• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Sư Hạ Sơn (8 Viewers)

  • Chương 120-121

Chương 120: Anh đây có tiền

Vốn chuyện này có chút không đúng quy định, nhưng dù sao Tiểu Thạch Đầu cũng là người do Lưu Minh đưa tới, mấy bác sĩ trong bệnh viện cũng mắt nhắm mắt mở kệ họ.

Vừa ngồi nóng ghế, Lưu Minh đã nhận được điện thoại của Mạc Liên Y.

"Lưu Minh, tâm trạng của tôi đang rất tệ, anh mau đến tìm tôi đi!"

Lúc này, hình như Mạc Liên Y đang có chút tức giận, giọng còn hơi nức nở.

Lưu Minh cũng không dám lề mề, vừa cúp máy là vội vàng chạy đến tập đoàn Thiên Nam.

Hôm nay là lần đầu tiên Lưu Minh chính thức bước vào tòa cao ốc này, dưới ánh nhìn chăm chú của một đám bảo vệ, anh đi vào thang máy chuyên dùng của tổng giám đốc lên thẳng tầng cao nhất.

Phải công nhận rằng tập đoàn Thiên Nam đúng là giàu nứt đổ vách, tầng cao nhất của cả tòa cao ốc chỉ có văn phòng của Mạc Liên Y và máy cái phòng họp.

Lúc này, Lý Văn Dao mặc một bộ đồ công sở của ol, đeo cặp mắt kính không gọng, ôm một đống tài liệu đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc. Cô ta vừa đóng cửa xoay người lại đã thấy Lưu Minh đang mỉm cười nhìn mình.

"Tên háo sắc nhà anh làm gì đó? Làm tôi đây hết hồn!"

Lý Văn Dao nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lưu Minh, bị dọa trực tiếp dán lên cửa.

Lưu Minh cũng không nói gì, chỉ cười cợt chậm rãi dí sát mặt vào Lý Văn Dao.

"Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà làm bậy, Liên Y đang ở bên trong đó!"

Lý Văn Dao cho rằng Lưu Minh nổi máu dê định dồn mình vào cửa rồi hôn mình bèn sợ tới mức nhắm mắt lại giống như một con gà con bị hoảng sợ.

Nhưng qua một lúc lâu, Lý Văn Dao lại phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bấy giờ, cô ta mới mở mắt ra và thấy tên Lưu Minh kia đang ngoài cười nhưng trong không cười nhìn mình.

"Mắt kính đẹp đó!"

"Tên khốn nhà anh, thật là đáng ghét mà!"

Lý Văn Dao tức đến mức giậm chân, ôm tài liệu chạy vụt đi.

"Nhóc con, đây là sự trừng phạt cho việc dám gọi tôi là Lưu thái giám, con người của tôi cũng không rộng lượng vậy đâu".

Lưu Minh cười ha ha nói, sau đó đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra.

"Ôi chà, diện tích của văn phòng này còn lớn hơn cả trại nuôi heo của nhà Trương bí đao nữa!"

Sau khi mở cửa ra, Lưu Minh hoàn toàn bị chấn động trước văn phòng tổng giám đốc của Mạc Liên Y.

"Lưu Minh, tên khốn nhà anh, dám lấy phòng làm việc của tôi so với trại nuôi heo à!"

Mạc Liên Y đanh mặt liếc Lưu Minh nói.

"Tôi chỉ là chưa thấy nơi nào lớn như vậy thôi!"

Lưu Minh lẩm bẩm.

"Anh nói thêm câu nữa thì quỳ xuống ôm lấy đầu lăn ra khỏi đây cho tôi!"

Giờ nhóc Mạc chính là một quả bom hẹn giờ làm Lưu Minh sợ tới mức rụt cổ.

"Liên Y, rốt cuộc thì cô bị sao vậy?"

Lưu Minh đi đến bên cạnh Mạc Liên Y dịu dàng hỏi.

"Lưu Minh, bố tôi và bà mẹ kế mà ông ấy tìm cho tôi kết hôn rồi!"

Mạc Liên Y trực tiếp đứng lên khỏi ghế, ôm lấy Lưu Minh bật khóc.

Lúc này, ít nhiều gì Lưu Minh cũng có thể hiểu được tâm trạng của Mạc Liên Y, cảm giác đó giống như sư phụ anh tìm sư mẫu khác cho mình vậy.

Cũng là những con người cùng cảnh ngộ!

"Lưu Minh, anh nói xem có phải bố tôi không còn thương tôi nữa không?"

Mạc Liên Y nghẹn ngào hỏi.

Lưu Minh cười ha ha, cũng không đáp mà chỉ vỗ lưng cô.

Đây mẹ nó là một câu hỏi trí mạng, trả lời kiểu gì cũng sẽ chết, còn không bằng ngoan ngoãn ngậm miệng không đáp.

Một lúc lâu sau, Mạc Liên Y mới yên tĩnh lại, giơ tay lau nước mắt rồi lấy quần áo của Lưu Minh lau tay.

"Cô quá đáng ghê, nhóc Mạc, giờ tôi có mỗi hai cái áo, một cái bị cô lau nước mắt, cái còn lại bị cô lau nước mũi. Cô bảo tôi phải ra ngoài gặp người ta thế nào đây!"

Lưu Minh nghiêm mặt, hơi khó chịu nói.

Mạc Liên Y nhìn cái vẻ trợn mắt nhíu mày của Lưu Minh mà cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, đôi mắt ngập nước cong lên thành một vầng trăng non, trừng anh một cái. Sau đó, cô ta bèn ngồi xuống ghế tổng giám đốc cầm một bộ tài liệu lên xem tiếp.

Lưu Minh nhìn đôi mắt nhóc Mạc khóc đỏ hoe, không hiểu sao lại hơi đau lòng, dứt khoát giật lấy tài liệu trong tay cô ấy ném sang bên cạnh.

"Nhìn cái gì mà nhìn, suốt ngày xem mấy cái thứ rác rưởi ấy thì có gì thú vị chứ? Nào, tôi dẫn cô đi chơi!"

Lưu Minh nói xong bèn kéo Mạc Liên Y dậy khỏi ghế tổng giám đốc.

Mạc Liên Y ngó Lưu Minh, không kiềm được bật cười hỏi: "Có phải anh dẫn tôi đi chơi rồi tôi bỏ tiền ra trả đúng không!"

"Hừ, khinh bỉ ai đó!"

"Anh đây có tiền!"

Lưu Minh nói xong bèn móc 20 ngàn tệ do Thái Hải Lực trả cho mình từ trong túi ra.

Gần đây bận quá, cũng không có thời gian đi gửi, vừa hay có thể lấy ra khoe khoang một chút.

"Được, hôm nay tôi bèn ăn ké đại gia vậy!"

Tâm trạng của Mạc Liên Y có vẻ đã tốt hơn rất nhiều, cười khẽ nói.
Chương 121: Đi mua quần áo

"Haiz, mấy ngày trước còn chắc như nịch nói với tôi, bạn thân mới là chính, bạn trai chỉ là gió thoảng mây bay, thế mà hôm nay lại không dẫn theo bổn tiểu thư đây đi, đúng là bạn bè nói bỏ là bỏ, tình yêu nói theo là theo".

Nhìn theo bóng lưng hai người vừa nói chuyện vừa cười bỏ đi, Lý Văn Dao không nhịn được mà bĩu môi.

Cửa thang máy mở ra, hai người xuất hiện trước mặt mọi người khiến những người có mặt ở đó giật mình đến mức không nói ra lời, trước đây bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc nhà mình đi thang máy chung với một người đàn ông khác bao giờ, hơn nữa còn vừa nói vừa cười như vậy.

"Anh chàng đẹp trai này chính là bạn trai của tổng giám đốc sao, nhìn trông cũng khá sáng sủa, không biết có lai lịch thế nào. Nghe nói hiện tại tổng giám đốc vì giận dỗi chủ tịch nên đang ở nhà của cậu ta đó!"

"Hình như không có lai lịch gì, cô nhìn quần áo của cậu ta kìa, trăm phần trăm đều là hàng chợ, tôi nghe bảo vệ nói hai ngày trước cậu ta còn đi một chiếc xe đạp tới đón tổng giám đốc!"

"Anh có biết thế nào gọi là lãng mạn không, thiên chi kiêu nữ như tổng giám đốc nhà chúng ta đây nào đã từng được đi xe đạp, trai thẳng cứng nhắc như anh có tới cuối đời cũng chắc chắn không tìm được bạn gái đâu!"

Nhân viên của cả đại sảnh tầng một đều to nhỏ bàn tán, chốc chốc lại lén nhìn hai người một cái.

Hai người đi ra khỏi đại sảnh, trực tiếp lên chiếc Phaeton của Lưu Minh.

Mặc dù xe của Mạc Liên Y tốc độ nhanh, tính thao tác mạnh nhưng Lưu Minh cảm thấy chiếc xe đó quá phong cách, không phù hợp với tính cách giản dị của anh.

"Cô Mạc, chúng ta đi đâu?"

Lưu Minh vừa lái xe vừa hỏi.

"Đến trung tâm thương mại, không phải anh nói tôi làm bẩn quần áo của anh rồi sao? Tôi sẽ mua đền cho anh bộ khác"

Mạc Liên Y suy nghĩ chốc lát sau đó nhìn bộ quần áo rách nát trên người Lưu Minh rồi nói.

"Đúng là nên mua bộ quần áo tươm tất chút thật!"

Lưu Minh gật đầu, mặc dù bộ đồ quần liền thân này của anh nếu mặc ở nông thôn thì sẽ chẳng ai nói gì, nhưng vào thành phố thì đa phần đều sẽ coi thường anh.

Vừa đi vừa nói chuyện hai người đã tới Đông An Quốc Tế, Đông An Quốc Tế là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất ở Đường Hải.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần nên trong trung tâm thương mại tấp nập lại người.

Mạc Liên Y dẫn Lưu Minh tới thẳng khu vực bán đồ của nam trên tầng ba để chọn quần áo.

"Ừ, đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, không ngờ anh ăn mặc thế này trông cũng ra dáng con người đấy nhỉ?"

Nhìn Lưu Minh mặc quần áo mới, Mạc Liên Y không kiềm chế được mà gật đầu, vẫn là mắt nhìn của cô tốt, lần này anh nông dân trực tiếp trở thành anh chàng đẹp trai rồi.

"Lẽ nào trước đây tôi không ra dáng con người sao?"

Lưu Minh không thích câu nói này, liền trừng mắt đùa với Mạc Liên Y, nhưng cô lại căn bản không hề để tâm đến ánh mắt của anh.

"Cô à, vóc dáng bạn trai của cô rất đẹp, đúng là người mẫu trời sinh, cảm giác mặc gì cũng hợp!"

Nhân viên bán hàng nhìn hai người liếc mắt đưa tình nên có chút sốt sắng nói.

Kỳ thực ban đầu cô ta không cho rằng hai người là tình nhân, dù sao một người ăn mặc rách nát quê mùa và một nữ thần từ đầu đến chân là hàng hiệu thì sao có thể là một đôi tình nhân được?

Nhưng không phải các cặp tình nhân đều có ánh mắt như vậy ư?

"Được rồi, tôi lấy bộ đồ này, cô giúp tôi gói đồ cũ lại nhé!"

Mạc Liên Y không để ý đến lời nói của nhân viên bán hàng.

"Đợi đã, bộ đồ này bao nhiêu tiền thế?"

Lưu Minh chợt hỏi. Đọc nhanh tại VietWriter.vn

"Thưa anh, quần áo và giày tổng cộng là mười tám nghìn nhân dân tệ!"

Nhân viên bán hàng cười nói.

"Cái gì vậy chứ?"

"Các người đang ăn cướp à?"

Lưu Minh không kiềm chế được kêu lên.

"Được rồi, đi quẹt thẻ đi!"

Mạc Liên Y trực tiếp đưa thẻ ngân hàng của mình cho nhân viên bán hàng, để Lưu Minh tiếp tục lải nhải thì chắc chắn sẽ rất mất mặt.

"Bộ đồ này được làm từ vàng chắc!"

Lưu Minh nhìn bộ quần áo trên người nhíu mày tự nói.

"Cũng không phải tiêu tiền của anh, anh tiếc của gì chứ? Đây là do tôi đền cho anh mà!"

"Quan trọng là tiền tôi mua quần áo mười năm cũng không đến mười tám nghìn tệ!"

Một lát sau nhân viên bán hàng đã mang quần áo và hóa đơn đi ra.

Có điều Lưu Minh vẫn thay lại bộ quần áo cũ của anh.

Mạc Liên Y hỏi anh tại sao, anh nói quần áo đắt thế này mặc lên người anh cảm giác không đúng lắm.

"Đúng là tên quê mùa!"

Lườm Lưu Minh một cái rồi đưa túi xách cho Lưu Minh.

Sau đó Lưu Minh trở thành nhân viên xách đồ, Mạc Liên Y nhìn thấy thứ mình thích là mua, mua xong lại treo lên người Lưu Minh, lúc này trên người anh từ trên xuống dưới nào là túi lớn túi bé.

"Cô Mạc, tôi thấy đủ rồi đó, phụ nữ trong thôn đi chợ vào năm mới cũng không mua nhiều đồ như cô đâu!"

Lưu Minh không nhịn được nói, túi lớn túi bé này đối với Lưu Minh mà nói đương nhiên không nặng, nhưng chủ yếu là quá nhiều, rõ ràng rất thừa thãi.

Mạc Liên Y quay đầu lại nhìn Lưu Minh, rồi bật cười thành tiếng.

"Được rồi, vậy tạm thời không mua nữa, chúng ta về thôi!"

Mạc Liên Y cười nói, sau đó hai người hòa mình vào dòng người xuống cầu thang, đến sảnh lớn tầng một. Lúc này sảnh lớn đã rất náo nhiệt, không ít người đang bu lại chung quanh một quầy hàng chỉ chỉ trỏ trỏ, dường như đang bàn tán gì đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom