• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (5 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Nam Nữ Chính Quyết Liệt!

Diệp Trần không phải bị giam giữ ở địa lao sao?

Hắn sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là trốn ra được?

Trong đầu Tô Thanh Ca lúc này nảy ra một câu hỏi, khiến nàng không khỏi khẽ nhíu mày một cái.

Bất quá Diệp Trần hiển nhiên không chú ý tới chi tiết này.

Sau khi sư tôn của hắn sử dụng Tụ Thần Đan kia, trạng thái tàn hồn có chuyển biến vô cùng tốt, giúp hắn thoát khỏi.

Nhưng mà chuyện đầu tiên Diệp Trần làm khi chạy ra không phải rời khỏi Thái Huyền thánh địa, mà đến thánh nữ điện tìm Tô Thanh Ca.

Dưới sự trợ giúp của Diễm Cơ, không một tiếng động lẻn vào nơi này.

Nhưng điều khiến Diệp Trần ngoài ý muốn là, ngày thường Tô Thanh Ca vẫn luôn ở trong cung điện tu hành, hiện giờ lại không thấy.

Điều này khiến cho trong lòng hắn vô cùng bất an, suy nghĩ lung tung thật lâu.

Nàng có khi nào bị Cố Trường Ca bắt ép, đã ở bên cạnh Cố Trường Ca hay không?

Trong lòng hắn vô cùng đau đớn khó chịu cứ như vậy ngồi chờ nàng.

Bây giờ tốt rồi, rốt cuộc cũng gặp được Tô Thanh Ca.

"Thanh Ca, thời gian này chắc nàng sống không được tốt. . ."

Diệp Trần mở miệng, nhưng nói được một nửa, cũng nói không được nữa.

Tô Thanh Ca không có chút dáng vẻ tiều tụy nào, vẫn y như trước như vậy.

Xinh đẹp động lòng người.

Vốn dĩ muốn hỏi nàng vừa đi đâu về, cũng không biết mở miệng như thế nào.

Dáng vẻ bây giờ của Tô Thanh Ca chẳng giống một người sống không tốt một chút nào.

Nghe vậy, Tô Thanh Ca chau mày, không đáp mà hỏi ngược lại, " Diệp Trần, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

"Đừng hỏi chuyện đó, ta cũng không kịp giải thích. Thanh Ca, hiện giờ ta sẽ mang nàng rời khỏi Thái Huyền thánh địa, thoát khỏi cái hố lửa này."

Diệp Trần vừa dứt lời vừa kéo tay Tô Thanh Ca.

Theo hắn thì Tô Thanh Ca vẫn luôn bị phụ thân nàng cùng Cố Trường Ca bức bách, thậm chí toàn bộ Thái Huyền thánh địa đều đang ép nàng.

Nàng cũng là thân bất do kỷ.

Mình có thể lý giải.

Nơi này là nhà giam của nàng cũng là một hố lửa.

Ở đây nàng sẽ không được sống vui vẻ.

Chỉ có lúc trước cùng mình lịch luyện, nàng mới nở nụ cười hồn nhiên.

Tô Thanh Ca lui về phía sau một bước, không cho Diệp Trần chạm vào ống tay áo của mình.

Nàng vẫn nhăn mày như cũ , giọng nói trong trẻo lạnh lùng "Diệp Trần, ta sẽ không rời khỏi Thái Huyền thánh địa, ngươi chẳng lẽ không rõ sao?"

"Nàng không muốn rời đi? Ta sẽ mang nàng đi. Cố Trường Ca ép nàng , ta sẽ không."

Lúc này, lời nói của Diệp Trần vô cùng bá đạo, thậm chí còn định cứng rắn động thủ.

Thời gian cấp bách.

Lát nữa nếu bị trưởng lão của Thái Huyền thánh địa phát hiện, muốn thoát thân sẽ rất khó khăn.

"Ngươi đừng ép ta ra tay với ngươi? Niệm tình lúc trước, ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi."

"Với thực lực của ngươi bây giờ, không phải là đối thủ của ta."

Tô Thanh Ca vừa nói biểu tình vừa khôi phục bình tĩnh.

Tu vi của nàng là Thần Thông cảnh, thậm chí còn mạnh hơn cả thánh tử Sở Huyền của Thái Huyền thánh địa.

Diệp Trần mới đạt Hồn Cung cảnh, muốn chiến thắng nàng là rất khó khăn.

Đến lúc đó nơi này sinh ra động tĩnh, chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý của các trưởng lão.

"Thanh Ca, đến lúc này rồi sao nàng còn hồ đồ như vậy! Hay là nàng đã thuần phục Cố Trường Ca?"

Diệp Trần không dám tin , thanh âm có chút đáng tiếc.

Trong lúc hắn bị giam giữ, ai biết Tô Thanh Ca cùng Cố Trường Ca đã xảy ra chuyện gì.

Tô Thanh Ca biểu tình hết sức bình đạm nói, " Cố công tử chưa bao giờ bức bách ta, tất cả đều là ta tự nguyện . Diệp Trần ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, Cố công tử làm người tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng không có xấu như ngươi nghĩ."

"Đến tận bây giờ ta vẫn là một thân hoàn bích. Cố công tử chưa từng chạm vào ta một chút nào. Đây là chứng minh tốt nhất."

Đến đoạn sau, thanh âm của nàng có chút tự giễu.

"Ngược lại là ta, tâm tư không thuần, vẫn luôn muốn chiếm được tình cảm của hắn."

Nàng cũng đang muốn nhân cơ hội này, thẳng thắn với Diệp Trần miễn cho hắn sau này dây dưa.

Cách làm người của ta chẳng ra gì?

Bên ngoài đại điện.

Nghe được lời này, Cố Trường Ca đang ẩn thân ở bên ngoài xem kịch hay, bỗng nhiên cười lên một cách khó hiểu.

Mình nằm im cũng dính đạn.

Nói đi cũng phải nói lại, Tô Thanh Ca này cũng đánh giá quá cao cách làm người của mình.

Nhất cử nhất động của Diệp Trần, Cố Trường Ca đều rất rõ ràng, hắn đương nhiên biết Diệp Trần sau khi trốn khỏi đại lao sẽ đi đâu.

Màn kịch giữa nam nữ chính này, Cố Trường Ca vô cùng mong đợi.

Ít nhất cho đến bây giờ, Tô Thanh Ca vẫn chưa từng làm hắn thất vọng.

"Đinh, quan hệ giữa Diệp Trần cùng nữ chính quyết liệt, điểm khí vận tổn thất năm mươi, giá trị thiên mệnh thêm 250 điểm."

Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, ý cười của Cố Trường Ca càng sâu.

Diệp Trần a Diệp Trần .

Khí vận chi tử ngon như thế, kết quả ngươi lại tự giết chết chính mình.

Trong đại điện, nghe được Tô Thanh Ca thẳng thắn nói Cố Trường Ca chưa từng đụng qua nàng.

Diệp Trần cảm thấy được an ủi, thậm chí tâm tình buồn bực phẫn nộ mấy ngày này đều biến mất sạch sẽ.

Nhưng những lời sau đó của nàng, lại khiến hắn ngẩn cả người.

Tựa như sấm sét giữa trời quang.

Cả người đều choáng váng.

"Cái gì ?!"

Ngược lại là tâm tư của Tô Thanh Ca không thuần, cố gắng giành được tình cảm của Cố Trường Ca?

Hắn chỉ thấy đầu mình vang lên từng tiếng ông ông, không thể tin vào tai của mình.

"Aizz, ta đã nói tiểu Trần đối với Cố công tử thành kiến quá sâu mà. . ."

Trong chiếc nhẫn, Diễm Cơ ngồi xếp bằng trong hư không, tóc đen phiêu tán, có chút buồn chán lẩm bẩm.

Tụ Thần Đan kia, ít nhiều đã giúp hình thể của nàng ngưng tụ rất nhiều.

Tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài nàng đều thấy được.

Tô Thanh Ca làm như vậy không có gì đáng trách.

Ai kêu Cố công tử đối với nữ nhân mà nói, sức hấp dẫn thật sự quá lớn .

Ngoại hình xuất sắc, thực lực cường đại, bối cảnh khủng bố.

Hết chương 21.
Chương 22 Tiểu Cô Nương Này Thật Tàn Nhẫn!

Nữ nhân thông minh như Tô Thanh Ca, nếu lựa chọn sau này đi theo Cố Trường Ca , chắc chắn sẽ cùng Diệp Trần đoạn tuyệt hết thảy quan hệ.

Điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Diễm Cơ cũng là nữ nhân đương nhiên đoán được suy nghĩ của Tô Thanh Ca.

Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Bất quá cũng bởi vì vậy, mới khiến nàng không nhịn được thở dài.

Tiểu Trần vì sao sinh ra địch ý lớn như vậy với Cố công tử chứ?

"Thanh Ca, nàng nói lời này là để gạt ta đúng không? Chuyện này sao có thể là thật được."

Diệp Trần hiện giờ rất thống khổ, không khỏi che trán.

Hắn không thể tin được, Tô Thanh Ca luôn luôn lạnh lùng không vướng bụi trần, lại chính miệng nói ra những lời như vậy.

"Những lời ta nói đều là thật, ngươi không tin cũng được. Về sau ngươi không cần đến tìm ta nữa. Nếu bị Cố công tử nhìn thấy, ta lại phải giải thích. . ."

Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Tô Thanh Ca một mảnh yên tĩnh, không chút lưu tình nói.

Lời nên nói nàng đã nói xong.

Nếu Diệp Trần còn tiếp tục chấp mê bất ngộ, vậy nàng chỉ có thể động thủ.

"Nhất định là Cố Trường Ca đã thi triển tà thuật gì với nàng, hắn đến từ thế lực thượng giới trong truyền thuyết, chắc chắn có thủ đoạn này. . ."

Lúc này, Diệp Trần không tin vào tai mình, nhịn không được lớn tiếng nói.

Ánh mắt hắn có chút đỏ lên nhìn chằm chằm Tô Thanh Ca,

Lúc này dáng vẻ của hắn không khác gì dã thú.

"Ngươi đã nhập ma, tiểu Trần, mau bình tĩnh lại."

Diễm Cơ trong chiếc nhẫn thấy thế, vội vàng đánh ra một đạo pháp lực, hóa thành từng trận mát lạnh, khiến Diệp Trần nhanh chóng tỉnh táo lại.

"Ta không tin. . ."

Diệp Trần vô cùng thống khổ gào lên, thần nữ mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay, vì sao lại có dáng vẻ như thế này?

Lúc này, Tô Thanh Ca sắc mặt cũng lạnh xuống.

Tay rút trường kiếm ra khỏi vỏ, bắt đầu chuẩn bị ra tay.

"Thịch thịch thịch. . ."

Cũng đúng lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Cố Trường Ca vang lên.

"Thanh Ca thánh nữ có đó không?"

Cố Trường Ca đứng ở cửa, một bộ trường y màu đen, dung mạo tuấn mỹ như ngọc, vóc người thon dài, trên mặt nở nụ cười kỳ quái..

Lúc này, tự mình chạy tới bổ một đao.

Chỉ là hắn không thể trực tiếp tự mình động thủ.

Nghe được giọng nói của Cố Trường Ca, biểu tình trên mặt Diệp Trần cũng đại biến, trên mặt đều là sát ý và hận ý.

"Tiểu Trần, đi mau."

Diễm Cơ trong chiếc nhẫn cũng biến sắc, thúc giục nói.

Tuy rằng Cố Trường Ca nói không làm khó nàng, nhưng hai người cũng là chạy từ đại lao ra.

Không có bất kì lí do chính đáng nào

Tiếng gõ cửa ngoài điện khiến Tô Thanh Ca sửng sốt, trong đầu hiện lên nghi vấn.

Tại sao Cố công tử lại tới tìm mình lúc này?

Không đúng, dựa vào thực lực của Cố công tử, có lẽ hắn đã sớm tới rồi, chỉ là không hiện thân mà thôi.

Có lẽ, đây là khảo nghiệm của hắn đối với mình.

Phốc. ..

Cho nên, Tô Thanh Ca suy nghĩ rất đơn giản.

Rút kiếm.

Sức mạnh mênh mông của Thần Thông cảnh bộc phát, kiếm quang băng lãnh đến thấu xương, tựa như một con ác quỷ xoẹt qua hư không, mang theo một vệt máu.

"A. . ."

Diệp Trần đang chuẩn bị chạy trốn liền hét thảm một tiếng, hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị một kiếm của Tô Thanh Ca đâm vào hướng trái tim hắn.

Nếu không phải thời khắc mấu chốt, hắn dựa vào bản năng chiến đấu mạnh mẽ , lui về phía sau hơn nửa bước.

Một kiếm này chắc chắn sẽ xuyên thủng trái tim của hắn.

"Không tốt. . ."

"Tiểu cô nương này thật tàn nhẫn a."

Diễm Cơ cũng không nghĩ tới Tô Thanh Ca đánh ra một chiêu đáng sợ như vậy, trực tiếp muốn hạ sát thủ với Diệp Trần.

May mà trạng thái tàn hồn của nàng hiện giờ không tệ, vội vàng lấy pháp lực đẩy Diệp Trần, trực tiếp phá cửa sổ mà chạy.

"Xảy ra chuyện gì?"

Mà Cố Trường Ca nghe được thanh âm này, tựa hồ có chút nghi hoặc cùng kinh ngạc, lập tức đẩy cửa đi đến.

"Cố công tử. . ."

Tô Thanh Ca quay đầu nhìn Cố Trường Ca, biểu tình vô cùng bình tĩnh, "Thanh Ca để ngươi thất vọng rồi."

Nàng đương nhiên nhìn ra dáng vẻ của Cố Trường Ca là giả vờ.

Từ đầu đến cuối hắn đều trốn trong bóng tối xem kịch.

Nàng không khỏi cảm thấy sau lưng có chút lạnh.

Nếu biểu hiện của mình có chút gì không đúng, như vậy chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Bởi vì nàng cũng không biết Cố Trường Ca vẫn luôn trốn trong bóng tối.

Những gì nàng làm , hắn đều đã nhìn thấy.

Nam nhân này thật sự rất đáng sợ.

"Không hề, ngươi làm sao sẽ để ta thất vọng chứ."

Cố Trường Ca cười nói, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ.

"Thật vậy sao?"

Tô Thanh Ca có chút không tin, khi nãy nàng thực sự muốn giết Diệp Trần, nhưng không nghĩ tới hắn có thể tránh đi.

Nàng có chút lo lắng Cố Trường Ca sẽ cho rằng nàng lưu tình.

"Đương nhiên là thật." Cố Trường Ca cười, nếu Diệp Trần dễ giết như vậy, hắn đã không phải phiền phức như thế.

"Lần sau gặp mặt, ngươi cùng Diệp Trần sẽ là cục diện ngươi chết ta sống, ta chết ngươi sống. Không hối hận sao?"

Tô Thanh Ca lắc đầu, "Quyết định đi theo Cố công tử, ta đã sớm đoán được có ngày này."

"Tốt."

Cố Trường Ca ý cười không giảm, gật gật đầu.

Hiện giờ Tô Thanh Ca đã cùng Diệp Trần hoàn toàn quyết liệt, thậm chí có thể gọi là kẻ thù chém giết lẫn nhau.

Hắn cũng không phải hà khắc với nàng.

Thưởng và phạt phải đi đôi với nhau, mới có thể khiến người ta thật sự thần phục.

Tô Thanh Ca tốt xấu gì cũng là nhân vật phụ có khí vận vượt qua người thường, thành tựu tương lai nhất định không thấp.

Cố Trường Ca đương nhiên muốn Tô Thanh Ca tình nguyện làm việc cho hắn .

Mà không phải giống như bây giờ, là xuất phát từ sự sợ hãi đối với hắn.

"Yên tâm đi, lần này không phải là khảo nghiệm đối với ngươi. Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn tín nhiệm ngươi, ta chỉ đơn giản là muốn xem kịch mà thôi."

Cố Trường Ca mỉm cười nói, mang theo vài ôn nhu, ôm nàng vào trong lồng ngực.

Tô Thanh Ca đứng im tại chỗ, thân thể mềm nhũn run lên, con ngươi như ngọc thạch không tì vết chớp chớp.

Nàng lần đầu tiên cách nam tử gần như vậy.

Đặc biệt là Cố Trường Ca luôn luôn lạnh nhạt, khiến cho người ta sợ hãi thế mà lại nói ra những lời ôn nhu như vậy .

Trong lòng nàng bỗng nhiên có chút rối loạn.

Hết chương 22.
Chương 23 Lâu Ngày Sinh Tình

Tô Thanh Ca thừa nhận trái tim mình có chút loạn nhịp.

Vừa rồi, thậm chí có chút rung động.

Người như Cố Trường Ca, thế mà lại nói ra những lời như vậy, khiến nàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh và cảm động.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ, muốn nghe được từ miệng Cố Trường Ca một câu thật lòng là rất khó.

Gần vua như gần cọp.

Muốn chiếm được tình cảm của Cố Trường Ca, con đường này kỳ thật còn rất rất xa.

"Công tử có thể tín nhiệm Thanh Ca như vậy, Thanh Ca vô cùng cảm động."

Tô Thanh Ca nói , tóc đen mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, lẳng lặng dựa vào Cố Trường Ca.

"Là cảm động hay là không dám động?"

Cố Trường Ca thản nhiên cười.

Dù sao với nữ nhân thông minh như Tô Thanh Ca, chắc chắn không thể vì vài lời ngon ngọt của hắn mà dễ dàng thần phục được.

Nhưng điều này cũng không quan trọng. Không phải người ta có câu lâu ngày sinh tình sao.

"Đinh, thúc đẩy sự kiện khí vận, điểm khí vận tăng lên 60, giá trị thiên mệnh thêm ba trăm."

Lúc này, thanh âm nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên, Cố Trường Ca có chút kinh ngạc.

Không giải thích được, điểm khí vận của hắn đã tăng lên tới một trăm điểm.

Tuy rằng màu sắc không đổi vẫn là màu đen.

Nhưng so với thời điểm ban đầu ba mươi điểm, không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.

Sau khi phát hiện sự thay đổi này, Cố Trường Ca phát hiện mọi chuyện trở nên càng ngày càng thú vị.

Nói cách khác, chỉ cần điểm khí vận của hắn tăng lên đủ nhanh, về sau gặp khí vận chi tử có lẽ đối phó không cần phiền phức như Diệp Trần.

Nếu không có khí vận phản phệ, Diệp Trần sớm đã bị Cố Trường Ca tát một phát chết tươi, cần gì phải phiền toái như vậy.

"Xem ra phương pháp tăng điểm khí vận của ta , không chỉ trên người khí vận chi tử, mà còn có thể lấy được trên người những nhân vật phụ có điểm vận khí lớn."

"Bởi vì những lời khi nãy, mặc dù bên ngoài Tô Thanh Ca nhìn như không có gì thay đổi, nhưng kỳ thật trong lòng đã thần phục ta rồi."

"Cho nên mới khiến điểm khí vận của ta tăng lên. . ."

Không cần hỏi hệ thống, trong lòng Cố Trường Ca rất nhanh cũng đoán được chân tướng chuyện này.

Trừ việc chọc tức khí vận chi tử ra, hiện giờ hắn còn thêm một con đường nữa.

Đó chính là thu phục người có đại khí vận.

. ..

Chuyện Diệp Trần chạy thoát khỏi đại lao, rất nhanh đã bị người của Thái Huyền thánh địa phát hiện.

Tất cả trưởng lão và đệ tử đều vô cùng tức giận cùng có chút lo lắng, hoảng sợ sợ hãi, bất an.

Dù sao Diệp Trần đắc tội Cố công tử.

Cũng tại bọn hắn trông coi không cẩn thận, làm Diệp Trần trốn thoát được.

Nếu đến lúc đó Cố công tử trách tội, Thái Huyền thánh địa dù có một vạn cái đầu, cũng không đền nổi tội.

Thái Huyền Thánh Chủ vốn đang mãn nguyện và kiêu ngạo, cũng bởi vì chuyện này không khỏi hoảng hốt, bất an.

"Phụ thân không cần sốt ruột, Cố công tử sẽ không vì chuyện này mà trách tội các ngươi."

Ngược lại Tô Thanh Ca vô cùng bình tĩnh.

Nhìn con gái nhà mình hiện giờ dường như đã có được sự sủng ái của Cố Trường Ca.

Thái Huyền Thánh Chủ nghe vậy ngược lại cũng dần dần yên lòng.

"Thanh Ca , nếu Cố công tử thật sự trách tội, ngươi nhớ nói tốt giúp phụ thân một chút ." Hắn nói.

Tô Thanh Ca biểu tình vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.

Cố công tử thật sự muốn làm gì, mình làm sao có thể khuyên được.

"Phụ thân yên tâm đi."

Nhưng ngoài miệng nàng vẫn trả lời như vậy.

Tô Thanh Ca nhìn ra được, Cố Trường Ca cố ý thả Diệp Trần chạy thoát.

Nguyên nhân là gì, nàng đã không thể đoán ra được.

Cùng lúc đó, trong đại điện của Thái Huyền thánh địa.

Mấy người đi qua đi lại, không khí ngưng trọng, hoàn toàn yên tĩnh.

Những người đứng đầu bao gồm thái thượng trưởng lão của Dương Hư thánh địa Triệu Thiên,Thái thượng hoàng của Đại Thiên Hoàng Triều Sở Vô Cực, gia chủ thượng cổ Tiếu Gia Tiếu Hoắc đang ngồi chờ.

Ngày hôm nay tất các thế lực lớn tới xâm phạm Thái Huyền thánh địa.

Không phân biệt già trẻ gái trai, lúc này đều đang thành thành thật thật chờ ở nơi này, thái độ cung kính dị thường, không dám phát ra thanh âm.

Thậm chí là. . . đến thở cũng không dám thở mạnh.

Những thế lực này có thể coi là những thế lực có sức mạnh đứng đầu trên Đông Hoang đại địa.

Dưới sự an bài của Thái Huyền Thánh Chủ, tất cả mọi người đều đi vào chính điện, chuẩn bị bái kiến Cố Trường Ca.

Bọn họ lúc này cũng mới nhận được tin tức, vị đại nhân trẻ tuổi này, không ngờ lại đến từ thượng giới trong truyền thuyết.

Tin tức này, vô cùng chấn động.

Tựa như thiên thạch rơi xuống biển sâu, trong lòng mỗi người đều dâng lên một trận khiếp sợ, căn bản không bình tĩnh được.

Thượng giới.

Nơi đó đối với Đông Hoang đại địa mà nói, là nơi vô cùng thần bí, đồng thời cũng mang một ý nghĩa vô cùng cường đại và đáng sợ.

Hơn năm vạn năm, chưa từng nghe nói có người đánh phá hư không, phi thăng thượng giới.

Thậm chí thượng giới có tồn tại hay không đều là truyền thuyết, vô cùng mơ hồ.

Nhưng bây giờ lại nghe được tin vị đại nhân trẻ tuổi thần bí này, đến từ thượng giới xuống đây rèn luyện.

Điều này giống như tận mắt chứng kiến truyền thuyết trở thành sự thực.

Chuyện này gây chấn động như thế nào?

Quả thực không cần nói cũng biết.

"Trách không được Thái Huyền thánh địa trấn định và kiêu ngạo như vậy, nếu như tông môn ta may mắn gặp được vị đại nhân trẻ tuổi này, có khi còn kiêu ngạo hơn bọn hắn nhiều ."

Giờ khắc này, đám người Triệu Thiên, Sở Vô Cực, Tiếu Hoắc trong lòng đều nghĩ như vậy.

Bọn họ không khỏi hâm mộ và ghen tị với Thái Huyền thánh địa.

Đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn, ít nhất bọn hắn chưa chính thức tấn công Thái Huyền Thánh địa.

Phi thăng dễ dàng, hạ giới khó khăn.

Ai cũng biết lai lịch của vị đại nhân trẻ tuổi này tuyệt đối vô cùng khủng bố, tuyệt đối không thể trêu chọc.

Lúc này, tất cả mọi người vô cùng tò mò, muốn nhìn trộm thiên dung của vị đại nhân trẻ tuổi kia.

Hết chương 23.
Chương 24 Làm công cụ tìm bảo bối

Rất nhanh, tất cả mọi người ở trong đại điện đều tỏ ra kinh ngạc.

Cho dù là cường giả bậc tiền bối, hay là người trẻ tuổi, đều trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở phía trên một cách đầy bàng hoàng.

Xuất hiện trên không, không hề để lộ ra một chút sóng động.

Thậm chí đem lại cho người ta cảm giác hắn giống như không tồn tại ở trong vùng địa bàn này vậy.

Nam tử trẻ tuổi nét mặt bình thản lãnh đạm, hắn mặc một bộ trường y màu đen, không có bối sức đi kèm, nhưng lại toát lên vẻ cao quý và cao cao tại thượng.

Theo sau hắn là Thái Huyền thánh chủ mang theo vẻ mặt đầy sự kính cẩn và một nữ tử bạch y với tấm mạng che một nửa khuôn mặt.

Đôi mắt nàng trong veo như nước mùa thu, đôi lông mày tựa lá liễu.

Ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của rất nhiều nam tử trẻ tuổi.

“Thái Huyền thánh chủ…….”

“Còn có Thái Huyền thánh nữ được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của vùng Đông Hoang…….”

“Có lẽ là không còn điều ngạc nhiên nào nữa rồi”

“Ta đợi bái kiến đại nhân.”

Thời khắc này, tất cả mọi người ở trong đại điện đều không thể xem nhẹ lễ tiết, tất cả tỏ ra vô cùng cung kính.

Mấy người Triệu Thiên, Sở Vô Cực, Tiếu Hoắc thì càng kinh ngạc hơn.

Thực lực của vị đại nhân trẻ tuổi này thật sự là thâm hậu khó lường, khiến cho họ cảm nhận được hơi thở rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng lại cũng đem lại cho người ta cảm giác sợ hãi giống như rơi xuống vực sâu.

“Chư vị không cần đa lễ.”

Cố Trường Ca điềm đạm nói.

Đã lộ diện rồi thì tiện thể diễn thôi.

Hắn chắc chắn là sẽ không từ chối.

Dĩ nhiên, còn có thể cười nhạo những đại thế lực khác của Đông Hoảng đại địa một chút.

Suy cho cùng thì trong số đó hẳn là cũng không hề ít người, có quan hệ rất rất thân thiết với Diệp Trần.

Chuyện nhỏ này, với thân phận hiện giờ của mình, hắn chỉ cần tùy tiện nói một câu, thiết nghĩ không có bất cứ thế lực nào còn dám tiếp xúc với Diệp Trần nữa.

Người đắc đạo thì được giúp đỡ, kẻ thất đạo thì đừng mong.

Hắn lại muốn biết xem Diệp Trần còn có thể nắm bắt vận may đó được bao lâu nữa.

Sau đó, tất cả mọi người đều giới thiệu đại thế lực đang chống lưng cho mình, chuẩn bị để lại một ấn tượng tốt trước mặt của Cố Trường Ca.

Có điều Cố Trường Ca đương nhiên là chẳng hề hứng thú, thần sắc luôn tỏ ra bình thản thờ ơ.

Trong lòng hắn thì lại vô cùng lâng lâng, đang suy nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp của mình một chút.

Còn về Diệp Trần, ngây ngốc ra một lúc lâu vậy rồi, cũng đến lúc nạp mạng rồi.

Viên tụ thần đan đó, hẳn không phải là dễ dùng như vậy.

Cố Trường Ca đã sử dụng mật thuật được ghi chép ở trong Thôn Tiên Ma Công lưu lại ấn ký ở trên đó.

Nếu như Diễm Cơ vẫn còn ở trong thời kỳ đỉnh cao, hẳn là sẽ phát hiện ra.

Thế nhưng dựa vào tình hình hiện tại của nàng, thì chắc chắn là không phát hiện ra nổi.

Cố Trường Ca vẫn rất yên tâm đối với rất nhiều mật thuật ở trong Thôn Tiên Ma Công.

Diệp Trần có thể chạy đi đâu chứ?

Hắn chẳng qua chỉ là một công cụ để tìm bảo bối của Cố Trường Ca mà thôi.

Không có ai chú ý tới sự bất thường lúc này của Cố Trường Ca.

Hắn cụp mi mắt xuống, khẽ nhâm nhi rượu trong ly.

Vẫn may là khí chất của hắn vốn đã vậy rồi.

Chỉ cần không cợt nhả, thì sẽ khiến cho người khác có cảm giác lãnh đạm thâm sâu.

Người ta gọi là khí chất đỉnh cao vốn có.

Thấy vậy, tất cả đám người ở trong điện đều hoảng sợ, họ sợ sẽ chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi này.

Tất cả các đại thế lực dường như đều đang thận trọng cố làm hài lòng Cố Trường Ca, một là để thăm dò mục đích hắn tới hạ giới, hai là để len lỏi tiếp xúc tìm hiểu xem hắn có sở thích gì.

Cố Trường Ca lại vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.

Làm một nhân vật phản diện thật là tốt!

Tất cả mọi người đều nhìn ra được.

Sở dĩ Thái Huyền Thánh Địa gần gũi được với Cố Trường Ca, hoàn toàn là nhờ có Tô Thanh Ca.

Đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, hẳn không phải là hữu danh vô thực

Tô Thanh Ca hẳn là tiên nữ ở trong lòng của vô số trang tuấn kiệt trẻ tuổi.

Rất nhiều lão tiền bối đã động lòng, bắt đầu suy nghĩ tới chuyện trong gia tộc mình có hậu bối nào dung mạo tuyệt sắc hay không.

Đương nhiên, dung mạo mà thua kém với Tô Thanh Ca, thì đừng có đem tặng để chuốc nhục vào người.

Lúc này, ánh mắt của Cố Trường Ca đột nhiên nhìn chăm chú vào một vị nữ tử xinh đẹp đang đứng ở trong đám đông kia.

“Ngươi tên là gì?”

Hắn đứng dậy, cất tiếng hỏi.

“Hả……..đại nhân người đang nói chuyện với thiếp phải không?”

Vị nữ tử xinh đẹp có chút vui mừng cùng với sự kích động, giọng nói hơi run rẩy, trong đôi mắt ánh lên tia ngưỡng mộ, không ngờ lại được Cố Trường Ca để ý tới.

“Vương Tuyết, đệ tử của Vạn Hoa Cung.”

Tất cả mọi người nhất loạt nhìn, ai nấy cũng đều có chút bàng hoàng.

Rất nhiều người đều vô cùng ngưỡng mộ nữ tử được Cố Trường Ca hỏi thăm này.

Có thể được một vị đại nhân trẻ tuổi hỏi han cũng là vinh hạnh lớn lao rồi!

Nàng ta có đức có tài gì chứ?

“Trước đó ngươi từng gặp ta sao? Ngươi và Diệp Trần có quan hệ gì?”

Cố Trường Ca nhìn nàng ta, giọng nói rất bình thản.

“Hả……..Diệp Trần………..”

Nữ đệ tử tên Vương Tuyết, nghe thấy câu hỏi này, lập tức trở nên có chút bối rối.

“Tuyết Nhi, đại nhân đang nói chuyện với con?” Sư tôn ở bên cạnh nàng ta, còn gấp gáp hơn, chỉ ước có thể nói một câu với Cố Trường Ca thay cho nàng ta.

“Hồi bẩm đại nhân, Diệp Trần là vị hôn phu trước đây của thiếp, ba năm trước thiếp đã thoái hôn rồi………”

“Lúc trước khi ở biên giới của Vạn Thú Cấm Khu, ngài chỉ dùng một nhát kiếm đã chém chết một con hung thú đáng sợ của Phong Hầu Cảnh , lúc đó thiếp đang ở một nơi gần đó, vừa hay được ngài cứu một mạng, vì thế………”

Vương Tuyết ép cho bản thân mình bình tĩnh lại, rồi vội vàng giải thích.

Vị hôn thê có hôn thú ba năm trước của Diệp Trần?

Vừa hay được hắn cứu một mạng sao?

Cố Trường Ca đang lục lại ký ức trong đầu của mình.

Trước đó, cơ thể ban đầu của hắn chính xác là đã từng đi qua Vạn Thú Cấm Khu, muốn xem xem trong đó có kỳ duyên gì không.

Kết quả dĩ nhiên là gặp phải trắc trở rồi.

Chẳng trách ánh mắt của nữ tử này lúc nhìn hắn lại đem theo sự ngưỡng mộ.

Nhân quả của cảm tình này đã được kết trái ngay từ ban đầu rồi.

“Chu choa!”

“Một kiếm chém chết hung thú đáng sợ cấp bậc Phong Hầu Cảnh…….”

Nghe thấy lời này của Vương Tuyết, tất cả đám người ở trong đại diện đều nín thở.

Sắc mặt của mấy người Triệu Thiên, Sở Vô Cực càng kinh hoảng hơn, đầu nổi da gà.

Không nghe nhầm đấy chứ?

Vị đại nhân trẻ tuổi này, thực lực rốt cuộc là đáng sợ thế nào?

Trưởng lão của Đại Năng Cảnh có thể tung hoành vạn dặm.

Thánh chủ đã trở thành thánh địa chi chủ bá chủ một phương, nắm trong tay lãnh thổ vạn dặm.

Phong hầu không tồn tại, có thể nói là vô địch thiên hạ.

Còn phong hầu tồn tại, chỉ có ở những nơi như cấm khu, mới có thể tìm thấy được một chút dấu vết mơ hồ.

Há chẳng phải nói cái gọi là các đại thế lực của Đông Hoang đại địa đều không địch nổi một kiếm của vị đại nhân này sao?

Không có ai hoài nghi lời nói của Vương Tuyết.

Ngay đến cả Tô Thanh Ca cũng rất kinh ngạc, lần đầu tiên biết rõ được thực lực của Cố Trường Ca lại đáng sợ như vậy.

Lớp trẻ của Đông Hoang, ở trước mặt hắn, thật sự là đến cả tư cách làm loài kiến cũng không có.

Tất cả mọi người đều có chút kinh hãi, càng thêm phần cung kính hơn đối với vị đại nhân trẻ tuổi này.

“May mà không ai hỏi đến tung tích của Diệp Trần đó, sau này không thể để cho tôn nữ có bất kỳ qua lại gì với kẻ này nữa.”

“Diệp Trần đó quả đúng là chán sống rồi, sao lại đi đắc tội với người này cơ chứ.”

Khắp sống lưng Thái Thượng trưởng lão của Dương Hư thánh địa toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nhủ.

Vừa rồi xuýt chút nữa lão đã tự tìm lấy cái chết rồi.

Hết chương 24.
Chương 25 Nên thay bản đồ rồi, thân là kẻ ham rau hẹ

Chuyện xảy ra ở Thái Huyền thánh địa ngay lập tức đã rầm rộ khắp cả Đông Hoang đại địa.

Rất nhiều thế lực như Hoàng Triều, thánh địa khác lúc trước từng bao vây tấn công Thái Huyền thánh địa chẳng những không hề ra tay, mà ngược lại còn nhất loạt tiến điện cung kính bái kiến người thanh niên trẻ này.

Tin tức này đã khiến cho rất nhiều tu sĩ kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, quả thật là không dám tin.

Cùng lúc đó, rất nhiều cảnh tượng theo Lưu Ảnh Thạch truyền tới, lưu truyền khắp nơi.

Trong đó có cảnh tượng của sơn môn của Thái Huyền thánh địa.

Lần này, dường như tất cả các thế lực đều biết có một vị đại nhân trẻ trung đến từ thượng giới.

Vô số tu sĩ tỏ ra bàng hoàng.

Hóa ra, thượng giới trong truyền thuyết tồn tại thật.

Tin tức gây chấn động này thậm chí đã lan truyền từ Đông Hoang đại địa sang các vùng khác, dấy lên một làn sóng lớn.

“ Đông Hoang giờ đây quả thật là thay đổi bất ngờ quá!”

“Đúng vậy, lại có vị thiếu niên trẻ tuổi của thượng giới trong truyền thuyết này giáng lâm………”

“Từ xưa đã lưu truyền, thăng thiên đã rất khó khăn, muốn hạ giới thì càng không thể, suy cho cùng thì đây hoàn toàn là những chuyện nghịch lí…….”

“Hì hì, chẳng trách các môn phái khí thế hùng hổ, cuối cùng lại vẫn là thái độ đó, ta còn tưởng Thái Huyền thánh địa này sẽ bị hủy diệt vào ngày hôm đó rồi nữa cơ.

“Thật không ngờ, Thái Huyền thánh địa cũng tốt số thật, đi bợ đỡ nịnh nọt vị đại nhân trẻ tuổi này.”

“Có điều ở trong này, nghe nói vị đệ tử nội môn tên là Diệp Trần đó của Thái Huyền thánh địa, đắc tội với người ta.”

Trong tửu lâu, rất nhiều người bật cười lớn.

“Ha ha ha, chuyện này ta biết.” Người ở bên cạnh bật cười, tiếp lời nói.

“Nghe nói là do đố kị với vị đại nhân trẻ tuổi dễ dàng có được trái tim của đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, kết quả là không biết tự lượng sức mình đòi khiêu chiến với người ta, hì hì hì, kết quả là vị đại nhân trẻ tuổi đó chỉ cần dùng ánh mắt đã áp chế được vị đệ tử nội môn tên Diệp Trần đó, đầu rập xuống quỳ ở trên đất, không động đậy nổi……..”

“Chậc chậc chậc, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, lại vẫn còn ảo tưởng, đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, lẽ nào lại xứng với hắn sao?

Tu sĩ ở đây vừa uống rượu, vừa bật cười lớn, coi như là đề tài câu chuyện sau bữa cơm.

Trong số các tòa cổ thành, quán rượu, lầu các, đều có thể nghe thấy có tu sĩ đang bàn luận tới chuyện này.

Số lượng tu sĩ của Đông Hoảng đại địa đâu chỉ ở mức hàng trăm triệu.

Chỉ là một tòa cổ thành chỉ có thể chứa được một nghìn vạn tu sĩ mà thôi.

Sự việc mang tính bom tấn kiểu này, dường như ngay từ ngày đầu tiên đã tạo ra một làn sóng khó mà tưởng tượng nổi.

Trong một tòa cổ thành, một vị nam tử nước da ngăm đen đang vội vàng trên đường tới.

Nghe thấy những lời bàn luận ở gần đó, khiến cho sắc mặt hắn trông càng khó coi hơn rất nhiều, tay nắm chặt lại phát ra tiếng kêu răng rắc.

Sau đó, hắn sờ sờ lên vị trí chỗ lồng ngực bị rách vẫn còn đang đau âm ỉ, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo và hận thù, tự lầm bầm nói.

“Tô Thanh Ca, tiện nhân nhà ngươi, lại dám phản bội ta……”

“Cố Trường Ca, nỗi nhục hôm nay, ngày khác ta sẽ bắt ngươi đền gấp bội.”

Kẻ này, đương nhiên chính là Diệp Trần sử dụng thuật dịch dung rồi.

Đông Hoang đại địa giờ đây dĩ nhiên là không có nơi dung thân của hắn nữa rồi.

Chỉ một câu của Cố Trường Ca thì đã khiến cho tất cả tông môn của Đông Hoang đại địa đối với hắn giống như né tránh loài rắn rết.

Thậm chí khiến hắn còn không dám ra ngoài với dung mạo trước đây.

Lần này, Diệp Trần đang dự tính mượn trận đại chuyển xung của tòa cổ thành này, để đi tới Trung Châu đại địa.

Nơi đó còn thần bí hơn nhiều so với Đông Hoang đại địa, long mạch hội tụ, tông môn nhiều vô kể, thánh địa thần sơn đông đảo, truyền thừa đã từ lâu đời.

Cố Trường Ca lại một tay che trời, lẽ nào còn có thể ảnh hưởng tới Trung Châu đại địa sao?

Hơn nữa ở trên Trung Châu đại địa còn có không ít các thế gia đạo chính thống có quan hệ với thượng giới, tổ tiên đã từng thăng thiên.

Dự tính của Diệp Trần rất chí lý.

Dựa vào thiên phú cường đại của hắn, một khi đã gia nhập vào thế gia đạo chính thống, dĩ nhiên rất nhanh sẽ có thể thăng thiên rồi.

Cố Trường Ca chẳng phải là vì có thượng giới chống lưng, mới có thể hung hăng ngang ngược vậy hay sao?

Đến lúc đó hắn cũng có tầng lớp như vậy chống lưng, Cố Trường Ca còn có thể làm thế nào được chứ?

Hắn nhất định sẽ khiến cho hai người Tô Thanh Ca và Cố Trường Ca hối hận!

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Diệp Trần bình tĩnh trở lại, thậm chí còn lộ ra một nụ cười lạnh.

“Sư tôn……..”

Chỉ có điều khiến cho Diệp Trần có chút lo lắng và không hiểu, đó là từ sau khi trải qua chuyện Thái Huyền thánh địa, vị mỹ nhân sư tôn của hắn chẳng nói thêm gì nữa.

Chỉ biết lúc gặp phải một chút nguy hiểm, thì mới ra tay cứu giúp.

Trong lòng Diệp Trần thầm có chút bất an, nắm tay nắm lại càng chặt hơn.

Lẽ nào Diễm Cơ cũng phản bội hắn, rời bỏ hắn mà đi sao?

Hắn thật không can tâm.

………..

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

“Thư mời mà Tam hoàng tử Đại Hạ Hoàng Triều của Trung Châu đại địa gửi tới, mời Thiên Kiêu từ khắp mọi nơi đến để luận đạo.

Trong đại điện, Cố Trường Ca nhìn tấm thiệp mời mạ vàng mà Tô Thanh Ca đưa tới trước mặt, khẽ nhếch nhếch đầu lông mày.

Hắn tùy tiện lướt nhìn một cái, rất nhanh đã không cảm thấy hứng thú nữa.

Cái gọi là thiên kiêu của hạ giới.

Ở trong mắt hắn thì chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết toàn bộ.

Vẫn không thú vị bằng việc trêu đùa Tô Thanh Ca mỗi ngày.

“Đại Hạ Hoàng Triều, tiên hoàng năm đó nghe nói đã bay lên lên thượng giới, nội tình trong đó quả là thâm sâu khó lường. Hơn nữa bản thân tam hoàng tử, tư chất vô cùng thông minh, vào ngày sinh thần có một âm thanh lớn vang xa tới ba nghìn dặm….

Tô Thanh Ca giải thích cho Cố Trường Ca.

Đồng thời, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh tỉ mỉ lột vỏ một quả nho, đưa đến bên miệng hắn.

“Đại Hạ Hoàng Triều?”

“Trung Châu phải không?”

“Cũng đúng, có lẽ nên thay đổi bản đồ một chút rồi.”

Cố Trường Ca vừa ăn nho, tiện mồm nói một câu, nghĩ một lát rồi sau đó đứng dậy.

Khoảng thời gian này hắn sống cũng nhà hạ quá rồi.

Sống ngày tháng không cắt bó rau hẹ Diệp Trần, vẫn thật sự là không quen.

Hơn nữa nếu như hắn đoán không nhầm thì lúc này kẻ tên Diệp Trần đó có lẽ cũng sắp chạy tới Trung Châu rồi.

“Ba ngày sau, tất cả thiên kiêu của các thánh địa, Hoàng Triều, thế gia của Đông Hoang đều sẽ cùng nhau xuất phát. Công tử có định đi cùng không?”

Tô Thanh Ca hỏi.

Cố Trường Ca trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi gật gật đầu.

Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Gia tộc của Minh lão hình như chính là ở vùng Trung Châu này.

Ba vạn năm trước, Minh Lão đã từ Trung Châu phá không rồi bay lên thượng giới.

Hết chương 25.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom