-
[Truyện 9] Tỷ muội "tình thâm"
Sau khi trưởng tỷ vào Cung, lại có tư tình với thị vệ.
Trưởng tỷ khâu giày và tất cho hắn, còn hắn thì vẽ mày, búi tóc cho tỷ tỷ.
Sau khi bị người ngoài tố giác tư thông, tỷ ấy đã đẩy ta ra:
"Hoàng thượng, đây là muội muội song sinh của thần thiếp, nàng ấy trông giống hệt với thần thiếp."
"Người thông dâm với tên cẩu nô này, chính là nàng ấy!"
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt trông tương tự với tỷ tỷ của ta, long nhan của người đầy giận dữ, cuối cùng ngũ mã phanh thây ta.
Ngày hành hình, đích tỷ xoa mặt ta, cười âm hiểm ác độc nói:
"Muội muội tốt, có thể chết thay bổn cung cũng là phúc khí của muội!"
Sau khi trùng sinh, ta nhìn khuôn mặt bị mẩn đỏ của tỷ tỷ, cười điên cuồng:
"Với diện mạo này của tỷ tỷ e là không làm được gì! Việc thị tẩm hệ trọng này, vẫn nên để muội muội làm cho!"
———
01.
"Hoàng thượng, thần thiếp muốn tố giác Nhu quý phi tư thông, dâm loạn hậu cung!"
Kiếp trước, Hi tần nương nương quỳ gối trước mặt hoàng thượng, vẻ mặt đắc ý tố cáo trưởng tỷ.
"Nghe nói Nhu quý nhân và thị vệ kia cả ngày khanh khanh ta ta, không để ý tới thanh thiên bạch nhật, thậm chí còn không thấy thẹn với lòng!"
"Thần thiếp có đầy đủ nhân chứng và vật chứng!"
Một đám phi tần hậu cung nghe được, thấy chưa đủ náo nhiệt, lặng lẽ quay lưng lại xì xào bàn tán.
Hôm nay là tiệc sinh thần của trưởng tỷ Thẩm Nguyệt Nhu.
Bởi vì tỷ tỷ đang được sủng ái, nên hoàng thượng đã lệnh cho tất cả cung phi cùng đến chúc mừng.
Trong tiệc sinh thần, tỷ tỷ trang điểm tuyệt đẹp, mặc váy hoa sen cẩm tú màu hồng nhạt nhưng không kém phần lộng lẫy, đẹp không gì sánh bằng.
Lúc ấy hoàng thượng đã mê mẩn dung nhan tuyệt mỹ của tỷ tỷ.
Nhìn hoàng thượng nắm chặt tay trưởng tỷ, trên mặt các phi tần đều lộ ra biểu cảm rất đặc sắc.
Một giây sau, Hi tần luôn bất hoà với đích tỷ đã quỳ xuống, tố giác trưởng tỷ và thị vệ tư thông.
Sau khi hoàng thượng nghe xong, trong mắt lập tức xuất hiện tia tức giận.
Ta đứng sau lưng trưởng tỷ, thoáng nhìn thấy trong mắt tỷ ấy chợt lóe lên sự hoảng loạn.
Dù sao thì tỷ tỷ cũng không thể chối cãi được nhân chứng vật chứng do Hi tần mang đến.
Kiếp trước, nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng lạnh của hoàng thượng, lòng bàn tay của ta lập tức túa ra mồ hôi lạnh.
Ngay khi ta đang vô cùng lo lắng, muốn rửa sạch tội danh cho tỷ tỷ.
Thì trưởng tỷ đã kéo tay áo hoàng thượng, cười yêu kiều:
“Ôi, xem ra tròng mắt của Hi tần muội muội lúc nào cũng chú ý đến Dực Khôn cung của bản cung nhỉ!"
"Nhưng hôm nay có lẽ lại phải khiến muội muội thất vọng rồi."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, trưởng tỷ Thẩm Nguyệt Nhu kéo khăn che mặt của ta xuống, sau đó đẩy ta ra ngoài:
"Hoàng thượng, đây là muội muội song sinh của thần thiếp, lớn lên giống hệt thần thiếp."
"Người có tư tình với tên cẩu nô tài này chính là nàng ấy!"
Mọi người vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt rất giống trưởng tỷ Thẩm Nguyệt Nhu của ta. Nhưng người hoảng loạn nhất có lẽ vẫn là Hi tần nương nương.
Nàng ta điên cuồng xông tới trước mặt ta, nâng mặt ta lên rồi lại nhìn Thẩm Nguyệt Nhu.
Mà thị vệ vụng trộm tư thông với trưởng tỷ của ta, đã sớm bị ánh mắt tàn nhẫn của tỷ ấy dọa cho run rẩy, không dám nói thêm một chữ.
Hoàng thượng nhìn ta, rồi lại nhìn thị vệ, sau đó đập vỡ chén trà:
“Cung nữ tư thông với thị vệ sẽ không đáng tội chết. Nhưng nếu làm ô uế thanh danh của ái phi, thì không phải chuyện đùa.”
“Ái phi thấy thế nào?”
Không đợi ta kịp giải thích hay phản bác, Thẩm Nguyệt Nhu đã bày ra vẻ mặt uỷ khuất, đáng thương nhào vào lòng hoàng thượng:
“Hoàng thượng, thần thiếp không ngờ người muội muội này của thần thiếp vẫn không khiến người khác bớt lo, càng không nghĩ tới nàng lại khiến thần thiếp khó xử như vậy.”
“Nếu đã như vậy, thì chỉ đành ngũ mã phanh thây, vừa hay để mọi người thấy được kết cục của việc dâm loạn chốn hậu cung!”
Nhìn tiểu mỹ nhân khóc như hoa như ngọc trước mặt, hoàng thượng liền chìm đắm trong sự dịu dàng của tỷ ấy, ánh mắt nhìn về phía ta tràn ngập sự chán ghét.
Ta còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, thì đã bị lôi xuống.
02.
Lúc ta ch, trên người toàn là vết thương, cả người không có một chỗ da thịt nào lành lặn.
Kiếp trước, trưởng tỷ đã căn dặn ngục tù, bảo bọn họ phải chăm sóc ta thật “cẩn thận”.
Vì vậy, ta đã bị bọn chúng tra tấn suốt đêm.
Bảy mươi hai hình phạt, bọn chúng đều thay phiên nhau thử một lần.
Ngày hành hình, trưởng tỷ mặc trang phục quý phi rực rỡ chói mắt, đôi môi mềm mại đỏ như máu, cười âm hiểm ác độc:
"Muội muội tốt, có thể ch thay bổn cung cũng là phúc khí của muội!"
"Muội cho rằng Hi tần đấu được với ta? Sai rồi! Tất cả cục diện đều được lập ra vì muội."
"Muội quên rồi sao? Đạo sĩ kia nói, ta và ngươi là tỷ muội song sinh, nhất định chỉ có một người có được ngôi vị hoàng hậu. Mà người trở thành hoàng hậu chỉ có thể là ta!"
"Bây giờ loại trừ được muội, cũng có thể coi như ta đã đạt được tâm nguyện!"
Một giây sau, nàng ta vỗ vỗ tay, ta lập tức bị ngũ mã phanh thây mà ch.
Hồn phách của ta lơ lửng trên trời, nhìn trưởng tỷ từng bước sinh hạ hoàng tử, ngày càng đến gần ngôi vị hoàng hậu.
Mà thi cốt của ta đã sớm bị nàng ta sai người vùi vào giếng cạn, dùng trận đoạt mệnh khoá lại, khiến ta không thể bước vào luân hồi.
Đúng vậy, nàng ta sợ.
Vì ta ch quá thê thảm, nên nàng ta sợ oan hồn ta đến lấy mạng mình, nên sau khi nghe lời một tên đạo sĩ nào đó liền đến trấn áp hồn phách của ta.
Bởi vậy, oan hồn của ta đã phiêu đãng rất lâu trong cung, không thể đi đầu thai kịp thời.
Nhưng đêm nàng ta trở thành hoàng hậu, ta lại được trùng sinh về ngày nàng ta vào Cung.
03.
Ta và trưởng tỷ là một cặp song sinh.
Chúng ta vốn là trưởng nữ của Định quốc công Thẩm gia, nhưng trong yến tiệc trăng rằm, một tên đạo sĩ uống say đã nói:
“Song sinh là điềm xấu, đứa lớn yêu thương đứa nhỏ, đứa nhỏ lại làm hại đứa lớn, vậy nên chỉ có một người có thể đạt được ngôi vị hoàng hậu.”
Vậy nên, chỉ vì sáu chữ “lớn yêu bé, bé hại lớn” mà ta đã biến thành một điềm gở.
Mẫu thân ta cũng là một người rất mê tín, vì muốn ngăn ta không cản trở trưởng tỷ có được ngôi vị hoàng hậu, nên bà ấy đã muốn bóp ch ta.
Cũng may lúc đó phụ thân ta đã quyết liệt ngăn cản, ông ấy nói sao có thể làm hại một sinh mạng chỉ vì lời nói của một tên đạo sĩ.
Chính vì vậy, mẫu thân ta đã chọn trưởng tỷ làm trưởng nữ duy nhất của Thẩm gia.
Bà ấy sợ sau này ta sẽ lén lút hãm hại trưởng tỷ, nên đã đưa ta cho tiểu thiếp Vệ thị của phụ thân.
Vệ thị vốn không được sủng ái, tính cách cũng rụt rè sợ hãi nên càng dễ dàng bị mẫu thân ta kiểm soát.
Vì vậy, ta từ trưởng nữ Thẩm gia có thân phận tôn quý, lại đột nhiên trở thành thứ nữ không được chào đón.
Nhưng song sinh thì vẫn là song sinh.
Cho dù đã che giấu cẩn thận, nhưng dung mạo tương tự nhau của ta và trưởng tỷ đã trở thành minh chứng tốt nhất cho mối quan hệ của của bọn ta.
Vì không muốn người ngoài biết được sự thật, nên mẫu thân đã yêu cầu ta đeo mạng che mặt mỗi ngày.
Vốn dĩ cuộc sống trôi qua rất bình yên và êm đềm, nhưng từ khi trưởng tỷ trưởng thành, dường như nàng ta đã phát hiện ra một kỹ năng mới.
Nàng ta đột nhiên phát hiện ra, ta có thể trở thành thế thân của nàng ta.
Vì thế, khi nàng ta bị phu tử phạt chép bài, ta sẽ phải chép thay nàng ta.
Nàng ta không muốn học cầm kỳ thi hoạ, thì ta phải học hộ.
Thậm chí trưởng tỷ còn cố ý khiến ta bị dị ứng, rồi lại nói hoa mỹ là muốn ta thử thuốc cho nàng ta, để xem ta có ch không.
Để tiện sai bảo ta, nàng ta còn biến ta thành nha hoàn thân cận của mình.
Sau khi vào Cung, để ngăn người khác phát hiện ra thân phận của hai bọn ta, nên ta luôn phải đeo mạng che mặt mà sống qua ngày.
Cho đến cái ngày tư tình của đích tỷ và thị vệ bị phát hiện, ta trở thành vật hi sinh thay cho nàng ta.
Lúc đó mọi người mới biết, ta là muội muội song sinh Thẩm Nguyệt Nhu.
Nhìn cách bày trí đồ đạc quen thuộc trong cung điện trước mắt, ta liền nhận ra hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Nguyệt Nhu vào Cung.
Mà đêm nay, nàng ta sẽ được hoàng thượng sủng hạnh.
Hoàng đế rất yêu thích mỹ nhân, nhất là những giai nhân tuyệt sắc như trưởng tỷ.
Quả nhiên, ta vừa chuẩn bị nước rửa chân để rửa cho nàng ta.
Thì thánh chỉ đã tới Dực Khôn cung, đêm nay hoàng thượng muốn nàng ta bầu bạn với mình.
Thấy nàng ta hớn hở tiếp nhận thánh chỉ, trong mắt ta liền xuất hiện chút lạnh lùng.
Thẩm Nguyệt Nhu, kiếp trước mẫu thân đã lấy tính mạng của ta và Vệ thị ra uy hiếp, khiến ta phải phục tùng mọi yêu cầu của trưởng tỷ.
Dù ta đã cố gắng hèn mọn hết mức có thể, nhịn nhục lâu như vậy, nhưng thứ chờ đợi ta chính là ngũ mã phanh thây, ngay cả hài cốt cũng không còn nguyên vẹn! Người có được ngôi vị hoàng hậu, cũng nên thay đổi rồi.
Nhưng một giây sau, một viên ngọc như ý đã đập mạnh vào đầu ta, máu lập tức chảy ra ồ ạt:
“Đồ tiện nhân này!”
“Dùng nước nóng như vậy là muốn bỏng ch ta à?”
04.
Ta vội vàng quỳ trên mặt đất, thử lại nhiệt độ nước nhưng rõ ràng nước không hề nóng.
Ta biết nàng ta cố ý làm vậy.
Quả nhiên, sau khi thấy ta khúm núm quỳ xuống cầu xin tha thứ, nàng ta mới lòng gật đầu:
“Ừm đúng rồi, vậy mới là muội muội ngoan ngoãn của ta”.
“Ngươi sinh ra đã là mệnh nô tài, còn ta mới là phượng hoàng cao quý! Ngày hoàng thượng gặp ta, chính là lúc ta đến gần ngôi vị hoàng hậu hơn.”
“Tốt nhất ngươi nên hiểu rõ hiện thực đi, không phải đồ của mình thì đừng nên mơ tưởng.”
“Đã hiểu chưa?”
Ta giả bộ run rẩy sợ hãi, kéo ống tay áo cầu xin nàng ta tha mạng cho mình.
Thấy đầu ta chảy đầy máu, lúc này Thẩm Nguyệt Nhu mới cho phép ta trang điểm cho nàng ta. Nhìn Thẩm Nguyệt Nhu đang chìm đắm trong niềm vui sướng, ta lặng lẽ bỏ thêm chút bột hoa quế vào trong thùng tắm của nàng ta.
Hai canh giờ sau, nhìn trưởng tỷ mặc chiếc cung trang màu đỏ lựu, ta cung kính cài trâm hoa hồng nạm vàng cho nàng ta:
“Với dung mạo tuyệt sắc của tỷ tỷ, thì chắc chắn có thể chiếm trọn trái tim của hoàng thượng.”
Nhưng đêm đó, trưởng tỷ Thẩm Nguyệt Nhu đã bị hoàng thượng đuổi về Cung.
05.
“Rốt cuộc là tiện nhân nào hại ta?!”
Thẩm Nguyệt Nhu vừa trở về liền điên cuồng đập nát các loại ngọc bích, toàn bộ Dực Khôn cung lập tức biến thành một đống hỗn loạn.
Nhìn những mảnh vỡ của chén trà rơi đầy đất và vết mẩn đỏ dày đặc trên người Thẩm Nguyệt Nhu, ta nhanh chóng đi đến ngăn nàng ta lại.
Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người lui ra, rồi lại nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mai rối bời của nàng ta:
"Hậu cung nhiều phi tần, mà tỷ tỷ lại khuynh thành, chắc chắn các nàng rất ghen tị với vẻ đẹp của tỷ nên mới nghĩ cách hại người!"
"Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, tỷ tỷ vừa chuẩn bị được thị tẩm thì lại đột nhiên nổi mẩn đỏ?"
"Theo Nguyệt Uyển thì tỷ tỷ nhất định phải tra thật kỹ! Hơn nữa tỷ tỷ lại là người mới trong hậu cung, ai biết được bên trong có tay chân của người nào không?"
“Ý ta là tỷ tỷ cần phải tính toán kế sách thật chu toàn."
Nàng ta thấy ta mở miệng, đang định tát ta một cái thật mạnh.
Nhưng nghe xong lời ta nói, nàng ta lại trừng mắt nhìn ta rồi rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, trước mặt Thẩm Nguyệt Nhu ta luôn an phận, bình thường còn không cả dám nói chuyện lớn tiếng chứ đừng nói đến việc nghĩ cách làm hại nàng ta.
Mà vì phụ thân có công với tiền triều nên vừa vào cung Thẩm Nguyệt Nhu đã được làm Nhu quý phi.
Không biết trong chốn hậu cung này có bao nhiêu người ghen tị với nàng ta đâu.
Nghĩ đến đây, nàng ta rút trâm phượng hoàng tinh xảo trên búi tóc xuống, nhẹ nhàng cài lên đầu ta:
"Ngươi suy nghĩ rất thấu đáo, điều ngươi nói cũng không phải không có lý. Vào đúng ngày đầu tiên bản cung thị tẩm mà lại gặp phải chuyện bực mình này."
"Tra! Phải điều tra kỹ lưỡng cho bổn cung!"
Thấy ta nhận mệnh lui xuống, sắc mặt nàng ta chợt thay đổi, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Thẩm Nguyệt Uyển, bình thường ngươi không dám nói một lời, sao hôm nay lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy?"
"Chẳng lẽ là ngươi?"
06.
Thân thể ta chợt cứng đờ.
Một giây sau, ta vội vàng quỳ trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ:
"Tỷ tỷ nói như vậy khiến Nguyệt Uyển rất đau lòng. Là tỷ tỷ thiện tâm, coi muội muội như người thân. Nếu không nhờ tỷ tỷ bảo vệ thì ta đã sớm mất mạng rồi."
"Nguyệt Uyển rất thương tỷ tỷ! Vừa chuẩn bị được thị tẩm thì lại bị người rắp tâm hãm hại, sau này ở trong cung người nhất định phải cẩn thận."
"Đương nhiên, Nguyệt Uyển cũng có chút tâm tư của mình. Nguyệt Uyển chỉ biết nhất định phải che chở cho tỷ tỷ, chỉ khi tỷ tỷ vinh hoa phú quý thì muội muội mới có thể hưởng chút phúc."
Thấy ta nói năng thành khẩn, lại muốn nàng ta hưởng vinh hoa phú quý, những nghi ngờ của nàng ta mới biến mất một chút.
Đúng vậy, từ nhỏ ta đã là nửa nha hoàn của nàng ta, dù nàng ta có đánh mắng cỡ nào ta cũng không thể đánh trả được.
Trong mắt Thẩm Nguyệt Nhu, ta không những không dám trái lời mà còn không dám hãm hại nàng ta.
Hơn nữa ta đã theo Thẩm Nguyệt Nhu vào Cung, nên hiện tại nàng ta là người duy nhất trong Cung ta có thể dựa vào.
Vậy nên nghe xong lí do của ta, Thẩm Nguyệt Nhu liền hừ lạnh một tiếng, bảo ta đi mời thái y:
"Cũng đúng, dù sao ngươi cũng không dám."
"Nhanh đến Thái Y Viện, mời thái y giỏi nhất đến cho bản cung!"
Ta cười giả tạo rồi vội vã đến Thái Y Viện.
07.
Liên tục hơn mười ngày, vết mẩn đỏ trên người trưởng tỷ Thẩm Nguyệt Nhu vẫn không biến mất.
Ngay cả người đứng đầu Thái Y Viện đến khám mấy lần, cũng chỉ chẩn đoán là dị ứng hoa cỏ, vừa mới vào Cung nên chưa thích nghi được với khí hậu.
Bởi vì trong Cung có rất nhiều hoa cỏ nên thái y không thể xác định cụ thể được đó là loại nào.
Chỉ có thể chẩn đoán là dị ứng hoa cỏ rồi kê đơn thuốc cho nàng ta.
Ngoài ra còn nhắc Dực Khôn cung nên đóng kỹ cửa sổ, cố gắng không tiếp xúc với hoa cỏ cây cối bên ngoài.
Nhưng nếu ngày nào cũng tắm trong thứ khiến mình dị ứng thì uống nhiều thuốc hơn có ích gì sao?
Ta mỉm cười nhìn bột hoa quế đang được giấu dưới bếp lò trong phòng bếp nhỏ.
Đúng vậy, cả ta và Thẩm Nguyệt Nhu đều dị ứng với hoa quế.
Đặc biệt là Thẩm Nguyệt Nhu, làn da của nàng ta chỉ cần tiếp xúc với bột hoa quế một chút thì trên người sẽ nổi rất nhiều mẩn đỏ.
Vì vậy, sau khi sống lại ta đã nhân lúc không ai chú ý mà lén chạy đến Ngự Hoa Viên.
Ta cầm vải rách hái chút hoa quế rồi nghiền nát thành bột phấn. Sau đó len lén trộn chúng vào trong bồn tắm của Thẩm Nguyệt Nhu.
Bởi vì ta là cung nữ thiếp thân của Thẩm Nguyệt Nhu, nên khi ta chuẩn bị nước nóng cho nàng ta sẽ không bị ai nghi ngờ.
Thế nên tới bây giờ, vết mẩn đỏ trên người Thẩm Nguyệt Nhu không những không biến mất mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Cho dù đi thỉnh an hoàng hậu, nàng ta cũng phải che mặt lại.
Nhưng vừa tới cung hoàng hậu, Thẩm Nguyệt Nhu đã bị Hi tần và các cung phi khác châm biếm, chế nhạo.
08.
“Ôi, bổn cung còn tưởng Nhu quý phi là mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào!"
"Vậy mà lần đầu tiên đi thỉnh an lại che mặt! Sao, ngươi lo lắng dung nhan của mình không còn sẽ dọa mấy tỷ muội chúng ta à?"
Vết mẩn đỏ của Thẩm Nguyệt Nhu vẫn chưa tốt lên, bởi vậy chuyện thỉnh an đã bị trì hoãn rất lâu.
Nhìn Hi tần và mấy vị cung phi khác đang cười nghiêng ngả, trưởng tỷ Thẩm Nguyệt Nhu lập tức đen mặt:
"Hi tần to gan! Bản cung là quý phi, ngươi chỉ là một tiểu tần, ngươi dám cười nhạo bổn cung?"
"Bổn cung có được thị tẩm hay không, thì sớm muộn gì cũng sẽ là người được hoàng thượng sủng ái nhất, sao có thể đến lượt ngươi đánh giá?"
Nghe xong lời trưởng tỷ nói, Hi tần liếc mắt, chậm rãi uống trà:
“Ôi, vừa mới lên làm quý phi nương nương mà đã biết lấy quyền thế trấn áp người khác rồi."
"Muội muội cũng chỉ quan tâm tới vinh sủng của tỷ tỷ nên mới đùa với tỷ tỷ một chút, tỷ tỷ thật không biết đùa!"
"Hơn nữa, dạo này thân thể tỷ tỷ không khoẻ, không thích hợp để thị tẩm. Đúng là tiếc cho cái danh quý phi này.”
Nhìn hoàng hậu ung dung đi tới từ sau tấm bình phong, trong mắt Hi tần hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, lập tức mở miệng:
"Hôm nay muội muội lắm miệng, đúng là nên phạt."
"Nhưng tỷ tỷ cũng đừng quên, người trên đầu quả tim của hoàng thượng chỉ có hoàng hậu nương nương thôi!"
"Thiên hạ đều biết đế hậu cầm sắt hoà minh, dù chúng ta có được sủng ái thì cũng chỉ là phi thiếp mà thôi, sao dám so sánh với hoàng hậu nương nương?"
"Tham vọng của tỷ tỷ lớn thật, còn không thèm để hoàng hậu nương nương vào mắt!"
Nhu quý phi Thẩm Nguyệt Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng một giây sau hoàng hậu một thân minh hoàng đã đi vào trong điện.
Thế nhân đều biết, thuở nhỏ hoàng hậu đã vô cùng ái mộ hoàng thượng.
Nhưng sau khi hoàng hậu mất hoàng tử, liền bắt đầu buồn bực không vui.
Không chỉ khiến hoàng thượng ghét bỏ, mà còn khiến tinh thần kiệt quệ, cơ thể cũng nhanh chóng suy yếu.
Cũng giống như hôm nay, tuy hoàng hậu trang điểm với màu hồng đào tươi tắn.
Nhưng vẫn không thể che được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
Nhìn đám thiếu nữ xinh đẹp đang tranh giành tình nhân, hoàng hậu lộ vẻ không vui.
Nhất là khi nghe thấy Hi tần nói Thẩm Nguyệt Nhu còn không thèm để hoàng hậu nương nương vào mắt, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt Nhu càng thêm lạnh lẽo.
Thấy Thẩm Nguyệt Nhu che mặt, hoàng hậu chậm rãi mở miệng:
"Đã nửa tháng rồi, vết mẩn đỏ của muội muội vẫn chưa khỏi sao?"
Nghe được những lời này, hai mắt Thẩm Nguyệt Nhu đột nhiên đỏ bừng, tỏ ra đáng thương:
"Đa tạ nương nương quan tâm, có lẽ do thân thể thần thiếp yếu ớt, bị tà khí xâm nhập nên mới nóng giận quá mức."
"Vừa mới vào cung đã phát sinh chuyện như vậy, là thần thiếp phúc mỏng..."
Không đợi Thẩm Nguyệt Nhu nói hết lời, tiếng cười mỉa mai của Hi tần vang lên:
"Nếu ngươi phúc mỏng chứng tỏ không thích hợp với chốn thâm cung này. Mọi người đều nói phong thủy trong hoàng thành dưỡng người, nhưng Nhu quý phi lại hương tiêu ngọc giảm."
"Chậc chậc, nếu như là muội muội thì muội nhất định phải thành tâm lạy Bồ Tát, xem có phải mình đã làm chuyện trái gì trái với lương tâm, chọc cả người cả thần nổi giận không!"
Vừa dứt lời, Nhu quý phi Thẩm Nguyệt Nhu liền nhào tới, tát một cái thật mạnh vào Hi tần:
"Ngươi là cái thá gì?"
"Cho dù bổn cung có ra sao thì cũng là quý phi. Cho dù bản cung có phạm sai lầm gì thì cũng không đến lượt ngươi nói này nói nọ!"
Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Hi tần lập tức xuất hiện một dấu tay thật to.
Thấy trong mắt Thẩm Nguyệt Nhu tràn đầy hận ý, Hi tần che mặt khóc thảm thiết. Sau đó quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, cầu hoàng hậu làm chủ.
Đúng vậy, vì lời tiên đoán Thẩm Nguyệt Nhu được làm hoàng hậu nên khi nàng ta còn ở phủ mẫu thân vẫn luôn chiều chuộng nàng ta.
Tuy từ nhỏ Thẩm Nguyệt Nhu không đánh thì cũng mắng ta, nhưng ta chưa bao giờ chống đối. Vì vậy tính tình nàng ta ngày càng kiêu căng.
Vì vậy khi đối mặt với chiêu khích tướng của Hi tần, Thẩm Minh Nhu đã nhanh chóng lộ ra sự hung tàn của mình.
Hoàng hậu nhìn Thẩm Nguyệt Nhu đang giương nanh múa vuốt trước mặt mình, lập tức lạnh lùng:
"Hi tần và Nhu quý phi không có phép tắc, đường đường là cung phi, làm vậy còn ra thể thống gì?"
"Truyền ý chỉ của bản cung, phạt Hi tần và Nhu quý phi quỳ hai canh giờ ở ngoài cung, phạt bổng lộc nửa năm."
"Lui xuống hết đi!"
09.
Vì vậy cả Hi tần và Nhu quý phi đều phải quỳ ở bên ngoài.
Phụ thân của Hi tần là kẻ thù chính trị tiền triều của phụ thân bọn ta. Vậy nên, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nhục nhã Thẩm Nguyệt Nhu.
Trước khi vào Cung, hai người họ đã như nước với lửa, luôn luôn đối đầu nhau.
Nên bây giờ bị phạt, nàng ta cũng biết cách khiến Thẩm Nguyệt Nhu cảm thấy khó chịu.
Ví dụ như lúc này, đôi mắt hạnh quyến rũ của Hi tần nhìn ta, rồi lại nhìn Thẩm Nguyệt Nhu.
Lập tức bật cười:
"Ai ôi! Nhu quý phi, gương mặt của nha hoàn đeo mạng che phía sau ngươi trông rất giống ngươi nha!"
"Hay là ngươi để nàng ta thừa nhận ân sủng thay ngươi cũng được. Đường đường là Nhu quý phi vậy mà vẫn còn trinh tiết, ai nghe được khéo lại cười đến rụng răng mất!"
Nghe xong lời Hi tần nói, ánh mắt Thẩm Nguyệt Nhu lập tức tối sầm lại.
Đêm đó, khuôn mặt nàng ta u ám, trong mắt hiện lên một chút sát ý.
Một giây sau, hộ giáp hoàng kim sắc bén của nàng ta lướt qua mặt ta, khiến mặt ta lại có thêm vài vết máu:
"Hay cho tên nô tì nhà ngươi..."
"Nói! Ngươi có từng mơ tưởng đến hoàng thượng chưa?"
10.
Thấy nàng ta đang cố gắng che giấu sự tức giận trên mặt, ta vội vàng quỳ xuống với vẻ mặt hoảng sợ:
"Cầu xin tỷ tỷ đừng gi Nguyệt Uyển! Nguyệt Uyển nào dám mơ tưởng đến thân thể quý giá hoàng thượng?"
"Hơn nữa muội cũng không có cơ hội, mà cho dù có cơ hội muội muội cũng không dám. Mong ước cả đời Nguyệt Uyển chỉ là ấm no đến già thôi."
"Có thể hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ là phúc khí của Nguyệt Uyển. Nếu muội muội dám có chút vọng tưởng nào thì muội tình nguyện đập đầu mà ch!"
Thấy lời ta nói chân thành, lại chưa hết câu đã muốn đâm đầu vào cột, Thẩm Nguyệt Nhu liền kéo ta lại:
"Chỉ là lời nói đùa mà thôi, sao muội muội lại coi là thật?"
"Nhưng có một việc, thật sự cần muội giúp ta một tay."
Nói xong, Thẩm Nguyệt Nhu ghé vào tai ta nói nhỏ vài câu.
Nghe xong, ta lập tức trừng mắt kinh hãi, liên tục lắc đầu:
"Tỷ tỷ, đây là tội khi quân!"
"Nguyệt Uyển không dám. Nếu bị phát hiện thì Nguyệt Uyển khó mà giữ được tính mạng, cầu tỷ tỷ tha cho Nguyệt Uyển."
Thấy ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu cầu xin nàng ta thu hồi mệnh lệnh đã ban, trưởng tỷ liền cười hài lòng:
"Muội muội đừng lo lắng, ngươi và ta là vốn là song sinh, dung mạo cũng tương tự nhau."
"Ngươi không nói, ta không nói thì ai phát hiện ra?"
"Hơn nữa, ngươi bằng lòng nhìn tỷ tỷ của ngươi bị hoàng thượng ghét bỏ, ch già trong Cung sao?"
Nhìn những giọt nước mắt của nàng ta, cuối cùng ta bất đắc dĩ gật đầu.
Sau một hồi thảo luận, ta liền lui ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, ta đã vui vẻ cười.
Thẩm Nguyệt Nhu à Thẩm Nguyệt Nhu, ta còn đang lo làm sao để ngươi thân bại danh liệt, mất hết vinh hoa phú quý. Nhưng vừa hay ngươi lại tự tìm tới.
Có cơ hội tốt như vậy, sao ta có thể bỏ qua được?
Chỉ sợ sau đêm nay, ngươi sẽ không thể quay về nữa.
11.
Vài ngày sau, tin tức Nhu quý phi khiêu vũ cùng bướm ở ngự hoa viên, được hoàng thượng sủng hạnh lập tức truyền khắp lục cung.
Hoàng thượng không chỉ vui mừng khi thấy Nhu quý phi, mà còn cho Nhu quý phi bầu bạn cùng mình bảy ngày liên tiếp.
Nghe nói cứ nửa đêm, hoàng thượng đều sẽ ở gọi người mang nước vào Cần Chính điện vài lần. Bảy ngày sau, khi ta vừa trở lại Dực Khôn cung liền bị cung nhân đá mạnh vào đầu gối.
Ta không kịp né tránh, chỉ có thể đau đớn quỳ trên đất.
Đập vào mắt ta là cảnh tượng trưởng tỷ mặc cung trang đỏ rực ngồi trên giường quý phi.
Bảy ngày trôi qua, nàng ta vẫn phải che mặt như cũ.
Nhìn thấy vết mẩn đỏ trên mặt nàng ta không những không biến mất mà ngày càng nghiêm trọng thêm, ta lặng lẽ liếc nhìn hương An Tức đang cháy.
Ngay giây sau, một cái ngọc điêu bay thẳng về phía ta:
"Tiện nhân!"
"Ngươi ở Cần Chính điện của hoàng thượng liên tiếp bảy ngày, mà còn dám nói không vọng tưởng đến hoàng thượng?"
"Là bổn cung sơ suất, đáng lẽ bổn cung không nên để ngươi thị tẩm thay. Nếu không con hồ ly ngươi cũng sẽ không có cơ hội để mê hoặc hoàng thượng!"
Thấy ngọc điêu sắp đập thẳng vào mặt mình, ta vội vàng né tránh.
Nếu ta chậm một khắc, chỉ sợ gương mặt này sẽ huyết nhục mơ hồ.
Thấy nàng ta tức giận đỏ bừng mặt, ta vội vàng giả vờ sợ hãi, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống:
"Tỷ tỷ nói như vậy là nghi oan cho muội muội rồi."
"Muội muội làm vậy là vì muốn tốt cho tỷ tỷ, chưa từng có chút tư tâm nào."
"Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên, Hi tần bức ép tỷ tỷ như thế nào, nếu tỷ tỷ không dùng biện pháp này, chỉ sợ hoàng thượng sẽ nhanh chóng quên tỷ tỷ, đến lúc đó Dực Khôn cung có khác gì lãnh cung."
"Vì để tỷ tỷ có thể ngồi vững vị trí quý phi này, muội muội mới phải làm như vậy. Nếu Nguyệt Uyển có chút tư tâm nào thì đã trực tiếp đoạt lấy cái danh quý phi của tỷ rồi, cần gì phải làm trâu làm ngựa cho tỷ tỷ nữa?"
Nghe xong lời của ta, lúc này nàng ta mới cười lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh ta tiến lên, nắm chặt tay ta:
"Muội muội nói rất đúng, là tỷ tỷ tự rối loạn trận tuyến."
"Chỉ là, bất kể muội muội có hưởng phúc thay tỷ tỷ như thế nào thì đều phải nhớ đến Vệ thị đang ở Thẩm gia."
"Nhớ kỹ, không phải của mình thì đừng mơ tưởng."
12.
Đúng vậy, ta đã thị tẩm thay Thẩm Nguyệt Nhu. Vì việc củng cố vinh sủng của quý phi, Hi tần đã chế giễu Thẩm Nguyệt Nhu một hồi, nhưng lại tình cờ bị nàng ta nghe thấy.
Dù Thẩm Nguyệt Nhu không muốn, nhưng nàng ta cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Ngay khi vừa vào Cung, trưởng tỷ đã được phong làm quý phi, nên lòng tự tôn của nàng ta cũng ngày càng cao.
Hơn nữa hậu cung cũng toàn là mỹ nhân, thời gian trước sứ thần Tây Vực còn tiến cống rất nhiều mỹ nữ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng bao lâu nữa, hoàng thượng sẽ lãng quên trong hậu cung còn có một người tên Thẩm Nguyệt Nhu. Cho dù phân vị của nàng ta là quý phi.
Dù sao phụ thân cũng đã già, chuyện triều đình cũng đành lực bất tòng tâm.
Nếu phụ thân hồi hưu, không có cái danh trưởng nữ của Định quốc công thì vị trí quý phi của nàng ta sẽ chỉ là một cái vỏ rỗng.
Vì vậy, nhìn khuôn mặt giống hệt nàng ta của ta, Thẩm Nguyệt Nhu lại bắt đầu suy tư.
Đây là điều mà ta cầu còn không được.
Nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của nàng ta, ta mỉm cười khiêm nhường.
Đúng vậy, hiện tại Vệ thị chính là điểm yếu của ta.
Nếu không có bà ấy, e rằng ta đã ch từ lâu rồi .
Cuộc sống của ta ở Thẩm gia quả thật cũng không dễ dàng.
Mẫu thân và trưởng tỷ luôn coi ta là kẻ xui xẻo. Mỗi khi thấy ta họ không chỉ tùy ý đánh mắng, mà còn nhắc nhở hạ nhân, ta cũng là nửa nô tài của Thẩm gia, có thể mặc bọn họ sai khiến.
Vì vậy, từ nhỏ đến lớn ta không chỉ là nô tài của mẫu thân trưởng tỷ, mà còn là nô tài của mấy hạ nhân to gan.
Một ngày mùa đông, mấy nô tài dưới sự bày mưu tính kế của Thẩm Nguyệt Nhu, đã cố ý để ta xuống sông băng tìm túi thơm. Đêm đó ta liền sốt cao.
Nghe người ta nói, đêm đó toàn thân ta nóng bỏng, thiếu chút nữa không qua được.
Là Vệ thị đã liều lĩnh lao vào viện của phụ thân ta.
Bất chấp kinh động đến phụ thân và những triều thần khác đang trò chuyện, cũng phải cố cầu xin một thang thuốc hạ sốt cho ta.
Sau này mẫu thân còn cố tình nghĩ ra lí do để hành hạ Vệ thị. Mẫu thân lấy cớ bà ấy làm mất cây trâm cài đầu, nên đã đánh gãy một chân bà ấy.
Nhưng Vệ thị cũng không vì vậy mà giận chó đánh mèo với ta, trái lại còn coi ta như nữ nhi ruột mà chăm sóc tận tình.
Nếu không có bà ấy, có lẽ ta đã ch từ lâu rồi.
Chính vì thấy ta quý trọng Vệ thị, nên hai mẫu tử họ mới lấy tính mạng của Vệ thị ra uy hiếp ta, muốn ta nghe lời làm việc cho bọn họ.
Nghĩ tới đây, ta không khỏi nắm chặt tay, âm thầm thề.
Sau khi trọng sinh, ta không chỉ muốn lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình, mà còn phải cứu được Vệ thị!
Bà ấy, mới là mẫu thân của Thẩm Nguyệt Uyển ta!
13.
Nghĩ đến đây, ta lặng lẽ nói mấy câu với tâm phúc.
Nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, ta lại nhớ tới sự dịu dàng, săn sóc của mẫu thân Vệ thị khi chăm sóc ta.
Vài ngày sau, vết mẩn đỏ của Thẩm Nguyệt Nhu cũng đỡ hơn nhiều.
Ba ngày sau, chính là tiệc sinh thần của thái hậu.
Đáng lẽ Thẩm Nguyệt Nhu sẽ đích thân đi dự, nhưng một ngày trước tiệc sinh thần, trên người nàng ta lại bắt đầu nổi lên rất nhiều vết mẩn đỏ.
Thấy nàng ta gãi đến mức huyết nhục mơ hồ, đáy mắt ta thoáng hiện lên ý cười.
Trưởng tỷ ta vẫn không thể thị tẩm. Vì vậy để tránh tai mắt của người khác, nàng ta chỉ có thể đóng giả ta rồi trốn ở phòng dành cho hạ nhân.
Ta biết, Thẩm Nguyệt Nhu chán ghét việc ta nhận mọi ân sủng của hoàng thượng thay nàng ta.
Ghét việc bản thân cả ngày phải trốn trong góc tối, trong khi ta lại được mọi người kính sợ.
Lúc này, trên mặt nàng ta nổi đầy mẩn đỏ, lạnh lùng nhìn ta:
"Muội muội làm Nhu quý phi lâu vậy rồi, có phải đã đến lúc trả vị trí này cho chủ nhân của nó không."
Nghe những gì nàng ta nói, ta như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, khiến ta không nhịn được mà bật cười:
“Ôi, muội muội tốt của ta, ngươi đúng là quý nhân hay quên."
"Hình như ngươi quên rằng ta mới là trưởng nữ duy nhất của Thẩm gia, Thẩm Nguyệt Nhu." "Hơn nữa, bây giờ ta là Nhu quý phi do thánh thượng thân phong."
Nghe đến đó, Thẩm Nguyệt Nhu cuối cùng mới hiểu rõ mọi chuyện.
Đôi mắt đỏ như máu của trưởng tỷ mở to, cứ như người đứng trước mặt nàng ta không phải người, mà là quỷ.
Lúc này, nàng ta hung dữ nhìn chằm chằm ta, hận không thể xé ta làm đôi:
"Ngươi dám gạt ta!"
"Ngươi giả vờ suy nghĩ cho ta, nhưng thực ra là muốn đoạt vị trí quý phi của ta!"
"Thẩm Nguyệt Uyển, con tiện nhân này, ta phải gi ngươi!"
Nhìn khuôn mặt đầy mẩn đỏ, tiếng gào thét hung ác và bàn tay giơ lên muốn đánh ta của Thẩm Nguyệt Nhu.
Ta liền vung tay cho nàng ta một cái tát.
Nàng ta che mặt, khó tin nhìn ta:
"Ngươi đánh ta, ngươi vậy mà lại dám đánh ta?!"
Ta lại tát nàng ta một cái nữa, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Nguyệt Nhu, ta cười đến toàn thân run rẩy:
“Ta thích đánh thì đánh, chẳng lẽ đánh ngươi còn phải chọn ngày à?"
"Hơn nữa với cái bộ dạng vô dụng này của tỷ tỷ, thì làm được gì! Việc thị tẩm hệ trọng này, vẫn nên để muội muội làm cho."
“Ôi, xem ta đang nói gì này! Rõ ràng ta mới là trưởng nữ Thẩm gia, sao lại gọi ngươi là tỷ tỷ?"
"Vốn định giữ ngươi lại thêm mấy ngày, ai ngờ ngươi lại không hiểu chuyện như vậy. Thôi thì trói ngươi vứt vào phòng củi để ngươi suy nghĩ lại vậy."
Mấy hạ nhân lập tức bịt miệng Thẩm Nguyệt Nhu, trói nàng ta lại rồi nhốt vào phòng củi.
Thẩm Nguyệt Nhu, ngươi yên tâm, tạm thời ta sẽ không để ngươi ch.
Bởi vì, ta muốn ngươi phải sống không bằng ch!
14.
Chẳng mấy chốc đã đến đại thọ sáu mươi của thái hậu.
Có rất nhiều phi tần tham gia thọ yến, ai cũng mặc những bộ trang phục lộng lẫy, trang dung thì xinh đẹp.
Thái hậu cũng rất vui vẻ khi thấy bọn họ dâng lên những vật chúc thọ quý giá, dâng lên những lời chúc thọ phúc lộc song toàn
Đương kim hoàng thượng thì lấy hiếu trị thiên hạ.
Vì vậy để có được sự coi trọng của thái hậu, được hoàng thượng chú ý tới nên một đám hậu phi đều rất cố gắng.
Lệnh phi dựa vào khả năng ca múa đã tự nghĩ ra ca vũ "Thọ Bỉ Nam Sơn", ca vũ đẹp động lòng người ấy đã được thái hậu khen ngợi không ngớt. Ỷ quý nhân giỏi thư pháp nên đã viết một bức "Nam sơn khả bình hải khả kiệt, cao đường hoan lạc vô cùng niên" khiến thái hậu vô cùng vui mừng.
Vân quý nhân giỏi về âm luật thì đánh một khúc cầm sáo ca ngợi nhân đức và trí tuệ của thái hậu, cuối cùng còn được hoàng thượng phong phi.
Lúc này, trên Kim Loan điện vang lên tiếng sáo trúc và tiếng kim bôi chạm vào nhau. Bầu không khí ở đây có thể nói là rất náo nhiệt và êm ấm.
Thái hậu nương nương mặc cung trang minh hoàng rực rỡ, vẻ mặt hiền từ nhìn các vị hậu phi.
Sau khi kết thúc khúc nhạc, ta liền dâng Đông Hải dạ minh châu quý giá cho thái hậu.
Nhìn sự kinh ngạc trong mắt đám phi tần hậu cung, ta mỉm cười, bình tĩnh nói:
"Thái hậu nương nương, đây là chí bảo phụ thân đặc biệt tìm được nhân ngày sinh thần của thái hậu. Hai viên Đông Hải dạ minh châu này có thể giúp ngọc thể ấm lên, mỗi ngày trước khi ngủ cầm trong lòng bàn tay còn có thể dưỡng người."
"Tài văn chương của thần thiếp không bằng chư vị tỷ muội, nhưng thần thiếp thật sự biết ơn ân đức của thái hậu. Vậy nên thiếp nguyện làm một bài thơ, chỉ mong thái hậu nương nương không trách phạt."
Thấy thái hậu từ ái gật đầu, hai tay ta dâng dạ minh châu lên, chậm rãi nói: "Tiên hậu lệ tư sáu mươi năm, thọ thần tiến đến cẩm tú gian.
"Tử Thần yến tiệc hoa chúc chiếu, thánh mẫu kim thanh tiếu ngữ truyền.
"Cầm sắt hoà minh tề tấu nhạc, quần phi ca múa chúc thọ nhan.
"Thọ Bỉ Nam Sơn thường vĩnh tại, phúc cùng Đông Hải tuế tuế an."
Sau khi kết thúc, thái hậu hài lòng gật đầu, liên tục khen ta là tài nữ.
Thái hậu nhìn hai viên dạ minh châu trắng noãn không tỳ vết, ôn nhuận như ngọc này, liền ban thưởng một viên cho hoàng hậu sắc mặt tái nhợt:
"Hoàng hậu, phượng thể của ngươi luôn không ổn, nếu dạ minh châu này có thể dưỡng người, vậy thì ai gia tặng ngươi một viên."
"Ngươi mau cầm nó xem có đúng như lời Nhu quý phi nói không, đặt vào tay có thể làm cho ngọc thể ấm lên đấy!"
Nghe xong, ta và tất cả mọi người cùng nở nụ cười.
Nhưng kỳ lạ là hôm nay Hi tần lại rất yên tĩnh.
Không đợi ta kịp suy nghĩ, hoàng hậu liền cầm lấy một viên trong đó, mỉm cười cảm tạ thánh ân của thái hậu.
Nhưng hoàng hậu vừa cầm lấy dạ minh châu đã hoảng sợ ném nó vào hộp báu:
"Dạ minh châu này có vấn đề!"
Trên tay của hoàng hậu đột nhiên xuất hiện một chấm đen.
Mà trên dạ minh châu lại xuất hiện một giọt máu, hình như là máu và nước mắt của con người.
Trong lúc kinh ngạc, không biết ai hô một tiếng "Có thích khách".
Kim Loan điện vốn đang yên bình đột nhiên rơi vào sự hỗn loạn kinh hoảng.
15.
Lúc này Hi tần nở một nụ cười nhạt rồi chăm chú nhìn ta. Mà phía sau nàng ta, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cung nữ đeo mạng che mặt.
Cung nữ kia được trang điểm rất xấu, nhưng nhìn đôi mắt và lông mày giống hệt ta của cung nữ này, ta chợt cảm thấy không ổn.
Thẩm Nguyệt Nhu?! Sao nàng ta lại ở chỗ này? Nữ tử giả trang làm cung nữ đắc ý trừng mắt nhìn ta, sau đó chậm rãi nói:
"Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu nương nương, nô tỳ từng nghe nói dạ minh châu chính là hóa thân của Thải Phượng Minh Mục."
"Đã là Thải Phượng Minh Mục thì chắc chắn là điềm lành. Nhưng hôm nay lại vô cớ xuất hiện máu, e rằng người tặng quà đã cố ý nguyền rủa."
"Hơn nữa, ngay khi tiếp xúc với dạ minh châu, trên tay hoàng hậu nương nương cũng xuất hiện chấm đen!"
"Chỉ sợ là có người hạ độc!"
Nghe xong lời của nàng ta, trong đám người lập tức có tiếng xì xào bàn tán.
Lúc này, Hi tần vội vàng nói: "Ngay cả tỳ nữ của bản cung cũng biết chuyện này, chẳng lẽ Nhu quý phi lại không biết?"
"Hơn nữa đang trong thọ yến của thái hậu mà Nhu quý phi lại cả gan làm loạn, lấy thánh danh của thái hậu ra đùa giỡn."
"Nếu vết máu này dính vào thánh thể của thái hậu, chất độc làm tổn thương đến phượng thể vạn kim của thái hậu thì dù Nhu quý phi có mấy cái đầu, e rằng cũng không đủ chém!"
Nghe đến đó, trên khuôn mặt vốn hiền lành của thái hậu xuất hiện một chút u ám.
Vẻ giận dữ của hoàng thượng hiện rõ trên mặt, hắn nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng.
Sau đó liền cầm hộp báu có chứa dạ minh châu lên, ném tới trước mặt ta: "Nhu quý phi! Dạ minh châu này do chính tay ngươi dâng lên. Bây giờ lại xảy ra vấn đề trong tay ngươi thì tất nhiên là lỗi của ngươi!"
Ta quỳ trên mặt đất, cố gắng nghĩ ra đối sách, chợt một viên dạ minh châu lăn đến trước mặt ta.
Nhìn dạ minh châu đã sớm bị người ta động tay động chân, mà nơi bị hoàng hậu chạm vào còn rơi xuống một chút huỳnh quang.
Trong phút chốc, có gì đó loé lên trong đầu ta. Ta hiểu rồi!
Ngay giây sau, ta liền quỳ trên mặt đất:
"Hoàng thượng minh giám! Đôi dạ minh châu này là giả!"
"Dạ minh châu thật đã sớm bị kẻ chủ mưu đứng sau tráo đổi rồi!"
16.
Nghe đến đó, trên mặt Hi tần lập tức lộ ra chút kinh ngạc.
Đúng vậy, không ai biết, người thích dạ minh châu.
Không chỉ có thái hậu, mà còn có cả nàng ta.
Tối hôm trước, nàng ta đã đến khố phòng để kiểm tra lại dạ minh châu trong hộp báu.
Vừa nhìn thấy dạ minh châu, nàng ta đã yêu thích không buông tay.
Hai viên Đông Hải dạ minh châu to tròn, dưới bóng đêm hiện ra một chút ánh sáng hồng nhạt và một ánh trăng hình lưỡi liềm. Hai viên dạ minh châu ấy đẹp đến động lòng người.
Nàng ta ngây người chăm chú nhìn nó.
Vì vậy, khi ta tỉnh táo lại, nàng ta mới nhận ra mình đã tỉ mỉ quan sát nó suốt hai tiếng rưỡi.
Cũng chính vì thế mà hoa văn trên hai viên dạ minh châu, đã sớm khắc sâu trong tâm trí nàng ta.
Mà hiện tại hai viên dạ minh châu trước mặt ta tuy rất giống, nhưng hoa văn phía trên lại hoàn toàn khác.
Nhìn Hi tần đang cố tỏ ra bình tĩnh và Thẩm Nguyệt Nhu đang rơi vào sự hoảng loạn, ta nhẹ nhàng nói:
"Khởi bẩm hoàng và thượng thái hậu, trân bảo này đã được phụ thân thần thiếp tìm suốt một năm trời, rất vất vả mới kiếm được."
"Phụ thân vô cùng cảm động trước tấm lòng nhân hiếu của thánh thượng, biết thái hậu vui vẻ thì hoàng thượng cũng vui theo nên mới dâng trân bảo hiếm có này lên."
"Với hoa văn và chất liệu của trân bảo kia, thần thiếp chắc chắn nó không phải hai viên dạ minh châu hôm nay. Vì vậy, thần thiếp thỉnh cầu thánh thượng nghiêm tra, để không uổng công tấm lòng chân thành của trung thần đối với hoàng thượng và thái hậu!" "Hơn nữa dạ minh châu có thể làm ngọc thể ấm lên, là vật dưỡng người cực tốt với nữ nhân. Vậy nên thần thiếp đoán chắc đã có người lén đổi dạ minh châu, chứ sẽ không đành lòng vứt bỏ bảo vật này."
Nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Hi tần, ta nở một nụ cười, sau đó bình tĩnh mở miệng:
"Hoàng thượng, chắc chắn chí bảo vẫn đang ở trong cung của tặc nhân!"
"Nếu Hi tần muội muội ngay thẳng không sợ điều gì, vậy bắt đầu tra từ cung của Hi tần có được không?"
Nghe xong lời của ta, vẻ mặt thái hậu thoáng trầm ngâm rồi gật đầu: "Đúng vậy hoàng đế, dám ra tay trong cung yến của ai gia, người lòng dạ hiểm độc như thế, nội tâm thật sự rất bẩn thỉu."
"Mặc kệ là hạ nhân hay là cung phi, nếu dám làm ra chuyện như vậy, chính là muốn đẩy Nhu quý phi vào chỗ chết. Chứng tỏ tâm tư rất ác độc."
"Nhưng ai gia cũng muốn biết rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám ra tay trước mắt ai gia!" "Tra! Bắt đầu từ cung của Hi tần! Phải tra thật kỹ!"
17.
Sau khi có mệnh lệnh của thái hậu và hoàng thượng, thái giám và cung nữ hành động rất nhanh.
Để tránh cho tặc nhân lợi dụng cơ hội này nên thái hậu lại ra lệnh.
Tất cả mọi người đều không được phép rời khỏi đại điện.
Nhưng chỉ mới nửa nén hương, hạ nhân đã tìm được viên dạ minh châu mà phụ thân ta tiến cống ở Trọng Hoa cung của Hi tần.
Trớ trêu thay nàng ta không chỉ không ném dạ minh châu mà còn cho vào hộp gấm rồi giấu ở dưới giường.
Vừa nhìn thấy viên dạ minh châu mượt mà đầy đặn này, thái hậu đã vô cùng yêu thích nó, liên tục khen ngợi;
“Đây là lần đầu tiên ai gia nhìn thấy dạ minh châu to tròn như vậy."
"Nhu quý phi, phụ thân ngươi có lòng rồi."
Thái hậu nắm tay ta, trong mắt tràn đầy vui mừng:
"Cũng may ngươi thông minh, phát hiện được điểm khác biệt của minh châu giả và thật. Nếu không hôm nay không chỉ oan uổng cho ngươi mà còn khiến ta vô tình dung túng cho thói hại người trong hậu cung."
Lúc này, Hi tần lảo đảo quỳ trên mặt đất, kéo tay áo hoàng thượng không chịu buông:
"Thần thiếp bị oan! Thần thiếp cũng không biết tại sao hạ lễ lại xuất hiện ở trong cung của thần thiếp? Cầu hoàng thượng minh giám!"
"Nhu quý phi miệng nói muốn lục soát Trọng Hoa cung của thần thiếp, nhưng chưa biết chừng nàng ta đã sớm nghĩ kế để hại thần thiếp rồi!"
"Cầu thái hậu và hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp!"
Nghe những lời nàng ta nói, thái hậu liền nhíu mày, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét:
"Ngươi nghĩ ai gia là kẻ ngốc à?!"
"Trong cung yến hôm nay, ngươi cứ nói bóng gió nhắm vào Nhu quý phi. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, ngươi định phủ nhận kiểu gì?"
Hoàng thượng thấy thế, lập tức sai người lôi Hi tần đi:
"Hi tần, tư đức của ngươi còn thiếu sót, ngày thường miệng lưỡi ngươi sắc bén thế nào cũng được, nhưng trong cung yến của mẫu hậu mà ngươi cũng dám làm bậy."
"Nếu trẫm không giết một người răn trăm người khác, thì sao có thể khiến tiền triều hậu cung tin phục? Làm sao có thể chấn chỉnh hậu cung?"
"Người đâu, giáng chức Hi tần thành thứ dân, đưa tới Thận Hành Ti. Nhất định phải tra hỏi nghiêm khắc cho ta!"
Nghe thấy bản thân phải vào Thận Hành Ti, lúc này Hi tần mới hoảng sợ nhận lỗi...
"Thần thiếp biết sai rồi!"
Vừa nói xong, nàng ta liền bị hạ nhân lôi đi.
Mà Thẩm Nguyệt Nhu trước đó vẫn quỳ ở một bên, chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
18.
Hi tần không chịu nổi hình phạt, đành phải nói ra một sự thật.
Chẳng hạn như để hãm hại ta, Thẩm Nguyệt Nhu đã nguyện ý liên thủ cùng Hi tần, thậm chí không ngại hãm hại phụ thân.
Đúng vậy, Hi tần đã bắt Thẩm Nguyệt Nhu sau này phải làm chứng phụ thân bọn ta tham ô nhận hối lộ.
Nhưng vì vị trí quý phi của mình, Thẩm Nguyệt Nhu đã bất chấp tất cả mà đồng ý.
Cho dù có phải dâng lên tính mạng của phụ thân và thanh danh của toàn bộ Thẩm gia.
Nghĩ đến đây, ta liền an bài mấy cung nữ thái giám giám sát giúp mình.
Nếu có cung nữ khả nghi nào đeo mạng che mặt thì phải nhanh chóng báo cáo với ta.
Vậy mà nửa tháng này, Thẩm Nguyệt Nhu cứ như đã biến mất khỏi nơi đây, mai danh ẩn tích.
Nhưng ta vẫn không dám lơ là, bởi vì ta hiểu rất rõ tính cách của nàng ta.
Bây giờ, nàng ta đã mất đi tất cả nên chắc chắn sẽ rất điên cuồng.
Mà điều ta phải làm chính là suy nghĩ đến mọi khả năng để bảo vệ bản thân thật tốt.
Ba ngày sau, nhận được mật thư của cung nữ, ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Vệ thị dưới sự giúp đỡ của ta, đã dần thoát khỏi nanh vuốt của mẫu thân ta.
Vì vậy, ta đã không còn điểm yếu nữa.
Việc bây giờ ta cần làm, chính là tìm được Thẩm Nguyệt Nhu.
Nhưng ta không ngờ chẳng lâu sau, tin đồn ta và thị vệ tư thông lại âm thầm xuất hiện.
19.
Sau buổi trưa, ta vừa uống trà đậu xanh hạt sen xong thì tiểu thái giám bên cạnh hoàng hậu liền mời ta đi một chuyến.
Hôm nay sau khi tỉnh dậy, ta đã cảm thấy rất bất an.
Hơn nữa, khi tiểu thái giám nhìn ta ánh mắt lại lảng tránh, không dám nhìn thẳng.
Ta biết, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.
Quả nhiên, vừa đi tới Phượng Tê cung của hoàng hậu.
Giọng nói sắc bén của hoàng hậu liền vang lên:
"Nhu quý phi to gan, dám tư thông thị vệ, làm loạn hậu cung!"
"Ngươi đã biết tội chưa?!"
20.
Nghe những lời này, ta liền biết Thẩm Nguyệt Nhu cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Ta bình tĩnh bái vạn phúc, sau đó uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
"Thần thiếp không hiểu nương nương đang nói gì."
"Chắc là có hiểu lầm gì đó chăng?"
Vừa dứt lời, giọng của một thị vệ say rượu vang lên.
Lúc này ta mới phát hiện, trong góc khuất sau tấm bình phong hình như còn một người nữa.
Nhìn thấy mặt hắn, ta lập tức nhận ra tên này chính là thị vệ đã tư thông với Thẩm Nguyệt Nhu ở kiếp trước.
Mà trên người hắn, đang buộc cái yếm màu hồng đào ta đã từng mặc qua.
Nhìn thấy hắn, ta lập tức bật cười.
Hoàng hậu thấy thế, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, lập tức không vui nói:
"Nhu quý phi, chuyện đã đến nước này, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, ngươi vẫn còn tâm trạng cười?"
"Ngươi có biết, phi tần tư thông là tội ch phải tru di cửu tộc không?!"
Lúc này, thị vệ kia nằm vật trên đất, sắc mặt ửng hồng, phát ra từng tiếng thở dốc.
Không chỉ vậy, hắn còn liên tục cuồng ngôn loạn ngữ "Nhu quý phi, ngươi là nữ nhân của ta".
Nhìn đôi mắt ngày càng mơ màng của thị vệ kia, ta nhanh chóng nhận ra hắn đã bị người hạ dược.
Thấy mọi người xì xào bàn tán, ta lập tức quỳ xuống, xin hoàng hậu đáp ứng một thỉnh cầu của ta.
Hoàng hậu lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng.
"Chuyện đã đến nước này, nếu Nhu quý phi không đưa ra được bằng chứng, sẽ không có ai bảo vệ được ngươi."
"Còn ngươi thỉnh cầu điều gì, ngươi cứ nói!"
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Kính xin hoàng hậu thông báo cho hoàng thượng."
"Sự trong sạch của thần thiếp hôm nay, đều phụ thuộc vào hoàng thượng."
21.
Nghe nói hoàng thượng vừa nghe thấy chuyện này, liền vội vã chạy đến từ Cần Chính điện.
Khi nghe thấy những lời mê sảng của thị vệ, ánh mắt hoàng thượng xuất hiện một chút nghi ngờ.
Thêm vào đó, cái yếm trên người thị vệ đúng là ở trong cung ta.
Thấy hoàng thượng dần mất sự tin tưởng với mình, ta lập tức đến bên cạnh hoàng thượng, dùng giọng mà chỉ hai chúng ta mới nghe thấy nói:
"Hoàng thượng chớ tức giận, thần thiếp có biện pháp tự chứng minh mình trong sạch..."
Ngay sau đó, hoàng thượng lạnh mặt hạ lệnh:
"Tuyên thái y, trẫm cũng muốn xem tên thị vệ này định gây ra sóng gió gì."
"Chờ thị vệ tỉnh rượu thì ném hắn vào Thận Hành Ti một canh giờ. Phải bắt hắn khai ra sự thật."
Nhưng chưa đến nửa canh giờ, thị vệ này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nghe nói vừa tới Thận Hành Ti, thậm chí còn chưa dùng tới hình phạt hắn đã sợ tới mức tè ra quần.
Mà khi hắn được đưa đến điện lần nữa, bên cạnh còn có thêm một người.
Thẩm Nguyệt Nhu.
22.
Đúng vậy, tên thị vệ vì vô cùng sợ hãi nên đã khai ra chỗ ẩn nấp của Thẩm Nguyệt Nhu.
Nàng ta khá khôn ngoan khi đã trốn vào vại nước bỏ hoang ở lãnh cung.
Thẩm Nguyệt Nhu vừa nhìn thấy hoàng thượng, liền quỳ xuống cầu xin hoàng thượng cứu mình.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của hoàng thượng, Thẩm Nguyệt Nhu lập tức vén mạng che mặt lên.
Nhìn khuôn mặt giống hệt ta, hoàng thượng và cả đám người ở đây đều sững sờ.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
"Đây là thứ muội song sinh của thần thiếp nên có dung mạo giống hệt thần thiếp. Nhưng vì từ khi sinh ra nàng ta đã phạm vào kiêng kị, nên mới trở thành nha hoàn hồi môn của thần thiếp."
"Người tư thông với tên với cẩu nô này, chính là nàng ta!"
Thẩm Nguyệt Nhu thấy ta nói vậy, liền xông lên hung dữ đẩy ta một cái:
"Cái thứ tiện tì nhà ngươi đúng là biết nói láo!"
"Ngươi chiếm lấy danh phận, địa vị, vinh hoa phú quý của ta, hại ta nổi mẩn đỏ khắp người không thể hầu hạ hoàng thượng. Ta hận ngươi đến tận xương tuỷ!"
"Nếu không phải ta cố gắng mua chuộc cung nhân, thì chắc sự thật này sẽ vĩnh viễn bị ngươi giấu đi rồi."
Sau đó, Thẩm Nguyệt Nhu khóc lóc kéo tay hoàng thượng, cầu hoàng thượng thương xót:
"Hoàng thượng, thần thiếp mới thật sự là Thẩm Nguyệt Nhu!"
"Nàng ta chính là Thẩm Nguyệt Uyển, là kẻ hèn không danh phận của Thẩm gia! Nàng ta là Thẩm Nguyệt Uyển! Chính nàng ta đã giả mạo thần thiếp!"
Ta nhìn Thẩm Nguyệt Nhu, rồi quay sang hỏi tên thị vệ một câu:
"Ngươi nói ngươi và Nhu quý phi có tư tình, vậy hôm nay bản cung hỏi ngươi, lưng của Nhu quý phi trông như thế nào?"
Nghe thấy ta hỏi, thị vệ lập tức bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, sau đó run rẩy trả lời:
"Lưng của Nhu quý phi tất nhiên là rất đẹp, láng mịn như ngọc, da trắng nõn nà." Sau khi nghe xong, ta mỉm cười:
"Có đúng là láng mịn như ngọc, da trắng nõn nà không?"
"Trên đó có nốt ruồi hay vết bớt nào không?"
Trên mặt hắn thoáng xuất hiện sự nghi ngờ, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu:
"Không có nốt ruồi nào, càng không có vết bớt, vô cùng láng mịn."
"Thật sao?" "Thật ạ. Nếu tiểu nhân nói dối, tiểu nhân nguyện bị thiên lôi đánh."
Thị vệ vừa dứt lời, hoàng thượng liền nhìn Thẩm Nguyệt Nhu với ánh mắt đầy chán ghét, rồi hất tay nàng ta ra.
Sau đó sai người kéo thị vệ đi, dùng côn đánh ch.
Thấy hoàng thượng sắp xử lý Thẩm Nguyệt Nhu, ta lập tức ngăn lại:
"Hoàng thượng, hiện giờ thần thiếp đã chứng minh mình trong sạch, nên mong hoàng thượng giao kẻ vong ân phụ nghĩa này cho thần thiếp xử lý."
Hoàng thượng gật đầu, rồi trực tiếp trở về Cần Chính điện.
Nhìn Thẩm Nguyệt Nhu ngơ ngác quỳ trên mặt đất, ta nở nụ cười.
23.
Tại Dực Khôn Cung.
Trước mặt Thẩm Nguyệt Nhu đầy rẫy những lời chửi rủa độc ác, ta lập tức sai người đưa cho nàng ta một bát thuốc câm.
Chẳng bao lâu, toàn bộ cung điện trở nên im lặng.
Ta thấy nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt tàn nhẫn đến mức muốn lột da và róc xương của ta.
Ta lập tức vỗ tay và cười.
Ta cắn một miếng ngọc lục bảo phủ tuyết từ cung nhân và cảm thấy nó tràn ngập hương thơm, khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Nhìn Thẩm Duyệt Nhu đang muốn thoát ra, ta nhẹ giọng nói:
"Tỷ tỷ, có phải tỷ rất tò mò, vì sao hoàng thượng nghe tên thị vệ đó nói như vậy lại tin tưởng ta không."
"Bây giờ, muội sẽ nói cho tỷ biết sự thật, hoàng thượng tin tưởng ta."
Lúc này, ta bắt đầu cởi bỏ lớp cung trang bên ngoài và nhẹ nhàng kéo lớp bên trong ra, để lộ ra toàn bộ phần lưng.
Thẩm Duyệt Nhu vừa nhìn thấy, liền kinh ngạc đến không tin được.
Phía sau có vẽ một bông sen đỏ đang chớm nở.
Nhìn vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của nàng, ta mỉm cười hài lòng: “Hoàng thượng thích vẽ tranh, muội biết tỷ không yên phận, cho nên muội đã chuẩn bị từ lâu.”
"Mỗi lần trước khi đi ngủ, muội đều yêu cầu hoàng thượng vẽ tranh. Đây là loại mực có nhiều màu sắc khác nhau do Cao Ly gửi đến, nó hòa quyện với da và sẽ không bao giờ phai."
"Thẩm Duyệt Nhu, hiện tại tỷ đã biết vì sao hoàng thượng lại tin tưởng muội chưa."
"Tỷ xem, tỷ thua rồi."
Nghe đến đây, nàng ta giận dữ nhổ nước bọt lên người ta.
Sau đó, như nhớ ra điều gì, nàng ta vùng vẫy muốn thoát khỏi sự chế ngự thái giám sau đó viết chữ "Vệ" xuống đất.
Ta biết nàng ra đang có ý định dùng Vệ thị để uy hiếp ta.
Nghĩ đến đây, ta giơ bàn tay phủ áo giáp vàng lên và siết chặt cằm nàng ra.
Mãi đến khi cằm nàng ta dần nhuốm máu, ta mới hài lòng buông ra:
"Sao vậy, cha không nói cho tỷ biết Vệ thị đã biến mất từ lâu sao?"
"Ồ, đúng rồi. Mấy ngày nay tỷ vẫn trốn trong góc cung điện lạnh lẽo làm sao biết được?"
"Thẩm Nguyệt Nhu, nói thật với tỷ, ta đã được trọng sinh, kiếp trước tỷ và mẫu thân đối xử với muội như thế nào muội vẫn còn nhớ rõ."
“Bây giờ cha chỉ thừa nhận muội là nữ nhi duy nhất của người. Về phần mẫu thân, muội nghe nói hôm qua bà đột nhiên đổ bệnh, muội đã sắp xếp đưa bà về Kinh Thành chữa trị.”
“Tỷ nói xem, phải chữa thế nào để bệnh ngày càng nặng hơn đây?”
Nghe vậy, đồng tử của nàng ta bỗng co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đúng vậy, phụ thân cho dù có bất mãn với ta đến đâu, vì vinh hoa phú quý, ông cũng không dám gánh tội lừa dối hoàng thượng.
Vì vậy, dù biết ta là Thẩm Minh Uyển, người vẫn phải thừa nhận ta là nữ nhi của người và là Nhu quý phi.
Cả hai đều là nữ nhi của người, mang đến cho người vinh hoa phú quý
Còn người nào mang lại có liên quan gì?
Nhìn Thẩm Nguyệt Nhu đáng thương biết sự tình đã kết thúc, dự định quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ta cười vui vẻ.
Giây tiếp theo, ta lau máu trên áo ngoài và ném khăn tay xuống đất một cách kinh tởm.
Nhậm công công đưa cho nàng ta một bát nước đen rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Thẩm Nguyệt Nhu à, Thẩm Nguyệt Nhu, hiện tại tỷ ở trong tay ta, ch có nghĩa lý gì?
Sống là đau khổ.
Tỷ yên tâm, “ngày tháng tốt lành” của tỷ vẫn còn dài, đang chời đợi tỷ ở phía trước~
-Hết-