-
Chương 1016-1020
Chương 1016 Át chủ bài ra hết
Luận thực lực Lý Tông La thân là lĩnh đội Thanh Phong đế quốc, từ trình độ khác nhau không kém gì nhau bao nhiêu.
Nhưng khi lão giả xuất hêện lại không chèo chống được mấy chiêu đã vẫn lạc ngay lập tức.
Cảm xúc người ta không bình ổn.
Thời điểm này cường giả trong Cổ Dương thành vô cùng sợ hãi, Đám người Đường Chiêu lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
- Lão tổ, Đường Chiêu có tội, không thể hoàn thành nhiệm vụ lão tổ, xin lão tổ giáng tội.
Huyền Cơ Tông Đường Chiêu tông chủ cúi người chào Thiên Dịch lão nhân, trong miệng tự trách bản thân mình
- Chúng ta làm việc bất lợi mong rằng Thiên Dịch tiền bối thông cảm.
Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên tông chủ và Minh Nguyệt đế quốc Tạ Ly liên tục hành lễ.
Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong và Vũ Hoàng bát giai cách nhau một cấp nhưng cách biệt một trời một vực, đại biểu hai cấp độ khác nhau, hoàn toàn không thể vượt qua.
- Thiên Dịch tiền bối? Thiên Dịch lão nhân, ngươi là Thiên Dịch lão nhân.
Kiếm Tông Kiếm lão các cường thế hệ trước nghe Cừu Đoạn Thiên xưng hô với Thiên Dịch lão nhân cho nên hoảng sợ không nhỏ.
Thiên Dịch lão nhân, vài chục năm trước là cường giả đáng sợ của Huyền Cơ Tông, hắn là luyện hồn sư lục phẩm đỉnh phong, thanh danh của hắn truyền bá rất lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Nhưng mấy chục năm qua Thiên Dịch lão nhân không hiện thân, bởi vậy rất nhiều người cho rằng hắn vẫn lạc, ai ngờ hôm nay lại trở thành Vũ Hoàng bát giai, cho nên mọi người khiếp sợ không nhỏ.
Thiên Dịch lão nhân đứng lặng tại đó, hắn như hóa thành tồn tại duy nhất trong thiên địa.
- Tất cả các ngươi đều phải chết hôm nay.
Thiên Dịch lão nhân lanh lùng nói ra, trên người hắn có Vũ Hoàng chi lực quanh quẩn, mọi người cảm giác hư không chung quanh ngưng kết, ngay cả hành động cũng gian nan.
- Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Vũ Hoàng bát giai, căn bản không thể ngăn cản.
- Xong, đều xong.
Sắc mặt người các thế lực lớn như tro tàn, ánh mắt hoảng sợ, tràn ngập hoảng sợ.
Cho dù lúc trước đột nhiên bị Thất Tinh Khôn Nguyên Trận vây khốn cũng không làm mọi người rung động qua.
Trong đám người chỉ có đám người Cát Phác Tử biểu hiện tỉnh táo, nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi cuối cùng đã xuất hiện.
- Ân?
Đồng tử Thiên Dịch lão nhân co rụt lại, hắn nghi ngờ nhìn sang Cát Phác Tử, nói:
- Cát Phác Tử, nghe ý của ngươi dường như biết rõ lão phu ở nơi này?
Cát Phác Tử cười nhạt một tiếng:
- Đương kim Huyền Cơ Tông có thể thiết trí Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trừ lão quái ngươi còn có thể là ai chứ?
Thiên Dịch lão nhân nhíu mày, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã biết lão phu ở chỗ này sao còn dám lưu lại?
Đám người Kiếm lão rung động tâm thần, đúng vậy, đám người Lam Quang học viện Cát Phác Tử đã sớm biết rõ âm mưu của Huyền Cơ Tông, cũng phân biệt lai lịch Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, nhưng vẫn dám lưu lại, chẳng lẽ Lam Quang học viện cũng có át chủ bài hay sao?
Nghĩ đến đây đám người Kiếm lão kích động càng nghĩ càng rung động.
Lam Quang học viện với tư cách là một trong ba thế lực đỉnh cấp, nội tâm thâm hậu tuyệt đối không giống, nói không chừng sẽ có át chủ bài còn không thi triển ra.
Nhưng mà không nghĩ tới Thiên Dịch lão nhân đáng sợ, mọi người tâm thần bất định.
Hôm nay Thiên Dịch lão nhân đã đột phá tới Vũ Hoàng bát giai, nếu như đổi thế lực lớn bọn họ, chỉ sợ lão tổ trong tông mới có khả năng đánh một trận, thực lực Lam Quang học viện mạnh như vậy sao?
Chuyện này liên quan tới sinh tử của mình, đám người Kiếm lão bọn họ lo được lo mất.
Lại nghe Cát Phác Tử cười nhạo nói:
- Vì sao ta không dám? Chẳng lẽ người trong thiên hạ gặp Thiên Dịch lão nhân ngươi đều phải nhượng bộ lui binh sao?
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Thiên Dịch lão nhân nhìn Cát Phác Tử không kiêng nể gì, trong lòng hắn ngạc nhiên, không rõ tại sao hắn dám nói như vậy với mình..
Hắn xùy cười một tiếng nói:
- Cát Phác Tử, hêện tại có thể đối kháng với lão phu chỉ có cường giả Vũ Hoàng bát giai, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy Vũ Hoàng bát giai tới cứu ngươi hay sao?
Cát Phác Tử nhạt cười một tiếng:
- Chẳng lẻ không thể sao?
Hắn vừa mới nói chuyện như vậy cường giả các thế lực lớn kích động.
Chẳng lẽ Lam Quang học viện có thể mời cường giả Vũ Hoàng bát giai tới sao?
Nhìn khắp lịch sử Lam Quang học viện, hôm nay Lam Quang học viện có được Vũ Hoàng bát giai chính là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng a?
Chẳng lẽ là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trở lại?
Trong lòng mọi người sinh ra ý nghĩ này và chấn động rất mạnh.
Hoàng Phủ Tú Minh, có thanh danh to lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Thời điểm hắn là Vũ Tôn lục giai đã lưu lạc tới tận Huyền Vực, hơn nữa nghe nói trở thành đệ tử Tiêu Dao Hồn Hoàng nổi danh thiên hạ.
Thời điểm ba mươi tuổi đã đột phá đến Vũ Hoàng bát giai, trở thành Vũ Hoàng trẻ tuổi nhất Mộng Cảnh bình nguyên khi đó, cũng là thiên tài nghịch thiên nhất Mộng Cảnh bình nguyên trong ngàn năm qua.
Sau này Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc nên hắn quanh năm ở tại Huyền Vực, rất ít khi trở lại Mộng Cảnh bình nguyên, lúc này mới làm một ít người Mộng Cảnh bình nguyên không biết về Hoàng Phủ Tú Minh.
Nhưng chỉ cần những người từng trải năm đó đều sợ hãi Hoàng Phủ Tú Minh, thậm chí có một ít cường giả từng kết luận, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chính là người duy nhất trong ngàn năm qua của Mộng Cảnh bình nguyên có thể đột phá Vũ Đế.
Nếu như Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng Lam Quang học viện trở về thì không gì tốt hơn.
Thiên Dịch lão nhân gì đó trong mắt Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ là vãn bối mà thôi, thời điểm Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tung hoành Mộng Cảnh bình nguyên thì Thiên Dịch lão nhân chỉ là đệ tử bình thường trong Huyền Cơ Tông.
Thần Hải tông Cổ Húc kích động không chút che giấu, hắn không ngừng nói:
- Cát huynh, chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trở lại?
Mọi người liên tục quay đầu tìm kiếm tung tích của Hoàng Phủ Tú Minh.
- Hoàng Phủ Tú Minh, ha ha ha.
Nhưng không ngờ Cát Phác Tử nói như thế Thiên Dịch lão nhân cười lớn, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất, tiếng cười kia càn rỡ hung hăng càn quấy không hề cố kỵ.
Đám người Đường Chiêu cũng tươi cười trào phúng.
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi cười cái gì, hiện tại ngươi càn rỡ, nhưng chỉ cần Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trở lại Huyền Cơ Tông chắc chắn lập tức bị diệt, hóa thành phế tích.
Kiếm Tông kiếm lão tức giận nói một câu.
Thiên Dịch lão nhân cười nhạo, vẻ mặt xem thường, nói:
- Cát Phác Tử ah Cát Phác Tử, ngươi giả thần giả quỷ làm cho người khác nghĩ Lam Quang học viện Hoàng Phủ Tú Minh trở lại, đáng tiếc có lẽ chính ngươi cũng không biết Lam Quang học viện Hoàng Phủ Tú Minh đã vẫn lạc tại Huyền Vực hơn một năm trước rồi.
Chương 1017 Hoàng giả giao phong (1)
Cái gì?
Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn lạc?
Cường giả mấy thế lực lớn cường giả đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Sắc mặt Cát Phác Tử tái nhợt nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.
- Ha ha ha, hồ ngôn loạn ngữ?
Thiên Dịch lão nhân cười xùy một tiếng, nói:
- Nếu không phải Hoàng Phủ Tú Minh vẫn lạc, lão phu làm sao dám ra tay với Lam Quang học viện các ngươi? Ha ha ha, biết rõ tin tức như vậy có phải nội tâm ngươi đang sụp đổ hay sao?
Ánh mắt của hắn dần dần âm lãnh:
- Đừng giả thần giả quỷ, lão phu hiện tại liền giết ngươi, ta muốn xem Cát Phác Tử ngươi lấy dũng khí từ nơi nào nào mà dám trấn định trước mặt lão phu như vậy?
Ầm ầm!
Vừa mới dứt lời, Thiên Dịch lão nhân mở bàn tay ra, huyền nguyên bát giai nhanh chóng ngưng tụ trong thiên địa, bàn tay kia ngưng tụ thành thực chất, đường vân phía trên rõ ràng, bàn tay tỏa ra uy áp có thể trấn nhiếp bát hoang.
- Hóa hư Ngưng Thực!
Mọi người cau mày nhìn bàn tay huyền ngưng đang ngưng thực, như vậy chỉ có Vũ Hoàng bát giai mới có thể làm được.
Bàn tay huyền nguyên cực lớn như bắt gà con chụp vào Cát Phác Tử.
- Cát phó viện trưởng!
Đông lão bọn hắn tất cả đều kinh hô, liên tục bay vút mà đến, mà ngay cả Diệp Huyền cũng là lông mày nhảy dựng, hắn biết rõ, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cũng không có trở lại, cát phó viện trưởng át chủ bài đến tột cùng là cái gì?
Ánh mắt mọi người cứng lại.
Nhưng mà đang ở này nghĩ là làm ngay như ngàn cân treo sợi tóc, một đạo trong trẻo âm thanh đột nhiên tại trong thiên địa vang vọng.
- Thiên cổ du du, bạch vân thương cẩu, cổ lai vãng sự sinh quân mộng, sinh tử tẫn phó nhất tiếu gian.
Giọng nói từ trong hư không vô tận truyền ra khắp nơi.
Đồng thời không gian hơi rung động, một đạo hào quang phóng tới vô thanh vô tức, tốc độ nhìn không nhanh nhưng trong qua giây lát đã chém vào bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân, hai đạo hào quang va chạm lẫn nhau, bàn tay huyền nguyên vô thanh vô tức tan thành mây khói và không còn sót lại cái gì.
- Người nào?
Nội tâm Thiên Dịch lão nhân kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng nhìn lên bầu trời.
- Táp đạp trục vân khởi, tiêu diêu ngự phong hành. Văn hương bất nhẫn khứ, sổ trản lạc thần tinh.
Một đạo thân ảnh xuất hiện cùng bài thơ truyền khắp thiên địa, một thân ảnh xuất hiện trong mây mù và xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là nam tư áo xanh, đôi mắt như thần tinh, mái tóc bay múa, tay trái cầm một bản cổ tịch, tay phải cầm một cây quạt lông, phong độ nhẹ nhàng như nho sĩ.
Cát Phác Tử mỉm cười nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập kích động.
- Cát phó viện trưởng, Tú Nhất tới chậm.
Nam tử kia cười cười, bầu trời nắng ráo sáng sủa.
- Là ngươi, Tô Tú Nhất!
Đám người Đông lão và Dược lão lúc này kích động không nhỏ.
Tô Tú Nhất mỉm cười nói với Cát Phác Tử.
- Các vị đã hoàn hảo.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó liền làm cho người ta sinh ra cảm xúc khác lạ.
- Tô Tú Nhất?
Nghe cái tên quen thuộc này, ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng nhìn người nói chuyện.
Phía sau núi Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trăm năm trước thiết lập thạch bia bài danh, cái tên Tô Tú Nhất chính là bài danh đệ nhất cho tới khi bị Diệp Huyền phá.
Hắn dung thành tích bảy mươi tám mét sừng sững trong thạch bi bài danh vài chục năm, thẳng đến một năm trước mới bị Diệp Huyền đánh vỡ.
Người này là người cùng thời đại với Thiên Dịch lão nhân, từ mấy chục năm trước đã đạt tới thất giai tam trọng đỉnh phong.
Hắn trời sinh tính tiêu dao, đạt tới thất giai tam trọng liền rời khỏi Mộng Cảnh bình nguyên ngao du thiên hạ.
Không nghĩ tới hắn lại xuất hiện vào lúc mấu chốt.
Cái tên này chẳng những Diệp Huyền nhận ra hắn, tất cả những người nơi này cũng nhận ra thiên tài quật khởi như sao băng trước mặt.
Thiên Dịch lão nhân lăng không đứng thẳng, trong mắt hắn sinh ra hàn khí mãnh liệt.
- Tô Tú Nhất.
Tô Tú Nhất liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Thiên Dịch.
Hai người bọn họ đều là tại mấy chục năm trước đột phá thất giai tam trọng, có thể cũng coi là đồng nhất thời đại chi nhân, chỉ là Thiên Dịch một mực ở lại Huyền Cơ Tông bế quan, mà Tô Tú Nhất thì là ngao du thiên hạ, phát triển quỹ tích, cũng là hoàn toàn bất đồng.
Hôm nay qua vài chục năm nay, không nghĩ tới song phương đã thành cường giả Vũ Hoàng bát giai, hơn nữa là cùng thời đại.
Thiên Dịch lão nhân trầm giọng nói:
- Tô Tú Nhất, ngươi đã sớm rời khỏi Lam Quang học viện, nơi này không phải nơi ngươi nên tới.
Tô Tú Nhất lạnh nhạt nói:
- Ta là đệ tử Lam Quang học viện, hôm nay học viện gặp nạn nên ta không thể không tới.
Thiên Dịch lão nhân nhướng mày, vẻ mặt lo lắng và ánh mắt bắn ra hàn quang.
Tô Tú Nhất lơ đễnh, hắn nhìn sang đám người Diệp Huyền, khẽ cười:
- Ngươi chính là Huyền Diệp phá hư ghi chép của ta?
Diệp Huyền kinh ngạc, nói:
- Nếu như chỉ là thạch bi bài danh thì chính là ta.
Tô Tú Nhất cẩn thận dò xét toàn thân Diệp Huyền, cảm khái nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ta già rồi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ngươi không có già, năm tháng đã giúp ngươi phát triển thành cường giả, mà ta vẫn là thiên tài mà thôi.
Cho dù có chiến lực cấp bậc Vũ Vương, Diệp Huyền vẫn cảm thấy mình chỉ là thiên tài.
- Không.
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Giang sơn mỗi đời đều có anh hùng, kẻ dùng cả trăm năm trở thành Vũ Hoàng thì làm sao có thể xưng tụng là cường giả, có lẽ chỉ có thể tung hoành tại nơi này, chỉ khi nào đi ra ngoài mới biết thiên địa to lớn bao nhiêu.
Mọi người nghe Tô Tú Nhất nói chuyện liền cười khổ, dựa theo lời hắn nói thì Vũ Hoàng chỉ là con sâu cái kiến, như vậy Vũ Vương bọn họ tính toán cái gì? Chẳng lẽ còn không bằng con sâu cái kiến.
Chỉ có Diệp Huyền biết rõ, Tô Tú Nhất nói thật lòng, tại Huyền Vực có câu nói, không nhập cửu thiên, không thành Vũ Đế, cuối cùng chỉ là con sâu cái kiến.
Trong mắt cường giả cảnh giới Vũ Đế mới bắt đầu tu hành.
Hắn không nghĩ tới Tô Tú Nhất cũng nhìn ra như vậy.
Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nhìn hai người, hắn mỉa mai nói:
- Hai người các ngươi nói chuyện phiếm xong chưa? Nếu đã xong, Tô Tú Nhất, ngươi có thể đi.
Tô Tú Nhất gật gật đầu, nói:
- Tốt, ngươi mở Thất Tinh Khôn Nguyên Trậnra, chúng ta đi.
Ánh mắt Thiên Dịch lão nhân phát lạnh nói:
- Có thể rời khỏi nơi này cũng chỉ có ngươi, trừ ngươi ra không aicos thể đi.
Tô Tú Nhất thản nhiên nói:
- Bọn họ không đi, ta không đi.
Chương 1018 Hoàng giả giao phong (2)
Đôi mắt Thiên Dịch lão nhân bắn ra hàn quang lập lòe, hắn giận dữ và nói:
- Tô Tú Nhất, sở dĩ ta cho ngươi đi là kính nể ngươi làm người, nếu ngươi không đi thì hiện tại phải chết tại đây, hôm nay Hoàng Phủ Tú Minh đã vẫn lạc, chẳng lẽ ngươi cũng muốn vẫn lạc?
Ánh mắt Tô Tú Nhất phát lạnh nói:
- Thiên Dịch, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không phải ngươi có thể nói, hắn không chết, cũng sẽ không chết.
Trong suy nghĩ tất cả đệ tử Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn không vẫn lạc.
Hơn nữa không có ai biết Tô Tú Nhất năm đó rời đi và có thể đột phá Vũ Hoàng bát giai cũng là nhờ Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm.
- Ha ha ha.
Thiên Dịch lão nhân cười lớn, nói:
- Nếu như không có tin tức xác thật, ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy? Tô Tú Nhất, hắn đã chết. Ngươi kiên trì tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi, hiện tại rời đi còn có một con đường sống, nếu không ngươi đi chết cùng bọn chúng đi.
Cả không trung sinh ra sát khí cường đại, hai bộc phát huyền nguyên đáng sợ, trên người sinh ra uy áp nhàn nhạt và hình thành khí tràng cường đại, lúc này Cổ Dương thành ảm đạm không ánh sáng, có cảm giác như tận thế tới nơi rồi, hiển hiện trong lòng mỗi người.
Khí cơ mãnh liệt bộc phát, cả tòa thành trì không ngừng run rẩy, phía dưới có không ít võ giả thấp kém liên tục che ngực, bọn họ không thể thừa nhận và miệng phun máu tươi.
Hai người đều là Vũ Hoàng bát giai, có kết giới khống chế, một khi va chạm chính là chém giết ngập trời.
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân hết sức khó coi, mục đích của hắn lần này là đánh chết cường giả các thế lực lớn, nhất thống Mộng Cảnh bình nguyên.
Hiện tại một phần ba cường giả Mộng Cảnh bình nguyên đang ở nơi này, chỉ cần chém giết bọn họ, sau khi rời khỏi đây sẽ liên thủ với cường giả đỉnh cấp Cửu Dương Tông, Minh Nguyệt đế quốc đánh chiếm tất cả thế lực lớn, khả năng nhất thống Mộng Cảnh bình nguyên cao tới tám phần.
Hiện tại Tô Tú Nhất xuất hiện làm kế hoạch của hắn xuất hiện sai lầmmột khi cường giả nơi này bị cứu đi, tin tức truyền trở về, bảy thế lực lớn kịp phản ứng sẽ làm Huyền Cơ Tông lâm vào trong nguy nan.
Cho nên hắn rất không muốn đánh một trận với Tô Tú Nhất, Tô Tú Nhất cường đại làm hắn ý thức được đây không phải đối thủ mình có thể đánh thắng, tất nhiên sẽ là một trận chiến cực kỳ thảm thiết.
Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nói:
- Tô Tú Nhất, chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với Huyền Cơ Tông hay sao? Ngươi chỉ là học viện của Lam Quang học viện năm xưa mà thôi, hơn nữa cũng sớm đã rời khỏi Lam Quang học viện, kỳ thật không còn bất cứ quan hệ nào với Lam Quang học viện. Hơn nữa tâm của ngươi không ở tại Mộng Cảnh bình nguyên, mà là ở thiên địa rộng rãi, đánh một trận với ta có ý nghĩa hay sao?
Tô Tú Nhất nói:
- Không có Lam Quang học viện trong quá khứ sẽ không có ta trong hiện tại, Tô Tú Nhất ta không cho phép kẻ nào tổn hại tới nó.
Chỉ vài câu đơn giản đã cho thấy thái độ của Tô Tú Nhất, song phương nói chuyện triệt để mất đi ý nghĩa tiến hành.
Thiên Dịch lão nhân tức giận nói:
- Tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Vừa mới dứt lời, võ bào trên người hắn chấn động, chiến ý trên người không ngừng tăng lên, huyền nguyên lưu chuyển, trong tay cầm khô lâu quyền trượng, thân thể hóa thành sương mù màu đen và quấn quanh người Tô Tú Nhất.
Tô Tú Nhất mặt không biểu tình, tay phải cầm quạt lông, trên quạt lông có nước chảy, hào quang màu xanh bộc phát như đại dương mênh mông, nó quét qua tất cả và cuốn khói đen bay đi xa.
Đôi mắt Thiên Dịch lão nhân bắn ra hàn quang lạnh buốt, quyền trượng trong tay hắn sinh ra ánh sáng chói mắt, ngay sau đó có một đầu lâu màu đen xuất hiện và ngưng đọng thực chất, đầu lâu lập tức lao vào Tô Tú Nhất đã biến thành đại dương mênh mông.
Gặc...
Vào lúc này hào quang màu xanh xuất hiện và bị cắn thành từng khối, đồng thời đầu lâu nuốt lấy đại dương mênh mông, Tô Tú Nhất lập tức mất cảm giác như bị cuốn vào trong thời không khác.
Ánh mắt Tô Tú Nhất ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, Phệ Hồn khô lâu của ngươi đã cô đọng thành bát cấp rồi sao? Phệ Hồn khô lâu phát triển một phần sẽ hấp thu đại lượng tinh huyết vũ hồn của cường giả, Phệ Hồn khô lâu của ngươi đã đạt tới bát cấp, rốt cuộc đánh chết bao nhiêu cường giả?
Ánh mắt hắn như hóa thành thực chất giống như nhìn thấy rất nhiều oan hồn xuất hiện.
Thiên Dịch lão nhân cười dữ tợn, nói:
- Tô Tú Nhất, đừng cảm khái, ngươi cũng sắp thành chất dinh dưỡng trong Phệ Hồn khô lâu của ta!
Tay trái hắn kết pháp quyết, từng đạo hồn lực vô hình tràn ngập quyền trượng, đồng tử của khô lâu bắn ra hào quang màu đỏ, đầu lâu màu đen tập kích Tô Tú Nhất.
Răng rắc, răng rắc!
Từng đám hào quang màu xanh xuất hiện giống như huyết nhục bị cắn xé.
Sắc mặt Tô Tú Nhất lập tức biến đổi, cả kinh nói:
- Hồn lực thất phẩm?
Hắn không ngừng phe phẩy quạt lông trong tay, từng đạo hào quang bạo phát nhưng lại bị đầu lâu của Thiên Dịch lão nhân cắn xé.
Rầm rầm rầm...
Hai thuộc tính khác nhau đồng thời cắn xé liên tục, dư âm vụ nổ chấn động trên không Cổ Dương thành, từng đám kiến trúc tan vỡ.
Nhìn khắp chung quanh, chỉ có hoàng thành có kiến trúc đặc thù nên còn bảo trì nguyên vẹn, kiến trúc chiến đấu chung quanh hóa thành bột mịn.
Đồng thời lực lượng này cũng làm các cường giả chung quanh liên tục lui về phía sau.
Phốc phốc!
Không ít Vũ Vương thất giai không thừa nhận nổi uy áp này liền phun máu tươi, cho dù là cường giả như Cát phó viện trưởng cũng rung động, sắc mặt tái nhợt và liên tục lui về phía sau.
- Là uy áp Vũ Hoàng bát giai sao?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, trong nội tâm tràn ngập vô lực và rung động.
Sắc mặt Diệp Huyền trắng bệch, hắn lui về phía sau, tâm thần hắn kích động khi đối diện uy áp như thế.
Hắn biết rõ cho dù là đầu lâu màu đen hay hào quang màu xanh lá của Tô Tú Nhất, chỉ cần dính vào một chút sẽ làm bản thân hắn bị trọng thương.
- Vũ Hoàng sao?
Nhớ ngày đó hắn cũng là nhân vật Vũ Hoàng đỉnh phong, chức nghiệp phụ trợ cường đại cho nên hắn có thể chém giết cả Vũ Đế cửu giai.
Ở kiếp này hắn không để ý khôi phục thực lực, sức chiến đấu hiện tại đạt tới Vũ Vương nhưng kém xa kiếp trước.
- Muốn ngăn cản, ngăn cản được sao?
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân dữ tợn, tay trái vẽ ra một đạo hồn quyết, hồn lực gia trì lên đầu lâu tăng nhiều, cả Phệ Hồn khô lâu cũng lâm vào cuồng bạo.
Rầm rầm rầm!
Từng đạo hào quang màu xanh bị hắn cắn nuốt sụp đổ.
Chương 1019 Huyết chi phù văn
Sắc mặt Tô Tú Nhất biến hóa, ánh mắt nhìn lên quạt lông, đột nhiên có hào quang đang lưu chuyển.
- Sông lớn chảy tận về đông, người thiên cổ phong lưu.
Hắn khẽ quát một tiếng và vung vẩy quạt lông, trong đó có hào quang đầy trời xuấ hiện, hào quang màu xanh không ngừng tăng trưởng rất nhanh.
Đầu lâu bị cọ rửa hở trái đỡ phải và kêu gào không ngướt, trong sương mù có tiếng nổ lớn không dứt bên tai.
Ầm ầm!
Trong đó có hào quang màu xanh xuất hiện, lúc này Cổ Dương thành sáng lên, nó hình thành khe hở dài vài trăm mét, rộng hơn mười mét, trong đó kiến trúc không ngừng sụp đổ, nham thạch chấn động và không nghe được hồi âm, cũng không biết khe hở này lớn bao nhiêu.
Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nói:
- Tốt, quả nhiên không hổ là Tô Tú Nhất, không làm ta thất vọng.
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, ngươi muốn nhất thống Mộng Cảnh bình nguyên cũng chỉ có chút năng lực này hay sao?
Thiên Dịch lão nhân cười lạnh nói:
- Không cần phải gấp gáp, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, hi vọng đến lúc đó ngươi còn có thể bật cười.
Trong miệng Thiên Dịch lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, tay trái điểm vào trung tâm tinh huyết, hắn vẽ ra đồ án phức tạp.
Ông!
Lúc này hào quang vô hình xuất hiện, tinh huyết hóa thành đồ án sáng ngời, nhanh chóng bao phủ Tô Tú Nhất vào trong.
Huyết sắc phù văn xuyên qua hào quang màu xanh lại bỏ qua sự tồn của hào quang màu xanh, nó như lồng giam hư vô bao phủ Tô Tú Nhất.
- Đây là cái gì?
Thần sắc Tô Tú Nhất nao nao, trong nội tâm cả kinh không loạn.
Phiến hư không này sinh ra kết giới vặn vẹp, huyết chi phù văn vậy mà không bị không gian chi lực ảnh hưởng, lập tức hàng lâm lên người Tô Tú Nhất.
Ông ông ông!
Toàn thân Tô Tú Nhất tỏa sáng, huyết sắc phù văn không ngừng vặn vẹo sinh ra khí tức yêu dị cổ quái.
- Không tốt!
Huyết sắc phù văn tiếp xúc thân thể hắn, tuy bị ngăn cách bên ngoài cơ thể nhưng lại trói buộc huyền nguyên, làm cho Tô Tú Nhất khiếp sợ không thôi.
- Ha ha ha, Tô Tú Nhất, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Thiên Dịch lão nhân cười to dữ tợn, khô lâu quyền trượng bắn ra ba đầu lâu lao tới cắn xé Tô Tú Nhất.
- Hừ.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, tuy huyết sắc phù văn bị huyền nguyên của hắn kích phát nhưng không cách nào hạn chế hắn hành động, hai tay hắn không ngừng vận lực.
Rầm rầm rầm.
Tiếng nổ vang không ngừng sinh ra, đầu lâu màu đen không ngừng nổ tung, nó rống to thê lương và liên tiếp lui về phía sau nhưng hung hãn không sợ chết.
- Tô Tú Nhất, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.
Thiên Dịch lão nhân tức giận nói ra, đầu lâu bị một chưởng đánh trúng.
Oanh oanh!
Bàn tay xuất hiện như ngọn núi lớn va chạm với Tô Tú Nhất, một chưởng này sinh ra khí thế ngập trời bao phủ thiên địa..
Chỉ nghe tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Dịch lão nhân liên tục tấn công, Tô Tú Nhất liên tiếp lui về phía sau, hắn bị đánh trúng như diều đứt dây.
- Tô Tú Nhất!
Nhìn thấy tràng cảnh như thế, đám người Cát Phác Tử kinh hô thành tiếng, vô cùng khẩn trương, kể cả Kiếm lão và các cường giả thế lực lớn khẩn trương và không dám phân tâm.
Hôm nay tính mạng của bọn họ đều đặt lên người Tô Tú Nhất, hắn khẩn trương và vô cùng lo lắng.
Có thể nói Tô Tú Nhất bại thì bọn họ phải chết, Tô Tú Nhất chỉ có thắng thì bọn họ sẽ có một đường sinh cơ.
Tô Tú Nhất tại bay ngược về phía sau vài trăm mét mới dừng lại, trên người tỏa ra từng đạo hào quang sáng ngời và bị phù văn như nòng nọc bao phủ, nhưng có thể cảm giác không có bị kích thương, tâm thần mọi người thả lỏng.
- Ồ, ngươi không có việc gì?
Thiên Dịch lão nhân giật mình kêu lên một tiếng, hắn cau mày, hiển nhiên Tô Tú Nhất cường đại vượt qua hắn dự đoán.
Rầm rầm rầm!
Hắn không ngừng tiến công, từng đạo sương mù như sương khói phóng lên trời, trong khói báo động có ba đạo hào quang bao phủ chung quanh.
Đồng thời Thiên Dịch lão nhân cũng điên cuồng ra tay với Tô Tú Nhất, không ngừng gia tăng chướng ngại cho hắn.
Thiên Dịch lão nhân liên tiếp tiến công và Tô Tú Nhất không ngừng lui về phía sau, sắc mặt âm trầm bất định.
- Huyết sắc phù văn là cái gì? Có thể ảnh hưởng huyền nguyên của ta nhưng không có bị huyền nguyên ảnh hưởng, hủy không được, nếu cứ như vậy ta sẽ bị Thiên Dịch lão nhân chém giết.
Sắc mặt Tô Tú Nhất khó coi, không ngừng nghĩ biện pháp giải trừ huyết sắc phù văn.
Những huyết sắc phù văn này hạn chế bốn thành huyền nguyên của hắn, hắn không thể phát huy thực lực một cách hoàn mỹ.
- Nếu huyền nguyên không thực hiện được, vậy thì thử vũ hồn có được hay không.
Ông!
Hư ảnh Tô Tú Nhất xuất hiện trong bức họa.
Văn tự như châu ngọc, hào quang bắn ra bốn phía, giang sơn cẩm tú xinh đẹp, bức tranh xa hoa và đại thế.
Đồng thời bảy đạo tinh hoàn xuất hiện quanh bức tranh, tất cả hào quang hình thành hình ảnh xinh đẹp.
Tô Tú Nhất thúc dục ánh sáng bao phủ bức họa, lúc này vũ hồn chi lực bộc phát và nhộn nhạo như nước, huyết sắc phù văn chui vào bên trong.
Huyết sắc phù văn bị bao phủ nhưng không có gì xảy ra.
Trong nội tâm Tô Tú Nhất trầm xuống:
- Không ngờ vũ hồn chi lực cũng vô dụng với phù văn này.
- Ha ha ha.
Thiên Dịch lão nhân thấy thế cười lớn.
- Tô Tú Nhất, chiêu này của lão phu thế nào?
Oanh!
Tô Tú Nhất không ngừng lui về phía sau.
Nội tâm Kiếm lão vô cùng lo lắng nhưng không thể làm gì.
Mặc dù bọn họ có tâm hỗ trợ nhưng giao phong cấp bậc Vũ Hoàng căn bản không phải bọn họ có thể nhúng tay vào, nói không chừng bọn họ chỉ hơi đụng một ít sương mù màu đen cũng có thể thổ huyết, căn bản không có chút tác dụng gì đâu.
Trước mặt thực lực tuyệt đối bất kỳ thứ gì cũng là vô căn cứ.
- Tô Tú Nhất xem ra có chút không được.
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm thấy vô cùng lo lắng, nhìn Tô Tú Nhất đang lo lắng suy nghĩ biện pháp phá giải huyết sắc phù văn, đôi mắt Diệp Huyền tỏa sáng và truyền âm.
- Tô Tú Nhất, phù văn huyết sắc trên người Thiên Dịch lão nhân chính là huyết chi phù văn, nó dùng linh huyết làm dẫn, hồn lực làm phụ, kết hợp hồn quyết hình thành ấn ký đặc thù, nếu như muốn bài trừ phải dùng linh huyết...
Tô Tú Nhất không rõ lai lịch huyết chi phù văn nhưng Diệp Huyền có lịch duyệt cỡ nào, hắn quá rõ nó là cái gì, hắn cũng nói biện pháp giải quyết huyết chi phù văn cho Tô Tú Nhất biết.
Nhận được Diệp Huyền truyền âm, thần sắc Tô Tú Nhất chấn động, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, đôi mắt tỏa sáng, chỉ trong chốc lát ánh mắt kiên quyết, dựa theo phương pháp của Diệp Huyền và ngưng luyện biện pháp phá giải.
Chương 1020 Ban cho ngươi cái chết (1)
Bên ngoài thân thể của hắn có hào quang màu đỏ sáng lên, đây là lực lượng tinh huyết của hắn ngưng tụ mà thành.
Tinh huyết bộc phát va chạm với huyết chi phù văn, đột nhiên nghe được tiếng nổ lớn, phù văn hóa thành tinh khí biến mất trong thiên địa.
- Đáng chết.
Thiên Dịch lão nhân biến sắc, hắn tức giận nhìn sang Diệp Huyền.
Tuy Diệp Huyền truyền âm bí mật, thậm chí đám người Cát Phác Tử là Vũ Vương thất giai đỉnh phong cũng không phát hiện ra nhưng không thể giấu được Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng bát giai.
- Tiểu tử, ngươi phá hư Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hôm nay lại phá hư đại sự của ta, chết đi!
Hắn gầm lên giận dữ, lúc này có sương mù bao phủ Diệp Huyền.
- Thiên Dịch, ngươi dám phân tâm khi giao thủ với ta?
Tô Tú Nhất đánh vỡ huyết chi phù văn bên người, khí tức của hắn phóng đại và vung tay lên, một đạo hào quang xuất hiện, đồng thời vũ hồn trên đỉnh đầu hắn tỏa sáng, một tia vũ hồn chi lực ngưng tụ thành sách cổ trên tay trái.
Rầm rầm!
Sách cổ phát ra âm thanh như đại đạo truyền thẳng vào nhân tâm.
Trên sách cổ có một tờ được mở ra, hào quang trên sách cổ bạo phát ra ngoài.
- Thiên Dịch Thư—— An Hồn Quyển.
Oanh!
Hào quang va chạm với đầu lâu, đầu lâu lập tức gào thét điên loạn, trên đầu lâu là khói đen cuồn cuộn và có nhiều gương mặt xuất hiện, chúng rậm rạp chằng chịt không dưới mấy ngàn.
Trong đó có cả gương mặt đám người Thanh Phong đế quốc Lý Tông La, Vương Lộ, hiển nhiên những gương mặt này là cường giả bị Thiên Dịch lão nhân đánh chết.
Vẻ mặt Tô Tú Nhất ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi lại giết nhiều người như thế, đáng chết.
Hắn gào thét sau đó Thiên Diễn Thư trên tay trái sinh ra hào quang vạn trượng, hào quang màu trắng bao phủ sương mù của đầu lâ.
- Đáng chết, Phệ Hồn khô lâu của ta, Tô Tú Nhất, ngươi dùng bảo vật gì?
Thiên Dịch lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, đau lòng kêu to, hắn kết pháp quyết đánh vào trong đầu lâu, sương mù màu đen âần biến thành màu đỏ.
Hào quang màu đỏ bộc phát, hắn miễn cưỡng ngăn cản công kích của Tô Tú Nhất nhưng lực lượng suy yếu dần dần.
- Cơ hội tốt.
Hiện tại Diệp Huyền nhìn lên chiến đấu trên không trung, thân ánh của hắn xuât hiện trên không trung Cổ Dương thành.
- Huyền Diệp, ngươi đi đâu vậy?
Cát Phác Tử sững sờ sau đó truyền âm hỏi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hiện tại Thiên Dịch lão nhân bị Tô Tú Nhất ngăn cản, ta vừa vặn có thể triệt để khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong tay mình.
Dùng hiểu biết của hắn về Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hắn có thể nhìn ra trận cơ của trận pháp nằm trong hoàng cung Cổ Dương thành, nơi đó mới là hạch tâm của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
Diệp Huyền biết rõ Thiên Quyền trận cơ chính là trận cơ khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, chỉ cần đoạt được nó tới tay, như vậy quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cũng đổi chủ.
Một khi khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận thì hắn có thể đứng ở thế bất bại.
Diệp Huyền hành động cũng bị Thiên Dịch lão nhân biết rõ.
- Đáng chết, Đường Chiêu, ngăn tiểu tử này cho ta, ngàn vạn không thể cho hắn đi vào trong hoàng cung.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ gào thét.
- Vâng.
Đám người Đường Chiêu lập tức lao tới gần Huyền điệp.
Cát Phác Tử cười lớn và ngăn cản.
- Đường tông chủ, không nên đi nhanh như vậy.
Cùng lúc đó đám người Kiếm lão liên tục lao tới ngăn cản Đường Chiêu.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt tiến nổ vang lên, bởi vì Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân chiến đáu cho nên mười mấy Vũ Vương khác đại chiến trên đường phố.
Huyền nguyên đáng sợ lập tức phá hủy toàn bộ Cổ Dương thành.
Trong đó thê thảm nhất chính là rất nhiều dân chúng và võ giả trong Cổ Dương thành.
Khá tốt đám người Cát Phác Tử khi chiến đấu cố ý tránh tổn thương dân chúng nhưng người của Đường Chiêu không quan tâm việc này, tiện tay tiến công cũng đánh rất nhiều dân chúng thành huyết vụ.
Cả đường phố đều bị máu tươi nhuộm đỏ, từng đám lớn huyết dịch chảy xuôi dọc theo khe hở tiến vào trong lòng đất.
Loại thái độ không thèm quan tâm tính mạng dân chúng như thế làm đám người Cát Phác Tử tức giận không nhỏ.
Vèo!
Thừa dịp giao chiến, Diệp Huyền nhanh chóng chạy vào hạch tâm hoàng cung, với tu vi của hắn cộng thêm Lăng Hư Chi Vũ nên tốc độ cực nhanh, trừ phi là cường giả Vũ Vương thất giai đỉnh phong như Đường Chiêu bực ngăn cản, những người khác hoàn toàn không thể ngăn cản Diệp Huyền.
- Sắp tới rồi!
Diệp Huyền sắp đi vào hoàng cung, đột nhiên cảm giác nguy cơ bao phủ tâm thần hắn, da đầu hắn run rẩy và nổi da gà.
Nội tâm Diệp Huyền sinh ra cảm giác kinh hoàng, hiện tại hắn có cảm giác tử thần đang nhìn chằm chằm vào mình, tánh mạng hoàn toàn không do mình khống chế và tùy thời có nguy hiểm vẫn lạc.
- Không tốt!
Bất chấp do dự, Diệp Huyền quay người rút lui.
Oanh!
Trong nháy mắt hắn lui về phía sau thật nhanh, ngay sau đó có huyền nguyên đáng phá vỡ nham thạch cứng rắn, hoàng cung như sắt thép cũng bị đánh thành tro bụi.
Phốc phốc!
Trong bụi mù, Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi sau đó bay đi như giẻ rách.
Việc này làm không ít người cảm thấy ngạc nhiên.
- Huyền Diệp.
Đám người Cát Phác Tử sợ hãi không nhỏ, đồng thời ánh mắt nhìn người ra tay, bọn họ cảm nhận được cảm giác tử vong khi đối phương công kích, đối phương là ai?
Sau khi bọn họ nhìn rõ gương mặt đối phương, đám người Cát Phác Tử ngây người, vẻ mặt hoảng sợ.
Người ra tay suýt đánh chết Diệp Huyền chính là thanh niên áo bào xanh, lúc trước Đường Chiêu cung kính đi theo đối phương.
Quanh người hắn bao phủ trong hào quang màu xanh, hắn cho người khác cảm giác thần thánh và cao quý.
Thanh niên kia ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền có thể né tránh công kích của hắn, ngay sau đó ánh mắt nhìn sang Thiên Dịch lão nhân trên cao, lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.
Trong giọng nói của hắn không mang theo chút tôn kính với Thiên Dịch lão nhân, chỉ có trách cứ, dường như là chủ nhân cao cao tại thượng nói chuyện với người hầu.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, Thiên Dịch lão nhân đang giao thủ với Tô Tú Nhất liền đánh một kích thật mạnh và lui lại.
Thiên Dịch lão nhân cảm thấy khổ sở, hắn nói:
- Tề thiếu chủ, tại hạ không ngờ Lam Quang học viện lại đột nhiên xuất hiện một tên cường giả Vũ Hoàng, tại hạ làm việc bất lợi, mong thiếu chủ rộng lòng tha thứ.
Thiên Dịch lão nhân cung kính với đối phương giống như hạ nhân nhìn thấy chủ nhân.
- Ngươi là ai?
Luận thực lực Lý Tông La thân là lĩnh đội Thanh Phong đế quốc, từ trình độ khác nhau không kém gì nhau bao nhiêu.
Nhưng khi lão giả xuất hêện lại không chèo chống được mấy chiêu đã vẫn lạc ngay lập tức.
Cảm xúc người ta không bình ổn.
Thời điểm này cường giả trong Cổ Dương thành vô cùng sợ hãi, Đám người Đường Chiêu lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
- Lão tổ, Đường Chiêu có tội, không thể hoàn thành nhiệm vụ lão tổ, xin lão tổ giáng tội.
Huyền Cơ Tông Đường Chiêu tông chủ cúi người chào Thiên Dịch lão nhân, trong miệng tự trách bản thân mình
- Chúng ta làm việc bất lợi mong rằng Thiên Dịch tiền bối thông cảm.
Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên tông chủ và Minh Nguyệt đế quốc Tạ Ly liên tục hành lễ.
Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong và Vũ Hoàng bát giai cách nhau một cấp nhưng cách biệt một trời một vực, đại biểu hai cấp độ khác nhau, hoàn toàn không thể vượt qua.
- Thiên Dịch tiền bối? Thiên Dịch lão nhân, ngươi là Thiên Dịch lão nhân.
Kiếm Tông Kiếm lão các cường thế hệ trước nghe Cừu Đoạn Thiên xưng hô với Thiên Dịch lão nhân cho nên hoảng sợ không nhỏ.
Thiên Dịch lão nhân, vài chục năm trước là cường giả đáng sợ của Huyền Cơ Tông, hắn là luyện hồn sư lục phẩm đỉnh phong, thanh danh của hắn truyền bá rất lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Nhưng mấy chục năm qua Thiên Dịch lão nhân không hiện thân, bởi vậy rất nhiều người cho rằng hắn vẫn lạc, ai ngờ hôm nay lại trở thành Vũ Hoàng bát giai, cho nên mọi người khiếp sợ không nhỏ.
Thiên Dịch lão nhân đứng lặng tại đó, hắn như hóa thành tồn tại duy nhất trong thiên địa.
- Tất cả các ngươi đều phải chết hôm nay.
Thiên Dịch lão nhân lanh lùng nói ra, trên người hắn có Vũ Hoàng chi lực quanh quẩn, mọi người cảm giác hư không chung quanh ngưng kết, ngay cả hành động cũng gian nan.
- Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Vũ Hoàng bát giai, căn bản không thể ngăn cản.
- Xong, đều xong.
Sắc mặt người các thế lực lớn như tro tàn, ánh mắt hoảng sợ, tràn ngập hoảng sợ.
Cho dù lúc trước đột nhiên bị Thất Tinh Khôn Nguyên Trận vây khốn cũng không làm mọi người rung động qua.
Trong đám người chỉ có đám người Cát Phác Tử biểu hiện tỉnh táo, nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi cuối cùng đã xuất hiện.
- Ân?
Đồng tử Thiên Dịch lão nhân co rụt lại, hắn nghi ngờ nhìn sang Cát Phác Tử, nói:
- Cát Phác Tử, nghe ý của ngươi dường như biết rõ lão phu ở nơi này?
Cát Phác Tử cười nhạt một tiếng:
- Đương kim Huyền Cơ Tông có thể thiết trí Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trừ lão quái ngươi còn có thể là ai chứ?
Thiên Dịch lão nhân nhíu mày, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã biết lão phu ở chỗ này sao còn dám lưu lại?
Đám người Kiếm lão rung động tâm thần, đúng vậy, đám người Lam Quang học viện Cát Phác Tử đã sớm biết rõ âm mưu của Huyền Cơ Tông, cũng phân biệt lai lịch Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, nhưng vẫn dám lưu lại, chẳng lẽ Lam Quang học viện cũng có át chủ bài hay sao?
Nghĩ đến đây đám người Kiếm lão kích động càng nghĩ càng rung động.
Lam Quang học viện với tư cách là một trong ba thế lực đỉnh cấp, nội tâm thâm hậu tuyệt đối không giống, nói không chừng sẽ có át chủ bài còn không thi triển ra.
Nhưng mà không nghĩ tới Thiên Dịch lão nhân đáng sợ, mọi người tâm thần bất định.
Hôm nay Thiên Dịch lão nhân đã đột phá tới Vũ Hoàng bát giai, nếu như đổi thế lực lớn bọn họ, chỉ sợ lão tổ trong tông mới có khả năng đánh một trận, thực lực Lam Quang học viện mạnh như vậy sao?
Chuyện này liên quan tới sinh tử của mình, đám người Kiếm lão bọn họ lo được lo mất.
Lại nghe Cát Phác Tử cười nhạo nói:
- Vì sao ta không dám? Chẳng lẽ người trong thiên hạ gặp Thiên Dịch lão nhân ngươi đều phải nhượng bộ lui binh sao?
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Thiên Dịch lão nhân nhìn Cát Phác Tử không kiêng nể gì, trong lòng hắn ngạc nhiên, không rõ tại sao hắn dám nói như vậy với mình..
Hắn xùy cười một tiếng nói:
- Cát Phác Tử, hêện tại có thể đối kháng với lão phu chỉ có cường giả Vũ Hoàng bát giai, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy Vũ Hoàng bát giai tới cứu ngươi hay sao?
Cát Phác Tử nhạt cười một tiếng:
- Chẳng lẻ không thể sao?
Hắn vừa mới nói chuyện như vậy cường giả các thế lực lớn kích động.
Chẳng lẽ Lam Quang học viện có thể mời cường giả Vũ Hoàng bát giai tới sao?
Nhìn khắp lịch sử Lam Quang học viện, hôm nay Lam Quang học viện có được Vũ Hoàng bát giai chính là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng a?
Chẳng lẽ là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trở lại?
Trong lòng mọi người sinh ra ý nghĩ này và chấn động rất mạnh.
Hoàng Phủ Tú Minh, có thanh danh to lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Thời điểm hắn là Vũ Tôn lục giai đã lưu lạc tới tận Huyền Vực, hơn nữa nghe nói trở thành đệ tử Tiêu Dao Hồn Hoàng nổi danh thiên hạ.
Thời điểm ba mươi tuổi đã đột phá đến Vũ Hoàng bát giai, trở thành Vũ Hoàng trẻ tuổi nhất Mộng Cảnh bình nguyên khi đó, cũng là thiên tài nghịch thiên nhất Mộng Cảnh bình nguyên trong ngàn năm qua.
Sau này Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc nên hắn quanh năm ở tại Huyền Vực, rất ít khi trở lại Mộng Cảnh bình nguyên, lúc này mới làm một ít người Mộng Cảnh bình nguyên không biết về Hoàng Phủ Tú Minh.
Nhưng chỉ cần những người từng trải năm đó đều sợ hãi Hoàng Phủ Tú Minh, thậm chí có một ít cường giả từng kết luận, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chính là người duy nhất trong ngàn năm qua của Mộng Cảnh bình nguyên có thể đột phá Vũ Đế.
Nếu như Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng Lam Quang học viện trở về thì không gì tốt hơn.
Thiên Dịch lão nhân gì đó trong mắt Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ là vãn bối mà thôi, thời điểm Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tung hoành Mộng Cảnh bình nguyên thì Thiên Dịch lão nhân chỉ là đệ tử bình thường trong Huyền Cơ Tông.
Thần Hải tông Cổ Húc kích động không chút che giấu, hắn không ngừng nói:
- Cát huynh, chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trở lại?
Mọi người liên tục quay đầu tìm kiếm tung tích của Hoàng Phủ Tú Minh.
- Hoàng Phủ Tú Minh, ha ha ha.
Nhưng không ngờ Cát Phác Tử nói như thế Thiên Dịch lão nhân cười lớn, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất, tiếng cười kia càn rỡ hung hăng càn quấy không hề cố kỵ.
Đám người Đường Chiêu cũng tươi cười trào phúng.
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi cười cái gì, hiện tại ngươi càn rỡ, nhưng chỉ cần Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trở lại Huyền Cơ Tông chắc chắn lập tức bị diệt, hóa thành phế tích.
Kiếm Tông kiếm lão tức giận nói một câu.
Thiên Dịch lão nhân cười nhạo, vẻ mặt xem thường, nói:
- Cát Phác Tử ah Cát Phác Tử, ngươi giả thần giả quỷ làm cho người khác nghĩ Lam Quang học viện Hoàng Phủ Tú Minh trở lại, đáng tiếc có lẽ chính ngươi cũng không biết Lam Quang học viện Hoàng Phủ Tú Minh đã vẫn lạc tại Huyền Vực hơn một năm trước rồi.
Chương 1017 Hoàng giả giao phong (1)
Cái gì?
Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn lạc?
Cường giả mấy thế lực lớn cường giả đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Sắc mặt Cát Phác Tử tái nhợt nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.
- Ha ha ha, hồ ngôn loạn ngữ?
Thiên Dịch lão nhân cười xùy một tiếng, nói:
- Nếu không phải Hoàng Phủ Tú Minh vẫn lạc, lão phu làm sao dám ra tay với Lam Quang học viện các ngươi? Ha ha ha, biết rõ tin tức như vậy có phải nội tâm ngươi đang sụp đổ hay sao?
Ánh mắt của hắn dần dần âm lãnh:
- Đừng giả thần giả quỷ, lão phu hiện tại liền giết ngươi, ta muốn xem Cát Phác Tử ngươi lấy dũng khí từ nơi nào nào mà dám trấn định trước mặt lão phu như vậy?
Ầm ầm!
Vừa mới dứt lời, Thiên Dịch lão nhân mở bàn tay ra, huyền nguyên bát giai nhanh chóng ngưng tụ trong thiên địa, bàn tay kia ngưng tụ thành thực chất, đường vân phía trên rõ ràng, bàn tay tỏa ra uy áp có thể trấn nhiếp bát hoang.
- Hóa hư Ngưng Thực!
Mọi người cau mày nhìn bàn tay huyền ngưng đang ngưng thực, như vậy chỉ có Vũ Hoàng bát giai mới có thể làm được.
Bàn tay huyền nguyên cực lớn như bắt gà con chụp vào Cát Phác Tử.
- Cát phó viện trưởng!
Đông lão bọn hắn tất cả đều kinh hô, liên tục bay vút mà đến, mà ngay cả Diệp Huyền cũng là lông mày nhảy dựng, hắn biết rõ, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cũng không có trở lại, cát phó viện trưởng át chủ bài đến tột cùng là cái gì?
Ánh mắt mọi người cứng lại.
Nhưng mà đang ở này nghĩ là làm ngay như ngàn cân treo sợi tóc, một đạo trong trẻo âm thanh đột nhiên tại trong thiên địa vang vọng.
- Thiên cổ du du, bạch vân thương cẩu, cổ lai vãng sự sinh quân mộng, sinh tử tẫn phó nhất tiếu gian.
Giọng nói từ trong hư không vô tận truyền ra khắp nơi.
Đồng thời không gian hơi rung động, một đạo hào quang phóng tới vô thanh vô tức, tốc độ nhìn không nhanh nhưng trong qua giây lát đã chém vào bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân, hai đạo hào quang va chạm lẫn nhau, bàn tay huyền nguyên vô thanh vô tức tan thành mây khói và không còn sót lại cái gì.
- Người nào?
Nội tâm Thiên Dịch lão nhân kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng nhìn lên bầu trời.
- Táp đạp trục vân khởi, tiêu diêu ngự phong hành. Văn hương bất nhẫn khứ, sổ trản lạc thần tinh.
Một đạo thân ảnh xuất hiện cùng bài thơ truyền khắp thiên địa, một thân ảnh xuất hiện trong mây mù và xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là nam tư áo xanh, đôi mắt như thần tinh, mái tóc bay múa, tay trái cầm một bản cổ tịch, tay phải cầm một cây quạt lông, phong độ nhẹ nhàng như nho sĩ.
Cát Phác Tử mỉm cười nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập kích động.
- Cát phó viện trưởng, Tú Nhất tới chậm.
Nam tử kia cười cười, bầu trời nắng ráo sáng sủa.
- Là ngươi, Tô Tú Nhất!
Đám người Đông lão và Dược lão lúc này kích động không nhỏ.
Tô Tú Nhất mỉm cười nói với Cát Phác Tử.
- Các vị đã hoàn hảo.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó liền làm cho người ta sinh ra cảm xúc khác lạ.
- Tô Tú Nhất?
Nghe cái tên quen thuộc này, ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng nhìn người nói chuyện.
Phía sau núi Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trăm năm trước thiết lập thạch bia bài danh, cái tên Tô Tú Nhất chính là bài danh đệ nhất cho tới khi bị Diệp Huyền phá.
Hắn dung thành tích bảy mươi tám mét sừng sững trong thạch bi bài danh vài chục năm, thẳng đến một năm trước mới bị Diệp Huyền đánh vỡ.
Người này là người cùng thời đại với Thiên Dịch lão nhân, từ mấy chục năm trước đã đạt tới thất giai tam trọng đỉnh phong.
Hắn trời sinh tính tiêu dao, đạt tới thất giai tam trọng liền rời khỏi Mộng Cảnh bình nguyên ngao du thiên hạ.
Không nghĩ tới hắn lại xuất hiện vào lúc mấu chốt.
Cái tên này chẳng những Diệp Huyền nhận ra hắn, tất cả những người nơi này cũng nhận ra thiên tài quật khởi như sao băng trước mặt.
Thiên Dịch lão nhân lăng không đứng thẳng, trong mắt hắn sinh ra hàn khí mãnh liệt.
- Tô Tú Nhất.
Tô Tú Nhất liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Thiên Dịch.
Hai người bọn họ đều là tại mấy chục năm trước đột phá thất giai tam trọng, có thể cũng coi là đồng nhất thời đại chi nhân, chỉ là Thiên Dịch một mực ở lại Huyền Cơ Tông bế quan, mà Tô Tú Nhất thì là ngao du thiên hạ, phát triển quỹ tích, cũng là hoàn toàn bất đồng.
Hôm nay qua vài chục năm nay, không nghĩ tới song phương đã thành cường giả Vũ Hoàng bát giai, hơn nữa là cùng thời đại.
Thiên Dịch lão nhân trầm giọng nói:
- Tô Tú Nhất, ngươi đã sớm rời khỏi Lam Quang học viện, nơi này không phải nơi ngươi nên tới.
Tô Tú Nhất lạnh nhạt nói:
- Ta là đệ tử Lam Quang học viện, hôm nay học viện gặp nạn nên ta không thể không tới.
Thiên Dịch lão nhân nhướng mày, vẻ mặt lo lắng và ánh mắt bắn ra hàn quang.
Tô Tú Nhất lơ đễnh, hắn nhìn sang đám người Diệp Huyền, khẽ cười:
- Ngươi chính là Huyền Diệp phá hư ghi chép của ta?
Diệp Huyền kinh ngạc, nói:
- Nếu như chỉ là thạch bi bài danh thì chính là ta.
Tô Tú Nhất cẩn thận dò xét toàn thân Diệp Huyền, cảm khái nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ta già rồi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ngươi không có già, năm tháng đã giúp ngươi phát triển thành cường giả, mà ta vẫn là thiên tài mà thôi.
Cho dù có chiến lực cấp bậc Vũ Vương, Diệp Huyền vẫn cảm thấy mình chỉ là thiên tài.
- Không.
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Giang sơn mỗi đời đều có anh hùng, kẻ dùng cả trăm năm trở thành Vũ Hoàng thì làm sao có thể xưng tụng là cường giả, có lẽ chỉ có thể tung hoành tại nơi này, chỉ khi nào đi ra ngoài mới biết thiên địa to lớn bao nhiêu.
Mọi người nghe Tô Tú Nhất nói chuyện liền cười khổ, dựa theo lời hắn nói thì Vũ Hoàng chỉ là con sâu cái kiến, như vậy Vũ Vương bọn họ tính toán cái gì? Chẳng lẽ còn không bằng con sâu cái kiến.
Chỉ có Diệp Huyền biết rõ, Tô Tú Nhất nói thật lòng, tại Huyền Vực có câu nói, không nhập cửu thiên, không thành Vũ Đế, cuối cùng chỉ là con sâu cái kiến.
Trong mắt cường giả cảnh giới Vũ Đế mới bắt đầu tu hành.
Hắn không nghĩ tới Tô Tú Nhất cũng nhìn ra như vậy.
Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nhìn hai người, hắn mỉa mai nói:
- Hai người các ngươi nói chuyện phiếm xong chưa? Nếu đã xong, Tô Tú Nhất, ngươi có thể đi.
Tô Tú Nhất gật gật đầu, nói:
- Tốt, ngươi mở Thất Tinh Khôn Nguyên Trậnra, chúng ta đi.
Ánh mắt Thiên Dịch lão nhân phát lạnh nói:
- Có thể rời khỏi nơi này cũng chỉ có ngươi, trừ ngươi ra không aicos thể đi.
Tô Tú Nhất thản nhiên nói:
- Bọn họ không đi, ta không đi.
Chương 1018 Hoàng giả giao phong (2)
Đôi mắt Thiên Dịch lão nhân bắn ra hàn quang lập lòe, hắn giận dữ và nói:
- Tô Tú Nhất, sở dĩ ta cho ngươi đi là kính nể ngươi làm người, nếu ngươi không đi thì hiện tại phải chết tại đây, hôm nay Hoàng Phủ Tú Minh đã vẫn lạc, chẳng lẽ ngươi cũng muốn vẫn lạc?
Ánh mắt Tô Tú Nhất phát lạnh nói:
- Thiên Dịch, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không phải ngươi có thể nói, hắn không chết, cũng sẽ không chết.
Trong suy nghĩ tất cả đệ tử Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn không vẫn lạc.
Hơn nữa không có ai biết Tô Tú Nhất năm đó rời đi và có thể đột phá Vũ Hoàng bát giai cũng là nhờ Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm.
- Ha ha ha.
Thiên Dịch lão nhân cười lớn, nói:
- Nếu như không có tin tức xác thật, ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy? Tô Tú Nhất, hắn đã chết. Ngươi kiên trì tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi, hiện tại rời đi còn có một con đường sống, nếu không ngươi đi chết cùng bọn chúng đi.
Cả không trung sinh ra sát khí cường đại, hai bộc phát huyền nguyên đáng sợ, trên người sinh ra uy áp nhàn nhạt và hình thành khí tràng cường đại, lúc này Cổ Dương thành ảm đạm không ánh sáng, có cảm giác như tận thế tới nơi rồi, hiển hiện trong lòng mỗi người.
Khí cơ mãnh liệt bộc phát, cả tòa thành trì không ngừng run rẩy, phía dưới có không ít võ giả thấp kém liên tục che ngực, bọn họ không thể thừa nhận và miệng phun máu tươi.
Hai người đều là Vũ Hoàng bát giai, có kết giới khống chế, một khi va chạm chính là chém giết ngập trời.
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân hết sức khó coi, mục đích của hắn lần này là đánh chết cường giả các thế lực lớn, nhất thống Mộng Cảnh bình nguyên.
Hiện tại một phần ba cường giả Mộng Cảnh bình nguyên đang ở nơi này, chỉ cần chém giết bọn họ, sau khi rời khỏi đây sẽ liên thủ với cường giả đỉnh cấp Cửu Dương Tông, Minh Nguyệt đế quốc đánh chiếm tất cả thế lực lớn, khả năng nhất thống Mộng Cảnh bình nguyên cao tới tám phần.
Hiện tại Tô Tú Nhất xuất hiện làm kế hoạch của hắn xuất hiện sai lầmmột khi cường giả nơi này bị cứu đi, tin tức truyền trở về, bảy thế lực lớn kịp phản ứng sẽ làm Huyền Cơ Tông lâm vào trong nguy nan.
Cho nên hắn rất không muốn đánh một trận với Tô Tú Nhất, Tô Tú Nhất cường đại làm hắn ý thức được đây không phải đối thủ mình có thể đánh thắng, tất nhiên sẽ là một trận chiến cực kỳ thảm thiết.
Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nói:
- Tô Tú Nhất, chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với Huyền Cơ Tông hay sao? Ngươi chỉ là học viện của Lam Quang học viện năm xưa mà thôi, hơn nữa cũng sớm đã rời khỏi Lam Quang học viện, kỳ thật không còn bất cứ quan hệ nào với Lam Quang học viện. Hơn nữa tâm của ngươi không ở tại Mộng Cảnh bình nguyên, mà là ở thiên địa rộng rãi, đánh một trận với ta có ý nghĩa hay sao?
Tô Tú Nhất nói:
- Không có Lam Quang học viện trong quá khứ sẽ không có ta trong hiện tại, Tô Tú Nhất ta không cho phép kẻ nào tổn hại tới nó.
Chỉ vài câu đơn giản đã cho thấy thái độ của Tô Tú Nhất, song phương nói chuyện triệt để mất đi ý nghĩa tiến hành.
Thiên Dịch lão nhân tức giận nói:
- Tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Vừa mới dứt lời, võ bào trên người hắn chấn động, chiến ý trên người không ngừng tăng lên, huyền nguyên lưu chuyển, trong tay cầm khô lâu quyền trượng, thân thể hóa thành sương mù màu đen và quấn quanh người Tô Tú Nhất.
Tô Tú Nhất mặt không biểu tình, tay phải cầm quạt lông, trên quạt lông có nước chảy, hào quang màu xanh bộc phát như đại dương mênh mông, nó quét qua tất cả và cuốn khói đen bay đi xa.
Đôi mắt Thiên Dịch lão nhân bắn ra hàn quang lạnh buốt, quyền trượng trong tay hắn sinh ra ánh sáng chói mắt, ngay sau đó có một đầu lâu màu đen xuất hiện và ngưng đọng thực chất, đầu lâu lập tức lao vào Tô Tú Nhất đã biến thành đại dương mênh mông.
Gặc...
Vào lúc này hào quang màu xanh xuất hiện và bị cắn thành từng khối, đồng thời đầu lâu nuốt lấy đại dương mênh mông, Tô Tú Nhất lập tức mất cảm giác như bị cuốn vào trong thời không khác.
Ánh mắt Tô Tú Nhất ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, Phệ Hồn khô lâu của ngươi đã cô đọng thành bát cấp rồi sao? Phệ Hồn khô lâu phát triển một phần sẽ hấp thu đại lượng tinh huyết vũ hồn của cường giả, Phệ Hồn khô lâu của ngươi đã đạt tới bát cấp, rốt cuộc đánh chết bao nhiêu cường giả?
Ánh mắt hắn như hóa thành thực chất giống như nhìn thấy rất nhiều oan hồn xuất hiện.
Thiên Dịch lão nhân cười dữ tợn, nói:
- Tô Tú Nhất, đừng cảm khái, ngươi cũng sắp thành chất dinh dưỡng trong Phệ Hồn khô lâu của ta!
Tay trái hắn kết pháp quyết, từng đạo hồn lực vô hình tràn ngập quyền trượng, đồng tử của khô lâu bắn ra hào quang màu đỏ, đầu lâu màu đen tập kích Tô Tú Nhất.
Răng rắc, răng rắc!
Từng đám hào quang màu xanh xuất hiện giống như huyết nhục bị cắn xé.
Sắc mặt Tô Tú Nhất lập tức biến đổi, cả kinh nói:
- Hồn lực thất phẩm?
Hắn không ngừng phe phẩy quạt lông trong tay, từng đạo hào quang bạo phát nhưng lại bị đầu lâu của Thiên Dịch lão nhân cắn xé.
Rầm rầm rầm...
Hai thuộc tính khác nhau đồng thời cắn xé liên tục, dư âm vụ nổ chấn động trên không Cổ Dương thành, từng đám kiến trúc tan vỡ.
Nhìn khắp chung quanh, chỉ có hoàng thành có kiến trúc đặc thù nên còn bảo trì nguyên vẹn, kiến trúc chiến đấu chung quanh hóa thành bột mịn.
Đồng thời lực lượng này cũng làm các cường giả chung quanh liên tục lui về phía sau.
Phốc phốc!
Không ít Vũ Vương thất giai không thừa nhận nổi uy áp này liền phun máu tươi, cho dù là cường giả như Cát phó viện trưởng cũng rung động, sắc mặt tái nhợt và liên tục lui về phía sau.
- Là uy áp Vũ Hoàng bát giai sao?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, trong nội tâm tràn ngập vô lực và rung động.
Sắc mặt Diệp Huyền trắng bệch, hắn lui về phía sau, tâm thần hắn kích động khi đối diện uy áp như thế.
Hắn biết rõ cho dù là đầu lâu màu đen hay hào quang màu xanh lá của Tô Tú Nhất, chỉ cần dính vào một chút sẽ làm bản thân hắn bị trọng thương.
- Vũ Hoàng sao?
Nhớ ngày đó hắn cũng là nhân vật Vũ Hoàng đỉnh phong, chức nghiệp phụ trợ cường đại cho nên hắn có thể chém giết cả Vũ Đế cửu giai.
Ở kiếp này hắn không để ý khôi phục thực lực, sức chiến đấu hiện tại đạt tới Vũ Vương nhưng kém xa kiếp trước.
- Muốn ngăn cản, ngăn cản được sao?
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân dữ tợn, tay trái vẽ ra một đạo hồn quyết, hồn lực gia trì lên đầu lâu tăng nhiều, cả Phệ Hồn khô lâu cũng lâm vào cuồng bạo.
Rầm rầm rầm!
Từng đạo hào quang màu xanh bị hắn cắn nuốt sụp đổ.
Chương 1019 Huyết chi phù văn
Sắc mặt Tô Tú Nhất biến hóa, ánh mắt nhìn lên quạt lông, đột nhiên có hào quang đang lưu chuyển.
- Sông lớn chảy tận về đông, người thiên cổ phong lưu.
Hắn khẽ quát một tiếng và vung vẩy quạt lông, trong đó có hào quang đầy trời xuấ hiện, hào quang màu xanh không ngừng tăng trưởng rất nhanh.
Đầu lâu bị cọ rửa hở trái đỡ phải và kêu gào không ngướt, trong sương mù có tiếng nổ lớn không dứt bên tai.
Ầm ầm!
Trong đó có hào quang màu xanh xuất hiện, lúc này Cổ Dương thành sáng lên, nó hình thành khe hở dài vài trăm mét, rộng hơn mười mét, trong đó kiến trúc không ngừng sụp đổ, nham thạch chấn động và không nghe được hồi âm, cũng không biết khe hở này lớn bao nhiêu.
Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nói:
- Tốt, quả nhiên không hổ là Tô Tú Nhất, không làm ta thất vọng.
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, ngươi muốn nhất thống Mộng Cảnh bình nguyên cũng chỉ có chút năng lực này hay sao?
Thiên Dịch lão nhân cười lạnh nói:
- Không cần phải gấp gáp, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, hi vọng đến lúc đó ngươi còn có thể bật cười.
Trong miệng Thiên Dịch lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, tay trái điểm vào trung tâm tinh huyết, hắn vẽ ra đồ án phức tạp.
Ông!
Lúc này hào quang vô hình xuất hiện, tinh huyết hóa thành đồ án sáng ngời, nhanh chóng bao phủ Tô Tú Nhất vào trong.
Huyết sắc phù văn xuyên qua hào quang màu xanh lại bỏ qua sự tồn của hào quang màu xanh, nó như lồng giam hư vô bao phủ Tô Tú Nhất.
- Đây là cái gì?
Thần sắc Tô Tú Nhất nao nao, trong nội tâm cả kinh không loạn.
Phiến hư không này sinh ra kết giới vặn vẹp, huyết chi phù văn vậy mà không bị không gian chi lực ảnh hưởng, lập tức hàng lâm lên người Tô Tú Nhất.
Ông ông ông!
Toàn thân Tô Tú Nhất tỏa sáng, huyết sắc phù văn không ngừng vặn vẹo sinh ra khí tức yêu dị cổ quái.
- Không tốt!
Huyết sắc phù văn tiếp xúc thân thể hắn, tuy bị ngăn cách bên ngoài cơ thể nhưng lại trói buộc huyền nguyên, làm cho Tô Tú Nhất khiếp sợ không thôi.
- Ha ha ha, Tô Tú Nhất, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Thiên Dịch lão nhân cười to dữ tợn, khô lâu quyền trượng bắn ra ba đầu lâu lao tới cắn xé Tô Tú Nhất.
- Hừ.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, tuy huyết sắc phù văn bị huyền nguyên của hắn kích phát nhưng không cách nào hạn chế hắn hành động, hai tay hắn không ngừng vận lực.
Rầm rầm rầm.
Tiếng nổ vang không ngừng sinh ra, đầu lâu màu đen không ngừng nổ tung, nó rống to thê lương và liên tiếp lui về phía sau nhưng hung hãn không sợ chết.
- Tô Tú Nhất, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.
Thiên Dịch lão nhân tức giận nói ra, đầu lâu bị một chưởng đánh trúng.
Oanh oanh!
Bàn tay xuất hiện như ngọn núi lớn va chạm với Tô Tú Nhất, một chưởng này sinh ra khí thế ngập trời bao phủ thiên địa..
Chỉ nghe tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Dịch lão nhân liên tục tấn công, Tô Tú Nhất liên tiếp lui về phía sau, hắn bị đánh trúng như diều đứt dây.
- Tô Tú Nhất!
Nhìn thấy tràng cảnh như thế, đám người Cát Phác Tử kinh hô thành tiếng, vô cùng khẩn trương, kể cả Kiếm lão và các cường giả thế lực lớn khẩn trương và không dám phân tâm.
Hôm nay tính mạng của bọn họ đều đặt lên người Tô Tú Nhất, hắn khẩn trương và vô cùng lo lắng.
Có thể nói Tô Tú Nhất bại thì bọn họ phải chết, Tô Tú Nhất chỉ có thắng thì bọn họ sẽ có một đường sinh cơ.
Tô Tú Nhất tại bay ngược về phía sau vài trăm mét mới dừng lại, trên người tỏa ra từng đạo hào quang sáng ngời và bị phù văn như nòng nọc bao phủ, nhưng có thể cảm giác không có bị kích thương, tâm thần mọi người thả lỏng.
- Ồ, ngươi không có việc gì?
Thiên Dịch lão nhân giật mình kêu lên một tiếng, hắn cau mày, hiển nhiên Tô Tú Nhất cường đại vượt qua hắn dự đoán.
Rầm rầm rầm!
Hắn không ngừng tiến công, từng đạo sương mù như sương khói phóng lên trời, trong khói báo động có ba đạo hào quang bao phủ chung quanh.
Đồng thời Thiên Dịch lão nhân cũng điên cuồng ra tay với Tô Tú Nhất, không ngừng gia tăng chướng ngại cho hắn.
Thiên Dịch lão nhân liên tiếp tiến công và Tô Tú Nhất không ngừng lui về phía sau, sắc mặt âm trầm bất định.
- Huyết sắc phù văn là cái gì? Có thể ảnh hưởng huyền nguyên của ta nhưng không có bị huyền nguyên ảnh hưởng, hủy không được, nếu cứ như vậy ta sẽ bị Thiên Dịch lão nhân chém giết.
Sắc mặt Tô Tú Nhất khó coi, không ngừng nghĩ biện pháp giải trừ huyết sắc phù văn.
Những huyết sắc phù văn này hạn chế bốn thành huyền nguyên của hắn, hắn không thể phát huy thực lực một cách hoàn mỹ.
- Nếu huyền nguyên không thực hiện được, vậy thì thử vũ hồn có được hay không.
Ông!
Hư ảnh Tô Tú Nhất xuất hiện trong bức họa.
Văn tự như châu ngọc, hào quang bắn ra bốn phía, giang sơn cẩm tú xinh đẹp, bức tranh xa hoa và đại thế.
Đồng thời bảy đạo tinh hoàn xuất hiện quanh bức tranh, tất cả hào quang hình thành hình ảnh xinh đẹp.
Tô Tú Nhất thúc dục ánh sáng bao phủ bức họa, lúc này vũ hồn chi lực bộc phát và nhộn nhạo như nước, huyết sắc phù văn chui vào bên trong.
Huyết sắc phù văn bị bao phủ nhưng không có gì xảy ra.
Trong nội tâm Tô Tú Nhất trầm xuống:
- Không ngờ vũ hồn chi lực cũng vô dụng với phù văn này.
- Ha ha ha.
Thiên Dịch lão nhân thấy thế cười lớn.
- Tô Tú Nhất, chiêu này của lão phu thế nào?
Oanh!
Tô Tú Nhất không ngừng lui về phía sau.
Nội tâm Kiếm lão vô cùng lo lắng nhưng không thể làm gì.
Mặc dù bọn họ có tâm hỗ trợ nhưng giao phong cấp bậc Vũ Hoàng căn bản không phải bọn họ có thể nhúng tay vào, nói không chừng bọn họ chỉ hơi đụng một ít sương mù màu đen cũng có thể thổ huyết, căn bản không có chút tác dụng gì đâu.
Trước mặt thực lực tuyệt đối bất kỳ thứ gì cũng là vô căn cứ.
- Tô Tú Nhất xem ra có chút không được.
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm thấy vô cùng lo lắng, nhìn Tô Tú Nhất đang lo lắng suy nghĩ biện pháp phá giải huyết sắc phù văn, đôi mắt Diệp Huyền tỏa sáng và truyền âm.
- Tô Tú Nhất, phù văn huyết sắc trên người Thiên Dịch lão nhân chính là huyết chi phù văn, nó dùng linh huyết làm dẫn, hồn lực làm phụ, kết hợp hồn quyết hình thành ấn ký đặc thù, nếu như muốn bài trừ phải dùng linh huyết...
Tô Tú Nhất không rõ lai lịch huyết chi phù văn nhưng Diệp Huyền có lịch duyệt cỡ nào, hắn quá rõ nó là cái gì, hắn cũng nói biện pháp giải quyết huyết chi phù văn cho Tô Tú Nhất biết.
Nhận được Diệp Huyền truyền âm, thần sắc Tô Tú Nhất chấn động, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, đôi mắt tỏa sáng, chỉ trong chốc lát ánh mắt kiên quyết, dựa theo phương pháp của Diệp Huyền và ngưng luyện biện pháp phá giải.
Chương 1020 Ban cho ngươi cái chết (1)
Bên ngoài thân thể của hắn có hào quang màu đỏ sáng lên, đây là lực lượng tinh huyết của hắn ngưng tụ mà thành.
Tinh huyết bộc phát va chạm với huyết chi phù văn, đột nhiên nghe được tiếng nổ lớn, phù văn hóa thành tinh khí biến mất trong thiên địa.
- Đáng chết.
Thiên Dịch lão nhân biến sắc, hắn tức giận nhìn sang Diệp Huyền.
Tuy Diệp Huyền truyền âm bí mật, thậm chí đám người Cát Phác Tử là Vũ Vương thất giai đỉnh phong cũng không phát hiện ra nhưng không thể giấu được Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng bát giai.
- Tiểu tử, ngươi phá hư Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hôm nay lại phá hư đại sự của ta, chết đi!
Hắn gầm lên giận dữ, lúc này có sương mù bao phủ Diệp Huyền.
- Thiên Dịch, ngươi dám phân tâm khi giao thủ với ta?
Tô Tú Nhất đánh vỡ huyết chi phù văn bên người, khí tức của hắn phóng đại và vung tay lên, một đạo hào quang xuất hiện, đồng thời vũ hồn trên đỉnh đầu hắn tỏa sáng, một tia vũ hồn chi lực ngưng tụ thành sách cổ trên tay trái.
Rầm rầm!
Sách cổ phát ra âm thanh như đại đạo truyền thẳng vào nhân tâm.
Trên sách cổ có một tờ được mở ra, hào quang trên sách cổ bạo phát ra ngoài.
- Thiên Dịch Thư—— An Hồn Quyển.
Oanh!
Hào quang va chạm với đầu lâu, đầu lâu lập tức gào thét điên loạn, trên đầu lâu là khói đen cuồn cuộn và có nhiều gương mặt xuất hiện, chúng rậm rạp chằng chịt không dưới mấy ngàn.
Trong đó có cả gương mặt đám người Thanh Phong đế quốc Lý Tông La, Vương Lộ, hiển nhiên những gương mặt này là cường giả bị Thiên Dịch lão nhân đánh chết.
Vẻ mặt Tô Tú Nhất ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi lại giết nhiều người như thế, đáng chết.
Hắn gào thét sau đó Thiên Diễn Thư trên tay trái sinh ra hào quang vạn trượng, hào quang màu trắng bao phủ sương mù của đầu lâ.
- Đáng chết, Phệ Hồn khô lâu của ta, Tô Tú Nhất, ngươi dùng bảo vật gì?
Thiên Dịch lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, đau lòng kêu to, hắn kết pháp quyết đánh vào trong đầu lâu, sương mù màu đen âần biến thành màu đỏ.
Hào quang màu đỏ bộc phát, hắn miễn cưỡng ngăn cản công kích của Tô Tú Nhất nhưng lực lượng suy yếu dần dần.
- Cơ hội tốt.
Hiện tại Diệp Huyền nhìn lên chiến đấu trên không trung, thân ánh của hắn xuât hiện trên không trung Cổ Dương thành.
- Huyền Diệp, ngươi đi đâu vậy?
Cát Phác Tử sững sờ sau đó truyền âm hỏi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hiện tại Thiên Dịch lão nhân bị Tô Tú Nhất ngăn cản, ta vừa vặn có thể triệt để khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong tay mình.
Dùng hiểu biết của hắn về Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hắn có thể nhìn ra trận cơ của trận pháp nằm trong hoàng cung Cổ Dương thành, nơi đó mới là hạch tâm của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
Diệp Huyền biết rõ Thiên Quyền trận cơ chính là trận cơ khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, chỉ cần đoạt được nó tới tay, như vậy quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cũng đổi chủ.
Một khi khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận thì hắn có thể đứng ở thế bất bại.
Diệp Huyền hành động cũng bị Thiên Dịch lão nhân biết rõ.
- Đáng chết, Đường Chiêu, ngăn tiểu tử này cho ta, ngàn vạn không thể cho hắn đi vào trong hoàng cung.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ gào thét.
- Vâng.
Đám người Đường Chiêu lập tức lao tới gần Huyền điệp.
Cát Phác Tử cười lớn và ngăn cản.
- Đường tông chủ, không nên đi nhanh như vậy.
Cùng lúc đó đám người Kiếm lão liên tục lao tới ngăn cản Đường Chiêu.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt tiến nổ vang lên, bởi vì Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân chiến đáu cho nên mười mấy Vũ Vương khác đại chiến trên đường phố.
Huyền nguyên đáng sợ lập tức phá hủy toàn bộ Cổ Dương thành.
Trong đó thê thảm nhất chính là rất nhiều dân chúng và võ giả trong Cổ Dương thành.
Khá tốt đám người Cát Phác Tử khi chiến đấu cố ý tránh tổn thương dân chúng nhưng người của Đường Chiêu không quan tâm việc này, tiện tay tiến công cũng đánh rất nhiều dân chúng thành huyết vụ.
Cả đường phố đều bị máu tươi nhuộm đỏ, từng đám lớn huyết dịch chảy xuôi dọc theo khe hở tiến vào trong lòng đất.
Loại thái độ không thèm quan tâm tính mạng dân chúng như thế làm đám người Cát Phác Tử tức giận không nhỏ.
Vèo!
Thừa dịp giao chiến, Diệp Huyền nhanh chóng chạy vào hạch tâm hoàng cung, với tu vi của hắn cộng thêm Lăng Hư Chi Vũ nên tốc độ cực nhanh, trừ phi là cường giả Vũ Vương thất giai đỉnh phong như Đường Chiêu bực ngăn cản, những người khác hoàn toàn không thể ngăn cản Diệp Huyền.
- Sắp tới rồi!
Diệp Huyền sắp đi vào hoàng cung, đột nhiên cảm giác nguy cơ bao phủ tâm thần hắn, da đầu hắn run rẩy và nổi da gà.
Nội tâm Diệp Huyền sinh ra cảm giác kinh hoàng, hiện tại hắn có cảm giác tử thần đang nhìn chằm chằm vào mình, tánh mạng hoàn toàn không do mình khống chế và tùy thời có nguy hiểm vẫn lạc.
- Không tốt!
Bất chấp do dự, Diệp Huyền quay người rút lui.
Oanh!
Trong nháy mắt hắn lui về phía sau thật nhanh, ngay sau đó có huyền nguyên đáng phá vỡ nham thạch cứng rắn, hoàng cung như sắt thép cũng bị đánh thành tro bụi.
Phốc phốc!
Trong bụi mù, Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi sau đó bay đi như giẻ rách.
Việc này làm không ít người cảm thấy ngạc nhiên.
- Huyền Diệp.
Đám người Cát Phác Tử sợ hãi không nhỏ, đồng thời ánh mắt nhìn người ra tay, bọn họ cảm nhận được cảm giác tử vong khi đối phương công kích, đối phương là ai?
Sau khi bọn họ nhìn rõ gương mặt đối phương, đám người Cát Phác Tử ngây người, vẻ mặt hoảng sợ.
Người ra tay suýt đánh chết Diệp Huyền chính là thanh niên áo bào xanh, lúc trước Đường Chiêu cung kính đi theo đối phương.
Quanh người hắn bao phủ trong hào quang màu xanh, hắn cho người khác cảm giác thần thánh và cao quý.
Thanh niên kia ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền có thể né tránh công kích của hắn, ngay sau đó ánh mắt nhìn sang Thiên Dịch lão nhân trên cao, lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.
Trong giọng nói của hắn không mang theo chút tôn kính với Thiên Dịch lão nhân, chỉ có trách cứ, dường như là chủ nhân cao cao tại thượng nói chuyện với người hầu.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, Thiên Dịch lão nhân đang giao thủ với Tô Tú Nhất liền đánh một kích thật mạnh và lui lại.
Thiên Dịch lão nhân cảm thấy khổ sở, hắn nói:
- Tề thiếu chủ, tại hạ không ngờ Lam Quang học viện lại đột nhiên xuất hiện một tên cường giả Vũ Hoàng, tại hạ làm việc bất lợi, mong thiếu chủ rộng lòng tha thứ.
Thiên Dịch lão nhân cung kính với đối phương giống như hạ nhân nhìn thấy chủ nhân.
- Ngươi là ai?
Bình luận facebook