• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (3 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Tổ tiên ở nơi xó xỉnh để đào quặng, đi Trung Châu

Minh lão đến từ Thiên Thanh Giới, cũng là hạ giới nơi mà giờ đây Cố Trường Ca đang ở.

Chuyện này, Minh Lão không hề đề cập qua với hắn.

Đây cũng là lý do lúc nguyên chủ ở hạ giới, điều tra qua một lượt, lại để cho Minh Lão đi cùng.

Cố Trường Ca đột nhiên nhớ ra, cũng may là Tô Thanh Ca nhắc tới chuyện Trung Châu.

Có tầng lớp thân phận như Minh Lão ở đây, chuyện đi Trung Châu ắt sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

“Vậy Thanh Ca mau xuống sắp xếp mọi việc đi.”

Cố Trường Ca gật gật đầu.

Tô Thanh Ca làm việc, hắn lại rất yên tâm.

Thế rồi, sau khi Tô Thanh Ca rời đi, hắn có chút trầm ngâm, quay mặt vào không trung nói: “Minh Lão, ba vạn năm trước ông từng thăng thiên từ Trung Châu sao?”

Một trận sóng động truyền tới trong không gian, thân ảnh của Minh Lão hiện lên.

Khuôn mặt ông ta tỏ vẻ cung kính, nói: “Hồi bẩm công tử, lão nô đúng là đã thăng thiên tại Trung Châu của Thiên Thanh Giới từ ba vạn năm trước. Lúc đó vừa tới thượng giới, tất cả đều xa lạ, không ngờ bị đại giáo một phương của thượng giới bắt làm khổ sai đi đào quặng.

“May mà trên đường đi gặp được một vị tộc lão ra tay giải cứu, lão nô mới có thể thoát khỏi biển khổ, nếu không thì sớm đã chết ở trong mỏ quặng rồi.”

Nói đến đây, ông ta có phần xúc động.

Tu sĩ hạ giới đều tưởng là thăng thiên đều sướng cả.

Thực ra không phải như vậy, mà còn hoàn toàn ngược lại.

Những tu sĩ hạ giới không có gia thế bay lên đến thượng giới, chỉ bị đám đại giáo, cổ tộc đó coi là khổ sai bắt đi đào quặng, không hề có chút tôn nghiêm, chết dần chết mòn.

Mấy thế lực cổ lão có liên quan tới thượng giới, dưới cái nhìn của Minh Lão, cũng chỉ là được cái mã bên ngoài mà thôi.

Tổ tiên của chúng năm đó, đến giờ nói không chừng còn đang ở xó xỉnh nào đó trên thượng giới đi đào quặng cho người khác nữa.

Vì vậy ông ta vô cùng cảm kích Cố Gia.

Nói ra thì ông ta thật may mắn, có thể gặp được quý nhân của nhà họ Cố.

“ Vừa hay đúng ba ngày sau ta sẽ đi Trung Châu, ông tiện thể đi thăm gia tộc năm đó đi.”

Cố Trường Ca khẽ cười nói.

Khó khăn lắm mới xuống hạ giới một lần, Minh Lão chắc chắn cũng muốn biết con cháu đời sau năm đó ở lại sống thế nào.

Chỉ có điều do duyên cớ về thân phận của mình, ông ta trước khi không có sự cho phép của Cố Trường Ca, không có cách nào rời đi .

Nghe thấy vậy, nét mặt Minh Lão ngay tức khắc lộ vẻ xúc động, nói: “Đa tạ công tử đã suy nghĩ cho lão nô.”

Cố Trường Ca khua khua tay, nói: “Minh Lão không cần như vậy, chỉ là tiện đường thôi.”

Mặc dù đã xác định vị trí của mình là nhân vật phản diện áp chế khí vận chi tử, thế nhưng hắn không phải là tên ngốc không hiểu tình người.

Minh Lão cũng không phải người ngoài.

Những việc nhỏ này, vừa có thể khiến cho Minh Lão tận tâm vì hắn mà làm việc, hắn lại có thể thể hiện sự tài tình của mình.

Cố Trường Ca sao có thể không suy nghĩ tới cơ chứ?



Chớp mắt một cái, đã ba ngày trôi qua.

Trên bầu trời nơi bên ngoài Thái Huyền thánh địa.

Một phi thuyền khổng lồ vô cùng hoa lệ, ánh sáng lung linh, phù văn lộng lẫy xuất hiện.

Trong đó rường cột trạm trổ, rất nhiều các lầu các cung điện tọa lạc, sương khói lượn lờ, suối chảy róc rách, vô cùng tráng lệ.

Đây là phi thuyền do các thế lực lớn ở Đông Hoang chế tạo riêng ra để tặng Cố Trường Ca, phí chế tạo vô cùng cao.

Dù cho là đệ tử của thánh địa nhìn thấy đều trợn tròn mắt lên.

Càng đừng nhắc tới tu sĩ bình thường khác.

Mấy đời còn chưa từng thấy pháp khí phi hành xa hoa như vậy.

“Chư vị thật đúng là có tâm…”

Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng.

Kiêu căng vậy sao?

Hắn thích.

“ Chút quà nhỏ này, có thể khiến cho công tử vui mừng là tốt rồi.”

Thánh chủ, tông chủ, gia chủ của các đại thế lức đều nhao nhao bật cười.

Cố công tử xem ra rất hài lòng đối với thứ này, bọn họ dĩ nhiên là cũng vui mừng rồi.

Rốt cuộc cũng nhìn ra được, vị đại nhân trẻ tuổi này không phải là người thích khiêm tốn.

So với pháp khí phi thành hoa lệ này, nếu có thể có được sự thích thú từ hắn thì rõ ràng là càng quan trọng hơn rồi.

“Công tử mời.”

Rồi sau đó, Thái Huyền thánh tử bộ mặt cung kính, làm ra động tác mời.

Ngoài Tô Thanh Ca ra, hắn cũng được xem chó săn đầu đàn sau lưng của Cố Trường Ca.

Chó săn mặc dù có vẻ khó nghe.

Thế nhưng dù cho là như vậy, cũng khiến cho mọi người ở đây ngưỡng mộ vô cùng.

Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm, dẫn đầu đi lên trước.

Những người còn lại thì bước theo sau, không dám đi ngang hàng với hắn.

Nhân vật trẻ tuổi đến Trung Châu lần này đều là những nhân tài kiệt xuất.

Dương Hư thánh tử, Dương Hư thánh nữ, Hoàng nữ của Đại Nhật Hoàng Triều, thiếu chủ của Thượng Cổ Tiếu Gia…

Thân là người đứng đầu của thế hệ trẻ tại Đông Hoang.

Thế nhưng trước mặt Cố Trường Ca họ lại cảm thấy áp lực, còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần khi đối diện với các vị trưởng bối.

Một vài người bước tới bái kiến một chút, kết quả là đến lời nói cũng run rẩy, rất tôn kính.

So sánh một chút thì Cố Trường Ca vẫn nhận ra được tên chó săn Sở Huyền này thật sự là có chỗ hơn người.

“Diệp Trần sắp xử xong rồi, khí vận chi tử tiếp tới sẽ là ai đây?”

Đột nhiên, Cố Trường Ca không nhịn được mà tự nói thầm một câu.

“Hử, công tử?”

Tô Thanh Ca đang bóp vai cho hắn khẽ ngây ra, sao lại nói mấy điều mà nàng nghe không hiểu vậy.

“Thanh Ca, nàng muốn theo ta về thượng giới không?”

Cố Trường Ca đột nhiên bật cười.

Bình thường nghe thấy chuyện của thượng giới Tô Thanh Ca đều sẽ cảm thấy rất hứng thú.

Thế nhưng hiện giờ, biểu hiện của cô lại rất bình tĩnh: “Công tử, đây là lần thứ bao nhiêu chàng đem vấn đề này ra để trêu thiếp rồi?”

“Mất hứng.”

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, sau đó khẽ ôm nàng vào lòng.

Hắn thích nhìn bộ dạng nói một đằng nghĩ một nẻo rồi lại tỏ ra dỗi hờn này của Tô Thanh Ca.

Quả nhiên là dù cho ở đâu.

Việc ức hiếp nữ nhân đều là bản tính của nam nhân.

Ầm!

Rất nhanh, bên ngoài không khí xao động, một cơn lốc lớn quét tới.

Trên chiếc phi thuyền khổng lồ xa hoa tỏa ra những tia sáng rực rỡ, phù văn luân chuyển, chói lóa cả bầu trời.

Bắt đầu tăng tốc trên không trung, hướng về Trung Châu đại địa.



Trung Châu đại địa, sông núi tráng lệ, long mạch quần hội.

Ngoài thánh địa và vương triều tồn tại từ xa xưa ra thì còn có rất nhiều gia thế, cường quốc tập trung.

Ngay cả trong các núi đại thần còn có các sinh linh từ thời cổ đại, đều có tu vi cường đại, tọa trấn một phương.

Ngoài nhân tộc ra, Trung Châu còn có rất nhiều sinh linh của chủng tộc khác, thời gian ra đời đã từ rất lâu.

Giờ phút này, tại Đạo Cực Thư Viện, nằm ở nơi Trung Ương Thiên Vực phồn hoa nhất của Trung Châu.

Trong một gian phòng yên ắng, một đám thiếu niên thiếu nữ đang nghe trưởng lão giảng giải về môn tu hành bảo thuật.

Vị trưởng lão này tuổi rất trẻ, mặc một chiếc áo choàng xám, tướng mạo vô cùng xinh đẹp.

Khuôn mặt như đánh một lớp phấn mỏng, làn da trơn tru, tóc suôn như mây.

Phía dưới chiếc váy rộng dài cũng khó mà giấu đi vóc dáng cân đối, khúc nào ra khúc đó.

Trên nhân gian gọi đây là tuyệt sắc.

Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của nàng bỗng trở nên lạnh lẽo, ngọc bội trong tay ngay lập tức đã đặt lên trên bàn gỗ của một vị thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật kia.

“Lâm Thiên, đệ lại ngủ gật ở trong giờ của ta nữa sao?”

Hết chương 26.
Chương 27 Cường giả đoạt xá tái sinh, thân phận của Minh lão

Trung Châu đại địa tổng cộng chia thành tám khu, Trung Ương Thiên Vực chính là nơi phồn vinh nhất ở đó.

Tông môn mọc lên như nấm, rất nhiều đạo chính thống.

Đạo Cực thư viện còn được mệnh danh là Thiên Kiều thư viện, nơi đây nhân tài vô số, quần hùng hội tụ, những người này đều tới từ các thế lực tông môn.

Nói không phải khoa trương, thế nhưng những thiếu niên thiếu nữ có thể tu hành ở trong Đạo Cực thư viện, đều là những người có tư chất thông minh, tiền đồ tương lai đều rộng mở.

Trung Châu có rất nhiều thánh địa, Hoàng Triều chi vương thời còn trẻ, cũng đã từng tu hành ở trong Đạo Cực thư viện.

Có điều trong tĩnh thất (gian phòng) lại cũng có ngoại lệ.

Nữ tử mặc áo choàng xám với đôi mắt đẹp có chút lạnh lùng, rất tức giận, khí tức toàn thân dâng trào, bộ dạng có phần thất vọng chán ghét.

Rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ cũng làm bộ dạng châm trọc, coi thường, không hề có chút xem trọng đối với vị thiếu niên vẫn đang gục trên bàn ngủ say đó.

“ Tên phế vật này lại có thể tới Đạo Cực thư viện tu hành, quả đúng là làm mất mặt chúng ta.”

“Đúng vậy, nếu như không phải hắn xuất thân từ Thượng Cổ Lâm gia, tỷ tỷ mình lại là trưởng lão của thư viện, sao lại có thể tu hành trong tĩnh thất này cùng chúng ta chứ?”

“ Trưởng lão Lâm Thu Hàn cũng thật xui xẻo, lại có tên đệ đệ phiền phức như vậy.”

Rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ quay qua nhìn, đều thì thào bàn luận.

Dĩ nhiên chuyện mà họ bàn luận, chính là chuyện về vị thiếu niên đó.

Lâm Thiên.

Đây là một người rất nổi tiếng ở trong Đạo Cực thư viện.

Đồng thời cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ với nữ tử mặc áo choàng xám kia.

Không chỉ tư chất tu luyện kém cỏi, bình thường cũng không hề cố gắng, thường xuyên ngủ gật ở trong giờ học.

Có thể nói là một kẻ hoàn toàn thất bại trong tu hành.

Thế nhưng tỷ tỷ Lâm Thu Hàn của hắn, lại là trưởng lão trẻ tuổi, xinh đẹp nhất của Đạo Cực thư viện, có rất nhiều người theo đuổi.

Ngay đến cả truyền nhân của các thánh địa, hoàng triều cũng từng theo đuổi nàng.

Tiền đồ rộng mở vô cùng.

So sánh giữa hai người, Lâm Thiên có thể nói là cực kỳ nổi tiếng ở khắp cả Đạo Cực thư viện này.

“Lâm Thiên...”

Thấy Lâm Thiên còn đang ngáy khò khò, giọng nói của nữ tử mặc áo choàng xám càng lớn hơn, rất tức giận, bước nhanh lại.

Lúc này, có vẻ là tiếng động hơi lớn, đã đánh thức thiếu niên đó rồi.

“Á, bổn vương không chịu á...”

Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngẩng đầu lên, thần sắc có chút mơ màng, giống như vẫn còn đang ở trong cơn mơ.

“Đây là ai?”

“Ngươi là ai?”

“ Lại còn bổn vương cơ đấy? Ha ha ha ta buồn cười chết mất!”

“Này tên phế vật kia, rốt cuộc ngươi đã mơ thấy cái gì thế hả?”

Khắp nơi ồ lên tiếng cười nhạo báng.

Sắc mặt Lâm Thu Hàn trông càng khó coi hơn, rất tức giận và phẫn nộ.

Được lắm, không chỉ ngủ trong giờ của nàng, giờ lại còn giả vờ không nhận ra nàng sao?

Mặc dù nàng là tỷ tỷ của hắn, thế nhưng cũng không thể để cho hắn thích làm gì thì làm được , nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt.

“ Trung tâm Thiên Thành , Trung Châu đại địa, Thiên Thanh giới...”

“Hóa ra là như vậy.”

Thế nhưng lúc này, Lâm Thiên lại giống như vẫn còn chưa nhìn thấy người ở trước mặt.

Hắn đang tự mình lẩm bẩm, có chút xuýt xoa, rồi sau đó ánh mắt ngay lập tức đã dần trở nên sắc bén.

Không ngờ ta đường đường là Lục Thiên Thần Vương, lại có ngày phải đi đoạt xá để tái sinh.

Không sai, Lâm Thiên hiện giờ đã không còn là kẻ phế vật Lâm Thiên của ngày trước nữa.

Hắn là thần vương của một triều đại, phong hiệu là Lục Thiên, tự xưng là sự tồn tại cường đại ngay đến cả ông trời cũng có thể giết.

Chỉ có điều trên con đường thăng thiên, đã gặp phải vết nứt không gian đáng sợ, vẫn còn chưa tới được thượng giới ở trong truyền thuyết, thì đã bất hạnh rơi xuống rồi.

May mà trời cao có mắt.

Một chút linh hồn sót lại chưa tan biến, cuối cùng lại mượn nội thể của vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này để tái sinh.

Chỉ có điều hiện giờ trong lòng Lâm Thiên có chút nghi hoặc.

Tại thế giới trước đây của hắn, tu hành đến Thần Vương Cảnh mới có thể phá không, bay lên đến thượng giới thần bí.

Thế nhưng tại thế giới mà hắn đang ở giờ đây, có vẻ như chỉ cần tu hành đến Hư Thần Cảnh là có thể phá không để thăng thiên rồi.

Nói như vậy thì, có ký ức kiếp trước ở đây, lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao của thế giới này đối với hắn mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Thiên không nhịn được mà để lộ ra thần sắc tự tin liếc nhìn một cái

Bị mấy kẻ tộc nhân xem thường, sống tạm bợ trước sự cười nhạo của người ta?

Bản thân hắn đường đường là Lục Thiên Thần Vương, sớm muộn cũng sẽ khiến cho mấy kẻ đã xem thường mình trả giá.

Ái mộ vị tỷ tỷ trong lòng, muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại không có đủ can đảm sao?

Yên tâm, có bổn vương ở đây, những ý muốn này đều không thành vấn đề.

Còn vấn đề lý luận về huyết thống, đối với người như hắn mà nói, vốn chẳng đáng để bận tâm.

“Lâm Thiên, đệ đang cười ngây ngốc gì vậy? Tháng này đệ mà vẫn không thể đột phá được Linh Hải Cảnh, thì sẽ bị trục xuất ra khỏi Đạo Cực thư viện, đến lúc đó ngay đến cả gia tộc cũng không bảo vệ được đệ đâu...”

Thấy Lâm Thiên vẫn còn đang xem nhẹ mình, Lâm Thu Hàn không khỏi nhíu mày, bất giác càng nặng lời hơn.

Lâm Thiên xuất thân là con của tiểu thiếp, mẹ xuất thân là thị nữ, tư chất lại kém thông minh, cảnh ngộ ở Lâm Gia vô cùng thảm, vốn không được chào đón.

Thế nhưng lòng nàng vốn lương thiện, bình thường cũng rất chiếu cố tới hắn.

Thế nhưng Lâm Thiên lại không hề cảm kích, khiến nàng vô cùng thất vọng.

“Chỉ là một Linh Hải Cảnh xoàng thôi, sao có thể làm khó được ta chứ?”

Lâm Thiên thản nhiên nói, liếc nhìn mọi người, trong cái nhìn đem theo sự khinh thường.

Lâm Thu Hàn chán nản lắc đầu, cảm thấy hắn thật sự là hết thuốc chữa rồi.

Trong tĩnh thất, lại ồ lên một tràng cười lớn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Thiên vẫn chưa tỉnh ngủ, lại đi nói ra những lời trong mơ như vậy.

Thế nhưng Lâm Thiên lại rất bình tĩnh, không hề tức giận.

Bản thân tốt xấu gì cũng là người từng ở cấp bậc Thần Vương cảnh, sao có thể có kiến thức tầm thường giống với đám thiếu niên thiếu nữ này chứ?

Đợi mấy ngày nữa sẽ biết tay hắn.

...

Ầm ầm ầm!

Không trung trở nên xao động, cuồng phong quét tới.

Một chiếc phi thuyền trông cực kỳ xa hoa xoay tròn bay qua không trung.

Ánh sáng lung linh rực rỡ chiếu sáng, bay nhanh như tên bắn, đã đến địa bàn của Trung Châu đại địa rồi.

Cố Trường Ca áo choàng phất phơ, tóc đen tung bay, tay chắp sau lưng, quan sát phía dưới.

Trong đầu đột nhiên vang lên sự gợi ý của hệ thống, khiến cho hắn hơi sững sờ.

Sau khi vận khí của Diệp Trần nhanh chóng suy tàn, lẽ nào đứa con mới của vận khí đã đến rồi sao?

Xem ra lại có rau hẹ để cắt rồi.

“Không ngờ lão nô vẫn có ngày có thể quay trở về Trung Châu đại địa, từ biệt một cái mà đã hơn ba vạn năm rồi, không biết gia tộc lúc trước lưu lại sống thế nào rồi?”

Minh Lão cung kính đứng ở sau lưng của Cố Trường Ca lúc này nhìn thấy cảnh sông núi nước non xa lạ phía dưới, không khỏi xuýt xoa, nói.

Trong thời gian ba vạn năm, biển cả đã đắp bồi thành đồng ruộng, cổ thành hóa thành đống đổ nát rồi.

Ông ta cũng không khỏi có chút lo lắng khi trở lại nơi cố hương.

Con cháu lúc trước đâu rồi? Vẫn còn ở đây sao?

“Lão Minh tiền bối là từ Trung Châu Trung Châu bay lên thượng giới sao?”

Tô Thanh Ca có chút kinh ngạc.

Nàng lần đầu tiên biết được chuyện này, còn tưởng Minh lão và Cố Trường Ca giống nhau, là người sinh ra lớn lên ở thượng giới.

“Đúng vậy, trước khi thăng thiên, lão nô đã từng sáng lập ra Lâm gia...”

Minh lão cười nói.

Chỉ có rất ít người biết, ông ta thực ra mang họ Lâm.

Hết chương 27.
Chương 28 Cái này thật thoải mái, lợi ích khi nâng cao điểm khí vận

Minh lão tên đầy đủ là Lâm Minh, sau khi bay lên thượng giới trở thành đại thần họ khác của Cố Gia , sau đó mọi người gọi ông ta là Minh lão.

Ba vạn năm trước ông ta là tu vi của Hư Thần Cảnh, giờ đây đã có tu vi Thần Vương Cảnh rồi.

Đối với Cố gia trên thượng giới mà nói, cũng xem là một cao thủ nhất phương.

Do nguyên nhân hạ giới, Minh lão đương nhiên là khó mà phát huy thực lực thật sự, hơn nữa nếu bộc phát ra ngoài thì sẽ chịu đựng sự bài xích của ý chí thiên địa tại một giới này.

Mặc dù là cao thủ Thần Vương Cảnh, thế nhưng cũng vẫn chưa đạt được tới trình độ làm ngơ trước ý chí thiên địa của một giới.

“Một tay sáng lập Lâm gia.”

Trong đầu Cố Trường Ca hiện lên thông tin về Minh lão, gật gật đầu.

Cùng lúc trong lòng giao lưu với hệ thống: “Điểm khí vận của Diệp Trần đến giờ còn lại bao nhiêu?”

Vừa rồi hắn đã nghe thấy gợi ý từ hệ thống, cùng với sự xáo trộn của quỹ đạo trái đất, thế giới xuất hiện sức mạnh điều chỉnh, lại xuất hiện đứa con khí vận mới rồi.

Xem ra Diệp Trần cũng sắp bị người cha Thiên Đạo ruồng bỏ rồi.

Hoặc cũng có thể nói là bản thân khí vận chi tử đã có một khuôn mẫu nhất định nào đó.

Cùng lúc tồn tại mấy cái, điều này cũng chẳng có gì là lạ.

Cố Trường Ca đã đoán ra lần này sẽ là loại khuôn mẫu nào ngoài kẻ thất bại hoặc bị từ hôn rồi.

Hệ thống cười nói: “Chủ nhân, điểm khí vận của Diệp Trần cho đến giờ vẫn còn lại hai trăm ba mươi điểm.”

“Sở dĩ khí vận phản phệ kỳ thực là do điểm khí vận của ta chênh lệch quá lớn so với cái gọi là khí vận chi tử , nên mới phát sinh phải không?” Cố Trường Ca hỏi.

Bộ máy hệ thống, vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Đúng vậy, cùng với việc điểm khí vận của chủ nhân tăng lên, khí vận phản phệ sẽ dần dần biến mất.”

Cố Trường Ca gật gật đầu, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Thực lực của Diệp Trần mặc dù rất yếu, thế nhưng giải quyết hắn kỳ thực cũng khiến cho Cố Trường Ca tốn không ít công sức.

Suy cho cùng thì thực lực của Cố Trường Ca rõ ràng là có thể dễ dàng bị áp chế.

Thế nhưng Thiên Đạo lại sử dụng phương thức khác để bảo vệ cho Diệp Trần, để hắn khó mà sử dụng thủ đoạn trực tiếp xóa sổ tên này.

Được biết điểm khí vận ban đầu của Cố Trường Ca chỉ có ba mươi điểm.

Còn Diệp Trần thì lại có hơn năm trăm điểm, kém hơn gần gấp hai mươi lần.

Xét về phương diện thực lực, cơ thể ban đầu muốn xóa sổ Diệp Trần, cũng chỉ là chuyện có thể tiến hành trong gang tấc.

Thân là chân truyền của Đại Giáo bất hủ nơi Thượng Giới, thế nhưng vì sao điểm khí vận lại chỉ có ba mươi điểm chứ?

Trong khoảng thời gian này Cố Trường Ca đã suy nghĩ rất lâu, ngoài việc xác định mình là nhân vật phản diện ra, nguyên nhân có lẽ là do tính tình ban đầu của hắn rồi.

Kiêu ngạo, lạnh lùng, trong lòng chỉ có tu hành, nói khó nghe một chút thì là ngu xuẩn, hoàn toàn chỉ phù hợp làm cái bia đỡ đạn cho kẻ phản diện kém cỏi.

Ra tay với Diệp Trần, kẻ mình coi như con kiến kia.

Vì vậy dựa theo tính cách như vậy mà nói, thì sẽ có rất nhiều tính ngẫu nhiên.

Khí vận vốn là viển vông, thêm một chút ngoại ý, Diệp Trần đắc tội với hắn lại vẫn có thể hết lần này đến lần khác sống sót, cũng chẳng có gì kỳ lạ, có thể hiểu được.

Bản thân hắn sau khi xuyên không.

Trong nháy mắt đã hiểu ra được tất cả quy luật, dĩ nhiên sẽ không để mặc cho Diệp Trần có cơ hội trở mình để dẫm đạp lại hắn.

Cố Trường Ca đã trở thành cái gọi là dị số, Thiên Đạo đã khó có thể dùng “ngoại ý” để bảo vệ che chở cho khí vận chi tử này rồi.

Lúc này, khí vận phản phệ đã xuất hiện rồi.

Cũng giống với đạo lý của đại thế thiên địa hồng hoang mà Cố Trường Ca đã từng hiểu rõ từ kiếp trước. Nhân tộc dù đã được xác định là nhân vật chính, đối nghịch với đại thế, thì phải chịu sự trừng phạt của ông trời.

Cho dù là thánh nhân cũng không dám nói thay đổi đại thế thiên địa.

Đương nhiên thế giới trước mắt hiện tại không thể đánh đồng, thế nhưng cũng là cùng một đạo lý đó.

Xác định là khí vận chi tử, Thiên Đạo chắc chắn sẽ có lòng thiên vị.

Đứa con của khí vận hẳn là không chỉ để gọi suông cho vui.

Cố Trường Ca hiện giờ đã thông suốt mọi điều rồi.

Mặc dù quá trình đoạt đi từng thứ từng thứ của khí vận chi tử rất thú vị, thế nhưng cũng có một loại cảm giác gò bó, khiến cho Cố Trường Ca có chút không thoải mái.

May mà hiện giờ, Cố Trường Ca lại cảm nhận được trong lòng hắn sát ý đối với Diệp Trần đã không còn sục sôi nữa.

Hắn đoán được rằng là nguyên nhân mà điểm khí vận của hắn đã cao lên rất nhiều,

Điều này khiến hắn rất thoải mái.

Giống như lời hệ thống đã nói, sau khi điểm khí vận tăng lên cao, Thiên Đạo có muốn thiên vị, cũng phải tuân theo quy luật nhất định.

Muốn che chở cho đứa con của mình, thì chỉ có thể dựa vào thứ gọi là ngoại ý kia, không thể tùy tiện sử dụng những tia sấm sét vô tri để trực tiếp đánh chết mình.

Rồi sau đó, Cố Trường Ca lại lướt qua quan sát giao diện thuộc tính của mình đến thời điểm hiện tại một chút.

Chủ nhân: Cố Trường Ca.

Thân phận: Đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung.

Huyết mạch thể chất: Ma Tâm Đạo Cốt.

Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ.

Công pháp thần công: Đạo Thiên Tiên Điền (tầng thứ bảy), Vạn Hoa Ma Thân (thiên bẩm), Tiên Thiên Thần Chi Niệm (Thiên bẩm), Thôn Tiên Ma Công...

Thiên mệnh: Một trăm

Điểm khí vận: Một trăm hai mươi điểm (Màu đen).

Hệ thống thương thành: Đã mở

Nhà kho: Phá vực phù 1, một phần ba hạt giống thế giới không hoàn chỉnh 1.

Khoảng thời gian này, thông qua việc tăng thêm chút giá trị thiên mệnh, nâng cao một tiểu cảnh giới.

Đạo Thiên Tiên Điển vẫn là ở cấp thứ bảy, thế nhưng Cố Trường Ca lại tăng lên tới tu vi của Phong Hầu Cảnh trung kỳ.

Đối lập với đám chí tôn trẻ tuổi trên thượng giới mà nói, tốc độ này của hắn có thể coi là hành vi hack ở trong game rồi.

Bản thân hắn là tuyệt đỉnh thiên kiêu, lại có thể thông qua phương thức cộng điểm để tu luyện, tốc độ đột phá đương nhiên là rất nhanh.

Có điều thiên mệnh có được bởi nhiều cách thức sao có thể gọi là hack được chứ?

Trừ lần đó ra, Cố Trường Ca vẫn luôn suy nghĩ khí vận màu đen mà mình có, sẽ xảy ra chút phát sinh gì đó.

Thế nhưng cuối cùng phát hiện ra không xảy ra cái gì cả.

Không có bảo vật từ trên trời rơi xuống, cũng không gặp phải hoạn nạn.

Kia chỉ là tiêu chí dị số mà mình làm ra mà thôi.

Không tồn tại danh sách khí vận bảy cấp độ đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh, đen, xanh da trời, tím.

Nếu như nói một cách thông thường thì khí vận màu đen đại diện cho điều khó lường và chưa biết.

...

Hết chương 28.
Chương 29 Thật tốt quá, tổ tiên trở về rồi

Cố Trường Ca sau khi nghiệm chứng cách nghĩ ở trong lòng mình, cũng không quản thêm nữa.

Dù sao cũng có hệ thống bên người , bản thân cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, đến lúc đó cho dù gặp phải khí vận chi tử thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có cách giải quyết.

Giống như Diệp Trần kia, cho dù có Thiên Đạo giúp đỡ, đến giờ không phải vẫn bị mình giết chết từ từ sao.

Ngay đến cả nữ thần Tô Thanh Ca mà hắn luôn ngưỡng mộ cũng đoạn tuyệt quan hệ với hắn, trở thành nữ nhân của mình.

Chỗ dựa cuối cùng của hắn, vị sư tôn có tên là Diễm Cơ, sớm muộn cũng nằm trong lòng bàn tay của mình.

Cảm giác nắm bắt tất cả mọi thứ trong tay hơn cả một chữ tuyệt.

Nghĩ tới những điều này, khuôn mặt Cố Trường Ca bất giác lộ ra ý cười, xuống tầng dưới của phi thuyền.

Ở đây náo nhiệt hơn ở phía trên rất nhiều.

Rất nhiều trang tuấn kiệt trẻ tuổi của Đông Hoang đều đang bàn luận, thậm chí còn tỉ thí tại chỗ, để chứng thực đạo pháp.

“Công tử hôm nay tâm trạng có vẻ tốt?”

Tô Thanh Ca ở bên cạnh Cố Trường Ca, đi theo hắn xuống dưới.

Đôi mắt giống như viên đá quý không tỳ vết khẽ chớp, có chút kinh ngạc với nụ cười của Cố Trường Ca.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca hẳn là rất ít khi để lộ ra nụ cười tự nhiên như vậy.

Bình thường không chỉ trầm tư suy nghĩ, khó mà nắm bắt, có lúc còn có rất nhiều sở thích ác ôn.

Trêu cợt đùa giỡn nàng đã trở thành thái độ bình thường.

Nam nhân này, thật xấu xa.

“Dĩ nhiên là rất tốt rồi.”

Cố Trường Ca thuận miệng đáp: “Nói cho ta biết một chút trên bản đồ của Trung Châu này thế lực nào đáng phải chú ý tới nhất.”

Khoảng thời gian này, điểm khí vận của Tô Thanh Ca lại tăng lên không ít, đã sắp lên bốn trăm rồi.

Kết quả khiến cho điểm khí vận của hắn cũng theo đó mà tăng lên không ít.

Trong bóng tối bản thân cũng có thể tăng thêm khí vận sao?

Phát hiện này khiến cho Cố Trường Ca suy nghĩ mất nửa ngày.

Cuối cùng vấn đề xảy ra ở trên người của Tô Thanh Ca.

Xem ra Tô Thanh Ca còn có chút bí mật nhỏ vẫn chưa nói cho mình biết.

Người bình thường, điểm khí vận của ai có thể tăng lên một cách khó hiểu như vậy chứ?

Có điều Cố Trường Ca cũng không hỏi, dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Ai cũng có bí mật của riêng mình.

Nghe thấy vậy, Tô Thanh Ca gật gật đầu, nàng đặc biệt thu thập rất nhiều tư liệu về Trung Châu, chính là đợi để Cố Trường Ca hỏi mình.

“Trung Châu tổng cộng có tám đại vực, trong đó Trung Ương Thiên Vực là nơi phồn hoa nhất, đại hội luận đạo mà Tam hoàng tử của Đại Hạ Hoàng Triều mời đến cũng được tổ chức ở Trung Ương Thiên Vực...”

“Loại đại hội luận đạo hạng bét này, không phù hợp với thân phận của công tử, người ngồi chơi xem là được rồi.” Sở Huyền ở bên cạnh vội tới chào hỏi, rồi vội vàng cười tiếp lời.

Rất nhiều những tuấn kiệt trẻ tuổi ở đằng xa, nghe thấy vậy cũng chỉ biết cười khổ, đại hội luận đạo này họ đã chờ rất lâu rồi, chuẩn bị nổi danh thiên hạ.

“Đại hội luận đạo ta lại chẳng hề hứng thú.”

Cố Trường Ca cũng chẳng chút quan tâm đối với việc này.

Hắn đến đây chỉ để lấy được thứ đồ của mình, tiện thể cắt một bó rau hẹ khí vận chi tử.

Xem đám thiên kiêu hạ giới luận đạo sao?

Vô vị biết bao.

Giả vờ có hứng thú với những thứ vô vị, cũng làm mất đi đẳng cấp của bản thân.



Cùng lúc đó, lúc phi thuyền của Tô Trường Ca đang ở trên đó liền bay thẳng một mạch về Trung Châu.

Trung Ương Thiên Vực, Trung Châu.

Là một trong những cổ tộc của Trung Châu, Lâm Gia đã đứng vững ở trong Trung Ương Thiên Vực hàng vạn năm mà không bị lật đổ.

Ba vạn năm trước có một người một tay sáng tạo ra Lâm Gia, rồi liền phá vỡ hư không, bay lên thượng giới, trở thành một nhân vật giống như thần thoại.

Chính vì như vậy, Lâm Gia mới có thể trở thành một trong những cổ tộc có quyền thế nhất.

Mặc dù là truyền thừa đã từ xa xưa cũng phải ghen tị vô cùng.

Mà giờ khắc này, trong một gian thư đường sâu nhất ở trong Lâm Gia, dưới ánh sáng ảm đạm của ánh nến, nhưng lại có vẻ không hề yên tĩnh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao đại trưởng lão lại đột nhiên triệu tập chúng ta đến đây vậy?”

Một tốp lão nhân xuất hiện , sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc mà lại nghi hoặc.

Trong đó còn bao gồm gia chủ hiện giờ của Lâm Gia.

Bọn họ đều là nhân vật cấp cao của Lâm Gia, tu vi cường đại, chức cao quyền trọng, dậm chân một cái thì có thể khiến cho ngoại giới một cơn chấn động.

Thế nhưng hiện giờ rõ ràng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại kinh động đến vị đại trưởng lão bế quan ở trong tộc địa đó, triệu tập tất cả bọn họ đến đây.

Hơn nữa đại trưởng lão đã gần một vạn năm chưa từng xuất hiện, tu vi thâm sâu khó lường.

Rất nhiều tộc nhân thậm chí còn tưởng rằng ông ta đã tọa đá rồi.

Cho đến giờ đại trưởng lão lại một lần nữa hiện thân, là xảy ra chuyện gì đây?

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất nghi hoặc, nhìn ông lão sắc mặt hồng hào, tinh thần khỏe mạnh kia.

Chính là đại trưởng lão hiện giờ của Lâm Gia.

“Ta đợi gặp mặt đại trưởng lão.”

“Không biết đại trưởng lão kêu chúng ta đến là có chuyện gì?”

Mọi người đồng loạt cất tiếng hỏi, rất nghi hoặc.

Thông thường nếu không có chuyện lớn xảy ra, thì không thể gọi tất cả mọi người đến.

Lẽ nào là đại trưởng lão đột phá tu vi? Có hy vọng thăng thiên sao?

Lúc này, nhìn thấy tất cả mọi người đều đến rồi, cuối cùng đại trưởng lão cũng lên tiếng, chỉ có điều biểu hiện lại có chút kỳ quái.

Đó là sự kích động, thậm chí là run rẩy.

Rất nhanh, ông ta đã ép cho bản thân bình tĩnh lại, giọng nói khẽ run rẩy nói.

“Hôm nay ta…cảm nhận được hơi thở của tổ tiên rồi…”

“Tổ tiên có lẽ đã quay về rồi!”

Lời này vừa nói ra, cả từ đường đột nhiên đều im lặng.

Cái gì?!

Sau khi phản ứng lại, tất cả mọi người đều ngây ra, thần sắc trở nên bàng hoàng, không dám tin.

Không nghe nhầm đấy chứ?

Tổ tiên mà ba vạn năm trước đã bay lên thượng giới, lại sắp quay về rồi sao?

Điều này sao có thể chứ?

Được biết thăng thiên đã là chuyện vô cùng khó khăn, huống chi là hạ giới còn khó gấp ngàn lần, dường như không thể thực hiện được.

Còn nói là tổ tiên đã đột phá đến cảnh giới không thể tưởng tượng được sao? Đã có thể tùy ý tách không gian ra được, chuẩn bị tiếp dẫn tất cả tộc nhân lên thượng giới sao?

Vừa nghĩ đến đây thôi, tất cả mọi người đều không kìm nổi sự kích động, sắc mặt đỏ bừng lên !

Tổ tiên, đó hẳn là nhân vật truyền kỳ của ba vạn năm trước!

Lâm gia có được quyền thế và huy hoàng như ngày hôm nay, có thể nói là nhờ công của tổ tiên!

Suy cho cùng lời mà đại trưởng lão đích thân nói ra, sao họ có thể hoài nghi cho được chứ.

Thời khắc này tất cả mọi người đều vô cùng xúc động và vui sướng.

“Tốt quá rồi tốt quá rồi, tổ tiên quay về rồi, Lâm gia ta ắt càng thêm huy hoàng cường đại rồi…”

“Ha ha ha, chuyện này ta nhất định phải bố cáo thiên hạ, để cho tất cả thế lực của Trung Châu này đều biết rằng, tổ tiên của Lâm gia ta đã quay về rồi!”

“Đến lúc đó đám Đại Hạ Hoàng Triều, Già Lâu thánh địa không thể không đến bái kiến! Thanh thế của Lâm gia ta, ắt hẳn sẽ chấn động cả Trung Châu, không kẻ nào sánh bằng.”

Nghe thấy những lời này, đại trưởng lão rất hài lòng, khẽ vuốt cằm, vuốt râu mà cười, nói: “Như vậy rất tốt, ngoài ra thông báo cho tất cả tộc nhân, chuẩn bị nghênh đón tổ tiên quay về.”

“Lâm gia ta, chắc chắn lại tạo ra huy hoàng!”

Hết chương 29.
Chương 30 Trung Châu đại địa dậy sóng, Thần Vương khó chịu

Không hề ngạc nhiên, tin tức tổ tiên quay về rất nhanh đã lan truyền đi cả Trung Ương Thiên Vực.

Thậm chí người của Lâm gia còn muốn thêm dầu vào lửa, đưa tin này truyền tới cả các địa giới khác.

Có thể nói ngày này cả Trung Ương Thiên Vực đều đã dậy sóng.

Vô số tu sĩ và thế lực đều vô cùng kinh ngạc.

Tổ tiên của Lâm gia, đó là ai vậy?

Là cường giả Hư Thần Cảnh mà ba vạn năm trước đã phá không bay lên thượng giới.

Ông ta quay về rồi sao?

Tin tức bom tấn như vậy thật đáng sợ biết bao, quả đúng là không dám tưởng tượng.

Vô số người đều ngồi không yên nữa rồi.

Đặc biệt là rất nhiều thế lực cấp bá chủ của Trung Châu đại địa, ngay từ phút đầu đã phái mật thám đi điều tra tin tức thực hư.

Làn sóng ban đầu do thiên kiêu của các đại địa muốn vào đại hội luận đạo cũng bị áp chế rồi.

Vô số các tu sĩ đều đang quan tâm chuyện này.

Sau một loạt các hành động của Thượng Cổ Lâm Gia, chính là khẳng định tính chân thực của tin tức này đối với các giới.

Rất nhiều nhân tộc của Lâm gia đều vội vàng quay về Lâm gia, hình như muốn đợi tổ tiên giáng lâm.

Rất nhiều người tư duy nhạy bén, liên hệ trước một khoản thời gian, tin đồn mà Đông Hoang đại địa truyền tới, hình như có một vị thiếu niên trẻ tuổi đang hạ thế.

Ban đầu rất nhiều người cảm thấy đây là tin đồn nhảm nhí.

Thế nhưng hiện giờ thì…

Rất nhiều người đều đang dao động rồi.

Tổ tiên Lâm gia quay về, liệu có liên quan gì tới tin đồn này không?

Mấy vị bá chủ của Đại Hạ Hoàng Triều, Gia Lâu thánh địa, Âm Dương Thánh Địa cũng phái tộc nhân tới Lâm Gia cầu kiến chuyện này.

Cùng là thế lực có tổ tiên phá không rời đi, bọn họ đều muốn biết ngọn nguồn sự tình của việc này, tìm hiểu một chút về hướng đi của tổ tiên.

Đột nhiên, cả Trung Châu đại địa đều sẽ nổi lên cơn bão táp.

Còn lúc này, một chiếc phi thuyền vô cùng hoa lệ cũng từ trên không trung bay qua, đáp xuống Trung Ương Thiên Vực.

Rất nhiều trang tuấn kiệt của Đông Hoang, đương nhiên còn có cả người của các tông môn đã đến trước để tiếp dẫn, rời đi đã cả nửa đường rồi.

Hai người Cố Trường Ca, Tô Thanh Ca thì lại đi cùng theo Minh lão, quay trở về gia tộc mà năm đó ông ta một tay gây dựng lên.



“Tổ tiên quay về từ thượng giới?”

“Thượng Cổ Lâm Gia?”

“Đây lại là một lợi ích của ta.?

“Đáng tiếc…”

Trong một tòa cổ thành ở Trung Châu.

Một nam tử trẻ tuổi dung mạo kiên nghị, tay đeo nhẫn đồng nghe thấy những tin tức này thì lại hơi khựng lại, thế nhưng nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lóe lên hận ý.

Đó chính là Diệp Trần đang lặn lội đến Trung Châu.

Cả đoạn đường đi đều bình an, thương thế của hắn cũng đã khỏi hẳn.

Hơn nữa trên đường đi lại có được không ít cơ duyên lợi ích, tu vi đã đột phá một bước lớn, đạt đến Thần Thông Cảnh.

Ngoài ra còn kết thân với thánh tử của Già Lâu thánh địa, hai người vừa gặp đã như quen, kết thành huynh đệ khác họ.

Có thể nói hắn đã hoàn toàn rũ bỏ sự nhếch nhác và suy sụp lúc ở Đông Hoang đại địa.

“Gia thế của Thượng Cổ gia tộc vô cùng hùng hậu, hiện giờ trên người ngươi có không ít bí mật, vẫn bớt đi thì tốt hơn. Nếu không sẽ khó tránh khỏi bị người ta phát hiện ra.”

Lúc này, trong chiếc nhẫn truyền tới giọng nói lạnh lẽo.

Diễm Cơ bận bộ xiêm y màu đỏ, ngồi khoanh chân ở trong không trung, nghe thấy lời mà Diệp Trần tự nói, liền khuyên can hắn.

Mặc dù sau khi trải qua chuyện của khoảng thời gian trước đó, nàng đã có ngăn cách với trái tim của Trần Diệp.

Thế nhưng trước những lời xin lỗi không ngừng của Diệp Trần, nàng vẫn là có chút mềm lòng, không nỡ trách mắng hắn.

Cho dù nàng có khuyên Diệp Trần từ bỏ thù hận với Cố Trường Ca như thế nào đi chăng nữa, Diệp Trần cũng không hề nghe, ngược lại còn đang hoài nghi nàng động cơ bất chính.

Điều này khiến cho Diễm Cơ thấy chán nản.

“Sư tôn nói phải lắm, ta hiện giờ còn có chuyện, chắc chắn không thể đi Lâm Gia.”

Diệp Trần nói rồi, cúi đầu xuống nhìn mảnh gốm cổ bị nứt vỡ ở trong tay.

Đây là mảnh gốm mà hắn tình cờ có được ở trên một sạp bán hàng rong, hình như ghi chép lại một tàn tích thời cổ đại.

Sau nhiều ngày phá giải, hắn phát hiện ra nơi di tích phát hiện ra cổ vật đó cách cổ thành nơi hắn đang ở hiện giờ không xa.

“Di tích cổ đó vẫn chưa có ai khám phá ra, trong đó chắc chắn có ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, đợi khi ta đột phá được Đại Năng cảnh, thì có thể chiến đấu với Thánh Chủ Cảnh rồi, đến lúc đó Cố Trường Ca, Tô Thanh Ca đám tiện nhân các ngươi…”

Diệp Trần nghĩ tới đây, khóe miệng bất giác nở một nụ cười lạnh.

Theo như hắn thấy, thực lực của Cố Trường Ca dù có mạnh, chẳng qua cũng chỉ là cấp Thánh Chủ Cảnh mà thôi.

Đợi tự mình đột phá đến Đại Năng Cảnh rồi, với tư chất thông minh của hắn, đối phó với Cố Trường Ca kẻ được gọi là thiên tài từ nhỏ được đan dược tài nguyên tạo ra kia chẳng phải là rất dễ dàng sao.

Đừng nói thêm bản thân đã trải qua nhiều trận đấu và chết chóc, căn bản là không thể so sánh với thiên tài quen được nuông chiều như Cố Trường Ca.

Sau đó, Diệp Trần bước nhanh rời khỏi cổ thành này, hướng về phía di tích đó.



Cùng lúc đó.

Trong biệt viện của Lâm gia, một vị thiếu niên có vẻ mặt bình thường, lạnh lùng đang luyện dược.

Tay cầm cây quạt hương bồ, khẽ quạt quạt phía dưới bình thuốc, khống chế độ to nhỏ của ngọn lửa.

“Luyện chế Cố Nguyên Linh Đan vẫn còn thiếu ba vị thuốc, đường đường một đại thần như ta lại rơi vào tình cảnh không có dược liệu dùng, lại còn bị nhập vào cái thân thể gầy yếu như vậy.”

Thiếu niên này chính là Lâm Thiên, trong lúc tự lầm bầm, trên mặt hắn lộ ra mấy phần lãnh ý.

Chợt hắn lắc đầu nói: “Bỏ đi, nếu đã có thể sống lại một kiếp, vậy thì ta suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

“Giờ này có lẽ là nên tẩm bổ chăm sóc cho bản thân trước. Thể chất của cái xác này thực sự là chán quá, ngay đến cả Linh Hải Cảnh cũng không phải.”

Nghĩ chính bản thân mình đi tới cửa biển mất cả nửa ngày mới đột phá Linh Hải Cảnh, kết quả hiện giờ lại vì thiếu đan dược mà phát sầu.

Trong lòng hắn không ngừng thầm cười lạnh.

Sự việc không phải tại hắn.

“Thân là con cháu của Lâm Gia, ngay đến cả đan dược cũng không lấy được, xem ra địa vị ở trong gia tộc này cũng thật là chẳng ra làm sao…”

“Bị người khác sỉ nhục, cười chê, xem thường thì không nói, ngay đến cả luyện dược cũng khó khăn…”

Nghĩ đến vừa rồi đi vào trong tộc xin dược liệu, đám người đó trợn tròn mắt, làm bộ dạng không dám tin, Lâm Thiên cảm thấy khó chịu.

Mặc dù hắn là Thần Vương Cảnh thật, thế nhưng dù cho đi tới đâu cũng bị người ta xem thường, hoài nghi, khiến trong lòng hắn vô cùng bực bội.

Nếu như trên người có thực lực cường đại, hắn chỉ cần một vả đã vả chết đám người này từ lâu rồi.

Có điều chỉ là luyện đan thôi mà, lại nói bản thân không biết làm. Còn nói mình đơn thuần chỉ lãng phí tài nguyên, nhân cơ hội này mà cười nhạo.

Vừa nghi tới những điều này một cái, sắc mặt Lâm Thiên thật sự rất khó coi.

Đường đường là Thần Vương, lại gặp phải sự sỉ nhục này sao?

Chính vào lúc này, tiếng bước chân truyền tới.

Hai người đi vào trong, một nam một nữ, trông cũng tầm mười bốn mười lăm tuổi rồi.

Thiếu niên nhìn Lâm Thiên đang luyện dược, không ngừng chau mày nói: “Gia chủ triệu tập tất cả nhân tộc tới bái kiến lão tổ, Lâm Thiên ngươi còn đang làm gì vậy?”

“Dựa vào ngươi mà cũng đòi luyện chế đan dược à, nằm mơ giữa ban ngày sao? Cứ lo học được tu hành trước đi đã.”

Thiếu nữ ở bên cạnh cũng bật cười khanh khách.

Một ngày bình thường ngay đến cả tu hành còn không tu cho tử tế, đột nhiên lại đổi tính đổi nết đi luyện chế đan dược.

Theo bọn họ nhìn nhận thì Lâm Thiên một là ngốc, hai là điên rồi.

Mặc dù thân là con cháu không được chào đón nhất của gia chủ, thế nhưng tốt xấu gì cũng là huyết mạch dòng dõi.

Việc bái kiến tổ tiên này vẫn không thể thiếu hắn.

Lời này ngay lập tức đã khiến cho sắc mặt của Lâm Thiên trông càng khó coi hơn.

Kiếp trước hắn là Thần Vương của một triều đại.

Dù nói thế nào đi chăng nữa vô số người cũng quỳ lễ vái lạy người có thực lực cường đại như hắn.

Bái kiến tổ tiên sao?

Đùa gì vậy? Ông ta xứng sao?

“Nghe nói lần này tổ tiên quay về, bên cạnh còn có một vị đại nhân rất trẻ, thân phận rất đáng sợ, ngay đến cả tổ tiên cũng phải cung kính với người ta…”

“Đúng vậy, lai lịch của vị đại nhân trẻ tuổi đó quả là không dám tưởng tượng…”

Hai người không chú ý tới sắc mặt của Lâm Thiên, vẫn còn thản nhiên bàn luận với nhau.

Hết chương 30.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom