Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116-117
Chương 116: Hỏi tội
"Hôm nay, tôi và Tiểu Kỳ cùng thằng ôn Triệu Bân kia đi đến quán bar Hoa Sắc. Đầu tiên, tôi bắt người anh em Thạch Thái Nhiên của Lưu Minh để anh ta liên hệ với hắn. Sau đó, lại bắt em gái Lưu Minh đến, cô nàng này thật là ngây thơ khiến tôi nhìn mà lòng rạo rực. Đợi đến khi tôi giải quyết Lưu Minh rồi chắc chắn sẽ tra tấn cô ta!"
Trịnh Dương Vĩ thẫn thờ nói.
Sau đó, Lưu Minh lại khiến cho Chu Lệ Kỳ kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần nữa. Lời kể của cô ta cũng không khác Trịnh Dương Vĩ là bao.
"Sao, cậu chủ Triệu, lần này cậu nghe rõ chưa? Có phải sự việc của họ cũng không khác điều cậu muốn nói là mấy?"
Lưu Minh đi đến trước mặt Triệu Bân cười ha ha hỏi.
Triệu Bân nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội kia của Lưu Minh vậy mà lại hơi sợ. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.
"Giờ nói quan hệ giữa hai người và Triệu Bân đi?"
Khóe miệng Lưu Minh khẽ nhếch, khá có hứng thú nhìn Triệu Bân nói.
"Thằng ngu Triệu Bân kia ỷ vào mình có mấy đồng tiền dơ bẩn, hoàn toàn không coi tôi là người, ngày nào cũng sai tôi làm này làm kia, tôi đã sớm gai mắt hắn ta. Thực ra, hắn ta không biết Chu Lệ Kỳ và tôi đã lén lút qua lại từ lâu và bị tôi cắm sừng. Tối qua, Triệu Bân và Chu Lệ Kỳ đến thăm tôi, hai người chúng tôi còn thừa dịp hắn ta không chú ý gian díu với nhau một lần..."
Tuy mặt mày Trịnh Dương Vĩ vẫn cứ đờ đẫn, nhưng khi nói đến đây lại không nhịn được nở nụ cười.
Triệu Bân nghe thấy câu đó của Trịnh Dương Vĩ thì mặt mày xanh mét, ban đầu hắn ta còn không tin người anh em tốt của mình vậy mà lại cắm sừng mình, chỉ cho rằng Lưu Minh đang châm chọc mình mà thôi.
Giờ xem ra đó đúng là sự thật, hắn ta chẳng những bị cắm sừng còn bị cắm rất nhiều lần.
Chẳng trách khoảng thời gian trước, con mụ Chu Lệ Kỳ kia luôn năn nỉ ỉ ôi bên tai nói Trịnh Dương Vĩ làm việc rất lưu loát nhanh nhẹn gì đó.
"Bà mẹ nó, đôi gian phu dâm phụ tụi mày, tao muốn giết chết chúng mày!"
Triệu Bân đầy mặt giận dữ, cầm một bình rượu trên bàn lên đập thẳng vào đầu Chu Lệ Kỳ. Nếu không phải bị mấy gã vệ sĩ dưới tay Triệu Thiên Long ngăn cản thì e rằng hắn ta đã giết cô ta thật rồi.
Lưu Minh đây là muốn giết người không dao, đập tan ý chí của mấy người có mặt ở đây.
Mấy người đàn ông trung niên ngồi trên sofa nhìn mánh khóe thần kỳ ấy của Lưu Minh mà vẻ mặt cũng hết sức khó coi.
Đặc biệt là Chu Sơn, mặt mày xanh mét. Vốn dĩ, ông ta cho rằng con gái mình leo lên cậu chủ Triệu thì sau này chắc chắn không phải lo chuyện ăn no mặc ấm nữa. Ai ngờ, con bé lại làm ra cái chuyện như vậy. Hơn nữa, còn kể lại chuyện đó trước mặt bố chồng tương lai.
Lúc này coi như đã hoàn toàn đắc tội người ta, dù Triệu Thiên Long không hỏi tội thì Triệu Bân cũng sẽ trả thù.
"Được rồi, giờ hội họp phụ huynh cũng họp xong rồi. Mấy người về nhà dạy dỗ thế nào là chuyện của mấy người, giờ cũng nên tâm sự chuyện ngày hôm nay thôi!"
Lưu Minh vỗ tay nói với mấy ông lớn đang có mặt ở đây.
"Cậu trai trẻ, cậu nói phải làm thế nào?"
Trịnh Tịch trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
"Trịnh Dương Vĩ năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, còn định ra tay với em gái tôi thì tội đáng phải chết!"
"Cậu trai trẻ, cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ tha cho nó một lần đi. Tôi chỉ có mỗi đứa con trai là nó, cậu đổi một cái điều kiện khác đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý với cậu?"
"Kể cả việc nhượng lại phía Đông thành phố?"
Lưu Minh liếc Trịnh Tịch hỏi.
Trịnh Tịch cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Thôi bỏ đi, nể mặt tình cha con nhà ông, tôi cũng không ăn uống lớn như vậy. Ông nhượng lại một phần ba địa bàn ở phía Đông thành phố cho cậu ta là được!"
Lưu Minh thở dài, giơ tay chỉ anh Hạo đứng bên cạnh nói.
Thực ra, Lưu Minh cũng có suy tính của mình. Dù sao anh Hạo cũng chỉ là một tên côn đồ cắc ké, để cậu ta nuốt hết phía Đông thành phố thì hiển nhiên là có hơi viển vông.
"Không thành vấn đề, đây là danh thiếp của tôi. Đợi đến mai, cậu trực tiếp liên lạc cho tôi là được!"
Trịnh Tịch cũng không hề dong dài, dù gì trước đây ông ta cũng đi ra từ trong giới xã hội đen nên đương nhiên biết câu "Giữ được núi non thì lo gì không có củi đốt".
Giữ được núi non, không sợ không có củi đốt. Huống chi, ông ta cũng không thể chọc vào người này.
Anh Hạo hoàn toàn không ngờ hạnh phúc lại đến một cách bất ngờ như vậy. Gã ta cảm giác như có một cục tiền từ bầu trời rớt xuống đập vào đầu khiến mình xuất hiện ảo giác.
Gã ta trợn mắt há hốc mồm nhận lấy danh thiếp mà không nói nổi câu nào.
"Còn người phụ nữ kia thì không liên quan gì đến tôi, dù sao cũng chưa cắm sừng mình nên chuyện này tôi sẽ không hỏi tội cô ta. Các người muốn làm gì thì làm!"
Lưu Minh ngó Chu Lệ Kỳ nói.
"Bây giờ sẽ nói đến Triệu Bân, tuy tên nhóc này không phải người khởi xướng, nhưng lại là kẻ chủ mưu, mặc kệ đàn em đánh gãy một tay và một chân người anh em của tôi, còn bắt cóc em gái tôi. Có phải chúng ta nên tính kỹ món nợ này không, ông Triệu?"
"Cậu muốn sao?"
Triệu Thiên Long lạnh lùng hỏi.
"Không muốn gì? Đàn em của ông đều bị tôi đánh gãy chân tay, giờ tôi muốn đánh gãy một chân và một tay của con trai ông. Sau đó, cứ mỗi một chỗ gãy xương trên người người anh em của tôi thì ông phải bồi thường 5 triệu tệ!"
Lưu Minh nhàn nhạt nói.
"Hừ, cậu trai trẻ, cậu làm vậy có phải hơi quá rồi không?"
Chương 117: Để xem ai dám bắt tôi
Ban nãy, khi Lưu Minh khiến cho Chu Lệ Kỳ và Trịnh Dương Vĩ nói hết mọi chuyện ra, Triệu Thiên Long đã hơi tức giận. Giờ, nghe thấy lời ấy của Lưu Minh lại càng tức giận hơn.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, mặt mày âm trầm liếc Lưu Minh nói: "Vừa muốn đánh gãy chân con tôi, lại còn đòi bồi thường tổn thất. Lẽ nào cậu không hiểu chút lý lẽ nào à?"
"Trong mắt tôi, miệng là dùng để đếm tiền, nắm tay mới là dùng để phân rõ đúng sai!"
Lưu Minh cười gằn.
Nếu hôm nay người gặp phải chuyện này không phải mình thì e rằng đám Thạch Thái Nhiên đã bị mấy cậu ấm con nhà giàu kia chơi chết rồi.
"Hừ, cậu cho rằng trên đời này không ai có thể trị được mình sao?"
Triệu Thiên Long hừ lạnh một tiếng, không phải ông ta để ý tiền, mà là không vứt nổi cái mặt mo này.
Nếu chuyện này truyền ra, e rằng Triệu Thiên Long ông ta cũng khỏi cần phải lăn lộn trong đất Đường Hải này nữa.
Lúc này, một cảnh sát trung niên mập mạp dẫn theo mấyviên cảnh sát trẻ tuổi nữa xông vào rồi chỉ vào điện thoại trong tay nói: "Ông Triệu, ông yên tâm, những lời mà tên nhóc kia nói ban nãy đã bị tôi ghi âm lại. Cậu ta đã phạm phải tội đe dọa và cố ý đánh bị thương người khác, pháp luật chắc chắn sẽ đòi lại cho ông một câu trả lời hài lòng!"
"Cảm ơn cục trưởng Trương!"
Triệu Thiên Long đầy mặt tươi cười đứng dậy khỏi sofa rồi đi đến bên cạnh Lưu Minh, vỗ vai anh nói: "Chàng trai trẻ, muốn đấu với tôi thì cậu vẫn còn non lắm. Đợi đến khi cậu ra tù rồi hãy đến tìm tôi!"
"Ha ha, tôi đây rất chờ mong rốt cuộc ông có thể đưa tôi vào đó hay không đấy!"
Lưu Minh hết sức tự tin nói.
"Chàng trai trẻ, khác không dám nói chứ chỉ với cuộc ghi âm trong điện thoại tôi và dấu vân tay trên cây gậy bóng chày kia thì nhốt cậu ba năm năm là không thành vấn đề!"
Cục trưởng Trương cười ha ha nói, ông ta chưa thấy thấy thanh niên nào kiêu ngạo như vậy.
"Vậy ông bật ghi âm lên để cho mọi người cùng nghe thử xem!"
Lưu Minh vô cùng bình tĩnh ngồi xuống sofa, rót cho mình một ly rượu rang, vừa lắc lư chiếc cốc chân dài, vừa cười khẽ nhìn cục trưởng Trương.
"Đúng là điếc không sợ súng mà!"
Cục trưởng Trương cười khẩy, song cũng không nói gì thêm dứt khoát mở ghi âm, bật loa to lên để cho Lưu Minh hết hy vọng.
Chẳng mấy chốc, ghi âm đã vang lên, những hành vi phạm tội do mấy cậu ấm hư hỏng kể đều bị ghi lại, sau đó ngoài những tiếng rè rè ra thì không còn gì nữa.
Sắc mặt của cục trưởng Trương và Triệu Thiên Long lập tức trở nên nhăn nhó giống như ăn phải ruồi.
Ông cho rằng tôi không nhận ra mánh khóe của hai người các ông sao?
Lưu Minh thầm cười lạnh trong lòng.
Thực ra, khi Triệu Thiên Long vừa đến, anh đã phát hiện ra điều bất thường và bảo Như Hoa cùng Như Phong đi ra ngoài làm chút thủ thuật.
Quấy nhiễu sóng điện từ cũng không phải chuyện gì khó đối với hai quỷ nô.
Triệu Thiên Long nhìn chằm chằm vào Lưu Minh, giờ đây trong lòng ông ta cũng hơi ớn, hoàn toàn không biết Lưu Minh ra tay lúc nào. Lẽ nào, quả thật như lời hai ông lão kia, Lưu Minh này không phải là người mà mình có thể chọc vào?
"Cậu đừng có mà đắc ý, trên cái vũ khí giết người này chắc chắn có dấu vấn tay của cậu. Đến lúc đó, vẫn có thể bắt cậu vào tù".
Sắc mặt cục trưởng Trương âm u nói.
"Ông kiểm đi, cứ thoải mái mà kiểm tra. Chỉ cần tìm ra được dấu vân tay nào thuộc về tôi thì coi như tôi thua!"
Lưu Minh chẳng hề để ý nhún vai, tỏ ra vẻ ông muốn làm gì cũng được.
"Chú Trương, chú khỏi kiểm tra, trên đó hoàn toàn không có vân tay của tên nhà quê đó đâu, đều là do một mình Đại Quang ra tay".
Triệu Bân uể oải nói.
"Dù thế nào thì hôm nay tôi cũng phải bắt cậu vào tù".
Cục trưởng Trương thở hổn hển nói.
Côn đồ không đáng sợ, chỉ sợ côn đồ có văn hóa.
Lưu Minh làm việc rất cẩn thận, toàn bộ quá trình hầu như đều không có tự mình ra tay. Dù họ muốn điều tra cũng không thể tra ra cái gì.
"Không biết mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi?"
Lưu Minh thoải mái dựa vào sofa, cười nhấp một ngụm rượu vang, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến lời nói của cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương nổi giận, ông ta ngồi trên vị trí này đã nhiều năm nhưng chưa có ai dám khiêu khích mình như vậy, lập tức sai cấp dưới ra tay: "Hôm nay, tôi nhất định phải bắt cậu, để xem ai trong Đường Hải này dám nói một tiếng không!"
"Ôi, cục trưởng Trương, đúng là ghê gớm thật đó! Người của chúng tôi không có lệnh của cấp trên cũng là người ông có thể bắt chắc?"
Bấy giờ, Hứa Kính Chi ngậm một điếu thuốc nghênh ngang bước vào, trông cái dáng vẻ ấy của anh ta thì có nơi nào mà giống đội trưởng đội Thanh Long, trái lại lại giống một nhân viên nhàn nhã trong xã hội hay một tên côn đồ lôi thôi lếch thếch thì đúng hơn.
"Tôi mặc kệ anh là ai, hôm nay tôi nhất định phải bắt tên nhóc kia đi!"
Cục trưởng Trương giận không thể át hét lên.
Hứa Kính Chi khẽ cười, lấy một cái thẻ từ trong túi ra rồi lắc lắc trước mặt cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương ban nãy hãy còn tức giận, giờ đã lập tức thay đổi sắc mặt, lắp bắp nói: "Xin lỗi, thưa sếp, tôi không biết tên nhóc nhà quê, cậu trai trẻ này là người của các anh!"
Hứa Kính Chi cũng không thèm để ý đến ông ta, mà là đi đến trước mặt Lưu Minh, ra vẻ thấm thía dạy dỗ: "Tên nhóc thúi nhà anh, ỉa xong còn phải bắt anh đây đến chùi đít cho nữa!"
Lưu Minh bĩu môi, cũng không thèm để ý đến anh ta.
"Hôm nay, tôi và Tiểu Kỳ cùng thằng ôn Triệu Bân kia đi đến quán bar Hoa Sắc. Đầu tiên, tôi bắt người anh em Thạch Thái Nhiên của Lưu Minh để anh ta liên hệ với hắn. Sau đó, lại bắt em gái Lưu Minh đến, cô nàng này thật là ngây thơ khiến tôi nhìn mà lòng rạo rực. Đợi đến khi tôi giải quyết Lưu Minh rồi chắc chắn sẽ tra tấn cô ta!"
Trịnh Dương Vĩ thẫn thờ nói.
Sau đó, Lưu Minh lại khiến cho Chu Lệ Kỳ kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần nữa. Lời kể của cô ta cũng không khác Trịnh Dương Vĩ là bao.
"Sao, cậu chủ Triệu, lần này cậu nghe rõ chưa? Có phải sự việc của họ cũng không khác điều cậu muốn nói là mấy?"
Lưu Minh đi đến trước mặt Triệu Bân cười ha ha hỏi.
Triệu Bân nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội kia của Lưu Minh vậy mà lại hơi sợ. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.
"Giờ nói quan hệ giữa hai người và Triệu Bân đi?"
Khóe miệng Lưu Minh khẽ nhếch, khá có hứng thú nhìn Triệu Bân nói.
"Thằng ngu Triệu Bân kia ỷ vào mình có mấy đồng tiền dơ bẩn, hoàn toàn không coi tôi là người, ngày nào cũng sai tôi làm này làm kia, tôi đã sớm gai mắt hắn ta. Thực ra, hắn ta không biết Chu Lệ Kỳ và tôi đã lén lút qua lại từ lâu và bị tôi cắm sừng. Tối qua, Triệu Bân và Chu Lệ Kỳ đến thăm tôi, hai người chúng tôi còn thừa dịp hắn ta không chú ý gian díu với nhau một lần..."
Tuy mặt mày Trịnh Dương Vĩ vẫn cứ đờ đẫn, nhưng khi nói đến đây lại không nhịn được nở nụ cười.
Triệu Bân nghe thấy câu đó của Trịnh Dương Vĩ thì mặt mày xanh mét, ban đầu hắn ta còn không tin người anh em tốt của mình vậy mà lại cắm sừng mình, chỉ cho rằng Lưu Minh đang châm chọc mình mà thôi.
Giờ xem ra đó đúng là sự thật, hắn ta chẳng những bị cắm sừng còn bị cắm rất nhiều lần.
Chẳng trách khoảng thời gian trước, con mụ Chu Lệ Kỳ kia luôn năn nỉ ỉ ôi bên tai nói Trịnh Dương Vĩ làm việc rất lưu loát nhanh nhẹn gì đó.
"Bà mẹ nó, đôi gian phu dâm phụ tụi mày, tao muốn giết chết chúng mày!"
Triệu Bân đầy mặt giận dữ, cầm một bình rượu trên bàn lên đập thẳng vào đầu Chu Lệ Kỳ. Nếu không phải bị mấy gã vệ sĩ dưới tay Triệu Thiên Long ngăn cản thì e rằng hắn ta đã giết cô ta thật rồi.
Lưu Minh đây là muốn giết người không dao, đập tan ý chí của mấy người có mặt ở đây.
Mấy người đàn ông trung niên ngồi trên sofa nhìn mánh khóe thần kỳ ấy của Lưu Minh mà vẻ mặt cũng hết sức khó coi.
Đặc biệt là Chu Sơn, mặt mày xanh mét. Vốn dĩ, ông ta cho rằng con gái mình leo lên cậu chủ Triệu thì sau này chắc chắn không phải lo chuyện ăn no mặc ấm nữa. Ai ngờ, con bé lại làm ra cái chuyện như vậy. Hơn nữa, còn kể lại chuyện đó trước mặt bố chồng tương lai.
Lúc này coi như đã hoàn toàn đắc tội người ta, dù Triệu Thiên Long không hỏi tội thì Triệu Bân cũng sẽ trả thù.
"Được rồi, giờ hội họp phụ huynh cũng họp xong rồi. Mấy người về nhà dạy dỗ thế nào là chuyện của mấy người, giờ cũng nên tâm sự chuyện ngày hôm nay thôi!"
Lưu Minh vỗ tay nói với mấy ông lớn đang có mặt ở đây.
"Cậu trai trẻ, cậu nói phải làm thế nào?"
Trịnh Tịch trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
"Trịnh Dương Vĩ năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, còn định ra tay với em gái tôi thì tội đáng phải chết!"
"Cậu trai trẻ, cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ tha cho nó một lần đi. Tôi chỉ có mỗi đứa con trai là nó, cậu đổi một cái điều kiện khác đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý với cậu?"
"Kể cả việc nhượng lại phía Đông thành phố?"
Lưu Minh liếc Trịnh Tịch hỏi.
Trịnh Tịch cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Thôi bỏ đi, nể mặt tình cha con nhà ông, tôi cũng không ăn uống lớn như vậy. Ông nhượng lại một phần ba địa bàn ở phía Đông thành phố cho cậu ta là được!"
Lưu Minh thở dài, giơ tay chỉ anh Hạo đứng bên cạnh nói.
Thực ra, Lưu Minh cũng có suy tính của mình. Dù sao anh Hạo cũng chỉ là một tên côn đồ cắc ké, để cậu ta nuốt hết phía Đông thành phố thì hiển nhiên là có hơi viển vông.
"Không thành vấn đề, đây là danh thiếp của tôi. Đợi đến mai, cậu trực tiếp liên lạc cho tôi là được!"
Trịnh Tịch cũng không hề dong dài, dù gì trước đây ông ta cũng đi ra từ trong giới xã hội đen nên đương nhiên biết câu "Giữ được núi non thì lo gì không có củi đốt".
Giữ được núi non, không sợ không có củi đốt. Huống chi, ông ta cũng không thể chọc vào người này.
Anh Hạo hoàn toàn không ngờ hạnh phúc lại đến một cách bất ngờ như vậy. Gã ta cảm giác như có một cục tiền từ bầu trời rớt xuống đập vào đầu khiến mình xuất hiện ảo giác.
Gã ta trợn mắt há hốc mồm nhận lấy danh thiếp mà không nói nổi câu nào.
"Còn người phụ nữ kia thì không liên quan gì đến tôi, dù sao cũng chưa cắm sừng mình nên chuyện này tôi sẽ không hỏi tội cô ta. Các người muốn làm gì thì làm!"
Lưu Minh ngó Chu Lệ Kỳ nói.
"Bây giờ sẽ nói đến Triệu Bân, tuy tên nhóc này không phải người khởi xướng, nhưng lại là kẻ chủ mưu, mặc kệ đàn em đánh gãy một tay và một chân người anh em của tôi, còn bắt cóc em gái tôi. Có phải chúng ta nên tính kỹ món nợ này không, ông Triệu?"
"Cậu muốn sao?"
Triệu Thiên Long lạnh lùng hỏi.
"Không muốn gì? Đàn em của ông đều bị tôi đánh gãy chân tay, giờ tôi muốn đánh gãy một chân và một tay của con trai ông. Sau đó, cứ mỗi một chỗ gãy xương trên người người anh em của tôi thì ông phải bồi thường 5 triệu tệ!"
Lưu Minh nhàn nhạt nói.
"Hừ, cậu trai trẻ, cậu làm vậy có phải hơi quá rồi không?"
Chương 117: Để xem ai dám bắt tôi
Ban nãy, khi Lưu Minh khiến cho Chu Lệ Kỳ và Trịnh Dương Vĩ nói hết mọi chuyện ra, Triệu Thiên Long đã hơi tức giận. Giờ, nghe thấy lời ấy của Lưu Minh lại càng tức giận hơn.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, mặt mày âm trầm liếc Lưu Minh nói: "Vừa muốn đánh gãy chân con tôi, lại còn đòi bồi thường tổn thất. Lẽ nào cậu không hiểu chút lý lẽ nào à?"
"Trong mắt tôi, miệng là dùng để đếm tiền, nắm tay mới là dùng để phân rõ đúng sai!"
Lưu Minh cười gằn.
Nếu hôm nay người gặp phải chuyện này không phải mình thì e rằng đám Thạch Thái Nhiên đã bị mấy cậu ấm con nhà giàu kia chơi chết rồi.
"Hừ, cậu cho rằng trên đời này không ai có thể trị được mình sao?"
Triệu Thiên Long hừ lạnh một tiếng, không phải ông ta để ý tiền, mà là không vứt nổi cái mặt mo này.
Nếu chuyện này truyền ra, e rằng Triệu Thiên Long ông ta cũng khỏi cần phải lăn lộn trong đất Đường Hải này nữa.
Lúc này, một cảnh sát trung niên mập mạp dẫn theo mấyviên cảnh sát trẻ tuổi nữa xông vào rồi chỉ vào điện thoại trong tay nói: "Ông Triệu, ông yên tâm, những lời mà tên nhóc kia nói ban nãy đã bị tôi ghi âm lại. Cậu ta đã phạm phải tội đe dọa và cố ý đánh bị thương người khác, pháp luật chắc chắn sẽ đòi lại cho ông một câu trả lời hài lòng!"
"Cảm ơn cục trưởng Trương!"
Triệu Thiên Long đầy mặt tươi cười đứng dậy khỏi sofa rồi đi đến bên cạnh Lưu Minh, vỗ vai anh nói: "Chàng trai trẻ, muốn đấu với tôi thì cậu vẫn còn non lắm. Đợi đến khi cậu ra tù rồi hãy đến tìm tôi!"
"Ha ha, tôi đây rất chờ mong rốt cuộc ông có thể đưa tôi vào đó hay không đấy!"
Lưu Minh hết sức tự tin nói.
"Chàng trai trẻ, khác không dám nói chứ chỉ với cuộc ghi âm trong điện thoại tôi và dấu vân tay trên cây gậy bóng chày kia thì nhốt cậu ba năm năm là không thành vấn đề!"
Cục trưởng Trương cười ha ha nói, ông ta chưa thấy thấy thanh niên nào kiêu ngạo như vậy.
"Vậy ông bật ghi âm lên để cho mọi người cùng nghe thử xem!"
Lưu Minh vô cùng bình tĩnh ngồi xuống sofa, rót cho mình một ly rượu rang, vừa lắc lư chiếc cốc chân dài, vừa cười khẽ nhìn cục trưởng Trương.
"Đúng là điếc không sợ súng mà!"
Cục trưởng Trương cười khẩy, song cũng không nói gì thêm dứt khoát mở ghi âm, bật loa to lên để cho Lưu Minh hết hy vọng.
Chẳng mấy chốc, ghi âm đã vang lên, những hành vi phạm tội do mấy cậu ấm hư hỏng kể đều bị ghi lại, sau đó ngoài những tiếng rè rè ra thì không còn gì nữa.
Sắc mặt của cục trưởng Trương và Triệu Thiên Long lập tức trở nên nhăn nhó giống như ăn phải ruồi.
Ông cho rằng tôi không nhận ra mánh khóe của hai người các ông sao?
Lưu Minh thầm cười lạnh trong lòng.
Thực ra, khi Triệu Thiên Long vừa đến, anh đã phát hiện ra điều bất thường và bảo Như Hoa cùng Như Phong đi ra ngoài làm chút thủ thuật.
Quấy nhiễu sóng điện từ cũng không phải chuyện gì khó đối với hai quỷ nô.
Triệu Thiên Long nhìn chằm chằm vào Lưu Minh, giờ đây trong lòng ông ta cũng hơi ớn, hoàn toàn không biết Lưu Minh ra tay lúc nào. Lẽ nào, quả thật như lời hai ông lão kia, Lưu Minh này không phải là người mà mình có thể chọc vào?
"Cậu đừng có mà đắc ý, trên cái vũ khí giết người này chắc chắn có dấu vấn tay của cậu. Đến lúc đó, vẫn có thể bắt cậu vào tù".
Sắc mặt cục trưởng Trương âm u nói.
"Ông kiểm đi, cứ thoải mái mà kiểm tra. Chỉ cần tìm ra được dấu vân tay nào thuộc về tôi thì coi như tôi thua!"
Lưu Minh chẳng hề để ý nhún vai, tỏ ra vẻ ông muốn làm gì cũng được.
"Chú Trương, chú khỏi kiểm tra, trên đó hoàn toàn không có vân tay của tên nhà quê đó đâu, đều là do một mình Đại Quang ra tay".
Triệu Bân uể oải nói.
"Dù thế nào thì hôm nay tôi cũng phải bắt cậu vào tù".
Cục trưởng Trương thở hổn hển nói.
Côn đồ không đáng sợ, chỉ sợ côn đồ có văn hóa.
Lưu Minh làm việc rất cẩn thận, toàn bộ quá trình hầu như đều không có tự mình ra tay. Dù họ muốn điều tra cũng không thể tra ra cái gì.
"Không biết mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi?"
Lưu Minh thoải mái dựa vào sofa, cười nhấp một ngụm rượu vang, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến lời nói của cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương nổi giận, ông ta ngồi trên vị trí này đã nhiều năm nhưng chưa có ai dám khiêu khích mình như vậy, lập tức sai cấp dưới ra tay: "Hôm nay, tôi nhất định phải bắt cậu, để xem ai trong Đường Hải này dám nói một tiếng không!"
"Ôi, cục trưởng Trương, đúng là ghê gớm thật đó! Người của chúng tôi không có lệnh của cấp trên cũng là người ông có thể bắt chắc?"
Bấy giờ, Hứa Kính Chi ngậm một điếu thuốc nghênh ngang bước vào, trông cái dáng vẻ ấy của anh ta thì có nơi nào mà giống đội trưởng đội Thanh Long, trái lại lại giống một nhân viên nhàn nhã trong xã hội hay một tên côn đồ lôi thôi lếch thếch thì đúng hơn.
"Tôi mặc kệ anh là ai, hôm nay tôi nhất định phải bắt tên nhóc kia đi!"
Cục trưởng Trương giận không thể át hét lên.
Hứa Kính Chi khẽ cười, lấy một cái thẻ từ trong túi ra rồi lắc lắc trước mặt cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương ban nãy hãy còn tức giận, giờ đã lập tức thay đổi sắc mặt, lắp bắp nói: "Xin lỗi, thưa sếp, tôi không biết tên nhóc nhà quê, cậu trai trẻ này là người của các anh!"
Hứa Kính Chi cũng không thèm để ý đến ông ta, mà là đi đến trước mặt Lưu Minh, ra vẻ thấm thía dạy dỗ: "Tên nhóc thúi nhà anh, ỉa xong còn phải bắt anh đây đến chùi đít cho nữa!"
Lưu Minh bĩu môi, cũng không thèm để ý đến anh ta.
Bình luận facebook