-
[Truyện 12] Trọng sinh gặp công chúa xuyên không
Ngày Tô gia bị tịch biên, cha mặc lên người ta một bộ y phục hoa lệ, đưa ta đến trước mặt quan binh:
“Nàng chính là Đại tiểu thư của Tô gia, Tô Nguyệt Oanh.”
Bọn họ đều nói, cha ta là nô bộc trung thành.
Sau này gặp lại, cha ta đã là đại tướng quân Thần Võ mà tân đế tin tưởng nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành hoàng hậu, cùng tân đế một đời một kiếp một đôi người.
Còn ta, là một hoa nương trong thanh lâu mà ai cũng có thể chơi đùa.
Nương vì để chuộc thân cho ta, mà lê thân xác bệnh nặng đi cầu xin cha, lại bị người gác cổng đánh hai gậy mà mất mạng.
Ta cầu xin Tô Nguyệt Oanh hạ táng cho nương, nhưng không ngờ nàng ta lại nói:
“Hoa lâu đa số là ca kỹ, nếu ngươi biết giữ lấy nguyên tắc, ta còn có thể giúp đỡ, nhưng ngươi lại tự nguyện sa đọa, ta sẽ không giúp những người như vậy.”
Đêm đó, ta liền bị người ta chặt đứt tứ chi, sau đó ném xuống sông.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày mà Tô gia bị tịch biên, lần này, ta muốn chính bản thân Tô Nguyệt Oanh tự đi mà giữ lấy nguyên tắc của mình đi.
——
01.
Cơ thể vẫn còn chút tàn dư của cơn đau kịch liệt, tứ chi của ta bị người ta cắt đứt, đỉnh đầu bị nắm lấy nhấn vào nước lạnh, ta bị ép tỉnh táo, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn bản thấn biến thành người lợn (một hình phạt tàn khốc triều Hán).
Ta vùng vẫy trong cơn đau kịch liệt, Hứa Mộc người từng là thanh mai trúc mã tay nắm trường đao ghét bỏ mà nhìn ta, sau đó cầm một mảnh vải trắng lau vết máu ở trên đao:
“Bẩn quá.”
Ta không dám tin rằng đây là người ta đã thầm mến, giữ trong lòng suốt mười năm.
Ta và Hứa Mộc từ nhỏ đã được định thân, mười năm nay ở trong hoa lâu, cũng là ta dùng tiền bán thân để chăm sóc mẹ già của hắn, nhưng không ngờ rằng lần đầu gặp lại sau nhiều năm, bên tai chỉ nhận được một câu:
“Bẩn quá, ngươi dùng tên của Oanh nhi làm ra những chuyện hạ tiện như vậy, ch đã là hời cho ngươi rồi.”
Ta hận vô cùng, khi Tô gia phồn thịnh ta chưa từng hưởng được chút lợi ích gì, nhưng khi Tô gia sa sút ta lại phải thay Tô Nguyệt Oanh chịu khổ.
Hạ tiện? Ta không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tô gia phạm phải đại tội, Tô Nguyệt Oanh là nữ nhi của tội thần, ở trong hoa lâu đến chó cũng không bằng, lúc muốn ta thay Tô Nguyệt Oanh gánh tội, tại sao lại không nói hạ tiện?
Nước sông lạnh lẽo dần dần ngập vào mũi miệng ta, ta lại nhớ đến nương, hôm đó nương quỳ trước cửa phủ tướng quân khóc lóc:
“Nữ nhi của thiếp chỉ là muốn sống mà thôi, nó không làm hại bất kì ai, nó có tội gì chứ....”
02.
Ta cảm thấy có người kéo mình về phía trước.
“Nàng chính là Đại tiểu thư của Tô gia, Tô Nguyệt Oanh.”
Câu nói này lại một lần nữa vang lên bên tai ta.
Mười năm ở hoa lâu, ta đã nghĩ vô số lần, nếu như lúc đó ta phủ nhận việc mình là Tô Nguyệt Oanh thì sẽ như thế nào.
Ta cố gắng mở mắt ra, hai tên quan binh nhấc ta lên, xiềng xích nặng nề đó sắp tròng lên đầu của ta.
Cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra, giống như quay về cái ngày mà Tô gia bị tịch biên.
Ta lập tức mở lời, nói ra lời mà mười năm nay ta vẫn muốn nói: ”Ta không phải là Tô Nguyệt Oanh.”
Kiếp trước, lúc cha đưa ta đi đã từng nói, ông ấy nhất định sẽ đến cứu ta, chẳng qua là thay Tô Nguyệt Oanh ngồi trong lao ngục vài ngày, Tô gia có người thu xếp, sẽ không để ta phải chịu tội.
Lúc đó ta đã tin, nhưng sự chờ đợi này lại đến mười năm.
Ta nhìn hai tên quan binh đó: ”Ta không phải là Tô Nguyệt Oanh, các người bắt nhầm người rồi, làm sao giải thích với bệ hạ đây?”
Hai tên quan binh đó lộ ra vẻ do dự.
Cha ta nghiêm mặt đứng một bên quát: ”Ngươi im miệng!”
Ta lập tức chỉ vào ông ấy: ”Ngươi xem, đến cả một người hầu cũng có thể quát ta, làm sao ta có thể là đại tiểu thư Tô gia?”
Quan binh nghi ngờ buông ta ra.
Ta đứng thẳng người, nhìn thấy một chiếc váy màu trắng ngà ở sau lưng của mọi người.
Ta hơi cong khóe môi, ta xé cái váy mà cha mặc lên người ta, lộ ra quần áo vải bố của hạ nhân Tô gia: “Ta là nha đầu ở hoa phòng của Tô gia.”
Ta lại tiếp tục giơ tay của ta ra, tuy là cũng trắng trẻo thon dài, nhưng so với tay của tiểu thư con quyền quý được nuông chiều thật sự, thì vẫn không giống nhau.
Trên tay ta có dấu vết bị gai hoa đâm vào mấy ngày trước: ”Tay của Đại tiểu thư Tô gia bị thương rồi, sao có thể không cho dùng thuốc chứ?”
Hai tên quan binh đó nghe thấy lời này lập tức đóng cửa lớn lại, nhốt tất cả mọi người ở nơi này: “Bọn ta phụng lệnh bắt giữ mọi người ở trong nhà lớn Tô gia, nếu có người muốn mạo danh thay thế, sẽ bị chém đầu.”
Nói xong, ánh mắt của bọn họ đảo qua đảo lại trên người cha ta.
Sắc mặt cha ta tái xanh, ánh mắt hung tợn dường như muốn xuyên qua người ta.
Kiếp trước, lúc ta bị đưa đi, tận mắt nhìn thấy cha nhân lúc hỗn loạn mà bảo vệ Tô Nguyệt Oanh trong đám người rời đi, ta ở trong ngục đợi rồi lại đợi, nhưng lại chỉ đợi được ý chỉ đưa ta vào thanh lâu.
Ta đi vào trong đám người, đứng sau lưng của Tô Nguyệt Oanh.
Tuy nàng ta đã thay một bộ y phục của hạ nhân, nhưng vẫn lộ ra một góc váy màu trắng ngà, cũng không biết trong lúc hoảng loạn cha đã cướp y phục của ai.
Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ của Tô Nguyệt Oanh bị bôi lên tro bụi, đầu tóc rối loạn, đứng ở trong đám hạ nhân, thật sự là không có gì khác thường.
Ta lặng lẽ vươn tay đến eo của nàng ta, nhéo mạnh một cái.
“A!” Tô Nguyệt Oanh nhảy dựng lên.
Âm thanh uyển chuyển như là chim chích vậy, hai quan binh lập tức bị thu hút mà đi đến đây, mỗi người một bên mà bắt lấy tay của Tô Nguyệt Oanh.
Ta nhìn thấy cha đứng ở không xa hai tay nổi đầy gân xanh, nỗi căm hận trong mắt dường như sắp tuôn ra ngoài.
“Ta không phải là Tô Nguyệt Oanh.” Nàng ta tuyệt vọng gần sắp khóc, vô cùng đáng thương mà nhìn quan binh.
Ai ngờ rằng quan binh đó lại không chút thương tiếc, xé rách tay áo của Tô Nguyệt Oanh, lộ ra chiếc váy màu trắng ngà ở bên trong của nàng ta.
Quan binh đó cười lạnh một tiếng:
“Đưa đi.”
03.
Lúc ta bị giải đến chính viện, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng khóc của đạu phu nhân:
“Một cô nương như Oanh nhi, làm sao có thể vào trong lao ngục được?”
Người bị đưa đi là lão thái gia và nam đinh của đại phòng Tô gia, bởi Tô Nguyệt Oanh luôn nữ cải nam trang đi theo sau các huynh trưởng, cho nên trở thành nữ quyến duy nhất bị đưa đi.
Nhị phòng và Tam phòng của Tô gia đều tụ họp lại ở đây, im lặng không nói, chỉ có tiếng khóc yếu ớt của đại phu nhân truyền ra ngoài.
Ta vừa bước vào cửa, một cái ly sứ liền xẹt qua lỗ tai ta bay ra ngoài.
“Nha đầu hạ tiện”, Đại phu nhân một tay đỡ lấy nha hoàn thân cận, một tay chỉ vào ta, “Ch vì chủ tử là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại còn có mặt mũi để mà bán đứng chủ tử?”
“Người đâu, người đâu,” Đại phu nhân hét lớn, “Dùng gậy đánh ch nàng, dùng gậy đánh ch nàng cho ta!”
Cha đứng ngay ở cửa, sắc mặt ác độc nhìn chằm chằm vào ta: “Bất trung, bất hiếu, không xứng làm người.”
Ta không quan tâm đến hai người họ, quỳ xuống: “Vừa rồi nô tì nghe được hai tên quan binh đó nói, bệ hạ đã biết được vụ án gian lận thi cử có liên quan đến đại gia rồi.”
“Cái gì?!” Nhị lão gia thất thố đứng dậy khỏi ghế.
Tam lão gia không ngừng xoa lấy chuỗi Phật trong tay, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt: “Phải làm sao mới ổn đây?”
Trước đó Tô gia đã phân chia ra, hiện tại bệ hạ chỉ tịch thu gia sản của đại phòng Tô gia, nhưng một khi vụ án gian lận bị kết án, thì cả Tô gia đều không giữ được.
Kiếp trước, đại lão gia vào ngục chỉ có ba ngày, thì những việc gian lận thi cử, mua quan bán chức, xem mạng người như cỏ rác, ép người làm kĩ nữ, những chuyện này đều bị vạch trần hết thảy.
Bệ hạ nổi giận, nam đinh từ bảy tuổi trở lên của Tô gia toàn bộ đầu rơi xuống đất, nữ quyến đưa vào hoa lâu, đến người chưa xuất giá cũng không thể trốn thoát, có điều bọn họ đa số là dùng một mảnh lụa trắng mà ra đi yên tĩnh.
Cho nên ta lấy tên của Tô Nguyệt Oanh, mới rơi vào cảnh không bằng cả con chó.
Ta phì cười.
Lúc này đại phu nhân lau nước mắt: “Hôm nay nhất định phải đánh ch nha đầu này, nếu như hạ nhân trong nhà đều giống nàng ta thì phải làm sao?”
“Đã là lúc nào rồi,” Nhị lão gia trừng mắt, “Cả Tô gia đều bị giam cầm, lúc này tỷ còn nghĩ đến việc đánh gi hạ nhân, sợ rằng mình vẫn chưa đủ tội trạng hay sao?”
“Nhưng...” Đại phu nhân còn muốn nói gì đó, lúc này quản gia tức tốc chạy vào.
“Không hay rồi, đám người đó lại đến rồi, giống như là đến vì nhị lão gia và tam lão gia vậy.”
“Không xong rồi....” hai mắt của nhị lão gia vô thần ngã ngồi trở lại ghế, “Lần này Tô gia, tiêu rồi.”
Ta đã sống qua hai kiếp, tất nhiên là ta biết quan binh đó sẽ quay trở lại, từ lúc bắt đầu bệ hạ đã không tính tha cho bọn họ rồi.
Có điều ta đã đợi được đến một thời cơ.
“Nếu như trong nhà còn có người chủ trì mọi việc thì tốt rồi.” Ta ngoan ngoãn mà nói.
Một khi hai người họ bị đưa đi, vậy thì trong nhà chỉ còn lại nữ quyến thôi, đến cả việc tìm người trong Kinh dâng sớ cầu xin cũng không được.
“Sao ta lại không biết chứ,” Nhị lão gia phất tay áo, “Nhưng mà...”
Đột nhiên nhị lão gia ngưng lại, ánh mắt đảo trên người ta.
“Tam đệ tin Phật, rất ít xuất hiện trong Kinh, số người biết hắn cũng rất ít,” tiếng của Nhị gia gằn xuống cực thấp, “Chúng ta tìm người thay tam đệ, rồi để tam đệ ở lại trong nhà thu xếp cầu xin cho chúng ta, làm như vậy ít nhất còn có hy vọng.”
“Đây là tội khi quân đó.” Lão thái quân kinh ngạc nói.
“Mẫu thân!” Nhị gia cắn răng, “Dù cho có làm chuyện này hay không, thì nhà chúng ta cũng đã khó giữ mình rồi, để tam đệ tìm người, cũng chỉ là cầu xin bệ hạ giữ lại cái mạng nhỏ của nhà ta thôi.”
“Nếu không, đến cả trẻ nhỏ trong nhà, e rằng cũng không cách nào bảo toàn.”
Ta quỳ ở dưới đất, sau khi ánh mắt vô tình lướt qua người của cha rồi lại tiếp tục cúi đầu quỳ.
Quả nhiên nhị gia bị ta thu hút rồi, ánh mắt cũng lướt sang đó, ông ấy đập tay: “Đúng, Quan Thanh, thân hình của ông và tam đệ tương tự nhau, lại không thường ra ngoài làm việc, chi bằng để ông thay thế tam đệ đi.”
Ta cúi đầu như sắp cười ra tiếng.
04.
Sắc mặt của cha vô cùng khó coi.
Đại phu nhân kinh hô ra tiếng: “Không thể!”
Giọng của nhị gia có chút không kiêng nhẫn: “Có gì không thể chứ?”
Đại phu nhân nói không nên lời, nhưng ta biết.
Kiếp trước sau khi cha ta thành tướng quân, nương đến cửa cầu xin cha chuộc thân cho ta, lại bị phu nhân mới của cha ta sai người đánh đuổi.
Hôm đó nương bị trọng thương mà ch, ta tìm người nghe ngóng vị phu nhân mới này, biết được bà ta có một nốt ruồi son ở đuôi lông mày.
Ta ngẩng đầu lên nhìn đại phu nhân một cái, lời nói của bà ta tràn đầy sự lo lắng, còn nốt ruồi son ở đuôi lông mày đó như muốn làm bỏng mắt ta.
Dưới tổ đã lật, làm sao có trứng còn nguyên? Tình hình của Tô gia như thế, nhưng đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đều trốn ra ngoài, nếu không phải Tô Nguyệt Oanh quá phô trương, những hội thơ liên quan đến vụ án gian lận nàng ta đều có mặt, chắc hẳn cũng sẽ giống như đại phu nhân trực tiếp thoát ch.
Ta đoán, tai họa này của Tô gia, rất có khả năng liên quan đến cha.
Ông ấy muốn đưa Đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh rời đi, làm sao có thể bước chân vào con đường ch này chứ?
Cha lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân vụng về, nếu như mạo nhận tam lão gia, e là chỉ giây lát thôi sẽ bị phát hiện!”
Đến vệt nước mắt trên mặt đại phu nhân cũng không kịp lau liền lập tức nói: “Quan Thanh không phải người hầu trong nhà, làm sao có thể được? Ta đi tìm một người hầu biết rõ ngọn nguồn đến.”
Nghe đến đây, ta đột nhiên ngẩng đầu: “Phu nhân, cha ta là trung nghĩa nhất, lúc trước phu nhân gặp phải ác mộng, cần dùng máu người để áp chế, cha lập tức lấy của nương ta một chén máu tươi, nghe nói đại tiểu thư xảy ra chuyện, trong lúc hoảng loạn cha đã đá hỏng bài vị của tổ phụ, sao người có thể lấy chuyện cha không phải người hầu mà nghi ngờ lòng trung nghĩa của ông ấy chứ?”
Trên mặt của Đại phu nhân có chút nổi giận: “Quan Trình, đó là cha của ngươi!”
“Chính vì là cha ta, ta mới không cho phép bất kì người nào vu khống ông ấy!” ta lòng đầy phẫn nộ, “Trước đây ta không hiểu ý của cha gánh nạn cho đại tiểu thư, làm cho lòng trung thành của cha không được nhìn thấy, lần này, dù cho thế nào ta cũng sẽ để cha tận trung.”
Ta lại quay sang dập đầu với cha một cái: “Cha, người đi đi, không cần lo lắng con và nương, người dạy con gái cung kính khiêm nhường, trung nghĩa lưỡng toàn, nữ nhi đều nhớ rõ trong lòng.”
“Được!” Nhị gia vỗ tay, “Quan Thanh, trước đây ta lại không phát hiện ra bên cạnh đại ca lại còn có người hết mực trung thành như vậy.”
Sân trước vang lên tiếng của quan binh.
“Mau,” Nhị gia thấp giọng nói, “Làm như lời ta nói.”
Nói xong, ông ấy lại vỗ vai cha: “Chẳng qua là thay tam đệ ngồi trong lao ngục vài ngày, Tô gia sẽ thu xếp ổn thỏa, nhất định sẽ không để ngươi chịu uất ức ở trong đó.”
Ta nghe câu nói này so với lời mà kiếp trước cha bảo ta gánh tội thay Tô Nguyệt Oanh y hệt nhau, không nhịn được mà cười ra tiếng.
05.
Lúc ta về đến nhà, nương đang ngồi lau nước mắt cạnh bàn, nhìn thấy ta quay về, người trợn tròn hai mắt: “A Trình?”
“Nương, là con.” Ta ôm chặt lấy người, vùi mặt vào trước ngực của nương.
“Là lỗi của nương, nương không nên để cho cha con đưa con đi.” Người vừa nói nước mắt liền thuận theo những rãnh trên mặt chảy xuống, người ôm chặt lấy ta, “Quay về là tốt, quay về là tốt rồi.”
Cha ghét bỏ nương, ta vẫn luôn biết.
Ta cho rằng là nương kiệm lời, còn cha lại quá bận, ta cũng từng nghi ngờ cha là người bên cạnh đại lão gia, là người có mặt mũi, còn nương chỉ là một người giặt quần áo, ta thân là người hầu, vốn nên được sắp xếp ở nội viện, nhưng từ lúc ta bảy tuổi đã ở hoa phòng, tuổi nhỏ không thể chuyển hoa đi, còn bị trách phạt.
Quản gia không chỉ một lần nhắc đến việc điều ta đi làm những việc nhẹ nhàng, nhưng cha nói: “Không cần thiên vị cho nó.”
Hoa phòng cực khổ, lúc trước chưa từng có trẻ con vào đó, tại sao một đứa trẻ bảy tuổi như ta lại phải vào chứ?
Kiếp trước lúc cha bảo ta gánh tội, đó là lần đầu tiên ông cười với ta và nương.
Ta cho rằng ta nghe lời của ông ấy, ông ấy sẽ đối xử tốt với nương.
Cho đến khi nương bị người gác cổng đánh ch theo lệnh của đại phu nhân, ông ấy cũng chỉ nắm lấy tay của đại phu nhân: “Đừng để tức giận hại thân, không đáng.”
Nữ nhân vì ông ấy mà sinh con đẻ cái, giặt giũ nấu cơm, chăm sóc ông cả nửa đời người, đến cuối cùng chỉ được một câu, “Không đáng”.
Ta và nương, chẳng qua chỉ là trò cười.
Ông ấy ngay thẳng trung nghĩa, đó chỉ là vỏ bọc cho đại phu nhân giày vò ta với nương.
Ta ôm lấy nương thật chặt: “Con sẽ không rời đi nữa.”
Ngày thứ hai, Hứa Mộc đến tìm ta.
Hứa Mộc là thanh mái trúc mã với ta từ nhỏ, sau khi lớn lên thì theo lý mà định thân, ta chăm sóc mẹ già của hắn mười năm, hắn lại chặt ta thành người lợn.
“Có chuyện gì sao?” Ánh mắt lạnh nhạt của ta nhìn hắn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ta muốn gi hắn.
“A Trình.” Hứa Mộc đến ôm ta, nhưng bị ta né tránh.
“Có chuyện gì sao?” Ta không kiên nhẫn mà lặp lại câu nói.
“A Trình, ta muốn xin muội giúp một việc, muội biết mà, đại tiểu thư có ân với ta, ta có thể đến tiền viện làm việc, đều nhờ vào đại tiểu thư tiến cử.”
“Cho nên?” Ta nhướng mày.
“Cho nên ta muốn nhờ muội giúp đỡ đại tiểu thư, ở trong ngục cực khổ, sức khỏe đại tiểu thư lại không tốt, ta muốn nhờ muội thay thế nàng ấy một lúc, chỉ cần nàng ấy có thời gian ăn cơm thay y phục là được.”
“Đại tiểu thư có ân với huynh, thì nên để huynh đi báo ân, liên quan gì đến ta?” Ta khoanh tay cười lạnh.
“A Trình, từ lúc nào mà muội trở thành người như vậy rồi?” Hứa Mộc lo lắng nói, “Chúng ta đã định thân, vốn giống như hai là một, càng huống chi...”
“Càng huống chi cái gì?” Ta đến gần hắn, thấp giọng cười nói, “Càng huống chi ta và nàng ta giống nhau như vậy, huynh âm thầm tráo đổi bọn ta, để ta ở lại trong ngục cũng là một chuyện rất dễ dàng có đúng không?”
Ta giơ tay vuốt tóc mái dày, dường như sắp che đi đôi mắt, mấy lần ta muốn vén tóc mái lên, cha và Hứa Mộc đều không đồng ý, sau này mới biết, bọn họ sợ bị nhìn ra sự giống nhau giữa gương mặt này với Tô Nguyệt Oanh.
Hứa Mộc trừng to mắt, đôi môi run rẩy, nửa ngày mới lên tiếng: “Muội .. muội biết...”
“Biết được cái gì?” Ý cười của ta càng tăng thêm, “Biết ngươi và cha ta muốn thay xà đổi cột, hay là biết Tô Nguyệt Oanh ...”
Ta kéo dài giọng nói: “Là một đứa con riêng?”
“Muội...” Ánh mắt của Hứa Mộc vì kinh ngạc mà dần trở nên hung bạo, “Nếu vậy ta cũng không còn cách giữ muội lại nữa, Quan Trình, kiếp sau nhớ đem những chuyện này giấu ở trong lòng, còn có thể sống thêm mấy ngày.”
Nói xong, lưỡi đao trong tay hắn liền chém về hướng ta.
06.
Ta lập tức lấy ra cái túi vung về phía hắn.
Trong túi là vôi sống mà ta đựng sẵn, nếu đã biết hắn lòng lang dạ sói, sao có thể không phòng bị? Đao của Hứa Mộc còn chưa kịp động đến ta, thì đã kêu thảm ôm lấy hai mắt ngã xuống không dậy nổi.
Có lẽ là do ảo giác, Hứa Mộc hẹn ta đến một sân nhỏ vô cùng hẻo lánh ở phía tây nam trong phủ, ta nhìn xem bốn phía, không có người.
Ta nhặt đao của Hứa Mộc lên, nhẹ nhàng vuốt lên mặt của hắn: “Hứa Mộc, kiếp sau nhớ đem suy nghĩ của mình giữ ở trong lòng, như vậy mới có thể sống thêm vài ngày.”
Ta vung đao lên, tàn nhẫn chặt đứt tứ chi của Hứa Mộc, theo vài tiếng kêu thảm thiết của hắn, máu thịt rời rạc.
Ta vứt đao vào trong vũng máu, Hứa Mộc nhúc nhích thân mình, đau khổ nói: “Không, ngươi không phải là ... Quan Trình ...”
Ta cúi xuống, ghé sát vào tai hắn: “Chính là ta, ta đến tìm ngươi nợ máu phải trả bằng máu, Hứa Mộc, ngươi nên vui mừng, với những gì ngươi nợ ta, ta nên khoét đi đôi mắt và mũi của ngươi ra.”
Ta vuốt cằm: “Hứa Mộc, đây là nơi mà ngươi tìm, ngươi hãy ngoan ngoãn mà đợi đi.”
Ta đứng dậy, lại nghe thấy động tĩnh ở bức tường.
Ngẩng đầu lên nhìn, một nữ tử đang trèo tường.
Bởi vì nam đinh của Tô gia đều bị bắt đi rồi, trong phủ chỉ còn lại một đám nữ nhân, người già và trẻ nhỏ, cho nên quan binh bao vây Tô gia đều đã rút lui từ tối qua rồi.
Ta lập tức chạy ra ngoài, vốn muốn để nàng ta đừng nói những lời không nên nói, nhưng vừa ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa có mười hai chiếc lông phượng ở trước mặt, ta im lặng một hồi, liền quỳ xuống: “Tham kiến công chúa.”
“Ngươi quay về đi, ta đều nghe thấy rồi, hắn muốn ép ngươi đi báo ân, vốn dĩ ta thấy hắn cầm theo trường đao nên mới đi theo xem thử, có ý thức bảo vệ bản thân, rất tốt.” Giọng điệu của nàng ta lộ ra một chút an ủi.
Công chúa xoay người muốn đi, ta tiến lên hai bước, gọi nàng ta lại: “Công chúa, có thể nghe ta nói vài câu không?”
07.
Gặp được Vệ Dương công chúa đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu như không có chuyện này, chắc ba ngày sau ta sẽ đi Hương Sơn tự.
Kiếp trước qua lời của tên lính canh ngục biết được, hoàng đế đi đến đạo quán, còn gặp phải thích khách, bệ hạ nổi giận, đến việc thẩm vấn Tô gia cũng bị kéo dài.
Dù cho cha ta hay là Hứa Mộc, còn có Tô Nguyệt Oanh, bây giờ chẳng qua chỉ là nô bộc, là tiểu thư thế gia, không hề đáng sợ, thật sự phải lo lắng chính là tân đế nhiều năm sau sẽ tấn công vào Kinh Thành.
Cha và đại phu nhân âm thầm qua lại tư tình với nhau nhiều năm, Tô Nguyệt Oanh đã lớn như vậy rồi, đã sắp phải bàn chuyện chung thân rồi, trong lúc bất ngờ sao lại muốn đưa bọn họ đi?
Đưa bọn họ đi, rồi sắp xếp như thế nào? Ông ấy có chắc là sau khi đưa bọn họ đi nhất định có thể để bọn họ sống tốt hơn khi ở Tô gia không?
Huống chi Tô gia bốn đời làm quan, cắm rễ trong Kinh Thành gần trăm năm, làm sao có thể lụn bại nhanh chóng như vậy?
Sau lưng cha, nhất định có người.
Kiếp trước, ta đã nghe nói, cha sớm đã đi theo tân đế, được tín nhiệm vô cùng.
Trước mắt cha và Tô Nguyệt Oanh chỉ bị nhốt trong nhà lao, ta chưa từng gặp tân đế, cũng không biết tân đế đang ở nơi nào, liệu có thể vươn tay đến nhà lao hay không.
Đi Hương Sơn tự tìm hoàng đế, nguy hiểm rất lớn, nhưng ta không còn cách khác, ta chỉ là một nha đầu ở hoa phòng, dù cho hoàng đế đem ta đi chém, thì đó cũng là số mệnh của ta.
Nhưng sự xuất hiện của Vệ Dương công chúa đúng thật là một chuyển biến tốt.
“Lên xe rồi nói.” Vệ Dương công chúa ngoắc tay với ta.
Ta im lặng lên xe, nghe đồn Vệ Dương công chúa hoang đường dâm loạn, xem ra...
Vừa lên xe ngựa, liền có hai nam tử diễm lệ nhìn sang ta.
“Đừng sợ, nam sủng mà thôi,” Vệ Dương công chúa vỗ vỗ vai ta, “Cho ngươi ôm một tên?”
Xem ra lời trong thiên hạ đều là sự thật.
08.
Vệ Dương công chúa quả thật khác với lời đồn, nàng ta trông có vẻ đơn thuần không hiểu thế sự.
Ta nói với Vệ Dương việc có lẽ có người đã vươn tay vào sâu trong Kinh Thành, hô mưa gọi gió ở trong đó.
Nhưng phản ứng của nàng ta lại ngoài dự đoán của ta, nàng ta bóc quả quýt nhét vào tay ta: “Ngươi có biết không? Bánh xe lịch sử cuồn cuộn, người ở trong cuộc, khó có thể thay đổi được gì, thuận theo tự nhiên là được.”
“Cũng không phải là ta không cố gắng làm gì, nhưng cuối cùng lịch sử cũng sẽ viên mãn, chi bằng nhân lúc còn sớm mà hưởng thụ.”
Ta quỳ xuống: “Dù cho...”
Ta có chút do dự, nên nói chuyện của kiếp trước ra như thế nào đây.
“Dù cho cái gì?” Vệ Dương công chúa cười hì hì nhìn ta, “Dù cho vương triều bị diệt? Dù cho ta bị người khác loạn đao chém ch?”
Ta kinh ngạc, trán dán sát dưới đất, sau lưng tuôn ra mồ hôi lạnh, kiếp trước tân đế tấn công vào Kinh Thành, hoàng đế tự vẫn, muội muội ruột của vị hoàng đế này bị binh sĩ xông vào hoàng cung loạn đao chém ch.
Vệ Dương công chúa lẽ nào cũng trọng sinh sao? Vậy chắc hẳn nàng ta càng muốn thay đổi kết cục hơn cả ta không phải sao? Tại sao lại muốn thuận theo tự nhiên?
Vệ Dương công chúa kéo ta dậy, ghé sát tai ta, nhỏ tiếng lại nhanh chóng nói: “Giàu có, dân chủ, văn minh, hòa bình, tự do.”
Ta không có phản ứng, nàng ta lại nhanh chóng nói: “Giá cả của áo sơ mi là?”
Ta vẫn không nói như cũ, cảm giác có chút mờ mịt.
Trông Vệ Dương công chúa có chút khó chịu, nàng ta bước vài bước ngay tại chỗ, rồi lại ngồi xếp bằng bên cạnh bàn, tay chống cằm:
“Quan Trình, ta nhớ ngươi từng nói ngươi là một tì nữ ở hoa phòng nhỉ?”
“Ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, nhưng nhớ không được nói bậy, ta là công chúa, muốn làm khó một tiểu nha đầu như ngươi còn có rất nhiều cách.” Nàng ta tàn ác nói.
Sau đó nàng ta lại có chút hài lòng: “Cũng may ngươi gặp được là một nữ sinh viên hiền lành, nếu như là một đại sư xấu xa, cái mạng nhỏ của ngươi sớm đã mất rồi.”
“Cuối cùng ta cho ngươi một lời khuyên chân thành,” Sắc mặt của Vệ Dương công chúa trở nên nghiêm túc, “Trong vòng mười năm dọn ra khỏi Kinh Thành đi, phương Bắc cũng đừng nên đi, đến Giang Nam đi!”
Ta cắn chặt môi, tân đế là dị tộc, từ mười sáu thành phía Bắc một đường xuống nam tấn công vào kinh thành, những nơi đã đi qua, không còn ai sống, đồ thành, cướp bóc.
Hơn nữa sau khi tấn công vào Kinh Thành, cưỡng hiếp nữ tử trong Kinh, dù cho là đã gả đi sinh con hay chưa, chỉ cần nhìn thấy liền cướp đi tặng cho binh sĩ dưới trướng, nếu không đủ người, thì một nử tử phải hầu hạ cả cha con huynh đệ, những ngày đó, tiếng kêu thẩm và tiếng khóc lóc trong Kinh Thành, ngày đêm không dứt.
Nhà có gia quy nghiêm ngặt, trực tiếp đưa một mảnh vải trắng cho thê tử và nữ nhu trong nhà kết liễu, để giữ lấy danh dự.
Kiếp trước bởi vì ta là hoa nương, lại trốn được một kiếp nạn, nhưng kiếp này không vào hoa lâu, làm sao trốn được kiếp nạn này đây?
Thật sự đưa theo nương chuyển nhà sao? Nhưng phía sau nương còn có một nhà của ngoại tổ, kiếp trước, bời vì một nhà ngoại tổ không chỗ để trốn, biểu tẩu mang thai trong nhà, biểu tỷ đã gả đi làm thê tử người ta, còn có tiểu biểu muội chỉ mới mười bốn tuổi, đều không trốn khỏi.
Nhưng nếu đưa cả gia tộc chuyển đi, ta thở dài một hơi, có ai lại dễ dàng rời bỏ nơi ở của tổ tiên chứ.
Càng huống chi trong Kinh còn có nhiều nữ tử như vậy, lẽ nào muốn nhìn thấy thảm kịch của kiếp trước diễn ra lần nữa sao?
Bị dị tộc tàn phá nền văn minh, giẫm đạp lên quê hương.
Ta thở ra một hơi sâu, quỳ dưới đất, trán cúi sát trên đá lạnh lẽo: “Công chúa..”
“Không cần nói nhiều,” Công chúa phất tay, “Quan Trình ta hỏi ngươi, nếu tương lai có một tướng quân, dùng tám trăm người đã có thể chiến thắng ba vạn người, ngươi nói xem, triều ta phái ai đến ứng chiến đây?”
Trên mặt của công chúa hiện lên một chút chua xót lạ lẫm, nàng ta lẩm bẩm với chính mình: “Ta không muốn thay đổi đoạn lịch sử nhục nhã này sao? Nó nát đến mức nhìn vào sách lịch sử thôi cũng hiểu, lịch sử mà vô số tiểu thuyết muốn cứu vãn, nhưng thật sự đến đây, phải làm sao đây, đó là Thần Võ đại tướng quân!”
Ta ngơ ra, Thần Võ đại tướng quân? Đó không phải cha sao?
Ta cẩn thận dè dặt nói: “Là Quan Thanh sao? Ông ta bây giờ đang ở trong nhà lao.”
Vệ Dương công chúa có chút ngỡ ngàng, ta vốn cho rằng nàng ta sẽ hỏi ta làm sao biết được Thần Võ đại tướng quân chính là Quan Thanh, nhưng nàng ta lại hỏi:
“Tô hoàng hậu thì sao? Vị Tô Hoàng hậu mà sinh ra bốn người con trai cho Tổ Hoàng đế không người nối dõi đâu?”
“Cũng ở trong nhà lao.”
“Quảng Uy tướng quân Hứa Mộc đâu? Liên tiếp phá bốn thành lấy được Kinh Thành...”
Nói đến đây, thoáng chốc nàng ta trợn tròn hai mắt: “Người vừa rồi mà ngươi chém tên là Hứa Mộc nhỉ?”
Ta có chút hoang mang, khẽ gật đầu: “Hắn hiện tại ... chắc là sắp ch rồi.”
“Hay lắm!” Mặt của Vệ Dương công chúa đầy kinh hãi liên tục lui lại mấy bước, ngồi lại trên ghế.
“Đem tiền triều hậu cung của người ta đều xử lý hết rồi.”
09.
Ta trở thành tì nữ của Vệ Dương công chúa.
Nàng ta cứ nhìn ta một cách sâu xa, cứ lẩm bẩm những lời mà ta không hiểu được.
“Quan Trình à, ngươi có biết theo truyền thống của bọn ta ở bên đó, bây giờ chúng ta nên túm lấy nhau, mười năm trước chắc là ta treo ngươi lên đánh, nhưng bây giờ giờ gió đã đổi hướng rồi, đều thích xem kiểu tình tiết ngươi treo ta lên đánh.”
Ta im lặng không nói, nhưng nàng ta không có ý định buông tha cho ta: “Hơn nữa bây giờ hai chúng ta nên cùng nhau giành lấy một nam nhân.”
Lạch cạch.
Bình gốm trong tay ta rơi xuống đất, Vệ Dương công chúa chạy đến mặt đầy đau khổ: “Ôi, đồ cổ đó ...”
“Cẩn thận chút, sau này những thứ này,” Vệ Dương công chúa phất tay với người trong nội điện, “Đều phải để ở trong mộ của ta đó, ta muốn tạo ra một vị trí lao động cho tổ quốc, để cho bọn họ đào đến 3-50 năm.”
Vì để cho vị công chúa này không nói ra những lời khiến người khác kinh ngạc nữa, ta lập tức nói: “Công chúa, hai người ở trong nhà lao đó...”
“Yên tâm, đã nhốt lại rồi, mỗi người một phòng, ngươi nhắc đến những này, ta cũng đã nói bóng nói gió với hoàng huynh rồi, nếu như còn không ổn, vậy cũng hết cách rồi, chúng ta đã làm hết sức rồi.”
Nói thế, Vệ Dương công chúa thổi vết mực chưa kịp khô trên giấy, bên trên viết những ý kiến, ta nhìn qua một cái, điều thứ nhất đó là trả binh cho võ tướng.
Ta im lặng, nhà mẫu thân của bệ hạ và Vệ Dương công chúa chính là dòng tộc của Hạ thừa tướng đứng đầu quan văn.
“Tuy nói là hậu thế nghiên cứu rất nhiều về triều đại này, nhưng mà thực tiễn thì đúng thật là lần đầu tiên, ta cũng xem như là đứng trên vai của người khổng lồ rồi.” Vệ Dương lẩm bẩm với chính mình.
Nàng ta đang tính đứng dậy, ta ấn chặt nàng ta lại: Công chúa, người quên rồi sao? Ngoại tổ của người là Hạ thừa tướng đó!”
Năm đó bệ hạ nhờ sợ giúp đỡ của ông ấy mới có được hoàng vị.
“Ta biết chứ.” Vệ Dương cười nói, “Hoàng huynh cũng biết.”
“Huynh ấy sớm đã có ý này, nếu không ngươi cho rằng tại sao hoàng huynh lại nổi giận như thế với vụ án gian lận? Huynh ấy muốn con cháu hàn môn đối đầu với con cháu thế gia, kết quả, đến thi cử cũng bị vấy bẩn rồi.”
“Vương triều Ngụy thi muốn tiếp diễn, thì nhất định phải đả kích thế gia.”
10.
Trong vòng mấy ngày, Tô Nguyệt Oanh đã vào hoa lâu, kiếp này không còn ai gánh tội thay nàng ta nữa.
Cha vẫn luôn dùng thân phận của tam lão gia, nửa tháng sau phải lên pháp trường.
Một đêm trước khi hành hình ta đi thăm ông ấy.
Vệ Dương công chúa tỏ vẻ thấu hiểu việc này hơn nữa còn đưa lệnh bài cho ta: “Ta hiểu, nhất định phải có bước này, sỉ nhục ông ta, chà đạp ông ta.”
Cha ốm đi rất nhiều, đôi mắt có chút vàng vọt, nhìn thấy ta, phát ra tiếng cười khàn khàn: “Quan Trình, ngươi thông minh lại bị thông minh hại, Quan Trình, bản thân ngươi cũng không biết đã giúp ai rồi nhỉ?”
“Ta biết ngươi đến làm gì,” Ông ấy tựa vào đống cỏ khô chất ở một bên, “Ngươi đến ta xem có hối hận hay không.”
“Sao ta có thể hối hận chứ? Quan Trình, số ngươi không may mắn, ta cho nữ nhân đó uống thuốc tránh thai mà nàng ta vẫn có thể mang thai, ta không muốn ngươi được sinh ra, thì làm sao có thể xem ngươi là nữ nhi của mình chứ?”
“Tốt nhất là ngươi đi ra ngoài gánh tội thay Oanh nhi, thân phận của người đó ngươi không đoán ra đâu.”
Cha cười một cách kì quái: “Ngươi sẽ bị hắn trả thù.”
Ta vẫn luôn im lặng lắng nghe, sau khi ông ta nói xong, ta liền cười.
“Cha,” Ta nhẹ nhàng gọi, “Người có quan tâm con hay không cũng chẳng sao cả, con biết người quan tâm Tô Nguyệt Oanh là được.”
Ta đứng thẳng người: “Tô Nguyệt Oanh đã trở thành hoa nương, nàng ta sẽ trải qua những chuyện khủng khiếp mà người chưa từng nghĩ đến.”
Cha đột nhiên bùng phát nắm chặt lấy song sắt, điên cuồng lắc: “Quan Trình, ngươi muốn làm gì? Quan Trình! Quan Trình!”
Lúc ta trở về Cung, công chúa đang vẽ tranh, ta tiến đến nhìn một cái, không dám nhìn thẳng những con chữ khập khiễng của nàng ta.
Vệ Dương công chúa lại rất vui mà giơ bữa họa lên: “Ngươi xem, đây là vật tổ hoàng gia của vương triều đó, dị tộc đều sùng bái cái này.”
Cùng với Vệ Dương công chúa lật tờ giấy, ta lại nhìn thấy bức họa đó có chút quen mắt.
Ta vỗ vỗ trán, sao thế, ta chẳng qua là một nha đầu ở hoa phòng, thứ nhìn thấy nhiều nhất đó chính là ma ma ở hoa phòng và hoa, sao có thể thấy quen mắt với vật tổ dị tộc này chứ?
Đêm khuya, một trận mưa lớn.
Trong từng trận sấm sét, ta điên cuồng lay Vệ Dương công chúa.
Công chúa dụi mắt, nộ mắng ta: “Quan Trình, ta thật sự sẽ đánh người đó!”
“Cái vật tổ đó,” Ta hít một hơi thật sâu, trong đầu thấy sáng tỏ hơn nhiều, “Ta từng nhìn thấy nó trên chuỗi Phật của tam lão gia, tam lão gia của Tô gia.”
Vào ngày Tô gia bị tịch thu gia sản ta bị giải đến sân chính, đó là lần đầu tiên ta gặp tam lão gia, tất cả mọi người đều thấp thỏm bất an, chỉ có tam lão gia là cuộn lấy chuỗi Phật, không nhìn rõ biểu cảm, trên chuỗi Phật, hiển nhiên là vật tổ mà Vệ Dương công chúa vẽ.
Vệ Dương công chúa đột nhiên ngồi dậy, mặc y phục vào: “Ở đây đợi ta.”
11.
Vệ Dương công chúa rời đi ba ngày.
“Lúc hoàng huynh phái người qua đó, tên Hách Liên Mạc đó vẫn còn đang ngụy trang là tam lão gia của Tô gia, sao hắn lại tự tin như vậy nhỉ?”
“Bởi vì hắn rất giỏi ngụy trang, nên không có ai nghĩ rằng hắn là người dị tộc mà thôi.” Ta nói thế, nếu không phải Vệ Dương công chúa đặc biệt, biết được vật tổ của bọn họ, e là lúc Kinh Thành bị đánh chiếm, tam lão gia cũng sẽ không bị phát hiện.
“Nam đinh của Tô gia đều bị trảm rồi, hoàng huynh thẩm vấn những người còn lại của Tô gia suốt cả đêm, đáng tiếc họ đều không biết chuyện.”
“Nhưng mà dựa vào đôi ba lời nói có thể suy đoán rằng, lúc di nương của Tô lão thái gia sinh nở thì đứa bé bị đánh tráo, tam lão gia của Tô gia thật sự vừa mới sinh ra chưa được bao lâu thì đã ch rồi, người mà sống ở Tô gia bao nhiêu năm nay, vẫn luôn là tên Hách Liên Mạc này.”
“Chuyện này người của Tô gia đều không biết, vẫn là hỏi được từ phía của Hách Liên Mạc đó.”
“Không chỉ như vậy,” Vệ Dương công chúa đập tay xuống bàn một cái, “Thị vệ còn lục soát được bản đồ phòng ngự Kinh Thành và địa đồ ở trong phòng hắn ta.”
“Một lũ sâu bọ, chả trách bọn họ có thể thuận lợi một đường xuống phía Nam như vậy, ẩn nấp mấy mươi năm, đến bản đồ phòng ngự Kinh Thành cũng nằm trong tay, còn có thể không thuận lợi sao?”
Vệ Dương công chúa tức đến nỗi vỗ bàn mấy cái.
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống trong mấy tiếng vỗ này rồi.
Ngày vừa vào hạ, ta đi đến hoa lâu.
Cách ngày Tô gia bị tịch thu gia sản cũng qua lâu rồi, ký ức kiếp trước cũng đã dần mơ hồ.
Nhưng lúc ta tiến vào hoa lâu, ta vẫn nhớ lại những chuyện của kiếp trước, lúc bị treo trong phòng củi, lúc bị ép tiếp khách, lúc bị nắm đầu tóc nhấn vào thùng phân.
Ta bước vào đúng lúc gặp được Tô Nguyệt Oanh, nàng ta lộ ra một nửa bộ ngực, ngồi trên đùi của một nam nhân trung niên, váy đỏ trên người rơi xuống đất, da dẻ mịn màng, không che được sắc xuân.
Nàng ta giống như ta của trước đây, dù cho xinh đẹp đến đâu tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là một đống thịt nát mà thôi.
Ta vốn muốn qua đó, hét lớn với nàng ta: “Tô Nguyệt Oanh, ngươi chẳng qua cũng như thế thôi, cái gọi là giữ lấy nguyên tắc của ngươi đâu?”
Nhưng đứng ở hoa lâu, ta không còn chút sảng khoái khi báo thù nữa, đi ngang cửa sau của hoa lâu, trong phòng củi đang treo mấy tiểu nha đầu mới đến.
“Tại sao? Ta vốn nên vui mừng.” Ta hỏi Vệ Dương công chúa.
“Bởi vì dùng chuyện này trói buộc sỉ nhục nữ nhân, nàng ta là rác rưởi, ngươi thì không phải.”
Vệ Dương công chúa đứng dậy: “Đi thôi, nơi này nhiều thịt thối rữa, chúng ta đi thực hiện một trận cải cách lao động đi.”
12.
Vệ Dương công chúa đưa ta rời khỏi kinh thành, bọn ta đi đến Giang Nam.
Nàng ta cải tạo máy dệt vải, thuê nữ công, mở ra lớp dạy cơ bản.
Nàng ta làm rất nhiều, mỗi lần đều rất rụt rè nói: “Không cần sùng bái ta quá, ta chỉ là đứng trên vai người khổng lồ mà thôi.”
Bọn ta đi đến rừng nhiệt đới ở Tây Nam, cũng nhìn thấy sa mạc ở Mạc Bắc.
Những chuyện ở kiếp trước đã dần dần mơ hồ đi, ta phát hiện, hoa lâu từng trói buộc một đời của ta, chẳng qua cũng đến thế thôi.
Gặp lại Tô Nguyệt Oanh lần nữa, cũng đã gần hai mươi năm rồi.
Nàng ta ở công xưởng nữ công, dùng khăn quấn lấy tóc, dường như không thể nhìn ra dáng vẻ lúc còn trẻ.
Một tiểu nha đầu có vẻ ngoài y hệt nàng ta lúc nhỏ nắm lấy tay nàng: “Nương, người xem, là công chúa và nữ quan của ngài ấy.”
Nàng ta kinh ngạ nhìn ta, lập tức cắn chặt môi, ngẩng cằm lên, giống hệt với Tô Đại tiểu thư lúc nhỏ, dường như là để giữ lấy chút tự tôn còn lại.
Đại nương sau lưng nàng ta vỗ nàng ta một cái: “Ngươi trông như thế nào chứ? Không có bọn họ, bây giờ tiểu nha đầu nhà ngươi cũng phải làm chuyện hầu hạ người khác rồi.”
Một người hạ tiện, nhiều đời hạ tiện.
Công chúa vì xóa bỏ chế độ này, đã cố gắng rất nhiều, cuối cùng vào năm năm trước, đã hoàn thành ước muốn.
Tô Nguyệt Oanh dắt lấy tiểu nha đầu hai mắt sáng long lanh nhìn sang bọn ta, ta cong khóe môi, thoải mái cười ra tiếng.
“Không chỉ nàng ta muốn cảm ơn ta, mà đời sau của nàng ta, nhiều đời sau cũng đều muốn cảm ơn ta, cảm ơn người mà nàng ta từng ghét bỏ nhất, coi thường nhất.” Lúc Vệ Dương công chúa hỏi ta, ta đã nói như thế.
Cách hai đời đã gần ba mươi năm, cuối cùng ta đã trả thù Tô Nguyệt Oanh.
Vệ Dương công chúa đột nhiên đập bàn một cái: “Nhưng có một chỗ khiến ta rất không vui.”
“Tất cả mọi người đều chỉ biết công chúa và nữ quan của nàng ta, bách tính thì cũng thôi đi, nhưng chúng ta đã làm nhiều việc như vậy, cũng không thể lưu lại tên mình.”
“Giống như Tô Nguyệt Oanh nói, mọi người đều biết nàng ta là Tô hoàng hậu, nhưng cô ta tên là gì? Cuộc đời của cô ta như thế nào? Không ai biết cả.”
Vệ Dương công chúa nắm lấy tay ta: “Quan trọng hơn là, bây giờ không ghi chép, ngươi cũng không biết được phim truyền hình của đời sau sẽ bịa đặt ngươi thành người như thế nào.”
Ta gật đầu, tuy là nghe không hiểu, nhưng lại rất có lý.
Vệ Dương công chúa về cung trong đêm, đá tung cửa của sử quan:
“Viết lên, ta là Ngụy Lan, còn nàng ta là Quan Trình.”
13.
Lại một năm mùa hè nữa, sức khỏe của công chúa đã không còn tốt nữa.
Bọn ta từ sớm đã về kinh thành, nàng ta thường dựa trên giường, rõ ràng nói chuyện có chút vất vả rồi, nhưng miệng vẫn cứ lẩm bẩm: “Quan Trình, đừng có đau lòng, ta sắp có được máy điều hòa, điện thoại, tôm hùm đất rồi.”
“Quan Trình, ta thật muốn cho ngươi đến xem thời đại của bọn ta.”
“Ta thật muốn, mời ngươi đi uống rượu.”
“Đến lúc đó tìm thêm hai tên, ta ôm một tên, ngươi ôm một tên.”
Vào trận tuyết đầu tiên, công chúa qua đời, nàng chưa từng gả đi, cho nên tiểu hoàng đế chôn nàng ở hoàng lăng.
Ta đem tất cả đồ đạc của phủ công chúa, đều đóng gói vào, tiểu hoàng đế có chút không hiểu.
Ta liền giải thích: “Tăng thêm vị trí làm việc.”
Trong đầu ta có chút hỗn loạn, nhưng những lời nàng nói vẫn rất rõ ràng.
Tiểu hoàng đế thì thầm: “Ngươi và hoàng cô cô như nhau, nói chuyện khiến người khác không hiểu .”
Lúc đi ngang Tô gia, nơi từng là Tô phủ giờ đây sửa thành lớp dạy học cơ bản.
Ta dạo một vòng, tiểu viện tây nam đó, Hứa Mộc ch ở chỗ đó, ta ở đó gặp được Vệ Dương công chúa.
Ta ngẩng đầu, hai đứa trẻ con đang trèo trên tường, dường như là muốn trốn ra ngoài, ánh nắng chiếu lên người của bọn chúng, giống như năm đó lần đầu bọn ta gặp gỡ.
Phiên ngoại. Hiện đại
“Ngụy Lan...”
Tôi cảm giác có người đang vỗ vai tôi.
Tôi mở mắt ra, bạn cùng phòng Mạnh Thanh mặt cạn lời: “Cậu chạy đến thư viện là để ngủ hả?”
“Với lại vừa rồi tay cậu lạnh thật, tớ gọi thế nào cậu cũng không tỉnh.”
Tôi vươn vai một cái, thoáng nhìn thì thấy vở của Mạnh Thanh viết đầy chữ, kinh ngạc nói: “Chúng ta mới năm hai, có cần phải liều mạng vậy không?”
“Thi cao học mà đợi đến năm ba mới chuẩn bị là hết kịp rồi.”
“Đám mọt sách các người!” Tôi tức tối nói.
“Hôm nay bộ phim “Vương triều Ngụy thị” ra mắt, hay là chúng ta đi xem đi?” Mạnh Thanh hỏi.
“Cái gì?” Tôi trợn to hai mắt, “Đoàn phim sắp toi nào quay Đại Ngụy á? Diễn cái gì, cưỡng ép dân nữ?”
Mạnh Thanh dùng một ánh mắt kì lạ nhìn ta: “Cậu đang nói gì thế? Vương triều tiếp diễn hơn ba trăm năm, có thể quay được rất nhiều thứ đó.”
“Nhưng mà truyền kỳ nhất vẫn là thời kì Ngụy Huệ đế, rõ ràng cả vương triều đã đứng bên bờ vực sụp đổ rồi, nhưng lại có thể cứu vãn trở lại.”
“Đúng đó!” Tôi dè dặt nói, “Không những Ngụy Huệ đế, Vệ Dương công chúa cũng phát huy tác dụng rất lớn có phải không ?”
“Còn không phải sao,” Mạnh Thanh chống cằm, “Dã sử nói, Vệ Dương công chúa là bạch nguyệt quang của Ngụy Huệ đế, bởi vì công chúa không muốn thờ chung một chồng với người khác, nên mới nhận nàng ta làm muội muội, nếu không thì sao Vệ Dương công chúa lại cả đời không gả cho ai, cô ta là một công chúa, hôn sự cũng đâu khó định chứ?”
“Sử ở đâu vậy thoải mái như vậy?” Tôi bị sốc vô cùng.
Mạnh Thanh chốc lát phấn khởi lên: “Nghe nói “Vương triều Đại Ngụy” chính là dựa theo dã sử mà sửa đổi đó, nữ quan Quan Trình mà Vệ Dương công chúa đưa theo bên cạnh, nghe nói là nam cải trang thành nữ, Vệ Dương công chúa yêu mà không được, mới trói buộc cô ta ở bên cạnh mình, dần dần phát triển thành câu chuyện ba người, Huệ đế, Vệ Dương công chúa, Quan Trình ...”
Mạnh Thanh còn chưa nói hết, tôi vỗ bàn đứng dậy, làm cho mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Mạnh Thanh gục trên bàn, nhỏ tiếng nói: “Này, đây là thư viện đó, cậu muốn làm gì?”
“Làm gì? Tớ muốn tố hắn tội phỉ báng!”
Trên đường về kí túc xá, tôi đá một viên đá nhỏ, hay lắm, coi như là uổng công đá vào cửa của sử quán rồi, ai lại ngờ rằng người đời sau có thể không biết xấu hổ đến vậy?
Điện thoại vang lên tiếng bing bong, tôi lấy ra kiểm tra xem.
“Lăng mộ của Vệ Dương công chúa được đào ra hơn phân nửa, văn vật được khai quật đạt hơn bảy ngàn món...”
Tôi nhìn thấy cái giường nhỏ bị mất một chân quen thuộc, còn có giàn nho chính tay ta làm, đây nhất định là bút tích của Quan Trình rồi không thể nghi ngờ, tiểu hoàng đế không có cẩn thận như vậy đâu.
Trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, tôi quay đầu vào tiệm trà sữa, đã hơn hai mươi năm tôi không được uống rồi.
Lúc đợi trà sữa, tiếng trò chuyện sau lưng truyền đến: “Cậu nhìn thấy cô gái làm trà sữa đó chưa? Lúc trước chưa từng gặp cô ấy.”
“Tuy là đeo khẩu trang, nhưng cảm giác rất xinh đẹp.”
Tôi theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn sang, một người dường như để tóc mái che đi hai mắt, trong lòng tôi bỗng có một cảm giác lạ lùng.
Tôi bước lên phía trước, gõ lên quầy hàng trước mặt cô ấy: “Một lát đi uống rượu không?”
Cô ấy chậm rãi ngước mắt lên: “Tại sao?”
Tôi cười: “Bởi vì tớ là người tuân thủ lời hứa, dù cho là qua một ngàn năm rồi, tớ vẫn nhớ rất rõ.”
Cô ấy từ từ tháo khẩu trang ra, giống như năm đó lần đầu bọn ta gặp gỡ.
-Hết-