Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112-113
Chương 112: Tìm người
Thoáng chốc, Triệu Bân đã bị đánh ngã bệt xuống đất, máu mũi chảy lênh láng cả nửa khuôn mặt.
Mấy tên cao to vội vàng lôi Thạch Thái Nhiên ra rồi quyền đấm cước đá đập anh ta một trận.
Triệu Bân thở hổn hển ngồi trên sofa vừa lau máu mũi vừa nhìn Tiểu Thạch Đầu, hoàn toàn không ngờ một con sâu dưới chân vậy mà lại dám chống lại mình.
"Anh Triệu, người ngất đi rồi nhưng vẫn không chịu nói ra số điện thoại của Lưu Minh!"
Một lát sau, một gã cao to đi đến trước mặt Triệu Bân nói.
"Mẹ nó, đồ ăn hại, mẹ nó các người đều là một đám ăn hại!"
"Anh Triệu, cái này cũng không thể trách chúng tôi, ai biết tên nhà quê này lái được cả con xe hơn 2 triệu tệ lại không có nổi một chiếc điện thoại cơ chứ?"
Mấy tên cao to uất ức nói, họ lục soát khắp người Thạch Thái Nhiên một lần cũng không phát hiện ra điện thoại.
"Đại ca, xin anh bớt giận trước đã, đừng có vội, em nghe nói tên nhà quê kia có cô em họ đi học ở ngay Đường Hải!"
Lúc này, cô gái tóc dài đỡ Trịnh Dương Vĩ đi ra nói.
Tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam.
Mạc Liên Y mặt mày lo lắng gọi điện cho Lưu Minh nhưng ngoài tiếng tút tút chính là giọng nói máy móc tạm thời không liên lạc được.
"Tên khốn này rốt cuộc là đi đâu vậy chứ?"
Ban nãy, dì Trương Thục Phân của Lưu Minh vô cùng lo lắng gọi cho Mạc Liên Y hỏi cô ta có đang ở cùng với anh không.
Khi Mạc Liên Y định hỏi có chuyện gì thì phát hiện đối phương đã cúp máy.
Tuy cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho Mạc Liên Y biết chắc chắn đã xảy ra chuyện. Thế nên, cô ta mới liên tục gọi điện thoại cho Lưu Minh.
Cuối cùng, Mạc Liên Y nghĩ đến một người, đó là Tiểu Thạch Đầu thực tập ở công ty mình. Vì vậy, cô ta bèn vội vàng bảo người đi tìm Thạch Thái Nhiên, nhưng kết quả lại là anh ta chưa về công ty.
Mạc Liên Y hơi hoảng, dù là trước đây đi ký cái hợp đồng 1 tỷ cũng không có căng thẳng như vậy!
Báo cảnh sát là chắc chắn không được rồi, người mất tích chưa đủ 24 tiếng thì sẽ không lập hồ sơ.
Bây giờ, Mạc Liên Y quả thật không còn cách nào, chỉ có thể chờ Lưu Minh xuất hiện sớm một chút.
...
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất nhuộm vàng cả công viên Hồ Nam.
"Anh Hạo, giờ cũng mấy tiếng rồi, anh đại kia và chị dâu còn chưa ra, đúng là có thể lăn lộn ghê!"
"Đúng đó, có phải những cậu ấm con nhà giàu đều có bí quyết cứng lâu gì đó không? Sao những người phụ nữ xinh đẹp kia đều thích họ vậy?"
"3 tiếng rồi, có phải sẽ có cảm giác sướng như tiên không nhỉ?"
Mấy tên đàn em của anh Hạo cười ha ha buôn chuyện.
"Tụi mày câm miệng hết cho tao, đại ca kia mà chưa ra thì bọn mày phải đứng đây canh cho tao. Một ngày chưa ra thì canh một ngày, một tháng còn chưa ra thì canh một tháng".
Anh Hạo quát.
Thực ra, gã ta cũng không biết Lưu Minh đang làm gì. Nếu đang chơi ngoài trời thật thì không khỏi cũng lâu quá rồi, lẽ nào không thấy mệt sao?
Lúc này, bỗng dưng nghe thấy roẹt một tiếng, mảnh vải cột giữa hai cái cây trực tiếp bị kéo ra, Lưu Minh đỡ bà chủ mặt mày trắng bệch đi ra khỏi rừng cây.
Anh Hạo và một đám đàn em đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Cái này cũng quá dữ, chị dâu đều mệt đuối luôn rồi!
Hèn chi bên cạnh đại ca đều có gái xinh vây quanh!
Lưu Minh trực tiếp đi về phía xe dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, bấy giờ, tiếng chuông điện thoại cũng vừa tắt, anh cau mày cầm lên xem thì phát hiện có hơn 20 cuộc gọi nhỡ.
Ngay cả wechat cũng bị Mạc Liên Y nhắn vô số tin.
Lần lượt gọi lại từng cú, sắc mặt của Lưu Minh cũng càng ngày càng trở nên khó coi.
"Đại ca, có chuyện gì ạ?"
Anh Hạo dè dặt hỏi.
Lưu Minh không thèm để ý đến gã ta mà tự mình lên xe rồi rời đi.
"Anh Hạo, chúng ta làm gì giờ?"
"Làm gì giờ, còn có thể là gì giờ, đương nhiên là đuổi theo chứ gì nữa!"
Anh Hạo nói xong bèn dẫn theo một đám đàn em leo lên xe máy đuổi theo Lưu Minh. Tuy gã ta không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng Anh Hạo biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Trong tình huống ấy dù mình không giúp được gì, nhưng lộ cái mặt cũng được vậy.
Mặc dù Lưu Minh chạy xe thể thao, nhưng cũng không thể bỏ xa đám anh Hạo. Bởi vì lúc này chính là giờ cao điểm kẹt xe, đôi khi lái xe còn không nhanh bằng đi bộ.
Lưu Minh đưa xe cho bà chủ bảo cô ta đến tập đoàn Thiên Nam đón Mạc Liên Y tan làm, còn mình lại ngồi lên xe máy của anh Hạo.
Kỹ năng lái xe của anh Hạo cũng coi như khá điêu luyện, luôn lách qua được giữa những chiếc xe. Chắng mấy chốc, hai người đã chạy đến quán bar Hoa Sắc.
"Các người là ai? Hôm nay quán bar không mở cửa, mời về đi!"
Đứng trông cửa là hai gã đàn ông cao to, vừa thấy xe của Lưu Minh chạy vào trong lập tức xông tới.
Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, sáu con quỷ nô lập tức xuất hiện bên cạnh anh.
Giờ đây, Như Hoa và Như Phong vẫn chưa thể hiện hình, song đối phó với hai gã loài người bình thường cũng dư dả.
Hai gã đàn ông cao to trực tiếp bị các cô nhấc lên rồi ném thẳng xuống đất.
Anh Hạo nhìn thấy cảnh đó thì sợ ngu người, đây chẳng phải là bốn cô gái xinh đẹp mà mình thấy ở công viên Hồ Nam hôm đó hay sao? Sao lại y như đóng phim, bỗng dưng xuất hiện vậy? Lẽ nào là thần tiên xuống trần?
Lưu Minh đi đến trước mặt một gã đàn ông, giẫm lên ngực gã hỏi: "Sự kiên nhẫn của tao rất có hạn, nói, người đang ở đâu?"
Chương 113: Cứu người
Gã đàn ông cao to vô cùng ngoan cố lắc đầu, Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của gã.
Lưu Minh còn định ép hỏi thì bấy giờ giọng nói của Linh Nhi đã truyền đến: "Cậu chủ, người tìm được rồi, họ đang ở lầu 3!"
Lưu Minh xông lên lầu 3 rồi đá văng cửa phòng vip, cánh cửa được làm bằng gỗ trực tiếp bị anh đá sập.
Anh liếc nhìn xung quanh căn phòng phát hiện Tiểu Thạch Đầu mặt đầy máu nằm trên mặt đất, Lý Đình Đình bị cột chặt, miệng nhét khăn lông, trên mặt còn ngấn nước mắt chưa khô, hiển nhiên ban nãy đã khóc.
"Hôm nay dù trong phòng này la ai, tao chỉ muốn nói với mày là mày tiêu rồi!"
"Ha ha, tên nhà quê nhà mày cũng lớn lối đấy chứ!"
Trịnh Dương Vĩ được một gã đàn ông cao to đẩy ra.
"Hóa ra là mày, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ với mày!"
Lưu Minh liếc Trịnh Dương Vĩ, trong con ngươi tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
"Ha ha, lần trước là vì ông già rụt cổ Trịnh Tịch kia quá nhát, giờ đại ca của tao đã về, tao sẽ sợ mày chắc?"
Mặt mày Trịnh Dương Vĩ tràn ngập vẻ oán hận hét.
"Lên cho tao, phế hắn!"
Lập tức có vài gã đàn ông cao to xông tới bao vây Lưu Minh lại, anh cười ha ha, hoàn toàn chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái, thong dong nhàn nhã đi vào trong phòng.
"Tụi mày còn ngây ra đó làm gì, mau ra tay đi?"
Trịnh Dương Vĩ quát mấy tên đàn ông kia, nhưng họ giống như không nghe thấy vẫn sững sờ ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Đối phó với đám người thường này thì chỉ đơn giản là quỷ nhập đã có thể khống chế họ, hoàn toàn không cần Lưu Minh tự mình ra tay. Hơn nữa, hôm nay anh cũng không có tâm trạng chơi với họ.
Lưu Minh dẫn theo mấy cái quỷ nô của mình đi đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ, giơ chân đá hắn ta té xuống đất.
"Không ngờ tên nhóc nhà mày lại có gan đến đây, đã vậy còn dẫn theo bốn cô nàng xinh đẹp. Đây là định đưa họ cho anh đây chơi để xin lỗi hả?"
Triệu Bân vỗ tay đi đến, hắn ta cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với việc toàn bộ đám đàn em của mình đều bị hạ gục, nhưng cũng chẳng hề sợ hãi.
"Vẫn chưa hỏi là anh chui ra từ cái hầm cầu nào?"
Lưu Minh liếc Triệu Bân hỏi.
"Người này chính là đại ca tao Triệu Bân, xếp thứ hai trong tứ thiếu của Đường Hải!"
Trịnh Dương Vĩ mặt mày đắc ý nói, theo hắn ta chỉ cần Triệu Bân ra mặt thì tên nhà quê Lưu Minh kia chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhận sai.
"Anh chính là đại ca của thằng ngốc kia à?"
Lưu Minh liếc Triệu Bân một cái, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn ta rồi quay sang ngó Trịnh Dương Vĩ, cuối cùng nhếch mép nhìn Triệu Bân nói: "Không biết gần đây đại ca có tính nhận thêm đàn em không, tôi muốn đăng ký tham gia thử?"
"Ha ha, chẳng phải ban nãy mày rất kiêu ngạo à? Giờ nghe thấy tên của đại ca tao nên sợ hả?"
Vẻ mặt Trịnh Dương Vĩ tràn ngập đắc ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Minh: "Chỉ với tên nhà quê nhà mày mà cũng muốn làm đàn em của đại ca tao? Cũng không tiểu một bãi rồi soi thử xem mình trông thế nào?"
Anh Hạo đi theo phía sau Lưu Minh có chút không hiểu ra sao, gã ta chỉ là một tên côn đồ nhỏ bé ở tầng dưới chót nên hoàn toàn không biết mấy người trước mặt là ai.
Lẽ nào trong mấy người kia có một ông lớn mà ngay cả đại ca cũng không thể chọc vào nên anh ấy chuẩn bị nhận sai sao?
Nhưng trông có vẻ không giống lắm! Thật sự có thể thấy được Lưu Minh đang cười khá là nghiền ngẫm, giống như phát hiện ra chuyện gì rất thú vị.
"Đại ca, thật sự không có cơ hội à?"
Lưu Minh hoàn toàn làm lơ Trịnh Dương Vĩ mà là ngó Triệu Bân, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Xem ra mày rất muốn làm đàn em tao nhỉ? Có phải sợ tao phế mày đi không? Tao cho mày biết, dù thế nào thì hôm nay tao cũng phải đánh gãy chân mày!"
Trên gương mặt trắng nõn của Triệu Bân lộ ra vẻ khinh bỉ. Vốn dĩ, hắn ta còn tưởng gặp phải khúc xương cứng gì, ai ngờ tên nhóc này cũng chỉ là một con hổ giấy, chỉ hơi nhắc đến tên tuổi của mình thôi đã sợ tới mức đái trong quần rồi.
"Không phải, anh hiểu lầm rồi!"
Lưu Minh xua tay, ngó cô gái tóc dài bên cạnh hắn ta nói: "Chủ yếu là tôi cảm thấy làm đàn em của anh có đãi ngộ khá tốt, ban ngày có đại ca bảo kê, tối có chị dâu ôm ngủ!"
Anh Hạo đi theo sau Lưu Minh nghe thấy câu đó thì không nhịn được cười ra tiếng.
Câu này của Lưu Minh vô cùng dễ hiểu, hóa ra cái tên khá điển trai ăn mặc tươm tất tên Triệu Bân kia lại bị đàn em của mình cắm sừng.
"Tên nhà quê mày nói bậy cái gì đó?"
Triệu Bân nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt.
"Con người tôi chưa bao giờ nói láo, dương khí của anh em nhà anh còn ở trong miệng bạn gái anh, sao anh có thể bảo tôi nói láo chứ? Cái bản lĩnh nhìn khí của tôi cũng không phải là khoác lác mà có. Hay là như vậy đi, lát nữa tôi đây sẽ làm cho đôi gian phu dâm phụ này chính miệng nói cho anh biết sự thật nhé!"
Lưu Minh nghiêm túc nói.
"Mày câm miệng cho tao".
Sắc mặt Triệu Bân xanh mét, dù điều Lưu Minh nói rốt cuộc có phải sự thật hay không thì hắn ta vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi. Hôm nay, Lưu Minh chắc chắn phải chết!
"Làm phiền hai thầy!"
Triệu Bân nói xong bèn chắp tay với hai ông lão đằng sau nói.
Thoáng chốc, Triệu Bân đã bị đánh ngã bệt xuống đất, máu mũi chảy lênh láng cả nửa khuôn mặt.
Mấy tên cao to vội vàng lôi Thạch Thái Nhiên ra rồi quyền đấm cước đá đập anh ta một trận.
Triệu Bân thở hổn hển ngồi trên sofa vừa lau máu mũi vừa nhìn Tiểu Thạch Đầu, hoàn toàn không ngờ một con sâu dưới chân vậy mà lại dám chống lại mình.
"Anh Triệu, người ngất đi rồi nhưng vẫn không chịu nói ra số điện thoại của Lưu Minh!"
Một lát sau, một gã cao to đi đến trước mặt Triệu Bân nói.
"Mẹ nó, đồ ăn hại, mẹ nó các người đều là một đám ăn hại!"
"Anh Triệu, cái này cũng không thể trách chúng tôi, ai biết tên nhà quê này lái được cả con xe hơn 2 triệu tệ lại không có nổi một chiếc điện thoại cơ chứ?"
Mấy tên cao to uất ức nói, họ lục soát khắp người Thạch Thái Nhiên một lần cũng không phát hiện ra điện thoại.
"Đại ca, xin anh bớt giận trước đã, đừng có vội, em nghe nói tên nhà quê kia có cô em họ đi học ở ngay Đường Hải!"
Lúc này, cô gái tóc dài đỡ Trịnh Dương Vĩ đi ra nói.
Tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam.
Mạc Liên Y mặt mày lo lắng gọi điện cho Lưu Minh nhưng ngoài tiếng tút tút chính là giọng nói máy móc tạm thời không liên lạc được.
"Tên khốn này rốt cuộc là đi đâu vậy chứ?"
Ban nãy, dì Trương Thục Phân của Lưu Minh vô cùng lo lắng gọi cho Mạc Liên Y hỏi cô ta có đang ở cùng với anh không.
Khi Mạc Liên Y định hỏi có chuyện gì thì phát hiện đối phương đã cúp máy.
Tuy cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho Mạc Liên Y biết chắc chắn đã xảy ra chuyện. Thế nên, cô ta mới liên tục gọi điện thoại cho Lưu Minh.
Cuối cùng, Mạc Liên Y nghĩ đến một người, đó là Tiểu Thạch Đầu thực tập ở công ty mình. Vì vậy, cô ta bèn vội vàng bảo người đi tìm Thạch Thái Nhiên, nhưng kết quả lại là anh ta chưa về công ty.
Mạc Liên Y hơi hoảng, dù là trước đây đi ký cái hợp đồng 1 tỷ cũng không có căng thẳng như vậy!
Báo cảnh sát là chắc chắn không được rồi, người mất tích chưa đủ 24 tiếng thì sẽ không lập hồ sơ.
Bây giờ, Mạc Liên Y quả thật không còn cách nào, chỉ có thể chờ Lưu Minh xuất hiện sớm một chút.
...
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất nhuộm vàng cả công viên Hồ Nam.
"Anh Hạo, giờ cũng mấy tiếng rồi, anh đại kia và chị dâu còn chưa ra, đúng là có thể lăn lộn ghê!"
"Đúng đó, có phải những cậu ấm con nhà giàu đều có bí quyết cứng lâu gì đó không? Sao những người phụ nữ xinh đẹp kia đều thích họ vậy?"
"3 tiếng rồi, có phải sẽ có cảm giác sướng như tiên không nhỉ?"
Mấy tên đàn em của anh Hạo cười ha ha buôn chuyện.
"Tụi mày câm miệng hết cho tao, đại ca kia mà chưa ra thì bọn mày phải đứng đây canh cho tao. Một ngày chưa ra thì canh một ngày, một tháng còn chưa ra thì canh một tháng".
Anh Hạo quát.
Thực ra, gã ta cũng không biết Lưu Minh đang làm gì. Nếu đang chơi ngoài trời thật thì không khỏi cũng lâu quá rồi, lẽ nào không thấy mệt sao?
Lúc này, bỗng dưng nghe thấy roẹt một tiếng, mảnh vải cột giữa hai cái cây trực tiếp bị kéo ra, Lưu Minh đỡ bà chủ mặt mày trắng bệch đi ra khỏi rừng cây.
Anh Hạo và một đám đàn em đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Cái này cũng quá dữ, chị dâu đều mệt đuối luôn rồi!
Hèn chi bên cạnh đại ca đều có gái xinh vây quanh!
Lưu Minh trực tiếp đi về phía xe dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, bấy giờ, tiếng chuông điện thoại cũng vừa tắt, anh cau mày cầm lên xem thì phát hiện có hơn 20 cuộc gọi nhỡ.
Ngay cả wechat cũng bị Mạc Liên Y nhắn vô số tin.
Lần lượt gọi lại từng cú, sắc mặt của Lưu Minh cũng càng ngày càng trở nên khó coi.
"Đại ca, có chuyện gì ạ?"
Anh Hạo dè dặt hỏi.
Lưu Minh không thèm để ý đến gã ta mà tự mình lên xe rồi rời đi.
"Anh Hạo, chúng ta làm gì giờ?"
"Làm gì giờ, còn có thể là gì giờ, đương nhiên là đuổi theo chứ gì nữa!"
Anh Hạo nói xong bèn dẫn theo một đám đàn em leo lên xe máy đuổi theo Lưu Minh. Tuy gã ta không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng Anh Hạo biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Trong tình huống ấy dù mình không giúp được gì, nhưng lộ cái mặt cũng được vậy.
Mặc dù Lưu Minh chạy xe thể thao, nhưng cũng không thể bỏ xa đám anh Hạo. Bởi vì lúc này chính là giờ cao điểm kẹt xe, đôi khi lái xe còn không nhanh bằng đi bộ.
Lưu Minh đưa xe cho bà chủ bảo cô ta đến tập đoàn Thiên Nam đón Mạc Liên Y tan làm, còn mình lại ngồi lên xe máy của anh Hạo.
Kỹ năng lái xe của anh Hạo cũng coi như khá điêu luyện, luôn lách qua được giữa những chiếc xe. Chắng mấy chốc, hai người đã chạy đến quán bar Hoa Sắc.
"Các người là ai? Hôm nay quán bar không mở cửa, mời về đi!"
Đứng trông cửa là hai gã đàn ông cao to, vừa thấy xe của Lưu Minh chạy vào trong lập tức xông tới.
Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, sáu con quỷ nô lập tức xuất hiện bên cạnh anh.
Giờ đây, Như Hoa và Như Phong vẫn chưa thể hiện hình, song đối phó với hai gã loài người bình thường cũng dư dả.
Hai gã đàn ông cao to trực tiếp bị các cô nhấc lên rồi ném thẳng xuống đất.
Anh Hạo nhìn thấy cảnh đó thì sợ ngu người, đây chẳng phải là bốn cô gái xinh đẹp mà mình thấy ở công viên Hồ Nam hôm đó hay sao? Sao lại y như đóng phim, bỗng dưng xuất hiện vậy? Lẽ nào là thần tiên xuống trần?
Lưu Minh đi đến trước mặt một gã đàn ông, giẫm lên ngực gã hỏi: "Sự kiên nhẫn của tao rất có hạn, nói, người đang ở đâu?"
Chương 113: Cứu người
Gã đàn ông cao to vô cùng ngoan cố lắc đầu, Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của gã.
Lưu Minh còn định ép hỏi thì bấy giờ giọng nói của Linh Nhi đã truyền đến: "Cậu chủ, người tìm được rồi, họ đang ở lầu 3!"
Lưu Minh xông lên lầu 3 rồi đá văng cửa phòng vip, cánh cửa được làm bằng gỗ trực tiếp bị anh đá sập.
Anh liếc nhìn xung quanh căn phòng phát hiện Tiểu Thạch Đầu mặt đầy máu nằm trên mặt đất, Lý Đình Đình bị cột chặt, miệng nhét khăn lông, trên mặt còn ngấn nước mắt chưa khô, hiển nhiên ban nãy đã khóc.
"Hôm nay dù trong phòng này la ai, tao chỉ muốn nói với mày là mày tiêu rồi!"
"Ha ha, tên nhà quê nhà mày cũng lớn lối đấy chứ!"
Trịnh Dương Vĩ được một gã đàn ông cao to đẩy ra.
"Hóa ra là mày, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ với mày!"
Lưu Minh liếc Trịnh Dương Vĩ, trong con ngươi tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
"Ha ha, lần trước là vì ông già rụt cổ Trịnh Tịch kia quá nhát, giờ đại ca của tao đã về, tao sẽ sợ mày chắc?"
Mặt mày Trịnh Dương Vĩ tràn ngập vẻ oán hận hét.
"Lên cho tao, phế hắn!"
Lập tức có vài gã đàn ông cao to xông tới bao vây Lưu Minh lại, anh cười ha ha, hoàn toàn chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái, thong dong nhàn nhã đi vào trong phòng.
"Tụi mày còn ngây ra đó làm gì, mau ra tay đi?"
Trịnh Dương Vĩ quát mấy tên đàn ông kia, nhưng họ giống như không nghe thấy vẫn sững sờ ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Đối phó với đám người thường này thì chỉ đơn giản là quỷ nhập đã có thể khống chế họ, hoàn toàn không cần Lưu Minh tự mình ra tay. Hơn nữa, hôm nay anh cũng không có tâm trạng chơi với họ.
Lưu Minh dẫn theo mấy cái quỷ nô của mình đi đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ, giơ chân đá hắn ta té xuống đất.
"Không ngờ tên nhóc nhà mày lại có gan đến đây, đã vậy còn dẫn theo bốn cô nàng xinh đẹp. Đây là định đưa họ cho anh đây chơi để xin lỗi hả?"
Triệu Bân vỗ tay đi đến, hắn ta cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với việc toàn bộ đám đàn em của mình đều bị hạ gục, nhưng cũng chẳng hề sợ hãi.
"Vẫn chưa hỏi là anh chui ra từ cái hầm cầu nào?"
Lưu Minh liếc Triệu Bân hỏi.
"Người này chính là đại ca tao Triệu Bân, xếp thứ hai trong tứ thiếu của Đường Hải!"
Trịnh Dương Vĩ mặt mày đắc ý nói, theo hắn ta chỉ cần Triệu Bân ra mặt thì tên nhà quê Lưu Minh kia chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhận sai.
"Anh chính là đại ca của thằng ngốc kia à?"
Lưu Minh liếc Triệu Bân một cái, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn ta rồi quay sang ngó Trịnh Dương Vĩ, cuối cùng nhếch mép nhìn Triệu Bân nói: "Không biết gần đây đại ca có tính nhận thêm đàn em không, tôi muốn đăng ký tham gia thử?"
"Ha ha, chẳng phải ban nãy mày rất kiêu ngạo à? Giờ nghe thấy tên của đại ca tao nên sợ hả?"
Vẻ mặt Trịnh Dương Vĩ tràn ngập đắc ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Minh: "Chỉ với tên nhà quê nhà mày mà cũng muốn làm đàn em của đại ca tao? Cũng không tiểu một bãi rồi soi thử xem mình trông thế nào?"
Anh Hạo đi theo phía sau Lưu Minh có chút không hiểu ra sao, gã ta chỉ là một tên côn đồ nhỏ bé ở tầng dưới chót nên hoàn toàn không biết mấy người trước mặt là ai.
Lẽ nào trong mấy người kia có một ông lớn mà ngay cả đại ca cũng không thể chọc vào nên anh ấy chuẩn bị nhận sai sao?
Nhưng trông có vẻ không giống lắm! Thật sự có thể thấy được Lưu Minh đang cười khá là nghiền ngẫm, giống như phát hiện ra chuyện gì rất thú vị.
"Đại ca, thật sự không có cơ hội à?"
Lưu Minh hoàn toàn làm lơ Trịnh Dương Vĩ mà là ngó Triệu Bân, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Xem ra mày rất muốn làm đàn em tao nhỉ? Có phải sợ tao phế mày đi không? Tao cho mày biết, dù thế nào thì hôm nay tao cũng phải đánh gãy chân mày!"
Trên gương mặt trắng nõn của Triệu Bân lộ ra vẻ khinh bỉ. Vốn dĩ, hắn ta còn tưởng gặp phải khúc xương cứng gì, ai ngờ tên nhóc này cũng chỉ là một con hổ giấy, chỉ hơi nhắc đến tên tuổi của mình thôi đã sợ tới mức đái trong quần rồi.
"Không phải, anh hiểu lầm rồi!"
Lưu Minh xua tay, ngó cô gái tóc dài bên cạnh hắn ta nói: "Chủ yếu là tôi cảm thấy làm đàn em của anh có đãi ngộ khá tốt, ban ngày có đại ca bảo kê, tối có chị dâu ôm ngủ!"
Anh Hạo đi theo sau Lưu Minh nghe thấy câu đó thì không nhịn được cười ra tiếng.
Câu này của Lưu Minh vô cùng dễ hiểu, hóa ra cái tên khá điển trai ăn mặc tươm tất tên Triệu Bân kia lại bị đàn em của mình cắm sừng.
"Tên nhà quê mày nói bậy cái gì đó?"
Triệu Bân nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt.
"Con người tôi chưa bao giờ nói láo, dương khí của anh em nhà anh còn ở trong miệng bạn gái anh, sao anh có thể bảo tôi nói láo chứ? Cái bản lĩnh nhìn khí của tôi cũng không phải là khoác lác mà có. Hay là như vậy đi, lát nữa tôi đây sẽ làm cho đôi gian phu dâm phụ này chính miệng nói cho anh biết sự thật nhé!"
Lưu Minh nghiêm túc nói.
"Mày câm miệng cho tao".
Sắc mặt Triệu Bân xanh mét, dù điều Lưu Minh nói rốt cuộc có phải sự thật hay không thì hắn ta vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi. Hôm nay, Lưu Minh chắc chắn phải chết!
"Làm phiền hai thầy!"
Triệu Bân nói xong bèn chắp tay với hai ông lão đằng sau nói.
Bình luận facebook