Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122-123
Chương 122: Dây chuyền phỉ thúy
Sảnh lớn tầng một là nơi bán vàng bạc đá quý.
Lưu Minh đương nhiên không hứng thú với những thứ này nhưng Mạc Liên Y thì không giống vậy, cô vô cùng tò mò kéo theo Lưu Minh đi về phía đám đông.
Tách đám đông ra mới phát hiện lúc này một quầy hàng có vẻ như đang làm hoạt động.
"Thưa quý khách, đi qua đừng bỏ lỡ, hôm nay đá quý Love của chúng tôi nhằm tri ân sự ủng hộ suốt bao nhiêu năm qua của các bạn nên đã đặc biệt tổ chức chương trình ưu đãi đêm thất tịch này, hiện tại tất cả mặt hàng đang được trưng bày đều là đồ đôi dành cho các cặp tình nhân, hơn nữa giá cả cũng đượu ưu đãi không ít".
Một MC mặc bộ âu phục màu đỏ, tóc nhuộm vàng trông rất thời thượng đang cầm micro ra sức giới thiệu.
Chị em phụ nữ yêu thích trang sức cũng không kém gì đàn ông yêu thích phụ nữ, có một cảm giác không thể rời bỏ.
Nghe MC giới thiệu xong, chị em phụ nữ như phát điên chạy về phía quầy hàng này.
Mạc Liên Y cũng cưỡi ngựa xem hoa tới xem sao, vừa xem vừa bĩu môi, rõ ràng cô căn bản không hài lòng với những món đồ này.
Đi tới vị trí trung tâm, mắt Mạc Liên Y đột nhiên sáng lên, sợi dây chuyền màu xanh nước biển ở giữa trung tâm đã thu hút ánh mắt của cô ta.
"Cô thích à?"
Lưu Minh liếc mắt nhìn sợi dây chuyền rồi lại quay sang nhìn Mạc Liên Y.
Mạc Liên Y gật đầu ừ một tiếng.
"Nhiên viên phục vụ, cho tôi xem hai sợi dây chuyền này!"
Nói rồi Lưu Minh đặt túi đồ trên tay xuống, chỉ vào hai sợi dây chuyền làm bằng ngọc bích màu xanh lam ở vị trí trung tâm rồi nói với nhân viên bán hàng.
"Nhân viên phục vụ? Anh tưởng đây là tiệm cơm à!"
Lúc này, một nữ nhân viên bán hàng khoảng hơn 30 tuổi đi tới, nhìn cách ăn mặc giản dị của Lưu Minh, không nhịn được bĩu môi nói.
"Tôi xin lỗi, cô có thể cho tôi xem hai sợi dây chuyền kia không?"
Mạc Liên Y ngại ngùng cười, lườm Lưu Minh một cái rồi ra hiệu bảo anh ít nói lại.
"Cô à, cặp phỉ thúy này có giá bán 69,999 tệ, cô thật sự muốn xem chứ?"
Nhân viên bán hàng khinh miệt bĩu môi, trong mắt cô ta hai người căn bản không mua nổi món này, chỉ đang xem cho vui mà thôi.
"Đồ để ở đó không phải để cho khách xem sao? Hơn nữa chúng tôi xem cũng không phạm pháp!"
Lưu Minh cười nói.
Xem đúng là không phạm pháp nhưng quan trọng là anh không mua nổi, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian của tôi sao?
Nhiên viên bán hàng vô cùng khó chịu bĩu môi, uể oải lấy cặp dây chuyền trên giá xuống, còn ném cho hai người một đôi găng tay, nói: "Hai anh chị, đôi phỉ thúy này là hàng cao cấp, tốt nhất anh chị hãy đeo găng tay vào rồi hãy xem".
"Liên Y, màu sắc của phỉ thúy lam sắc này không tệ, hơn nữa còn rất hợp với khí chất của cô!"
Nói rồi Lưu Minh trực tiếp đeo dây chuyền phỉ thúy lên cổ Mạc Liên Y.
Ha ha, đến băng phỉ thúy thế nào cũng không biết mà vẫn còn dám ở đây giả vờ giả vịt!
Nhân viên bán hàng vô cùng khinh thường nhìn Lưu Minh nói: "Anh này, tôi nhắc nhở anh, tốt nhất đừng có đeo bừa bãi sợi dây chuyền này, làm hỏng rồi anh không đền nổi đâu!"
"Này cô, cô nói năng có hơi quá phận rồi đó, đây là thái độ mà người làm dịch vụ như các cô nên có sao?"
Cho dù Mạc Liên Y bình thường được giáo dục rất rốt thì lúc này cũng không kiềm chế được mà nổi nóng. Cô ta không chịu được thái độ coi thường người khác của nhân viên bán hàng này.
"Quá phận thế nào, không mua được mà còn đòi xem, đây không phải đang làm lãng phí thời gian của tôi sao?"
Nhân viên bán hàng cũng không tỏ ra yếu thế, gào lên nói với Mạc Liên Y.
Rất nhanh màn cãi cọ giữa hai người đã thu hút sự chú ý của không ít người.
"Ai nói chúng tôi không mua được, ra hóa đơn cho chúng tôi đi!"
Nói rồi Lưu Minh trực tiếp đưa hai sợi dây chuyền cho Mạc Liên Y rồi lục trong túi một hồi, sau đó móc ra thẻ ngân hàng đưa cho một nhân viên bán hàng khác đang đứng bên cạnh hóng hớt.
Ban đầu nhiên viên bán hàng đó tưởng là lừa đảo, mãi đến khi Lưu Minh lấy thẻ ngân hàng ra khua khua trước mặt cô ta, cô ta mới phản ứng lại rồi vui mùng cầm thẻ ngân hàng đi thanh toán.
"Người ta tức đỏ cả mặt rồi, người anh em này quyết đoán thật!"
"Vợ tôi mà cũng đẹp như vậy thì đừng nói là một trăm nghìn mà một triệu tôi cũng chịu chi!"
"Đúng vậy!"
Trong đám đông có người không nhịn được cảm thán nói.
"Hừ, đắc ý cái gì, ai biết được chiếc thẻ đó rốt cuộc có tiền hay không!"
Nhân viên bán hàng cực kỳ khinh miệt dè bỉu.
Một lát sau, nhân viên bán hàng khác vui mừng hồ hởi trở lại, đưa trả cả thẻ ngân hàng và hóa đơn cho Lưu Minh.
Rõ ràng, giao dịch đã hoàn thành rồi.
Vừa nãy còn nói người ta không mua được, người ta lập tức không dài dòng móc thẻ ra trả tiền ngay.
Mọi người đều nhìn nhân viên bán hàng có thái độ kiêu căng vừa nãy một cách nghiền ngẫm, bây giờ đã tự vả lại rồi chứ.
Nhân viên bán hàng hối hận đến đen cả mặt, hai sợi dây chuyền này có giá gần một trăm nghìn tệ, ít nhất cô ta có thể được chiết khấu năm nghìn, bằng tiền lương cả một tháng của cô ta rồi.
"Lưu Minh, cảm ơn anh!"
Mạc Liên Y vuốt ve hai sợi dây chuyền màu xanh lam trong tay, không kiềm chế được nói.
Cái người này không nỡ mua quần áo đắt tiền một chút cho bản thân nhưng lại chịu bỏ ra một trăm nghìn tệ để mua dây chuyền phỉ thúy cho cô.
Chương 123: Tôi chỉ biết một chút thôi!
Không biết tại sao cô ta lại có cảm giác mặt hơi nóng lên, trong lòng ấm áp, tim đập nhanh hơn bình thường.
"Mặc dù hai sợi dây chuyền phỉ thúy này chất lượng không được tốt lắm, kỹ thuật cắt lại càng bình thường, đối với tôi căn bản không đáng giá này nhưng cô thích là được!"
Lưu Minh thấy Mạc Liên Y thích hai sợi dây chuyền phỉ thúy này như vậy nên cũng hài lòng mỉm cười.
Hôm nay anh đưa Mạc Liên Y đi chơi là muốn khiến cô ta vui vẻ, chỉ cần đạt được mục đích thì mất gì cũng được.
Lưu Minh vẫn luôn chẳng có khái niệm gì về tiền, anh cho rằng tiêu gì cũng là tiêu.
Chính vì cái gọi là cuộc sống nên mới bắt buộc phải dùng đến, tiền bạc tiêu hết lại kiếm ra thôi.
"Này, lời cậu vừa nói là có ý gì, coi thường kỹ thuật của tôi phải không?"
Lúc này một ông lão mặc bộ trang phục thời Đường màu trắng, thần sắc sáng láng từ trong đám đông đi ra, trầm giọng hỏi.
"Mẹ ơi, đây chính là thạch vương ông Tần, không ngờ lại gặp được ông ấy ở đây!"
Trong đám đông chợt có người nhận ra ông lão mặc trang phục thời Đường màu trắng này.
"Ông Tần là ai, chưa từng nghe qua".
"Đến thạch vương mà cũng không biết còn tới đây mua đá quý, tôi nói cho mà nghe này, tất cả cửa tiệm vàng bạc đá quý ở tầng một này đều là của gia tộc ông Tần đó, có vài loại cực phẩm làm từ băng đều là do ông Tần làm ra, mỗi một đường khắc đều có thể thể hiện ra vẻ đẹp của đá quý, cho nên mới được gọi là thạch vương".
"Mà vừa nãy tay ranh con này nói kỹ thuật của sợi dây chuyền không được tốt lắm, đây không phải là đang sỉ nhục ông Tần sao? Tôi thấy tên ranh con này xong rồi, trước mặt ông Tần còn giả bộ am hiểu đá quý lắm, đó không phải là múa rìu qua mắt thợ ư? Tên nhãi ranh này chắc chắn sẽ bị ông Tần giáo huấn cho một trận!"
Ông Tần đi tới quầy hàng, híp mắt lại nhìn ba người.
"Ông Tần, ông đừng chấp tên quê mùa này, anh ta căn bản không hiểu gì về phỉ thúy, anh ta nói phỉ thúy trong tay anh ta là loại băng lam thủy".
Nữ nhân viên bán hàng biết cơ hội báo thù tới rồi liền vội vàng nói.
"Hừ, cô cũng đừng lấp liếm giấu tội, tất cả những chuyện vừa nãy tôi đều đã chứng kiến hết rồi, cô mau xin thôi việc đi, ở chỗ chúng tôi không cần loại nhân viên coi thường người khác như vậy!"
Ông Tần nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữ nhân viên bán hàng một cái mà chỉ hừ lạnh rồi nói.
Có thể nói ra những lời như vậy cho thấy rõ ràng ông Tần cũng là một người chính trực.
"Ông chủ, lẽ nào tôi nói sai ư, ông nhìn kỹ loại nước và độ sáng của miếng phỉ thúy này đi, rồi nhìn lại khu vực màu sắc của nó, xem xem đây rốt cuộc có phải là loại băng lam thủy không?"
Đối mặt với ông Tần, Lưu Minh không có bất cứ sợ hãi nào, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ kiên định.
Nói rồi anh lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho ông Tần.
Ông Tần quan sát sợi dây chuyền trong tay, không nhịn được mà nhíu mày, cuối cùng thở dài một hơi rồi nói: "Vậy mà không nhìn ra được cậu bạn trẻ lại hiểu đá quý như vậy, miếng phỉ thúy này đúng là phỉ thúy lam thủy, là do tôi mắt kém rồi!"
"Không sao, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, nhìn sai một vài thứ cũng rất bình thường!"
Lưu Minh xua tay nói, không hề để bụng sự việc.
"Không biết kỹ thuật cắt mà vừa nãy cậu nói là ý gì?"
"Tôi có thể nhìn ra được mỗi một đường điêu khắc của ông đều rất để tâm, thậm chí cố gắng hoàn mỹ, nhưng mỹ cảm thật sự không phải là thứ cứ chăm chỉ là có thể làm ra được, điều quan trọng phải là sự tự nhiên. Giống như đỉnh núi của Thái Sơn, Hoàng Sơn vậy, chúng đều không phải do con người tạo ra nhưng lại rất đẹp!"
"Chẳng trách tôi luôn cảm thấy tác phẩm của mình dường như vẫn thiếu chút gì đó, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy, là tôi quá cố chấp, cố chấp với con đường của chính mình!"
Ông Tần nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay hồi lâu, cuối cùng mới bừng tỉnh, cười ha ha nói.
"Cậu bạn trẻ, cậu đúng là một câu nói có thể đánh thức người đang trong giấc mộng, tôi nghĩ có gợi ý này của cậu, tôi nhất định có thể tiến bộ thêm được một bước nữa trên con đường điêu khắc, không biết cậu theo học vị cao nhân nào?"
Ông Tần vô cùng kích động trả lại sợi dây chuyền cho Lưu Minh, vẻ mặt hứng thú hỏi.
"Tôi chỉ là học nghề mộc với thợ mộc dưới núi vài ngày, những thứ này đều là do ông ấy chỉ cho tôi!"
Lưu Minh thật thà trả lời.
"Không biết thợ mộc này là ai, liệu có cơ hội cho tôi được tới gặp mặt ông ấy không?"
Ông Tần cẩn thận hỏi.
"Việc này, việc này e là gần đây không được rồi, ít nhất phải mươi hai mươi năm nữa, tôi dám bảo đảm tới lúc đó các ông chắc chắn sẽ gặp được nhau!"
Lưu Minh bộ dạng cực kỳ khó xử, nghĩ một hồi rồi nói.
Sau đó Lưu Minh không cho ông Tần thêm cơ hội nói nữa mà trực tiếp kéo Mạc Liên Y rời khỏi trung tâm thương mại.
"Lưu Minh, không ngờ anh còn hiểu về đá quý phỉ thúy nữa!"
Mạc Liên Y vẻ mặt tò mò nhìn Lưu Minh, vốn dĩ cô ta cho rằng Lưu Minh chỉ là một tiểu thần côn từ dưới quê lên mà thôi, không ngờ anh lại am hiểu về đồ cao cấp như vậy.
"Tôi chỉ biết một chút thôi!"
Sảnh lớn tầng một là nơi bán vàng bạc đá quý.
Lưu Minh đương nhiên không hứng thú với những thứ này nhưng Mạc Liên Y thì không giống vậy, cô vô cùng tò mò kéo theo Lưu Minh đi về phía đám đông.
Tách đám đông ra mới phát hiện lúc này một quầy hàng có vẻ như đang làm hoạt động.
"Thưa quý khách, đi qua đừng bỏ lỡ, hôm nay đá quý Love của chúng tôi nhằm tri ân sự ủng hộ suốt bao nhiêu năm qua của các bạn nên đã đặc biệt tổ chức chương trình ưu đãi đêm thất tịch này, hiện tại tất cả mặt hàng đang được trưng bày đều là đồ đôi dành cho các cặp tình nhân, hơn nữa giá cả cũng đượu ưu đãi không ít".
Một MC mặc bộ âu phục màu đỏ, tóc nhuộm vàng trông rất thời thượng đang cầm micro ra sức giới thiệu.
Chị em phụ nữ yêu thích trang sức cũng không kém gì đàn ông yêu thích phụ nữ, có một cảm giác không thể rời bỏ.
Nghe MC giới thiệu xong, chị em phụ nữ như phát điên chạy về phía quầy hàng này.
Mạc Liên Y cũng cưỡi ngựa xem hoa tới xem sao, vừa xem vừa bĩu môi, rõ ràng cô căn bản không hài lòng với những món đồ này.
Đi tới vị trí trung tâm, mắt Mạc Liên Y đột nhiên sáng lên, sợi dây chuyền màu xanh nước biển ở giữa trung tâm đã thu hút ánh mắt của cô ta.
"Cô thích à?"
Lưu Minh liếc mắt nhìn sợi dây chuyền rồi lại quay sang nhìn Mạc Liên Y.
Mạc Liên Y gật đầu ừ một tiếng.
"Nhiên viên phục vụ, cho tôi xem hai sợi dây chuyền này!"
Nói rồi Lưu Minh đặt túi đồ trên tay xuống, chỉ vào hai sợi dây chuyền làm bằng ngọc bích màu xanh lam ở vị trí trung tâm rồi nói với nhân viên bán hàng.
"Nhân viên phục vụ? Anh tưởng đây là tiệm cơm à!"
Lúc này, một nữ nhân viên bán hàng khoảng hơn 30 tuổi đi tới, nhìn cách ăn mặc giản dị của Lưu Minh, không nhịn được bĩu môi nói.
"Tôi xin lỗi, cô có thể cho tôi xem hai sợi dây chuyền kia không?"
Mạc Liên Y ngại ngùng cười, lườm Lưu Minh một cái rồi ra hiệu bảo anh ít nói lại.
"Cô à, cặp phỉ thúy này có giá bán 69,999 tệ, cô thật sự muốn xem chứ?"
Nhân viên bán hàng khinh miệt bĩu môi, trong mắt cô ta hai người căn bản không mua nổi món này, chỉ đang xem cho vui mà thôi.
"Đồ để ở đó không phải để cho khách xem sao? Hơn nữa chúng tôi xem cũng không phạm pháp!"
Lưu Minh cười nói.
Xem đúng là không phạm pháp nhưng quan trọng là anh không mua nổi, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian của tôi sao?
Nhiên viên bán hàng vô cùng khó chịu bĩu môi, uể oải lấy cặp dây chuyền trên giá xuống, còn ném cho hai người một đôi găng tay, nói: "Hai anh chị, đôi phỉ thúy này là hàng cao cấp, tốt nhất anh chị hãy đeo găng tay vào rồi hãy xem".
"Liên Y, màu sắc của phỉ thúy lam sắc này không tệ, hơn nữa còn rất hợp với khí chất của cô!"
Nói rồi Lưu Minh trực tiếp đeo dây chuyền phỉ thúy lên cổ Mạc Liên Y.
Ha ha, đến băng phỉ thúy thế nào cũng không biết mà vẫn còn dám ở đây giả vờ giả vịt!
Nhân viên bán hàng vô cùng khinh thường nhìn Lưu Minh nói: "Anh này, tôi nhắc nhở anh, tốt nhất đừng có đeo bừa bãi sợi dây chuyền này, làm hỏng rồi anh không đền nổi đâu!"
"Này cô, cô nói năng có hơi quá phận rồi đó, đây là thái độ mà người làm dịch vụ như các cô nên có sao?"
Cho dù Mạc Liên Y bình thường được giáo dục rất rốt thì lúc này cũng không kiềm chế được mà nổi nóng. Cô ta không chịu được thái độ coi thường người khác của nhân viên bán hàng này.
"Quá phận thế nào, không mua được mà còn đòi xem, đây không phải đang làm lãng phí thời gian của tôi sao?"
Nhân viên bán hàng cũng không tỏ ra yếu thế, gào lên nói với Mạc Liên Y.
Rất nhanh màn cãi cọ giữa hai người đã thu hút sự chú ý của không ít người.
"Ai nói chúng tôi không mua được, ra hóa đơn cho chúng tôi đi!"
Nói rồi Lưu Minh trực tiếp đưa hai sợi dây chuyền cho Mạc Liên Y rồi lục trong túi một hồi, sau đó móc ra thẻ ngân hàng đưa cho một nhân viên bán hàng khác đang đứng bên cạnh hóng hớt.
Ban đầu nhiên viên bán hàng đó tưởng là lừa đảo, mãi đến khi Lưu Minh lấy thẻ ngân hàng ra khua khua trước mặt cô ta, cô ta mới phản ứng lại rồi vui mùng cầm thẻ ngân hàng đi thanh toán.
"Người ta tức đỏ cả mặt rồi, người anh em này quyết đoán thật!"
"Vợ tôi mà cũng đẹp như vậy thì đừng nói là một trăm nghìn mà một triệu tôi cũng chịu chi!"
"Đúng vậy!"
Trong đám đông có người không nhịn được cảm thán nói.
"Hừ, đắc ý cái gì, ai biết được chiếc thẻ đó rốt cuộc có tiền hay không!"
Nhân viên bán hàng cực kỳ khinh miệt dè bỉu.
Một lát sau, nhân viên bán hàng khác vui mừng hồ hởi trở lại, đưa trả cả thẻ ngân hàng và hóa đơn cho Lưu Minh.
Rõ ràng, giao dịch đã hoàn thành rồi.
Vừa nãy còn nói người ta không mua được, người ta lập tức không dài dòng móc thẻ ra trả tiền ngay.
Mọi người đều nhìn nhân viên bán hàng có thái độ kiêu căng vừa nãy một cách nghiền ngẫm, bây giờ đã tự vả lại rồi chứ.
Nhân viên bán hàng hối hận đến đen cả mặt, hai sợi dây chuyền này có giá gần một trăm nghìn tệ, ít nhất cô ta có thể được chiết khấu năm nghìn, bằng tiền lương cả một tháng của cô ta rồi.
"Lưu Minh, cảm ơn anh!"
Mạc Liên Y vuốt ve hai sợi dây chuyền màu xanh lam trong tay, không kiềm chế được nói.
Cái người này không nỡ mua quần áo đắt tiền một chút cho bản thân nhưng lại chịu bỏ ra một trăm nghìn tệ để mua dây chuyền phỉ thúy cho cô.
Chương 123: Tôi chỉ biết một chút thôi!
Không biết tại sao cô ta lại có cảm giác mặt hơi nóng lên, trong lòng ấm áp, tim đập nhanh hơn bình thường.
"Mặc dù hai sợi dây chuyền phỉ thúy này chất lượng không được tốt lắm, kỹ thuật cắt lại càng bình thường, đối với tôi căn bản không đáng giá này nhưng cô thích là được!"
Lưu Minh thấy Mạc Liên Y thích hai sợi dây chuyền phỉ thúy này như vậy nên cũng hài lòng mỉm cười.
Hôm nay anh đưa Mạc Liên Y đi chơi là muốn khiến cô ta vui vẻ, chỉ cần đạt được mục đích thì mất gì cũng được.
Lưu Minh vẫn luôn chẳng có khái niệm gì về tiền, anh cho rằng tiêu gì cũng là tiêu.
Chính vì cái gọi là cuộc sống nên mới bắt buộc phải dùng đến, tiền bạc tiêu hết lại kiếm ra thôi.
"Này, lời cậu vừa nói là có ý gì, coi thường kỹ thuật của tôi phải không?"
Lúc này một ông lão mặc bộ trang phục thời Đường màu trắng, thần sắc sáng láng từ trong đám đông đi ra, trầm giọng hỏi.
"Mẹ ơi, đây chính là thạch vương ông Tần, không ngờ lại gặp được ông ấy ở đây!"
Trong đám đông chợt có người nhận ra ông lão mặc trang phục thời Đường màu trắng này.
"Ông Tần là ai, chưa từng nghe qua".
"Đến thạch vương mà cũng không biết còn tới đây mua đá quý, tôi nói cho mà nghe này, tất cả cửa tiệm vàng bạc đá quý ở tầng một này đều là của gia tộc ông Tần đó, có vài loại cực phẩm làm từ băng đều là do ông Tần làm ra, mỗi một đường khắc đều có thể thể hiện ra vẻ đẹp của đá quý, cho nên mới được gọi là thạch vương".
"Mà vừa nãy tay ranh con này nói kỹ thuật của sợi dây chuyền không được tốt lắm, đây không phải là đang sỉ nhục ông Tần sao? Tôi thấy tên ranh con này xong rồi, trước mặt ông Tần còn giả bộ am hiểu đá quý lắm, đó không phải là múa rìu qua mắt thợ ư? Tên nhãi ranh này chắc chắn sẽ bị ông Tần giáo huấn cho một trận!"
Ông Tần đi tới quầy hàng, híp mắt lại nhìn ba người.
"Ông Tần, ông đừng chấp tên quê mùa này, anh ta căn bản không hiểu gì về phỉ thúy, anh ta nói phỉ thúy trong tay anh ta là loại băng lam thủy".
Nữ nhân viên bán hàng biết cơ hội báo thù tới rồi liền vội vàng nói.
"Hừ, cô cũng đừng lấp liếm giấu tội, tất cả những chuyện vừa nãy tôi đều đã chứng kiến hết rồi, cô mau xin thôi việc đi, ở chỗ chúng tôi không cần loại nhân viên coi thường người khác như vậy!"
Ông Tần nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữ nhân viên bán hàng một cái mà chỉ hừ lạnh rồi nói.
Có thể nói ra những lời như vậy cho thấy rõ ràng ông Tần cũng là một người chính trực.
"Ông chủ, lẽ nào tôi nói sai ư, ông nhìn kỹ loại nước và độ sáng của miếng phỉ thúy này đi, rồi nhìn lại khu vực màu sắc của nó, xem xem đây rốt cuộc có phải là loại băng lam thủy không?"
Đối mặt với ông Tần, Lưu Minh không có bất cứ sợ hãi nào, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ kiên định.
Nói rồi anh lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho ông Tần.
Ông Tần quan sát sợi dây chuyền trong tay, không nhịn được mà nhíu mày, cuối cùng thở dài một hơi rồi nói: "Vậy mà không nhìn ra được cậu bạn trẻ lại hiểu đá quý như vậy, miếng phỉ thúy này đúng là phỉ thúy lam thủy, là do tôi mắt kém rồi!"
"Không sao, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, nhìn sai một vài thứ cũng rất bình thường!"
Lưu Minh xua tay nói, không hề để bụng sự việc.
"Không biết kỹ thuật cắt mà vừa nãy cậu nói là ý gì?"
"Tôi có thể nhìn ra được mỗi một đường điêu khắc của ông đều rất để tâm, thậm chí cố gắng hoàn mỹ, nhưng mỹ cảm thật sự không phải là thứ cứ chăm chỉ là có thể làm ra được, điều quan trọng phải là sự tự nhiên. Giống như đỉnh núi của Thái Sơn, Hoàng Sơn vậy, chúng đều không phải do con người tạo ra nhưng lại rất đẹp!"
"Chẳng trách tôi luôn cảm thấy tác phẩm của mình dường như vẫn thiếu chút gì đó, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy, là tôi quá cố chấp, cố chấp với con đường của chính mình!"
Ông Tần nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay hồi lâu, cuối cùng mới bừng tỉnh, cười ha ha nói.
"Cậu bạn trẻ, cậu đúng là một câu nói có thể đánh thức người đang trong giấc mộng, tôi nghĩ có gợi ý này của cậu, tôi nhất định có thể tiến bộ thêm được một bước nữa trên con đường điêu khắc, không biết cậu theo học vị cao nhân nào?"
Ông Tần vô cùng kích động trả lại sợi dây chuyền cho Lưu Minh, vẻ mặt hứng thú hỏi.
"Tôi chỉ là học nghề mộc với thợ mộc dưới núi vài ngày, những thứ này đều là do ông ấy chỉ cho tôi!"
Lưu Minh thật thà trả lời.
"Không biết thợ mộc này là ai, liệu có cơ hội cho tôi được tới gặp mặt ông ấy không?"
Ông Tần cẩn thận hỏi.
"Việc này, việc này e là gần đây không được rồi, ít nhất phải mươi hai mươi năm nữa, tôi dám bảo đảm tới lúc đó các ông chắc chắn sẽ gặp được nhau!"
Lưu Minh bộ dạng cực kỳ khó xử, nghĩ một hồi rồi nói.
Sau đó Lưu Minh không cho ông Tần thêm cơ hội nói nữa mà trực tiếp kéo Mạc Liên Y rời khỏi trung tâm thương mại.
"Lưu Minh, không ngờ anh còn hiểu về đá quý phỉ thúy nữa!"
Mạc Liên Y vẻ mặt tò mò nhìn Lưu Minh, vốn dĩ cô ta cho rằng Lưu Minh chỉ là một tiểu thần côn từ dưới quê lên mà thôi, không ngờ anh lại am hiểu về đồ cao cấp như vậy.
"Tôi chỉ biết một chút thôi!"
Bình luận facebook