thú vị rồi.
Giọng tỷ tỷ có chút hoang mang:” Ngươi có ý gì? Ngươi hại ta còn chưa đủ sao?”
Kịch hay sắp bắt đầu rồi.
“Tỷ tỷ, tỷ biết Bùi Hành Viễn không? Thật ra hắn cũng được sống lại đó, lần đầu hắn gặp được tỷ, đã nhận ra tỷ rồi.”
Tĩnh Vu ngơ ngác, đôi mắt mở to, kịch liệt phản kháng trên đất.
“Đây là không thể nào! Người không biết, ta đã gả cho hắn rồi, ta còn sinh con cho hắn nữa, là do ta sức khỏe không tốt, ta mới ch...”
Thì ra đây là ch rất thảm mà Bùi Hành Viễn nói.
Ta cười đến lồng ngực chấn động, cho đến khi cười ra nước mắt.
“Tỷ tỷ à, hắn hại tỷ một xác hai mạng! Là bởi vì tỷ đã hại ch ta đó! Tỷ xem xem tỷ đã giành được cái thứ gì vậy?”
Đích tỷ trừng mắt ta, mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.
“Ngươi nói bậy.”
Ta rút chân lại.
“Có điều tỷ không cần cảm ơn ta, ta đã gi ch hắn rồi.”
Mặt trưởng tỷ trắng như tờ giấy, khóe môi giật giật, cả người mất sức, cả người nằm ra đất.
“Không thể nào, Hắn có mệnh cách thiên tử, ta mới lấy lòng hắn đủ cách. Sao ngươi có thể gi hắn được?”
Ta lười phí lời với ả.
Nhưng trưởng tỷ thấy ta xoay người muốn đi, sợ không thể gặp ta được nữa, liền kêu gào.
“Tiết Tĩnh Hành, người đừng đắc ý! Đợi ta trở về cửa Phật, ta còn có thể dự đoán tương lai!”
Quãng thời gian này, không ít người xung quanh tụ tập lại.
Cha nương và ấu muội cũng sớm đã ra ngoài.
Trưởng tỷ trên mặt hiện lên hy vọng.
“Cha, con là Tĩnh Vu a, con là trời sinh Phật nữ, được cao tăng đoán mệnh cho con!”
“Nương, người mau cứu con với, trên người con đau quá!”
Tỷ ấy cất giọng gọi lớn, nhưng thấy mọi người im lặng, tỷ ấy lại bắt đầu cảm thấy uất ức, còn khóc.
Cha nương chỉ đứng nhìn chứ không nhúc nhích gì.
Chỉ có ấu muội một mình bước đến.
Trưởng tỷ mắt sáng lên:” Tiểu muội, A Như, là tỷ tỷ đây !”
Ấu muội không biểu cảm, đứng trước mặt tỷ tỷ, đá tỷ ấy một cái.
“Đây là tỷ nợ ta!”
Ấu muội hốt hoảng chạy đi.
Một đá này khiến tỷ tỷ nhớ ra, kiếp trước tỷ ấy cũng đá ấu muội xuống bậc thang, đụng trúng đầu máu me đầm đìa.
Tỷ ấy nhất thời cảm thấy chột dạ sợ hãi, không dám gọi cha nương, chỉ biết lặp lại Phật nữ trong miệng.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Vậy sao? Tỷ tỷ, ta cho tỷ nhìn một thứ.”
Tĩnh Vu nhận ra ta muốn làm gì, ánh mắt không thể tin được, thậm chí cong lưng lại, muốn bò dậy.
“Sẽ không đâu, Tiết Tĩnh Hành, ngươi không được!”
Mọi người đều bị phản ứng kì lạ của tỷ ấy mà nhìn sang ta.
Ta bình tĩnh mà nhìn trưởng tỷ.
Chậm rãi nhấc hai tay lên.
Nói ra rất nhẹ.
“Tỷ xem, ta sắp vỗ tay rồi. Ba cái, phải không?”
Trưởng tỷ cắn môi ra máu, liều mạng trừng mắt, trong miệng lầm bầm sẽ không đâu.
Hai tay ta chắp lại rồi buông ra.
Một cái.
Hai cái.
Ta dừng lại rồi.
Trưởng tỷ cười ra tiếng, thở phào một hơi.
“Tiết Tĩnh Hành, ngươi đang hù dọa ta có phải không?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu.
“Một cái vỗ tay của ta, hôm nay trời giáng thần lôi.”
Ta vỗ cái thứ ba.
Bầu trời lóe ra một đạo sấm sét.
Mọi người đều quỳ xuống hô to.
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế!”
Tiếng hô ngày càng lớn.
Thậm chí át đi tiếng hét điên cuồng của trưởng tỷ.
Tỷ tỷ ngưỡng cổ lên, nhìn bầu trời, vừa khóc vừa la.
Một lát lại nói không thể nào, một lát lại gào ta mới là Phật nữ.
Đến tự tin mình là Phật nữ của tỷ ấy cũng đã đánh mất rồi.
“Tĩnh Vu, Thiên Ân tự hơn mười mạng người, tuy không phải do tỷ gi, nhưng lại vì tỷ mà ch. Từ đây về sau, tỷ nhận lệnh hành khất, không được tự s, đến ch mới thôi.”
Xe ngựa từ từ rời đi khỏi phố.
Cửa phủ trạch của Tiết gia đóng chặt.
Quần chúng vây xem cũng giải tán.
Tĩnh Vu lưu lạc đầu đường vẫn nằm ra đất, lâu lâu rống khóc lên.
Ta buông rèm xe xuống.
Hoàng đế ngồi ở đối diện, ánh mặt cạn lời nhìn ta.
“Đây chính là thành quả nửa đêm không ngủ nghiên cứu thiên tượng của nàng sao?”
Ta nắm tay lại ho nhẹ.
“Bệ hạ đừng nói bậy, ta là Phật nữ trời sinh vừa mới nhậm chức đó.”
Hoàng đế ngắm nhìn ta, cong nhẹ khóe miệng, cười ra tiếng.
“Hoàng hậu, qua đây, ngủ bù lại cho mấy ngày này đi.”
-Hết-
Bình luận facebook