-
Chương 1196-1200
Chương 1196 Tử Điêu tham lam (1)
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người chạy thục mạng trong hoang nguyên
Diệp Huyền theo đám người, hắn dùng thần linh đồng thị âm thầm quan sát Sa Lịch cự nhân, hắn phát hiện trong thân thể Sa Lịch cự nhân có rất nhiều khí tức sinh mệnh.
Trong người đám Sa Lịch cự nhân cao mười mét chỉ có đầu có một viên đá, lực công kích cũng không đáng sợ, hiện tại Sa Lịch cự nhân đang đuổi giết có viên đá mang khí tức sinh mệnh trải rộng thân thể, thô sơ giản lược có ít nhất mấy ngàn cả vạn viên.
Muốn đánh chết Sa Lịch cự nhân này cũng chỉ thu hết viên đá mà thôi, hiện nhiên đây là việc không thể làm được.
Có biện pháp nào ngăn cản Sa Lịch cự nhân hay không?
Diệp Huyền nhìn ba viên đá đen trong tay.
Diệp Huyền cảm giác khí tức trong ba viên đá đen có hấp dẫn lớn với Sinh Mệnh Võ Hồn của hắn.
Sinh Mệnh Võ Hồn trong đầu chấn động mạnh giống như nhìn thấy đồ ăn ngon.
Diệp Huyền bất giác thúc dục Sinh Mệnh Võ Hồn, hắn hấp thu nhẹ khí tức sinh mệnh trong viên đá, luồng khí tức này nhanh chóng chui vào trong thiên môn Sinh Mệnh Võ Hồn.
Sinh Mệnh Võ Hồn màu xanh biếc được khí tức tẩy lễ vậy mà có chút bành chướng, sau khi hấp thu xong lực lượng kỳ dị thì viên đá biến thành đá bình thường.
- Viên đá đen có thể bổ sung cho Sinh Mệnh Võ Hồn.
Phát hiện này làm Diệp Huyền ngạc nhiên.
Xèo...xèo!
Đúng lúc này không biết Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai Diệp Huyền khi nào, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào đá đen trong tay Diệp Huyền, vẻ mặt nó vô cùng hưng phấn.
Gặc....
Nó trực tiếp cầm lấy viên đá đen chưa bị Diệp Huyền hấp thu khí tức sinh mệnh và đưa vào trong miệng ngắm nuốt, răng rắc răng rắc, âm thanh cắn nát viên đá vang lên, vẻ mặt Tiểu Tử Điêu thỏa mãn và phun cát đá ra ngoài.
Khí tức sinh mệnh trong viên đá không còn.
- Này...
Diệp Huyền trực tiếp há hốc mồm, Tiểu Tử Điêu ăn hàng không kiêng kị, trước kia ăn linh dược huyền thạch trong trữ vật giới chỉ của hắn còn không nói, hiện tại còn ăn viên đá của hắn?
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu giật nảy người trên vai Diệp Huyền, nó chỉ vào Sa Lịch cự nhân đang truy kích, hai mắt tỏa sáng, dường như nó không quan tâm tới tâm trạng Diệp Huyền.
Thiếu chút nữa Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, Tiểu Tử Điêu đang bảo hắn đi tìm chết.
Đối mặt Tiểu Tử Điêu yêu cầu, Diệp Huyền không nhìn, tuy hắn ẩn giấu thực lực và có thể thắng không ít Vũ Hoàng bát giai tam nhưng không thể đánh chết Sa Lịch cự nhân.
Trên bầu trời có vài chục đạo hào quang bay đi, Sa Lịch cự nhân có thực lực cường đại nhưng phương diện tốc độ không bằng mọi người.
Chạy thoát sao?
Mọi người lòng còn sợ hãi, ý niệm này xuất hiện trong đầu bọn họ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất hoang nguyên xuất hiện vô số bàn tay cát sỏi, những bàn tay này lăng không ngừng tụ, mỗi bàn tay lớn trăm mét, nó lập tức dài ra và bắt lấy mọi người với tốc độ cực nhanh, làm cho mọi người không kịp phản ứng.
- Ah!
Một tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng của Hách Liên gia căn bản không kịp phản ứng đã bị bàn tay cát sỏi lớn đánh trúng, hắn kêu thảm thiết và hóa thành huyết vụ.
Nội tâm tất cả mọi người dều co rút lại.
Đường đường Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong nhưng khó ngăn cản được một kích của Sa Lịch cự nhân, lực công kích này ngay cả Vũ Hoàng bát giai tam trọng bị đánh trúng cũng khó thoát chết.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên xuất hiện Sa Lịch cự nhân đáng sợ như thế?
- Thăm dò mấy lần trước căn bản không phát sinh chuyện này.
- Đáng chết, thật là đáng chết.
Sắc mặt người mấy thế lực lớn biến hóa.
Bọn họ đã thăm dò mấy lần trước nhưng tối đa cũng chỉ gặp Sa Lịch cự nhân thực lực Vũ Hoàng bát giai nhị trọng ngăn cản, hơn nữa còn bị bọn họ xem là con mồi.
Nhưng hôm nay xuất hiện những Sa Lịch cự nhân này hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ lúc trước.
- Không!
Lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, đột nhiên có trưởng lão Lang Tà tông không thể thoát khỏi Sa Lịch cự nhân công kích.
Bang bang!
Bàn tay cát sỏi kia chấn động vài cái, trưởng lão Lang Tà tông điên cuồng tấn công và muốn lao ra ngoài.
Lang Tà tông Ngư Tu tông chủ thấy thế muốn tiến lên cứu viện, không chờ hắn kịp ra tay đã nhìn thấy bàn tay Sa Lịch cự nhân khép lại và không có động tĩnh, ngay sau đó máu tươi chảy ra ngoài.
- Hỗn đản ah.
Gương mặt Ngư Tu biến thành dữ tợn, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện cái gương, ông, tấm gương kia bắn ra hào quang oanh kích bàn tay Sa Lịch cự nhân.
Bồng!
Bàn tay Sa Lịch cự nhân bị đánh nát nhưng cát sỏi nhanh chóng tến tới bù đắp và khôi phục như ban đầ.
Cùng lúc đó bàn tay khác đang nhắm vào những kẻ khác.
- Bay lên bầu trời.
Mọi người liên tục bay lên cao ý đồ thoát khỏi bàn tay Sa Lịch cự nhân bắt lấy, dường như bàn tay Sa Lịch cự nhân có thể kéo dài vô hạn cho nên đuổi theo.
Quả nhiên trong quá trình truy kích bởi vì thể tích cát sỏi bên trong bị phân tán nên bàn tay và cánh tay cũng nhỏ dần.
Có hi vọng.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, nếu như cứ bay lên cao như vậy, cát sỏi phía dưới có nhiều hơn nữa cũng không phải vô cùng vô tận..
Làm cho hắn khó hiểu là, đám người Tiêu Vô Tẫn cũng không có vui vẻ bao nhiêu, sau khi bay lên ngàn mét thì sắc mặt cả đám tái nhợt và dừng lại.
Chỉ có võ giả Lâm gia, Từ gia và Chu gia không rõ tình huống nên vẫn bay lên cao.
Tiêu Vô Tẫn thấy thế liền hét lớn nhắc nhở:
- Các vị, không nên lên cao nữa, dừng lại.
Này ba đại tộc cường giả không khỏi sững sờ thoáng một phát.
Đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện một đám gió đen lặng lẽ đảo qua thân thể trưởng lão hạch tâm của Chu gia, đám gió đen thổi đi gần mười mét và biến mất không thấy gì nữa, tên trưởng lão kia bị cuốn lấy cũng biến mất.
Người ba gia tộc sợ hãi hồn phi phách tán, vội vàng bay xuống.
Nội tâm Diệp Huyền chấn động rất mạnh, hắn có cảm giác rất mạnh và tầm mắt rất cao, lúc gió đen thổi qua người tên trưởng lão Chu gia, thân thể tên trưởng lão hóa thành vô số hạt màu đen và biến mất không thấy gì nữa, ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng.
Từ gia Từ Nghiễm Lâm lão tổ kinh hãi nói ra:
- Tiêu gia chủ, rốt cuộc là cái gì?
Tiêu Vô Tẫn trầm giọng nói:
- Phi hành trên không trung hoang nguyên tuyệt đối không thể vượt qua độ cao một ngàn mét, lên cao hơn ngàn mét sẽ có gió đen xuất hiện, một khi bị gió đen cuốn vào trong đó sẽ lập tức tan thành mây khói, ngay cả cặn bã cũng không thừa.
Cái gì?
Nội tâm người ba gia tộc kinh hoàng, bọn họ lần đầu tiên đi vào nơi thần bí nên không biết gì cả.
Chương 1197 Tử Điêu tham lam (2)
Chu gia Chu Việt Đình lão tổ biến sắc, hắn tức giận nói:
- Tiêu gia chủ, trước vì cái gì ngươi không nhắc nhở chúng ta.
Hôm nay mới tiến vào nơi thần bí vài canh giờ, Chu gia hắn đã vẫn lạc vài tên trưởng lão hạch tâm, trong nội tâm phẫn nộ có thể nghĩ.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chu Việt Đình, các ngươi bay nhanh như vậy thì ta làm sao nhắc nhở, lại nói không có năng lực thì đừng vào nơi thần bí, có người chết lại trách lên đầu lão phu, ngươi xem nơi này các thế lực biết rõ có gió đen nhưng bọn họ có nhắc nhở ngươi hay không? Xem ra ta nhắc nhở ngươi là sai lầm rồi.
Đám người Chu Việt Đình quay đầu lại đã thấy Úy Trì gia, Lăng Không động, Lang Tà tông, thành Lưu Tiên vẫn làm ra vẻ mặt hờ hững, hiển nhiên đã sớm biết rõ gió đen nhưng không có người nào mở miệng, hiển nhiên căn bản không đặt tộc nhân Chu gia chết sống trong lòng.
- Ta...
Thời điểm này Chu Việt Đình biết rõ Tiêu Vô Tẫn hảo tâm, gương mặt hắn đỏ bừng và không nói được cái gì.
Úy Trì Bất Công nhìn sang với dáng vẻ hả hê.
Oanh!
Đúng lúc này hơn mười bàn tay cát sỏi lại lao về phía mọi người, bọn họ vội vàng phản kháng, ngay sau đó bọn họ vui mừng vì bàn tay yếu đi rất nhiều, mấy người công kích toàn lực là có thể đánh nát.
- Bởi vì bàn tay cát sỏi duỗi ra quá dài làm cho thực lực giảm lớn, chúng ta bay lên cao nó khó làm gì được chúng ta.
Hách Liên Nhạc gia chủ kinh hỉ nói ra.
Mọi người vội vàng liên thủ tiến công, quả nhiên chỉ cần có Vũ Hoàng bát giai tam trọng dẫn đầu, hơn nữa có thêm vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong ra tay là có thể đánh nát bàn tay cát sỏi.
Quả nhiên phương pháp này hữu hiệu.
Trên mặt mọi người lộ ra thần thái vui mừng, lúc này iên hợp nhau công kích bàn tay.
Rầm rầm!
Không chờ mọi người vui vẻ quá lâu, dường như hơn mười ban tay cát sỏi biết không thể kích giết bọn họ cho nên nhanh chóng dung hợp với nhau và hóa thành bàn tay lớn ngàn mét.
Trong bàn tay còn xuất hiện mặt mũi.
- Quấy nhiễu Sa Lịch vương ta, các ngươi đều trở thành chất dinh dưỡng cho hoang nguyên này đi.
Tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, Sa Lịch cự nhân công kích rất mạnh.
- Sát!
Mọi người toàn lực ra tay không chút lưu tình.
Ầm ầm!
Công kích đầy trời đánh nát bàn tay cát sỏi, từng mảng lớn cát sỏi không ngừng tụ tập với nhau.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu đang nhảy vui vẻ trên vai Diệp Huyền, nó nhìn cát sỏi đang rơi xuống, chợt thân thể biến mất trên vai Diệp Huyền, lôi điên màu tím bộc phát, nó lại nhảy lên vai Diệp Huyền, trong tay của nó xuất hiện vài chục viên đá màu đen.
Gặc...
Gặc...
Tiểu Tử Điêu ăn như ăn kẹo đậu, nó nhét từng viên đá màu đe vào trong miệng sau đó phun ra đại lượng bùn cát, thời điểm phun bùn cát đã không còn khí tức sinh mệnh đâu nữa, hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể nó.
Mấy chục viên đá đen vào trong bụng, không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Huyền cảm giác da lông màu tím trên người Tiểu Tử Điêu tỏa ra khí tức hùng hậu hơn trước.
- Tiểu gia hỏa này...
Diệp Huyền quả thực im lặng.
Hiện tại bàn tay cát sỏi lại tấn công đám người.
Lúc này một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong của Long gia không kịp đào thoát nên bị bàn tay cát sỏi bao phủ.
Làm cho người ta khiếp sợ là, không biết huyền giáp hộ thể cấp bậc gì, không ngờ bàn tay bóp mạnh đã làm huyền giáp vặn vẹo, phù văn phía trên ảm đạm sắp tan vỡ ngay sau đó
- Gia chủ, cứu ta.
Tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong hoảng sợ gào lên.
- Đáng giận ah.
Trên mặt Long Nguyên xuất hiện một tia âm trầm, ánh mắt do dự, trong tay hắn xuất hiện phù văn màu vàng đất và ném vào trong bàn tay cát sỏi.
Ông!
Cảnh tượng làm mọi người khiếp sợ diễn ra, sau khi va chạm với bàn tay cát sỏi thì phù văn nổ tung, nó hóa thành hào quang màu vàng mờ mịt bao phủ bàn tay cát sỏi vào trong.
Oanh phanh!
Ngay sau đó bàn tay cát sỏi vỡ nát, trưởng lão Long gia nắm lấy cơ hội đào thoát ra ngoài và quay trở lại đội ngũ.
- Ân? Đây là phù văn gì?
Đột nhiên ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, trong nháy mắt phù văn nổ tung, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được năng lượng trong bàn tay cát sỏi bị giam cầm, lúc này mới làm cả bàn tay sụp đổ.
Bàn tay cát sỏi có uy lực không kém gì Vũ Hoàng bát giai tam trọng đỉnh phong, phù văn kia quá không tầm thường.
Chẳng những Diệp Huyền, những người khác cũng sững sờ sau đó tức giận gào lên.
- Long Nguyên gia chủ, nếu trên người của ngươi có phù văn này, vì cái gì vừa rồi không cứu đệ tử Lang Tà tông ta?
- Đúng vậy, thời điểm đệ tử Lăng Không động vẫn lạc sao ngươi không cứu?
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hiển nhiên cực kỳ tức giận với hành vi khoanh tay đứng nhìn của Long Nguyên.
Long Nguyên cười khổ một tiếng, liền giải thích:
- Các vị đừng tức giận, phù văn của ta là tiền bối Long gia lưu lại vào mấy trăm năm trước, phải dùng tinh huyết thành viên Long gia mới có thể thúc dục, hơn nữa chỉ có một tấm này, sau khi dùng sẽ báo hỏng, ta tự nhiên là lưu cho đệ tử Long gia, nếu có nhiều thì ta đã lấy ra cứu giúp từ sớm rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền lóe lên, Long Nguyên đang nói dối.
Diệp Huyền không biết những thứ khác nhưng hắn có thể khẳng định phù văn không phải mấy trăm năm trước lưu lại, thân là phù văn đại sư cho nên Diệp Huyền rất mẫn cảm với khí tức phù văn, thời gian luyện chế phù văn thành công không vượt qua mấy tháng.
Chuyện phù văn cần tinh huyết Long gia bởi vì trong đó có chứa một tia khí tức Long gia.
Diệp Huyền đang suy nghĩ, đột nhiên Tiểu Tử Điêu lại biến mất lần nữa.
- Không tốt.
Sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, lần này Tiểu Tử Điêu cũng không có đi cầm viên đá màu đen rơi ra, mà là trực tiếp bay vào viên đá hạch tâm của bàn tay, bởi vì nơi đó là nơi phát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm nhất.
- Tiểu Tử Điêu, trở lại cho ta.
Diệp Huyền vội vàng hét to lên tiếng nhưng đã muộn.
Oanh!
Bàn tay cát sỏi bị phù văn đánh tan và tán dật ra chung quanh và tụ tập lại, rầm rầm, vô số cát sỏi tụ tập hình thành bàn tay mới, Tiểu Tử Điêu lao vào trong liền bị bàn tay cát sỏi bao phủ.
- Xong.
Nội tâm Diệp Huyền trầm xuống, uy lực của bàn tay cát sỏi Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong cũng bị bóp chết trong nháy mắt, tuy Tiểu Tử Điêu thần bí nhưng không thể ngăn cản cát sỏi bao phủ.
Hắn không cần suy nghĩ, vội vàng phóng tới vị trí bàn tay cát sỏi, bàn tay cát sỏi cũng phát hiện nên không ngừng đè ép.&
Chương 1198 Vụ mai chi địa
Vào thời khắc nguy cấp, Tiêu Vô Tẫn lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, tay trái hắn đánh Diệp Huyền bay ra ngoài, đồng thời tay phải có huyền nguyên lưu chuyển, Vũ Hoàng kết giới bộc phát và va chạm với bàn tay cát sỏi.
Phun ra một ngụm máu tươi, Tiêu Vô Tẫn chật vật bay rớt ra ngoài, cát sỏi không ngừng chuyển động và tấn công về phía Tiêu Vô Tẫn.
- Huyền Diệp đại sư, ngươi còn sững sờ như vậy làm gì, nhanh chạy đi.
Lúc này Tiêu Thương Lan xuất hiện bên người Diệp Huyền và lo lắng hỏi thăm, đồng thời hóa thành một đạo hào quang bay về phía Tiêu Vô Tẫn.
Đông!
Này một chân tựu như là một khỏa từ trên trời giáng xuống thiên thạch, cùng cát sỏi bàn tay lập tức đụng vào nhau, một đạo gợn sóng dọc theo cả hai tiếp xúc địa phương nhộn nhạo ra, rầm rầm, mảng lớn cát bụi tràn ngập, cát sỏi trên bàn tay trực tiếp bị chấn ra một cực lớn hố.
Thừa dịp bàn tay cát sỏi dừng lại, Tiêu Thương Lan và Tiêu Vô Tẫn lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Úy Trì Bất Công và đám cường giả khác ngưng trọng, hiển nhiên khiếp sợ thực lực Tiêu Thương Lan thể hiện ra ngoài, ánh mắt bọn họ biến thành âm lãnh.
Nhưng lực chú ý của Diệp Huyền lại đặt vào khu vực cát sỏi, hắn giật mình phát hiện Tiểu Tử Điêu bị cát sỏi nuốt hết nhưng khí tức của nó không có biến mất.
Thi triển thần linh đồng thị, Diệp Huyền thúc dục Sinh Mệnh Võ Hồn và nhìn bàn tay cát sỏi, chỉ thấy trong bàn tay cát sỏi có đại lượng viên đá đen hiển hiện, trong những viên đá chứa khí tức sinh mệnh kia, khí tức mơ hồ của Tiểu Tử Điêu đang du động, mỗi khi nó du động tới nơi nào thì viên đá đen nơi đó biến mất.
Thông qua linh hồn khế ước với Tiểu Tử Điêu, Diệp Huyền càng cảm nhận được Tiểu Tử Điêu không có kinh hoàng, ngược lại càng có cảm xúc hưng phấn.
- Tiểu gia hỏa này...
Diệp Huyền im lặng, mình đang lo lắng cho nó nhưng nó lại chơi vui quên trời đất.
Tuy không biết Tiểu Tử Điêu làm thế nào sống sót trong khu vực cát sỏi ngay cả Vũ Hoàng bát giai nhị trọng cũng mất mạng nhưng Diệp Huyền tin tưởng, Tiểu Tử Điêu đã làm như vậy thì nó không gặp nguy hiểm tính mạng, bởi vì nó rất khôn khéo.
- Đi!
Biết rõ Tiểu Tử Điêu không có nguy hiểm, Diệp Huyền không hề dừng lại, hắn hóa thành hào quang bay đi.
Kết quả bàn tay màu đen không ngừng truy kích trên hoang nguyên, vài chục cường giả nhân loại bỏ chạy thục mạng, một trước một sau giao thủ nhiều lần.
- Đã tới cuối hoang nguyên.
Rốt cục sau khi có hai người vẫn lạc, mọi người bỏ chạy như điên cũng tới cuối hoang nguyên, núi rừng và thảm cỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Mọi người mang theo sợ hãi và vui mừng bay đi, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi phạm vi hoang nguyên.
- Con sâu cái kiến đáng giận, lúc này bỏ qua các ngươi, nếu như tái phạm lần nữa, Sa Lịch vương vĩ đại nhất định sẽ biến các ngươi thành chất dinh dưỡng cho hoang nguyên.
Sa Lịch vương gào thét phẫn nộ, ngay sau đó bàn tay cát sỏi hóa thành vô số cát sỏi rơi đầy đất.
XÍU...UU!!
Đột nhiên có lôi điện màu tím lao ra khỏi cát sỏi và bay vút về phía Diệp Huyền.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn ngưng tụ, hắn vừa chuẩn bị động thủ thì phát hiện Diệp Huyền ngăn cản, lôi điện màu tím chính là Tiểu Tử Điêu, nó như uống say rơi vào trên vai Diệp Huyền và ánh mắt mê ly.
Nấc!
Nó lung la lung lay còn ợ một cái, bụng nhỏ phình lên, cũng không biết ăn bao nhiêu thứ mà biến thành như vậy.
- Tiểu chút chít.
Diệp Huyền cầm lỗ tai nó ném vào túi linh sủng.
Ánh mắt Úy Trì Bất Công ngưng tụ, khẽ cười nói:
- Huyền Diệp đại sư, đây là linh sủng của ngươi sao? Không biết là yêu thú gì, không ngờ có thể sống trong cơ thể Sa Lịch vương.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Chỉ là tiểu gia hỏa mà thôi, không đáng giá nhắc tới, đáng yêu là được.
- Thật sao? Cơ thể Sa Lịch vương có thể đánh chết Vũ Hoàng bát giai nhị trọng nhưng tiểu gia hỏa của ngươi sống bên trong lâu như thế, không phải là viễn cổ dị chủng đấy chứ?
Úy Trì Bất Công cười tủm tỉm nói một câu.
Trên mặt người thế lực khác tò mò, trong mắt Lăng Không động Cừu Viễn bắn ra một tia tham lam.
Lão vương bát đản, Diệp Huyền làm sao không biết Úy Trì Bất Công đang đẩy hắn lên hố lửa.
Ánh mắt hắn ngưng trọng và lạnh lùng nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi vừa tiến vào nơi này đã âm dương quái khí nói với ta, không biết các hạ có mục đích gì? Hơn nữa vừa rồi Úy Trì gia chủ che dấu rất tốt ah, tất cả thế lực lớn đều có người thương vong, vì sao Úy Trì gia của ngươi bình yên vô sự? Nghe nói Úy Trì gia các ngươi là gia tộc biết tin tức nơi thần bí đầu tiên, có phải Úy Trì gia chủ ngươi rất quen thuộc nơi này? Nói không chừng đã sớm có tiếp xúc với Sa Lịch vương rồi.
Diệp Huyền nói câu này sắc mặt mọi người thay đổi, lúc này liền nhìn sang Úy Trì Bất Công.
Lúc trước khi mọi người chạy trốn nên không ai chú ý tới, hiện tại phát hiện đúng như lời Diệp Huyền nói, các gia tộc đều có người thương vong, chỉ có Úy Trì gia là có người bị thương nhưng căn bản không có gì trở ngại.
- Úy Trì gia chủ, có phải ngươi nên giải thích với chúng ta một chút hay không?
Long Nguyên tộc trưởng trên đường đi vẫn cười tủm tỉm nhưng lúc này lại âm trầm hỏi thăm.
Úy Trì Bất Công tức giận nói:
- Các ngươi nghe tiểu tử này nói hưu nói vượn, Úy Trì gia sớm biết tin tức này nhưng cũng cùng thăm dò với các ngươi, các ngươi không nên không biết điều, nếu như Úy Trì gia chúng ta thật gặp qua Sa Lịch vương, với thực lực của lão phu làm sao có thể bình yên đứng ở nơi này?
Mọi người nhíu mày, Sa Lịch vương đáng sợ như thế, bằng vào vài tên cường giả Úy Trì gia tộc thật sự không thể sống sót.
Diệp Huyền cười nói:
- Bằng vào Úy Trì Bất Công gia chủ ngươi tự nhiên không được, nhưng Úy Trì gia thân là một trong hai thế lực đỉnh cấp phủ Thiên Đô nếu dốc toàn bộ lực lượng thì sao?
Sắc mặt mọi người thay đổi lần nữa.
- Ngươi nói láo.
Úy Trì Bất Công lập tức gào lên, hắn tức giận muốn nổ phổi.
- Được rồi, không cần nhao nhao, chúng ta đã quyết định liên thủ thăm dò thì đừng nghi kỵ lẫn nhau, nếu có nghi kỵ thì lần thăm dò này sẽ vô công.
Long Nguyên gia chủ trầm giọng nói ra.
- Hừ.
Úy Trì Bất Công hừ lạnh một tiếng và không nói thêm gì nữa.
- Chỉ cần có chút lão bất tử không nhằm vào ta, ta tự nhiên sẽ không nói cái gì.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Ngươi...
Ánh mắt Úy Trì Bất Công phát lạnh, trong mắt bắn ra sát cơ đáng sợ, ánh mắt kia hận không thể bầm thây Diệp Huyền thành vạn đoạn.
Chương 1199 Đoạt bảo riêng mình (1)
Tiêu Vô Tẫn cười khổ nói:
- Diệp thiếu, ngươi cần gì chứ? Đắc tội Úy Trì gia tộc thì ngươi sẽ gặp nhiều phiền toái trong phủ Thiên Đô.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Là lão bất tử kia chọc ta trước, ta không chọc hắn.
Trước kia Diệp Huyền rất không quen nhìn Úy Trì Bất Công, cũng không có tử thù gì, chỉ nhìn không vừa mắt mà thôi.
Trước kia Úy Trì Bất Công lại muốn âm thầm giết hắn, nội tâm Diệp Huyền sinh ra sát cơ sôi trào muốn giết đối phương, Diệp Huyền sẽ không lưu tình với kẻ muốn giết mình.
- Các vị, bây giờ trước mặt chúng ta là khu rừng rậm, chúng ta tạm thời gọi nó là vụ mai chi địa, bởi vì trong rừng rậm có sương mù đáng sợ, bên trong sương mù có chứa độc tố, các vị nên cẩn thận.
Long Nguyên gia chủ trầm giọng nói ra.
Vụ mai chi địa sao?
Ánh mắt Diệp Huyền nhìn vào bên trong, không biết vì cái gì khu rừng này cho hắn cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Tiêu Vô Tẫn nói:
- Diệp thiếu, vụ mai chi địa là nơi có Tam Huân Hợp Chướng Vụ, trong rừng rậm thập phần nguy hiểm, các loại độc vật qua lại, nó cũng có không ít linh dược, Tiêu gia trước kia đạt được một ít linh dược bát giai cực phẩm trong nơi này, đáng tiếc chúng ta còn chưa kịp xâm nhập thì gặp Tam Huân Hợp Chướng Vụ nên chỉ có thể rút lui.
- Chính là nơi này sao?
Diệp Huyền khẽ gật đầu.
Một đoàn người có kinh nghiệm hoang nguyên lúc trước nên cả đám cảnh giác đi vào trong núi rừng.
Trong quá trình phi hành mọi người chú ý khắp bốn phía.
Bá!
Đột nhiên có một tên trưởng lão Hách Liên gia tộc bay về phía bụi cỏ cách đó không xa, tay phải cầm một cây linh chi bảy màu.
- Thất Thải Tuyên Linh Chi!
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, các cường giả khác nhìn sang.
Thất Thải Tuyên Linh Chi là linh dược thất giai, có thể cải thiện thể chất võ giả, tăng tốc độ hấp thu thiên địa huyền khí, thuộc về đỉnh cấp trong linh dược thất giai, nó không thua kém gì Thất Thải Hoa Liên hắn đạt được trong phù quang bí cảnh lần trước.
Linh dược này cực kỳ trân quý nhưng bị trưởng lão Hách Liên gia tộc tìm được một gốc ở đây.
Ánh mắt mọi người biến thành nóng bỏng.
Hách Liên trưởng lão mặt không đổi sắc, hắn trực tiếp giao Thất Thải Tuyên Linh Chi cho Hách Liên Nhạc tộc trưởng.
Hách Liên Nhạc khẽ mĩm cười nói:
- Các vị, Thất Thải Tuyên Linh Chi là trưởng lão Hách Liên gia tộc chúng ta tìm được sẽ thuộc về Hách Liên gia tộc, các vị không có dị nghị gì chứ?
Tất cả mọi người không nói gì, Thất Thải Tuyên Linh Chi trân quý hưng không tới mức làm các Vũ Hoàng như bọn họ thất thố, Thất Thải Tuyên Linh Chi cũng chỉ có công hiệu mạnh với Vũ Vương thất giai, tác dụng với Vũ Hoàng bát giai không lớn.
Long Nguyên lúc này cười nói:
- Nếu Hách Liên gia chủ nói như vậy, mọi người chúng ta cũng có ước định ai tìm được sẽ là của ai, nếu bảo vật cần mọi người xuất lực, như vậy căn cứ vào mức độ mọi người xuất lực mà phân phối.
Mọi người nhìn hắn và không có dị nghị gì.
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nội tâm Diệp Huyền nóng như lửa đốt, hắn biết rõ huyền thức hắn không bằng mọi người, lúc này phóng thích hồn lực thất phẩm ra.
Hồn lực hiển thị hình ảnh chung quanh trong đầu hắn.
Luận năng lực thăm dò hắn còn mạnh hơn những người khác.
Bằng vào hồn thức này năng lực thăm dò của Diệp Huyền không kém gì các gia chủ đỉnh cấp.
Hơn nữa Diệp Huyền thân là luyện dược sư và luyện hồn sư, năng lực cảm giác linh dược của hắn mạnh hơn những người khác.
Hô!
Thời gian nửa nén nhang trôi qua, một tên Vũ Hoàng của Lăng Không động tìm được một cây linh dược thất giai.
Diệp Huyền nhìn sang nhưng bất vi sở động.
Kỳ thật hắn đã nhìn thấy linh dược thất giai này nhưng không có hành động.
Nơi này có quá nhiều cường giả, nếu như hắn biểu hiện quá mức nhất định sẽ làm người ta chú mục, cho nên Diệp Huyền chỉ truy cầu chất lượng chứ không phải số lượng.
Hắn sẽ không ra tay với linh dược thất giai bình thường.
Hắn chỉ cần thiên tài địa bảo có tác dụng với hắn mà thôi.
Dù sao hắn lẻ loi một mình, còn cần dựa vào Tiêu gia, cho nên số lượng không thể so sánh các thế lực khác.
Kế tiếp, tất cả thế lực lớn đều tìm được linh dược.
Tất cả chỉ là linh dược thất giai.
Diệp Huyền không ra tay một lần nhưng nội tâm hắn bất đắc dĩ.
Kỳ thật những linh dược thất giai này đều là dị bảo, nếu có thể đạt được hắn sẽ không lưu cho kẻ khác.
Diệp Huyền tiếc nuối.
Chi!
Tiểu Tử Điêu lại nhảy lên vai hắn, đôi mắt như bảo thạch đảo loạn như đạo tặc.
- Tại sao ta lại quên tiểu gia hỏa này chứ?
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, tiểu gia hỏa này rất mãn cảm với các loại linh dược.
XÍU...UU!!
Quả nhiên Tiểu Tử Điêu vừa xuất hiện liền hóa thành hào quang bay vào lùm cây.
Một lát sau lôi quang trở về trong miệng Tiểu Tử Điêu có một quả nhỏ màu xanh, quả nhỏ có lớn như ngón tay nhưng có đường vân màu vàng lợt và tỏa ra dược khí rất mạnh.
- Kim Ngân Nguyệt Quả.
- Quả này là linh dược bát giai cực phẩm, chẳng những có thể chế đan dược cân bằng âm dương, củng có xúc tiến tu vi, còn có thể tẩy rửa huyền hải, gia tăng cường độ huyền hải và tinh thần võ giả, đáng sợ nhất là nó ẩn chứa không gian chi lực, có tác dụng gia tăng cảm ngộ của võ giả.
- Tiểu Tử Điêu cũng quá biến thái, lại tìm được thứ này.
Tất cả thế lực lớn tham lam nhìn qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu.
- Tiểu súc sanh dám đoạt bảo vật của ta, lấy ra.
Trong mắt Úy Trì Bất Công bắn ra hung quang, thân ánh hắn lao tới gần Tiểu Tử Điêu và xuất trảo như thiểm điện.
Oanh!
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện huyền nguyên khủng bố tạo thành vòng xoáy với hấp lực rất mạnh, dường như muốn kéo Tiểu Tử Điêu vào trong và huyền nguyên tạo thành lưỡi đao sắc bén.
- Úy Trì Bất Công ngươi làm gì?
Diệp Huyền thấy thế giận tím mặt, Úy Trì Bất Công nhìn như cướp đoạt Kim Ngân Nguyệt Quả trong miệng Tiểu Tử Điêu nhưng thật ra đang hạ sát thủ, Tiểu Tử Điêu thật bị hút vào vòng xoáy sẽ bị cắt thành nát vụn.
- Tài Quyết Chi Kiếm.
Diệp Huyền rút kiếm ra khỏi vỏ và tấn công.
Hừ.
Úy Trì Bất Công hừ lạnh một tiếng, nội tâm hắn cười lạnh, chỉ là Vũ Vương thất giai cũng muốn ngăn cản ta ra tay? Ánh mắt hắn bắn ra hàn quang đáng sợ.
Oanh!
Lôi điện màu tím bổ vào vòng xoáy huyền nguyên của Úy Trì Bất Công, tất cả cây cối nham thạch trong phạm vi mười mét bị cắt nát, ám kình khủng bố cũng bao phủ Diệp Huyền vào trong.
- Úy Trì Bất Công lại muốn giết ta.
Nội tâm Diệp Huyền giận dữ, hắn làm sao không nhìn ra cơ chứ, Úy Trì Bất Công có mục tiêu ban đầu là Tiểu Tử Điêu nhưng sau khi mình ra tay lại nhắm vào mình, hắn muốn sử dụng dư âm ảnh hưởng hạ sát thủ với mình.
Chương 1200 Đoạt bảo riêng mình (2)
- Hạo Quang Đại Thiên Kính.
Trong nguy cơ trước mắt, Diệp Huyền cầm cái gương phong cách cổ xưa, hồn lực cường hãn rót vào trong gương và tạo ra sương mù che chắn, cũng ngăn cản ám kình của Úy Trì Bất Công tập kích.
Oanh, Hạo Quang Đại Thiên Kính bộc phát uy năng tiêu trừ ám kình của Úy Trì Bất Công tập kích.
Phốc phốc!
Hạo Quang Đại Thiên Kính bảo hộ Diệp Huyền, hắn chỉ bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi mà thôi.
Chi!
Tiểu Tử Điêu kinh hô một tiếng, nó nhảy lên đầu vai Diệp Huyền và nhìn chằm chằm vào Úy Trì Bất Công, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Quá trình diễn ra trong nháy mắt và mọi người sững sờ.
- Ân? Một kích của ta bị tiểu tử này ngăn cản?
Úy Trì Bất Công nhíu mày, nội tâm hắn ngạc nhiên, một kích vừa rồi nhìn như tùy ý nhưng kì thực lại chứa năm thành chiến lực của hắn, mục đích là đánh chết Diệp Huyền, lại không nghĩ tới Diệp Huyền đỡ được, thậm chí không thể trọng thương đối phương cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Bảo vật, bảo vật trong tay kẻ này là gì? Tại sao có công hiệu như thế?
Cuối cùng hắn quy kết vào Hạo Quang Đại Thiên Kính trong tay Diệp Huyền, ánh mắt đầy nóng bỏng, vẻ mặt kích động.
Người thế lực khác bị giao thủ hấp dẫn lực chú ý, lập tức nhìn vào Hạo Quang Đại Thiên Kính của Diệp Huyền.
- Kẻ này chỉ là thất giai nhị trọng có thể ngăn cản một kích của Úy Trì Bất Công là Vũ Hoàng bát giai tam trọng?
- Vừa rồi Úy Trì Bất Công đánh một kích nhìn như đơn giản nhưng lực lượng trong đó đừng nói một Vũ Vương thất giai nhị trọng, cho dù là Vũ Hoàng bát giai nhất trọng cũng vẫn lạc tại chỗ, tiểu tử này lại không có việc gì.
- Gương đồng là bảo vật gì?
Mọi người liên tục giật mình, đặc biệt là tông chủ các thế lực lớn càng nhìn ra công kích của Úy Trì Bất Công mạnh cỡ nào.
Một bảo vật có thể giúp Vũ Vương thất giai nhị trọng ngăn cản một kích của Vũ Hoàng bát giai tam trọng làm bọn họ động tâm.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chớ?
Tiêu Vô Tẫn vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Huyền và hỏi thăm, hắn tức giận nói với Úy Trì Bất Công:
- Úy Trì Bất Công, ngươi làm gì?
Ánh mắt hắn đầy sát khí, hành động của Úy Trì Bất Công đã chọc hắn tức giận.
- Tiêu huynh, ngươi nên hỏi tiểu tử này, vì sao hắn lại đột nhiên ra tay với ta, nếu không phải lão phu phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ bị tiểu tử này đánh chết.
Úy Trì Bất Công không chút bối rối đẩy trách nhiệm sạch sẽ.
Mọi người cũng tức cười, ngươi một Vũ Hoàng bát giai tam trọng sẽ bị một Vũ Vương thất giai nhị trọng đánh chết? Nói giỡn cũng không nên nói như vậy.
Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, hắn nói:
- Úy Trì gia chủ, Huyền Diệp ta nhìn thấy rất nhiều người vô sỉ nhưng vô sỉ như ngươi lại mới gặp lần đầu tiên, đường đường gia chủ thế lực lớn vậy mà nhiều lần ám toán một tiểu bối như ta, Úy Trì Bất Công, ngươi thật làm ta xem thường.
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Huyền nói như cây đao sắc bén cắm vào trong tim Úy Trì Bất Công, hắn giận tím mặt.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi nói ta động thủ với ngươi, người ở đây mù lòa không thấy ngươi ra tay với linh sủng của ta hay sao, ta mới bị bức bách hoàn thủ. Các vị, Long Nguyên gia chủ, vừa rồi định ra quy củ là ai tìm được bảo vật trước thì của ai, Úy Trì Bất Công công nhiên phá hư quy củ, chẳng lẽ các vị không tỏ vẻ gì sao? Nếu thật sự là như thế, cái gọi là liên hợp thăm dò căn bản chỉ là trò cười mà thôi.
Gương mặt mọi người cứng lại, bị Diệp Huyền hỏi á khẩu không trả lời được, vừa rồi định ra quy củ đúng là ai tìm được của ai, Úy Trì Bất Công đã phá hư quy củ.
Long Nguyên nhăn cau mày, lúc này nói ra:
- Úy Trì gia chủ, cách làm của ngươi quá đáng rồi.
- Qua?
Úy Trì Bất Công cười cười lạnh lùng, nói:
- Vừa rồi định ra quy củ là ai tìm được thuộc về ai, nhưng có linh sủng sao? Tại sao ta không nghe thấy?
- Linh sủng của ta tìm được chẳng lẻ không thuộc về ta tìm được sao!
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Không có định ra quy củ, ai biết được?
Úy Trì Bất Công khinh thường.
Mọi người cũng im lặng, dựa theo đạo lý, linh sủng tìm được, tự nhiên đồng đẳng với võ giả bản thân tìm được, đây là vô luận đến đại lục Thiên Huyền ở đâu đều tuân theo quy củ, nhưng là Úy Trì Bất Công nói cũng đúng vậy, vừa rồi xác thực cũng không có định ra cụ thể quy định.
Đường đường gia chủ một gia tộc lại chơi xỏ lá, mọi người cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Long Nguyên nói:
- Tốt, dù sao Huyền Diệp đại sư ngươi cũng không có việc gì, không bằng bỏ qua chuyện này, từ giờ trở đi, linh sủng tìm được linh dược sẽ là chủ nhân tìm được, nếu như ai còn ra tay thì đừng trách Long Nguyên ta không khách khí.
- Long Nguyên gia chủ, với người không có linh sủng như chúng ta có phải quá không công bằng hay không?
Lăng Không động Cừu Viễn thiếu động chủ lên tiếng.
Hắn lườm qua Diệp Huyền, ánh mắt nhìn vào Hạo Quang Đại Thiên Kính với thần thái tham lam.
Chu gia Chu Việt Đình lão tổ cũng mở miệng nói:
- Lăng Không động thiếu động chủ nói đúng, những người như chúng ta không có linh sủng, kể từ đó chẳng phải ăn thiệt thòi hay sao?
Những người khác từ chối cho ý kiến, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đúng thế, nơi này chỉ có một mình Diệp Huyền có linh sủng, đối mặt lợi ích, có rất ít người nguyện ý chủ động nhượng bộ.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Linh sủng tương đương với võ giả, đây là quy tắc thông dụng trên đại lục Thiên Huyền, dựa theo lời các ngươi tu vi ta thấp nhất, không bằng nhìn thấy bảo vật cho ta xuất thủ trước, chờ ta ra tay các ngươi lại ra tay, nếu không đối với ta quá không công bằng.
- Hừ, tu vi thấp là chuyện của ngươi, có quan hệ gì với chúng ta.
Cừu Viễn hừ lạnh.
- Được rồi, mọi người có tranh luận, chúng ta sẽ bỏ phiếu quyết định, đồng ý linh sủng đạt được bảo vật thuộc về bản thân, thỉnh nhấc tay.
Long Nguyên cau mày nói thẳng.
Kết quả chỉ có Tiêu gia, Từ gia, Lâm gia Tam gia giơ tay lên.
- Người không đồng ý giơ tay lên.
Chu gia, Hách Liên gia, Lăng Không động, Úy Trì gia giơ tay.
Trong đó Long gia và Lang Tà tông đều không có tỏ thái độ, cho dù như thế Diệp Huyền vẫn thua.
Long Nguyên cười khổ nói với Diệp Huyền:
- Huyền Diệp đại sư, xem ra không có biện pháp.
Ai ngờ Diệp Huyền cười lên:
- Được rồi, nếu các vị định ra như vậy ta không có ý kiến.
Hắn thoại âm rơi xuống, đối với Tiểu Tử Điêu truyền ra một đạo tin tức.
Xèo...xèo.
Tiểu Tử Điêu giương nanh múa vuốt một phen, ngay sau đó nó tiến vào khu rừng và không thấy đâu nữa..
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người chạy thục mạng trong hoang nguyên
Diệp Huyền theo đám người, hắn dùng thần linh đồng thị âm thầm quan sát Sa Lịch cự nhân, hắn phát hiện trong thân thể Sa Lịch cự nhân có rất nhiều khí tức sinh mệnh.
Trong người đám Sa Lịch cự nhân cao mười mét chỉ có đầu có một viên đá, lực công kích cũng không đáng sợ, hiện tại Sa Lịch cự nhân đang đuổi giết có viên đá mang khí tức sinh mệnh trải rộng thân thể, thô sơ giản lược có ít nhất mấy ngàn cả vạn viên.
Muốn đánh chết Sa Lịch cự nhân này cũng chỉ thu hết viên đá mà thôi, hiện nhiên đây là việc không thể làm được.
Có biện pháp nào ngăn cản Sa Lịch cự nhân hay không?
Diệp Huyền nhìn ba viên đá đen trong tay.
Diệp Huyền cảm giác khí tức trong ba viên đá đen có hấp dẫn lớn với Sinh Mệnh Võ Hồn của hắn.
Sinh Mệnh Võ Hồn trong đầu chấn động mạnh giống như nhìn thấy đồ ăn ngon.
Diệp Huyền bất giác thúc dục Sinh Mệnh Võ Hồn, hắn hấp thu nhẹ khí tức sinh mệnh trong viên đá, luồng khí tức này nhanh chóng chui vào trong thiên môn Sinh Mệnh Võ Hồn.
Sinh Mệnh Võ Hồn màu xanh biếc được khí tức tẩy lễ vậy mà có chút bành chướng, sau khi hấp thu xong lực lượng kỳ dị thì viên đá biến thành đá bình thường.
- Viên đá đen có thể bổ sung cho Sinh Mệnh Võ Hồn.
Phát hiện này làm Diệp Huyền ngạc nhiên.
Xèo...xèo!
Đúng lúc này không biết Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai Diệp Huyền khi nào, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào đá đen trong tay Diệp Huyền, vẻ mặt nó vô cùng hưng phấn.
Gặc....
Nó trực tiếp cầm lấy viên đá đen chưa bị Diệp Huyền hấp thu khí tức sinh mệnh và đưa vào trong miệng ngắm nuốt, răng rắc răng rắc, âm thanh cắn nát viên đá vang lên, vẻ mặt Tiểu Tử Điêu thỏa mãn và phun cát đá ra ngoài.
Khí tức sinh mệnh trong viên đá không còn.
- Này...
Diệp Huyền trực tiếp há hốc mồm, Tiểu Tử Điêu ăn hàng không kiêng kị, trước kia ăn linh dược huyền thạch trong trữ vật giới chỉ của hắn còn không nói, hiện tại còn ăn viên đá của hắn?
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu giật nảy người trên vai Diệp Huyền, nó chỉ vào Sa Lịch cự nhân đang truy kích, hai mắt tỏa sáng, dường như nó không quan tâm tới tâm trạng Diệp Huyền.
Thiếu chút nữa Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, Tiểu Tử Điêu đang bảo hắn đi tìm chết.
Đối mặt Tiểu Tử Điêu yêu cầu, Diệp Huyền không nhìn, tuy hắn ẩn giấu thực lực và có thể thắng không ít Vũ Hoàng bát giai tam nhưng không thể đánh chết Sa Lịch cự nhân.
Trên bầu trời có vài chục đạo hào quang bay đi, Sa Lịch cự nhân có thực lực cường đại nhưng phương diện tốc độ không bằng mọi người.
Chạy thoát sao?
Mọi người lòng còn sợ hãi, ý niệm này xuất hiện trong đầu bọn họ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất hoang nguyên xuất hiện vô số bàn tay cát sỏi, những bàn tay này lăng không ngừng tụ, mỗi bàn tay lớn trăm mét, nó lập tức dài ra và bắt lấy mọi người với tốc độ cực nhanh, làm cho mọi người không kịp phản ứng.
- Ah!
Một tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng của Hách Liên gia căn bản không kịp phản ứng đã bị bàn tay cát sỏi lớn đánh trúng, hắn kêu thảm thiết và hóa thành huyết vụ.
Nội tâm tất cả mọi người dều co rút lại.
Đường đường Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong nhưng khó ngăn cản được một kích của Sa Lịch cự nhân, lực công kích này ngay cả Vũ Hoàng bát giai tam trọng bị đánh trúng cũng khó thoát chết.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên xuất hiện Sa Lịch cự nhân đáng sợ như thế?
- Thăm dò mấy lần trước căn bản không phát sinh chuyện này.
- Đáng chết, thật là đáng chết.
Sắc mặt người mấy thế lực lớn biến hóa.
Bọn họ đã thăm dò mấy lần trước nhưng tối đa cũng chỉ gặp Sa Lịch cự nhân thực lực Vũ Hoàng bát giai nhị trọng ngăn cản, hơn nữa còn bị bọn họ xem là con mồi.
Nhưng hôm nay xuất hiện những Sa Lịch cự nhân này hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ lúc trước.
- Không!
Lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, đột nhiên có trưởng lão Lang Tà tông không thể thoát khỏi Sa Lịch cự nhân công kích.
Bang bang!
Bàn tay cát sỏi kia chấn động vài cái, trưởng lão Lang Tà tông điên cuồng tấn công và muốn lao ra ngoài.
Lang Tà tông Ngư Tu tông chủ thấy thế muốn tiến lên cứu viện, không chờ hắn kịp ra tay đã nhìn thấy bàn tay Sa Lịch cự nhân khép lại và không có động tĩnh, ngay sau đó máu tươi chảy ra ngoài.
- Hỗn đản ah.
Gương mặt Ngư Tu biến thành dữ tợn, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện cái gương, ông, tấm gương kia bắn ra hào quang oanh kích bàn tay Sa Lịch cự nhân.
Bồng!
Bàn tay Sa Lịch cự nhân bị đánh nát nhưng cát sỏi nhanh chóng tến tới bù đắp và khôi phục như ban đầ.
Cùng lúc đó bàn tay khác đang nhắm vào những kẻ khác.
- Bay lên bầu trời.
Mọi người liên tục bay lên cao ý đồ thoát khỏi bàn tay Sa Lịch cự nhân bắt lấy, dường như bàn tay Sa Lịch cự nhân có thể kéo dài vô hạn cho nên đuổi theo.
Quả nhiên trong quá trình truy kích bởi vì thể tích cát sỏi bên trong bị phân tán nên bàn tay và cánh tay cũng nhỏ dần.
Có hi vọng.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, nếu như cứ bay lên cao như vậy, cát sỏi phía dưới có nhiều hơn nữa cũng không phải vô cùng vô tận..
Làm cho hắn khó hiểu là, đám người Tiêu Vô Tẫn cũng không có vui vẻ bao nhiêu, sau khi bay lên ngàn mét thì sắc mặt cả đám tái nhợt và dừng lại.
Chỉ có võ giả Lâm gia, Từ gia và Chu gia không rõ tình huống nên vẫn bay lên cao.
Tiêu Vô Tẫn thấy thế liền hét lớn nhắc nhở:
- Các vị, không nên lên cao nữa, dừng lại.
Này ba đại tộc cường giả không khỏi sững sờ thoáng một phát.
Đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện một đám gió đen lặng lẽ đảo qua thân thể trưởng lão hạch tâm của Chu gia, đám gió đen thổi đi gần mười mét và biến mất không thấy gì nữa, tên trưởng lão kia bị cuốn lấy cũng biến mất.
Người ba gia tộc sợ hãi hồn phi phách tán, vội vàng bay xuống.
Nội tâm Diệp Huyền chấn động rất mạnh, hắn có cảm giác rất mạnh và tầm mắt rất cao, lúc gió đen thổi qua người tên trưởng lão Chu gia, thân thể tên trưởng lão hóa thành vô số hạt màu đen và biến mất không thấy gì nữa, ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng.
Từ gia Từ Nghiễm Lâm lão tổ kinh hãi nói ra:
- Tiêu gia chủ, rốt cuộc là cái gì?
Tiêu Vô Tẫn trầm giọng nói:
- Phi hành trên không trung hoang nguyên tuyệt đối không thể vượt qua độ cao một ngàn mét, lên cao hơn ngàn mét sẽ có gió đen xuất hiện, một khi bị gió đen cuốn vào trong đó sẽ lập tức tan thành mây khói, ngay cả cặn bã cũng không thừa.
Cái gì?
Nội tâm người ba gia tộc kinh hoàng, bọn họ lần đầu tiên đi vào nơi thần bí nên không biết gì cả.
Chương 1197 Tử Điêu tham lam (2)
Chu gia Chu Việt Đình lão tổ biến sắc, hắn tức giận nói:
- Tiêu gia chủ, trước vì cái gì ngươi không nhắc nhở chúng ta.
Hôm nay mới tiến vào nơi thần bí vài canh giờ, Chu gia hắn đã vẫn lạc vài tên trưởng lão hạch tâm, trong nội tâm phẫn nộ có thể nghĩ.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chu Việt Đình, các ngươi bay nhanh như vậy thì ta làm sao nhắc nhở, lại nói không có năng lực thì đừng vào nơi thần bí, có người chết lại trách lên đầu lão phu, ngươi xem nơi này các thế lực biết rõ có gió đen nhưng bọn họ có nhắc nhở ngươi hay không? Xem ra ta nhắc nhở ngươi là sai lầm rồi.
Đám người Chu Việt Đình quay đầu lại đã thấy Úy Trì gia, Lăng Không động, Lang Tà tông, thành Lưu Tiên vẫn làm ra vẻ mặt hờ hững, hiển nhiên đã sớm biết rõ gió đen nhưng không có người nào mở miệng, hiển nhiên căn bản không đặt tộc nhân Chu gia chết sống trong lòng.
- Ta...
Thời điểm này Chu Việt Đình biết rõ Tiêu Vô Tẫn hảo tâm, gương mặt hắn đỏ bừng và không nói được cái gì.
Úy Trì Bất Công nhìn sang với dáng vẻ hả hê.
Oanh!
Đúng lúc này hơn mười bàn tay cát sỏi lại lao về phía mọi người, bọn họ vội vàng phản kháng, ngay sau đó bọn họ vui mừng vì bàn tay yếu đi rất nhiều, mấy người công kích toàn lực là có thể đánh nát.
- Bởi vì bàn tay cát sỏi duỗi ra quá dài làm cho thực lực giảm lớn, chúng ta bay lên cao nó khó làm gì được chúng ta.
Hách Liên Nhạc gia chủ kinh hỉ nói ra.
Mọi người vội vàng liên thủ tiến công, quả nhiên chỉ cần có Vũ Hoàng bát giai tam trọng dẫn đầu, hơn nữa có thêm vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong ra tay là có thể đánh nát bàn tay cát sỏi.
Quả nhiên phương pháp này hữu hiệu.
Trên mặt mọi người lộ ra thần thái vui mừng, lúc này iên hợp nhau công kích bàn tay.
Rầm rầm!
Không chờ mọi người vui vẻ quá lâu, dường như hơn mười ban tay cát sỏi biết không thể kích giết bọn họ cho nên nhanh chóng dung hợp với nhau và hóa thành bàn tay lớn ngàn mét.
Trong bàn tay còn xuất hiện mặt mũi.
- Quấy nhiễu Sa Lịch vương ta, các ngươi đều trở thành chất dinh dưỡng cho hoang nguyên này đi.
Tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, Sa Lịch cự nhân công kích rất mạnh.
- Sát!
Mọi người toàn lực ra tay không chút lưu tình.
Ầm ầm!
Công kích đầy trời đánh nát bàn tay cát sỏi, từng mảng lớn cát sỏi không ngừng tụ tập với nhau.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu đang nhảy vui vẻ trên vai Diệp Huyền, nó nhìn cát sỏi đang rơi xuống, chợt thân thể biến mất trên vai Diệp Huyền, lôi điên màu tím bộc phát, nó lại nhảy lên vai Diệp Huyền, trong tay của nó xuất hiện vài chục viên đá màu đen.
Gặc...
Gặc...
Tiểu Tử Điêu ăn như ăn kẹo đậu, nó nhét từng viên đá màu đe vào trong miệng sau đó phun ra đại lượng bùn cát, thời điểm phun bùn cát đã không còn khí tức sinh mệnh đâu nữa, hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể nó.
Mấy chục viên đá đen vào trong bụng, không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Huyền cảm giác da lông màu tím trên người Tiểu Tử Điêu tỏa ra khí tức hùng hậu hơn trước.
- Tiểu gia hỏa này...
Diệp Huyền quả thực im lặng.
Hiện tại bàn tay cát sỏi lại tấn công đám người.
Lúc này một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong của Long gia không kịp đào thoát nên bị bàn tay cát sỏi bao phủ.
Làm cho người ta khiếp sợ là, không biết huyền giáp hộ thể cấp bậc gì, không ngờ bàn tay bóp mạnh đã làm huyền giáp vặn vẹo, phù văn phía trên ảm đạm sắp tan vỡ ngay sau đó
- Gia chủ, cứu ta.
Tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong hoảng sợ gào lên.
- Đáng giận ah.
Trên mặt Long Nguyên xuất hiện một tia âm trầm, ánh mắt do dự, trong tay hắn xuất hiện phù văn màu vàng đất và ném vào trong bàn tay cát sỏi.
Ông!
Cảnh tượng làm mọi người khiếp sợ diễn ra, sau khi va chạm với bàn tay cát sỏi thì phù văn nổ tung, nó hóa thành hào quang màu vàng mờ mịt bao phủ bàn tay cát sỏi vào trong.
Oanh phanh!
Ngay sau đó bàn tay cát sỏi vỡ nát, trưởng lão Long gia nắm lấy cơ hội đào thoát ra ngoài và quay trở lại đội ngũ.
- Ân? Đây là phù văn gì?
Đột nhiên ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, trong nháy mắt phù văn nổ tung, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được năng lượng trong bàn tay cát sỏi bị giam cầm, lúc này mới làm cả bàn tay sụp đổ.
Bàn tay cát sỏi có uy lực không kém gì Vũ Hoàng bát giai tam trọng đỉnh phong, phù văn kia quá không tầm thường.
Chẳng những Diệp Huyền, những người khác cũng sững sờ sau đó tức giận gào lên.
- Long Nguyên gia chủ, nếu trên người của ngươi có phù văn này, vì cái gì vừa rồi không cứu đệ tử Lang Tà tông ta?
- Đúng vậy, thời điểm đệ tử Lăng Không động vẫn lạc sao ngươi không cứu?
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hiển nhiên cực kỳ tức giận với hành vi khoanh tay đứng nhìn của Long Nguyên.
Long Nguyên cười khổ một tiếng, liền giải thích:
- Các vị đừng tức giận, phù văn của ta là tiền bối Long gia lưu lại vào mấy trăm năm trước, phải dùng tinh huyết thành viên Long gia mới có thể thúc dục, hơn nữa chỉ có một tấm này, sau khi dùng sẽ báo hỏng, ta tự nhiên là lưu cho đệ tử Long gia, nếu có nhiều thì ta đã lấy ra cứu giúp từ sớm rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền lóe lên, Long Nguyên đang nói dối.
Diệp Huyền không biết những thứ khác nhưng hắn có thể khẳng định phù văn không phải mấy trăm năm trước lưu lại, thân là phù văn đại sư cho nên Diệp Huyền rất mẫn cảm với khí tức phù văn, thời gian luyện chế phù văn thành công không vượt qua mấy tháng.
Chuyện phù văn cần tinh huyết Long gia bởi vì trong đó có chứa một tia khí tức Long gia.
Diệp Huyền đang suy nghĩ, đột nhiên Tiểu Tử Điêu lại biến mất lần nữa.
- Không tốt.
Sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, lần này Tiểu Tử Điêu cũng không có đi cầm viên đá màu đen rơi ra, mà là trực tiếp bay vào viên đá hạch tâm của bàn tay, bởi vì nơi đó là nơi phát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm nhất.
- Tiểu Tử Điêu, trở lại cho ta.
Diệp Huyền vội vàng hét to lên tiếng nhưng đã muộn.
Oanh!
Bàn tay cát sỏi bị phù văn đánh tan và tán dật ra chung quanh và tụ tập lại, rầm rầm, vô số cát sỏi tụ tập hình thành bàn tay mới, Tiểu Tử Điêu lao vào trong liền bị bàn tay cát sỏi bao phủ.
- Xong.
Nội tâm Diệp Huyền trầm xuống, uy lực của bàn tay cát sỏi Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong cũng bị bóp chết trong nháy mắt, tuy Tiểu Tử Điêu thần bí nhưng không thể ngăn cản cát sỏi bao phủ.
Hắn không cần suy nghĩ, vội vàng phóng tới vị trí bàn tay cát sỏi, bàn tay cát sỏi cũng phát hiện nên không ngừng đè ép.&
Chương 1198 Vụ mai chi địa
Vào thời khắc nguy cấp, Tiêu Vô Tẫn lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, tay trái hắn đánh Diệp Huyền bay ra ngoài, đồng thời tay phải có huyền nguyên lưu chuyển, Vũ Hoàng kết giới bộc phát và va chạm với bàn tay cát sỏi.
Phun ra một ngụm máu tươi, Tiêu Vô Tẫn chật vật bay rớt ra ngoài, cát sỏi không ngừng chuyển động và tấn công về phía Tiêu Vô Tẫn.
- Huyền Diệp đại sư, ngươi còn sững sờ như vậy làm gì, nhanh chạy đi.
Lúc này Tiêu Thương Lan xuất hiện bên người Diệp Huyền và lo lắng hỏi thăm, đồng thời hóa thành một đạo hào quang bay về phía Tiêu Vô Tẫn.
Đông!
Này một chân tựu như là một khỏa từ trên trời giáng xuống thiên thạch, cùng cát sỏi bàn tay lập tức đụng vào nhau, một đạo gợn sóng dọc theo cả hai tiếp xúc địa phương nhộn nhạo ra, rầm rầm, mảng lớn cát bụi tràn ngập, cát sỏi trên bàn tay trực tiếp bị chấn ra một cực lớn hố.
Thừa dịp bàn tay cát sỏi dừng lại, Tiêu Thương Lan và Tiêu Vô Tẫn lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Úy Trì Bất Công và đám cường giả khác ngưng trọng, hiển nhiên khiếp sợ thực lực Tiêu Thương Lan thể hiện ra ngoài, ánh mắt bọn họ biến thành âm lãnh.
Nhưng lực chú ý của Diệp Huyền lại đặt vào khu vực cát sỏi, hắn giật mình phát hiện Tiểu Tử Điêu bị cát sỏi nuốt hết nhưng khí tức của nó không có biến mất.
Thi triển thần linh đồng thị, Diệp Huyền thúc dục Sinh Mệnh Võ Hồn và nhìn bàn tay cát sỏi, chỉ thấy trong bàn tay cát sỏi có đại lượng viên đá đen hiển hiện, trong những viên đá chứa khí tức sinh mệnh kia, khí tức mơ hồ của Tiểu Tử Điêu đang du động, mỗi khi nó du động tới nơi nào thì viên đá đen nơi đó biến mất.
Thông qua linh hồn khế ước với Tiểu Tử Điêu, Diệp Huyền càng cảm nhận được Tiểu Tử Điêu không có kinh hoàng, ngược lại càng có cảm xúc hưng phấn.
- Tiểu gia hỏa này...
Diệp Huyền im lặng, mình đang lo lắng cho nó nhưng nó lại chơi vui quên trời đất.
Tuy không biết Tiểu Tử Điêu làm thế nào sống sót trong khu vực cát sỏi ngay cả Vũ Hoàng bát giai nhị trọng cũng mất mạng nhưng Diệp Huyền tin tưởng, Tiểu Tử Điêu đã làm như vậy thì nó không gặp nguy hiểm tính mạng, bởi vì nó rất khôn khéo.
- Đi!
Biết rõ Tiểu Tử Điêu không có nguy hiểm, Diệp Huyền không hề dừng lại, hắn hóa thành hào quang bay đi.
Kết quả bàn tay màu đen không ngừng truy kích trên hoang nguyên, vài chục cường giả nhân loại bỏ chạy thục mạng, một trước một sau giao thủ nhiều lần.
- Đã tới cuối hoang nguyên.
Rốt cục sau khi có hai người vẫn lạc, mọi người bỏ chạy như điên cũng tới cuối hoang nguyên, núi rừng và thảm cỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Mọi người mang theo sợ hãi và vui mừng bay đi, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi phạm vi hoang nguyên.
- Con sâu cái kiến đáng giận, lúc này bỏ qua các ngươi, nếu như tái phạm lần nữa, Sa Lịch vương vĩ đại nhất định sẽ biến các ngươi thành chất dinh dưỡng cho hoang nguyên.
Sa Lịch vương gào thét phẫn nộ, ngay sau đó bàn tay cát sỏi hóa thành vô số cát sỏi rơi đầy đất.
XÍU...UU!!
Đột nhiên có lôi điện màu tím lao ra khỏi cát sỏi và bay vút về phía Diệp Huyền.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn ngưng tụ, hắn vừa chuẩn bị động thủ thì phát hiện Diệp Huyền ngăn cản, lôi điện màu tím chính là Tiểu Tử Điêu, nó như uống say rơi vào trên vai Diệp Huyền và ánh mắt mê ly.
Nấc!
Nó lung la lung lay còn ợ một cái, bụng nhỏ phình lên, cũng không biết ăn bao nhiêu thứ mà biến thành như vậy.
- Tiểu chút chít.
Diệp Huyền cầm lỗ tai nó ném vào túi linh sủng.
Ánh mắt Úy Trì Bất Công ngưng tụ, khẽ cười nói:
- Huyền Diệp đại sư, đây là linh sủng của ngươi sao? Không biết là yêu thú gì, không ngờ có thể sống trong cơ thể Sa Lịch vương.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Chỉ là tiểu gia hỏa mà thôi, không đáng giá nhắc tới, đáng yêu là được.
- Thật sao? Cơ thể Sa Lịch vương có thể đánh chết Vũ Hoàng bát giai nhị trọng nhưng tiểu gia hỏa của ngươi sống bên trong lâu như thế, không phải là viễn cổ dị chủng đấy chứ?
Úy Trì Bất Công cười tủm tỉm nói một câu.
Trên mặt người thế lực khác tò mò, trong mắt Lăng Không động Cừu Viễn bắn ra một tia tham lam.
Lão vương bát đản, Diệp Huyền làm sao không biết Úy Trì Bất Công đang đẩy hắn lên hố lửa.
Ánh mắt hắn ngưng trọng và lạnh lùng nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi vừa tiến vào nơi này đã âm dương quái khí nói với ta, không biết các hạ có mục đích gì? Hơn nữa vừa rồi Úy Trì gia chủ che dấu rất tốt ah, tất cả thế lực lớn đều có người thương vong, vì sao Úy Trì gia của ngươi bình yên vô sự? Nghe nói Úy Trì gia các ngươi là gia tộc biết tin tức nơi thần bí đầu tiên, có phải Úy Trì gia chủ ngươi rất quen thuộc nơi này? Nói không chừng đã sớm có tiếp xúc với Sa Lịch vương rồi.
Diệp Huyền nói câu này sắc mặt mọi người thay đổi, lúc này liền nhìn sang Úy Trì Bất Công.
Lúc trước khi mọi người chạy trốn nên không ai chú ý tới, hiện tại phát hiện đúng như lời Diệp Huyền nói, các gia tộc đều có người thương vong, chỉ có Úy Trì gia là có người bị thương nhưng căn bản không có gì trở ngại.
- Úy Trì gia chủ, có phải ngươi nên giải thích với chúng ta một chút hay không?
Long Nguyên tộc trưởng trên đường đi vẫn cười tủm tỉm nhưng lúc này lại âm trầm hỏi thăm.
Úy Trì Bất Công tức giận nói:
- Các ngươi nghe tiểu tử này nói hưu nói vượn, Úy Trì gia sớm biết tin tức này nhưng cũng cùng thăm dò với các ngươi, các ngươi không nên không biết điều, nếu như Úy Trì gia chúng ta thật gặp qua Sa Lịch vương, với thực lực của lão phu làm sao có thể bình yên đứng ở nơi này?
Mọi người nhíu mày, Sa Lịch vương đáng sợ như thế, bằng vào vài tên cường giả Úy Trì gia tộc thật sự không thể sống sót.
Diệp Huyền cười nói:
- Bằng vào Úy Trì Bất Công gia chủ ngươi tự nhiên không được, nhưng Úy Trì gia thân là một trong hai thế lực đỉnh cấp phủ Thiên Đô nếu dốc toàn bộ lực lượng thì sao?
Sắc mặt mọi người thay đổi lần nữa.
- Ngươi nói láo.
Úy Trì Bất Công lập tức gào lên, hắn tức giận muốn nổ phổi.
- Được rồi, không cần nhao nhao, chúng ta đã quyết định liên thủ thăm dò thì đừng nghi kỵ lẫn nhau, nếu có nghi kỵ thì lần thăm dò này sẽ vô công.
Long Nguyên gia chủ trầm giọng nói ra.
- Hừ.
Úy Trì Bất Công hừ lạnh một tiếng và không nói thêm gì nữa.
- Chỉ cần có chút lão bất tử không nhằm vào ta, ta tự nhiên sẽ không nói cái gì.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Ngươi...
Ánh mắt Úy Trì Bất Công phát lạnh, trong mắt bắn ra sát cơ đáng sợ, ánh mắt kia hận không thể bầm thây Diệp Huyền thành vạn đoạn.
Chương 1199 Đoạt bảo riêng mình (1)
Tiêu Vô Tẫn cười khổ nói:
- Diệp thiếu, ngươi cần gì chứ? Đắc tội Úy Trì gia tộc thì ngươi sẽ gặp nhiều phiền toái trong phủ Thiên Đô.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Là lão bất tử kia chọc ta trước, ta không chọc hắn.
Trước kia Diệp Huyền rất không quen nhìn Úy Trì Bất Công, cũng không có tử thù gì, chỉ nhìn không vừa mắt mà thôi.
Trước kia Úy Trì Bất Công lại muốn âm thầm giết hắn, nội tâm Diệp Huyền sinh ra sát cơ sôi trào muốn giết đối phương, Diệp Huyền sẽ không lưu tình với kẻ muốn giết mình.
- Các vị, bây giờ trước mặt chúng ta là khu rừng rậm, chúng ta tạm thời gọi nó là vụ mai chi địa, bởi vì trong rừng rậm có sương mù đáng sợ, bên trong sương mù có chứa độc tố, các vị nên cẩn thận.
Long Nguyên gia chủ trầm giọng nói ra.
Vụ mai chi địa sao?
Ánh mắt Diệp Huyền nhìn vào bên trong, không biết vì cái gì khu rừng này cho hắn cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Tiêu Vô Tẫn nói:
- Diệp thiếu, vụ mai chi địa là nơi có Tam Huân Hợp Chướng Vụ, trong rừng rậm thập phần nguy hiểm, các loại độc vật qua lại, nó cũng có không ít linh dược, Tiêu gia trước kia đạt được một ít linh dược bát giai cực phẩm trong nơi này, đáng tiếc chúng ta còn chưa kịp xâm nhập thì gặp Tam Huân Hợp Chướng Vụ nên chỉ có thể rút lui.
- Chính là nơi này sao?
Diệp Huyền khẽ gật đầu.
Một đoàn người có kinh nghiệm hoang nguyên lúc trước nên cả đám cảnh giác đi vào trong núi rừng.
Trong quá trình phi hành mọi người chú ý khắp bốn phía.
Bá!
Đột nhiên có một tên trưởng lão Hách Liên gia tộc bay về phía bụi cỏ cách đó không xa, tay phải cầm một cây linh chi bảy màu.
- Thất Thải Tuyên Linh Chi!
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, các cường giả khác nhìn sang.
Thất Thải Tuyên Linh Chi là linh dược thất giai, có thể cải thiện thể chất võ giả, tăng tốc độ hấp thu thiên địa huyền khí, thuộc về đỉnh cấp trong linh dược thất giai, nó không thua kém gì Thất Thải Hoa Liên hắn đạt được trong phù quang bí cảnh lần trước.
Linh dược này cực kỳ trân quý nhưng bị trưởng lão Hách Liên gia tộc tìm được một gốc ở đây.
Ánh mắt mọi người biến thành nóng bỏng.
Hách Liên trưởng lão mặt không đổi sắc, hắn trực tiếp giao Thất Thải Tuyên Linh Chi cho Hách Liên Nhạc tộc trưởng.
Hách Liên Nhạc khẽ mĩm cười nói:
- Các vị, Thất Thải Tuyên Linh Chi là trưởng lão Hách Liên gia tộc chúng ta tìm được sẽ thuộc về Hách Liên gia tộc, các vị không có dị nghị gì chứ?
Tất cả mọi người không nói gì, Thất Thải Tuyên Linh Chi trân quý hưng không tới mức làm các Vũ Hoàng như bọn họ thất thố, Thất Thải Tuyên Linh Chi cũng chỉ có công hiệu mạnh với Vũ Vương thất giai, tác dụng với Vũ Hoàng bát giai không lớn.
Long Nguyên lúc này cười nói:
- Nếu Hách Liên gia chủ nói như vậy, mọi người chúng ta cũng có ước định ai tìm được sẽ là của ai, nếu bảo vật cần mọi người xuất lực, như vậy căn cứ vào mức độ mọi người xuất lực mà phân phối.
Mọi người nhìn hắn và không có dị nghị gì.
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nội tâm Diệp Huyền nóng như lửa đốt, hắn biết rõ huyền thức hắn không bằng mọi người, lúc này phóng thích hồn lực thất phẩm ra.
Hồn lực hiển thị hình ảnh chung quanh trong đầu hắn.
Luận năng lực thăm dò hắn còn mạnh hơn những người khác.
Bằng vào hồn thức này năng lực thăm dò của Diệp Huyền không kém gì các gia chủ đỉnh cấp.
Hơn nữa Diệp Huyền thân là luyện dược sư và luyện hồn sư, năng lực cảm giác linh dược của hắn mạnh hơn những người khác.
Hô!
Thời gian nửa nén nhang trôi qua, một tên Vũ Hoàng của Lăng Không động tìm được một cây linh dược thất giai.
Diệp Huyền nhìn sang nhưng bất vi sở động.
Kỳ thật hắn đã nhìn thấy linh dược thất giai này nhưng không có hành động.
Nơi này có quá nhiều cường giả, nếu như hắn biểu hiện quá mức nhất định sẽ làm người ta chú mục, cho nên Diệp Huyền chỉ truy cầu chất lượng chứ không phải số lượng.
Hắn sẽ không ra tay với linh dược thất giai bình thường.
Hắn chỉ cần thiên tài địa bảo có tác dụng với hắn mà thôi.
Dù sao hắn lẻ loi một mình, còn cần dựa vào Tiêu gia, cho nên số lượng không thể so sánh các thế lực khác.
Kế tiếp, tất cả thế lực lớn đều tìm được linh dược.
Tất cả chỉ là linh dược thất giai.
Diệp Huyền không ra tay một lần nhưng nội tâm hắn bất đắc dĩ.
Kỳ thật những linh dược thất giai này đều là dị bảo, nếu có thể đạt được hắn sẽ không lưu cho kẻ khác.
Diệp Huyền tiếc nuối.
Chi!
Tiểu Tử Điêu lại nhảy lên vai hắn, đôi mắt như bảo thạch đảo loạn như đạo tặc.
- Tại sao ta lại quên tiểu gia hỏa này chứ?
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, tiểu gia hỏa này rất mãn cảm với các loại linh dược.
XÍU...UU!!
Quả nhiên Tiểu Tử Điêu vừa xuất hiện liền hóa thành hào quang bay vào lùm cây.
Một lát sau lôi quang trở về trong miệng Tiểu Tử Điêu có một quả nhỏ màu xanh, quả nhỏ có lớn như ngón tay nhưng có đường vân màu vàng lợt và tỏa ra dược khí rất mạnh.
- Kim Ngân Nguyệt Quả.
- Quả này là linh dược bát giai cực phẩm, chẳng những có thể chế đan dược cân bằng âm dương, củng có xúc tiến tu vi, còn có thể tẩy rửa huyền hải, gia tăng cường độ huyền hải và tinh thần võ giả, đáng sợ nhất là nó ẩn chứa không gian chi lực, có tác dụng gia tăng cảm ngộ của võ giả.
- Tiểu Tử Điêu cũng quá biến thái, lại tìm được thứ này.
Tất cả thế lực lớn tham lam nhìn qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu.
- Tiểu súc sanh dám đoạt bảo vật của ta, lấy ra.
Trong mắt Úy Trì Bất Công bắn ra hung quang, thân ánh hắn lao tới gần Tiểu Tử Điêu và xuất trảo như thiểm điện.
Oanh!
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện huyền nguyên khủng bố tạo thành vòng xoáy với hấp lực rất mạnh, dường như muốn kéo Tiểu Tử Điêu vào trong và huyền nguyên tạo thành lưỡi đao sắc bén.
- Úy Trì Bất Công ngươi làm gì?
Diệp Huyền thấy thế giận tím mặt, Úy Trì Bất Công nhìn như cướp đoạt Kim Ngân Nguyệt Quả trong miệng Tiểu Tử Điêu nhưng thật ra đang hạ sát thủ, Tiểu Tử Điêu thật bị hút vào vòng xoáy sẽ bị cắt thành nát vụn.
- Tài Quyết Chi Kiếm.
Diệp Huyền rút kiếm ra khỏi vỏ và tấn công.
Hừ.
Úy Trì Bất Công hừ lạnh một tiếng, nội tâm hắn cười lạnh, chỉ là Vũ Vương thất giai cũng muốn ngăn cản ta ra tay? Ánh mắt hắn bắn ra hàn quang đáng sợ.
Oanh!
Lôi điện màu tím bổ vào vòng xoáy huyền nguyên của Úy Trì Bất Công, tất cả cây cối nham thạch trong phạm vi mười mét bị cắt nát, ám kình khủng bố cũng bao phủ Diệp Huyền vào trong.
- Úy Trì Bất Công lại muốn giết ta.
Nội tâm Diệp Huyền giận dữ, hắn làm sao không nhìn ra cơ chứ, Úy Trì Bất Công có mục tiêu ban đầu là Tiểu Tử Điêu nhưng sau khi mình ra tay lại nhắm vào mình, hắn muốn sử dụng dư âm ảnh hưởng hạ sát thủ với mình.
Chương 1200 Đoạt bảo riêng mình (2)
- Hạo Quang Đại Thiên Kính.
Trong nguy cơ trước mắt, Diệp Huyền cầm cái gương phong cách cổ xưa, hồn lực cường hãn rót vào trong gương và tạo ra sương mù che chắn, cũng ngăn cản ám kình của Úy Trì Bất Công tập kích.
Oanh, Hạo Quang Đại Thiên Kính bộc phát uy năng tiêu trừ ám kình của Úy Trì Bất Công tập kích.
Phốc phốc!
Hạo Quang Đại Thiên Kính bảo hộ Diệp Huyền, hắn chỉ bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi mà thôi.
Chi!
Tiểu Tử Điêu kinh hô một tiếng, nó nhảy lên đầu vai Diệp Huyền và nhìn chằm chằm vào Úy Trì Bất Công, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Quá trình diễn ra trong nháy mắt và mọi người sững sờ.
- Ân? Một kích của ta bị tiểu tử này ngăn cản?
Úy Trì Bất Công nhíu mày, nội tâm hắn ngạc nhiên, một kích vừa rồi nhìn như tùy ý nhưng kì thực lại chứa năm thành chiến lực của hắn, mục đích là đánh chết Diệp Huyền, lại không nghĩ tới Diệp Huyền đỡ được, thậm chí không thể trọng thương đối phương cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Bảo vật, bảo vật trong tay kẻ này là gì? Tại sao có công hiệu như thế?
Cuối cùng hắn quy kết vào Hạo Quang Đại Thiên Kính trong tay Diệp Huyền, ánh mắt đầy nóng bỏng, vẻ mặt kích động.
Người thế lực khác bị giao thủ hấp dẫn lực chú ý, lập tức nhìn vào Hạo Quang Đại Thiên Kính của Diệp Huyền.
- Kẻ này chỉ là thất giai nhị trọng có thể ngăn cản một kích của Úy Trì Bất Công là Vũ Hoàng bát giai tam trọng?
- Vừa rồi Úy Trì Bất Công đánh một kích nhìn như đơn giản nhưng lực lượng trong đó đừng nói một Vũ Vương thất giai nhị trọng, cho dù là Vũ Hoàng bát giai nhất trọng cũng vẫn lạc tại chỗ, tiểu tử này lại không có việc gì.
- Gương đồng là bảo vật gì?
Mọi người liên tục giật mình, đặc biệt là tông chủ các thế lực lớn càng nhìn ra công kích của Úy Trì Bất Công mạnh cỡ nào.
Một bảo vật có thể giúp Vũ Vương thất giai nhị trọng ngăn cản một kích của Vũ Hoàng bát giai tam trọng làm bọn họ động tâm.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chớ?
Tiêu Vô Tẫn vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Huyền và hỏi thăm, hắn tức giận nói với Úy Trì Bất Công:
- Úy Trì Bất Công, ngươi làm gì?
Ánh mắt hắn đầy sát khí, hành động của Úy Trì Bất Công đã chọc hắn tức giận.
- Tiêu huynh, ngươi nên hỏi tiểu tử này, vì sao hắn lại đột nhiên ra tay với ta, nếu không phải lão phu phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ bị tiểu tử này đánh chết.
Úy Trì Bất Công không chút bối rối đẩy trách nhiệm sạch sẽ.
Mọi người cũng tức cười, ngươi một Vũ Hoàng bát giai tam trọng sẽ bị một Vũ Vương thất giai nhị trọng đánh chết? Nói giỡn cũng không nên nói như vậy.
Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, hắn nói:
- Úy Trì gia chủ, Huyền Diệp ta nhìn thấy rất nhiều người vô sỉ nhưng vô sỉ như ngươi lại mới gặp lần đầu tiên, đường đường gia chủ thế lực lớn vậy mà nhiều lần ám toán một tiểu bối như ta, Úy Trì Bất Công, ngươi thật làm ta xem thường.
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Huyền nói như cây đao sắc bén cắm vào trong tim Úy Trì Bất Công, hắn giận tím mặt.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi nói ta động thủ với ngươi, người ở đây mù lòa không thấy ngươi ra tay với linh sủng của ta hay sao, ta mới bị bức bách hoàn thủ. Các vị, Long Nguyên gia chủ, vừa rồi định ra quy củ là ai tìm được bảo vật trước thì của ai, Úy Trì Bất Công công nhiên phá hư quy củ, chẳng lẽ các vị không tỏ vẻ gì sao? Nếu thật sự là như thế, cái gọi là liên hợp thăm dò căn bản chỉ là trò cười mà thôi.
Gương mặt mọi người cứng lại, bị Diệp Huyền hỏi á khẩu không trả lời được, vừa rồi định ra quy củ đúng là ai tìm được của ai, Úy Trì Bất Công đã phá hư quy củ.
Long Nguyên nhăn cau mày, lúc này nói ra:
- Úy Trì gia chủ, cách làm của ngươi quá đáng rồi.
- Qua?
Úy Trì Bất Công cười cười lạnh lùng, nói:
- Vừa rồi định ra quy củ là ai tìm được thuộc về ai, nhưng có linh sủng sao? Tại sao ta không nghe thấy?
- Linh sủng của ta tìm được chẳng lẻ không thuộc về ta tìm được sao!
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Không có định ra quy củ, ai biết được?
Úy Trì Bất Công khinh thường.
Mọi người cũng im lặng, dựa theo đạo lý, linh sủng tìm được, tự nhiên đồng đẳng với võ giả bản thân tìm được, đây là vô luận đến đại lục Thiên Huyền ở đâu đều tuân theo quy củ, nhưng là Úy Trì Bất Công nói cũng đúng vậy, vừa rồi xác thực cũng không có định ra cụ thể quy định.
Đường đường gia chủ một gia tộc lại chơi xỏ lá, mọi người cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Long Nguyên nói:
- Tốt, dù sao Huyền Diệp đại sư ngươi cũng không có việc gì, không bằng bỏ qua chuyện này, từ giờ trở đi, linh sủng tìm được linh dược sẽ là chủ nhân tìm được, nếu như ai còn ra tay thì đừng trách Long Nguyên ta không khách khí.
- Long Nguyên gia chủ, với người không có linh sủng như chúng ta có phải quá không công bằng hay không?
Lăng Không động Cừu Viễn thiếu động chủ lên tiếng.
Hắn lườm qua Diệp Huyền, ánh mắt nhìn vào Hạo Quang Đại Thiên Kính với thần thái tham lam.
Chu gia Chu Việt Đình lão tổ cũng mở miệng nói:
- Lăng Không động thiếu động chủ nói đúng, những người như chúng ta không có linh sủng, kể từ đó chẳng phải ăn thiệt thòi hay sao?
Những người khác từ chối cho ý kiến, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đúng thế, nơi này chỉ có một mình Diệp Huyền có linh sủng, đối mặt lợi ích, có rất ít người nguyện ý chủ động nhượng bộ.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Linh sủng tương đương với võ giả, đây là quy tắc thông dụng trên đại lục Thiên Huyền, dựa theo lời các ngươi tu vi ta thấp nhất, không bằng nhìn thấy bảo vật cho ta xuất thủ trước, chờ ta ra tay các ngươi lại ra tay, nếu không đối với ta quá không công bằng.
- Hừ, tu vi thấp là chuyện của ngươi, có quan hệ gì với chúng ta.
Cừu Viễn hừ lạnh.
- Được rồi, mọi người có tranh luận, chúng ta sẽ bỏ phiếu quyết định, đồng ý linh sủng đạt được bảo vật thuộc về bản thân, thỉnh nhấc tay.
Long Nguyên cau mày nói thẳng.
Kết quả chỉ có Tiêu gia, Từ gia, Lâm gia Tam gia giơ tay lên.
- Người không đồng ý giơ tay lên.
Chu gia, Hách Liên gia, Lăng Không động, Úy Trì gia giơ tay.
Trong đó Long gia và Lang Tà tông đều không có tỏ thái độ, cho dù như thế Diệp Huyền vẫn thua.
Long Nguyên cười khổ nói với Diệp Huyền:
- Huyền Diệp đại sư, xem ra không có biện pháp.
Ai ngờ Diệp Huyền cười lên:
- Được rồi, nếu các vị định ra như vậy ta không có ý kiến.
Hắn thoại âm rơi xuống, đối với Tiểu Tử Điêu truyền ra một đạo tin tức.
Xèo...xèo.
Tiểu Tử Điêu giương nanh múa vuốt một phen, ngay sau đó nó tiến vào khu rừng và không thấy đâu nữa..
Bình luận facebook