• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Sư Hạ Sơn (4 Viewers)

  • Chương 126-127

Chương 126: Diệp Khuynh Thành

Nhớ tới khuôn mặt bỉ ổi của lão bất tử kia thì đương nhiên Lưu Minh sẽ không có câu nào hay.

"Ha ha!"

"Lưu Minh, anh có biết dáng vẻ bây giờ của mình khiến tôi nhớ đến cái gì không? Vẻ mặt của một người vợ oán chồng đó!"

Hai cô gái trên bàn thấy vẻ mặt u oán kia của Lưu Minh thì không nhịn được bật cười.

"Bỏ đi, không nghĩ đến lão bất tử kia nữa, chúng ta ăn cơm đi!"

Lưu Minh lắc đầu.

Lúc này, cổng bị đẩy ra, một cô gái đeo cái kính râm to bự mang khẩu trang ăn mặc kín mít đi vào.

"Cô là ai?"

Lưu Minh nhìn cô gái ăn mặc kỳ lạ kia không kiềm được hỏi, trời nắng nóng ăn mặc như vậy có phải bị điên không trời?

Cô gái cũng không nói gì chỉ móc điện thoại ra nhìn rồi lại ngó Lưu Minh, bấy giờ mới mở miệng: "Anh chính là Lưu Minh?"

Lưu Minh gật đầu, ừ một tiếng.

Lúc này, cô gái mở cởi đồ lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành trước mặt mọi người nói với giọng như ra lệnh: "Tôi muốn sống ở đây với anh mấy ngày!"

"Cái gì, cô muốn ở với tôi mấy ngày?"

"Người đẹp à, cô là ai thế? Chúng ta hoàn toàn không quen, ok?"

Lưu Minh sửng sốt, một cô gái xinh đẹp xa lạ bỗng chạy đến trong nhà nói muốn sống với mình mấy ngày. Chuyện này rốt cuộc là sao?

"Anh tên Lưu Minh và là một tiểu thần côn đúng không?"

"Đúng thế!"

Lưu Minh gật đầu, nhíu mày khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, rốt cuộc thì cô ta là ai? Sao lại biết rõ như vậy, hay là do nữ thần cử tới?

"Đúng là được rồi!"

Cô gái gật đầu rồi vênh váo chỉ vào vali và túi xách trên tay nói: "Tôi phải ở chỗ nào? Trực tiếp chuyển đồ đạc của tôi vào là được!"

"Chị hai à, chúng ta có thể nói rõ trước được không? Tuy cô rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể chẳng phân rõ đúng sai vậy chứ? Chỗ này của tôi cũng không phải trại thu nhận, không phải ai cũng có thể đến ở!"

Lưu Minh khóc không ra nước mắt nói.

Tuy cô gái trước mặt rất xinh, nhưng hình như đầu óc có vấn đề thì phải.

"Lẽ nào họ Nhiếp kia không nói cho anh biết? Tên khốn kia, đợi đến khi tôi về chắc chắn sẽ đập cái quán thần côn của anh ta!"

Cô gái cau mày, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ khó hiểu.

"Họ Nhiếp?"

Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ đến khuôn mặt đáng khinh trong vẻ ngoài thanh tú kia.

"Hóa ra cô chính là người mà Tinh Hoàng đã nói?"

Bấy giờ, Lưu Minh mới nhớ ra buổi sáng Tinh Hoàng có gọi điện cho mình.

"Hóa ra cô đến để xem bói!"

"Ừ, xem như vậy. Tôi gặp chút rắc rối, anh ta nói chỉ có anh mới giải quyết được nên tôi mới tới đây. Mấy người đang ăn cơm à, vừa hay tôi cũng chưa ăn, tôi sẽ không khách sáo đâu đó!"

Cô gái gật đầu, đẩy vali và túi xách đến trước mặt Lưu Minh rồi trực tiếp ngồi xuống vị trí ban nãy của anh.

"Người đẹp, dù cô đến xem bói cũng không thể ăn ở chỗ tôi được. Nếu cô không có tiền thì tôi cho cô, cô đến khách sạn ở được không?"

Lưu Minh có chút bất lực nói, đương nhiên là anh không phản đối việc trong nhà có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở. Nhưng quan trọng là không có chỗ! Giờ anh và Mạc Liên Y vẫn ở trong một căn phòng, nếu cô gái này qua nữa thì e rằng mình phải ngủ phòng bếp mất.

"Không được, tôi phải ở nhà anh!"

"Này Lưu Minh, anh thấy cái túi xách kia của cô ta không, là bản giới hạn hơn 600 ngàn tệ đó".

Lưu Minh trề môi, vừa định nói chuyện thì Mạc Liên Y đã kéo tay anh chỉ vào cái túi nhỏ trong tay cô gái kia nói.

"Gì?"

Lưu Minh hoàn toàn không ngờ cô gái ngồi ở chỗ của mình mồm to ăn thịt lại là một phú bà.

Hơn 600 ngàn tệ có thể mua một căn nhà 120 mét vuông ở một chỗ khá đẹp trong Đường Hải này.

"Khụ khụ, người đẹp này, cô nhìn xem nhà tôi chỉ có nhiêu đó, tổng cộng có hai phòng ngủ, bốn người chúng ta ở kiểu gì?"

Lưu Minh đi đến cái ghế đá bên cạnh cô gái rồi ngồi xuống, xấu hổ nói.

"Anh chủ nhà, hay là để chị gái này ở chung với em đi!"

Lý Duyệt Nhiễm vô cùng biết điều nói.

Nhưng lúc này, cô gái lại không vui, bỏ chén đũa trong tay xuống nghiêm túc nói: "Không được, tôi phải ở chung phòng với Lưu Minh, vì chỉ có anh mới bảo vệ được tôi!"

"Người đẹp, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì mà cần bảo vệ?"

Lưu Minh không nhịn được hỏi.

Đang thế giới của hai người chợt biến thành ba người, mình muốn tán tỉnh với nhóc Mạc cũng không được.

Cô gái uống một ngụm trà, thở hắt ra một hơi mới kể chuyện mình đã gặp phải.

Cô ta tên Diệp Khuynh Thành, là một diễn viên điện ảnh nổi tiếng, còn nổi tiếng đến trình độ nào thì Lưu Minh cũng không biết. Ngày nào anh cũng bận ngay cả xem tivi cũng không có thời gian xem thì làm sao mà biết.

Trái lại, Mạc Liên Y và Lý Duyệt Nhiễm lại có vẻ kinh ngạc. Đương nhiên là họ đều biết Diệp Khuynh Thành, chỉ là không ngờ ngôi sao nổi tiếng trên tivi lại xuất hiện trong nhà mình.

Chuyện này phải nói từ mấy ngày trước, lúc đó Diệp Khuynh Thành đang quay ngoại cảnh ở Tần Lĩnh. Tần Lĩnh thì ai cũng biết rồi, long mạch lớn nhất Hoa Hạ, có đồn đãi đây là nóc nhà của quốc gia, động vật trong núi sâu rừng già nhiều vô số kể. Vừa hay có hai con rắn đang quấn lấy nhau làm Diệp Khuynh Thành đang quay phim sợ hãi. Vệ sĩ của cô ta vì bảo vệ Diệp Khuynh Thành nên đã cầm cục đá đập chết một con, con còn lại chui vào rừng chạy thoát.
Chương 127: Xà vương

Cái này vốn là chuyện nhỏ, mọi người chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc, cứ như vậy mà bỏ đi, không ngờ sang ngày hôm sau vệ sĩ của Diệp Khuynh Thành lại chết, anh ta chết rất kỳ lạ, trên người không có lấy một vết thương, miệng thì há hốc, sau khi khám nghiệm pháp y kết luận người vệ sĩ đó chết do tim ngừng đập, hiển nhiên là đã chịu một đả kích sợ hãi rất lớn.

Mặc dù sự việc rất kỳ lạ nhưng mọi người đều không để tâm, đêm đó Diệp Khuynh Thành mơ một giấc mơ, trong mơ có một người phụ nữ tóc dài mặc quần áo đen nói với cô ta rằng sau bảy ngày nữa sẽ đến lấy mạng Diệp Khuynh Thành.

Từ đó về sau, xung quanh Diệp Khuynh Thành luôn xuất hiện những con rắn nhỏ, những con rắn đó không tấn công cô ta nhưng chúng luôn theo sau, như thể đang âm thầm theo dõi vậy.

Cô ta sợ hãi đến mức không có tâm trạng nào đóng phim, sau đó cô ta tìm đến Tinh Hoàng, Tinh Hoàng liền giao chuyện này cho Lưu Minh, đây cũng là lý do vì sao cô ta lại đến đây.

Nghe Diệp Khuynh Thành nói xong, Lưu Minh cũng đại khái hiểu được vấn đề, xem ra vệ sĩ của Diệp Khuynh Thành chết không phải bởi một con rắn bình thường mà bởi một con xà vương, theo như truyền thuyết thì chính là một trong 5 vị liễu đại tiên của phương Bắc.

“Tinh Hoàng đúng thật biết gây rắc rối cho mình”.

Lưu Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tục ngữ có câu, thà chọc mãnh hổ còn hơn chọc chồn vàng, mà con chồn này còn là chồn lông vàng, là một trong 5 đại tiên: hoàng, hồ, liễu, bạch, khôi của phương Bắc, không nên trêu chọc nhất chính là Hoàng đại tiên, tiếp theo là liễu đại tiên, bởi 2 loài này có bản tính trả thù rất mạnh, cơ bản động phải sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Đương nhiên để đối phó với loài súc sinh này cần tìm người bắt rắn chuyên nghiệp hoặc thợ săn, có điều xã hội ngày càng phát triển, ngành nghề kia cũng ngày một ít đi.

Lưu Minh châm một điếu thuốc, nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Thành, nhịn không được nhíu mày, hỏi: “Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”

“Ngày thứ ba, anh không biết đâu, nó thực sự rất đáng sợ, bất luận tôi đi đến đâu cũng bị rắn giám sát, ngay cả lúc đi tắm cũng không ngoại lệ”.

Tựa hồ đang nhớ lại một chuyện rất đáng sợ, khuôn mặt Diệp Khuynh Thành có chút tái nhợt đi.

Lưu Minh gật đầu, quét mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên ở lối ra góc tường bên trái, anh phát hiện bên đó có một con rắn nhỏ đang cẩn thận nhìn vào đây.

Lưu Minh lắc mình, sải bước vọt tới đó, trực tiếp túm lấy đuôi con rắn nhỏ, lắc lắc giữa không trung rồi ném con rắn nhỏ xuống mặt đất.

“Mẹ kiếp thứ súc sinh, mắt mày mù rồi phải không, cũng không nhìn xem đây là nhà ai mà cũng dám bò vào”.

Lưu Minh nhìn thoáng qua con rắn nhỏ trên mặt đất, nhịn không được mắng mỏ.

“Đúng là lợi hại”.

Thấy một màn này, ba cô gái đều há hốc miệng, tuy bọn họ biết Lưu Minh rất lợi hại nhưng không ngờ khi anh ra tay bắt rắn cũng đỉnh như vậy.

“Lưu Minh, anh nhất định có thể giúp tôi phải vậy không?”, Diệp Khuynh Thành nũng nịu hỏi.

Kỳ thật nhìn một màn thể hiện vừa rồi của Lưu Minh, cô ta biết người thanh niên trông có vẻ nhếch nhác trước mặt là người có thực lực, có lẽ chỉ có anh mới có thể giúp cô ta vượt qua được cửa ải khó khăn hiện tại.

Nói thế nào bản thân cô ta cũng phải ở lại.

“Thật đúng là phiền toái”.

Lưu Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói với ba cô gái: “Ăn cơm trước đi”.

Vốn dĩ Lưu Minh nấu cũng không nhiều, hiện tại lại có thêm một người đói bụng nữa đến, thức ăn nay lại càng ít, là người con trai duy nhất, Lưu Minh chỉ đành ăn lưng dạ.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Duyệt Nhiễm rất tự nhiên đi rửa bát.

“Cô Mạc, cô không học hỏi Duyệt Nhiễm người ta đi kìa, về sau không làm nổi một người vợ hiền, dâu thảo sợ không gả đi được đâu”.

Lưu Minh nhìn thoáng qua Mạc Liên Y đang nhàn nhã uống trà rồi trêu.

“Hừ, dù sao anh cũng biết nấu mà, tôi còn học làm gì”.

Đối diện với lời trêu chọc của Lưu Minh, cô ta không chút nghĩ ngợi, vươn vai ưỡn ngực, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Minh.

Nói thêm hai ba câu, Diệp Khuynh Thành mới đi tắm rửa.

Lưu Minh không ngồi không nữa, gọi điện thoại cho lão bất tử, không biết ông già này rốt cuộc đang làm gì, gọi đến nửa ngày cũng không nghe máy.

“Hừ, lão bất tử dám không nghe điện thoại của mình, nếu không phải ông đây không có kinh nghiệm đối phó với xà vương thì có cần xin ứng phó không?”

Lưu Minh vô cùng tức giận đặt điện thoại lên bàn.

“Haha, xem kìa thầy anh cũng không cần anh nữa”.

Mạc Liên Y nhịn không được bật cười nói.

“Ông ấy đã sớm không cần tôi rồi, sau khi có sư nương liền đuổi tôi xuống núi”.

Lưu Minh tỏ vẻ không quan tâm, kỳ thật anh còn muốn cảm ơn lão bất tử, cuộc sống bây giờ vui hơn trên núi nhiều.

“Lưu Minh, Lưu Minh, anh mau vào đây, trong nước có rắn”.

Đột nhiên tiếng Diệp Khunh Thành vang lên trong nhà tắm.

Lưu Minh nghe thấy vậy vội vàng chạy vào, chỉ thấy Diệp Khuynh Thành quấn khăn tắm nửa người trên, sắc mặt tái nhợt nhìn anh.

Lưu Minh nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện ra con rắn nào, nhịn không được hỏi cô ta: “Rắn ở đâu?”

“Ở, ở trong bồn tắm”.

Diệp Khuynh Thành lắp bắp nói.

“Cái gì?”

Lưu Minh ngỡ ngàng, ở trong bồn tắm? Cô đang trong đó thì bảo tôi bắt kiểu gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom