-
Chương 1491-1495
Chương 1491 Đàm phán vỡ tan (2)
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, Đấu Vũ Hội là mạnh, nhưng kiếp trước Diệp Huyền được xưng Tiêu Diêu Hồn Hoàng, sự tình gan to bằng trời gì chưa từng làm?
Muốn cho hắn sợ hãi, chuyện này quả thật chính là người si nói mộng.
- Hoàng Phủ Tú Minh, Huyết Kiếm, hai người các ngươi theo ta!
Trong giây lát này, khí tức trên người Diệp Huyền đại biến, mái tóc dài màu đen dương kích bay lượn, mang theo hai người thiểm lược về một nơi nào đó.
Nhưng Trác Nhất Phàm sao lại cho bọn họ cơ hội rời đi, vèo vèo vèo vèo, bốn người cấp tốc truy kích đến, không cho đám người Diệp Huyền cơ hội thở lấy hơi chút nào.
Đồng thời từng đạo ánh sáng trận pháp mông lung xuất hiện, chặn ba người Diệp Huyền.
- Ha ha ha, ngươi cho rằng các ngươi có thể rời khỏi? Ở dưới trận pháp của Đấu Vũ Hội ta, ngày hôm nay ba người các ngươi đều phải chết.
Trác Nhất Phàm càn rỡ cười to.
Sắc mặt Diệp Huyền lạnh lùng, xì cười một tiếng:
- Ngươi cho rằng bằng trận pháp bát giai đỉnh phong, liền có thể ngăn cản Diệp Huyền ta?
Trong tiếng cười lạnh, ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên co rút lại, cấp tốc đảo qua các trận cơ xung quanh.
- Thần Linh Đồng Thị!
Vù!
Một đạo hào quang màu tím từ trong hai mắt lướt qua, nương theo thần thức mạnh mẽ, ở trong hai mắt của hắn, đại trận nguyên bản mông lung cấp tốc trở nên rõ ràng, các loại hoa văn phù văn không ngừng lưu chuyển, toàn bộ đại trận như biến thành điểm tuyến tập hợp, mỗi một tiết điểm cùng hoa văn, đều lặng yên hiển hiện.
- Bát giai đỉnh phong Cố Nguyên Thủ Cung Trận, bát giai đỉnh phong Đô Thiên Phù Quang Đại Trận, bát giai đỉnh phong Vô Thượng Vô Cực Cương Nguyên Trận...
Rất nhiều trận pháp, ở trong mắt Diệp Huyền phù lược, từng đạo từng đạo quang hồng đi khắp, ánh mắt của hắn rốt cục rơi vào một trận cơ.
- Chúng ta đi!
- Bạch!
Diệp Huyền lệ quát một tiếng, thân hình của hắn như một tia chớp, đột nhiên lướt về phía vị trí có vài tên trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội.
- Ầm ầm!
Mà sau lưng hắn, Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế toàn lực ra tay, chống lại rất nhiều công kích, đồng thời giết ra một con đường.
- Ngăn bọn hắn lại cho ta.
Trác Nhất Phàm thấy thế, liền phẫn nộ quát.
Vài tên Vũ Hoàng kia mặt mang kinh sợ, nhưng không dám khinh thường, điên cuồng thôi thúc Huyền Nguyên, vù, một đạo trận pháp mông lung xuất hiện, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt ba người Diệp Huyền.
- Múa rìu qua mắt thợ.
Diệp Huyền cười nhạo, ánh mắt thanh minh, sau đó hai tay của hắn cấp tốc ngưng tụ ra từng trận quyết, như hồ điệp phiên phiên tung bay, cấp tốc đi vào trong trận cơ.
Vù!
Toàn bộ đại trận lập tức đung đưa kịch liệt, trên bình phong trận pháp, cấp tốc xuất hiện từng tia sáng nhỏ bé.
- Đây là...
Đám người Trác Nhất Phàm thấy thế nhất thời kinh hãi.
- Trò mèo, phá cho ta!
Trong tiếng xì cười, Diệp Huyền quát lạnh một tiếng, Tài Quyết Chi Kiếm đột nhiên chém xuống, hóa thành một ánh chớp màu xanh lam ầm ầm đi vào trận pháp.
- Ầm!
Chiêu kiếm này của Diệp Huyền phảng phất như bổ trúng một chỗ yếu kém nhất của toàn bộ trận pháp, trực tiếp dẫn đến hiệu ứng domino phát sinh, rầm rầm rầm, chỉ nghe tiếng nổ liên tiếp vang rền, trận pháp nguyên bản ngăn cản Diệp Huyền ầm ầm nổ tung, hóa thành quang điểm đầy trời, tứ tán tung bay.
- Không được!
Vài tên trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội thấy thế, từng cái từng cái trong lòng kinh hãi, sợ đến xoay người bỏ chạy.
Không có trận pháp che chở, những Vũ Hoàng bọn họ làm sao có thể chống đối Diệp Huyền đủ để cùng Vũ Đế tranh đấu công kích, từng cái từng cái kinh hoảng đến cực điểm, hồn phi phách tán.
- Đi chết đi!
Diệp Huyền sao sẽ cho bọn họ cơ hội thoát đi, triển khai Huyễn Cấm Chi Nhãn, một đạo gợn sóng mông lung cấp tốc đi vào thân thể mấy người, thân hình các trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội kinh hoảng chạy trốn kia nhất thời cứng lại, mà ngay lúc này, một đạo kiếm khí óng ánh từ Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền tuôn ra, trong nháy mắt xẹt qua thân thể mấy người.
- Xì xì!
Vài tên trưởng lão hạch tâm kia hét thảm, trong nháy mắt hóa thành thi thể, máu tươi bắn trời cao, lại như giọt mưa rơi xuống.
Trên thực tế, nếu như bọn họ một lòng muốn phản kháng, Diệp Huyền vẫn không thể gọn gàng nhanh chóng chém giết bọn họ như vậy.
Đáng tiếc mấy người này nhìn thấy Diệp Huyền phá tan trận pháp, trước lại làm Hỏa Quyền Vũ Đế bị thương nặng, đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả phản kháng cũng không dám phản kháng, trái lại chết càng nhanh hơn.
- Đáng chết a!
Đám người Trác Nhất Phàm nhìn thấy tình cảnh này, từng cái từng cái con mắt đều đỏ.
Rầm rầm rầm rầm!
Tứ đại Cửu Thiên Vũ Đế tất cả đều thả ra uy thế không gì địch nổi, điên cuồng giết về phía Diệp Huyền.
- Cút về.
Diệp Huyền thôi thúc Hạo Quang Đại Thiên Kính, bảo hộ ba người, từng tia ánh sáng chiếu rọi, suy yếu lực công kích của đám người Trác Nhất Phàm.
Trong đó Trác Nhất Phàm tu vi cao tới cửu giai nhất trọng đỉnh phong, Hạo Quang Đại Thiên Kính không cách nào hoàn toàn cách trở lực lượng của hắn.
Thế nhưng có Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh ở phía sau bảo vệ, Diệp Huyền tự nhiên không cần lo lắng, chỉ để ý rảnh tay phá giải trận pháp trước mặt.
Theo Diệp Huyền không ngừng ra tay, trận cơ ở chung quanh lôi đài, liên tiếp bị phá.
Phốc phốc...
Những cường giả của Đấu Vũ Hội đứng ở trên trận cơ thôi thúc trận pháp kia, càng liên tiếp vẫn lạc.
Đối với những tay chân của Đấu Vũ Hội này, Diệp Huyền đương nhiên sẽ không chút lưu tình.
Điều này cũng dẫn đến, Diệp Huyền lao tới chỗ nào, Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội ở nơi đó căn bản không chờ Diệp Huyền ra tay, liền dồn dập chạy trốn tứ phía, không dám có chút ngăn cản.
Sau vài lần giao thủ...
- Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang rền, toàn bộ Đấu Vũ Hội phảng phất như chấn động, trong khói mù đầy trời, trận pháp nguyên bản vây lại đám người Diệp Huyền ầm ầm nổ tung, lộ ra một lỗ thủng to lớn.
- Cái gì?
- Trận pháp lại bị phá?
- Đáng chết a!
Đám người Trác Nhất Phàm vừa kinh vừa sợ, từng cái từng cái hai con mắt đỏ như máu.
Bây giờ trận pháp bao phủ lại khu võ đài bị Diệp Huyền phá, nói cách khác toàn bộ võ đài ngoại trừ trận pháp phía ngoài xa nhất không phá, tất cả trận pháp khác đều đã bị phá, lấy thực lực của đám người Diệp Huyền, chẳng phải là như vào chỗ không người?
Những trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội thấy thế, từ lâu sợ đến hồn phi phách tán, điên cuồng tránh xa vị trí của ba người Diệp Huyền, dồn dập lui trở về phía sau đám người Trác Nhất Phàm.
Chương 1492 Đại khai sát giới
Lúc trước Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội chết ở trên tay Diệp Huyền không ít hơn mười người, nếu như ba người Diệp Huyền thật sự phát điên, vậy bọn họ e là một cái cũng không sống nổi.
- Rào!
Mà sau khi đại trận phá tan, đám người Diệp Huyền cùng hơn trăm vạn võ giả trên thính phòng, cũng có tiếp xúc trực tiếp.
Trên thính phòng, rất nhiều võ giả mới đầu trong lòng run sợ nhìn trận đại chiến này, sau đó từng cái từng cái mặt lộ vẻ sợ hãi, điên cuồng rút lui, sợ tai bay vạ gió.
Kia là Cửu Thiên Vũ Đế giao chiến a.
Coi như đối phương không có ý nghĩ giết bọn họ, nhưng Cửu Thiên Vũ Đế giao thủ, chỉ cần dư âm lan ra một tia, liền đủ để làm những Vũ Hoàng, Vũ Vương bọn họ trọng thương, huống chi ở đây cũng không có thiếu Vũ Tôn cùng Vũ Tông.
Một khi bị dư âm bắn trúng, kết cục tuyệt đối là chắc chắn phải chết.
- Thả chúng ta đi ra ngoài.
- Đấu Vũ Hội chết tiệt này.
- Mau mau triệt mở đại trận.
Vô số khán giả đều điên cuồng la hét, đây chính là việc quan hệ đến sự sống chết của bọn họ, vào giờ phút này, không có một khán giả không tham dự trong đó, tức giận mắng Đấu Vũ Hội.
- Giết ra ngoài!
Diệp Huyền không để ý đến trưởng lão Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không để ý đến vô số khán giả ở đây, ánh mắt lập tức ngưng tụ về phía một trận pháp.
Chỉ cần lớp bình phong này vừa vỡ, Đấu Vũ Hội liền không thể cản bọn họ được nữa, đến thời điểm đó lấy tu vi của ba người bọn họ, chỉ cần trốn ra Hỗn Loạn Chi Thành, liền có thể thu được một chút hi vọng sống.
Trong lòng Diệp Huyền rất rõ ràng, Đấu Vũ Hội đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, tuyệt đối sẽ không chỉ có ngần ấy lực lượng.
Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm vẻn vẹn là Đấu Vũ Hội Phó hội trưởng, mà trong Đấu Vũ Hội, Phó hội trưởng căn bản không chỉ một, huống chi ở trên Phó hội trưởng còn có hội trưởng chí cao vô thượng.
Một khi chờ những cường giả kia chạy tới, coi như lá bài tẩy của mình toàn bộ bại lộ, cũng nguy hiểm tầng tầng, khó thoát khỏi cái chết.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền căn bản chẳng muốn đi truy sát Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không có tâm tình cùng Trác Nhất Phàm tiếp tục giao thủ, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh, nhất thời giết về phía trận pháp ngoài cùng.
- Không nên để cho bọn họ chạy, giết cho ta!
Trác Nhất Phàm nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của hắn, đột nhiên xuất hiện một Võ Hồn lang hình lập loè tám đạo tinh hoàn, Ác Lang kia trừng mắt nhìn xa.
- Thiên Lang Khiếu Nguyệt!
Dưới Ác Lang hư ảnh, cả người Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặt chiến đao, điên cuồng chém xuống.
- Ầm!
Đao khí mênh mông bao phủ về phía trước, chia toàn bộ bầu trời ra làm hai, đao mang kia nương theo một luồng uy thế không gì địch nổi, bày ra tu vi nhất trọng đỉnh phong vô cùng nhuần nhuyễn.
Đao khí cấp tốc chém tới Hạo Quang Đại Thiên Kính, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Hạo Quang Đại Thiên Kính thả ra ánh sáng bị chém phá, đao khí thế đi không giảm, ép về phía sau lưng của Diệp Huyền.
- Không được!
Huyết Kiếm Vũ Đế ở phía sau Diệp Huyền liền giật nảy cả mình.
- Huyết quang ngập trời!
Huyết Kiếm Vũ Đế rống to, ánh kiếm màu đỏ bay lên, như trong bầu trời đêm bay lên một vầng huyết nguyệt, mang theo sát cơ u lạnh, cùng ánh đao cấp tốc va chạm.
Oanh một tiếng, huyết quang phá nát, Huyết Kiếm Vũ Đế trước đã có thương tích không khỏi bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng hắn rốt cục ngăn được Trác Nhất Phàm tiến công.
Ầm ầm!
Ở vị trí hai người giao thủ, một luồng sóng trùng kích khủng bố bao phủ ra, thính phòng phía dưới dồn dập nổ tung, một luồng dư âm quét về phía vô số võ giả đang tháo chạy.
- Không được!
Cách đó không xa, Không Thành Vũ Đế thấy thế hoàn toàn biến sắc, thân hình loáng một cái liền rơi vào trước đoàn người, trong tay hắn tỏa ra một đạo ánh sáng mông lung, bảo vệ mấy vạn khán giả ở phía sau.
Nhưng dù như thế, vẫn có một ít dư âm tản mát ra ngoài, đi vào trong đám người, chấn động đến mức rất nhiều Vũ Hoàng cùng Vũ Vương dồn dập thổ huyết rút lui, vẻ mặt trắng xám, mà trong đó có một ít Vũ Tôn cùng Vũ Tông tu vi yếu kém, càng là cả người nổ tung, hóa thành bột mịn.
Chỉ một thoáng, trên thính phòng một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tiếng kêu rên liên hồi.
- Giết!
Giữa bầu trời, đám người Trác Nhất Phàm một đòn chiếm được ưu thế không có chút do dự, điên cuồng giết về phía ba người Diệp Huyền, không cho ba người cơ hội thoát đi chút nào, thậm chí vì phòng ngừa Diệp Huyền phá tan đại trận, Trác Nhất Phàm càng tự mình tập trung Diệp Huyền, công kích mang theo lực lượng Bát Tinh Võ Hồn không ngừng kéo tới, khiến cho Diệp Huyền không cách nào chuyên tâm phá trận.
Luận tu vi, Trác Nhất Phàm thân là Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, so với Hỏa Quyền Vũ Đế đáng sợ hơn quá nhiều, ở dưới hắn điên cuồng tiến công, Diệp Huyền căn bản không có một chút cơ hội phá trận nào, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau, gian nan chống đối.
Mà một bên khác, Huyết Kiếm Vũ Đế đã bị thương cùng Hoàng Phủ Tú Minh đối mặt Trường Phong Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế cùng Hùng Thiên Vũ Đế toàn lực tiến công, cũng giật gấu vá vai, rơi vào nguy cơ.
- Không tốt.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Diệp Huyền không khỏi trầm xuống, nếu như hắn không cách nào đúng lúc phá tan trận pháp, chờ viện quân của Đấu Vũ Hội đến, ba người bọn họ chắc chắn phải chết.
Nhưng hiện tại tình huống như thế, đám người Trác Nhất Phàm hiển nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội phá trận, tu vi của hắn dù sao mới bát giai nhị trọng đỉnh phong, trước có thể một đòn trọng thương Hỏa Quyền Vũ Đế, cũng là bởi vì nắm lấy đối phương bất cẩn.
Hiện tại Trác Nhất Phàm hữu tâm đề phòng, hơn nữa tu vi của hắn mạnh hơn Hỏa Quyền Vũ Đế chí ít một bậc, Băng Hỏa Song Bạo căn bản không tìm được cơ hội xuất kích thích hợp.
- Băng Hỏa Song Bạo, nhất định phải nắm lấy cơ hội, bằng không tùy tiện triển khai, một khi kích không trúng hắn, sau mấy lần lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu ta sẽ biến mất hầu như không còn.
- Nhưng nếu như tiếp tục giao thủ, thế cuộc chắc chắn càng thêm hiểm trở.
- Lẽ nào thật sự phải triển khai Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn sao?
Trong lòng Diệp Huyền mang theo lo lắng.
Bây giờ tình huống như thế, muốn phá vỡ cục diện bế tắc, hắn nhất định phải sử dụng tới Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn, chỉ có trọng thương Trác Nhất Phàm, ba người bọn họ mới có thể bình yên rời đi.
Chương 1493 Bình yên rời đi (1)
Nhưng Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn không giống với cái khác, một khi triển khai ra, bại lộ ở trước mặt mọi người, Diệp Huyền hắn từ nay về sau sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh.
Thiên Hỏa, nghịch thiên cỡ nào!
Một khi tin tức truyền lại Luyện Dược Sư hiệp hội hoặc Hải Sa Khí Thành, tất nhiên sẽ có vô số Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư vì đó điên cuồng.
Đến lúc đó, hắn sẽ bị Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư của toàn bộ đại lục nhìn chằm chằm.
Mà ngoại trừ Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn càng không thể tùy tiện triển khai.
Một khi bại lộ, thiên phú của hắn thêm vào song sinh Võ Hồn chấn động, e là trong nháy mắt sẽ khiến cho toàn bộ đại lục quan tâm, nếu như vẻn vẹn như vậy còn thôi, một khi năng lực Thôn Phệ Võ Hồn có thể thôn phệ Võ Hồn của những võ giả khác truyền ra, thậm chí so với Thiên Hỏa còn muốn chấn động hơn vô số lần.
Nhưng nếu như không triển khai, tất nhiên sẽ bị đám người Trác Nhất Phàm lưu lại.
- Thôi, bại lộ liền bại lộ đi, ở vào thời điểm này cũng quản không được nhiều như vậy.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, rốt cục hạ quyết tâm.
Hô!
Thôn Phệ Võ Hồn trong cơ thể hắn lặng yên thôi thúc, một luồng lực lượng Võ Hồn vô hình tản mát ra, trong bóng tối bao phủ về phía Trác Nhất Phàm.
Nhưng vào lúc này...
Một đạo lưu quang bạo ngược đột nhiên từ phía dưới lao ra, trong nháy mắt đi tới trung gian song phương giao thủ.
- Ầm!
Uy thế đáng sợ tản mát, trực tiếp tách mọi người ra.
- Dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!
Thân ảnh kia ở giữa song phương dừng lại, phát sinh tiếng gào thét như lôi đình, chính là Không Thành Vũ Đế.
Trác Nhất Phàm bị Không Thành Vũ Đế đánh gãy, ánh mắt không khỏi âm trầm, cả giận nói:
- Không Thành Vũ Đế, vừa nãy ta đã nói qua, đây là việc tư của Đấu Vũ Hội ta, ngươi...
- Ngươi câm miệng cho ta.
Chỉ là hắn vừa mới nói được nửa câu, Không Thành Vũ Đế đã đánh gãy, tức giận nói:
- Trác Nhất Phàm, ngươi nhìn phía dưới một chút cho ta!
Đám người Trác Nhất Phàm sững sờ, không khỏi dồn dập cúi đầu nhìn lại.
Phía dưới võ đài.
Hôm nay đã sớm là một vùng phế tích, các loại nham thạch rải rác khắp nơi, đổ nát thê lương.
Nhưng chuyện này cũng không hề tính là gì, càng thê thảm vẫn là vô số khán giả phía dưới.
Lúc trước Diệp Huyền cùng đám người Trác Nhất Phàm trong lúc đó đã chiến ra chân hỏa, không hề e dè đến rất nhiều dân chúng ở phía dưới, điều này cũng dẫn đến dù có đám người Không Thành Vũ Đế giữ gìn, nhưng chỉ trong chốc lát, phía dưới hơn trăm vạn khán giả có tới một phần mười dân chúng bị tử thương.
Thảm, quá khốc liệt.
Tuy người bị chết không nhiều, nhưng mấy ngàn, hơn vạn, thậm chí gần mười vạn võ giả bị thương kêu rên, loại tình cảnh kia, lại làm cho người cảm thấy cực kỳ thê thảm.
Giờ khắc này dưới đáy hơn trăm vạn võ giả, đều phẫn nộ nhìn chằm chằm đám người Trác Nhất Phàm giữa bầu trời, trong mắt tràn ngập oán độc cùng cừu hận.
Ngày hôm nay hành động của Đấu Vũ Hội, không thể nghi ngờ đã để vô số dân chúng đối với Đấu Vũ Hội, cái gọi là một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành này tràn ngập phẫn nộ.
- Trác Nhất Phàm, ngươi thấy không, bởi vì Đấu Vũ Hội ngươi, đã dẫn đến không ít dân chúng bị thương, trong đó thậm chí có mấy trăm người tử vong, hiện tại ta thông báo ngươi, lập tức đình chỉ động thủ, mở trận pháp ra, cho tất cả mọi người rời đi.
Trên bầu trời, Không Thành Vũ Đế áo bào phất động, đôi mắt như con sói cô độc trong đêm tối, tỏa ra khí tức cực kỳ bạo ngược.
- Không thể.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm lạnh lẽo.
Vào lúc này hắn thả Diệp Huyền đi, như vậy trước đó hắn làm chẳng phải là uổng phí, Đấu Vũ Hội bọn họ chết đi nhiều Vũ Hoàng như vậy chẳng phải là chết vô ích.
- Không thể?
Ánh mắt của Không Thành Vũ Đế càng lạnh lẽo, trong con ngươi thả ra sát cơ làm người ta sợ hãi, lạnh giọng nói:
- Trác Nhất Phàm, Hỗn Loạn Chi Thành là Hỗn Loạn Chi Thành của ba thế lực lớn chúng ta, là Hỗn Loạn Chi Thành của vô số dân chúng, không phải là Hỗn Loạn Chi Thành của Đấu Vũ Hội ngươi.
- Còn có các ngươi...
Ánh mắt của Không Thành Vũ Đế lại rơi vào trên thân đám người Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Ta không quan tâm các ngươi đến Hỗn Loạn Chi Thành mục đích là gì, cùng Vô Lượng Sơn còn có Đấu Vũ Hội có ân oán gì, Hỗn Loạn Chi Thành nghiêm cấm giết chóc, nếu các ngươi lại tùy ý động thủ, Không Thành Vũ Đế ta cũng tuyệt không khách khí.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Các hạ tựa hồ tìm lộn đối tượng, chúng ta từ đầu đến cuối không có ý nghĩ giết chóc ở Hỗn Loạn Chi Thành, hết thảy đều là Đấu Vũ Hội Trác Nhất Phàm kia làm trái quy tắc động thủ, nếu Đấu Vũ Hội không động thủ, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục chiến đấu tiếp.
Diệp Huyền không ngờ tới, Không Thành Vũ Đế vào lúc này lại sẽ nhảy ra, hơn nữa thái độ đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy.
- Được, có câu nói này của ngươi là được.
Không Thành Vũ Đế xoay người nhìn về phía Trác Nhất Phàm.
- Trác Nhất Phàm, hiện tại ngươi lập tức mở trận pháp phòng ngự ra, cho tất cả mọi người rời đi.
Trác Nhất Phàm cười giận dữ nói:
- Không Thành Vũ Đế, ngươi là cái thá gì?
Ầm!
Trong cơ thể Trác Nhất Phàm thả ra sát cơ nồng nặc, lạnh lùng nói:
- Lập tức cút sang một bên cho ta, sự tình của Đấu Vũ Hội ta, còn chưa tới phiên Vũ Tu Thánh Địa ngươi bận tâm, Diệp Huyền này ngày hôm nay ta giết định.
Theo hắn cử động, vèo vèo vèo, đám người Trường Phong Vũ Đế lại một lần nữa bao vây đám người Diệp Huyền.
- Hừ, muốn đánh thì đánh, ai sợ ai.
Huyết Kiếm Vũ Đế xóa đi máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt phóng đãng không ngớt, không có một chút sợ hãi nào.
- Trác Nhất Phàm, xem ra Đấu Vũ Hội ngươi thật muốn cùng toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành là địch, đã như vậy...
Không Thành Vũ Đế mục quang trầm xuống, đột nhiên nộ quát một tiếng:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, nếu Đấu Vũ Hội lại dám động thủ, trái với luật pháp của Hỗn Loạn Chi Thành, như vậy chư vị liền cùng ta động thủ, chém giết thành viên của Đấu Vũ Hội, phá tan đại trận này, chư vị có bằng lòng hay không.
Thanh âm ầm ầm của Không Thành Vũ Đế ở toàn bộ khu vực võ đài vang lên.
Phía dưới hết thảy khán giả cùng võ giả đều kích động lên.
- Đồng ý.
- Giết sạch đám người Đấu Vũ Hội.
- Đấu Vũ Hội chết tiệt, trái với quy củ, tàn sát dân chúng, quả thực là tội không thể xá.
Vô số thanh âm phẫn nộ gào thét lên, hóa thành một luồng âm lãng ngập trời, xông thẳng lên trời, chấn động đến mức toàn bộ võ đài tái ầm ầm lay động.
Chương 1494 Bình yên rời đi (2)
Những võ giả này, ánh mắt tất cả đều dán vào thành viên của Đấu Vũ Hội, từng cái từng cái ánh mắt như lang.
Sắc mặt của Trác Nhất Phàm đột nhiên thay đổi:
- Không Thành Vũ Đế, ngươi dám!
- Ta có cái gì không dám?
Không Thành Vũ Đế trào phúng nở nụ cười, mắt lộ ra sát cơ:
- Đấu Vũ Hội ngươi ngay cả sự tình ở Hỗn Loạn Chi Thành tùy ý giết chóc dân chúng cũng làm được, Không Thành Vũ Đế ta thân là người chưởng sự của Vũ Tu Thánh Địa, há có thể tùy ý ngươi lung tung làm bậy, nếu ngươi lại dám động thủ, ta liền tàn sát hết thảy trưởng lão của Đấu Vũ Hội ngươi ở đây, ngươi xem ta dám hay không.
Không Thành Vũ Đế đứng ngạo nghễ ở trên hư không, ánh mắt của hắn bình tĩnh, nhưng mà tỏa ra khí tức như Ác Lang.
Trong lòng của Trác Nhất Phàm đột nhiên trầm xuống.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Không Thành Vũ Đế dĩ nhiên sẽ nói lời như vậy, lẽ nào tên này thật muốn cùng Đấu Vũ Hội hắn là địch sao?
Nhưng trong lòng của Trác Nhất Phàm cũng rất rõ ràng, Không Thành Vũ Đế tuyệt đối là một người nói được làm được, chỉ luận hung danh, Không Thành Vũ Đế còn trên Phá Quân Vũ Đế hắn.
- Trác hội trưởng, dừng tay đi.
- Vì Vô Lượng Sơn, Trác hội trưởng ngươi hà tất lôi Hỗn Loạn Chi Thành ta xuống nước?
- Hỗn Loạn Chi Thành có thể danh chấn đại lục, hấp dẫn lượng lớn võ giả, cũng là bởi vì quy củ nghiêm khắc, không người dám trái, nếu Đấu Vũ Hội tiếp tục như thế, chúng ta cũng sẽ ra tay.
Ngay lúc này, mấy đạo lưu quang đột nhiên phóng lên trời, mấy người này, trên người đều toả ra khí thế cực kỳ kinh người, hình thành từng lĩnh vực không gian đặc biệt, hiển nhiên cũng là Cửu Thiên Vũ Đế.
Bọn họ đều đến từ thế lực lớn trong Hỗn Loạn Chi Thành, lần này lại đây, vốn là vì quan sát Diệp Huyền bách thắng liên tiếp, nhưng không ngờ dĩ nhiên gặp phải tình cảnh như vậy, mắt thấy chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, bọn họ chỉ có thể đứng dậy.
Một khi Diệp Huyền cùng Đấu Vũ Hội chiến đấu làm lớn, tiếng tăm của Hỗn Loạn Chi Thành sẽ trong nháy mắt tan vỡ, đến lúc đó e là cũng không còn cách nào đưa tới võ giả khác, chuyện này đối với Hỗn Loạn Chi Thành mà nói, chính là một đả kích cực kỳ lớn.
- Các ngươi...
Nhìn cái ánh mắt xung quanh lạnh lùng, cùng với Vũ Tu Thánh Địa Không Thành Vũ Đế, còn có dưới đáy hơn trăm vạn võ giả.
Tâm của Trác Nhất Phàm rốt cục do dự.
- Được, Không Thành Vũ Đế, chuyện hôm nay ta nhớ rồi, mở ra đại trận cho ta.
Trác Nhất Phàm nộ quát một tiếng, khuôn mặt dữ tợn rít gào.
- Trác hội trưởng!
Một bên Trường Phong Vũ Đế nhất thời cuống lên, một khi mở ra đại trận, đám người Diệp Huyền liền có thể rời đi nơi đây, đến lúc đó Vô Lượng Sơn hắn làm sao tìm đối phương?
Chỉ là Trác Nhất Phàm chưa từng để ý tới hắn, chỉ là hai mắt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh!
Vù!
Đại trận bao phủ toàn bộ võ đài lập tức triệt ra, lồng ánh sáng tản đi, không có đại trận ngăn cản, hơn trăm vạn khán giả trong võ đài tái nhất thời như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng tứ tán ra.
- Không Thành Vũ Đế, đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ.
Diệp Huyền ngạc nhiên nhìn trận pháp triệt hồi, nhưng trong lòng khá kinh ngạc, có điều có thể không bại lộ lá bài tẩy liền bình yên rời đi, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Hừ, ta không phải vì cứu các ngươi mới làm như thế, Hỗn Loạn Chi Thành ta chính là Thánh địa của hết thảy cường giả trên đại lục, bất luận người nào tiến vào Hỗn Loạn Chi Thành ta, cho dù hắn là tội phạm truy nã của Thánh Thành, Hỗn Loạn Chi Thành ta cũng có thể bảo đảm hắn an toàn, tội phạm truy nã của bảy đại tông môn tự nhiên cũng có thể.
Không Thành Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
- Chúng ta đi!
Diệp Huyền cười cợt, không có nhiều lời, sau khi chắp tay, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh cấp tốc hóa thành một vệt sáng, biến mất không còn tăm hơi.
- Trường Phong Vũ Đế, nơi này là Hỗn Loạn Chi Thành ta, không phải Vô Lượng Sơn của ngươi, nếu như lại để ta thấy ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành tùy ý động thủ, đừng trách Vũ Tu Thánh Địa ta không khách khí, còn có Trác hội trưởng, Đấu Vũ Hội ngươi thân là một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, tự nhiên có nghĩa vụ giữ gìn trật tự cho Hỗn Loạn Chi Thành, phát sinh chuyện như vậy nữa, cho dù Vũ Tu Thánh Địa ta cùng Đấu Vũ Hội ngươi là địch, cũng tuyệt không nuông chiều.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Trường Phong Vũ Đế, Không Thành Vũ Đế cũng trong nháy mắt rời đi vị trí Đấu Vũ Hội võ đài tái.
Còn Vũ Đế khác, tự nhiên không cách nào thô bạo như Không Thành Vũ Đế, từng cái từng cái dồn dập rời đi.
Vẻn vẹn mười mấy hô hấp, Đấu Vũ Hội võ đài khu nguyên bản phi thường náo nhiệt, giờ khắc này chỉ còn dư lại cường giả của Đấu Vũ Hội, cùng với phế tích khắp nơi bừa bộn.
- Trác hội trưởng, ngươi làm sao có thể để cho Huyền Diệp kia chạy, người này cùng Hoàng Phủ Tú Minh chính là tội phạm truy nã của Vô Lượng Sơn ta, nếu để cho bọn họ rời khỏi, Vô Lượng Sơn ta tất nhiên sẽ tức giận, đến thời điểm ngươi làm sao bàn giao với cao tầng của Vô Lượng Sơn ta?
Trường Phong Vũ Đế tức giận nói, mặt mang vẻ lo lắng.
Trác Nhất Phàm liếc mắt nhìn hắn:
- Trường Phong Vũ Đế, nơi đây chính là Hỗn Loạn Chi Thành ta, không phải Vô Lượng Sơn của ngươi, còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng ra lệnh.
Vẻ mặt của Trường Phong Vũ Đế cứng lại, liền giải thích:
- Trác hội trưởng, ta không phải ý này.
Tuy cao tầng Đấu Vũ Hội cùng Vô Lượng Sơn hắn có bí mật hợp tác, nhưng Đấu Vũ Hội dù sao không phải cơ cấu của Vô Lượng Sơn, hắn cũng không có quyền ra lệnh cho cao tầng của Đấu Vũ Hội.
Trác Nhất Phàm nhìn chằm chằm phương hướng ba người Diệp Huyền rời đi, hừ lạnh một tiếng nói:
- Trường Phong Vũ Đế, ngươi gấp cái gì, vừa nãy tình thế ngươi cũng không phải không thấy, Đấu Vũ Hội ta chết nhiều trưởng lão như vậy, há có thể để đám người Diệp Huyền bình yên sống sót rời đi, đã như thế, Đấu Vũ Hội ta uy nghiêm ở đâu?
Trường Phong Vũ Đế không hiểu nói:
- Vậy vừa nãy ngươi...
Trác Nhất Phàm lãnh đạm nói:
- Nơi đây là Hỗn Loạn Chi Thành, Đấu Vũ Hội ta vẫn không thể làm được một tay che trời, vừa nãy tình thế ngươi cũng nhìn thấy, nếu như chúng ta thật muốn ngạnh lưu Diệp Huyền kia, Không Thành Vũ Đế tuyệt đối sẽ nhúng tay, có bọn họ gia nhập, đến lúc đó Diệp Huyền kia như thường có thể phá tan trận pháp, rời đi nơi đây.
- Nhưng hiện tại thả bọn họ rời đi, chúng ta lại muốn đánh giết đối phương càng khó khăn.
Chương 1495 Cuồn cuộn sóng ngầm (1)
- Ngươi đây liền sai rồi.
Trác Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Nơi này là Hỗn Loạn Chi Thành, đám người Diệp Huyền kia có thể chạy đi đâu? Hỗn Loạn Chi Thành ta quy củ là ở trong thành không thể công nhiên động thủ, hừ, chỉ cần này đám người Diệp Huyền vừa rời Hỗn Loạn Chi Thành, còn không phải mặc chúng ta nhào nặn?
Ánh mắt của Trường Phong Vũ Đế nhất thời sáng ngời.
- Người đến.
Trác Nhất Phàm lệ quát một tiếng.
- Trác hội trưởng.
Trong đám người, Mạnh Tân Thành vội vàng đứng dậy.
- Nếu như ta không đoán sai, ba người Diệp Huyền kia sẽ lập tức rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta đi tổng bộ cầu viện, để hai gã Phó hội trưởng khác tới.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm dữ tợn nói.
Ba người Diệp Huyền mạnh mẽ, khiến cho hiện tại hắn lòng vẫn còn sợ hãi, muốn không mất một sợi tóc kích giết ba người bọn họ, bằng vào bốn người bọn họ còn có chút khó khăn, chỉ có thể lại gọi cường viện.
Cái này cũng là nguyên nhân vừa nãy hắn thoái nhượng.
Giả như vừa nãy bọn họ liều mạng đánh giết ba người Diệp Huyền, tuy có niềm tin chắc chắn, nhưng đối phương dưới tình thế cấp bách, cũng chưa chắc không thể kích giết bọn họ.
Hỗn Loạn Chi Thành là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội hắn, chỉ cần điều động đầy đủ lực lượng, hoàn toàn có thể lông tóc không tổn hại kích giết ba người kia, cần gì phải đi mạo hiểm như vậy.
- Hiện tại chúng ta liền theo sau, xem ba người Diệp Huyền kia trốn đi đâu.
Khóe miệng lộ ra một tia cười gằn, Trác Nhất Phàm mang theo ba người Trường Phong Vũ Đế, cấp tốc truy tung về phía ba người Diệp Huyền.
Một lát sau...
- Cái gì?
Mấy người Trác Nhất Phàm đứng ở bên ngoài phủ đệ Kỷ gia, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh sợ.
- Ba người Diệp Huyền dĩ nhiên không hề rời Hỗn Loạn Chi Thành, mà trở lại chỗ ở của mình?
- Người này đến tột cùng là lá gan nơi nào đến, lại dám làm như thế?
- Lẽ nào hắn không sợ Đấu Vũ Hội chúng ta điều động hết thảy cường giả, đánh giết ba người bọn họ sao? Lại vẫn dám ở lại Hỗn Loạn Chi Thành?
Ở dưới truy đuổi của bọn họ, Trác Nhất Phàm dĩ nhiên phát hiện ba người Diệp Huyền không những không có ngay lập tức rời Hỗn Loạn Chi Thành, trái lại trở về trụ sở Kỷ gia, điều này làm cho bốn người bọn họ vừa kinh vừa sợ, không thể tin được con mắt của mình.
Hỗn Loạn Chi Thành là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội bọn họ, Trác Nhất Phàm tin tưởng ba người Diệp Huyền tuyệt đối không thể nào không biết điểm này, chỉ cần cho Trác Nhất Phàm hắn đầy đủ thời gian, hắn hoàn toàn có thể gọi tới càng nhiều cường giả Vũ Đế.
Vì lẽ đó dựa theo đạo lý, ba người Diệp Huyền thông minh, nên ngay lập tức liền rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, như vậy mới có một chút hi vọng sống.
Nhưng không ngờ, Diệp Huyền không những không hề rời đi, trái lại trở về trụ sở của mình, hành động này, hoàn toàn ra ngoài Trác Nhất Phàm dự liệu.
- Tiểu tử thật gian xảo, biết rõ bây giờ rời đi Hỗn Loạn Chi Thành chắc chắn phải chết, dĩ nhiên mạo hiểm lưu lại.
Vẻ mặt của Trường Phong Vũ Đế phẫn nộ nói.
Trác Nhất Phàm lông mày cũng cau lên:
- Xem ra Diệp Huyền này, cũng thật không đơn giản, trước thời điểm thu được bách thắng liên tiếp lại không gia nhập Đấu Vũ Hội ta, trái lại công nhiên yêu cầu Hoàng Phủ Tú Minh, làm cho Đấu Vũ Hội ta chỉ có thể giao ra Hoàng Phủ Tú Minh. Hiện tại rõ ràng có thể đào tẩu, nhưng một mực lưu lại, xem ra tâm tư của người này cực kỳ kín đáo, không phải bình thường.
Trường Phong Vũ Đế cắn răng nói:
- Đáng tiếc, người này quá mức giảo hoạt, vừa nãy chỉ cần hắn đáp ứng gia nhập Đấu Vũ Hội ngươi, Đấu Vũ Hội ngươi muốn xử trí hắn như thế nào cũng được, thậm chí có thể làm cho hắn thần không biết quỷ không hay biến mất, nhưng hiện tại...
- Trác hội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ? Người này tổn thương Hỏa Quyền Vũ Đế, lẽ nào để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế?
Một bên Thần Quang Vũ Đế lạnh giọng nói.
- Hừ, ba người bọn hắn cho rằng ở lại Hỗn Loạn Chi Thành ta liền không thể động bọn họ sao? Thực sự là quá ngây thơ.
Trác Nhất Phàm cười lạnh một tiếng:
- Hỗn Loạn Chi Thành chính là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội ta, ta không tin ba người bọn hắn sẽ cả đời ở lại chỗ này, chỉ cần bọn họ vừa rời Hỗn Loạn Chi Thành, như vậy chính là giờ chết của bọn họ.
Thân hình loáng một cái, đám người Trác Nhất Phàm rất nhanh liền rời đi phủ đệ Kỷ gia, mà cùng lúc đó, lượng lớn cường giả Đấu Vũ Hội thì lặng yên ẩn núp ở ngoài phủ đệ Kỷ gia, thời khắc giám thị Kỷ gia.
Chỉ cần đám người Diệp Huyền vừa rời Hỗn Loạn Chi Thành, chắc chắn gặp một đòn sấm sét của Đấu Vũ Hội.
Mà thời điểm Đấu Vũ Hội sắp xếp giám thị ba người Diệp Huyền, theo hơn trăm vạn dân chúng tham quan võ đài tái tản ra, Hỗn Loạn Chi Thành trong nháy mắt chấn động.
Đấu Vũ Hội đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, dĩ nhiên công nhiên vi phạm quy củ của Hỗn Loạn Chi Thành, ở đấu vũ tràng ra tay đánh nhau, trực tiếp dẫn đến mấy trăm dân chúng tử vong, mấy vạn dân chúng bị thương.
Tin tức truyền ra, toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành trong nháy mắt ồ lên.
Hỗn Loạn Chi Thành, thành trì duy nhất ở biên giới Tây Vực, không có một trong.
Nó thành lập, đã có gần vạn năm lịch sử, thậm chí có thể tường thuật đến thời đại thượng cổ.
Năm đó có một tên cường giả đỉnh phong bị Huyền Vực Thánh Thành truy nã, ở chỗ này đặt chân, đồng thời thành lập một thành trì, trở thành tiền thân của Hỗn Loạn Chi Thành.
Người này mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Thánh Thành lúc đó cũng không làm gì được đối phương, chỉ có thể mặc cho đối phương phát triển.
Điều này cũng dẫn đến, lúc ấy có vô số võ giả bị Huyền Vực Thánh Thành truy nã nghe tiếng mà đến, gia nhập trong đó, cuối cùng hình thành Hỗn Loạn Chi Thành.
Nguyên do cái tên, cũng là bởi vì năm đó gia nhập Hỗn Loạn Chi Thành, rất nhiều đều là ác đồ đại lục, những người này ở bên ngoài không chuyện ác nào không làm, không từ bất cứ việc xấu nào, cuối cùng bị ngàn dặm truy sát, chỉ có thể bị ép tới chỗ nầy.
Chỉ là, tuy Hỗn Loạn Chi Thành được gọi là Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng trật tự trong đó, lại mạnh hơn tuyệt đại đa số thành trì trên đại lục.
Ở đây, bất kỳ võ giả nào cũng không thể công nhiên động thủ, bằng không liền sẽ tao ngộ trừng phạt nghiêm khắc.
Chậm rãi, không chỉ tội phạm truy nã của Huyền Vực Thánh Thành đi tới nơi này, một ít cường giả đắc tội thế lực hàng đầu, nhưng không có cách phản kháng cũng mộ danh mà tới.
Cứ như vậy, tiếng tăm của Hỗn Loạn Chi Thành càng lúc càng lớn, quy củ cũng càng ngày càng nghiêm ngặt, cuối cùng hình thành cách cục như vậy.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, Đấu Vũ Hội là mạnh, nhưng kiếp trước Diệp Huyền được xưng Tiêu Diêu Hồn Hoàng, sự tình gan to bằng trời gì chưa từng làm?
Muốn cho hắn sợ hãi, chuyện này quả thật chính là người si nói mộng.
- Hoàng Phủ Tú Minh, Huyết Kiếm, hai người các ngươi theo ta!
Trong giây lát này, khí tức trên người Diệp Huyền đại biến, mái tóc dài màu đen dương kích bay lượn, mang theo hai người thiểm lược về một nơi nào đó.
Nhưng Trác Nhất Phàm sao lại cho bọn họ cơ hội rời đi, vèo vèo vèo vèo, bốn người cấp tốc truy kích đến, không cho đám người Diệp Huyền cơ hội thở lấy hơi chút nào.
Đồng thời từng đạo ánh sáng trận pháp mông lung xuất hiện, chặn ba người Diệp Huyền.
- Ha ha ha, ngươi cho rằng các ngươi có thể rời khỏi? Ở dưới trận pháp của Đấu Vũ Hội ta, ngày hôm nay ba người các ngươi đều phải chết.
Trác Nhất Phàm càn rỡ cười to.
Sắc mặt Diệp Huyền lạnh lùng, xì cười một tiếng:
- Ngươi cho rằng bằng trận pháp bát giai đỉnh phong, liền có thể ngăn cản Diệp Huyền ta?
Trong tiếng cười lạnh, ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên co rút lại, cấp tốc đảo qua các trận cơ xung quanh.
- Thần Linh Đồng Thị!
Vù!
Một đạo hào quang màu tím từ trong hai mắt lướt qua, nương theo thần thức mạnh mẽ, ở trong hai mắt của hắn, đại trận nguyên bản mông lung cấp tốc trở nên rõ ràng, các loại hoa văn phù văn không ngừng lưu chuyển, toàn bộ đại trận như biến thành điểm tuyến tập hợp, mỗi một tiết điểm cùng hoa văn, đều lặng yên hiển hiện.
- Bát giai đỉnh phong Cố Nguyên Thủ Cung Trận, bát giai đỉnh phong Đô Thiên Phù Quang Đại Trận, bát giai đỉnh phong Vô Thượng Vô Cực Cương Nguyên Trận...
Rất nhiều trận pháp, ở trong mắt Diệp Huyền phù lược, từng đạo từng đạo quang hồng đi khắp, ánh mắt của hắn rốt cục rơi vào một trận cơ.
- Chúng ta đi!
- Bạch!
Diệp Huyền lệ quát một tiếng, thân hình của hắn như một tia chớp, đột nhiên lướt về phía vị trí có vài tên trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội.
- Ầm ầm!
Mà sau lưng hắn, Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế toàn lực ra tay, chống lại rất nhiều công kích, đồng thời giết ra một con đường.
- Ngăn bọn hắn lại cho ta.
Trác Nhất Phàm thấy thế, liền phẫn nộ quát.
Vài tên Vũ Hoàng kia mặt mang kinh sợ, nhưng không dám khinh thường, điên cuồng thôi thúc Huyền Nguyên, vù, một đạo trận pháp mông lung xuất hiện, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt ba người Diệp Huyền.
- Múa rìu qua mắt thợ.
Diệp Huyền cười nhạo, ánh mắt thanh minh, sau đó hai tay của hắn cấp tốc ngưng tụ ra từng trận quyết, như hồ điệp phiên phiên tung bay, cấp tốc đi vào trong trận cơ.
Vù!
Toàn bộ đại trận lập tức đung đưa kịch liệt, trên bình phong trận pháp, cấp tốc xuất hiện từng tia sáng nhỏ bé.
- Đây là...
Đám người Trác Nhất Phàm thấy thế nhất thời kinh hãi.
- Trò mèo, phá cho ta!
Trong tiếng xì cười, Diệp Huyền quát lạnh một tiếng, Tài Quyết Chi Kiếm đột nhiên chém xuống, hóa thành một ánh chớp màu xanh lam ầm ầm đi vào trận pháp.
- Ầm!
Chiêu kiếm này của Diệp Huyền phảng phất như bổ trúng một chỗ yếu kém nhất của toàn bộ trận pháp, trực tiếp dẫn đến hiệu ứng domino phát sinh, rầm rầm rầm, chỉ nghe tiếng nổ liên tiếp vang rền, trận pháp nguyên bản ngăn cản Diệp Huyền ầm ầm nổ tung, hóa thành quang điểm đầy trời, tứ tán tung bay.
- Không được!
Vài tên trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội thấy thế, từng cái từng cái trong lòng kinh hãi, sợ đến xoay người bỏ chạy.
Không có trận pháp che chở, những Vũ Hoàng bọn họ làm sao có thể chống đối Diệp Huyền đủ để cùng Vũ Đế tranh đấu công kích, từng cái từng cái kinh hoảng đến cực điểm, hồn phi phách tán.
- Đi chết đi!
Diệp Huyền sao sẽ cho bọn họ cơ hội thoát đi, triển khai Huyễn Cấm Chi Nhãn, một đạo gợn sóng mông lung cấp tốc đi vào thân thể mấy người, thân hình các trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội kinh hoảng chạy trốn kia nhất thời cứng lại, mà ngay lúc này, một đạo kiếm khí óng ánh từ Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền tuôn ra, trong nháy mắt xẹt qua thân thể mấy người.
- Xì xì!
Vài tên trưởng lão hạch tâm kia hét thảm, trong nháy mắt hóa thành thi thể, máu tươi bắn trời cao, lại như giọt mưa rơi xuống.
Trên thực tế, nếu như bọn họ một lòng muốn phản kháng, Diệp Huyền vẫn không thể gọn gàng nhanh chóng chém giết bọn họ như vậy.
Đáng tiếc mấy người này nhìn thấy Diệp Huyền phá tan trận pháp, trước lại làm Hỏa Quyền Vũ Đế bị thương nặng, đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả phản kháng cũng không dám phản kháng, trái lại chết càng nhanh hơn.
- Đáng chết a!
Đám người Trác Nhất Phàm nhìn thấy tình cảnh này, từng cái từng cái con mắt đều đỏ.
Rầm rầm rầm rầm!
Tứ đại Cửu Thiên Vũ Đế tất cả đều thả ra uy thế không gì địch nổi, điên cuồng giết về phía Diệp Huyền.
- Cút về.
Diệp Huyền thôi thúc Hạo Quang Đại Thiên Kính, bảo hộ ba người, từng tia ánh sáng chiếu rọi, suy yếu lực công kích của đám người Trác Nhất Phàm.
Trong đó Trác Nhất Phàm tu vi cao tới cửu giai nhất trọng đỉnh phong, Hạo Quang Đại Thiên Kính không cách nào hoàn toàn cách trở lực lượng của hắn.
Thế nhưng có Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh ở phía sau bảo vệ, Diệp Huyền tự nhiên không cần lo lắng, chỉ để ý rảnh tay phá giải trận pháp trước mặt.
Theo Diệp Huyền không ngừng ra tay, trận cơ ở chung quanh lôi đài, liên tiếp bị phá.
Phốc phốc...
Những cường giả của Đấu Vũ Hội đứng ở trên trận cơ thôi thúc trận pháp kia, càng liên tiếp vẫn lạc.
Đối với những tay chân của Đấu Vũ Hội này, Diệp Huyền đương nhiên sẽ không chút lưu tình.
Điều này cũng dẫn đến, Diệp Huyền lao tới chỗ nào, Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội ở nơi đó căn bản không chờ Diệp Huyền ra tay, liền dồn dập chạy trốn tứ phía, không dám có chút ngăn cản.
Sau vài lần giao thủ...
- Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang rền, toàn bộ Đấu Vũ Hội phảng phất như chấn động, trong khói mù đầy trời, trận pháp nguyên bản vây lại đám người Diệp Huyền ầm ầm nổ tung, lộ ra một lỗ thủng to lớn.
- Cái gì?
- Trận pháp lại bị phá?
- Đáng chết a!
Đám người Trác Nhất Phàm vừa kinh vừa sợ, từng cái từng cái hai con mắt đỏ như máu.
Bây giờ trận pháp bao phủ lại khu võ đài bị Diệp Huyền phá, nói cách khác toàn bộ võ đài ngoại trừ trận pháp phía ngoài xa nhất không phá, tất cả trận pháp khác đều đã bị phá, lấy thực lực của đám người Diệp Huyền, chẳng phải là như vào chỗ không người?
Những trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội thấy thế, từ lâu sợ đến hồn phi phách tán, điên cuồng tránh xa vị trí của ba người Diệp Huyền, dồn dập lui trở về phía sau đám người Trác Nhất Phàm.
Chương 1492 Đại khai sát giới
Lúc trước Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội chết ở trên tay Diệp Huyền không ít hơn mười người, nếu như ba người Diệp Huyền thật sự phát điên, vậy bọn họ e là một cái cũng không sống nổi.
- Rào!
Mà sau khi đại trận phá tan, đám người Diệp Huyền cùng hơn trăm vạn võ giả trên thính phòng, cũng có tiếp xúc trực tiếp.
Trên thính phòng, rất nhiều võ giả mới đầu trong lòng run sợ nhìn trận đại chiến này, sau đó từng cái từng cái mặt lộ vẻ sợ hãi, điên cuồng rút lui, sợ tai bay vạ gió.
Kia là Cửu Thiên Vũ Đế giao chiến a.
Coi như đối phương không có ý nghĩ giết bọn họ, nhưng Cửu Thiên Vũ Đế giao thủ, chỉ cần dư âm lan ra một tia, liền đủ để làm những Vũ Hoàng, Vũ Vương bọn họ trọng thương, huống chi ở đây cũng không có thiếu Vũ Tôn cùng Vũ Tông.
Một khi bị dư âm bắn trúng, kết cục tuyệt đối là chắc chắn phải chết.
- Thả chúng ta đi ra ngoài.
- Đấu Vũ Hội chết tiệt này.
- Mau mau triệt mở đại trận.
Vô số khán giả đều điên cuồng la hét, đây chính là việc quan hệ đến sự sống chết của bọn họ, vào giờ phút này, không có một khán giả không tham dự trong đó, tức giận mắng Đấu Vũ Hội.
- Giết ra ngoài!
Diệp Huyền không để ý đến trưởng lão Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không để ý đến vô số khán giả ở đây, ánh mắt lập tức ngưng tụ về phía một trận pháp.
Chỉ cần lớp bình phong này vừa vỡ, Đấu Vũ Hội liền không thể cản bọn họ được nữa, đến thời điểm đó lấy tu vi của ba người bọn họ, chỉ cần trốn ra Hỗn Loạn Chi Thành, liền có thể thu được một chút hi vọng sống.
Trong lòng Diệp Huyền rất rõ ràng, Đấu Vũ Hội đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, tuyệt đối sẽ không chỉ có ngần ấy lực lượng.
Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm vẻn vẹn là Đấu Vũ Hội Phó hội trưởng, mà trong Đấu Vũ Hội, Phó hội trưởng căn bản không chỉ một, huống chi ở trên Phó hội trưởng còn có hội trưởng chí cao vô thượng.
Một khi chờ những cường giả kia chạy tới, coi như lá bài tẩy của mình toàn bộ bại lộ, cũng nguy hiểm tầng tầng, khó thoát khỏi cái chết.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền căn bản chẳng muốn đi truy sát Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không có tâm tình cùng Trác Nhất Phàm tiếp tục giao thủ, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh, nhất thời giết về phía trận pháp ngoài cùng.
- Không nên để cho bọn họ chạy, giết cho ta!
Trác Nhất Phàm nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của hắn, đột nhiên xuất hiện một Võ Hồn lang hình lập loè tám đạo tinh hoàn, Ác Lang kia trừng mắt nhìn xa.
- Thiên Lang Khiếu Nguyệt!
Dưới Ác Lang hư ảnh, cả người Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặt chiến đao, điên cuồng chém xuống.
- Ầm!
Đao khí mênh mông bao phủ về phía trước, chia toàn bộ bầu trời ra làm hai, đao mang kia nương theo một luồng uy thế không gì địch nổi, bày ra tu vi nhất trọng đỉnh phong vô cùng nhuần nhuyễn.
Đao khí cấp tốc chém tới Hạo Quang Đại Thiên Kính, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Hạo Quang Đại Thiên Kính thả ra ánh sáng bị chém phá, đao khí thế đi không giảm, ép về phía sau lưng của Diệp Huyền.
- Không được!
Huyết Kiếm Vũ Đế ở phía sau Diệp Huyền liền giật nảy cả mình.
- Huyết quang ngập trời!
Huyết Kiếm Vũ Đế rống to, ánh kiếm màu đỏ bay lên, như trong bầu trời đêm bay lên một vầng huyết nguyệt, mang theo sát cơ u lạnh, cùng ánh đao cấp tốc va chạm.
Oanh một tiếng, huyết quang phá nát, Huyết Kiếm Vũ Đế trước đã có thương tích không khỏi bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng hắn rốt cục ngăn được Trác Nhất Phàm tiến công.
Ầm ầm!
Ở vị trí hai người giao thủ, một luồng sóng trùng kích khủng bố bao phủ ra, thính phòng phía dưới dồn dập nổ tung, một luồng dư âm quét về phía vô số võ giả đang tháo chạy.
- Không được!
Cách đó không xa, Không Thành Vũ Đế thấy thế hoàn toàn biến sắc, thân hình loáng một cái liền rơi vào trước đoàn người, trong tay hắn tỏa ra một đạo ánh sáng mông lung, bảo vệ mấy vạn khán giả ở phía sau.
Nhưng dù như thế, vẫn có một ít dư âm tản mát ra ngoài, đi vào trong đám người, chấn động đến mức rất nhiều Vũ Hoàng cùng Vũ Vương dồn dập thổ huyết rút lui, vẻ mặt trắng xám, mà trong đó có một ít Vũ Tôn cùng Vũ Tông tu vi yếu kém, càng là cả người nổ tung, hóa thành bột mịn.
Chỉ một thoáng, trên thính phòng một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tiếng kêu rên liên hồi.
- Giết!
Giữa bầu trời, đám người Trác Nhất Phàm một đòn chiếm được ưu thế không có chút do dự, điên cuồng giết về phía ba người Diệp Huyền, không cho ba người cơ hội thoát đi chút nào, thậm chí vì phòng ngừa Diệp Huyền phá tan đại trận, Trác Nhất Phàm càng tự mình tập trung Diệp Huyền, công kích mang theo lực lượng Bát Tinh Võ Hồn không ngừng kéo tới, khiến cho Diệp Huyền không cách nào chuyên tâm phá trận.
Luận tu vi, Trác Nhất Phàm thân là Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, so với Hỏa Quyền Vũ Đế đáng sợ hơn quá nhiều, ở dưới hắn điên cuồng tiến công, Diệp Huyền căn bản không có một chút cơ hội phá trận nào, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau, gian nan chống đối.
Mà một bên khác, Huyết Kiếm Vũ Đế đã bị thương cùng Hoàng Phủ Tú Minh đối mặt Trường Phong Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế cùng Hùng Thiên Vũ Đế toàn lực tiến công, cũng giật gấu vá vai, rơi vào nguy cơ.
- Không tốt.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Diệp Huyền không khỏi trầm xuống, nếu như hắn không cách nào đúng lúc phá tan trận pháp, chờ viện quân của Đấu Vũ Hội đến, ba người bọn họ chắc chắn phải chết.
Nhưng hiện tại tình huống như thế, đám người Trác Nhất Phàm hiển nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội phá trận, tu vi của hắn dù sao mới bát giai nhị trọng đỉnh phong, trước có thể một đòn trọng thương Hỏa Quyền Vũ Đế, cũng là bởi vì nắm lấy đối phương bất cẩn.
Hiện tại Trác Nhất Phàm hữu tâm đề phòng, hơn nữa tu vi của hắn mạnh hơn Hỏa Quyền Vũ Đế chí ít một bậc, Băng Hỏa Song Bạo căn bản không tìm được cơ hội xuất kích thích hợp.
- Băng Hỏa Song Bạo, nhất định phải nắm lấy cơ hội, bằng không tùy tiện triển khai, một khi kích không trúng hắn, sau mấy lần lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu ta sẽ biến mất hầu như không còn.
- Nhưng nếu như tiếp tục giao thủ, thế cuộc chắc chắn càng thêm hiểm trở.
- Lẽ nào thật sự phải triển khai Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn sao?
Trong lòng Diệp Huyền mang theo lo lắng.
Bây giờ tình huống như thế, muốn phá vỡ cục diện bế tắc, hắn nhất định phải sử dụng tới Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn, chỉ có trọng thương Trác Nhất Phàm, ba người bọn họ mới có thể bình yên rời đi.
Chương 1493 Bình yên rời đi (1)
Nhưng Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn không giống với cái khác, một khi triển khai ra, bại lộ ở trước mặt mọi người, Diệp Huyền hắn từ nay về sau sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh.
Thiên Hỏa, nghịch thiên cỡ nào!
Một khi tin tức truyền lại Luyện Dược Sư hiệp hội hoặc Hải Sa Khí Thành, tất nhiên sẽ có vô số Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư vì đó điên cuồng.
Đến lúc đó, hắn sẽ bị Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư của toàn bộ đại lục nhìn chằm chằm.
Mà ngoại trừ Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn càng không thể tùy tiện triển khai.
Một khi bại lộ, thiên phú của hắn thêm vào song sinh Võ Hồn chấn động, e là trong nháy mắt sẽ khiến cho toàn bộ đại lục quan tâm, nếu như vẻn vẹn như vậy còn thôi, một khi năng lực Thôn Phệ Võ Hồn có thể thôn phệ Võ Hồn của những võ giả khác truyền ra, thậm chí so với Thiên Hỏa còn muốn chấn động hơn vô số lần.
Nhưng nếu như không triển khai, tất nhiên sẽ bị đám người Trác Nhất Phàm lưu lại.
- Thôi, bại lộ liền bại lộ đi, ở vào thời điểm này cũng quản không được nhiều như vậy.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, rốt cục hạ quyết tâm.
Hô!
Thôn Phệ Võ Hồn trong cơ thể hắn lặng yên thôi thúc, một luồng lực lượng Võ Hồn vô hình tản mát ra, trong bóng tối bao phủ về phía Trác Nhất Phàm.
Nhưng vào lúc này...
Một đạo lưu quang bạo ngược đột nhiên từ phía dưới lao ra, trong nháy mắt đi tới trung gian song phương giao thủ.
- Ầm!
Uy thế đáng sợ tản mát, trực tiếp tách mọi người ra.
- Dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!
Thân ảnh kia ở giữa song phương dừng lại, phát sinh tiếng gào thét như lôi đình, chính là Không Thành Vũ Đế.
Trác Nhất Phàm bị Không Thành Vũ Đế đánh gãy, ánh mắt không khỏi âm trầm, cả giận nói:
- Không Thành Vũ Đế, vừa nãy ta đã nói qua, đây là việc tư của Đấu Vũ Hội ta, ngươi...
- Ngươi câm miệng cho ta.
Chỉ là hắn vừa mới nói được nửa câu, Không Thành Vũ Đế đã đánh gãy, tức giận nói:
- Trác Nhất Phàm, ngươi nhìn phía dưới một chút cho ta!
Đám người Trác Nhất Phàm sững sờ, không khỏi dồn dập cúi đầu nhìn lại.
Phía dưới võ đài.
Hôm nay đã sớm là một vùng phế tích, các loại nham thạch rải rác khắp nơi, đổ nát thê lương.
Nhưng chuyện này cũng không hề tính là gì, càng thê thảm vẫn là vô số khán giả phía dưới.
Lúc trước Diệp Huyền cùng đám người Trác Nhất Phàm trong lúc đó đã chiến ra chân hỏa, không hề e dè đến rất nhiều dân chúng ở phía dưới, điều này cũng dẫn đến dù có đám người Không Thành Vũ Đế giữ gìn, nhưng chỉ trong chốc lát, phía dưới hơn trăm vạn khán giả có tới một phần mười dân chúng bị tử thương.
Thảm, quá khốc liệt.
Tuy người bị chết không nhiều, nhưng mấy ngàn, hơn vạn, thậm chí gần mười vạn võ giả bị thương kêu rên, loại tình cảnh kia, lại làm cho người cảm thấy cực kỳ thê thảm.
Giờ khắc này dưới đáy hơn trăm vạn võ giả, đều phẫn nộ nhìn chằm chằm đám người Trác Nhất Phàm giữa bầu trời, trong mắt tràn ngập oán độc cùng cừu hận.
Ngày hôm nay hành động của Đấu Vũ Hội, không thể nghi ngờ đã để vô số dân chúng đối với Đấu Vũ Hội, cái gọi là một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành này tràn ngập phẫn nộ.
- Trác Nhất Phàm, ngươi thấy không, bởi vì Đấu Vũ Hội ngươi, đã dẫn đến không ít dân chúng bị thương, trong đó thậm chí có mấy trăm người tử vong, hiện tại ta thông báo ngươi, lập tức đình chỉ động thủ, mở trận pháp ra, cho tất cả mọi người rời đi.
Trên bầu trời, Không Thành Vũ Đế áo bào phất động, đôi mắt như con sói cô độc trong đêm tối, tỏa ra khí tức cực kỳ bạo ngược.
- Không thể.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm lạnh lẽo.
Vào lúc này hắn thả Diệp Huyền đi, như vậy trước đó hắn làm chẳng phải là uổng phí, Đấu Vũ Hội bọn họ chết đi nhiều Vũ Hoàng như vậy chẳng phải là chết vô ích.
- Không thể?
Ánh mắt của Không Thành Vũ Đế càng lạnh lẽo, trong con ngươi thả ra sát cơ làm người ta sợ hãi, lạnh giọng nói:
- Trác Nhất Phàm, Hỗn Loạn Chi Thành là Hỗn Loạn Chi Thành của ba thế lực lớn chúng ta, là Hỗn Loạn Chi Thành của vô số dân chúng, không phải là Hỗn Loạn Chi Thành của Đấu Vũ Hội ngươi.
- Còn có các ngươi...
Ánh mắt của Không Thành Vũ Đế lại rơi vào trên thân đám người Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Ta không quan tâm các ngươi đến Hỗn Loạn Chi Thành mục đích là gì, cùng Vô Lượng Sơn còn có Đấu Vũ Hội có ân oán gì, Hỗn Loạn Chi Thành nghiêm cấm giết chóc, nếu các ngươi lại tùy ý động thủ, Không Thành Vũ Đế ta cũng tuyệt không khách khí.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Các hạ tựa hồ tìm lộn đối tượng, chúng ta từ đầu đến cuối không có ý nghĩ giết chóc ở Hỗn Loạn Chi Thành, hết thảy đều là Đấu Vũ Hội Trác Nhất Phàm kia làm trái quy tắc động thủ, nếu Đấu Vũ Hội không động thủ, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục chiến đấu tiếp.
Diệp Huyền không ngờ tới, Không Thành Vũ Đế vào lúc này lại sẽ nhảy ra, hơn nữa thái độ đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy.
- Được, có câu nói này của ngươi là được.
Không Thành Vũ Đế xoay người nhìn về phía Trác Nhất Phàm.
- Trác Nhất Phàm, hiện tại ngươi lập tức mở trận pháp phòng ngự ra, cho tất cả mọi người rời đi.
Trác Nhất Phàm cười giận dữ nói:
- Không Thành Vũ Đế, ngươi là cái thá gì?
Ầm!
Trong cơ thể Trác Nhất Phàm thả ra sát cơ nồng nặc, lạnh lùng nói:
- Lập tức cút sang một bên cho ta, sự tình của Đấu Vũ Hội ta, còn chưa tới phiên Vũ Tu Thánh Địa ngươi bận tâm, Diệp Huyền này ngày hôm nay ta giết định.
Theo hắn cử động, vèo vèo vèo, đám người Trường Phong Vũ Đế lại một lần nữa bao vây đám người Diệp Huyền.
- Hừ, muốn đánh thì đánh, ai sợ ai.
Huyết Kiếm Vũ Đế xóa đi máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt phóng đãng không ngớt, không có một chút sợ hãi nào.
- Trác Nhất Phàm, xem ra Đấu Vũ Hội ngươi thật muốn cùng toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành là địch, đã như vậy...
Không Thành Vũ Đế mục quang trầm xuống, đột nhiên nộ quát một tiếng:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, nếu Đấu Vũ Hội lại dám động thủ, trái với luật pháp của Hỗn Loạn Chi Thành, như vậy chư vị liền cùng ta động thủ, chém giết thành viên của Đấu Vũ Hội, phá tan đại trận này, chư vị có bằng lòng hay không.
Thanh âm ầm ầm của Không Thành Vũ Đế ở toàn bộ khu vực võ đài vang lên.
Phía dưới hết thảy khán giả cùng võ giả đều kích động lên.
- Đồng ý.
- Giết sạch đám người Đấu Vũ Hội.
- Đấu Vũ Hội chết tiệt, trái với quy củ, tàn sát dân chúng, quả thực là tội không thể xá.
Vô số thanh âm phẫn nộ gào thét lên, hóa thành một luồng âm lãng ngập trời, xông thẳng lên trời, chấn động đến mức toàn bộ võ đài tái ầm ầm lay động.
Chương 1494 Bình yên rời đi (2)
Những võ giả này, ánh mắt tất cả đều dán vào thành viên của Đấu Vũ Hội, từng cái từng cái ánh mắt như lang.
Sắc mặt của Trác Nhất Phàm đột nhiên thay đổi:
- Không Thành Vũ Đế, ngươi dám!
- Ta có cái gì không dám?
Không Thành Vũ Đế trào phúng nở nụ cười, mắt lộ ra sát cơ:
- Đấu Vũ Hội ngươi ngay cả sự tình ở Hỗn Loạn Chi Thành tùy ý giết chóc dân chúng cũng làm được, Không Thành Vũ Đế ta thân là người chưởng sự của Vũ Tu Thánh Địa, há có thể tùy ý ngươi lung tung làm bậy, nếu ngươi lại dám động thủ, ta liền tàn sát hết thảy trưởng lão của Đấu Vũ Hội ngươi ở đây, ngươi xem ta dám hay không.
Không Thành Vũ Đế đứng ngạo nghễ ở trên hư không, ánh mắt của hắn bình tĩnh, nhưng mà tỏa ra khí tức như Ác Lang.
Trong lòng của Trác Nhất Phàm đột nhiên trầm xuống.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Không Thành Vũ Đế dĩ nhiên sẽ nói lời như vậy, lẽ nào tên này thật muốn cùng Đấu Vũ Hội hắn là địch sao?
Nhưng trong lòng của Trác Nhất Phàm cũng rất rõ ràng, Không Thành Vũ Đế tuyệt đối là một người nói được làm được, chỉ luận hung danh, Không Thành Vũ Đế còn trên Phá Quân Vũ Đế hắn.
- Trác hội trưởng, dừng tay đi.
- Vì Vô Lượng Sơn, Trác hội trưởng ngươi hà tất lôi Hỗn Loạn Chi Thành ta xuống nước?
- Hỗn Loạn Chi Thành có thể danh chấn đại lục, hấp dẫn lượng lớn võ giả, cũng là bởi vì quy củ nghiêm khắc, không người dám trái, nếu Đấu Vũ Hội tiếp tục như thế, chúng ta cũng sẽ ra tay.
Ngay lúc này, mấy đạo lưu quang đột nhiên phóng lên trời, mấy người này, trên người đều toả ra khí thế cực kỳ kinh người, hình thành từng lĩnh vực không gian đặc biệt, hiển nhiên cũng là Cửu Thiên Vũ Đế.
Bọn họ đều đến từ thế lực lớn trong Hỗn Loạn Chi Thành, lần này lại đây, vốn là vì quan sát Diệp Huyền bách thắng liên tiếp, nhưng không ngờ dĩ nhiên gặp phải tình cảnh như vậy, mắt thấy chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, bọn họ chỉ có thể đứng dậy.
Một khi Diệp Huyền cùng Đấu Vũ Hội chiến đấu làm lớn, tiếng tăm của Hỗn Loạn Chi Thành sẽ trong nháy mắt tan vỡ, đến lúc đó e là cũng không còn cách nào đưa tới võ giả khác, chuyện này đối với Hỗn Loạn Chi Thành mà nói, chính là một đả kích cực kỳ lớn.
- Các ngươi...
Nhìn cái ánh mắt xung quanh lạnh lùng, cùng với Vũ Tu Thánh Địa Không Thành Vũ Đế, còn có dưới đáy hơn trăm vạn võ giả.
Tâm của Trác Nhất Phàm rốt cục do dự.
- Được, Không Thành Vũ Đế, chuyện hôm nay ta nhớ rồi, mở ra đại trận cho ta.
Trác Nhất Phàm nộ quát một tiếng, khuôn mặt dữ tợn rít gào.
- Trác hội trưởng!
Một bên Trường Phong Vũ Đế nhất thời cuống lên, một khi mở ra đại trận, đám người Diệp Huyền liền có thể rời đi nơi đây, đến lúc đó Vô Lượng Sơn hắn làm sao tìm đối phương?
Chỉ là Trác Nhất Phàm chưa từng để ý tới hắn, chỉ là hai mắt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh!
Vù!
Đại trận bao phủ toàn bộ võ đài lập tức triệt ra, lồng ánh sáng tản đi, không có đại trận ngăn cản, hơn trăm vạn khán giả trong võ đài tái nhất thời như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng tứ tán ra.
- Không Thành Vũ Đế, đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ.
Diệp Huyền ngạc nhiên nhìn trận pháp triệt hồi, nhưng trong lòng khá kinh ngạc, có điều có thể không bại lộ lá bài tẩy liền bình yên rời đi, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Hừ, ta không phải vì cứu các ngươi mới làm như thế, Hỗn Loạn Chi Thành ta chính là Thánh địa của hết thảy cường giả trên đại lục, bất luận người nào tiến vào Hỗn Loạn Chi Thành ta, cho dù hắn là tội phạm truy nã của Thánh Thành, Hỗn Loạn Chi Thành ta cũng có thể bảo đảm hắn an toàn, tội phạm truy nã của bảy đại tông môn tự nhiên cũng có thể.
Không Thành Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
- Chúng ta đi!
Diệp Huyền cười cợt, không có nhiều lời, sau khi chắp tay, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh cấp tốc hóa thành một vệt sáng, biến mất không còn tăm hơi.
- Trường Phong Vũ Đế, nơi này là Hỗn Loạn Chi Thành ta, không phải Vô Lượng Sơn của ngươi, nếu như lại để ta thấy ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành tùy ý động thủ, đừng trách Vũ Tu Thánh Địa ta không khách khí, còn có Trác hội trưởng, Đấu Vũ Hội ngươi thân là một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, tự nhiên có nghĩa vụ giữ gìn trật tự cho Hỗn Loạn Chi Thành, phát sinh chuyện như vậy nữa, cho dù Vũ Tu Thánh Địa ta cùng Đấu Vũ Hội ngươi là địch, cũng tuyệt không nuông chiều.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Trường Phong Vũ Đế, Không Thành Vũ Đế cũng trong nháy mắt rời đi vị trí Đấu Vũ Hội võ đài tái.
Còn Vũ Đế khác, tự nhiên không cách nào thô bạo như Không Thành Vũ Đế, từng cái từng cái dồn dập rời đi.
Vẻn vẹn mười mấy hô hấp, Đấu Vũ Hội võ đài khu nguyên bản phi thường náo nhiệt, giờ khắc này chỉ còn dư lại cường giả của Đấu Vũ Hội, cùng với phế tích khắp nơi bừa bộn.
- Trác hội trưởng, ngươi làm sao có thể để cho Huyền Diệp kia chạy, người này cùng Hoàng Phủ Tú Minh chính là tội phạm truy nã của Vô Lượng Sơn ta, nếu để cho bọn họ rời khỏi, Vô Lượng Sơn ta tất nhiên sẽ tức giận, đến thời điểm ngươi làm sao bàn giao với cao tầng của Vô Lượng Sơn ta?
Trường Phong Vũ Đế tức giận nói, mặt mang vẻ lo lắng.
Trác Nhất Phàm liếc mắt nhìn hắn:
- Trường Phong Vũ Đế, nơi đây chính là Hỗn Loạn Chi Thành ta, không phải Vô Lượng Sơn của ngươi, còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng ra lệnh.
Vẻ mặt của Trường Phong Vũ Đế cứng lại, liền giải thích:
- Trác hội trưởng, ta không phải ý này.
Tuy cao tầng Đấu Vũ Hội cùng Vô Lượng Sơn hắn có bí mật hợp tác, nhưng Đấu Vũ Hội dù sao không phải cơ cấu của Vô Lượng Sơn, hắn cũng không có quyền ra lệnh cho cao tầng của Đấu Vũ Hội.
Trác Nhất Phàm nhìn chằm chằm phương hướng ba người Diệp Huyền rời đi, hừ lạnh một tiếng nói:
- Trường Phong Vũ Đế, ngươi gấp cái gì, vừa nãy tình thế ngươi cũng không phải không thấy, Đấu Vũ Hội ta chết nhiều trưởng lão như vậy, há có thể để đám người Diệp Huyền bình yên sống sót rời đi, đã như thế, Đấu Vũ Hội ta uy nghiêm ở đâu?
Trường Phong Vũ Đế không hiểu nói:
- Vậy vừa nãy ngươi...
Trác Nhất Phàm lãnh đạm nói:
- Nơi đây là Hỗn Loạn Chi Thành, Đấu Vũ Hội ta vẫn không thể làm được một tay che trời, vừa nãy tình thế ngươi cũng nhìn thấy, nếu như chúng ta thật muốn ngạnh lưu Diệp Huyền kia, Không Thành Vũ Đế tuyệt đối sẽ nhúng tay, có bọn họ gia nhập, đến lúc đó Diệp Huyền kia như thường có thể phá tan trận pháp, rời đi nơi đây.
- Nhưng hiện tại thả bọn họ rời đi, chúng ta lại muốn đánh giết đối phương càng khó khăn.
Chương 1495 Cuồn cuộn sóng ngầm (1)
- Ngươi đây liền sai rồi.
Trác Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Nơi này là Hỗn Loạn Chi Thành, đám người Diệp Huyền kia có thể chạy đi đâu? Hỗn Loạn Chi Thành ta quy củ là ở trong thành không thể công nhiên động thủ, hừ, chỉ cần này đám người Diệp Huyền vừa rời Hỗn Loạn Chi Thành, còn không phải mặc chúng ta nhào nặn?
Ánh mắt của Trường Phong Vũ Đế nhất thời sáng ngời.
- Người đến.
Trác Nhất Phàm lệ quát một tiếng.
- Trác hội trưởng.
Trong đám người, Mạnh Tân Thành vội vàng đứng dậy.
- Nếu như ta không đoán sai, ba người Diệp Huyền kia sẽ lập tức rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta đi tổng bộ cầu viện, để hai gã Phó hội trưởng khác tới.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm dữ tợn nói.
Ba người Diệp Huyền mạnh mẽ, khiến cho hiện tại hắn lòng vẫn còn sợ hãi, muốn không mất một sợi tóc kích giết ba người bọn họ, bằng vào bốn người bọn họ còn có chút khó khăn, chỉ có thể lại gọi cường viện.
Cái này cũng là nguyên nhân vừa nãy hắn thoái nhượng.
Giả như vừa nãy bọn họ liều mạng đánh giết ba người Diệp Huyền, tuy có niềm tin chắc chắn, nhưng đối phương dưới tình thế cấp bách, cũng chưa chắc không thể kích giết bọn họ.
Hỗn Loạn Chi Thành là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội hắn, chỉ cần điều động đầy đủ lực lượng, hoàn toàn có thể lông tóc không tổn hại kích giết ba người kia, cần gì phải đi mạo hiểm như vậy.
- Hiện tại chúng ta liền theo sau, xem ba người Diệp Huyền kia trốn đi đâu.
Khóe miệng lộ ra một tia cười gằn, Trác Nhất Phàm mang theo ba người Trường Phong Vũ Đế, cấp tốc truy tung về phía ba người Diệp Huyền.
Một lát sau...
- Cái gì?
Mấy người Trác Nhất Phàm đứng ở bên ngoài phủ đệ Kỷ gia, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh sợ.
- Ba người Diệp Huyền dĩ nhiên không hề rời Hỗn Loạn Chi Thành, mà trở lại chỗ ở của mình?
- Người này đến tột cùng là lá gan nơi nào đến, lại dám làm như thế?
- Lẽ nào hắn không sợ Đấu Vũ Hội chúng ta điều động hết thảy cường giả, đánh giết ba người bọn họ sao? Lại vẫn dám ở lại Hỗn Loạn Chi Thành?
Ở dưới truy đuổi của bọn họ, Trác Nhất Phàm dĩ nhiên phát hiện ba người Diệp Huyền không những không có ngay lập tức rời Hỗn Loạn Chi Thành, trái lại trở về trụ sở Kỷ gia, điều này làm cho bốn người bọn họ vừa kinh vừa sợ, không thể tin được con mắt của mình.
Hỗn Loạn Chi Thành là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội bọn họ, Trác Nhất Phàm tin tưởng ba người Diệp Huyền tuyệt đối không thể nào không biết điểm này, chỉ cần cho Trác Nhất Phàm hắn đầy đủ thời gian, hắn hoàn toàn có thể gọi tới càng nhiều cường giả Vũ Đế.
Vì lẽ đó dựa theo đạo lý, ba người Diệp Huyền thông minh, nên ngay lập tức liền rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, như vậy mới có một chút hi vọng sống.
Nhưng không ngờ, Diệp Huyền không những không hề rời đi, trái lại trở về trụ sở của mình, hành động này, hoàn toàn ra ngoài Trác Nhất Phàm dự liệu.
- Tiểu tử thật gian xảo, biết rõ bây giờ rời đi Hỗn Loạn Chi Thành chắc chắn phải chết, dĩ nhiên mạo hiểm lưu lại.
Vẻ mặt của Trường Phong Vũ Đế phẫn nộ nói.
Trác Nhất Phàm lông mày cũng cau lên:
- Xem ra Diệp Huyền này, cũng thật không đơn giản, trước thời điểm thu được bách thắng liên tiếp lại không gia nhập Đấu Vũ Hội ta, trái lại công nhiên yêu cầu Hoàng Phủ Tú Minh, làm cho Đấu Vũ Hội ta chỉ có thể giao ra Hoàng Phủ Tú Minh. Hiện tại rõ ràng có thể đào tẩu, nhưng một mực lưu lại, xem ra tâm tư của người này cực kỳ kín đáo, không phải bình thường.
Trường Phong Vũ Đế cắn răng nói:
- Đáng tiếc, người này quá mức giảo hoạt, vừa nãy chỉ cần hắn đáp ứng gia nhập Đấu Vũ Hội ngươi, Đấu Vũ Hội ngươi muốn xử trí hắn như thế nào cũng được, thậm chí có thể làm cho hắn thần không biết quỷ không hay biến mất, nhưng hiện tại...
- Trác hội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ? Người này tổn thương Hỏa Quyền Vũ Đế, lẽ nào để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế?
Một bên Thần Quang Vũ Đế lạnh giọng nói.
- Hừ, ba người bọn hắn cho rằng ở lại Hỗn Loạn Chi Thành ta liền không thể động bọn họ sao? Thực sự là quá ngây thơ.
Trác Nhất Phàm cười lạnh một tiếng:
- Hỗn Loạn Chi Thành chính là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội ta, ta không tin ba người bọn hắn sẽ cả đời ở lại chỗ này, chỉ cần bọn họ vừa rời Hỗn Loạn Chi Thành, như vậy chính là giờ chết của bọn họ.
Thân hình loáng một cái, đám người Trác Nhất Phàm rất nhanh liền rời đi phủ đệ Kỷ gia, mà cùng lúc đó, lượng lớn cường giả Đấu Vũ Hội thì lặng yên ẩn núp ở ngoài phủ đệ Kỷ gia, thời khắc giám thị Kỷ gia.
Chỉ cần đám người Diệp Huyền vừa rời Hỗn Loạn Chi Thành, chắc chắn gặp một đòn sấm sét của Đấu Vũ Hội.
Mà thời điểm Đấu Vũ Hội sắp xếp giám thị ba người Diệp Huyền, theo hơn trăm vạn dân chúng tham quan võ đài tái tản ra, Hỗn Loạn Chi Thành trong nháy mắt chấn động.
Đấu Vũ Hội đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, dĩ nhiên công nhiên vi phạm quy củ của Hỗn Loạn Chi Thành, ở đấu vũ tràng ra tay đánh nhau, trực tiếp dẫn đến mấy trăm dân chúng tử vong, mấy vạn dân chúng bị thương.
Tin tức truyền ra, toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành trong nháy mắt ồ lên.
Hỗn Loạn Chi Thành, thành trì duy nhất ở biên giới Tây Vực, không có một trong.
Nó thành lập, đã có gần vạn năm lịch sử, thậm chí có thể tường thuật đến thời đại thượng cổ.
Năm đó có một tên cường giả đỉnh phong bị Huyền Vực Thánh Thành truy nã, ở chỗ này đặt chân, đồng thời thành lập một thành trì, trở thành tiền thân của Hỗn Loạn Chi Thành.
Người này mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Thánh Thành lúc đó cũng không làm gì được đối phương, chỉ có thể mặc cho đối phương phát triển.
Điều này cũng dẫn đến, lúc ấy có vô số võ giả bị Huyền Vực Thánh Thành truy nã nghe tiếng mà đến, gia nhập trong đó, cuối cùng hình thành Hỗn Loạn Chi Thành.
Nguyên do cái tên, cũng là bởi vì năm đó gia nhập Hỗn Loạn Chi Thành, rất nhiều đều là ác đồ đại lục, những người này ở bên ngoài không chuyện ác nào không làm, không từ bất cứ việc xấu nào, cuối cùng bị ngàn dặm truy sát, chỉ có thể bị ép tới chỗ nầy.
Chỉ là, tuy Hỗn Loạn Chi Thành được gọi là Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng trật tự trong đó, lại mạnh hơn tuyệt đại đa số thành trì trên đại lục.
Ở đây, bất kỳ võ giả nào cũng không thể công nhiên động thủ, bằng không liền sẽ tao ngộ trừng phạt nghiêm khắc.
Chậm rãi, không chỉ tội phạm truy nã của Huyền Vực Thánh Thành đi tới nơi này, một ít cường giả đắc tội thế lực hàng đầu, nhưng không có cách phản kháng cũng mộ danh mà tới.
Cứ như vậy, tiếng tăm của Hỗn Loạn Chi Thành càng lúc càng lớn, quy củ cũng càng ngày càng nghiêm ngặt, cuối cùng hình thành cách cục như vậy.
Bình luận facebook