-
Chương 56-60
Chương 56 Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của lão nhân gia người
Ma Sát Tông nghĩ gì, Lục Châu vốn không thèm để ý.
Cũng không cần phải để ý.
Theo tình hình lúc đó mà xem… thì trong Ma Thiên Các không có người nào cản nổi Tả Tâm Thiền.
Tả Tâm Thiền lấy nữ tu Diễn Nguyệt Cung làm cớ, diễu võ giương oai thì thôi đi, lại còn có dũng khí khiêu chiến ma đầu tổ sư gia, lá gan đúng là không nhỏ.
Không gây hoạ thì đâu phải chết.
Lục Châu lựa chọn ra tay cũng là chuyện sớm muộn.
Còn việc sau đó có liên luỵ đến những thế lực nào, có âm mưu quỷ kế gì… thì hắn không nghĩ tới, cũng không rảnh rỗi nghĩ tới, lại càng không cần nghĩ tới.
Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống, hắn đang có 2.690 điểm công đức.
Huyền bất cứu phi, khắc bất cải mệnh!
(Dịch nghĩa: mấy chuyện huyền học và vận số không thay đổi được số mệnh của chúng ta.)
Huyền bất cứu phi, khắc bất cải mệnh!
Hắn sử dụng đống Thẻ Nghịch Chuyển lần trước rút được, tuổi thọ lại được tăng thêm 300 ngày, sau đó cố gắng khắc chế ý niệm muốn rút thưởng.
Tu vi mới là điều quan trọng nhất.
Hắn mua bù lại một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, số điểm công đức còn lại để dành mua pháp thân nâng cao tu vi.
Phải làm sao để thu hoạch được điểm công đức đây…
Nhiệm vụ này khiến đầu hắn muốn nổ tung.
Bọn đồ đệ chính là quân chủ lực để hoàn thành nhiệm vụ Hệ thống.
Lục Châu chợt nhớ tới lục đồ đệ: “Diệp Thiên Tâm…”
Đây là tên đồ đệ có giá trị thù hận đối với hắn.
Nếu là Cơ Thiên Đạo trước đây thì chắc chắn đối xử với dạng nghiệt đồ như thế này, tám chín phần mười là lão sẽ thanh lý môn hộ.
Nhưng hắn sẽ không làm như thế.
“Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?” Lục Châu rơi vào trầm tư.
Hẳn là chuyện đó nằm trong phần ký ức bị thiếu.
Lục Châu nhíu mày.
Ban đầu hắn tưởng là do mới xuyên không nên chưa hoàn toàn thích ứng… Nhưng trong khoảng thời gian này hắn đã chưởng khống toàn bộ cỗ thân thể này rồi.
Vậy phần ký ức bị thiếu kia… vì sao lại không có?
Nghĩ cả buổi trời cũng không ra, Lục Châu cảm thấy đầu óc choáng váng, bèn dứt khoát từ bỏ việc tìm kiếm ký ức.
“Thôi, nếu ta không nhớ được, vậy đây chính là mệnh của nàng ta…”
Lục Châu vứt bỏ tạp niệm trong đầu, rất nhanh tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trong động diện bích hối lỗi.
Minh Thế Nhân đi qua đi lại, không khỏi lắc đầu thở dài nhìn gương mặt trắng bệch của Diệp Thiên Tâm.
“Ta đã sớm nói, Diễn Nguyệt Cung sẽ gặp phải kiếp nạn này. Nếu không nhờ có sư phụ… tất cả thuộc hạ của muội sợ là đều phải nhận lấy cái chết.” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Thiên Tâm tựa lưng vào vách đá lạnh băng, không phục nói: “Một đám chuột nhắt chỉ biết lợi dụng lúc người gặp khó khăn. Bản cung nếu còn ở đó, khi nào đến lượt Tả Tâm Thiền ra oai.”
“Dù sao thì Ma Sát Tông cũng không liên quan gì đến Diễn Nguyệt Cung. Nếu Tả Tâm Thiền không phải đối thủ của muội, vậy Vân Thiên La tam tông thì sao?” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Thiên Tâm á khẩu không trả lời được.
Cao thủ trong tam tông ở phía Nam Đại Viêm rất đông, những môn phái nhỏ hoàn toàn không có khả năng so sánh.
“Thiên Tâm… việc sư phụ có thể giúp muội không nhiều.”
Minh Thế Nhân thở dài nói. “Ta vốn cho rằng sư phụ lão nhân gia người sẽ kiêng kỵ Ma Sát Tông, giao toàn bộ nữ tu Diễn Nguyệt Cung cho đối phương, hoàn thành mong muốn của người khác. Nhưng ta hoàn toàn không ngờ…” Hắn cười ha ha hai tiếng. “Sư phụ chỉ dùng một chiêu đã khiến Tả Tâm Thiền tan thành cát bụi.”
“Một… chiêu?”
“Đúng vậy, một chiêu này lại còn là thủ ấn của Thiền tông, Đại Vô Uý Ấn.” Minh Thế Nhân nói.
“Ông ta không sợ đắc tội Ma Sát Tông hay sao? Ma Sát Tông… không chỉ đơn giản là tu hành giả phe ma đạo đâu.” Diệp Thiên Tâm nói.
Minh Thế Nhân khinh thường đáp:
“Ta cũng đã nghĩ tới chuyện này. Thiên Tâm sư muội… muội vẫn còn quá non dạ.”
“Ý huynh là sao?”
“Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của lão nhân gia người…” Minh Thế Nhân gật đầu nói.
Yên lặng một lúc.
Diệp Thiên Tâm mới mở miệng nói: “Dù thế nào thì ân tình này của sư huynh, muội luôn ghi nhớ.”
Vừa nói xong, Diệp Thiên Tâm ho khan kịch liệt.
Minh Thế Nhân nhíu mày cúi người xuống xem xét, trong tay vung ra một đạo nguyên khí.
Ầm ầm, điểm vào huyệt đạo của nàng.
Nàng bớt ho khan lại.
Nhưng sắc mặt lại càng thêm trắng nhợt.
“A? Tóc của muội…”
Minh Thế Nhân đột nhiên chú ý tới trên đầu nàng xuất hiện tóc bạc.
“Không cần để ý đến muội đâu… Tu vi muội đã bị phế, đan điền khí hải không cách nào bổ sung năng lượng nguyên khí, suy yếu cũng là chuyện sớm muộn mà thôi…” Diệp Thiên Tâm không để tâm nói.
“Nghe lời khuyên của ta, ngoan ngoãn cầu xin sư phụ lão nhân gia người đi. Có thể người sẽ nhớ tới tình sư đồ mà cứu muội một mạng!” Minh Thế Nhân khuyên nhủ.
Nghe câu này của Minh Thế Nhân, Diệp Thiên Tâm lắc đầu.
Nàng cố nhịn đau đớn trên thân thể, ngẩng đầu nhìn thẳng Minh Thế Nhân. “Sư huynh, huynh có từng nghĩ tới, tại sao đại sư huynh và nhị sư huynh lại rời đi không?”
Minh Thế Nhân lắc lắc đầu. “Không biết… mà ta cũng không muốn biết.”
Thấy Diệp Thiên Tâm còn muốn nói thêm.
Minh Thế Nhân khoát tay nói: “Muội hãy ngoan ngoãn ở trong động diện bích mà hối lỗi đi. Khi nào đã suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ xin sư phụ thả muội ra.”
Nói xong, không để Diệp Thiên Tâm có cơ hội mở miệng, Minh Thế Nhân đã lắc người biến mất.
Rời khỏi động.
Minh Thế Nhân hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Ta không giống các ngươi… ta vẫn rất tôn sư trọng đạo.”
Hắn chắp tay đi về phía hậu sơn.
Từ động diện bích hối lỗi về Ma Thiên Các phải đi ngang qua hậu sơn.
Hậu sơn thanh tịnh và trống trải, là nơi thích hợp để tu luyện.
Minh Thế Nhân thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đang luyện công… Vốn định tiến lên chỉ đạo bọn họ một chút, nhưng chợt nhớ tới mấy chuyện trước đây, hắn bèn vung tay quay người đi.
“Tứ tiên sinh xin dừng bước.”
Phan Trọng lại chủ động gọi Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Phan Trọng khom người: “Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết tứ tiên sinh có thể thành toàn cho ta không?”
“Không thành toàn.”
Nói xong liền quay người đi.
Phan Trọng: “…”
Tuyệt tình như vậy sao?
Nếu là lúc bình thường, Phan Trọng nào dám ngăn cản Minh Thế Nhân, nhưng hiện tại hắn đang có chuyện quan trọng, đành phải mặt dày mày dạn ngăn hắn lại. “Tứ tiên sinh xin hãy nghe ta giải thích… Thân thể khổ hàn của ta gần đây lại đến giai đoạn chịu đựng thống khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là không còn sống nổi quá ba tháng. Các chủ lão nhân gia người đã từng hứa hẹn sẽ cho ta Lục Dương Công. Mong tứ tiên sinh… giúp, giúp ta một chút.” Nửa câu sau hắn nói lí nha lí nhí.
“Chỉ là chuyện vớ vẩn như vậy thôi à?” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái.
“Vâng.”
“Sư phụ lão nhân gia người đã hứa hẹn thì chắc chắn sẽ không quỵt ngươi. Ba tháng còn dài mà… Ngươi phải biết là có vài người thậm chí không biết liệu mình còn có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau hay không đâu.” Minh Thế Nhân cảm khái một câu rồi lách mình đi mất.
“…”
Phan Trọng ngu ngơ đứng đó.
Chu Kỷ Phong thu hồi trường kiếm, lắc đầu nói: “Ta đã sớm nói, tứ tiên sinh bề ngoài trông có vẻ bình thản nhưng trong lời nói lại tàng đao, vui giận thất thường. Ta đề nghị Phan huynh đi tìm cửu tiên sinh, cửu tiên sinh ngây thơ đơn thuần, bản tính thuần lương, mà Các chủ lão tiền bối lại thương yêu cửu tiên sinh nhất, huynh lựa lời mà nói, nàng nhất định sẽ giúp huynh.”
“Có đạo lý.”
Phan Trọng khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó.
Lục Châu xem Thiên thư ba lần, ngoại trừ đọc thêm được hai hàng chữ ra thì không còn biến hoá nào khác.
Lĩnh hội Thiên thư là việc vô cùng buồn tẻ và nhàm chán. Lục Châu chỉ đọc thêm chốc lát rồi đóng giao diện Thiên thư lại.
“Sư phụ.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tiểu Diên Nhi.
“Vào đi.”
Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo đi vào.
“Sư phụ, con đã thăm dò được tin tức của sư tỷ Chiêu Nguyệt.” Tiểu Diên Nhi vui vẻ nói.
“Nói nghe xem nào.”
Chương 57 Tung tích của Chiêu Nguyệt
Từ lần hoàn thành nhiệm vụ xong, Chiêu Nguyệt vẫn chưa từng quay lại Kim Đình Sơn.
Cho đến nay Lục Châu vẫn không rõ nguyên nhân.
Chiêu Nguyệt rời đi có lẽ không cùng nguyên nhân với Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải hay Ngu Thượng Nhung. Mà nguyên nhân đó hẳn cũng không quá phức tạp.
“Có khả năng sư tỷ xuất hiện tại Dự Châu.” Tiểu Diên Nhi ngồi xuống nói.
Còn đánh bạo tự rót cho mình một ly nước.
Nàng uống một ngụm rồi tiếp tục nói: “Người ở dịch trạm nhắc tới Minh Ngọc Công, con liền đoán ra đó là sư tỷ.”
Lục Châu hồ nghi.
Chiêu Nguyệt đúng thật là tu luyện Minh Ngọc Công, nhưng với tính tình của nàng ta, há có thể tuỳ tiện sử dụng nơi đông người? Việc này liệu có giống với vụ bắt cóc người của Từ phủ, cố ý dẫn dụ hắn mắc lừa?
Dù sao bây giờ đã không giống lúc trước, hắn không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nếu rơi vào đàn sói thì con cừu hắn thật sự xong đời.
Lục Châu theo bản năng mở giao diện Hệ thống ra, nhìn vào thanh nhiệm vụ… Quả nhiên trong đó xuất hiện một nhiệm vụ mới, chỉ có bốn chữ: ‘Mang Chiêu Nguyệt về’.
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ra hiệu.
“Sư tỷ hình như định lập gia đình, nói cái gì mà muốn làm thánh nữ…”
Lục Châu khẽ giật mình.
Chiêu Nguyệt có thể có được tu vi như ngày hôm nay, hơn phân nửa là dựa vào Minh Ngọc Công. Người tựa như ngọc, đoạt tạo hoá của thiên địa, hút tinh hoa của nhật nguyệt, muốn luyện công pháp này tới đỉnh phong thì không được có tạp niệm trong lòng, càng không thể trầm luân trong tình cảm nam nữ.
“Nguyên nhân?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ nói: “Đồ nhi chỉ nghe nói ở Thánh đàn tại Dự Châu hình như sẽ cử hành thịnh điển.”
“Thịnh điển?”
“Vâng, Ma Sát Tông hình như cũng sẽ phái người đến đó.” Tiểu Diên Nhi nói.
Nhắc tới Ma Sát Tông.
Tiểu Diên Nhi cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt Lục Châu, rồi nói bổ sung: “Sư phụ, hay là để mình con đi… Con sẽ đưa sư tỷ về, hễ thấy người của Ma Sát Tông con sẽ giết sạch để xả giận cho người, có được hay không?”
Lục Châu vươn tay cốc đầu nàng.
“Hồ nháo.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Vi sư mặc dù không để bọn Ma Sát Tông vào mắt, nhưng tên Tông chủ kia dù sao cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh thất diệp kim liên, con chỉ là Thần Đình cảnh, nếu gặp phải hắn thì làm sao mà đánh?”
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu lần tìm ký ức trong não hải, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trừ Ma Sát Tông ra còn có thế lực nào nữa?”
“Có Chính Nhất Đạo, hình như có cả Tịnh Minh Đạo…”
Lục Châu nghi hoặc.
Bọn người tự xưng là chính đạo này luôn xung khắc như nước lửa với ma đạo, sao bây giờ lại tụ tập ở cùng một nơi?
Hẹn đánh nhau à?
“Gọi Phan Trọng tới, vi sư có chuyện muốn hỏi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Sư phụ hỏi con là được mà.” Tiểu Diên Nhi tự tin nói.
“Nhanh đi.” Lục Châu hơi đề cao âm điệu.
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm trong miệng, vụt chạy ra ngoài.
Một lát sau.
Tiểu Diên Nhi mang Phan Trọng vào Ma Thiên Các.
Cả người Phan Trọng có vẻ ỉu xìu, trên mặt từng mảng xanh tím sưng vù.
“Bái kiến Các chủ lão tiền bối.” Phan Trọng hành lễ.
Lục Châu nhìn hắn. “Thương thế của ngươi ở đâu ra?”
“Địa hình Kim Đình Sơn hiểm trở thật nhiều, ta không cẩn thận té ngã…” Phan Trọng liên tục giải thích.
Lục Châu cũng không quan tâm những chuyện này, bèn hỏi: “Ngươi đến từ Tịnh Minh Đạo, có biết sự tình về Thánh đàn thịnh điển không?”
Phan Trọng nghe vậy gật đầu. “Việc này nói ra rất dài dòng.”
Tiểu Diên Nhi đốc thúc: “Vậy thì nói ngắn gọn đi.”
“…”
Phan Trọng nhớ lại vừa rồi bị nàng bạo lực đánh cho một trận, trong lòng khẽ run rẩy, bèn nói: “Từ khi Nhân tộc thống trị Đại Viêm thiên hạ, dị tộc bị xua đuổi đến Nhung Bắc, Nhung Tây. Chính đạo và ma đạo trong tu hành giới thế bất lưỡng lập, mỗi năm đều có vô số môn phái tranh đấu không ngừng, tử thương vô số… Để xoa dịu những cuộc đấu tranh, một số tiểu môn phái định ra biện pháp tổ chức thịnh điển, một mặt xoa dịu mâu thuẫn giữa các môn phái, mặt khác là để lấy lòng nhau, tránh phân tranh.”
Lục Châu gật đầu: “Vậy ngươi có biết chuyện Tịnh Minh Đạo muốn tham dự thịnh điển ở Thánh đàn Dự Châu không?”
Phan Trọng nghe vậy, kinh ngạc nói: “Chuyện này thì ta không biết. Ta tời khỏi Tịnh Minh Đạo được ba năm rồi. Tịnh Minh Đạo dù sao cũng là đại môn phái trong chính đạo, nếu có mâu thuẫn với ma đạo, sao có thể hoà giải chỉ bằng một tiểu thịnh điển được chứ?”
Nghe đến đó.
Hắn đã gần như minh bạch.
Lục Châu nói: “Nghe nói Thánh nữ sẽ đại diện hai bên để hoà giải mối quan hệ. Có việc này không?”
“Đúng là có việc này. Thánh nữ sẽ là người đứng ra tạo quan hệ thông gia…”
Cho dù Tiểu Diên Nhi có ngốc hơn nữa cũng đã nghe hiểu, nàng tức giận trừng to mắt: “Phản đồ! Sao có thể làm ra chuyện như vậy?!”
Những chuyện còn lại cũng không cần hỏi nữa.
Lục Châu phất phất tay. “Lui xuống đi.”
“Lão tiền bối…” Phan Trọng muốn nói lại thôi.
“Có việc?”
“Xin Các chủ lão tiền bối ban thưởng cho ta Lục Dương Công…” Phan Trọng dập đầu, hai tay đặt trên mặt đất.
Không đợi Lục Châu mở miệng.
Tiểu Diên Nhi đã không nhịn được mà nói: “Cái loại sự tình vớ vẩn này mà cũng phải làm phiền đến sư phụ ta?”
“A?”
“Công pháp vớ vẩn như vậy tự ngươi đến phòng chứa điển tịch ở Tây Các mà tìm.” Tiểu Diên Nhi nói.
Phan Trọng lộ vẻ xấu hổ.
Công pháp bí tịch quan trọng như vậy mà vất tuỳ ý thế sao?
Lục Châu không phủ nhận, phất phất tay.
Điển tịch tu hành của danh môn chính đạo trong thiên hạ, Cơ Thiên Đạo có không ít.
Nếu tự mình cất giữ toàn bộ thì tay chân đâu mà cầm?
Sau khi Phan Trọng rời đi.
Lục Châu lại nghĩ phải làm thế nào để mang Chiêu Nguyệt về.
Từ những tin tức có được, hắn có thể đưa ra phán đoán sau: một, Chiêu Nguyệt rất có khả năng bị ép làm Thánh nữ; hai, nàng sẽ trở thành vật hy sinh trong buổi thịnh điển đó.
Vậy thì… tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Đúng lúc này…
Minh Thế Nhân đi vào Ma Thiên Các.
Thấy vẻ mặt Lục Châu lạnh nhạt tựa như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì, hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi có việc bẩm báo.”
“Nói.”
“Phản đồ Tư Vô Nhai gửi phi thư, mời sư phụ đọc.” Minh Thế Nhân cung kính dâng phi thư lên bằng hai tay.
Lão thất?
Từ khi lão thất rời khỏi Kim Đình Sơn, rất ít động chạm đến sự tình của Ma Thiên Các.
Suy cho cùng hắn cũng là phản đồ của Ma Thiên Các, lại còn dám gửi phi thư về, đúng là lá gan không nhỏ.
Lục Châu nhận phi thư đọc lướt qua.
Đúng là trùng hợp…
Nội dung của phi thư cũng liên quan đến Chiêu Nguyệt.
“Sư phụ, phi thư nói gì vậy ạ?” Tiểu Diên Nhi sốt ruột hỏi.
Lục Châu xem thư xong.
Tiện tay giơ lên, phi thư chậm rãi bay lên trên bàn.
Lục Châu cau mày.
Minh Thế Nhân dè dặt nhặt phi thư lên xem một chút, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức cau mày phân tích:
“Lão thất không có lý do gì truyền tin tức giả cho chúng ta…”
“Sư phụ, nếu tin tức này là thật, vậy Chiêu Nguyệt sư muội sợ là khó thoát được tai kiếp.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi thấy nên làm như thế nào?”
Cấu tạo não của Minh Thế Nhân tuy đôi lúc hơi chập, nhưng khả năng phân tích của hắn rất đáng tham khảo.
Minh Thế Nhân suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Bọn hắn muốn hoà hoãn, vậy chúng ta châm ngòi cuộc chiến, thêm dầu vào lửa. Từ trước đến nay nước và lửa đều khó hoà hợp, chuyện phá đám này rất dễ dàng.”
Nói xong lời này.
Minh Thế Nhân lại lần nữa khom người: “Sư phụ… Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần đến phiên người phải xuất thủ. Đồ nhi nguyện tự mình ra trận, nhất định sẽ làm việc thoả đáng, mang Chiêu Nguyệt sư muội trở về.”
Lần này hẳn là sư phụ sẽ cho ta ra ngoài chơi.
Hắn cúi đầu, chờ sư phụ đáp ứng.
Lục Châu khoát tay nói: “Vi sư phạt ngươi vào động diện bích hối lỗi ba ngày.”
“…”
Sáo lộ không đúng rồi?
[Ting — dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Chương 58 Bệ Ngạn
Hắn có chút ngơ ngác.
Nghĩ lại khoảng thời gian này hắn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, lại ngoan ngoãn nghe lời.
Sư phụ bảo làm gì hắn làm nấy, chỉ đâu đánh đó, văn thì biết vỗ mông ngựa, võ thì biết xông pha chiến đấu, biểu hiện ưu tú như vậy mà cũng bị phạt là sao?
Nhưng sư phụ đã lên tiếng thì sao hắn dám phản bác.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Đồ nhi lãnh phạt.”
Ngoan ngoãn, nghe lời, hắn xoay người đi về phía động diện bích hối lỗi.
Tại sao lại phạt hắn hả?
Bởi vì Lục Châu nhìn thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân đang dao động, biên độ dao động cũng không lớn, trên dưới 70%, nhưng vẫn không đạt tới 80%. Trái tim nhỏ đang xao động của hắn toát ra vẻ không trung thực.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc, cầm phi thư lên xem một lát.
Sau khi xem xong, nàng gãi đầu vẻ như không hiểu nổi, chỉ lẩm bẩm một câu: “Trong phi thư có nói, đây không phải là cạm bẫy? Bọn họ cố ý ép buộc ngũ sư tỷ để trút giận?”
Lục Châu không để ý tới Tiểu Diên Nhi.
Hắn lạnh nhạt nói: “Cùng vi sư đi một chuyến tới Thánh đàn.”
Tiểu Diên Nhi vừa nghe nói sắp được đi ra ngoài, lập tức hưng phấn chớp đôi mắt to: “Sư phụ, sư phụ… Chúng ta sẽ đi ra ngoài thật sao?”
“Có gì mà phải kinh ngạc.” Lục Châu bước ra bên ngoài.
Ra khỏi điện Ma Thiên Các.
Lục Châu dừng lại, ngẩng đầu nhìn thiên không. Đang là giữa trưa, thời tiết cũng không tệ, trước khi mặt trời lặn hẳn là bọn họ có thể đến được Dự Châu.
Hắn phải đến Nhữ Nam ở Dự Châu sớm chút để chuẩn bị.
Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, muốn mang nghiệt đồ Chiêu Nguyệt về phải dùng tới đầu óc.
Hắn đánh giá Tiểu Diên Nhi sau khi đã cải trang để đến dịch trạm nghe ngóng tin tức. Cũng khá tốt, không quá gây chú ý.
“Sư phụ, có cần nói cho các sư huynh biết không?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Không cần.”
Vẽ vời mấy chuyện không cần thiết.
Kim Đình Sơn có bình chướng che chở, tương đối an toàn.
Mấy tên đồ đệ này lại là kẻ giảo hoạt, càng không sợ xảy ra chuyện.
Lục Châu chợt nhớ tới toạ kỵ mới tên là Bệ Ngạn, có lẽ nên đem ra xem một chút.
Hắn đã quen thuộc với Bạch Trạch, nhưng Bệ Ngạn thì hắn còn chưa từng nhìn thấy.
Thế là Lục Châu phất phất tay.
Trên bầu trời xanh thẳm đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng quỷ dị.
“Bạch Trạch?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nhìn lên trời.
Ngay lập tức nàng đã nhận ra khí tức của toạ kỵ cấp truyền thuyết.
Trong thế giới rộng lớn này có rât nhiều khu vực nhân loại không cách nào tiến vào thăm dò, ở những nơi đó có nhiều loài hung thú rất đáng sợ, số lượng hung thú bị bắt dùng làm thú cưỡi là rất ít.
Rốt cuộc, một con hung thú trông như loài hổ có vẻ ngoài rất lãnh khốc bay tới, toàn thân nó tản ra khí tức uy nghiêm.
Grào ——
Tiểu Diên Nhi bị doạ phải lui về sau một bước, trốn ở sau lưng Lục Châu, thầm thì: “Bạch, Bạch Trạch biến dạng rồi?”
Bạch Trạch trông giống với linh dương hơn, Bệ Ngạn thì trông như hổ, một con thì ôn hoà, một con hung mãnh uy nghiêm, quả thực đã doạ Tiểu Diên Nhi một trận.
Bệ Ngạn hạ xuống đất, phủ phục toàn thân.
Nó thu hồi dáng vẻ uy nghiêm, như thể đang biểu hiện lòng trung thành đối với chủ nhân.
Lục Châu cũng hơi bất ngờ.
Dáng vẻ này của Bệ Ngạn hình như có thể dùng để tấn công kẻ địch.
“Đi thôi.” Lục Châu phất phất tay.
Tiểu Diên Nhi rón rén bước mấy bước, nói: “Sư phụ… có thể không ngồi lên nó được không? Trông nó đáng sợ quá!”
“Không đáng sợ bằng con.”
“…”
“Đừng sợ.”
Lục Châu bước tới.
Bệ Ngạn quả nhiên nằm rạp xuống đất.
Thấy thế, Tiểu Diên Nhi mới lấy dũng khí bước lên phía trước, quan sát nó.
Grừ ——
Bệ Ngạn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tiểu Diên Nhi giật mình nhảy lên lưng nó.
“Sư phụ… nó hung dữ với con…”
Lục Châu vung tay lên.
Bệ Ngạn bay vào không trung, trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời.
Điều làm Lục Châu kinh ngạc nhất là tốc độ của Bệ Ngạn hoàn toàn ngang ngửa với Bạch Trạch.
Nếu phải so sánh ưu khuyết của hai toạ kỵ thì Bệ Ngạn có tính công kích cao, tương đương với nhân loại cảnh giới nào thì hắn không rõ, nhưng trí tuệ thì không bằng nhân loại. Bạch Trạch thì ôn hoà ổn định, ngồi cưỡi rất dễ chịu, là loại toạ kỵ có tính phụ trợ, còn bản lãnh của nó thì tạm thời vẫn chưa biết…
Nửa ngày sau.
Bệ Ngạn chậm rãi hạ xuống khu vực gần Nhữ Nam, tỉnh Dự Châu.
Thấy xung quanh không có người, Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Đồ nhi hiểu ý sư phụ rồi, không thể khiến người khác chú ý…”
Lục Châu gật gật đầu.
“Nhữ Nam cách Thần Đô không xa, Thần Đô chính là nơi tu hành giả trong thiên hạ hội tụ về, ngoạ hổ tàng long, chuyến đi này chúng ta phải làm việc khiêm tốn một chút.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to: “Sư phụ, sau đó chúng ta có tới Thần Đô chơi không?”
Lục Châu cốc đầu nàng, vuốt râu nói: “Không được.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi sờ sờ chỗ vừa bị cốc đầu, miệng lầm bầm.
Vào đến Nhữ Nam thành.
Tính ham chơi của Tiểu Diên Nhi lại bốc lên.
Lục Châu đã dặn trước Tiểu Diên Nhi không được tuỳ ý động võ, nên trên đường đi cũng khá an ổn.
“Gia gia, đằng trước có một khách điếm, chúng ta tới đó đi.”
“Được.” Lục Châu nhàn nhạt đáp.
Hai người vừa đi tới cửa.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám tu hành giả đông như kiến bay ngang qua, khiến bách tính chung quanh đều ngẩng đầu nhìn, tiếng kinh hô vang lên không ngớt.
Một đám hắc bào tu hành giả bay chung quanh phi liễn to lớn, bảo vệ nó ở giữa.
“Phi liễn của ma đạo! Là cờ Ma Sát Tông…”
“Đừng lo lắng, phân tranh của tu hành giới không thể lan đến trên thân những người bình thường được.”
“Đến bao giờ ta mới có thể trở thành một tu hành giả cường đại, nắm giữ một chiếc phi liễn to như vậy đây…”
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.
Tiểu Diên Nhi khinh thường, nổi lên lòng ganh đua, nàng lầu bầu: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, gia gia của ta còn có một con dê làm toạ kỵ nè.”
Một nam tử trung niên đứng bên cạnh trêu ghẹo nói: “Tiểu nha đầu, dê nhà ngươi chở nổi ngươi sao?”
“Hừ, không chỉ chở nổi, mà nó còn bay ra khỏi Đại Viêm chỉ trong nửa ngày đó!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Ừ cứ ở đó mà khoác lác đi.”
“Ngươi không tin?” Tiểu Diên Nhi nhíu mày.
Nam tử kia không thèm để ý: “Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ ta sẽ tin được sao?”
“Ta nghĩ là ngươi sẽ tin đấy…”
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng bẻ tay bẻ khớp của nàng phát ra thanh âm thanh thuý.
Sau khi phi liễn bay qua bầu trời.
Người dân xung quanh cũng dần bình tĩnh lại.
Lục Châu hơi nghi hoặc, không ngờ lại có đại nhân vật đến Nhữ Nam. Chẳng lẽ Ma Sát Tông vì chuyện của Tả Tâm Thiền mà ghi hận trong lòng?
Phong thái và hình thức như thế này thì thấp nhất cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh. Nếu không phải là Tông chủ Ma Sát Tông thì sẽ là ai đây?
Thôi, bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Lục Châu quay đầu nói: “Diên Nhi.”
“Con đây gia gia.” Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm tay nhỏ chạy tới.
Nàng trực tiếp chạy vào trong khách điếm, nói với chưởng quỹ: “Ê, chưởng quỹ, ta muốn ở trọ, cho ta một gian phòng tốt nhất!”
Chưởng quỹ lễ phép nói: “Thật có lỗi, đã hết phòng rồi thưa khách quan. Thịnh điển ba năm một lần diễn ra ở Thánh đàn nên hiện tại khách điếm đã đầy người, mong khách quan thông cảm…”
“Hết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc gãi đầu.
“Thật xin lỗi, mời khách quan đến nơi khác xem sao.”
“Cũng được.” Tiểu Diên Nhi vừa đinh quay người đi.
Ngay lúc này…
Một cỗ cương phong nhàn nhạt thổi vào, tản ra bốn phương tám hướng rồi thu lại, biến mất trong khoảnh khắc.
Chưởng quỹ, Tiểu Diên Nhi và Lục Châu vừa mới bước vào khách điếm cũng nhìn sang.
Một vị nam tử ôm trong tay hai thanh kiếm tinh xảo bước vào.
Chưởng quỹ kích động nói: “Tu hành giả Thần Đình cảnh… Đại, đại nhân?”
Nam tử khép hờ hai mắt tỏ vẻ bình tĩnh, trên mặt mang theo thần sắc cao quý mà kiêu ngạo, thanh âm rất nhẹ: “Chưởng quỹ, phòng ở.”
“Đại, đại nhân, được ngài quang lâm thật là cực kỳ vinh hạnh! Hiện tại vẫn còn hai gian phòng chữ Thiên, mong đại nhân hạ mình chấp nhận.” Thanh âm chưởng quỹ cất cao đến mức bên ngoài khách điếm cũng nghe thấy!
Nam tử thản nhiên nói: “Phòng tốt nhất, hai gian.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề!” Chưởng quỹ hưng phấn nói.
Hai gã tiểu nhị hấp tấp chạy tới, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, lập tức không vui, nàng giận dữ nói: “Lão già kia, không phải ngươi vừa nói là đã hết phòng sao? Sao tới lượt hắn thì lại còn?”
“Chớ có vô lễ, vị này là tu hành giả Thần Đình cảnh đã mở bát mạch, những khách quan khác đương nhiên phải xếp sau rồi.”
Nếu là lúc bình thường.
Tiểu Diên Nhi đã sớm phát tác.
Nhưng nơi đây là Nhữ Nam thành, sư phụ đã dặn dò, làm việc phải khiêm tốn.
“Vậy cũng đâu cần đến hai gian! Ngươi chỉ có một mình mà!” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía nam tử.
“Tiểu nha đầu, ngươi…”
Nam tử đưa tay ngắt lời chưởng quỹ, thanh âm từ tốn, bình tĩnh nhu hoà: “Để ta trả lời ngươi…”
“Trong hành lý của ta có tro cốt của đồng bạn, tuy hắn đã chết trong cuộc chiến nhưng tinh thần thấy chết không sờn của hắn đã động viên ta rất nhiều. Trong lòng ta, hắn vẫn còn sống… nên xem như là thêm một người.”
Chương 59 Thanh kiếm sắc bén nhất
“Kiếm của ta đã cùng ta chinh chiến nhiều năm, giết địch vô số, vốn nên dành cho nó một gian, nhưng kiếm bất ly thân, nên thôi hai gian là đủ rồi.” Nam tử giải thích.
Ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang dở khóc dở cười.
Trên đời này lại có kẻ thần kinh như vậy?
Thế nhưng điều hắn không ngờ tới là…
Tiểu Diên Nhi sờ sờ cằm ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu tán đồng: “Đúng nha, cần hai gian.”
“Khách quan, xin thứ lỗi.” Chưởng quỹ thấy vị đại nhân Thần Đình cảnh không tức giận nên thái độ cũng trở nên hoà ái lễ phép hơn nhiều.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng. “Khoan đã.”
Nam tử kia và chưởng quỹ đều khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Lục Châu, lúc này trông hắn như một lão đầu yếu ớt đẩy nhẹ là ngã.
“Lão nhân gia có vấn đề gì sao?” Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi.
“Một gian phòng chữ Thiên.”
“Nhưng mà khách quan…”
Lục Châu phất phất tay: “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi hiểu ý sư phụ, toàn thân nàng lập tức bột phát cương khí tản ra tám hướng sau đó thu về.
Ầm!
Cương khí vốn nên thu hồi lại đột nhiên tản ra, lấy Tiểu Diên Nhi làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn gợn sóng.
Bàn ghế, phòng ốc đều khẽ run lên.
Nếu cương khí mạnh hơn một chút thì khách điếm này đã bị huỷ rồi.
“Thần… Thần Đình cảnh?” Chưởng quỹ run rẩy.
Tim kích động, chân run rẩy.
Đại lão bây giờ đều thích nói nhiều như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên biểu đạt như thế nào. Hắn không dám đắc tội đại lão nào cả, muốn khóc quá.
Không đợi chưởng quỹ nói lời xin lỗi… Trong mắt nam tử kia loé lên tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Huynh đệ của ta… khi còn sống rất kính trọng cường giả, hắn từng lập chí muốn trở thành đại tu hành giả Nguyên Thần cảnh. Hắn kính trọng cái gì, ta đều sẽ kính trọng cái đó.” Nam tử bình thản nói. “Ta và huynh đệ ở chung trong một gian phòng, gian còn lại xin nhường cho lão tiên sinh.”
Chưỡng quỹ nghe vậy vô cùng vui mừng.
“Như thế rất tốt, như thế rất tốt!”
Hắn vội vàng gọi tiểu nhị lên lầu dọn dẹp phòng ốc.
Lục Châu lắc đầu: “Không đủ.”
“A?”
“Lão phu muốn hai gian phòng.”
“Chuyện này… chuyện này… hoàn toàn, không, không thành vấn đề…” Chưởng quỹ gần như muốn khóc.
Lý do Lục Châu muốn hai gian phòng rất đơn giản. Tiểu Diên Nhi tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều nhưng nàng đã gần mười sáu tuổi, không còn là tiểu hài tử nữa, nam nữ hữu biệt.
Lục Châu chậm rãi lên lầu.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đi theo phía sau.
Lúc đi ngang qua nam tử ôm kiếm trước ngực, Lục Châu liếc nhìn hai thanh kiếm.
“Thư Hùng Song Kiếm?”
Nam tử hơi kinh ngạc và nghi hoặc: “Xem ra ngươi có chút nhãn lực.”
“Thư Hùng Song Kiếm, một dài một ngắn, có khắc hoạ tiết long phượng, là vũ khí địa giai đỉnh phong, miễn cưỡng cũng có thể xem là vũ khí chuẩn thiên giai…” Lục Châu vuốt râu nói.
“Đã biết danh tính kiếm này thì nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu là lúc bình thường ta đã dùng kiếm này giáo huấn kẻ làm nhục kiếm.”
Hắn vừa nghiêm mặt vừa đề phòng nhìn Tiểu Diên Nhi, lắc đầu nói: “Kiếm này đã giết vô số địch nhân, lại được rèn luyện hơn mười năm, đã sớm trở thành thiên giai chứ không còn là địa giai như lời ngươi nói.”
Lục Châu vuốt râu, không hề phản bác.
Nam tử tiếp tục nói: “Trong mắt ta… trên thế gian này không còn vũ khí nào sắc bén hơn Thư Hùng Song Kiếm.”
Lúc này Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: “Một mình ngươi dùng hai thanh kiếm?”
Nam tử lắc đầu: “Ta dùng trường kiếm… huynh đệ của ta sử dụng cây đoản kiếm này.”
Được đấy.
Hai người các ngươi đúng là trời sinh một đôi. Tố chất thần kinh như thế sao mà tu luyện được tới Thần Đình cảnh hay vậy?
Lục Châu vừa vuốt râu vừa oán thầm trong lòng.
Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra rất bình thản, không lộ vui giận.
“Kiếm này bén không?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử không nói gì.
Mà là rút thanh đoản kiếm ra, kiếm vừa rời khỏi vỏ đã loé ánh hàn quang.
Hắn đặt kiếm nằm ngang, tay phải cầm kiếm, tay trái bứt một sợi tóc, thổi nhẹ một hơi.
Sợi tóc kia chậm rãi bay xuống.
Bị thanh đoản kiếm chém làm hai đoạn.
Thổi tóc, tóc đứt.
Đây mới chỉ là sắc bén về mặt vật lý.
Thật khiến người ta nhìn mà than thở.
Nam tử tỏ vẻ tự hào nói: “Đương thời vô song. Lão tiên sinh còn thắc mắc nữa không?”
Lục Châu chợt nhớ tới thanh ‘Vị Danh’ kiếm của hắn.
Sao không thử một chút nhỉ.
Bình thường cũng không có nhiều cơ hội để thử vũ khí thiên giai đâu nha.
Nếu thất bại thì nói rõ Vị Danh chỉ là một món hàng phế phẩm, có ném cũng không tiếc.
Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi giơ tay lên…
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm linh lung tinh xảo.
Lục Châu không nói một lời.
Vừa định huy động kiếm quét qua thanh đoản kiếm kia.
Nam tử đã vội vàng ngăn cản: “Lão tiên sinh, không thể.”
“Hử?”
“Ta thấy thanh kiếm này của ông không tệ… Nếu huỷ mất kiếm của ông, lòng ta khó yên.” Nam tử nói.
“Không sao.”
Lục Châu huy động Vị Danh.
Rạch về phía thanh đoản kiếm kia một đường.
Keng!
Thanh âm thanh thuý vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Lục Châu nhìn lại Vị Danh kiếm trong tay… không có tổn hại, cũng không có vết gãy.
Lục Châu hồ nghi.
Điều này nói rõ, Vị Danh ít ra cũng cùng đẳng cấp với Thư Hùng Song Kiếm… Vấn đề là lần trước khi hắn khảo nghiệm trong mật thất, tại sao đến đống đồng nát nó cũng không chém được? Vị Danh có thể biến ảo thành nhiều loại hình dáng, chẳng lẽ lại thích hợp dùng làm thuẫn sao?
Nam tử kinh ngạc nhìn Vị Danh kiếm.
Hắn cảm thán: “Thế gian này thật sự có binh khí cản được Thư Hùng Song Kiếm??!”
Tiểu Diên Nhi thầm nói:
“Đó là do ngươi chưa biết nhiều thôi. Gia gia của ta… có thể dùng tay không bẻ gãy cái đồ chơi này đó, ngươi tin không?”
Không biết tại sao, trong đầu Lục Châu lại hiện lên hình ảnh trong một đoạn phim mà hắn từng xem ở kiếp trước, trong đó hai cô bé đều đang khoe khoang so sánh hai người anh trai mình, xem ai ăn được nhiều ‘shit’ hơn.
Tiểu Diên Nhi bây giờ… trông cũng hệt như vậy.
Lục Châu bèn mắng nàng: “Nhiều lời.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía một gian phòng chữ Thiên khác.
Nhìn theo bóng lưng lão tiên sinh, nam tử thản nhiên nói: “Vãn bối Trác Bình… Chỉ mong còn có thể tái kiến lão tiên sinh.”
Lời này có vẻ là lạ.
Lục Châu không để ý tới, bước thẳng vào trong phòng.
Trác Bình ôm Thư Hùng Song Kiếm về phòng hắn.
Ngay lúc hắn đặt Thư Hùng Song Kiếm xuống… Roẹt Roẹt, tiếng vỡ tan thanh thuý truyền tới.
Trác Bình sinh nghi, lập tức rút thanh đoản kiếm ra xem xét.
Ở nơi tiếp xúc trên lưỡi đao xuất hiện một vết nứt rộng, nói đúng hơn thì… giống như vết cắt trên một miếng đậu hũ!
“Chuyện này… Sao có thể như vậy?”
Hắn vừa chấn kinh vừa đau lòng.
Trác Bình xem thanh vũ khí này như sinh mệnh!
Mà bây giờ nó lại bị huỷ rồi?
“Là lão tiên sinh đó?”
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Trác Bình tức giận đứng lên, cầm theo thanh trường kiếm chưa bị hỏng, mở cửa phòng ra… Hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài.
Vừa tới chỗ ngoặt.
Một thanh bào nam tử ngăn trở đường hắn đi.
Thanh bào nam tử khoanh tay, mặt mỉm cười, khí tức rất bình thường không có chỗ nào kỳ lạ.
“Xin nhường đường.” Trác Bình nhướng mày.
Thanh bào nam tử vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thật xin lỗi.”
“Tránh ra.”
Vừa nói xong hai chữ này.
Thanh bào nam tử đột nhiên nhấc tay phải lên.
Trường kiếm trên lưng bay vụt ra như thiểm điện!
Rời khỏi vỏ!
Vào vỏ!
Động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi chỉ thực hiện trong chớp mắt, như thể đã lặp đi lặp lại ngàn vạn lần.
Thanh bào kiếm khách không nhìn hắn nữa, thong thả bước tới phòng chữ Thiên trước mặt.
Trác Bình cầm trường kiếm trong tay, trên mặt vẫn hiện vẻ kinh ngạc trố mắt nhìn, toàn thân như hoá đá.
Một lúc lâu sau, trường kiếm của hắn vỡ ra rơi xuống mặt đất.
Bịch.
Trác Bình cũng ngã xuống, máu tươi lũ lượt tuôn ra từ vết thương trên cổ.
Trong gian phòng.
Thanh bào kiếm khách ngồi bên bàn trà, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Hắn mỉm cười lẩm bẩm nói: “Sư phụ… người đang ở đâu?”
Chương 60 Người yêu kiếm
Thanh bào kiếm khách thu lại nụ cười.
Cũng chính lúc này, một bóng người bỗng lơ lửng bên ngoài cửa sổ.
Thanh bào kiếm khách nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang, thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”
“Giáo chủ bảo ta thông báo cho tiền bối, Kiếm Si Trần Văn Kiệt hai ngày trước đã đến Nhữ Nam, mời ngài lưu ý đến các cao thủ của Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo.”
Thanh bào kiếm khách liếc nhìn bóng đen kia, lễ phép nói: “Đa tạ.”
“Còn có một chuyện, Cơ lão tiền bối của Ma Thiên Các rất có thể đã tới Nhữ Nam… Giáo chủ muốn biết tiền bối có dự định gì?” Thanh âm bóng đen có hơi chần chừ, giọng nói cũng không có tí sức lực nào.
“Chuyện này không liên quan gì đến huynh ấy.” Thanh âm của thanh bào kiếm khách dần dần trầm xuống.
Bóng đen kia theo bản năng lùi lại một bước.
Nụ cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt thanh bào kiếm khách, hắn cầm ấm trà lên rót một chén nước rồi chậm rãi nói: “Bằng hữu đừng sợ hãi, bên ngoài gió lớn, nếu không còn chuyện gì khác, chi bằng vào đây uống một chén nước rồi hãy đi?”
“Chuyện này… Vãn bối còn phải quay về phục mệnh! Xin cáo từ ——”
Bóng đen loé lên rồi tan biến trong màn đêm.
Thanh bào kiếm khách bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không ngồi đó quá lâu, chỉ ngồi nghỉ ngơi một lát trong phòng, sau đó xoay người nhảy vào trong bóng tối, biến mất không còn một dấu vết.
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo.
Ầm ầm.
Có người đang đập cửa.
Lục Châu ngồi dậy.
“Lão, lão tiên sinh…”
Là giọng nói của chưỡng quỹ.
Lục Châu xuống giường, hơi nghi hoặc mở cửa ra.
Đập vào mắt hắn là chưởng quỹ và một đám quan binh.
Trên mặt chưởng quỹ đầy mồ hôi, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì tên quan sai cầm đầu đã ôm quyền nói:
“Xin hỏi, lão tiên sinh có trông thấy hung thủ giết chết Trác Bình không?”
Lục Châu lộ vẻ ngạc nhiên.
Trác Bình chết rồi?
Hắn quay đầu nhìn về phía Trác Bình trên mặt đất ở gần cửa ra vào, có hai binh sĩ đang xử lý vết máu dưới đất.
Bên cạnh hắn là một thanh kiếm gãy.
Trong phòng hắn cũng có hai tên binh sĩ đang lục soát, chỉ tiếc trong đó rỗng tuếch khiến bọn họ chẳng tìm được gì.
Trác Bình dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, có thể lặng yên không một tiếng động giết chết hắn, lại còn khiến hắn không kịp phản kháng đã chết, vậy đối thủ hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh rồi.
Lục Châu lắc đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy.
Quan sai kia thở dài một tiếng. “Trác Bình là cao thủ kiếm đạo, người có thể giết được hắn nhất định cũng là cao thủ. Ông không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.”
Lục Châu hỏi: “Trác Bình có thù với ai không?”
Quan sai kia nhướng mày.
Hắn quan sát Lục Châu từ trên xuống dưới rồi hơi khó chịu đáp: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tuy việc Trác Bình chết không liên quan gì đến Lục Châu.
Nhưng hung thủ là một cao thủ tu hành giả.
Nếu Nhữ Nam là một cái bẫy cực lớn… thì hắn muốn toàn thân trở ra là chuyện khó khăn rồi đây.
“Lão phu hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Lục Châu lấy lệnh bài hoàng thất ra.
Tên quan sai nghe vậy vừa định nổi giận, chợt nhìn thấy tấm lệnh bài kia, lập tức trở nên mềm nhũn.
Long văn đặc biệt?
Người của hoàng tộc?
Toàn thân hắn run lên, quỳ phịch xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp: “Đại, đại nhân.”
Chưởng quỹ cũng ngơ ngác theo.
Những binh lính còn lại không nói gì, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Lúc nhìn thấy tấm lệnh bài kia, sắc mặt bọn hắn cứng đờ khó chịu như vừa ăn phải một cân ruồi.
Cả đám đều bắt chước quan sai, ngoan ngoãn quỳ phịch xuống.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi vừa ngáp vừa lấy tay dụi mắt bước ra ngoài.
Nhìn thấy trước cửa có một đám người đang quỳ gối trước mặt Lục Châu, nàng ngây ngô hỏi: “Gia gia, có phải đánh bọn hắn không?”
“…” Chưởng quỹ lập tức té phịch xuống đất.
Lục Châu khoát khoát tay ra hiệu nàng đừng xen vào. Hắn hỏi: “Trác Bình có thân phận gì?”
“Người này là một cao thủ dùng kiếm, hắn đã giết huynh đệ nhà mình để đoạt Thư Hùng Song Kiếm. Hắn tu vi cao thâm, quan phủ rất khó làm gì được hắn.”
“Vậy tại sao hắn lại đến Nhữ Nam?”
“Chuyện này… thuộc hạ cũng không biết.”
Những quan binh này cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Người có thể tiếp xúc với những bản án liên quan đến tu hành giả Thần Đình cảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bọn hắn không biết chuyện này cũng là bình thường.
Tiểu Diên Nhi không biết chạy đi xem hiện trường từ bao giờ, sau đó nàng chạy trở về, hình như có phát hiện lớn. Nàng nói: “Hắn bị người ta chém một nhát chết luôn, từ chỗ này.. tới chỗ này.. À, kẻ đó còn quang minh chính đại đứng trước mặt hắn mà ra tay.” Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa khoa tay múa chân mô tả.
Lục Châu gật gật đầu, hẳn là cao thủ sử dụng kiếm, trong tay có vũ khí thiên giai.
Trong ký ức của hắn, phù hợp với điều kiện này có vài người.
Kiếm Si Trần Văn Kiệt.
Thiên tài sử dụng kiếm Giang Ái Kiếm.
La Tông La Trường Khanh…
Cũng có thể là, tên nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung?
Ngay lúc Lục Châu đang suy tư.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Lục Châu và đám quan binh đang quỳ dưới đất đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa.
“Diên Nhi, đi xem một chút.”
“Dạ.”
Tiểu Diên Nhi trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, lách mình vọt ra ngoài.
Sau đó rất nhanh lại trở về.
“Là phi liễn… Phi liễn của Đại Không Tự.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay ra ngoài.
“Đại Không Tự?”
Lục Châu hơi nghi hoặc, xoay người bước xuống lầu.
Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.
Đám người còn lại giương mắt nhìn nhau, không biết có nên đứng lên hay không.
Ra đến ngoài cửa khách điếm.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên.
Phi liễn to lớn đã phi hành đến gần rìa Nhữ Nam thành, xung quanh có không ít các tăng nhân đầu trọc cũng ngự không phi hành bên cạnh.
Từ ký hiệu trên phi liễn có thể nhận ra được đây đúng là phi liễn của Đại Không Tự.
“Đi.” Lục Châu cụp mắt xuống.
“Vâng.”
Hai người đi về phía bắc Nhữ Nam.
Vừa ra khỏi Nhữ Nam thành.
Tiểu Diên Nhi lập tức thấp giọng nói: “Sư phụ, có người theo dõi chúng ta.”
Lục Châu bất động thanh sắc, chỉ nhẹ gật đầu.
Đây chính là nguyên nhân hắn vẫn luôn mang theo Tiểu Diên Nhi khi ra ngoài.
Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, năng lực cảm ứng của nàng vượt xa các tu hành giả cùng cảnh giới. Lại thêm tính tình nàng luôn tinh quái phá phách, cho dù gặp được đối thủ cường đại cũng có thể dựa vào thân pháp Thái Thanh Ngọc Giản để tự bảo vệ mình.
Lục Châu không cần tốn hao tinh lực để bảo vệ nàng.
Hắn vốn định cưỡi toạ kỵ bay tới Thánh đàn.
Nhưng hiện tại đã bị người theo dõi… vậy chỉ có thể xử lý kẻ đó trước.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước.”
Người theo dõi rốt cuộc cũng không giữ bình tĩnh được nữa, mở miệng bắt chuyện.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi chậm rãi xoay người lại.
Đập vào mắt họ là một thanh niên nam tử trẻ trung chưa đến ba mươi tuổi.
“Có chuyện gì?”
“Ta muốn mua một vật của lão tiên sinh.”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Không bán! Mau cút!”
Thanh niên kia không thèm để ý đến thái độ của Tiểu Diên Nhi, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Lục Châu.
“Cây đoản kiếm kia của lão tiên sinh có thể huỷ Thư Hùng Song Kiếm, chắc chắn là một thanh kiếm tốt… Ta nguyện dốc hết tiền tài để mua lại.” Thanh niên nam tử nói.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Hôm qua ngươi có mặt ở đó?”
Thanh niên nam tử gật đầu: “Đúng vậy… Lẽ ra ta định nói với lão tiên sinh từ hôm qua rồi, nhưng nơi đó có cao nhân, ta không thể không tránh né mũi nhọn.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi rất thích kiếm?”
“Xem kiếm như mạng, ái kiếm tận xương.”
Thanh niên nam tử chậm rãi đáp. “Lúc đầu ta dự định giết chết Trác Bình, lấy đi Thư Hùng Song Kiếm. Không ngờ lại có người khác đi trước một bước, đáng tiếc vị cao nhân đó lại huỷ luôn cả thanh kiếm… Thật là quá đáng tiếc mà…”
Trong lời nói của hắn đều lộ ra cảm giác tiếc hận đối với Thư Hùng Song Kiếm.
“Kẻ đó là ai?”
“Chưa từng nhìn thấy… Nhưng cũng không khó đoán. Có thể phát huy kiếm đạo đến cực hạn như thế, trong thiên hạ này chỉ có ba người.”
Thanh niên nam tử không hề vội vã, vẫn kiên nhẫn trò chuyện. “Một người chính là ma đầu tổ sư gia Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các, cũng là người ta sợ nhất…”
Tiểu Diên Nhi che miệng cười khúc khích: “Vậy sao ngươi còn không lo tranh thủ thời gian mà chạy đi!”
Ma Sát Tông nghĩ gì, Lục Châu vốn không thèm để ý.
Cũng không cần phải để ý.
Theo tình hình lúc đó mà xem… thì trong Ma Thiên Các không có người nào cản nổi Tả Tâm Thiền.
Tả Tâm Thiền lấy nữ tu Diễn Nguyệt Cung làm cớ, diễu võ giương oai thì thôi đi, lại còn có dũng khí khiêu chiến ma đầu tổ sư gia, lá gan đúng là không nhỏ.
Không gây hoạ thì đâu phải chết.
Lục Châu lựa chọn ra tay cũng là chuyện sớm muộn.
Còn việc sau đó có liên luỵ đến những thế lực nào, có âm mưu quỷ kế gì… thì hắn không nghĩ tới, cũng không rảnh rỗi nghĩ tới, lại càng không cần nghĩ tới.
Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống, hắn đang có 2.690 điểm công đức.
Huyền bất cứu phi, khắc bất cải mệnh!
(Dịch nghĩa: mấy chuyện huyền học và vận số không thay đổi được số mệnh của chúng ta.)
Huyền bất cứu phi, khắc bất cải mệnh!
Hắn sử dụng đống Thẻ Nghịch Chuyển lần trước rút được, tuổi thọ lại được tăng thêm 300 ngày, sau đó cố gắng khắc chế ý niệm muốn rút thưởng.
Tu vi mới là điều quan trọng nhất.
Hắn mua bù lại một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, số điểm công đức còn lại để dành mua pháp thân nâng cao tu vi.
Phải làm sao để thu hoạch được điểm công đức đây…
Nhiệm vụ này khiến đầu hắn muốn nổ tung.
Bọn đồ đệ chính là quân chủ lực để hoàn thành nhiệm vụ Hệ thống.
Lục Châu chợt nhớ tới lục đồ đệ: “Diệp Thiên Tâm…”
Đây là tên đồ đệ có giá trị thù hận đối với hắn.
Nếu là Cơ Thiên Đạo trước đây thì chắc chắn đối xử với dạng nghiệt đồ như thế này, tám chín phần mười là lão sẽ thanh lý môn hộ.
Nhưng hắn sẽ không làm như thế.
“Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?” Lục Châu rơi vào trầm tư.
Hẳn là chuyện đó nằm trong phần ký ức bị thiếu.
Lục Châu nhíu mày.
Ban đầu hắn tưởng là do mới xuyên không nên chưa hoàn toàn thích ứng… Nhưng trong khoảng thời gian này hắn đã chưởng khống toàn bộ cỗ thân thể này rồi.
Vậy phần ký ức bị thiếu kia… vì sao lại không có?
Nghĩ cả buổi trời cũng không ra, Lục Châu cảm thấy đầu óc choáng váng, bèn dứt khoát từ bỏ việc tìm kiếm ký ức.
“Thôi, nếu ta không nhớ được, vậy đây chính là mệnh của nàng ta…”
Lục Châu vứt bỏ tạp niệm trong đầu, rất nhanh tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trong động diện bích hối lỗi.
Minh Thế Nhân đi qua đi lại, không khỏi lắc đầu thở dài nhìn gương mặt trắng bệch của Diệp Thiên Tâm.
“Ta đã sớm nói, Diễn Nguyệt Cung sẽ gặp phải kiếp nạn này. Nếu không nhờ có sư phụ… tất cả thuộc hạ của muội sợ là đều phải nhận lấy cái chết.” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Thiên Tâm tựa lưng vào vách đá lạnh băng, không phục nói: “Một đám chuột nhắt chỉ biết lợi dụng lúc người gặp khó khăn. Bản cung nếu còn ở đó, khi nào đến lượt Tả Tâm Thiền ra oai.”
“Dù sao thì Ma Sát Tông cũng không liên quan gì đến Diễn Nguyệt Cung. Nếu Tả Tâm Thiền không phải đối thủ của muội, vậy Vân Thiên La tam tông thì sao?” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Thiên Tâm á khẩu không trả lời được.
Cao thủ trong tam tông ở phía Nam Đại Viêm rất đông, những môn phái nhỏ hoàn toàn không có khả năng so sánh.
“Thiên Tâm… việc sư phụ có thể giúp muội không nhiều.”
Minh Thế Nhân thở dài nói. “Ta vốn cho rằng sư phụ lão nhân gia người sẽ kiêng kỵ Ma Sát Tông, giao toàn bộ nữ tu Diễn Nguyệt Cung cho đối phương, hoàn thành mong muốn của người khác. Nhưng ta hoàn toàn không ngờ…” Hắn cười ha ha hai tiếng. “Sư phụ chỉ dùng một chiêu đã khiến Tả Tâm Thiền tan thành cát bụi.”
“Một… chiêu?”
“Đúng vậy, một chiêu này lại còn là thủ ấn của Thiền tông, Đại Vô Uý Ấn.” Minh Thế Nhân nói.
“Ông ta không sợ đắc tội Ma Sát Tông hay sao? Ma Sát Tông… không chỉ đơn giản là tu hành giả phe ma đạo đâu.” Diệp Thiên Tâm nói.
Minh Thế Nhân khinh thường đáp:
“Ta cũng đã nghĩ tới chuyện này. Thiên Tâm sư muội… muội vẫn còn quá non dạ.”
“Ý huynh là sao?”
“Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của lão nhân gia người…” Minh Thế Nhân gật đầu nói.
Yên lặng một lúc.
Diệp Thiên Tâm mới mở miệng nói: “Dù thế nào thì ân tình này của sư huynh, muội luôn ghi nhớ.”
Vừa nói xong, Diệp Thiên Tâm ho khan kịch liệt.
Minh Thế Nhân nhíu mày cúi người xuống xem xét, trong tay vung ra một đạo nguyên khí.
Ầm ầm, điểm vào huyệt đạo của nàng.
Nàng bớt ho khan lại.
Nhưng sắc mặt lại càng thêm trắng nhợt.
“A? Tóc của muội…”
Minh Thế Nhân đột nhiên chú ý tới trên đầu nàng xuất hiện tóc bạc.
“Không cần để ý đến muội đâu… Tu vi muội đã bị phế, đan điền khí hải không cách nào bổ sung năng lượng nguyên khí, suy yếu cũng là chuyện sớm muộn mà thôi…” Diệp Thiên Tâm không để tâm nói.
“Nghe lời khuyên của ta, ngoan ngoãn cầu xin sư phụ lão nhân gia người đi. Có thể người sẽ nhớ tới tình sư đồ mà cứu muội một mạng!” Minh Thế Nhân khuyên nhủ.
Nghe câu này của Minh Thế Nhân, Diệp Thiên Tâm lắc đầu.
Nàng cố nhịn đau đớn trên thân thể, ngẩng đầu nhìn thẳng Minh Thế Nhân. “Sư huynh, huynh có từng nghĩ tới, tại sao đại sư huynh và nhị sư huynh lại rời đi không?”
Minh Thế Nhân lắc lắc đầu. “Không biết… mà ta cũng không muốn biết.”
Thấy Diệp Thiên Tâm còn muốn nói thêm.
Minh Thế Nhân khoát tay nói: “Muội hãy ngoan ngoãn ở trong động diện bích mà hối lỗi đi. Khi nào đã suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ xin sư phụ thả muội ra.”
Nói xong, không để Diệp Thiên Tâm có cơ hội mở miệng, Minh Thế Nhân đã lắc người biến mất.
Rời khỏi động.
Minh Thế Nhân hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Ta không giống các ngươi… ta vẫn rất tôn sư trọng đạo.”
Hắn chắp tay đi về phía hậu sơn.
Từ động diện bích hối lỗi về Ma Thiên Các phải đi ngang qua hậu sơn.
Hậu sơn thanh tịnh và trống trải, là nơi thích hợp để tu luyện.
Minh Thế Nhân thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đang luyện công… Vốn định tiến lên chỉ đạo bọn họ một chút, nhưng chợt nhớ tới mấy chuyện trước đây, hắn bèn vung tay quay người đi.
“Tứ tiên sinh xin dừng bước.”
Phan Trọng lại chủ động gọi Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Phan Trọng khom người: “Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết tứ tiên sinh có thể thành toàn cho ta không?”
“Không thành toàn.”
Nói xong liền quay người đi.
Phan Trọng: “…”
Tuyệt tình như vậy sao?
Nếu là lúc bình thường, Phan Trọng nào dám ngăn cản Minh Thế Nhân, nhưng hiện tại hắn đang có chuyện quan trọng, đành phải mặt dày mày dạn ngăn hắn lại. “Tứ tiên sinh xin hãy nghe ta giải thích… Thân thể khổ hàn của ta gần đây lại đến giai đoạn chịu đựng thống khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là không còn sống nổi quá ba tháng. Các chủ lão nhân gia người đã từng hứa hẹn sẽ cho ta Lục Dương Công. Mong tứ tiên sinh… giúp, giúp ta một chút.” Nửa câu sau hắn nói lí nha lí nhí.
“Chỉ là chuyện vớ vẩn như vậy thôi à?” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái.
“Vâng.”
“Sư phụ lão nhân gia người đã hứa hẹn thì chắc chắn sẽ không quỵt ngươi. Ba tháng còn dài mà… Ngươi phải biết là có vài người thậm chí không biết liệu mình còn có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau hay không đâu.” Minh Thế Nhân cảm khái một câu rồi lách mình đi mất.
“…”
Phan Trọng ngu ngơ đứng đó.
Chu Kỷ Phong thu hồi trường kiếm, lắc đầu nói: “Ta đã sớm nói, tứ tiên sinh bề ngoài trông có vẻ bình thản nhưng trong lời nói lại tàng đao, vui giận thất thường. Ta đề nghị Phan huynh đi tìm cửu tiên sinh, cửu tiên sinh ngây thơ đơn thuần, bản tính thuần lương, mà Các chủ lão tiền bối lại thương yêu cửu tiên sinh nhất, huynh lựa lời mà nói, nàng nhất định sẽ giúp huynh.”
“Có đạo lý.”
Phan Trọng khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó.
Lục Châu xem Thiên thư ba lần, ngoại trừ đọc thêm được hai hàng chữ ra thì không còn biến hoá nào khác.
Lĩnh hội Thiên thư là việc vô cùng buồn tẻ và nhàm chán. Lục Châu chỉ đọc thêm chốc lát rồi đóng giao diện Thiên thư lại.
“Sư phụ.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tiểu Diên Nhi.
“Vào đi.”
Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo đi vào.
“Sư phụ, con đã thăm dò được tin tức của sư tỷ Chiêu Nguyệt.” Tiểu Diên Nhi vui vẻ nói.
“Nói nghe xem nào.”
Chương 57 Tung tích của Chiêu Nguyệt
Từ lần hoàn thành nhiệm vụ xong, Chiêu Nguyệt vẫn chưa từng quay lại Kim Đình Sơn.
Cho đến nay Lục Châu vẫn không rõ nguyên nhân.
Chiêu Nguyệt rời đi có lẽ không cùng nguyên nhân với Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải hay Ngu Thượng Nhung. Mà nguyên nhân đó hẳn cũng không quá phức tạp.
“Có khả năng sư tỷ xuất hiện tại Dự Châu.” Tiểu Diên Nhi ngồi xuống nói.
Còn đánh bạo tự rót cho mình một ly nước.
Nàng uống một ngụm rồi tiếp tục nói: “Người ở dịch trạm nhắc tới Minh Ngọc Công, con liền đoán ra đó là sư tỷ.”
Lục Châu hồ nghi.
Chiêu Nguyệt đúng thật là tu luyện Minh Ngọc Công, nhưng với tính tình của nàng ta, há có thể tuỳ tiện sử dụng nơi đông người? Việc này liệu có giống với vụ bắt cóc người của Từ phủ, cố ý dẫn dụ hắn mắc lừa?
Dù sao bây giờ đã không giống lúc trước, hắn không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nếu rơi vào đàn sói thì con cừu hắn thật sự xong đời.
Lục Châu theo bản năng mở giao diện Hệ thống ra, nhìn vào thanh nhiệm vụ… Quả nhiên trong đó xuất hiện một nhiệm vụ mới, chỉ có bốn chữ: ‘Mang Chiêu Nguyệt về’.
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ra hiệu.
“Sư tỷ hình như định lập gia đình, nói cái gì mà muốn làm thánh nữ…”
Lục Châu khẽ giật mình.
Chiêu Nguyệt có thể có được tu vi như ngày hôm nay, hơn phân nửa là dựa vào Minh Ngọc Công. Người tựa như ngọc, đoạt tạo hoá của thiên địa, hút tinh hoa của nhật nguyệt, muốn luyện công pháp này tới đỉnh phong thì không được có tạp niệm trong lòng, càng không thể trầm luân trong tình cảm nam nữ.
“Nguyên nhân?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ nói: “Đồ nhi chỉ nghe nói ở Thánh đàn tại Dự Châu hình như sẽ cử hành thịnh điển.”
“Thịnh điển?”
“Vâng, Ma Sát Tông hình như cũng sẽ phái người đến đó.” Tiểu Diên Nhi nói.
Nhắc tới Ma Sát Tông.
Tiểu Diên Nhi cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt Lục Châu, rồi nói bổ sung: “Sư phụ, hay là để mình con đi… Con sẽ đưa sư tỷ về, hễ thấy người của Ma Sát Tông con sẽ giết sạch để xả giận cho người, có được hay không?”
Lục Châu vươn tay cốc đầu nàng.
“Hồ nháo.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Vi sư mặc dù không để bọn Ma Sát Tông vào mắt, nhưng tên Tông chủ kia dù sao cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh thất diệp kim liên, con chỉ là Thần Đình cảnh, nếu gặp phải hắn thì làm sao mà đánh?”
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu lần tìm ký ức trong não hải, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trừ Ma Sát Tông ra còn có thế lực nào nữa?”
“Có Chính Nhất Đạo, hình như có cả Tịnh Minh Đạo…”
Lục Châu nghi hoặc.
Bọn người tự xưng là chính đạo này luôn xung khắc như nước lửa với ma đạo, sao bây giờ lại tụ tập ở cùng một nơi?
Hẹn đánh nhau à?
“Gọi Phan Trọng tới, vi sư có chuyện muốn hỏi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Sư phụ hỏi con là được mà.” Tiểu Diên Nhi tự tin nói.
“Nhanh đi.” Lục Châu hơi đề cao âm điệu.
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm trong miệng, vụt chạy ra ngoài.
Một lát sau.
Tiểu Diên Nhi mang Phan Trọng vào Ma Thiên Các.
Cả người Phan Trọng có vẻ ỉu xìu, trên mặt từng mảng xanh tím sưng vù.
“Bái kiến Các chủ lão tiền bối.” Phan Trọng hành lễ.
Lục Châu nhìn hắn. “Thương thế của ngươi ở đâu ra?”
“Địa hình Kim Đình Sơn hiểm trở thật nhiều, ta không cẩn thận té ngã…” Phan Trọng liên tục giải thích.
Lục Châu cũng không quan tâm những chuyện này, bèn hỏi: “Ngươi đến từ Tịnh Minh Đạo, có biết sự tình về Thánh đàn thịnh điển không?”
Phan Trọng nghe vậy gật đầu. “Việc này nói ra rất dài dòng.”
Tiểu Diên Nhi đốc thúc: “Vậy thì nói ngắn gọn đi.”
“…”
Phan Trọng nhớ lại vừa rồi bị nàng bạo lực đánh cho một trận, trong lòng khẽ run rẩy, bèn nói: “Từ khi Nhân tộc thống trị Đại Viêm thiên hạ, dị tộc bị xua đuổi đến Nhung Bắc, Nhung Tây. Chính đạo và ma đạo trong tu hành giới thế bất lưỡng lập, mỗi năm đều có vô số môn phái tranh đấu không ngừng, tử thương vô số… Để xoa dịu những cuộc đấu tranh, một số tiểu môn phái định ra biện pháp tổ chức thịnh điển, một mặt xoa dịu mâu thuẫn giữa các môn phái, mặt khác là để lấy lòng nhau, tránh phân tranh.”
Lục Châu gật đầu: “Vậy ngươi có biết chuyện Tịnh Minh Đạo muốn tham dự thịnh điển ở Thánh đàn Dự Châu không?”
Phan Trọng nghe vậy, kinh ngạc nói: “Chuyện này thì ta không biết. Ta tời khỏi Tịnh Minh Đạo được ba năm rồi. Tịnh Minh Đạo dù sao cũng là đại môn phái trong chính đạo, nếu có mâu thuẫn với ma đạo, sao có thể hoà giải chỉ bằng một tiểu thịnh điển được chứ?”
Nghe đến đó.
Hắn đã gần như minh bạch.
Lục Châu nói: “Nghe nói Thánh nữ sẽ đại diện hai bên để hoà giải mối quan hệ. Có việc này không?”
“Đúng là có việc này. Thánh nữ sẽ là người đứng ra tạo quan hệ thông gia…”
Cho dù Tiểu Diên Nhi có ngốc hơn nữa cũng đã nghe hiểu, nàng tức giận trừng to mắt: “Phản đồ! Sao có thể làm ra chuyện như vậy?!”
Những chuyện còn lại cũng không cần hỏi nữa.
Lục Châu phất phất tay. “Lui xuống đi.”
“Lão tiền bối…” Phan Trọng muốn nói lại thôi.
“Có việc?”
“Xin Các chủ lão tiền bối ban thưởng cho ta Lục Dương Công…” Phan Trọng dập đầu, hai tay đặt trên mặt đất.
Không đợi Lục Châu mở miệng.
Tiểu Diên Nhi đã không nhịn được mà nói: “Cái loại sự tình vớ vẩn này mà cũng phải làm phiền đến sư phụ ta?”
“A?”
“Công pháp vớ vẩn như vậy tự ngươi đến phòng chứa điển tịch ở Tây Các mà tìm.” Tiểu Diên Nhi nói.
Phan Trọng lộ vẻ xấu hổ.
Công pháp bí tịch quan trọng như vậy mà vất tuỳ ý thế sao?
Lục Châu không phủ nhận, phất phất tay.
Điển tịch tu hành của danh môn chính đạo trong thiên hạ, Cơ Thiên Đạo có không ít.
Nếu tự mình cất giữ toàn bộ thì tay chân đâu mà cầm?
Sau khi Phan Trọng rời đi.
Lục Châu lại nghĩ phải làm thế nào để mang Chiêu Nguyệt về.
Từ những tin tức có được, hắn có thể đưa ra phán đoán sau: một, Chiêu Nguyệt rất có khả năng bị ép làm Thánh nữ; hai, nàng sẽ trở thành vật hy sinh trong buổi thịnh điển đó.
Vậy thì… tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Đúng lúc này…
Minh Thế Nhân đi vào Ma Thiên Các.
Thấy vẻ mặt Lục Châu lạnh nhạt tựa như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì, hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi có việc bẩm báo.”
“Nói.”
“Phản đồ Tư Vô Nhai gửi phi thư, mời sư phụ đọc.” Minh Thế Nhân cung kính dâng phi thư lên bằng hai tay.
Lão thất?
Từ khi lão thất rời khỏi Kim Đình Sơn, rất ít động chạm đến sự tình của Ma Thiên Các.
Suy cho cùng hắn cũng là phản đồ của Ma Thiên Các, lại còn dám gửi phi thư về, đúng là lá gan không nhỏ.
Lục Châu nhận phi thư đọc lướt qua.
Đúng là trùng hợp…
Nội dung của phi thư cũng liên quan đến Chiêu Nguyệt.
“Sư phụ, phi thư nói gì vậy ạ?” Tiểu Diên Nhi sốt ruột hỏi.
Lục Châu xem thư xong.
Tiện tay giơ lên, phi thư chậm rãi bay lên trên bàn.
Lục Châu cau mày.
Minh Thế Nhân dè dặt nhặt phi thư lên xem một chút, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức cau mày phân tích:
“Lão thất không có lý do gì truyền tin tức giả cho chúng ta…”
“Sư phụ, nếu tin tức này là thật, vậy Chiêu Nguyệt sư muội sợ là khó thoát được tai kiếp.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi thấy nên làm như thế nào?”
Cấu tạo não của Minh Thế Nhân tuy đôi lúc hơi chập, nhưng khả năng phân tích của hắn rất đáng tham khảo.
Minh Thế Nhân suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Bọn hắn muốn hoà hoãn, vậy chúng ta châm ngòi cuộc chiến, thêm dầu vào lửa. Từ trước đến nay nước và lửa đều khó hoà hợp, chuyện phá đám này rất dễ dàng.”
Nói xong lời này.
Minh Thế Nhân lại lần nữa khom người: “Sư phụ… Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần đến phiên người phải xuất thủ. Đồ nhi nguyện tự mình ra trận, nhất định sẽ làm việc thoả đáng, mang Chiêu Nguyệt sư muội trở về.”
Lần này hẳn là sư phụ sẽ cho ta ra ngoài chơi.
Hắn cúi đầu, chờ sư phụ đáp ứng.
Lục Châu khoát tay nói: “Vi sư phạt ngươi vào động diện bích hối lỗi ba ngày.”
“…”
Sáo lộ không đúng rồi?
[Ting — dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Chương 58 Bệ Ngạn
Hắn có chút ngơ ngác.
Nghĩ lại khoảng thời gian này hắn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, lại ngoan ngoãn nghe lời.
Sư phụ bảo làm gì hắn làm nấy, chỉ đâu đánh đó, văn thì biết vỗ mông ngựa, võ thì biết xông pha chiến đấu, biểu hiện ưu tú như vậy mà cũng bị phạt là sao?
Nhưng sư phụ đã lên tiếng thì sao hắn dám phản bác.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Đồ nhi lãnh phạt.”
Ngoan ngoãn, nghe lời, hắn xoay người đi về phía động diện bích hối lỗi.
Tại sao lại phạt hắn hả?
Bởi vì Lục Châu nhìn thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân đang dao động, biên độ dao động cũng không lớn, trên dưới 70%, nhưng vẫn không đạt tới 80%. Trái tim nhỏ đang xao động của hắn toát ra vẻ không trung thực.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc, cầm phi thư lên xem một lát.
Sau khi xem xong, nàng gãi đầu vẻ như không hiểu nổi, chỉ lẩm bẩm một câu: “Trong phi thư có nói, đây không phải là cạm bẫy? Bọn họ cố ý ép buộc ngũ sư tỷ để trút giận?”
Lục Châu không để ý tới Tiểu Diên Nhi.
Hắn lạnh nhạt nói: “Cùng vi sư đi một chuyến tới Thánh đàn.”
Tiểu Diên Nhi vừa nghe nói sắp được đi ra ngoài, lập tức hưng phấn chớp đôi mắt to: “Sư phụ, sư phụ… Chúng ta sẽ đi ra ngoài thật sao?”
“Có gì mà phải kinh ngạc.” Lục Châu bước ra bên ngoài.
Ra khỏi điện Ma Thiên Các.
Lục Châu dừng lại, ngẩng đầu nhìn thiên không. Đang là giữa trưa, thời tiết cũng không tệ, trước khi mặt trời lặn hẳn là bọn họ có thể đến được Dự Châu.
Hắn phải đến Nhữ Nam ở Dự Châu sớm chút để chuẩn bị.
Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, muốn mang nghiệt đồ Chiêu Nguyệt về phải dùng tới đầu óc.
Hắn đánh giá Tiểu Diên Nhi sau khi đã cải trang để đến dịch trạm nghe ngóng tin tức. Cũng khá tốt, không quá gây chú ý.
“Sư phụ, có cần nói cho các sư huynh biết không?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Không cần.”
Vẽ vời mấy chuyện không cần thiết.
Kim Đình Sơn có bình chướng che chở, tương đối an toàn.
Mấy tên đồ đệ này lại là kẻ giảo hoạt, càng không sợ xảy ra chuyện.
Lục Châu chợt nhớ tới toạ kỵ mới tên là Bệ Ngạn, có lẽ nên đem ra xem một chút.
Hắn đã quen thuộc với Bạch Trạch, nhưng Bệ Ngạn thì hắn còn chưa từng nhìn thấy.
Thế là Lục Châu phất phất tay.
Trên bầu trời xanh thẳm đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng quỷ dị.
“Bạch Trạch?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nhìn lên trời.
Ngay lập tức nàng đã nhận ra khí tức của toạ kỵ cấp truyền thuyết.
Trong thế giới rộng lớn này có rât nhiều khu vực nhân loại không cách nào tiến vào thăm dò, ở những nơi đó có nhiều loài hung thú rất đáng sợ, số lượng hung thú bị bắt dùng làm thú cưỡi là rất ít.
Rốt cuộc, một con hung thú trông như loài hổ có vẻ ngoài rất lãnh khốc bay tới, toàn thân nó tản ra khí tức uy nghiêm.
Grào ——
Tiểu Diên Nhi bị doạ phải lui về sau một bước, trốn ở sau lưng Lục Châu, thầm thì: “Bạch, Bạch Trạch biến dạng rồi?”
Bạch Trạch trông giống với linh dương hơn, Bệ Ngạn thì trông như hổ, một con thì ôn hoà, một con hung mãnh uy nghiêm, quả thực đã doạ Tiểu Diên Nhi một trận.
Bệ Ngạn hạ xuống đất, phủ phục toàn thân.
Nó thu hồi dáng vẻ uy nghiêm, như thể đang biểu hiện lòng trung thành đối với chủ nhân.
Lục Châu cũng hơi bất ngờ.
Dáng vẻ này của Bệ Ngạn hình như có thể dùng để tấn công kẻ địch.
“Đi thôi.” Lục Châu phất phất tay.
Tiểu Diên Nhi rón rén bước mấy bước, nói: “Sư phụ… có thể không ngồi lên nó được không? Trông nó đáng sợ quá!”
“Không đáng sợ bằng con.”
“…”
“Đừng sợ.”
Lục Châu bước tới.
Bệ Ngạn quả nhiên nằm rạp xuống đất.
Thấy thế, Tiểu Diên Nhi mới lấy dũng khí bước lên phía trước, quan sát nó.
Grừ ——
Bệ Ngạn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tiểu Diên Nhi giật mình nhảy lên lưng nó.
“Sư phụ… nó hung dữ với con…”
Lục Châu vung tay lên.
Bệ Ngạn bay vào không trung, trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời.
Điều làm Lục Châu kinh ngạc nhất là tốc độ của Bệ Ngạn hoàn toàn ngang ngửa với Bạch Trạch.
Nếu phải so sánh ưu khuyết của hai toạ kỵ thì Bệ Ngạn có tính công kích cao, tương đương với nhân loại cảnh giới nào thì hắn không rõ, nhưng trí tuệ thì không bằng nhân loại. Bạch Trạch thì ôn hoà ổn định, ngồi cưỡi rất dễ chịu, là loại toạ kỵ có tính phụ trợ, còn bản lãnh của nó thì tạm thời vẫn chưa biết…
Nửa ngày sau.
Bệ Ngạn chậm rãi hạ xuống khu vực gần Nhữ Nam, tỉnh Dự Châu.
Thấy xung quanh không có người, Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Đồ nhi hiểu ý sư phụ rồi, không thể khiến người khác chú ý…”
Lục Châu gật gật đầu.
“Nhữ Nam cách Thần Đô không xa, Thần Đô chính là nơi tu hành giả trong thiên hạ hội tụ về, ngoạ hổ tàng long, chuyến đi này chúng ta phải làm việc khiêm tốn một chút.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to: “Sư phụ, sau đó chúng ta có tới Thần Đô chơi không?”
Lục Châu cốc đầu nàng, vuốt râu nói: “Không được.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi sờ sờ chỗ vừa bị cốc đầu, miệng lầm bầm.
Vào đến Nhữ Nam thành.
Tính ham chơi của Tiểu Diên Nhi lại bốc lên.
Lục Châu đã dặn trước Tiểu Diên Nhi không được tuỳ ý động võ, nên trên đường đi cũng khá an ổn.
“Gia gia, đằng trước có một khách điếm, chúng ta tới đó đi.”
“Được.” Lục Châu nhàn nhạt đáp.
Hai người vừa đi tới cửa.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám tu hành giả đông như kiến bay ngang qua, khiến bách tính chung quanh đều ngẩng đầu nhìn, tiếng kinh hô vang lên không ngớt.
Một đám hắc bào tu hành giả bay chung quanh phi liễn to lớn, bảo vệ nó ở giữa.
“Phi liễn của ma đạo! Là cờ Ma Sát Tông…”
“Đừng lo lắng, phân tranh của tu hành giới không thể lan đến trên thân những người bình thường được.”
“Đến bao giờ ta mới có thể trở thành một tu hành giả cường đại, nắm giữ một chiếc phi liễn to như vậy đây…”
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.
Tiểu Diên Nhi khinh thường, nổi lên lòng ganh đua, nàng lầu bầu: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, gia gia của ta còn có một con dê làm toạ kỵ nè.”
Một nam tử trung niên đứng bên cạnh trêu ghẹo nói: “Tiểu nha đầu, dê nhà ngươi chở nổi ngươi sao?”
“Hừ, không chỉ chở nổi, mà nó còn bay ra khỏi Đại Viêm chỉ trong nửa ngày đó!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Ừ cứ ở đó mà khoác lác đi.”
“Ngươi không tin?” Tiểu Diên Nhi nhíu mày.
Nam tử kia không thèm để ý: “Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ ta sẽ tin được sao?”
“Ta nghĩ là ngươi sẽ tin đấy…”
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng bẻ tay bẻ khớp của nàng phát ra thanh âm thanh thuý.
Sau khi phi liễn bay qua bầu trời.
Người dân xung quanh cũng dần bình tĩnh lại.
Lục Châu hơi nghi hoặc, không ngờ lại có đại nhân vật đến Nhữ Nam. Chẳng lẽ Ma Sát Tông vì chuyện của Tả Tâm Thiền mà ghi hận trong lòng?
Phong thái và hình thức như thế này thì thấp nhất cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh. Nếu không phải là Tông chủ Ma Sát Tông thì sẽ là ai đây?
Thôi, bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Lục Châu quay đầu nói: “Diên Nhi.”
“Con đây gia gia.” Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm tay nhỏ chạy tới.
Nàng trực tiếp chạy vào trong khách điếm, nói với chưởng quỹ: “Ê, chưởng quỹ, ta muốn ở trọ, cho ta một gian phòng tốt nhất!”
Chưởng quỹ lễ phép nói: “Thật có lỗi, đã hết phòng rồi thưa khách quan. Thịnh điển ba năm một lần diễn ra ở Thánh đàn nên hiện tại khách điếm đã đầy người, mong khách quan thông cảm…”
“Hết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc gãi đầu.
“Thật xin lỗi, mời khách quan đến nơi khác xem sao.”
“Cũng được.” Tiểu Diên Nhi vừa đinh quay người đi.
Ngay lúc này…
Một cỗ cương phong nhàn nhạt thổi vào, tản ra bốn phương tám hướng rồi thu lại, biến mất trong khoảnh khắc.
Chưởng quỹ, Tiểu Diên Nhi và Lục Châu vừa mới bước vào khách điếm cũng nhìn sang.
Một vị nam tử ôm trong tay hai thanh kiếm tinh xảo bước vào.
Chưởng quỹ kích động nói: “Tu hành giả Thần Đình cảnh… Đại, đại nhân?”
Nam tử khép hờ hai mắt tỏ vẻ bình tĩnh, trên mặt mang theo thần sắc cao quý mà kiêu ngạo, thanh âm rất nhẹ: “Chưởng quỹ, phòng ở.”
“Đại, đại nhân, được ngài quang lâm thật là cực kỳ vinh hạnh! Hiện tại vẫn còn hai gian phòng chữ Thiên, mong đại nhân hạ mình chấp nhận.” Thanh âm chưởng quỹ cất cao đến mức bên ngoài khách điếm cũng nghe thấy!
Nam tử thản nhiên nói: “Phòng tốt nhất, hai gian.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề!” Chưởng quỹ hưng phấn nói.
Hai gã tiểu nhị hấp tấp chạy tới, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, lập tức không vui, nàng giận dữ nói: “Lão già kia, không phải ngươi vừa nói là đã hết phòng sao? Sao tới lượt hắn thì lại còn?”
“Chớ có vô lễ, vị này là tu hành giả Thần Đình cảnh đã mở bát mạch, những khách quan khác đương nhiên phải xếp sau rồi.”
Nếu là lúc bình thường.
Tiểu Diên Nhi đã sớm phát tác.
Nhưng nơi đây là Nhữ Nam thành, sư phụ đã dặn dò, làm việc phải khiêm tốn.
“Vậy cũng đâu cần đến hai gian! Ngươi chỉ có một mình mà!” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía nam tử.
“Tiểu nha đầu, ngươi…”
Nam tử đưa tay ngắt lời chưởng quỹ, thanh âm từ tốn, bình tĩnh nhu hoà: “Để ta trả lời ngươi…”
“Trong hành lý của ta có tro cốt của đồng bạn, tuy hắn đã chết trong cuộc chiến nhưng tinh thần thấy chết không sờn của hắn đã động viên ta rất nhiều. Trong lòng ta, hắn vẫn còn sống… nên xem như là thêm một người.”
Chương 59 Thanh kiếm sắc bén nhất
“Kiếm của ta đã cùng ta chinh chiến nhiều năm, giết địch vô số, vốn nên dành cho nó một gian, nhưng kiếm bất ly thân, nên thôi hai gian là đủ rồi.” Nam tử giải thích.
Ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang dở khóc dở cười.
Trên đời này lại có kẻ thần kinh như vậy?
Thế nhưng điều hắn không ngờ tới là…
Tiểu Diên Nhi sờ sờ cằm ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu tán đồng: “Đúng nha, cần hai gian.”
“Khách quan, xin thứ lỗi.” Chưởng quỹ thấy vị đại nhân Thần Đình cảnh không tức giận nên thái độ cũng trở nên hoà ái lễ phép hơn nhiều.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng. “Khoan đã.”
Nam tử kia và chưởng quỹ đều khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Lục Châu, lúc này trông hắn như một lão đầu yếu ớt đẩy nhẹ là ngã.
“Lão nhân gia có vấn đề gì sao?” Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi.
“Một gian phòng chữ Thiên.”
“Nhưng mà khách quan…”
Lục Châu phất phất tay: “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi hiểu ý sư phụ, toàn thân nàng lập tức bột phát cương khí tản ra tám hướng sau đó thu về.
Ầm!
Cương khí vốn nên thu hồi lại đột nhiên tản ra, lấy Tiểu Diên Nhi làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn gợn sóng.
Bàn ghế, phòng ốc đều khẽ run lên.
Nếu cương khí mạnh hơn một chút thì khách điếm này đã bị huỷ rồi.
“Thần… Thần Đình cảnh?” Chưởng quỹ run rẩy.
Tim kích động, chân run rẩy.
Đại lão bây giờ đều thích nói nhiều như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên biểu đạt như thế nào. Hắn không dám đắc tội đại lão nào cả, muốn khóc quá.
Không đợi chưởng quỹ nói lời xin lỗi… Trong mắt nam tử kia loé lên tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Huynh đệ của ta… khi còn sống rất kính trọng cường giả, hắn từng lập chí muốn trở thành đại tu hành giả Nguyên Thần cảnh. Hắn kính trọng cái gì, ta đều sẽ kính trọng cái đó.” Nam tử bình thản nói. “Ta và huynh đệ ở chung trong một gian phòng, gian còn lại xin nhường cho lão tiên sinh.”
Chưỡng quỹ nghe vậy vô cùng vui mừng.
“Như thế rất tốt, như thế rất tốt!”
Hắn vội vàng gọi tiểu nhị lên lầu dọn dẹp phòng ốc.
Lục Châu lắc đầu: “Không đủ.”
“A?”
“Lão phu muốn hai gian phòng.”
“Chuyện này… chuyện này… hoàn toàn, không, không thành vấn đề…” Chưởng quỹ gần như muốn khóc.
Lý do Lục Châu muốn hai gian phòng rất đơn giản. Tiểu Diên Nhi tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều nhưng nàng đã gần mười sáu tuổi, không còn là tiểu hài tử nữa, nam nữ hữu biệt.
Lục Châu chậm rãi lên lầu.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đi theo phía sau.
Lúc đi ngang qua nam tử ôm kiếm trước ngực, Lục Châu liếc nhìn hai thanh kiếm.
“Thư Hùng Song Kiếm?”
Nam tử hơi kinh ngạc và nghi hoặc: “Xem ra ngươi có chút nhãn lực.”
“Thư Hùng Song Kiếm, một dài một ngắn, có khắc hoạ tiết long phượng, là vũ khí địa giai đỉnh phong, miễn cưỡng cũng có thể xem là vũ khí chuẩn thiên giai…” Lục Châu vuốt râu nói.
“Đã biết danh tính kiếm này thì nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu là lúc bình thường ta đã dùng kiếm này giáo huấn kẻ làm nhục kiếm.”
Hắn vừa nghiêm mặt vừa đề phòng nhìn Tiểu Diên Nhi, lắc đầu nói: “Kiếm này đã giết vô số địch nhân, lại được rèn luyện hơn mười năm, đã sớm trở thành thiên giai chứ không còn là địa giai như lời ngươi nói.”
Lục Châu vuốt râu, không hề phản bác.
Nam tử tiếp tục nói: “Trong mắt ta… trên thế gian này không còn vũ khí nào sắc bén hơn Thư Hùng Song Kiếm.”
Lúc này Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: “Một mình ngươi dùng hai thanh kiếm?”
Nam tử lắc đầu: “Ta dùng trường kiếm… huynh đệ của ta sử dụng cây đoản kiếm này.”
Được đấy.
Hai người các ngươi đúng là trời sinh một đôi. Tố chất thần kinh như thế sao mà tu luyện được tới Thần Đình cảnh hay vậy?
Lục Châu vừa vuốt râu vừa oán thầm trong lòng.
Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra rất bình thản, không lộ vui giận.
“Kiếm này bén không?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử không nói gì.
Mà là rút thanh đoản kiếm ra, kiếm vừa rời khỏi vỏ đã loé ánh hàn quang.
Hắn đặt kiếm nằm ngang, tay phải cầm kiếm, tay trái bứt một sợi tóc, thổi nhẹ một hơi.
Sợi tóc kia chậm rãi bay xuống.
Bị thanh đoản kiếm chém làm hai đoạn.
Thổi tóc, tóc đứt.
Đây mới chỉ là sắc bén về mặt vật lý.
Thật khiến người ta nhìn mà than thở.
Nam tử tỏ vẻ tự hào nói: “Đương thời vô song. Lão tiên sinh còn thắc mắc nữa không?”
Lục Châu chợt nhớ tới thanh ‘Vị Danh’ kiếm của hắn.
Sao không thử một chút nhỉ.
Bình thường cũng không có nhiều cơ hội để thử vũ khí thiên giai đâu nha.
Nếu thất bại thì nói rõ Vị Danh chỉ là một món hàng phế phẩm, có ném cũng không tiếc.
Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi giơ tay lên…
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm linh lung tinh xảo.
Lục Châu không nói một lời.
Vừa định huy động kiếm quét qua thanh đoản kiếm kia.
Nam tử đã vội vàng ngăn cản: “Lão tiên sinh, không thể.”
“Hử?”
“Ta thấy thanh kiếm này của ông không tệ… Nếu huỷ mất kiếm của ông, lòng ta khó yên.” Nam tử nói.
“Không sao.”
Lục Châu huy động Vị Danh.
Rạch về phía thanh đoản kiếm kia một đường.
Keng!
Thanh âm thanh thuý vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Lục Châu nhìn lại Vị Danh kiếm trong tay… không có tổn hại, cũng không có vết gãy.
Lục Châu hồ nghi.
Điều này nói rõ, Vị Danh ít ra cũng cùng đẳng cấp với Thư Hùng Song Kiếm… Vấn đề là lần trước khi hắn khảo nghiệm trong mật thất, tại sao đến đống đồng nát nó cũng không chém được? Vị Danh có thể biến ảo thành nhiều loại hình dáng, chẳng lẽ lại thích hợp dùng làm thuẫn sao?
Nam tử kinh ngạc nhìn Vị Danh kiếm.
Hắn cảm thán: “Thế gian này thật sự có binh khí cản được Thư Hùng Song Kiếm??!”
Tiểu Diên Nhi thầm nói:
“Đó là do ngươi chưa biết nhiều thôi. Gia gia của ta… có thể dùng tay không bẻ gãy cái đồ chơi này đó, ngươi tin không?”
Không biết tại sao, trong đầu Lục Châu lại hiện lên hình ảnh trong một đoạn phim mà hắn từng xem ở kiếp trước, trong đó hai cô bé đều đang khoe khoang so sánh hai người anh trai mình, xem ai ăn được nhiều ‘shit’ hơn.
Tiểu Diên Nhi bây giờ… trông cũng hệt như vậy.
Lục Châu bèn mắng nàng: “Nhiều lời.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía một gian phòng chữ Thiên khác.
Nhìn theo bóng lưng lão tiên sinh, nam tử thản nhiên nói: “Vãn bối Trác Bình… Chỉ mong còn có thể tái kiến lão tiên sinh.”
Lời này có vẻ là lạ.
Lục Châu không để ý tới, bước thẳng vào trong phòng.
Trác Bình ôm Thư Hùng Song Kiếm về phòng hắn.
Ngay lúc hắn đặt Thư Hùng Song Kiếm xuống… Roẹt Roẹt, tiếng vỡ tan thanh thuý truyền tới.
Trác Bình sinh nghi, lập tức rút thanh đoản kiếm ra xem xét.
Ở nơi tiếp xúc trên lưỡi đao xuất hiện một vết nứt rộng, nói đúng hơn thì… giống như vết cắt trên một miếng đậu hũ!
“Chuyện này… Sao có thể như vậy?”
Hắn vừa chấn kinh vừa đau lòng.
Trác Bình xem thanh vũ khí này như sinh mệnh!
Mà bây giờ nó lại bị huỷ rồi?
“Là lão tiên sinh đó?”
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Trác Bình tức giận đứng lên, cầm theo thanh trường kiếm chưa bị hỏng, mở cửa phòng ra… Hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài.
Vừa tới chỗ ngoặt.
Một thanh bào nam tử ngăn trở đường hắn đi.
Thanh bào nam tử khoanh tay, mặt mỉm cười, khí tức rất bình thường không có chỗ nào kỳ lạ.
“Xin nhường đường.” Trác Bình nhướng mày.
Thanh bào nam tử vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thật xin lỗi.”
“Tránh ra.”
Vừa nói xong hai chữ này.
Thanh bào nam tử đột nhiên nhấc tay phải lên.
Trường kiếm trên lưng bay vụt ra như thiểm điện!
Rời khỏi vỏ!
Vào vỏ!
Động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi chỉ thực hiện trong chớp mắt, như thể đã lặp đi lặp lại ngàn vạn lần.
Thanh bào kiếm khách không nhìn hắn nữa, thong thả bước tới phòng chữ Thiên trước mặt.
Trác Bình cầm trường kiếm trong tay, trên mặt vẫn hiện vẻ kinh ngạc trố mắt nhìn, toàn thân như hoá đá.
Một lúc lâu sau, trường kiếm của hắn vỡ ra rơi xuống mặt đất.
Bịch.
Trác Bình cũng ngã xuống, máu tươi lũ lượt tuôn ra từ vết thương trên cổ.
Trong gian phòng.
Thanh bào kiếm khách ngồi bên bàn trà, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Hắn mỉm cười lẩm bẩm nói: “Sư phụ… người đang ở đâu?”
Chương 60 Người yêu kiếm
Thanh bào kiếm khách thu lại nụ cười.
Cũng chính lúc này, một bóng người bỗng lơ lửng bên ngoài cửa sổ.
Thanh bào kiếm khách nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang, thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”
“Giáo chủ bảo ta thông báo cho tiền bối, Kiếm Si Trần Văn Kiệt hai ngày trước đã đến Nhữ Nam, mời ngài lưu ý đến các cao thủ của Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo.”
Thanh bào kiếm khách liếc nhìn bóng đen kia, lễ phép nói: “Đa tạ.”
“Còn có một chuyện, Cơ lão tiền bối của Ma Thiên Các rất có thể đã tới Nhữ Nam… Giáo chủ muốn biết tiền bối có dự định gì?” Thanh âm bóng đen có hơi chần chừ, giọng nói cũng không có tí sức lực nào.
“Chuyện này không liên quan gì đến huynh ấy.” Thanh âm của thanh bào kiếm khách dần dần trầm xuống.
Bóng đen kia theo bản năng lùi lại một bước.
Nụ cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt thanh bào kiếm khách, hắn cầm ấm trà lên rót một chén nước rồi chậm rãi nói: “Bằng hữu đừng sợ hãi, bên ngoài gió lớn, nếu không còn chuyện gì khác, chi bằng vào đây uống một chén nước rồi hãy đi?”
“Chuyện này… Vãn bối còn phải quay về phục mệnh! Xin cáo từ ——”
Bóng đen loé lên rồi tan biến trong màn đêm.
Thanh bào kiếm khách bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không ngồi đó quá lâu, chỉ ngồi nghỉ ngơi một lát trong phòng, sau đó xoay người nhảy vào trong bóng tối, biến mất không còn một dấu vết.
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo.
Ầm ầm.
Có người đang đập cửa.
Lục Châu ngồi dậy.
“Lão, lão tiên sinh…”
Là giọng nói của chưỡng quỹ.
Lục Châu xuống giường, hơi nghi hoặc mở cửa ra.
Đập vào mắt hắn là chưởng quỹ và một đám quan binh.
Trên mặt chưởng quỹ đầy mồ hôi, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì tên quan sai cầm đầu đã ôm quyền nói:
“Xin hỏi, lão tiên sinh có trông thấy hung thủ giết chết Trác Bình không?”
Lục Châu lộ vẻ ngạc nhiên.
Trác Bình chết rồi?
Hắn quay đầu nhìn về phía Trác Bình trên mặt đất ở gần cửa ra vào, có hai binh sĩ đang xử lý vết máu dưới đất.
Bên cạnh hắn là một thanh kiếm gãy.
Trong phòng hắn cũng có hai tên binh sĩ đang lục soát, chỉ tiếc trong đó rỗng tuếch khiến bọn họ chẳng tìm được gì.
Trác Bình dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, có thể lặng yên không một tiếng động giết chết hắn, lại còn khiến hắn không kịp phản kháng đã chết, vậy đối thủ hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh rồi.
Lục Châu lắc đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy.
Quan sai kia thở dài một tiếng. “Trác Bình là cao thủ kiếm đạo, người có thể giết được hắn nhất định cũng là cao thủ. Ông không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.”
Lục Châu hỏi: “Trác Bình có thù với ai không?”
Quan sai kia nhướng mày.
Hắn quan sát Lục Châu từ trên xuống dưới rồi hơi khó chịu đáp: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tuy việc Trác Bình chết không liên quan gì đến Lục Châu.
Nhưng hung thủ là một cao thủ tu hành giả.
Nếu Nhữ Nam là một cái bẫy cực lớn… thì hắn muốn toàn thân trở ra là chuyện khó khăn rồi đây.
“Lão phu hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Lục Châu lấy lệnh bài hoàng thất ra.
Tên quan sai nghe vậy vừa định nổi giận, chợt nhìn thấy tấm lệnh bài kia, lập tức trở nên mềm nhũn.
Long văn đặc biệt?
Người của hoàng tộc?
Toàn thân hắn run lên, quỳ phịch xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp: “Đại, đại nhân.”
Chưởng quỹ cũng ngơ ngác theo.
Những binh lính còn lại không nói gì, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Lúc nhìn thấy tấm lệnh bài kia, sắc mặt bọn hắn cứng đờ khó chịu như vừa ăn phải một cân ruồi.
Cả đám đều bắt chước quan sai, ngoan ngoãn quỳ phịch xuống.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi vừa ngáp vừa lấy tay dụi mắt bước ra ngoài.
Nhìn thấy trước cửa có một đám người đang quỳ gối trước mặt Lục Châu, nàng ngây ngô hỏi: “Gia gia, có phải đánh bọn hắn không?”
“…” Chưởng quỹ lập tức té phịch xuống đất.
Lục Châu khoát khoát tay ra hiệu nàng đừng xen vào. Hắn hỏi: “Trác Bình có thân phận gì?”
“Người này là một cao thủ dùng kiếm, hắn đã giết huynh đệ nhà mình để đoạt Thư Hùng Song Kiếm. Hắn tu vi cao thâm, quan phủ rất khó làm gì được hắn.”
“Vậy tại sao hắn lại đến Nhữ Nam?”
“Chuyện này… thuộc hạ cũng không biết.”
Những quan binh này cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Người có thể tiếp xúc với những bản án liên quan đến tu hành giả Thần Đình cảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bọn hắn không biết chuyện này cũng là bình thường.
Tiểu Diên Nhi không biết chạy đi xem hiện trường từ bao giờ, sau đó nàng chạy trở về, hình như có phát hiện lớn. Nàng nói: “Hắn bị người ta chém một nhát chết luôn, từ chỗ này.. tới chỗ này.. À, kẻ đó còn quang minh chính đại đứng trước mặt hắn mà ra tay.” Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa khoa tay múa chân mô tả.
Lục Châu gật gật đầu, hẳn là cao thủ sử dụng kiếm, trong tay có vũ khí thiên giai.
Trong ký ức của hắn, phù hợp với điều kiện này có vài người.
Kiếm Si Trần Văn Kiệt.
Thiên tài sử dụng kiếm Giang Ái Kiếm.
La Tông La Trường Khanh…
Cũng có thể là, tên nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung?
Ngay lúc Lục Châu đang suy tư.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Lục Châu và đám quan binh đang quỳ dưới đất đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa.
“Diên Nhi, đi xem một chút.”
“Dạ.”
Tiểu Diên Nhi trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, lách mình vọt ra ngoài.
Sau đó rất nhanh lại trở về.
“Là phi liễn… Phi liễn của Đại Không Tự.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay ra ngoài.
“Đại Không Tự?”
Lục Châu hơi nghi hoặc, xoay người bước xuống lầu.
Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.
Đám người còn lại giương mắt nhìn nhau, không biết có nên đứng lên hay không.
Ra đến ngoài cửa khách điếm.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên.
Phi liễn to lớn đã phi hành đến gần rìa Nhữ Nam thành, xung quanh có không ít các tăng nhân đầu trọc cũng ngự không phi hành bên cạnh.
Từ ký hiệu trên phi liễn có thể nhận ra được đây đúng là phi liễn của Đại Không Tự.
“Đi.” Lục Châu cụp mắt xuống.
“Vâng.”
Hai người đi về phía bắc Nhữ Nam.
Vừa ra khỏi Nhữ Nam thành.
Tiểu Diên Nhi lập tức thấp giọng nói: “Sư phụ, có người theo dõi chúng ta.”
Lục Châu bất động thanh sắc, chỉ nhẹ gật đầu.
Đây chính là nguyên nhân hắn vẫn luôn mang theo Tiểu Diên Nhi khi ra ngoài.
Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, năng lực cảm ứng của nàng vượt xa các tu hành giả cùng cảnh giới. Lại thêm tính tình nàng luôn tinh quái phá phách, cho dù gặp được đối thủ cường đại cũng có thể dựa vào thân pháp Thái Thanh Ngọc Giản để tự bảo vệ mình.
Lục Châu không cần tốn hao tinh lực để bảo vệ nàng.
Hắn vốn định cưỡi toạ kỵ bay tới Thánh đàn.
Nhưng hiện tại đã bị người theo dõi… vậy chỉ có thể xử lý kẻ đó trước.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước.”
Người theo dõi rốt cuộc cũng không giữ bình tĩnh được nữa, mở miệng bắt chuyện.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi chậm rãi xoay người lại.
Đập vào mắt họ là một thanh niên nam tử trẻ trung chưa đến ba mươi tuổi.
“Có chuyện gì?”
“Ta muốn mua một vật của lão tiên sinh.”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Không bán! Mau cút!”
Thanh niên kia không thèm để ý đến thái độ của Tiểu Diên Nhi, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Lục Châu.
“Cây đoản kiếm kia của lão tiên sinh có thể huỷ Thư Hùng Song Kiếm, chắc chắn là một thanh kiếm tốt… Ta nguyện dốc hết tiền tài để mua lại.” Thanh niên nam tử nói.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Hôm qua ngươi có mặt ở đó?”
Thanh niên nam tử gật đầu: “Đúng vậy… Lẽ ra ta định nói với lão tiên sinh từ hôm qua rồi, nhưng nơi đó có cao nhân, ta không thể không tránh né mũi nhọn.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi rất thích kiếm?”
“Xem kiếm như mạng, ái kiếm tận xương.”
Thanh niên nam tử chậm rãi đáp. “Lúc đầu ta dự định giết chết Trác Bình, lấy đi Thư Hùng Song Kiếm. Không ngờ lại có người khác đi trước một bước, đáng tiếc vị cao nhân đó lại huỷ luôn cả thanh kiếm… Thật là quá đáng tiếc mà…”
Trong lời nói của hắn đều lộ ra cảm giác tiếc hận đối với Thư Hùng Song Kiếm.
“Kẻ đó là ai?”
“Chưa từng nhìn thấy… Nhưng cũng không khó đoán. Có thể phát huy kiếm đạo đến cực hạn như thế, trong thiên hạ này chỉ có ba người.”
Thanh niên nam tử không hề vội vã, vẫn kiên nhẫn trò chuyện. “Một người chính là ma đầu tổ sư gia Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các, cũng là người ta sợ nhất…”
Tiểu Diên Nhi che miệng cười khúc khích: “Vậy sao ngươi còn không lo tranh thủ thời gian mà chạy đi!”