• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (27 Viewers)

  • Chương 502-510

Chương 502: Chữa khỏi

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thật không ngờ được rằng kiếp trước ngươi lại mạnh đến vậy, đã tu luyện đến cảnh giới người khu ma cấp năm, chỉ một bước có thể đột phá lên cấp cao mới”.

“Dòng máu của ngươi giống với kiếp trước, những việc này chắc chắn là có người có ý muốn làm vậy, đã có người sắp xếp”.

“Phía sau có một đôi tay vô hình thúc đẩy mọi thứ”.

Giải thích của tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi, tiên nữ Thanh Thủy cũng vô cùng lo lắng...



Vốn dĩ chỉ là điều tra và giải quyết chuyện bào thai quỷ lần này, sao lại liên quan đến nhiều thứ như vậy chứ!

Thật đáng sợ...

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sau khi làm xong chuyện này, lập tức điều tra thân thế của ngươi, vẫn câu nói đó, ngươi có thể chất Cửu Dương, bố mẹ ruột của ngươi chắc chắn không phải người bình thường”.

“Trên người tôi và Lý Giai Dao có ngọc bội Âm Dương của Đạo Hội, hai mươi năm trước, chắc chắn giới âm dương đã xảy ra chuyện lớn, những chuyện này đều phải giải quyết rõ ràng!”



“Trong đầu tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, hết lần này đến lần khác nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nhớ lại tất cả mọi chi tiết...

Những kí ức này, càng nghĩ lại càng chân thực, giống như khắc ghi trong đáy lòng tôi!

Từ sau lần tự sát ở kiếp trước, kí ức liền kết thúc.

Kiếp trước kiếp này, rốt cuộc là chuyện gì! Tại sao lại xảy ra những chuyện khó hiểu như vậy!

Sức mạnh của Thụ Yêu vẫn chảy trong người tôi, tiếp tục thay đổi cơ thể cho tôi, tôi nhất định phải có được đáp án từ Thụ Yêu.

Đáng tiếc là, dù cho tôi có hỏi gì, những dây mây của Thụ Yêu chỉ biết gật đầu và lắc đầu, không biểu hiện ra được điều gì.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thụ Yêu vẫn chưa thành hình, sau này, ngươi cho Thụ Yêu một hai giọt máu tinh của ngươi, có thể giúp Thụ Yêu tu luyện, ta tin rằng không đến vài năm, Thụ Yêu có thể nói chuyện với ngươi”.

Vài năm, thời gian đó quá lâu.

Sức mạnh của Thụ Yêu vẫn luôn chảy trong người tôi, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, vì tôi đã hút quá nhiều âm khí, Thụ Yêu sợ tôi không tiêu hóa nổi, vậy nên mới thay đổi cơ thể tôi.

Thật ra, sức mạnh của dương khí đã hoàn toàn kết hợp với cơ thể của tôi, sau này chỉ cần tôi chăm chỉ tu luyện, tôi sẽ nhanh chóng đột phá!

Cơ thể của tôi hiện giờ giống như một kho báu, vô cùng quý báu, đợi tôi đào lên.

Sau này tôi sẽ từng bước trở thành người có sức mạnh tuyệt thế, nhưng nghĩ lại mọi chuyện mà ban nãy tiên nữ Thanh Thủy nói, trong lòng tôi không có một chút hào hứng nào.

Mãi cho đến hơn sáu giờ, Thụ Yêu mới thu hồi lại sức mạnh.

Thụ Yêu dường như rất mệt mỏi, có những dây mây đã bắt đầu úa vàng.

Tôi bảo Thụ Yêu hãy cuốn tôi đến trước mặt bản thể của Thụ Yêu, tôi nói với Thụ Yêu: “Thụ Yêu, dùng sức mạnh của bà tiến vào trong dòng máu của tôi, ép ra một giọt máu tinh, tôi tặng bà để bà tu luyện”.

“Với tu vi hiện giờ của tôi, tôi vẫn không thể tự ép máu tinh của mình ra”.

Thế là sức mạnh của Thụ Yêu tiến vào máu tôi, máu của tôi bắt đầu lưu thông nhanh chóng, từng đợt sức mạnh ép máu của tôi tụ lại, mười mấy phút sau, một giọt máu tinh đỏ tươi hiện ra từ ngón trỏ bên tay phải của tôi, vừa dứt lời, giọt máu tinh liền rơi trên thân Thụ Yêu.

Máu tinh không thấm vào thân thể của Thụ Yêu, tôi cảm thấy thân thể có một chút yếu ớt, cảm giác yêu ớt này kéo dài khoảng bốn năm phút rồi biến mất.

Máu tinh là tinh hoa trong máu của cơ thể người, trong máu của người tu luyện luôn chứa sức mạnh to lớn, mà trong máu tinh của tôi có sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Sức mạnh trong một giọt máu tinh, có sức mạnh tương đương với mấy trăm giọt máu tươi của tôi.

Sau khi lấy được máu tinh, Thụ Yêu cảm ơn tôi, sau đó lại cuốn lấy người tôi, đưa tôi lên bờ.

Mọi người đều quây lại hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây tôi nhảy xuống, Triệu Linh Nhi đứng đợi nhưng mãi không thấy tôi lên nên rất sợ hãi, còn muốn xuống nước để cứu tôi, nhưng bị Mộc Dịch ngăn lại, Mộc Dịch biết, Thụ Yêu đã giúp cơ thể tôi mạnh lên.

Sau khi mọi người thấy tôi không sao thì đều yên tâm.

Tôi và Mộc Dịch đứng một bên bàn bạc, tôi nói với Mộc Dịch, những bào thai quỷ trong cơ thể những cô gái này đã được giải quyết, những cô gái này được cứu rồi.

Mộc Dịch vô cùng ngạc nhiên: “Những cô gái này đều không sao rồi? Sao có thể như vậy chứ?”

Tôi nói: “Đó không phải một Thụ Yêu bình thường mà là một Thụ Yêu vô cùng mạnh mẽ, tin tôi đi, mạng của mấy cô gái này được cứu rồi”.

May mà lần này có Thụ Yêu giúp tôi một việc lớn, nếu không, để tôi ngủ với hết một trăm linh tám cô gái này, mấy người Triệu Linh Nhi đứng đợi sao có thể chịu nổi?

Tôi nói: “Mộc Dịch, bây giờ tất cả bọn họ đều không sao rồi, cô có thể thông báo cho sư phụ của cô, để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đối phó với đám người chủ tịch Lữ”.

Sắc mặt Mộc Dịch có chút lúng túng: “Những cô gái này không bị sao nữa, chúng ta đem chuyện này báo cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, thì chúng ta lấy đâu ra chứng cứ? Không có chứng cứ, hơn nữa, ở đây còn có Thụ Yêu mạnh đến vậy, nếu để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhất định sẽ giết Thụ Yêu”.

“Đừng nghĩ là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ai cũng dễ nói chuyện như tôi, trách nhiệm của những người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đều là trừ yêu diệt ma”.

Tôi ngẩn người: “Vậy ý của cô là bỏ qua cho đám người chủ tịch Lữ?”

Mộc Dịch nói: “Để xem sao đã, đợi khi đám người chủ tịch Lữ đến đây, rồi đến đâu tính đến đó”.

“Dù không có cách nào báo cáo chuyện này, nhưng tôi có thể để sư huynh tôi ra mặt, sư phụ coi tôi và sư huynh tôi như con đẻ, sư huynh tôi ra mặt cũng có thể giải quyết đám người chủ tịch Lữ”.

Trước mắt chỉ có thể sắp xếp như vậy.

Trời cũng dần tối, những cô gái cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn xung quanh, họ đều rất lo lắng và sợ hãi.

Tôi bảo mọi người dựng lều nghỉ ngơi, ngày mai sẽ rời khỏi đây.

Nếu những cô gái này đều đã không sao, tôi thấy vẫn nên để họ nhanh chóng rời khỏi đây.

Sau khi mọi người dựng lếu, ăn một chút đồ ăn rồi đi nghỉ ngơi sớm.

Hơn nửa tiếng sau, Trương Lệ và Triệu Linh Nhi cùng nhau đến lều của tôi.

Hai ngưởi đều ngồi trên giường tôi đã trải sẵn, vẻ mặt nghi vấn.

Mai người bắt đầu hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì, cả ngày hôm nay vẫn luôn hỏi tôi, hỏi rất nhiều lần rồi.

Tôi chỉ có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ, đương nhiên sẽ không nói chuyện tôi lên giường với Quách Hương, chỉ nói có người hại những cô gái đó, tôi đem những cô gái đó đến đây để Thụ Yêu ở đây cứu bọn họ.




Hai người nghe xong, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.

Trương Lệ nói: “Sơn Thành, sao chỗ anh luôn xảy ra những chuyện đáng sợ vậy?”

“Hồi trước ở trong thôn thì là chuyện tà ma, yêu quái, bây giờ còn xuất hiện Thụ Yêu, còn có bào thai quỷ...”

“Sao chúng ta không thể sống cuộc sống bình thường chứ?”

“Bây giờ anh không thiếu tiền, không thiếu phụ nữ, sao anh phải mắc phải những phiền phức đó chứ?”

Triệu Linh Nhi cũng nói: “Chị Trương Lệ nói đúng, Sơn Thành, em thật sự mong chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường”.

“Trước đây anh cho em thấy sức mạnh to lớn của anh, khiến chị em chúng em học được một chút khẩu quyết tâm pháp, ban đầu bọn em rất hứng thú, nhưng sau đó, sự hứng thú biến thành lo lắng, thậm chí là... sợ hãi”.

Trương Lệ lại nói: “Bởi vì bọn em đều biết, người có sức mạnh to lớn sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm, đặc biệt là anh, Sơn Thành, trong một năm ngắn ngủi, anh nhìn anh đi, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi?”

“Trước đây, anh chỉ là một người dân bình thường trong thôn, bây giờ ngày càng gặp nhiều chuyện”.

Chương 503: Sự im lặng trước cơn bão

Triệu Linh Nhi lại nói: "Sơn Thành, anh biết rất rõ tình trạng cơ thể của em và Triệu Vũ. Em luôn hi vọng anh có thể giúp em hóa giải sức mạnh trong cơ thể".

“Nhưng bây giờ, em thấy anh suốt ngày phải bôn ba bên ngoài, gặp quá nhiều nguy hiểm. Em và mọi người không khỏi xót xa, em không muốn gì nữa".

"Em chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, một cuộc sống bình yên".

"Em làm bác sĩ ở bệnh viện thị trấn cũng rất tốt, cùng em trai sống một cuộc sống vô tư, không lo âu".



"Em cũng đã hiểu tại sao Lãnh Nguyệt rời bỏ chúng ta, đến sống với bà của cô ấy".

"Vì cuộc sống bình dị mới là hạnh phúc nhất".

Hai người phụ nữ nói với tôi rất nhiều, họ lo lắng cho tôi, nhưng những người xung quanh tôi, họ nghĩ đơn giản, chỉ cần có tiền, có xe, có nhà, có người đàn ông yêu mình, là đã có mọi thứ, và họ hài lòng với cuộc sống này.

Họ không muốn tôi sống trong nguy hiểm mỗi ngày, họ không muốn bản thân phải sợ hãi nữa.



Tôi không muốn một cuộc sống như vậy sao?

Nhưng từ rất lâu trước đó, sau khi tôi có được sức mạnh tuyệt đỉnh, tôi vô cùng vui mừng và kích động, lúc đó dù nguy hiểm cỡ nào tôi cũng không sợ, dù sao tôi cũng chỉ có một mình, tôi “chân trần không kén giày”, cùng lắm thì liều mạng.

Nhưng bây giờ thì khác, ở bên tôi còn có người tôi yêu, người tôi quan tâm và người tôi bảo vệ.

Tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà còn phải nghĩ cho những người xung quanh.

Sau khi nghe hai người phụ nữ nói rất nhiều, cộng với việc tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi quá nhiều, tôi đã bị dao động.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Sơn Thành, ngươi không thể bị lung lay. Nếu ngươi chọn con đường này, ngươi phải tiếp tục đi. Hơn nữa, vận mệnh của ngươi căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của ngươi".

“Ngươi sinh ra đã thuộc về giới tu luyện. Ngươi không thể từ bỏ mọi thứ, quay trở lại cuộc sống của người thường được".

“Những người phụ nữ xung quanh ngươi, ngươi huấn luyện họ trở thành những kẻ mạnh thực sự, sau đó cùng ngươi đồng hành”.

"Đừng quên rằng bố mẹ ruột của ngươi chưa được tìm thấy, Lý Giai Dao cũng bị bắt đi. Mạc Vũ, Thụ Yêu, tất cả những người này đều có mối liên hệ mật thiết với ngươi..."

“Được rồi, đừng nói nữa”, tôi chặn dòng suy nghĩ của tiên nữ Thanh Thủy: “Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì bây giờ, khi nào giải quyết xong chuyện này rồi nói tiếp”.

Tôi nói chuyện phiếm với hai người phụ nữ một lúc, tôi để họ đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì gì chứ?

Mong muốn ban đầu của tôi, khi tôi gặp tiên nữ Thanh Thủy lần đầu, tôi chỉ muốn có một ít tiền và cưới được một người vợ.

Lúc đó, tôi chỉ có mấy trăm tệ mà tôi đã háo hức mấy ngày liền. Lúc đó, có một người đẹp nhìn tôi mà tôi đã vui vẻ vô cùng.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đối với tôi, tiền bạc chỉ là con số, còn phụ nữ, nói khó nghe một chút, cũng coi như là vì mục đích tu luyện.

Sau khi tôi có được sức mạnh vượt xa người thường, tôi trở nên hoàn toàn tham lam, ham muốn của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi muốn có nhiều tiền hơn và nhiều phụ nữ hơn.

Thế nên tôi vướng vào vô số rắc rối, thậm chí còn mang đến nguy hiểm tính mạng cho những người xung quanh.

Nếu tôi phải tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ gặp kẻ thù mạnh hơn và nguy hiểm hơn, vậy tại sao bây giờ không dừng lại?

Lúc trước, tâm cảnh của tôi rất vững vàng, nhất định phải cùng tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục con đường này, trở thành kẻ mạnh đứng đầu, phá vỡ phong ấn dưới đáy hồ cho tiên nữ Thanh Thủy.

Tôi cũng sẽ tìm thấy bố mẹ ruột của mình, điều tra thân thế của tôi, tôi muốn giải cứu Lý Giai Dao.

Nhưng bây giờ, ý nghĩ của tôi lại bị lung lay...

Tôi sợ sẽ có thêm nhiều người vô tội vì tôi mà chết, tôi cũng sợ đôi tay mình nhuốm máu, sợ như kiếp trước của tôi, sẽ đi vào ngõ cụt không bao giờ quay lại được...

Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi mê man chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thụ Yêu đưa tôi và Mộc Dịch lên vách núi, hai chúng tôi đi theo con đường nhỏ mà ngắn nhất, cẩn thận xuống núi.

Chúng tôi cần thông báo cho cảnh sát để đưa những cô gái này đi. Trên núi không có tín hiệu điện thoại, chúng tôi phải xuống núi để đi thông báo.

Trên đường đi không có nguy hiểm nào, người của chủ tịch Lữ từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.

Sau khi xuống núi, Mộc Dịch đã gọi cảnh sát ngay lập tức.

Tôi cũng gọi cho Âu Dương Bác, Âu Dương Bác lập tức trả lời cuộc gọi của tôi.

Khi tôi hỏi về chủ tịch Lữ, Âu Dương Bác nói với tôi rằng gần đây chủ tịch Lữ không liên lạc với ông ấy, thậm chí còn... thả Âu Dương Tiểu Nhiễm về.

Hiện tại câu lạc bộ Hào Hoa đã bị cảnh sát phong tỏa, phạt tiền sau đó buộc đóng cửa ba tháng, không có tin tức gì khác.

Tôi rất khó hiểu, rốt cuộc chủ tịch Lữ đang làm gì? Không đối phó với tôi, cũng không theo dõi chúng tôi, hơn nữa còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?

Không phải Âu Dương Tiểu Nhiễm là con tin của chủ tịch Lữ sao? Tại sao ông ta còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?

Chủ tịch Lữ không làm bị thương bất kì một ai.

Lẽ nào ông ta bỗng có lương tâm?

Lẽ nào ông ta biết kế hoạch của mình đã thất bại nên từ bỏ rồi?

Tôi hỏi: "Lý Dật Phi còn làm ở công ty không?"

Âu Dương Bác nói: "Lý Dật Phi từ chức rời khỏi công ty rồi".

Lẽ nào mọi chuyện thực sự kết thúc rồi?

Trong lòng tôi cảm thấy hoang mang không thôi, dường như mọi thứ quá kỳ lạ.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đám người chủ tịch Lữ đã lên kế hoạch cho một sự kiện lớn như vậy, làm sao họ có thể đột nhiên dừng tay chứ?"

"Cho dù muốn dừng lại, cũng sẽ tìm ngươi trả thù. Mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy đâu".

Tiên nữ Thanh Thủy nói đúng, tôi đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch của chủ tịch Lữ, chắc chắn chuyện giữa ông ta với tôi chưa xong đâu, hoặc là ông ta vẫn đang âm mưu chuyện gì đó bí mật.

Trước mắt, đưa những cô gái này trở về, rồi bàn bạc những chuyện còn lại với Mộc Dịch.

Hai giờ sau, hai chiếc xe buýt và một chục chiếc ô tô nhỏ đến thôn chúng tôi.

Lần này có hơn năm mươi cảnh sát đến, đám người cảnh sát đó rất chán nản, hôm qua họ đã đưa những cô gái này lên núi, hôm nay lại đưa họ về, họ hoàn toàn không biết chúng tôi đang làm gì.

Nhưng không ai hỏi.

Chúng tôi đi lên núi với cảnh sát, yêu cầu họ đợi trong rừng gần vách núi, tôi đi xuống vách núi, nói với những cô gái rằng bây giờ chúng ta sẽ rời đi.

Tôi bắt những cô gái này bịt mắt lại, rồi để Thụ Yêu đưa tất cả những cô gái này lên.

Đối với người phụ nữ của tôi và những người tôi quan tâm thì tiếp tục ở dưới đây, vì sự việc vẫn chưa kết thúc, họ không thể xuất hiện trong lúc này.

Tôi phải nghĩ về mọi thứ mà tôi có thể nghĩ ra. Có Thụ Yêu bảo vệ người của tôi, tôi vô cùng yên tâm.




Còn về chuyện Thụ Yêu, không ai trong số những người phụ nữ này biết, cũng như không thể phát tán nó ra ngoài.

Trần Kế Tần thấy bố mẹ và Lý Tuyết Diễm đều ở đây nên anh ta cũng ở lại.

Tôi nhờ Thụ Yêu nhất định phải chăm sóc mọi người thật tốt.

Cảnh sát hộ tống chúng tôi xuống núi, các cô gái lên xe, dưới sự hộ tống của đoàn xe, chúng tôi cùng nhau đi về hướng thành phố.

Những cô gái này đã bị áp giải đến Cục Cảnh sát, sau đó Mộc Dịch nói với những cô gái rằng câu lạc bộ Hào Hoa đã bị phong tỏa, để bọn họ tự về nhà.

Sau đó, tôi, Mộc Dịch và Triệu Vũ rời Cục Cảnh sát và về nhà sau bữa trưa.

Trở về nhà, tôi bàn bạc với Mộc Dịch, liên lạc với hội Âu Dương Bác, anh Đao, nhưng không ai biết kế hoạch của chủ tịch Lữ.

Căn hộ thuê của Lý Dật Phi cũng đã được trả phòng.

Mọi chuyện bình lặng không có tin tức gì, nhưng tôi lại vô cùng rối loạn, tiên nữ Thanh Thủy và Mộc Dịch cũng có cảm giác giống tôi.

-----------------------

Chương 504: Cửa bí mật

Tiên nữ Thanh Thủy rất chắc chắn rằng vị trí gây án của kẻ địch nằm dưới lòng đất của công ty Long Đằng.

Nếu kẻ địch đã không xuất hiện, tôi sẽ công khai đi tìm ở tầng hầm của công ty Long Đằng.

Phải tìm ra nơi bí ẩn đó, phá hủy nó hoàn toàn.

Lần trước tôi không tìm thấy căn phòng bí mật ở công ty, vì vậy tôi đã tiếp tục tìm ở các trung tâm mua sắm, cửa hàng, quán bar và nhiều nơi khác nhau trong vòng năm trăm mét xung quanh công ty Long Đằng.



Bắt đầu từ buổi chiều, tôi và Mộc Dịch đã tách ra tìm kiếm, Triệu Vũ và tôi chịu trách nhiệm tìm về hướng Đông Nam, còn Mộc Dịch chịu trách nhiệm tìm về hướng Tây Bắc.

Đầu tiên hai chúng tôi đến trung tâm mua sắm và kiểm tra các cửa hàng lớn. Chúng tôi chỉ tìm kiếm những nơi có trung tâm thương mại dưới lòng đất ở tầng một. Chúng tôi không bỏ sót chỗ nào, thậm chí còn lẻn vào nhà vệ sinh nữ...

Chúng tôi cứ tìm cho tới hơn hai giờ sáng, tôi và Mộc Dịch vẫn không tìm thấy gì cả.

Ở đây chỉ có một quán bar chưa được kiểm tra, buổi chiều quán còn chưa mở, buổi tối mới mở, nên tôi đi chỗ khác trước, không tìm quán đó.



Tôi nhờ Mộc Dịch đưa Triệu Vũ về, câu lạc bộ đêm là nơi hỗn tạp đủ các loại người, rất ồn ào, Triệu Vũ vẫn còn chưa thành niên, hơn nữa khả năng hiểu chuyện của cậu ta rất kém, không phù hợp với nơi này.

Triệu Vũ đi theo tôi bận cả một ngày, đã than thở từ lâu, tôi đành phải nhờ Mộc Dịch đưa Triệu Vũ về.

Tôi đến quán bar một mình, băng qua một lối đi tối tăm, lên thang máy và đến quán bar ở tầng hầm thứ hai.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy thanh niên nam nữ uốn éo cơ thể trên sàn nhảy, nhảy múa cuồng nhiệt dưới tiếng nhạc xập xình, xung quanh là những bàn rượu, rất nhiều phụ nữ ăn mặc hở hang, trò chuyện tán tỉnh với một số người đàn ông lạ mặt.

Chỉ có một số người ngồi lặng lẽ trong một góc uống rượu.

Khi đến câu lạc bộ đêm là đến để chơi, về cơ bản họ là những người trẻ tuổi, có rất nhiều người, bao gồm cả những kẻ trộm cắp, giao dịch bán dâm, và cả những người nghiện ma túy.

Tôi đi qua đám đông, ánh mắt quét khắp nơi, sau một vài phút, tôi không tìm thấy gì cả.

Tôi đi về hướng phòng riêng và tìm kiếm từng cái một.

“Cậu Trương!”, tôi vừa đi qua một hành lang, đột nhiên một thanh niên mặc vest từ bên phải đi tới: “Cậu Trương, anh tới rồi à”.

“Anh là?”, tôi nhìn thanh niên trước mắt, nhưng tôi chưa từng gặp người này.

Thanh niên cười nói: "Câu lạc bộ đêm này là của một đàn em anh Đao, cậu Trương, tôi đã từng gặp anh một lần".

Tôi thực sự không thể nhớ tôi đã gặp anh ta ở đâu.

Thanh niên là giám đốc ở đây, anh ta tiếp đãi tôi rất nồng nhiệt, rồi đưa tôi vào phòng riêng trong cùng dành riêng cho khách VIP.

Đã đến đây rồi thì tôi sẽ uống một vài ly, có thể tìm hiểu về quán bar này từ tay giám đốc, khi giám đốc đi, tôi sẽ tìm kiếm từ từ.

Giám đốc đưa tôi vào phòng riêng, phòng riêng ở đây được trang trí sang trọng như phòng riêng của KTV, vừa bước vào, đột nhiên, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ở đây có gì đó không đúng!"

Có gì đó không đúng?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nơi chúng ta đang tìm chính là ở trong căn phòng này!"

Tôi giật mình: "Ở đâu?"

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nhà vệ sinh!"

Cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy nó!

Đầu tiên tôi ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với tay giám đốc, nhân viên phục vụ mang cho tôi rất nhiều rượu, sau đó kêu tôi đợi một lát, họ sẽ tìm hai người đẹp trẻ tuổi cùng uống với tôi.

“Không cần đâu”, tôi ôn tồn nói: “Một lát nữa sẽ có bạn của tôi tới, anh cứ đi làm việc của mình, đừng làm phiền tôi”.

Câu lạc bộ đêm ở đây mở cả đêm và đóng cửa lúc tám giờ sáng.

Tôi đã đưa cho tay giám đốc hai nghìn tệ tiền boa, tay giám đốc không ngừng cảm ơn tôi.

Sau khi giám đốc rời khỏi phòng, tôi lập tức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh có bồn cầu và bệ rửa mặt, trên bức tường phía Đông cao hơn một mét có một bức tranh tường treo ngang, trong bức tranh là một nam một nữ người nước ngoài, ôm nhau trên giường trong một tư thế cực kỳ ái muội.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tìm đi, gần đó có thể có một cánh cửa bí mật, một cánh cửa bí mật được phong ấn bằng bí pháp, hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy".

Tôi lập tức dùng thị lực hơn người rà soát xung quanh, không bao lâu liền phát hiện ở bức tường phía Đông, thị lực của tôi không nhìn thấu được!

Tiên nữ Thanh Thủy cho biết: "Ở đây thực sự có vấn đề. Quán bar này ở tầng hầm, ở tầng hai dưới mặt đất. Nó cách tòa nhà Long Đằng hơn ba trăm mét, chắc chắn phải có một lối đi dẫn tới lòng đất toà nhà Long Đằng".

Tôi hỏi: "Ý cô là, tôi không thể nhìn xuyên qua bức tường phía Đông, đằng sau bức tường là lối đi?"

“Đúng vậy”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi gỡ bức tranh này xuống xem có cánh cửa bí mật đằng sau nó không”.

Vì vậy, tôi gỡ bức tranh tường ái muội trên tường xuống, phía sau được dán giấy dán tường, không có cửa bí mật nào cả, đây là một bức tường đặc, bên trong không hề rỗng.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Người thiết kế bí pháp này có thể từ đây tiến vào mà không cần phá hủy mọi thứ. Rất đơn giản, nếu dùng vũ lực phá hủy bức tường này, bí pháp đương nhiên sẽ bị phá vỡ".

Tôi nói: "Các bí pháp có thể bị phá vỡ bằng vũ lực á? Không phải cần có pháp môn phá vỡ bí pháp mới được sao?"

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Thực lực của ngươi hiện tại đã đạt tới cấp ba. Ngươi đã nuốt nhiều âm khí như vậy, tu luyện thêm chút nữa sẽ đột phá lên cấp bốn, sau này muốn đột phá lên từng cấp cũng sẽ rất nhanh".

"Dòng máu của ngươi đã phá vỡ phong ấn của một người khu ma cấp năm đã phong ấn Mạc Vũ, lẽ nào ngươi còn không phá vỡ được cấm chế vớ vẩn này sao?"

"Dùng nắm đấm huy động sức mạnh huyết mạch, trực tiếp đấm vỡ!"

Tôi chỉnh tiếng nhạc trong phòng lên mức to nhất, sau đó đi vào nhà vệ sinh và đấm vào bức tường phía Đông.

Rầm!

Một lực dội ngược lại nắm đấm của tôi, đẩy tôi lùi lại bốn, năm bước. Bức tường vẫn còn nguyên vẹn!

Tất nhiên, cú đấm đầu tiên tôi chỉ thử nghiệm mà thôi, tôi không hề sử dụng sức mạnh huyết mạch, mà dùng linh khí. Với sức mạnh của người tu luyện cấp ba, tôi có thể tùy ý xuyên thủng một bức tường, mà bức tường trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí giấy dán tường phía trên còn không bị hỏng chút nào.

Chắc chắn ở đây có vấn đề, linh khí không thể phá vỡ, vậy thì người thường tới đây, cho dù là người tu luyện đến đây cũng không thể biết được tình hình ở đây, cũng sẽ không phát hiện có gì bất thường ở đây...

Quá bí ẩn.

Sau đó, dòng máu trong cơ thể tôi bắt đầu chảy nhanh, sức mạnh huyết mạch bắt đầu ngưng tụ trong tay phải của tôi.

Tôi nắm chặt tay và đấm mạnh vào tường.

Rầm!

Một tiếng vang rất lớn.




Tôi cảm nhận rõ ràng một sức mạnh bí ẩn đang chống lại sức mạnh huyết mạch của tôi, sức mạnh này cực kỳ mạnh, nhưng nó ngay lập tức bị phân tán dưới sức mạnh huyết mạch của tôi!

Tôi đã đập thủng một lỗ trên tường, phá vỡ cấm chế.

Tiếng nhạc ở phòng riêng lớn đến mức át hết tiếng động ở đây, sẽ không ai phát hiện và cảm nhận được.

Rất nhiều mùn cưa và mảnh vụn rơi xuống ở nơi tôi đập vỡ, hóa ra đó không phải là bức tường xây bằng gạch và xi măng, mà là một cánh cửa gỗ bị che khuất!

Tôi xé giấy dán tường xung quanh cái lỗ, một cánh cửa gỗ cao hai mét xuất hiện trước mặt tôi.

Đẩy nhẹ một cái, cánh cửa liền mở ra.

Trước mặt tôi là hành lang cao hơn hai mét, rộng một mét. Trên đỉnh đầu, dưới mặt đất và hai bên đều được trát xi măng.

Tôi đi nhanh dọc theo lối đi, là một đường thẳng.

Đi một lúc thì đến cuối hành lang, ở đây không có đường, trước mặt là một bức tường bê tông.

Có một cánh cửa bí mật!

Chương 505: Bể máu

Tôi tập trung sức mạnh huyết mạch, hung hăng tung nắm đấm về phía cánh cửa ngầm.

Cánh cửa ngầm bị tôi phá hủy, nó là một cánh cửa gỗ tương đối kỳ lạ vì nó được làm bằng gỗ xoan đào.

Tôi đẩy cửa bước vào, kỳ lạ thay, cánh cửa gỗ phía sau tự động đóng lại, khôi phục trạng thái như ban đầu!

Chuyện gì vậy? Khóa cửa đã bị phá vỡ rồi, tại sao giờ lại khôi phục được?



Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Cẩn thận, ở đây có thể có người đó".

Một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi tôi!

Đây là một tầng hầm rộng hơn một trăm mét vuông, trên bốn bức tường được khảm một số đồ vật sáng bóng, trong không gian có một vài tia sáng lờ mờ.

Chính giữa tầng hầm có một bể bơi rộng hơn mười mét vuông, bên trong bể bơi ... một vùng nước màu đỏ loang ra như máu!



Mùi máu tanh nồng khiến người ta choáng váng!

Trời ơi, đây... đây là cái gì?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Bể bơi trước mặt là một bể, máu trong đó ... là máu người!"

“Cái gì?”, tim tôi run lên: “Máu người sao?"

"Chính xác", tiên nữ Thanh Thủy khẳng định: “Hơn nữa, đều cùng nhóm máu O".

Bể bơi này không lớn, diện tích chừng mười mét vuông, nhưng... trong bể bơi toàn là máu, tôi dùng thị lực nhìn qua, máu trong bể dâng lên trừng một mét!

Như vậy... như vậy phải giết chết bao nhiêu người mới có một bể máu như vậy?

Máu tươi trong bể đang không ngừng sôi trào và sủi bọt, từng luồng sức mạnh màu đỏ rực đang quanh quẩn và không ngừng di chuyển trên mặt bể, nhưng chúng không tản ra.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tại sao nhất định phải giết người?"

"Đám người chủ tịch Lữ vô cùng giàu có. Họ có thể tới chợ đen hoặc đến bệnh viện ở các thành phố lớn để bí mật mua máu. Chỉ cần có tiền thì mua máu là chuyện rất bình thường, không nhất định phải giết người".

"Làm chuyện bí mật như vậy, luyện tà thuật hay dưỡng tà vật ở đây, chắc chắn làm gì cũng phải cẩn thận từng chút một, không dám hé lộ bất cứ thứ gì ra ngoài".

Hiện tại tiên nữ Thanh Thủy cũng không biết bể máu này dùng để làm gì, chỉ biết dưới bể máu nhất định phải có một trận pháp rất mạnh, trong đó có bảo thạch để duy trì năng lượng, cho nên dịch máu máu sôi trào, sức mạnh của bể máu sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.

Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên hét lên: "Cẩn thận!"

Tôi giật mình, một lực luồng sức mạnh cực lớn lao tới từ phía sau lưng tôi.

Tôi ngay lập tức giơ tay đón lấy nó, nắm đấm của tôi mang theo linh khí đâm thẳng vào đối phương.

Cả hai chúng tôi đều lùi về phía sau ba bước, cả người tôi lảo đảo, nhưng sau đó đã tôi đã đứng vững lại ở sát mép bể máu, suýt nữa thì ngã vào trong bể máu!

Rõ ràng đối phương muốn đánh lén để nhằm đẩy tôi ngã xuống bể máu!

Đối phương là một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, hóa ra là Trần Quân!

Bên cạnh Trần Quân, là một ông già thấp bé, tóc bạc phơ, da nhăn nheo, tay chống gậy, đó chính là Lữ Siêu!

Lữ Siêu và Trần Quân vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi chặn được đòn đánh lén của họ.

Lữ Siêu cau mày, nếp nhăn trên mặt lại càng rõ nét: "Trương Sơn Thành, cậu có thể chống được đòn đánh lén của Trần Quân chứng tỏ năng lực của cậu so với lúc trước đã mạnh hơn gấp mấy lần. Nói cho tôi biết, sức mạnh trong bụng những người phụ nữ kia có phải đều bị cậu nuốt chửng rồi hay không?"

“Phải thì sao?”, ánh mắt tôi tràn đầy sát khí: “Hôm nay, hai người… đều phải chết!"

Dò bên ngoài khí thế kinh người nhưng tôi cũng rất căng thẳng, thực lực của Trần Quân và tôi ngang nhau, nhưng còn người tên Lữ Siêu này thì ngay cả tiên nữ Thanh Thủy cũng không thể nhìn thấu. Lần trước tiên nữ Thanh Thủy đã nói có thể Lữ Siêu có bảo thạch trong người, hoặc là do tu vi của ông ta quá cao, cô ấy không thể cảm nhận được gì.

Cả Trần Quân và Lữ Siêu đều trông rất bình tĩnh, không có chút thù hận hay tức giận nào hiện lên trên khuôn mặt của họ.

Tôi đã phá vỡ kế hoạch của họ và khiến mọi tính toán của họ tan thành mây khói. Trong điện thoại, họ lửa giận ngút trời, luôn mồm nói muốn giết chết tôi, tại sao bây giờ họ bình yên như vậy?

Lữ Siêu nói: "Trương Sơn Thành, đừng có hở ra là đòi chém đòi giết. Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng bạo lực".

"Bây giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu trong hòa bình".

Nói chuyện với tôi ư? Không muốn đánh nhau mà lại muốn nói chuyện với tôi sao? Ông ta đang giở trò gì vậy?

"Nói chuyện gì? Chúng ta có gì để nói sao?", tôi mù mịt hỏi.

Lữ Siêu nói: "Trước đây chúng tôi đã bắt được Quách Hương, cô ta đã nói cho chúng tôi biết cậu và cô ta phát sinh quan hệ, sau đó cậu đã lấy đi sức mạnh của bào thai quỷ trong bụng cô ta".

"Trương Sơn Thành, nói cho tôi biết, cậu là ai? Rốt cuộc cậu đã tu luyện loại tà thuật gì?"

"Nói cách khác, rốt cuộc vị sư phụ bí ẩn đứng sau cậu là ai?"

Họ có ý gì? Muốn biết loại tà thuật tôi tu luyện và sư phụ của tôi sao?

Việc tôi có sư phụ không phải là bí mật, chuyện này tôi đã nói với rất nhiều người, chẳng hạn như nhân sâm ngàn năm trước đây tôi đem đi tặng người ta, có Âu Dương Bác, Đàm Diệu, anh Đao và nhiều người khác đều biết đó là bảo bối của sư phụ tôi.

Không khó để Lữ Siêu có được những tin tức này.

Chẳng lẽ Lữ Siêu không ra tay với tôi là vì kiêng dè sư phụ của tôi sao?

Tôi bình tĩnh trở lại và nói: "Trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông, hãy trả lời câu hỏi của tôi trước".

"Lữ Siêu, các người đã hút vận khí của tòa cao ốc Long Đằng, còn khiến những người phụ nữ trong câu lạc bộ mang bào thai quỷ, sau đó còn bí mật xây một bể máu ở đây, vậy rốt cuộc các người đã giết chết bao nhiêu người rồi, các người định làm gì?"

Lữ Siêu nói: "Bể máu ở đây đã được xây dựng từ nhiều năm trước. Tôi không muốn làm hại hay giết người, tôi chỉ muốn cứu người".

"Tôi cũng có nỗi khổ tâm của mình".

“Nỗi khổ tâm sao?”, giọng tôi trở nên lạnh lùng: “Ông làm chuyện xấu xa như vậy, coi mạng người như cỏ rác, thế mà dám nói là cứu người à? Ông không thấy nực cười sao?"

Sắc mặt Lữ Siêu vẫn bình tĩnh: "Dù là người tốt, kẻ xấu, hay kẻ vừa tốt vừa xấu thì làm gì cũng có mục đích riêng của họ. Trương Sơn Thành, nói thật, tôi đang tinh luyện sức mạnh bào thai quỷ, tôi muốn cứu con gái tôi".

"Tôi đã hứa với người vợ đã khuất của mình rằng nhất định tôi phải để con gái được sống và làm cho nó được hạnh phúc bằng bất cứ giá nào!"

"Con gái của ông sao? Để cứu con gái mà ông muốn giết người sao? Lại còn tinh luyện sức mạnh bao thai quỷ?", tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.




“Trương Sơn Thành, tôi có thể nói cho cậu biết mọi chuyện", chủ tịch Lữ hít một hơi thật sâu và nói: “Đúng là con gái tôi nửa người nửa quỷ, trong cơ thể mất cân bằng âm khí và dương khí, bắt buộc phải có lượng lớn âm khí và dương khí để duy trì sự sống, duy trì sự cân bằng âm đương trong cơ thể, sau đó dùng sức mạnh của ngũ hành để điều chỉnh các kỹ năng khác nhau của cơ thể, như vậy mới có thể trở thành người bình thường".

Nửa người nửa quỷ sao?

Tiên nữ Thanh Thủy đã giải thích với tôi là có ba loại bào thai quỷ, một trong số đó là loại nửa người nửa quỷ.

Sau khi thai phụ chết do tai nạn, đứa con trong bụng chưa chết và cần dương khí để tiếp tục duy trì sự sống. Loại bào thai quỷ này sau khi được sinh ra sẽ thuộc loại nửa người nửa quỷ, có nhân tính, nhưng chỉ có thể sống nhiều nhất ba năm bản mệnh, tức là chỉ có thể sống đến năm ba mươi sáu tuổi.

Tôi nói: "Chủ tịch Lữ, con gái ông sinh ra là một sai lầm, nửa người nửa quỷ, chỉ sống được ba năm bản mệnh, đây cũng là số mệnh của một bào thai quỷ. Có lẽ ông cũng biết, để duy trì sự sống cho một đứa trẻ sinh ra từ bào thai quỷ cần phải giết chết rất nhiều người".

"Tại sao ông phải làm như vậy? Làm vậy không có bất cứ lợi ích gì cho ông cả!"

Chủ tịch Lữ nói: "Tôi biết rất rõ những gì tôi đang làm, không ai có thể ngăn cản tôi. Tôi đã hứa với vợ tôi rằng tôi sẽ khiến con gái mình thành một con người thật sự. Dù tôi có phải giết chết bao nhiêu người đi chăng nữa thì tôi cũng phải làm để con gái mình được sống".

Chương 506: Sự tức giận của Lữ Vô Thiện

Tôi tức giận nói: "Ông chỉ quan tâm đến sự sống chết của con gái mình, còn sự sống chết của những người khác chẳng là gì sao?"

"Ông hút vận khí của tòa cao ốc Long Đằng để nuôi những bào thai quỷ!"

"Mười năm trước, các người cũng dùng cách tương tự đã giết chết biết bao nhiêu người! Còn tất cả những người biết chuyện này ngoại trừ Âu Dương Bác ra thì ông đều giết sạch!"

"Các người là đồ ác quỷ, đồ táng tận lương tâm, nuôi bào thai quỷ đi khắp nơi hại người khác. Vì con gái của ông mà ông đã giết chết bao nhiêu người!"



Từ nãy Trần Quân vẫn giữ yên lặng, lúc này đột nhiên nổi giận đùng đùng: "Trương Sơn Thành, cậu biết cái gì? Cậu có tư trách gì nói người khác?"

"Cậu có biết tại sao con gái của chủ tịch Lữ lại biến thành nửa người nửa quỷ không?"

"Cậu có biết chủ tịch Lữ khi còn nhỏ là ai không?"

"Cậu có hiểu hết nỗi đau mà chủ tịch Lữ phải chịu đựng không?"



"Trương Sơn Thành, cậu chẳng biết gì cả, lúc nào cũng tự cao tự đại, luôn cho rằng chúng tôi là ác quỷ, luôn tưởng rằng ông ta chính trực, thật là nực cười!"

“Được rồi", Lữ Siêu rất bình tĩnh, nói: “Trần Quân, đừng tức giận nữa, cứ để chính miệng tôi kể cho Trương Sơn Thành nghe những chuyện này đi".

“Vậy thì giải thích đi, tôi đang chăm chú lắng nghe đây!”, tôi thật sự không tin Lữ Vô Thiện có nỗi khổ tâm gì, nếu bây giờ bọn họ không làm gì tôi, nhất định phải có âm mưu khác.

"Trương Sơn Thành, thật ra ... tên thật của tôi là Lữ Vô Thiện, cũng chính là người luôn đối địch với cậu".

Cái gì? Lữ Vô Thiện!

Tôi vô cùng bối rối, lần đầu tiên nhìn thấy Lữ Siêu, tôi đã nghi ngờ ông ta là Lữ Vô Thiện, nhưng nghĩ lại, dựa theo những gì Lôi Dương nói với tôi thì hình như không phải ông ta.

Bây giờ Lữ Siêu đã chính miệng thừa nhận mình là Lữ Vô Thiện!

Trong lòng tôi cực kỳ phẫn nộ, đúng là oan gia ngõ hẹp, chuyện ở thôn và chuyện ở đây đều do Lữ Vô Thiện gây ra!

Lữ Vô Thiện đã nhiều lần phái người đến ám sát tôi, bắt người phụ nữ của tôi đi, suýt chút nữa đã giết chết tôi và Lâm Ngọc Lam, tôi bị Lữ Vô Thiện xoay vòng vòng như con rối, còn ông ta thì âm thầm ở trong bóng tối thao túng tất cả!

Bây giờ Lữ Vô Thiện đích thân nói ra thân phận của ông ta trước mặt tôi.

Tất cả hận thù đồng loạt bùng phát, tôi hận không thể băm vằm Lữ Vô Thiện thành nghìn mảnh ngay lập tức.

Tôi nhìn Lữ Vô Thiện bằng con mắt tràn đầy hận thù, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Lữ Vô Thiện!"

"Chuyện ở thôn chúng tôi và cả chuyện ở đây đều do một tay ông tính toán trong bao nhiêu năm!"

"Vì muốn đạt được mục đích mà ông không từ thủ đoạn nào, rốt cuộc ông muốn làm gì?"

Lữ Vô Thiện khẽ cau mày, nói: "Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi muốn cứu con gái tôi".

"Ngay từ khi con gái tôi chào đời, tôi không ngừng tìm bảo vật và phương pháp để chữa trị cho con gái mình, tôi biết con gái mình chỉ có thể sống được đến năm ba mươi sáu tuổi, vì vậy trong vòng ba mươi sáu năm này tôi buộc phải tìm được bảo vật và bí pháp chữa trị cho con gái tôi".

"Tôi cần một viên đá ngũ hành tốt nhất để cân bằng âm dương ngũ hành trong cơ thể con gái tôi. Những năm qua, tôi vào nam ra bắc tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy nó".

"Tôi tìm được một cuốn sổ ghi chép từ ngôi mộ của một người trong gia đình nhà quan, từ đó tôi biết được trong thôn cậu có một viên đá ngũ hành. Nghe đồn rằng mấy trăm năm trước còn có một vị Hồ Tiên, viên đá ngũ hành đó là viên đá cực kỳ tốt".

Bây giờ tôi mới hiểu ra cuốn sổ ghi chép đó không phải do ông nội của Lữ Vô Thiện để lại, mà bọn họ tìm được nó ở bên ngoài.

Lữ Vô Thiện nói tiếp: "Tôi vừa sắp xếp kế hoạch ở thôn cậu, vừa tiếp tục tìm kiếm ở bên ngoài. Dù sao thì chưa chắc viên đá ngũ hành phía dưới đền thờ của thôn cậu đã đúng là thứ tôi cần".

"Tất cả mọi thứ đang diễn ra trong bí mật, tôi không muốn sự việc này kinh động tới Cục điều tra hiện tượng huyền bí và những cao thủ khác".

"Cuối cùng, tôi đã thành công và có được viên đá Ngũ hành mà tôi cần".

Lữ Vô Thiện đã bỏ ra rất nhiều thứ để cứu con gái mình, ông ta đã nỗ lực và dành tâm huyết cả đời mình để cứu con gái.

Tuy nhiên, để cứu con gái của mình, ông ta không bận tâm tới tính mạng của người khác, giết người vô tội một cách bừa bãi!

Lữ Vô Thiện tiếp tục giải thích, "Trong những năm này, trong lúc tìm kiếm đá ngũ hành, tôi cũng đã tìm được một loại ma thuật, một phương pháp nuôi dưỡng bào thai quỷ, thu nạp dương khí của đàn ông để bổ sung dương khí còn thiếu trong cơ thể con gái tôi".

"Từ nhiều năm trước, tôi đã để mắt tới mảnh đất này trong thành phố của các cậu. Tôi đã giúp Âu Dương Bác từng bước trở thành người giàu nhất, giúp ông ta kết bạn với những người trong hai giới hắc đạo và bạch đạo, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ".

"Vợ của Âu Dương Bác là Trương Ngọc, là bạn học với con gái lớn của tôi, nhưng Âu Dương Bác là người ngu xuẩn, vì vậy tôi đã hợp tác với Trương Ngọc. Mười hai năm trước, tôi đã tổ chức lễ rửa tội cho con gái tôi ở đây".

"Năm nay con gái tôi đã ba mươi tư tuổi. Hai năm nữa sẽ là năm tam mệnh của nó. Vì vậy, lễ rửa tội lần này được tổ chức ở nơi ngũ hành hội tụ, cộng thêm sức mạnh của đá ngũ hành tốt nhất, chỉ cần một lần này là có thể cân bằng dương khí trong cơ thể con gái tôi, các chức năng cơ thể trở lại bình thường như con người ”.

"Như vậy con gái tôi có thể tiếp tục sống..."

Trong lòng tôi ngoài sự tức giận ra thì còn có cả sự đau xót, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của Lữ Vô Thiện dành cho con gái mình đã trở nên bất thường.

Lữ Vô Thiện quả thực rất giỏi, mọi việc ông ta làm trong nhiều năm qua đều được tiến hành trong bí mật, ung dung ngoài vòng pháp luật.

“Làm vậy có đáng không?", tôi hét lên: “Lữ Vô Thiện, tất cả những gì ông làm có đáng không?”

"Ông là người tu luyện, ông cũng biết những việc này làm trái ý trời, chắc chắn sẽ phải gặp quả báo!"

“Quả báo sao?”, Lữ Vô Thiện tỏ vẻ kỳ quái, nói: “Ông trời không có mắt, làm sao tôi phải sợ quả báo?"

"Khoảng ba mươi bốn năm trước, vợ tôi đang mang thai bảy tháng, trên đường lái xe đi mua rau về nhà, cô ấy gặp một vụ cướp, bị một tên côn đồ đâm gục trên vũng máu!"

"Đó là một khu phố huyên náo, chỗ nào cũng có người nhưng không ai giúp đỡ vợ tôi!"

"Hơn ba tiếng đồng hồ, không ai giúp vợ tôi, không ai gọi cảnh sát, không ai gọi 114, cuối cùng vợ tôi chết vì mất máu quá nhiều!"

"Cậu có biết vợ tôi làm nghề gì không? Vợ tôi là một người bình thường, cô ấy làm việc ở bệnh viện của một khu ổ chuột để chữa bệnh cho người nghèo, giúp đỡ người nghèo, làm việc thiện tích đức!"

"Nhưng ... vợ tôi đã chết trong khu ổ chuột đó!"

Tâm trạng của Lữ Vô Thiện cực kỳ kích động khi nói ra những lời này, trong mắt ông ta hằn lên những tơ máu!

"Trương Sơn Thành, tôi tên là Lữ Vô Thiện, bố tôi là Lữ Cửu Sơn, ông nội tôi là Lữ Thất Thiện... Tổ tiên chín đời nhà chúng tôi đều làm việc thiện tích đức, không hổ thẹn với đời, không hổ thẹn với lương tâm!"

"Chín đời tổ tiên nhà tôi đều là bác sĩ!"




"Sau tai nạn của vợ tôi, bố của Trần Quân đã giúp đỡ tôi, ông ấy nói có thể giữ lại đứa trẻ trong bụng vợ tôi, vì đứa trẻ trong bụng cô ấy vẫn còn một chút sức lực".

"Kết quả là ... ngoài dự tính, đứa trẻ được sinh mổ đã chết, Trần Quân cố gắng gọi hồn đứa bé, cứu sống được nó nhưng nó lại bị biến thành nửa người nửa ma!"

"Trước đây tôi cũng là một bác sĩ bình thường, tôi cũng hiểu sơ qua về y thuật trong giới tu luyện, tôi muốn giữ lời hứa với vợ tôi rằng tôi nhất định phải để con gái tôi được tiếp tục sống!"

"Tôi bước vào giới tu luyện, gia nhập vào tà giáo, tu luyện thuật luyện thể luyện hồn, vì có sức mạnh, vì muốn trở nên mạnh hơn và vì con gái của tôi, việc gì tôi cũng làm!"

"Giết vài người đã là cái gì? Haha..."

"Tổ tiên chín đời nhà tôi đã cứu không biết bao nhiêu người, vợ chồng tôi cũng từng chăm sóc những người bị thương, cứu được rất nhiều người!"

"Nhưng tại sao vợ con tôi lại gặp phải những chuyện như vậy?"

"Đến bây giờ, ngay cả hung thủ giết chết vợ tôi năm đó tôi cũng chưa tìm ra!"

Chương 507: Đạo trời vô thường

Lữ Vô Thiện đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ông ta...

Những điều ông ta nói là sự thật, không hề dối trá, có những cảm xúc là tình cảm từ tận đáy lòng, không thể nào ngụy trang được.

Tình yêu thương vợ con, lòng căm thù kẻ sát nhân và tuyệt vọng trước sự thờ ơ của những người sống trong khu ổ chuột...

Trong mắt Lữ Vô Thiện hiện lên vẻ hung ác: "Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ người vô tội nào, nhưng để con gái tôi được sống sót, tôi nhất định phải giết họ!"



"Trương Sơn Thành, cậu đang nhân danh chính nghĩa để xét xử tôi à? Chỉ trích tôi à? Cậu có tư cách này không?"

"Đó là tâm huyết bao nhiêu năm qua của tôi, vào thời khắc cuối cùng, tôi có thể cứu sống con gái của tôi, nhưng cậu..."

"Đồ khốn nạn, đồ đáng chết, cậu đã cướp đi sức mạnh mà tôi dành công sức nuôi dưỡng!"

"Cậu có biết những loại vắc-xin đó hiếm đến mức nào không? Lần này, một trăm năm mươi liều vắc-xin đó được tạo ra bằng sức mạnh linh hồn của quỷ. Lão quỷ trăm tuổi kia vì giúp tôi mà sức mạnh cạn kiệt, hồn bay phách lạc, thể xác và tinh thần của ông ấy cũng bị hủy hoại!"



"Trương Sơn Thành, tại sao hết lần này đến lần khác cậu phải đối đầu với tôi? Những chuyện này không liên quan gì đến cậu cả!"

"Tại sao?"

Lữ Vô Thiện gầm lên, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Kế hoạch bao nhiêu năm nay của ông ta đến bước cuối cùng thì bị tôi phá hủy, nỗi căm thù của ông ta đối với tôi cao ngút trời, ông ta muốn xé tôi ra thành trăm mảnh, nhưng tại sao bây giờ lại nói chuyện với tôi một cách hòa nhã như vậy?

Trong lòng tôi cũng rất khó chịu, tôi luôn cho rằng Lữ Vô Thiện là người cực kỳ ác độc, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, bây giờ xem ra, để thực hiện lời hứa với vợ mình thì ông ta không làm gì sai cả.

Tổ tiên chín đời của Lữ Vô Thiện đều hành nghề y cứu đời, cứu người, và đều đặt tên là "Thiện", chính là làm người phải lấy chữ "Thiện" làm gốc.

Nếu vợ và con ông ta không xảy ra chuyện này, chắc chắn Lữ Vô Thiện vẫn hành nghề y và vẫn cứu người.

Đáng tiếc……

Vợ của Lữ Vô Thiện đã mở một bệnh viện ở khu ổ chuột để giúp đỡ người nghèo, nhưng khi bà ta gặp tai nạn thì không ai ra tay giúp đỡ.

Khoảng hơn ba mươi năm trước, không có điện thoại di động, chỉ có điện thoại cố định, thế nhưng không ai chịu chạy đi gọi điện thoại để giúp đỡ bà ấy.

Sự thờ ơ này khiến Lữ Vô Thiện hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta sẽ không bao giờ làm bác sĩ cứu người nữa.

Đến vợ và con gái mình ông ta còn không cứu được, vậy ông ta còn đi cứu người khác được sao?

Tiên nữ Thanh Thủy cũng không biết làm sao: "Thế gian vô tình, đạo trời vô thường, đáng thương, đáng buồn, đáng hận".

"Nếu biết trước sự việc như vậy thì tôi thực sự không nên nhúng tay vào chuyện này. Có lẽ, cái chết của một vài người phụ nữ sẽ có thể hoàn thành tâm nguyện của Lữ Vô Thiện, như vậy sẽ không ai phải chết nữa".

"Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, nhưng đôi khi ... Ông trời lại mang đến những đau khổ và dằn vặt quá sức chịu đựng của con người..."

Vợ con của Lữ Vô Thiện vô tội, nhưng những người phụ nữ trong câu lạc bộ cũng vô tội.

Nếu đổi lại là tôi, nếu người thân của tôi, người tôi yêu và người tôi quan tâm gặp tai nạn, cần phải giết chết rất nhiều người mới có thể cứu họ thì tôi phải làm sao?

Nếu là trước đây, khi tôi chỉ là một người thường, chắc chắn tôi chỉ đành khoanh tay bất lực, nhưng bây giờ tôi là một người tu luyện, có khả năng giết người khác để cứu người thân của mình, có lẽ… tôi cũng sẽ làm như ông ta.

Tiên nữ Thanh Thủy từ lâu đã nói với tôi rằng khi tu vi và thực lực ngày càng mạnh, giết người cũng ngày càng nhiều hơn, trong tâm sẽ thay đổi đáng kể, người thường sẽ ngày càng nhỏ bé hơn trong mắt người tu luyện.

Nếu giết người trở thành một thói quen, bản thân hung thủ sẽ trở nên lạnh lùng, tâm trạng cũng sẽ không bị lung lay.

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Lữ Vô Thiện, chuyện trước kia hãy để nó đi vào quên lãng đi".

"Bây giờ, hãy tìm xem có cách nào cứu được con gái ông hay không, tôi sẽ giúp ông một tay".

"Nhưng ... ông phải hứa với tôi, chỉ cần cứu được con gái của ông rồi thì ông sẽ không giết người hay làm việc ác nữa".

Khi Lữ Vô Thiện nghe tôi nói muốn giúp đỡ ông ta, tâm trạng của ông ta cũng đã dịu đi rất nhiều: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy giết người là làm việc ác!"

"Nửa đời sau tôi chỉ có một tâm nguyện duy nhất, đó là cứu sống con gái tôi. Chỉ cần con gái tôi không sao, tôi còn phải giết người làm gì nữa?"

"Cậu thực sự cho rằng tôi là loại giết người không ghê tay hay sao?"

Tôi nhận ra rằng mình đã nói sai, bèn nói: "Bây giờ tôi đã có được tất cả sức mạnh của những người phụ nữ đó, ông nói cho tôi biết, bây giờ tôi cần phải làm gì?"

Hai mắt Lữ Vô Thiện sáng lên: "Trương Sơn Thành, cậu thật sự sẽ giúp tôi sao?"

"Đúng vậy", tôi nói: “Ông trời không công bằng với ông, vợ con ông gặp nạn, ông cũng đã dành bao tâm huyết để cứu họ, sao tôi có thể để ông thất vọng được?"

Khuôn mặt của Trần Quân lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Âu Dương Bác từng nói, Trương Sơn Thành trọng tình trọng nghĩa, là người chính trực, lương thiện, ông ta nói quả không sai chút nào".

“Nhưng… Trương Sơn Thành", Trần Quân lại cau mày: “Việc trực tiếp lấy đi sức mạnh của bào thai quỷ là cực kỳ khó khăn… trừ khi cậu đang tu luyện một loại tà thuật nào đó. Theo những thông tin mà Quách Hương cung cấp cho chúng tôi thì cậu đã ngủ với cô ta rồi lấy đi sức mạnh của bào thai quỷ".

"Chúng tôi cũng biết hôm nay cậu đã đưa tất cả những người phụ nữ đó trở về. Nói cách khác, cậu đã ngủ với tất cả hơn một trăm người phụ nữ đó rồi sao?"

Thì ra Lữ Vô Thiện đã phái người theo dõi chúng ta.

Lữ Vô Thiện nói: "Trương Sơn Thành, tôi đã kể cho cậu nghe mọi bí mật của tôi, bây giờ, cậu hãy nói cho chúng tôi biết, ai là sư phụ của cậu? Cậu đã tu luyện tà thuật đó từ đâu? Còn nữa, sức mạnh đã hút đi bào thai quỷ kia bây giờ vẫn ở trong cơ thể cậu sao?"

Tôi nói: "Sư phụ của tôi là một cao nhân đắc đạo, luôn sống ẩn trên núi. Quả thực tôi có tu luyện một loại tà thuật, nhưng sư phụ tôi đã căn dặn không được tiết cho cho bất cứ ai về ông ấy".

"Sức mạnh trong cơ thể những người phụ nữ đó đã bị tôi nuốt chửng, nó đã hoàn toàn hợp nhất với cơ thể tôi".

Khi nghe tôi nói tôi đã hoàn toàn nuốt vào trong cơ thể những sức mạnh kia thì cả hai người họ đều vô cùng ngạc nhiên.




Lữ Vô Thiện hỏi: "Có tác dụng phụ gì không? Cậu hoàn toàn có thể luyện hóa được dương khí và âm khí của những bào thai quỷ và những người phụ nữ kia sao?"

"Đó là dương khí của rất nhiều người đàn ông và âm khí của rất nhiều người phụ nữ hợp lai đó, câu có thể hoàn toàn hấp thụ được hết chúng hay sao?"

“Ừ", tôi gật đầu: “Công pháp mà tôi tu luyện cực kỳ đặc biệt, có thể luyện hóa dương khí và âm khí của người khác thành của mình mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào".

Sự phấn khích bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt của hai người họ.

Tôi hỏi: "Tôi rất tò mò một vấn đề. Tôi đã phá vỡ kế hoạch của ông và mang những người phụ nữ kia đi, tại sao mấy ngày nay các ông lại không có hành động gì? Tại sao lại trơ mắt nhìn kế hoạch mà mình dày công vun đắp bấy lâu nay bị tôi phá hỏng?"

"Tại sao bây giờ lại nói chuyện với tôi một cách nhã nhặn ôn hòa như vậy?"

"Tôi nghĩ điều các ông muốn làm nhất chính là giết chết tôi, đúng không?"

Tôi rất tò mò và hoàn toàn không hiểu họ định làm gì.

Chương 508: Đồng ý giúp đỡ

Lữ Vô Thiện nói: “Thứ nhất, lần này là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí điều động cảnh sát, nếu chúng tôi ra tay, mọi chuyện sẽ được nâng tầm. Chuyện bào thai quỷ là chuyện lớn, chắc chắn sẽ kinh động đến tầng lớp cấp cao của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, lúc đó chúng tôi sẽ gặp rắc rối rất lớn”.

“Thứ hai, thông qua Quách Hương chúng tôi được biết cậu đã nuốt chửng sức mạnh của bào thai quỷ. Sau khi nuốt vào, cậu hoàn toàn bình thường, không có biểu hiện gì kì lạ, còn đưa Quách Hương đi điều tra, làm chúng tôi vô cùng ngạc nhiên”.

“Mười mấy năm trước, sau khi con gái tôi nuốt chửng sức mạnh của bào thai quỷ đã xuất hiện rất nhiều tác dụng phụ, tính cách thất thường, hung ác. Tính tình rất tệ, dễ nổi giận, động một chút là đánh nhau với người khác, trên cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện những vết hồ máu tử thi đáng sợ”.

“Cho nên, chúng tôi biết cậu đã tu luyện loại công pháp thần bí nào đó, nếu cậu nuốt chửng sức mạnh của bào thai quỷ không có tác dụng phụ thì có thể giúp chúng tôi”.



“Thứ ba, chúng tôi bàn bạc với nhau đợi cậu ở đây. Chúng tôi đoán cậu sẽ tiếp tục điều tra chuyện của tòa cao ốc Long Đằng, thế nên chúng tôi để lại sơ hở ở cửa bí mật, cậu nhất định sẽ tìm được quán bar này. Người giám đốc trước kia dẫn cậu tới đây chính là người của chúng tôi”.

“Chúng tôi bàn chuyện với cậu, nếu cậu giúp đỡ chúng tôi, mọi người cùng nhau cứu sống con gái tôi thì chúng ta còn có thể là bạn bè. Nếu cậu không giúp, chúng tôi chỉ đành…”

“Bắt cậu lại rồi giết cậu, luyện hóa sức mạnh trong cơ thể cậu cho con gái tôi”.

Bây giờ mọi chuyện đều nói rõ ra rồi, tôi đưa những người phụ nữ của bọn họ đi, bọn họ biết tôi có cách nuốt chửng sức mạnh của những người phụ nữ, thế nên chuyển mục tiêu từ hơn một trăm người phụ nữ đó sang tôi.



Trước kia Lữ Vô Thiện chữa trị cho con gái có tác dụng phụ, cho dù chữa khỏi bệnh cũng có thể sẽ để lại rất nhiều vấn đề. Bọn họ biết tôi nuốt chửng sức mạnh trong bụng Quách Hương mà không có tác dụng phụ thì đoán ra tôi tu luyện tà thuật rất mạnh, có thể trực tiếp luyện hóa âm nguyên và dương nguyên.

Vậy nên bọn họ cần sự giúp đỡ của tôi, cần tôi chữa bệnh cho con gái ông ta, như vậy thì sau khi con gái ông ta khỏi bệnh sẽ không còn bất cứ tác dụng phụ nào.

Lần này bọn họ nói chuyện với tôi một cách nhẹ nhàng bình tĩnh, nói ra tất cả mọi chuyện. Nếu tôi đồng ý giúp đỡ, bọn họ sẽ hợp tác với tôi, còn nếu như tôi không đồng ý thì bọn họ sẽ giết tôi.

Bọn họ đã lên kế hoạch hoàn hảo cho mọi thứ. Tôi tìm được quán bar, tìm được cánh cửa bí mật này cũng là bọn họ cố tình sắp xếp để lộ sơ hở, nếu không thì tôi sẽ không tìm được đường đến nơi này.

Nếu tôi không nuốt chửng sức mạnh mà là giết những người phụ nữ đó, Lữ Vô Thiện chắc chắn sẽ đấu với tôi đến chết mới thôi.

Tôi hỏi Lữ Vô Thiện: “Tôi giúp các ông thế nào?”

Lữ Vô Thiện nói: “Lấy sức mạnh mà cậu đã nuốt chửng ra chuyển cho con gái tôi”.

Cái gì? Lấy sức mạnh của tôi ra?

Tôi nói: “Sức mạnh của những bào thai quỷ mà tôi nuốt đã hòa vào cơ thể tôi hoàn toàn, sao tôi lấy nó ra được chứ?”

Lữ Vô Thiện nói: “Cách duy nhất là âm dương giao hợp, giống như cách nuôi dưỡng bào thai quỷ. Con gái tôi sẽ dùng âm nguyên trong cơ thể dẫn toàn bộ dương nguyên trong cơ thể cậu ra, để con gái tôi hấp thụ”.

Âm dương giao hợp? Ý của Lữ Vô Thiện là để tôi và con gái ông ta lên giường với nhau?

Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi: “Tuyệt đối không được đồng ý, nếu dùng cách này, ngươi sẽ mất đi tất cả sức mạnh mà ngươi có được trước đó!”

Tôi nói: “Nó vốn dĩ cũng không phải của tôi, tôi giao nó ra là được, có gì không thỏa đáng?”

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sức mạnh của hơn một trăm người phụ nữ đó rất mạnh đối với ngươi, nếu ngươi giao nó ra, thực lực của ngươi sẽ trở về cấp hai, hơn nữa lại phải tu luyện trong một thời gian dài”.

“Vả lại ngươi có thể bảo đảm trăm phần trăm rằng Lữ Vô Thiện sẽ không giết ngươi sau khi xong việc không?”

“Thêm nữa, ngươi vốn không biết con gái Lữ Vô Thiện đã tu luyện tà thuật gì, nếu cô ta hút hết dương nguyên của ngươi luôn thì sao?”

“Ngươi có thể chất Cửu Dương, trong cơ thể chảy dòng máu Cửu Dương, nếu bị đối phương phát hiện, có thể họ sẽ lấy đi mọi thứ của ngươi!”

Tôi nói: “Vậy thì tôi tìm một nơi an toàn để bọn họ lấy đi. Tóm lại, tôi muốn giúp Lữ Vô Thiện cứu con gái ông ta”.

“Hơn nữa, bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi không giúp họ, họ chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn để đối phó tôi. Họ sẽ bắt tôi lại, luyện hóa trong bể máu trước mặt, sau đó giết chết tôi”.

“Tôi có cảm giác thực lực hiện tại của tôi không phải là đối thủ của Lữ Vô Thiện”.

Tiên nữ Thanh Thủy rất bất đắc dĩ: “Ngươi quá lương thiện, nhưng ngươi yên tâm, thuật song tu ta dạy cho ngươi là thuật song tu mạnh nhất trên đời này. Nếu trong quá trình chữa trị, đối phương muốn giết ngươi thì ngươi hãy giết con gái ông ta trước”.

“Tóm lại, ta sẽ không để ngươi gặp bất trắc”.

Lữ Vô Thiện hỏi: “Trương Sơn Thành, cậu suy nghĩ ra sao rồi?”

Tôi nói: “Không thành vấn đề, những sức mạnh đó vốn dĩ cũng không phải của tôi, tôi có thể trả lại cho ông, cứu chữa con gái ông. Nếu sau khi cứu chữa, cơ thể con gái ông còn tác dụng phụ gì, tôi sẽ nhờ sư phụ tôi ra mặt giúp đỡ”.

“Sư phụ tôi là một thần y, tôi nghĩ sư phụ nhất định sẽ có cách”.

Trên mặt hai người lộ vẻ vui mừng, Lữ Vô Thiện nói: “Chuyện không nên chậm trễ, Trương Sơn Thành, tối nay chúng ta sẽ cứu chữa cho con gái tôi”.

Tôi nói: “Tôi muốn biết phương án cụ thể, tôi có nguy hiểm gì hay không. Tất nhiên, chuyện này tôi đã thông báo cho bạn bè tôi biết, nếu các người muốn gây bất lợi cho tôi hoặc là hãm hại tôi, tất cả mọi chuyện sẽ được báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.

“Đến lúc đó sư phụ tôi cũng sẽ xuất hiện”.




“Lữ Vô Thiện, ông phải hiểu là tôi không thể nào hoàn toàn tin tưởng ông”.

Lữ Vô Thiện gật đầu, nói: “Chúng ta đối địch với nhau lâu như vậy, đương nhiên tôi hiểu, chúng ta không thể nào vì một vài lời nói và một số chuyện mà hoàn toàn tin tưởng nhau”.

“Nhưng thế giới này không có bạn bè mãi mãi, tôi cũng là một người có ơn tất báo, những gì tôi làm đều là vì con gái tôi. Chỉ cần con gái tôi không sao, tôi tin chúng ta sẽ trở thành bạn bè tốt”.

Trần Quân cũng nói: “Trương Sơn Thành, mọi chuyện chúng tôi làm đều là vì con gái của chủ tịch Lữ. Ngoại trừ những người cản bước chân của chúng tôi, những người trong kế hoạch của chúng tôi, chúng tôi sẽ không giết những người vô tội khác”.

“Năm xưa, vợ của chủ tịch Lữ chết ở khu bình dân, bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ. Với thực lực hiện tại của chủ tịch Lữ có thể san bằng cả thị trấn đó, nhưng chúng tôi không làm vậy và cũng sẽ không làm vậy”.

“Xin cậu hãy tin tưởng chúng tôi, chỉ cần chúng tôi cứu con gái của chủ tịch Lữ, chúng tôi sẽ không đối địch với cậu. Chúng tôi cũng không muốn có một kẻ địch mạnh, càng không muốn có bất cứ quan hệ gì với Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.

Tôi gật đầu, Lữ Vô Thiện nói tiếp: “Con gái tôi tên là Lữ Tuệ San, từ nhỏ nó đã tu luyện một loại tà thuật hút dương khí. Sau này tôi vào Nam ra Bắc, tìm được một loại công pháp hút dương khí mạnh mẽ ở Miêu Cương”.

“Trương Sơn Thành, tôi biết cậu cũng tu luyện công pháp nào đó tương tự với con gái tôi, chỉ cần hai người lên giường, tôi hi vọng cậu có thể giúp con gái tôi. Sức mạnh của nó đương nhiên sẽ hút đi thứ mà chúng tôi nuôi dưỡng, nhưng nếu không đủ, xin cậu hãy giúp đỡ truyền cho con gái tôi một ít nguyên khí của cậu”.

“Tôi tin cậu nhất định có thể chữa khỏi cho con gái tôi”.

Tôi gật đầu: “Tôi đồng ý với ông!”

Chương 509: Hòa vào nhau

Lữ Vô Thiện dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ ở góc phía Đông.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong là một cô gái tuyệt đẹp.

Nhìn qua thì thấy cô ta cao khoảng một mét bảy, trên người mặc bộ đầm màu tím, mái tóc màu bạc dài ngang eo, đôi mắt tím nhạt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Hàng lông mi như của búp bê giương cao, sống mũi xinh xắn, hai cánh môi đỏ mà mỏng xinh đẹp như thủy tinh. Làn da trắng nõn mềm mại, khuôn mặt trái xoan thon dài tôn lên ngũ quan tinh xảo, hoàn hảo.



Đẹp quá, cả người cô ta đầy vẻ quyến rũ và nét đẹp của nước ngoài.

Chỉ là đôi mắt xinh đẹp ấy hiển hiện sự lạnh lùng, thờ ơ, tựa như không có cảm xúc.

Gương mặt còn hơi trắng bệch, là kiểu trắng bệch không có chút máu, nhưng nước da của cô ta vô cùng trắng trẻo, không chút tì vết, nhìn vào cũng không thấy được quá rõ ràng.

Người con gái trước mắt thật sự đã ba mươi tư tuổi rồi sao? Nhưng lại cho người ta cảm giác nhiều nhất chỉ mới ngoài hai mươi.



“Bố, mọi người nói chuyện xong rồi ạ?”

Lữ Vô Thiện còn chưa giới thiệu, Lữ Tuệ San đã mở miệng trước, giọng nói rất hấp dẫn, vô cùng êm tai.

Lữ Vô Thiện nói: “Bố đã nói chuyện với Trương Sơn Thành rồi, cậu ta đồng ý trả lại toàn bộ sức mạnh mà chúng ta nuôi dưỡng cho con, cậu ta sẽ giúp con chữa khỏi bệnh”.

Lữ Tuệ San thản nhiên nói: “Vậy mọi người ra ngoài đi, bây giờ bắt đầu thôi”.

Lữ Vô Thiện nói: “Con gái, bố còn chưa nói rõ ràng với con mà. Bây giờ Trương Sơn Thành đồng ý giúp con, con không được làm hại Sơn Thành”.

“Trương Sơn Thành cũng tu luyện tà thuật rất mạnh. Sư phụ cậu ta là thần y, sau chuyện này, nếu cơ thể con xuất hiện bất cứ triệu chứng gì cũng phải nhờ sư phụ Sơn Thành giúp đỡ”.

“Tóm lại, bây giờ mọi người đều là người mình cả”.

Lữ Tuệ San hờ hững đáp: “Con biết rồi, con sẽ để lại cái mạng nhỏ cho cậu ta”.

Lữ Vô Thiện quay sang nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Sơn Thành, tất cả nhờ vào cậu, xin làm ơn”.

Lữ Vô Thiện làm lễ với tôi, tôi gật đầu đáp: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho con gái ông”.

Tôi và Lữ Tuệ San ở lại trong phòng, Lữ Vô Thiện và Trần Quân ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng, Lữ Tuệ San vô cùng chủ động ngồi xuống bên giường, kéo chiếc đầm của mình lên, cởi quần trong và quần lót ra!

Nhưng chiếc đầm vô cùng dài, che đi quang cảnh vô hạn ở bên dưới. Tôi cũng không sử dụng mắt nhìn thấu để nhìn mọi thứ ở bên dưới.

Trên giường trải một chiếc đệm dày và ga giường màu tím.

Tôi tự giới thiệu: “Tôi là Trương Sơn Thành, rất vui được quen biết cô”.

Lữ Tuệ San nhìn chằm chằm tôi: “Tôi biết cậu là ai, mau mau làm cho xong chuyện, đừng lãng phí thời gian”.

Nói xong, Lữ Tuệ San đi đến trước mặt tôi, kéo cánh tay tôi, đẩy tôi lên giường.

Tôi nhìn thấy trong mắt Lữ Tuệ San lóe lên sự khao khát lạ thường, dường như cô ta coi tôi là… thức ăn!

Lữ Tuệ San kéo lấy lưng quần tôi, tháo thắt lưng của tôi ra, thoăn thoắt cởi quần tôi.

Không có dạo đầu gì, cũng không có tình cảm gì, sau đó Lữ Tuệ San bò lên giường, cưỡi lên người tôi, vô cùng chủ động.

Bên dưới tôi đã rục rịch ngóc dậy từ lâu, Lữ Tuệ San nhìn chằm chằm vào phần dưới của tôi, nói: “Trông cũng lớn thật đấy, tôi thấy của nhiều người đàn ông rồi, của cậu là lớn nhất”.

“Nhiều người đàn ông?”, tôi có chút ngạc nhiên.

Lữ Tuệ San thản nhiên đáp: “Tôi nửa người nửa quỷ, đương nhiên phải hút dương khí của đàn ông. Công pháp tôi tu luyện giống với công pháp của cậu, cậu lên giường với phụ nữ, còn tôi lên giường với đàn ông”.

“Vắc-xin dùng để chế tạo ra số bào thai quỷ đó có huyết thanh của tôi và sức mạnh của ác quỷ trăm tuổi”.

“Cậu yên tâm, sẽ nhanh thôi, vài phút là xong chuyện”.

“Tôi sẽ không làm cậu bị thương”.

Cô ta đã lên giường với nhiều người đàn ông?

Trời ạ…

Lòng tôi có chút không thoải mái, mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy mà lại…

Nhưng để có thể sống tiếp, để có thể chữa trị cho cơ thể mình, cô ta không còn cách nào khác.

Đàn ông không giống với phụ nữ, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp, đàn ông đều muốn ngủ cùng. Đàn ông toàn suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Trong lòng mỗi người đàn ông đều có dục vọng ban sơ nhất, nhưng phụ nữ thì không như vậy. Phụ nữ là kiểu người bị động, cho dù dục vọng có mạnh thế nào cũng chỉ ở cùng với người mà cô ta thích thì mới muốn làm chuyện đó.

Tôi có thể tưởng tượng Lữ Tuệ San đã trải qua những gì, vì sống tiếp, vì bệnh tình của mình… cô ta đã phải trả cái giá rất lớn.

Lữ Tuệ San nắm lấy phần bên dưới của tôi, vén váy sang một bên, sau đó cưỡi lên người tôi, nhét cái ấy vào khu rừng đen tối ở phía dưới của cô ta.

Bên dưới tôi được bao bọc bởi những thứ mềm mại, lạnh lẽo. Tôi phát hiện nhiệt độ thân người Lữ Tuệ San rất thấp, chân, tay sờ vào có cảm giác lạnh như băng, ngay cả trong cơ thể cô ta cũng lạnh vô cùng.

Đây chính là nửa người nửa quỷ, âm khí trong cơ thể quá nặng, không có nhiệt độ của con người.

Lữ Tuệ San bắt đầu chuyển động mãnh liệt trên người tôi, trên mặt cô ta không có biểu cảm thoải mái, mà là gian ác, lạnh lùng, giống như muốn ăn tôi vậy.

Theo sự vận động mãnh liệt của Lữ Tuệ San, bên dưới của tôi càng lúc càng cảm thấy khít chặt, cảm giác sung sướng ngây ngất từng đợt khiến tôi không thể nhịn nổi.

Nếu nói lúc làm với Quách Hương cảm giác đó là một, thì lúc làm với Lữ Tuệ San, cảm giác đó là một trăm!

Chỉ là chưa tới một phút, tôi đã cảm thấy mình sắp bắn.

Tôi không sử dụng công lực của mình, bởi vì tôi muốn giao bản thân mình cho Lữ Tuệ San hoàn toàn, để công lực của cô ta kích thích dương nguyên trong cơ thể tôi, hút lấy dương nguyên của tôi, hút đi thứ vốn thuộc về cô ta.

Sau đó, tôi đã bắn thật…

Cảm giác cao trào đang bùng nổ liên tục, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác đánh vào cơ thể tôi, đánh vào linh hồn tôi…

Bình thường cao trào của đàn ông sẽ từ vài giây đến mười mấy giây, mà tôi thì vẫn đang kéo dài, quá trình ấy cũng là quá trình dương nguyên trong cơ thể tôi bị nuốt chửng, di chuyển.

Cảm giác ấy không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả. Cao trào mãi không dừng lại, mỗi đợt sóng đánh vào, dương nguyên của tôi lại đổ về phía cơ thể của Lữ Tuệ San như vỡ đê.




Tôi trở người đè Lữ Tuệ San xuống giường, áp lên người cô ta, điên cuồng va chạm…

Dục vọng của Lữ Tuệ San bùng lên dưới sự kích thích của dương nguyên. Cô ta bắt đầu hôn tôi, sờ soạng tôi, nháy mắt cũng đã mất kiểm soát, đắm chìm trong cao trào…

Hai chúng tôi cứ làm mãi như vậy, cảm giác này duy trì hơn nửa tiếng đồng hồ, tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên hét lên trong ý thức của tôi: “Đủ rồi, thứ ngươi hút đã trả lại hết cho cô ta rồi. Đừng làm nữa, dừng lại đi!”

“Nếu không, dương nguyên trước kia của ngươi cũng sẽ bị hút đi!”

Tôi bỗng rùng mình, muốn dứt ra nhưng lại không thể khống chế được dục vọng trong lòng. Thay vào đó, những luồng sức mạnh thần bí nơi giao hợp đã khống chế tôi hoàn toàn, hút chặt lấy tôi!

Cả người tôi tê dại, cứ như mềm nhũn ra, không còn sức lực.

Sao lại thế chứ!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, qua nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi sẽ chết vì làm quá mức!

Chương 510: Ma công Cửu Dương

Nhưng tôi không có bất cứ sức lực nào để rời khỏi cơ thể của Lữ Tuệ San, mà Lữ Tuệ San cũng hoàn toàn rơi vào khoái cảm vô tận, không thể nào dứt ra.

“Lữ Tuệ San, cô đang làm gì? Tôi cho cô đủ dương nguyên rồi, cô còn tiếp tục làm nữa thì sẽ giết tôi mất!”

“Mau buông tôi ra!”

Trong ánh mắt mê ly của Lữ Tuệ San hiện lên chút tỉnh táo, nói: “Không được… Không đủ, vĩnh viễn không đủ…”



“Mau lên, honey, mau lên, đừng dừng lại, tôi muốn…”

“Tôi muốn tiếp tục như vậy mãi, mau lên…”

Lữ Tuệ San vốn không muốn dừng lại, tiếp tục nuốt chửng dương nguyên của tôi!

Từng đợt khoái cảm khiến tôi như sắp ngạt thở, tôi vừa mới bình tĩnh lại thì lại bị khoái cảm nhấn chìm…



“Nếu cô còn không dừng lại thì đừng có hối hận…”

Tôi lập tức đọc nhẩm tâm pháp, miễn cưỡng khống chế bên dưới của mình. Loại khoái cảm ấy bị dừng lại đột ngột, biến thành dục vọng mãnh liệt.

Sau khi khoái cảm biến mất, tôi như từ trên mây rơi xuống đáy cốc, nhưng tôi lại tiếp tục bò lên, tiếp tục leo từ dưới đáy cốc lên trên với lòng tin và sức lực vô cùng vĩ đại.

Dục vọng bắt đầu thiêu đốt cơ thể tôi, tôi khống chế thời gian và độ cứng của thân dưới, tiếp tục đẩy.

Ở nơi hai người chúng tôi giao hợp, dương nguyên của tôi bị sức mạnh của Lữ Tuệ San dẫn ra, âm nguyên của Lữ Tuệ San cũng bị sức mạnh của tôi dẫn ra.

Sức mạnh của hai người chúng tôi đang nuốt chửng lẫn nhau, không giống như lần trước quan hệ với Quách Hương.

Quách Hương không tu luyện công pháp gì, hoàn toàn là bào thai quỷ trong bụng càn quấy, còn Lữ Tuệ San lại tu luyện tà thuật, thôi thúc sức mạnh đối kháng với tôi.

Hai người chúng tôi không ai nhường ai mà nuốt chửng lẫn nhau. Lữ Tuệ San đã phát hiện ra điều lạ thường từ lâu, vừa rên rỉ vừa nói: “Trương Sơn Thành, đây là công pháp của cậu nhỉ. Tôi không sợ cậu, dương nguyên của cậu thoát ra nhiều như vậy, bây giờ có sử dụng công pháp cũng muộn rồi!”

“Tôi đã lên giường với rất nhiều đàn ông, không ai có thể chống cự quá một phút, còn với cậu lại làm lâu như vậy. Dương nguyên của cậu cực kì lớn mạnh, còn mạnh hơn gấp mấy lần dương nguyên của người tu luyện cấp ba”.

“Tôi không muốn giết cậu, không muốn hại cậu, nhưng bây giờ vẫn chưa đủ, tôi phải hút cạn dương nguyên của cậu!”

“Tôi nhất định phải trở thành con người chân chính!”

Tôi lạnh lùng nói: “Vậy thì phải xem cô có bản lĩnh đó không!”

Hai người chúng tôi vận động điên cuồng, tác động lên người nhau. Vài phút sau, tôi phát hiện âm nguyên và dương nguyên ở nơi giao hợp của hai người chúng tôi không chống đối nhau nữa, mà là đang hòa vào nhau.

Sau khi hòa vào nhau, năng lượng trực tiếp hóa thành tinh khí, tiến vào cơ thể của Lữ Tuệ San.

Tôi sử dụng công pháp hoàn toàn không thể ngăn được sự nuốt chửng của Lữ Tuệ San, mà ngược lại còn làm tăng nhanh tốc độ.

Tôi và tiên nữ Thanh Thủy kinh ngạc, Lữ Tuệ San cũng kinh ngạc không thôi.

“Lẽ nào...”, tiên nữ Thanh Thủy lên tiếng: “Không ai có thể chống lại tà thuật ta dạy ngươi, trừ khi…”

“Trừ khi… Lữ Tuệ San tu luyện Ma công Cửu Âm!”

Tôi không hiểu, tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục nói: “Ma công Cửu Dương ta dạy ngươi thích hợp cho đàn ông tu luyện, ngươi có thể chất Cửu Dương, có thể tu luyện công pháp này đến bậc cao nhất”.

“Công pháp này còn một nửa nữa, chính là Ma công Cửu Âm, thích hợp cho người có thể chất âm tu luyện. Bào thai quỷ nửa người nửa quỷ đương nhiên là trời sinh thuộc âm, mang thể chất âm”.

“Nhưng Ma công Cửu Âm đã thất truyền từ lâu, ngay cả ta cũng không biết, không ngờ Lữ Tuệ San lại tu luyện nó!”

Tôi vội vàng hỏi: “Tình huống trước mắt là sao? Tôi cảm thấy âm nguyên và dương nguyên của hai người chúng tôi sinh sôi lẫn nhau, sức mạnh của tôi sắp bị rút sạch rồi”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Âm dương hợp, vạn vật sinh, hai người các ngươi hòa vào nhau chính là một bộ công pháp hoàn chỉnh. Bây giờ các ngươi đang giao hợp âm dương, hoàn toàn là một chỉnh thể, âm dương chuyển đổi cho nhau, âm nguyên và dương nguyên sinh sôi vô hạn!”

“Nhưng âm dương sinh ra lẫn nhau cũng khắc chế lẫn nhau, giống như nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc”.

“Bây giờ ngươi đã bắn hơn nửa tiếng đồng hồ, nguyên khí yếu ớt, Lữ Tuệ San hoàn toàn khắc chế ngươi. Công lực của ngươi không những không ngăn cản được Lữ Tuệ San, mà còn tăng nhanh tốc độ cắn nuốt của cô ta!”

“Trong vòng vài phút, ngươi sẽ bị hút cạn mà chết!”

Trong vòng vài phút?

Tôi vô cùng sợ hãi: “Tiên nữ, bây giờ phải làm sao?”

Tiên nữ Thanh Thủy cũng không có cách nào, tình hình bây giờ ngay cả cô ấy cũng không ngăn cản nổi.

Lữ Tuệ San chết tiệt, cô ta muốn giết chết tôi!

Lẽ nào tôi thật sự phải chết trên bụng của phụ nữ sao?

Tôi cảm thấy cơ thể tôi suy nhược nhanh chóng, bắt đầu thất thoát lượng lớn dương khí!

Thế nhưng tôi không thể ngăn cản tất cả những chuyện này.

Lữ Tuệ San lớn tiếng rên rỉ: “Trương Sơn Thành, tôi sẽ cho cậu chết trong sung sướng, không phải đau đớn gì”.

“Tôi sẽ nhớ tới cậu…”

Nói xong, Lữ Tuệ San đè lên cơ thể tôi, điên cuồng chuyển động, điên cuồng nuốt chửng dương nguyên của tôi.

Từng đợt khoái cảm chí mạng đánh vào thể xác lẫn tâm hồn tôi, cơ thể tôi đã hoàn toàn mất khống chế, không thể điều khiển.

Ngay lúc nguyên khí của tôi sắp bị cướp đi hoàn toàn, lồng ngực bỗng nhiên có cảm giác nóng bừng, tiếp đó, máu trong cơ thể không tự chủ mà vận chuyển nhanh chóng.

Từng luồng sức mạnh thần bí xuất hiện từ lồng ngực, nhanh chóng đi xuống theo kinh mạch tôi, vọt ra khỏi cơ thể qua huyệt Hội Âm, tiến đến chỗ giao hợp âm dương giữa tôi và Lữ Tuệ San.

Trong thoáng chốc, sức mạnh sau khi hòa vào nhau đã dừng chảy, chia ra làm hai luồng, một phần nhỏ đi vào cơ thể Lữ Tuệ San, phần lớn tiến vào cơ thể tôi.

Cảm giác vô cùng suy yếu từ từ hồi phục, cơ thể tôi khôi phục phần lớn tinh lực và nguyên khí.

Chuyện gì thế nhỉ?

Sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương!

Tiên nữ Thanh Thủy kinh ngạc nói: “Suýt chút nữa thì quên mất ngọc bội Cửu Dương. Trong ngọc bội Cửu Dương có chứa dương nguyên cực cao!”

“Ngọc bội Cửu Dương đã nhận ngươi làm chủ từ lâu, đã hòa vào làm một với cơ thể ngươi”.




“Bây giờ, sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương xuất hiện, khiến âm nguyên và dương nguyên ở nơi giao hợp của các ngươi duy trì cân bằng, sinh sôi lẫn nhau!”

Sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương càng lúc càng nhiều, nguyên khí nơi âm dương giao hợp nhanh chóng hòa lẫn vào nhau, tiến vào cơ thể tôi và Lữ Tuệ San.

Tôi thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, tôi sẽ không phải chết nữa, vả lại nguyên khí của tôi còn đang hồi phục nhanh chóng.

Lữ Tuệ San không biết chuyện gì xảy ra, lớn tiếng rên rỉ: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu tu luyện công pháp gì? Vì sao tôi cảm thấy như đang hòa làm một với cơ thể cậu, dường như chúng ta đang cùng chung sức mạnh!”

Tôi nói: “Từ từ hưởng thụ đi, cô không giết được tôi, mà cô cũng sẽ không chết, tôi sẽ giúp cho cơ thể cô khôi phục hoàn toàn”.

Hai người chúng tôi tiếp tục chuyển động điên cuồng. Chiếc đầm, áo lót trên người Lữ Tuệ San bị tôi xé rách. Bây giờ tôi vô cùng yên tâm hưởng thụ cơ thể của Lữ Tuệ San, không lo lắng chút nào.

Tôi khống chế thời gian của mình để khôi phục nguyên khí và sức mạnh trong cơ thể. Lữ Tuệ San cũng cảm nhận được lợi ích to lớn, bắt đầu phối hợp cùng tôi thúc đẩy công pháp, hùa theo ý tôi hết lần này đến lần khác.

Hai chúng tôi làm liên tục, tựa như muốn cho cơ thể chúng tôi hòa hợp với nhau hoàn toàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom