Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31 Không phải cố ý làm ra vẻ, tổ tiên lại tự xưng lão nô?
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, sắc mặt của Lâm Thiên đã trở nên rất khó coi.
Tổ tiên của Lâm gia sao?
Đại nhân trẻ tuổi? Ha ha, đây đều là thứ gì vậy chứ?
Trong mắt hắn, tất cả những nhân vật tồn tại của Thiên Thanh Giới chẳng qua đều là đứa trẻ con qua thăm ông nội mà thôi.
Kẻ mạnh nhất trong giới này cũng lắm cũng chẳng qua nổi Hư Thần Cảnh.
Lâm Thiên căn bản là chẳng thèm quan tâm tới điều này.
“Bái kiến tổ tiên? Ta chẳng hứng thú, các ngươi biến đi.”
Lâm Thiên chẳng có bất cứ hảo cảm nào đối với hai kẻ này, lập tức làm mặt lạnh, hạ lệnh đuổi khách.
“Ngươi...”
Hai người sửng sốt, có chút tức giận.
Bình thường Lâm Thiên sẽ không nói với họ những lời như vậy.
Gần đây rốt cuộc là trúng gió hay gì mà tính cách lại trở nên quái gở như thế.
Một thiếu niên trong số đó chuẩn bị động thủ, để giáo huấn Lâm Thiên một trận, nhưng lại bị thiếu nữ ở bên cạnh ngăn lại: “Tổ tiên từ Thượng Giới quay về, chuyện lớn này hắn lại không đi bái kiến, có lẽ là không muốn mang theo thân phận của người nhà họ Lâm nữa rồi.”
“Chúng ta đừng chuốc bực vào người nữa, đến lúc đó để gia chủ biết được, không tránh khỏi việc chúng ta bị trách phạt một trận.”
Thiếu nữ nói rồi, cũng không thèm quan tâm tới sắc mặt Lâm Thiên bỗng nhiên trở nên có chút khiếp sợ, kéo thiếu niên ở bên cạnh rời đi.
“Từ thượng giới quay về sao?”
Lâm Thiên khiếp sợ là bởi vì hắn nghe thấy được câu nói này.
Hắn vốn dĩ không muốn đi, thế nhưng liên quan tới chuyện của thượng giới, thì lại khiến cho hắn rất bận tâm.
“Bỏ đi, đi xem một chút thì có làm sao đâu, ta lại muốn xem xem, tổ tiên của Lâm Gia, rốt cuộc là ai...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Thiên khẽ thay đổi, sau đó im lặng không nói gì đi theo đằng sau hai người kia.
Thấy vậy, hai người kia bèn bật cười khanh khách.
Vừa rồi Lâm Thiên không phải là bộ dạng này.
Quả nhiên vẫn phải dùng tới gia chủ thì mới trị được hắn.
“Ha ha...”
“Vừa rồi chẳng phải nói không đi sao?”
“Xem ra là sợ rồi, hắn vẫn rất để tâm tới thân phận của mình, suy cho cùng không có thân phận Lâm gia, hắn chẳng là cái gì cả.”
Loáng thoáng nghe thấy phía trước truyền tới giọng nói, khiến cho sắc mặt Lâm Thiên càng thêm khó coi, trong mắt ẩn hiện sát ý.
May mà hắn kìm nén lại được.
Lúc này, hắn vẫn cần thân phận của đệ tử Lâm gia.
Không thể để bại lộ lai lịch của bản thân.
Còn thiếu niên thiếu nữ đi trước dẫn đường, cũng không biết vào thời khắc này mình đang đi qua quỷ môn quan.
Lâm Thiên mặc dù tu vi không cao, thế nhưng dựa vào những thủ đoạn của kiếp trước, muốn giết hai kẻ này, vẫn là chuyện rất nhẹ nhàng.
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh của phủ đệ Lâm Gia.
Rất nhiều bóng người khí tức cường đại đang đứng đó.
Nơi đây tinh khí cuồn cuộn, thần quang ẩn hiện, khói vụ đan xen, có thể thấy được sự hùng hậu về gia thế của một cổ tộc vạn năm.
Bên ngoài đại sảnh, cũng có rất nhiều tộc nhân của Lâm gia đứng đó.
Đa số đều là nam nữ trẻ tuổi, bao phủ thần quang, thần thái sáng láng, họ đều là thế hệ thiên tài tinh nhuệ chủ đạo của Lâm gia, rất có danh tiếng tại Trung Châu đại địa.
Bọn họ vừa hiếu kỳ vừa xúc động nhìn vào trong đại sảnh, nhưng cũng không dám để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Suy cho cùng thì mỗi một người ở trong đại sảnh, đều là những nhân vật lão tộc có quyền hạn địa vị cao ở trong gia tộc.
Ngay đến cả đại trưởng lão bế quan vạn năm trước, gần như tọa hóa cũng phải hiện thân, đích thân nghênh đón!
Vị nam tử mặc trường y màu đen, ngồi ở vị trí đầu tiên, đang cúp mắt thưởng trà đó rốt cuộc là người có thân phận thế nào?
Ngay đến cả thị nữ cũng đẹp đến siêu lòng người khác, giống như tiên nữ cửu thiên.
Thậm chí tổ tiên đã phá không bay lên trời ở trong truyền thuyết cũng phải tỏ thái độ cung kính.
Đối với họ mà nói, sự việc thế này quả là ngoài sức tưởng tượng.
“Minh lão, các ngươi nói chuyện của các ngươi, không cần quan tâm tới ta.”
Cố Trường Ca ngồi ở vị trí trên cùng, mỉm cười, hắn lại cũng cảm thấy rất thú vị đối với trường hợp như vậy.
Đây không phải là hắn cố ý làm ra vẻ.
Mà là vẫn chưa xuống phi thuyền, vừa rồi đến tới tộc địa của Lâm Gia, thì đã có một tốp lão giả đang cung kính chờ đợi ở phía dưới, tự xưng là con cháu Lâm gia,
Sau đó, Cố Trường Ca đương nhiên cũng được họ cung kính mời tới Lâm gia.
Vốn dĩ là chẳng có chuyện gì, chỉ muốn đi dạo một vòng, Cố Trường Ca cũng chẳng hề từ chối.
Minh Lão giải thích đây là sự cảm nhận huyết mạch của con cháu đối với ông ta, biết được ông ta quay trở về Trung Châu rồi, liền đặc biệt tới đây nghênh tiếp.
Mặc dù nói đơn giản như vậy, thế nhưng con cháu chào đón long trọng như vậy vẫn khiến cho Minh lão cảm thấy nở mày nở mặt.
Đặc biệt là tất cả những điều này đều xảy ra trước mặt của Cố Trường Ca.
Ông ta không muốn để cho công tử vừa mới đến Trung Châu đã dừng chân ở một nơi tan hoang.
Chuyến hạ giới cùng với công tử rèn luyện này nói ra thì cũng có thể xem là kỳ ngộ của ông ta.
Nếu như đang ở trên thượng giới, dựa vào địa vị thân phận của ông ta ở Cố gia, muốn đến gần Cố Trường Ca cũng là chuyện không thể chứ đừng nói tới là giúp Cố Trường Ca xử lý công chuyện.
“Lời này của công tử, lão nô cho dù thấy vui, cũng không dám để người ở một bên.”
Minh lão nghe thấy vậy, bất giác cười khổ nói.
Đương nhiên giọng điệu nửa đùa nửa thật này, ông ta cũng biết Cố Trường Ca sẽ không trách phạt ông ta.
Hôm nay thấy con cháu đều sống tốt, thậm chí đã trở thành một trong những cổ tộc lớn ở Trung Châu, điều này khiến cho Minh Lão rất vui, tâm trạng rất tốt.
Gan cũng lớn hơn ngày thường nhiều, bình thường ông ta không dám nói đùa kiểu vậy.
Lão nô?
Tổ tiên lại tự xưng là lão nô sao?
Mọi người ở trong đại sảnh nghe thấy lời này, đồng tử mắt không ngừng híp lại, trong lòng đột nhiên dâng trào lãnh ý.
Nam nữ trẻ tuổi ở ngoài cửa nghe thấy vậy mắt cũng mở thật to.
“Không sao.”
Cố Trường Ca cười cười, dĩ nhiên là không để tâm tới chuyện nhỏ này.
Thế nhưng việc con cháu và tổ tiên hàn huyện chuyện cũ như vậy, hắn ở đây làm gì chứ?
“Thanh Ca, cùng ta đi dạo một chút.”
Cố Trường Ca nói rồi, liền đặt ly trà xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Vẻ mặt bình thản mà lại ấm áp, giống như không hề có chút phách lối nào, mang tới cho người ta cảm giác bình dị gần gũi.
Thế nhưng mọi người lại rất rõ, đây thực sự là một người cao cao tại thượng và tâm tư thầm kín.
Bên ngoài luôn tỏ ra ôn nhu, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện của việc nuôi dưỡng một thói quen tốt mà thôi.
Hoặc có thể nói là nể mặt Minh Lão.
“Thu Hàn, ngươi quen thuộc khu vực gần đây, chi bằng ngươi dẫn vị đại nhân trẻ tuổi này đi dạo vòng quanh một chút đi.”
Lúc này, gia chủ của Lâm gia thấy vậy, đột nhiên lên tiếng nói với một nữ nhi đang đứng ở ngoài cửa.
Minh lão nghe vậy, liền đưa ánh mắt tỏ ý tán thành với ông ta, hậu nhân này mắt nhìn khá lắm.
“Được...được, cha.”
Lâm Thu Hàn vội vàng nói, giọng nói bất giác có chút hơi run.
Bởi vì quá căng thẳng.
Cố Trường Ca vốn chẳng để ý, nghe thấy lời này, bất giác nhìn theo.
Trước mắt hắn liền sáng lên.
Một nữ tử thân mặc trường bào màu xám, dung mạo tuyệt sắc.
Khuôn mặt đánh một lớp phấn mỏng, làn da trơn tru, mái tóc suôn mượt.
Chiếc trường bào dài rộng cũng không che dấu nổi vóc dáng mảnh mai, khúc nào ra khúc đó của nàng.
Dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là điểm khí vận lại rất cao.
“Tỷ tỷ...”
Lâm Thiên vừa mới tới cửa đại sảnh, nhìn thấy cảnh này, lập tức ngây ra. Sau đó tay nắm chặt lại, tâm trạng kích động kịch liệt.
Hết chương 31.
Chương 32 Muốn ngủ thì gối đầu xuống đây, công tử rốt cuộc có thân phận thế nào?
“Tỷ tỷ...”
Cảnh trước mắt này khiến cho Thiên Lâm nắm chặt tay lại, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng nảy sinh một cảm giác khó chịu và phẫn nộ.
Câu này là hắn thốt ra theo bản năng, thế nhưng không phải là lời mà bản thân hắn muốn nói.
Lâm Thiên biết, do chấp niệm của chủ nhân cơ thể này đang quấy phá, hoàn toàn là phản ứng bản năng khi nhìn thấy tất cả những điều này.
Suy cho cùng Lâm Thu Hàn cũng được xem là người duy nhất đối xử tốt với hắn ở trong ký ức của Lâm Thiên trước đó.
Mặc dù bình thường vô cùng nghiêm nghị hà khắc, thế nhưng lại thật lòng đối tốt với hắn, không lạnh lùng hoặc xem thường hắn giống như những người khác.
Lâm Thiên của trước đây cũng thật lòng ái mộ Lâm Thu Hàn.
Tỷ tỷ suất xắc quá, còn hắn thì lại là một kẻ thất bại không hơn không kém, có một cảm giác tự ti nơi đáy lòng.
Hôm nay nhìn thấy cảnh này, chấp niệm đó dĩ nhiên rất không cam lòng, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lâm Thiên giờ đây, kiếp trước là Lục Thiên Thần Vương, để giải quyết được vấn đề chấp niệm của chủ nhân ban đầu, hắn đương nhiên là đã tốn không ít công sức vào chuyện này.
Mấy ngày trước lúc ở trên giảng đường của thư viện Đạo Cực.
Hắn chỉ ra vấn đề sơ hở tồn tại ở trong mấy môn bảo thuật của mấy vị trưỡng lão lúc thi triển, rồi bổ sung cho hoàn chỉnh, thực sự đã khiến cho mọi người bàng hoàng.
Điều này cũng khiến Lâm Thu Hàn có ấn tượng đối với hắn và thay đổi cách nhìn nhận, tưởng rằng Lâm Thiên đổi tính rồi, chuyên tâm nghiên cứu vấn đề trong việc tu hành.
Lâm Thu Hàn thực sự vui mừng.
Cô nàng tưởng rằng lời khuyên của mình cuối cùng cũng có tác dụng rồi, đệ đệ này khiến cho người ta bắt đầu thấy bớt lo rồi.
Lâm Thiên cũng vô cùng hài lòng đối với kết quả này.
Trong dự định ban đầu của hắn, chỉ là bước đầu tiên là khiến cho Lâm Thu Hàn thay đổi cách nhìn mà thôi.
Hắn thân là nhân vật cấpThần Vương Cảnh, bắt nạt một tiểu nha đầu bé nhỏ, việc đó chẳng thoải mái gì.
Chỉ là điều khiến cho ánh mắt Lâm Thiên có chút lạnh lẽo đó chính là vị nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện hôm nay, rốt cuộc là ai?
Lại dám chen ngang vào?
Quả đúng là chán sống!
Có điều rất nhanh, ánh mắt của Lâm Thiên dừng lại, nhìn lên người nữ tử áo trắng đứng ở sau vị nam tử trẻ tuổi đó.
Nữ tử này mặc dù dùng mạng che mặt, thế nhưng những đường nét trên khuôn mặt mờ ảo sau tấm mạng lại mang một vẻ đẹp khiến người khác phải rung động.
Dĩ nhiên điều chủ yếu là, hắn phát hiện ra điều đặt biệt của nữ tử áo trắng đó.
“Lẽ nào lại là Cửu Âm Huyền Xá được ghi chép ở trong điển tích?”
“Lô đỉnh tuyệt vời ở trong truyền thuyết.”
“Không ngờ lại có thể bị ta bắt gặp.”
Rất nhanh, Lâm Thiên đã cúi đầu xuống, không để cho người ta phát giác ra điều dị thường của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy khí tức rất giống mà thôi.
Ban đầu từng nhìn thấy ở trong sách cổ, người bình thường chắc chắn sẽ không phân biệt ra được.
Có điều hắn vẫn không chắc, hắn định có thời gian sẽ điều tra một phen.
Suy cho cùng thì loại lô đỉnh này, hẳn là ngay đến cả Thần Vương gặp phải cũng động lòng!
“Nam tử này lẽ nào là vị đại nhân trẻ tuổi mà mọi người hay nhắc tới đó sao, không ngờ tốt số vậy...”
“Đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta.”
Lâm Thiên lẩm bẩm trong lòng, sắc mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, không để cho người khác phát hiện ra sự dị thường của hắn.
Điều khiến cho hắn có chút ngạc nhiên là vị nam tử trẻ tuổi đó, vì sao lại dùng ánh mắt kỳ dị đó nhìn mình?
Thoáng khiến cho hắn có cảm giác sởn da gà.
Rất nhanh, cảm giác kỳ quái này của Lâm Thiên đã biến mất, giống như là hắn cảm nhận sai vậy.
“Lâm Thu Hàn, cái tên nghe thật hay.”
Trong đại sảnh, vị nam tử trẻ trung đó liền cất tiếng.
Ngũ quan thanh tú góc cạnh, giống như đem theo ý cười, khiến cho rất nhiều nữ tử đứng ngoài cửa đều khó có thể rời mắt.
Cái gọi là khí chất của thần tiên chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Cảm...cảm ơn đại nhân khen ngợi.”
Lâm Thu Hàn lắp bắp, sắc mặt hơi đỏ.
Bình thường mặc dù là dạy dỗ đệ tử ở Đạo Cực thư viện, vô cùng uy nghiêm.
Thế nhưng trong trường hợp như hôm nay cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Công tử trẻ tuổi giống như thần nhân này là nhân vật mà khiến cho tổ tiên phải tự xưng là lão nô.
Có thể tưởng tượng ra được lai lịch của người này quả là đáng sợ vô cùng.
Sao nàng có thể không căng thẳng cho được, giọng lúc nói chuyện còn run run.
“Chấp niệm đáng ghét này...”
Lâm Thiên thấy vậy, trong lòng lại thầm chửi một câu, không kìm được bất giác sinh ra đố kỵ, không cam tâm.
Mọi người trong đại sảnh thấy vậy liền bật cười.
Bao gồm cả Minh lão, rất nhiều người ước có được cơ hội giống như Lâm Thu Hàn, tạo được quan hệ với Cố Trường Ca.
Không cần Minh lão giới thiệu, tất cả mọi người cũng biết được thân phận của Cố Trường Ca, chắc chắn là lớn đến mức kinh thiên.
“Bổn công tử không phải là mãnh thú hồng hoang, sẽ không ăn thịt cô, Lâm cô nương hà tất phải căng thẳng như vậy chứ?”
Thần sắc Cố Trường Ca tỏ ra tự nhiên, vẫn mỉm cười, sau đó lại nói, ánh mắt rời khỏi người của Lâm Thu Hàn trước mặt.
“Vậy thì phiền cô nương dẫn ta và Thanh Ca đi dạo một vòng quanh khu gần đây vậy.”
Mặc dù nói như vậy.
Thế nhưng kỳ thực trong lòng đã hò reo rồi.
Sự việc đâu chỉ bởi một chữ tuyệt mà có được.
Đang định đi tìm khí vận chi tử thì ngay lập tức liền gặp được luôn.
Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đang cơn khát nước lại gặp anh đái đường.
Vừa hay cũng có thể nhân cơ hội này nói bóng nói gió hỏi han Lâm Thu Hàn một vài điều.
Điểm khí vận là hai trăm, đây hẳn không phải là thứ mà một người bình thường có thể có được.
Vừa rồi hắn thầm nhìn trộm thiếu nhiên kia, điểm khí vận còn cao đến hơn năm trăm điểm.
Lần này sẽ đi theo khuôn mẫu nào đây?
...
Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi đại sảnh, bầu không khí căng thẳng bao trùm nơi đây cuối cùng đã biến mất.
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Bao gồm cả mấy người gia chủ, đại trưởng lão của Lâm gia, kỳ thực họ đều rất căng thẳng, suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên đối diện với nhân vậy đến từ thượng giới, sao có thể không căng thẳng được.
“Tổ tiên, vị đại nhân trẻ tuổi này rốt cuộc là có thân phận thế nào?”
Sau khi hàn huyên một hồi, thần sắc phức tạp của đại trưởng lão đem theo sự bùi ngùi, tò mò, bất giác cung kính hỏi.
Nghe đến vấn đề này, rất nhiều nam nữ ngoài đại sảnh cũng vểnh tai lên để lắng nghe, bởi vì thực sự là quá tò mò rồi.
Ngay đến cả Lâm Thiên cứ luôn nhìn trộm Minh Lão, cũng trở nên tập trung.
Trên người của tổ tiên Lâm gia hạ giới, hắn ngầm cảm nhận được khí tức giống với mình năm đó, thế nhưng lại có chút không giống.
Điều này khiến cho hắn không khỏi nghi hoặc.
Vấn đề này, Minh lão lại chẳng có gì phải dấu diếm, chẳng phải là bí mật gì cả, cười một cách hiền hòa, nói với đám con cháu: “Công tử, ngài ấy tương lai sẽ là người nắm quyền của Bất Hủ đại giáo và Trường Sinh gia tộc. Nếu như các ngươi có thể có phúc được công tử nhìn trúng, vậy thì ắt sẽ như cá chép hóa rồng, rời khỏi phàm trần, một bước lên trời...”
Hết chương 32.
Chương 33 Tiểu cô nương trầm luân như vậy, quả nhiên là muốn nhìn mặt
Bất Hủ đại giáo, Trường Sinh gia tộc sao?
Đó là khái niệm gì vậy?
Thế gian này ai dám nói tới đạo bất hủ với trường sinh chứ?
Đó có lẽ là thế lực thống trị thiên hạ truyền thừa muôn đời chăng?
Lời của Minh lão khiến cho tất cả mọi người của Lâm Gia đều hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng bàng hoàng.
Chẳng trách ngay đến cả tổ tiên cũng phải tự xưng là lão nô, được đứng dưới gia thế như vậy cũng được xem là vinh hạnh quá đỗi lớn lao rồi.
Thời khắc này, trong lòng mọi người càng thêm kính nể Cố Trường Ca.
Có mối quan hệ như vậy, chỉ e đến tổ tiên cũng là nhân vật không mấy quan trọng trước mặt vị đại nhân trẻ tuổi này.
“Lai lịch của người thanh niên này lại lớn như vậy.”
Lâm Thiên ở trong đám người nghe được điều này, vẻ mặt bất giác khẽ thay đổi, có chút cảm thấy ngứa ngáy.
Có điều rất nhanh, thần sắc của hắn đã trấn tĩnh trở lại.
Nếu đã đến hạ giới, đương nhiên cũng phải tuân thủ quy tắc của hạ giới, hắn thân là Thần Vương sống lại, đối phó với một thanh niên trẻ há chẳng phải dễ dàng lắm sao?
Nếu như đang ở thượng giới, vậy thì thật là không dễ nói.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là hắn đã thầm cảm nhận được trên người vị đại nhân trẻ tuổi này có thứ mà hắn muốn.
Hắn muốn quay trở lại đỉnh cao, ắt phải qua tay của người thanh niên trẻ này.
Trong đại sảnh, Minh lão vẫn đang hàn huyên với rất nhiều con cháu, ánh mắt Lâm Thiên thì lại lóe lên tia sáng, rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn dự định cùng đi qua xem một chút, có chút lo lắng vị đại nhân trẻ tuổi kia muốn đi quá giới hạn với Lâm Thu Hàn.
...
Suối chảy róc rách, mây khói lượn lờ.
Lâm Thu Hàn có chút căng thẳng đi ở phía trước, dắt theo Cố Trường Ca đi dạo loanh quanh gần đó, bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Nàng vẫn không thể bình tĩnh lại, sợ một động tác của bản thân sẽ chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi này, khiến cho hắn không vui.
Cảm giác này, giống như một người dân thường dẫn đường cho thiên tử vậy.
Cố Trường Ca thì xem ra bộ dạng lại tiêu diêu tự tại.
Mục đích chủ yếu của hắn thực sự là muốn hỏi một số vấn đề.
“Lâm Thu Hàn cô nương, nàng không cần phải căng thẳng như vậy, cứ học Thanh Ca, chẳng sợ ta một chút nào, còn thích đấu khẩu với ta nữa.”
Cố Trường Ca thuận mồm lên tiếng rồi cười, thái độ vô cùng tự nhiên.
Lâm Thu Hàn này căng thẳng như vậy lại khiến hắn có chút khó khăn hành sự.
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Ca đang yên lặng đi đằng sau Cố Trường Ca lại lườm hắn một cái.
Những lời vô sỉ này quả nhiên vẫn là công tử nói ra mới tự nhiên như vậy.
“Thanh Ca? Lẽ nào là...đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang trong truyền thuyết? Thái Huyền Thánh Nữ Tô Thanh Ca sao?”
Nghe thấy lời của Cố Trường Ca, sự căng thẳng trong lòng của Lâm Thu Hàn đã vơi đi rất nhiều, có chút kinh ngạc.
Có điều nghĩ cũng đúng.
Nghe đồn đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang đã từng theo bên cạnh một vị đại nhân trẻ trung vào khoảng thời gian trước đó.
Giờ xem ra, vị đại nhân trẻ tuổi đó có lẽ chính là vị công tử họ Cố ở trước mặt này rồi.
Đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, đây hẳn là nhân vật được các trang anh hào tuấn kiệt ở các vùng xa xôi ngưỡng mộ, giờ lại xuất hiện ngay trước mắt nàng.
Nhìn giống như thị nữ của vị Cố công tử này vậy.
Tâm trạng nàng nhất thời có chút phức tạp, lại còn có chút ngưỡng mộ mà ngay chính bản thân mình cũng không ngờ tới.
Có điều tính cách của vị Cố công tử này thật tốt, ôn nhu như ngọc, mặc dù cao cao tại thượng, khiến cho người ta cảm nhận được ý khinh thường.
Thiết nghĩ thói quen tốt, rất có phong cách của quân tử thời cổ.
Nghĩ như vậy, Lâm Thu Hàn cũng thả lỏng rất nhiều.
Nàng bắt đầu chủ động giới thiệu cho Cố Trường Ca cảnh vật xung quanh, trên khuôn mặt vô cùng diễm lệ, đem theo một nụ cười.
“Hóa ra là như vậy...”
Cố Trường Ca thỉnh thoảng gật đầu, khi thì đùa với nàng, cùng nhau phát ra những tràng cười một cách rất ăn ý.
Thần sắc như ngọc, thanh khiết tuấn tú.
Trong mắt của Lâm Thu Hàn, Cố Trường Ca thời khắc này giống như một vị công tử tử tế nhất trên thế gian.
Cách nói năng, phong cách, cử chỉ, quyền thế, dù là ở phương diện nào, cũng đều quý phái, tuấn nhã mà nàng chưa từng nhìn thấy qua.
Thân là thiên chi kiêu nữ của Lâm Gia, nàng đã gặp quá nhiều quá nhiều thiên tài chói sáng rực rỡ rồi.
Thế nhưng so với vị đại nhân trẻ tuổi ở trước mặt này, thì những kẻ đó lại giống như đom đóm mờ nhạt trước trăng sáng, ảm đạm thất sắc.
Không, nói chính xác hơn thì không thể nào so sánh bằng.
Nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ cùng vị đại nhân trẻ tuổi này nói một câu thôi thì tim sẽ đập rất nhanh, mặt đỏ bừng lên.
Cảnh này đương nhiên đã lạc vào mắt của Cố Trường Ca.
Hắn không hề thay đổi sắc mặt, trong lòng lại cảm thấy càng thêm thú vị, vẫn ở đó nói chuyện với Lâm Hàn Thu.
Vừa mới gặp mặt, dáng vẻ phải trầm tư.
Quả nhiên cho dù ở đâu, cũng đều phải xem mặt.
Có điều như vậy cũng tốt, bớt được rất nhiều phiền phức cho hắn.
Rồi sau đó, Cố Trường Ca đổi đề tài, bắt đầu hỏi một số chuyện của Lâm Thu Hàn và Lâm Gia.
“Cố công tử lại muốn hỏi chuyện của thiếp sao?
Lâm Thu Hàn khẽ ngây ra, tim đập càng nhanh hơn.
Lẽ nào Cố công tử có hảo cảm với mình chăng?
Nàng có chút hoang mang, càng căng thẳng hơn.
“Thu Hàn là con gái lớn của phụ thân, ngoài ra thiếp còn có mấy huynh muội cùng cha khác mẹ...”
Có điều rất nhanh, Lâm Thu Hàn cũng thả lỏng trước nụ cười của Cố Trường Ca.
Bắt đầu giới thiệu về tình hình trong gia tộc.
Trong đó có nhắc tới người đệ đệ thất bại khiến nàng phải lo lắng nhất, Lâm Thiên.
Nghe thấy lời này, Cố Trường Ca không khỏi híp mắt lại.
Đến rồi, hai chữ thân thuộc này, lại gặp phế vật cho mà xem.
Lúc này, ánh mắt hắn thoáng nhìn, nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng vội vàng từ nơi không xa kia.
Một làn sóng động mơ hồ.
Chỉ đáng tiếc là không lừa được cảm thức của hắn, còn non lắm.
Xem ra thiếu niên cứ luôn trộm quan sát mình ở bên ngoài đại sảnh chính là Lâm Thiên rồi.
“Ồ, đệ đệ thất bại, thân là tỷ tỷ nàng nói hắn như vậy, lẽ nào không sợ hắn không vui sao?”
Cố Trường Ca không hề thay đổi sắc mặt, khẽ cười một tiếng.
Thấy Cố công tử có vẻ hứng thú đối với điều này, Lâm Thu Hàn liền tiếp tục nói: “Đây là điều mà cả nhà thiếp đều công nhận, mặc dù thiếp cũng muốn biện giải cho hắn, thế nhưng cũng chẳng có cách nào.”
“Mẫu thân của Tiểu Thiên mất sớm, phụ thân đối với hắn cũng không quá chào đón, cộng thêm bản thân lại chẳng có tư chất tu hành, mặc dù là con cháu trong dòng họ, thế nhưng thực sự là chẳng có địa vị gì ở trong gia tộc cả.”
“Thật là một đứa trẻ đáng thương, có điều có tỷ tỷ xinh đẹp như nàng che chở cho hắn, hắn quả đúng là may mắn.”
Cố Trường Ca cười nói.
Cố Công Tử lại khen ta xinh đẹp sao?
Lâm Thu Hàn khẽ ngây ra, mặt khẽ đỏ lên, trong lòng không ngừng có chút vui mừng.
“Tiểu Thiên hắn rất hiểu chuyện, biết thiếp lo lắng nhiều cho hắn, gần đây đã bắt đầu chuyên tâm tu hành rồi…”
Lâm Thu Hàn có chút hân hoan liền nở nụ cười.
Gần đây bắt đầu chuyên tâm tu hành rồi sao?
Nụ cười của Cố Trường Ca trở nên có chút xấu xa, nghe thấy câu này, hắn liền hiểu ra.
Thiếu niên thất bại trong một đêm đã đổi tính đổi nết, là cường giả đoạt xá thân thể hay là trọng sinh đây?
…
Hết chương 33.
Chương 34 Nữ nhân nhà mình bị người ta nhòm ngó
Cố Trường Ca có lối suy nghĩ như vậy cũng là do kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết qua mạng quá thành quen.
Tên Lâm Thiên này nhìn thế nào cũng không giống một thanh niên vô dụng.
Một nữ tử trời sinh cao ngạo như tỷ tỷ hắn cũng phải tỏ ra khẩn trương trước mặt mình vậy mà hắn còn có thể lén theo dõi sau lưng.
Cảm giác của Cố Trường Ca mách bảo hắn, người ban nãy ẩn núp trong bóng tối chính là Lâm Thiên.
Chỉ là sau khi hắn phát giác ra bản thân đã bị phát hiện liền nhanh chóng rời đi, không ở lại lâu.
Tâm tư bậc này nhất định không phải là một thanh niên bình thường có thể có được.
"Như vậy chứng tỏ lời khuyên ngăn của ngươi đã có tác dụng rồi, hắn còn biết thương cảm cho vị tỷ tỷ như ngươi."
"Trong cái thế giới này, nếu không thể tu hành vậy cũng chẳng khác gì với một tên phế vật cả."
"Dù sao ngươi cũng thật tâm đối tốt với hắn."
Trên mặt Cố Trường Ca hiện lên ý cười.
Dựa theo đề tài này tiếp tục tùy ý nói chuyện với Lâm Thu Hàn, hắn muốn từ nàng biết được thêm nhiều thông tin của Lâm Thiên.
Vị tỷ tỷ này xem ra hiểu rõ Lâm Thiên hơn bất cứ người nào khác.
Đương nhiên Lâm Thu Hàn hoàn toàn không biết dự tính trong lòng Cố Trường Ca, chỉ nghe hắn nói vậy thì không tránh khỏi có chút cảm động.
Cố Trường Ca vẫn giữ ý cười nhàn nhạt trên môi, tiếp tục trò chuyện với nàng, nói bóng nói gió một hồi lâu hắn cũng biết được không ít chuyện.
Ví dụ như gần đây Lâm Thiên muốn học luyện đan, đến chỗ vị tỷ tỷ Lâm Thu Hàn này lấy các loại nguyên liệu luyện đan khác nhau.
Hơn nữa hắn còn tinh thông một số cổ trận bảo thuật, mấy hôm trước còn ở trên học đường chỉ ra lỗi sai của mấy vị trưởng lão, khiến mọi người được phen kinh hãi.
Cố Trường Ca thăm dò được rõ ràng mọi chuyện rồi thì trong lòng cũng hiện lên ý tưởng.
Muốn thu được tên khí vận chi tử mới xuất hiện này xem ra còn dễ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Sau khi giải quyết vấn đề thiên mệnh phản phệ, thủ đoạn mà Cố Trường Ca có thể dùng được cũng nhiều hơn trước.
"Không ngờ được Cố công tử có thể thấu hiểu ta như vậy..." Lâm Thu Hàn có chút cảm động nói.
"Bình thường Tiểu Lâm cũng không hiểu cho nỗi lòng của ta, luôn cảm thấy ta đối với nó quá hà khắc." Khi nói ra những lời này, Lâm Thu Hàn cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng chiếm phần lớn là cảm giác vui mừng, cuối cùng Lâm Thiên cũng đã thông suốt rồi, không uổng phí tâm tư bao năm qua của nàng.
Càng may mắn hơn chính là, ngay cả khi mọi người trong gia tộc đều không thể hiểu nổi hành vi của bản thân nàng vậy mà Cố công tử lại có thể thấu hiểu cho mình.
Điều này khiến cho nàng xuất hiện một loại tâm tình khác thường.
Lâm Thu Hàn tu hành qua hai mươi tuổi mới biết được thế nào gọi là động tâm.
Nhưng đây cũng chỉ mới là lần đầu gặp mặt thôi.
Trước đây có nhiều thiếu niên hào kiệt theo đuổi nàng nhưng nàng vẫn không hề động tâm.
Cố Trường Ca đương nhiên cũng đoán được phần tâm tư này của nàng.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.
Dựa vào thân phận cao quý trên thượng giới của hắn cộng thêm tài ăn nói và kiến thức của kiếp trước, ngay cả một nữ nhân thông minh như Tô Thanh Ca cũng bị hắn dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay. Người đơn thuần như Lâm Thu Hàn, muốn khiến nàng động tâm thực sự quá đơn giản.
Căn bản không cần tốn chút sức lực nào.
Hạ thủ với nàng nhẹ nhàng và thú vị hơn nhiều so với việc ra tay với tên Lâm Thiên kia.
Tô Thanh Ca vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi việc, trong lòng nàng lại sâu sắc hiểu rõ Cố Trường Ca thêm một chút.
Thủ đoạn đùa bỡn lòng người của hắn quả nhiên cao siêu.
"Tiểu huynh đệ Lâm Thiên có thể thay đổi như vậy, đương nhiên là chuyện tốt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà có thể chỉ ra chỗ sai của các vị trưởng lão, thiên phú bậc này, có thể nói hắn trước đây giống như viên minh châu sáng lóa bị bụi bặm che lấp..."
Lúc này Cố Trường Ca tựa như vô ý mà nói ra một câu cảm khái như vậy.
Đơn thuần chỉ là một câu cảm khái mà thôi.
"Tiểu Thiên sao có thể là minh châu được chứ, hơn nữa thiên phú của nó...Trước đây nó ngay cả Linh Hải cũng chưa luyện tới..."
Nghe hắn nói thế, Lâm Thu Hàn không khỏi cười nói, nhưng chỉ mới nói được một nửa.
Nàng lại có chút sửng sốt, mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng.
Nhưng điểm nào không đúng nàng cũng không thể nói rõ ra được.
"Sao cơ? Ngay cả Linh Hải cũng chưa luyện tới vậy làm sao luyện đan được? Lẽ nào tiểu huynh đệ Lâm Thiên biết được cổ pháp thất truyền nào đó?"
"Trên thượng giới ta cũng có nghe qua vài loại cổ pháp, không cần dùng đến Linh Hải cũng có thể luyện ra được đan dược, xem ra tiểu huynh đệ Lâm Thiên thật là một người có vận khí tốt."
Cố Trường Ca vờ như vô cùng kinh ngạc, tự nói với bản thân như vậy.
Hiện tại Lâm Thu Hàn vẫn chưa phát hiện ra mọi việc, vậy cứ để nàng hiểu theo hướng này cũng được.
Nhìn thấy Lâm Thu Hàn lâm vào trầm tư nhưng thần sắc lại có chút không đúng, nhưng hắn cũng chỉ cười cười không nói thêm gì, đạo lý không vượt quá giới hạn này Cố Trường Ca hắn cũng hiểu được.
Cùng lúc đó.
Sau khi bị Cố Trường Ca phát hiện hành tung của mình, Lâm Thiên cũng không tiếp tục theo dõi nữa mà nhân cơ hội đó rời đi.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong lòng thậm chí sinh ra nỗi đố kị.
Hiển nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do chấp niệm trong thân thể này làm loạn.
Với cảm giác hiện tại của hắn, hắn cảm nhận được thực lực của Cố Trường Ca rất mạnh nhưng vì chỉ là một tàn hồn được trọng sinh lại nên hắn cũng không thể xác định được thực lực của Cố Trường Ca đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là.
Vị tỷ tỷ bình thường đối với hắn vô cùng nghiêm khắc kia lại có thể ở trước mặt tên nam nhân khác lộ ra thần thái ngượng ngùng của thiếu nữ như vậy.
Đây cũng chỉ mới là lần gặp mặt đầu tiên.
Nhìn thấy một màn như vậy, khiến cho Lâm Thiên cảm thấy không cam lòng, hắn có cảm giác như bị người khác cướp mất món đồ trong tay mình.
Lâm Thiên xiết chặt nắm đấm, xương cốt vang lên những tiếng rắc rắc nho nhỏ.
Nhưng tâm cảnh kiếp trước hắn tu luyện được cũng không phải để không.
Tâm tình của hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thầm nghĩ:"Nhìn bộ dáng vừa nãy của tên Cố công tử này quả nhiên không phải dạng người tốt lành gì, ta nhất định phải cảnh báo cho Lâm Thu Hàn để nàng đề phòng hắn ta, tránh cho nàng rơi vào bẫy hắn đặt ra."
"Vốn dĩ là do ngươi muốn đắc tội với ta trước cũng đừng trách ta vì sao lại ra tay với ngươi."
Vừa hay kiếm được cho hắn một cái cớ để động thủ.
Là do hắn muốn đắc tội mình trước, chính vì thế hắn mới ra tay phản kích!
Đảo mắt một cái đã tới buổi tối.
Cũng vì việc tổ tiên Lâm gia đã phi thăng từ thượng giới trở về nên khiến cho cả vùng Thiên Vực náo nhiệt sục sôi vô cùng.
Vô số người tu hành đang nghị luận với nhau.
Những tin tức này là do Lâm gia tự mình truyền đi khắp nơi dẫn đến sự lũ lượt kéo đến của người trong các tòa cổ thành.
Các tông môn thế lực khắp nơi cũng vì thế mà bị rung động, phái các đệ tử tộc môn đến bái phỏng.
Mà hiện giờ trong cung điện mà Lâm gia an bài cho Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca đang chắp tay đứng cạnh bục cửa sổ, dưới ánh trăng mông lung, bộ y phục màu đen lay động trong gió đêm tạo nên một cỗ cảm giác sâu xa thần bí.
Thần sắc trên mặt hắn đạm bạc hiển nhiên đang có việc cần suy nghĩ.
Cái tên khí vận chi tử mới xuất hiện, Lâm Thiên này, đang bước trên con đường nào, hắn cũng khá rõ ràng rồi.
Chính là thuộc loại tàn hồn cường giả được trọng sinh lại.
Nhưng mà nhìn biểu hiện của Lâm Thiên chắc cũng không biết trước được chuyện xảy ra trong tương lai.
Nếu là vậy, đối phó với Lâm Thiên sẽ rất dễ dàng.
Chỉ có điều, khiến Cố Trường Ca kinh ngạc là ban đầu lúc ở trong khách sảnh, tên này đang dòm ngó Tô Thanh Ca?
Cho tới bây giờ chỉ có nhân vật phản diện là hắn ngấp nghé nữ nhân người khác.
Bây giờ lại có tên muốn đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn?
Muốn tìm đường chết cũng không cần gấp gáp như vậy.
Thân phận là một vật hy sinh tầm thường cũng nên có sự giác ngộ của một vật hy sinh chứ.
Hết chương 34.
Chương 35 Tên họ Cố kia không phải dạng người tốt lành gì
Lý do mà cho đến bây giờ Cố Trường Ca còn giữ lại mạng cho Diệp Trần là vì đối với hắn Diệp Trần chẳng đáng để được xem là một đối thủ.
Gặp phải đối thủ thực sự, Cố Trường Ca tất nhiên sẽ không để hắn sống lâu như vậy.
Khi vừa mới đắc tội hắn, hắn đã dùng mọi biện pháp ép chết rồi, không hề có chút lưu tình, không để tên đó có cơ hội trưởng thành.
Cho dù là Diệp Trần hay Lâm Thiên đều như nhau cả thôi, nói dễ nghe một chút thì là những tên có vận số tốt, nói khó nghe một chút chỉ là vật hy sinh, một loại công cụ mà thôi.
Xử xong một tên lại có thêm một tên tới.
Mấy tên vận số tốt này cũng không lật ngã được nhân vật phản diện như hắn.
Nhưng Cố Trường Ca cũng không phải kẻ ngốc sao có thể để những kẻ vẫn có sự uy hiếp với hắn trưởng thành được.
Từ trước đến nay cái chết của nhân vật phản diện đều vì nói nhiều và quá tự cao tự đại.
Hắn không nói nhiều cũng không tự cao tự đại, những hiểu biết của hắn mặc dù vẫn chưa đạt đến mức toàn trí toàn năng, cũng chỉ được xem như là ở mức khá đi.
Nhưng dùng để đùa chết mấy tên khí vận chi tử ở hạ giới này vẫn rất dễ dàng.
Hắn không dùng thủ đoạn đơn giản nhất để ép hai người bọn họ đến chết.
Điều đó chứng tỏ hai tên Diệp Trần và Lâm Thiên đối với hắn của hiện tại mà nói, không đủ để tạo nên bất kỳ sự uy hiếp nào.
Cố Trường Ca cũng cảm thấy khá thú vị với việc cướp đi từng món đồ đã từng thuộc về bọn hắn , và trước khi tước đi thứ cuối cùng còn lại bên cạnh bọn hắ, hắn cũng thuận tiện lấy hết số giá trị thiên mệnh đi luôn.
Không làm như vậy, hắn cũng thấy chẳng còn gì thú vị nữa.
Xuyên đến nơi này, trở thành một tên nhân vật phản diện, đương nhiên là thấy cách nào thú vị thì làm theo cách đó rồi.
Hơn nữa từ hệ thống tự động hắn biết được một chuyện, dựa theo quy tắc nếu hắn có thể làm cho điểm khí vận của những tên khí vận chi tử bị hạ xuống đến mức mất hết rồi đánh chết tên thiên mệnh chi tử có điểm khí vận đã về không kia thì hệ thống sẽ tự động đưa ra một phần quà còn lớn hơn cả giá trị thiên mệnh.
Phần thưởng của thiên đạo, nghe qua có vẻ là một vật khá tốt.
Chí ít Cố Trường Ca nghe đến cũng cảm thấy động lòng rồi.
Nếu không, chỉ nhờ vào việc Cố Trường Ca hạ chút thủ đoạn nhỏ lên trên người sư tôn của Diệp Trần, muốn tìm thấy hắn đang ở nơi nào là rất dễ dàng.
Nhưng Cố Trường Ca cũng không lựa chọn làm như vậy, hắn vẫn xem Diệp Trần như một con chuột tìm báu vật, thay hắn tìm thấy di tích, thay hắn tìm thấy vị trí của Bát Hoang Ma Kích.
Phát huy tác dụng đến tận cùng.
Dù sao đây mới là mục đích thật sự khi hạ giới của hắn.
Trong lúc Cố Trường Ca đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Thanh Ca, ngươi ra mở cửa đi."
Cố Trường Ca dường như biết được người đến là ai, lông mi không tránh khỏi khẽ động, sau đó lên tiếng nói với Tô Thanh Ca đang ngồi đằng xa xem bí tịch.
"Vâng, công tử."
Tô Thanh Ca bỏ quyển bí tịch trên tay xuống, nhẹ nhàng bước đến trước cửa.
Trước cửa đại điện, Lâm Thu Hàn với một thân váy áo màu xanh nhạt đang đứng đó, gương mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng, càng lộ ra vẻ đẹp không gì sánh bằng.
Trong tay nàng cầm một cái hộp nhỏ, phảng phất tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Đây là ít bánh linh cao mà ta tự tay làm, ta nghĩ nếu buổi tối Cố công tử có thấy đói, cũng có thể thử ăn một miếng."
Sắc mặt Lâm Thu Hàn hơi đỏ lên nói với Tô Thanh Ca.
Cũng không biết do quỷ thần sai khiến hay không biết lúc đó nàng nghĩ gì lại tự tay xuống bếp làm mấy cái bánh này.
Thân là người tu hành, hắn sớm đã bước đến giai đoạn không cần ăn uống gì nữa rồi.
Nhưng mà ham muốn ăn uống vẫn là chưa bỏ được.
Vừa hay trù nghệ của nàng khá tốt, liền làm ít điểm tâm đem qua cho Cố Trường Ca.
"Đã biết, làm phiền Lâm cô nương rồi, tối như vậy rồi còn phiền cô đem đồ ăn qua đây nữa."
"Thanh Ca thay công tử nhà ta cảm tạ cô nương."
Trên mặt Tô Thanh Ca vẫn treo một nụ cười lễ độ, thanh âm thanh lãnh trong trẻo mà lạnh lùng, trong câu nói của nàng còn hàm chứa ba phần ám thị với người trước mặt đây.
Hai chữ "nhà ta" nàng cố ý nói ra vô cùng rõ ràng.
Nữ nhân đơn thuần ngay trước mắt đây hiển nhiên chỉ sau một lần gặp mặt mà đã bị công tử nhà mình lừa mất tâm rồi.
Điều này làm cho Tô Thanh Ca suy nghĩ có nên lên tiếng cảnh tỉnh nàng ấy chút không, tránh cho nàng ta rơi vào hố lửa.
Chỉ có điều nghĩ đến việc có thể lại bị Cố Trường Ca khi dễ một phen.
Nàng đành bỏ qua.
Lâm Thu Hàn vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Thanh Ca.
So ra thì nàng còn lâu mới thông minh được bằng Tô Thanh Ca.
"Vậy đành làm phiền Thanh Ca thánh nữ rồi, ta không quấy rầy Cố công tử nghỉ ngơi nữa."
Nghe vậy, Lâm Thu Hàn có chút khẩn trương đưa hộp đựng thức ăn cho Tô Thanh Ca rồi nhanh chóng rời đi.
"Chỉ mới gặp mặt có một lần mà đã khiến Lâm cô nương mê mẩn như thế rồi, thủ đoạn đùa bỡn lòng người của công tử thực sự là càng ngày càng thành thục."
Tô Thanh Ca trở lại trong điện, vừa đi đến cạnh Cố Trường Ca vừa nói, thuận tiện giúp hắn mở hộp thức ăn ra.
Ong!
Nhất thời, mùi thơm từ trong hộp tỏa ra ngoài, trong ánh sáng nhè nhẹ mờ ảo từng khối linh cao hiện lên, điều này thể hiện thành ý bất phàm, ngay cả nguyên liệu làm nên cái bánh này cũng không hề đơn giản.
"Tay nghề của Lâm cô nương quả thực tốt. Thanh Ca ngươi cũng nên học hỏi chút đi."
Cố Trường Ca cũng không quá để ý đến lời thật lòng ban nãy của Tô Thanh Ca.
Tâm tình hắn xem như khá tốt, nếm thử một chút, không khỏi cất lời khen ngợi.
"Công tử nếu như thích, sao không giữ Lâm cô nương lại bên người, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao." Tô Thanh Ca nói.
Nghe nàng nói như thế, Cố Trường Ca liếc mắt qua nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói:"Thanh Ca đây là đang ghen tị sao? Nổi máu ghen tuông như nữ nhân bình thường, thật không giống ngươi a."
"Như vậy sẽ không làm cho người khác yêu thích đâu."
Tô Thanh Ca lắc đầu nói:"Tâm tư của công tử quá sâu, ta tự biết bản thân mình khó có thể làm cho công tử yêu thích vậy nên có ghen hay không cũng chẳng quan trọng."
Mặc dù lời nói ra rất bình tĩnh những vẫn không tránh khỏi có chút ủy khuất.
"Ngươi từ khi nào mà trở nên khẩu thị tâm phi như này?"
Cố Trường Ca không khỏi nở nụ cười.
Từ đằng xa Lâm Thiên đã trông thấy Lâm Thu Hàn đang bước trở về từ vị trí của cung điện sâu nhất trong Lâm gia.
Phương hướng nàng vừa rời khỏi vừa hay là chỗ ở của Cố Trường ca.
Một nữ nhân như nàng, tối muộn như vậy còn tới đó làm gì?
Trên gương mặt hắn hiện lên vẻ bực bội và hận ý, nắm chặt nắm đấm.
"Tiểu Thiên, đệ đứng đây làm gì vậy? Còn nữa, cả buổi chiều hôm nay đệ đi đâu vậy? Sao tỷ tìm đệ khắp nơi không thấy?"
Trên mặt Lâm Thu Hàn vốn còn hiện lên nhiều dạng tâm tình phức tạp như vui sướng, ngượng ngùng hay tâm thần bất định gì đó.
Nhưng vừa nhìn thấy Lâm Thiên, nàng lập tức thu lại những tâm tình này nghiêm khắc hỏi.
Lâm Thiên cắn chặt răng, trong lòng ghen ghét dữ dội nhưng vẫn ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại hỏi:"Ngược lại là tỷ đấy, trời đã tối như vậy rồi, tỷ còn muốn đi đâu? Đi gặp vị Cố công tử kia sao?"
Hắn cũng không biết tâm tình của mình bây giờ là thuộc dạng gì nữa rồi.
Đạo chấp niệm kia trong lúc nhất thời chưa giải quyết sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tâm cảnh, thần trí và rất nhiều phán đoán khác của hắn mà thôi.
Hắn bắt buộc phải suy nghĩ cách giải quyết việc này trước.
Nghe thấy những lời này, Lâm Thu Hàn có cảm giác luống cuống như khi tâm sự của mình bị người khác nhìn thấu.
Chỉ có điều ở trước mặt Lâm Thiên nàng vẫn duy trì bộ dáng nghiêm nghị của một vị tỷ tỷ nói:"Chuyện của tỷ, đệ không cần quản, tự mình tu luyện cho tốt đi."
"Tên họ Cố kia hắn không phải dạng người tốt lành gì đâu, tỷ đừng để bộ dáng bên ngoài của hắn đánh lừa, người như vậy vừa nhìn đã biết là kẻ chuyên đi lừa gạt nữ nhân rồi, Thu Hàn tỷ nên tỉnh táo chút đi." Lâm Thiên sắc mặt âm trầm nói, thậm chí còn gọi luôn cả tên tỷ tỷ mình là Lâm Thu Hàn ra.
Không thể để Lâm Thu Hàn lún sâu vào nữa, thật sự không thể được, hắn chỉ đành dùng đến thủ đoạn cứng rắn hơn mới được.
"Cố công tử có chỗ nào không giống người tốt?" nghe vậy, Lâm Thu Hàn nhíu mày, sắc mặt không tốt nói.
Từ lúc nào mà ngay cả Lâm Thiên cũng có tư cách dạy dỗ nàng?
Hơn nữa sau một ngày tiếp xúc với Cố công tử, nàng không cảm thấy con người Cố công tử có điểm nào không tốt, khiêm tốn, lễ độ, ôn nhuận như ngọc.
Bối cảnh khủng bố nhưng không có chút cảm giác cao cao tại thượng nào cả.
"Ngươi cũng không nên nhạo báng Cố công tử, nếu như đệ ưu tú bằng một phần mười của Cố công tử thôi tỷ cũng thấy an lòng." Lâm Thu Hàn nói, nàng chỉ đơn thuần cho rằng là do Lâm Thiên nghĩ quá nhiều mà thôi.
"Sao tỷ lại ngốc như vậy, có vậy cũng không nhận ra sao?" Lâm Thiên có chút tức giận, rất là tức giận.
Bản thân đã nói đến mức này rồi kết quả là Lâm Thu Hàn vẫn khăng khăng một bộ dạng chấp mê bất ngộ.
Tên họ Cố kia, không biết rốt cuộc đã hạ loại mê dược gì với nàng?
"Đệ gần đây bị làm sao vậy? Kỳ kỳ quái quái như vậy? Cho dù Cố công tử không phải người tốt đi chăng nữa thì hắn đối với ta có thể có mưu đồ gì chứ?" Lúc này Lâm Thu Hàn cũng không còn gì để nói nữa rồi, nàng hỏi ngược lại hắn một câu sau đó bước nhanh rời đi.
Nghe vậy, Lâm Thiên cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Đến cuối cùng là có mưu đồ gì?
Bất quá đi được nửa đoạn đường Lâm Thu Hàn chợt nhớ ra mình còn có chuyện chưa hỏi Lâm Thiên.
Đệ ấy làm sao biết được cách luyện đan và tu luyện.
Còn có cả buổi chiều ngày hôm nay đã chạy đi đâu?
Tại sao ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy?
Hết chương 35.
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, sắc mặt của Lâm Thiên đã trở nên rất khó coi.
Tổ tiên của Lâm gia sao?
Đại nhân trẻ tuổi? Ha ha, đây đều là thứ gì vậy chứ?
Trong mắt hắn, tất cả những nhân vật tồn tại của Thiên Thanh Giới chẳng qua đều là đứa trẻ con qua thăm ông nội mà thôi.
Kẻ mạnh nhất trong giới này cũng lắm cũng chẳng qua nổi Hư Thần Cảnh.
Lâm Thiên căn bản là chẳng thèm quan tâm tới điều này.
“Bái kiến tổ tiên? Ta chẳng hứng thú, các ngươi biến đi.”
Lâm Thiên chẳng có bất cứ hảo cảm nào đối với hai kẻ này, lập tức làm mặt lạnh, hạ lệnh đuổi khách.
“Ngươi...”
Hai người sửng sốt, có chút tức giận.
Bình thường Lâm Thiên sẽ không nói với họ những lời như vậy.
Gần đây rốt cuộc là trúng gió hay gì mà tính cách lại trở nên quái gở như thế.
Một thiếu niên trong số đó chuẩn bị động thủ, để giáo huấn Lâm Thiên một trận, nhưng lại bị thiếu nữ ở bên cạnh ngăn lại: “Tổ tiên từ Thượng Giới quay về, chuyện lớn này hắn lại không đi bái kiến, có lẽ là không muốn mang theo thân phận của người nhà họ Lâm nữa rồi.”
“Chúng ta đừng chuốc bực vào người nữa, đến lúc đó để gia chủ biết được, không tránh khỏi việc chúng ta bị trách phạt một trận.”
Thiếu nữ nói rồi, cũng không thèm quan tâm tới sắc mặt Lâm Thiên bỗng nhiên trở nên có chút khiếp sợ, kéo thiếu niên ở bên cạnh rời đi.
“Từ thượng giới quay về sao?”
Lâm Thiên khiếp sợ là bởi vì hắn nghe thấy được câu nói này.
Hắn vốn dĩ không muốn đi, thế nhưng liên quan tới chuyện của thượng giới, thì lại khiến cho hắn rất bận tâm.
“Bỏ đi, đi xem một chút thì có làm sao đâu, ta lại muốn xem xem, tổ tiên của Lâm Gia, rốt cuộc là ai...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Thiên khẽ thay đổi, sau đó im lặng không nói gì đi theo đằng sau hai người kia.
Thấy vậy, hai người kia bèn bật cười khanh khách.
Vừa rồi Lâm Thiên không phải là bộ dạng này.
Quả nhiên vẫn phải dùng tới gia chủ thì mới trị được hắn.
“Ha ha...”
“Vừa rồi chẳng phải nói không đi sao?”
“Xem ra là sợ rồi, hắn vẫn rất để tâm tới thân phận của mình, suy cho cùng không có thân phận Lâm gia, hắn chẳng là cái gì cả.”
Loáng thoáng nghe thấy phía trước truyền tới giọng nói, khiến cho sắc mặt Lâm Thiên càng thêm khó coi, trong mắt ẩn hiện sát ý.
May mà hắn kìm nén lại được.
Lúc này, hắn vẫn cần thân phận của đệ tử Lâm gia.
Không thể để bại lộ lai lịch của bản thân.
Còn thiếu niên thiếu nữ đi trước dẫn đường, cũng không biết vào thời khắc này mình đang đi qua quỷ môn quan.
Lâm Thiên mặc dù tu vi không cao, thế nhưng dựa vào những thủ đoạn của kiếp trước, muốn giết hai kẻ này, vẫn là chuyện rất nhẹ nhàng.
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh của phủ đệ Lâm Gia.
Rất nhiều bóng người khí tức cường đại đang đứng đó.
Nơi đây tinh khí cuồn cuộn, thần quang ẩn hiện, khói vụ đan xen, có thể thấy được sự hùng hậu về gia thế của một cổ tộc vạn năm.
Bên ngoài đại sảnh, cũng có rất nhiều tộc nhân của Lâm gia đứng đó.
Đa số đều là nam nữ trẻ tuổi, bao phủ thần quang, thần thái sáng láng, họ đều là thế hệ thiên tài tinh nhuệ chủ đạo của Lâm gia, rất có danh tiếng tại Trung Châu đại địa.
Bọn họ vừa hiếu kỳ vừa xúc động nhìn vào trong đại sảnh, nhưng cũng không dám để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Suy cho cùng thì mỗi một người ở trong đại sảnh, đều là những nhân vật lão tộc có quyền hạn địa vị cao ở trong gia tộc.
Ngay đến cả đại trưởng lão bế quan vạn năm trước, gần như tọa hóa cũng phải hiện thân, đích thân nghênh đón!
Vị nam tử mặc trường y màu đen, ngồi ở vị trí đầu tiên, đang cúp mắt thưởng trà đó rốt cuộc là người có thân phận thế nào?
Ngay đến cả thị nữ cũng đẹp đến siêu lòng người khác, giống như tiên nữ cửu thiên.
Thậm chí tổ tiên đã phá không bay lên trời ở trong truyền thuyết cũng phải tỏ thái độ cung kính.
Đối với họ mà nói, sự việc thế này quả là ngoài sức tưởng tượng.
“Minh lão, các ngươi nói chuyện của các ngươi, không cần quan tâm tới ta.”
Cố Trường Ca ngồi ở vị trí trên cùng, mỉm cười, hắn lại cũng cảm thấy rất thú vị đối với trường hợp như vậy.
Đây không phải là hắn cố ý làm ra vẻ.
Mà là vẫn chưa xuống phi thuyền, vừa rồi đến tới tộc địa của Lâm Gia, thì đã có một tốp lão giả đang cung kính chờ đợi ở phía dưới, tự xưng là con cháu Lâm gia,
Sau đó, Cố Trường Ca đương nhiên cũng được họ cung kính mời tới Lâm gia.
Vốn dĩ là chẳng có chuyện gì, chỉ muốn đi dạo một vòng, Cố Trường Ca cũng chẳng hề từ chối.
Minh Lão giải thích đây là sự cảm nhận huyết mạch của con cháu đối với ông ta, biết được ông ta quay trở về Trung Châu rồi, liền đặc biệt tới đây nghênh tiếp.
Mặc dù nói đơn giản như vậy, thế nhưng con cháu chào đón long trọng như vậy vẫn khiến cho Minh lão cảm thấy nở mày nở mặt.
Đặc biệt là tất cả những điều này đều xảy ra trước mặt của Cố Trường Ca.
Ông ta không muốn để cho công tử vừa mới đến Trung Châu đã dừng chân ở một nơi tan hoang.
Chuyến hạ giới cùng với công tử rèn luyện này nói ra thì cũng có thể xem là kỳ ngộ của ông ta.
Nếu như đang ở trên thượng giới, dựa vào địa vị thân phận của ông ta ở Cố gia, muốn đến gần Cố Trường Ca cũng là chuyện không thể chứ đừng nói tới là giúp Cố Trường Ca xử lý công chuyện.
“Lời này của công tử, lão nô cho dù thấy vui, cũng không dám để người ở một bên.”
Minh lão nghe thấy vậy, bất giác cười khổ nói.
Đương nhiên giọng điệu nửa đùa nửa thật này, ông ta cũng biết Cố Trường Ca sẽ không trách phạt ông ta.
Hôm nay thấy con cháu đều sống tốt, thậm chí đã trở thành một trong những cổ tộc lớn ở Trung Châu, điều này khiến cho Minh Lão rất vui, tâm trạng rất tốt.
Gan cũng lớn hơn ngày thường nhiều, bình thường ông ta không dám nói đùa kiểu vậy.
Lão nô?
Tổ tiên lại tự xưng là lão nô sao?
Mọi người ở trong đại sảnh nghe thấy lời này, đồng tử mắt không ngừng híp lại, trong lòng đột nhiên dâng trào lãnh ý.
Nam nữ trẻ tuổi ở ngoài cửa nghe thấy vậy mắt cũng mở thật to.
“Không sao.”
Cố Trường Ca cười cười, dĩ nhiên là không để tâm tới chuyện nhỏ này.
Thế nhưng việc con cháu và tổ tiên hàn huyện chuyện cũ như vậy, hắn ở đây làm gì chứ?
“Thanh Ca, cùng ta đi dạo một chút.”
Cố Trường Ca nói rồi, liền đặt ly trà xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Vẻ mặt bình thản mà lại ấm áp, giống như không hề có chút phách lối nào, mang tới cho người ta cảm giác bình dị gần gũi.
Thế nhưng mọi người lại rất rõ, đây thực sự là một người cao cao tại thượng và tâm tư thầm kín.
Bên ngoài luôn tỏ ra ôn nhu, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện của việc nuôi dưỡng một thói quen tốt mà thôi.
Hoặc có thể nói là nể mặt Minh Lão.
“Thu Hàn, ngươi quen thuộc khu vực gần đây, chi bằng ngươi dẫn vị đại nhân trẻ tuổi này đi dạo vòng quanh một chút đi.”
Lúc này, gia chủ của Lâm gia thấy vậy, đột nhiên lên tiếng nói với một nữ nhi đang đứng ở ngoài cửa.
Minh lão nghe vậy, liền đưa ánh mắt tỏ ý tán thành với ông ta, hậu nhân này mắt nhìn khá lắm.
“Được...được, cha.”
Lâm Thu Hàn vội vàng nói, giọng nói bất giác có chút hơi run.
Bởi vì quá căng thẳng.
Cố Trường Ca vốn chẳng để ý, nghe thấy lời này, bất giác nhìn theo.
Trước mắt hắn liền sáng lên.
Một nữ tử thân mặc trường bào màu xám, dung mạo tuyệt sắc.
Khuôn mặt đánh một lớp phấn mỏng, làn da trơn tru, mái tóc suôn mượt.
Chiếc trường bào dài rộng cũng không che dấu nổi vóc dáng mảnh mai, khúc nào ra khúc đó của nàng.
Dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là điểm khí vận lại rất cao.
“Tỷ tỷ...”
Lâm Thiên vừa mới tới cửa đại sảnh, nhìn thấy cảnh này, lập tức ngây ra. Sau đó tay nắm chặt lại, tâm trạng kích động kịch liệt.
Hết chương 31.
Chương 32 Muốn ngủ thì gối đầu xuống đây, công tử rốt cuộc có thân phận thế nào?
“Tỷ tỷ...”
Cảnh trước mắt này khiến cho Thiên Lâm nắm chặt tay lại, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng nảy sinh một cảm giác khó chịu và phẫn nộ.
Câu này là hắn thốt ra theo bản năng, thế nhưng không phải là lời mà bản thân hắn muốn nói.
Lâm Thiên biết, do chấp niệm của chủ nhân cơ thể này đang quấy phá, hoàn toàn là phản ứng bản năng khi nhìn thấy tất cả những điều này.
Suy cho cùng Lâm Thu Hàn cũng được xem là người duy nhất đối xử tốt với hắn ở trong ký ức của Lâm Thiên trước đó.
Mặc dù bình thường vô cùng nghiêm nghị hà khắc, thế nhưng lại thật lòng đối tốt với hắn, không lạnh lùng hoặc xem thường hắn giống như những người khác.
Lâm Thiên của trước đây cũng thật lòng ái mộ Lâm Thu Hàn.
Tỷ tỷ suất xắc quá, còn hắn thì lại là một kẻ thất bại không hơn không kém, có một cảm giác tự ti nơi đáy lòng.
Hôm nay nhìn thấy cảnh này, chấp niệm đó dĩ nhiên rất không cam lòng, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lâm Thiên giờ đây, kiếp trước là Lục Thiên Thần Vương, để giải quyết được vấn đề chấp niệm của chủ nhân ban đầu, hắn đương nhiên là đã tốn không ít công sức vào chuyện này.
Mấy ngày trước lúc ở trên giảng đường của thư viện Đạo Cực.
Hắn chỉ ra vấn đề sơ hở tồn tại ở trong mấy môn bảo thuật của mấy vị trưỡng lão lúc thi triển, rồi bổ sung cho hoàn chỉnh, thực sự đã khiến cho mọi người bàng hoàng.
Điều này cũng khiến Lâm Thu Hàn có ấn tượng đối với hắn và thay đổi cách nhìn nhận, tưởng rằng Lâm Thiên đổi tính rồi, chuyên tâm nghiên cứu vấn đề trong việc tu hành.
Lâm Thu Hàn thực sự vui mừng.
Cô nàng tưởng rằng lời khuyên của mình cuối cùng cũng có tác dụng rồi, đệ đệ này khiến cho người ta bắt đầu thấy bớt lo rồi.
Lâm Thiên cũng vô cùng hài lòng đối với kết quả này.
Trong dự định ban đầu của hắn, chỉ là bước đầu tiên là khiến cho Lâm Thu Hàn thay đổi cách nhìn mà thôi.
Hắn thân là nhân vật cấpThần Vương Cảnh, bắt nạt một tiểu nha đầu bé nhỏ, việc đó chẳng thoải mái gì.
Chỉ là điều khiến cho ánh mắt Lâm Thiên có chút lạnh lẽo đó chính là vị nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện hôm nay, rốt cuộc là ai?
Lại dám chen ngang vào?
Quả đúng là chán sống!
Có điều rất nhanh, ánh mắt của Lâm Thiên dừng lại, nhìn lên người nữ tử áo trắng đứng ở sau vị nam tử trẻ tuổi đó.
Nữ tử này mặc dù dùng mạng che mặt, thế nhưng những đường nét trên khuôn mặt mờ ảo sau tấm mạng lại mang một vẻ đẹp khiến người khác phải rung động.
Dĩ nhiên điều chủ yếu là, hắn phát hiện ra điều đặt biệt của nữ tử áo trắng đó.
“Lẽ nào lại là Cửu Âm Huyền Xá được ghi chép ở trong điển tích?”
“Lô đỉnh tuyệt vời ở trong truyền thuyết.”
“Không ngờ lại có thể bị ta bắt gặp.”
Rất nhanh, Lâm Thiên đã cúi đầu xuống, không để cho người ta phát giác ra điều dị thường của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy khí tức rất giống mà thôi.
Ban đầu từng nhìn thấy ở trong sách cổ, người bình thường chắc chắn sẽ không phân biệt ra được.
Có điều hắn vẫn không chắc, hắn định có thời gian sẽ điều tra một phen.
Suy cho cùng thì loại lô đỉnh này, hẳn là ngay đến cả Thần Vương gặp phải cũng động lòng!
“Nam tử này lẽ nào là vị đại nhân trẻ tuổi mà mọi người hay nhắc tới đó sao, không ngờ tốt số vậy...”
“Đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta.”
Lâm Thiên lẩm bẩm trong lòng, sắc mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, không để cho người khác phát hiện ra sự dị thường của hắn.
Điều khiến cho hắn có chút ngạc nhiên là vị nam tử trẻ tuổi đó, vì sao lại dùng ánh mắt kỳ dị đó nhìn mình?
Thoáng khiến cho hắn có cảm giác sởn da gà.
Rất nhanh, cảm giác kỳ quái này của Lâm Thiên đã biến mất, giống như là hắn cảm nhận sai vậy.
“Lâm Thu Hàn, cái tên nghe thật hay.”
Trong đại sảnh, vị nam tử trẻ trung đó liền cất tiếng.
Ngũ quan thanh tú góc cạnh, giống như đem theo ý cười, khiến cho rất nhiều nữ tử đứng ngoài cửa đều khó có thể rời mắt.
Cái gọi là khí chất của thần tiên chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Cảm...cảm ơn đại nhân khen ngợi.”
Lâm Thu Hàn lắp bắp, sắc mặt hơi đỏ.
Bình thường mặc dù là dạy dỗ đệ tử ở Đạo Cực thư viện, vô cùng uy nghiêm.
Thế nhưng trong trường hợp như hôm nay cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Công tử trẻ tuổi giống như thần nhân này là nhân vật mà khiến cho tổ tiên phải tự xưng là lão nô.
Có thể tưởng tượng ra được lai lịch của người này quả là đáng sợ vô cùng.
Sao nàng có thể không căng thẳng cho được, giọng lúc nói chuyện còn run run.
“Chấp niệm đáng ghét này...”
Lâm Thiên thấy vậy, trong lòng lại thầm chửi một câu, không kìm được bất giác sinh ra đố kỵ, không cam tâm.
Mọi người trong đại sảnh thấy vậy liền bật cười.
Bao gồm cả Minh lão, rất nhiều người ước có được cơ hội giống như Lâm Thu Hàn, tạo được quan hệ với Cố Trường Ca.
Không cần Minh lão giới thiệu, tất cả mọi người cũng biết được thân phận của Cố Trường Ca, chắc chắn là lớn đến mức kinh thiên.
“Bổn công tử không phải là mãnh thú hồng hoang, sẽ không ăn thịt cô, Lâm cô nương hà tất phải căng thẳng như vậy chứ?”
Thần sắc Cố Trường Ca tỏ ra tự nhiên, vẫn mỉm cười, sau đó lại nói, ánh mắt rời khỏi người của Lâm Thu Hàn trước mặt.
“Vậy thì phiền cô nương dẫn ta và Thanh Ca đi dạo một vòng quanh khu gần đây vậy.”
Mặc dù nói như vậy.
Thế nhưng kỳ thực trong lòng đã hò reo rồi.
Sự việc đâu chỉ bởi một chữ tuyệt mà có được.
Đang định đi tìm khí vận chi tử thì ngay lập tức liền gặp được luôn.
Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đang cơn khát nước lại gặp anh đái đường.
Vừa hay cũng có thể nhân cơ hội này nói bóng nói gió hỏi han Lâm Thu Hàn một vài điều.
Điểm khí vận là hai trăm, đây hẳn không phải là thứ mà một người bình thường có thể có được.
Vừa rồi hắn thầm nhìn trộm thiếu nhiên kia, điểm khí vận còn cao đến hơn năm trăm điểm.
Lần này sẽ đi theo khuôn mẫu nào đây?
...
Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi đại sảnh, bầu không khí căng thẳng bao trùm nơi đây cuối cùng đã biến mất.
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Bao gồm cả mấy người gia chủ, đại trưởng lão của Lâm gia, kỳ thực họ đều rất căng thẳng, suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên đối diện với nhân vậy đến từ thượng giới, sao có thể không căng thẳng được.
“Tổ tiên, vị đại nhân trẻ tuổi này rốt cuộc là có thân phận thế nào?”
Sau khi hàn huyên một hồi, thần sắc phức tạp của đại trưởng lão đem theo sự bùi ngùi, tò mò, bất giác cung kính hỏi.
Nghe đến vấn đề này, rất nhiều nam nữ ngoài đại sảnh cũng vểnh tai lên để lắng nghe, bởi vì thực sự là quá tò mò rồi.
Ngay đến cả Lâm Thiên cứ luôn nhìn trộm Minh Lão, cũng trở nên tập trung.
Trên người của tổ tiên Lâm gia hạ giới, hắn ngầm cảm nhận được khí tức giống với mình năm đó, thế nhưng lại có chút không giống.
Điều này khiến cho hắn không khỏi nghi hoặc.
Vấn đề này, Minh lão lại chẳng có gì phải dấu diếm, chẳng phải là bí mật gì cả, cười một cách hiền hòa, nói với đám con cháu: “Công tử, ngài ấy tương lai sẽ là người nắm quyền của Bất Hủ đại giáo và Trường Sinh gia tộc. Nếu như các ngươi có thể có phúc được công tử nhìn trúng, vậy thì ắt sẽ như cá chép hóa rồng, rời khỏi phàm trần, một bước lên trời...”
Hết chương 32.
Chương 33 Tiểu cô nương trầm luân như vậy, quả nhiên là muốn nhìn mặt
Bất Hủ đại giáo, Trường Sinh gia tộc sao?
Đó là khái niệm gì vậy?
Thế gian này ai dám nói tới đạo bất hủ với trường sinh chứ?
Đó có lẽ là thế lực thống trị thiên hạ truyền thừa muôn đời chăng?
Lời của Minh lão khiến cho tất cả mọi người của Lâm Gia đều hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng bàng hoàng.
Chẳng trách ngay đến cả tổ tiên cũng phải tự xưng là lão nô, được đứng dưới gia thế như vậy cũng được xem là vinh hạnh quá đỗi lớn lao rồi.
Thời khắc này, trong lòng mọi người càng thêm kính nể Cố Trường Ca.
Có mối quan hệ như vậy, chỉ e đến tổ tiên cũng là nhân vật không mấy quan trọng trước mặt vị đại nhân trẻ tuổi này.
“Lai lịch của người thanh niên này lại lớn như vậy.”
Lâm Thiên ở trong đám người nghe được điều này, vẻ mặt bất giác khẽ thay đổi, có chút cảm thấy ngứa ngáy.
Có điều rất nhanh, thần sắc của hắn đã trấn tĩnh trở lại.
Nếu đã đến hạ giới, đương nhiên cũng phải tuân thủ quy tắc của hạ giới, hắn thân là Thần Vương sống lại, đối phó với một thanh niên trẻ há chẳng phải dễ dàng lắm sao?
Nếu như đang ở thượng giới, vậy thì thật là không dễ nói.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là hắn đã thầm cảm nhận được trên người vị đại nhân trẻ tuổi này có thứ mà hắn muốn.
Hắn muốn quay trở lại đỉnh cao, ắt phải qua tay của người thanh niên trẻ này.
Trong đại sảnh, Minh lão vẫn đang hàn huyên với rất nhiều con cháu, ánh mắt Lâm Thiên thì lại lóe lên tia sáng, rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn dự định cùng đi qua xem một chút, có chút lo lắng vị đại nhân trẻ tuổi kia muốn đi quá giới hạn với Lâm Thu Hàn.
...
Suối chảy róc rách, mây khói lượn lờ.
Lâm Thu Hàn có chút căng thẳng đi ở phía trước, dắt theo Cố Trường Ca đi dạo loanh quanh gần đó, bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Nàng vẫn không thể bình tĩnh lại, sợ một động tác của bản thân sẽ chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi này, khiến cho hắn không vui.
Cảm giác này, giống như một người dân thường dẫn đường cho thiên tử vậy.
Cố Trường Ca thì xem ra bộ dạng lại tiêu diêu tự tại.
Mục đích chủ yếu của hắn thực sự là muốn hỏi một số vấn đề.
“Lâm Thu Hàn cô nương, nàng không cần phải căng thẳng như vậy, cứ học Thanh Ca, chẳng sợ ta một chút nào, còn thích đấu khẩu với ta nữa.”
Cố Trường Ca thuận mồm lên tiếng rồi cười, thái độ vô cùng tự nhiên.
Lâm Thu Hàn này căng thẳng như vậy lại khiến hắn có chút khó khăn hành sự.
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Ca đang yên lặng đi đằng sau Cố Trường Ca lại lườm hắn một cái.
Những lời vô sỉ này quả nhiên vẫn là công tử nói ra mới tự nhiên như vậy.
“Thanh Ca? Lẽ nào là...đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang trong truyền thuyết? Thái Huyền Thánh Nữ Tô Thanh Ca sao?”
Nghe thấy lời của Cố Trường Ca, sự căng thẳng trong lòng của Lâm Thu Hàn đã vơi đi rất nhiều, có chút kinh ngạc.
Có điều nghĩ cũng đúng.
Nghe đồn đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang đã từng theo bên cạnh một vị đại nhân trẻ trung vào khoảng thời gian trước đó.
Giờ xem ra, vị đại nhân trẻ tuổi đó có lẽ chính là vị công tử họ Cố ở trước mặt này rồi.
Đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, đây hẳn là nhân vật được các trang anh hào tuấn kiệt ở các vùng xa xôi ngưỡng mộ, giờ lại xuất hiện ngay trước mắt nàng.
Nhìn giống như thị nữ của vị Cố công tử này vậy.
Tâm trạng nàng nhất thời có chút phức tạp, lại còn có chút ngưỡng mộ mà ngay chính bản thân mình cũng không ngờ tới.
Có điều tính cách của vị Cố công tử này thật tốt, ôn nhu như ngọc, mặc dù cao cao tại thượng, khiến cho người ta cảm nhận được ý khinh thường.
Thiết nghĩ thói quen tốt, rất có phong cách của quân tử thời cổ.
Nghĩ như vậy, Lâm Thu Hàn cũng thả lỏng rất nhiều.
Nàng bắt đầu chủ động giới thiệu cho Cố Trường Ca cảnh vật xung quanh, trên khuôn mặt vô cùng diễm lệ, đem theo một nụ cười.
“Hóa ra là như vậy...”
Cố Trường Ca thỉnh thoảng gật đầu, khi thì đùa với nàng, cùng nhau phát ra những tràng cười một cách rất ăn ý.
Thần sắc như ngọc, thanh khiết tuấn tú.
Trong mắt của Lâm Thu Hàn, Cố Trường Ca thời khắc này giống như một vị công tử tử tế nhất trên thế gian.
Cách nói năng, phong cách, cử chỉ, quyền thế, dù là ở phương diện nào, cũng đều quý phái, tuấn nhã mà nàng chưa từng nhìn thấy qua.
Thân là thiên chi kiêu nữ của Lâm Gia, nàng đã gặp quá nhiều quá nhiều thiên tài chói sáng rực rỡ rồi.
Thế nhưng so với vị đại nhân trẻ tuổi ở trước mặt này, thì những kẻ đó lại giống như đom đóm mờ nhạt trước trăng sáng, ảm đạm thất sắc.
Không, nói chính xác hơn thì không thể nào so sánh bằng.
Nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ cùng vị đại nhân trẻ tuổi này nói một câu thôi thì tim sẽ đập rất nhanh, mặt đỏ bừng lên.
Cảnh này đương nhiên đã lạc vào mắt của Cố Trường Ca.
Hắn không hề thay đổi sắc mặt, trong lòng lại cảm thấy càng thêm thú vị, vẫn ở đó nói chuyện với Lâm Hàn Thu.
Vừa mới gặp mặt, dáng vẻ phải trầm tư.
Quả nhiên cho dù ở đâu, cũng đều phải xem mặt.
Có điều như vậy cũng tốt, bớt được rất nhiều phiền phức cho hắn.
Rồi sau đó, Cố Trường Ca đổi đề tài, bắt đầu hỏi một số chuyện của Lâm Thu Hàn và Lâm Gia.
“Cố công tử lại muốn hỏi chuyện của thiếp sao?
Lâm Thu Hàn khẽ ngây ra, tim đập càng nhanh hơn.
Lẽ nào Cố công tử có hảo cảm với mình chăng?
Nàng có chút hoang mang, càng căng thẳng hơn.
“Thu Hàn là con gái lớn của phụ thân, ngoài ra thiếp còn có mấy huynh muội cùng cha khác mẹ...”
Có điều rất nhanh, Lâm Thu Hàn cũng thả lỏng trước nụ cười của Cố Trường Ca.
Bắt đầu giới thiệu về tình hình trong gia tộc.
Trong đó có nhắc tới người đệ đệ thất bại khiến nàng phải lo lắng nhất, Lâm Thiên.
Nghe thấy lời này, Cố Trường Ca không khỏi híp mắt lại.
Đến rồi, hai chữ thân thuộc này, lại gặp phế vật cho mà xem.
Lúc này, ánh mắt hắn thoáng nhìn, nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng vội vàng từ nơi không xa kia.
Một làn sóng động mơ hồ.
Chỉ đáng tiếc là không lừa được cảm thức của hắn, còn non lắm.
Xem ra thiếu niên cứ luôn trộm quan sát mình ở bên ngoài đại sảnh chính là Lâm Thiên rồi.
“Ồ, đệ đệ thất bại, thân là tỷ tỷ nàng nói hắn như vậy, lẽ nào không sợ hắn không vui sao?”
Cố Trường Ca không hề thay đổi sắc mặt, khẽ cười một tiếng.
Thấy Cố công tử có vẻ hứng thú đối với điều này, Lâm Thu Hàn liền tiếp tục nói: “Đây là điều mà cả nhà thiếp đều công nhận, mặc dù thiếp cũng muốn biện giải cho hắn, thế nhưng cũng chẳng có cách nào.”
“Mẫu thân của Tiểu Thiên mất sớm, phụ thân đối với hắn cũng không quá chào đón, cộng thêm bản thân lại chẳng có tư chất tu hành, mặc dù là con cháu trong dòng họ, thế nhưng thực sự là chẳng có địa vị gì ở trong gia tộc cả.”
“Thật là một đứa trẻ đáng thương, có điều có tỷ tỷ xinh đẹp như nàng che chở cho hắn, hắn quả đúng là may mắn.”
Cố Trường Ca cười nói.
Cố Công Tử lại khen ta xinh đẹp sao?
Lâm Thu Hàn khẽ ngây ra, mặt khẽ đỏ lên, trong lòng không ngừng có chút vui mừng.
“Tiểu Thiên hắn rất hiểu chuyện, biết thiếp lo lắng nhiều cho hắn, gần đây đã bắt đầu chuyên tâm tu hành rồi…”
Lâm Thu Hàn có chút hân hoan liền nở nụ cười.
Gần đây bắt đầu chuyên tâm tu hành rồi sao?
Nụ cười của Cố Trường Ca trở nên có chút xấu xa, nghe thấy câu này, hắn liền hiểu ra.
Thiếu niên thất bại trong một đêm đã đổi tính đổi nết, là cường giả đoạt xá thân thể hay là trọng sinh đây?
…
Hết chương 33.
Chương 34 Nữ nhân nhà mình bị người ta nhòm ngó
Cố Trường Ca có lối suy nghĩ như vậy cũng là do kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết qua mạng quá thành quen.
Tên Lâm Thiên này nhìn thế nào cũng không giống một thanh niên vô dụng.
Một nữ tử trời sinh cao ngạo như tỷ tỷ hắn cũng phải tỏ ra khẩn trương trước mặt mình vậy mà hắn còn có thể lén theo dõi sau lưng.
Cảm giác của Cố Trường Ca mách bảo hắn, người ban nãy ẩn núp trong bóng tối chính là Lâm Thiên.
Chỉ là sau khi hắn phát giác ra bản thân đã bị phát hiện liền nhanh chóng rời đi, không ở lại lâu.
Tâm tư bậc này nhất định không phải là một thanh niên bình thường có thể có được.
"Như vậy chứng tỏ lời khuyên ngăn của ngươi đã có tác dụng rồi, hắn còn biết thương cảm cho vị tỷ tỷ như ngươi."
"Trong cái thế giới này, nếu không thể tu hành vậy cũng chẳng khác gì với một tên phế vật cả."
"Dù sao ngươi cũng thật tâm đối tốt với hắn."
Trên mặt Cố Trường Ca hiện lên ý cười.
Dựa theo đề tài này tiếp tục tùy ý nói chuyện với Lâm Thu Hàn, hắn muốn từ nàng biết được thêm nhiều thông tin của Lâm Thiên.
Vị tỷ tỷ này xem ra hiểu rõ Lâm Thiên hơn bất cứ người nào khác.
Đương nhiên Lâm Thu Hàn hoàn toàn không biết dự tính trong lòng Cố Trường Ca, chỉ nghe hắn nói vậy thì không tránh khỏi có chút cảm động.
Cố Trường Ca vẫn giữ ý cười nhàn nhạt trên môi, tiếp tục trò chuyện với nàng, nói bóng nói gió một hồi lâu hắn cũng biết được không ít chuyện.
Ví dụ như gần đây Lâm Thiên muốn học luyện đan, đến chỗ vị tỷ tỷ Lâm Thu Hàn này lấy các loại nguyên liệu luyện đan khác nhau.
Hơn nữa hắn còn tinh thông một số cổ trận bảo thuật, mấy hôm trước còn ở trên học đường chỉ ra lỗi sai của mấy vị trưởng lão, khiến mọi người được phen kinh hãi.
Cố Trường Ca thăm dò được rõ ràng mọi chuyện rồi thì trong lòng cũng hiện lên ý tưởng.
Muốn thu được tên khí vận chi tử mới xuất hiện này xem ra còn dễ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Sau khi giải quyết vấn đề thiên mệnh phản phệ, thủ đoạn mà Cố Trường Ca có thể dùng được cũng nhiều hơn trước.
"Không ngờ được Cố công tử có thể thấu hiểu ta như vậy..." Lâm Thu Hàn có chút cảm động nói.
"Bình thường Tiểu Lâm cũng không hiểu cho nỗi lòng của ta, luôn cảm thấy ta đối với nó quá hà khắc." Khi nói ra những lời này, Lâm Thu Hàn cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng chiếm phần lớn là cảm giác vui mừng, cuối cùng Lâm Thiên cũng đã thông suốt rồi, không uổng phí tâm tư bao năm qua của nàng.
Càng may mắn hơn chính là, ngay cả khi mọi người trong gia tộc đều không thể hiểu nổi hành vi của bản thân nàng vậy mà Cố công tử lại có thể thấu hiểu cho mình.
Điều này khiến cho nàng xuất hiện một loại tâm tình khác thường.
Lâm Thu Hàn tu hành qua hai mươi tuổi mới biết được thế nào gọi là động tâm.
Nhưng đây cũng chỉ mới là lần đầu gặp mặt thôi.
Trước đây có nhiều thiếu niên hào kiệt theo đuổi nàng nhưng nàng vẫn không hề động tâm.
Cố Trường Ca đương nhiên cũng đoán được phần tâm tư này của nàng.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.
Dựa vào thân phận cao quý trên thượng giới của hắn cộng thêm tài ăn nói và kiến thức của kiếp trước, ngay cả một nữ nhân thông minh như Tô Thanh Ca cũng bị hắn dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay. Người đơn thuần như Lâm Thu Hàn, muốn khiến nàng động tâm thực sự quá đơn giản.
Căn bản không cần tốn chút sức lực nào.
Hạ thủ với nàng nhẹ nhàng và thú vị hơn nhiều so với việc ra tay với tên Lâm Thiên kia.
Tô Thanh Ca vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi việc, trong lòng nàng lại sâu sắc hiểu rõ Cố Trường Ca thêm một chút.
Thủ đoạn đùa bỡn lòng người của hắn quả nhiên cao siêu.
"Tiểu huynh đệ Lâm Thiên có thể thay đổi như vậy, đương nhiên là chuyện tốt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà có thể chỉ ra chỗ sai của các vị trưởng lão, thiên phú bậc này, có thể nói hắn trước đây giống như viên minh châu sáng lóa bị bụi bặm che lấp..."
Lúc này Cố Trường Ca tựa như vô ý mà nói ra một câu cảm khái như vậy.
Đơn thuần chỉ là một câu cảm khái mà thôi.
"Tiểu Thiên sao có thể là minh châu được chứ, hơn nữa thiên phú của nó...Trước đây nó ngay cả Linh Hải cũng chưa luyện tới..."
Nghe hắn nói thế, Lâm Thu Hàn không khỏi cười nói, nhưng chỉ mới nói được một nửa.
Nàng lại có chút sửng sốt, mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng.
Nhưng điểm nào không đúng nàng cũng không thể nói rõ ra được.
"Sao cơ? Ngay cả Linh Hải cũng chưa luyện tới vậy làm sao luyện đan được? Lẽ nào tiểu huynh đệ Lâm Thiên biết được cổ pháp thất truyền nào đó?"
"Trên thượng giới ta cũng có nghe qua vài loại cổ pháp, không cần dùng đến Linh Hải cũng có thể luyện ra được đan dược, xem ra tiểu huynh đệ Lâm Thiên thật là một người có vận khí tốt."
Cố Trường Ca vờ như vô cùng kinh ngạc, tự nói với bản thân như vậy.
Hiện tại Lâm Thu Hàn vẫn chưa phát hiện ra mọi việc, vậy cứ để nàng hiểu theo hướng này cũng được.
Nhìn thấy Lâm Thu Hàn lâm vào trầm tư nhưng thần sắc lại có chút không đúng, nhưng hắn cũng chỉ cười cười không nói thêm gì, đạo lý không vượt quá giới hạn này Cố Trường Ca hắn cũng hiểu được.
Cùng lúc đó.
Sau khi bị Cố Trường Ca phát hiện hành tung của mình, Lâm Thiên cũng không tiếp tục theo dõi nữa mà nhân cơ hội đó rời đi.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong lòng thậm chí sinh ra nỗi đố kị.
Hiển nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do chấp niệm trong thân thể này làm loạn.
Với cảm giác hiện tại của hắn, hắn cảm nhận được thực lực của Cố Trường Ca rất mạnh nhưng vì chỉ là một tàn hồn được trọng sinh lại nên hắn cũng không thể xác định được thực lực của Cố Trường Ca đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là.
Vị tỷ tỷ bình thường đối với hắn vô cùng nghiêm khắc kia lại có thể ở trước mặt tên nam nhân khác lộ ra thần thái ngượng ngùng của thiếu nữ như vậy.
Đây cũng chỉ mới là lần gặp mặt đầu tiên.
Nhìn thấy một màn như vậy, khiến cho Lâm Thiên cảm thấy không cam lòng, hắn có cảm giác như bị người khác cướp mất món đồ trong tay mình.
Lâm Thiên xiết chặt nắm đấm, xương cốt vang lên những tiếng rắc rắc nho nhỏ.
Nhưng tâm cảnh kiếp trước hắn tu luyện được cũng không phải để không.
Tâm tình của hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thầm nghĩ:"Nhìn bộ dáng vừa nãy của tên Cố công tử này quả nhiên không phải dạng người tốt lành gì, ta nhất định phải cảnh báo cho Lâm Thu Hàn để nàng đề phòng hắn ta, tránh cho nàng rơi vào bẫy hắn đặt ra."
"Vốn dĩ là do ngươi muốn đắc tội với ta trước cũng đừng trách ta vì sao lại ra tay với ngươi."
Vừa hay kiếm được cho hắn một cái cớ để động thủ.
Là do hắn muốn đắc tội mình trước, chính vì thế hắn mới ra tay phản kích!
Đảo mắt một cái đã tới buổi tối.
Cũng vì việc tổ tiên Lâm gia đã phi thăng từ thượng giới trở về nên khiến cho cả vùng Thiên Vực náo nhiệt sục sôi vô cùng.
Vô số người tu hành đang nghị luận với nhau.
Những tin tức này là do Lâm gia tự mình truyền đi khắp nơi dẫn đến sự lũ lượt kéo đến của người trong các tòa cổ thành.
Các tông môn thế lực khắp nơi cũng vì thế mà bị rung động, phái các đệ tử tộc môn đến bái phỏng.
Mà hiện giờ trong cung điện mà Lâm gia an bài cho Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca đang chắp tay đứng cạnh bục cửa sổ, dưới ánh trăng mông lung, bộ y phục màu đen lay động trong gió đêm tạo nên một cỗ cảm giác sâu xa thần bí.
Thần sắc trên mặt hắn đạm bạc hiển nhiên đang có việc cần suy nghĩ.
Cái tên khí vận chi tử mới xuất hiện, Lâm Thiên này, đang bước trên con đường nào, hắn cũng khá rõ ràng rồi.
Chính là thuộc loại tàn hồn cường giả được trọng sinh lại.
Nhưng mà nhìn biểu hiện của Lâm Thiên chắc cũng không biết trước được chuyện xảy ra trong tương lai.
Nếu là vậy, đối phó với Lâm Thiên sẽ rất dễ dàng.
Chỉ có điều, khiến Cố Trường Ca kinh ngạc là ban đầu lúc ở trong khách sảnh, tên này đang dòm ngó Tô Thanh Ca?
Cho tới bây giờ chỉ có nhân vật phản diện là hắn ngấp nghé nữ nhân người khác.
Bây giờ lại có tên muốn đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn?
Muốn tìm đường chết cũng không cần gấp gáp như vậy.
Thân phận là một vật hy sinh tầm thường cũng nên có sự giác ngộ của một vật hy sinh chứ.
Hết chương 34.
Chương 35 Tên họ Cố kia không phải dạng người tốt lành gì
Lý do mà cho đến bây giờ Cố Trường Ca còn giữ lại mạng cho Diệp Trần là vì đối với hắn Diệp Trần chẳng đáng để được xem là một đối thủ.
Gặp phải đối thủ thực sự, Cố Trường Ca tất nhiên sẽ không để hắn sống lâu như vậy.
Khi vừa mới đắc tội hắn, hắn đã dùng mọi biện pháp ép chết rồi, không hề có chút lưu tình, không để tên đó có cơ hội trưởng thành.
Cho dù là Diệp Trần hay Lâm Thiên đều như nhau cả thôi, nói dễ nghe một chút thì là những tên có vận số tốt, nói khó nghe một chút chỉ là vật hy sinh, một loại công cụ mà thôi.
Xử xong một tên lại có thêm một tên tới.
Mấy tên vận số tốt này cũng không lật ngã được nhân vật phản diện như hắn.
Nhưng Cố Trường Ca cũng không phải kẻ ngốc sao có thể để những kẻ vẫn có sự uy hiếp với hắn trưởng thành được.
Từ trước đến nay cái chết của nhân vật phản diện đều vì nói nhiều và quá tự cao tự đại.
Hắn không nói nhiều cũng không tự cao tự đại, những hiểu biết của hắn mặc dù vẫn chưa đạt đến mức toàn trí toàn năng, cũng chỉ được xem như là ở mức khá đi.
Nhưng dùng để đùa chết mấy tên khí vận chi tử ở hạ giới này vẫn rất dễ dàng.
Hắn không dùng thủ đoạn đơn giản nhất để ép hai người bọn họ đến chết.
Điều đó chứng tỏ hai tên Diệp Trần và Lâm Thiên đối với hắn của hiện tại mà nói, không đủ để tạo nên bất kỳ sự uy hiếp nào.
Cố Trường Ca cũng cảm thấy khá thú vị với việc cướp đi từng món đồ đã từng thuộc về bọn hắn , và trước khi tước đi thứ cuối cùng còn lại bên cạnh bọn hắ, hắn cũng thuận tiện lấy hết số giá trị thiên mệnh đi luôn.
Không làm như vậy, hắn cũng thấy chẳng còn gì thú vị nữa.
Xuyên đến nơi này, trở thành một tên nhân vật phản diện, đương nhiên là thấy cách nào thú vị thì làm theo cách đó rồi.
Hơn nữa từ hệ thống tự động hắn biết được một chuyện, dựa theo quy tắc nếu hắn có thể làm cho điểm khí vận của những tên khí vận chi tử bị hạ xuống đến mức mất hết rồi đánh chết tên thiên mệnh chi tử có điểm khí vận đã về không kia thì hệ thống sẽ tự động đưa ra một phần quà còn lớn hơn cả giá trị thiên mệnh.
Phần thưởng của thiên đạo, nghe qua có vẻ là một vật khá tốt.
Chí ít Cố Trường Ca nghe đến cũng cảm thấy động lòng rồi.
Nếu không, chỉ nhờ vào việc Cố Trường Ca hạ chút thủ đoạn nhỏ lên trên người sư tôn của Diệp Trần, muốn tìm thấy hắn đang ở nơi nào là rất dễ dàng.
Nhưng Cố Trường Ca cũng không lựa chọn làm như vậy, hắn vẫn xem Diệp Trần như một con chuột tìm báu vật, thay hắn tìm thấy di tích, thay hắn tìm thấy vị trí của Bát Hoang Ma Kích.
Phát huy tác dụng đến tận cùng.
Dù sao đây mới là mục đích thật sự khi hạ giới của hắn.
Trong lúc Cố Trường Ca đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Thanh Ca, ngươi ra mở cửa đi."
Cố Trường Ca dường như biết được người đến là ai, lông mi không tránh khỏi khẽ động, sau đó lên tiếng nói với Tô Thanh Ca đang ngồi đằng xa xem bí tịch.
"Vâng, công tử."
Tô Thanh Ca bỏ quyển bí tịch trên tay xuống, nhẹ nhàng bước đến trước cửa.
Trước cửa đại điện, Lâm Thu Hàn với một thân váy áo màu xanh nhạt đang đứng đó, gương mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng, càng lộ ra vẻ đẹp không gì sánh bằng.
Trong tay nàng cầm một cái hộp nhỏ, phảng phất tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Đây là ít bánh linh cao mà ta tự tay làm, ta nghĩ nếu buổi tối Cố công tử có thấy đói, cũng có thể thử ăn một miếng."
Sắc mặt Lâm Thu Hàn hơi đỏ lên nói với Tô Thanh Ca.
Cũng không biết do quỷ thần sai khiến hay không biết lúc đó nàng nghĩ gì lại tự tay xuống bếp làm mấy cái bánh này.
Thân là người tu hành, hắn sớm đã bước đến giai đoạn không cần ăn uống gì nữa rồi.
Nhưng mà ham muốn ăn uống vẫn là chưa bỏ được.
Vừa hay trù nghệ của nàng khá tốt, liền làm ít điểm tâm đem qua cho Cố Trường Ca.
"Đã biết, làm phiền Lâm cô nương rồi, tối như vậy rồi còn phiền cô đem đồ ăn qua đây nữa."
"Thanh Ca thay công tử nhà ta cảm tạ cô nương."
Trên mặt Tô Thanh Ca vẫn treo một nụ cười lễ độ, thanh âm thanh lãnh trong trẻo mà lạnh lùng, trong câu nói của nàng còn hàm chứa ba phần ám thị với người trước mặt đây.
Hai chữ "nhà ta" nàng cố ý nói ra vô cùng rõ ràng.
Nữ nhân đơn thuần ngay trước mắt đây hiển nhiên chỉ sau một lần gặp mặt mà đã bị công tử nhà mình lừa mất tâm rồi.
Điều này làm cho Tô Thanh Ca suy nghĩ có nên lên tiếng cảnh tỉnh nàng ấy chút không, tránh cho nàng ta rơi vào hố lửa.
Chỉ có điều nghĩ đến việc có thể lại bị Cố Trường Ca khi dễ một phen.
Nàng đành bỏ qua.
Lâm Thu Hàn vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Thanh Ca.
So ra thì nàng còn lâu mới thông minh được bằng Tô Thanh Ca.
"Vậy đành làm phiền Thanh Ca thánh nữ rồi, ta không quấy rầy Cố công tử nghỉ ngơi nữa."
Nghe vậy, Lâm Thu Hàn có chút khẩn trương đưa hộp đựng thức ăn cho Tô Thanh Ca rồi nhanh chóng rời đi.
"Chỉ mới gặp mặt có một lần mà đã khiến Lâm cô nương mê mẩn như thế rồi, thủ đoạn đùa bỡn lòng người của công tử thực sự là càng ngày càng thành thục."
Tô Thanh Ca trở lại trong điện, vừa đi đến cạnh Cố Trường Ca vừa nói, thuận tiện giúp hắn mở hộp thức ăn ra.
Ong!
Nhất thời, mùi thơm từ trong hộp tỏa ra ngoài, trong ánh sáng nhè nhẹ mờ ảo từng khối linh cao hiện lên, điều này thể hiện thành ý bất phàm, ngay cả nguyên liệu làm nên cái bánh này cũng không hề đơn giản.
"Tay nghề của Lâm cô nương quả thực tốt. Thanh Ca ngươi cũng nên học hỏi chút đi."
Cố Trường Ca cũng không quá để ý đến lời thật lòng ban nãy của Tô Thanh Ca.
Tâm tình hắn xem như khá tốt, nếm thử một chút, không khỏi cất lời khen ngợi.
"Công tử nếu như thích, sao không giữ Lâm cô nương lại bên người, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao." Tô Thanh Ca nói.
Nghe nàng nói như thế, Cố Trường Ca liếc mắt qua nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói:"Thanh Ca đây là đang ghen tị sao? Nổi máu ghen tuông như nữ nhân bình thường, thật không giống ngươi a."
"Như vậy sẽ không làm cho người khác yêu thích đâu."
Tô Thanh Ca lắc đầu nói:"Tâm tư của công tử quá sâu, ta tự biết bản thân mình khó có thể làm cho công tử yêu thích vậy nên có ghen hay không cũng chẳng quan trọng."
Mặc dù lời nói ra rất bình tĩnh những vẫn không tránh khỏi có chút ủy khuất.
"Ngươi từ khi nào mà trở nên khẩu thị tâm phi như này?"
Cố Trường Ca không khỏi nở nụ cười.
Từ đằng xa Lâm Thiên đã trông thấy Lâm Thu Hàn đang bước trở về từ vị trí của cung điện sâu nhất trong Lâm gia.
Phương hướng nàng vừa rời khỏi vừa hay là chỗ ở của Cố Trường ca.
Một nữ nhân như nàng, tối muộn như vậy còn tới đó làm gì?
Trên gương mặt hắn hiện lên vẻ bực bội và hận ý, nắm chặt nắm đấm.
"Tiểu Thiên, đệ đứng đây làm gì vậy? Còn nữa, cả buổi chiều hôm nay đệ đi đâu vậy? Sao tỷ tìm đệ khắp nơi không thấy?"
Trên mặt Lâm Thu Hàn vốn còn hiện lên nhiều dạng tâm tình phức tạp như vui sướng, ngượng ngùng hay tâm thần bất định gì đó.
Nhưng vừa nhìn thấy Lâm Thiên, nàng lập tức thu lại những tâm tình này nghiêm khắc hỏi.
Lâm Thiên cắn chặt răng, trong lòng ghen ghét dữ dội nhưng vẫn ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại hỏi:"Ngược lại là tỷ đấy, trời đã tối như vậy rồi, tỷ còn muốn đi đâu? Đi gặp vị Cố công tử kia sao?"
Hắn cũng không biết tâm tình của mình bây giờ là thuộc dạng gì nữa rồi.
Đạo chấp niệm kia trong lúc nhất thời chưa giải quyết sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tâm cảnh, thần trí và rất nhiều phán đoán khác của hắn mà thôi.
Hắn bắt buộc phải suy nghĩ cách giải quyết việc này trước.
Nghe thấy những lời này, Lâm Thu Hàn có cảm giác luống cuống như khi tâm sự của mình bị người khác nhìn thấu.
Chỉ có điều ở trước mặt Lâm Thiên nàng vẫn duy trì bộ dáng nghiêm nghị của một vị tỷ tỷ nói:"Chuyện của tỷ, đệ không cần quản, tự mình tu luyện cho tốt đi."
"Tên họ Cố kia hắn không phải dạng người tốt lành gì đâu, tỷ đừng để bộ dáng bên ngoài của hắn đánh lừa, người như vậy vừa nhìn đã biết là kẻ chuyên đi lừa gạt nữ nhân rồi, Thu Hàn tỷ nên tỉnh táo chút đi." Lâm Thiên sắc mặt âm trầm nói, thậm chí còn gọi luôn cả tên tỷ tỷ mình là Lâm Thu Hàn ra.
Không thể để Lâm Thu Hàn lún sâu vào nữa, thật sự không thể được, hắn chỉ đành dùng đến thủ đoạn cứng rắn hơn mới được.
"Cố công tử có chỗ nào không giống người tốt?" nghe vậy, Lâm Thu Hàn nhíu mày, sắc mặt không tốt nói.
Từ lúc nào mà ngay cả Lâm Thiên cũng có tư cách dạy dỗ nàng?
Hơn nữa sau một ngày tiếp xúc với Cố công tử, nàng không cảm thấy con người Cố công tử có điểm nào không tốt, khiêm tốn, lễ độ, ôn nhuận như ngọc.
Bối cảnh khủng bố nhưng không có chút cảm giác cao cao tại thượng nào cả.
"Ngươi cũng không nên nhạo báng Cố công tử, nếu như đệ ưu tú bằng một phần mười của Cố công tử thôi tỷ cũng thấy an lòng." Lâm Thu Hàn nói, nàng chỉ đơn thuần cho rằng là do Lâm Thiên nghĩ quá nhiều mà thôi.
"Sao tỷ lại ngốc như vậy, có vậy cũng không nhận ra sao?" Lâm Thiên có chút tức giận, rất là tức giận.
Bản thân đã nói đến mức này rồi kết quả là Lâm Thu Hàn vẫn khăng khăng một bộ dạng chấp mê bất ngộ.
Tên họ Cố kia, không biết rốt cuộc đã hạ loại mê dược gì với nàng?
"Đệ gần đây bị làm sao vậy? Kỳ kỳ quái quái như vậy? Cho dù Cố công tử không phải người tốt đi chăng nữa thì hắn đối với ta có thể có mưu đồ gì chứ?" Lúc này Lâm Thu Hàn cũng không còn gì để nói nữa rồi, nàng hỏi ngược lại hắn một câu sau đó bước nhanh rời đi.
Nghe vậy, Lâm Thiên cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Đến cuối cùng là có mưu đồ gì?
Bất quá đi được nửa đoạn đường Lâm Thu Hàn chợt nhớ ra mình còn có chuyện chưa hỏi Lâm Thiên.
Đệ ấy làm sao biết được cách luyện đan và tu luyện.
Còn có cả buổi chiều ngày hôm nay đã chạy đi đâu?
Tại sao ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy?
Hết chương 35.
Bình luận facebook