-
Chương 71-75
Chương 71 Bây giờ chạy còn kịp không?
Đám người rời khỏi khách điếm liền ngồi xe ngựa đến phía đông Nhữ Nam thành.
Đi được nửa đường đã thấy Giang Ái Kiếm đang ôm kiếm trong ngực, vẻ mặt trông rất đáng khinh, tay hắn giơ quả lê đang cắn dở ra ngăn bọn họ lại.
“Đại sư, ta đi cùng ông nhé.” Giang Ái Kiếm chạy tới.
Triệu Sóc nghi ngờ nói: “Vị huynh đệ này… bọn ta đi bắt ma đầu, ngươi không sợ sao?”
“Sợ… sợ muốn chết, nhưng có đại sư ở đây thì chắc chắn sẽ không có việc gì.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu vuốt râu: “Có tin tức mới rồi?”
Giang Ái Kiếm cười không nói.
Người này tuy gian xảo và da mặt dày, nhưng về phương diện thu hoạch tin tức thì cực kỳ tinh thông.
Lục Châu cũng không quản hắn làm như thế nào, chỉ cần có kết quả tốt là được. Hắn hài lòng phất tay, ra hiệu cho xe ngựa tiếp tục đi tới.
Giang Ái Kiếm nhảy lên xe ngựa, mắt nhìn về phía trước nhưng miệng thấp giọng nói: “Người trong cung đã tới.”
Lục Châu không nói gì, chỉ lạnh nhạt vuốt râu.
“Chuyện ở Thánh đàn do người trong cung bày ra… Đại sư làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, chắc sẽ nhận được không ít lời oán giận. Nhưng tu vi đại sư cao thâm, bọn họ có oán cỡ nào cũng không thể ra tay với cao tăng Phật môn được.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu gật đầu.
Xe ngựa tăng tốc độ vọt về phía trước.
Giang Ái Kiếm nhìn xung quanh rồi nói: “Tứ ma đầu Minh Thế Nhân tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, công pháp này vô cùng khó chơi, người cùng giai rất khó ngăn được hắn. Lát nữa đại sư gặp hắn tuyệt đối không nên lưu thủ, cứ dùng một chiêu chế phục hắn, đừng để hắn có cơ hội chạy trốn.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi có vẻ hiểu rất rõ Ma Thiên Các?”
Giang Ái Kiếm lộ vẻ tự tin nói: “Không dối gạt đại sư… lần đầu tiên Cơ Thiên Đạo bị thập đại cao thủ vây công, ta…” Hắn chỉ về phía mình, “Có mặt tại hiện trường!”
Nói xong, Giang Ái Kiếm lộ vẻ tán thưởng:
“Cuộc chiến đấu kia thật sự là có một không hai nha! Thập đại cao thủ, một nửa là pháp thân lục diệp, một nửa là pháp thân thất diệp, lại vây bắt không thành một Cơ Thiên Đạo pháp thân bát diệp!”
Nghe được những lời này, trong lòng Lục Châu khẽ giật mình nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Những chuyện này đã có sẵn trong não hải Lục Châu, nhưng hắn không ngờ Giang Ái Kiếm lại tận mắt nhìn thấy.
“Cuộc chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng miễn cưỡng đánh ngang tay. Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo bị thương…” Giang Ái Kiếm vừa kể vừa thầm thì, “Đến bây giờ ta vẫn nghĩ không thông, tại sao một tháng sau đó thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai lại đại bại?”
Lục Châu không trả lời đề tài này mà hỏi: “Ngươi rất sợ hắn?”
Giang Ái Kiếm nghe vậy liền thở dài: “Từ khi tận mắt nhìn trận đại chiến kia, ta đã thề… nhất định phải cách người này thật xa, hắn cực kỳ đáng sợ! Thế gian không nên tồn tại loại người nghịch thiên như vậy.”
Phốc ha ha.
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, che miệng nở nụ cười.
Nàng cười lăn cười bò.
Giang Ái Kiếm cũng không thấy kinh ngạc mấy, dù sao hắn cũng bị tiểu nha đầu này chế giễu không ít lần, cứ mặc kệ nàng vậy.
Chiêu Nguyệt thì trợn mắt há mồm, không biết có nên cười hay không.
“Dừng.” Thanh âm Triệu Sóc vang lên.
Xe ngựa cũng dừng hẳn lại.
Giang Ái Kiếm nhảy xuống xe… khi hắn nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mắt và đầu người treo tren tường thành, hắn ngẩn người nói: “Thật là hung ác!”
Lục Châu cũng xuống xe.
Hắn ngẩng đầu nhìn đầu người đẫm máu treo ở đằng kia.
Triệu Sóc cau mày nói: “Ma đầu hẳn đang ở gần đây… Ta đã liên lạc với mấy tu hành giả Thần Đình cảnh tìm kiếm xem hắn đang ở đâu, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức.”
Lục Châu nói lại lần nữa: “Người chết là mã tặc.”
“Chuyện này không quan trọng.” Triệu Sóc nghĩa chính ngôn từ nói, “Chỉ cần có thể bắt được ma đầu kia, phải trả giá lớn cỡ nào ta cũng nguyện ý!”
Lục Châu quay đầu lại nhìn Triệu Sóc.
Hắn lắc đầu.
Giải thích thêm cũng không có ý nghĩa gì.
“Ha ha ha ha… ha ha ha… chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi bắt gia gia? Nằm mơ đi!” Một tiếng cười cuồng tiếu đầy trào phúng vọng tới.
“Ma đầu Ma Thiên Các… Ta trốn đây!” Giang Ái Kiếm vừa định quay đầu chạy đã bị Lục Châu kéo lại.
“Không cần sợ hãi.”
“Ách… ta đâu có sợ hãi…” Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu.
Trên bầu trời, mấy tu hành giả phi hành ngang qua đầu họ.
Tiếng cuồng tiếu vẫn tiếp tục vang vọng.
“Ma đầu đến rồi!”
Tất cả mọi người nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Một nam tử mặc bạch bào, tóc đen phiêu dật, ánh mắt quỷ dị đang phi hành thấp, lướt tới với tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng còn cười trào phúng và khiêu khích những tu hành giả đang đuổi theo sau lưng.
“Tới đây tới đây, đuổi theo ta đi! Đuổi ta đi nè…”
Triệu Sóc hai mắt trợn trừng, đưa tay rút kiếm!
Roẹt!
“Đại sư, an nguy của bách tính Nhữ Nam thành xin giao vào tay ngài.” Triệu Sóc cất cao giọng nói.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Minh Thế Nhân đang lao vọt tới… và bốn năm tu hành giả đang đuổi theo sau lưng hắn.
Trên mặt vẫn không có biểu lộ gì.
Giang Ái Kiếm cũng không tỏ ra xoắn xuýt, có đại sư trấn tràng, hắn cũng không quá mức hoảng hốt. Chỉ là bình thường hắn đều thích trốn trong góc quan sát, lần này là lần đầu tiên quang minh chính đại đứng xem.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của Minh Thế Nhân càng ngày càng gần. “Lão tử chơi mệt rồi, không chơi với các ngươi nữa!”
Vù!
Thân hình hắn vọt đi như điện xẹt, từ khoảng cách mấy trăm mét, trong chớp mắt đã bay vọt tới phía trên đầu đám người.
“Nguyên Thần cảnh!” Giang Ái Kiếm giật mình lên tiếng nhắc nhở.
Minh Thế Nhân bạo phát tốc độ như thế chỉ có Nguyên Thần cảnh mới có thể làm được.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, có chút lo lắng… cùng là cao thủ Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, hắn cảm thấy người của Ma Thiên Các lợi hại hơn mình nhiều.
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân đang cấp tốc lao tới.
Triệu Sóc hô to một tiếng: “Cẩu tặc Ma Thiên Các! Nhận lấy cái chết ——”
Trường kiếm trong tay hắn ném lên không trung, kịch liệt cương khí vây quanh trường kiếm trực tiếp đánh vào mặt Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân cười ha ha một tiếng, vỗ một chưởng.
Ầm!
Trường kiếm vỡ vụn!
“Loại thủ đoạn này không làm gì được gia gia ngươi đâu! A… lão đầu kia sao trông giống sư phụ thế nhỉ?” Minh Thế Nhân đang đắc ý đột nhiên dừng hẳn lại.
Triệu Sóc bị doạ sợ, lui về phía sau.
Hắn còn tưởng là mình đã chọc giận ma đầu, bị Minh Thế Nhân để mắt tới, bèn vội vàng quay đầu lui về đứng cạnh Lục Châu.
Đây chính là ma đầu giết người không chớp mắt đó nha!
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, không thèm để ý chút nào… Đồ đệ khác không nhận ra mình thì thôi, dù sao Thẻ Nghịch Chuyển cũng khiến hắn trở nên trẻ trung hơn nhiều, nhưng Minh Thế Nhân sao có thể không nhận ra hắn được?
Minh Thế Nhân nhướng mày, sau đó sắc mặt đại biến… Vội vàng tán đi cương khí toàn thân, nhanh chóng hạ xuống!
“Không xong, ma đầu xuống đây rồi!”
“Đại sư!”
Ngay cả Giang Ái Kiếm cũng lui về phía sau, rút ra bội kiếm!
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn về phía đại sư, á, sao đại sư bình tĩnh quá vậy?
Minh Thế Nhân vừa hạ xuống đất đã khiến tất cả mọi người kinh sợ, hắn lập tức chạy về phía đám người.
Tay phải vung trường bào, quỳ phịch xuống đất:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Giang Ái Kiếm: “? ? ?”
Triệu Sóc: “? ? ?”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa phất tay: “Đứng lên rồi nói.”
Minh Thế Nhân nở nụ cười nịnh nọt, khí diễm hung hăng phách lối vừa rồi hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.
“Sư phụ… không phải đã hẹn gặp ở Vân Lai khách điếm rồi sao? Sao ngài lại tới đây rồi?” Minh Thế Nhân dè dặt hỏi.
Lục Châu còn chưa kịp mở miệng.
Triệu Sóc đã trừng to mắt, liên tiếp lui về phía sau, miệng lắp ba lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi…”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Ngươi cái gì mà ngươi! Năm lần bảy lượt xúc phạm sư phụ của ta, xem ta có rút lưỡi ngươi hay không!”
Giang Ái Kiếm trợn mắt há mồm.
Giờ thì hay rồi.
Bây giờ chạy có còn kịp không?
Chương 72 Bị sáo lộ rồi
Dáng vẻ hốt hoảng của Triệu Sóc khiến Minh Thế Nhân chú ý.
Người thông minh như hắn lập tức hiểu ra, đứng ngăn trước mặt Lục Châu: “Sư phụ… có cần giết người này không?”
Giang Ái Kiếm nghe vậy liền chột dạ lui về sau một bước.
Bàn tay Lục Châu vỗ vỗ lên vai hắn… Vô dụng, chạy không kịp rồi. Hai chân Giang Ái Kiếm mềm nhũn, hắn ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt cầu xin.
“Ta hối hận… ta có tội… mắt ta mù không thấy thái sơn… Các vị đại lão, cầu xin các vị xem ta là quả rắm, thả ta đi được không?” Giang Ái Kiếm liên tục chắp tay.
Tiểu Diên Nhi cảm thấy vô cùng hả giận: “Mặt ngươi dày như vậy, để ta xem sư phụ ta giáo huấn ngươi như thế nào!”
Minh Thế Nhân xoay người lại, nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm, miệng hỏi: “Sư phụ, có cần giết người này không?”
“…”
Có thể nghĩ tới chuyện gì khác ngoài giết người không hả?!
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vẫn tỏ ra như thường, nhìn sang Minh Thế Nhân chậm rãi nói: “Không nên rêu rao như vậy.”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ dạy phải.”
“Có tin đồn nói ngươi bắt không ít tiểu cô nương nhà lành, thật có việc này?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân lại lần nữa quỳ xuống đất, một ngón tay dựng thẳng thề thốt nói: “Đồ nhi oan uổng! Người là do bọn mã tặc bắt, đồ nhi đúng lúc đi ngang nhìn thấy nên cứu bọn họ! Đồ nhi là đang thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa, là làm việc thiện mà!” Hắn cố ý nói rất lớn tám chữ ‘thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa’.
Những người đứng cạnh nghe được đều nhíu mày.
Giang Ái Kiếm càng không biết nói gì hơn. Ma đầu Ma Thiên Các xấu xa như vậy mà biết làm việc thiện? Tin ngươi cái con khỉ!
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Nếu sư phụ không tin có thể phái người đi điều tra! Chỉ cần tra một chút sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Lục Châu lại không thèm quan tâm mấy chuyện này… Hắn có làm việc thiện hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đừng như trước đây đi khắp nơi quậy đến long trời lở đất gây chuyện thị phi là đủ rồi. Không phải lần nào cũng sẽ có sư phụ cường đại thay hắn xử lý mọi việc.
“Triệu tướng quân.” Lục Châu nhìn về phía Triệu Sóc.
Toàn thân Triệu Sóc giật bắn mình.
Hắn muốn giơ kiếm lên, nhưng lại phát hiện trong tay chỉ còn vỏ kiếm, miễn cưỡng đem vỏ kiếm ngăn ở trước mặt.
Hắn thấy toàn thân mình không tự chủ được mà run rẩy… đây chính là đại ma đầu cường đại nhất thế gian, dùng thứ này cản lại có hữu dụng không?
“Chuyện này dừng lại ở đây. Ý ngươi thế nào?” Ánh mắt Lục Châu thâm thuý khiến trong lòng Triệu Sóc run lên.
Đúng lúc này, mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh truy đuổi Minh Thế Nhân lúc trước cũng đã bay tới.
Thua một cảnh giới, tốc độ truy kích cũng kém hơn rất nhiều.
“Triệu tướng quân! Tới thật đúng lúc, vị cao tăng Phật môn kia đâu?”
Bọn họ cho rằng cao tăng Phật môn hẳn sẽ mặc áo cà sa, đầu trọc lóc, râu tóc bạc phơ… vì thế không hề chú ý tới lão giả duy nhất là Lục Châu đứng trong đám
người.
Triệu Sóc ho khan… thấp giọng nói: “Rút.”
“Rút?” Mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh ngơ ngác: “Không được! Chúng ta đuổi theo lâu như vậy để ngăn chặn ma đầu kia, há có thể tuỳ tiện bỏ qua cho bọn hắn.”
Giang Ái Kiếm muốn khóc.
Nhìn thấy mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh lỗ mãng này, hắn cảm giác bản thân mình lúc trước cũng ngu xuẩn không khác gì bọn họ.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đám người này rượu mời không muốn, lại muốn uống rượu phạt… Đồ nhi thỉnh cầu sư phụ cho phép đồ nhi dạy dỗ bọn hắn một bài học.”
Năm tên Thần Đình cảnh kia trợn tròn mắt.
Trên thực tế, bọn họ truy đuổi lâu như vậy chẳng qua cũng chỉ là qua loa lấy lệ.
Với tu vi như bọn họ, nào dám thật sự đuổi theo sống mái với hắn. Cho dù tu vi Minh Thế Nhân chưa đạt tới Nguyên Thần cảnh thì bọn hắn cũng không dám.
Bây giờ… ma đầu mà bọn hắn đuổi theo cả buổi trời lại gọi một lão đầu là sư phụ… vậy thân phận lão đầu này còn cần phải nghĩ nữa sao!
Biểu hiện trên mặt năm người còn khẩn trương hơn cả Triệu Sóc, mồ hôi tuôn rơi đầy mặt.
Lục Châu lắc đầu: “Trừng phạt nho nhỏ là đủ rồi.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Lúc Minh Thế Nhân ngẩng đầu lên, Triệu Sóc là tên đầu tiên bỏ chạy, hắn liều mạng chạy hết sức bình sinh, năm tên còn lại cũng điên cuồng đào mệnh.
Minh Thế Nhân một bước ba mươi trượng lưu lại trên không từng đạo tàn ảnh, truy kích bọn họ.
Tràng diện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Giang Ái Kiếm.
Vỗ vỗ bờ vai hắn… như ông nội vỗ về cháu trai: “Đừng khẩn trương.”
“Đại… đại sư… à không… Cơ… Cơ lão tiền bối…” Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân không tự chủ được nghiêng người ra xa, “Chuyện kia… ta có thể hồi lại được không…”
“Lão phu đáng sợ như vậy sao?” Lục Châu còn nhớ rõ Giang Ái Kiếm từng nói, người hắn sợ nhất chính là Cơ Thiên Đạo.
“Không có… không có.” Giang Ái Kiếm nghĩ một đằng trả lời một nẻo.
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu từ trước tới nay rất xem trọng lời hứa… Tương tự, lão phu cũng hận nhất là người không giữ chữ tín.”
“Nhưng ngài đâu có nói rõ thân phận của mình!” Giang Ái Kiếm nức nở nói.
“Ngươi có hỏi ta đâu?” Lục Châu hỏi lại. Từ đầu đến cuối hắn không hề thừa nhận thân phận cao tăng của mình.
Giang Ái Kiếm cẩn thận hồi tưởng lại, hình như đúng là không có thật.
Bị sáo lộ rồi!
Hầy, đúng là xui xẻo tám đời, bất cẩn một chút đã lên nhầm thuyền giặc!
Cho dù bây giờ chạy thoát thì chỉ cần nghĩ đến cảm giác sau này đều phải trốn chui trốn nhủi sợ bị bọn hắn bắt lại… hắn đã thấy khó chịu.
Một lát sau.
Minh Thế Nhân trở lại, chắp tay chào Lục Châu: “Sư phụ.”
Lục Châu gật đầu nói: “Mang Chiêu Nguyệt về nhốt vào động diện bích hối lỗi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân đến cạnh Tiểu Diên Nhi, quan sát Chiêu Nguyệt một chút. Lúc nhìn thấy ấn ký kim liên trên trán nàng, hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Đúng là vu thuật?”
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư huynh, ngũ sư tỷ bị phong bế tu vi, nếu không phải sư phụ kịp thời tới cứu thì e là…”
Lời còn lại nàng cũng không nói hết.
Giang Ái Kiếm nghe vào tai lại nghĩ đến chuyện khác, mất cả buổi trời, hoá ra là lão đại đến cứu đồ đệ, cái gì mà trừng trị nữ ma đầu, là bọn hắn suy nghĩ nhiều!
Lục Châu tiện tay vung lên.
Bạch Trạch từ trên trời giáng xuống.
Thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện, Giang Ái Kiếm mở to hai mắt… trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Hắn không đam mê toạ kỵ bằng đam mê kiếm, nhưng cũng hiểu rõ được việc có hai con toạ kỵ cấp truyền thuyết là chuyện khó khăn tới cỡ nào.
Không hổ là chủ nhân Ma Thiên Các, không hổ là đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ.
“Sư phụ, người để con cưỡi Bạch Trạch về sao?” Minh Thế Nhân không dám tin hỏi lại.
“Đi đi.” Lục Châu phất phất tay.
Minh Thế Nhân vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”
Chiêu Nguyệt khom người thật thấp nói với Lục Châu: “Đồ nhi tự biết mình phạm phải sai lầm lớn, khi trở lại Kim Đình Sơn đồ nhi nhất định sẽ ăn năn hối lỗi.”
Hai người leo lên lưng Bạch Trạch, ngự không rời đi.
Tiểu Diên Nhi đến bên cạnh Lục Châu hỏi: “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?”
Lục Châu cốc đầu nàng mắng: “Vi sư còn có chuyện quan trọng chưa làm.”
“Nha.”
Lục Châu quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Giang Ái Kiếm đang cười gượng.
Hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm lại tiếp tục cười gượng.
Đúng lúc này, Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đáng tiếc.”
“Sư phụ, người tiếc gì ạ?” Tiểu Diên Nhi lắc đầu không hiểu.
“Kẻ này rất thông minh, cũng rất cẩn thận…” Lục Châu lạnh nhạt nói với Giang Ái Kiếm, “Nếu không xuất hiện ở đây thì hắn sẽ đi đâu?”
Giang Ái Kiếm bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ngự không bay lên cao quan sát bốn phía… đáng tiếc không phát hiện bất kỳ kẻ nào.
Sau đó hắn hạ xuống đất nói với Lục Châu: “Lão tiền bối… ý người là, người trong cung đang theo dõi chúng ta?”
“Lão phu cũng chỉ là suy đoán.” Lục Châu vuốt râu nói.
Chương 73 Đề thăng tu vi (thượng)
Giang Ái Kiếm thầm kinh hãi, không dám tin nhìn Lục Châu.
Tim hắn thót lại, hai chân mềm nhũn.
“Cơ lão tiền bối… người… người đang nói gì thế, sao ta nghe không hiểu…” Giang Ái Kiếm gượng cười.
Lục Châu chậm rãi đáp: “Ngươi đến từ trong cung.”
Hắn dùng ngữ khí trần thuật để nói ra chứ không phải nghi vấn, vì đã chắc chắn thân phận của Giang Ái Kiếm.
Tim Giang Ái Kiếm như rơi ra ngoài, hắn miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Ta sao có thể là người trong cung được…”
Lục Châu không thèm phản bác lời hắn.
Giang Ái Kiếm là người thông minh, nói chuyện với người thông minh không cần phải nhiều lời.
Hắn biết hoà thượng Đại Không Tự muốn làm gì, hắn biết chuyện sẽ xảy ra ở thịnh điển, hắn biết Trác Bình là người trong cung… Quan trọng nhất là lúc ở trên xe ngựa, hắn đã nói người trong cung đến rồi.
Loại người gì có thể biết chuyện của Thánh đàn rõ như trong lòng bàn tay?
Thậm chí cũng biết rõ ràng mưu đồ sau lưng của người trong cung?
Lục Châu để Minh Thế Nhân cưỡi Bạch Trạch rời đi, bản thân mình ở lại đây… nhưng vị cao thủ trong cung kia chưa từng xuất hiện! Hiển nhiên là kẻ đó rất nhanh đã nhận ra thân phận của hắn nên không dám dính líu tới.
Điều này đủ để chứng minh… có người vẫn luôn một mực truyền tin tức cho bọn họ, thông báo về việc của nữ ma đầu Chiêu Nguyệt.
Nhất là khi Giang Ái Kiếm biết hắn là chủ nhân Ma Thiên Các, hoàn toàn bối rối, đánh gãy kế hoạch trong cung, hắn luống cuống.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Giang Ái Kiếm là người trong cung.
“Từ trước đến nay thái độ làm việc của lão phu đều rất rõ ràng… Ngươi là người thông minh, hẳn là minh bạch ý của lão phu.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Giang Ái Kiếm trầm mặc.
Nói quanh co vòng vèo, thừa nước đục thả câu cũng chỉ là lãng phí thời gian của nhau.
Giang Ái Kiếm than nhẹ một tiếng: “Cơ lão tiền bối có nhãn lực thật tốt.”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng không nói gì.
Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Nhưng lão tiền bối chỉ đoán đúng phân nửa… Ta đúng là đến từ trong cung, nhưng đó là chuyện của quá khứ, ta đã sớm rời khỏi nơi đó. Trong hoàng cung chuyện thị phi rất nhiều, không thích hợp với người như ta.”
Nói xong hắn thở dài một hơi, không còn dáng vẻ cười đùa tí tửng trước đó.
“Trong hoàng cung nếu không phải là lục đục với nhau thì cũng là ngươi lừa ta gạt… Lão tiền bối, ta nói những lời này, người tin không?”
Hắn cảm thấy đột nhiên mình lại nói những lời này với lão ma đầu, hẳn là ông ta sẽ chẳng thèm tin đâu.
“Lão phu tự có phán đoán.” Lục Châu đáp lại bằng một đáp án lập lờ nước đôi.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu: “Mỗi người đều có chí riêng, ta thích thế giới bên ngoài, thích được tự do tự tại, vô câu vô thúc. Bằng hữu của ta thì lại thích tiếp tục ở trong cung, lúc không có chuyện gì làm sẽ cùng ta uống rượu ngắm hoa, nhân tiện chia sẻ một chút tin tức trong cung.”
Nói tới đây.
Mọi chuyện cũng dần dần trở nên hợp lý.
Nếu không một tán tu như Giang Ái Kiếm sao có thể nắm rõ những kế hoạch trong cung như lòng bàn tay?
“Đáng tiếc, một số bằng hữu của ta muốn rút chân ra cũng đã muộn. Một số khác vẫn còn trầm mê trong quyền lực, một số thì đã chết rồi…” Giang Ái Kiếm nhẹ nhàng nói.
Lục Châu cất lời: “Sinh tử của bọn họ không liên quan gì đến lão phu.”
Giang Ái Kiếm gật gật đầu. Đúng là như thế.
Chuyện của người trong hoàng cung phức tạp hơn bên ngoài nhiều.
“Lão tiền bối, ngài cũng đã biết thân phận của ta… vậy ước định trước đó giữa chúng ta có phải đã hết hiệu lực rồi không?” Giang Ái Kiếm hít sâu một hơi, thận trọng hỏi.
Giang Ái Kiếm rất tiếc mệnh.
Khi nói ra lời này hắn vẫn luôn một mực đề phòng Lục Châu. Hắn không dám xác định lão đầu bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh này liệu có ra tay với mình hay không!
Lục Châu lạnh nhạt lắc đầu: “Ngươi cứ làm thử xem.”
“…”
Chiếc thuyền giặc này sợ là hắn không leo xuống được rồi.
Nội tâm Giang Ái Kiếm rất là cạn lời, hắn thẽ thọt nói: “Nhưng mà, nếu để người khác biết được thì mạng nhỏ này của ta… còn giữ được sao?”
“Lão phu mặc kệ những chuyện này.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm ngươi biết bảo mệnh như thế, còn cần người khác giúp cái gì?
“…”
Lục Châu xoay người lại đối diện với Giang Ái Kiếm nói: “Chỉ cần ngươi không đối nghịch với Ma Thiên Các thì ngươi làm gì lão phu cũng không hỏi đến.”
Nhân tài đặc thù đương nhiên phải cho hắn nhiều tự do hơn.
Lục Châu lại nói: “Ngươi đến từ trong cung, hẳn phải hiểu rõ tác phong làm việc của Ma Thiên Các.”
Giang Ái Kiếm gật gật đầu, thở dài nói: “Thôi được… vậy còn thanh kiếm tốt mà lão tiền bối hứa hẹn với ta…”
“Đương nhiên sẽ có.”
Giang Ái Kiếm ôm trường kiếm, búng tay đánh tách một cái: “Vậy cứ quyết định như thế.”
Lục Châu hài lòng gật đầu… Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, toạ kỵ Bệ Ngạn băng băng chạy tới.
“Chuyện trong cung lão phu không thèm để ý tới. Nhưng nội đấu của bọn họ tốt nhất đừng liên luỵ đến Ma Thiên Các.” Lục Châu vừa nhảy lên lưng Bệ Ngạn vừa nói.
Tiểu Diên Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Ái Kiếm rồi cũng nhảy lên lưng Bệ Ngạn.
Giang Ái Kiếm chắp tay không nói gì.
Bệ Ngạn ngự không bay lên, phi hành như điện xẹt về phía Ma Thiên Các.
Cũng chính lúc này, Giang Ái Kiếm mới ngả người ngồi phịch xuống đất.
Điều khiến hắn không ngờ tới là lão tiền bối lại không hỏi gì đến chuyện trong cung.
Như thế cũng tốt, rất nhiều chuyện hắn cũng không dám nói ra.
Trên đường cưỡi Bệ Ngạn ngự không phi hành.
Lục Châu kiểm tra bảng Hệ thống, điểm công đức đã tích luỹ được đến 5.010 điểm… Thu hoạch được một tên tai mắt chỉ có thêm 500 điểm công đức. Nhưng nói chung cũng không tệ lắm, dù sao đây cũng chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi… loại người như Giang Ái Kiếm không thích hợp làm bộ hạ để sai sử.
“Sư phụ… thật sự không tới Thần Đô sao?” Tiểu Diên Nhi thì thầm.
Lục Châu thấp giọng răn dạy: “Nha đầu con chỉ biết ham chơi.”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm trong miệng: “Sư phụ, tên Giang Ái Kiếm kia không đáng tin.”
“Vi sư biết.”
“Hắn là người trong cung, bán mạng cho đại nhân vật trong đó, sao có thể cam tâm làm tai mắt cho sư phụ?” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Lắm lời.”
Lục Châu lại cốc đầu nàng.
Tuy vậy Lục Châu cũng có chút cảm thán, Tiểu Diên Nhi có thể nghĩ được như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi.
Cùng lúc đó.
Ở tổng bộ Mãnh Hổ Cương.
Người đang ngồi ngay ngắn trên vương toạ không phải Tà Vương Chư Hồng Cộng khiến người nghe tên đã sợ mất mật, mà là Giáo chủ Ám Võng Tư Vô Nhai.
“Thất sư huynh, mạng lưới tình báo của huynh trải rộng khắp thiên hạ, tin tức sưu tập được luôn luôn đáng tin… nhưng cái tin truyền về từ Thánh đàn có phải là có vấn đề rồi không? Sao có thể có cao tăng Phật môn xuất hiện được cơ chứ? Đại Không Tự Không Huyền giỏi lắm là Nguyên Thần cảnh tứ diệp, hắn có thể ở trước mắt chính đạo và ma đạo mang Chiêu Nguyệt đi thật sao? Có nói thế nào ta cũng không tin đâu!” Chư Hồng Cộng nói.
Tư Vô Nhai thản nhiên đáp: “Không phải là Không Huyền. Hắn bị cao tăng Phật môn giết chết rồi.”
“Không Huyền chết rồi? Chuyện này sao có thể?!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói.
“Mạng lưới tình báo của ta luôn đáng tin cậy… nhưng đám lừa trọc Đại Không Tự kia tung chiêu Phạn Âm Nhập Mộng khiến người của ta không cách nào đến gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa… Nhưng từ mô tả của bọn họ, có thể sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn thì nhất định là cao tăng Phật môn!”
“Không Huyền chết trong tay người một nhà… chuyện này sao ta nghe có chút hoang đường.” Chư Hồng Cộng gãi đầu.
Ngay lúc hai người đang thảo luận sự tình.
Một tên tu hành giả mặc ám bào bước nhanh vào, quỳ một gối xuống nói: “Bẩm báo Giáo chủ, Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị Kiếm ma tiền bối giết chết.”
“Đã biết.” Tư Vô Nhai không ngạc nhiên chút nào, còn Chư Hồng Cộng thì trợn mắt há mồm.
“Giáo chủ, thuộc hạ còn có một chuyện muốn báo cáo.”
“Nói.”
“Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã xuất quan!”
Tư Vô Nhai bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng: “Đột phát rồi?”
“Thuộc hạ không biết!”
“Ma Sát Tông có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh.”
“Nếu có bất kỳ dị động gì, lập tức hồi báo.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Chương 74 Đề thăng tu vi (hạ)
Những năm gần đây, Ma Sát Tông vẫn đang khuếch trương thế lực.
Rất nhiều cao thủ đầu nhập vào Ma Sát Tông khiến bọn họ như hổ thêm cánh.
Tư Vô Nhai đã biết từ lâu việc Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình bế quan tu luyện, đôi khi cũng có tin tức tu vi của hắn ngày một đề thăng, nhưng vẫn chẳng biết đâu mới là tin chính thức.
Ma Sát Tông khuếch trương gây ảnh hưởng đến Ám Võng, thậm chí là U Minh Giáo.
Vì thế hắn đã sắp xếp gián điệp vào đó để quan sát nhất cử nhất động của Nhậm Bất Bình.
Không chỉ có Nhậm Bất Bình bế quan tu luyện, ngay cả Đại Không Tự Không Viễn, tiền nhiệm môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không và cao thủ Nho môn Thường Kiên từng tham gia vây công Kim Đình Sơn nhưng thất bại cũng đều đang bế quan tu hành, mong đột phá tu vi.
Nhưng bây giờ đã khác, đại tu hành giả chưa đột phá lại xuất hiện.
Nếu Nhậm Bất Bình đột phá tu vi… vậy hắn sẽ làm gì đây?
Tiếp tục khuếch trương, hay đi tìm Ma Thiên Các báo thù?
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão bát, ngươi đang nghĩ gì đấy?”
“Ta đang nghĩ, tên Phật môn cao tăng sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn có phải là người đến hỗ trợ sư phụ không.” Chư Hồng Cộng tỏ vẻ thâm trầm như đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Sư phụ lão nhân gia người luôn khinh thường cùng người khác liên thủ, có điều… trước khác nay khác, hiện tại cũng có khả năng này.” Nói đến đây, Tư Vô Nhai đổi đề tài, “Vả lại bây giờ Ma Thiên Các hình như đã có thêm người mới gia nhập.”
“Sư phụ lại thu đồ đệ rồi?” Hai mắt lão bát phát sáng.
“Không được xem là thu đồ đệ, chỉ là mở rộng nhân thủ thôi. Ngoài ra, bình chướng Kim Đình Sơn đã khôi phục, nguyên nhân thì ta không rõ. Những sự tình khác chờ đến lúc đại nạn của ông ta tới rồi nói sau.”
“Mở rộng nhân thủ? Thất sư huynh… hay là chúng ta về Ma Thiên Các đi!” Chư Hồng Cộng lập tức ỉu xìu.
Tư Vô Nhai không đáp, chỉ nhàn nhạt nhìn lão bát khiến Chư Hồng Cộng run run không dám nói thêm câu nào.
Trong mật thất Ma Thiên Các, trên Kim Đình Sơn.
Lục Châu lại xem điểm công đức, 5.010 điểm.
Chuyến đi tới Thánh đàn lần này không thu được nhiều công đức cho lắm.
Năm ngàn điểm chỉ vừa đủ để mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành… hắn có thể trực tiếp đề thăng tu vi.
Vấn đề là hắn có nên dùng toàn bộ điểm công đức để mua pháp thân không?
Cảm thấy không đáng lắm.
Trong lòng Lục Châu lại tính toán… rút thưởng thì hắn xui nhiều hơn.
Lần trước tốn hao 66 điểm may mắn chỉ đổi lại được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Đương nhiên cũng có khi vừa rút đã trúng.
Có điều điểm công đức vừa vặn đủ năm ngàn điểm, hắn muốn rút thưởng một lần cũng không đủ.
“Vẫn nên thận trọng thì hơn.”
Hiện nay Kim Đình Sơn rất an toàn, điểm công đức có thể từ từ thu hoạch.
Lục Châu quyết định đề thăng tu vi trước. Thẻ đạo cụ dù sao cũng chỉ thích hợp dùng trong đơn đấu. Trong chuyến đi Thánh đàn lần này hắn cũng nhờ may mắn mới đạt được thành công. Trong tình huống thông thường, ai sẽ cho ngươi cơ hội được đơn đấu chứ?
Vì thận trọng hơn nên hắn không lựa chọn rút thưởng.
Lục Châu quyết định mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành.
[Ting — thu hoạch được pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành.]
Tiếng nhắc nhở của Hệ thống vang lên.
Pháp thân trước đó hắn đang sử dụng là Tam Hoa Tụ Đỉnh lập tức biến mất, thay vào đó là Tứ Tượng Tung Hoành.
Hắn cảm giác nguyên khí trong cơ thể được pháp thân mới dẫn dắt, trở nên cuồn cuộn như cơn đại hồng thuỷ xông vào đan điền khí hải.
Nguyên khí trong người hắn nhanh chóng bành trướng.
Nhẹ nhàng đột phá hàng rào của Ngưng Thức cảnh trung kỳ, tiến vào Ngưng Thức cảnh đỉnh phong.
Ngay sau đó, đan điền khí hải lại lần nữa được bổ khuyết trở nên tràn đầy.
Con người đứng trong thiên địa tựa như một loại vật chứa.
Có thể chứa được bao nhiêu nguyên khí được quyết định bởi sức chứa của vật chứa.
Kinh mạch và đan điền khí hải đều là điểm mấu chốt nhất quyết định độ mạnh yếu của tu hành giả.
Nhưng Lục Châu đâu phải tu hành giả bình thường!
Hắn là ma đầu cường đại nhất thế gian… đan điền và kinh mạch của hắn đã được cải tạo và ma luyện từ rất lâu rồi!
Khi nguyên khí bổ sung tiến vào đan điền khí hải cuồn cuộn như sông hoàng hà, ai cũng không thể ngăn cản nổi.
Tu vi hắn bắt đầu tăng vọt!
“Cái này…”
Lục Châu ngồi xếp bằng, cực kỳ chuyên chú đề thăng cảnh giới, không dám có chút xao nhãng nào.
Đồng thời hắn cũng hiểu rõ…
Lúc ban đầu khi hắn có được Hệ thống, tu vi đã là Thối Thể cửu trọng. Thối Thể luyện gân xương da, những thứ này Cơ Thiên Đạo đều đã làm rồi nên hắn không cần luyện nữa.
Lên đến Thông Huyền ngũ khiếu và Ngưng Thức cảnh, gần như là tu luyện ý chí.
Phạn Hải cảnh thì cần đả thông bát mạch, Cơ Thiên Đạo cũng đã làm xong từ lâu.
Nói cách khác, việc đề thăng tu vi của hắn bây giờ hoàn toàn được quyết định bởi đẳng cấp của pháp thân và lượng nguyên khí chứa trong cơ thể! Hắn sẽ không phải lo lắng gặp phải tình huống bát mạch chưa mở được. Chỉ cần pháp thân và nguyên khí đầy đủ, hắn có thể thăng tới Phạn Hải cảnh bát mạch.
“Thiên thư.”
Lục Châu mặc niệm một tiếng Thiên Thư.
Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy lúc này tu luyện Thiên thư sẽ càng dễ ngưng thần tĩnh khí hơn, dễ vứt bỏ tạp niệm.
Giao diện Thiên thư mở ra, những ký tự tối nghĩa lại đập vào mắt…
Sau khi Minh Thế Nhân giải Chiêu Nguyệt vào động diện bích hối lỗi, hắn vẫn luôn canh giữ trong động, đi tới đi lui.
Chiêu Nguyệt vào trong động, nhìn thấy Diệp Thiên Tâm với mái tóc trắng xoá, sắc mặt và làn da đều vô cùng trắng, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Minh Thế Nhân giải thích: “Tu vi của Thiên Tâm sư muội đã bị sư phụ phế bỏ… Không có tu vi trong người, cơ năng của thân thể sẽ trở nên suy yếu, vì thế muội ấy biến thành bộ dạng này.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy âm thầm kinh hãi.
Phế tu vi, trừng phạt nặng như vậy sao?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thật may mắn, may mắn nàng vẫn còn tu vi… Chiêu Nguyệt không kiên trì và can đảm như Diệp Thiên Tâm, nàng cảm thấy nếu không có tu vi thì chẳng khác gì đã chết. Nghĩ đến đây, Chiêu Nguyệt sinh lòng cảm khái. Cũng may nàng không phạm sai lầm lớn như sư muội Diệp Thiên Tâm.
“Chiêu Nguyệt sư muội, lần này muội có thể từ trong tay sư phụ bình yên vô sự trở về đã là chuyện cực kỳ may mắn. Sư phụ bảo ta nhốt các muội ở đây để diện bích hối lỗi… đừng trách người làm sư huynh như ta đây.” Minh Thế Nhân nói.
Chiêu Nguyệt gật đầu nói: “Sư muội cảm kích sư huynh còn không hết… há có thể trách sư huynh.”
So với người sư phụ lúc nào cũng vui giận thất thường… nàng càng muốn tiếp xúc với sư huynh hơn.
Ít nhất sẽ không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cũng không ngại chỉ cần nói sai một câu sẽ bị đánh bị phạt.
Lúc này, Diệp Thiên Tâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Nàng rất mệt mỏi nhìn về phía Chiêu Nguyệt… tuy hiện tại đã rất suy yếu nhưng trong mắt nàng vẫn hiện lên một tia kinh ngạc.
“Vu… vu thuật…”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Đúng thật là vu thuật… Thiên Tâm sư muội mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, có vẻ đã mở mang hiểu biết không ít.”
Diệp Thiên Tâm buồn bã cười thành tiếng. “Vu thuật cấm chế… tu hành giả rất khó giải khai, chẳng khác gì kẻ bị phế tu vi như ta… Ha ha ha, ta đã có kết quả như vậy, lần này đến phiên Chiêu Nguyệt… lần sau sẽ là ai đây?”
Chiêu Nguyệt cảm thấy thật khó hiểu, bèn hỏi: “Sư muội… chuyện đã đến nước này, muội đâu cần phải hận sư phụ như vậy?”
Nàng nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên Tâm đã trắng đến doạ người.
Trắng như một tờ giấy…
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Thiên Tâm sư muội, muội thật sự cam tâm ở cả đời trong động diện bích này sao?”
Nói trắng ra chính là, nếu không quay đầu thì vĩnh viễn không thể ra khỏi đây.
“Bộ dạng bây giờ của muội, mọi người cứ coi như muội đã chết rồi đi…”
“Cố chấp!”
Minh Thế Nhân lắc đầu.
Vù.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng năng lượng cộng hưởng nguyên khí.
Minh Thế Nhân nhíu mày: “Các muội ngoan ngoãn ở trong này mà hối lỗi đi, mỗi ngày ta sẽ đến thăm các muội.”
“Cung tiễn sư huynh.” Chiêu Nguyệt gật đầu nói.
[Ting — quản giáo Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 100 điểm công đức, độ trung thành tăng 5%.]
Minh Thế Nhân bước ra bên ngoài, nghi ngờ nhìn về phía âm thanh cộng hưởng truyền đến —— Ma Thiên Các.
Biên độ cộng hưởng nguyên khí tuy là rất nhỏ bé nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được.
“Có người đang khai mạch trong Ma Thiên Các?”
“Tu hành giả Phạn Hải cảnh sao có thể lẻn vào Kim Đình Sơn?”
Minh Thế Nhân nghi hoặc không hiểu, nhưng dẫu sao thì nơi như Ma Thiên Các sao có thể để yên cho lũ chuột nhắt trà trộn vào. “Lá gan không nhỏ, xem lão tử thu thập ngươi như thế nào!”
Một bước ba mươi trượng, trên đường hắn đi qua đều lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Chương 75 Lực lượng kỳ quái
Đường đường là Ma Thiên Các Kim Đình Sơn, đâu phải nơi để con chó con mèo trà trộn vào, còn ra thể thống gì nữa?
Nhỡ đâu sư phụ trách tội thì hắn chịu không nổi!
Lần trước khi bình chướng Kim Đình Sơn bị huỷ khiến Chu Kỷ Phong đột nhập vào đánh lén sư phụ, hắn không bị trách tội đã là chuyện rất may mắn. Nhưng nếu lại để xảy ra chuyện này lần nữa thì ngay cả Minh Thế Nhân cũng cảm thấy muốn nổi bão.
“Tứ tiên sinh?”
Vừa vặn đi ngang qua hậu sơn.
Chu Kỷ Phong dù sao cũng từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, là tu hành giả Thần Đình cảnh, cũng là một trong những kẻ nổi bật trong giới tu hành. Thấy Ma Thiên Các có dị tượng, lại thấy Minh Thế Nhân đi ngang, hắn không nhịn được cũng hỏi một câu.
“Cút… lát nữa trở về đánh ngươi!” Minh Thế Nhân quát lớn một tiếng.
Chu Kỷ Phong giật nảy mình, bị cỗ nguyên khí mang theo sóng âm này chấn động đến mức lỗ tai cũng run run, phải lui lại mấy bước, sau đó ngây ra như phỗng…
Ma đầu Ma Thiên Các đến một người bình thường cũng không có sao?
Lúc Minh Thế Nhân tiến vào Ma Thiên Các, thấy Tiểu Diên Nhi đang tản bộ trong sân, hắn liền vọt người tới.
“Tiểu sư muội, có trông thấy tu hành giả bên ngoài lẻn vào Ma Thiên Các không?”
Tiểu Diên Nhi nghi ngờ nói: “Không có nha! Sao thế sư huynh?”
Thân hình Minh Thế Nhân lấp loé di động tới lui trong các, tốc độ nhanh như quỷ mị, không ngừng để lại từng đạo tàn ảnh.
Tiểu Diên Nhi hoa cả mắt.
Nàng thấy chơi có vẻ vui, liền vỗ tay nói: “Thanh Mộc Tâm Pháp của sư phụ thật lợi hại!”
Vèo!
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, những tàn ảnh khác lập tức biến mất chỉ trong giây lát.
Hắn rất chân thành nhìn Tiểu Diên Nhi, hỏi: “Thật sự không thấy sao?”
“Thật không thấy mà…” Tiểu Diên Nhi chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, nhìn sư huynh với vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
“Sư phụ đâu?”
“Đang nghỉ ngơi…” Tiểu Diên Nhi chỉ về phía mật thất.
Tuy gọi là mật thất nhưng đó cũng là nơi Lục Châu nghỉ ngơi.
Những việc như ăn uống hay sinh hoạt hàng ngày hắn đều làm trong Ma Thiên Các.
“Mật thất?”
Minh Thế Nhân nghi hoặc nhìn về phía mật thất rồi bước tới.
Tiểu Diên Nhi ngăn Minh Thế Nhân lại: “Sư huynh… sư phụ từng nói, không ai được phép quấy rầy!”
Minh Thế Nhân giơ tay lên ra hiệu cho nàng im lặng, thấp giọng nói: “Ta chỉ nhìn xem một chút thôi…” Vừa nói hắn vừa dè dặt bước về phía mật thất.
Hắn tin chắc rằng nguồn gốc của khí tức khi xuất phát từ phía mật thất.
Chẳng lẽ tên trộm chui vào trong mật thất của sư phụ, mà sư phụ lại không có mặt ở trong đó?
Hay là có ẩn tình khác?
Hắn rảo bước tiến lên.
Cùng lúc đó.
Lục Châu dồn toàn bộ lực chú ý vào việc đề thăng tu vi.
Trong mật thất yên tĩnh và im ắng.
Vừa rồi khí tức bộc phát khiến nguyên khí của hắn quán thông bát mạch, nhưng điều làm Lục Châu kỳ quái là tuy bát mạch đã mở toàn bộ từ thời của Cơ Thiên Đạo, nhưng hắn cảm thấy sau khi nguyên khí chạy qua bát mạch thì uy lực trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
Giống như cống rãnh đã đào xong hết nhưng năng lượng nguyên khí lại chỉ bằng có một thùng nước.
Dựa theo trình tự tu luyện thông thường thì đầu tiên sẽ mở thông hai mạch Nhâm Đốc rồi đến Hướng mạch, Đới mạch, Dương Duy mạch, Âm Duy mạch, Dương Khiêu mạch, Âm Khiêu mạch. Phải có đủ nguyên khí mới có thể giải khai bát mạch, mở được một mạch thì tu vi lại càng cao.
Lục Châu thì ngược lại.
Đẳng cấp pháp thân quá thấp nên hạn chế lượng nguyên khí trong cơ thể.
Phạn Hải cảnh nhị mạch có thể tu luyện pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên, tứ mạch có thể tu luyện Lục Hào Ly Hợp, bát mạch đỉnh phong tu luyện pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn.
Một cảnh giới này hắn phải cần đến ba loại pháp thân khác nhau.
Thực lực cách biệt một trời một vực.
Huống hồ… pháp thân của Lục Châu hiện tại chỉ mới là Tứ Tượng Tung Hoành!
Lục Châu không đình chỉ tu luyện, mà tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư.
Giống như bình thường, mỗi khi hắn tập trung hết lực chú ý vào đó đều sẽ bị đắm chìm không thể tự kềm chế.
Rõ ràng là một thứ rất buồn tẻ vô vị, rõ ràng xem mãi không hiểu… nhưng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác này.
Ngay sau đó, cảm giác nhàn nhạt thanh lương kia lại xuất hiện.
Từ đan điền khí hải chạy vào kỳ kinh bát mạch, truyền ra khắp toàn thân… nội tâm hắn bình tĩnh như nước, não hải cực kỳ thanh minh.
“Sư… sư phụ?”
Bên tai chợt truyền tới thanh âm của Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân đã đến trước cửa mật thất, ghé mắt nhìn vào trong khe hở, muốn nhìn rõ thực hư.
Nhưng cửa mật thất sao có thể so sánh với cửa nhà thông thường của bách tính, nó kín kẽ không lọt một khe hở nào, nên Minh Thế Nhân chẳng thể nhìn thấy gì.
Vì thế hắn đành thử gọi một tiếng.
Ngay sau đó, trong mật thất truyền đến một tiếng quát to trầm thấp.
Mọt đạo nguyên khí trộn lẫn sóng âm cực mạnh cuồn cuộn vọt tới.
Ầm!
Minh Thế Nhân bị một cỗ sóng âm đánh bay!
Trên mặt hắn tràn đầy kinh hãi!
Với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn vậy mà lại bị một đạo sóng âm đánh ngã!
Mà hắn lại hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nhìn sư huynh mình bay trên không trọn vẹn mười mét mới rơi xuống.
Phịch!
Đập mạnh xuống đất.
Minh Thế Nhân cho dù có khả năng điều động nguyên khí cũng không có lá gan làm vậy, hắn ngoan ngoãn bị đánh chật vật, sau đó quỳ bò trên mặt đất nói: “Đồ nhi biết sai! Đồ nhi hoài nghi có kẻ xâm nhập vào Kim Đình Sơn… xin sư phụ thứ tội!”
Bên trong Ma Thiên Các hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Châu đang kinh ngạc vì cỗ sóng âm vừa rồi.
Hắn có thể cảm giác được sóng âm rất mạnh… Nhưng đây đâu phải là thứ mà một tu hành giả mới bước chân vào Phạn Hải cảnh như hắn có thể làm ra.
Phạn Hải cảnh kém Nguyên Thần cảnh đến tận hai cảnh giới, sao hắn có thể đánh ngã Minh Thế Nhân?
Là thằng nhóc này đang diễn trò à?
Lục Châu chậm rãi đứng lên.
Trong lòng càng thêm nghi ngờ…
Minh Thế Nhân quỳ dưới mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía mật thất.
Hắn vừa kinh ngạc sư phụ lão nhân gia thần uy cái thế, vừa buồn bực không hiểu sao sư phụ vẫn chưa bước ra.
Đồng thời hắn cũng dùng thần thức xem xét hoàn cảnh chung quanh, không có kẻ địch lẻn vào, cũng không có động tĩnh gì khác… thật là kỳ quái!
Ngay lúc hắn đang nghi ngờ, tiếng cơ quan hoạt động truyền đến.
Ông…
Cánh cửa đá của mật thất từ từ mở ra.
Lục Châu chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra, trên mặt vẫn như trước không nhìn ra hỉ nộ.
Minh Thế Nhân vội vàng cao giọng nói: “Sư phụ thần uy cái thế! Một chiêu âm công của người, đồ nhi hoàn toàn không chống lại nổi.”
“Sư phụ, người ra ngoài rồi!” Tiểu Diên Nhi chạy tới đỡ sư phụ.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
“Lão tứ.”
“Dạ?”
“Diễn trò không tệ.” Trong lời nói của Lục Châu có dao găm.
Nghe thế Minh Thế Nhân ngây ra như phỗng.
Diễn trò không tệ là sao?
“Ngươi đã thích diễn trò như vậy… thì vào động diện bích, ngoan ngoãn hối lỗi ba ngày đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Minh Thế Nhân chẳng hiểu ra sao, vội vàng giải thích: “Đồ nhi từng câu đều là lời thật lòng, không có giả vờ…”
Lục Châu đạm mạc nói: “Ngươi đang chất vấn vi sư?”
Sư phụ phạt đồ đệ cũng cần lý do sao? Không cần! Mà còn là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
“Đồ nhi không dám! Đồ nhi lãnh phạt! Đồ nhi đi diện bích ngay đây…”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn đi chịu phạt.
Lục Châu vốn cho rằng lần quản giáo này sẽ thu hoạch được điểm công đức… nhưng không ngờ Hệ thống lại chẳng thèm lên tiếng nhắc nhở.
Không phục sao? Lần sau ta sẽ phạt nặng hơn.
Minh Thế Nhân không nhịn được lắc đầu, bước vào động diện bích, trong lòng thầm thở dài: “Còn tưởng rằng sư phụ đã khác trước kia… xem ra là do ta suy nghĩ nhiều. Sư phụ vẫn y như trước, hỉ nộ vô thường!”
“Diễn trò không tệ?” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu suy nghĩ, mãi vẫn không hiểu.
Hắn lắc mình một cái, vọt vào trong động diện bích.
Bên trong rét lạnh rất không thoải mái.
Hắn vừa bước vào đã thấy Chiêu Nguyệt đang trốn trong một góc ngồi run lẩy bẩy.
Chiêu Nguyệt không có tu vi, sao có thể chống lại cái rét lạnh ở nơi đây?
Minh Thế Nhân bỏ chuyện lúc nãy ra khỏi đầu, nói với Chiêu Nguyệt: “Sư muội, đừng trách sư huynh không giúp được muội.”
“Sư huynh có thể đến thăm ta đã là rất có tâm rồi, ta sao dám để sư huynh xuất thủ.” Chiêu Nguyệt nói xong, lại quay đầu nhìn Diệp Thiên Tâm. “Chỉ e là Thiên Tâm sư muội không chống đỡ được nữa.”
Đám người rời khỏi khách điếm liền ngồi xe ngựa đến phía đông Nhữ Nam thành.
Đi được nửa đường đã thấy Giang Ái Kiếm đang ôm kiếm trong ngực, vẻ mặt trông rất đáng khinh, tay hắn giơ quả lê đang cắn dở ra ngăn bọn họ lại.
“Đại sư, ta đi cùng ông nhé.” Giang Ái Kiếm chạy tới.
Triệu Sóc nghi ngờ nói: “Vị huynh đệ này… bọn ta đi bắt ma đầu, ngươi không sợ sao?”
“Sợ… sợ muốn chết, nhưng có đại sư ở đây thì chắc chắn sẽ không có việc gì.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu vuốt râu: “Có tin tức mới rồi?”
Giang Ái Kiếm cười không nói.
Người này tuy gian xảo và da mặt dày, nhưng về phương diện thu hoạch tin tức thì cực kỳ tinh thông.
Lục Châu cũng không quản hắn làm như thế nào, chỉ cần có kết quả tốt là được. Hắn hài lòng phất tay, ra hiệu cho xe ngựa tiếp tục đi tới.
Giang Ái Kiếm nhảy lên xe ngựa, mắt nhìn về phía trước nhưng miệng thấp giọng nói: “Người trong cung đã tới.”
Lục Châu không nói gì, chỉ lạnh nhạt vuốt râu.
“Chuyện ở Thánh đàn do người trong cung bày ra… Đại sư làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, chắc sẽ nhận được không ít lời oán giận. Nhưng tu vi đại sư cao thâm, bọn họ có oán cỡ nào cũng không thể ra tay với cao tăng Phật môn được.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu gật đầu.
Xe ngựa tăng tốc độ vọt về phía trước.
Giang Ái Kiếm nhìn xung quanh rồi nói: “Tứ ma đầu Minh Thế Nhân tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, công pháp này vô cùng khó chơi, người cùng giai rất khó ngăn được hắn. Lát nữa đại sư gặp hắn tuyệt đối không nên lưu thủ, cứ dùng một chiêu chế phục hắn, đừng để hắn có cơ hội chạy trốn.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi có vẻ hiểu rất rõ Ma Thiên Các?”
Giang Ái Kiếm lộ vẻ tự tin nói: “Không dối gạt đại sư… lần đầu tiên Cơ Thiên Đạo bị thập đại cao thủ vây công, ta…” Hắn chỉ về phía mình, “Có mặt tại hiện trường!”
Nói xong, Giang Ái Kiếm lộ vẻ tán thưởng:
“Cuộc chiến đấu kia thật sự là có một không hai nha! Thập đại cao thủ, một nửa là pháp thân lục diệp, một nửa là pháp thân thất diệp, lại vây bắt không thành một Cơ Thiên Đạo pháp thân bát diệp!”
Nghe được những lời này, trong lòng Lục Châu khẽ giật mình nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Những chuyện này đã có sẵn trong não hải Lục Châu, nhưng hắn không ngờ Giang Ái Kiếm lại tận mắt nhìn thấy.
“Cuộc chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng miễn cưỡng đánh ngang tay. Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo bị thương…” Giang Ái Kiếm vừa kể vừa thầm thì, “Đến bây giờ ta vẫn nghĩ không thông, tại sao một tháng sau đó thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai lại đại bại?”
Lục Châu không trả lời đề tài này mà hỏi: “Ngươi rất sợ hắn?”
Giang Ái Kiếm nghe vậy liền thở dài: “Từ khi tận mắt nhìn trận đại chiến kia, ta đã thề… nhất định phải cách người này thật xa, hắn cực kỳ đáng sợ! Thế gian không nên tồn tại loại người nghịch thiên như vậy.”
Phốc ha ha.
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, che miệng nở nụ cười.
Nàng cười lăn cười bò.
Giang Ái Kiếm cũng không thấy kinh ngạc mấy, dù sao hắn cũng bị tiểu nha đầu này chế giễu không ít lần, cứ mặc kệ nàng vậy.
Chiêu Nguyệt thì trợn mắt há mồm, không biết có nên cười hay không.
“Dừng.” Thanh âm Triệu Sóc vang lên.
Xe ngựa cũng dừng hẳn lại.
Giang Ái Kiếm nhảy xuống xe… khi hắn nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mắt và đầu người treo tren tường thành, hắn ngẩn người nói: “Thật là hung ác!”
Lục Châu cũng xuống xe.
Hắn ngẩng đầu nhìn đầu người đẫm máu treo ở đằng kia.
Triệu Sóc cau mày nói: “Ma đầu hẳn đang ở gần đây… Ta đã liên lạc với mấy tu hành giả Thần Đình cảnh tìm kiếm xem hắn đang ở đâu, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức.”
Lục Châu nói lại lần nữa: “Người chết là mã tặc.”
“Chuyện này không quan trọng.” Triệu Sóc nghĩa chính ngôn từ nói, “Chỉ cần có thể bắt được ma đầu kia, phải trả giá lớn cỡ nào ta cũng nguyện ý!”
Lục Châu quay đầu lại nhìn Triệu Sóc.
Hắn lắc đầu.
Giải thích thêm cũng không có ý nghĩa gì.
“Ha ha ha ha… ha ha ha… chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi bắt gia gia? Nằm mơ đi!” Một tiếng cười cuồng tiếu đầy trào phúng vọng tới.
“Ma đầu Ma Thiên Các… Ta trốn đây!” Giang Ái Kiếm vừa định quay đầu chạy đã bị Lục Châu kéo lại.
“Không cần sợ hãi.”
“Ách… ta đâu có sợ hãi…” Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu.
Trên bầu trời, mấy tu hành giả phi hành ngang qua đầu họ.
Tiếng cuồng tiếu vẫn tiếp tục vang vọng.
“Ma đầu đến rồi!”
Tất cả mọi người nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Một nam tử mặc bạch bào, tóc đen phiêu dật, ánh mắt quỷ dị đang phi hành thấp, lướt tới với tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng còn cười trào phúng và khiêu khích những tu hành giả đang đuổi theo sau lưng.
“Tới đây tới đây, đuổi theo ta đi! Đuổi ta đi nè…”
Triệu Sóc hai mắt trợn trừng, đưa tay rút kiếm!
Roẹt!
“Đại sư, an nguy của bách tính Nhữ Nam thành xin giao vào tay ngài.” Triệu Sóc cất cao giọng nói.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Minh Thế Nhân đang lao vọt tới… và bốn năm tu hành giả đang đuổi theo sau lưng hắn.
Trên mặt vẫn không có biểu lộ gì.
Giang Ái Kiếm cũng không tỏ ra xoắn xuýt, có đại sư trấn tràng, hắn cũng không quá mức hoảng hốt. Chỉ là bình thường hắn đều thích trốn trong góc quan sát, lần này là lần đầu tiên quang minh chính đại đứng xem.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của Minh Thế Nhân càng ngày càng gần. “Lão tử chơi mệt rồi, không chơi với các ngươi nữa!”
Vù!
Thân hình hắn vọt đi như điện xẹt, từ khoảng cách mấy trăm mét, trong chớp mắt đã bay vọt tới phía trên đầu đám người.
“Nguyên Thần cảnh!” Giang Ái Kiếm giật mình lên tiếng nhắc nhở.
Minh Thế Nhân bạo phát tốc độ như thế chỉ có Nguyên Thần cảnh mới có thể làm được.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, có chút lo lắng… cùng là cao thủ Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, hắn cảm thấy người của Ma Thiên Các lợi hại hơn mình nhiều.
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân đang cấp tốc lao tới.
Triệu Sóc hô to một tiếng: “Cẩu tặc Ma Thiên Các! Nhận lấy cái chết ——”
Trường kiếm trong tay hắn ném lên không trung, kịch liệt cương khí vây quanh trường kiếm trực tiếp đánh vào mặt Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân cười ha ha một tiếng, vỗ một chưởng.
Ầm!
Trường kiếm vỡ vụn!
“Loại thủ đoạn này không làm gì được gia gia ngươi đâu! A… lão đầu kia sao trông giống sư phụ thế nhỉ?” Minh Thế Nhân đang đắc ý đột nhiên dừng hẳn lại.
Triệu Sóc bị doạ sợ, lui về phía sau.
Hắn còn tưởng là mình đã chọc giận ma đầu, bị Minh Thế Nhân để mắt tới, bèn vội vàng quay đầu lui về đứng cạnh Lục Châu.
Đây chính là ma đầu giết người không chớp mắt đó nha!
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, không thèm để ý chút nào… Đồ đệ khác không nhận ra mình thì thôi, dù sao Thẻ Nghịch Chuyển cũng khiến hắn trở nên trẻ trung hơn nhiều, nhưng Minh Thế Nhân sao có thể không nhận ra hắn được?
Minh Thế Nhân nhướng mày, sau đó sắc mặt đại biến… Vội vàng tán đi cương khí toàn thân, nhanh chóng hạ xuống!
“Không xong, ma đầu xuống đây rồi!”
“Đại sư!”
Ngay cả Giang Ái Kiếm cũng lui về phía sau, rút ra bội kiếm!
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn về phía đại sư, á, sao đại sư bình tĩnh quá vậy?
Minh Thế Nhân vừa hạ xuống đất đã khiến tất cả mọi người kinh sợ, hắn lập tức chạy về phía đám người.
Tay phải vung trường bào, quỳ phịch xuống đất:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Giang Ái Kiếm: “? ? ?”
Triệu Sóc: “? ? ?”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa phất tay: “Đứng lên rồi nói.”
Minh Thế Nhân nở nụ cười nịnh nọt, khí diễm hung hăng phách lối vừa rồi hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.
“Sư phụ… không phải đã hẹn gặp ở Vân Lai khách điếm rồi sao? Sao ngài lại tới đây rồi?” Minh Thế Nhân dè dặt hỏi.
Lục Châu còn chưa kịp mở miệng.
Triệu Sóc đã trừng to mắt, liên tiếp lui về phía sau, miệng lắp ba lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi…”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Ngươi cái gì mà ngươi! Năm lần bảy lượt xúc phạm sư phụ của ta, xem ta có rút lưỡi ngươi hay không!”
Giang Ái Kiếm trợn mắt há mồm.
Giờ thì hay rồi.
Bây giờ chạy có còn kịp không?
Chương 72 Bị sáo lộ rồi
Dáng vẻ hốt hoảng của Triệu Sóc khiến Minh Thế Nhân chú ý.
Người thông minh như hắn lập tức hiểu ra, đứng ngăn trước mặt Lục Châu: “Sư phụ… có cần giết người này không?”
Giang Ái Kiếm nghe vậy liền chột dạ lui về sau một bước.
Bàn tay Lục Châu vỗ vỗ lên vai hắn… Vô dụng, chạy không kịp rồi. Hai chân Giang Ái Kiếm mềm nhũn, hắn ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt cầu xin.
“Ta hối hận… ta có tội… mắt ta mù không thấy thái sơn… Các vị đại lão, cầu xin các vị xem ta là quả rắm, thả ta đi được không?” Giang Ái Kiếm liên tục chắp tay.
Tiểu Diên Nhi cảm thấy vô cùng hả giận: “Mặt ngươi dày như vậy, để ta xem sư phụ ta giáo huấn ngươi như thế nào!”
Minh Thế Nhân xoay người lại, nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm, miệng hỏi: “Sư phụ, có cần giết người này không?”
“…”
Có thể nghĩ tới chuyện gì khác ngoài giết người không hả?!
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vẫn tỏ ra như thường, nhìn sang Minh Thế Nhân chậm rãi nói: “Không nên rêu rao như vậy.”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ dạy phải.”
“Có tin đồn nói ngươi bắt không ít tiểu cô nương nhà lành, thật có việc này?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân lại lần nữa quỳ xuống đất, một ngón tay dựng thẳng thề thốt nói: “Đồ nhi oan uổng! Người là do bọn mã tặc bắt, đồ nhi đúng lúc đi ngang nhìn thấy nên cứu bọn họ! Đồ nhi là đang thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa, là làm việc thiện mà!” Hắn cố ý nói rất lớn tám chữ ‘thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa’.
Những người đứng cạnh nghe được đều nhíu mày.
Giang Ái Kiếm càng không biết nói gì hơn. Ma đầu Ma Thiên Các xấu xa như vậy mà biết làm việc thiện? Tin ngươi cái con khỉ!
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Nếu sư phụ không tin có thể phái người đi điều tra! Chỉ cần tra một chút sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Lục Châu lại không thèm quan tâm mấy chuyện này… Hắn có làm việc thiện hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đừng như trước đây đi khắp nơi quậy đến long trời lở đất gây chuyện thị phi là đủ rồi. Không phải lần nào cũng sẽ có sư phụ cường đại thay hắn xử lý mọi việc.
“Triệu tướng quân.” Lục Châu nhìn về phía Triệu Sóc.
Toàn thân Triệu Sóc giật bắn mình.
Hắn muốn giơ kiếm lên, nhưng lại phát hiện trong tay chỉ còn vỏ kiếm, miễn cưỡng đem vỏ kiếm ngăn ở trước mặt.
Hắn thấy toàn thân mình không tự chủ được mà run rẩy… đây chính là đại ma đầu cường đại nhất thế gian, dùng thứ này cản lại có hữu dụng không?
“Chuyện này dừng lại ở đây. Ý ngươi thế nào?” Ánh mắt Lục Châu thâm thuý khiến trong lòng Triệu Sóc run lên.
Đúng lúc này, mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh truy đuổi Minh Thế Nhân lúc trước cũng đã bay tới.
Thua một cảnh giới, tốc độ truy kích cũng kém hơn rất nhiều.
“Triệu tướng quân! Tới thật đúng lúc, vị cao tăng Phật môn kia đâu?”
Bọn họ cho rằng cao tăng Phật môn hẳn sẽ mặc áo cà sa, đầu trọc lóc, râu tóc bạc phơ… vì thế không hề chú ý tới lão giả duy nhất là Lục Châu đứng trong đám
người.
Triệu Sóc ho khan… thấp giọng nói: “Rút.”
“Rút?” Mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh ngơ ngác: “Không được! Chúng ta đuổi theo lâu như vậy để ngăn chặn ma đầu kia, há có thể tuỳ tiện bỏ qua cho bọn hắn.”
Giang Ái Kiếm muốn khóc.
Nhìn thấy mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh lỗ mãng này, hắn cảm giác bản thân mình lúc trước cũng ngu xuẩn không khác gì bọn họ.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đám người này rượu mời không muốn, lại muốn uống rượu phạt… Đồ nhi thỉnh cầu sư phụ cho phép đồ nhi dạy dỗ bọn hắn một bài học.”
Năm tên Thần Đình cảnh kia trợn tròn mắt.
Trên thực tế, bọn họ truy đuổi lâu như vậy chẳng qua cũng chỉ là qua loa lấy lệ.
Với tu vi như bọn họ, nào dám thật sự đuổi theo sống mái với hắn. Cho dù tu vi Minh Thế Nhân chưa đạt tới Nguyên Thần cảnh thì bọn hắn cũng không dám.
Bây giờ… ma đầu mà bọn hắn đuổi theo cả buổi trời lại gọi một lão đầu là sư phụ… vậy thân phận lão đầu này còn cần phải nghĩ nữa sao!
Biểu hiện trên mặt năm người còn khẩn trương hơn cả Triệu Sóc, mồ hôi tuôn rơi đầy mặt.
Lục Châu lắc đầu: “Trừng phạt nho nhỏ là đủ rồi.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Lúc Minh Thế Nhân ngẩng đầu lên, Triệu Sóc là tên đầu tiên bỏ chạy, hắn liều mạng chạy hết sức bình sinh, năm tên còn lại cũng điên cuồng đào mệnh.
Minh Thế Nhân một bước ba mươi trượng lưu lại trên không từng đạo tàn ảnh, truy kích bọn họ.
Tràng diện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Giang Ái Kiếm.
Vỗ vỗ bờ vai hắn… như ông nội vỗ về cháu trai: “Đừng khẩn trương.”
“Đại… đại sư… à không… Cơ… Cơ lão tiền bối…” Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân không tự chủ được nghiêng người ra xa, “Chuyện kia… ta có thể hồi lại được không…”
“Lão phu đáng sợ như vậy sao?” Lục Châu còn nhớ rõ Giang Ái Kiếm từng nói, người hắn sợ nhất chính là Cơ Thiên Đạo.
“Không có… không có.” Giang Ái Kiếm nghĩ một đằng trả lời một nẻo.
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu từ trước tới nay rất xem trọng lời hứa… Tương tự, lão phu cũng hận nhất là người không giữ chữ tín.”
“Nhưng ngài đâu có nói rõ thân phận của mình!” Giang Ái Kiếm nức nở nói.
“Ngươi có hỏi ta đâu?” Lục Châu hỏi lại. Từ đầu đến cuối hắn không hề thừa nhận thân phận cao tăng của mình.
Giang Ái Kiếm cẩn thận hồi tưởng lại, hình như đúng là không có thật.
Bị sáo lộ rồi!
Hầy, đúng là xui xẻo tám đời, bất cẩn một chút đã lên nhầm thuyền giặc!
Cho dù bây giờ chạy thoát thì chỉ cần nghĩ đến cảm giác sau này đều phải trốn chui trốn nhủi sợ bị bọn hắn bắt lại… hắn đã thấy khó chịu.
Một lát sau.
Minh Thế Nhân trở lại, chắp tay chào Lục Châu: “Sư phụ.”
Lục Châu gật đầu nói: “Mang Chiêu Nguyệt về nhốt vào động diện bích hối lỗi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân đến cạnh Tiểu Diên Nhi, quan sát Chiêu Nguyệt một chút. Lúc nhìn thấy ấn ký kim liên trên trán nàng, hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Đúng là vu thuật?”
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư huynh, ngũ sư tỷ bị phong bế tu vi, nếu không phải sư phụ kịp thời tới cứu thì e là…”
Lời còn lại nàng cũng không nói hết.
Giang Ái Kiếm nghe vào tai lại nghĩ đến chuyện khác, mất cả buổi trời, hoá ra là lão đại đến cứu đồ đệ, cái gì mà trừng trị nữ ma đầu, là bọn hắn suy nghĩ nhiều!
Lục Châu tiện tay vung lên.
Bạch Trạch từ trên trời giáng xuống.
Thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện, Giang Ái Kiếm mở to hai mắt… trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Hắn không đam mê toạ kỵ bằng đam mê kiếm, nhưng cũng hiểu rõ được việc có hai con toạ kỵ cấp truyền thuyết là chuyện khó khăn tới cỡ nào.
Không hổ là chủ nhân Ma Thiên Các, không hổ là đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ.
“Sư phụ, người để con cưỡi Bạch Trạch về sao?” Minh Thế Nhân không dám tin hỏi lại.
“Đi đi.” Lục Châu phất phất tay.
Minh Thế Nhân vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”
Chiêu Nguyệt khom người thật thấp nói với Lục Châu: “Đồ nhi tự biết mình phạm phải sai lầm lớn, khi trở lại Kim Đình Sơn đồ nhi nhất định sẽ ăn năn hối lỗi.”
Hai người leo lên lưng Bạch Trạch, ngự không rời đi.
Tiểu Diên Nhi đến bên cạnh Lục Châu hỏi: “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?”
Lục Châu cốc đầu nàng mắng: “Vi sư còn có chuyện quan trọng chưa làm.”
“Nha.”
Lục Châu quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Giang Ái Kiếm đang cười gượng.
Hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm lại tiếp tục cười gượng.
Đúng lúc này, Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đáng tiếc.”
“Sư phụ, người tiếc gì ạ?” Tiểu Diên Nhi lắc đầu không hiểu.
“Kẻ này rất thông minh, cũng rất cẩn thận…” Lục Châu lạnh nhạt nói với Giang Ái Kiếm, “Nếu không xuất hiện ở đây thì hắn sẽ đi đâu?”
Giang Ái Kiếm bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ngự không bay lên cao quan sát bốn phía… đáng tiếc không phát hiện bất kỳ kẻ nào.
Sau đó hắn hạ xuống đất nói với Lục Châu: “Lão tiền bối… ý người là, người trong cung đang theo dõi chúng ta?”
“Lão phu cũng chỉ là suy đoán.” Lục Châu vuốt râu nói.
Chương 73 Đề thăng tu vi (thượng)
Giang Ái Kiếm thầm kinh hãi, không dám tin nhìn Lục Châu.
Tim hắn thót lại, hai chân mềm nhũn.
“Cơ lão tiền bối… người… người đang nói gì thế, sao ta nghe không hiểu…” Giang Ái Kiếm gượng cười.
Lục Châu chậm rãi đáp: “Ngươi đến từ trong cung.”
Hắn dùng ngữ khí trần thuật để nói ra chứ không phải nghi vấn, vì đã chắc chắn thân phận của Giang Ái Kiếm.
Tim Giang Ái Kiếm như rơi ra ngoài, hắn miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Ta sao có thể là người trong cung được…”
Lục Châu không thèm phản bác lời hắn.
Giang Ái Kiếm là người thông minh, nói chuyện với người thông minh không cần phải nhiều lời.
Hắn biết hoà thượng Đại Không Tự muốn làm gì, hắn biết chuyện sẽ xảy ra ở thịnh điển, hắn biết Trác Bình là người trong cung… Quan trọng nhất là lúc ở trên xe ngựa, hắn đã nói người trong cung đến rồi.
Loại người gì có thể biết chuyện của Thánh đàn rõ như trong lòng bàn tay?
Thậm chí cũng biết rõ ràng mưu đồ sau lưng của người trong cung?
Lục Châu để Minh Thế Nhân cưỡi Bạch Trạch rời đi, bản thân mình ở lại đây… nhưng vị cao thủ trong cung kia chưa từng xuất hiện! Hiển nhiên là kẻ đó rất nhanh đã nhận ra thân phận của hắn nên không dám dính líu tới.
Điều này đủ để chứng minh… có người vẫn luôn một mực truyền tin tức cho bọn họ, thông báo về việc của nữ ma đầu Chiêu Nguyệt.
Nhất là khi Giang Ái Kiếm biết hắn là chủ nhân Ma Thiên Các, hoàn toàn bối rối, đánh gãy kế hoạch trong cung, hắn luống cuống.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Giang Ái Kiếm là người trong cung.
“Từ trước đến nay thái độ làm việc của lão phu đều rất rõ ràng… Ngươi là người thông minh, hẳn là minh bạch ý của lão phu.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Giang Ái Kiếm trầm mặc.
Nói quanh co vòng vèo, thừa nước đục thả câu cũng chỉ là lãng phí thời gian của nhau.
Giang Ái Kiếm than nhẹ một tiếng: “Cơ lão tiền bối có nhãn lực thật tốt.”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng không nói gì.
Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Nhưng lão tiền bối chỉ đoán đúng phân nửa… Ta đúng là đến từ trong cung, nhưng đó là chuyện của quá khứ, ta đã sớm rời khỏi nơi đó. Trong hoàng cung chuyện thị phi rất nhiều, không thích hợp với người như ta.”
Nói xong hắn thở dài một hơi, không còn dáng vẻ cười đùa tí tửng trước đó.
“Trong hoàng cung nếu không phải là lục đục với nhau thì cũng là ngươi lừa ta gạt… Lão tiền bối, ta nói những lời này, người tin không?”
Hắn cảm thấy đột nhiên mình lại nói những lời này với lão ma đầu, hẳn là ông ta sẽ chẳng thèm tin đâu.
“Lão phu tự có phán đoán.” Lục Châu đáp lại bằng một đáp án lập lờ nước đôi.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu: “Mỗi người đều có chí riêng, ta thích thế giới bên ngoài, thích được tự do tự tại, vô câu vô thúc. Bằng hữu của ta thì lại thích tiếp tục ở trong cung, lúc không có chuyện gì làm sẽ cùng ta uống rượu ngắm hoa, nhân tiện chia sẻ một chút tin tức trong cung.”
Nói tới đây.
Mọi chuyện cũng dần dần trở nên hợp lý.
Nếu không một tán tu như Giang Ái Kiếm sao có thể nắm rõ những kế hoạch trong cung như lòng bàn tay?
“Đáng tiếc, một số bằng hữu của ta muốn rút chân ra cũng đã muộn. Một số khác vẫn còn trầm mê trong quyền lực, một số thì đã chết rồi…” Giang Ái Kiếm nhẹ nhàng nói.
Lục Châu cất lời: “Sinh tử của bọn họ không liên quan gì đến lão phu.”
Giang Ái Kiếm gật gật đầu. Đúng là như thế.
Chuyện của người trong hoàng cung phức tạp hơn bên ngoài nhiều.
“Lão tiền bối, ngài cũng đã biết thân phận của ta… vậy ước định trước đó giữa chúng ta có phải đã hết hiệu lực rồi không?” Giang Ái Kiếm hít sâu một hơi, thận trọng hỏi.
Giang Ái Kiếm rất tiếc mệnh.
Khi nói ra lời này hắn vẫn luôn một mực đề phòng Lục Châu. Hắn không dám xác định lão đầu bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh này liệu có ra tay với mình hay không!
Lục Châu lạnh nhạt lắc đầu: “Ngươi cứ làm thử xem.”
“…”
Chiếc thuyền giặc này sợ là hắn không leo xuống được rồi.
Nội tâm Giang Ái Kiếm rất là cạn lời, hắn thẽ thọt nói: “Nhưng mà, nếu để người khác biết được thì mạng nhỏ này của ta… còn giữ được sao?”
“Lão phu mặc kệ những chuyện này.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm ngươi biết bảo mệnh như thế, còn cần người khác giúp cái gì?
“…”
Lục Châu xoay người lại đối diện với Giang Ái Kiếm nói: “Chỉ cần ngươi không đối nghịch với Ma Thiên Các thì ngươi làm gì lão phu cũng không hỏi đến.”
Nhân tài đặc thù đương nhiên phải cho hắn nhiều tự do hơn.
Lục Châu lại nói: “Ngươi đến từ trong cung, hẳn phải hiểu rõ tác phong làm việc của Ma Thiên Các.”
Giang Ái Kiếm gật gật đầu, thở dài nói: “Thôi được… vậy còn thanh kiếm tốt mà lão tiền bối hứa hẹn với ta…”
“Đương nhiên sẽ có.”
Giang Ái Kiếm ôm trường kiếm, búng tay đánh tách một cái: “Vậy cứ quyết định như thế.”
Lục Châu hài lòng gật đầu… Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, toạ kỵ Bệ Ngạn băng băng chạy tới.
“Chuyện trong cung lão phu không thèm để ý tới. Nhưng nội đấu của bọn họ tốt nhất đừng liên luỵ đến Ma Thiên Các.” Lục Châu vừa nhảy lên lưng Bệ Ngạn vừa nói.
Tiểu Diên Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Ái Kiếm rồi cũng nhảy lên lưng Bệ Ngạn.
Giang Ái Kiếm chắp tay không nói gì.
Bệ Ngạn ngự không bay lên, phi hành như điện xẹt về phía Ma Thiên Các.
Cũng chính lúc này, Giang Ái Kiếm mới ngả người ngồi phịch xuống đất.
Điều khiến hắn không ngờ tới là lão tiền bối lại không hỏi gì đến chuyện trong cung.
Như thế cũng tốt, rất nhiều chuyện hắn cũng không dám nói ra.
Trên đường cưỡi Bệ Ngạn ngự không phi hành.
Lục Châu kiểm tra bảng Hệ thống, điểm công đức đã tích luỹ được đến 5.010 điểm… Thu hoạch được một tên tai mắt chỉ có thêm 500 điểm công đức. Nhưng nói chung cũng không tệ lắm, dù sao đây cũng chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi… loại người như Giang Ái Kiếm không thích hợp làm bộ hạ để sai sử.
“Sư phụ… thật sự không tới Thần Đô sao?” Tiểu Diên Nhi thì thầm.
Lục Châu thấp giọng răn dạy: “Nha đầu con chỉ biết ham chơi.”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm trong miệng: “Sư phụ, tên Giang Ái Kiếm kia không đáng tin.”
“Vi sư biết.”
“Hắn là người trong cung, bán mạng cho đại nhân vật trong đó, sao có thể cam tâm làm tai mắt cho sư phụ?” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Lắm lời.”
Lục Châu lại cốc đầu nàng.
Tuy vậy Lục Châu cũng có chút cảm thán, Tiểu Diên Nhi có thể nghĩ được như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi.
Cùng lúc đó.
Ở tổng bộ Mãnh Hổ Cương.
Người đang ngồi ngay ngắn trên vương toạ không phải Tà Vương Chư Hồng Cộng khiến người nghe tên đã sợ mất mật, mà là Giáo chủ Ám Võng Tư Vô Nhai.
“Thất sư huynh, mạng lưới tình báo của huynh trải rộng khắp thiên hạ, tin tức sưu tập được luôn luôn đáng tin… nhưng cái tin truyền về từ Thánh đàn có phải là có vấn đề rồi không? Sao có thể có cao tăng Phật môn xuất hiện được cơ chứ? Đại Không Tự Không Huyền giỏi lắm là Nguyên Thần cảnh tứ diệp, hắn có thể ở trước mắt chính đạo và ma đạo mang Chiêu Nguyệt đi thật sao? Có nói thế nào ta cũng không tin đâu!” Chư Hồng Cộng nói.
Tư Vô Nhai thản nhiên đáp: “Không phải là Không Huyền. Hắn bị cao tăng Phật môn giết chết rồi.”
“Không Huyền chết rồi? Chuyện này sao có thể?!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói.
“Mạng lưới tình báo của ta luôn đáng tin cậy… nhưng đám lừa trọc Đại Không Tự kia tung chiêu Phạn Âm Nhập Mộng khiến người của ta không cách nào đến gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa… Nhưng từ mô tả của bọn họ, có thể sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn thì nhất định là cao tăng Phật môn!”
“Không Huyền chết trong tay người một nhà… chuyện này sao ta nghe có chút hoang đường.” Chư Hồng Cộng gãi đầu.
Ngay lúc hai người đang thảo luận sự tình.
Một tên tu hành giả mặc ám bào bước nhanh vào, quỳ một gối xuống nói: “Bẩm báo Giáo chủ, Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị Kiếm ma tiền bối giết chết.”
“Đã biết.” Tư Vô Nhai không ngạc nhiên chút nào, còn Chư Hồng Cộng thì trợn mắt há mồm.
“Giáo chủ, thuộc hạ còn có một chuyện muốn báo cáo.”
“Nói.”
“Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã xuất quan!”
Tư Vô Nhai bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng: “Đột phát rồi?”
“Thuộc hạ không biết!”
“Ma Sát Tông có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh.”
“Nếu có bất kỳ dị động gì, lập tức hồi báo.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Chương 74 Đề thăng tu vi (hạ)
Những năm gần đây, Ma Sát Tông vẫn đang khuếch trương thế lực.
Rất nhiều cao thủ đầu nhập vào Ma Sát Tông khiến bọn họ như hổ thêm cánh.
Tư Vô Nhai đã biết từ lâu việc Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình bế quan tu luyện, đôi khi cũng có tin tức tu vi của hắn ngày một đề thăng, nhưng vẫn chẳng biết đâu mới là tin chính thức.
Ma Sát Tông khuếch trương gây ảnh hưởng đến Ám Võng, thậm chí là U Minh Giáo.
Vì thế hắn đã sắp xếp gián điệp vào đó để quan sát nhất cử nhất động của Nhậm Bất Bình.
Không chỉ có Nhậm Bất Bình bế quan tu luyện, ngay cả Đại Không Tự Không Viễn, tiền nhiệm môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không và cao thủ Nho môn Thường Kiên từng tham gia vây công Kim Đình Sơn nhưng thất bại cũng đều đang bế quan tu hành, mong đột phá tu vi.
Nhưng bây giờ đã khác, đại tu hành giả chưa đột phá lại xuất hiện.
Nếu Nhậm Bất Bình đột phá tu vi… vậy hắn sẽ làm gì đây?
Tiếp tục khuếch trương, hay đi tìm Ma Thiên Các báo thù?
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão bát, ngươi đang nghĩ gì đấy?”
“Ta đang nghĩ, tên Phật môn cao tăng sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn có phải là người đến hỗ trợ sư phụ không.” Chư Hồng Cộng tỏ vẻ thâm trầm như đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Sư phụ lão nhân gia người luôn khinh thường cùng người khác liên thủ, có điều… trước khác nay khác, hiện tại cũng có khả năng này.” Nói đến đây, Tư Vô Nhai đổi đề tài, “Vả lại bây giờ Ma Thiên Các hình như đã có thêm người mới gia nhập.”
“Sư phụ lại thu đồ đệ rồi?” Hai mắt lão bát phát sáng.
“Không được xem là thu đồ đệ, chỉ là mở rộng nhân thủ thôi. Ngoài ra, bình chướng Kim Đình Sơn đã khôi phục, nguyên nhân thì ta không rõ. Những sự tình khác chờ đến lúc đại nạn của ông ta tới rồi nói sau.”
“Mở rộng nhân thủ? Thất sư huynh… hay là chúng ta về Ma Thiên Các đi!” Chư Hồng Cộng lập tức ỉu xìu.
Tư Vô Nhai không đáp, chỉ nhàn nhạt nhìn lão bát khiến Chư Hồng Cộng run run không dám nói thêm câu nào.
Trong mật thất Ma Thiên Các, trên Kim Đình Sơn.
Lục Châu lại xem điểm công đức, 5.010 điểm.
Chuyến đi tới Thánh đàn lần này không thu được nhiều công đức cho lắm.
Năm ngàn điểm chỉ vừa đủ để mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành… hắn có thể trực tiếp đề thăng tu vi.
Vấn đề là hắn có nên dùng toàn bộ điểm công đức để mua pháp thân không?
Cảm thấy không đáng lắm.
Trong lòng Lục Châu lại tính toán… rút thưởng thì hắn xui nhiều hơn.
Lần trước tốn hao 66 điểm may mắn chỉ đổi lại được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Đương nhiên cũng có khi vừa rút đã trúng.
Có điều điểm công đức vừa vặn đủ năm ngàn điểm, hắn muốn rút thưởng một lần cũng không đủ.
“Vẫn nên thận trọng thì hơn.”
Hiện nay Kim Đình Sơn rất an toàn, điểm công đức có thể từ từ thu hoạch.
Lục Châu quyết định đề thăng tu vi trước. Thẻ đạo cụ dù sao cũng chỉ thích hợp dùng trong đơn đấu. Trong chuyến đi Thánh đàn lần này hắn cũng nhờ may mắn mới đạt được thành công. Trong tình huống thông thường, ai sẽ cho ngươi cơ hội được đơn đấu chứ?
Vì thận trọng hơn nên hắn không lựa chọn rút thưởng.
Lục Châu quyết định mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành.
[Ting — thu hoạch được pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành.]
Tiếng nhắc nhở của Hệ thống vang lên.
Pháp thân trước đó hắn đang sử dụng là Tam Hoa Tụ Đỉnh lập tức biến mất, thay vào đó là Tứ Tượng Tung Hoành.
Hắn cảm giác nguyên khí trong cơ thể được pháp thân mới dẫn dắt, trở nên cuồn cuộn như cơn đại hồng thuỷ xông vào đan điền khí hải.
Nguyên khí trong người hắn nhanh chóng bành trướng.
Nhẹ nhàng đột phá hàng rào của Ngưng Thức cảnh trung kỳ, tiến vào Ngưng Thức cảnh đỉnh phong.
Ngay sau đó, đan điền khí hải lại lần nữa được bổ khuyết trở nên tràn đầy.
Con người đứng trong thiên địa tựa như một loại vật chứa.
Có thể chứa được bao nhiêu nguyên khí được quyết định bởi sức chứa của vật chứa.
Kinh mạch và đan điền khí hải đều là điểm mấu chốt nhất quyết định độ mạnh yếu của tu hành giả.
Nhưng Lục Châu đâu phải tu hành giả bình thường!
Hắn là ma đầu cường đại nhất thế gian… đan điền và kinh mạch của hắn đã được cải tạo và ma luyện từ rất lâu rồi!
Khi nguyên khí bổ sung tiến vào đan điền khí hải cuồn cuộn như sông hoàng hà, ai cũng không thể ngăn cản nổi.
Tu vi hắn bắt đầu tăng vọt!
“Cái này…”
Lục Châu ngồi xếp bằng, cực kỳ chuyên chú đề thăng cảnh giới, không dám có chút xao nhãng nào.
Đồng thời hắn cũng hiểu rõ…
Lúc ban đầu khi hắn có được Hệ thống, tu vi đã là Thối Thể cửu trọng. Thối Thể luyện gân xương da, những thứ này Cơ Thiên Đạo đều đã làm rồi nên hắn không cần luyện nữa.
Lên đến Thông Huyền ngũ khiếu và Ngưng Thức cảnh, gần như là tu luyện ý chí.
Phạn Hải cảnh thì cần đả thông bát mạch, Cơ Thiên Đạo cũng đã làm xong từ lâu.
Nói cách khác, việc đề thăng tu vi của hắn bây giờ hoàn toàn được quyết định bởi đẳng cấp của pháp thân và lượng nguyên khí chứa trong cơ thể! Hắn sẽ không phải lo lắng gặp phải tình huống bát mạch chưa mở được. Chỉ cần pháp thân và nguyên khí đầy đủ, hắn có thể thăng tới Phạn Hải cảnh bát mạch.
“Thiên thư.”
Lục Châu mặc niệm một tiếng Thiên Thư.
Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy lúc này tu luyện Thiên thư sẽ càng dễ ngưng thần tĩnh khí hơn, dễ vứt bỏ tạp niệm.
Giao diện Thiên thư mở ra, những ký tự tối nghĩa lại đập vào mắt…
Sau khi Minh Thế Nhân giải Chiêu Nguyệt vào động diện bích hối lỗi, hắn vẫn luôn canh giữ trong động, đi tới đi lui.
Chiêu Nguyệt vào trong động, nhìn thấy Diệp Thiên Tâm với mái tóc trắng xoá, sắc mặt và làn da đều vô cùng trắng, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Minh Thế Nhân giải thích: “Tu vi của Thiên Tâm sư muội đã bị sư phụ phế bỏ… Không có tu vi trong người, cơ năng của thân thể sẽ trở nên suy yếu, vì thế muội ấy biến thành bộ dạng này.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy âm thầm kinh hãi.
Phế tu vi, trừng phạt nặng như vậy sao?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thật may mắn, may mắn nàng vẫn còn tu vi… Chiêu Nguyệt không kiên trì và can đảm như Diệp Thiên Tâm, nàng cảm thấy nếu không có tu vi thì chẳng khác gì đã chết. Nghĩ đến đây, Chiêu Nguyệt sinh lòng cảm khái. Cũng may nàng không phạm sai lầm lớn như sư muội Diệp Thiên Tâm.
“Chiêu Nguyệt sư muội, lần này muội có thể từ trong tay sư phụ bình yên vô sự trở về đã là chuyện cực kỳ may mắn. Sư phụ bảo ta nhốt các muội ở đây để diện bích hối lỗi… đừng trách người làm sư huynh như ta đây.” Minh Thế Nhân nói.
Chiêu Nguyệt gật đầu nói: “Sư muội cảm kích sư huynh còn không hết… há có thể trách sư huynh.”
So với người sư phụ lúc nào cũng vui giận thất thường… nàng càng muốn tiếp xúc với sư huynh hơn.
Ít nhất sẽ không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cũng không ngại chỉ cần nói sai một câu sẽ bị đánh bị phạt.
Lúc này, Diệp Thiên Tâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Nàng rất mệt mỏi nhìn về phía Chiêu Nguyệt… tuy hiện tại đã rất suy yếu nhưng trong mắt nàng vẫn hiện lên một tia kinh ngạc.
“Vu… vu thuật…”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Đúng thật là vu thuật… Thiên Tâm sư muội mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, có vẻ đã mở mang hiểu biết không ít.”
Diệp Thiên Tâm buồn bã cười thành tiếng. “Vu thuật cấm chế… tu hành giả rất khó giải khai, chẳng khác gì kẻ bị phế tu vi như ta… Ha ha ha, ta đã có kết quả như vậy, lần này đến phiên Chiêu Nguyệt… lần sau sẽ là ai đây?”
Chiêu Nguyệt cảm thấy thật khó hiểu, bèn hỏi: “Sư muội… chuyện đã đến nước này, muội đâu cần phải hận sư phụ như vậy?”
Nàng nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên Tâm đã trắng đến doạ người.
Trắng như một tờ giấy…
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Thiên Tâm sư muội, muội thật sự cam tâm ở cả đời trong động diện bích này sao?”
Nói trắng ra chính là, nếu không quay đầu thì vĩnh viễn không thể ra khỏi đây.
“Bộ dạng bây giờ của muội, mọi người cứ coi như muội đã chết rồi đi…”
“Cố chấp!”
Minh Thế Nhân lắc đầu.
Vù.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng năng lượng cộng hưởng nguyên khí.
Minh Thế Nhân nhíu mày: “Các muội ngoan ngoãn ở trong này mà hối lỗi đi, mỗi ngày ta sẽ đến thăm các muội.”
“Cung tiễn sư huynh.” Chiêu Nguyệt gật đầu nói.
[Ting — quản giáo Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 100 điểm công đức, độ trung thành tăng 5%.]
Minh Thế Nhân bước ra bên ngoài, nghi ngờ nhìn về phía âm thanh cộng hưởng truyền đến —— Ma Thiên Các.
Biên độ cộng hưởng nguyên khí tuy là rất nhỏ bé nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được.
“Có người đang khai mạch trong Ma Thiên Các?”
“Tu hành giả Phạn Hải cảnh sao có thể lẻn vào Kim Đình Sơn?”
Minh Thế Nhân nghi hoặc không hiểu, nhưng dẫu sao thì nơi như Ma Thiên Các sao có thể để yên cho lũ chuột nhắt trà trộn vào. “Lá gan không nhỏ, xem lão tử thu thập ngươi như thế nào!”
Một bước ba mươi trượng, trên đường hắn đi qua đều lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Chương 75 Lực lượng kỳ quái
Đường đường là Ma Thiên Các Kim Đình Sơn, đâu phải nơi để con chó con mèo trà trộn vào, còn ra thể thống gì nữa?
Nhỡ đâu sư phụ trách tội thì hắn chịu không nổi!
Lần trước khi bình chướng Kim Đình Sơn bị huỷ khiến Chu Kỷ Phong đột nhập vào đánh lén sư phụ, hắn không bị trách tội đã là chuyện rất may mắn. Nhưng nếu lại để xảy ra chuyện này lần nữa thì ngay cả Minh Thế Nhân cũng cảm thấy muốn nổi bão.
“Tứ tiên sinh?”
Vừa vặn đi ngang qua hậu sơn.
Chu Kỷ Phong dù sao cũng từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, là tu hành giả Thần Đình cảnh, cũng là một trong những kẻ nổi bật trong giới tu hành. Thấy Ma Thiên Các có dị tượng, lại thấy Minh Thế Nhân đi ngang, hắn không nhịn được cũng hỏi một câu.
“Cút… lát nữa trở về đánh ngươi!” Minh Thế Nhân quát lớn một tiếng.
Chu Kỷ Phong giật nảy mình, bị cỗ nguyên khí mang theo sóng âm này chấn động đến mức lỗ tai cũng run run, phải lui lại mấy bước, sau đó ngây ra như phỗng…
Ma đầu Ma Thiên Các đến một người bình thường cũng không có sao?
Lúc Minh Thế Nhân tiến vào Ma Thiên Các, thấy Tiểu Diên Nhi đang tản bộ trong sân, hắn liền vọt người tới.
“Tiểu sư muội, có trông thấy tu hành giả bên ngoài lẻn vào Ma Thiên Các không?”
Tiểu Diên Nhi nghi ngờ nói: “Không có nha! Sao thế sư huynh?”
Thân hình Minh Thế Nhân lấp loé di động tới lui trong các, tốc độ nhanh như quỷ mị, không ngừng để lại từng đạo tàn ảnh.
Tiểu Diên Nhi hoa cả mắt.
Nàng thấy chơi có vẻ vui, liền vỗ tay nói: “Thanh Mộc Tâm Pháp của sư phụ thật lợi hại!”
Vèo!
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, những tàn ảnh khác lập tức biến mất chỉ trong giây lát.
Hắn rất chân thành nhìn Tiểu Diên Nhi, hỏi: “Thật sự không thấy sao?”
“Thật không thấy mà…” Tiểu Diên Nhi chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, nhìn sư huynh với vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
“Sư phụ đâu?”
“Đang nghỉ ngơi…” Tiểu Diên Nhi chỉ về phía mật thất.
Tuy gọi là mật thất nhưng đó cũng là nơi Lục Châu nghỉ ngơi.
Những việc như ăn uống hay sinh hoạt hàng ngày hắn đều làm trong Ma Thiên Các.
“Mật thất?”
Minh Thế Nhân nghi hoặc nhìn về phía mật thất rồi bước tới.
Tiểu Diên Nhi ngăn Minh Thế Nhân lại: “Sư huynh… sư phụ từng nói, không ai được phép quấy rầy!”
Minh Thế Nhân giơ tay lên ra hiệu cho nàng im lặng, thấp giọng nói: “Ta chỉ nhìn xem một chút thôi…” Vừa nói hắn vừa dè dặt bước về phía mật thất.
Hắn tin chắc rằng nguồn gốc của khí tức khi xuất phát từ phía mật thất.
Chẳng lẽ tên trộm chui vào trong mật thất của sư phụ, mà sư phụ lại không có mặt ở trong đó?
Hay là có ẩn tình khác?
Hắn rảo bước tiến lên.
Cùng lúc đó.
Lục Châu dồn toàn bộ lực chú ý vào việc đề thăng tu vi.
Trong mật thất yên tĩnh và im ắng.
Vừa rồi khí tức bộc phát khiến nguyên khí của hắn quán thông bát mạch, nhưng điều làm Lục Châu kỳ quái là tuy bát mạch đã mở toàn bộ từ thời của Cơ Thiên Đạo, nhưng hắn cảm thấy sau khi nguyên khí chạy qua bát mạch thì uy lực trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
Giống như cống rãnh đã đào xong hết nhưng năng lượng nguyên khí lại chỉ bằng có một thùng nước.
Dựa theo trình tự tu luyện thông thường thì đầu tiên sẽ mở thông hai mạch Nhâm Đốc rồi đến Hướng mạch, Đới mạch, Dương Duy mạch, Âm Duy mạch, Dương Khiêu mạch, Âm Khiêu mạch. Phải có đủ nguyên khí mới có thể giải khai bát mạch, mở được một mạch thì tu vi lại càng cao.
Lục Châu thì ngược lại.
Đẳng cấp pháp thân quá thấp nên hạn chế lượng nguyên khí trong cơ thể.
Phạn Hải cảnh nhị mạch có thể tu luyện pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên, tứ mạch có thể tu luyện Lục Hào Ly Hợp, bát mạch đỉnh phong tu luyện pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn.
Một cảnh giới này hắn phải cần đến ba loại pháp thân khác nhau.
Thực lực cách biệt một trời một vực.
Huống hồ… pháp thân của Lục Châu hiện tại chỉ mới là Tứ Tượng Tung Hoành!
Lục Châu không đình chỉ tu luyện, mà tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư.
Giống như bình thường, mỗi khi hắn tập trung hết lực chú ý vào đó đều sẽ bị đắm chìm không thể tự kềm chế.
Rõ ràng là một thứ rất buồn tẻ vô vị, rõ ràng xem mãi không hiểu… nhưng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác này.
Ngay sau đó, cảm giác nhàn nhạt thanh lương kia lại xuất hiện.
Từ đan điền khí hải chạy vào kỳ kinh bát mạch, truyền ra khắp toàn thân… nội tâm hắn bình tĩnh như nước, não hải cực kỳ thanh minh.
“Sư… sư phụ?”
Bên tai chợt truyền tới thanh âm của Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân đã đến trước cửa mật thất, ghé mắt nhìn vào trong khe hở, muốn nhìn rõ thực hư.
Nhưng cửa mật thất sao có thể so sánh với cửa nhà thông thường của bách tính, nó kín kẽ không lọt một khe hở nào, nên Minh Thế Nhân chẳng thể nhìn thấy gì.
Vì thế hắn đành thử gọi một tiếng.
Ngay sau đó, trong mật thất truyền đến một tiếng quát to trầm thấp.
Mọt đạo nguyên khí trộn lẫn sóng âm cực mạnh cuồn cuộn vọt tới.
Ầm!
Minh Thế Nhân bị một cỗ sóng âm đánh bay!
Trên mặt hắn tràn đầy kinh hãi!
Với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn vậy mà lại bị một đạo sóng âm đánh ngã!
Mà hắn lại hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nhìn sư huynh mình bay trên không trọn vẹn mười mét mới rơi xuống.
Phịch!
Đập mạnh xuống đất.
Minh Thế Nhân cho dù có khả năng điều động nguyên khí cũng không có lá gan làm vậy, hắn ngoan ngoãn bị đánh chật vật, sau đó quỳ bò trên mặt đất nói: “Đồ nhi biết sai! Đồ nhi hoài nghi có kẻ xâm nhập vào Kim Đình Sơn… xin sư phụ thứ tội!”
Bên trong Ma Thiên Các hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Châu đang kinh ngạc vì cỗ sóng âm vừa rồi.
Hắn có thể cảm giác được sóng âm rất mạnh… Nhưng đây đâu phải là thứ mà một tu hành giả mới bước chân vào Phạn Hải cảnh như hắn có thể làm ra.
Phạn Hải cảnh kém Nguyên Thần cảnh đến tận hai cảnh giới, sao hắn có thể đánh ngã Minh Thế Nhân?
Là thằng nhóc này đang diễn trò à?
Lục Châu chậm rãi đứng lên.
Trong lòng càng thêm nghi ngờ…
Minh Thế Nhân quỳ dưới mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía mật thất.
Hắn vừa kinh ngạc sư phụ lão nhân gia thần uy cái thế, vừa buồn bực không hiểu sao sư phụ vẫn chưa bước ra.
Đồng thời hắn cũng dùng thần thức xem xét hoàn cảnh chung quanh, không có kẻ địch lẻn vào, cũng không có động tĩnh gì khác… thật là kỳ quái!
Ngay lúc hắn đang nghi ngờ, tiếng cơ quan hoạt động truyền đến.
Ông…
Cánh cửa đá của mật thất từ từ mở ra.
Lục Châu chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra, trên mặt vẫn như trước không nhìn ra hỉ nộ.
Minh Thế Nhân vội vàng cao giọng nói: “Sư phụ thần uy cái thế! Một chiêu âm công của người, đồ nhi hoàn toàn không chống lại nổi.”
“Sư phụ, người ra ngoài rồi!” Tiểu Diên Nhi chạy tới đỡ sư phụ.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
“Lão tứ.”
“Dạ?”
“Diễn trò không tệ.” Trong lời nói của Lục Châu có dao găm.
Nghe thế Minh Thế Nhân ngây ra như phỗng.
Diễn trò không tệ là sao?
“Ngươi đã thích diễn trò như vậy… thì vào động diện bích, ngoan ngoãn hối lỗi ba ngày đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Minh Thế Nhân chẳng hiểu ra sao, vội vàng giải thích: “Đồ nhi từng câu đều là lời thật lòng, không có giả vờ…”
Lục Châu đạm mạc nói: “Ngươi đang chất vấn vi sư?”
Sư phụ phạt đồ đệ cũng cần lý do sao? Không cần! Mà còn là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
“Đồ nhi không dám! Đồ nhi lãnh phạt! Đồ nhi đi diện bích ngay đây…”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn đi chịu phạt.
Lục Châu vốn cho rằng lần quản giáo này sẽ thu hoạch được điểm công đức… nhưng không ngờ Hệ thống lại chẳng thèm lên tiếng nhắc nhở.
Không phục sao? Lần sau ta sẽ phạt nặng hơn.
Minh Thế Nhân không nhịn được lắc đầu, bước vào động diện bích, trong lòng thầm thở dài: “Còn tưởng rằng sư phụ đã khác trước kia… xem ra là do ta suy nghĩ nhiều. Sư phụ vẫn y như trước, hỉ nộ vô thường!”
“Diễn trò không tệ?” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu suy nghĩ, mãi vẫn không hiểu.
Hắn lắc mình một cái, vọt vào trong động diện bích.
Bên trong rét lạnh rất không thoải mái.
Hắn vừa bước vào đã thấy Chiêu Nguyệt đang trốn trong một góc ngồi run lẩy bẩy.
Chiêu Nguyệt không có tu vi, sao có thể chống lại cái rét lạnh ở nơi đây?
Minh Thế Nhân bỏ chuyện lúc nãy ra khỏi đầu, nói với Chiêu Nguyệt: “Sư muội, đừng trách sư huynh không giúp được muội.”
“Sư huynh có thể đến thăm ta đã là rất có tâm rồi, ta sao dám để sư huynh xuất thủ.” Chiêu Nguyệt nói xong, lại quay đầu nhìn Diệp Thiên Tâm. “Chỉ e là Thiên Tâm sư muội không chống đỡ được nữa.”