Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259: Lại bị ám sát
Bà ta bắt đầu lục tung tủ quần áo lên, dọn đồ cho Lý Tuyết Diễm, tôi nói: “Không cần lấy quần áo với đồ dùng cá nhân đâu, chỉ cần những thứ quan trọng thôi, như là đồ dùng học tập hay giấy tờ tuỳ thân...”
Mấy phút sau, bà ta nhét tất cả mọi thứ vào một cái vali rách, tôi kiểm tra lại giấy tờ không thấy có vấn đề gì.
Tôi kéo vali, quay người bỏ đi.
“Ông chủ, đi thong thả nha...”
Bà ta không đi theo tôi ra ngoài, không hề quan tâm đến con gái một chút nào!
Tôi bước xuống tầng thì nghe được tiếng cười sung sướng tột cùng của bà ta.
Trong lòng tôi cực kỳ phẫn nộ, tại sao loại người này vẫn sống được đến bây giờ chứ!
Sao không chết đi cho rồi!
Loại người này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
Lúc tôi ra thì không thấy Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm ở trong xe.
Chắc chắn Lý Tuyết Diễm đã phải chịu cú sốc rất lớn. Lúc nãy do quá đau khổ nên cô bé đã lao ra ngoài, Trần Kế Tần phải đuổi theo sau.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đợi ở đây đi, Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm ở ngõ bên cạnh. Gặp phải chuyện thế này, cứ để cô ta khóc một trận là xong”.
“Với Lý Tuyết Diễm thì đây là sự giải thoát, cũng là cơ hội để làm lại cuộc đời”.
“Nhưng mà... Sau khi mụ đàn bà kia tiêu hết hai trăm nghìn tệ, kiểu gì cũng sẽ tìm Lý Tuyết Diễm gây chuyện”.
Đưa con người ta đi, ngăn cấm bố mẹ liên lạc với con cái, đây là trái pháp luật. Kể cả tôi đã đưa tiền cho bà ta thì thoả thuận của chúng tôi cũng không hợp pháp.
Tôi hiểu, nhưng tôi việc gì phải sợ một mụ đàn bà như thế chứ? Nếu bà ta dám tìm Lý Tuyết Diễm gây sự...
Tôi nhất định sẽ tống bà ta vào tù.
Tôi ngồi trong xe đợi rất lâu nhưng hai người họ vẫn chưa về. Tôi định ra ngoài xem xem, thì tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Ngươi đừng đi, Trần Kế Tần có thể giải quyết được. Hai người đó đang ôm nhau khóc huhu, ngươi qua đó làm gì? Làm kỳ đà à?”
“Gì cơ?”, tôi ngây người ra, hỏi lại: “Ôm nhau?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ hỏi lại: “Có vấn đề gì à?”
Đúng là không có vấn đề gì. Một cô gái đang khóc vì buồn luôn muốn được ôm một chàng trai và khóc thật to.
Trần Kế Tần là người thần kinh thô, anh ta biết an ủi người khác à?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Ngươi lại sai rồi. Trần Kế Tần còn biết tán gái hơn ngươi, lời ngon tiếng ngọt, mấy chiêu câu gái của cậu ta hơn ngươi cả trăm lần”.
“Ngươi gặp chuyện tình cảm cứ dây dưa dùng dằng, không cùng đẳng cấp với Trần Kế Tần được đâu”.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Trần Kế Tần còn có một mặt như thế.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói tiếp: “Trước đây Trần Kế Tần là một tên lưu manh, trải nghiệm của cậu ta nhiều hơn ngươi. Chỉ là trước mặt ngươi cậu ta chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ nào khác, nên ngươi không biết bản lĩnh cua gái của cậu ta”.
“Có điều Trần Kế Tần không đẹp trai, thế nên nói lời đường mật, dỗ dành phụ nữ là thế mạnh của cậu ta”.
“Còn thế mạnh của ngươi là ngươi có thực lực, có sức mạnh, không có những thứ này, ngươi không bao giờ tán tỉnh được một cô gái nào cả, vì bề ngoài của ngươi cũng chỉ thường thường”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói rất đúng. Trước khi gặp tiên nữ Thanh Thuỷ, tôi chỉ là một thằng nhãi nghèo khổ không hơn không kém.
Đợi mãi vẫn không thấy hai người kia quay lại, tôi bèn hạ ghế xuống nằm nghỉ một lát.
Bất giác, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết bao lâu sau thì tiếng hét của tiên nữ Thanh Thuỷ vang lên trong đầu tôi: “Mau tỉnh lại đi! Có chuyện rồi!”
Tôi bừng tỉnh, lập tức mở cửa xe.
Tiên nữ Thanh Thuỷ dùng ý thức truyền âm cho tôi, tôi chạy như bay đến con ngõ cách đó hơn hai mươi mét.
Tôi nhìn thấy một người mặc đồ đen đá Trần Kế Tần văng ra xa, còn Lý Tuyết Diễm đang nằm bẹp dưới đất không cử động gì.
Sau khi hạ gục Trần Kế Tần, người mặc đồ đen lại cầm dao găm lao về phía Lý Tuyết Diễm.
Tôi lập tức xông lên, chắn trước mặt Lý Tuyết Diễm.
Người mặc đồ đen nhìn thấy tôi thì ngây người ra, giơ dao lên đâm về phía tim tôi.
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Nhưng tốc độ của tôi còn nhanh hơn. Tôi túm lấy tay của kẻ đó, cướp đi con dao trong tay hắn.
Nhưng điều tôi không ngờ được là, tay của kẻ đó như không xương, trườn ra khỏi tay tôi như một con rắn. Hắn giơ tay trái lên, định đấm vào mặt tôi.
Tôi không né được, ăn trọn một cú đấm đó. Tôi lảo đảo một chút, chỗ bị đánh đau đến nóng bừng lên.
Ngay sau đó, dao găm của kẻ đó lại đâm về phía tôi.
Tôi tiếp tục lao lên đấu với người mặc đồ đen, mới qua bốn chiêu mà lần nào tôi cũng bị đánh trúng. Nhưng dao của hắn vẫn không đâm trúng tôi, chỉ có nắm đấm và chân đá là vung thẳng vào người.
Người đó mặc một cây đen, nhìn dáng người thì là một người đàn ông, cả chiêu thức và động tác đều cực kỳ nhanh, lực ra đòn và sức mạnh đều hơn Lãnh Nguyệt gấp mấy lần.
Tôi rất mạnh, nhưng không có chiêu thức bài bản, chỉ có thể dùng tốc độ và cảm nhận để đấu với hắn.
“Trương Sơn Thành, tao cứ nghĩ mày lợi hại thế nào, hoá ra cũng chỉ thế này!”
Giọng của hắn rất trầm, hơi mang khẩu âm miền Nam.
Hắn cầm dao lên, tiếp tục đâm về phía tôi. Lúc này, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ tạm thời khống chế cơ thể tôi, làm tốc độ và sức mạnh của tôi đều tăng lên.
Tôi phải tốc chiếc tốc thắng, khống chế kẻ mặc đồ đen.
Tôi dùng một tay túm lấy tay phải của hắn, vặn “rắc” một tiếng, cổ tay của hắn đã trật khớp, con dao trong tay hắn cũng bị tôi cướp lấy.
Sau đó tôi giơ chân đá trúng người hắn, khiến hắn ngã xuống đất.
Tôi lạnh lùng nói: “Bây giờ biết tôi lợi hại thế nào rồi chứ? Nói đi, ai phái anh tới?”
Đột nhiên kẻ mặc đồ đen hừ một tiếng, lật người bật dậy, lao về phía Lý Tuyết Diễm.
Mục tiêu của kẻ mặc đồ đen không phải tôi, mà là Lý Tuyết Diễm!
Tôi ngay lập tức chắn trước người Lý Tuyết Diễm, đá kẻ đó văng ra xa.
Tôi dùng lực rất mạnh, mấy chiếc xương sườn của hắn đều bị gãy, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn đứng lên được!
Hắn cố nhịn nỗi đau trên cơ thể, liên tiếp lùi về sau. Tôi chạy đuổi theo, tốc độ của kẻ đó cực kỳ nhanh, hắn hét lên: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc mày là ai?”
“Sao mày có thể mạnh đến thế!”
Tôi nhanh chóng ép sát tên mặc đồ đen, nói: “Anh không phải là đối thủ của tôi, anh cũng không thoát được đâu. Mau nói đi, ai là kẻ sai khiến anh, kẻ đứng sau lưng anh là ai?”
“Có phải Lữ Vô Thiện không?”
Tôi phải bắt được tên mặc đồ đen đó!
Hắn không nói gì, xoay người lại, men theo tường mà chạy. Tôi đuổi theo sát nút.
“Anh không thoát được đâu!”
Lúc tôi sắp đuổi kịp hắn rồi thì đột nhiên hắn bám lấy một bức tường khá thấp sau đó nhảy vọt qua. Kẻ mặc đồ đen biến mất sau mộ bờ tường cao khoảng hai mét.
Tôi đang định đuổi theo thì tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đừng đuổi theo nữa!”
Tôi dừng lại, hỏi: “Tại sao?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Xung quanh đây vẫn còn kẻ khác, có thể chính là đồng bọn của tên sát thủ. Bây giờ ngươi lập tức quay lại bảo vệ Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm”.
Lần trước cũng có hai kẻ đến ám sát tôi. Nếu hắn có đồng bọn, quả thực tôi cũng không dám rời khỏi đây.
Chẳng lẽ cứ trơ mắt để hắn chạy thoát?
Tôi hét về một khoảng không vô định: “Đừng có giấu đầu lòi đuôi, lăn ra đây cho ông đây xem!”
Không có ai trả lời, cả con ngõ im phăng phắc.
Đúng lúc này, có một chiếc xe chạy từ ngoài đường vào, ánh đèn chói đến mức tôi không mở nổi mắt ra.
Tôi nhìn thấy một bóng đen lao lên xe, trong chớp mắt chiếc xe phóng vụt đi, biến mất ngay trước mắt tôi.
Quả nhiên là có đồng bọn!
Tên sát thủ nhận thấy không đấu lại được tôi nên đã bỏ trốn cùng đồng bọn.
Tôi cảm thấy hai người này không phải người của Hợp Tác Xã mà là tay sai của Lữ Vô Thiện.
Tôi thở dài một hơi, Trần Kế Tần không bị thương, chỉ bị tên sát thủ kia đá cho một phát thôi, còn Lý Tuyết Diễm thì vẫn còn hôn mê.
Mấy phút sau, bà ta nhét tất cả mọi thứ vào một cái vali rách, tôi kiểm tra lại giấy tờ không thấy có vấn đề gì.
Tôi kéo vali, quay người bỏ đi.
“Ông chủ, đi thong thả nha...”
Bà ta không đi theo tôi ra ngoài, không hề quan tâm đến con gái một chút nào!
Tôi bước xuống tầng thì nghe được tiếng cười sung sướng tột cùng của bà ta.
Trong lòng tôi cực kỳ phẫn nộ, tại sao loại người này vẫn sống được đến bây giờ chứ!
Sao không chết đi cho rồi!
Loại người này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
Lúc tôi ra thì không thấy Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm ở trong xe.
Chắc chắn Lý Tuyết Diễm đã phải chịu cú sốc rất lớn. Lúc nãy do quá đau khổ nên cô bé đã lao ra ngoài, Trần Kế Tần phải đuổi theo sau.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đợi ở đây đi, Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm ở ngõ bên cạnh. Gặp phải chuyện thế này, cứ để cô ta khóc một trận là xong”.
“Với Lý Tuyết Diễm thì đây là sự giải thoát, cũng là cơ hội để làm lại cuộc đời”.
“Nhưng mà... Sau khi mụ đàn bà kia tiêu hết hai trăm nghìn tệ, kiểu gì cũng sẽ tìm Lý Tuyết Diễm gây chuyện”.
Đưa con người ta đi, ngăn cấm bố mẹ liên lạc với con cái, đây là trái pháp luật. Kể cả tôi đã đưa tiền cho bà ta thì thoả thuận của chúng tôi cũng không hợp pháp.
Tôi hiểu, nhưng tôi việc gì phải sợ một mụ đàn bà như thế chứ? Nếu bà ta dám tìm Lý Tuyết Diễm gây sự...
Tôi nhất định sẽ tống bà ta vào tù.
Tôi ngồi trong xe đợi rất lâu nhưng hai người họ vẫn chưa về. Tôi định ra ngoài xem xem, thì tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Ngươi đừng đi, Trần Kế Tần có thể giải quyết được. Hai người đó đang ôm nhau khóc huhu, ngươi qua đó làm gì? Làm kỳ đà à?”
“Gì cơ?”, tôi ngây người ra, hỏi lại: “Ôm nhau?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ hỏi lại: “Có vấn đề gì à?”
Đúng là không có vấn đề gì. Một cô gái đang khóc vì buồn luôn muốn được ôm một chàng trai và khóc thật to.
Trần Kế Tần là người thần kinh thô, anh ta biết an ủi người khác à?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Ngươi lại sai rồi. Trần Kế Tần còn biết tán gái hơn ngươi, lời ngon tiếng ngọt, mấy chiêu câu gái của cậu ta hơn ngươi cả trăm lần”.
“Ngươi gặp chuyện tình cảm cứ dây dưa dùng dằng, không cùng đẳng cấp với Trần Kế Tần được đâu”.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Trần Kế Tần còn có một mặt như thế.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói tiếp: “Trước đây Trần Kế Tần là một tên lưu manh, trải nghiệm của cậu ta nhiều hơn ngươi. Chỉ là trước mặt ngươi cậu ta chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ nào khác, nên ngươi không biết bản lĩnh cua gái của cậu ta”.
“Có điều Trần Kế Tần không đẹp trai, thế nên nói lời đường mật, dỗ dành phụ nữ là thế mạnh của cậu ta”.
“Còn thế mạnh của ngươi là ngươi có thực lực, có sức mạnh, không có những thứ này, ngươi không bao giờ tán tỉnh được một cô gái nào cả, vì bề ngoài của ngươi cũng chỉ thường thường”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói rất đúng. Trước khi gặp tiên nữ Thanh Thuỷ, tôi chỉ là một thằng nhãi nghèo khổ không hơn không kém.
Đợi mãi vẫn không thấy hai người kia quay lại, tôi bèn hạ ghế xuống nằm nghỉ một lát.
Bất giác, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết bao lâu sau thì tiếng hét của tiên nữ Thanh Thuỷ vang lên trong đầu tôi: “Mau tỉnh lại đi! Có chuyện rồi!”
Tôi bừng tỉnh, lập tức mở cửa xe.
Tiên nữ Thanh Thuỷ dùng ý thức truyền âm cho tôi, tôi chạy như bay đến con ngõ cách đó hơn hai mươi mét.
Tôi nhìn thấy một người mặc đồ đen đá Trần Kế Tần văng ra xa, còn Lý Tuyết Diễm đang nằm bẹp dưới đất không cử động gì.
Sau khi hạ gục Trần Kế Tần, người mặc đồ đen lại cầm dao găm lao về phía Lý Tuyết Diễm.
Tôi lập tức xông lên, chắn trước mặt Lý Tuyết Diễm.
Người mặc đồ đen nhìn thấy tôi thì ngây người ra, giơ dao lên đâm về phía tim tôi.
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Nhưng tốc độ của tôi còn nhanh hơn. Tôi túm lấy tay của kẻ đó, cướp đi con dao trong tay hắn.
Nhưng điều tôi không ngờ được là, tay của kẻ đó như không xương, trườn ra khỏi tay tôi như một con rắn. Hắn giơ tay trái lên, định đấm vào mặt tôi.
Tôi không né được, ăn trọn một cú đấm đó. Tôi lảo đảo một chút, chỗ bị đánh đau đến nóng bừng lên.
Ngay sau đó, dao găm của kẻ đó lại đâm về phía tôi.
Tôi tiếp tục lao lên đấu với người mặc đồ đen, mới qua bốn chiêu mà lần nào tôi cũng bị đánh trúng. Nhưng dao của hắn vẫn không đâm trúng tôi, chỉ có nắm đấm và chân đá là vung thẳng vào người.
Người đó mặc một cây đen, nhìn dáng người thì là một người đàn ông, cả chiêu thức và động tác đều cực kỳ nhanh, lực ra đòn và sức mạnh đều hơn Lãnh Nguyệt gấp mấy lần.
Tôi rất mạnh, nhưng không có chiêu thức bài bản, chỉ có thể dùng tốc độ và cảm nhận để đấu với hắn.
“Trương Sơn Thành, tao cứ nghĩ mày lợi hại thế nào, hoá ra cũng chỉ thế này!”
Giọng của hắn rất trầm, hơi mang khẩu âm miền Nam.
Hắn cầm dao lên, tiếp tục đâm về phía tôi. Lúc này, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ tạm thời khống chế cơ thể tôi, làm tốc độ và sức mạnh của tôi đều tăng lên.
Tôi phải tốc chiếc tốc thắng, khống chế kẻ mặc đồ đen.
Tôi dùng một tay túm lấy tay phải của hắn, vặn “rắc” một tiếng, cổ tay của hắn đã trật khớp, con dao trong tay hắn cũng bị tôi cướp lấy.
Sau đó tôi giơ chân đá trúng người hắn, khiến hắn ngã xuống đất.
Tôi lạnh lùng nói: “Bây giờ biết tôi lợi hại thế nào rồi chứ? Nói đi, ai phái anh tới?”
Đột nhiên kẻ mặc đồ đen hừ một tiếng, lật người bật dậy, lao về phía Lý Tuyết Diễm.
Mục tiêu của kẻ mặc đồ đen không phải tôi, mà là Lý Tuyết Diễm!
Tôi ngay lập tức chắn trước người Lý Tuyết Diễm, đá kẻ đó văng ra xa.
Tôi dùng lực rất mạnh, mấy chiếc xương sườn của hắn đều bị gãy, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn đứng lên được!
Hắn cố nhịn nỗi đau trên cơ thể, liên tiếp lùi về sau. Tôi chạy đuổi theo, tốc độ của kẻ đó cực kỳ nhanh, hắn hét lên: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc mày là ai?”
“Sao mày có thể mạnh đến thế!”
Tôi nhanh chóng ép sát tên mặc đồ đen, nói: “Anh không phải là đối thủ của tôi, anh cũng không thoát được đâu. Mau nói đi, ai là kẻ sai khiến anh, kẻ đứng sau lưng anh là ai?”
“Có phải Lữ Vô Thiện không?”
Tôi phải bắt được tên mặc đồ đen đó!
Hắn không nói gì, xoay người lại, men theo tường mà chạy. Tôi đuổi theo sát nút.
“Anh không thoát được đâu!”
Lúc tôi sắp đuổi kịp hắn rồi thì đột nhiên hắn bám lấy một bức tường khá thấp sau đó nhảy vọt qua. Kẻ mặc đồ đen biến mất sau mộ bờ tường cao khoảng hai mét.
Tôi đang định đuổi theo thì tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đừng đuổi theo nữa!”
Tôi dừng lại, hỏi: “Tại sao?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Xung quanh đây vẫn còn kẻ khác, có thể chính là đồng bọn của tên sát thủ. Bây giờ ngươi lập tức quay lại bảo vệ Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm”.
Lần trước cũng có hai kẻ đến ám sát tôi. Nếu hắn có đồng bọn, quả thực tôi cũng không dám rời khỏi đây.
Chẳng lẽ cứ trơ mắt để hắn chạy thoát?
Tôi hét về một khoảng không vô định: “Đừng có giấu đầu lòi đuôi, lăn ra đây cho ông đây xem!”
Không có ai trả lời, cả con ngõ im phăng phắc.
Đúng lúc này, có một chiếc xe chạy từ ngoài đường vào, ánh đèn chói đến mức tôi không mở nổi mắt ra.
Tôi nhìn thấy một bóng đen lao lên xe, trong chớp mắt chiếc xe phóng vụt đi, biến mất ngay trước mắt tôi.
Quả nhiên là có đồng bọn!
Tên sát thủ nhận thấy không đấu lại được tôi nên đã bỏ trốn cùng đồng bọn.
Tôi cảm thấy hai người này không phải người của Hợp Tác Xã mà là tay sai của Lữ Vô Thiện.
Tôi thở dài một hơi, Trần Kế Tần không bị thương, chỉ bị tên sát thủ kia đá cho một phát thôi, còn Lý Tuyết Diễm thì vẫn còn hôn mê.
Bình luận facebook