• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (5 Viewers)

  • Chương 161-165

Chương 161 Tới dâng lễ vật (1)

Nàng cẩn thận dò xét Diệp Huyền, sau đó lắp bắp kinh hãi, miệng há to:

- Diệp Huyền, ngươi…ngươi đột phá võ sĩ tam trọng rồi?

- Vân Ngạo Tuyết lão sư ngươi chỉ mới hơn hai mươi mà đã đột phá địa võ sư, ta lên tới võ sĩ tam trọng cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên.

- Biến thái.

Vân Ngạo Tuyết đã không còn gì để nói, nàng càng ngày càng không thể nhìn thấu Diệp Huyền.

- Đúng rồi, hai tháng sau ngươi phải tới Huyền Linh học viện đúng không?

Vân Ngạo Tuyết đột nhiên nói.

- Chắc là vậy, có chuyện gì sao?

- Không có gì.

Vân Ngạo Tuyết lắc đầu, một lát sau, giống như nghĩ tới chuyện gì đó buồn cười lắm, đột nhiên khẽ bật cười một tiếng.

- Cô nàng này, sao giống như đang âm mưu chuyện gì vậy?

Diệp Huyền không hiểu ra sao.

Sau đó lại có thêm nhiều khách khứa đi vào.

Đặc biệt là một vài nhân vật hàng đầu như Tưởng Huân đại sư của hồn sư tháp, viện trưởng Trữ Vĩ Thần của Tinh Huyền học viện, hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư đều đi tới, lại khiến cho rất nhiều người của các đại gia tộc trong đại sảnh đứng dậy ân cần thăm hỏi.

Thời gian dần dần trôi qua, nháy măt liền tới lúc chính thức khai hội.

Bên ngoài đại sảnh đột nhiên vang lên một trận tiếng ồn, thành chủ Lãnh Thiên khoan thai đi tới dưới sự hộ tống của cấm vệ phủ thành chủ, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Thành chủ là một nam tử trung niên ước chừng ba mươi tuổi, gương mặt vô cùng kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, nhìn qua cũng biết là một nhân vật thủ đoạn mạnh mẽ.

Rất nhanh, thành chủ liền ngồi xuống chủ vị trên yến hội, ở sau lưng gã có một nam tử trung niên thân cao một mét tám, sắc mặt ngâm đen, toàn thân toả ra khí thế sắc bén.

Người này lưng đeo trường thương, đứng ở nơi đó giống như một ngọn núi cao, tự nhiên phát ra một cỗ khí thế sừng sững bất động.

Người này chính là Hắc Trác thống lĩnh được xưng là đệ nhất cao thủ của Lam Nguyệt thành, là cường giả địa võ sư tam trọng, đã từng trùng kích vào thiên võ sư tứ giai, nhưng sau cùng lại bất đắc dĩ đành thất bại, nhưng thực lực của gã, không phải là võ giả địa võ sư tam trọng bình thường có thể sánh bằng.

Lãnh Thiên ngồi trên chủ vị, phát ra một cỗ khí thế của thượng vị giả, gã lớn tiếng cười nói:

- Thời gian trôi qua thật nhanh, còn chưa kịp nhận ra thì nháy mắt đã qua một năm rồi, hôm nay lại tới ngày phủ thành chủ ta thiết yến đãi tiệc, Lãnh Thiên ta cũng già thêm một tuổi, bất quá năm nay cũng có một việc vui. Đó chính là con gái của Lãnh Thiên ta sang năm lập tức vào Huyền Linh học viện của vương quốc, khiến cho ta vô cùng vui mừng.

- Oánh nhi, tới đây gặp các vị gia chủ của Lam Nguyệt thành ta đi.

Lãnh Thiên vừa nói xong thì lập tức có một thiếu nữ đi ra từ phía sau, nàng mặc váy dài màu xanh, tựa như thuỷ phù dung, xinh đẹp động lòng người.

- Cô gái nhỏ này cư nhiên là con gái của thành chủ?

Diệp Huyền chớp chớp mắt.

Thiếu nữ vừa đi ra cư nhiên chính là một trong tam đại nữ thần của học viên Lãnh Dĩnh Oánh.

Mặc dù Lãnh Dĩnh Oánh là con gái của Lãnh Thiên, nhưng khi ở học viện lại rất ít nói ra, cũng chưa bao giờ dùng tới thân phận đặc thù, cho nên rất ít người biết được.

- Tiểu nữ Lãnh Dĩnh Oánh, ra mắt các vị thúc bá.

Lãnh Dĩnh Oánh ngồi xuống bên cạnh Lãnh Thiên, nhìn thấy Diệp Huyền thì nàng ngẩn ra, sau đó mặt liền đỏ lên.

Nàng cũng không tiếp xúc nhiều với Diệp Huyền, tính ra cũng chỉ có hai lần, một lần là ở hắc phong lĩnh, cho nên mỗi khi nhìn thấy Diệp Huyền thì nàng liền nhớ tới tình cảnh ngày đó.

Sau khi thành chủ đại nhân nói vài câu thì tràng diện lập tức trở nên náo nhiệt.

Sau khi mọi người cạn chén xong thì nhanh chóng tới bước kế tiếp, gia chủ Vương gia là người đầu tiên đứng dậy:

- Thành chủ đại nhân, dưới sự dẫn dắt của đại nhân, Lam Nguyệt thành ta năm nay mưa thuận gió hoà, dân thái an khang, tất cả những chuyện này đều nhờ vào công lao của thành chủ đại nhân, Vương mỗ thân là gia chủ Vương gia, mỗi giây mỗi khắc đều muốn cảm tạ những cố gắng của đại nhân, tại hạ nơi này có chút tâm ý nhỏ, kính xin thành chủ đại nhân nể mặt nhận cho.

Mọi người nghe xong thì đều rùng mình một cái.

Sắc mặt của mấy người Diệp Triển Hùng cũng trở nên ngưng trọng.

Đây là tiết mục tặng quà trong yến hội hằng năm, vốn dĩ vãn yến này cũng là sinh nhật của thành chủ đại nhân, cho nên mỗi gia tộc đều mang theo lễ vật tới, đây là chuyện đã được ước định từ trước.

Mà quà tặng tốt hay xấu thường đại biểu cho địa vị của thành chủ đại nhân trong lòng mình, cho nên mỗi năm, các đại gia tộc cũng vì phần quà tặng này mà vắt óc suy nghĩ.

Quà tặng này cũng không thể quá mức quý trọng, dù sao thì mỗi năm một lần, nếu quá quý trọng thì dễ khiến cho gia tộc thương gân động cốt.

Nhưng cũng không thể quá mức đơn giản, phải để lại ấn tượng trong lòng thành chủ đại nhân, nếu không bị phủ thành chủ gây khó dễ thì tiêu.

Đương nhiên, cũng có vài gia tộc muốn giành giật dẫn đầu trong phần tặng quà này, khiến cho thành chủ đại nhân hài lòng, mong được thành chủ đại nhân chú ý.

Cho nên nhìn qua thì tưởng chừng chỉ là một yến hội đơn giản, nhưng thật ra là trận chiến tranh giành của các gia tộc.

Mấy người Diệp Triển Hùng trước khi tham gia yến hội cũng đã nghe ngóng quy tắc cụ thể rồi, dựa theo suy nghĩ của bọn họ thì nếu gia tộc của bọn họ đã muốn tiến quân Lam Nguyệt thành thì nhất định phải tạo nên quan hệ tốt với phủ thành chủ.

Thế nhưng mấy người Diệp Triển Hùng cũng biết rõ, đã bọn họ nghĩ như vậy thì những gia tộc khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Tất cả mọi người đều là người thông minh, biết rõ yến hội này là cơ hội để nịnh bợ thành chủ đại nhân, nên nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.

Còn Diệp gia thì dù sao cũng còn nhỏ yếu, cuối cùng bọn họ vẫn quyết định cứ làm theo sức của gia tộc mình là được.

Lại thấy Vương Hải mỉm cười một cái, lập tức có người của Vương gia dâng lên một hộp ngọc, đi tới trước mặt Lãnh Dĩnh Oánh.

Vương Hải cười nói:

- Thành chủ đại nhân, tại hạ cũng vừa nghe nói tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh đã đột phá võ sĩ nhất giai, tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh thiên tư hơn người, thần tiên bất phàm, tại hạ cố ý sai ngươi dùng dưỡng tâm ngọc để tạo ra một mảnh ngọc bội, cũng đã mời trận pháp đại sư khắc lên đó một cái tụ huyền trận pháp, đặc biệt dâng lên, hy vọng tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh có thể nhanh chóng đột phá võ sư, trở thành nhân tài trụ cột của Lam Nguyệt thành ta.
Chương 162 Tới dâng lễ vật (2)

Người của Vương gia mở hộp ngọc ra, lập tức có một khối mỹ ngọc hình phượng hoàng xuất hiện trước mặt mọi người, bên trên khối ngọc có một trận văn rất nhỏ phù hiện, huyền khí ngưng tụ chung quanh, khiến cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

- Dưỡng tâm ngọc? Tụ huyền trận pháp?

- Gia chủ Vương Hải này ra tay sảng khoái thật đấy, nghe nói dưỡng tâm ngọc xuất xứ ngoài mười ba nước của chúng ta, vô cùng trân quý, mang theo bên người thì có thể ngưng thần tĩnh khí, khi tu luyện có thể làm ít công to, còn tụ huyền trận pháp cũng vô cùng thần kỳ, có thể khiến cho quanh thân lúc nào cũng có một vòng huyền khí bao phủ, vào lúc nhất giai nhị giai có công dụng rất lớn.

- Đường đường là Vương gia, khẳng định biết rõ thời gian tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh đột phá, nên chuẩn bị từ trước, chẳng trách lại tự tin trấn định như vậy.

- Đáng chết, hắn tặng bảo bối như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Mọi người bàn tán xôn xao, thần sắc khác nhau.

Lãnh Dĩnh Oánh nhận lấy ngọc bội, hình phượng lóng lánh trong suốt, sợ rằng người khắc nên nó cũng là một vị đại sư, hơn nữa như lời gia chủ Vương Hải đã nói, quả thực vô cùng trân quý, lúc này mới nghiêm tục quay sang nói một tiếng cảm ơn với Vương Hải.

- Vương gia chủ, ngươi có lòng rồi.

Lãnh Thiên mỉm cười, cũng vô cùng hài lòng với lễ vật của Vương Hải.

Bảo vật thế này, cho dù là thành chủ như gã cũng chưa chắc muốn có là có được.

- Ha ha, thành chủ đại nhân quá khen, trừ dưỡng tâm ngọc này ra thì Vương mỗ còn một món lễ vật nữa.

Vương Hải cười nói.

- Cái gì? Vẫn còn lễ vật nữa?

- Lễ vật này dâng lên sau dưỡng tâm ngọc, chẳng lẽ còn quý hơn?

- Ta nói rồi mà, tuy rằng dưỡng tâm ngọc rất quý hiếm, nhưng lại có chút không phóng khoáng, hẳn là chỉ là lễ vật tặng cho tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh, lễ vật thật sự chắc là Vương Hải gia chủ còn chưa lấy ra.

Mọi người thầm biến sắc, Vương Hải làm thế này khiến cho bọn họ có áp lực rất lớn.

- Thành chủ đại nhân, Vương gia ta kinh doanh buôn bán đan dược, cho nên lúc nào cũng chú ý tới tin tức về đan dược ở bên ngoài, trước đây không lâu, Vương gia chúng ta ở một hồi đấu giá hội chiếm được một viên dưỡng mạch đan tứ phẩm, viên đan dược này nghe nói có thể ôn dưỡng kinh mạch của võ giả, có tác dụng đặc biệt là nuôi dưỡng huyền mạch.

Vương Hải vỗ tay một cái, Vương Tuyên lập tức đứng lên, cung kính lấy ra một cái bình sứ.

Vương Hải mỉm cười nói:

- Tại hạ nghe nói lúc Hắc Trác thống lĩnh trùng kích thiên vũ sư tứ giai thiên vũ cảnh đã bị nội thương, khiến cho huyền mạch có chút thác loạn, không cách nào hoá giải để tiếp tục trùng kích cảnh giới thiên võ sư. Viên dưỡng mạch đan tứ phẩm này có được công hiệu dưỡng mạch cường đại, chắc chắn có thể trị lành thương thế của Hắc Trác thống lĩnh, bảo vệ sự an toàn cho Lam Nguyệt thành ta.

Hắc Trác luôn đứng im bất động sau lưng Lãnh Thiên cũng run lên một chút, trong mắt loé ra hai luồng tinh quang, động dung nói:

- Đan dược tứ phẩm, dưỡng mạch đan!

Những người khác có mặt ở đây cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đan dược tứ phẩm, đây tuyệt đối là cái giá trên trời, Vương gia lần này chắc là bỏ ra cái giá rất lớn.

Lãnh Thiên đột nhiên đứng lên, vẻ mặt còn kích động hơn cả Hắc Trác, trầm giọng hỏi:

- Vương gia chủ, ngươi nói thật sao?

Advertisements

Vương Hải nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trong lòng vô cùng đắc ý, chỉ mỉm cười nói:

- Thành chủ đại nhân, tại hạ sao dám lừa ngươi được.

- Được lắm, mau mau đưa lên.

Lãnh Thiên cười nói.

Hắc Trác là hộ vệ thân cận nhất của gã, một thân thực lực đăng phong tạo cực, là cường giả có hy vọng đột phá tới thiên võ sư nhất Lam Nguyệt thành.

Chỉ tiếc, hai năm trước trong một lần Hắc Trác thử đột phá thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến huyền mạch bị tổn thương, tuy rằng thực lực vẫn như cũ, nhưng khả năng tiến bộ gần như đã không còn, khiến cho Lãnh Thiên cũng có chút lo lắng.

Hôm nay nghe thấy đan dược của Vương Hải có thể chữa được thương thế của Hắc Trác, lập tức khiến cho gã kích động không thôi.

Thực lực của Hắc Trác càng mạnh, đương nhiên đại biểu cho phủ thành chủ của gã càng an ổn.

Thấy thành chủ đại nhân vui mừng như vậy, trong lòng Vương Hải rốt cuộc cũng an tâm hơn.

Thời gian gần đây Vương gia liên tiếp bị phủ thành chủ giáo huấn, khiến cho người làm gia chủ như Vương Hải cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Vương gia muốn phát triển ở Lam Nguyệt thành, tuy rằng không liên quan gì nhiều tới phủ thành chủ, nhưng ắt cũng không thể thiếu sự duy trì của phủ thành chủ.

Vì để lấy lại hình tượng của Vương gia trong mắt Lãnh Thiên, cho nên Vương gia lần này mới nghĩ hết biện pháp, tìm hai loại bảo vật này, mục đích chính là vì thay đổi địa vị của Vương gia.

Hôm nay xem ra đã thành công rồi.

Dưới ánh mắt kích động của mấy người Lãnh Thiên, Vương Tuyên nhẹ nhàng đặt đan dược ở trên bàn, sau đó cung kính lui xuống.

- Tốt lắm, tốt lắm.

Lãnh Thiên nhịn không được liên tục khen hai tiếng tốt lắm, còn vẻ mặt của Hắc Trác đứng bên cạnh thì cũng kích động không thôi.

Bất quá dù sao địa vị của hai người cũng rất cao quý, cho nên không kích động tới mức dùng đan dược ngay trước mặt bao người thế này.

Lãnh Thiên biểu hiện như vậy khiến cho trong lòng của những vị gia chủ khác buồn bực vô cùng.

Vương gia chuẩn bị quà quá dày, nếu vậy thì dù đợt tặng quà năm nay chỉ mới bắt đầu nhưng hạng nhất không phải Vương gia thì còn ai nữa.

- Ha ha, Vương Hải gia chủ quả nhiên là tài lực hơn nữa, loại bảo vật này chỉ sợ là ngàn vàng khó cầu, Chu gia ta tuy rằng không bằng, nhưng lòng kính ngưỡng dành cho thành chủ đại nhân cũng không thấp chút nào, cho nên lần này ta cũng chuẩn bị hai loại huyền binh, dành cho tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh và Hắc Trác thống lĩnh.

Chu Thông gia chủ của Chu gia đứng lên, mỉm cười.

Lập tức có tuỳ tùng của Chu gia mang theo hai thanh huyền binh đi tới.

Trong đó có một thanh trường kiếm giống như mặt nước hồ thu, mỏng như cánh ve, kiếm dài ba thước ba, phát ra quang mang lãnh liệt chói loá dưới ánh đèn.

- Nghe nói Huyền Tâm Quyết mà tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh tu luyện vô cùng ảo diệu, Thu Thuỷ Kiếm này của ta, mặc dù chỉ là huyền binh nhất cấp nhưng bên trên có khắc Lãnh Linh Trận Pháp, kết hợp với hàn băng chi khí, có thể tăng uy lực của người thi triển lên năm thành, còn bản thân Thu Thuỷ Kiếm này cũng giống như người dùng, hy vọng tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh có thể thích.

Trên mặt Lãnh Dĩnh Oánh lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ.
Chương 163 Thiên tâm hoàng quả

- Thu Thuỷ Kiếm, Lãnh Linh Trận Pháp? Đa tạ Chu gia chủ. Công pháp nàng tu luyện đúng là có thuộc tính hàn băng, võ hồn cũng như vậy, rất thích hợp cho nàng dùng.

- Nơi này của ta vẫn còn một chuôi huyền binh, Chu gia ta khó khăn lắm mới lấy được, cây thương này tên là Diệt Hồn, chính là một thanh huyền binh tứ cấp, hy vọng Hắc Trác thống lĩnh có thể thích.

Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Diệt Hồn? Chẳng lẽ chính là thanh Diệt Hồn thương mà võ tông ngũ giai tông võ cảnh Dương Quân đại nhân của Lưu Vân Quốc mấy trăm năm trước đã dùng khi còn trẻ?

Hắc Trác cũng mở to mắt.

Miếng vải đen đang che huyền binh được xốc lên, một thanh trường thương màu đen lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, thương này toàn thân đen thẫm, toàn thân tán ra quang mang u tịch, vừa xuất hiện liền phát ra một loại khí tức khiến người ta không rét mà run.

- Chắc hẳn tất cả mọi người đã đoán được, Diệt Hồn chính là thanh thần binh mà Dương Quân đại nhân năm đó đã dùng, tin rằng ở trong tay của Hắc Trác thủ lĩnh nhất định sẽ có thể toả sáng một lần nữa.

Chu Thông vừa dứt lời thì mọi người liền khiếp sợ không thôi.

Năm nay xảy ra chuyện gì vậy, Vương gia và Chu gia người sau ra tay còn ác hơn người trước, không phải đan dược tứ phẩm thì chính là huyền binh tứ cấp, tuy rằng hai nhà một bên buôn bán đan dược một bên buôn bán yêu đan, nhưng bảo vật cỡ này cũng đủ khiến bọn họ hao tổn không nhỏ rồi.

- Ha ha ha, tốt, tốt, Chu gia chủ, ngươi cũng có tâm rồi.

Lãnh Thiên vui vẻ cười lớn.

Hai thứ bảo vật này vừa đưa lên thì thực lực của Hắc Trác nhất định có thể tăng thêm một bậc rồi.

Chu Thông khiêm tốn hai câu xong lại cúi người lui ra, nhưng trong lòng thì thở hắt ra một hơi, hai tháng này Chu gia bọn họ cũng liên tục bị phủ thành chủ cảnh cáo, cho nên mới phải dứt lòng dâng lên lễ vật lớn như vậy, hôm nay được Lãnh Thiên thành chủ tha thứ, quả thực là kết quả tất cả đều vui vẻ.

Kế tiếp chính là gia chủ Trần gia Trần Lâm, gã chuẩn bị một bộ tâm pháp võ kỹ cho Lãnh Dĩnh Oánh, sau đó cũng dâng lên một khối kỳ lân bảo ngọc cao bằng nửa thân người cho Lãnh Thiên thành chủ.

Bảo vật cỡ này đủ sang quý, nếu như là mấy năm trước thì đủ để trang vị trí đầu.

Nhưng vì trước đó có bảo vật của Vương gia và Chu gia lấn át, cho nên lập tức có vẻ ảm đạm đi.

Tiếp theo, mọi người đều lấy ra lễ vật mình đã chuẩn bị, tràng diện lập tức lộ ra cảnh khí thế ngất trời.

Trong số những người tặng quà này, chỉ có nhóm thế lực bên hồn sư tháp là lạnh nhạt nhất, Tưởng Huân của hồn sư tháp tặng một khối dưỡng hồn ngọc, hội trưởng Hoa La Huyên thì tặng một viên đan dược tam phẩm, còn viện trưởng Trữ Vĩ Thần thì tặng một quyển võ kỹ.

Lễ vật của bọn họ tuy rằng cũng có thể coi như tương đối sang quý đối với rất nhiều gia tộc, nhưng đối với bản thân bọn họ thì cũng chẳng là gì.

Nhưng với thân phận và địa vị của bọn họ thì cũng không cần phải chuẩn bị lễ vật gì để đi lấy lòng Lãnh Thiên thành chủ.

Nhìn thấy đủ loại lễ vật như vậy, mấy người Diệp Triển Hùng vốn đang khẩn trương, bây giờ liền thầm thở ra một hơi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia yến hội, đối với lễ vật này, trong lòng không khỏi có chút không yên.

Bây giờ xem ra, lễ vật mà Diệp gia bọn họ chuẩn bị mặc dù không tính là nổi bật so với mọi người, nhưng tuyệt đối không tính là quá kém, chắc chắn sẽ không bị người giễu cợt.

Thấy mọi người liên tục thay nhau dâng lễ vật lên, mấy người Diệp Triển Hùng cũng không gấp gáp lên tranh chỗ làm gì, tới lúc đó thì tuỳ tiện tranh thủ đưa lên là được.

- Ha ha, mấy vị này chắc hẳn chính là Diệp gia đại danh đỉnh đỉnh của Thanh Sơn Trấn, nghe nói Diệp gia chính là hào cường của Thanh Sơn Trấn, lũng đoạn hơn phân nửa sinh ý thảo dược ở Lam Nguyệt thành ta, gia tộc cỡ này, Vương gia ta cũng vô cùng bội phục.

Ngay lúc rất nhiều gia tộc đang tiến lên dâng lễ vật thì đột nhiên gia chủ Vương Hải của Vương gia lại mỉm cười đi tới trước mặt mấy người Diệp Triển Hùng, trên mặt mang theo nụ cười không hảo tâm.

Lời nói của gã lập tức kéo tới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

- A? Các ngươi chính là Diệp gia ở Thanh Sơn Trấn? Cho bản thành chủ nhìn xem.

Lãnh Thiên ngồi ở vị trí thành chủ lập tức nói.

Diệp Triển Hùng vốn đang đứng sau lưng mọi người liền vội vàng tiến lên:

- Tham kiến thành chủ đại nhân.

- Nào, đây là vãn yến riêng của ta, không cần đa lễ.

Lãnh Thiên đứng lên, cũng không làm ra vẻ, cười đỡ mấy người Diệp Triển Hùng:

- Huyết Đao trại hoành hành ở Lam Nguyệt thành ta, ta đường đường là thành chủ lại không thể làm được gì, lần này, may nhờ có Diệp gia các ngươi, mới có thể trừ bỏ mối nguy hại cho Lam Nguyệt thành ta, hôm nay được gặp, các vị quả nhiên là nhân trung hào kiệt.

- Thành chủ đại nhân quá khen rồi.

- Thành chủ đại nhân, lần này Diệp gia diệt sát Huyết Đao trại, đủ thấy thực lực của bọn họ rất cường hãn, được thành chủ đại nhân trao tặng danh hiệu gia tộc vinh dự, tại hạ vô cùng bội phục.

Đúng lúc này, Chu thông gia chủ của Chu gia cũng mỉm cười đứng lên nói, điều này khiến cho mọi người không khỏi nghi hoặc không thôi.

Không phải nói Vương gia và Chu gia có thù với Diệp gia sao? Vừa nãy mới vào yến hội đã xung đột với nhau rồi, nhưng biểu hiện của hai nhà bây giờ là sao đây?

Chỉ lát sau mọi người đều giật mình hiểu ra, chỉ nghe Chu Thông tiếp tục nói:

- Diệp gia chủ, đây là lần đầu Diệp gia các ngươi tham gia yến hội của thành chủ đại nhân, lại là gia tộc vinh dự mà thành chủ đại nhân vừa trao tặng, chắc chắn cũng sẽ tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật cho thành chủ đại nhân đúng không, không biết lễ vật này là loại bảo vật nào đây? Đừng giấu nữa, để cho mọi người cùng xem đi.

Chu Thông vừa nói xong thì trong lòng của Diệp Triển Hùng liền trầm xuống, còn những gia chủ khác thì giật mình hiểu ra.

Đã nói hai nhà này sao bỗng nhiên lại có thái độ tốt như vậy, hoá ra là cố ý ngáng chân người ta, Diệp gia chỉ là một gia tộc nhỏ, dù có chuẩn bị lễ vật đi nữa thì có thể tỉ mỉ chuẩn bị tốt như Vương gia và Chu gia sao? Nếu như lễ vật kém thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng thành chủ đại nhân.

- Ha ha, Chu Thông gia chủ nói không sai, không biết Diệp gia chủ chuẩn bị lễ vật gì đây?

- Lấy ra cho mọi người xem thử đi.

- Diệp gia chính là hào cường ở Thanh Sơn Trấn, nắm giữ phần lớn việc buôn bán dược tài ở Lam Nguyệt thành ta, lễ vật của bọn họ nhất định sẽ không tầm thường.

Một đám gia chủ chỉ e thiên hạ không loạn cũng cười nói.
Chương 164 Ngưng hàn đan (1)

Trong lòng Diệp Triển Hùng cười khổ, đành phải nói:

- Thành chủ đại nhân, nghe nói được ngươi mời tới dự tiệc, Diệp gia chúng ta vô cùng kinh hỉ, cho nên cố ý chuẩn bị một viên thiên tâm hoàng quả tứ giai, quả này sinh trưởng ở nơi có huyền khí đầy đủ, mười năm sẽ kết quả, có thể ôn dưỡng huyền mạch, hy vọng có thể giúp ích cho thương thế của Hắc Trác thống lĩnh.

Gã vừa nói xong thì lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc đặt một quả trái cây phát ra mùi hương thơm ngát nồng nàn.

- Ha ha, Diệp gia chủ quả nhiên có lòng, biết rõ Hắc Trác thống lĩnh bị nội thương, cho nên cố ý chuẩn bị một quả thiên tâm hoàng quả.

Vương Hải nhếch môi cười mà không cười, thầm châm chọc:

- Thiên tâm hoàng quả này, dược viên bình thường nhất định không thể có được, cũng chỉ có nơi nguy hiểm tràn ngập yêu thú như hắc phong lĩnh thì mới có được. Lẽ nào Diệp gia chủ tiêu diệt Huyết Đao trại chính là vì thiên tâm hoàng quả này, lấy bản lĩnh của Huyết Đao trại tung hoành nơi hắc phong lĩnh, thiên tâm hoàng quả này cũng chỉ có bọn họ mới có thể tìm được, quả nhiên là dụng tâm lương khổ mà.

- Đúng rồi, với đoàn mã tặc như Huyết Đao trại thì chắc là cũng chưa được gặp nhiều bảo vật như thiên tâm hoàng quả này đâu.

Chu Thông cũng cười ha hả.

Hai người kẻ hát người hoạ, sắc mặt mọi người đều trở nên cổ quái.

Những người thông minh ở đây vừa nghe qua liền hiểu hai đại gia chủ nhìn qua thì là đang khen, nhưng kì thực là đang châm biếm Diệp gia, chiếm được nhiều bảo vật như vậy, thiên tâm hoàng quả này bất quá là tiện tay lấy ra trong đống chiến lợi phẩm mà thôi.

Sắc mặt Diệp Triển Hùng trở nên tái mét.

Liền thấy Diệp Triển Vân cười khẽ một tiếng:

- Vương gia chủ, Chu gia chủ, Diệp gia chúng ta không thể nói là dụng tâm lương khổ được, thiên tâm hoàng quả này chính là chúng ta nhờ hội trưởng Hoa La Huyên tìm ra từ trong hiệp hội luyện dược sư của vương quốc, chỉ mong có thể góp sức cho thành chủ đại nhân mà thôi.

Tất cả mọi người nhìn về phía Hoa La Huyên.

Hoa La Huyên mỉm cười:

- Đúng vậy, thiên tâm hoàng quả này là do Diệp gia mấy lần tới cửa nhờ vả lão phu, lão phu mới đồng ý nghĩ cách tìm được cho bọn họ.

Hoa La Huyên đã mở miệng rồi thì mọi người đương nhiên sẽ không nghi ngờ, người ta chuyên môn tới nhờ vả hội trưởng hiệp hội luyện dược sư tìm, quả thực là dụng tâm khổ cực.

Thực ra thì thiên tâm hoàng quả cũng xem như không tệ rồi, nếu là yến hội mấy năm trước thì đủ để đứng hàng đầu, nhưng lần này Vương gia đã ra một viên đan dược tứ phẩm, so ra thì mới thành bình thường một chút.

- Diệp gia chủ, ngươi có lòng rồi, sau này tham gia vãn yến của ta cũng không cần tiêu pha như vậy.

Thành chủ Lãnh Thiên cười ha hả:

- Vương gia chủ, Chu gia chủ, lễ vật vãn yến này cũng trân quý hay không thì cũng là tâm ý.

- Vâng.

Tuy rằng trên mặt mấy người Vương Hải vẫn cố gắng giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng phong độ, nhưng trong lòng lại khó chịu như nuốt phải ruồi bọ.

Lúc này, Vương Quân đứng sau lưng Vương Hải đột nhiên nói:

- Diệp gia chủ, không biết các vị chuẩn bị lễ vật gì cho tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh? Cũng để cho mấy người chúng ta mở rộng tầm mắt đi.

Tên Vương Quân này quả là biết nắm chắc thời cơ. Gã nhìn thấy gia chủ vẫn điềm nhiên như không, nhưng biết chắc trong lòng khẳng định rất khó chịu.

Thấy được cơ hội cho nên gã muốn phân ưu cùng gia chủ.

Advertisements

Có mấy lời, gia chủ không tiện mở miệng, nhưng những đệ tử trẻ tuổi như gã thì không phải cố kỵ gì hết.

Theo như Vương Quân thấy, chuyện Lãnh Dĩnh Oánh là tiểu thư của phủ thành chủ, cũng không có mấy gia tộc ở Lam Nguyệt thành này biết được, lấy nhân mạch của Diệp gia thì sao mà biết được? Làm gì biết mà chuẩn bị lễ vật.

Quả nhiên, Vương Quân vừa nói xong thì nụ cười trên mặt Diệp Triển Hùng lập tức khựng lại.

Quả như Vương Quân nghĩ, Diệp gia bọn họ thật sự không chuẩn bị lễ vật gì cho Lãnh Dĩnh Oánh, nhưng lúc này lại không thể nói như vậy được.

Ánh mắt của mấy người Vương Hải vô cùng sắc bén, lập tức nhìn ra vẻ biến hoá trên mặt Diệp Triển Hùng, đoán rằng Diệp gia nhất định không có chuẩn bị lễ vật cho Lãnh Dĩnh Oánh.

Nghĩ vậy, gã lập tức mỉm cười:

- Diệp gia chủ, thiên tâm hoàng quả này của các ngươi đúng là không tệ, chắc là cũng rất dụng tâm rồi. Cho nên ta cũng rất tò mò với lễ vật mà Diệp gia các ngươi chuẩn bị cho Lãnh Dĩnh Oánh.

- Đúng vậy, Diệp gia chủ, mau lấy ra cho mọi người xem một chút đi, lễ vật trước kia ngươi đã dụng tâm như vậy rồi, đừng nói là không có chuẩn bị lễ vật cho tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh đấy chứ?

Mấy lời này của Chu Thông quá mức trắng trợn rồi.

Mấy vị gia chủ khác thấy việc không liên quan tới mình, cho nên cũng vui vẻ xem náo nhiệt.

Diệp Triển Hùng đổ mồ hôi hột, trong đầu đang vội vàng nghĩ cách, cố nghĩ xem trên người mình có thứ gì có thể lấy ra làm lễ vật được không.

Lễ vật muốn tặng phải suy nghĩ cho kỹ, không phải đưa đại thứ gì ra cũng được.

Cũng giống như thân phận của Diệp Triển Hùng, trên người gã có không ít đan dược nhị phẩm, lấy ra làm lễ vật cũng đủ rồi, nhưng tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh nhà người ta vừa mới đột phá, nếu như ngươi lấy ra một viên liệu thương đan nhị phẩm, thì tính là có ý gì?

Hơn nữa, đồ trong trữ vật giới chỉ cũng không có đồ gói, nếu như tuỳ tiện lấy ra thì chắc chắn có vẻ không có thành ý.

Nhất thời, Diệp Triển Hùng lại không biết phải làm thế nào, đúng lúc này, Diệp Huyền vẫn luôn im lặng đột nhiên khẽ cười một cái:

- Vương gia chủ, Chu gia chủ, hôm nay là yến hội của thành chủ đại nhân, hai người các ngươi từ lúc yến hội mới bắt đầu luôn ra vẻ huênh hoang, bây giờ lại còn thích đâm thọc như vậy, ai không biết còn tưởng rằng hôm nay là yến hội của hai nhà các ngươi kia.

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Huyền vừa nói xong thì hai người Vương Hải và Chu Thông liền biến sắc.

- Diệp Huyền, ngươi nói bậy nói bạ gì đó.

Vương Quân bước ra:

- Không phải Diệp gia các ngươi cản bản không chuẩn bị lễ vật cho tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh đấy chứ?

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Ta nhớ chủ nhân yến hội hôm nay hình như là thành chủ đại nhân, ta có chuẩn bị lễ vật hay không chẳng lẽ còn phải báo cáo cho Vương gia các ngươi hay sao? Vương gia của ngươi quản cũng rộng thật đấy, có phải là sau này Lam Nguyệt thành có chuyện gì đều cần phải xin chỉ thị của Vương gia các ngươi hay không?

- Diệp gia chủ, chẳng lẽ tố chất đệ tử Diệp gia các ngươi là như vậy sao?

Vương Hải lạnh lùng nói.
Chương 165 Ngưng hàn đan (2)

- Đủ rồi, đừng ồn nữa.

Lãnh Thiên đột nhiên nhíu mày một cái, lạnh lùng mở miệng:

- Mặc kệ có chuẩn bị lễ vật hay không, hôm nay mọi người đã tới tham gia yến hội của Lãnh Thiên ta thì chính là nể mặt ta, ta hy vọng không có ai vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp.

Gã làm sao không biết hai nhà Vương gia và Chu gia có ý gì, bất quá hôm nay hai nhà bọn họ tặng một phần đại lễ như vậy cho gã, gã cũng không thể có thái độ quá kém với người ta.

Lãnh Dĩnh Oánh đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng:

- Phụ thân, ta bình sinh bội phục nhất chính là những đại anh hùng, đại hào kiệt trừ gian diệt ác, Diệp gia diệt trừ đám mã tặc Huyết Đao trại chuyên làm việc ác kia, trong lòng nữ nhi đã sớm bội phục muôn phần, ta cảm thấy, đây chính là phần lễ vật tốt nhất thu được trong năm nay dành cho nữ nhi và con dân Lam Nguyệt thành ta.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Dĩnh Oánh, cả yến hội cũng không mấy khi thấy Lãnh Dĩnh Oánh mở miệng, nhưng lúc này chẳng nhưng đột nhiên mở miệng, mà hình như còn có ý nói giúp cho Diệp gia?

Ngay cả thành chủ Lãnh Thiên cũng kinh ngạc nhìn con gái mình một cái.

- Cô nàng này, không uổng công ta liều mình cứu nàng ở hắc phong lĩnh.

Diệp Huyền mỉm cười, đột nhiên nói:

- Lần trước ở học viện, tại hạ bị hai con chó điên cắn, Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ công chính nghiêm minh, tại hạ còn chưa cảm tạ đại ân của Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ, lần này nhân dịp yến hội, xin dâng tặng lễ vật Diệp gia ta đã chuẩn bị lên.

Nói xong, Diệp Huyền lấy ra một cái bình sứ, bình sứ này nhìn qua vô cùng bình thường, chính là loại bình sứ trắng có thể nhìn thấy ở các tiệm thuốc bình thường, vô cùng đơn giản.

Lại nghe Diệp Huyền nói:

- Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ, nơi này của ta có một viên ngưng hàn đan nhất phẩm, đúng lúc có tác dụng đề thăng huyền khí của ngươi rất tốt, đây tặng cho ngươi.

Nhìn thấy Diệp Huyền lấy ra một cái bình sứ như vậy, sắc mặt của Vương Quân vô cùng cổ quái, giống như muốn cười, sau khi nghe thấy ngưng hàn đan thì Vương Quân phì một tiếng trực tiếp bật cười.

- Vương gia ta kinh doanh đan dược mấy trăm năm, chưa từng nghe nói có thứ đan dược nào tên ngưng hàn đan hết.

- Đan dược này không phải là thuận miệng bịa đại ra đấy chứ?

- Ngươi nhìn cái bình sứ này đi, bên ngoài có chỗ khuyết, bên trên còn bị nứt nữa, không phải là bình đựng đan dược nhặt được của võ giả nào đó ném đi đấy chứ?

- Diệp gia này đúng là gan cùng mình, cư nhiên tặng lễ vật như vậy.

Diệp Huyền vừa lấy lễ vật ra thì người của Vương gia và Chu gia lập tức mở miệng châm chọc khiêu khích.

Vẻ ngoài của cái bình sứ này thật sự là quá tệ. So với mấy bình sứ đựng thuốc ở tiệm bình thường còn không bằng, bình sứ người ta bán ra, cho dù là bán cho võ giả thấp kém nhất thì cũng là trắng noãn không chút tỳ vết, đựng đồ nhìn cũng không tệ.

Nhưng cái bình sứ này rõ ràng bởi vì dùng đã lâu năm cho nên hơi ám xám rồi, bên trên còn có không ít chỗ mẻ và vết nứt.

Loại này ném ra ngoài đường cũng không ai thèm nhặt. Tên Diệp Huyền này lại dùng để đựng đan dược, hơn nữa còn lấy ra làm lễ vật tặng cho tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh.

Thế này… quả thực là khinh nhờn.

Advertisements

Không chỉ như vậy, cho dù bình sứ có nát hơn nữa, nhưng nếu đan dược đựng bên trong cao quý thì cũng không ai nói gì.

Nhưng Diệp Huyền lấy ra còn gọi là ngưng hàn đan nhất phẩm gì đó?

Ở đây cũng có không ít luyện dược sư, nói thật thì cho dù là người chuyên buôn bán đan dược như Vương gia cũng chưa từng nghe nói tới, trong số đan dược nhất phẩm còn có thứ gọi là ngưng hàn đan.

Đây không chỉ là khinh nhờn, mà còn là sỉ nhục, là lừa gạt.

Nhìn thấy Diệp Huyền lấy bình sứ này ra, vẻ mặt của những người khác cũng vô cùng đặc sắc.

Có giễu cợt, có khinh thường, có cười lạnh, có nghi hoặc, cũng có không dám tin!

Rõ ràng, bất cứ người nào ở đây, dùng mông cũng có nghĩ ra được lễ vật này nhất định là do đệ tử Diệp gia tiện tay lấy ra, căn bản không phải được tỉ mỉ chuẩn bị.

Quan trọng chính là, dù không phải tỉ mỉ chuẩn bị cũng thôi đi, còn cố ý lấy ra thứ tệ lậu như vậy, lại còn thứ đan dược vớ vẩn nào đó, như vầy không chỉ là tặng lễ vật nữa, theo bọn họ thấy thì càng giống như đang chế nhạo phủ thành chủ hơn.

Lần này, ngay cả thành chủ Lãnh Thiên cũng hơi biến sắc.

Nhìn thấy sắc mặt của Lãnh Thiên, ánh mắt của Vương Hải loé lên, lập tức đứng dậy quát lớn:

- Diệp gia chủ, Diệp gia các ngươi thật to gan, thứ này sao có thể xem là lễ vật, các ngươi đang giỡn mặt với thành chủ đại nhân và tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh sao?

- Diệp gia này thật là to gan, dám lấy ra thứ như vậy, ngươi nói xem, hắn tặng thứ gì đây, căn bản là rác rưởi mà.

- Ta thấy Diệp Huyền này căn bản không phải tới để tặng quà, hắn đây là muốn gây rối, muốn sỉ nhục tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh.

- Còn nói ngưng hàn đan gì chứ? Lão phu thân là luyện dược sư nhất phẩm, gia tộc ta bán đan dược nhất phẩm mấy trăm năm rồi, chưa từng nghe nói có loại đan dược này bao giờ.

- Nếu như tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh thật sự uống thứ đan dược vớ vẩn này vào, một khi tạo thành thương tổn đối với thân thể của nàng thì Diệp gia các ngươi có gánh nổi hậu quả hay không?

Trong lúc nhất thời, người của Chu gia và Vương gia liên tục lên tiếng, chỉ mới vài câu thôi đã nói cho Diệp gia biến thành vạn ác không tha.

Đối mặt với những lời công kích của Chu gia và Vương gia, mấy người Diệp Triển Hùng cũng vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc tại sao Diệp Huyền lại lấy ra một cái bình sứ thê thảm tới vậy.

Nhưng bọn họ có lòng tin tuyệt đối với Diệp Huyền, cho nên Diệp Triển Vân lập tức lạnh giọng nói:

- Vương gia chủ, Chu gia chủ, các ngươi cũng đừng vội ngậm máu phun người, Diệp gia ta tuy rằng nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy thành chủ đại nhân ra đùa giỡn, cũng không có thâm ý gì. Rất nhiều thứ chỉ nhìn bề ngoài thôi thì có thể nhìn ra được gì chứ? Có một câu nói ‘bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa’. Bề ngoài đẹp mắt chưa chắc đã là đồ tốt, ngược lại, bề ngoại xấu xí cũng chưa chắc là thứ kém cỏi.

Ngay cả thương thế của mình cũng có thể trị được hết, Diệp Triển Vân không tin đan dược do con mình lấy ra lại là thứ vớ vẩn nào đó.

Vương Hải lạnh giọng nói:

- Hừ, mặc kệ ngươi nói gì cũng khó trốn khỏi tội khinh nhờn, ngưng hàn đan gì chứ, quả thực là chó má.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom