-
Chương 1026-1030
Chương 1026 Đoạt xá quỷ dị
Diệp Huyền cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên không nhỏ, vào lúc lôi quang giáng xuống vừa rồi, hắn căn bản không kịp phản ứng và lui lại.
Mà những lôi quang kia chạm vào thân thể hắn chẳng những không có làm hắn bị tổn thương, ngược lại thân thể hắn còn đạt được tẩy rửa, thân thể càng cường tráng hơn lúc trước.
Trận vân dưới hố sâu càng ngày càng sáng, khí tức không tên dần dần xuất hiện.
Oanh oanh!
Âm thanh từng đạo lôi đình vang vọng trên đầu mọi người, ngay sau đó hào quang vạn dặm bộc phát, một đám lôi đình như thanh kiếm, nó có tám đạo như lôi kiếm đâm vào trong sương mù Cổ Dương thành.
Giống như tám đạo lôi quang bao phủ thiên địa, nó quét qua tất cả và mang theo thiên uy của thiên địa, tất cả mọi người sợ hãi lui về phía sau, rời xa phạm vi lôi đình công kích, bọn họ sợ hãi từ tâm thần.
Ngay cả Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân cũng giống như thế, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra ngoài, lôi đình mênh mông như thế, cho dù bọn họ là Vũ Hoàng bát giai cũng không dám tới gần, một khi lâm vào trong đó nhất định sẽ tan thành mây khói.
Trong lúc nhất thời người trong Cổ Dương thành không phân rõ phương hướng, bọn họ sợ hãi nhìn lôi đình đánh vào hố sâu.
Ô ô ô!
Lôi đình oanh kích làm khói đen bao phủ Cổ Dương thành vặn vẹo, dường như nó thừa nhận thống khổ cực lớn.
Diệp Huyền nhìn khói đen sôi trào, trận vân bên dưới tỏa sáng cùng với lôi đình mênh mông cuồn cuộn, khẽ chau mày, nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm nội tâm hắn cảm giác những lôi đình và trận vân giống như một phong ấn, mà thứ bị phong ấn chính là khói đen cuồn cuộn trước mặt.
Thứ này là cái gì?
Nội tâm Diệp Huyền lúc này cảm thấy kinh hãi, trận pháp này khủng bố như thế, thứ nó phong ấn cũng không tầm thường.
Hắn cảm thấy đắng lòng, nói:
- Các vị, chỉ sợ chúng ta dẫn xuất phiền toái rồi.
Đám người Tô Tú Nhất liên tục nhìn về phía Diệp Huyền, cau mày nói:
- Huyền Diệp, có phải ngươi nhìn ra cái gì không?
Diệp Huyền khổ sở nói:
- Trận vân và lôi đình thông thiên chính là phong ấn đáng sợ nào đó, nó phong ấn chính là khói đen, những khói đen này không rõ là cái gì, rất có thể Cổ Dương thành được thành lập tại nơi này chính là vì dùng trấn áp khói đen.
- Có chuyện này?
Đám người Tô Tú Nhất đều khiếp sợ.
Cổ Đương đế quốc, nó là đế quốc cực kỳ cường đại trong Mộng Cảnh bình nguyên vài ngàn năm trước, lúc ấy gần như nhất thống một nửa địa vực Mộng Cảnh bình nguyên, thực lực vô cùng cường đại.
Nó được thành lập hơn một vạn năm trước, Cổ Dương thành với tư cách là đế đô của đế quốc, rất hiển nhiên nó cũng được thành lập hơn vạn năm.
Nếu như Diệp Huyền nói là thật, chẳng phải phong ấn và khói đen này tồn tại hơn vạn năm trước?
Tất cả mọi người lúc này hít khí lạnh.
Trên vạn năm trước, đường đường một đại đế quốc toàn lực phong ấn đồ vật nhưng tới bây giờ vẫn không mất đi, vừa nghĩ tới đây mọi người lập tức sởn gai ốc.
Cát Phác Tử cả kinh nói:
- Thời gian trên vạn năm, cho dù là Vũ Đế cửu thiên cũng hóa thành tro bụi ah.
Sắc mặt Đông lão khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào khói đen và nói:
- Tuổi thọ của Vũ Đế dài nhất không quá ngàn năm, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết?
Tương truyền, sau Vũ Đế còn có Thánh cảnh, cường giả Thánh cảnh có thể vũ phá hư không, tiến vào Thiên giới trong truyền thuyết.
Đây chỉ là truyền thuyết, đại lục Thiên Huyền vạn năm qua không có xuất hiện cường giả Thánh cảnh, ngược lại trong một ít sách cổ xưa có ghi lại.
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Cường giả Thánh cảnh căn bản chỉ là truyền thuyết, hơn nữa thời gian vạn năm, cho dù là cường giả Thánh cảnh bị phong ấn như thế cũng phải chết, khói đen kia cùng loại với khói đen của Thiên Dịch lão nhân, có lẽ là năng lượng quỷ dị nào đó.
- Nhưng dưới lòng đất không ngừng sinh ra âm thanh là thế nào?
Dược lão lẩm bẩm nói.
Mọi người lại nhíu mày, đều khó giải thích thông suốt.
Bên ngoài tòa thành là vị trí ba đại thế lực, các cường giả đứng nơi đó tâm thần bất định.
Nam tử áo xanh nhìn chằm chằm vào khói đen phía dưới, hắn hỏi:
- Thiên Dịch lão nhân, thứ đó là cái gì?
Thiên Dịch lão nhân khổ sở nói:
- Tề thiếu chủ, lão phu cũng không biết.
- Hừ, đây là kế hoạch của Huyền Cơ Tông ngươi sao? Cuối cùng làm thành bộ dạng như vậy?
Thanh niên áo xanh phẫn nộ không thôi.
Thiên Dịch lão nhân xấu hổ, bị hắn nhục mạ cũng không dám cãi lại, thanh niên áo xanh là đại nhân vật tại Huyền Vực, dùng thân phận của hắn căn bản chỉ có thể thành tùy tùng của người khác.
Thanh niên áo xanh nhìn sang đám người Diệp Huyền, dữ tợn nói:
- Ta mặc kệ kế hoạch của ngươi là cái gì, nếu không đạt được mục đích của ta, ngươi biết hậu quả chứ?
Hung mang trong mắt Thiên Dịch lão nhân lóe sáng, hắn lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền cách đó không xa và căm hận nói:
- Tề thiếu chủ, ngươi yên tâm, không có Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, đối phương chỉ có một mình Tô Tú Nhất cho nên cuối cùng sẽ phải chết trong tay ta.
Nói xong lời này, đám người Thiên Dịch lão nhân không quan tâm lôi quang ngập trời phía dưới, cả đám đằng đằng sát khí lao về phía đám người Diệp Huyền.
Đám người Tô Tú Nhất thấy thế liền biến sắc, phẫn nộ quát:
- Thiên Dịch, ngươi còn muốn động thủ vào lúc này?
Thiên Dịch lão nhân cười lạnh một tiếng nói:
- Tô Tú Nhất, trong mắt ta, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng bằng giết các ngươi.
- Động thủ.
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, muốn suất lĩnh một đám người thương thế chồng chất lao tới.
Đúng lúc này có tiến nổ vang lên đột ngột, lôi đình trên trời tắt ngấm, khói đen và lôi quang không ngừng biến mất, trong khói đen có thứ gì đó đang vỡ ra.
Đám người Thiên Dịch lão nhân cũng bị động tĩnh như thế làm kinh ngạc, liên tục cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy lôi quang đã biến mất, khói đen trên bầu trời không ngừng co rút lại, đồng thời nhanh chóng biến mất hầu như không còn và lộ ra cảnh tượng cuối cùng.
- Đây là... Tế đàn?
Đám người Diệp Huyền nhìn ra dưới hố sâu chính là tế đàn, chung quanh tế đàn có vô số cấm chế và trận vân, những cấm chế và trận vân tàn phá không chịu nổi, giống như chúng mất đi tác dụng nhưng vẫn tỏa ra khí tức viễn cổ.
Khói đen lan tràn khắp Cổ Dương thành, cả tòa thành mất đi tung tích giống hnuw chưa từng xuất hiện qua.
Nhìn thấy cảnh tượng trống vắng như vậy, nội tâm Diệp Huyền cảm thấy vô cùng trầm trọng, dường như có tảng đá đè nặng lên ngực.
- Cái gì đó? Thần thần bí bí, giả thần giả quỷ, mặc kệ, giết đám Tô Tú Nhất trước.
Đám người Thiên Dịch lão nhân hừ lạnh một tiếng và lướt tới.
- Hừ, đánh thì đánh.
Trong mắt Tô Tú Nhất bắn ra hào quang tức giận.
Chương 1027 Phệ Hồn tộc (1)
Đúng lúc này trong tế đàn bắn ra hào quang màu đen, hào quang màu đen bay đi với tốc độ cực nhanh làm mọi người không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã tới trước mặt đám người Thiên Dịch lão nhân, nó trực tiếp tiến vào trong thân thể Thái Diễm tiên tử áo đỏ thuộc Minh Nguyệt đế quốc.
Việc xảy ra quá bất ngờ làm mọi người ngạc nhiên, liên tục né tránh và sợ hãi nhìn Thái Diễm.
- Thái Diễm, ngươi không sao chớ?
Minh Nguyệt đế quốc đại cung phụng Tạ Ly cả kinh kêu lên, vẻ mặt hắn đầy cảnh giác.
Thái Diễm giật mình đứng giữa không trung, ánh mắt trống rỗng, sau đó...
- Ah!
Thái Diễm hét thảm một tiếng, trên mặt nàng xuất hiện vô số chỉ đen, những chỉ đen như sống lại và không ngừng chạy khắp toàn thân, vẻ mặt nàng thống khổ, những chỉ đen này tới nhanh và đi cũng nhanh, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
- Thái Diễm, ngươi cảm thấy thế nào?
Tạ Ly quát lớn nhưng sắc mặt hắn vô cùng sợ hãi.
Trước mắt bao người, Thái Diễm lắc lắc cái cổ và duỗi hai tay, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đồng tử nàng cho người ta cảm giác yêu dị, nàng nhìn chung quanh giống như không quen ai..
- Thái Diễm, ngươi đang làm cái gì?
Tạ Ly quát lớn.
Sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng chưa từng có, hắn sợ hãi nói:
- Có khả năng nàng bị đoạt xá.
Mọi người giật mình, đặc biệt là cường giả ba đại thế lực lập tức tản ra chung quanh, bọn họ hoảng sợ nhìn Thái Thiên.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ quát:
- Xú tiểu tử, ngươi nói nhảm cái gì đó, chỉ có luyện hồn sư cửu phẩm, hồn lực cường đại mới có thể đoạt xá, khói đen vừa rồi chỉ là một đám năng lượng mà thôi, đoạt xá con em ngươi.
Hắn nổi giận gầm lên sau đó chụp lấy cổ Thái Diễm, hắn tức giận nói:
- Thái Diễm, ngươi đang làm cái gì đó, nếu không nói lời nào thì ta bóp nát cổ ngươi.
Mọi người kinh ngạc là, đối mặt Thiên Dịch lão nhân bóp cổ nhưng Thái Diễm vẫn đờ đẫn, vậy mà trực tiếp bị Thiên Dịch lão nhân dùng huyền lực bóp cổ và xách lên như con gà nhưng không có phản kháng.
- Hừ, không quản ngươi là ai, cút ra đây cho ta.
Thiên Dịch lão nhân tức giận quát một tiếng, thúc dục huyền nguyên ý đồ tiến vào trong người Thái Diễm dò xét khói đen.
Trên mặt Thái Diễm lộ ra thần sắc cổ quái, biểu lộ biến thành dữ tợn, trong miệng muốn cười ha ha nhưng lại không thể phát ra tiếng cười nào cả, cả buổi mới nói ra một câu đầy khó khăn:
- Ngươi... Quá... Ồn ào!
Nàng há miệng cắn lên bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân, cảnh tượng làm mọi người khó tin xuất hiện, bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân nhanh chóng sụp đổ và hóa thành huyền nguyên đầy trời.
Răng của Thái Diễm rơi sạch sẽ không còn cây nào, miệng đầy máu tươi.
Tròng mắt Thái Diễm đầy yêu dị, gian nan nói:
- Tại đây, là ở đâu? Như thế nào, không nhớ, ta là ai?
Nàng vừa nói và sờ loạn thân thể, xoẹt, xoẹt, hai tay nàng không nhẹ không nặng xé rách toàn bộ y phục và lộ ra da thịt bên trong.
Tuy Thái Diễm lớn tuổi nhưng cũng là tiên tử, bên trong vẫn mặc yếm hồng của hoàng hoa khuê nữ, thời điểm này còn bị xé một nửa và lộ ra bộ ngực to lớn bên trong.
Làm cho mọi người miệng đắng lưỡi khô, hạt anh đào màu hồng phấn trên bộ ngực như ẩn như hiện.
Nhưng Thái Diễm hồn nhiên không phát hiện ra, nàng không ngừng sờ vuốt thân thể, nàng không cách nào khống chế thân thể nên xé rách cả da thịt của mình, máu tươi lập tức chảy xuống và bêến thành huyết nhân.
- Nhân tộc, thân thể này là.. Nhân tộc, Nhân tộc, tốt thật yếu.
Nàng nói chuyện ngây ngốc, ánh mắt trống rỗng, hình như nghĩ đến cái gì và khàn khàn nói chuyện, ánh mắt mê mang dần dần có thần thái.
Cảnh tượng này đáng sợ tới mức mọi người sắp nôn mửa tại chỗ.
- Ngươi là quái vật, mau chui ra khỏi thân thể Thái Diễm.
Minh Nguyệt đế quốc Tạ Ly Đại cung phụng nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay hắn ngưng tụ lực lượng đầy quỷ dị và hóa thành tia sáng chui vào trong thân thể Thái Diễm trong.
- Ah!
Toàn thân Thái Diễm thống khổ co rút, nàng điên móc bụng của mình, rầm rầm, nội tạng bị nàng kéo ra ngoài như rác rưởi, máu tươi tuôn ra như suối nhưng nàng không phát hiện ra.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này liền giật mình.
- Đáng chết ah.
Tạ Ly phẫn nộ hét lớn một tiếng.
Thời điểm này mọi người cũng biết Thái Diễm đã không có ý thức của mình, hoàn toàn trở thành một cái xác không hồn, chiếm cứ thân thể nàng chính là khói đen vừa rồi.
Bởi vì không có người nào có thể sống sót khi không còn nội tạng.
- Đi chết đi.
Ánh mắt Tạ Ly hóa thành màu xanh và nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên hắn điểm một chỉ vào đầu Thái Diễm.
Phanh!
Nửa cái đầu của Thái Diễm lập tức nổ tung, óc và máu bắn tung tóe.
- Chết sao?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thái Diễm giữa không trung..
Diệp Huyền nhướng mày:
- Không đúng, nàng vẫn còn đứng giữa không trung, nàng còn chưa có chết.
Mọi người lập tức phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc và sợ hãi không thôi, nếu như Thái Diễm chết thật thì khói đen trong người nàng sẽ bêến mất, thi thể nhất định sẽ rơi xuống nhưng hiện tại thân thể vẫn đứng giữa không trung, trong lòng mọi người lạnh buốt và đổ mồ hôi như mưa.
- Lại còn không chết, ta sẽ giết ngươi thành cặn bã.
Tạ Ly nổi giận một tiếng, hắn lại ra tay với Thái Diễm lần nữa.
Oanh!
Trong khoảng khắc thân thể Thái Diễm chia năm xẻ bảy, ngay sauđoó biến thành huyết vụ đầy trời.
Chết sao?
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm vào huyết vụ đang bay tung tóe, nhưng vào lúc này một đạo hào quang màu đen bay ra khỏi huyết vụ và bắn vào tay Tạ Ly.
- Đáng chết.
- Chạy trở về đi.
Tạ Ly và Thiên Dịch lão nhân đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, hai người ra tay gần như cùng một lúc.
Oanh!
Huyền nguyên khủng bố bao phủ khói đen vào trong, ngay sau đó đầu lâu màu đen to lớn cắn nuốt khói đen.
Khói đen giống như không có tồn tại, nó lập tức xuyên thấu huyền nguyên công kích và đầu lâu bay vào trong thân thể Tạ Ly.
Ông!
Ánh mắt Tạ Ly ngây ngốc, ngay sau đó chỉ đen bao phủ toàn thân hắn, chỉ qua một lúc hắn đã đứng yên tại chỗ.
Xôn xao.
Tất cả Vũ Vương chung quanh Tạ Ly nhanh chóng lui vè phía sau.
- Nhân loại, thân thể này là nhân loại... Các ngươi cũng đều là nhân loại, ta ngủ say bao lâu? Vì cái gì nhớ không rõ, hiện tại là lúc nào?
Lúc này đây trong hai mắt yêu dị của “Tạ Ly” xuất hiện một tia thần thái, nói chuyện lưu loát hơn lúc trước nhiều, trong đôi mắt bắn ra hào quang trí tuệ làm mọi người cảm thấy sợ hãi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Chương 1028 Phệ Hồn tộc (2)
Thiên Dịch lão nhân tức giận nói ra, tâm thần cảnh giác, đối phương đoạt xá Tạ Ly nhưng vẫn là thất giai tam trọng đỉnh phong nhưng hắn là Vũ Hoàng bát giai lại có cảm giác toàn thân băng giá.
- Ta là ai?
“Tạ Ly” mê mang vỗ đầu của mình, ai ngờ một kích của hắn làm nô nửa cái đầu.
“Tạ Ly” ngạc nhiên nhìn tay phải mình, trong mắt không hài lòng, trong con mắt còn sót lại bắn ra thần thái tức giận:
- Rác rưởi, thân thể này không tốt, là rác rưởi.
Ánh mắt yêu dị của hắn nhìn sang đám người, đột nhiên hắn chỉ vào thanh niên áo xanh, nói:
- Xin chào, thân thể ngươi tốt.
“Tạ Ly” nhìn thanh niên áo xanh, ánh mắt yêu dị lộ ra thần thái tham lam, nội tâm đối phương phát lạnh.
Chỉ một lát sau “Tạ Ly” lại lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, tu vi ngươi quá yếu, quá yếu, là đám kia cao hơn.
Trong đôi mắt yêu dị của “Tạ Ly” lại nhìn sangđaám người Tô Tú Nhất, Thiên Dịch lão nhân, dường như đang xem xét thân thể nào tốt hơn.
Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân có là cường giả Vũ Hoàng bát giai, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua, nhưng lúc này nội tâm bọn họ không nhịn được sinh ra thần thái sợ hãi.
- Đáng chết, thân thể lão phu làm sao có thể bị quái vật như ngươi ngấp nghé, đi chết đi.
Thiên Dịch lão nhân gào thét một tiếng, khô lâu quyền trượng bắn ra hào quang màu đen, ba đầu lâu khổng lồ xuất hiện trên không trung và nhanh chóng kết hợp làm một tạo thành âầu lâu lớn hơn bay tới cắn xé “Tạ Ly“.
Ai ngờ “Tạ Ly” nhìn thấy khô lâu màu đen chẳng những không có vẻ sợ hãi, trong ánh mắt còn mang theo hào quang hưng phấn và kích động, chỉ thấy hắn há to miệng hình thành vòng xoáy, từ đó đản sinh ra hấp lực vô hình bao phủ khô lâu màu đen vào trong.
Khô lâu màu đỏ tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó hóa thành vô số khói đen, chúng bị “Tạ Ly” nuốt vào bụng như cá voi hút nước, toàn thân gia hỏa này xuất hiện sương mù màu đen đầy quỷ dị.
Sau khi nuốt hết khói đen, trên mặt “Tạ Ly” lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn liếm láp đầu lưỡi, lẩm bẩm nói:
- Ăn ngon, ăn ngon.
Phốc phốc!
Thiên Dịch lão nhân thật vất vả tu luyện thành Phệ Hồn khô lâu nhưng bị đối phương lập tức hấp thu mất, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đỏ mắt và đau lòng nói:
- Phệ Hồn khô lâu của lão phu!
- Phệ Hồn khô lâu?
“Tạ Ly” giật mình, hồ nghi nói:
- Ngươi biết ta là Phệ Hồn tộc?
Trong lòng mọi người u kinh ngạc, Phệ Hồn tộc, đó là chủng tộc gì?
Trên đại lục hiện tại không có nghe qua chủng tộc nào gọi là Phệ Hồn tộc, nhưng ít ra mọi người đều biết khói đen là chủng tộc thần bí.
Đột nhiên “Tạ Ly” tỉnh ngộ và nói:
- Thì ra các ngươi không biết, chẳng lẽ hiện tại trên đại lục không có tộc của ta tồn tại? Đáng chết, vì cái gì ta không nhớ ra gì cả?
Hắn không ngừng vỗ mạnh đầu và óc bắn ra tung tóe.
Tính tình của hắn càng táo bạo:
- Thân thể này quá yếu, quá yếu, thân thể cường đại ở đâu, ah ah..
“Tạ Ly” phẫn hộ gào thét, nó nhìn đám người chung quanh một lúc lại nhìn sang Diệp Huyền, ngữ khí kích động không thôi:
- Ngươi, thân thể ngươi tốt nhất, ta muốn thân thể ngươi.
Nói xong hắn nhìn sang Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, hắn lập tức quat lớn.
- Gia hỏa này quá quỷ dị, mọi người trấn áp nó.
Vừa dứt lời, đột nhiên Diệp Huyền thúc dục Trấn Nguyên Thạch, Trấn Nguyên Thạch xoay tròn trên không trung như ngọn núi nhỏ nện xuống người “Tạ Ly“.
- Thiên diễn thư—— vạn vật chi quang!
Tô Tú Nhất hét lớn, tay trái cầm sách cổ và hào quang vạn trượng bộc phát.
Cùng lúc đó Đông lão, Dược lão, Cát Phác Tử cùng ra tay, vô số công kích như hạt mưa lao vào người “Tạ Ly”, cung xdandhs “Tạ Ly” chia năm xẻ bảy trong chớp mắt, lúc này một đám sương mù màu đen xuất hiện, nó không ngừng nhúc nhích và tới gần Diệp Huyền.
- Đáng chết.
Sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt, hắn cũng không muốn bị quái vật kia đoạt xá, hắn thúc dục hồn ấn trong đầu, từng đạo hồn lực phù văn tối nghĩa bao quanh người hắn giống như bông tuyết, hội tụ và xoay tròn trên tay phải Diệp Huyền.
- Tinh Diễn Thần Quyết —— cửu diệt trấn cổ phục thiên đại trận!
Hồn lực khủng bố lan ra ngoài, phù văn hồn lực hóa thành đại trận quỷ dị bao phủ thiên địa, chúng giống như dây xích xoay tròn không ngừng, ẩn chứa khí tức đại đạo không tên, khói đen xoay tròn muốn thoát khỏi trấn ap0s.
- Tất cả mọi người động thủ, Thiên Dịch các vị, chẳng lẽ các ngươi muốn bị gia hỏa này đoạt xá hay sao?
Hồn quang đầy trời, Diệp Huyền thi triển Tinh Diễn Thần Quyết và truyền âm cho đám người chung quanh.
Thiên Dịch lão nhân bị chiêu thức của Diệp Huyền dọa ngây ngốc, trong ánh mắt bắn ra hào quang, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này tu luyện hồn quyết gì?
Đẳng cấp hồn lực của Diệp Huyền kém hắn nhưng uy áp hồn lực tỏa ra, lại làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, nghĩ tới Diệp Huyền có thể phá giải Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong ánh mắt Thiên Dịch bắn ra hào quang tham lam.
Diệp Huyền gầm lên phía dưới, đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên vô ý thức muốn ra tay nhưng lại bị Thiên Dịch ngăn cản, hắn chất vấn:
- Các ngươi làm gì?
Đám người Cừu Đoạn Thiên ngạc nhiên nói:
- Trấn áp quái vật kia ah.
Thiên Dịch cười lạnh hả hê, sâm lãnh nói:
- Tên kia bị đoạt xá là Huyền Diệp của Lam Quang học viện, hắn có quan hệ gì với chúng ta sao?
Ánh mắt của hắn lập loè, đồng thời điên cuồng ghi nhớ hồn ấn phù văn Diệp Huyền thi triển ra.
- Thiên Dịch nói đúng, những người kia chết sống có quan hệ gì tới chúng ta.
Thanh niên áo xanh cười lạnh, hắn đứng ngoài xem cuộc vui.
Bọn họ còn ước gì người bên phía Diệp Huyền chết càng nhiều càng tốt.
Đám người Kiếm lão không ngừng tấn công, huyền nguyên và kiếm khí điên cuồng tấn công và nổ tung chung quanh khói đen.
Mặc cho mọi người tấn công thế nào nhưng khói đen giống như không tồn tại cùng hư không với bọn họ, không có nửa phần suy yếu, ngược lại không ngừng vặn vẹo biến hình thành mặt quỷ và tiến lên.
Sắc mặt Tô Tú Nhất trầm trọng, khí thế toàn thân tăng lên tới tận cùng, hắn vô cùng nghiêm túc, trên trán đổ mồ hôi lạnh, huyền nguyên không ngừng bạo phát thật cường đại.
- Thiên Diễn Thư —— diệt!
Oanh!
Giờ khắc này, thiên địa nổ vang, tất cả mọi người tại này cổ khủng bố lực lượng xuống, đều cảm giác được nhỏ bé.
Thiên Dịch lão nhân vô cùng ngưng trọng, sắc mặt âm trầm, hắn không cam lòng nói thầm: Tô Tú Nhất đạt được bảo vật cường đại như thế từ nơi nào?
Từng đạo hào quang màu trắng bộc phát và nhanh chóng bao phủ mặt quỷ vào trong.
Chương 1029 Bị đoạt xá
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Hào quang màu trắng mênh mông cuồn cuộn, còn không có va chạm vào mặt quỷ màu đen đã liên tục vỡ ra, hóa thành huyền nguyên biến mất không thấy gì nữa. Mặt quỷ màu đen nhanh chóng bay tới gần Diệp Huyền.
Sắc mặt Tô Tú Nhất biến hóa, những người còn lại sợ hãi không thôi.
Đồng tử Diệp Huyền co rút mãnh liệt, trong mắt hắn bắn ra tinh quang, hắn điểm một chỉ về phía trước:
- Cửu diệt trấn cổ phục thiên đại trận, phong ấn cho ta.
Rầm rầm!
Vô số hồn ấn phù văn như xiềng xích xoay tròn bao phủ gương mặt quỷ đang tới gần, sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng nhưng hắn không dám ngừng động tác, không ngừng kết thủ ấn.
Ông!
Vô số hồn ấn bay vào trong hư không và bao phủ chung quanh mặt quỷ, dường như nó hóa thành quả trứng khổng lồ, quả trứng khổng lồ có phù văn sáng óng ánh.
Diệp Huyền không ngừng kết thủ quyết, trừ một hồn ấn ra, còn lại đều là cấm chế hắn lĩnh ngộ trong phù văn bí cảnh đều sử dụng vào trong phù văn, tất cả đều gia trì vào quả trứng.
Qua một lát quả trứng màu vàng với khí tức khủng bố xuất hiện trước mặt mọi người, vô số hồn ấn phù văn tỏa sáng và sinh ra uy áp hồn lực kinh người.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Diệp Huyền, có thể hoàn thành trận pháp khủng bố như vậy trong thời gian ngắn như thế, Huyền Diệp này thật là học viên Lam Quang học viện hay sao?
Thiên Dịch lão nhân trợn mắt há hốc mồm, lúc trước hắn cố tình ghi nhớ hồn ấn Diệp Huyền thi triển, hắn chỉ nhìn vài loại đã cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, khó có thể nhớ lại.
Trong lòng hắn hoảng sợ không thôi, hắn chính là luyện hồn sư thất phẩm nhưng không thể ghi nhớ hồn ấn, Diệp Huyền lại tiện tay kết ra nhiều hồn ấn như thế? Hắn cảm thấy Diệp Huyền còn khủng bố hơn cả khói đen mặt quỷ kia.
- Trấn áp sao?
Mọi người nhìn quả trứng màu vàng trên bầu trời và sắc mặt bất định.
Diệp Huyền lông cau mày, hắn cảm thấy trấn áp quá dễ dàng.
Bên phía Thiên Dịch lão nhân, thanh niên áo xanh cau mày nói:
- Trấn áp?
Thiên Dịch lão nhân tập trung tâm thần nhìn quả trứng, hắn nói:
- Có lẽ trấn áp, dù khói đen lợi hại thế nào cũng bị trấn áp ít nhất vạn năm, nói không chừng năng lượng bản thân đã tiêu hao thất thất bát bát, vừa rồi biểu hiện chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Ánh mắt thanh niên áo xanh bắn ra thần thái thất vọng.
- Vừa rồi mọi người còn không làm gì được, trong nháy mắt Phệ Hồn tộc gì đó bị phong ấn, nó làm bổn thiếu gia quá thất vọng.
Đúng lúc này sắc mặt Diệp Huyền biến đổi, cả kinh nói:
- Không tốt.
Oanh!
Đột nhiên quả trứng màu vàng bị vô số hồn ấn phù văn bao phủ lại vỡ ra, một đám khói đen như sao băng bay vào trong thân thể Diệp Huyền, tốc độ của nó nhanh tới mức mọi người không kịp phản ứng.
- Không tốt.
- Huyền Diệp.
Đám người Cát Phác Tử sợ hãi muốn đi cứu viện nhưng tốc độ không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn khói đen bay vào trong người Diệp Huyền.
Tên thanh niên áo xanh nhìn thấy cảnh này liền ôm bụng cười lớn:
- Ha ha ha, tiểu tử này bị đoạt xá, ha ha ha.
Đám người Cát Phác Tử kinh ngạc nhìn cảnh này, trong ánh mắt lộ ra thần thái bi thống.
Trên bầu trời, Diệp Huyền đứng lơ lửng tại chỗ, trên mặt xuất hiện vô số chỉ đen, ánh mắt cũng trống rỗng.
Trong đầu Diệp Huyền hiện tại.
Khói đen điên cuồng xâm nhập vào sâu trong đầu Diệp Huyền, tốc độ khói đen quá mức kinh khủng..
- Không tốt.
Lúc này Diệp Huyền còn chưa bị đoạt xá hoàn toàn, liền thúc dục đại lượng huyền lực và hồn lực chặn đường.
Không biết khói đen có được thuộc tính gì, huyền lực và hồn lực của Diệp Huyền không có tác dụng ngăn chặn nó, trong chớp mắt khói đen đã đi vào trong hồn hải.
- Hắc hắc, thân thể này không tệ, bổn tôn chủ muốn.
Khói đen hóa thành mặt quỷ cười lớn một tiếng, nó tiến sâu vào hồn hải Diệp Huyền.
- Muốn đoạt xá ta, tìm chết.
Diệp Huyền gào thét trong đầu, cả hồn hải sôi trào, hắn biết rõ nguy cơ cho nên khong do dự, lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn, một bóng người màu đen xuất hiện trong hồn hải và đánh một quyền về phía Phệ Hồn tộc.
Đây là vật gì?
Tên Phệ Hồn tộc kia kinh ngạc, khói đen hóa thành bóng người dữ tợn đối kháng một quyền của thôn phệ vũ hồn.
Oanh oanh.
Hai đạo hồn ảnh đối chiến với nhau trong hồn hải, không ngờ là thế lực ngang nhau.
- Oa oa oa, ngươi muốn ngăn cản ta đoạt xá, tức chết ta, Chiến Thương ta nhìn trúng vật gì không ai có thể ngăn cản.
Phệ Hồn tộc quát to một tiếng, rầm rầm rầm, hắn liên tục ra tay muốn đánh chết thôn phệ vũ hồn..
Trong hồn hải Diệp Huyền sinh ra vô số sóng lớn, hồn lực sôi trào.
Song phương giao thủ hơn mười chiêu, lúc này không ai làm gì được ai.
Phệ Hồn tộc kêu gào:
- Rốt cuộc ngươi là cái gì, bổn tôn chủ muốn nuốt ngươi.
Hắn lập tức há miệng và hấp lực to lớn xuất hiện, chính là chiêu nó hấp thu khô lâu màu đen của Thiên Dịch lão nhân.
Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, hắn lập tức cảm giác hồn lực của mình bị Phệ Hồn tộc hấp thu và không ngừng giảm bớt.
- Đáng chết, thôn phệ vũ hồn, hấp thu cho ta.
Diệp Huyền liền khống chế thôn phệ vũ hồn hóa thành vòng xoáy màu đen và thôn phệ Phệ Hồn tộc.
Trong lòng hắn vô cùng chờ mong, thôn phệ vũ hồn có thể thôn phệ hồn niệm Huyền thú và vũ hồn võ giả, không biết có hiệu quả với Phệ Hồn tộc hay không?
Cảnh tượng làm Diệp Huyền vui mừng phát sinh, dưới hấp lực khủng bố của thôn phệ vũ hồn, tất cả hồn lực Phệ Hồn tộc vừa hấp thu lại bị kéo ra khỏi thân thể hắn, ngay cả bản thân hắn cũng bị hấp thu từng chút một, bộ phận bị hấp thu hóa thành hồn lực tinh khiết uẩn dưỡng hồn hải Diệp Huyền..
Qua một lúc hồn lực bị thôn phệ vũ hồn hấp thu cũng đã vượt qua số lượng Phệ Hồn tộc hấp thu, hơn nữa đại lượng hồn lực tinh thuần không ngừng bổ sung.
Ngay cả bản thân Phệ Hồn tộc cũng dần dần bị thôn phệ vũ hồn hấp thu.
Tên Phệ Hồn tộc hoảng sợ, hắn phẩn nộ quát:
- Đáng chết, nhân loại, rốt cuộc trong thân thể ngươi có đồ quỷ gì thế?
Chiến Thương Phệ Hồn tộc sợ hãi kêu lên, lập tức không biết dùng thủ đoạn gì, toàn thân hắn không ngừng tỏa ra khói đen, lúc này mới có thể ngăn cản thôn phệ vũ hồn cắn nuốt, trong thân thể nó vẫn có hồn lực bị thôn phệ vũ hồn hấp thu và uẩn dưỡng hồn hải Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác hồn lực bản thân không ngừng tăng lên, hồn lực từ lục phẩm đỉnh phong bắt đầu tiến dần tới thất phẩm.
- Oa oa oa, tức chết bổn tôn chủ, đánh không lại ngươi, bổn tôn chủ đoạt xá ngươi.
Chiến Thương không ngừng kêu oa oa, ánh mắt lạnh buốt và toàn lực bay vào hồn hải Diệp Huyền..
Chương 1030 Kiệt lực đột phá (1)
Nội tâm Diệp Huyền kinh ngạc, sâu trong hồn hải chính là linh hồn hắn, một khi bị Chiến Thương đoạt xá thì hắn lập tức không còn ý thức, trở thành một cái xác không hồn.
Nhưng không biết Chiến Thương thi triển bí pháp gì có thể ngăn cản hấp lực của thôn phệ vũ hồn, bằng vào thôn phệ vũ hồn còn không thể ngăn cản hắn.
- Nếu như vậy... Vô tận dung hỏa, diệt cho ta!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, lúc hắn thúc dục thôn phệ vũ hồn cũng m thầm kích hoạt vô tận dung hỏa, chỉ trong nháy mắt hồn hải của hắn biến thành biển lửa và bao phủ Chiến Thương.
- Thiên... Thiên hỏa!
Chiến Thương cả kinh như gặp quỷ, oanh, vô tận hỏa diễm bao phủ hắn, trên người hắn phát ra âm thanh xì xì, lúc trước đám người Tô Tú Nhất tấn công không thể làm khói đen yếu bớt, giờ phút này nó lại bị thiêu cháy dần dần.
Khí tức hồn lực cường đại không ngừng bao phủ hồn hải Diệp Huyền.
Thời điểm Chiến Thương bị vô tận dung hỏa thiêu cháy một lúc, hắn không còn sợ hãi mà biến thành vui mừng.
- Đáng chết, thì ra là ấu sinh thể thiên hỏa, hù chết ta.
Nay sau đó hắn cười lớn quỷ dị và dữ tợn:
- Ha ha ha, thân thể này rất tốt, không những có đồ vật không tồi, lại còn luyện hóa thiên hỏa, còn có thứ quỷ dị kia, một khi Chiến Thương ta đoạt xá, những thứ này đều là của ta.
Hắn hưng phấn cười lớn.
Trong hồn hỉa, Chiến Thương biến thành gương mặt hung ác tiến dần vào sâu trong hồn hải Diệp Huyền, tuy bị thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa kiệt lực ngăn cản cho nên tốc độ chậm không ít nhưng vẫn đang nhích tới gần linh hồn bổn nguyên của Diệp Huyền.
Tâm thần Diệp Huyền trầm xuống, hắn vô cùng lo lắng.
Làm sao bây giờ? Diệp Huyền rất rõ ràng, tiếp tục như vậy hắn có thể sẽ bị Chiến Thương đoạt xá.
Thời điểm này hắn cũng không nghĩ ra biện pháp khác.
Đúng lúc này đột nhiên Diệp Huyền cảm giác được Độc Tài Chi Kiếm sau lưng nóng lên, da thịt hắn có cảm giác khó thừa nhận.
Lúc này bên ngoài thân thể Diệp Huyền.
- Huyền Diệp, ngươi như thế nào?
- Huyền Diệp, ngươi nói chuyện đi!
Đám người Cát Phác Tử nhìn Diệp Huyền đứng giữa không trung, gương mặt hắn đầy tơ màu đen, bọn họ lo lắng kêu gào hắn thức tỉnh.
Cách đó không xa, thanh niên áo xanh cười nhạo:
- Ha ha, gia hỏa này nhất định bị đoạt xá, ta khuyên các ngươi nên đánh chết hắn sớm đi, nếu không lát nữa kẻ phải chết chính là các ngươi đấy.
Cát Phác Tử lạnh lùng nhìn hắn, tức giận nói:
- Ngươi câm miệng cho ta.
Sắc mặt thanh niên áo xanh trầm xuống, hắn nói:
- Ngươi nói cái gì? Một phó viện trưởng học viện cũng dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi biêt ta là ai không?
Tô Tú Nhất mở quạt lông ra, ánh mắt sâm lãnh nói:
- Ngươi lại nói nhảm, mặc kệ ngươi tới từ nơi nào, hôm nay ta sẽ giết ngươi.
Trong thân thể hắn phóng thích uy áp làm người ta sợ hãi.
Trong chiến đấu lúc trước, Thiên Dịch lão nhân thanh niên áo xanh đều bị thương, chỉ có Tô Tú Nhất không có bao nhiêu thương thế, hắn còn giữ lại tuyệt đại bộ phận sức chiến đấu.
Bởi vậy hắn mới mở miệng làm thanh niên áo xanh im lặng, ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ và nói thầm:
- Tô Tú Nhất sao, bản thiếu gia nhớ kỹ, một Vũ Hoàng cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta, chờ bổn thiếu gia quay về Vô Lượng sơn, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, bản thiếu gia cũng muốn giết ngươi.
Tô Tú Nhất tức giận nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn lên người Diệp Huyền, thần sắc mang theo lo lắng.
Từ khi Diệp Huyền bị khói đen tiến vào người liền đứng ngơ ngác tại đó, không có bất kỳ phản ứng, chỉ có sợi tơ đen trên mặt không ngừng nhúc nhích.
Đồng thời ánh mắt hắn cũng hơi trống rỗng mờ mịt nhưng không cho người ta cảm giác quỷ dị đáng sợ như những người lúc trước, bởi vậy đám người Cát Phác Tử đều biết Diệp Huyền còn chưa bị đoạt xá nên ôm một phần hi vọng.
Trong tình huống này bọn họ không biết làm cái gì, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn mà thôi.
Đúng lúc này...
Ông!
Độc Tài Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền đột nhiên bắn ra hào quang màu xanh hấp dẫn tất cả mọi người chú ý.
Mọi người tập trung tinh thần nhìn sang, nhìn thấy Độc Tài Chi Kiếm xuất hiện từng đám phù văn màu xanh da trời, những phù văn này tỏa ra khí tức kinh người, cảm giác làm mọi người rung động xuất hiện, nó đã xuất hiện trong thiên địa.
Xèo...xèo!
Cùng lúc đó trên bờ vai Diệp Huyền, đột nhiên Tiểu Tử nhảy ra khỏi túi linh sủng, nó dùng đôi mắt màu tím như bảo thạch nhìn Độc Tài Chi Kiếm trên lưng Diệp Huyền, trong ánh mắt mang theo hào quang hưng phấn.
Đồng thời móng vuốt nhỏ của nó nhiếp Độc Tài Chi Kiếm qua.
Đùng!
Tiểu Tử Điêu đánh một đám lôi quang vào Độc Tài Chi Kiếm.
Ngay sau đó âm thanh lôi đình vang vọng trong thiên địa, mọi người còn khôn kịp phản ứng, trên bầu xuất hiện lôi điện oanh kích vào Độc Tài Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Lôi quang bắt đầu khởi động, toàn thân Diệp Huyền hóa thành biển lôi điện, lôi quang mãnh liệt chôn vùi tất cả mọi thứ.
Lôi đình khủng bố làm đám người Tô Tú Nhất sợ hãi lui về phía sau, bọn họ trơ mát nhìn Diệp Huyền bị lôi quang bao phủ.
Ầm ầm!
Trên bầu trời sấm sét không ngừng, từng đạo lôi điện không ngừng đánh xuống và chui vào bên trong Độc Tài Chi Kiếm.
Lôi quang vô cùng khủng bố, cho dù nó tỏa ra một tia cũng làm vẻ mặt Tô Tú Nhất ngưng trọng không dám tới gần.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu mình bị một đám lôi điện đánh trúng cũng sẽ giống Thiên Dịch lão nhân, bản thân bị trọng thương và có khả năng vẫn lạc.
- Trên người Huyền Diệp phát sinh cái gì?
Mọi người xiết chặc nắm đấm, bọn họ nghĩ tới Diệp Huyền bị sét đánh lúc trước nhưng không hề có chuyện gì, nội tâm cầu mong hắn bình yên.
Không có người nào nhìn thấy trong lôi quang có một con chồn màu tím đang vui sướng khoa tay múa chân, da lông toàn thân dựng lên, từng tia sét liên tục chui vào trong thân thể nó, dường như lôi điện đang tẩy lễ cho Tiểu Tử Điêu, thần thái nó hưng phấn.
Lúc này trong hồn hải Diệp Huyền.
Đại lượng lôi đình bao phủ thân thể Diệp Huyền vào trong, hồn hải của hắn xuất hiện vô số lôi quang đáng sợ.
Lôi quang nương theo hỏa diễm tiến vào trong hồn hải và hình thành hình ảnh kinh người.
Những lôi quang này không do Diệp Huyền khống chế, trực tiếp đánh thẳng vào người Chiến Thương, hắc khí trên người Chiến Thương không ngừng giảm bớt nhanh chóng.
- Ah!
Chiến Thương lập tức gào thét thống khổ, thân thể chấn động và cực kỳ tức giận, trong ánh mắt yêu dị tràn ngập hoảng sợ, thân thể không ngừng run rẩy, hắn nhìn lôi quang và tru lên:
Diệp Huyền cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên không nhỏ, vào lúc lôi quang giáng xuống vừa rồi, hắn căn bản không kịp phản ứng và lui lại.
Mà những lôi quang kia chạm vào thân thể hắn chẳng những không có làm hắn bị tổn thương, ngược lại thân thể hắn còn đạt được tẩy rửa, thân thể càng cường tráng hơn lúc trước.
Trận vân dưới hố sâu càng ngày càng sáng, khí tức không tên dần dần xuất hiện.
Oanh oanh!
Âm thanh từng đạo lôi đình vang vọng trên đầu mọi người, ngay sau đó hào quang vạn dặm bộc phát, một đám lôi đình như thanh kiếm, nó có tám đạo như lôi kiếm đâm vào trong sương mù Cổ Dương thành.
Giống như tám đạo lôi quang bao phủ thiên địa, nó quét qua tất cả và mang theo thiên uy của thiên địa, tất cả mọi người sợ hãi lui về phía sau, rời xa phạm vi lôi đình công kích, bọn họ sợ hãi từ tâm thần.
Ngay cả Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân cũng giống như thế, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra ngoài, lôi đình mênh mông như thế, cho dù bọn họ là Vũ Hoàng bát giai cũng không dám tới gần, một khi lâm vào trong đó nhất định sẽ tan thành mây khói.
Trong lúc nhất thời người trong Cổ Dương thành không phân rõ phương hướng, bọn họ sợ hãi nhìn lôi đình đánh vào hố sâu.
Ô ô ô!
Lôi đình oanh kích làm khói đen bao phủ Cổ Dương thành vặn vẹo, dường như nó thừa nhận thống khổ cực lớn.
Diệp Huyền nhìn khói đen sôi trào, trận vân bên dưới tỏa sáng cùng với lôi đình mênh mông cuồn cuộn, khẽ chau mày, nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm nội tâm hắn cảm giác những lôi đình và trận vân giống như một phong ấn, mà thứ bị phong ấn chính là khói đen cuồn cuộn trước mặt.
Thứ này là cái gì?
Nội tâm Diệp Huyền lúc này cảm thấy kinh hãi, trận pháp này khủng bố như thế, thứ nó phong ấn cũng không tầm thường.
Hắn cảm thấy đắng lòng, nói:
- Các vị, chỉ sợ chúng ta dẫn xuất phiền toái rồi.
Đám người Tô Tú Nhất liên tục nhìn về phía Diệp Huyền, cau mày nói:
- Huyền Diệp, có phải ngươi nhìn ra cái gì không?
Diệp Huyền khổ sở nói:
- Trận vân và lôi đình thông thiên chính là phong ấn đáng sợ nào đó, nó phong ấn chính là khói đen, những khói đen này không rõ là cái gì, rất có thể Cổ Dương thành được thành lập tại nơi này chính là vì dùng trấn áp khói đen.
- Có chuyện này?
Đám người Tô Tú Nhất đều khiếp sợ.
Cổ Đương đế quốc, nó là đế quốc cực kỳ cường đại trong Mộng Cảnh bình nguyên vài ngàn năm trước, lúc ấy gần như nhất thống một nửa địa vực Mộng Cảnh bình nguyên, thực lực vô cùng cường đại.
Nó được thành lập hơn một vạn năm trước, Cổ Dương thành với tư cách là đế đô của đế quốc, rất hiển nhiên nó cũng được thành lập hơn vạn năm.
Nếu như Diệp Huyền nói là thật, chẳng phải phong ấn và khói đen này tồn tại hơn vạn năm trước?
Tất cả mọi người lúc này hít khí lạnh.
Trên vạn năm trước, đường đường một đại đế quốc toàn lực phong ấn đồ vật nhưng tới bây giờ vẫn không mất đi, vừa nghĩ tới đây mọi người lập tức sởn gai ốc.
Cát Phác Tử cả kinh nói:
- Thời gian trên vạn năm, cho dù là Vũ Đế cửu thiên cũng hóa thành tro bụi ah.
Sắc mặt Đông lão khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào khói đen và nói:
- Tuổi thọ của Vũ Đế dài nhất không quá ngàn năm, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết?
Tương truyền, sau Vũ Đế còn có Thánh cảnh, cường giả Thánh cảnh có thể vũ phá hư không, tiến vào Thiên giới trong truyền thuyết.
Đây chỉ là truyền thuyết, đại lục Thiên Huyền vạn năm qua không có xuất hiện cường giả Thánh cảnh, ngược lại trong một ít sách cổ xưa có ghi lại.
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Cường giả Thánh cảnh căn bản chỉ là truyền thuyết, hơn nữa thời gian vạn năm, cho dù là cường giả Thánh cảnh bị phong ấn như thế cũng phải chết, khói đen kia cùng loại với khói đen của Thiên Dịch lão nhân, có lẽ là năng lượng quỷ dị nào đó.
- Nhưng dưới lòng đất không ngừng sinh ra âm thanh là thế nào?
Dược lão lẩm bẩm nói.
Mọi người lại nhíu mày, đều khó giải thích thông suốt.
Bên ngoài tòa thành là vị trí ba đại thế lực, các cường giả đứng nơi đó tâm thần bất định.
Nam tử áo xanh nhìn chằm chằm vào khói đen phía dưới, hắn hỏi:
- Thiên Dịch lão nhân, thứ đó là cái gì?
Thiên Dịch lão nhân khổ sở nói:
- Tề thiếu chủ, lão phu cũng không biết.
- Hừ, đây là kế hoạch của Huyền Cơ Tông ngươi sao? Cuối cùng làm thành bộ dạng như vậy?
Thanh niên áo xanh phẫn nộ không thôi.
Thiên Dịch lão nhân xấu hổ, bị hắn nhục mạ cũng không dám cãi lại, thanh niên áo xanh là đại nhân vật tại Huyền Vực, dùng thân phận của hắn căn bản chỉ có thể thành tùy tùng của người khác.
Thanh niên áo xanh nhìn sang đám người Diệp Huyền, dữ tợn nói:
- Ta mặc kệ kế hoạch của ngươi là cái gì, nếu không đạt được mục đích của ta, ngươi biết hậu quả chứ?
Hung mang trong mắt Thiên Dịch lão nhân lóe sáng, hắn lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền cách đó không xa và căm hận nói:
- Tề thiếu chủ, ngươi yên tâm, không có Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, đối phương chỉ có một mình Tô Tú Nhất cho nên cuối cùng sẽ phải chết trong tay ta.
Nói xong lời này, đám người Thiên Dịch lão nhân không quan tâm lôi quang ngập trời phía dưới, cả đám đằng đằng sát khí lao về phía đám người Diệp Huyền.
Đám người Tô Tú Nhất thấy thế liền biến sắc, phẫn nộ quát:
- Thiên Dịch, ngươi còn muốn động thủ vào lúc này?
Thiên Dịch lão nhân cười lạnh một tiếng nói:
- Tô Tú Nhất, trong mắt ta, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng bằng giết các ngươi.
- Động thủ.
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, muốn suất lĩnh một đám người thương thế chồng chất lao tới.
Đúng lúc này có tiến nổ vang lên đột ngột, lôi đình trên trời tắt ngấm, khói đen và lôi quang không ngừng biến mất, trong khói đen có thứ gì đó đang vỡ ra.
Đám người Thiên Dịch lão nhân cũng bị động tĩnh như thế làm kinh ngạc, liên tục cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy lôi quang đã biến mất, khói đen trên bầu trời không ngừng co rút lại, đồng thời nhanh chóng biến mất hầu như không còn và lộ ra cảnh tượng cuối cùng.
- Đây là... Tế đàn?
Đám người Diệp Huyền nhìn ra dưới hố sâu chính là tế đàn, chung quanh tế đàn có vô số cấm chế và trận vân, những cấm chế và trận vân tàn phá không chịu nổi, giống như chúng mất đi tác dụng nhưng vẫn tỏa ra khí tức viễn cổ.
Khói đen lan tràn khắp Cổ Dương thành, cả tòa thành mất đi tung tích giống hnuw chưa từng xuất hiện qua.
Nhìn thấy cảnh tượng trống vắng như vậy, nội tâm Diệp Huyền cảm thấy vô cùng trầm trọng, dường như có tảng đá đè nặng lên ngực.
- Cái gì đó? Thần thần bí bí, giả thần giả quỷ, mặc kệ, giết đám Tô Tú Nhất trước.
Đám người Thiên Dịch lão nhân hừ lạnh một tiếng và lướt tới.
- Hừ, đánh thì đánh.
Trong mắt Tô Tú Nhất bắn ra hào quang tức giận.
Chương 1027 Phệ Hồn tộc (1)
Đúng lúc này trong tế đàn bắn ra hào quang màu đen, hào quang màu đen bay đi với tốc độ cực nhanh làm mọi người không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã tới trước mặt đám người Thiên Dịch lão nhân, nó trực tiếp tiến vào trong thân thể Thái Diễm tiên tử áo đỏ thuộc Minh Nguyệt đế quốc.
Việc xảy ra quá bất ngờ làm mọi người ngạc nhiên, liên tục né tránh và sợ hãi nhìn Thái Diễm.
- Thái Diễm, ngươi không sao chớ?
Minh Nguyệt đế quốc đại cung phụng Tạ Ly cả kinh kêu lên, vẻ mặt hắn đầy cảnh giác.
Thái Diễm giật mình đứng giữa không trung, ánh mắt trống rỗng, sau đó...
- Ah!
Thái Diễm hét thảm một tiếng, trên mặt nàng xuất hiện vô số chỉ đen, những chỉ đen như sống lại và không ngừng chạy khắp toàn thân, vẻ mặt nàng thống khổ, những chỉ đen này tới nhanh và đi cũng nhanh, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
- Thái Diễm, ngươi cảm thấy thế nào?
Tạ Ly quát lớn nhưng sắc mặt hắn vô cùng sợ hãi.
Trước mắt bao người, Thái Diễm lắc lắc cái cổ và duỗi hai tay, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đồng tử nàng cho người ta cảm giác yêu dị, nàng nhìn chung quanh giống như không quen ai..
- Thái Diễm, ngươi đang làm cái gì?
Tạ Ly quát lớn.
Sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng chưa từng có, hắn sợ hãi nói:
- Có khả năng nàng bị đoạt xá.
Mọi người giật mình, đặc biệt là cường giả ba đại thế lực lập tức tản ra chung quanh, bọn họ hoảng sợ nhìn Thái Thiên.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ quát:
- Xú tiểu tử, ngươi nói nhảm cái gì đó, chỉ có luyện hồn sư cửu phẩm, hồn lực cường đại mới có thể đoạt xá, khói đen vừa rồi chỉ là một đám năng lượng mà thôi, đoạt xá con em ngươi.
Hắn nổi giận gầm lên sau đó chụp lấy cổ Thái Diễm, hắn tức giận nói:
- Thái Diễm, ngươi đang làm cái gì đó, nếu không nói lời nào thì ta bóp nát cổ ngươi.
Mọi người kinh ngạc là, đối mặt Thiên Dịch lão nhân bóp cổ nhưng Thái Diễm vẫn đờ đẫn, vậy mà trực tiếp bị Thiên Dịch lão nhân dùng huyền lực bóp cổ và xách lên như con gà nhưng không có phản kháng.
- Hừ, không quản ngươi là ai, cút ra đây cho ta.
Thiên Dịch lão nhân tức giận quát một tiếng, thúc dục huyền nguyên ý đồ tiến vào trong người Thái Diễm dò xét khói đen.
Trên mặt Thái Diễm lộ ra thần sắc cổ quái, biểu lộ biến thành dữ tợn, trong miệng muốn cười ha ha nhưng lại không thể phát ra tiếng cười nào cả, cả buổi mới nói ra một câu đầy khó khăn:
- Ngươi... Quá... Ồn ào!
Nàng há miệng cắn lên bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân, cảnh tượng làm mọi người khó tin xuất hiện, bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân nhanh chóng sụp đổ và hóa thành huyền nguyên đầy trời.
Răng của Thái Diễm rơi sạch sẽ không còn cây nào, miệng đầy máu tươi.
Tròng mắt Thái Diễm đầy yêu dị, gian nan nói:
- Tại đây, là ở đâu? Như thế nào, không nhớ, ta là ai?
Nàng vừa nói và sờ loạn thân thể, xoẹt, xoẹt, hai tay nàng không nhẹ không nặng xé rách toàn bộ y phục và lộ ra da thịt bên trong.
Tuy Thái Diễm lớn tuổi nhưng cũng là tiên tử, bên trong vẫn mặc yếm hồng của hoàng hoa khuê nữ, thời điểm này còn bị xé một nửa và lộ ra bộ ngực to lớn bên trong.
Làm cho mọi người miệng đắng lưỡi khô, hạt anh đào màu hồng phấn trên bộ ngực như ẩn như hiện.
Nhưng Thái Diễm hồn nhiên không phát hiện ra, nàng không ngừng sờ vuốt thân thể, nàng không cách nào khống chế thân thể nên xé rách cả da thịt của mình, máu tươi lập tức chảy xuống và bêến thành huyết nhân.
- Nhân tộc, thân thể này là.. Nhân tộc, Nhân tộc, tốt thật yếu.
Nàng nói chuyện ngây ngốc, ánh mắt trống rỗng, hình như nghĩ đến cái gì và khàn khàn nói chuyện, ánh mắt mê mang dần dần có thần thái.
Cảnh tượng này đáng sợ tới mức mọi người sắp nôn mửa tại chỗ.
- Ngươi là quái vật, mau chui ra khỏi thân thể Thái Diễm.
Minh Nguyệt đế quốc Tạ Ly Đại cung phụng nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay hắn ngưng tụ lực lượng đầy quỷ dị và hóa thành tia sáng chui vào trong thân thể Thái Diễm trong.
- Ah!
Toàn thân Thái Diễm thống khổ co rút, nàng điên móc bụng của mình, rầm rầm, nội tạng bị nàng kéo ra ngoài như rác rưởi, máu tươi tuôn ra như suối nhưng nàng không phát hiện ra.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này liền giật mình.
- Đáng chết ah.
Tạ Ly phẫn nộ hét lớn một tiếng.
Thời điểm này mọi người cũng biết Thái Diễm đã không có ý thức của mình, hoàn toàn trở thành một cái xác không hồn, chiếm cứ thân thể nàng chính là khói đen vừa rồi.
Bởi vì không có người nào có thể sống sót khi không còn nội tạng.
- Đi chết đi.
Ánh mắt Tạ Ly hóa thành màu xanh và nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên hắn điểm một chỉ vào đầu Thái Diễm.
Phanh!
Nửa cái đầu của Thái Diễm lập tức nổ tung, óc và máu bắn tung tóe.
- Chết sao?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thái Diễm giữa không trung..
Diệp Huyền nhướng mày:
- Không đúng, nàng vẫn còn đứng giữa không trung, nàng còn chưa có chết.
Mọi người lập tức phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc và sợ hãi không thôi, nếu như Thái Diễm chết thật thì khói đen trong người nàng sẽ bêến mất, thi thể nhất định sẽ rơi xuống nhưng hiện tại thân thể vẫn đứng giữa không trung, trong lòng mọi người lạnh buốt và đổ mồ hôi như mưa.
- Lại còn không chết, ta sẽ giết ngươi thành cặn bã.
Tạ Ly nổi giận một tiếng, hắn lại ra tay với Thái Diễm lần nữa.
Oanh!
Trong khoảng khắc thân thể Thái Diễm chia năm xẻ bảy, ngay sauđoó biến thành huyết vụ đầy trời.
Chết sao?
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm vào huyết vụ đang bay tung tóe, nhưng vào lúc này một đạo hào quang màu đen bay ra khỏi huyết vụ và bắn vào tay Tạ Ly.
- Đáng chết.
- Chạy trở về đi.
Tạ Ly và Thiên Dịch lão nhân đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, hai người ra tay gần như cùng một lúc.
Oanh!
Huyền nguyên khủng bố bao phủ khói đen vào trong, ngay sau đó đầu lâu màu đen to lớn cắn nuốt khói đen.
Khói đen giống như không có tồn tại, nó lập tức xuyên thấu huyền nguyên công kích và đầu lâu bay vào trong thân thể Tạ Ly.
Ông!
Ánh mắt Tạ Ly ngây ngốc, ngay sau đó chỉ đen bao phủ toàn thân hắn, chỉ qua một lúc hắn đã đứng yên tại chỗ.
Xôn xao.
Tất cả Vũ Vương chung quanh Tạ Ly nhanh chóng lui vè phía sau.
- Nhân loại, thân thể này là nhân loại... Các ngươi cũng đều là nhân loại, ta ngủ say bao lâu? Vì cái gì nhớ không rõ, hiện tại là lúc nào?
Lúc này đây trong hai mắt yêu dị của “Tạ Ly” xuất hiện một tia thần thái, nói chuyện lưu loát hơn lúc trước nhiều, trong đôi mắt bắn ra hào quang trí tuệ làm mọi người cảm thấy sợ hãi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Chương 1028 Phệ Hồn tộc (2)
Thiên Dịch lão nhân tức giận nói ra, tâm thần cảnh giác, đối phương đoạt xá Tạ Ly nhưng vẫn là thất giai tam trọng đỉnh phong nhưng hắn là Vũ Hoàng bát giai lại có cảm giác toàn thân băng giá.
- Ta là ai?
“Tạ Ly” mê mang vỗ đầu của mình, ai ngờ một kích của hắn làm nô nửa cái đầu.
“Tạ Ly” ngạc nhiên nhìn tay phải mình, trong mắt không hài lòng, trong con mắt còn sót lại bắn ra thần thái tức giận:
- Rác rưởi, thân thể này không tốt, là rác rưởi.
Ánh mắt yêu dị của hắn nhìn sang đám người, đột nhiên hắn chỉ vào thanh niên áo xanh, nói:
- Xin chào, thân thể ngươi tốt.
“Tạ Ly” nhìn thanh niên áo xanh, ánh mắt yêu dị lộ ra thần thái tham lam, nội tâm đối phương phát lạnh.
Chỉ một lát sau “Tạ Ly” lại lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, tu vi ngươi quá yếu, quá yếu, là đám kia cao hơn.
Trong đôi mắt yêu dị của “Tạ Ly” lại nhìn sangđaám người Tô Tú Nhất, Thiên Dịch lão nhân, dường như đang xem xét thân thể nào tốt hơn.
Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân có là cường giả Vũ Hoàng bát giai, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua, nhưng lúc này nội tâm bọn họ không nhịn được sinh ra thần thái sợ hãi.
- Đáng chết, thân thể lão phu làm sao có thể bị quái vật như ngươi ngấp nghé, đi chết đi.
Thiên Dịch lão nhân gào thét một tiếng, khô lâu quyền trượng bắn ra hào quang màu đen, ba đầu lâu khổng lồ xuất hiện trên không trung và nhanh chóng kết hợp làm một tạo thành âầu lâu lớn hơn bay tới cắn xé “Tạ Ly“.
Ai ngờ “Tạ Ly” nhìn thấy khô lâu màu đen chẳng những không có vẻ sợ hãi, trong ánh mắt còn mang theo hào quang hưng phấn và kích động, chỉ thấy hắn há to miệng hình thành vòng xoáy, từ đó đản sinh ra hấp lực vô hình bao phủ khô lâu màu đen vào trong.
Khô lâu màu đỏ tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó hóa thành vô số khói đen, chúng bị “Tạ Ly” nuốt vào bụng như cá voi hút nước, toàn thân gia hỏa này xuất hiện sương mù màu đen đầy quỷ dị.
Sau khi nuốt hết khói đen, trên mặt “Tạ Ly” lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn liếm láp đầu lưỡi, lẩm bẩm nói:
- Ăn ngon, ăn ngon.
Phốc phốc!
Thiên Dịch lão nhân thật vất vả tu luyện thành Phệ Hồn khô lâu nhưng bị đối phương lập tức hấp thu mất, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đỏ mắt và đau lòng nói:
- Phệ Hồn khô lâu của lão phu!
- Phệ Hồn khô lâu?
“Tạ Ly” giật mình, hồ nghi nói:
- Ngươi biết ta là Phệ Hồn tộc?
Trong lòng mọi người u kinh ngạc, Phệ Hồn tộc, đó là chủng tộc gì?
Trên đại lục hiện tại không có nghe qua chủng tộc nào gọi là Phệ Hồn tộc, nhưng ít ra mọi người đều biết khói đen là chủng tộc thần bí.
Đột nhiên “Tạ Ly” tỉnh ngộ và nói:
- Thì ra các ngươi không biết, chẳng lẽ hiện tại trên đại lục không có tộc của ta tồn tại? Đáng chết, vì cái gì ta không nhớ ra gì cả?
Hắn không ngừng vỗ mạnh đầu và óc bắn ra tung tóe.
Tính tình của hắn càng táo bạo:
- Thân thể này quá yếu, quá yếu, thân thể cường đại ở đâu, ah ah..
“Tạ Ly” phẫn hộ gào thét, nó nhìn đám người chung quanh một lúc lại nhìn sang Diệp Huyền, ngữ khí kích động không thôi:
- Ngươi, thân thể ngươi tốt nhất, ta muốn thân thể ngươi.
Nói xong hắn nhìn sang Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, hắn lập tức quat lớn.
- Gia hỏa này quá quỷ dị, mọi người trấn áp nó.
Vừa dứt lời, đột nhiên Diệp Huyền thúc dục Trấn Nguyên Thạch, Trấn Nguyên Thạch xoay tròn trên không trung như ngọn núi nhỏ nện xuống người “Tạ Ly“.
- Thiên diễn thư—— vạn vật chi quang!
Tô Tú Nhất hét lớn, tay trái cầm sách cổ và hào quang vạn trượng bộc phát.
Cùng lúc đó Đông lão, Dược lão, Cát Phác Tử cùng ra tay, vô số công kích như hạt mưa lao vào người “Tạ Ly”, cung xdandhs “Tạ Ly” chia năm xẻ bảy trong chớp mắt, lúc này một đám sương mù màu đen xuất hiện, nó không ngừng nhúc nhích và tới gần Diệp Huyền.
- Đáng chết.
Sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt, hắn cũng không muốn bị quái vật kia đoạt xá, hắn thúc dục hồn ấn trong đầu, từng đạo hồn lực phù văn tối nghĩa bao quanh người hắn giống như bông tuyết, hội tụ và xoay tròn trên tay phải Diệp Huyền.
- Tinh Diễn Thần Quyết —— cửu diệt trấn cổ phục thiên đại trận!
Hồn lực khủng bố lan ra ngoài, phù văn hồn lực hóa thành đại trận quỷ dị bao phủ thiên địa, chúng giống như dây xích xoay tròn không ngừng, ẩn chứa khí tức đại đạo không tên, khói đen xoay tròn muốn thoát khỏi trấn ap0s.
- Tất cả mọi người động thủ, Thiên Dịch các vị, chẳng lẽ các ngươi muốn bị gia hỏa này đoạt xá hay sao?
Hồn quang đầy trời, Diệp Huyền thi triển Tinh Diễn Thần Quyết và truyền âm cho đám người chung quanh.
Thiên Dịch lão nhân bị chiêu thức của Diệp Huyền dọa ngây ngốc, trong ánh mắt bắn ra hào quang, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này tu luyện hồn quyết gì?
Đẳng cấp hồn lực của Diệp Huyền kém hắn nhưng uy áp hồn lực tỏa ra, lại làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, nghĩ tới Diệp Huyền có thể phá giải Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong ánh mắt Thiên Dịch bắn ra hào quang tham lam.
Diệp Huyền gầm lên phía dưới, đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên vô ý thức muốn ra tay nhưng lại bị Thiên Dịch ngăn cản, hắn chất vấn:
- Các ngươi làm gì?
Đám người Cừu Đoạn Thiên ngạc nhiên nói:
- Trấn áp quái vật kia ah.
Thiên Dịch cười lạnh hả hê, sâm lãnh nói:
- Tên kia bị đoạt xá là Huyền Diệp của Lam Quang học viện, hắn có quan hệ gì với chúng ta sao?
Ánh mắt của hắn lập loè, đồng thời điên cuồng ghi nhớ hồn ấn phù văn Diệp Huyền thi triển ra.
- Thiên Dịch nói đúng, những người kia chết sống có quan hệ gì tới chúng ta.
Thanh niên áo xanh cười lạnh, hắn đứng ngoài xem cuộc vui.
Bọn họ còn ước gì người bên phía Diệp Huyền chết càng nhiều càng tốt.
Đám người Kiếm lão không ngừng tấn công, huyền nguyên và kiếm khí điên cuồng tấn công và nổ tung chung quanh khói đen.
Mặc cho mọi người tấn công thế nào nhưng khói đen giống như không tồn tại cùng hư không với bọn họ, không có nửa phần suy yếu, ngược lại không ngừng vặn vẹo biến hình thành mặt quỷ và tiến lên.
Sắc mặt Tô Tú Nhất trầm trọng, khí thế toàn thân tăng lên tới tận cùng, hắn vô cùng nghiêm túc, trên trán đổ mồ hôi lạnh, huyền nguyên không ngừng bạo phát thật cường đại.
- Thiên Diễn Thư —— diệt!
Oanh!
Giờ khắc này, thiên địa nổ vang, tất cả mọi người tại này cổ khủng bố lực lượng xuống, đều cảm giác được nhỏ bé.
Thiên Dịch lão nhân vô cùng ngưng trọng, sắc mặt âm trầm, hắn không cam lòng nói thầm: Tô Tú Nhất đạt được bảo vật cường đại như thế từ nơi nào?
Từng đạo hào quang màu trắng bộc phát và nhanh chóng bao phủ mặt quỷ vào trong.
Chương 1029 Bị đoạt xá
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Hào quang màu trắng mênh mông cuồn cuộn, còn không có va chạm vào mặt quỷ màu đen đã liên tục vỡ ra, hóa thành huyền nguyên biến mất không thấy gì nữa. Mặt quỷ màu đen nhanh chóng bay tới gần Diệp Huyền.
Sắc mặt Tô Tú Nhất biến hóa, những người còn lại sợ hãi không thôi.
Đồng tử Diệp Huyền co rút mãnh liệt, trong mắt hắn bắn ra tinh quang, hắn điểm một chỉ về phía trước:
- Cửu diệt trấn cổ phục thiên đại trận, phong ấn cho ta.
Rầm rầm!
Vô số hồn ấn phù văn như xiềng xích xoay tròn bao phủ gương mặt quỷ đang tới gần, sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng nhưng hắn không dám ngừng động tác, không ngừng kết thủ ấn.
Ông!
Vô số hồn ấn bay vào trong hư không và bao phủ chung quanh mặt quỷ, dường như nó hóa thành quả trứng khổng lồ, quả trứng khổng lồ có phù văn sáng óng ánh.
Diệp Huyền không ngừng kết thủ quyết, trừ một hồn ấn ra, còn lại đều là cấm chế hắn lĩnh ngộ trong phù văn bí cảnh đều sử dụng vào trong phù văn, tất cả đều gia trì vào quả trứng.
Qua một lát quả trứng màu vàng với khí tức khủng bố xuất hiện trước mặt mọi người, vô số hồn ấn phù văn tỏa sáng và sinh ra uy áp hồn lực kinh người.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Diệp Huyền, có thể hoàn thành trận pháp khủng bố như vậy trong thời gian ngắn như thế, Huyền Diệp này thật là học viên Lam Quang học viện hay sao?
Thiên Dịch lão nhân trợn mắt há hốc mồm, lúc trước hắn cố tình ghi nhớ hồn ấn Diệp Huyền thi triển, hắn chỉ nhìn vài loại đã cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, khó có thể nhớ lại.
Trong lòng hắn hoảng sợ không thôi, hắn chính là luyện hồn sư thất phẩm nhưng không thể ghi nhớ hồn ấn, Diệp Huyền lại tiện tay kết ra nhiều hồn ấn như thế? Hắn cảm thấy Diệp Huyền còn khủng bố hơn cả khói đen mặt quỷ kia.
- Trấn áp sao?
Mọi người nhìn quả trứng màu vàng trên bầu trời và sắc mặt bất định.
Diệp Huyền lông cau mày, hắn cảm thấy trấn áp quá dễ dàng.
Bên phía Thiên Dịch lão nhân, thanh niên áo xanh cau mày nói:
- Trấn áp?
Thiên Dịch lão nhân tập trung tâm thần nhìn quả trứng, hắn nói:
- Có lẽ trấn áp, dù khói đen lợi hại thế nào cũng bị trấn áp ít nhất vạn năm, nói không chừng năng lượng bản thân đã tiêu hao thất thất bát bát, vừa rồi biểu hiện chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Ánh mắt thanh niên áo xanh bắn ra thần thái thất vọng.
- Vừa rồi mọi người còn không làm gì được, trong nháy mắt Phệ Hồn tộc gì đó bị phong ấn, nó làm bổn thiếu gia quá thất vọng.
Đúng lúc này sắc mặt Diệp Huyền biến đổi, cả kinh nói:
- Không tốt.
Oanh!
Đột nhiên quả trứng màu vàng bị vô số hồn ấn phù văn bao phủ lại vỡ ra, một đám khói đen như sao băng bay vào trong thân thể Diệp Huyền, tốc độ của nó nhanh tới mức mọi người không kịp phản ứng.
- Không tốt.
- Huyền Diệp.
Đám người Cát Phác Tử sợ hãi muốn đi cứu viện nhưng tốc độ không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn khói đen bay vào trong người Diệp Huyền.
Tên thanh niên áo xanh nhìn thấy cảnh này liền ôm bụng cười lớn:
- Ha ha ha, tiểu tử này bị đoạt xá, ha ha ha.
Đám người Cát Phác Tử kinh ngạc nhìn cảnh này, trong ánh mắt lộ ra thần thái bi thống.
Trên bầu trời, Diệp Huyền đứng lơ lửng tại chỗ, trên mặt xuất hiện vô số chỉ đen, ánh mắt cũng trống rỗng.
Trong đầu Diệp Huyền hiện tại.
Khói đen điên cuồng xâm nhập vào sâu trong đầu Diệp Huyền, tốc độ khói đen quá mức kinh khủng..
- Không tốt.
Lúc này Diệp Huyền còn chưa bị đoạt xá hoàn toàn, liền thúc dục đại lượng huyền lực và hồn lực chặn đường.
Không biết khói đen có được thuộc tính gì, huyền lực và hồn lực của Diệp Huyền không có tác dụng ngăn chặn nó, trong chớp mắt khói đen đã đi vào trong hồn hải.
- Hắc hắc, thân thể này không tệ, bổn tôn chủ muốn.
Khói đen hóa thành mặt quỷ cười lớn một tiếng, nó tiến sâu vào hồn hải Diệp Huyền.
- Muốn đoạt xá ta, tìm chết.
Diệp Huyền gào thét trong đầu, cả hồn hải sôi trào, hắn biết rõ nguy cơ cho nên khong do dự, lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn, một bóng người màu đen xuất hiện trong hồn hải và đánh một quyền về phía Phệ Hồn tộc.
Đây là vật gì?
Tên Phệ Hồn tộc kia kinh ngạc, khói đen hóa thành bóng người dữ tợn đối kháng một quyền của thôn phệ vũ hồn.
Oanh oanh.
Hai đạo hồn ảnh đối chiến với nhau trong hồn hải, không ngờ là thế lực ngang nhau.
- Oa oa oa, ngươi muốn ngăn cản ta đoạt xá, tức chết ta, Chiến Thương ta nhìn trúng vật gì không ai có thể ngăn cản.
Phệ Hồn tộc quát to một tiếng, rầm rầm rầm, hắn liên tục ra tay muốn đánh chết thôn phệ vũ hồn..
Trong hồn hải Diệp Huyền sinh ra vô số sóng lớn, hồn lực sôi trào.
Song phương giao thủ hơn mười chiêu, lúc này không ai làm gì được ai.
Phệ Hồn tộc kêu gào:
- Rốt cuộc ngươi là cái gì, bổn tôn chủ muốn nuốt ngươi.
Hắn lập tức há miệng và hấp lực to lớn xuất hiện, chính là chiêu nó hấp thu khô lâu màu đen của Thiên Dịch lão nhân.
Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, hắn lập tức cảm giác hồn lực của mình bị Phệ Hồn tộc hấp thu và không ngừng giảm bớt.
- Đáng chết, thôn phệ vũ hồn, hấp thu cho ta.
Diệp Huyền liền khống chế thôn phệ vũ hồn hóa thành vòng xoáy màu đen và thôn phệ Phệ Hồn tộc.
Trong lòng hắn vô cùng chờ mong, thôn phệ vũ hồn có thể thôn phệ hồn niệm Huyền thú và vũ hồn võ giả, không biết có hiệu quả với Phệ Hồn tộc hay không?
Cảnh tượng làm Diệp Huyền vui mừng phát sinh, dưới hấp lực khủng bố của thôn phệ vũ hồn, tất cả hồn lực Phệ Hồn tộc vừa hấp thu lại bị kéo ra khỏi thân thể hắn, ngay cả bản thân hắn cũng bị hấp thu từng chút một, bộ phận bị hấp thu hóa thành hồn lực tinh khiết uẩn dưỡng hồn hải Diệp Huyền..
Qua một lúc hồn lực bị thôn phệ vũ hồn hấp thu cũng đã vượt qua số lượng Phệ Hồn tộc hấp thu, hơn nữa đại lượng hồn lực tinh thuần không ngừng bổ sung.
Ngay cả bản thân Phệ Hồn tộc cũng dần dần bị thôn phệ vũ hồn hấp thu.
Tên Phệ Hồn tộc hoảng sợ, hắn phẩn nộ quát:
- Đáng chết, nhân loại, rốt cuộc trong thân thể ngươi có đồ quỷ gì thế?
Chiến Thương Phệ Hồn tộc sợ hãi kêu lên, lập tức không biết dùng thủ đoạn gì, toàn thân hắn không ngừng tỏa ra khói đen, lúc này mới có thể ngăn cản thôn phệ vũ hồn cắn nuốt, trong thân thể nó vẫn có hồn lực bị thôn phệ vũ hồn hấp thu và uẩn dưỡng hồn hải Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác hồn lực bản thân không ngừng tăng lên, hồn lực từ lục phẩm đỉnh phong bắt đầu tiến dần tới thất phẩm.
- Oa oa oa, tức chết bổn tôn chủ, đánh không lại ngươi, bổn tôn chủ đoạt xá ngươi.
Chiến Thương không ngừng kêu oa oa, ánh mắt lạnh buốt và toàn lực bay vào hồn hải Diệp Huyền..
Chương 1030 Kiệt lực đột phá (1)
Nội tâm Diệp Huyền kinh ngạc, sâu trong hồn hải chính là linh hồn hắn, một khi bị Chiến Thương đoạt xá thì hắn lập tức không còn ý thức, trở thành một cái xác không hồn.
Nhưng không biết Chiến Thương thi triển bí pháp gì có thể ngăn cản hấp lực của thôn phệ vũ hồn, bằng vào thôn phệ vũ hồn còn không thể ngăn cản hắn.
- Nếu như vậy... Vô tận dung hỏa, diệt cho ta!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, lúc hắn thúc dục thôn phệ vũ hồn cũng m thầm kích hoạt vô tận dung hỏa, chỉ trong nháy mắt hồn hải của hắn biến thành biển lửa và bao phủ Chiến Thương.
- Thiên... Thiên hỏa!
Chiến Thương cả kinh như gặp quỷ, oanh, vô tận hỏa diễm bao phủ hắn, trên người hắn phát ra âm thanh xì xì, lúc trước đám người Tô Tú Nhất tấn công không thể làm khói đen yếu bớt, giờ phút này nó lại bị thiêu cháy dần dần.
Khí tức hồn lực cường đại không ngừng bao phủ hồn hải Diệp Huyền.
Thời điểm Chiến Thương bị vô tận dung hỏa thiêu cháy một lúc, hắn không còn sợ hãi mà biến thành vui mừng.
- Đáng chết, thì ra là ấu sinh thể thiên hỏa, hù chết ta.
Nay sau đó hắn cười lớn quỷ dị và dữ tợn:
- Ha ha ha, thân thể này rất tốt, không những có đồ vật không tồi, lại còn luyện hóa thiên hỏa, còn có thứ quỷ dị kia, một khi Chiến Thương ta đoạt xá, những thứ này đều là của ta.
Hắn hưng phấn cười lớn.
Trong hồn hỉa, Chiến Thương biến thành gương mặt hung ác tiến dần vào sâu trong hồn hải Diệp Huyền, tuy bị thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa kiệt lực ngăn cản cho nên tốc độ chậm không ít nhưng vẫn đang nhích tới gần linh hồn bổn nguyên của Diệp Huyền.
Tâm thần Diệp Huyền trầm xuống, hắn vô cùng lo lắng.
Làm sao bây giờ? Diệp Huyền rất rõ ràng, tiếp tục như vậy hắn có thể sẽ bị Chiến Thương đoạt xá.
Thời điểm này hắn cũng không nghĩ ra biện pháp khác.
Đúng lúc này đột nhiên Diệp Huyền cảm giác được Độc Tài Chi Kiếm sau lưng nóng lên, da thịt hắn có cảm giác khó thừa nhận.
Lúc này bên ngoài thân thể Diệp Huyền.
- Huyền Diệp, ngươi như thế nào?
- Huyền Diệp, ngươi nói chuyện đi!
Đám người Cát Phác Tử nhìn Diệp Huyền đứng giữa không trung, gương mặt hắn đầy tơ màu đen, bọn họ lo lắng kêu gào hắn thức tỉnh.
Cách đó không xa, thanh niên áo xanh cười nhạo:
- Ha ha, gia hỏa này nhất định bị đoạt xá, ta khuyên các ngươi nên đánh chết hắn sớm đi, nếu không lát nữa kẻ phải chết chính là các ngươi đấy.
Cát Phác Tử lạnh lùng nhìn hắn, tức giận nói:
- Ngươi câm miệng cho ta.
Sắc mặt thanh niên áo xanh trầm xuống, hắn nói:
- Ngươi nói cái gì? Một phó viện trưởng học viện cũng dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi biêt ta là ai không?
Tô Tú Nhất mở quạt lông ra, ánh mắt sâm lãnh nói:
- Ngươi lại nói nhảm, mặc kệ ngươi tới từ nơi nào, hôm nay ta sẽ giết ngươi.
Trong thân thể hắn phóng thích uy áp làm người ta sợ hãi.
Trong chiến đấu lúc trước, Thiên Dịch lão nhân thanh niên áo xanh đều bị thương, chỉ có Tô Tú Nhất không có bao nhiêu thương thế, hắn còn giữ lại tuyệt đại bộ phận sức chiến đấu.
Bởi vậy hắn mới mở miệng làm thanh niên áo xanh im lặng, ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ và nói thầm:
- Tô Tú Nhất sao, bản thiếu gia nhớ kỹ, một Vũ Hoàng cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta, chờ bổn thiếu gia quay về Vô Lượng sơn, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, bản thiếu gia cũng muốn giết ngươi.
Tô Tú Nhất tức giận nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn lên người Diệp Huyền, thần sắc mang theo lo lắng.
Từ khi Diệp Huyền bị khói đen tiến vào người liền đứng ngơ ngác tại đó, không có bất kỳ phản ứng, chỉ có sợi tơ đen trên mặt không ngừng nhúc nhích.
Đồng thời ánh mắt hắn cũng hơi trống rỗng mờ mịt nhưng không cho người ta cảm giác quỷ dị đáng sợ như những người lúc trước, bởi vậy đám người Cát Phác Tử đều biết Diệp Huyền còn chưa bị đoạt xá nên ôm một phần hi vọng.
Trong tình huống này bọn họ không biết làm cái gì, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn mà thôi.
Đúng lúc này...
Ông!
Độc Tài Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền đột nhiên bắn ra hào quang màu xanh hấp dẫn tất cả mọi người chú ý.
Mọi người tập trung tinh thần nhìn sang, nhìn thấy Độc Tài Chi Kiếm xuất hiện từng đám phù văn màu xanh da trời, những phù văn này tỏa ra khí tức kinh người, cảm giác làm mọi người rung động xuất hiện, nó đã xuất hiện trong thiên địa.
Xèo...xèo!
Cùng lúc đó trên bờ vai Diệp Huyền, đột nhiên Tiểu Tử nhảy ra khỏi túi linh sủng, nó dùng đôi mắt màu tím như bảo thạch nhìn Độc Tài Chi Kiếm trên lưng Diệp Huyền, trong ánh mắt mang theo hào quang hưng phấn.
Đồng thời móng vuốt nhỏ của nó nhiếp Độc Tài Chi Kiếm qua.
Đùng!
Tiểu Tử Điêu đánh một đám lôi quang vào Độc Tài Chi Kiếm.
Ngay sau đó âm thanh lôi đình vang vọng trong thiên địa, mọi người còn khôn kịp phản ứng, trên bầu xuất hiện lôi điện oanh kích vào Độc Tài Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Lôi quang bắt đầu khởi động, toàn thân Diệp Huyền hóa thành biển lôi điện, lôi quang mãnh liệt chôn vùi tất cả mọi thứ.
Lôi đình khủng bố làm đám người Tô Tú Nhất sợ hãi lui về phía sau, bọn họ trơ mát nhìn Diệp Huyền bị lôi quang bao phủ.
Ầm ầm!
Trên bầu trời sấm sét không ngừng, từng đạo lôi điện không ngừng đánh xuống và chui vào bên trong Độc Tài Chi Kiếm.
Lôi quang vô cùng khủng bố, cho dù nó tỏa ra một tia cũng làm vẻ mặt Tô Tú Nhất ngưng trọng không dám tới gần.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu mình bị một đám lôi điện đánh trúng cũng sẽ giống Thiên Dịch lão nhân, bản thân bị trọng thương và có khả năng vẫn lạc.
- Trên người Huyền Diệp phát sinh cái gì?
Mọi người xiết chặc nắm đấm, bọn họ nghĩ tới Diệp Huyền bị sét đánh lúc trước nhưng không hề có chuyện gì, nội tâm cầu mong hắn bình yên.
Không có người nào nhìn thấy trong lôi quang có một con chồn màu tím đang vui sướng khoa tay múa chân, da lông toàn thân dựng lên, từng tia sét liên tục chui vào trong thân thể nó, dường như lôi điện đang tẩy lễ cho Tiểu Tử Điêu, thần thái nó hưng phấn.
Lúc này trong hồn hải Diệp Huyền.
Đại lượng lôi đình bao phủ thân thể Diệp Huyền vào trong, hồn hải của hắn xuất hiện vô số lôi quang đáng sợ.
Lôi quang nương theo hỏa diễm tiến vào trong hồn hải và hình thành hình ảnh kinh người.
Những lôi quang này không do Diệp Huyền khống chế, trực tiếp đánh thẳng vào người Chiến Thương, hắc khí trên người Chiến Thương không ngừng giảm bớt nhanh chóng.
- Ah!
Chiến Thương lập tức gào thét thống khổ, thân thể chấn động và cực kỳ tức giận, trong ánh mắt yêu dị tràn ngập hoảng sợ, thân thể không ngừng run rẩy, hắn nhìn lôi quang và tru lên:
Bình luận facebook