Lúc cha ta bị người khác đánh ch, trong nhà nghèo đến nỗi một cỗ quan tài mỏng cũng không mua nổi, vì thế ta đã bán mình được năm mươi lượng.
Ta dùng một nửa tiền bán mình lo việc tang lễ cho cha, một nửa còn lại dùng cho ấu đệ,mong cho nó chăm chỉ học hành, sau này có thể thay cha rửa sạch nỗi oan, chuộc ta ra khỏi thanh lâu.
Nhưng không ngờ rằng việc đầu tiên ấu đệ làm sau khi đỗ cao đó chính là gi ch ta:
“Thân phận ca kỹ như tỷ sẽ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của đệ, ch vì đệ đệ ruột cũng coi như là ch không uổng phí!”
Ta ôm hận mà ch.
Mở mắt ra lần nữa, ta quay về ngày mà ta vừa mới bán mình.
Lần này, tú bà hỏi ta muốn đưa năm mươi lượng đó cho ai, trong ánh mắt kinh ngạc của ấu đệ, ta chỉ vào một thiếu niên lang xanh xao vàng vọt đứng ngay góc:
“Đưa cho hắn đi.”
Bởi vì ta biết rằng, tương lai thiếu niên lang này sẽ trở thành tể tướng đại nhân nổi tiếng khắp nơi.
——
01.
“A tỷ, đừng trách đệ, muốn trách thì trách thân phận ca kỹ thấp hèn của tỷ đi!”
Đệ đệ ruột của ta Bạch Ánh An đã đích thân nhốt ta vào trong phòng, sau đó châm đuốc.
Lúc này, xung quanh liền cháy lên dữ dội.
Ta liều mạng kêu cứu, nhưng căn bản không có ai trả lời, khói đen mù mịt làm ta sặc đến ho khan không ngừng, ta bị hạ nhuyễn cốt tán, toàn thân không có sức lực, làm thế nào cũng không mở được cửa.
Ta không thể hiểu, tại sao đệ đệ mà ta đã ngậm đắng nuốt cay một tay ta nuôi dạy, việc đầu tiên đệ ấy làm sau khi đỗ cao lại là gi ch ta.
Trước mắt dần trở nên mơ hồ, trong lúc thất thần ta nhìn thấy một hình bóng quen thuộc phá cửa xông vào, loạng choạng trong biển lửa gọi tên ta.
Ta cười khổ, thì ra bao nhiêu năm nay ta vẫn luôn sai lầm, lại không biết được rằng người thật lòng đối đãi với ta lại là nghĩa đệ không có chút máu mủ với mình.
Hình bóng ở trước mắt vẫn còn đang tìm kiếm, nhưng ta đã không còn chút sức lực để trả lời nữa rồi, ở trong lửa lớn, ta dần dần nhắm mắt lại.
Trước khi ch, trong lòng ta thành tâm cầu khẩn, nếu như được làm lại một lần, lần này ta tuyệt đối sẽ không vì tên đệ đệ ruột vong ân bội nghĩa này mà hao tâm tổn sức nữa!
“Vu Chi cô nương, sau khi ký khế ước bán thân này thì cô nương đã là người của Vạn Hoa lâu bọn ta rồi đó, năm mươi lượng này là tiền bán thân của cô nương.”
Những lời nói quen thuộc này vang vọng bên tai của ta, mở mắt ra lần nữa, trước mắt ta là tú bà đã trẻ ra mười mấy tuổi.
Nhìn lại trang phục đơn giản trên người mình, ta nhận ra ta đã được sống lại vào ngày mà ta vừa mới bán mình!
02.
Tất cả những chuyện trong quá khứ giống như thủy triều tràn vào trong tâm trí ta, ta nhớ lại một đời của ta ở kiếp trước.
Cha ta là một tiên sinh dạy học nổi tiếng khắp nơi, người đạt được công danh cả đời, không ngờ rằng ở độ tuổi xế chiều sau khi đỗ cao, lại bởi vì không có tiền lo lót cho đường làm quan nên bị người quyền quý mạo nhận quan chức.
Người quyền quý đó vì để diệt trừ hậu họa, đã sắp xếp người đánh ch cha ta, lúc ông ch, trong nhà ta đến một cỗ quan tài mỏng cũng không mua nổi.
Trong nhà chỉ còn lại ta và ấu đệ, ở trên đường ăn xin cũng không xin được tiền, vì thế nên ta cắn răng bán đi mình.
Số tiền bán thân được tổng cộng năm mươi lượng một phần dùng để lo cho tang lễ của cha ta, phần còn lại thì giữ lại cho đệ đệ.
Lúc tạm biệt, ấu đệ thề thốt chắc chắn bảo đảm với ta, nó sẽ cầm tiền chăm chỉ học hành, đòi lại công bằng cho cha, chuộc ta ra khỏi thanh lâu.
Ta đã tin rồi.
Bởi vì lời hứa này, ta ở trong thanh lâu cứ kiên trì bán nghệ không bán thân nên không biết đã ăn bao nhiêu roi, dựa vào bán vật thêu tích góp được mà đem toàn bộ số tiền đó nuôi ấu đệ học hành.
Nhiều năm sau cuối cùng ấu đệ cũng đề tên bảng vàng, ta cũng sôi sục đến sắp mù mắt.
Ta vốn cho rằng ấu đệ sẽ đón ta ra khỏi nơi ô uế này, không ngờ rằng nó lại đến để gi ch ta.
Nó chê bai thân phận ca kỹ của ta, còn bái người quyền quý năm đó mạo nhận quan chức của cha làm nghĩa phụ, đem những thù hận và lời hứa năm đó toàn bộ đều vứt ra sau đầu!
Lúc Bạch Ánh An một mồi lửa đốt cháy phòng của ta, nó ghét cay ghét đắng ta:
“A tỷ, những ngày tháng cực khổ đệ đã chịu đủ rồi, muốn trách thì hãy trách tỷ thân phận thấp kém cản trở con đường làm quan của đệ, đi ch đi!”
Nó đã quên đi cha đã ch như thế nào rồi, nó cũng quên đi rốt cuộc là ai dựa vào từng đường kim mũi chỉ kiếm tiền nuôi dưỡng nó đến lớn như vậy.
Nó đều quên hết rồi!
Lúc ch, nỗi đau đớn bị thiêu đốt khiến ta khắc cốt ghi tâm, nhưng mà cũng may, ta đã được sống lại rồi.
Tú bà vội vàng hối thúc ta nhanh chóng bàn giao với người nhà, sau khi dặn dò xong thì nhanh chóng đi thôi.
“Vu Chi cô nương, ta thấy đứa nhỏ đó với cô nương dung mạo có vài phần giống nhau, nó là đệ đệ của cô nương đúng chứ? Mau đưa năm mươi lượng cho nó đi, đưa xong chúng ta liền phải đi rồi.”
Tú bà chỉ vào ấu đệ Bạch Ánh An mà nói.
Nhớ lại những gì ở kiếp trước, trong lòng ta cười lạnh.
Đời này, ta sẽ không vì đứa đệ đệ vong ơn phụ nghĩa, bất trung, bất hiếu, bất thiện này mà hao tâm tổn sức nữa.
Ta lắc đầu, ngược lại cười rồi chỉ vào thiếu niên lang ốm xanh xao vàng vọt đứng trong góc, kéo người nhút nhát như hắn đến bên cạnh ta:
“Ma ma sai rồi, từ đây về sau, đệ đệ của Bạch Vu Chi ta chỉ có một mình Trần Chuẩn Nhu.”
“Số tiền này, ta cho hắn.”
Kiếp trước chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà ta thuận tay bố thí cho vài bữa ăn mà thôi, dù cho là đã ngồi lên vị trí tể tướng, vào lúc ta ch có thể không màng an nguy xông vào biển lửa cứu ta.
Còn đệ đệ ruột của ta lại vào lúc công thành danh toại lập tức muốn đến gi ch ta.
Đời này, ta sẽ không nhầm lẫn xem mắt cá thành ngọc trai nữa.
03.
“Dựa vào đâu?”
“A tỷ, ta mới là đệ đệ ruột của tỷ đó!”
Bạch Ánh An tất nhiên sẽ không ngờ rằng ta lại có thể làm như vậy, nó dường như đã nhận định rằng tiền bán thân của ta chỉ có thể để lại cho nó.
Tận đáy lòng ta đã hạ quyết tâm, trực tiếp nói ra rõ ràng, để cho nó không còn hy vọng.
Ta kéo Trần Chuẩn Nhu đến bên cạnh, ngay trước mặt của Bạch Ánh An đưa năm mươi lượng đó cho hắn.
Trần Chuẩn Nho được sủng mà kinh ngạc: ”Bạch tỷ tỷ, tỷ...”
Chưa đợi hắn nói hết, ta liền cắt ngang hắn.
Ánh mắt sáng rực của ta nhìn Trần Chuẩn Nhu:
“Nếu ta nhận ngươi làm nghĩa đệ, ngươi có bằng lòng không?”
Kiếp trước, sau khi cha ch vì không có tiền mua quan tài để hạ táng, ta và ấu đệ liền đi ăn xin trên đường qua ngày.
Đến giữa đông, gió tuyết đan xen, tuyết rơi dày đặc bay đi khắp nơi đã làm sập túp lều tranh đặt thi thể của cha ta.
Đợi lúc bọn ta đi xin về thì nhìn thấy túp lều tranh đó đã sập mất rồi, ta sợ thi thể của cha sẽ bị tổn hại nữa, nên lo lắng không thôi.
Nhưng lúc bọn ta đến gần, lại nhìn thấy dưới đống đổ nát đó, một thiếu niên lang dùng cơ thể để đỡ lấy xà nhà, bảo vệ thi thể của cha ta dưới thân mình.
Không vì điều gì khác, chỉ vì lúc còn sống cha ta đã dạy hắn đọc sách vài ngày, chỉ thế mà thôi.
Sau này ta bị bán vào thanh lâu, bởi vì Trần Chuẩn Nhu và ấu đệ Bạch Ánh An tuổi tác gần bằng nhau, lại nhớ về ân tình ngày tuyết đó, ta có lúc sẽ cho hắn ít tiền để hắn mua sách.
Nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng.
Nhưng Trần Chuẩn Nhu lại ghi nhớ trong lòng, vào lúc ta gặp khó khăn không màng đến an nguy của mình muốn đến cứu ta.
Một người xa lạ mà còn biết báo đáp ân tình, còn đệ đệ của ta thì lại bạc tình, hẹp hòi.
Bạch Ánh An qua kéo ta lại, trên mặt toàn là không thể ngờ:
“A tỷ, sao tỷ lại ích kỉ như vậy! Rõ ràng chúng ta mới là người thân, tỷ lại đem tiền cho một người ngoài.”
“A tỷ, tỷ lại đi giúp đỡ người ngoài, làm đệ quá thất vọng rồi.”
Ta đẩy Bạch Ánh An ra, cho nó một cái liếc mắt:
“Im miệng!”
Ta dời ánh nhìn sang Trần Chuẩn Nhu, lại hỏi một lần nữa:
“Ngươi có bằng lòng không?”
Trần Chuẩn Nhu nhìn vào mắt ta, lỗ tai đỏ ửng lên.
Hắn gật đầu: “Bằng lòng, nhưng mà tiền này...”
Hắn hiểu được ý của ta: “Ta nhất định sẽ an táng Bạch tiên sinh thật tốt, Bạch cô ... tỷ, tỷ tỷ yên tâm.”
Vì thế, trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Ánh An, ta đem tất cả tiền đưa cho Trần Chuẩn Nhu.
Bạch Ánh An nhìn chằm chằm vào năm mươi lượng đó không chịu từ bỏ:
“A tỷ, tỷ thật sự phải tuyệt tình như vậy, không thèm quan tâm gì với đệ đệ ruột như đệ sao?”
Ánh mắt ta xoay vần trên người của Trần Chuẩn Nhu và Bạch Ánh An, sau đó cong môi nở nụ cười.
Bồi dưỡng một tể tướng đại nhân danh chấn tứ phương, tri ân đồ báo, so với một huyện lệnh thất phẩm nhỏ bé liền đại nghĩa diệt thân thì tốt hơn nhiều.
“Phải.”
Bạch Ánh An nhìn ta chằm chằm: “Được! Nếu a tỷ đã vô tình, vậy tỷ đừng có hối hận!”
Nói thế, nó nhìn thi thể của cha một cái, rồi ghét bỏ nhổ một cái:
“Đồ vô dụng, chức quan của mình cũng không giữ được, ch rồi đến tiền mua quan tài cũng không có, làm người thân với các người đúng thật là mất mặt!”
Nói xong, nó giật lấy những thứ món đồ đáng tiền còn sót lại trong nhà rồi ngang nhiên rời đi.
Xem ra thật sự nó không phải là làm quan rồi mới thay đổi, từ đầu đến cuối nó đều xem thường cả nhà bọn ta.
Kệ đi.
Từ đây, ta ngươi không cùng một đường.
Ngươi đi đường xán lạn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.
Con đường sau này của ngươi, ta sẽ không nhúng tay vào nữa!
04.
Giống như kiếp trước, ta thuê một gian phòng trong khách trạm bên cạnh thanh lâu, có điều chủ nhân của gian phòng này đổi thành Trần Chuẩn Nhu.
Phụ thân là tiên sinh dạy học, ta từ nhỏ cũng là mưa dầm thấm lâu, không những hiểu được thi từ ca phú, còn có thể viết chữ rất đẹp.
Kiếp trước ta chính là dựa vào đồ thêu của mình và khả năng viết chữ đẹp mà nuôi dưỡng Bạch Ánh An học hành thi cử, lớn lên thành người.
Lần này, ta sẽ không lãng phí chút tâm huyết nào cho một kẻ vong ơn bội nghĩa như vậy nữa.
Sau khi Trần Chuẩn Nhu thay ta an táng cha, liền cố chấp muốn trả số tiền còn lại cho ta.
Ta liền lắc đầu, số tiền này xem như là ta đầu tư vậy.
Trước mắt ta bán thân vào thanh lâu, bản thân thấp cổ bé họng, bây giờ với thế đạo này lại quan viên bao che lẫn nhau, nếu muốn đòi lại công bằng cho cha thì khó như lên trời.
Nhưng Trần Chuẩn Nhu lòng có chí lớn, lại biết ơn báo đáp, kiếp trước hắn từng nói muốn thay phụ thân ta báo thù, ta cũng không hề để tâm, nhưng không ngờ rằng cuối cùng người giữ lời hứa nhất lại là hắn.
“Chuẩn Nhu, đây là tiền của đệ đọc sách, nếu đệ nhớ ân tình của ta, ngày sau vào triều làm quan, hy vọng đệ có thể thay phụ thân ta rửa sạch oan khuất.”
Thiếu niên lang trước mặt chẳng qua chỉ mới mười mấy tuổi, ánh mắt lại kiên định lạ thường:
“A tỷ, Chuẩn Nhu sẽ làm!”
Từ đó về sau, ta liền ở trong thanh lâu viết chữ kiếm tiền.
Chữ của ta được giá cao, văn nhân đều nói ta viết rất có phong cốt, dồn dập đến mua chữ của ta.
Tú bà nhìn thấy năng lực kiếm tiền của ta, liền nói không để ta tiếp khách, để ta là ca kỹ duy nhất trong Vạn Hoa lâu.
Bạch Ánh An nghe nói đến danh tiếng của ta liền đến tìm ta hàn gắn lại mối quan hệ, nói hắn không nên nói những lời đó vào ngày phụ thân hạ táng, bảo ta niệm tình hắn còn nhỏ tính tình thẳng thắn mà tha lỗi cho hắn.
Ta xem như chưa nghe thấy.
Bạch Ánh An bây giờ quần áo rũ rượi, tất nhiên là không có sự yêu thương của ta, ở bên ngoài gặp trắc trở khắp nơi.
Hắn không phải thành tâm thành ý đến nhận sai, mà là nhìn thấy giá trị trên người của ta thôi.
Người chỉ vì lợi ích như vậy, không quan tâm cũng được.
Sau này hắn cũng thật sự đi đến bước đường cùng rồi, lại đi trộm tiền tài của người khác.
Không chỉ như vậy, sau khi bị bắt lại còn nói ra tên của ta, ý đồ muốn ta thu dọn tàn cuộc cho hắn.
Nhưng ta cũng không phải thánh mẫu gì, nợ của bản thân thì phải tự mình trả, ta không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải thu dọn tàn cuộc cho hắn.
Hắn đến quậy mấy lần, ta trực tiếp sai người đuổi hắn ra ngoài, tỏ rõ ta và hắn đã không còn quan hệ gì nữa, bây giờ đệ đệ của ta chỉ có Trần Chuẩn Nhu.
Ta cho rằng hắn sẽ vì thế mà từ bỏ, nhưng ta đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Bạch Ánh An rồi.
Ta không ngờ rằng hắn lại tung ra lời đồn ta sớm đã thất thân, căn bản không phải là ca kỹ bán nghệ không bán thân!
Lời nói của con người thật đáng sợ, hắn chính là muốn dùng nước bọt dìm ch ta mà!
05.
Không ngờ tâm tư của Bạch Ánh An lại ác độc như vậy.
Xem ra bộ dạng ngoan ngoãn của hắn ở trước mặt ta đều là giả vờ!
Bạch Ánh An nói cũng rất ra gì lắm, nhất định lu loa ta sớm đã là kỹ nữ mà ai cũng có thể chơi:
“Đó là tỷ tỷ ruột của ta, ta có thể không biết sao?”
“Cha ta cũng chính vì phát hiện tỷ ấy vụng trộm nên mới bị tức ch đó! Tỷ ấy bây giờ còn muốn tỏ ra vẻ liệt nữ trinh khiết, dùng chữ viết mà cha ta dạy có được danh tiếng tốt, đúng thật là châm biếm.”
Bạch Ánh An làm ra dáng muốn tốt cho ta:
“Những người đó mua chữ cũng là nhìn trúng cốt cách của tỷ, nhưng tỷ làm như vậy là đang lừa người!”
“A tỷ, đệ không cam tâm nhìn tỷ sa đọa, tỷ dừng lại đúng lúc đi!”
Bây giờ bên ngoài lời đồn tràn lan khắp nơi, chữ của ta cũng không bán đi được, đến tú bà cũng có lời oán trách với ta.
Tú bà đưa Bạch Ánh An vào, bảo ta mau giải quyết chuyện này nhanh chóng, nếu xử lý không ổn, không bán được chữ, thì để ta tiếp khách để trả tiền bán thân cho bà ta.
Nhiều ngày không gặp, giữa lông mày của hắn lại thêm phần ác độc và gian trá.
Bạch Ánh An đắc ý nhướng mày nhìn ta:
“A tỷ, thanh danh đối với nữ tử mà nói là quan trọng nhất, là tỷ bất nhân trước, thì đừng trách đệ bất nghĩa.”
Ta hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên đánh vào mặt hắn:
“Bỉ ổi.”
Bạch Ánh An nôn ra một ngụm máu, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường:
“Nếu như tỷ đem số tiền kiếm được đều đưa cho đệ, đệ sẽ không ngại giúp tỷ làm rõ chuyện.”
“Đừng hòng!”
Bạch Ánh An thẹn quá hóa giận: ”Vậy thì tỷ cứ bị bêu danh cả đời này đi!”
Nhưng hắn lại còn bỉ ổi hơn ta tưởng tưởng nhiều, bất tri bất giác, lại dám hạ nhuyễn cốt tán cho ta.
“A tỷ, là tỷ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu như lời đồn lan ra khắp nơi, chi bằng khiến lời đồn này thành sự thật đi!”
“Nam nhân mà đệ sắp xếp rất nhanh sẽ đến đây thân mật với tỷ, đến lúc đó tỷ muốn làm sáng tỏ thì cũng hết đường chối cãi, lúc đó tất cả mọi người đều biết tỷ là một kỹ nữ.”
“Đệ không được như ý, bản thân tỷ cũng đừng mong sống tốt!”
Ta cầm bình hoa bên cạnh lên ném vào người hắn, chỉ cảm thấy đáng thương lại đáng buồn.
Phụ thân ta một đời anh minh nhưng lại nuôi dạy ra loại người như vậy, đúng thật là mất mặt tổ tông của Bạch thị!
Ta nhặt mảnh vỡ của bình hoa từng bước đến gần Bạch Ánh An.
Ta đã chuẩn bị sẵn muốn cùng hắn cá ch lưới rách, đồng quy vu tận, nhưng giây tiếp theo, có người phá cửa xông vào.
Là Trần Chuẩn Nhu.
Trần Chuẩn Nhu nhìn thấy ta yếu ớt ngã trên đất và đống vỡ vụn, tức giận không nguôi.
Hắn một quyền đấm vào mặt Bạch Ánh An: ”Súc sinh!”
Hai người họ lao vào đánh nhau, động tĩnh bên này đã dẫn đến sự chú ý của không ít người.
Tú bà ghét nhất là người gây chuyện, đang muốn đuổi Bạch Ánh An ra ngoài.
Bạch Ánh An không phục mà buông lời cay đắng, nói bản thân sẽ không bỏ qua như vậy, Trần Chuẩn Nhu lại giơ nắm đấm lên dọa cho hắn chạy mất.
Chuyện ồn ào này qua đi, Trần Chuẩn Nhu nhanh bước đến đỡ ta dậy, nhìn thấy ta bị mảnh vỡ cắt đứt tay, lại nhanh chóng tìm thuốc cho ta.
Ta kéo hắn lại:
“Không có sao, đầu của đệ...”
Vừa rồi khi đánh nhau với Bạch Ánh An đã đụng trúng đầu, lúc này trán của Trần Chuẩn Nhu sưng lên một cục lớn.
Rõ ràng hắn không nắm chắc rằng có thể đánh lại Bạch Ánh An không, cũng không biết lấy dũng khí lớn như vậy ở đâu ra.
Ta thổi vết sưng cho hắn, ánh mắt đầy đau lòng: “Đồ ngốc.”
Trần Chuẩn Nhu ngại ngùng lùi về phía sau một bước, sờ đầu, đỏ mặt ấp úng nói:
“Đệ, đệ không sao.”
“Đệ, không đau mà.”
06.
“Vu Chi, những lời đồn thổi gần đây Chuẩn Nhu đã nói với bọn ta rồi, không ngờ rằng Bạch Ánh An lại là thứ lòng lang dạ sói, uổng công cô nương đã thương hắn như vậy!”
“Vu Chi cô nương không cần phiền lòng, cục diện này có thể phá. Chúng ta ở khắp nơi có ai mà không biết cô nương phẩm hạnh cao khiết lại tốt bụng vui vẻ, các bà con đều đồng ý làm chứng cho cô nương!”
Cho đến khi Trần Chuẩn Nhu đưa người hàng xóm trông ta từ nhỏ đến lớn đến trước mặt ta, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ ra quãng thời gian này tại sao lại không thấy bóng dáng của hắn.
Thì ra hắn đi tìm nhân chứng cho ta.
Có lời giải thích của những nhân chứng này, cộng thêm việc Bạch Ánh An hạ nhuyễn cốt tán cho ta rồi mua chuộc người đến vấy bẩn ta bị bại lộ, lời đồn cũng tự nhiên bị đánh bay.
Trải qua chuyện này, những người từng mua chữ của ta từ miệng của những bà con làng xóm biết được cách sống của ta cảm thấy rất áy náy, nên mua chữ của ta càng nhiều hơn.
Mấy tháng sau đó, Bạch Ánh An không tạo ra chuyện thị phi nữa, trong mấy tháng đó cũng nghe đến tin tức của hắn.
Ta làm ca kỹ của ta viết chữ kiếm tiền, Trần Chuẩn Nhu ngày đêm đèn sách, nỗ lực học tập.
Mỗi lần ta đứng trên lâu các nhìn sang khách trạm bên cạnh cửa sổ của Trần Chuẩn Nhu đêm khuya vẫn còn sáng đèn, liền cảm thấy an tâm lạ thường.
Sắp đến cuối năm, ngày giỗ của của phụ thân cũng đến rồi.
Trần Chuẩn Nhu cùng ta trở về nhà cũ cúng tế phụ thân.
Năm nay tuyết rơi cũng vẫn lớn như thế, hoa tuyết trắng xóa vùi đi phần mộ của phụ thân chỉ có thể nhìn thấy được một cái đồi nhỏ nhô lên.
Phụ thân nằm trong quan tài gỗ lạnh lẽo đó, từng lớp trắng xóa trên ngôi mộ như là xiềng xích bủa vây, không biết bao giờ rửa sạch nỗi oan.
Thấy ta thương cảm, Trần Chuẩn Nhu thay ta lau nơi khóe mắt, động tác vừa ngập ngừng lại băn khoăn:
“A tỷ, điều mà tỷ muốn, Chuẩn Nhu sẽ thay tỷ làm được.”
Hắn nói được làm được, ta tin.
Kiếp trước hắn chẳng qua là vì báo đáp ân tình một bữa cơm, mà đưa cả chân tâm cho ta xem, thà rằng hy sinh tính mạng của bản thân hắn cũng liều mình cứu ta.
Sau khi cúng tế bọn ta chuẩn bị quay về, nhưng không ngờ rằng lúc này lại gặp được Bạch Ánh An.
Ban đầu lúc phụ thân ch gương mặt hắn chê bai và những lời nói khó nghe đó vẫn còn ở trước mắt ta, ta không tin hắn cũng sẽ đến để cúng tế.
Nhìn thấy cây rìu và bao tải hắn cầm trong tay, tiếng chuông báo động trong lòng ta vang lên.
Lúc phụ thân hạ táng, trong quan tài gỗ có chứa thêm những vật chôn cùng, tuy không đáng tiền mấy, nhưng đối với Bạch Ánh An hiện tại mà nói, đó là một miếng thịt béo bị nhìn chằm chằm.
Hắn muốn mở quan tài!
07.
Bạch Ánh An cũng không ngờ rằng sẽ gặp được ta, hắn giấu đi cái rìu trong tay, nhưng vẫn không thể trốn được đôi mắt của ta.
Ta nhìn chằm hắn, giọng điệu không tốt:
“Ngươi đến đây để làm gì?”
Hắn chột dạ cười một tiếng: “Ngày giỗ của phụ thân, tất nhiên ta đến để tế bái.”
Nhìn thấy hắn không dám nhìn thẳng vào mắt ta, còn có gì mà ta không biết chứ.
Đây rõ ràng là cáo đến chúc tết gà mà, không thể yên tâm được!
Xem ra suy đoán của ta là đúng.
Ta cứ đứng ở trước mộ của phụ thân, ta lại muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn làm trò gì.
Bạch Ánh An quỳ xuống trước bia mộ của phụ thân giả vờ buồn bã rơi vài giọt nước mắt, nhìn thấy ta còn chưa đi, trên mặt có chút không kiên nhẫn:
“Sao tỷ còn chưa đi?”
Nhìn đi, nhanh như vậy đuôi cáo đã lộ ra rồi.
Ta cũng không vòng vo với hắn nữa trực tiếp đoạt lấy rìu và bao tải hắn giấu trong tay áo, vứt thật mạnh xuống đất:
“Bạch Ánh An, ngươi có còn mặt mũi hay không? Đến việc mở quan tài của phụ thân ngươi cũng dám nghĩ đến!”
Sự việc bại lộ, Bạch Ánh An cũng không giả vờ nữa, hắn cười châm biếm rồi đứng lên chỉ trích ta:
“Đừng giả vờ thanh cao nữa, quân tử yêu tiền tài, là chuyện tất nhiên. Huống hồ ta cũng họ Bạch, đồ của phụ thân tất nhiên ta cũng có thể lấy đi.”
“Hơn nữa ta là nam đinh duy nhất của Bạch gia, tỷ sớm muộn cũng phải gả cho người ngoài, những di sản này vốn là của ta, ta chẳng qua là lấy những thứ đồ thuộc về mình mà thôi!”
Hắn nói chuyện vô cùng đường hoàng, từng câu đều rất vô lý.
Sự dạy dỗ của phụ thân và ta đối với hắn mười mấy năm xem như là đem cho chó ăn hết rồi!
Có người sinh ra đã là nghiệt chủng, Bạch Ánh An chính là loại người này!
Hắn nhặt rìu và bao tải dưới đất lên, dứt khoát không giả vờ nữa:
“Hôm nay, quan tài này ta không mở không được, ta lại muốn xem xem tỷ có thể làm gì được ta!”
Ta đi đến cho hắn một bạt tai:
Bạch Ánh An không xem lời ta nói ra gì, trực tiếp đẩy ta ngã xuống đất, Trần Chuẩn Nhu đỡ lấy ta:
“A tỷ cẩn thận.”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Trần Chuẩn Nhu, Bạch Ánh An buông lời mỉa mai:
“Họ Trần kia, đừng giả vờ nữa, đừng cho rằng ta không biết ngươi có ý định gì.
“Ngươi chẳng qua là nhìn trúng khả năng viết chữ kiếm tiền của Bạch Vu Chi chứ gì, tuy nói tỷ ấy xưng với bên ngoài là ca kỹ chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng tỷ ấy ở trong thanh lâu rốt cuộc có làm chuyện đó hay không, ngươi cũng không biết được”
“Ta nhìn thấy tâm tư của ngươi đối với tỷ ấy, nhưng đừng để đến cuối cùng một tấm chân tình lại bị đội mũ xanh đó, vậy thì chỉ là làm trò cười cho mọi người thôi, hahaha.”
Trần Chuẩn Nhu nắm chặt nắm đấm, nghe thấy những lời bôi nhọ ta xong liền tiến lên một bước nắm lấy cổ áo của Bạch Ánh An nhấc hắn lên:
“Xin lỗi, mau xin lỗi a tỷ!”
Bạch Ánh An Bạch Ánh An như là nghe thấy chuyện cười vậy, tỏ vẻ khinh thường:
“Theo ta thấy, tỷ ấy xinh đẹp như vậy, bán chữ kiếm tiền cũng không nhanh bằng việc kiếm ăn bằng thể xác, ta nói đều là sự thật, ai biết được tiền trong tay tỷ ấy có sạch sẽ hay không chứ, nói không chừng là của vị khách nào đó...”
Chưa nói dứt lời, Trần Chuẩn Nhu đánh một quyền lên mặt của hắn:
“Không biết nói chuyện thì cái miệng này của ngươi cũng không cần nữa!”
Trần Chuẩn Nhu khi đánh nhau thì như một con sói đói vậy, nửa năm này hắn cao lớn lên không ít, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều.
Chỉ một quyền liền đánh cho đầu của Bạch Ánh An choáng váng không thôi.
Chưa đợi hắn phản ứng lại, Trần Chuẩn Nhu lại tiếp thêm một quyền:
“Một đấm vừa nãy là đánh ngươi bất kính trưởng tỷ, là ngươi vô đức.”
“Đấm này là thay Bạch tiên sinh đã khuất đánh ngươi tội quên đi ơn sinh dưỡng, đánh ngươi bất hiếu.”
“Cút! Sau này cút được bao xa thì cút đi bấy xa! Đừng để ta nhìn thấy ngươi!”
“Nếu không, ngươi làm phiền a tỷ của ta một lần, ta sẽ đánh ngươi một lần! Đến lúc đó không chỉ đơn giản là đấm ngươi hai cái như vậy đâu.”
08.
Bạch Ánh An thất vọng rời đi, vì để phòng ngừa hắn còn ý định mở quan tài của phụ thân, ta thuê người đưa quan tài của phụ thân chuyển vào mộ.
Lần này sự tính toán của hắn đã tan vỡ rồi.
Hè qua đông đến, cơ thể của Trần Chuẩn Nhu phát triển ngày càng nhanh, ta ra chợ chọn khúc vải may y phục mới cho hắn, nhưng lại không biết kích thước của hắn, chỉ có thể lén lúc đo lường thân eo của hắn.
Lúc ta dạy hắn học, ta lặng lẽ đưa cánh tay còn lại ra sau lưng hắn đo vòng eo của hắn.
Lúc hắn đọc sách, ta dùng bàn tay tự ước lượng dộ dài của vai hắn.
Tự cho rằng đã nắm được kích thước của hắn, nhưng đến lúc y phục may xong rồi mặc thử, lại phát hiện kích thước đều sai hết rồi, chỉ có thể may lại cái mới thôi.
Nhìn thấy bộ dạng u sầu của ta, Trần Chuẩn Nhu không nhịn được, cười mà trêu chọc ta:
“A tỷ, chi bằng tỷ trực tiếp đến đo là được rồi, không cần phải lén lút như vậy đâu.”
Nói thế, không biết hắn nghĩ đến cái gì, mà lỗ tai lại đỏ ửng lên.
Ta lại chưa từng thấy dáng vẻ xấu hổ của hắn, theo hắn nói thật bảo hắn đứng dậy, ta bắt đầu đo từng tấc trên người hắn.
Trần Chuẩn Nhu lớn lên rất nhanh, chỉ mới có mấy tháng, đã sắp cao hơn ta hai cái đầu rồi.
Lúc đo bả vai ta với không tới, chỉ có thể nhón chân, không ngờ lại trượt chân không đứng vững.
Thấy sắp ngã đến nơi, Trần Chuẩn Nhu nhanh tay nhanh mắt nghiêng người dang tay kéo ta vào lòng.
“Beng~ beng~”
“Thời tiết khô ráo, cẩn thận củi lửa.”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ của người đánh canh.
“Bịch bịch.”
Tiếng tim đập loạn xạ của đối phương dưới cửa sổ.
Ánh mắt Trần Chuẩn Nhu hoảng loạn, nghĩ đến tay còn đang đặt ở trên eo của ta, lập tức lùi lại một bước.
Mắt thường có thể thấy được lỗ tai của hắn lập tức đỏ ửng, sắc mặt ấp úng hoảng loạn:
“A, a tỷ ...”
Ánh trăng chiếu rọi, tiếng gió xào xạc, tiếng nổ của nến phá vỡ không khí êm đềm.
Ta đứng vững lại rồi ho một tiếng, vét tóc đang tán loạn ra sau tai rồi nói:
“Không, không sau.”
“Kích thước ta cũng đo xong rồi, đêm cũng đã khuya, đệ mau nghỉ ngơi đi.”
Không biết làm sao, ra khỏi phòng thật lâu, chỉ nghĩ đến vừa rồi cái ôm eo nhẹ đó, tim cứ đập nhanh một cách lạ lùng.
Ta lắc đầu thu lại suy nghĩ, tiếp tục an tâm may y phục cho Trần Chuẩn Nhu.
Sắp đến kì thi rồi, phải chuẩn bị thêm vài bộ y phục cho hắn lên kinh.
Đợi hắn đậu cao, vậy thì khoảng cách rửa sạch oan tình cho phụ thân ta cũng nhanh hơn rồi.
Ta dám chắc hắn sẽ thi được công danh, không chỉ vì kiếp trước hắn đã ngồi lên vị trí tể tướng.
Hắn khổ cực đọc sách ta đều nhìn thấy trong mắt, đêm tối và ta đều biết hắn đã cố gắng như thế nào, thời gian sẽ không phụ bất kì người nào nỗ lực.
Nhìn Thấy Trần Chuẩn Nhu, ta không nhịn được lại nhớ đến Bạch Ánh An cùng tuổi với hắn.
Rõ ràng là người cùng một tuổi, nhưng một người thì tấm lòng rộng mở, một người thì bỉ ổi vô sỉ, đúng là khác biệt một trời một vực.
09.
Sau khi ta chuyển quan tài của phụ thân đi, Bạch Ánh An lại không đến quậy một cách lạ thường.
Việc khác với bình thường tất sẽ có uẩn khúc, loại người có thù tất báo, ích kỉ hẹp hòi như hắn, ta không tin hắn sẽ nuốt trôi cục tức này.
Quả nhiên, qua một khoảng thởi gian, hắn lại đến quậy.
Giống với kiếp trước, Bạch Ánh An lại nhận giặc làm cha, bái người quyền quý nhận quan chức của phụ thân ta làm nghĩa phụ!
Hắn đã quên ân sinh dưỡng của phụ thân, đem cái chết của phụ thân vứt ra sau đầu!
Đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này!
Hắn diễu võ dương oai đến thanh lâu lục soát, cứ cắn chặt nói có người trộm đồ của hắn.
Cuối cùng hắn đi đến trước mặt của ta, nhìn ta một cách khinh miệt sau đó chậm rãi ghé vào tai ta:
“A tỷ, chim khôn lựa cành mà đậu vốn là chuyện thường tình, các người đều không thể cho ta vinh hoa phú quý, bản thân ta cho dù là đi trộm hay cướp cũng phải lấy được!”
Xem ra mấy năm nay không gặp, sau khi hắn không có sự dạy dỗ của ta càng trở nên không biết vinh nhục liêm sỉ nữa rồi.
Trong mắt hắn, dường như chỉ có tiền bạc danh lợi mới là quan trọng nhất.
Ta lùi lại một bước, bây giờ nhìn hắn một cái ta cũng thấy làm nhục đôi mắt của mình.
Bạch Ánh An cười lạnh một tiếng, rồi phái người xông vào phòng của ta:
“ Lục soát cho ta!”
“Người ở đây tay chân không sạch sẽ, mọi ngóc ngách trong phòng đều soát sạch cho ta!”
Nói xong, một đám người liền mặc kệ mọi thứ mà xông vào, lật tung phòng ngủ của ta lên.
Nói là tìm kiếm, thực chất càng giống như là cố ý phá hoại.
Bọn họ đập vỡ toàn bộ bình hoa trang sức của ta, dưới đất là một đống đổ nát.
Bạch Ánh An đắc ý cong môi, muốn bước vào.
Hắn vừa cất bước, ta cố ý nghiêng người nhấc chân, Bạch Ánh An bị vấp ngã, giống như con chó ăn cứt vậy.
Mặt hắn toàn là bụi, đầu gối bị ngã đến đứng dậy không nổi.
Ta cười lạnh:
“Khuê các của nữ tử là nơi mà ngươi muốn vào là vào sao? Xem ra những phép tắc dạy ngươi lúc ở nhà ngươi đều đã quên hết rồi!”
Ta một chân đạp lên lưng của Bạch Ánh An, mệnh lệnh cho người ở trong phòng:
“Soát xong chưa? Nếu như không có đồ bị mất của ngươi, thì mau chóng cút ra ngoài cho ta!”
Nhìn thấy bộ dạng ngã nhào của Bạch Ánh An, đám lâu la đó nhanh chóng dừng tay, gấp gáp lui ra ngoài.
Ta buông chân ra, Bạch Ánh An thảm hại chuẩn bị rời đi.
Coi chỗ của ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Chưa được sự cho phép của ta mà lại tự ý xông vào, bây giờ lại muốn phủi mông mà đi, đâu có dễ dàng như vậy!
Ta chuyển sang cái chân nguyên vẹn chưa bị ngã của Bạch Ánh An mà đá vào, một chận hạ xuống, hai chân của hắn mềm nhũn đến trực tiếp quỳ trước mặt ta.
Ta nhéo lỗ tai hắn, kéo hắn vào phòng, chỉ vào đống bừa bộn trong phòng, rồi nhìn vào háng của hắn:
“Hôm nay nếu như ngươi không đền lại đồ vật cho ta, ta thấy cái chân thứ ba của ngươi cũng không cần nữa rồi!”
Bạch Ánh An còn muốn đánh trả, nhưng hai chân không đứng dậy được, càng huống chi ta còn đang đè chặt hắn.
Hắn ấm ức không chịu đền, ta một chân nhắm ngay háng của hắn đạp xuống, rồi kéo lỗ tai cho hắn nhìn thẳng ta:
“Đền, hay là không đền?”
Bạch Ánh An cứng miệng ngẩng đầu, lấy danh tiếng của nghĩa phụ ra áp chế ta:
“Bạch Vu Chi, đừng tưởng tỷ cũng họ Bạch rồi tỏ vẻ trưởng tỷ, đừng quên rằng, chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi!”
“Huống chi hiện tại ta đã nhận tuần phủ đại nhân làm nghĩa phụ rồi, nếu tỷ dám động đến ta, ông ấy sẽ không tha cho tỷ!”
Ta thật bị tức đến cười rồi, ngược lại đá hăn thêm một cái.
Cũng không biết hắn lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy, sẽ cho rằng ta còn xem hắn là đệ đệ.
Bạch gia chúng ta sinh ra thứ cặn bã như vậy đúng thật là xui xẻo tám đời.
Nếu như biết được Bạch Ánh An sau khi lớn lên sẽ có đức hạnh thế này, ta hận không thể bóp chết hắn vào lúc hắn ra đời.
Bây giờ nhìn hắn một cái ta cũng thấy buồn nôn, vì thế ta lại nhấc chân chuẩn bị đá hắn.
Chân còn chưa rơi xuống, Bạch Ánh An lập tức bụm lấy hạ thân liên tục cầu xin:
“Được được được, ta đền, đền còn không được hay sao? Đừng đá nữa!”
Cuối cùng hắn không những phải đền tất cả đồ vật, ta còn lừa hắn mấy tấm ngân phiếu.
Hắn thất vọng mà đưa người quay về, ta buông lời cay nghiệt:
“Bạch Ánh An, ngươi nhận giặc làm cha, sớm muộn cũng có báo ứng!”
Bạch Ánh An giống như nghe thấy chuyện cười vậy:
“A tỷ, tỷ không hiểu, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, ngày tháng cực khổ ai thích thì cứ sống đi! Liêm sỉ có thể no bụng sao? Tiền mới là quan trọng nhất!”
Nghe thấy lời như thế của hắn, ta biết hắn đúng là hết thuốc chữa thật rồi.
10.
Trần Chuẩn Nhu đang lo chuẩn bị cho kỳ thi, không hề biết những chuyện xảy ra ở đây.
Đêm khuya, ta lại đang viết chữ, muốn đi ra cửa sổ xem xem, căn phòng trong khách trạm mà hắn ở lại tối om.
Lúc này ta mới nhận ra thì ra việc mỗi đêm nhìn sang phòng của Trần Chuẩn Nhu, nhìn dáng vẻ hắn đọc sách dưới nến sớm đã trở thành thói quen.
Cũng không biết bây giờ Trần Chuẩn Nhu đã đến kinh chưa, cũng không biết đường đi của hắn có cực khổ không...
Lòng ta rối như tơ vò, trong lúc bất tri bất giác, mực ở đầu bút đã làm ướt cả tờ giấy, tấm chữ này e là không thể dùng được nữa rồi.
Xem ra đêm nay ta không có tâm tư viết chữ nữa rồi, thu dọn giấy mực lại rồi lấy ra bàn tính, tính xem số tiền mà ta đã tích góp được.
Ban đầu lúc ký khế ước bán thân tuy nói chỉ có năm mươi lượng bạc, nhưng trên khế ước còn viết rằng muốn ta kiếm đủ tiền gấp mười lần mới có thể chuộc thân.
Ta dựa vào số tiền tích góp những năm nay, cộng thêm quãng thời trước lấy được từ chỗ của Bạch Ánh An, cũng đủ để chuộc thân rồi.
Không chỉ như vậy, còn dư ra một ít.
Ta cầm năm trăm lượng bạc đổi lấy khế ước bán thân của ta, từ đó thoát khỏi thân phận thấp hèn trở thành lương dân.
Rồi cầm số tiền còn lại mở một tú phường, cửa tiệm tuy nhỏ, nhưng cũng xem như là có sản nghiệp của riêng mình, sau này kiếm tiền không cần phải chia phần cho người khác nữa.
Những năm nay tú bà vơ vét ở chỗ ta cũng không ít, tuy chữ ta bán ra đáng tiền, nhưng đến tay ta cũng chỉ có hai phần.
Tuy ta biết thêu, nhưng lại không có khả năng dạy người khác, vì thế ta thuê hai thợ thêu, chuyên dạy các tú nương kỹ năng thêu.
Mà những tú nương này đa số là những cô gái đi đến bước đường cùng giống như ta trước đây.
Nếu như thật sự còn cách, có người con gái trong trắng nào bằng lòng đến nơi như thế làm trò cười.
Ta vì có thể viết chữ kiếm tiền cho tú bà nên mới tránh được việc tiếp khách, nhưng còn những người con gái khác nếu như không có năng lực kiếm tiền, chỉ có thể là cá thịt trên thớt, mặc người chém gi.
Có một sở trường dù sao cũng tốt hơn, ít nhất có thể dựa vào đôi tay của mình nuôi sống bản thân.
Những cô nương ở đây cũng không chịu thua kém, học tập rất nghiêm túc, rất nhanh đã có thể học được cách thêu rồi.
Sau khi học thành tài, những cô nương này trong lòng cảm kích, tự nguyện muốn góp sức cho tú phường.
Vật thêu của bọn họ vừa đẹp lại sinh động, việc làm ăn của tú phường cũng dần tốt lên.
Ta vốn cho rằng những ngày tháng yên ổn sẽ tiếp tục rất lâu, không ngờ rằng rất nhanh đã có người đến gây chuyên.
Hôm nay lúc ta đến tú phường, phát hiện tất cả vật thêu trong phòng đều bị người khác dùng kéo cắt nát hết rồi.
11.
Thúy Lan khóc đến không ngưng lại được: “Vu Chi tỷ tỷ, Mân nhi tỷ tỷ,.... Mân nhi tỷ tỷ, tỷ ấy .... tỷ ấy nhảy xuống giếng tự vẫn rồi!”
Nói xong, ta như rơi vào hố băng, rõ ràng hôm qua còn một cô nương sống sờ sờ đứng trước mặt ta cùng ta cười nói, sao lại...
Thúy Lan tiếp tục nói:
“Là Bạch Ánh An! Hắn đến tứ phường gây sự, Mân nhi tỷ tỷ không ngăn được hắn ngược lại còn bị tên súc sinh Bạch Ánh An vấy bẩn, Mân nhi tỷ tỷ không chịu được, liền nhảy xuống giếng.”
Nói xong, ta tức đến toàn thân run rẩy, hận không thể lập tức đem Bạch Ánh An băm thành trăm mảnh!
“Đi, báo quan!”
“Dù cho quan viên bao che lẫn nhau, dù cho bọn họ không nhận, ta cũng phải chiến đấu đến cùng!”
Nhưng không ngờ rằng chưa đợi ta đi báo quan, tin tức Trần Chuẩn Nhu đã đề tên bảng vàng đã truyền đến.
Không chỉ như vậy, lần này hắn quay về là phụng lệnh của thánh thượng đến điều tra rõ án cũ lách luật tham ô.
Nghe đến tin tức này, sợi dây trong lòng ta cuối cùng cũng không cần buộc chặt như vậy nữa.
Những kẻ quyền quý áp bức người khác cũng nên ngã xuống rồi.
12.
Việc đầu tiên sau khi Trần Chuẩn Nhu nhậm chức chính là thay ta sửa lại vụ án nhận thay quan chức của cha ta năm đó.
Trần Chuẩn Nhu bây giờ là hồng nhân trong mắt thánh thượng, dù cho bọn quyền quý đó là đầu sỏ, cũng không ai dám bảo vệ.
Sau khi tra rõ kẻ quyền quý đã nhận thay quan chức của cha ta mới phát hiện ra bình thường hắn thích nhất là áp bức bách tính, trên tay còn dính không ít mạng người!
Đúng thật là đáng ghét đáng hận!
Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, bây giờ hắn cũng đã nhận báo ứng rồi!
Hắn bị tịch thu gia sản, không chỉ như vậy, bởi vì tội nghiệt sâu nặng, trực tiếp bị liên lụy cửu tộc.
Còn Bạch Ánh An thân là nghĩa tử của hắn, tất nhiên cũng được xem là người trong tộc, cũng bị vạ lây.
Lúc trước hắn dựa vào danh tiếng của nghĩa phụ hắn làm ra không ít chuyện xấu, người người đều biết quan hệ giữa bọn họ.
Bạch Ánh An dù cho muốn xảo biện cũng không có cách nào giúp mình thoát tội.
Hơn nữa không nói thân phận của hắn, chỉ riêng những việc mà bình thường hắn làm, thì hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém!
Vừa nghe thấy muốn trị tội của hắn, Bạch Ánh An bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, chạy đến xin ta bảo Trần Chuẩn Nhu hãy khoan dung dộ lượng.
Lúc này, hắn lại nói không biết ngượng mà lấy thân phận người nhà Bạch gia của mình ra, muốn lấy được sự đồng tình của ta:
“A tỷ, đệ là người nhà Bạch gia, đệ là Ánh An a, là đệ đệ ruột mà tỷ dạy dỗ từ nhỏ đến lớn a!
“A tỷ tỷ không trơ mắt ra nhìn đệ đi chết được, tỷ cứu đệ với, sau này đệ sẽ học cái tốt, lúc trước là do đệ không hiểu chuyện, tha thứ cho đệ một lần có được không?”
“Đệ đảm bảo sau này nhất định sẽ sống tốt, tuyệt đối sẽ không chuyện trái với lương tâm nữa ...”
Bạch Ánh An quỳ ở bên chân ta đau khổ cầu xin, nhưng trong lòng của ta đã không chút gợn sóng nữa rồi.
Trải qua hai đời, ta sớm đã nhìn thấu cách làm người của hắn rồi.
Bạch Ánh An chính là một con sói mắt trắng, tự tư tự lợi, chỉ biết lợi ích, vô lương vô đức.
Dù cho bây giờ lời nói của hắn khẩn thiết giống như thật lòng hối hận, thực chất đều là giả tạo, hắn chỉ là không muốn ch mà thôi.
Kiếp trước ta ngậm đắng nuốt cay cho hắn đọc sách, bảo vệ hắn lớn lên, đổi lại là hắn gi ta.
Lúc đó ta cũng từng cầu xin hắn, xin hắn tha cho ta con đường sống, nhưng hắn thì sao, hắn cảm thấy ta là hòn đá cản đường làm quan của hắn, một lòng muốn dồn ta vào chỗ ch.
Đời này ta sẽ không mềm lòng nữa.
Ta đẩy tay hắn ra mặt đầy quyết tuyệt:
“Không.”
“Ngươi không phải là đệ đệ của ta, vào ngày hạ táng cha chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
“Gi người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là báo ứng mà ngươi nên có.”
“Trên người ngươi không chỉ có một mạng người của Mân nhi, Bạch Ánh An, nhận tội đi.”
Tiếp đó, ta nhìn Trần Chuẩn Nhu, rồi kéo hắn đã mặc lên quan phục đến bên cạnh:
“Đây mới là đệ đệ của ta, còn về ngươi, không xứng!”
Bạch Ánh An thấy ta như nước đổ lá khoai, lòng như tro tàn ngồi bệt trên đất, đột nhiên cười điên cuồng:
“Hahahaha, Bạch Vu Chi, nếu như tỷ đã không muốn ta sống tốt, vậy thì tỷ cũng đừng sống nữa!”
“Đi ch đi!”
Bạch Ánh An lấy ra dao găm đã chuẩn bị sẵn trong tay áo, nhắm thảng ta mà đâm tới.
Giây tiếp theo, có người dùng sức kéo lấy eo của ta, ta rơi vào một lồng ngực dày rộng.
Trần Chuẩn Nhu chắn ở trước mặt thay ta đỡ đao.
13.
Người trước mắt phun ra một ngụm máu, nhìn thấy ta không bị thương, ta thở phào một hơi, yếu ớt mấp máy môi:
“A tỷ không sao là tốt ...”
Sau đó liền ngất lịm đi.
Sau khi Bạch Ánh An hành hung liền bị người hầu một kiếm đâm trúng, đồ sâu bọ như vậy sớm nên ch rồi.
Máu, thật nhiều máu.
Đại phu ở trong phòng chẩn đoán rất lâu, ta đợi ở ngoài cửa lòng như lửa đốt.
Lúc cửa mở, ta không chờ được mà xông qua đó:
“Đại phu, như thế nào? Trần Chuẩn Nhu hắn hiện tại có ổn không?”
Đại phu lắc lắc đầu, thở dài một hơi:
“Aiii, dao găm tổn thương đến tim phổi, e là ...”
Sao lại thế, sao lại thế ....
Chưa đợi đại phu nói hết, ta liền loạng choạng mà chạy vào phòng.
Ta ngã xuống bên giường nhìn Trần Chuẩn Nhu yếu ớt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống:
“Sao đệ lại ngốc như vậy?”
“Ta còn chưa kịp chúc mừng đệ thi được công danh một cách đàng hoàng, sao đệ lại ngã xuống trước rồi?”
“Chuẩn Nhu, dáng vẻ đệ mặc quan phục oai phong biết mấy, a tỷ còn chưa ngắm đủ mà.”
“Trần Chuẩn Nhu, đệ tiếp tục sống thật tốt cho ta! Đây là mệnh lệnh của a tỷ!”
Nhưng bất kể ta gọi thế nào, người ở trên giường cũng không chút động đậy.
Nhìn thấy Trần Chuẩn Nhu sắc mặt trắng bệch, ta khóc không thành tiếng:
“Đệ có biết không? Thật ra, trước đó rất lâu chúng ta đã gặp nhau rồi.”
“Kiếp trước, đệ cũng giống như bây giờ vì ta mà không màng an nguy của bản thân xông vào biển lửa, kiếp này đệ lại thay ta trúng đao. Trần Chuẩn Nhu, đệ đúng là đồ ngốc.”
“Thật ra, tâm tư của đệ ta cũng cảm nhận được, nhưng ta từng nói phải xem đệ như đệ đệ mà đối đãi, cho nên vẫn luôn không dám đáp lại phần tình cảm này, nhưng bây giờ ta hối hận rồi. Nếu như đôi bên trong lòng có nhau, thì nên dũng cảm tiến thêm một bước.”
Nói xong, ngón tay của Trần Chuẩn Nhu động đậy, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc bắt tai:
“Thật sao?”
Ngẩng đầu lên, hắn cong mày mà nhìn ta, làm gì còn chút dáng vẻ yếu ớt nào?
Ta mới nhận ra rằng thì ra là hắn giả vờ!
Nhớ lại những lời sến sẩm ta nói vừa rồi, chớp mắt mặt ta trở nên đỏ ửng, ta đấm vào ngực hắn:
“Được a, đệ lại dám hợp với đại phu cùng nhau lừa ta!”
Trần Chuẩn Nhu ho khan xin ta:
“Khụ khụ khụ, tuy là không bị thương đến những chỗ hiểm, nhưng một đấm này của a tỷ thật có thể lấy mạng đệ đó.”
Ta lập tức kiểm tra xem vết thương của hắn:
“Không, không sao chứ.”
Không ngờ lại trực tiếp tháo y phục của hắn ra, lồng ngực rắn chắc của Trần Chuẩn Nhu lọt vào tầm mắt.
Mặt của ta càng đỏ hơn.
Ta vừa muốn trốn đi, Trần Chuẩn Nhu liền kéo ta trở lại:
“Không được trốn, lời vừa rồi tỷ nói, có còn được tính không?”
“Tóm lại đệ nghe thấy rồi, a tỷ không thể nuốt lời được. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đây là đạo lý mà tỷ dạy đệ.”
Ta không phủ nhận, xem như là ngầm thừa nhận cho hắn câu trả lời.
Trần Chuẩn Nhu vui giống như một đứa trẻ, nâng mặt của ta nhìn tới nhìn lui.
Sau khi vết thương của hắn dưỡng lành, bọn ta đã thành hôn.
Sau này ta cùng theo hắn lên đường nhậm chức, nơi mà Trần Chuẩn Nhu đi đến đều bắt gọn những kẻ tham ô phá luật, nơi mà hắn làm việc đều thiên hạ thái bình.
Sau này hắn nhờ vào tài học và tác phong làm việc cương trực công chính mà một đường thăng tiến, giống với kiếp trước ngồi lên chức vị tể tướng.
Dưới luật pháp mới mà hắn thúc giục, không còn chuyện hối lộ xảy ra, bách tính an cư lạc nghiệp, bốn bể thái bình.
-Hết-
Bình luận facebook