• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (97 Viewers)

  • Chương 261: Cái chết của Viên Chính Dương

Thầy cô và bạn bè rất tốt với Lý Tuyết Diễm, lãnh đạo nhà trường cũng nhiệt tình, nhưng họ không giải quyết được việc gia đình của cô ấy, chính vì thế nên đã gây ra một số phiền phức.
Họ chỉ đành quyên góp tiền, quần áo để Lý Tuyết Diễm đi học.
Mà tôi dùng một cách đặc biệt khác, một thủ đoạn phi pháp mà người khác không dám làm. Dù sao thì họ cũng chỉ là người bình thường, không khéo là mất cả công việc giáo viên.
Đột nhiên Trần Kế Tần lên tiếng: “Đại ca, chuyện này cứ giao cho tôi, chắc chắn sẽ xong ngay”.
Tôi vô cùng tò mò hỏi: “Ồ? Anh làm thế nào?”
Trần Kế Tần nói: “Lưu Thành Hà, bố của Lưu Đại Bảo là người có tiếng trong ngành giáo dục, chỉ cần ông ta mở lời thì những chuyện liên quan tới giáo dục đều được giải quyết ổn thỏa”.
Lưu Thành Hà?
Trần Kế Tần nói không sai, đúng là Lưu Thành Hà rất lợi hại. Trước đây ông ta từng là lãnh đạo trường Nhất Trung, học trò của ông ta bây giờ có người làm chính trị, có người làm kinh doanh, ai cũng rất xuất sắc.
Mắt Lý Tuyết Diễm sáng lên, nói: “Anh Tần, anh đang nhắc đến thầy Lưu Thành Hà phó hiệu trưởng cũ của trường Nhất Trung à?”
Gì cơ? Anh Tần?
Tôi ngây người...
Ôi trời ạ, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì thế?
Gì mà đã gọi anh xưng em rồi?
Sao không gọi tôi một tiếng anh Sơn Thành?
Trần Kế Tần nói: “Không sai, chính là thầy Lưu đức cao vọng trọng đó đấy”.
Lý Tuyết Diễm nói: “Thầy Hà nổi tiếng lắm, ảnh của thầy được treo trong phòng họp của trường em đấy, cả trong thư viện cũng có”.
“Anh Tần, không ngờ anh lại quen với thầy Lưu”.
Mặt Trần Kế Tần vô cùng tự hào, cười hì hì nói: “Tất nhiên rồi, anh với thầy Lưu thân thiết lắm, chuyện chuyển trường cứ giao cho anh, xong ngay”.
Lý Tuyết Diễm nhìn Trần Kế Tần đầy sùng bái, trong mắt như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh.
Tôi khâm phục Trần Kế Tần thật đấy, nói dối mà mặt không đổi sắc, khiến cô bé kia tin sái cổ.
Sao anh không nói anh đánh con trai người ta phải nằm viện?
Nói ra sợ là làm cô ấy sợ chết đấy, hình tượng của chúng tôi cũng sẽ sụp đổ.
Trần Kế Tần bước ra ngoài hành lang, gọi điện cho Lưu Thành Hà.
Mười mấy phút sau Trần Kế Tần mới quay lại, lúc đứng ngoài anh ta nói gì tôi đã nghe được hết.
Ban đầu Lưu Thành Hà còn không đồng ý, sao ông ta có thể giúp người đánh con trai mình được.
Nhưng lúc Trần Kế Tần kể ra câu chuyện khiến người ta phẫn nộ và thương xót của Lý Tuyết Diễm, Lưu Thành Hà đã rất xúc động, cuối cùng cũng đồng ý giúp chúng tôi.
Lưu Thành Hà là một nhà giáo, cả đời đi làm thầy thiên hạ, thế nên ông ta quan tâm nhất cũng chính là những học sinh. Biết được Lý Tuyết Diễm khổ như thế, tất nhiên ông ấy sẽ giúp đỡ.
Mặt Trần Kế Tần vô cùng đắc ý, cười nói: “Đã xong, thầy Lưu sẽ nói chuyện này với lãnh đạo trường Nhất Trung, ngày mai sẽ lấy được giấy xác nhận chuyển trường”.
“Ngày mai chúng ta nhận giấy xong, đi photo hết tất cả hồ sơ là xong”.
Lý Tuyết Diễm cực kỳ phấn khởi nói: “Anh Tần, anh giỏi quá, em quen được anh đúng là quá tốt”.
Trần Kế Tần cười như hoa nở, nói: “Tuyết Diễm, ngày mai sau khi hoàn thành hết thủ tục, tối mai anh mời thầy cô và các bạn của em đi ăn một bữa. Ngày kia là em có thể đi học ở trường mới trên thị trấn rồi”.
“Anh Tần, cảm ơn anh, anh tốt với em quá”.
Trần Kế Tần suy nghĩ vô cùng chu đáo, khiến Lý Tuyết Diễm vừa vui lại vừa cảm động.
Này, đừng có khoe tình cảm thắm thiết của hai người trước mặt tôi chứ? Hai người nhìn nhau đắm đuối thế, có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Nhưng mà... Hình như trước đây tôi cũng từng đối xử “tàn nhẫn” như thế với Trần Kế Tần.
Trần Kế Tần được đà khoác lác, bắt đầu thổi phồng mình lợi hại thế nào, quen nhiều người ra sao.
Giỏi ba hoa đấy! Nhưng Lý Tuyết Diễm lại cười không ngừng, những chuyện không vui dần dần biến mất trong tiếng cười giòn tan của cô bé.
Đúng là tôi không giỏi dỗ dành con gái như Trần Kế Tần, nhưng ngón nghề này của Trần Kế Tần cũng chỉ dùng được với mấy em gái ngây thơ chưa trải sự đời thôi.
“Đúng rồi, có một vấn đề này em không hiểu nổi”, Lý Tuyết Diễm nói: “Anh Tần, tại sao anh lại gọi anh Sơn Thành là đại ca?”
“Năm nay anh hai mươi ba tuổi, còn anh Sơn Thành mới mười tám”.
Để xem lần này Trần Kế Tần trả lời thế nào. Nếu anh ta nói anh ta là đàn em của tôi thì hình tượng dũng mãnh ngầu lòi của anh ta sẽ sụp đổ.
Mặt Trần Kế Tần rất bất lực, nói: “Anh với Sơn Thành là bạn nối khố, còn việc tại sao anh lại gọi anh ta là đại ca à... Thì vì anh ta là đại ca”.
“Sơn Thành là trưởng thôn của thôn anh, là đại ca của tất cả dân làng”.
Não Trần Kế Tần nhảy số nhanh thật, mới đó đã nghĩ ra được lời giải thích rất hoàn hảo!
Lý Tuyết Diễm cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Hôm trước anh Sơn Thành nói anh ấy là trưởng thôn em còn không tin đấy. Thế là thật à?”
Trần Kế Tần đáp: “Thật hơn vàng”.
Lý Tuyết Diễm lại càng kinh ngạc, mặt nhìn tôi đầy nghi ngờ, hỏi: “Trước đây anh Sơn Thành từng nói anh là đàn em, làm việc cho anh ấy, có đúng không?”
Lúc ở nhà Lý Tuyết Diễm, tôi kéo Lý Tuyết Diễm ra ngoài và nói rằng chúng tôi không phải người xấu, Trần Kế Tần là tay sai của tôi.
Trần Kế Tần trước mặt Lý Tuyết Diễm lúc nào cũng cố ra vẻ mình lợi hại hơn tôi, để tôi xem anh ta trả lời thế nào.
Trần Kế Tần cười đáp: “Tuyết Diễm, Sơn Thành là trưởng thôn thì đúng rồi. Nhưng em xem, Sơn Thành mới bao nhiêu tuổi chứ? Bằng tuổi em...”
“Nên thực ra... Anh ta chỉ có cái danh trưởng thôn hão thôi, chứ quyền lực thật sự nằm trong tay anh”.
“Nhưng anh lại không thích gióng trống khua chiêng, con người anh khá khiêm tốn...”
Lý Tuyết Diễm bày ra vẻ mặt hoá ra là thế, không hề nghi ngờ lời Trần Kế Tần nói.
Tôi cười bất đắc dĩ. Trần Kế Tần chỉ khoe khoang trước mặt cô bé này để tăng thiện cảm với cô ấy thôi, thế nên cũng không tính là lừa đảo.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lý Tuyết Diễm, hai người chúng tôi cũng thoả mãn.
Kể cả Trần Kế Tần có thích Lý Tuyết Diễm thì cũng không có gì không ổn cả.


Hôm nay là ngày cuối tuần, ở trường không có giáo viên nào. Nhưng sau khi chủ tịch thị trấn đánh tiếng với lãnh đạo nhà trường rằng có một học sinh xuất sắc muốn chuyển đến đây thì hiệu trưởng vô cùng hưng phấn, lập tức đi làm thủ tục cho Lý Tuyết Diễm ngay.
Tôi ở lại bệnh viện thị trấn. Nếu Trần Kế Tần thích ở bên Lý Tuyết Diễm thì tôi sẽ tạo cơ hội cho hai người đó ở riêng với nhau.
Tôi ở lại chăm sóc Trương Lệ, nửa tiếng sau tôi nhận được điện thoại của Lưu Chính Nghĩa, cục trưởng cục cảnh sát huyện.
Tôi cực kỳ bất ngờ, sao cục trưởng Lưu lại gọi cho tôi?
Lưu Chính Nghĩa nói: “Sơn Thành, cậu đang ở đâu?”
Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nói: “Hả? Tôi đang trên thị trấn”.
Lưu Chính Nghĩa hỏi thẳng tôi: “Nói cho tôi biết, tối qua có phải cậu giết Viên Chính Dương không?”
Gì cơ? Tôi sửng sốt, hỏi: “Viên Chính Dương? Ý ông là sao? Viên Chính Dương bị giết?”
Lưu Chính Nghĩa nói: “Không sai. Viên Chính Dương chết tại nhà riêng. Chúng tôi đã truy xuất camera trong khu nhà đó thì cậu với Trần Kế Tần là kẻ tình nghi”.
“Bên cảnh sát đã bắt đầu hành động, sẽ đi bắt cậu với Trần Kế Tần ngay”.
Viên Chính Dương chết rồi!
Tối qua tôi với Trần Kế Tần đến tìm Viên Chính Dương, đánh cho ông ta một trận. Trong camera của khu nhà có quay lại được cảnh chúng tôi áp giải Viên Chính Dương vào nhà, trên hành lang cũng có camera.
Mà hiện trường vụ án lại có vân tay và dấu vết mà tôi và Trần Kế Tần để lại!
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: “Viên Chính Dương chết thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom