Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257: Chính là đánh bà đấy
Lúc này, cánh cửa sổ sát bên bật mở, một thanh niên thò đầu ra nhìn ba người chúng tôi, nói: “Anh hai, đám cho vay nặng lãi mấy người cũng kính nghiệp thật đấy, nửa đêm rồi mà còn làm việc, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa anh hai”.
Trần Kế Tần trông bộ dạng hung ác, đậm chất lưu manh, làm tên nhóc này tưởng chúng tôi làm nghề cho vay nặng lãi.
“Đừng nhiều chuyện, cút về giường mình ngủ đi! Còn lắm lời là cắt lưỡi cậu đấy!”
Cậu thanh niên sợ hãi lập tức đóng cửa sổ, tắt luôn đèn!
Lúc này, cửa phòng số bốn mở ra, một người phụ nữ trang điểm đậm, quần áo xộc xệch đứng ở cửa.
Người phụ nữ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, người hơi béo, nhưng mang ý vị của phụ nữ trưởng thành.
Bà ta cũng cho rằng chúng tôi là đám cho vay nặng lãi nên có hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy người con gái ở phía sau chúng tôi thì nhận ra có điều không đúng.
“Hai anh có chuyện gì sao? Sao hai anh lại ở cùng Tuyết Diễm nhà tôi vậy?”, người phụ nữ hỏi chúng tôi.
Trần Kế Tần lộ vẻ hung ác, dữ tợn nói: “Bà là mẹ của Lý Tuyết Diễm đúng không?”
“Đúng, là tôi”, người phụ nữ đáp: “Hai anh là?”
“Là người muốn đánh chết bà!”, Trần Kế Tần túm lấy đầu tóc của người phụ nữ bằng tay phải, kéo ngã bà ta xuống đất, nắm tóc mà lôi đi.
Lý Tuyết Diễm sợ hãi bật khóc, tôi cũng không ngờ Trần Kế Tần lại bạo lực như vậy.
Người phụ nữ không ngừng kêu la đại ca tha mạng. Trần Kế Tần kéo người phụ nữ vào phòng, ném mạnh xuống đất. Bên giường còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang mặc quần, ông ta cũng bị dọa sợ ngây người.
Trong phòng chỉ có một gian, hai chiếc giường, ở giữa ngăn cách bởi rèm che. Quần áo, đồ dùng sinh hoạt bày bừa khắp phòng, vô cùng hỗn loạn.
Trần Kế Tần lại đá người phụ nữ kia một cái, hét lớn: “Trước nay ông đây không đánh phụ nữ, nhưng bây giờ không nhịn nổi nữa!”
“Bà có còn là người không? Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà bà lại đem bán con gái của mình!”
“Bà còn là người hay sao!”
Người phụ nữ đột nhiên ôm đầu, co người ngồi dưới đất khóc lớn.
Người đàn ông ở bên giường đã mặc xong quần áo, thấy tình hình không ổn thì vội vàng cười trừ, nói: “Hai vị đại ca, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không quen biết người đàn bà này, tôi chỉ đi ngang qua thôi. Ả ta nói một lần một trăm tệ nên tôi mới theo lên đây…”
“Các vị đại ca, tôi đi trước đây…”
Bà ta lại biến nhà mình thành ổ mại dâm! Lý Tuyết Diễm còn đang sống ở đây kia mà!
Tôi nghĩ đến đây, nỗi căm ghét bà ta lại dâng cao.
“Cút!”, Trần Kế Tần chửi cho một tiếng, người đàn ông lập tức chuồn đi.
“Các người… các người không phải cho vay nặng lãi sao?”, người phụ nữ ngồi dưới đất, vẻ mặt kỳ quái, vô cùng căng thẳng.
Tôi phát hiện bà ta khóc lâu thế mà trên mặt vẫn khô rang, không có chút nước mắt nào.
“Không phải”, tôi lạnh nhạt đáp: “Chúng tôi đến để lấy lại công bằng cho Tuyết Diễm”.
“Hả?”, người phụ nữ bỗng chốc không khóc nữa, thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao các người lại đi cùng con gái tôi?”
“Lý Tuyết Diễm!”, người phụ nữ đột nhiên nhìn chằm chằm Lý Tuyết Diễm một cách hung dữ, gặng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải mày đang đi cùng chủ tịch Viên sao?”
“Có phải là lỡ chuyện rồi không?”
“Hay là mày bỏ chạy?”
“Khóc cái gì mà khóc!”
“Đứa con gái chết tiệt, mày làm hỏng việc của tao rồi, mày còn dẫn theo hai thằng con trai lạ mặt về đánh tao!”
“Hai mươi lăm nghìn tệ, hai mươi lăm nghìn tệ của tao! Đứa con gái bất hiếu này, mày hại chết mẹ mày rồi…”
Người phụ nữ phản ứng rất nhanh, nhìn cục diện trước mắt đã biết được là tình huống gì.
Trần Kế Tần đột nhiên tát bà ta một cái, chửi lớn: “Mẹ kiếp, chính là đánh bà đấy!”
“Bà đã bán con gái mình mà còn nói cô ấy bất hiếu!”
“Trên đời này sao lại có người mẹ độc ác như bà!”
Người phụ nữ bị Trần Kế Tần tát đến nỗi ngã xuống đất, miệng chảy máu.
“Ha ha…”, người phụ nữ lau máu bên miệng, cười đến mức có hơi điên cuồng, nói: “Hóa ra là mấy người lo chuyện bao đồng!”
Vào lúc này còn cười được thì đúng là con đàn bà điên.
“Có thể nói như vậy”, tôi kéo Lý Tuyết Diễm đến trước mặt tôi, kéo tay áo cô ấy lên, lộ ra những vết sẹo mờ mờ.
Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, hỏi: “Là bà đánh đúng không?”
Người phụ nữ kia tỏ vẻ lạnh lùng, đáp: “Làm sao? Tôi là mẹ nó, tôi dạy con gái của mình, các người xen vào được sao?”
“Các người không phải cho vay nặng lãi thì đến nhà tôi làm gì?”
“Dựa vào cái gì mà các người xen vào chuyện gia đình tôi? Các người có tư cách gì hả?”
“Con gái của tôi là do tôi sinh ra, tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn bán thì bán…”
Bốp!
Tôi cũng tát cho bà ta một tai, trước nay tôi cũng chưa từng đánh phụ nữ, nhưng giờ tôi không chịu nổi nữa rồi.
Kẻ đang đứng trước mắt này không xứng làm người!
Tôi ra tay không nặng, tát một cái làm bà ta chảy máu, gãy mấy cái răng trong miệng.
Lần này người phụ nữ không cười nổi nữa, nhổ mấy cái răng kèm máu ra, ngã xuống đất khóc lóc, giống hệt một mụ đàn bà chanh chua, kêu gào: “Các người… hu hu hu… số tôi thật là khổ mà”.
“Tôi nợ nhiều tiền như vậy, vài ba ngày là bọn cho vay nặng lãi lại tới gây sự, bây giờ các người còn tới đánh tôi”.
“Các người đánh chết tôi đi, đánh chết tôi đi cho xong, tôi cũng không muốn sống nữa…”
Người phụ nữ khóc lớn, nhưng trong mắt không có một giọt nước nào.
Tôi thấy được từ trong ánh mắt của bà ta rằng bà ta đang diễn kịch, hơn nữa, bà ta cũng chẳng yêu thương gì Lý Tuyết Diễm. Trong mắt bà ta, Lý Tuyết Diễm chỉ là gánh nặng.
“Khóc cái con mẹ bà!”, Trần Kế Tần túm tóc bà ta, định đánh tiếp, nhưng tôi cản lại.
Đánh người phụ nữ này không giải quyết được gốc rễ vấn đề, chỉ có thể trút giận mà thôi.
Để giải quyết được gốc rễ vấn đề thì phải tách Lý Tuyết Diễm ra khỏi người phụ nữ này.
Tôi xoay người nhìn Lý Tuyết Diễm nước mắt giàn giụa, nắm lấy tay cô ấy dẫn ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, tôi nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Tuyết Diễm, nói: “Em có đồng ý rời xa mẹ em mãi mãi không?”
Lý Tuyết Diễm ngẩn người, ánh mắt phức tạp. Tôi đọc được thông tin qua ánh mắt ấy, cô ấy vô cùng đồng ý, nhưng rời xa mẹ mình rồi cô ấy phải làm thế nào, phải sống bằng cách gì, có thể đi đâu được?
Tôi nói: “Cái anh có là tiền, anh sẽ giúp em hoàn thành chương trình học, anh cũng sẽ sắp xếp cho em nơi ở và người bảo vệ em”.
“Nhưng mà…”, Lý Tuyết Diễm do dự, hỏi tôi: “Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, vì sao anh lại giúp tôi? Còn nữa, trông anh cũng xấp xỉ tuổi tôi, anh có thể giúp tôi được sao?”
“Tôi không thể tin anh hoàn toàn, bởi vì tôi vẫn chưa biết gì về anh”.
“Huống hồ… các anh… các anh đã làm gì chứ, các anh đánh cho chủ tịch Viên thành như vậy, hở ra là đánh người, giống hệt mấy kẻ đòi nợ”.
“Các anh… là người tốt sao?”
Dù gì chúng tôi chỉ mới gặp mặt nhau không lâu, vừa quen biết nhau, hơn nữa tôi và Trần Kế Tần đã đánh chủ tịch Viên, bây giờ còn đánh người phụ nữ kia, đúng là để lại ấn tượng không tốt cho người khác.
Tôi nói: “Cô bé ngốc, chủ tịch Viên kia là người tốt sao?”
Lý Tuyết Diễm khẽ lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Mẹ em là người tốt sao?”
Lý Tuyết Diễm lại lắc đầu.
Trần Kế Tần trông bộ dạng hung ác, đậm chất lưu manh, làm tên nhóc này tưởng chúng tôi làm nghề cho vay nặng lãi.
“Đừng nhiều chuyện, cút về giường mình ngủ đi! Còn lắm lời là cắt lưỡi cậu đấy!”
Cậu thanh niên sợ hãi lập tức đóng cửa sổ, tắt luôn đèn!
Lúc này, cửa phòng số bốn mở ra, một người phụ nữ trang điểm đậm, quần áo xộc xệch đứng ở cửa.
Người phụ nữ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, người hơi béo, nhưng mang ý vị của phụ nữ trưởng thành.
Bà ta cũng cho rằng chúng tôi là đám cho vay nặng lãi nên có hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy người con gái ở phía sau chúng tôi thì nhận ra có điều không đúng.
“Hai anh có chuyện gì sao? Sao hai anh lại ở cùng Tuyết Diễm nhà tôi vậy?”, người phụ nữ hỏi chúng tôi.
Trần Kế Tần lộ vẻ hung ác, dữ tợn nói: “Bà là mẹ của Lý Tuyết Diễm đúng không?”
“Đúng, là tôi”, người phụ nữ đáp: “Hai anh là?”
“Là người muốn đánh chết bà!”, Trần Kế Tần túm lấy đầu tóc của người phụ nữ bằng tay phải, kéo ngã bà ta xuống đất, nắm tóc mà lôi đi.
Lý Tuyết Diễm sợ hãi bật khóc, tôi cũng không ngờ Trần Kế Tần lại bạo lực như vậy.
Người phụ nữ không ngừng kêu la đại ca tha mạng. Trần Kế Tần kéo người phụ nữ vào phòng, ném mạnh xuống đất. Bên giường còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang mặc quần, ông ta cũng bị dọa sợ ngây người.
Trong phòng chỉ có một gian, hai chiếc giường, ở giữa ngăn cách bởi rèm che. Quần áo, đồ dùng sinh hoạt bày bừa khắp phòng, vô cùng hỗn loạn.
Trần Kế Tần lại đá người phụ nữ kia một cái, hét lớn: “Trước nay ông đây không đánh phụ nữ, nhưng bây giờ không nhịn nổi nữa!”
“Bà có còn là người không? Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà bà lại đem bán con gái của mình!”
“Bà còn là người hay sao!”
Người phụ nữ đột nhiên ôm đầu, co người ngồi dưới đất khóc lớn.
Người đàn ông ở bên giường đã mặc xong quần áo, thấy tình hình không ổn thì vội vàng cười trừ, nói: “Hai vị đại ca, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không quen biết người đàn bà này, tôi chỉ đi ngang qua thôi. Ả ta nói một lần một trăm tệ nên tôi mới theo lên đây…”
“Các vị đại ca, tôi đi trước đây…”
Bà ta lại biến nhà mình thành ổ mại dâm! Lý Tuyết Diễm còn đang sống ở đây kia mà!
Tôi nghĩ đến đây, nỗi căm ghét bà ta lại dâng cao.
“Cút!”, Trần Kế Tần chửi cho một tiếng, người đàn ông lập tức chuồn đi.
“Các người… các người không phải cho vay nặng lãi sao?”, người phụ nữ ngồi dưới đất, vẻ mặt kỳ quái, vô cùng căng thẳng.
Tôi phát hiện bà ta khóc lâu thế mà trên mặt vẫn khô rang, không có chút nước mắt nào.
“Không phải”, tôi lạnh nhạt đáp: “Chúng tôi đến để lấy lại công bằng cho Tuyết Diễm”.
“Hả?”, người phụ nữ bỗng chốc không khóc nữa, thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao các người lại đi cùng con gái tôi?”
“Lý Tuyết Diễm!”, người phụ nữ đột nhiên nhìn chằm chằm Lý Tuyết Diễm một cách hung dữ, gặng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải mày đang đi cùng chủ tịch Viên sao?”
“Có phải là lỡ chuyện rồi không?”
“Hay là mày bỏ chạy?”
“Khóc cái gì mà khóc!”
“Đứa con gái chết tiệt, mày làm hỏng việc của tao rồi, mày còn dẫn theo hai thằng con trai lạ mặt về đánh tao!”
“Hai mươi lăm nghìn tệ, hai mươi lăm nghìn tệ của tao! Đứa con gái bất hiếu này, mày hại chết mẹ mày rồi…”
Người phụ nữ phản ứng rất nhanh, nhìn cục diện trước mắt đã biết được là tình huống gì.
Trần Kế Tần đột nhiên tát bà ta một cái, chửi lớn: “Mẹ kiếp, chính là đánh bà đấy!”
“Bà đã bán con gái mình mà còn nói cô ấy bất hiếu!”
“Trên đời này sao lại có người mẹ độc ác như bà!”
Người phụ nữ bị Trần Kế Tần tát đến nỗi ngã xuống đất, miệng chảy máu.
“Ha ha…”, người phụ nữ lau máu bên miệng, cười đến mức có hơi điên cuồng, nói: “Hóa ra là mấy người lo chuyện bao đồng!”
Vào lúc này còn cười được thì đúng là con đàn bà điên.
“Có thể nói như vậy”, tôi kéo Lý Tuyết Diễm đến trước mặt tôi, kéo tay áo cô ấy lên, lộ ra những vết sẹo mờ mờ.
Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, hỏi: “Là bà đánh đúng không?”
Người phụ nữ kia tỏ vẻ lạnh lùng, đáp: “Làm sao? Tôi là mẹ nó, tôi dạy con gái của mình, các người xen vào được sao?”
“Các người không phải cho vay nặng lãi thì đến nhà tôi làm gì?”
“Dựa vào cái gì mà các người xen vào chuyện gia đình tôi? Các người có tư cách gì hả?”
“Con gái của tôi là do tôi sinh ra, tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn bán thì bán…”
Bốp!
Tôi cũng tát cho bà ta một tai, trước nay tôi cũng chưa từng đánh phụ nữ, nhưng giờ tôi không chịu nổi nữa rồi.
Kẻ đang đứng trước mắt này không xứng làm người!
Tôi ra tay không nặng, tát một cái làm bà ta chảy máu, gãy mấy cái răng trong miệng.
Lần này người phụ nữ không cười nổi nữa, nhổ mấy cái răng kèm máu ra, ngã xuống đất khóc lóc, giống hệt một mụ đàn bà chanh chua, kêu gào: “Các người… hu hu hu… số tôi thật là khổ mà”.
“Tôi nợ nhiều tiền như vậy, vài ba ngày là bọn cho vay nặng lãi lại tới gây sự, bây giờ các người còn tới đánh tôi”.
“Các người đánh chết tôi đi, đánh chết tôi đi cho xong, tôi cũng không muốn sống nữa…”
Người phụ nữ khóc lớn, nhưng trong mắt không có một giọt nước nào.
Tôi thấy được từ trong ánh mắt của bà ta rằng bà ta đang diễn kịch, hơn nữa, bà ta cũng chẳng yêu thương gì Lý Tuyết Diễm. Trong mắt bà ta, Lý Tuyết Diễm chỉ là gánh nặng.
“Khóc cái con mẹ bà!”, Trần Kế Tần túm tóc bà ta, định đánh tiếp, nhưng tôi cản lại.
Đánh người phụ nữ này không giải quyết được gốc rễ vấn đề, chỉ có thể trút giận mà thôi.
Để giải quyết được gốc rễ vấn đề thì phải tách Lý Tuyết Diễm ra khỏi người phụ nữ này.
Tôi xoay người nhìn Lý Tuyết Diễm nước mắt giàn giụa, nắm lấy tay cô ấy dẫn ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, tôi nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Tuyết Diễm, nói: “Em có đồng ý rời xa mẹ em mãi mãi không?”
Lý Tuyết Diễm ngẩn người, ánh mắt phức tạp. Tôi đọc được thông tin qua ánh mắt ấy, cô ấy vô cùng đồng ý, nhưng rời xa mẹ mình rồi cô ấy phải làm thế nào, phải sống bằng cách gì, có thể đi đâu được?
Tôi nói: “Cái anh có là tiền, anh sẽ giúp em hoàn thành chương trình học, anh cũng sẽ sắp xếp cho em nơi ở và người bảo vệ em”.
“Nhưng mà…”, Lý Tuyết Diễm do dự, hỏi tôi: “Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, vì sao anh lại giúp tôi? Còn nữa, trông anh cũng xấp xỉ tuổi tôi, anh có thể giúp tôi được sao?”
“Tôi không thể tin anh hoàn toàn, bởi vì tôi vẫn chưa biết gì về anh”.
“Huống hồ… các anh… các anh đã làm gì chứ, các anh đánh cho chủ tịch Viên thành như vậy, hở ra là đánh người, giống hệt mấy kẻ đòi nợ”.
“Các anh… là người tốt sao?”
Dù gì chúng tôi chỉ mới gặp mặt nhau không lâu, vừa quen biết nhau, hơn nữa tôi và Trần Kế Tần đã đánh chủ tịch Viên, bây giờ còn đánh người phụ nữ kia, đúng là để lại ấn tượng không tốt cho người khác.
Tôi nói: “Cô bé ngốc, chủ tịch Viên kia là người tốt sao?”
Lý Tuyết Diễm khẽ lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Mẹ em là người tốt sao?”
Lý Tuyết Diễm lại lắc đầu.
Bình luận facebook