• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (3 Viewers)

  • Chương 1186-1190

Chương 1186 Thân thể đáng sợ (1)

Nhưng Tiêu Vô Tận đã xác định nội dung hợp tác, bọn họ không tiện phàn nàn.

Sau khi Tiêu Vô Tận đi Diệp Huyền liền vào phòng tu luyện.

Thăm dò vùng đất viễn cổ sẽ gặp nhiều nguy hiểm, hắn phải nhanh chóng tăng cao thực lực.

Qua ba mươi sáu chu thiên, trạng thái của hắn lên đến đỉnh, bỗng tay cầm một gốc linh thảo màu tím.

Linh thảo vừa xuất hiện liền nhẹ đung đưa, tỏa đốm sáng tím lấp lánh rực rỡ xinh đẹp.

Gốc linh dược này là Thiên Thánh Từ Diên Thảo, linh dược cửu giai Tiêu Vô Tận dùng để trao đổi Hắc Diệu Đằng.

Diệp Huyền nhìn Thiên Thánh Từ Diên Thảo, thì thào:

- Ta vốn để dành Thiên Thánh Từ Diên Thảo chờ khi đột phá đến thất giai tam trọng mới dùng, nhưng bây giờ không đợi được nữa. Mảnh đất viễn cổ nhiều nguy hiểm, có nhiều cường giả, không tăng lên thủ đoạn giữm nạg thì lòng ta không yên ổn.

Muốn tăng cao thủ đoạn gữim nạg trừ các loại vật ngoài thân thì thực lực của mình là điều then chốt nhất. Tu vi hiện giờ của Diệp Huyền khó tiến bộ trong vòng năm ngày, nên chỉ còn cách bắt tay vào công pháp.

Mục tiêu của Diệp Huyền là Cửu Chuyển Thánh Thể.

Cửu Chuyển Thánh Thể của hắn đã đến đệ ngũ chuyển, đẳng cấp này đủ khiến thân thể hắn sánh bằng Võ Hoàng bát giai. Diệp Huyền muốn khiến Cửu Chuyển Thánh Thể từ ngũ chuyển bước vào lục chuyển.

Khi Cửu Chuyển Thánh Thể vào lục chuyển thì lực phòng ngự thân thể ít nhất đến bát giai tam trọng, thậm chí đáng sợ còn hơn Võ Hoàng bát giai tam trọng. Vậy thì năng lực sinh tồn trong nơi bí ẩn của hắn sẽ tăng mảng lớn.

Bình thường mỗi khi Cửu Chuyển Thánh Thể tăng một vòng là độ khó sẽ lên cao mảng lớn, theo mức độ tu luyện hiện giờ của Diệp Huyền sẽ phải chờ rất lâu mới làm được.

May mắn là Diệp Huyền vừa lúc có Thiên Thánh Từ Diên Thảo.

Khi Tiêu gia và Uất Trì gia đấu giá, Diệp Huyền không chọn đế nguyên tinh mà chọn Thiên Thánh Từ Diên Thảo chỉ vì Thiên Thánh Từ Diên Thảo là linh dược luyện thể rất mạnh.

Dược hiệu của Thiên Thánh Từ Diên Thảo rất cuồng bạo, một trong tài liệu chính luyện chế Thiên Thánh đan cửu giai. Thiên Thánh đan là đan dược khiến thân thể Võ Đế cửu giai vô điều kiện tăng một bậc.

Tu vi hiện giờ cúa Diệp Huyền không luyện chế ra Thiên Thánh đan được, nhưng Thiên Thánh Từ Diên Thảo có một đặc điểm là dùng trực tiếp vẫn có công hiệu luyện thể. Nhưng dùng trực tiếp thì dược hiệu càng cuồng bạo, dễ gây tổn thương cho cơ thể.

Nhưng loại dược lực cuồng bạo này là cần nhất trong quá trình tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể, nên Diệp Huyền mới có quyết định như vậy.

Tăng trạng thái lên cao nhất sau đó Diệp Huyền không chút do dự nhét nguyên gốc Thiên Thánh Từ Diên Thảo vàom iệng.

Rào rạo!

Thiên Thánh Từ Diên Thảo vàom iệng không mềm như bên ngoài, nó rất giòn, khi nhai sẽ vỡ vụn ra chui xuống cổ họng Diệp Huyền.

Những mảnh vụn không xuống dạ dày mà hóa thành các giọt chất lỏng màu tím tụ lại, cảm giác hơi lạnh, rất thoải mái.

Diệp Huyền chưa kịp nếm cảm giác đó đột nhiên dòng khí nóng kinh người bộc phát từ chất lỏng màu tím, khí nóng như dung nham nhanh chóng truyền khắp nội tạng.

Diệp Huyền khẽ rên đau:

- Ưm!

Trán Diệp Huyền ướt mồ hôi, người co giật.

Diệp Huyền cảm giác cơ thể như có lửa cháy, đau nhức mãnh liệt truyền đến, máu chảy ra từ lỗ chân lông.

Diệp Huyền cắn răng kiên trì, gồng hết sức vận chuyển Cửu Chuyển Thánh Thể luyện chế dược lực. Nhưng Diệp Huyền mới điều động huyền nguyên thì đau đớn không thể chịu đựng xộc lên não.

- Phụt!

Diệp Huyền không chịu nổi phun ra búng máu.

- A!

Diệp Huyền phát ra tiếng hét thảm.

Đau, quá đau, Diệp Huyền chưa bao giờ cảm giác luyện thể đau đớn nhường này.

Dược lực nóng cháy như cây kim thép khuấy mỗi góc thân thể của hắn, không ngừng đâm thủng huyền mạch một lần lại một lần.

Đau nhức mãnh liệt làm người Diệp Huyền co giật.

Càng khiến Diệp Huyền kinh hoàng là trong Thiên Thánh Từ Diên Thảo phát ra dược lực rất đáng sợ, chỉ giây lát huyền mạch đã có cảm giác tràn đầy, dần dà trướng đau, dường như huyền mạch sắp nứt ra.

- Nguy rồi!

Diệp Huyền hoảng hồn, hắn biết dược hiệu chứa trong Thiên Thánh Từ Diên Thảo hiệu quá kinh người, đã vượt qua cực hạn Võ Vương thất giai nhất trọng như hắn có thể chịu đựng. Nếu thân thể của Diệp Huyền không chịu nổi thì sẽ nổ banh xác là cái chắc.

- Tại ta quá liều lĩnh!

Diệp Huyền kinh hoàng qua đi hắn lấy lại tinh thần, cố nén đau đớn từ khắp người, điên cuồng vận chuyển bí pháp Cửu Chuyển Thánh Thể.

Diệp Huyền biết nếu không hấp thu dược hiệu Thiên Thánh Từ Diên Thảo kịp lúc thì khoảng một nén nhang sau hắn sẽ nổ banh xác.

Vận chuyển Cửu Chuyển Thánh Thể làm thân thể Diệp Huyền càng đau hơn nữa, người ướt nhẹp mồ hôi, mặt vặn vẹo, cơ bắp co giật, mồ hôi rịn ra từ lớp da có màu máu, người nóng hổi, hắn thành người máu.

Nhưng ánh mắt Diệp Huyền cực kỳ kiên định toát ra điên cuồng.

- Ha ha ha! Sướng, sướng! Đây mới là luyện thể, tu luyện phải thế này chứ!

Diệp Huyền vừa điên cuồng vận chuyển vừa khàn giọng gầm rống, nét mặt từ đau khổ dần biến thành vui sướng, chinh phục.

Đau đớn có là gì, vì người thân, bằng hữu, vì trở về đỉnh phong đại lục, hắn đường đường là Tiêu Dao Hồn Hoàng chẳng lẽ không chịu nổi chút khổ này?

Nhớ năm xưa hắn có phế võ hồn nhưng chưa từng bỏ cuộc, một lòng khổ tu, trải qua nhiều khó khăn, hắn trở thành người rực rỡ nhất đại lục.

Đời này chút xíu đau đớn sao có thể hạ gục hắn?

Cùng với dược tính khuếch tán cơ thể Diệp Huyền đau càng nhiều, đau muốn xỉu. Nếu là người thường thì ước gì đập đầu vào tường chết luôn.

Nhưng khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Huyền dần giãn ra, tràn ngập kiên nghị và ngạo nghễ.

Hấp thu dược tính, trong người hắn không ngừng tràn ra máu bầm, trong máu bầm bài trừ tạp chất màu đen tanh hôi đặc quánh.

Diệp Huyền khẽ rên, há mồm phun ngụm máu.

Nếu lúc này có người ở trong phòng sẽ thấy ngoài người Diệp Huyền nứt nẻ.

- Nguy rồi, dược hiệu Thiên Thánh Từ Diên Thảo quá khủng bố, Cửu Chuyển Thánh Thể không kịp hóa giải!

Lòng Diệp Huyền chùng xuống, hắn odóch ết sức luyện hóa nhưng không ngờ không theo kịp dược tính Thiên Thánh Từ Diên Thảo khuếch tán.

Cứ tiếp tục thế này thì hắn chết chắc.

Vào phút chỉ mành treo chuông óc Diệp Huyền lóe tia sáng, chợt nghĩ ra một cách.

- Nếu dược tính Thiên Thánh Từ Diên Thảo quá mạnh không ngừng muốn xông ra ngoài người ta vậy thì ta liên tục tu sửa nó. Ta chống mắt xem một gốc linh dược cửu giai làm sao khiến ta nổ tan xác chết!

Mắt Diệp Huyền lóe tia độc ác, một cây dây leo dài ba thước ló ra trên đỉnh đầu, đó là tam tinh sinh mệnh võ hồn của hắn.

Sinh mệnh võ hồn đung dưa theo gió tỏa ra đốm sáng rơi xuôgsn người Diệp Huyền, nhanh chóng chữa lành thân thể nứt vỡ.
Chương 1187 Thân thể đáng sợ (2)

Diệp Huyền dùng sinh mệnh võ hồn đối kháng voqứi dược tính của Thiên Thánh Từ Diên Thảo.

Nếu Luyện Dược Sư khác biết ý nghĩ của Diệp Huyền sẽ mắng hắn là đồ điên.

Bình thường dược lực vào trong người quá khủng bố, cơ thể không chịu nổi thì cách tốt nhất là bài trừ dược lực ra ngoài.

Đây là cách đơn giản mà an toàn nhất.

Nhưng Diệp Huyền không dùng cách đó, hắn dùng sinh mệnh võ hồn không ngừng tu sửa bản thân. Bị phá hư liền sửa lại, hai bên xung đột khắc nhau.

Thoạt trông cách này ổn nhưng là hành vi cực kỳ nguy hiểm.

Thân thể võ giả dù sao có cực hạn, nếu sinh mệnh võ hồn không kịp tu sửa hay cơ thể đến cực hạn thì sẽ tan vỡ từ trong ra ngoài, khiến Diệp Huyền hoàn toàn thành tro bụi.

Giờ phút này dược lực cuồng bạo của Thiên Thánh Từ Diên Thảo không ngừng phá tan thân thể Diệp Huyền, muốn xé rách hắn.

Sinh mệnh võ hồn thì nhanh chóng tu sửa không dừng lại.

Diệp Huyền thầm rít gào, dốc hết sức luyện hóa:

- Kiên trì, kiên trì đi!

Thân thể Diệp Huyền nhanh chóng tăng tiến, các tế bào tổ chức tái tạo nhanh, như thay da đổi thịt được cuộc sống mới.

Ban đầu chỉ có máu da thịt lột xác, dần dà dược tính thẩm thấu vào nội tạng, ngũ tạng lục phủ đều được cải tạo.

Sau đó là xương, cốt tủy đều được Thiên Thánh Từ Diên Thảo thẩm thấu, thay đổi kinh người.

Vốn dùng sinh mệnh võ hồn chữa trị là hành vi cực kỳ mạo hiểm, nhưng thật ra chỉ có lúc đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất. Đến mặt sau cơ thể Diệp Huyền tăng cao, có thể ngăn cản dược lực cuồng bạo của Thiên Thánh Từ Diên Thảo.

Diệp Huyền cảm nhận thân thể dần ổn định lại, hắn thở hắt ra:

- Rốt cuộc ngăn được!

Mới rồi Diệp Huyền hơi sợ, sợ sinh mệnh võ hồn không kịp chữa khỏi, thân thể sẽ tan vỡ ngay. Khi đó dù hắn có nhiều kinh nghiệm hơn nữa cũng khó thoát chết.

Bây giờ thân thể đã ổn định tức là vượt qua lúc nguy hiểm nhất.

Lúc trước không dùng cách tiết ra dược lực nói cho cùng vì Diệp Huyền không muốn lãng phí dược lực trong Thiên Thánh Từ Diên Thảo, mất đi cơ hội lột xác.

Tinh thần thả lỏng, Diệp Huyền lại chìm vào tu luyện.

Thời gian chậm rãi trôi, không biết qua bao lâu, người Diệp Huyền phát ra tiếng xương kêu răng rắc như xào đậu.

Tiếng nổ dồn dập hơn, như hổ gầm sấm sét quanh quẩn trong người Diệp Huyền, tiếng động yếu nhất, cáu bẩn đen thui toát ra từ người hắn, mùi tanh hôi.

Vết bẩn không ngừng bị bài trừ, cuối cùng là các tia máu, ban đầu có màu đỏ sậm lẫn nhiều tạp chất, sau đó là màu đỏ thắm gần như trong suốt.

Lỗ chân lông co rút, quá trình trừ vết bẩn chấm dứt.

Diệp Huyền mở mắt ra, mắt lóe tia vui mừng:

- Rốt cuộc đột phá lục chuyển!

Giờ phút này Diệp Huyền cảm nhận toàn thân tràn ngập lực lượng, xúc động dời núi lấp biển.

Làm hắn mừng nhất là...

Bỗng nhiên huyền hải của Diệp Huyền trướng căng, thiên địa huyền khí trong phgòn tu luyện xoay tít hóa thành vòng xoáy tuôn hướng cơ thể hắn.

Diệp Huyền mừng như điên:

- Đây là... đột phá thất giai nhị trọng!

Diệp Huyền không ngờ thất giai nhị trọng lúc trước không có cách nào đột phá, khi Cửu Chuyển Thánh Thể bước vào lục chuyển thì cũng đột phá theo, toàn quá trình nước chảy thành sông không chút trắc trở.

Diệp Huyền cố nèn mừng thầm, bắt đầu nhắm mắt tu luyện. Nhiều thiên địa huyền khí ùa vào người hắn chuyển hóa thành huyền nguyên tinh thuần thất giai nhị trọng.

Mấy canh giờ sau Diệp Huyền ngừng tu luyện.

Hắn đứng dậy vỗ một chưởng tới trơc.s

Bùm ầm!

Mép bàn tay xé gió hóa thành lốc xoáy đánh vào vách tường phòng tu luyện. Vách tường làm bằng huyền văn cương thủng cái lỗ to như bị người chém bằng búa rìu.

Diệp Huyền thầm giật mình:

- Độ cứng cơ thể thật đáng sợ.

Một kích vừa rồi Diệp Huyền không thi triển huyền nguyên, đơn thuần dùng lực lượng thân thể.

- Độ cứng cơ thể như vậy chắc cỡ Võ Đế cửu giai.

Diệp Huyền nắm rõ nhất thân thể võ giả từng giai đoạn. Hắn vốn tưởng Cửu Chuyển Thánh Thể đến tam chuyển thì độ cứng thân thể tối đa bằng đỉnh bát giai tam trọng, không ngờ hơn xa.

Thân thể Diệp Huyền bây giờ hơn hẳn Võ Hoàng bát giai tam trọng, cỡ đẳng cấp Võ Đế cửu giai.

- Cửu Chuyển Thánh Thể thật biến thái, hèn gì kiếp trước nhiều cường giả Võ Đế không thể tu luyện đến đệ lục chuyển.

Cửu Chuyển Thánh Thể là một Cửu Thiên Võ Đế kiếp trước trải qua sống chết kiếm được nó trong một di tích viễn cổ. Sau đó Cửu Thiên Võ Đế kia thân chết đạo tiêu, Cửu Chuyển Thánh Thể qua tay các thế lực đỉnh phong nhất đại lục.

Thiên Huyền đại lục có rất nhiều cường giả muốn tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể, nhưng vì điều kiện khắc nghiệt, không nhiều người tu luyện thành ba chuyển đầu, luyện thành sáu chuyển đầu càng không có ai.

Có người khẳng định Cửu Chuyển Thánh Thể là công pháp luyện thể khiếm khuyết, không thể nào luyện thành.

Ban đầu Diệp Huyền cứ nghĩ những cường giả đó không có đủ nghị lực, bền lòng, thiên phú và tâm cảnh không đủ nên mới không luyện thành công.

Hiện tại Diệp Huyền mới biết được cũng không phải như thế.

Mà là tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể phải tu hành khi tu vi khá thấp, thân thể còn là cơ sở mới có thể tu luyện thành công.

Những Cửu Thiên Vũ Đế có kết cấu thân thể định hình, lại đi tu luyện cho nên vấp pháp rất nhiều khó khăn.

Nhưng võ giả tu vi khá thấp lại không thể thừa nhận đau đớn và lực lượng xé rách trong quá trình tu luyện.

Cho nên mới có nhiều võ giả Huyền Vực không thể tu luyện tới lục chuyển.

Diệp Huyền chỉ có thể nói là mình đặc biệt, nếu như không có Sinh Mệnh võ hồn thì hắn có thể đã bạo thể mà chết.

Kiếp trước hắn là Vũ Hoàng bát giai mới đột phá lục chuyển, đến lúc đó thân thể của hắn cũng đã định hình nên không thể tiến thêm.

Cũng may Diệp Huyền đánh bậy đánh bạ và cuối cùng thành côgn, hơn nữa còn đạt được thu hoạch vượt qua mong chờ của hắn.

- Cửu Chuyển Thánh Thể không biết là công pháp của đại năng nào, nó quá biến thái mà.

Có thể giúp thân thể Vũ Vương thất giai nhị trọng đạt tới cấp bậc Cửu Thiên Vũ Đế, nhìn chung trong lịch sử đại lục Thiên Huyền không có công pháp luyện thể nào khác có thể dạt tới cảnh giới như vậy.

Cho dù là Thần Ma Cửu Biến, Bát Cửu Huyền Công hay Kim Cương Bất Diệt Công lừng lẫy đại lục ít nhất cũng không có biến thái như vậy.

Cảm khái qua đi, Diệp Huyền cũng thở ra một hơi.

- Hôm nay Cửu Chuyển Thánh Thể đột phá lục chuyển, tu vi ta cũng bước vào thất giai nhị trọng, như vậy có năng lực sinh tồn cao hơn khi tiến vào nơi thần bí.

Kỳ thật Diệp Huyền vẫn có chút kiêng kị với nơi thần bí.

Dù sao thực lực của hắn quá yếu, bất cứ tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng nào cũng có thể uy hiếp lớn với hắn, nếu như mấy người liên thủ còn có thể chém giết hắn.
Chương 1188 Nơi thần bí

Hiện tại đã khác, cho dù đối mặt với võ giả bát giai tam trọng thì Diệp Huyền cũng tự nhân mình có năng lực tự bảo vệ.

Diệp Huyền tu luyện tới hiện tại đã qua bốn ngày.

Thời điểm hôm sau, Tiêu Vô Tẫn gia chủ đã tìm tới.

- Diệp thiếu, tình huống có biến.

Tiêu Vô Tẫn gia chủ vừa tới liền ngưng trọng nói một câu.

Diệp Huyền cau mày nói:

- Tiêu gia chủ, như thế nào?

- Là như thế này.

Tiêu Vô Tẫn trầm giọng giải thích nói:

- Không biết tại sao tin tức nơi thần bí tiết lộ ra ngoài, hôm nay phủ Thiên Đô của chúng ta không chỉ có Úy Trì gia và Tiêu gia biết rõ, ba đại gia tộc còn lại cũng biết.

- Không chỉ như thế, rất nhiều gia tộc trong thành Lưu Tiên cũng biết và đi vào nơi thần bí thăm dò, cho nên nơi thần bí biến thành hỗn loạn, hiện tại trải qua thương thảo, trải qua ba ngày sau tất cả thế lực biết rõ tin tức sẽ liên thủ thăm dò.

- Liên thủ thăm dò?

Diệp Huyền khẽ chau mày.

- Đúng, trừ năm đại gia tọc phủ Thiên Đô chúng ta ra còn có ba thế lực thành Lưu Tiên, cùng với Lang Tà tông, Lăng Không động các thế lực...

Tiêu Vô Tẫn nói.

Diệp Huyền cau mày nói:

- Ý của Tiêu gia chủ là?

- Ta chỉ sớm nói cho ngươi biết, đến lúc đó ước định giữa chúng ta không thay đổi.

Tiêu Vô Tẫn nghiêm túc nói với Diệp Huyền.

- Như vậy không có vấn đề.

Diệp Huyền còn tưởng rằng Tiêu Vô Tẫn chuẩn bị đổi ý.

Tiêu Vô Tẫn lúc này dẫn đường phía trước và nói:

- Nếu như vậy Diệp thiếu đi cùng ta.

Diệp Huyền không có nhiều lời, hắn đã sớm chuẩn bị và đi vào phủ đệ Tiêu gia, đi theo Tiêu Vô Tẫn tiến vào truyền tống trận do Tiêu gia khống chế.

Mặc dù nói là liên hợp thăm dò nhưng các thế lực lớn đều tiến vào nơi thần bí theo cách của mình.

Lúc này Tiêu gia xuất động tám võ giả.

Trong đó có một gã lão giả áo xám, khí tức trên người sâu thẫm như vực sâu, hắn còn mạnh hơn Tiêu Vô Tẫn không ít, chính là võ giả bát giai tam trọng.

Trừ chuyện này ra còn có năm Vũ Hoàng bát giai nhị trọng, Khâu Vô Song là bát giai nhị trọng đỉnh phong.

Tám người bọn họ do Tiêu Vô Tẫn đầu lĩnh, không gian chấn động sinh ra, lúc này bọn họ đã xuất hiện tại khu vực hoang vu không người.

Nhìn gió đen thổi qua từ xa, đồi núi mọc lên san sát như rừng, cảnh tượng hoang tàn và âm lãnh.

Tiêu Vô Tẫn xuất một la bàn định vị.

Đại lục Thiên Huyền vô cùng mênh mông, có nhiều nơi nguy hiểm nên hoang vu không người, rất dễ dàng mất phương hướng cho nên mới cần la bàn định vị.

Tiêu Vô Tẫn định vị một lát sau đó chỉ về hướng nam, nói:

- Nơi thần bí cách nơi này chừng vạn dặm, thời gian tập hợp là ba ngày sau, chúng ta nhanh một chút.

Tiêu Vô Tẫn nói xong liền nhìn Diệp Huyền.

Hơn vạn dặm với Vũ Hoàng bát giai mà nói cũng không phỉa ưự ly xa, hắn nói lời này hiển nhiên cân nhắc Diệp Huyền chỉ là một Vũ Vương.

- Hừ, thật sự là không rõ tại sao Bạch gia chủ đại nhân lại mang theo kí sinh tới nơi này, còn phân cho đối phương lợi ích lớn như thế, ba thành ah, những người khác còn sợ mình ăn không vô đấy.

Một tên trưởng lão Tiêu gia thấp giọng nói ra, ngữ khí hơi trào phúng.

Hắn nói nhỏ nhưng người nơi này là người nào? Âm thanh con kiến giao phối cũng có thể nghe thấy, huống chi một người thấp giọng nói chuyện.

Sắc mặt Tiêu Vô Tẫn trầm xuống, tức giận nói:

- Ai cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ, lại nói nhảm thì quay về gia tộc đi.

Sắc mặt lão giả ngượng ngùng, hắn không nói nữa.

Ve mặt Diệp Huyền bình tĩnh, cũng không đặt lời của đối phương trong lòng, thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Xùy!

Sau lưng hắn xuất hiện Lăng Hư Chi Vũ, từng tia điện quang tỏa sáng và hắn hóa thành hào quang biến mất trên bầu trời.

Tiêu Vô Tẫn quay đầu nhìn chằm chằm vào trưởng lão vừa nói chuyện lúc nãy, hắn lạnh lùng nói:

- Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, Huyền Diệp đại sư là ta mời tới, trên đường các ngươi đều tôn trọng cho ta.

Tên trưởng lão không cam lòng nói:

- Gia chủ, chúng ta không phải không tôn trọng hắn, hắn muốn quá nhiều, ba thành đấy, chúng ta dựa vào cái gì phân cho Vũ Vương nhiều như vậy? Huống chi tình huống bây giờ không giống, tất cả thế lực liên hợp thăm dò, không cần có hắn cũng được.

- Không cần?

Tiêu Vô Tẫn xùy cười một tiếng, mỉa mai nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không biết Úy Trì gia thăm dò nơi thần bí chết bao nhiêu người sao? Nếu các ngươi không có Giải Độc Hoàn do Huyền Diệp đại sư luyện chế thì chết trong sương mù rồi. Ta không quản các ngươi có ý kiến gì với hắn, đã hợp tác thì đừng có âm dương quái khí, nếu không đừng trách ta không cho các ngươi mặt mũi

Trưởng lão bị Tiêu Vô Tẫn quát vào mặt nên ngượng ngùng không thôi, cho dù tỏng nội tâm bất mãn nhưng không dám lộ ra bên ngoài.

Tiêu Vô Tẫn nói xong liền hóa thành hào quang bay thẳng về phía Diệp Huyền.

Bá bá bá!

Vài tên trưởng lão theo sát phía sau.

Trong quá trình bay đi chỉ có lão giả áo xám truyền âm với Tiêu Vô Tẫn:

- Vô Tẫn, thực lực kẻ này lợi hại như ngươi nói sao?

Tiêu Vô Tẫn lập tức truyền âm nói:

- Đại trưởng lão, ngươi rất ít đi ra ngoài cho nên không biết. Diệp thiếu đúng là không tầm thường, người này có tài năng luyện dược nghịch thiên, lúc trước Tiêu Minh trưởng lão trúng sương mù độc, ta tìm khắp các Luyện Dược Sư thất phẩm trong phủ Thiên Đô nhưng không ai có biện pháp giải quyết, mà Diệp thiếu chỉ nhìn một cái đã nói rõ là độc gì, hơn nữa hắn chỉ hao phí thời gian một giờ luyện ra Giải Độc Hoàn, thủ pháp đó quá mức kinh thiên.

- Hơn nữa trong khi so đấu tại chính điện đánh bại hồn sư tháp Vinh Dương phó tháp chủ, tạo nghệ luyện hồn quá biến thái.

- Hơn nữa hắn tuổi còn trẻ đã có tu vi Vũ Vương thất giai, lai lịch không tầm thường.

- Đương nhiên ta càng coi trọng chính là kiến thức của hắn, đại trưởng lão ngươi không biết, Huyền Quang các của người này mở ra phục vụ đỉnh cấp trên lầu hai chuyên môn giải quyết nghi nan tạp chứng cho các cường giả, trên cơ bản có rất ít vấn đề hắn không thể giải quyết.

- Cho nên ta cảm thấy cho hắn ba thành lợi ích cũng không phải không cách nào tiếp nhận, có kiến thức và thủ đoạn của hắn, Tiêu gia chúng ta có thể tránh khỏi thương vong lớn trong nơi thần bí này.

Tiêu Vô Tẫn thân là gia chủ, ánh mắt tự nhiên vượt xa vài tên trưởng lão kia nhiều, hắn cũng có tâm cơ và khí độ rất lớn.

- Ah, lợi hại như thế?

Vẻ mặt đại trưởng lão áo xám sinh ra một tia hứng thú.

Tiêu Vô Tẫn dẫn dắt, vài tên trưởng lão cho rằng có thể nhanh chóng đuổi theo Diệp Huyền, ai biết qua một nén nhang bọn họ vẫn không nhìn thấy Diệp Huyền.
Chương 1189 Dấu diếm sát cơ (1)

- Tiểu tử này chạy lạc đường hay bị yêu thú ăn?

Vài tên trưởng lão Tiêu gia nghi ngờ nói một câu.

Mặc dù bọn họ không toàn lực bay đi nhưng cũng là tốc độ Vũ Hoàng bát giai, không có khả năng bay lâu như vậy còn chưa gặp được Diệp Huyền.

Tiêu Vô Tẫn cũng khó hiểu.

Lại nghe đại trưởng lão cười nói:

- Tiểu tử kia đang ở phía trước đấy.

Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ở phía chân trời có một bóng đen nhỏ đang bay trước bọn họ.

- Tiểu tử này cũng quá nhanh a?

Vài tên trưởng lão hoảng sợ.

- Hừ, hiện tại biết rõ ếch ngồi đáy giếng, đuổi theo cho ta.

Tiêu Vô Tẫn hừ lạnh một tiếng, kỳ thật hắn trong lòng hắn vô cùng chấn động, tốc độ Diệp Huyền có thể so với Vũ Hoàng bát giai nhị trọng ah, hắn chỉ là Vũ Vương lại có thể đáng sợ như thế?

Tiêu Vô Tẫn biết rõ Diệp Huyền có tạo nghệ luyện dược và luyện hồn kinh người nhưng không biết rõ thực lực của hắn mạnh như thế nào.

Kế tiếp mọi người nhanh chóng bay tới nơi tập trung.

Trên đường đi Diệp Huyền thể hiện ra tốc độ Vũ Hoàng bát giai nhất trọng đỉnh phong, tiếp cận bát giai nhị trọng cũng làm vài tên trưởng lão Tiêu gia im lặng.

Một Vũ Vương thất giai lại có tốc độ Vũ Hoàng bát giai đã là chuyện không thể hình dung nổi, quả thực là yêu nghiệt.

Nếu như bọn họ biết rõ Diệp Huyền vì ẩn dấu thực lực nên không dùng toàn lực thì không biết vẻ mặt của bọn họ đặc sắc như thế nào.

Kết quả dùng thời gian hơn một ngày, đám người Diệp Huyền cũng tới nơi thần bí.

Xuất hiện trước mặt Diệp Huyền là một sơn cốc ẩn khuất, chung quanh là núi đá đen kịt, có hào khí quỷ dị lưu chuyển.

Sơn cốc kia cũng không lớn, nó ở dưới mấy ngọn núi, nếu như không chú ý nhìn sẽ không phát hiện ra.

- Diệp thiếu, chúng ta đến rồi, nơi thần bí trong sơn cốc.

Được Tiêu Vô Tẫn dẫn dắt, đoàn người Diệp Huyền đáp xuống sơn cốc.

- Trận pháp tự nhiên?

Diệp Huyền nhìn vào sơn cốc và ngạc nhiên kêu lên.

Hắn vừa nói ra lời này làm đám người Tiêu Vô Tẫn cũng hoảng sợ không thôi.

- Diệp thiếu, ngươi có thể nhìn ra đây là trận pháp tự nhiên?

Tiêu Vô Tẫn trực tiếp khiếp sợ nói ra.

- Có gì mà không nhìn ra chứ?

Ánh mắt Diệp Huyền bình thản nói một câu.

Tiêu Vô Tẫn ngây ngốc, ngay cả đại trưởng lão và mấy trưởng lão khác cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Diệp Huyền.

- Tiểu tử này, thực sự thần kỳ như vậy?

Vài tên trưởng lão Tiêu gia nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Thì ra cửa ra vào sơn cốc đúng là có một trận pháp tự nhiên, nhưng trận pháp này vô cùng bí mật, mấy đại gia tộc cho người đi vào lịch lãm rèn luyện, trong lúc vô tình va chạm vào trận pháp tự nhiên mới phát hiện cửa ra vào nơi thần bí.

Diệp Huyền vừa mới đi vào nhưng đã phát hiện ra trận pháp tự nhiên ngay cửa sơn cốc, bọn họ tự nhiên khiếp sợ không nhỏ.

Lão giả áo xám híp mắt nhìn Diệp Huyền, kính nể nói:

- Huyền Diệp đại sư quả nhiên lợi hại, nghe Vô Tẫn nói đại sư ngươi có tạo nghệ luyện dược và luyện hồn vô cùng kinh người, không nghĩ tới phương diện trận pháp cũng có tạo nghệ cao như vậy, không biết đại sư có thể nhìn ra phương pháp phá giải trận pháp hay không?

Hắn cũng muốn kiểm tra Diệp Huyền một lần.

Tất cả thế lực lớn đều tiến vào nơi thần bí thăm dò qua không chỉ có một lầnbọn họ tự nhiên vô cùng quen thuộc với trận pháp thiên nhiên.

Diệp Huyền làm sao không rõ ý của hắn, nói:

- Trận pháp tự nhiên có lớn có nhỏ, trận pháp tự nhiên nơi này dung hợp với thiên đại đại thế, thuộc về đại trận, bởi vậy muốn phá giải nó là không có khả năng, làm như thế tương đương với đối kháng thiên địa.

- Tuy không có biện pháp phá giải nhưng lại có vài chỗ bạc nhược yếu kém, chỉ cần dọc theo điểm yếu kém này tự nhiên có thể đi vào nơi thần bí.

Hắn vừa nói ra lời này làm lão giả áo xám hoảng sợ không nhỏ.

Mặc dù Diệp Huyền không có nói thẳng phương pháp giải quyết nhưng lại không khác gì biện pháp đám người Tiêu gia áp dụng.

Phải biết rằng Tiêu gia áp dụng biện pháp cũng là biện pháp Tiêu gia phí cái giá lớn mời mấy trận pháp đại sư, tốn hao thời gian mấy ngày mới có thể tìm ra được.

Diệp Huyền vừa mới đến đã phân tích ra nhiều tin tức như vậy, không thể không nói đã có tạo nghệ vượt qua mấy tên đại sư lão giả áo xám mời tới lúc trước.

Mọi người đứng tại nơi hoang vắng, một trưởng lão nghi ngờ nói:

- Gia chủ, các đại gia tộc không phải nói tập hợp nơi này hay sao? Vì sao không có bóng người nào?

Tiêu Vô Tẫn cau mày, trong nội tâm hắn nghi hoặc, vừa muốn nói chuyện đã thấy Diệp Huyền nhìn sang gò núi, thản nhiên nói:

- Ai nói không có một người, chỗ đó không phải có một đám người sao?

- Ở đâu?

Đám người Tiêu Vô Tẫn kinh ngạc, lập tức nhìn sang gò núi Diệp Huyền nhìn.

Trưởng lão áo xám Tiêu Thương Lan cau mày sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, hắn nói:

- Mấy vị, nếu đã tới sớm thì cần gì giấu đầu lòi đuôi như vậy?

Oanh!

Hắn vừa dứt lời đã có tiếng nổ ầm ầm vang lên, vài tên cường giả mặc áo bào màu xanh đi ra, khí tức hùng hậu, trên mặt mang theo thần thái khó tin.

Tiêu Vô Tẫn thấy rõ đối phương, lập tức hừ lạnh nói:

- Thì ra là thành Lưu Tiên Long gia, như thế nào, chơi trốn tìm vui lắm sao?

Thành Lưu Tiên không giống phủ Thiên Đô, cơ cấp cao nhất chính là hai đại gia tộc vi tôn, phía duwois không có thế lực nào khác chống lại, mà Long gia chính là một trong hai đại gia tộc thành Lưu Tiên.

Long tộc trường Long Nguyên cười ha ha, nói:

- Tiêu gia chủ chê cười, ta chờ ở chỗ này chỉ nghênh đón các vị mà thôi.

- Trốn kỹ như vậy là nghênh đón, các hạ đúng là có sáng ý.

Đại trưởng lão Tiêu Thương Lan cười nhạo.

Long Nguyên lơ đễnh, ánh mắt nhìn sang Diệp Huyền, hắn âm thầm khiếp sợ, kẻ này trẻ tuổi như vậy đã là Vũ Vương thất giai nhị trọng, chẳng lẽ là thiên tài mới xuất hiện của Tiêu gia hay sao? Trong tính toán của Long gia ban đầu không có người này.

Lần này tới đây điều tra nơi bí ẩn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, Tiêu gia mang theo thiên tài như vậy tới đây làm gì? Đây không phải muốn dẫn hắn đi tìm chết hay sao?

Càng làm cho Long Nguyên nghi hoặc là, trong đám người chỉ có Diệp Huyền phát hiện ra bọn họ đầu tiên, hắn nhìn Diệp Huyền vài lần và cười nói:

- Tiêu gia chủ, vị thiểu hiệp kia là ai? Nhìn rất lạ mắt ah, chẳng lẽ là thiên tài Tiêu gia các ngươi sao?

Tiêu Vô Tẫn thản nhiên nói:

- Người này là ai cũng không nhọc Long Nguyên gia chủ quan tâm.
Chương 1190 Dấu diếm sát cơ (2)

Long Nguyên cười nói:

- Tiêu gia chủ làm gì kháng cự như vậy, ta chỉ hiếu kỳ người có thể nhận ra chúng ta đứng trên sườn núi mà thôi.

Long gia hắn ẩn nấp rất bí mật, ngay cả đám người Tiêu Vô Tẫn không dò xét cẩn thận sẽ không phát hiện, Diệp Huyền chỉ là Vũ Vương thất giai nhìn một cái đã nhận ra bọn họ.

Diệp Huyền lạnh nhạt nói:

- Các ngươi nhiều người đừng cùng một chỗ làm cho thiên địa huyền khí nơiđoó khác thường, ta là người cẩn thận nên nhìn ra thôi.

- Ồ.

Long Nguyên không nghĩ tới Diệp Huyền lại có thể trả lời như thế, cẩn thận nghĩ lại bọn họ đứng chung một chỗ với nhau thật sự làm thiên địa huyền khí chung quanh biến hóa nhưng lại cực kỳ rất nhỏ, tiểu tử này làm sao phát hiện?

Mặc dù nội tâm Long Nguyên có chút hoài nghi nhưng không nghĩ ra Diệp Huyền là Vũ Vương thất giai còn có biện pháp nào khác điều tra vị trí của bọn họ, vì vậy cũng tin lời hắn nói.

Tiêu Vô Tẫn hừ lạnh nói:

- Long gia chủ, vấn đề hiện tại không phải nói cùng tụ tập hay sao? Những người khác đi đâu?

Long Nguyên cười nói:

- Những người khác cơ bản đã tới, chỉ còn Tiêu gia các ngươi tới chậm, bọn họ chờ phát chán cho nên đã đi vào trong rồi.

Long Nguyên nói xong liền đánh ra một đạo phù văn, phù văn nhanh chóng bao phủ hư không sơn cốc, lập tức định trụ trận pháp.

- Định không phù!

Ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, có rất nhiều biện pháp mở trận pháp tự nhiên, định không phù là một loại cao cấp trong đó, xem ra Long gia có không ít bảo bối.

Bá bá bá!

Lúc này đám người không do dự, liên tục tiến vào trong phiến hư không kia.

Diệp Huyền vừa vào bẻn trong liền có cảm giác mê muội, chờ hắn nhìn thấy nơi mình đang đứng là một hoang nguyên.

Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời âm trầm, trên mặt đất đều là mây xám tịch mịch.

Nơi mọi người xuất hiện có không ít người tụ tập, ánh mắt nhìn có gần trăm người, trừ Diệp Huyền ra, còn lại đều là Vũ Hoàng bát giai.

Trong đó Diệp Huyền nhận ra một ít người, tuyệt đại đa số người vô cùng xa lạ, Diệp Huyền chưa nhìn thấy bao giờ.

- Các vị tới sớm.

Tiêu Vô Tẫn không nghĩ tới đám người mình lại tới cuối cùng, hôm nay cách ngày ước định hai ngày đấy.

- Diệp thiếu, sao ngươi cũng tới đây?

Trong đám người có tiếng nói vang lên.

Diệp Huyền quay đầu nhìn sang thấy Lâm gia Lâm Bác trưởng lão và Từ gia Từ Chấn trưởng lão cũng có trong đám người, bọn họ đứng tốp năm tốp ba không cùng một khu vực

Cách hai bên không xa, Úy Trì Bất Công tộc trưởng dùng ánh mắt âm lãnh nhìn sang, nhìn thấy Diệp Huyền cũng tới thì hắn giật mình, ngay sau đó hắn nở nụ cười sâm lãnh, đáy mắt có sát cơ xuất hiện, hắn không ngờ Tiêu gia lại mang tiểu tử nà tới, quả nhiên chuyện Tiêu Bình là kẻ này lộ ra, hừ, kẻ này nếu ở lại trong phủ Thiên Đô thì ta không có biện pháp, nếu dám vào nơi này thì chờ chết đi.

Ánh mắt hắn xoay tròn, trong đầu suy nghĩ phương pháp đánh chết Diệp Huyền.

Úy Trì Bất Công che giấu sát cơ rất tốt nhưng vẫn bị Diệp Huyền biết được, hắn cười nhạt một tiếng và không để ý đến, hắn cười nói với Lâm Bác và Từ Chấn:

- Đáp ứng lời mời của Tiêu gia chủ, nghe nói nơi này có bảo địa nên tới xem.

Trên mặt hai người lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói:

- Huyền Diệp đại sư, kính xin lát nữa chiếu cố nhiều hơn.

Bọn họ biết rõ tạo nghệ của Diệp Huyền không tầm thường, tuy tu vi Diệp Huyền thấp nhất nơi này nhưng nói thực lực hắn yếu thì không đúng.

- Được rồi, chỉ là một Vũ Vương thất giai đáng giá các ngươi làm vậy sao, chẳng lẽ thế lực phủ Thiên Đô không có tiền đồ như vậy?

Lăng Không động Cừu Cung động chủ bất mãn nói:

- Chúng ta đã chờ ở nơi này một hồi, nếu mọi người đã tới thì thăm dò đi.

Úy Trì Bất Công cười lạnh nói:

- Cừu động chủ, ngươi nói lời này sai rồi, người này cũng không phải Vũ Vương thất giai gì đó đâu, mà là các chủ Huyền Quang Các trong phủ Thiên Đô chúng ta đấy, một thân tu vi đáng sợ, chẳng những là Luyện Dược Sư thất phẩm, hơn nữa còn là luyện hồn sư thất phẩm, lai lịch không nhỏ đấy.

- Ah? Còn có chuyện này?

Lăng Không động Cừu Cung động chủ lập tức ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, ánh mắt âm lãnh nhìn Diệp Huyền, nội tâm hắn không vui.

Không chỉ có hắn, đám aco thủ Lang Tà tông thành Lưu Tiên cũng chú ý tới Diệp Huyền, trẻ tuổi như vậy đã là Luyện Dược Sư thất phẩm, đây là việc hiếm thấy tại đông vực, càng làm cho người ta ngạc nhiên hắn còn là luyện hồn sư thất phẩm, lúc nào luyện hồn sư dễ dàng tu luyện như thế?

- Úy Trì Bất Công gia chủ, ngươi cũng không khuyếch đại chứ, còn trẻ như vậy đã là luyện hồn sư thất phẩm, cho dù là thần cũng không xuất hiện đâu.

Một tên nam tử trugn niên Hách Liên gia tộc thành Lưu Tiên ngạc nhiên nói ra.

Úy Trì Bất Công âm dương quái khí cười nói:

- Hắc hắc, ta cũng không có nói bậy, có khả năng các ngươi còn không biết, trước đó không lâu Vinh Dương phó tháp chủ phủ Thiên Đô đã bị Huyền Diệp đại sư tiến hành so đấu luyện hồn, kết quả bại trận tại chỗ và bị Huyền Diệp đại sư một chưởng đánh chết tại chỗ, tràng diện uy phong cỡ nào a, tất cả cường giả trong phủ Thiên Đô chúng ta đều biết tiếng.

- Cái gì?

Mọi người đều kinh hãi, vẻ mặt hồ nghi, tuy bọn họ không phải người phủ Thiên Đô nhưng đều nghe nói qua Vinh Dương phó tháp chủ, không ngờ hắn thua kẻ này và bị đánh chết?

Mọi người nghe thế nào cũng có phần khó tin.

Diệp Huyền mặt không biểu tình nhưng nội tâm đầy lãnh ý nhìn Úy Trì Bất Công, vương bát đản này muốn đắc tội chết với mình, hắn vừa nói như vậy tất cả mọi người sẽ chú ý tới hắn đấy.

Diệp Huyền đáp ứng Tiêu gia tới thăm dò nơi thần bí, hắn tới đây chỉ vì tò mò mà thôi, cũng không có tâm tình phát sinh liên quan với các thế lực khác, tự nhiên là muốn ít xuất hiện.

Mà Úy Trì Bất Công vừa nói như vậy không phải hấp dẫn chú ý lên người hắn sao?

Quả nhiên Úy Trì Bất Công vừa nói như thế, một Vũ Hoàng trẻ tuổi của Lăng Không động đã hừ lạnh, nói:

- Úy Trì gia chủ, ngươi nói chuyện giật gân sao, ta cũng nghe nói qua Vinh Dương đại sư, hắn chính là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng, kẻ này chỉ là Vũ Vương thất giai nhị trọng, hắn có thể dùng một chưởng đánh chết Vinh Dương đại sư sao?

Những người khác lộ ra vẻ hoài nghi.

Úy Trì Bất Công cười hắc hắc, chắp tay nói:

- Thì ra là Lăng Không động Cừu Viễn thiếu động chủ, nếu ngươi thật không tin, ta cũng không có biện pháp, ngươi có thể đi phủ Thiên Đô nghe ngóng một chút, Úy Trì Bất Công ta còn không tới mức nói dối ngươi một việc nhỏ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom