Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140-141
Chương 140: Thông báo
"Chị chắc là bà chủ ở đây nhỉ, sắp xếp cho tôi một nơi rộng nhất, tôi muốn mở lớp dạy học cho đám tiểu thư công tử của Đường Hải này!"
Lưu Minh vô cùng hào phóng phất tay nói.
Kỳ thực là lướt nhìn qua người đàn ông trẻ tuổi ăn vận bình thường này một cái rồi cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà gật đầu, sau đó xoay người lắc mông đi sắp xếp.
"Này, tên háo sắc nhà anh, tại sao vừa nãy nhìn chằm chằm vào bà chủ người ta như thế?"
Mạc Liên Y phát hiện ra động tác của Lưu Minh, không nhịn được bĩu môi, giọng nói có phần không hài lòng.
Lưu Minh thở dài một hơi, rồi nói ra chuyện anh kêu Như Phong đi bảo vệ cô.
Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh không nói gì nhưng trong lòng lại có chút thích thầm, xem ra mặc dù tay này bên ngoài thì tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng vẫn khá lo lắng cho cô.
Đêm nay cả Đường Hải không được ngủ yên, rất nhiều cậu ấm cô chiêu đều nhận được điện thoại, nói có người muốn dạy dỗ bọn họ!
Đường Hải đêm nay định sẵn là không được bình yên.
Rất nhiều công tử tiểu thư nhà giàu đều đang lái xe tới quán bar Tình Đầu.
Bọn họ rất tò mò, rốt cuộc là kẻ nào mà lại điên cuồng như vậy, dám nói muốn dạy dỗ bọn họ.
Rất nhanh đã có rất nhiều xe sang tụ tập trước cửa quán bar Tình Đầu, ai ai cũng ăn mặc sang chảnh thời thượng bước từ trên xe xuống.
Trong phòng hội nghị trên tầng ba của quán bar, Lưu Minh ngồi ở vị trí chủ tịch, vừa bắt chéo chân vừa hút thuốc.
Đám công tử do Bạch Trạch dẫn dầu vô cùng thê thảm ngồi dưới sàn nhà.
"Mẹ kiếp, tao muốn xem xem rốt cuộc là tên oắt con nào lại dám ăn nói điên cuồng như vậy, dám lên mặt dạy đời tất cả chúng ta".
Một lát sau, mấy thanh niên hùng hổ chửi bới đi vào trong.
"Mày là tên quê mùa chui từ đâu ra mà dám nói muốn tập hợp lên lớp bọn này, mày tưởng mày là Bạch lão đại Bạch Trạch năm năm trước sao?"
Vào trong bọn họ nhìn thấy Lưu Minh liền nổi điên xông tới.
"Bạch Trạch cũng ở đây nghe giảng, mấy tên nhãi ranh chúng mày kêu gào cái gì!"
Lưu Minh mỉm cười chỉ về góc tường một bên.
"Bạch... Bạch... Bạch lão đại?"
"Cậu chủ Bạch, cậu hai Triệu, cậu tư Hầu, sau các cậu đều ở đây hết vậy?"
"Lẽ nào?"
Khi bọn họ nhìn thấy Bạch Trạch đang ngồi dưới sàn nhà thì đều bất giác há hốc miệng, nhìn Lưu Minh run rẩy hồi lâu cũng không nói ra được câu nào.
Lẽ nào, cậu chủ Bạch bị tên quê mùa trước mắt đây đánh ư?
Đến cậu chủ Bạch cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở đây thì bọn họ có tư cách gì mà la lối chứ?
"Nếu đã đến rồi thì đừng nhiều lời nữa, tìm một chỗ ngoan ngoãn ngồi xuống đi".
Lưu Minh thản nhiên nói.
Nơi này mặc dù là một phòng hội nghĩ cỡ lớn nhưng ghế ngồi đều đã bị dọn sạch, căn bản không có chỗ ngồi, bọn họ chỉ đành ngồi xuống sàn nhà.
Đám thiếu gia vừa nãy vẫn còn lên mặt nạt người như bị tạt nước lạnh vào mặt, ủ rũ tìm chỗ ngồi xuống.
Cứ như vậy ước chừng qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cả phòng hội nghị đều đã ngồi đầy người.
Lúc mới đầu người tới đều hùng hổ chửi bới, nhưng khi bọn họ nhìn thấy mấy tên cầm đầu bị đánh mặt mũi bầm dập thì đều ngoan ngoãn ngậm miệng, có chút sợ hãi nhìn Lưu Minh đang ngồi ở ghế chủ tịch.
"Giờ mọi người đã đến tương đối đầy đủ rồi chứ".
Liếc mắt nhìn đám người trong phòng hội nghị một lượt, Lưu Minh đang ngồi liền đứng dậy.
"Nghe nói ở thành phố Đường Hải này có nhất thần nhị phú tam mỹ tứ ác thiếu, giờ tứ đại ác thiếu của Đường Hải đã bị tao đánh ba người, tôi muốn biết người cuối cùng là ai".
"Đại ca, đại ca, là tôi!"
Lúc này một tên béo mắt đeo kính, khoảng 24 25 tuổi vẻ mặt nịnh nọt chạy tới.
Nhìn tên béo đeo kính, mặt mày tươi cười hèn mọn, Lưu Minh không nhịn được mà nhíu mày.
"Đại ca, anh đừng hiểu lầm, mặc dù tôi cũng được gọi là một trong tứ ác thiếu của Đường Hải nhưng tôi chưa từng cùng một giuộc với đám Bạch Trạch, anh đừng đánh tôi được không".
Tên béo cho rằng Lưu Minh muốn đánh gã nên vội vàng giải thích nói.
"Tên của cậu là gì?"
"Đại ca, tôi tên là Bùi Chí Viễn, biệt hiệu là Bùi Tam Bàn, nhưng đám Bạch Trạch đều thích gọi tôi là Bùi Tam Phế, nói hạng người như tôi chẳng được tích sự gì, chỉ là một tên nhà quê mà thôi, căn bản không xứng làm bạn với họ!"
"Nói như vậy thì cậu cũng là một người tốt à?"
Lưu Minh hứng thú nhìn tên béo trước mặt,
"Người tốt thì không tới nhưng tôi trước nay chưa từng làm việc gì ức hiếp người khác!"
"Được, vậy ở đây không có chuyện của cậu nữa, đứng sang một bên đi!"
Lưu Minh gật đầu rồi không tiếp tục hỏi nữa, nhìn bộ dạng gã trả lời căn bản không có vẻ gì là nói dối, hơn nữa anh tới Đường Hải này lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp qua tên béo này, rõ ràng tên béo là một kẻ biết an phận thủ thường.
"Khụ khụ, hôm nay tôi gọi các người tới không có ý gì khác chỉ là muốn thông báo cho các người một tiếng, sau này nhìn thấy tôi thì cứ đi đường vòng, nhớ kỹ tôi tên là Lưu Minh, là người mà các người không thể đụng vào được!"
Lưu Minh liếc nhìn đám người có mặt ở đó, nói một cách rõ ràng.
Chương 141: Đánh đòn phủ đầu
Đám công tử có mặt ở đó nghe những gì Lưu Minh nói thực ra trong lòng rất tức giận nhưng không dám nói gì, tay đại ác thiếu nổi tiếng Đường Hải như Bạch Trạch đó còn phải ngoan ngoãn ngồi dưới đất thì bọn họ có quyền gì mà lên tiếng chứ?
"Đại ca, anh chính là Lưu Minh?"
Lúc này, Bùi Chí Viễn đột nhiên lên tiếng, trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kính nể nhìn Lưu Minh.
"Sao hả, cậu từng nghe về tôi à?"
"Đương nhiên đã từng nghe qua, đại ca, anh là thần y nổi tiếng cả thành phố Đường Hải này đó, nghe nói ông Lâm còn muốn bái anh làm thầy!"
Bùi Chí Viễn cười nói.
Lưu Minh mỉm cười, không tiếp tục đáp lời mà đi vòng quanh đám người hai vòng cuối cùng lại lên tiếng:
"Còn nữa tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy các người làm chuyện phạm pháp bậy bạ nào, bằng không đám ôn con này chính là kết cục của các người đó!"
Nói rồi Lưu Minh còn chỉ vào đám người Bạch Trạch vẻ mặt thê thảm.
"Các người nghe thấy chưa?"
Đám cậu ấm cô chiêu có mặt ở đó nào dám nói một chữ không, đều lũ lượt gật đầu như gà mổ thóc.
Lưu Minh lúc này mới hài lòng gật đầu, xem ra sau này ngày tháng anh ở Đường Hải sẽ yên tĩnh hơn chút rồi, ít nhất không cần lúc nào cũng phải dùng đến vỉ đập ruồi.
"Được rồi, dù sao cũng đã cảnh cáo các người rồi, nếu như ai còn không biết điều chọc đến tôi thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu".
"Được rồi, không còn việc gì thì lượn hết đi!"
Nói rồi Lưu Minh xua tay, thả toàn bộ những người này đi về.
"Cậu vẫn còn chuyện gì sao?"
Quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Chí Viễn vẫn còn đang ở đây, Lưu Minh hơi bất ngờ liền hỏi.
"Lưu đại ca, em có thể nhận anh làm lão đại không?"
Tên béo cười híp mắt lại, gương mặt phì nộn đều đang không ngừng rung động.
"Tôi không có ý định thu thập đàn em!"
Lưu Minh lắc đầu, anh cũng không phải là đám đại thiếu gia con nhà giàu, không muốn chơi trò kéo bè kết phái.
"Anh Lưu, anh thu nhận em đi mà!"
Nói xong Lưu Minh liền quay người bỏ đi, Bùi Chí Viễn bám riết không tha đi theo phía sau, bộ dạng nếu anh mà không thu nhận tôi thì tôi quyết không từ bỏ.
Lưu Minh bị tên này lải nhải mãi bên tai đến phát phiền, không kiềm được quay lại trừng mắt gã một cái.
Lúc này gã mới ỉu xìu xám xịt bỏ chạy.
Đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, ba người phụ nữ đang ngồi vừa uống trà vừa tám chuyện, Mạc Liên Y uống đã tỉnh rượu kha khá rồi, gương mặt say rượu dưới ánh đèn trông đặc biệt xinh đẹp.
Chào hỏi bà chủ một tiếng xong, Lưu Minh đưa hai người phụ nữ ra khỏi quán bar Tình Đầu.
Vừa ra ngoài của đã đụng phải nữ cảnh sát, Liễu Băng Thanh lạnh lùng đi tới, đôi mắt hình quả hạnh hung hăng lườm Lưu Minh một cái.
"Chị cảnh sát, muộn thế này rồi còn vẫn làm việc, cô đúng là kính nghiệp thật đó!"
Lưu Minh ngại ngùng mỉm cười, cười ha ha chào hỏi.
"Hừ, còn không phải do tên khốn nhà anh gây ra chuyện lớn thế này sao, ban đầu tôi còn tưởng là đám công tử này tụ tập gây chuyện với nhau nữa!"
Liễu Băng Thanh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt u oán nói.
"Tôi cũng chỉ là đang dạy bọn họ làm người thôi mà, tránh sau này bọn họ gây chuyện lại càng khiến các cô phiền phức hơn!"
Lưu Minh tỏ vẻ tôi là công dân lương thiện.
"Theo tôi thấy, người có khả năng gây chuyện nhất chính là tên khốn nhà anh đó, chỉ cần anh xuất hiện là không có chuyện gì tốt đẹp!"
Liễu Băng Thanh hừ lạnh sau đó quay người lắc mông bỏ lên xe cảnh sát.
Lưu Minh bất đắc dĩ nhún vai, định dẫn hai người phụ nữ lên xe.
Đúng lúc này tiếng động cơ gầm rú vang lên, ngay sau đó là một chiếc xe thể thao màu đen đạp phanh dừng lại trước mặt Lưu Minh, Bùi Chí Viễn nần nẫn thịt mở cửa xe ra.
"Đại ca, có cần em đưa anh về không ạ!"
Lưu Minh liếc mắt nhìn chiếc xe mà không khỏi bĩu môi: "Xe xấu thế này mà đòi xứng với khí chất của tôi sao?"
Bùi Chí Viễn đứng vừa cười vừa ngại ngùng.
"Lưu Minh, anh đúng là đồ nhà quê, đây là Bugatti Veyron đó, có giá hàng chục triệu tệ đấy, cả thành phố Đường Hải này chỉ có hai chiếc thôi!"
Mạc Liên Y lườm Lưu Minh một cái rồi nói.
Mấy chục triệu tệ, xếp chồng lên chẳng phải còn cao hơn cả người sao, đúng là tên phá gia chi tử!
"Tam Bàn, cậu bị đần à? Bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua chiếc xe nát thế này!"
Lưu Minh bị Mạc Liên Y làm mất mặt nhưng không dám nói gì, chỉ đành lôi Bùi Chí Viễn ra để trút giận.
"Đại ca, không sao đâu, không đáng bao nhiêu cả, nhà em khai thác mỏ nên không thiếu tiền!"
Bùi Chí Viễn thật thà chất phác cười nói.
Lưu Minh không thèm để ý đến vẻ mặt như cường hào của Bùi Chí Viễn nữa mà tự mình đưa hai người phụ nữ về nhà.
"Đại ca đúng là đại ca, bên cạnh vậy mà còn có hai nữ thần đi cùng, hơn nữa có thể thấy bọn họ chung sống khá hòa thuận, đúng là tấm gương cho cả đời này của mình!"
Nhìn theo bóng lưng của Lưu Minh đi xa, Bùi Chí Viễn không nhịn được cảm thán nói.
"Chị chắc là bà chủ ở đây nhỉ, sắp xếp cho tôi một nơi rộng nhất, tôi muốn mở lớp dạy học cho đám tiểu thư công tử của Đường Hải này!"
Lưu Minh vô cùng hào phóng phất tay nói.
Kỳ thực là lướt nhìn qua người đàn ông trẻ tuổi ăn vận bình thường này một cái rồi cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà gật đầu, sau đó xoay người lắc mông đi sắp xếp.
"Này, tên háo sắc nhà anh, tại sao vừa nãy nhìn chằm chằm vào bà chủ người ta như thế?"
Mạc Liên Y phát hiện ra động tác của Lưu Minh, không nhịn được bĩu môi, giọng nói có phần không hài lòng.
Lưu Minh thở dài một hơi, rồi nói ra chuyện anh kêu Như Phong đi bảo vệ cô.
Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh không nói gì nhưng trong lòng lại có chút thích thầm, xem ra mặc dù tay này bên ngoài thì tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng vẫn khá lo lắng cho cô.
Đêm nay cả Đường Hải không được ngủ yên, rất nhiều cậu ấm cô chiêu đều nhận được điện thoại, nói có người muốn dạy dỗ bọn họ!
Đường Hải đêm nay định sẵn là không được bình yên.
Rất nhiều công tử tiểu thư nhà giàu đều đang lái xe tới quán bar Tình Đầu.
Bọn họ rất tò mò, rốt cuộc là kẻ nào mà lại điên cuồng như vậy, dám nói muốn dạy dỗ bọn họ.
Rất nhanh đã có rất nhiều xe sang tụ tập trước cửa quán bar Tình Đầu, ai ai cũng ăn mặc sang chảnh thời thượng bước từ trên xe xuống.
Trong phòng hội nghị trên tầng ba của quán bar, Lưu Minh ngồi ở vị trí chủ tịch, vừa bắt chéo chân vừa hút thuốc.
Đám công tử do Bạch Trạch dẫn dầu vô cùng thê thảm ngồi dưới sàn nhà.
"Mẹ kiếp, tao muốn xem xem rốt cuộc là tên oắt con nào lại dám ăn nói điên cuồng như vậy, dám lên mặt dạy đời tất cả chúng ta".
Một lát sau, mấy thanh niên hùng hổ chửi bới đi vào trong.
"Mày là tên quê mùa chui từ đâu ra mà dám nói muốn tập hợp lên lớp bọn này, mày tưởng mày là Bạch lão đại Bạch Trạch năm năm trước sao?"
Vào trong bọn họ nhìn thấy Lưu Minh liền nổi điên xông tới.
"Bạch Trạch cũng ở đây nghe giảng, mấy tên nhãi ranh chúng mày kêu gào cái gì!"
Lưu Minh mỉm cười chỉ về góc tường một bên.
"Bạch... Bạch... Bạch lão đại?"
"Cậu chủ Bạch, cậu hai Triệu, cậu tư Hầu, sau các cậu đều ở đây hết vậy?"
"Lẽ nào?"
Khi bọn họ nhìn thấy Bạch Trạch đang ngồi dưới sàn nhà thì đều bất giác há hốc miệng, nhìn Lưu Minh run rẩy hồi lâu cũng không nói ra được câu nào.
Lẽ nào, cậu chủ Bạch bị tên quê mùa trước mắt đây đánh ư?
Đến cậu chủ Bạch cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở đây thì bọn họ có tư cách gì mà la lối chứ?
"Nếu đã đến rồi thì đừng nhiều lời nữa, tìm một chỗ ngoan ngoãn ngồi xuống đi".
Lưu Minh thản nhiên nói.
Nơi này mặc dù là một phòng hội nghĩ cỡ lớn nhưng ghế ngồi đều đã bị dọn sạch, căn bản không có chỗ ngồi, bọn họ chỉ đành ngồi xuống sàn nhà.
Đám thiếu gia vừa nãy vẫn còn lên mặt nạt người như bị tạt nước lạnh vào mặt, ủ rũ tìm chỗ ngồi xuống.
Cứ như vậy ước chừng qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cả phòng hội nghị đều đã ngồi đầy người.
Lúc mới đầu người tới đều hùng hổ chửi bới, nhưng khi bọn họ nhìn thấy mấy tên cầm đầu bị đánh mặt mũi bầm dập thì đều ngoan ngoãn ngậm miệng, có chút sợ hãi nhìn Lưu Minh đang ngồi ở ghế chủ tịch.
"Giờ mọi người đã đến tương đối đầy đủ rồi chứ".
Liếc mắt nhìn đám người trong phòng hội nghị một lượt, Lưu Minh đang ngồi liền đứng dậy.
"Nghe nói ở thành phố Đường Hải này có nhất thần nhị phú tam mỹ tứ ác thiếu, giờ tứ đại ác thiếu của Đường Hải đã bị tao đánh ba người, tôi muốn biết người cuối cùng là ai".
"Đại ca, đại ca, là tôi!"
Lúc này một tên béo mắt đeo kính, khoảng 24 25 tuổi vẻ mặt nịnh nọt chạy tới.
Nhìn tên béo đeo kính, mặt mày tươi cười hèn mọn, Lưu Minh không nhịn được mà nhíu mày.
"Đại ca, anh đừng hiểu lầm, mặc dù tôi cũng được gọi là một trong tứ ác thiếu của Đường Hải nhưng tôi chưa từng cùng một giuộc với đám Bạch Trạch, anh đừng đánh tôi được không".
Tên béo cho rằng Lưu Minh muốn đánh gã nên vội vàng giải thích nói.
"Tên của cậu là gì?"
"Đại ca, tôi tên là Bùi Chí Viễn, biệt hiệu là Bùi Tam Bàn, nhưng đám Bạch Trạch đều thích gọi tôi là Bùi Tam Phế, nói hạng người như tôi chẳng được tích sự gì, chỉ là một tên nhà quê mà thôi, căn bản không xứng làm bạn với họ!"
"Nói như vậy thì cậu cũng là một người tốt à?"
Lưu Minh hứng thú nhìn tên béo trước mặt,
"Người tốt thì không tới nhưng tôi trước nay chưa từng làm việc gì ức hiếp người khác!"
"Được, vậy ở đây không có chuyện của cậu nữa, đứng sang một bên đi!"
Lưu Minh gật đầu rồi không tiếp tục hỏi nữa, nhìn bộ dạng gã trả lời căn bản không có vẻ gì là nói dối, hơn nữa anh tới Đường Hải này lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp qua tên béo này, rõ ràng tên béo là một kẻ biết an phận thủ thường.
"Khụ khụ, hôm nay tôi gọi các người tới không có ý gì khác chỉ là muốn thông báo cho các người một tiếng, sau này nhìn thấy tôi thì cứ đi đường vòng, nhớ kỹ tôi tên là Lưu Minh, là người mà các người không thể đụng vào được!"
Lưu Minh liếc nhìn đám người có mặt ở đó, nói một cách rõ ràng.
Chương 141: Đánh đòn phủ đầu
Đám công tử có mặt ở đó nghe những gì Lưu Minh nói thực ra trong lòng rất tức giận nhưng không dám nói gì, tay đại ác thiếu nổi tiếng Đường Hải như Bạch Trạch đó còn phải ngoan ngoãn ngồi dưới đất thì bọn họ có quyền gì mà lên tiếng chứ?
"Đại ca, anh chính là Lưu Minh?"
Lúc này, Bùi Chí Viễn đột nhiên lên tiếng, trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kính nể nhìn Lưu Minh.
"Sao hả, cậu từng nghe về tôi à?"
"Đương nhiên đã từng nghe qua, đại ca, anh là thần y nổi tiếng cả thành phố Đường Hải này đó, nghe nói ông Lâm còn muốn bái anh làm thầy!"
Bùi Chí Viễn cười nói.
Lưu Minh mỉm cười, không tiếp tục đáp lời mà đi vòng quanh đám người hai vòng cuối cùng lại lên tiếng:
"Còn nữa tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy các người làm chuyện phạm pháp bậy bạ nào, bằng không đám ôn con này chính là kết cục của các người đó!"
Nói rồi Lưu Minh còn chỉ vào đám người Bạch Trạch vẻ mặt thê thảm.
"Các người nghe thấy chưa?"
Đám cậu ấm cô chiêu có mặt ở đó nào dám nói một chữ không, đều lũ lượt gật đầu như gà mổ thóc.
Lưu Minh lúc này mới hài lòng gật đầu, xem ra sau này ngày tháng anh ở Đường Hải sẽ yên tĩnh hơn chút rồi, ít nhất không cần lúc nào cũng phải dùng đến vỉ đập ruồi.
"Được rồi, dù sao cũng đã cảnh cáo các người rồi, nếu như ai còn không biết điều chọc đến tôi thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu".
"Được rồi, không còn việc gì thì lượn hết đi!"
Nói rồi Lưu Minh xua tay, thả toàn bộ những người này đi về.
"Cậu vẫn còn chuyện gì sao?"
Quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Chí Viễn vẫn còn đang ở đây, Lưu Minh hơi bất ngờ liền hỏi.
"Lưu đại ca, em có thể nhận anh làm lão đại không?"
Tên béo cười híp mắt lại, gương mặt phì nộn đều đang không ngừng rung động.
"Tôi không có ý định thu thập đàn em!"
Lưu Minh lắc đầu, anh cũng không phải là đám đại thiếu gia con nhà giàu, không muốn chơi trò kéo bè kết phái.
"Anh Lưu, anh thu nhận em đi mà!"
Nói xong Lưu Minh liền quay người bỏ đi, Bùi Chí Viễn bám riết không tha đi theo phía sau, bộ dạng nếu anh mà không thu nhận tôi thì tôi quyết không từ bỏ.
Lưu Minh bị tên này lải nhải mãi bên tai đến phát phiền, không kiềm được quay lại trừng mắt gã một cái.
Lúc này gã mới ỉu xìu xám xịt bỏ chạy.
Đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, ba người phụ nữ đang ngồi vừa uống trà vừa tám chuyện, Mạc Liên Y uống đã tỉnh rượu kha khá rồi, gương mặt say rượu dưới ánh đèn trông đặc biệt xinh đẹp.
Chào hỏi bà chủ một tiếng xong, Lưu Minh đưa hai người phụ nữ ra khỏi quán bar Tình Đầu.
Vừa ra ngoài của đã đụng phải nữ cảnh sát, Liễu Băng Thanh lạnh lùng đi tới, đôi mắt hình quả hạnh hung hăng lườm Lưu Minh một cái.
"Chị cảnh sát, muộn thế này rồi còn vẫn làm việc, cô đúng là kính nghiệp thật đó!"
Lưu Minh ngại ngùng mỉm cười, cười ha ha chào hỏi.
"Hừ, còn không phải do tên khốn nhà anh gây ra chuyện lớn thế này sao, ban đầu tôi còn tưởng là đám công tử này tụ tập gây chuyện với nhau nữa!"
Liễu Băng Thanh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt u oán nói.
"Tôi cũng chỉ là đang dạy bọn họ làm người thôi mà, tránh sau này bọn họ gây chuyện lại càng khiến các cô phiền phức hơn!"
Lưu Minh tỏ vẻ tôi là công dân lương thiện.
"Theo tôi thấy, người có khả năng gây chuyện nhất chính là tên khốn nhà anh đó, chỉ cần anh xuất hiện là không có chuyện gì tốt đẹp!"
Liễu Băng Thanh hừ lạnh sau đó quay người lắc mông bỏ lên xe cảnh sát.
Lưu Minh bất đắc dĩ nhún vai, định dẫn hai người phụ nữ lên xe.
Đúng lúc này tiếng động cơ gầm rú vang lên, ngay sau đó là một chiếc xe thể thao màu đen đạp phanh dừng lại trước mặt Lưu Minh, Bùi Chí Viễn nần nẫn thịt mở cửa xe ra.
"Đại ca, có cần em đưa anh về không ạ!"
Lưu Minh liếc mắt nhìn chiếc xe mà không khỏi bĩu môi: "Xe xấu thế này mà đòi xứng với khí chất của tôi sao?"
Bùi Chí Viễn đứng vừa cười vừa ngại ngùng.
"Lưu Minh, anh đúng là đồ nhà quê, đây là Bugatti Veyron đó, có giá hàng chục triệu tệ đấy, cả thành phố Đường Hải này chỉ có hai chiếc thôi!"
Mạc Liên Y lườm Lưu Minh một cái rồi nói.
Mấy chục triệu tệ, xếp chồng lên chẳng phải còn cao hơn cả người sao, đúng là tên phá gia chi tử!
"Tam Bàn, cậu bị đần à? Bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua chiếc xe nát thế này!"
Lưu Minh bị Mạc Liên Y làm mất mặt nhưng không dám nói gì, chỉ đành lôi Bùi Chí Viễn ra để trút giận.
"Đại ca, không sao đâu, không đáng bao nhiêu cả, nhà em khai thác mỏ nên không thiếu tiền!"
Bùi Chí Viễn thật thà chất phác cười nói.
Lưu Minh không thèm để ý đến vẻ mặt như cường hào của Bùi Chí Viễn nữa mà tự mình đưa hai người phụ nữ về nhà.
"Đại ca đúng là đại ca, bên cạnh vậy mà còn có hai nữ thần đi cùng, hơn nữa có thể thấy bọn họ chung sống khá hòa thuận, đúng là tấm gương cho cả đời này của mình!"
Nhìn theo bóng lưng của Lưu Minh đi xa, Bùi Chí Viễn không nhịn được cảm thán nói.
Bình luận facebook