-
Chương 1496-1500
Chương 1496 Cuồn cuộn sóng ngầm (2)
Trăm ngàn năm qua, thế lực hàng đầu của Hỗn Loạn Chi Thành trải qua nhiều lần biến hóa, mãi đến tận gần hai ngàn năm trước, mới hình thành loại cách cục chân vạc ba thế lực lớn này.
Nhưng ngay hôm nay.
Đấu Vũ Hội một trong ba thế lực lớn, dĩ nhiên công nhiên phá hoại quy củ, ở trên võ đài tái của mình đánh giết người ngoại lai, thậm chí dẫn đến mấy trăm dân chúng tử vong.
Tức giận!
Không có một người không tức giận.
Đặc biệt hơn trăm vạn võ giả tự mình trải qua kia lan truyền tin tức ra ngoài, càng làm cho tất cả mọi người đối với Đấu Vũ Hội sản sinh bất mãn mãnh liệt.
Một tội phạm truy nã của Vô Lượng Sơn, cùng Hỗn Loạn Chi Thành có quan hệ gì?
Đấu Vũ Hội lại phải liều lĩnh hậu quả phá hoại quy củ, ra tay đánh nhau như vậy?
Mọi người không thể không hoài nghi, Vô Lượng Sơn cùng Đấu Vũ Hội trong lúc đó, có phải như Diệp Huyền nói, có cấu kết gì hay không.
Sóng lớn mênh mông.
Khắp mọi mặt áp lực, điên cuồng dâng tới Đấu Vũ Hội, khiến cho Trác Nhất Phàm sứt đầu mẻ trán.
Vũ Tu Thánh Địa cùng Sinh Tử Điện cũng nhân cơ hội lên tiếng, Đấu Vũ Hội nhất định phải cho Hỗn Loạn Chi Thành một câu trả lời.
Chuyện này, thậm chí trực tiếp lan truyền đến nơi sâu xa của Đấu Vũ Hội.
Trong đại sảnh tổng bộ của Đấu Vũ Hội, Trác Nhất Phàm đang xử lý rất nhiều việc hỗn loạn.
Ở dưới hắn, Trường Phong Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế, Hùng Thiên Vũ Đế thời khắc đợi mệnh, chỉ cần đám người Diệp Huyền rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, bọn họ sẽ ngay lập tức điều động.
Ngoài ra, hai Phó hội trưởng khác của Đấu Vũ Hội đang bế quan tiềm tu cũng bị kinh động.
- Trác Nhất Phàm, đây chính là chuyện tốt ngươi làm ra?
Sau khi hai người biết được tin tức, từng cái từng cái vẻ mặt kinh nộ, lớn tiếng quát lớn.
Ở khoảng thời gian bọn hắn bế quan này, Đấu Vũ Hội dĩ nhiên phát sinh chuyện lớn như vậy, điều này làm cho hai vị Phó hội trưởng khác bất mãn.
- Chu hội phó, Trần hội phó, chuyện này cũng không phải ta muốn nhìn thấy, tình huống lúc đó hết sức phức tạp, bổn Đế dưới bất đắc dĩ, chỉ có thể xử trí như vậy.
Trác Nhất Phàm bất mãn nói.
Đều là Phó hội trưởng, Trác Nhất Phàm tự nhiên cũng không e ngại hai người khác.
- Hừ, Trác Nhất Phàm, ngươi còn muốn nguỵ biện, ngươi ở trước mặt chúng ta có thể nói như vậy, nhưng nếu để cho Cừu hội phó biết chuyện này, xem ngươi giải thích như thế nào!
Chu Phàm Phó hội trưởng cười lạnh.
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt đám người Trác Nhất Phàm đột nhiên biến đổi.
Cừu hội phó, Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng.
Là người nắm quyền mạnh nhất của Đấu Vũ Hội hiện nay.
Ở Đấu Vũ Hội, cao nhất tự nhiên là hội trưởng, chỉ là Đấu Vũ Hội hội trưởng xuất quỷ nhập thần, vạn phần thần bí, rất ít xuất hiện ở Hỗn Loạn Chi Thành, từ xưa tới nay chưa từng có ai biết bộ mặt thật.
Vì lẽ đó ở Đấu Vũ Hội, hiện nay Cừu hội phó có danh xưng đệ nhất Phó hội trưởng mới thật sự là người nắm quyền.
Người này thủ đoạn tàn nhẫn, ở trên đại lục hung danh hiển hách, không chỉ đối với kẻ địch tàn nhẫn, đối với mình cũng tàn nhẫn.
Tương truyền, người này là một tên ác đồ Huyền Vực điên cuồng truy nã, trăm năm trước, người này từng đánh chết một tên Cửu Thiên Vũ Đế của Huyền Vực Thánh Thành, lúc này mới gia nhập Hỗn Loạn Chi Thành, trở thành Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng.
Có điều, đây chỉ là nghe đồn, không có ai biết thật giả.
Nhưng đám người Trác Nhất Phàm mỗi một lần nhìn thấy Cừu hội phó, trong lòng liền có một loại hoảng sợ không tên, điều này cũng khiến cho đám người Trác Nhất Phàm vừa nhắc tới Cừu hội phó, liền hoàn toàn biến sắc.
- Trác Nhất Phàm, nếu để cho Cừu hội phó biết chuyện này, ngươi nên rõ ràng hậu quả, ta xem ngươi vẫn nhanh bình ổn tình thế lại đi.
Hừ lạnh một tiếng, hai đại Phó hội trưởng Chu Phàm, Trần Quang Diệu đều dắt tay nhau rời đi.
- Hai người này.
Trác Nhất Phàm tức giận đến trực tiếp bóp nát ly trà trong tay, nước trà tung tóe.
- Trác hội trưởng, ngươi yên tâm, chuyện xảy ra hôm nay ta đã truyền quay lại tông môn, việc này nếu thật để cho Cừu hội phó biết được, Vô Lượng Sơn ta tất nhiên sẽ vì Trác hội trưởng ngươi đảm bảo.
Trường Phong Vũ Đế liền ở một bên nói.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm nhìn chăm chú lại, nói:
- Vô Lượng Sơn ngươi nói thế nào?
Trường Phong Vũ Đế liền nói:
- Tông môn biết được chuyện nơi đây, rất là tức giận, đã phái Tả Đồng hộ pháp dẫn dắt cường giả tự mình tới rồi.
- Cái gì? Tả Đồng hộ pháp!
Đám người Trác Nhất Phàm cả kinh.
Tả Đồng hộ pháp, Vũ Đế nhị trọng, chính là người hung danh hiển hách, tàn nhẫn bạo ngược nhất trong hết thảy hộ pháp của Vô Lượng Sơn, chấp chưởng Vô Lượng Sơn hình pháp.
Vô Lượng Sơn phái người này đến, có thể thấy đối phương đối với Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền coi trọng.
Nghĩ tới đây, Trác Nhất Phàm ngay lập tức yên ổn.
Trường Phong Vũ Đế nói tiếp:
- Chỉ có điều tuy Tả Đồng hộ pháp tự mình tới, nhưng Huyền Vực khoảng cách nơi đây quá xa xôi, đám người Tả Đồng hộ pháp ít nhất cần mấy tháng mới có thể chạy tới, mà Diệp Huyền kia cùng Hoàng Phủ Tú Minh tất nhiên sẽ không chờ lâu như vậy, vì lẽ đó sự tình bắt hai người bọn họ, cũng chỉ có thể dựa cả vào Trác hội trưởng.
- Yên tâm đi, lần này bao ở trên tay ta.
Trong con ngươi của Trác Nhất Phàm bắn ra một đạo lệ mang, ánh mắt cực kỳ âm trầm.
- Diệp thiếu, chúng ta lưu lại thật sự an toàn sao? Cứ như vậy, chẳng phải là cho Đấu Vũ Hội thời gian chuẩn bị?
Ở thời điểm Đấu Vũ Hội vội vàng động viên dân chúng của Hỗn Loạn Chi Thành, trong phủ đệ Kỷ gia, đám người Huyết Kiếm Vũ Đế trên mặt mang theo vẻ ưu lo.
Bọn họ rất rõ ràng, mặc dù bọn hắn tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nguy cơ không có giải trừ.
Ngược lại theo thời gian trôi qua, trình độ nguy hiểm của bọn họ sẽ không ngừng tăng lên, dù sao Hỗn Loạn Chi Thành chính là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội, chỉ cần có đầy đủ thời gian, Đấu Vũ Hội hoàn toàn có năng lực bố trí xuống thiên la địa võng, để bọn họ có chạy đằng trời.
Chí ít hiện tại, Huyết Kiếm Vũ Đế có thể nhận biết được Huyền Thức của rất nhiều cường giả, thời khắc giám thị phủ đệ Kỷ gia.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Ta làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của ta, Đấu Vũ Hội muốn mệnh của ba người chúng ta, không dễ như vậy.
Diệp Huyền nói xong lời này, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Phủ Tú Minh.
Giờ khắc này Hoàng Phủ Tú Minh, đã không có chán chường như vừa mới đầu Diệp Huyền nhìn thấy, trong tròng mắt hắn lập loè tinh mang, cả người có loại khí thế không giận mà uy.
Chương 1497 Ta là sư tôn ngươi (1)
Mà nô lệ lạc ấn trên trán, không những không mang đến cho hắn chút cảm giác xấu xí nào, trái lại làm nổi bật ánh mắt của hắn, khiến cho người cảm thấy cực kỳ thô bạo.
Dáng dấp kia, để Diệp Huyền ngờ ngợ cảm giác mình như trở lại buổi tối tuyết lớn đầy trời, nhìn thấy thiếu niên không cam lòng khuất phục kia.
- Ta sớm nên nghĩ đến, lấy tính cách của Hoàng Phủ Tú Minh ngươi, há sẽ dễ dàng rơi vào khuất phục cùng chán chường như vậy? Nói như vậy, ngươi ở võ đài tái biểu hiện trạng thái, hoàn toàn là vì ma túy Đấu Vũ Hội? Ngươi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, cũng có thể là rất sớm trước kia a?
Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục cứu ra Hoàng Phủ Tú Minh, một tảng đá lớn trong lòng Diệp Huyền cũng rốt cục rơi xuống.
Hoàng Phủ Tú Minh gật đầu nói:
- Không sai, năm đó ta bị giam ở trong địa lao của Vô Lượng Sơn, nhận hết dằn vặt, nhưng đúng vì như thế, để lúc ta đó mới bát giai đỉnh phong đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế, chỉ là bởi vì lúc đó Vô Lượng Sơn ở trong cơ thể ta gieo xuống phong ấn, sinh tử tất cả đều bị người khống chế, ta chỉ có thể ẩn giấu tu vi, chưa từng có thả ra cho dù một tia khí tức Vũ Đế.
- Sau đó Vô Lượng Sơn từ trên người ta không chiếm được đồ vật gì, liền bán ta cho Đấu Vũ Hội, mục đích chính là muốn ta thả lỏng cảnh giác, càng muốn dẫn ra mấy người, đáng tiếc ta đã sớm biết Đấu Vũ Hội kỳ thực cùng Vô Lượng Sơn có cấu kết, vì lẽ đó mặc cho Đấu Vũ Hội đối xử ta như thế nào, ta cũng không nói ra bất kỳ tin tức gì, chỉ tìm kiếm cơ hội chạy trốn, cho tới hôm nay các ngươi đến, ta mới lần thứ nhất thả ra khí tức Vũ Đế.
Thời điểm Hoàng Phủ Tú Minh nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng những người khác có thể từ trong lời hắn tưởng tượng đến lúc trước hắn chịu đến thống khổ như thế nào.
Bị Vô Lượng Sơn giam giữ ở trong địa lao một năm, trong năm đó, hắn phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng dằn vặt.
- Đúng rồi, ta còn không biết các ngươi đến tột cùng là ai, làm sao sẽ biết ta ở Hỗn Loạn Chi Thành?
Nói xong những lời này, Hoàng Phủ Tú Minh nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Ta là học viên của Lam Quang học viện, còn biết ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành, là thông qua Thính Thiên Các.
- Ngươi là học viên của Lam Quang học viện?
Hoàng Phủ Tú Minh không khỏi sững sờ.
- Không sai.
Diệp Huyền cười gật đầu.
Hoàng Phủ Tú Minh lắc đầu.
- Lam Quang học viện căn bản bồi dưỡng không ra đệ tử như ngươi, hơn nữa hồn quyết cùng võ kỹ trên người ngươi chỉ có sư tôn ta mới biết, ngươi đến cùng là ai?
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt cực kỳ ác liệt, như một thanh dao sắc bén, muốn xuyên thủng tâm linh của Diệp Huyền.
Từ khi Diệp Huyền ở trên lôi đài cùng hắn giao lưu, trong lòng hắn liền tràn ngập tò mò, tuy Diệp Huyền ở trên lôi đài nói ra danh hiệu của đám người Cát Phác Tử, nhưng Hoàng Phủ Tú Minh tuyệt không tin, Diệp Huyền là đám người Cát Phác Tử dạy ra.
Thân là Lam Quang học viện viện trưởng, Hoàng Phủ Tú Minh đối với đám người Cát Phác Tử thực quá lý giải.
Mà qua nhiều năm như vậy, hắn trải qua quá nhiều, các loại lừa dối cùng âm mưu, nếu như không phải Diệp Huyền sử dụng tới Tinh Diễn Thần Quyết của sư tôn, trước hắn là căn bản sẽ không tin tưởng Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nói:
- Ta là ai, thật sự có trọng yếu như vậy?
- Trọng yếu, vô cùng trọng yếu.
Hoàng Phủ Tú Minh vô cùng kiên định gật gù:
- Nếu như ngươi không nói cho ta ngươi là ai, tuy ta cũng sẽ tin ngươi, thế nhưng rất nhiều thứ, ta sẽ không nói cho ngươi.
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Tỷ như ngươi vì sao lại đi Vô Lượng Sơn?
- Đúng, đây là một cái trong đó.
Hoàng Phủ Tú Minh ngưng tiếng nói:
- Nhiều năm như vậy, ta đã không biết nên tin ai, không nên tin ai, rất nhiều thứ, ta chỉ có thể một người giấu ở trong lòng, bởi vì một khi nói ra, liên lụy quá mức rộng lớn.
Diệp Huyền trầm mặc, hắn có thể nhìn ra, Hoàng Phủ Tú Minh nói đều là lời trong tim.
Nam tử tính cách kiên nghị này, những năm qua không biết gặp cái gì, đã kinh biến đến mức bất luận người nào cũng không tin tưởng nữa.
- Đã như vậy.
Diệp Huyền nhìn về phía Huyết Kiếm Vũ Đế:
- Huyết Kiếm, ngươi đi bên ngoài bảo vệ đi!
- Ta?
Huyết Kiếm Vũ Đế sững sờ, chợt cười khan nói:
- Diệp thiếu, khặc khặc, để ta cũng ở lại chỗ này được không.
Nói thật, cùng Diệp Huyền ở chung càng lâu, hắn đối với lai lịch của Diệp Huyền càng thêm hiếu kỳ, hiện tại hiếm thấy có cơ hội dò xét đến bí mật của Diệp Huyền, trong lòng hắn đã sớm không nhịn được.
- Đi ra ngoài bảo vệ đi.
Diệp Huyền không có nhiều lời, chỉ lặp lại một câu.
- Vâng.
Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản cợt nhả nhất thời yểm đi, thật giống như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ, bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra ngoài.
- Có một số việc ngươi biết, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ở bên ngoài bảo vệ, mặc kệ có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không muốn đi vào, cũng không nên để cho bất luận người nào đi vào gian nhà này.
Thanh âm của Diệp Huyền ở sau lưng Huyết Kiếm vang lên, ở trong nháy mắt Huyết Kiếm Vũ Đế đóng cửa lại, Diệp Huyền cấp tốc đánh ra mấy lớp cấm chế, đóng kín toàn bộ gian nhà.
Giờ khắc này trong nhà, chỉ còn dư lại Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền.
Hai người lặng im mà đứng.
Một lát sau, Diệp Huyền nhìn Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên nói:
- Nếu như ta nói ta chính là sư tôn Tiêu Diêu Hồn Hoàng của ngươi, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
- Cái gì? Ngươi là sư tôn?
Hoàng Phủ Tú Minh đứng lên, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, từ bên trong đột nhiên tuôn ra một đoàn ánh sáng giống như liệt nhật.
Một đạo thần thức bát giai mạnh mẽ, cấp tốc lan tràn ra, xẹt qua thân thể Diệp Huyền.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt của Hoàng Phủ Tú Minh bỗng dưng trở nên âm trầm:
- Ngươi không phải sư tôn ta, ngươi đến cùng là ai? Giả mạo sư tôn ta đến tột cùng là mục đích gì?
Cả người hắn tỏa ra sát cơ doạ người, như một con hung thú, gắt gao tập trung Diệp Huyền.
- Ồ?
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Ngươi làm sao khẳng định ta không phải sư tôn của ngươi?
- Tuy ngươi nắm giữ công pháp cùng bí tịch của sư tôn ta, thế nhưng sư tôn ta có hơn một trăm tuổi, mà thân thể của ngươi cực kỳ trẻ tuổi, ngươi làm sao có khả năng là hắn.
- Vậy ngươi làm sao biết nhục thân này không phải ta đoạt xá đến?
Chương 1498 Ta là sư tôn ngươi (2)
- Vậy thì càng không thể, trên thế giới này xác thực có hồn quyết đoạt xá, mà một ít Luyện Hồn Sư Đế cấp đỉnh phong một khi linh hồn cô đọng đến mức tận cùng, cũng nắm giữ năng lực đoạt xá, nhưng mà, đoạt xá chỉ là thân thể, linh hồn già nua là sẽ không thay đổi, vừa nãy ta đã nhận biết qua khí tức linh hồn của ngươi, cùng nhục thân ngươi tuổi trẻ như thế, nói cách khác, ngươi tuyệt đối không thể là sư tôn ta đoạt xá.
- Ngươi đến cùng là ai?
Vào giờ phút này, ánh mắt của Hoàng Phủ Tú Minh triệt để băng hàn, mặc kệ Diệp Huyền cùng sư tôn hắn quan hệ gì, nhưng Diệp Huyền dám giả mạo sư tôn, cũng đã đánh vỡ điểm mấu chốt của hắn.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Ta chính là sư tôn ngươi.
- Làm càn.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên lạnh xuống, lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi cứu ta, ta liền không dám ra tay với ngươi sao?
- Ồ? Ngươi còn muốn động thủ với ta?
Diệp Huyền tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn.
- Vậy hãy để cho ta tới xem một chút, nhiều năm như vậy ngươi đến tột cùng trưởng thành bao nhiêu.
- Vậy thì như ngươi mong muốn.
Trong con ngươi của Hoàng Phủ Tú Minh hàn khí càng ngày càng nồng, vù, một đạo hồn lực đáng sợ đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, trong hai mắt hắn, đột nhiên xuất hiện vô số đại tinh xoay tròn, những đại tinh này điên cuồng chuyển động, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn cảnh nơi đây trong nháy mắt biến mất, hai người như đột nhiên đi tới trong vũ trụ.
Chỉ thấy vô số tinh thần ở bên cạnh hai người lưu chuyển, Hoàng Phủ Tú Minh một tay điểm ra, một viên đại tinh kéo lưu quang thật dài điên cuồng oanh kích về phía Diệp Huyền.
- Hả? Tinh Diễn Thần Quyết tầng thứ năm Diễn Hóa Tinh Không? Xem ra những năm này tu vi của ngươi xác thực gia tăng rất nhiều.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng điểm ra, đại tinh màu đỏ rực trong nháy mắt rơi vào tay phải của hắn, xoay tròn.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Tú Minh giật nảy cả mình, hồn lực của hắn đã đạt đến bát giai, một chiêu Tinh Thần Thiểm Bạo này của hắn triển khai ra, coi như là Luyện Hồn Sư bát giai đỉnh phong cũng không dám nói tùy ý đi đón, nhưng lại bị đối phương chỉ tay liền tan mất tất cả lực lượng, để hắn trong nháy mắt đầu óc mất linh.
Người này trẻ tuổi như vậy, coi như là đệ tử sư tôn mới thu, cũng không thể kinh khủng như thế a? Lẽ nào người này đúng là sư tôn?
Không, tuyệt đối không thể!
Thân là Luyện Hồn Sư, Hoàng Phủ Tú Minh đối với đoạt xá cũng không phải không biết, loại bí kỹ này mặc dù nói tồn tại, nhưng độ khó triển khai quá cao, toàn bộ đại lục cũng rất khó tìm thấy Luyện Hồn Sư chân chính có thể đoạt xá.
Huống chi, hắn xác thực cảm nhận được linh hồn của Diệp Huyền cực kỳ trẻ tuổi, mặc dù không cách nào kết luận đến tột cùng già ra sao, nhưng tuyệt không giống như sư tôn hơn một trăm tuổi.
Coi như người này vừa ra đời sư tôn liền đoạt xá, khi đó sư tôn cũng có thể có hơn một trăm tuổi a.
Người này đến cùng là ai?
Chiến ý vô biên từ trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh bốc lên, ánh mắt của hắn lóe sáng, đứng trong vũ trụ tràn đầy tinh thần, dĩ nhiên hóa thành hai đạo tinh thần óng ánh nhất.
- Chiến không chừng mực!
- Ầm!
STAYNEXTNEXT
Cả người hắn ở trong tinh không này múa lên, thân hình càng lúc càng nhanh, mang theo một loại ma lực quỷ dị đặc biệt, hấp dẫn vạn người, cuối cùng thân hình của hắn đột nhiên biến mất, vạn ngàn tinh thần lóng lánh, như dòng lũ Ngân hà, trấn áp về phía Diệp Huyền.
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra mỉm cười:
- Tinh Quang Chi Thể sao? Nói thật, lúc trước ta cũng không coi trọng tu vi Luyện Hồn của ngươi, không nghĩ tới thiên phú của ngươi dĩ nhiên kinh người như vậy, thậm chí ngay cả một chiêu này cũng học được.
Trong tiếng cười nhạt, Diệp Huyền không tránh không né, vẫn dựng thẳng lên chỉ tay, nhẹ nhàng điểm ra.
- Ầm!
Vô số ánh sao lóng lánh trong nháy mắt phá diệt, như tấm gương hư huyễn, bị mang về trong hiện thật.
Diệp Huyền chỉ tay, nhẹ nhàng điểm ở trên hư không, lộ ra khuôn mặt khiếp sợ của Hoàng Phủ Tú Minh.
Trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh hoảng hốt, một khi hắn triển khai Tinh Quang Chi Thể, ở trạng thái Tinh Diễn Thần Quyết tầng thứ năm Diễn Hóa Tinh Không, vốn là không thể nào thăm dò, nhưng vì sao Diệp Huyền này có thể trong nháy mắt nhìn thấu vị trí chân thân của mình, phảng phất như thân thể của mình, trực tiếp va vào ngón tay của hắn.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh cuốn lên sóng to gió lớn, hắn là Luyện Hồn Sư bát giai a, coi như đối phương là Luyện Hồn Sư bát giai đỉnh phong, cũng tuyệt đối không thể nhìn thấu vị trí chân thân của hắn, lẽ nào đối phương là một Luyện Hồn Sư cửu giai?
- Phá cho ta!
Hoàng Phủ Tú Minh áp chế lại khiếp sợ trong lòng, bị Diệp Huyền nhìn ra chân thân, hắn đã không còn bất kỳ né tránh, hồn lực đáng sợ ở quanh thân hắn cấp tốc quanh quẩn, cả người trong nháy mắt hóa thành một vầng mặt trời chói chang, trấn áp về phía Diệp Huyền.
- Tinh Không Vạn Tượng, Vũ Trụ Hồng Hoang, Thiên Địa Vô Cực, Hồn Trấn Thần Huyền!
Trong tiếng hét vang, toàn thân Hoàng Phủ Tú Minh phóng ra hào quang chói mắt, hóa thân thiên địa vĩnh hằng.
Diệp Huyền kinh ngạc nói:
- Thần hồn áo nghĩa của Tinh Diễn Thần Quyết ngươi cũng tìm hiểu ra bộ phận?
Hắn vừa nói, một bên vẫn điểm ra một chỉ, hồn lực ở ngón tay của hắn ngưng tụ, ngón tay nhìn như phổ thông ở trong chớp mắt như hóa thành một cự trụ đâm thủng bầu trời, trên cự trụ kia, vô số hồn phù ánh sáng lóng lánh, trấn áp vạn cổ.
- Chỉ tay phá trời xanh, tứ vũ ta là hùng!
- Ba!
Kim quang vô tận từ trên ngón tay của Diệp Huyền tỏa ra, mang theo tiếng ngâm xướng lớn lao, như Phật đà giáng lâm, ngân hà chảy ngược, trong nháy mắt điểm vào đại tinh của Hoàng Phủ Tú Minh biến thành.
- Ầm!
Bóng ngón tay như bẻ cành khô, không gì địch nổi, trong nháy mắt đi vào trong cả viên đại tinh, từ trong ra ngoài bắt đầu cấp tốc phân giải, khí tức hồn lực làm cho người kinh hãi bắt đầu nhắm bốn phương tám hướng tản mát.
Trong đại tinh nổ tung, trên mặt Hoàng Phủ Tú Minh mang theo kinh hãi bay ngược ra, hai con mắt trừng tròn xoe, vẻ mặt khó tin.
- Không thể, chuyện này làm sao có thể?
Tinh Diễn Thần Quyết của hắn, đã nắm giữ đến áo nghĩa chí cao thần hồn, dưới đòn đánh này, thiên địa hồn lực đều phải bị hắn trấn áp, cho dù là Luyện Hồn Sư cửu giai, cũng tuyệt đối không thể chỉ điểm một chút là phá, nhưng hôm nay, Diệp Huyền ung dung liền trấn áp hồn thuật của hắn như vậy, này để hắn làm sao cũng không thể nào tiếp thu được.
Chương 1499 Thiên Giác Vũ Đế
Diệp Huyền thở dài nói:
- Tinh Diễn Thần Quyết, xác thực là pháp quyết chí cao trong rất nhiều hồn quyết của Thiên Huyền đại lục, chỉ tiếc Tinh Diễn Thần Quyết, thần hồn áo nghĩa chân chính, cần Luyện Hồn Sư hòa vào Tinh Không ý cảnh, chân chính hóa thành Tinh Không vĩnh hằng. Nhưng mà cõi đời này, ngoại trừ vũ phá hư không, cường giả Thánh cảnh bước vào Thiên giới trong truyền thuyết, lại có ai gặp Tinh Không chân chính, cảm ngộ Tinh Không áo nghĩa. Ngươi không thể, ngay cả ta cũng không thể, vì lẽ đó Tinh Diễn Thần Quyết này, nhất định không cách nào viên mãn.
Cả người Hoàng Phủ Tú Minh chấn động, lúc trước thời điểm hắn tu luyện Tinh Diễn Thần Quyết, xác thực phát hiện mặc cho dựa vào bản thân tu luyện như thế nào, Diễn Hóa Tinh Không áo nghĩa tựa hồ trước sau không cách nào viên mãn, bây giờ bị Diệp Huyền vạch trần, nhất thời như “thể hồ quán đỉnh”, tuyên truyền giác ngộ.
- Ngươi là ai? Ngươi đến cùng là ai?
Hoàng Phủ Tú Minh lớn tiếng hét lớn, đạo lý này, lúc trước ở trong ngọc giản sư tôn truyền thụ cho hắn Tinh Diễn Thần Quyết cũng không từng đề cập, tại sao Diệp Huyền này lại rõ ràng như vậy, hắn trẻ tuổi như vậy, vì sao ở trình độ Tinh Diễn Thần Quyết vượt xa mình.
Lẽ nào hắn đúng là sư tôn?
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Phủ Tú Minh tâm thần kích đãng, tâm tình không thể tự khống chế.
Diệp Huyền đạm mạc nói:
- Nếu sinh thời, ngươi có thể bước vào Vũ Hoàng, liền tới Huyền Vực Tiêu Dao cung, đến lúc đó, ta sẽ đích thân giáo dục ngươi!
Ầm ầm!
Cả người Hoàng Phủ Tú Minh như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong đầu “Ầm ầm” vang vọng, ngốc như gà gỗ.
Diệp Huyền nói, làm hắn trong nháy mắt trở lại trăm năm trước, trong buổi tối tuyết lớn đầy trời kia, ngoại trừ dung mạo cùng tu vi, thần thái, ngữ khí của Huyền Diệp lúc này, giống Tiêu Diêu Hồn Hoàng năm đó như đúc.
- Sư tôn, ngươi... Ngươi đúng là... Sư tôn?
Hoàng Phủ Tú Minh run rẩy mở miệng, cả người kích động không thể tự khống chế, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, nhưng phảng phất như tựa hồ làm sao cũng không thể tin được.
Diệp Huyền khẽ cười nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh, hiện tại ở trong lòng ngươi nên có đáp án, ngươi là người có thể thông qua Huyền Vực tuyệt địa Cấm Tuyệt Lĩnh, lẽ nào ngay cả phán đoán của mình cũng không tin?
- Sư tôn, đồ nhi bái kiến sư tôn, sư tôn, ta rốt cuộc tìm được ngươi.
Nhào oành!
Hoàng Phủ Tú Minh cũng không tiếp tục hoài nghi, hai đầu gối quỳ xuống, từ lâu lệ rơi đầy mặt.
Nam tử trải qua vô số đau khổ, cho dù là ở Vô Lượng Sơn bị hành hạ vô tận cũng không biến sắc, giờ khắc này lại gào khóc.
- Đứng lên đi.
Diệp Huyền nâng Hoàng Phủ Tú Minh dậy, chỉ cảm thấy trong lòng thổn thức.
- Ngươi hiện tại cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, có thể nào khóc như đứa bé.
- Ở trước mặt sư tôn, ta vĩnh viễn là hài tử.
Nước mắt của Hoàng Phủ Tú Minh không ngừng được chảy xuống, hắn lại không nhịn được cười to lên.
- Ta liền biết, sư tôn ngươi nhất định sẽ không chết, trong thiên hạ, tuyệt không có bất kỳ người nào có thể tổn thương đến sư tôn ngươi.
Mấy chục năm tìm kiếm, vô số lần tuyệt vọng bồi hồi, bây giờ rốt cục nhìn thấy sư tôn, trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh trăm năm úc khí một tán mà không, chỉ cảm thấy trong lòng thanh thản, không dính một hạt bụi, tâm tình cũng một lần nữa được gột rửa cùng thăng hoa.
Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười.
- Sư tôn, ngươi làm sao sẽ biến thành dáng dấp như vậy? Tại sao trăm năm trước, tất cả mọi người đều nói ngươi chết rồi, ta chung quanh tìm ngươi cũng không tìm được.
Hoàng Phủ Tú Minh không nhịn được dò hỏi.
Diệp Huyền thở dài nói:
- Lúc trước ta chiếm được một tin tức nào đó, đi thăm dò Huyền Vực Thiên Sơn, không ngờ ở trong Thiên Sơn tao ngộ nguy nan.
Nói đến đây cả người Diệp Huyền chấn động, tựa hồ không thể tả nhớ lại một màn lúc trước, một lát sau mới nói tiếp:
- Nhục thân của ta vẫn lạc ở trong Thiên Sơn, mà linh hồn nhờ số trời run rủi mới sống sót.
Diệp Huyền nói một hồi, nghe mà Hoàng Phủ Tú Minh giật mình.
- Nhục thân vẫn lạc, nhưng linh hồn ở trăm năm sau sống lại, sư tôn, chuyện này...
Hoàng Phủ Tú Minh chỉ cảm thấy khó có thể tin.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Điểm này ta cũng vẫn không rõ tại sao, nhưng Đại Thiên thế giới, không gì không có, trong cõi u minh nói không chắc tự có Thiên Đạo vận chuyển.
Diệp Huyền từng trải qua Phệ Hồn Tộc Chiến Thương, từng trải qua Cổ Ma Chi Địa, cũng hiểu được, Thiên Huyền đại lục mênh mông bao la, không gì không có, hắn không nghĩ ra vẻn vẹn là bởi vì tu vi của hắn không tới, tầm mắt không đủ mà thôi.
Sau đó, Diệp Huyền nói chuyện sau khi sống lại một hồi.
- Không nghĩ tới Mộng Cảnh Bình Nguyên dĩ nhiên thất thủ, Vô Lượng Sơn quả nhiên vẫn ra tay rồi.
Trong con ngươi của Hoàng Phủ Tú Minh lộ ra phẫn nộ cùng thù hận.
Diệp Huyền nghi ngờ nói:
- Đúng rồi, lúc trước ngươi làm sao sẽ đi Vô Lượng Sơn, hơn nữa bị Vô Lượng Sơn bắt được?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Kỳ thực ta biết được tin tức sư tôn ngươi ở Thiên Sơn cấm địa mất tích cũng là ở mấy chục năm trước. Trăm năm trước, ta từ chỗ sư tôn được thẻ ngọc tu luyện, liền vẫn tiềm tu, sau đó Lam Quang học viện tao ngộ đại nạn, ta hao hết tâm lực, mới rốt cục ổn định học viện lại, khi đó tu vi của ta mới cấp bảy tam trọng đỉnh phong, sau đó ta nỗ lực khổ tu, rốt cục đột phá đến Vũ Hoàng mà sư tôn yêu cầu.
Diệp Huyền nói:
- Vì lẽ đó ngươi liền đi Huyền Vực tìm ta?
Hoàng Phủ Tú Minh gật gù:
- Ta lần thứ hai trở lại Huyền Vực, lúc này mới biết tin tức sư tôn ngươi vẫn lạc ở Thiên Sơn, ngay lúc đó trong lòng ta kinh hãi, vẫn không thể tin được, vì lẽ đó ngay lập tức liền đến Tiêu Dao cung, không ngờ...
Nói đến đây, trên mặt Hoàng Phủ Tú Minh lộ ra vẻ giận dữ, có thể thấy được lúc đó nội tâm của hắn phẫn nộ.
Diệp Huyền không giục, hắn biết Hoàng Phủ Tú Minh sẽ tiếp tục nói.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Tú Minh tức giận nói:
- Ta thấy Tiêu Dao cung của sư tôn đã thay đổi chủ nhân, đã bị Huyền Vực Thánh Thành trưng dụng.
Diệp Huyền hơi nhướng mày:
- Bị trưng dụng?
Tuy hắn biết trong Huyền Vực Thánh thành tấc đất tấc vàng, một ít cường giả một khi vẫn lạc, quanh năm không có ai quản lý, phủ đệ dĩ nhiên sẽ bị Thánh Thành thu hồi, trưng dụng, thế nhưng căn cứ Hoàng Phủ Tú Minh từng nói, mình lúc đó vẻn vẹn ở Thiên Sơn mất tích mấy chục năm, tuy bên ngoài đồn đại mình đã vẫn lạc, nhưng Thánh Thành trưng thu không khỏi cũng quá nhanh đi.
- Vậy những tùy tùng của ta thì sao?
Diệp Huyền không khỏi hỏi.
Chương 1500 Dao Nguyệt tung tích (1)
Thân là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, lúc đó cường giả chói mắt nhất đại lục, tuy Diệp Huyền không có đệ tử, thế nhưng thu tùy tùng là có không ít, trong đó không thiếu Cửu Thiên Vũ Đế, thậm chí có người tài ba trong Cửu Thiên Vũ Đế.
Có những người này, Thánh Thành cũng không đến nỗi nhanh như vậy liền trưng thu Tiêu Dao cung.
Hoàng Phủ Tú Minh nói tiếp:
- Ta thấy phủ đệ của sư tôn bị trưng thu, tuy phẫn nộ, nhưng khi đó tu vi của ta quá thấp, tự nhiên không dám đi vào gây sự, cũng ở trong bóng tối tìm hiểu tung tích thị vệ của sư tôn.
- Cuối cùng ta tốn không ít thời gian mới tìm hiểu ra, ở sau khi tin tức sư tôn ngươi có khả năng vẫn lạc ở Thiên Sơn cấm địa truyền ra, Thiên Giác Vũ Đế ngay lập tức liền đi tới Thiên Sơn, nỗ lực tìm ra chân tướng ngươi có vẫn lạc hay không, đáng tiếc sau khi hắn đi vào, liền không còn tin tức, nghe đồn cũng đã vẫn lạc ở trong Thiên Sơn, còn thị vệ khác ta nghe ngóng như thế nào cũng không thể hỏi thăm được tin tức cụ thể, có khả năng ở sau khi ngươi vẫn lạc bọn họ liền phân tán, từng người rời đi...
Diệp Huyền cau mày nói:
- Thị vệ khác đều không còn tin tức? Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế cũng như thế?
Năm đó ở trong rất nhiều thị vệ của hắn, Vô Song Vũ Đế, Tuyệt Đao Vũ Đế cùng Thiên Giác Vũ Đế là ba người mạnh nhất, mỗi người bọn họ tu vi đều ở cửu giai nhị trọng đỉnh phong, khoảng cách cửu giai tam trọng chỉ có một bước.
Năm đó sở dĩ bọn họ tuỳ tùng mình, chính là vì tìm kiếm thời cơ đột phá cửu giai tam trọng, trở thành sức chiến đấu đỉnh phong nhất của toàn bộ đại lục.
Vì lẽ đó coi như hết thảy tuỳ tùng đều tứ tán, thị vệ khác không có tin tức rất bình thường, nhưng Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế không đến nỗi cũng không hề có một chút tin tức nào a.
Dù sao lấy thân phận tu vi của bọn họ, coi như không đi theo mình, bọn họ cũng thuộc về đám người cao nhất của Thiên Huyền đại lục, nhiều nhất thua tông chủ của một ít thế lực hàng đầu mà thôi, không đến nổi ngay cả một chút tăm hơi cũng không có a.
Hoàng Phủ Tú Minh gật đầu nói:
- Ta cũng rất tò mò, lúc đó tu vi của ta quá thấp, vì tìm kiếm chân tướng sư tôn ngươi vẫn lạc, nhất định phải mượn những lực lượng khác, vì lẽ đó ta nghĩ tất cả biện pháp hỏi thăm tin tức của Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế, đáng tiếc bất luận ta hỏi thăm như thế nào, hai người bọn họ ở sau khi sư tôn ngươi vẫn lạc lại như bốc hơi biến mất, không có bất kỳ tin tức, qua nhiều năm vẫn như vậy.
Tại sao lại như vậy?
Diệp Huyền cau mày, năm đó trước khi hắn tiến vào Thiên Sơn, bởi vì bị tin tức mình lấy được hấp dẫn, không có nhận ra được cái gì, nhưng sau đó ở Thiên Sơn vẫn lạc, Diệp Huyền mới mơ hồ cảm giác vài tên thị vệ của mình trước lúc này tựa hồ có gì đó không đúng.
Bây giờ Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế ở sau khi mình vẫn lạc hoàn toàn biến mất, trăm năm qua không hề có một chút tin tức lưu lại, này càng làm cho Diệp Huyền cảm thấy một tia quỷ dị.
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Sư tôn, Thiên Sơn là đại cấm địa đáng sợ nhất của Huyền Vực, lúc đó ngươi nghĩ như thế nào lại vào mạo hiểm? Hơn nữa bên người ngay cả một thị vệ cũng không mang?
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Lúc đó ta được một tin tức để ta khiếp sợ, vì lẽ đó không cân nhắc liền đi vào, bây giờ nghĩ lại, tin tức này tựa hồ hơi có vấn đề.
Hoàng Phủ Tú Minh nghi ngờ nói:
- Tin tức? Là ai cho tin tức?
- Người lan truyền tin tức này cho ta, hẳn là tuyệt không có vấn đề, thế nhưng khởi nguồn của tin tức này...
Nói đến đây, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, tựa hồ có bí ẩn gì khó nói, lập tức, hắn tiếp tục nói:
- Không nói cái này, sau đó vì sao ngươi lại đi Vô Lượng Sơn? Còn nữa, có phải ngươi đi tìm Dao Nguyệt không?
Hoàng Phủ Tú Minh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn về phía Diệp Huyền, lo lắng nói:
- Đúng, sư tôn, ngươi biết không, sư mẫu cũng mất tích.
- Sư mẫu?
Diệp Huyền không khỏi ngạc nhiên há to mồm:
- Ngươi là nói Dao Nguyệt Vũ Đế?
Hoàng Phủ Tú Minh nghi ngờ nói:
- Đúng, lẽ nào nàng không phải sư mẫu sao? Lúc trước ta thấy sư tôn cùng nàng...
- Khặc khặc.
Diệp Huyền liền ngắt lời hắn, xạm mặt lại nói:
- Ngươi gọi Dao Nguyệt Vũ Đế đi, sư mẫu nghe quá kỳ quái. Dao Nguyệt mất tích ta nghe nói, nhưng tình huống cụ thể không phải hiểu rất rõ, hơn nữa ta từ chỗ Cát Phác Tử nghe nói, ngươi thật giống như chuẩn bị đi Hắc Long cung tìm kiếm Dao Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Lúc đó ta muốn tìm kiếm thị vệ của sư tôn nhưng không có kết quả, ngay lập tức đi tới Thiên Sơn, nhưng mà trong Thiên Sơn quá nguy hiểm, hơn nữa ta lúc đó tu vi quá thấp, mới vừa vào không bao lâu liền suýt chút nữa vẫn lạc, chỉ có thể lui ra. Sau đó ta nghĩ đến, muốn biết sư tôn ngươi ở Thiên Sơn đến tột cùng có vẫn lạc hay không, Vũ Đế phổ thông căn bản không có năng lực này, chỉ có Vũ Đế đỉnh phong của Huyền Vực mới có tư cách, lúc này ta mới nhớ tới Dao Nguyệt Vũ Đế, vì lẽ đó ngay lập tức đi Nguyệt Thần cung, nhưng ai biết...
Nói đến đây, Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên thở dài, cười khổ nói:
- Ai biết sau khi ta đi tới Nguyệt Thần cung, mới biết Dao Nguyệt Vũ Đế cũng đồng dạng mất tích, Nguyệt Thần cung cũng không biết nàng đến tột cùng ở nơi nào.
- Sau đó ta ở Huyền Vực một bên tu luyện, một bên tìm kiếm Dao Nguyệt Vũ Đế cùng với đám người Vô Song Vũ Đế, đáng tiếc ta ở Huyền Vực mấy chục năm, tu vi từ bát giai nhất trọng đột phá đến bát giai tam trọng đỉnh phong, cũng từ đầu đến cuối không hỏi thăm được bất cứ tin tức gì, lúc đó ta chuẩn bị chờ đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế, lại đi Thiên Sơn tìm kiếm sư tôn, mãi đến tận có một ngày ta đến Thần Đô nhận chức, trong lúc vô tình biết được Vô Lượng Sơn có thể biết tin tức của Dao Nguyệt Vũ Đế.
Diệp Huyền nhất thời đánh gãy hắn, nói:
- Ngươi nói Vô Lượng Sơn biết tin tức của Dao Nguyệt Vũ Đế? Tin tức này là ai nói cho ngươi?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Tin tức này không phải ai nói cho ta, mà là ta từ một hắc thị ở Thần Đô biết, bây giờ nghĩ lại, đây là Vô Lượng Sơn cố ý bố trí một cái bẫy, bởi vì sau khi ta đến Vô Lượng Sơn, dĩ nhiên một đường thông suốt nhìn thấy Vô Lượng Sơn phó sơn chủ.
Hoàng Phủ Tú Minh nở nụ cười khổ.
Trăm ngàn năm qua, thế lực hàng đầu của Hỗn Loạn Chi Thành trải qua nhiều lần biến hóa, mãi đến tận gần hai ngàn năm trước, mới hình thành loại cách cục chân vạc ba thế lực lớn này.
Nhưng ngay hôm nay.
Đấu Vũ Hội một trong ba thế lực lớn, dĩ nhiên công nhiên phá hoại quy củ, ở trên võ đài tái của mình đánh giết người ngoại lai, thậm chí dẫn đến mấy trăm dân chúng tử vong.
Tức giận!
Không có một người không tức giận.
Đặc biệt hơn trăm vạn võ giả tự mình trải qua kia lan truyền tin tức ra ngoài, càng làm cho tất cả mọi người đối với Đấu Vũ Hội sản sinh bất mãn mãnh liệt.
Một tội phạm truy nã của Vô Lượng Sơn, cùng Hỗn Loạn Chi Thành có quan hệ gì?
Đấu Vũ Hội lại phải liều lĩnh hậu quả phá hoại quy củ, ra tay đánh nhau như vậy?
Mọi người không thể không hoài nghi, Vô Lượng Sơn cùng Đấu Vũ Hội trong lúc đó, có phải như Diệp Huyền nói, có cấu kết gì hay không.
Sóng lớn mênh mông.
Khắp mọi mặt áp lực, điên cuồng dâng tới Đấu Vũ Hội, khiến cho Trác Nhất Phàm sứt đầu mẻ trán.
Vũ Tu Thánh Địa cùng Sinh Tử Điện cũng nhân cơ hội lên tiếng, Đấu Vũ Hội nhất định phải cho Hỗn Loạn Chi Thành một câu trả lời.
Chuyện này, thậm chí trực tiếp lan truyền đến nơi sâu xa của Đấu Vũ Hội.
Trong đại sảnh tổng bộ của Đấu Vũ Hội, Trác Nhất Phàm đang xử lý rất nhiều việc hỗn loạn.
Ở dưới hắn, Trường Phong Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế, Hùng Thiên Vũ Đế thời khắc đợi mệnh, chỉ cần đám người Diệp Huyền rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, bọn họ sẽ ngay lập tức điều động.
Ngoài ra, hai Phó hội trưởng khác của Đấu Vũ Hội đang bế quan tiềm tu cũng bị kinh động.
- Trác Nhất Phàm, đây chính là chuyện tốt ngươi làm ra?
Sau khi hai người biết được tin tức, từng cái từng cái vẻ mặt kinh nộ, lớn tiếng quát lớn.
Ở khoảng thời gian bọn hắn bế quan này, Đấu Vũ Hội dĩ nhiên phát sinh chuyện lớn như vậy, điều này làm cho hai vị Phó hội trưởng khác bất mãn.
- Chu hội phó, Trần hội phó, chuyện này cũng không phải ta muốn nhìn thấy, tình huống lúc đó hết sức phức tạp, bổn Đế dưới bất đắc dĩ, chỉ có thể xử trí như vậy.
Trác Nhất Phàm bất mãn nói.
Đều là Phó hội trưởng, Trác Nhất Phàm tự nhiên cũng không e ngại hai người khác.
- Hừ, Trác Nhất Phàm, ngươi còn muốn nguỵ biện, ngươi ở trước mặt chúng ta có thể nói như vậy, nhưng nếu để cho Cừu hội phó biết chuyện này, xem ngươi giải thích như thế nào!
Chu Phàm Phó hội trưởng cười lạnh.
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt đám người Trác Nhất Phàm đột nhiên biến đổi.
Cừu hội phó, Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng.
Là người nắm quyền mạnh nhất của Đấu Vũ Hội hiện nay.
Ở Đấu Vũ Hội, cao nhất tự nhiên là hội trưởng, chỉ là Đấu Vũ Hội hội trưởng xuất quỷ nhập thần, vạn phần thần bí, rất ít xuất hiện ở Hỗn Loạn Chi Thành, từ xưa tới nay chưa từng có ai biết bộ mặt thật.
Vì lẽ đó ở Đấu Vũ Hội, hiện nay Cừu hội phó có danh xưng đệ nhất Phó hội trưởng mới thật sự là người nắm quyền.
Người này thủ đoạn tàn nhẫn, ở trên đại lục hung danh hiển hách, không chỉ đối với kẻ địch tàn nhẫn, đối với mình cũng tàn nhẫn.
Tương truyền, người này là một tên ác đồ Huyền Vực điên cuồng truy nã, trăm năm trước, người này từng đánh chết một tên Cửu Thiên Vũ Đế của Huyền Vực Thánh Thành, lúc này mới gia nhập Hỗn Loạn Chi Thành, trở thành Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng.
Có điều, đây chỉ là nghe đồn, không có ai biết thật giả.
Nhưng đám người Trác Nhất Phàm mỗi một lần nhìn thấy Cừu hội phó, trong lòng liền có một loại hoảng sợ không tên, điều này cũng khiến cho đám người Trác Nhất Phàm vừa nhắc tới Cừu hội phó, liền hoàn toàn biến sắc.
- Trác Nhất Phàm, nếu để cho Cừu hội phó biết chuyện này, ngươi nên rõ ràng hậu quả, ta xem ngươi vẫn nhanh bình ổn tình thế lại đi.
Hừ lạnh một tiếng, hai đại Phó hội trưởng Chu Phàm, Trần Quang Diệu đều dắt tay nhau rời đi.
- Hai người này.
Trác Nhất Phàm tức giận đến trực tiếp bóp nát ly trà trong tay, nước trà tung tóe.
- Trác hội trưởng, ngươi yên tâm, chuyện xảy ra hôm nay ta đã truyền quay lại tông môn, việc này nếu thật để cho Cừu hội phó biết được, Vô Lượng Sơn ta tất nhiên sẽ vì Trác hội trưởng ngươi đảm bảo.
Trường Phong Vũ Đế liền ở một bên nói.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm nhìn chăm chú lại, nói:
- Vô Lượng Sơn ngươi nói thế nào?
Trường Phong Vũ Đế liền nói:
- Tông môn biết được chuyện nơi đây, rất là tức giận, đã phái Tả Đồng hộ pháp dẫn dắt cường giả tự mình tới rồi.
- Cái gì? Tả Đồng hộ pháp!
Đám người Trác Nhất Phàm cả kinh.
Tả Đồng hộ pháp, Vũ Đế nhị trọng, chính là người hung danh hiển hách, tàn nhẫn bạo ngược nhất trong hết thảy hộ pháp của Vô Lượng Sơn, chấp chưởng Vô Lượng Sơn hình pháp.
Vô Lượng Sơn phái người này đến, có thể thấy đối phương đối với Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền coi trọng.
Nghĩ tới đây, Trác Nhất Phàm ngay lập tức yên ổn.
Trường Phong Vũ Đế nói tiếp:
- Chỉ có điều tuy Tả Đồng hộ pháp tự mình tới, nhưng Huyền Vực khoảng cách nơi đây quá xa xôi, đám người Tả Đồng hộ pháp ít nhất cần mấy tháng mới có thể chạy tới, mà Diệp Huyền kia cùng Hoàng Phủ Tú Minh tất nhiên sẽ không chờ lâu như vậy, vì lẽ đó sự tình bắt hai người bọn họ, cũng chỉ có thể dựa cả vào Trác hội trưởng.
- Yên tâm đi, lần này bao ở trên tay ta.
Trong con ngươi của Trác Nhất Phàm bắn ra một đạo lệ mang, ánh mắt cực kỳ âm trầm.
- Diệp thiếu, chúng ta lưu lại thật sự an toàn sao? Cứ như vậy, chẳng phải là cho Đấu Vũ Hội thời gian chuẩn bị?
Ở thời điểm Đấu Vũ Hội vội vàng động viên dân chúng của Hỗn Loạn Chi Thành, trong phủ đệ Kỷ gia, đám người Huyết Kiếm Vũ Đế trên mặt mang theo vẻ ưu lo.
Bọn họ rất rõ ràng, mặc dù bọn hắn tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nguy cơ không có giải trừ.
Ngược lại theo thời gian trôi qua, trình độ nguy hiểm của bọn họ sẽ không ngừng tăng lên, dù sao Hỗn Loạn Chi Thành chính là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội, chỉ cần có đầy đủ thời gian, Đấu Vũ Hội hoàn toàn có năng lực bố trí xuống thiên la địa võng, để bọn họ có chạy đằng trời.
Chí ít hiện tại, Huyết Kiếm Vũ Đế có thể nhận biết được Huyền Thức của rất nhiều cường giả, thời khắc giám thị phủ đệ Kỷ gia.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Ta làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của ta, Đấu Vũ Hội muốn mệnh của ba người chúng ta, không dễ như vậy.
Diệp Huyền nói xong lời này, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Phủ Tú Minh.
Giờ khắc này Hoàng Phủ Tú Minh, đã không có chán chường như vừa mới đầu Diệp Huyền nhìn thấy, trong tròng mắt hắn lập loè tinh mang, cả người có loại khí thế không giận mà uy.
Chương 1497 Ta là sư tôn ngươi (1)
Mà nô lệ lạc ấn trên trán, không những không mang đến cho hắn chút cảm giác xấu xí nào, trái lại làm nổi bật ánh mắt của hắn, khiến cho người cảm thấy cực kỳ thô bạo.
Dáng dấp kia, để Diệp Huyền ngờ ngợ cảm giác mình như trở lại buổi tối tuyết lớn đầy trời, nhìn thấy thiếu niên không cam lòng khuất phục kia.
- Ta sớm nên nghĩ đến, lấy tính cách của Hoàng Phủ Tú Minh ngươi, há sẽ dễ dàng rơi vào khuất phục cùng chán chường như vậy? Nói như vậy, ngươi ở võ đài tái biểu hiện trạng thái, hoàn toàn là vì ma túy Đấu Vũ Hội? Ngươi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, cũng có thể là rất sớm trước kia a?
Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục cứu ra Hoàng Phủ Tú Minh, một tảng đá lớn trong lòng Diệp Huyền cũng rốt cục rơi xuống.
Hoàng Phủ Tú Minh gật đầu nói:
- Không sai, năm đó ta bị giam ở trong địa lao của Vô Lượng Sơn, nhận hết dằn vặt, nhưng đúng vì như thế, để lúc ta đó mới bát giai đỉnh phong đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế, chỉ là bởi vì lúc đó Vô Lượng Sơn ở trong cơ thể ta gieo xuống phong ấn, sinh tử tất cả đều bị người khống chế, ta chỉ có thể ẩn giấu tu vi, chưa từng có thả ra cho dù một tia khí tức Vũ Đế.
- Sau đó Vô Lượng Sơn từ trên người ta không chiếm được đồ vật gì, liền bán ta cho Đấu Vũ Hội, mục đích chính là muốn ta thả lỏng cảnh giác, càng muốn dẫn ra mấy người, đáng tiếc ta đã sớm biết Đấu Vũ Hội kỳ thực cùng Vô Lượng Sơn có cấu kết, vì lẽ đó mặc cho Đấu Vũ Hội đối xử ta như thế nào, ta cũng không nói ra bất kỳ tin tức gì, chỉ tìm kiếm cơ hội chạy trốn, cho tới hôm nay các ngươi đến, ta mới lần thứ nhất thả ra khí tức Vũ Đế.
Thời điểm Hoàng Phủ Tú Minh nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng những người khác có thể từ trong lời hắn tưởng tượng đến lúc trước hắn chịu đến thống khổ như thế nào.
Bị Vô Lượng Sơn giam giữ ở trong địa lao một năm, trong năm đó, hắn phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng dằn vặt.
- Đúng rồi, ta còn không biết các ngươi đến tột cùng là ai, làm sao sẽ biết ta ở Hỗn Loạn Chi Thành?
Nói xong những lời này, Hoàng Phủ Tú Minh nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Ta là học viên của Lam Quang học viện, còn biết ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành, là thông qua Thính Thiên Các.
- Ngươi là học viên của Lam Quang học viện?
Hoàng Phủ Tú Minh không khỏi sững sờ.
- Không sai.
Diệp Huyền cười gật đầu.
Hoàng Phủ Tú Minh lắc đầu.
- Lam Quang học viện căn bản bồi dưỡng không ra đệ tử như ngươi, hơn nữa hồn quyết cùng võ kỹ trên người ngươi chỉ có sư tôn ta mới biết, ngươi đến cùng là ai?
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt cực kỳ ác liệt, như một thanh dao sắc bén, muốn xuyên thủng tâm linh của Diệp Huyền.
Từ khi Diệp Huyền ở trên lôi đài cùng hắn giao lưu, trong lòng hắn liền tràn ngập tò mò, tuy Diệp Huyền ở trên lôi đài nói ra danh hiệu của đám người Cát Phác Tử, nhưng Hoàng Phủ Tú Minh tuyệt không tin, Diệp Huyền là đám người Cát Phác Tử dạy ra.
Thân là Lam Quang học viện viện trưởng, Hoàng Phủ Tú Minh đối với đám người Cát Phác Tử thực quá lý giải.
Mà qua nhiều năm như vậy, hắn trải qua quá nhiều, các loại lừa dối cùng âm mưu, nếu như không phải Diệp Huyền sử dụng tới Tinh Diễn Thần Quyết của sư tôn, trước hắn là căn bản sẽ không tin tưởng Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nói:
- Ta là ai, thật sự có trọng yếu như vậy?
- Trọng yếu, vô cùng trọng yếu.
Hoàng Phủ Tú Minh vô cùng kiên định gật gù:
- Nếu như ngươi không nói cho ta ngươi là ai, tuy ta cũng sẽ tin ngươi, thế nhưng rất nhiều thứ, ta sẽ không nói cho ngươi.
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Tỷ như ngươi vì sao lại đi Vô Lượng Sơn?
- Đúng, đây là một cái trong đó.
Hoàng Phủ Tú Minh ngưng tiếng nói:
- Nhiều năm như vậy, ta đã không biết nên tin ai, không nên tin ai, rất nhiều thứ, ta chỉ có thể một người giấu ở trong lòng, bởi vì một khi nói ra, liên lụy quá mức rộng lớn.
Diệp Huyền trầm mặc, hắn có thể nhìn ra, Hoàng Phủ Tú Minh nói đều là lời trong tim.
Nam tử tính cách kiên nghị này, những năm qua không biết gặp cái gì, đã kinh biến đến mức bất luận người nào cũng không tin tưởng nữa.
- Đã như vậy.
Diệp Huyền nhìn về phía Huyết Kiếm Vũ Đế:
- Huyết Kiếm, ngươi đi bên ngoài bảo vệ đi!
- Ta?
Huyết Kiếm Vũ Đế sững sờ, chợt cười khan nói:
- Diệp thiếu, khặc khặc, để ta cũng ở lại chỗ này được không.
Nói thật, cùng Diệp Huyền ở chung càng lâu, hắn đối với lai lịch của Diệp Huyền càng thêm hiếu kỳ, hiện tại hiếm thấy có cơ hội dò xét đến bí mật của Diệp Huyền, trong lòng hắn đã sớm không nhịn được.
- Đi ra ngoài bảo vệ đi.
Diệp Huyền không có nhiều lời, chỉ lặp lại một câu.
- Vâng.
Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản cợt nhả nhất thời yểm đi, thật giống như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ, bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra ngoài.
- Có một số việc ngươi biết, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ở bên ngoài bảo vệ, mặc kệ có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không muốn đi vào, cũng không nên để cho bất luận người nào đi vào gian nhà này.
Thanh âm của Diệp Huyền ở sau lưng Huyết Kiếm vang lên, ở trong nháy mắt Huyết Kiếm Vũ Đế đóng cửa lại, Diệp Huyền cấp tốc đánh ra mấy lớp cấm chế, đóng kín toàn bộ gian nhà.
Giờ khắc này trong nhà, chỉ còn dư lại Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền.
Hai người lặng im mà đứng.
Một lát sau, Diệp Huyền nhìn Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên nói:
- Nếu như ta nói ta chính là sư tôn Tiêu Diêu Hồn Hoàng của ngươi, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
- Cái gì? Ngươi là sư tôn?
Hoàng Phủ Tú Minh đứng lên, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, từ bên trong đột nhiên tuôn ra một đoàn ánh sáng giống như liệt nhật.
Một đạo thần thức bát giai mạnh mẽ, cấp tốc lan tràn ra, xẹt qua thân thể Diệp Huyền.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt của Hoàng Phủ Tú Minh bỗng dưng trở nên âm trầm:
- Ngươi không phải sư tôn ta, ngươi đến cùng là ai? Giả mạo sư tôn ta đến tột cùng là mục đích gì?
Cả người hắn tỏa ra sát cơ doạ người, như một con hung thú, gắt gao tập trung Diệp Huyền.
- Ồ?
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Ngươi làm sao khẳng định ta không phải sư tôn của ngươi?
- Tuy ngươi nắm giữ công pháp cùng bí tịch của sư tôn ta, thế nhưng sư tôn ta có hơn một trăm tuổi, mà thân thể của ngươi cực kỳ trẻ tuổi, ngươi làm sao có khả năng là hắn.
- Vậy ngươi làm sao biết nhục thân này không phải ta đoạt xá đến?
Chương 1498 Ta là sư tôn ngươi (2)
- Vậy thì càng không thể, trên thế giới này xác thực có hồn quyết đoạt xá, mà một ít Luyện Hồn Sư Đế cấp đỉnh phong một khi linh hồn cô đọng đến mức tận cùng, cũng nắm giữ năng lực đoạt xá, nhưng mà, đoạt xá chỉ là thân thể, linh hồn già nua là sẽ không thay đổi, vừa nãy ta đã nhận biết qua khí tức linh hồn của ngươi, cùng nhục thân ngươi tuổi trẻ như thế, nói cách khác, ngươi tuyệt đối không thể là sư tôn ta đoạt xá.
- Ngươi đến cùng là ai?
Vào giờ phút này, ánh mắt của Hoàng Phủ Tú Minh triệt để băng hàn, mặc kệ Diệp Huyền cùng sư tôn hắn quan hệ gì, nhưng Diệp Huyền dám giả mạo sư tôn, cũng đã đánh vỡ điểm mấu chốt của hắn.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Ta chính là sư tôn ngươi.
- Làm càn.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên lạnh xuống, lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi cứu ta, ta liền không dám ra tay với ngươi sao?
- Ồ? Ngươi còn muốn động thủ với ta?
Diệp Huyền tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn.
- Vậy hãy để cho ta tới xem một chút, nhiều năm như vậy ngươi đến tột cùng trưởng thành bao nhiêu.
- Vậy thì như ngươi mong muốn.
Trong con ngươi của Hoàng Phủ Tú Minh hàn khí càng ngày càng nồng, vù, một đạo hồn lực đáng sợ đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, trong hai mắt hắn, đột nhiên xuất hiện vô số đại tinh xoay tròn, những đại tinh này điên cuồng chuyển động, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn cảnh nơi đây trong nháy mắt biến mất, hai người như đột nhiên đi tới trong vũ trụ.
Chỉ thấy vô số tinh thần ở bên cạnh hai người lưu chuyển, Hoàng Phủ Tú Minh một tay điểm ra, một viên đại tinh kéo lưu quang thật dài điên cuồng oanh kích về phía Diệp Huyền.
- Hả? Tinh Diễn Thần Quyết tầng thứ năm Diễn Hóa Tinh Không? Xem ra những năm này tu vi của ngươi xác thực gia tăng rất nhiều.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng điểm ra, đại tinh màu đỏ rực trong nháy mắt rơi vào tay phải của hắn, xoay tròn.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Tú Minh giật nảy cả mình, hồn lực của hắn đã đạt đến bát giai, một chiêu Tinh Thần Thiểm Bạo này của hắn triển khai ra, coi như là Luyện Hồn Sư bát giai đỉnh phong cũng không dám nói tùy ý đi đón, nhưng lại bị đối phương chỉ tay liền tan mất tất cả lực lượng, để hắn trong nháy mắt đầu óc mất linh.
Người này trẻ tuổi như vậy, coi như là đệ tử sư tôn mới thu, cũng không thể kinh khủng như thế a? Lẽ nào người này đúng là sư tôn?
Không, tuyệt đối không thể!
Thân là Luyện Hồn Sư, Hoàng Phủ Tú Minh đối với đoạt xá cũng không phải không biết, loại bí kỹ này mặc dù nói tồn tại, nhưng độ khó triển khai quá cao, toàn bộ đại lục cũng rất khó tìm thấy Luyện Hồn Sư chân chính có thể đoạt xá.
Huống chi, hắn xác thực cảm nhận được linh hồn của Diệp Huyền cực kỳ trẻ tuổi, mặc dù không cách nào kết luận đến tột cùng già ra sao, nhưng tuyệt không giống như sư tôn hơn một trăm tuổi.
Coi như người này vừa ra đời sư tôn liền đoạt xá, khi đó sư tôn cũng có thể có hơn một trăm tuổi a.
Người này đến cùng là ai?
Chiến ý vô biên từ trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh bốc lên, ánh mắt của hắn lóe sáng, đứng trong vũ trụ tràn đầy tinh thần, dĩ nhiên hóa thành hai đạo tinh thần óng ánh nhất.
- Chiến không chừng mực!
- Ầm!
STAYNEXTNEXT
Cả người hắn ở trong tinh không này múa lên, thân hình càng lúc càng nhanh, mang theo một loại ma lực quỷ dị đặc biệt, hấp dẫn vạn người, cuối cùng thân hình của hắn đột nhiên biến mất, vạn ngàn tinh thần lóng lánh, như dòng lũ Ngân hà, trấn áp về phía Diệp Huyền.
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra mỉm cười:
- Tinh Quang Chi Thể sao? Nói thật, lúc trước ta cũng không coi trọng tu vi Luyện Hồn của ngươi, không nghĩ tới thiên phú của ngươi dĩ nhiên kinh người như vậy, thậm chí ngay cả một chiêu này cũng học được.
Trong tiếng cười nhạt, Diệp Huyền không tránh không né, vẫn dựng thẳng lên chỉ tay, nhẹ nhàng điểm ra.
- Ầm!
Vô số ánh sao lóng lánh trong nháy mắt phá diệt, như tấm gương hư huyễn, bị mang về trong hiện thật.
Diệp Huyền chỉ tay, nhẹ nhàng điểm ở trên hư không, lộ ra khuôn mặt khiếp sợ của Hoàng Phủ Tú Minh.
Trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh hoảng hốt, một khi hắn triển khai Tinh Quang Chi Thể, ở trạng thái Tinh Diễn Thần Quyết tầng thứ năm Diễn Hóa Tinh Không, vốn là không thể nào thăm dò, nhưng vì sao Diệp Huyền này có thể trong nháy mắt nhìn thấu vị trí chân thân của mình, phảng phất như thân thể của mình, trực tiếp va vào ngón tay của hắn.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh cuốn lên sóng to gió lớn, hắn là Luyện Hồn Sư bát giai a, coi như đối phương là Luyện Hồn Sư bát giai đỉnh phong, cũng tuyệt đối không thể nhìn thấu vị trí chân thân của hắn, lẽ nào đối phương là một Luyện Hồn Sư cửu giai?
- Phá cho ta!
Hoàng Phủ Tú Minh áp chế lại khiếp sợ trong lòng, bị Diệp Huyền nhìn ra chân thân, hắn đã không còn bất kỳ né tránh, hồn lực đáng sợ ở quanh thân hắn cấp tốc quanh quẩn, cả người trong nháy mắt hóa thành một vầng mặt trời chói chang, trấn áp về phía Diệp Huyền.
- Tinh Không Vạn Tượng, Vũ Trụ Hồng Hoang, Thiên Địa Vô Cực, Hồn Trấn Thần Huyền!
Trong tiếng hét vang, toàn thân Hoàng Phủ Tú Minh phóng ra hào quang chói mắt, hóa thân thiên địa vĩnh hằng.
Diệp Huyền kinh ngạc nói:
- Thần hồn áo nghĩa của Tinh Diễn Thần Quyết ngươi cũng tìm hiểu ra bộ phận?
Hắn vừa nói, một bên vẫn điểm ra một chỉ, hồn lực ở ngón tay của hắn ngưng tụ, ngón tay nhìn như phổ thông ở trong chớp mắt như hóa thành một cự trụ đâm thủng bầu trời, trên cự trụ kia, vô số hồn phù ánh sáng lóng lánh, trấn áp vạn cổ.
- Chỉ tay phá trời xanh, tứ vũ ta là hùng!
- Ba!
Kim quang vô tận từ trên ngón tay của Diệp Huyền tỏa ra, mang theo tiếng ngâm xướng lớn lao, như Phật đà giáng lâm, ngân hà chảy ngược, trong nháy mắt điểm vào đại tinh của Hoàng Phủ Tú Minh biến thành.
- Ầm!
Bóng ngón tay như bẻ cành khô, không gì địch nổi, trong nháy mắt đi vào trong cả viên đại tinh, từ trong ra ngoài bắt đầu cấp tốc phân giải, khí tức hồn lực làm cho người kinh hãi bắt đầu nhắm bốn phương tám hướng tản mát.
Trong đại tinh nổ tung, trên mặt Hoàng Phủ Tú Minh mang theo kinh hãi bay ngược ra, hai con mắt trừng tròn xoe, vẻ mặt khó tin.
- Không thể, chuyện này làm sao có thể?
Tinh Diễn Thần Quyết của hắn, đã nắm giữ đến áo nghĩa chí cao thần hồn, dưới đòn đánh này, thiên địa hồn lực đều phải bị hắn trấn áp, cho dù là Luyện Hồn Sư cửu giai, cũng tuyệt đối không thể chỉ điểm một chút là phá, nhưng hôm nay, Diệp Huyền ung dung liền trấn áp hồn thuật của hắn như vậy, này để hắn làm sao cũng không thể nào tiếp thu được.
Chương 1499 Thiên Giác Vũ Đế
Diệp Huyền thở dài nói:
- Tinh Diễn Thần Quyết, xác thực là pháp quyết chí cao trong rất nhiều hồn quyết của Thiên Huyền đại lục, chỉ tiếc Tinh Diễn Thần Quyết, thần hồn áo nghĩa chân chính, cần Luyện Hồn Sư hòa vào Tinh Không ý cảnh, chân chính hóa thành Tinh Không vĩnh hằng. Nhưng mà cõi đời này, ngoại trừ vũ phá hư không, cường giả Thánh cảnh bước vào Thiên giới trong truyền thuyết, lại có ai gặp Tinh Không chân chính, cảm ngộ Tinh Không áo nghĩa. Ngươi không thể, ngay cả ta cũng không thể, vì lẽ đó Tinh Diễn Thần Quyết này, nhất định không cách nào viên mãn.
Cả người Hoàng Phủ Tú Minh chấn động, lúc trước thời điểm hắn tu luyện Tinh Diễn Thần Quyết, xác thực phát hiện mặc cho dựa vào bản thân tu luyện như thế nào, Diễn Hóa Tinh Không áo nghĩa tựa hồ trước sau không cách nào viên mãn, bây giờ bị Diệp Huyền vạch trần, nhất thời như “thể hồ quán đỉnh”, tuyên truyền giác ngộ.
- Ngươi là ai? Ngươi đến cùng là ai?
Hoàng Phủ Tú Minh lớn tiếng hét lớn, đạo lý này, lúc trước ở trong ngọc giản sư tôn truyền thụ cho hắn Tinh Diễn Thần Quyết cũng không từng đề cập, tại sao Diệp Huyền này lại rõ ràng như vậy, hắn trẻ tuổi như vậy, vì sao ở trình độ Tinh Diễn Thần Quyết vượt xa mình.
Lẽ nào hắn đúng là sư tôn?
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Phủ Tú Minh tâm thần kích đãng, tâm tình không thể tự khống chế.
Diệp Huyền đạm mạc nói:
- Nếu sinh thời, ngươi có thể bước vào Vũ Hoàng, liền tới Huyền Vực Tiêu Dao cung, đến lúc đó, ta sẽ đích thân giáo dục ngươi!
Ầm ầm!
Cả người Hoàng Phủ Tú Minh như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong đầu “Ầm ầm” vang vọng, ngốc như gà gỗ.
Diệp Huyền nói, làm hắn trong nháy mắt trở lại trăm năm trước, trong buổi tối tuyết lớn đầy trời kia, ngoại trừ dung mạo cùng tu vi, thần thái, ngữ khí của Huyền Diệp lúc này, giống Tiêu Diêu Hồn Hoàng năm đó như đúc.
- Sư tôn, ngươi... Ngươi đúng là... Sư tôn?
Hoàng Phủ Tú Minh run rẩy mở miệng, cả người kích động không thể tự khống chế, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, nhưng phảng phất như tựa hồ làm sao cũng không thể tin được.
Diệp Huyền khẽ cười nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh, hiện tại ở trong lòng ngươi nên có đáp án, ngươi là người có thể thông qua Huyền Vực tuyệt địa Cấm Tuyệt Lĩnh, lẽ nào ngay cả phán đoán của mình cũng không tin?
- Sư tôn, đồ nhi bái kiến sư tôn, sư tôn, ta rốt cuộc tìm được ngươi.
Nhào oành!
Hoàng Phủ Tú Minh cũng không tiếp tục hoài nghi, hai đầu gối quỳ xuống, từ lâu lệ rơi đầy mặt.
Nam tử trải qua vô số đau khổ, cho dù là ở Vô Lượng Sơn bị hành hạ vô tận cũng không biến sắc, giờ khắc này lại gào khóc.
- Đứng lên đi.
Diệp Huyền nâng Hoàng Phủ Tú Minh dậy, chỉ cảm thấy trong lòng thổn thức.
- Ngươi hiện tại cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, có thể nào khóc như đứa bé.
- Ở trước mặt sư tôn, ta vĩnh viễn là hài tử.
Nước mắt của Hoàng Phủ Tú Minh không ngừng được chảy xuống, hắn lại không nhịn được cười to lên.
- Ta liền biết, sư tôn ngươi nhất định sẽ không chết, trong thiên hạ, tuyệt không có bất kỳ người nào có thể tổn thương đến sư tôn ngươi.
Mấy chục năm tìm kiếm, vô số lần tuyệt vọng bồi hồi, bây giờ rốt cục nhìn thấy sư tôn, trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh trăm năm úc khí một tán mà không, chỉ cảm thấy trong lòng thanh thản, không dính một hạt bụi, tâm tình cũng một lần nữa được gột rửa cùng thăng hoa.
Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười.
- Sư tôn, ngươi làm sao sẽ biến thành dáng dấp như vậy? Tại sao trăm năm trước, tất cả mọi người đều nói ngươi chết rồi, ta chung quanh tìm ngươi cũng không tìm được.
Hoàng Phủ Tú Minh không nhịn được dò hỏi.
Diệp Huyền thở dài nói:
- Lúc trước ta chiếm được một tin tức nào đó, đi thăm dò Huyền Vực Thiên Sơn, không ngờ ở trong Thiên Sơn tao ngộ nguy nan.
Nói đến đây cả người Diệp Huyền chấn động, tựa hồ không thể tả nhớ lại một màn lúc trước, một lát sau mới nói tiếp:
- Nhục thân của ta vẫn lạc ở trong Thiên Sơn, mà linh hồn nhờ số trời run rủi mới sống sót.
Diệp Huyền nói một hồi, nghe mà Hoàng Phủ Tú Minh giật mình.
- Nhục thân vẫn lạc, nhưng linh hồn ở trăm năm sau sống lại, sư tôn, chuyện này...
Hoàng Phủ Tú Minh chỉ cảm thấy khó có thể tin.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Điểm này ta cũng vẫn không rõ tại sao, nhưng Đại Thiên thế giới, không gì không có, trong cõi u minh nói không chắc tự có Thiên Đạo vận chuyển.
Diệp Huyền từng trải qua Phệ Hồn Tộc Chiến Thương, từng trải qua Cổ Ma Chi Địa, cũng hiểu được, Thiên Huyền đại lục mênh mông bao la, không gì không có, hắn không nghĩ ra vẻn vẹn là bởi vì tu vi của hắn không tới, tầm mắt không đủ mà thôi.
Sau đó, Diệp Huyền nói chuyện sau khi sống lại một hồi.
- Không nghĩ tới Mộng Cảnh Bình Nguyên dĩ nhiên thất thủ, Vô Lượng Sơn quả nhiên vẫn ra tay rồi.
Trong con ngươi của Hoàng Phủ Tú Minh lộ ra phẫn nộ cùng thù hận.
Diệp Huyền nghi ngờ nói:
- Đúng rồi, lúc trước ngươi làm sao sẽ đi Vô Lượng Sơn, hơn nữa bị Vô Lượng Sơn bắt được?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Kỳ thực ta biết được tin tức sư tôn ngươi ở Thiên Sơn cấm địa mất tích cũng là ở mấy chục năm trước. Trăm năm trước, ta từ chỗ sư tôn được thẻ ngọc tu luyện, liền vẫn tiềm tu, sau đó Lam Quang học viện tao ngộ đại nạn, ta hao hết tâm lực, mới rốt cục ổn định học viện lại, khi đó tu vi của ta mới cấp bảy tam trọng đỉnh phong, sau đó ta nỗ lực khổ tu, rốt cục đột phá đến Vũ Hoàng mà sư tôn yêu cầu.
Diệp Huyền nói:
- Vì lẽ đó ngươi liền đi Huyền Vực tìm ta?
Hoàng Phủ Tú Minh gật gù:
- Ta lần thứ hai trở lại Huyền Vực, lúc này mới biết tin tức sư tôn ngươi vẫn lạc ở Thiên Sơn, ngay lúc đó trong lòng ta kinh hãi, vẫn không thể tin được, vì lẽ đó ngay lập tức liền đến Tiêu Dao cung, không ngờ...
Nói đến đây, trên mặt Hoàng Phủ Tú Minh lộ ra vẻ giận dữ, có thể thấy được lúc đó nội tâm của hắn phẫn nộ.
Diệp Huyền không giục, hắn biết Hoàng Phủ Tú Minh sẽ tiếp tục nói.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Tú Minh tức giận nói:
- Ta thấy Tiêu Dao cung của sư tôn đã thay đổi chủ nhân, đã bị Huyền Vực Thánh Thành trưng dụng.
Diệp Huyền hơi nhướng mày:
- Bị trưng dụng?
Tuy hắn biết trong Huyền Vực Thánh thành tấc đất tấc vàng, một ít cường giả một khi vẫn lạc, quanh năm không có ai quản lý, phủ đệ dĩ nhiên sẽ bị Thánh Thành thu hồi, trưng dụng, thế nhưng căn cứ Hoàng Phủ Tú Minh từng nói, mình lúc đó vẻn vẹn ở Thiên Sơn mất tích mấy chục năm, tuy bên ngoài đồn đại mình đã vẫn lạc, nhưng Thánh Thành trưng thu không khỏi cũng quá nhanh đi.
- Vậy những tùy tùng của ta thì sao?
Diệp Huyền không khỏi hỏi.
Chương 1500 Dao Nguyệt tung tích (1)
Thân là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, lúc đó cường giả chói mắt nhất đại lục, tuy Diệp Huyền không có đệ tử, thế nhưng thu tùy tùng là có không ít, trong đó không thiếu Cửu Thiên Vũ Đế, thậm chí có người tài ba trong Cửu Thiên Vũ Đế.
Có những người này, Thánh Thành cũng không đến nỗi nhanh như vậy liền trưng thu Tiêu Dao cung.
Hoàng Phủ Tú Minh nói tiếp:
- Ta thấy phủ đệ của sư tôn bị trưng thu, tuy phẫn nộ, nhưng khi đó tu vi của ta quá thấp, tự nhiên không dám đi vào gây sự, cũng ở trong bóng tối tìm hiểu tung tích thị vệ của sư tôn.
- Cuối cùng ta tốn không ít thời gian mới tìm hiểu ra, ở sau khi tin tức sư tôn ngươi có khả năng vẫn lạc ở Thiên Sơn cấm địa truyền ra, Thiên Giác Vũ Đế ngay lập tức liền đi tới Thiên Sơn, nỗ lực tìm ra chân tướng ngươi có vẫn lạc hay không, đáng tiếc sau khi hắn đi vào, liền không còn tin tức, nghe đồn cũng đã vẫn lạc ở trong Thiên Sơn, còn thị vệ khác ta nghe ngóng như thế nào cũng không thể hỏi thăm được tin tức cụ thể, có khả năng ở sau khi ngươi vẫn lạc bọn họ liền phân tán, từng người rời đi...
Diệp Huyền cau mày nói:
- Thị vệ khác đều không còn tin tức? Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế cũng như thế?
Năm đó ở trong rất nhiều thị vệ của hắn, Vô Song Vũ Đế, Tuyệt Đao Vũ Đế cùng Thiên Giác Vũ Đế là ba người mạnh nhất, mỗi người bọn họ tu vi đều ở cửu giai nhị trọng đỉnh phong, khoảng cách cửu giai tam trọng chỉ có một bước.
Năm đó sở dĩ bọn họ tuỳ tùng mình, chính là vì tìm kiếm thời cơ đột phá cửu giai tam trọng, trở thành sức chiến đấu đỉnh phong nhất của toàn bộ đại lục.
Vì lẽ đó coi như hết thảy tuỳ tùng đều tứ tán, thị vệ khác không có tin tức rất bình thường, nhưng Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế không đến nỗi cũng không hề có một chút tin tức nào a.
Dù sao lấy thân phận tu vi của bọn họ, coi như không đi theo mình, bọn họ cũng thuộc về đám người cao nhất của Thiên Huyền đại lục, nhiều nhất thua tông chủ của một ít thế lực hàng đầu mà thôi, không đến nổi ngay cả một chút tăm hơi cũng không có a.
Hoàng Phủ Tú Minh gật đầu nói:
- Ta cũng rất tò mò, lúc đó tu vi của ta quá thấp, vì tìm kiếm chân tướng sư tôn ngươi vẫn lạc, nhất định phải mượn những lực lượng khác, vì lẽ đó ta nghĩ tất cả biện pháp hỏi thăm tin tức của Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế, đáng tiếc bất luận ta hỏi thăm như thế nào, hai người bọn họ ở sau khi sư tôn ngươi vẫn lạc lại như bốc hơi biến mất, không có bất kỳ tin tức, qua nhiều năm vẫn như vậy.
Tại sao lại như vậy?
Diệp Huyền cau mày, năm đó trước khi hắn tiến vào Thiên Sơn, bởi vì bị tin tức mình lấy được hấp dẫn, không có nhận ra được cái gì, nhưng sau đó ở Thiên Sơn vẫn lạc, Diệp Huyền mới mơ hồ cảm giác vài tên thị vệ của mình trước lúc này tựa hồ có gì đó không đúng.
Bây giờ Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế ở sau khi mình vẫn lạc hoàn toàn biến mất, trăm năm qua không hề có một chút tin tức lưu lại, này càng làm cho Diệp Huyền cảm thấy một tia quỷ dị.
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Sư tôn, Thiên Sơn là đại cấm địa đáng sợ nhất của Huyền Vực, lúc đó ngươi nghĩ như thế nào lại vào mạo hiểm? Hơn nữa bên người ngay cả một thị vệ cũng không mang?
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Lúc đó ta được một tin tức để ta khiếp sợ, vì lẽ đó không cân nhắc liền đi vào, bây giờ nghĩ lại, tin tức này tựa hồ hơi có vấn đề.
Hoàng Phủ Tú Minh nghi ngờ nói:
- Tin tức? Là ai cho tin tức?
- Người lan truyền tin tức này cho ta, hẳn là tuyệt không có vấn đề, thế nhưng khởi nguồn của tin tức này...
Nói đến đây, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, tựa hồ có bí ẩn gì khó nói, lập tức, hắn tiếp tục nói:
- Không nói cái này, sau đó vì sao ngươi lại đi Vô Lượng Sơn? Còn nữa, có phải ngươi đi tìm Dao Nguyệt không?
Hoàng Phủ Tú Minh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn về phía Diệp Huyền, lo lắng nói:
- Đúng, sư tôn, ngươi biết không, sư mẫu cũng mất tích.
- Sư mẫu?
Diệp Huyền không khỏi ngạc nhiên há to mồm:
- Ngươi là nói Dao Nguyệt Vũ Đế?
Hoàng Phủ Tú Minh nghi ngờ nói:
- Đúng, lẽ nào nàng không phải sư mẫu sao? Lúc trước ta thấy sư tôn cùng nàng...
- Khặc khặc.
Diệp Huyền liền ngắt lời hắn, xạm mặt lại nói:
- Ngươi gọi Dao Nguyệt Vũ Đế đi, sư mẫu nghe quá kỳ quái. Dao Nguyệt mất tích ta nghe nói, nhưng tình huống cụ thể không phải hiểu rất rõ, hơn nữa ta từ chỗ Cát Phác Tử nghe nói, ngươi thật giống như chuẩn bị đi Hắc Long cung tìm kiếm Dao Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Lúc đó ta muốn tìm kiếm thị vệ của sư tôn nhưng không có kết quả, ngay lập tức đi tới Thiên Sơn, nhưng mà trong Thiên Sơn quá nguy hiểm, hơn nữa ta lúc đó tu vi quá thấp, mới vừa vào không bao lâu liền suýt chút nữa vẫn lạc, chỉ có thể lui ra. Sau đó ta nghĩ đến, muốn biết sư tôn ngươi ở Thiên Sơn đến tột cùng có vẫn lạc hay không, Vũ Đế phổ thông căn bản không có năng lực này, chỉ có Vũ Đế đỉnh phong của Huyền Vực mới có tư cách, lúc này ta mới nhớ tới Dao Nguyệt Vũ Đế, vì lẽ đó ngay lập tức đi Nguyệt Thần cung, nhưng ai biết...
Nói đến đây, Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên thở dài, cười khổ nói:
- Ai biết sau khi ta đi tới Nguyệt Thần cung, mới biết Dao Nguyệt Vũ Đế cũng đồng dạng mất tích, Nguyệt Thần cung cũng không biết nàng đến tột cùng ở nơi nào.
- Sau đó ta ở Huyền Vực một bên tu luyện, một bên tìm kiếm Dao Nguyệt Vũ Đế cùng với đám người Vô Song Vũ Đế, đáng tiếc ta ở Huyền Vực mấy chục năm, tu vi từ bát giai nhất trọng đột phá đến bát giai tam trọng đỉnh phong, cũng từ đầu đến cuối không hỏi thăm được bất cứ tin tức gì, lúc đó ta chuẩn bị chờ đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế, lại đi Thiên Sơn tìm kiếm sư tôn, mãi đến tận có một ngày ta đến Thần Đô nhận chức, trong lúc vô tình biết được Vô Lượng Sơn có thể biết tin tức của Dao Nguyệt Vũ Đế.
Diệp Huyền nhất thời đánh gãy hắn, nói:
- Ngươi nói Vô Lượng Sơn biết tin tức của Dao Nguyệt Vũ Đế? Tin tức này là ai nói cho ngươi?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Tin tức này không phải ai nói cho ta, mà là ta từ một hắc thị ở Thần Đô biết, bây giờ nghĩ lại, đây là Vô Lượng Sơn cố ý bố trí một cái bẫy, bởi vì sau khi ta đến Vô Lượng Sơn, dĩ nhiên một đường thông suốt nhìn thấy Vô Lượng Sơn phó sơn chủ.
Hoàng Phủ Tú Minh nở nụ cười khổ.
Bình luận facebook