-
Chương 101-105
Chương101: Hoàng quyền ở thế tục (2)
Nói xong câu này, lão nhân thân hình chợt lóe, biến mất ngay trước mặt Khương Thu Dương. Ngay cả vị sư thúc tổ lần đầu gặp mặt này làm cách nào biến mất, Khương Thu Dương cũng không rõ ràng. Trong mắt y chỉ còn lại sự rung động.
Lúc này, Khương Hằng Vũ trực tiếp lệnh cho quần thần lui ra, chỉ để lại một mình Khương Thu Dương quỳ trong điện.
Khương Hằng Vũ ngồi vào ghế rồng, nhìn Khương Thu Dươngkhông chút gợn sóng, sau một lúc mới mở miệng:
- Đứng lên đi.
Khương Thu Dương từ từ đứng dậy, cúi đầu không nói tiếng nào.
Khương Hằng Vũ nhìn đứa con trai mình thích nhất đứng trước mặt, nói:
- Ngươi rất ngạc nhiên phải không. Tại sao một cường nhân như thế lại chịu làm thần tử trong hoàng cung ở thế tục?
- Vâng, phụ hoàng. Năm đó sư phụ chỉ nói sư thúc tổ chán ghét cuộc sống kham khổ ở môn phái, tu luyện khó có khả năng đột phá, nênmuốn trở lại hồng trần.
Khương Thu Dương thật thà trả lời.
- Ha ha, họ nói nguyên nhân là chán ghét cuộc sống kham khổ trong môn phái sao? Ngươi thật ngây thơ…lời này ngươi cũng tin.
Khương Hằng Vũ cười lạnh:
- Ngươi có biết rằng, mặc dù ở lại hoàng cung, nhưng Tôn tiên sinh không tham rượu, cũng chẳng háo sắc. Hàng ngày vẫn cực khổ tu luyện.
- Ủa!
Mặc dù lúc trước đã có phỏng đoán, nhưng sau khi nghe chínhmiệng phụ hoàng mình chứng thực, Khương Thu Dương Vẫn thấy kinh ngạc.
- Vậy vì sao lão tổ lại lựa chọn như vậy?
Khương Hằng Vũ không nhịn được thở dài:
- Xem ra ngươi hoàn toàn không hiểu những lời Tôn tiên sinh vừa nói với ngươi. Cũng không trách ngươi được, điều kiện của ngươi quá tốt. Từ nhỏ đến lớn, ngươi không bao giờ phải lo thiếu tài nguyên khi tu luyện, ngươi không rõ điều này cũng bình thường.
Nói xong, Khương Hằng Vũ đứng lên, chầm chậm đi đến trước mặt đứa con đã cao hơn mình nửa cái đầu. Ông đưa tay, vỗ vỗ bả vai conmình:
- Ngươi còn trẻ, sau lưng lại có chỗ dựa là hoàng gia. Từ trước tới giờ ngươi đều có thể sử dụng tài nguyên hoàng gia một cách tùy ý. Nhưng Tôn tiên sinh không có chỗ dựa như vậy. Mặc dù Cung Tương Hà không kém hơn đại phái Trường Sinh Thiên bao nhiêu, nhưng tài nguyên cũng hữu hạn. Tôn tiên sinh không phải là thiên tài, lại không có chỗ dựa lớn nào thì sao có thể sử dụng lượng lớn tài nguyên của Cung Tương Hà chứ.
Khương Thu Dương kinh ngạc đến trợn mắt, há hốc mồm nhìn phụ hoàng của mình. Đây là lần đầu tiên y nghe được chuyện này. Từ trước đến nay y cũng chưa từng nghĩ tới việc này.- Ngươi thực sự cho rằng, đại lượng tài nguyên dùng cho tu luyện từ lúc ngươi còn nhỏ đến giờ là do Cung Tương Hà chi sao? Ngươi là thiên tài xứng đáng cho họ hy sinh lượng lớn tài nguyên sao? Mặc dù ta cũng rất hy vọng ngươi là thiên tài, nhưng…thực tế lại không phải.
Khương Hằng Vũ đi qua Khương Thu Dương, nói:
- Tài nguyên ngươi sử dụng để tu luyện mấy năm nay, đều do Đại Tề ta cung phụng cho Cung Tương Hà đấy. Số ngươi được sử dụng, có khi chưa được một phần trăm số chúng ta cung phụng đâu. Giờ ngươi đã hiểu, hoàng quyền ở thế tục này là gì chưa?
Nói hết câu đó, Khương Hằng Vũ men theo đường nhỏ rời đi.Bên trong cung điện, chỉ còn một mình Khương Thu Dương đang đứng im như một pho tượng.
Câu nói cuối cùng của phụ thân cứ không ngừng quanh quẩn bên tai hắn:
- Giờ ngươi đã hiểu, hoàng quyền ở thế tục này là gì chưa?
- Ngươi hiểu hoàng quyền ở thế tục là gì không?
- Hoàng quyền ở thế tục là cái gì vậy?
- Hoàng quyền ở thế tục này.Thật lâu sau, trong cặp mắt mờ mịt của Khương Thu Dương mới hiện lên một đạo ánh sáng, y thét lên:
- Phụ hoàng…Con đã hiểu rồi ạ.
Một lão thái giám từ chỗ tối trong cung điện đi ra, nhìn Khương Thu Dương thật cung kính, nói:
- Điện hạ, bệ hạ nói, nếu ngài thật sự đã hiểu, sáng ngày mai hãy đi đến chỗ quân doanh Đại Hạ ở biên giới đưa tin, làm một gã binh sĩ bình thường. Có lẽ trong vài năm tới, một năm, hoặc nhanh hơn nữa…sẽ có có chiến tranh.
- Bệ hạ nói ngài cứ suy nghĩ cẩn thận. Chưa nghĩ thông hãy suynghĩ lại cho kỹ. Nếu thật sự không hiểu được, có thể trở về Cung Tương Hà. Dù gì đi nữa, ngài cũng không phải lo sẽ thiếu tài nguyên để tu luyện.
Lão thái giám thản nhiên nói, rồi nhìn Khương Thu Dương.
Khương Thu Dương lắc đầu:
- Ngươi đi nói cho phụ hoàng, ta đã nghĩ thông. Ngày mai ta sẽ đi quân doanh biên giới đưa tin. Ta muốn hoàng quyền của Đại Tề sẽ bao trùm cả lục địa Thanh Long.
Lão thái giám cười vui mừng, gật gật đầu, yên lặng lui xuống, khôngmột tiếng động, cứ như chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Trong con ngươi Khương Thu Dương tràn đầy ý chí chiến đấu, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
- Ta đã hiểu được hoàng quyền là gì rồi. Ta cũng biết được chỗ tốt của quyền lực. Sư phụ nói đúng, ta đã thua, ta không thể khiến người kính trọng ta. Ta không phải thần tiên, ta vốn tự cho mình là thanh cao… Sau này, sẽ không như thế nữa.
Sở Mặc cau mày, thì thào:
- Chẳng lẽ là người Đại Tề.
Kỳ Tiêu Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cũng có thể như vậy. Lúc này có khi hoàng đế Đại Tề bị ngươi làm cho tức chết rồi. Bao nhiêu năm khổ tâm kinh doanh, bố trí nhiều thủ đoạn như vậy, kết quả lại bị một mình ngươi làm đảo lộn mạnh mẽ. Chẳng bao lâu nữa, vùng thảo nguyên này lại về trong tay của Công chúa thảo nguyên, hơn nữa tính tích hợp và chiến lực cũng đã vượt xa các thế hệ nhà vua của thảo nguyên khi trước. Tuy hiện tại còn nhiều bất ổn, nhưng nếu Đại Tề muốn vươn một tay vào trong, thì không thể làmđược. Ngươi làm hỏng kế hoạch trăm năm của Tề quốc, dù là ai đi nữa, cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Một người con gái như ngươi làm thế nào mà hiểu được tường tận như thế? Mà ta đã nói rồi, công chúa thảo nguyên không phải là của ta nhé.
Nói đến vấn đề công chúa thảo nguyên, cả hai người đều rất chấp nhất.
- Sao con gái không thể hiểu được vấn đề này kia chứ? Ngươi xem thường ta phải không? Ngươi biết bản cô nương là ai chứ?Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Tiêu Vũ vụt sáng nhìn Sở Mặc.
- Được rồi, là lỗi của ta. Ta thừa nhận ta xem thường ngươi. Trên trời dưới đất ngươi là người…
Sở Mặc trợn trắng mắt, trái lương tâm mà khen Kỳ Tiêu Vũ.
Sau đó, hành động của Kỳ Tiêu Vũ lại khiến Sở Mặc nửa ngày cũng không hồi được tinh thần. Nàng đi tới gần Sở Mặc, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Đôi mắt sáng như sao có vẻ xấu hổ. Nàng đứng đó, tràn đầy sức sống, nhìn Sở Mặc chăm chú mà thâm tình.Sở Mặc ngây người, thậm chí quên luôn áp lực từ hơi thở lạnh như băng kia, si ngốc nhìn nàng.
Chương102: Lão đầu khô khan
- Thực ra ta…cũng thích ngươi một chút.
Vẻ mặt Kỳ Tiêu Vũ rất ngây thơ, nàng nhìn Sở Mặc nói.
- Như vậy có nghĩa là…ngươi đồng ý cùng ta về nhà gặp ông nội? Đồng ý làm vợ ta?
Sở Mặc trợn to hai mắt, có chút không dám tin nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt, không thể tin nổi nhìn Sở Mặc:
- Thích ngươi thì liên quan gì với việc đồng ý cùng ngươi về nhà gặp ông nội chứ? Ngoài ra…Ai muốn làm vợ ngươi?
- Không muốn làm vợ ta…Vậy sao ngươi lại hôn ta?
Sở Mặc càu nhàu.
- Công chúa thảo nguyên của ngươi cũng hôn ngươi. Sao ngươi không coi nàng là vợ ngươi đi?
Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt.
- Làm gì có!
Sở Mặc trừng mắt, thẳng thắn phủ nhận. Mặc dù trên phương diệntình cảm hắn hơi ngu ngốc, nhưng kiểu chuyện như vậy, ai cũng biết là không được dễ dàng thừa nhận. Hơn nữa, hắn tin rằng, Kỳ Tiêu Vũ có lợi hại đến mấy cũng không thể biết hết mọi chuyện của hắn.
Quả đúng như vậy.
- Thật sự không có sao?
Kỳ Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Sở Mặc, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Trong ấn tượng của nàng, Sở Mặc chưa bao giờ nói dối nàng, cũng không phải kiểu người biết nói dối.
Chuyện trên đời là như vậy. Một người bình thường thành thật, ngẫunhiên nói dối một lần, tám chín phần mười sẽ lừa được người khác.
Sở Mặc càng thêm kiên định, vẻ mặt kiêu ngạo:
- Đương nhiên không có mà.
- Ta còn tưởng rằng…Nàng thích ngươi nhiều như vậy, cô nương trên thảo nguyên nhiệt tình lại không bị gò bó, sẽ không nhịn được mà thân ngươi.
Kỳ Tiêu Vũ có chút ngại ngùng, sau đó lại cười tít mắt nhìn Sở Mặc.
- Hì hì… Nếu như vậy, muội là người đầu tiên thân ca ca phải không?Không biết từ lúc nào, có lúc Kỳ Tiêu Vũ sẽ gọi Sở Mặc là ca ca. Sở Mặc cũng từng phản đối, muốn gọi nàng là tỷ tỷ, lại bị nàng đàn áp không thương tiếc.
Đành vậy, hắn đánh không lại nàng. Chuyện mất mặt như thế này, Sở Mặc không muốn nói thêm nữa.
- Ca ca thì ca ca, cũng chỉ là một cách xưng hô thôi mà.
Sở Mặc tự an ủi mình.
Nhìn mặt Kỳ Tiêu Vũ đỏ ửng, mắt tràn đầy e thẹn, Sở Mặc đột nhiên thấy chột dạ, bỗng nhớ đến câu nói: Một câu nói dối sẽ kéo theo mộttrăm câu nói dối khác.
- Khụ khụ… Đúng vậy.
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Kỳ Tiêu Vũ, Sở Mặc đành gật đầu. Vì hắn có linh cảm, nếu hắn dám nói không phải, vị đại tiểu thư trước mặt này sẽ lập tức bùng nổ.
- Tốt ghê! Vui quá đi!
Kỳ Tiêu Vũ cười hết sức vui vẻ. Nàng đi đến chỗ Sở Mặc ;
- Hôn bên trái một cái này, bên phải một cái này… Vậy người thứ hai, người thứ ba thân huynh cũng là muội.Sở Mặc đứng đó, trực tiếp nhanh chóng mất đi năng lực suy nghĩ, đầu óc trống rỗng. Nhìn Kỳ Tiêu Vũ đang đỏ mặt, si ngốc nhìn hắn, Sở Mặc trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Sở Mặc cũng chẳng buồn nghĩ đến đại địch ở phía trước, trong lòng hắn đang có chút nghi hoặc.
Kỳ Tiêu Vũ nói cô ngươi trên thảo nguyên nhiệt tình lại không bó buộc, nàng đâu phải cô nương trên thảo nguyên, như thế nào mà vừa rồi cũng hành động không chút cố kỵ. Điểm này không giống nàng thường ngày chút nào.Thời gian hai người kết bạn không ngắn, Sở Mặc nghĩ ít nhiều mình cũng hiểu Kỳ Tiêu Vũ.
- Vì sao hôm nay muội…lại cư xử như vậy? Đơn giản chỉ vì thích ta sao?
- Nghe Hứa Nhị Phù dại gái nói, việc như thế này…nên để con trai chủ động chứ. Nữ hài tử thường sẽ bị động đồng ý mà.
- Chẳng lẽ…muội sắp phải rời xa ta?
Không thể không nói, đôi khi trực giác con người lại chuẩn xác đếnđáng sợ.
Không cho Sở Mặc có cơ hội lo lắng, hơi thở lạnh như băng kia đã bao phủ hai người. Hơn nữa, còn muốn trực tiếp khóa chặt bọn họ.
Cảm giác bị bó chặt vô cùng khó chịu, Sở Mặc thấy mình giống như con ếch đang bị một con rắn độc bắt đứng yên.
Đứng cạnh Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ lại phi thường điềm tĩnh. Nàng đã đưa ra được quyết định cho mình, thấy vô cùng thoải mái trong người. Vẻ mặt cũng không có chút ngưng trọng nào.Kỳ Tiêu Vũ dùng bàn tay nhỏ bé, mềm mại của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sở Mặc, nói:
- Huynh đừng sợ, đã có muội ở đây.
- Lời này phải để huynh nói chứ.
Sở Mặc liếc Kỳ Tiêu Vũ một cái, cảm thấy hơi tự ái. Hơn nữa, hôm nay cách cư xử của Kỳ Tiêu Vũ rất kỳ lạ, không bình thường.
Kỳ Tiêu Vũ cười tự nhiên:
- Chẳng lẽ huynh nói được mà muội không nói được sao?
- Huynh là nam nhân!Mặc dù thấy khó thở, Sở Mặc vẫn ưỡn ngực, nghiêm túc nói.
- Uh, muội biết huynh đàn ông.
Kỳ Tiêu Vũ dịu dàng nói:
- Huynh còn là anh hùng của muội đó.
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên hừ lạnh:
- Nhìn chán chưa, lão già kia, ngươi còn muốn xem bao lâu?
- Tiểu nữ oa thật nóng nảy. Lão phu còn chưa chê hai tên nhóc nhà ngươi ở nơi này tình chàng ý thiếp, biết lão phu đang nhìn còn ra vẻ thân mật, ngươi lại còn chê lão?Từ trên bầu trời, một lão đầu dung mạo xấu xí, nhạt nhẽo theo tiếng nói đang chậm rãi hạ xuống.
Lúc này, Sở Mặc không thấy khẩn trương nữa. Hắn cầm tay Kỳ Tiêu Vũ, dùng nửa người mình chắn trước mặt nàng, bình tĩnh nhìn ông lão trên không, trầm giọng nói:
- Tiền bối tới đây để làm gì vậy?
Phía bên kia, trận chém giết cũng gần kết thúc, mấy trăm tên kỵ binh còn lại đang chạy trốn như chó nhà có tang.
Những người dân thảo nguyên còn sống sót đang tụ lại cùng mộtchỗ, hoặc nước mắt lã chã, hoặc cười ha ha. Mặc dù tiếng cười mang theo sự bi thương nồng đậm nhưng bọn họ vẫn còn có thể sống, đây đã là may mắn lắm rồi.
Một số người muốn đi sang bên này cảm ơn hai vị nam nữ trẻ tuổi này. Nhưng lão đầu gầy nhom này lại xuất hiện đột ngột, lơ lửng giữa không trung, làm bọn họ sợ hãi. Một số người còn cho lão là tiên nhân, liền quỳ xuống, cung kính cầu nguyện.
Lão nhân nhìn Sở Mặc có chút thưởng thức, khẽ thở dài:
- Người xưa có câu anh hùng xuất thiếu niên, đúng là không gạt người. Ngươi lại là một thiếu niên thiên tài hiếm có trên đời. Tuổi cònnhỏ đã đột phá Nguyên Quan, hơn nữa tình tình trầm ổn. Thật là một hảo mầm có thể bồi dưỡng... Nhưng thật đáng tiếc.
- Sao lại đáng tiếc chứ?
Sở Mặc cảm giác lão nhân này không có ý tốt.
- Tiếc là ngươi đã phá hỏng đại sự của Tề quốc. Cho nên thiên tài như ngươi, chuẩn bị chết rồi.
Lão nhân thở dài, mặt có vài phần mất mát:
- Nếu ta gặp ngươi sớm một chút, ta đã có thể có một đồ đệ có khả năng làm đại lục Tứ Tượng phải khiếp sợ.- Eo ơi, lão đầu thối!
Kỳ Tiêu Vũ đứng bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng xứng chắc?
- Trông tiểu nữ oa như thế mà cũng đã ở ngũ hoàng cảnh giới. Ngươi cũng là một thiên tài tuyệt thế. Thật không biết một người như thế nào có thể tạo ra một đệ tử như ngươi? Ta có chút tò mò rồi, xem ra trên đại lục Tứ Tượng vẫn còn có cao nhân lánh đời.
Chương103: Xin đừng quên muội (1)
Lão nhân không buồn để ý đến sự vô lý của Kỳ Tiêu Vũ mà thản nhiên nói:
- Ta cũng không muốn làm ngươi bị liên lụy, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đi đi.- Ngươi nghĩ…ta có thể làm thế sao?
Kỳ Tiêu Vũ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào vị lão nhân đang lơ lửng, nói:
- Còn nữa, ngươi không cẩn giả bộ làm bậc tiền bối cao nhân, nếu muốn gây phiền toái, trực tiếp tiến đến đây. Muốn phê bình ta, ngươi chưa đủ tầm nhé.
Lúc này, Kỳ Tiêu Vũ không còn là cô nương ngây ngô khờ khạo lại tự kỷ nữa. Người nàng hiện ra một khí thế tôn quý, nàng giống như phượng hoàng, đứng lặng im ở đó, tuyệt thế và độc lập.
Sở Mặc giật mình, nhìn người mình đang nắm tay, đột nhiên cảmthấy hơi lạ lẫm.
Đây là thiếu nữ váy lam xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu lại siêu cấp tự kỷ mà hắn quen sao?
Cảm nhận được ý nghĩ của Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Ca ca, huynh phải nhớ kỹ. Dù thế nào muội vẫn là muội. Huynh nhất định phải nhớ muội đó.
Kỳ Tiêu Vũ nói như vậy khiến Sở Mặc giật mình, lại có chút đau lòng. Sở Mặc tức giận nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Muội nói gì thế. Lão đầu này đã nói chuyện này không liên quan đến muội, muội mau đi đi.
Kỳ Tiêu Vũ không giận tí nào mà lại cười dịu dàng. Mặc kệ lão nhân trước mặt, nàng quay người lại, vuốt nhẹ khuôn mặt của Sở Mặc nói:
- Ca ca, huynh trẻ con đáng yêu như vậy, muội sao có thể vứt bỏ huynh rời khỏi nơi này chứ?
- Đây là lời muội nói đấy nhé. Không được bỏ lại huynh.
Nhân cơ hội này, Sở Mặc nói lớn:
- Như vậy nhé, muốn sống cùng sống, muốn chết, chúng ta cũng phải chết chung một chỗ.- Muội đồng ý với huynh.
Kỳ Tiêu Vũ cười rộ lên, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp làm người ta nghẹt thở.
- Các ngươi nói đủ rồi nhé.
Lão đầu khô cứng đã bắt đầu tức giận:
- Tiểu nữ oa, lão phu không phải kẻ chuyên lạm sát người vô tội, mặc dù không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi khiêu khích nhiều lần như vậy, ta đã hết kiên nhẫn rồi.
Vừa nói, lão vừa từ từ hạ xuống, cách Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ khoảng vài chục trượng. Đôi mắt lợi hại của lão nhìn chằm chằm vào KỳTiêu Vũ:
- Các ngươi chớ ép ta bóp chết thiên tài. Thiên tài như các ngươi, giết một người đã quá đủ rồi. Lão phu không muốn gây thêm nghiệp chướng. Hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.
- Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta?
Vẻ mặt Kỳ Tiêu Vũ cao ngạo, nàng nhìn lão nhân nói:
- Ngươi nên thử trước đi.
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên buông tay Sở Mặc, thân hình chợt lóe, lao đến chỗ lão đầu. Loan đao trong tay chém thẳng về phía lão.Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng u lam phá không đến trước mặt lão nhân.
Sở Mặc cũng phản ứng rất nhanh, hô một tiếng, Thí Thiên hiện ra. Như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, Thí Thiên phát ra âm thanh cao vút, thể hiện chiến ý vô cùng mãnh liệt.
- Ca ca không được tiến lên!
Kỳ Tiêu Vũ thấy Sở Mặc chuẩn bị ra tay, lập tức khẩn trương.
Nhưng đã muộn.Xoát một tiếng.
Một ánh đao chém về phía lão nhân.
Một nhát kia là một kích mạnh nhất Sở Mặc có thể thi triển ra.
Keng!
Thân hình lão nhân chợt lóe, trực tiếp tránh được một kích của Kỳ Tiêu Vũ, sau đó loáng một cái, lại xuất hiện trước mặt Sở Mặc.
Trên khuôn mặt nhăn nheo của lão nộ ra một nụ cười lạnh như băng.- Xin lỗi nhé. Ngươi chuẩn bị chết đi.
Can Ba lão đầu nói, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã cầm thêm một thanh Kim sắc tiểu kiếm, hắn cầm thanh kiếm đâm về phía thanh Thí Thiên trong tay Sở Mặc
Choeng
Một tiếng vang trong không trung
Thanh Kim sắc tiểu kiếm trong tay Can Ba lão đầu bị thanh Thí Thiên chém đứt, phát ra tiếng rạn răng rắcCan Ba lão đầu thốt lên kinh ngạc:
- Vũ khí tuyệt thế
Sở Mặc cảm thấy một nguồn lực mạnh không thể địch nổi từ thanh Kim sắc tiểu kiếm của đối phương truyền qua thanh Thí Thiên, rồi truyền đến vai y.
Răng rắc
Vai Sở Mặc lập tức bị chặt gãy, cả người y giống như con diều đứt dây bay liệng trên không, một ngụm máu tươi phun tóe trong không trung.Thí Thiên phát ra tiếng vun vút, biến thành một quầng hào quang tự bay thẳng vào trong miếng Ngọc
Kỳ Tiêu Vũ đột nhiêu thét lên tiếng long trời lở đất:
- Ca ca
Nàng quay đầu, căm phẫn nhìn Can Ba lão đầu:
- Ta phải giết chết ngươi
Vừa nói, trên người nàng ta vừa phát ra một luồng khi mạnh mẽ khó lường, trên bầu trời phong vân tề tụ, phút chốc mây đen cuồn cuộn kéo tới khiến cho cả trời đất bao trùm một màu đen âm uMột luồng khí ép nhưng lại khiến cho trời đất biến sắc
Khuôn mặt Can Ba lão đầu đột nhiên biến sắc, hắn ngước nhìn Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt rực sáng một cách khó hiểu:
- Nhà ngươi nhà ngươi
- Đồ vô tri nhà ngươi lại dám đả thương ca ca của ta Ngươi đi chết đi
Kỳ Tiêu Vũ giơ tay xuất chưởng
Từ trên trời cùng lúc xuất một bàn tay khổng lồ trong suốt vô sắc giống như từ nước mà ra, ngoài viền thì có ánh sáng màu vàng kim layđộng giống như ngọn lửa bị thiêu đốt
Cùng với động tác của Kỳ Tiêu Vũ, bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi
Từ trên trời giáng xuống
Toàn thân Can Ba lão đầu bắt đầu nứt ra từng khúc
Khi bàn tay khổng lồ ấy sắp đánh lên người hắn, toàn thân của Can Ba lão đầu đã không thể chống lại được áp lực ấyChả mấy chốc "Bùm" một tiếng thì phát nổ!
Biến thành một màn sương máu
Tan thành tro bụi
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, đám người trên thảo nguyên sợ hãi đến ngây người. Tiếp đó giống như là bản năng vậy họ quay người chạy thục mạng
Thậm chí họ còn chả kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nữaNhưng cảnh tượng đó quả thực đáng sợ!
Đối với những con người trên thảo nguyên tôn thờ thần linh mà nói, cảnh tượng vừa rồi tạo thành một sự đả kích trong tâm linh họ, là một việc khó mà tưởng tượng được
Trong đầu họ hiện tại chỉ còn lại một ý nghĩ: Tháo chạy Phải mau chóng bỏ chạy khỏi nơi đáng sợ và không may mắn này
Đối với phản ứng của những người trên thảo nguyên đó, Kỳ Tiêu Vũ coi như không thấy gì. Sau khi dùng một chưởng đánh cho Can Ba lão đầu tan thành tro bụi, sát khí trong đôi mắt nàng mới dần dần tiêu tan.Nhưng luồng khí mạnh mẽ và vẻ cao quý trên người nàng thì dù thế nào cũng không kìm chế được
Rắc
Một âm thanh giòn rắc rất nhỏ phát ra từ người Kỳ Tiêu Vũ
- Cuối cùng thì nó cũng đến rồi? Thật đáng tiếc
Kỳ Tiêu Vũ thì thầm nói nhỏ. Luồng khí trên người không ngừng cuồn cuộn lên Thậm chí so với lúc giết chết Can Ba lão đầu còn mãnh liệt hơn cả thếLuồng khí và mảng trời đất này dường như đang phát sinh một xung đột khó hình dung nổi, thế nên trời đất mấy trăm dặm quanh đây đều bị mây đen cuồn cuộn bao phủ
Chương104: Xin đừng quên muội (2)
Một ánh chớp từ trong đám mây đen không ngừng lóe sáng
Cuối cùng
Răng rắc
Một tiếng sấm rền vangẦm rầm
Trời đổ mưa tầm tã
Kỳ Tiêu Vũ bay đến bên Sở Mặc, nhìn khóe miệng còn đang rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mở to đôi mắt, gắng gượng để không ngất đi của Sở Mặc, nước mắt nàng lã chã rơi
Tiếp đó, Kỳ Tiêu Vũ ngồi sụp trên đất, ôm chặt Sở Mặc vào lòng, gọi một tiếng Ca ca, nước mắt rơi như mưa:
- Sao ca ca còn gắng gượng, nếu hôn mê rồi sẽ dễ chịu hơn nhiềuKỳ Tiêu Vũ vừa khóc, một tay vừa vươn ra chống sau lưng Sở Mặc, một luồng Nguyên khí cuồn cuộn truyền qua cơ thể Sở Mặc, chữa lành những kinh mạch bị thương của hắn
- Ta sợ
Sở Mặc ngắm nhìn Kỳ Tiêu Vũ, khuôn mặt lộ rõ vẻ yếu ớt:
- Ta sợ nếu nhắm mắt vào thì sẽ không nhìn thấy muội nữa
Kỳ Tiêu Vũ càng khóc dữ hơn, nước mắt lã chã tựa như mưa càng rơi càng lớnNàng không dám nhìn vào mắt Sở Mặc, ánh mắt như muốn lẩn trốn. Trời mưa tầm tã, nhưng nước rơi xuống bên cạnh hai người đều trôi qua một bên, dường như có một vật vô hình che chở phía trên, không để nước mưa rơi vào họ
- Làm sao lại có thể chứ, muội thích huynh như vậy, lại lợi hại như vậy, một lão già thì có đáng gì? Chỉ một chưởng là đánh chết rồi, huynh làm sao lại không nhìn thấy muội chứ?
Kỳ Tiêu Vũ vừa khóc vừa đau đớn nhìn Sở Mặc
Sở Mặc vẻ mặt tái nhợt ngước nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Lúc này đây, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng đã bắt đầu xuất hiện một vết rạnGiống như một miếng gương sau khi bị vỡ đã được dán lại vậy
Trái tim Sở Mặc cũng vì thế mà tan nát, hắn không kìm chế nổi, khóe mắt bắt đầu rơi lệ
Kỳ Tiêu Vũ có chút xao động, nhưng nàng vẫn không ngừng trị thương cho Sở Mặc, chỉ là theo bản năng thì lấy tay khẽ sờ lên khuôn mặt mình, thủ thỉ nói:
- Hóa ra bị huynh thấy cả rồi Bây giờ có phải trông muội rất xấu không?
- Không không xấu Nàng là người con gái đẹp nhất trên đời nàySở Mặc trong lòng nhói như sắp hôn mê bất tỉnh, ngắm nhìn những vết rạn trên khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ mỗi lúc một nhiều lên, Sở Mặc cảm thấy trái tim hắn cũng tan ra thành vô số mảnh vỡ
Hự
Một ngụm máu phun ra từ trong miệng hắn
Sau đó, Sở Mặc khuôn mặt tái mét, giãy dụa đòi đẩy Kỳ Tiêu Vũ ra trong khi nàng ta vẫn tiếp tục truyền Nguyên khí vào người Sở Mặc, hắn giận dữ quát:
- Muội đã như vậy rồi còn muốn trị thương cho ta? Nếu muội chếtđi, ta còn thiết sống nữa sao?
Kỳ Tiêu Vũ lệ rơi lã chã, luồng khí mạnh mẽ và vẻ cao quý của nàng không có chút ảnh hưởng nào đối với Sở Mặc
Đứng trước Sở Mặc, nàng chỉ là một thiếu nữ vui tươi, hoạt bát, trong sáng và yêu đời
Nhưng hiện nàng lại đầy vẻ yếu đuối
- Ca ca, muội sẽ không chết đâu, thật đấy, muội không lừa dối huynh đâu, muội muội tới từ một thế giới khác. Muội đây chỉ là mộtphân thân, chỉ cần dùng tới Nguyên lực thì sẽ không thể chịu được áp lực của thế giới này. Cho nên, nó sẽ bị tan biến mất
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc đang vẻ bi thương, đau lòng nói:
- Muội cũng không nỡ rời xa huynh, nhưng không còn cách nào khác Ca ca, hứa với muội, chàng nhất định phải tiếp tục sống tốt
- Nàng lừa ta! Nàng nói bậy! Phân thân gì chứ ta không tin! Rõ ràng đây là nàng nói gạt ta!
Sở Mặc giẫy dụa định thoát ra khỏi tay của Kỳ Tiêu Vũ. Nhưng hắn hoàn toàn không có cách nào, cánh tay Kỳ Tiêu Vũ giống như mọc trên người hắn, Nguyên khí liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn.- Ca ca hãy nghe lời, muội không gạt huynh đâu, những gì muội nói đều là sự thật. Nếu huynh còn tiếp tục làm lãng phí nội lực của muội, có lẽ về sau đến sức nói chuyện với huynh, muội cũng không còn nữa.
Kỳ Tiêu Vũ cuối cùng cũng lộ ra vẻ yếu ớt, nàng nhìn Sở Mặc mà trong lòng thầm khóc:
- Ca ca, muội thực sự không lừa dối huynh, muội sẽ không chết nhưng phần phân thân này sẽ bị tan ra ngoài ý muốn, và phần bản thể của muội sẽ bị trọng thương... sẽ không nhớ được huynh là ai, đối với muội vết thương này không đáng là gì cả, nhưng quên đi huynh mới là chuyện đáng đau buồn nhất!
Sở Mặc lập tức không dám động đậy nữa, nhưng trong đôi mắtngười thiếu niên ấy chứa đầy đau thương, trong lòng hắn vô cùng oán hận, hận tên Can Ba lão đầu đó, nhưng mà lão đã chết rồi.
- Muội nói đi, ta đang nghe đây
Sở Mặc lặng ngắm khuôn mặt đầy những vết rạn của Kỳ Tiêu Vũ, hắn khẽ nhấc tay lên vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, thì thầm:
- Muội nói gì ta cũng tin cả
- Vậy mới ngoan chứ
Kỳ Tiêu Vũ mỉm cười một cách dịu dàng, rồi nói:
- Muội tới từ một thế giới hoàn toàn khác nơi này, muội muốn tìmmột người, người đó có thể giúp muội. Muội vốn cho rằng người đó là huynh, sau này khi hồi phục ký ức, nhận ra rằng mình tìm nhầm người, nhưng muội... lại không muốn tiếp tục tìm người đó nữa
Sở Mặc ngắm nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của Kỳ Tiêu Vũ, hắn nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, nàng thiếu nữ mặc chiếc váy màu lam đẹp mơ màng
- Muội trước nay vẫn không giỏi nói dối
Sở Mặc chậm rãi lắc đầu:
- Ta không tin, người mà muội muốn tìm nhất định là ta- Thật sự không phải mà
Kỳ Tiêu Vũ có chút chột dạ, liếc nhìn Sở Mặc.
- Thực ra điều đó cũng không quan trọng, muội nghĩ muội có thể đối phó được, chỉ có điều lần sau gặp lại huynh, không biết sẽ là khi nào nữa. Huynh phải cố gắng tu luyện, đừng quên muội, nhất định không được quên muội! Hãy nhớ tới hình dáng của muội... nhớ tới muội, mỗi ngày đều phải nghĩ tới muội. Không được quên đi muội!
Nói tiếp, toàn thân Kỳ Tiêu Vũ từ từ phát ra một ánh sáng chiếu rọi vào đám mây đen đang vần vũ trên bầu trờiBỗng nhiên
Toàn thân cô đột nhiên như thể nổ tung, trong phút chốc phát ra ánh hào quang vô cùng chói lòa, vô cùng rực rỡ
Ánh hào quang ấy xuyên qua chín tầng mây, xuyên thủng cả tầng tầng lớp lớp mây đen cuồn cuộn trên bầu trời
- Ca ca, huynh hãy nhớ hình dáng của muội, huynh sẽ không quên muội phải không?
Giọng nói của Kỳ Tiêu Vũ như còn văng vẳng tận nơi chân trờiTiếp đó, ánh hào quang biến mất trong nháy mắt
Mây đen khắp trời cũng dần tan biến
Bầu trời xanh thẳm dần hiện ra, chỉ có điều nới đó không còn hình bóng của cô nữa
- Không...
Sở Mặc gào thét lên những tiếng thê lương đau đớn tột cùng, máu lại phun ra từ miệng hắn, hắn với tay ra, gắng gượng hết sức để giữ lấy... nhưng không giữ lại được- Tiêu Vũ
- Muội quay lại đi
- Muội hãy trở lại bên ta
- Kỳ Tiêu Vũ! Muội là kẻ nói dối! Ta chỉ nói dối muội một câu, còn muội muốn lừa dối ta cả đời sao?
Chương105: Những tháng ngày khó vượt qua (1)
- Hãy ra đây
- Ra đây cho ta.
Sở Mặc ngửa mặt lên trời mà la hét, bi phẫn như phát điên, tan nát cõi lòng, hắn cảm thấy cả thế giới như vừa sụp đổ
Tiếp đó, trước mắt hắn tối sầm lại, quỵ ngã ngay tại chỗ
Một bóng dáng thấp thoáng, tựa như xa tận chân trời, lại tựa như một vệt tối chợt vút qua trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Sở Mặc, Nhìn Sở Mặc đang hôn mê bất tỉnh thì nhếch mép, thở dài:
- Thật không có tiền đồ
Vừa nói, người này liền kéo Sở Mặc dậy, cõng hắn lên lưng, trầm ngâm một hồi rồi bay vút về phía xa xa kia, nơi mà Thảo nguyên và ĐạiHạ tiếp giao nhau.
Khi Sở Mặc tỉnh lại phát hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường vừa to vừa cứng, trên người đắp một chiếc chăn mềm mại. Hắn mở trừng hai mắt, mơ màng nhìn khắp gian phòng, cảm thấy có chút quen thuộc, hắn chợt nhớ ra đây chả phải là nhà của hắn sao?
- Là Phàn Phủ ở Viêm Hoàng Thành
- Ta đang nằm mơ sao?
Sở Mặc lẩm bẩm... Tiếp đó, thanh Thí Thiên còn trên tay hắn, hắn buồn bã cười mỉm:
- Không phải là mơ, tất cả đều là thật. Ai đã đưa ta về đây? Muội chết rồi... vì cứu ta mà chết, ta còn sống mà làm gì? Gia gia, xin lỗi người...
Nói xong, Sở Mặc cầm thanh Thí Thiên kề ngang lên cổ
- Khốn kiếp!
Một tiếng gầm rít truyền lại, Sở Mặc cảm thấy tay mình bỗng nhẹ hẫng, thanh Thí Thiên đột nhiên rời khỏi tay hắn, xuất hiện trên tay một người khác
- Sư phụ?
Sở Mặc nhìn kỹ người đang tiến lại, kinh ngạc thốt lên.
Rốt cục hắn cũng hiểu được tại sao hắn lại xuất hiện ở nhà, hóa ra là do Sư phụ đưa hắn quay lại đây
Thanh Thí Thiên trong tay Ma Quân ra sức giãy dụa, cuối cùng biếnthành một quầng sáng bay trở lại miếng Ngọc của Sở Mặc
- Hừ... Tên tiểu tử nhà ngươi thật sự đã gặp được đại cơ duyên trên thảo nguyên rồi à!
Ma Quân ngạc nhiên, ánh mắt hào hứng nhìn thẳng Sở Mặc như muốn thám thính, nhưng lại không có ý muốn truy hỏi rõ ngọn ngành
Sở Mặc không kìm được mà rơi lệ:
- Sư phụ... Xin lỗi người... con...
- Ngươi rốt cục cũng nhớ ra ngươi có lỗi với ta?
Ma Quân giận giữ, lạnh lùng quát:
- Khóc lóc gì, ngươi là tiểu cô nương sao? Còn muốn học người ta tự sát vì tình... Ta dạy dỗ ngươi là để ngươi đi tự sát? Tại sao ta lại có loại đồ đệ mất mặt như ngươi?
- Đồ nhi... đồ nhi khó chịu, Sư phụ!
Sở Mặc khóc nấc lên:
- Nàng vì con mà chết, con có lỗi với nàng!
- Hừ, đúng là kẻ không có tiền đồ!
Ma Quân lạnh lùng mắng:
- Cô ta vẫn chưa chết, ngươi khóc cái nỗi gì?- Chưa... chưa chết?
Sở Mặc lập tức ngừng khóc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ma Quân, sau đó giận giữ:
- Đến người cũng gạt con, nàng đã biến mất rồi, làm sao lại chưa chết cơ chứ?
- Ngươi hiểu cái quái gì! Cô ta chỉ là một phân thân, cô ta dùng đến phần nội lực không nên dùng, đương nhiên sẽ phải chịu sự trấn áp của đất trời, chịu chút đau khổ cũng là lẽ phải, nhưng chắc chắn vẫn chưa chết!
Ma Quân nhìn Sở Mặc vẻ mặt tức giận:
- Sao bản tôn lại xui xẻo đến thế, lại dạy ra loại đồ đệ ngu ngốc nhưngươi? Ngươi là heo sao? Sao lại ngu ngốc đến vậy?
- Sư phụ, người nói nàng vẫn còn sống? Thật sao? Người không lừa dối con chứ?
Sở Mặc vờ như không nhìn thấy thái độ của Ma Quân, hắn lồm cồm bò dậy, vẻ mặt sốt sắng nhìn Ma Quân hỏi không ngớt lời
- Thật mất mặt!
Ma Quân ngửa mặt nhìn lên trời, gằn giọng nói:
- Bản tôn rảnh mà lừa gạt ngươi sao? Nếu không phải trước lúc cô ta biến mất có truyền âm đến ta, ngươi cho rằng ta có thể nhanh chóng tìm ra ngươi như vậy sao?Ma Quân lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Thật không ngờ Tiểu Công chúa của chủng tộc đó lại để ý đồ đệ của ta, chẳng phải nói rằng chủng tộc của cô ta là cao ngạo nhất trên đời sao? Hứ, chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi! Nhưng mà kể ra cũng có con mắt tinh tường, biết rằng tên tiểu tử này không phải hạng tầm thường! Tuy nhiên... Tên tiểu tử này bị nhắm trúng, thật không biết là phúc... hay là họa.
- Ca ca, huynh sẽ nhớ rõ hình dáng của muội, sẽ không quên muội, đúng không?
Câu nói này vẫn như vẳng vẳng trong đầu Sở Mặc, giọng nói ấy nhưcó ma lực vậy.
- Hình dáng của muội sớm đã khắc sâu trong tim ta, ngập tràn hình ảnh muội, làm sao ta có thể quên được?
Sở Mặc khẽ nhắm nghiền mắt, cảm tưởng như có một tảng đá đang đè lên tim hắn, khiến hắn khó mà thở nổi.
- Nàng... nàng truyền âm cho người? Nàng đã nói những gì?
Sở Mặc nhìn Ma Quân với vẻ sốt ruột mong ngóng
Ma Quân trừng mắt nhìn Sở Mặc, trông cái dáng vẻ của hắn kìa, thật muốn đánh cho một trận, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây, trong lònghắn thở dài một tiếng, thản nhiên trả lời:
- Nói rằng ngươi tỉnh lại không thấy cô ta nhất định sẽ lo lắng, nói ta chăm sóc cho ngươi
- Chỉ có vậy thôi sao?
Sở Mặc thất vọng nhìn Ma Quân.
- Ngươi nghĩ truyền âm là gì chứ? Đơn giản giống như nói chuyện vậy à? Cô ta có thể truyền âm cho ta, điều này thật không dễ dàng gì!
Ma Quân lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu!- Sư phụ chưa từng dạy đồ nhi...
Sở Mặc tủi thân nói.
- Những điều này... không biết thì tốt cho ngươi hơn.
Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc.
- Nhưng con muốn biết. Con nhất định phải đi tìm nàng.
Sở Mặc nhìn Ma Quân.
Ma Quân cười nhạt:
- Tìm cô ta? Ngươi biết cô ta ở đâu? Ngươi có biết làm thế nào để rời khỏi thế giới này? Ngươi có biết cái giá để tìm được cô ta là gìkhông?
- Con không biết, nhưng con nhất định phải tìm được nàng
Sở Mặc nhìn chằm chằm vào Ma Quân, khẽ trả lời:
- Nàng có thể truyền âm cho Sư phụ... chứng tỏ nàng biết được sự tồn tại của người. Sư phụ... không lẽ người cũng không phải người của thế giới này? Nếu không thì với thực lực này của Sư phụ, làm sao lại lặng lẽ không có chút tiếng tăm gì chứ?
Ma Quân trầm ngâm một hồi, hững hờ nói:
- Ta cũng không biết nữa.Sở Mặc kiên định nhìn thẳng Ma Quân, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngọc bội à, hãy cho ta thấy cảnh tượng của Sư phụ.
Uỳnh
Sở Mặc chợt cảm thấy miếng Ngọc luôn đeo sát trước ngực phát ra một sức nóng kinh người, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng lại khiến cho hắn không kìm được mà phải hét lên
- Aaaa
Ma Quân hơi nhíu mày, liếc nhìn Sở Mắc, lạnh lùng nói:
- Có gì mà phải ngạc nhiên?
Sở Mặc thần người ra một lúc, hắn bị vô số những thứ vừa hiện ra trong đầu làm cho kinh ngạc.
- Cảnh giới chưa biết, thể chất chưa biết, cái khác cũng chưa biết, bị trúng kịch độc, thành phần của độc tính là...
Tất cả nhứng thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ, nhưng thành phần độc tính được cấu thành từ hơn năm mươi loại kịch độc.
Nói xong câu này, lão nhân thân hình chợt lóe, biến mất ngay trước mặt Khương Thu Dương. Ngay cả vị sư thúc tổ lần đầu gặp mặt này làm cách nào biến mất, Khương Thu Dương cũng không rõ ràng. Trong mắt y chỉ còn lại sự rung động.
Lúc này, Khương Hằng Vũ trực tiếp lệnh cho quần thần lui ra, chỉ để lại một mình Khương Thu Dương quỳ trong điện.
Khương Hằng Vũ ngồi vào ghế rồng, nhìn Khương Thu Dươngkhông chút gợn sóng, sau một lúc mới mở miệng:
- Đứng lên đi.
Khương Thu Dương từ từ đứng dậy, cúi đầu không nói tiếng nào.
Khương Hằng Vũ nhìn đứa con trai mình thích nhất đứng trước mặt, nói:
- Ngươi rất ngạc nhiên phải không. Tại sao một cường nhân như thế lại chịu làm thần tử trong hoàng cung ở thế tục?
- Vâng, phụ hoàng. Năm đó sư phụ chỉ nói sư thúc tổ chán ghét cuộc sống kham khổ ở môn phái, tu luyện khó có khả năng đột phá, nênmuốn trở lại hồng trần.
Khương Thu Dương thật thà trả lời.
- Ha ha, họ nói nguyên nhân là chán ghét cuộc sống kham khổ trong môn phái sao? Ngươi thật ngây thơ…lời này ngươi cũng tin.
Khương Hằng Vũ cười lạnh:
- Ngươi có biết rằng, mặc dù ở lại hoàng cung, nhưng Tôn tiên sinh không tham rượu, cũng chẳng háo sắc. Hàng ngày vẫn cực khổ tu luyện.
- Ủa!
Mặc dù lúc trước đã có phỏng đoán, nhưng sau khi nghe chínhmiệng phụ hoàng mình chứng thực, Khương Thu Dương Vẫn thấy kinh ngạc.
- Vậy vì sao lão tổ lại lựa chọn như vậy?
Khương Hằng Vũ không nhịn được thở dài:
- Xem ra ngươi hoàn toàn không hiểu những lời Tôn tiên sinh vừa nói với ngươi. Cũng không trách ngươi được, điều kiện của ngươi quá tốt. Từ nhỏ đến lớn, ngươi không bao giờ phải lo thiếu tài nguyên khi tu luyện, ngươi không rõ điều này cũng bình thường.
Nói xong, Khương Hằng Vũ đứng lên, chầm chậm đi đến trước mặt đứa con đã cao hơn mình nửa cái đầu. Ông đưa tay, vỗ vỗ bả vai conmình:
- Ngươi còn trẻ, sau lưng lại có chỗ dựa là hoàng gia. Từ trước tới giờ ngươi đều có thể sử dụng tài nguyên hoàng gia một cách tùy ý. Nhưng Tôn tiên sinh không có chỗ dựa như vậy. Mặc dù Cung Tương Hà không kém hơn đại phái Trường Sinh Thiên bao nhiêu, nhưng tài nguyên cũng hữu hạn. Tôn tiên sinh không phải là thiên tài, lại không có chỗ dựa lớn nào thì sao có thể sử dụng lượng lớn tài nguyên của Cung Tương Hà chứ.
Khương Thu Dương kinh ngạc đến trợn mắt, há hốc mồm nhìn phụ hoàng của mình. Đây là lần đầu tiên y nghe được chuyện này. Từ trước đến nay y cũng chưa từng nghĩ tới việc này.- Ngươi thực sự cho rằng, đại lượng tài nguyên dùng cho tu luyện từ lúc ngươi còn nhỏ đến giờ là do Cung Tương Hà chi sao? Ngươi là thiên tài xứng đáng cho họ hy sinh lượng lớn tài nguyên sao? Mặc dù ta cũng rất hy vọng ngươi là thiên tài, nhưng…thực tế lại không phải.
Khương Hằng Vũ đi qua Khương Thu Dương, nói:
- Tài nguyên ngươi sử dụng để tu luyện mấy năm nay, đều do Đại Tề ta cung phụng cho Cung Tương Hà đấy. Số ngươi được sử dụng, có khi chưa được một phần trăm số chúng ta cung phụng đâu. Giờ ngươi đã hiểu, hoàng quyền ở thế tục này là gì chưa?
Nói hết câu đó, Khương Hằng Vũ men theo đường nhỏ rời đi.Bên trong cung điện, chỉ còn một mình Khương Thu Dương đang đứng im như một pho tượng.
Câu nói cuối cùng của phụ thân cứ không ngừng quanh quẩn bên tai hắn:
- Giờ ngươi đã hiểu, hoàng quyền ở thế tục này là gì chưa?
- Ngươi hiểu hoàng quyền ở thế tục là gì không?
- Hoàng quyền ở thế tục là cái gì vậy?
- Hoàng quyền ở thế tục này.Thật lâu sau, trong cặp mắt mờ mịt của Khương Thu Dương mới hiện lên một đạo ánh sáng, y thét lên:
- Phụ hoàng…Con đã hiểu rồi ạ.
Một lão thái giám từ chỗ tối trong cung điện đi ra, nhìn Khương Thu Dương thật cung kính, nói:
- Điện hạ, bệ hạ nói, nếu ngài thật sự đã hiểu, sáng ngày mai hãy đi đến chỗ quân doanh Đại Hạ ở biên giới đưa tin, làm một gã binh sĩ bình thường. Có lẽ trong vài năm tới, một năm, hoặc nhanh hơn nữa…sẽ có có chiến tranh.
- Bệ hạ nói ngài cứ suy nghĩ cẩn thận. Chưa nghĩ thông hãy suynghĩ lại cho kỹ. Nếu thật sự không hiểu được, có thể trở về Cung Tương Hà. Dù gì đi nữa, ngài cũng không phải lo sẽ thiếu tài nguyên để tu luyện.
Lão thái giám thản nhiên nói, rồi nhìn Khương Thu Dương.
Khương Thu Dương lắc đầu:
- Ngươi đi nói cho phụ hoàng, ta đã nghĩ thông. Ngày mai ta sẽ đi quân doanh biên giới đưa tin. Ta muốn hoàng quyền của Đại Tề sẽ bao trùm cả lục địa Thanh Long.
Lão thái giám cười vui mừng, gật gật đầu, yên lặng lui xuống, khôngmột tiếng động, cứ như chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Trong con ngươi Khương Thu Dương tràn đầy ý chí chiến đấu, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
- Ta đã hiểu được hoàng quyền là gì rồi. Ta cũng biết được chỗ tốt của quyền lực. Sư phụ nói đúng, ta đã thua, ta không thể khiến người kính trọng ta. Ta không phải thần tiên, ta vốn tự cho mình là thanh cao… Sau này, sẽ không như thế nữa.
Sở Mặc cau mày, thì thào:
- Chẳng lẽ là người Đại Tề.
Kỳ Tiêu Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cũng có thể như vậy. Lúc này có khi hoàng đế Đại Tề bị ngươi làm cho tức chết rồi. Bao nhiêu năm khổ tâm kinh doanh, bố trí nhiều thủ đoạn như vậy, kết quả lại bị một mình ngươi làm đảo lộn mạnh mẽ. Chẳng bao lâu nữa, vùng thảo nguyên này lại về trong tay của Công chúa thảo nguyên, hơn nữa tính tích hợp và chiến lực cũng đã vượt xa các thế hệ nhà vua của thảo nguyên khi trước. Tuy hiện tại còn nhiều bất ổn, nhưng nếu Đại Tề muốn vươn một tay vào trong, thì không thể làmđược. Ngươi làm hỏng kế hoạch trăm năm của Tề quốc, dù là ai đi nữa, cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Một người con gái như ngươi làm thế nào mà hiểu được tường tận như thế? Mà ta đã nói rồi, công chúa thảo nguyên không phải là của ta nhé.
Nói đến vấn đề công chúa thảo nguyên, cả hai người đều rất chấp nhất.
- Sao con gái không thể hiểu được vấn đề này kia chứ? Ngươi xem thường ta phải không? Ngươi biết bản cô nương là ai chứ?Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Tiêu Vũ vụt sáng nhìn Sở Mặc.
- Được rồi, là lỗi của ta. Ta thừa nhận ta xem thường ngươi. Trên trời dưới đất ngươi là người…
Sở Mặc trợn trắng mắt, trái lương tâm mà khen Kỳ Tiêu Vũ.
Sau đó, hành động của Kỳ Tiêu Vũ lại khiến Sở Mặc nửa ngày cũng không hồi được tinh thần. Nàng đi tới gần Sở Mặc, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Đôi mắt sáng như sao có vẻ xấu hổ. Nàng đứng đó, tràn đầy sức sống, nhìn Sở Mặc chăm chú mà thâm tình.Sở Mặc ngây người, thậm chí quên luôn áp lực từ hơi thở lạnh như băng kia, si ngốc nhìn nàng.
Chương102: Lão đầu khô khan
- Thực ra ta…cũng thích ngươi một chút.
Vẻ mặt Kỳ Tiêu Vũ rất ngây thơ, nàng nhìn Sở Mặc nói.
- Như vậy có nghĩa là…ngươi đồng ý cùng ta về nhà gặp ông nội? Đồng ý làm vợ ta?
Sở Mặc trợn to hai mắt, có chút không dám tin nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt, không thể tin nổi nhìn Sở Mặc:
- Thích ngươi thì liên quan gì với việc đồng ý cùng ngươi về nhà gặp ông nội chứ? Ngoài ra…Ai muốn làm vợ ngươi?
- Không muốn làm vợ ta…Vậy sao ngươi lại hôn ta?
Sở Mặc càu nhàu.
- Công chúa thảo nguyên của ngươi cũng hôn ngươi. Sao ngươi không coi nàng là vợ ngươi đi?
Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt.
- Làm gì có!
Sở Mặc trừng mắt, thẳng thắn phủ nhận. Mặc dù trên phương diệntình cảm hắn hơi ngu ngốc, nhưng kiểu chuyện như vậy, ai cũng biết là không được dễ dàng thừa nhận. Hơn nữa, hắn tin rằng, Kỳ Tiêu Vũ có lợi hại đến mấy cũng không thể biết hết mọi chuyện của hắn.
Quả đúng như vậy.
- Thật sự không có sao?
Kỳ Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Sở Mặc, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Trong ấn tượng của nàng, Sở Mặc chưa bao giờ nói dối nàng, cũng không phải kiểu người biết nói dối.
Chuyện trên đời là như vậy. Một người bình thường thành thật, ngẫunhiên nói dối một lần, tám chín phần mười sẽ lừa được người khác.
Sở Mặc càng thêm kiên định, vẻ mặt kiêu ngạo:
- Đương nhiên không có mà.
- Ta còn tưởng rằng…Nàng thích ngươi nhiều như vậy, cô nương trên thảo nguyên nhiệt tình lại không bị gò bó, sẽ không nhịn được mà thân ngươi.
Kỳ Tiêu Vũ có chút ngại ngùng, sau đó lại cười tít mắt nhìn Sở Mặc.
- Hì hì… Nếu như vậy, muội là người đầu tiên thân ca ca phải không?Không biết từ lúc nào, có lúc Kỳ Tiêu Vũ sẽ gọi Sở Mặc là ca ca. Sở Mặc cũng từng phản đối, muốn gọi nàng là tỷ tỷ, lại bị nàng đàn áp không thương tiếc.
Đành vậy, hắn đánh không lại nàng. Chuyện mất mặt như thế này, Sở Mặc không muốn nói thêm nữa.
- Ca ca thì ca ca, cũng chỉ là một cách xưng hô thôi mà.
Sở Mặc tự an ủi mình.
Nhìn mặt Kỳ Tiêu Vũ đỏ ửng, mắt tràn đầy e thẹn, Sở Mặc đột nhiên thấy chột dạ, bỗng nhớ đến câu nói: Một câu nói dối sẽ kéo theo mộttrăm câu nói dối khác.
- Khụ khụ… Đúng vậy.
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Kỳ Tiêu Vũ, Sở Mặc đành gật đầu. Vì hắn có linh cảm, nếu hắn dám nói không phải, vị đại tiểu thư trước mặt này sẽ lập tức bùng nổ.
- Tốt ghê! Vui quá đi!
Kỳ Tiêu Vũ cười hết sức vui vẻ. Nàng đi đến chỗ Sở Mặc ;
- Hôn bên trái một cái này, bên phải một cái này… Vậy người thứ hai, người thứ ba thân huynh cũng là muội.Sở Mặc đứng đó, trực tiếp nhanh chóng mất đi năng lực suy nghĩ, đầu óc trống rỗng. Nhìn Kỳ Tiêu Vũ đang đỏ mặt, si ngốc nhìn hắn, Sở Mặc trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Sở Mặc cũng chẳng buồn nghĩ đến đại địch ở phía trước, trong lòng hắn đang có chút nghi hoặc.
Kỳ Tiêu Vũ nói cô ngươi trên thảo nguyên nhiệt tình lại không bó buộc, nàng đâu phải cô nương trên thảo nguyên, như thế nào mà vừa rồi cũng hành động không chút cố kỵ. Điểm này không giống nàng thường ngày chút nào.Thời gian hai người kết bạn không ngắn, Sở Mặc nghĩ ít nhiều mình cũng hiểu Kỳ Tiêu Vũ.
- Vì sao hôm nay muội…lại cư xử như vậy? Đơn giản chỉ vì thích ta sao?
- Nghe Hứa Nhị Phù dại gái nói, việc như thế này…nên để con trai chủ động chứ. Nữ hài tử thường sẽ bị động đồng ý mà.
- Chẳng lẽ…muội sắp phải rời xa ta?
Không thể không nói, đôi khi trực giác con người lại chuẩn xác đếnđáng sợ.
Không cho Sở Mặc có cơ hội lo lắng, hơi thở lạnh như băng kia đã bao phủ hai người. Hơn nữa, còn muốn trực tiếp khóa chặt bọn họ.
Cảm giác bị bó chặt vô cùng khó chịu, Sở Mặc thấy mình giống như con ếch đang bị một con rắn độc bắt đứng yên.
Đứng cạnh Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ lại phi thường điềm tĩnh. Nàng đã đưa ra được quyết định cho mình, thấy vô cùng thoải mái trong người. Vẻ mặt cũng không có chút ngưng trọng nào.Kỳ Tiêu Vũ dùng bàn tay nhỏ bé, mềm mại của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sở Mặc, nói:
- Huynh đừng sợ, đã có muội ở đây.
- Lời này phải để huynh nói chứ.
Sở Mặc liếc Kỳ Tiêu Vũ một cái, cảm thấy hơi tự ái. Hơn nữa, hôm nay cách cư xử của Kỳ Tiêu Vũ rất kỳ lạ, không bình thường.
Kỳ Tiêu Vũ cười tự nhiên:
- Chẳng lẽ huynh nói được mà muội không nói được sao?
- Huynh là nam nhân!Mặc dù thấy khó thở, Sở Mặc vẫn ưỡn ngực, nghiêm túc nói.
- Uh, muội biết huynh đàn ông.
Kỳ Tiêu Vũ dịu dàng nói:
- Huynh còn là anh hùng của muội đó.
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên hừ lạnh:
- Nhìn chán chưa, lão già kia, ngươi còn muốn xem bao lâu?
- Tiểu nữ oa thật nóng nảy. Lão phu còn chưa chê hai tên nhóc nhà ngươi ở nơi này tình chàng ý thiếp, biết lão phu đang nhìn còn ra vẻ thân mật, ngươi lại còn chê lão?Từ trên bầu trời, một lão đầu dung mạo xấu xí, nhạt nhẽo theo tiếng nói đang chậm rãi hạ xuống.
Lúc này, Sở Mặc không thấy khẩn trương nữa. Hắn cầm tay Kỳ Tiêu Vũ, dùng nửa người mình chắn trước mặt nàng, bình tĩnh nhìn ông lão trên không, trầm giọng nói:
- Tiền bối tới đây để làm gì vậy?
Phía bên kia, trận chém giết cũng gần kết thúc, mấy trăm tên kỵ binh còn lại đang chạy trốn như chó nhà có tang.
Những người dân thảo nguyên còn sống sót đang tụ lại cùng mộtchỗ, hoặc nước mắt lã chã, hoặc cười ha ha. Mặc dù tiếng cười mang theo sự bi thương nồng đậm nhưng bọn họ vẫn còn có thể sống, đây đã là may mắn lắm rồi.
Một số người muốn đi sang bên này cảm ơn hai vị nam nữ trẻ tuổi này. Nhưng lão đầu gầy nhom này lại xuất hiện đột ngột, lơ lửng giữa không trung, làm bọn họ sợ hãi. Một số người còn cho lão là tiên nhân, liền quỳ xuống, cung kính cầu nguyện.
Lão nhân nhìn Sở Mặc có chút thưởng thức, khẽ thở dài:
- Người xưa có câu anh hùng xuất thiếu niên, đúng là không gạt người. Ngươi lại là một thiếu niên thiên tài hiếm có trên đời. Tuổi cònnhỏ đã đột phá Nguyên Quan, hơn nữa tình tình trầm ổn. Thật là một hảo mầm có thể bồi dưỡng... Nhưng thật đáng tiếc.
- Sao lại đáng tiếc chứ?
Sở Mặc cảm giác lão nhân này không có ý tốt.
- Tiếc là ngươi đã phá hỏng đại sự của Tề quốc. Cho nên thiên tài như ngươi, chuẩn bị chết rồi.
Lão nhân thở dài, mặt có vài phần mất mát:
- Nếu ta gặp ngươi sớm một chút, ta đã có thể có một đồ đệ có khả năng làm đại lục Tứ Tượng phải khiếp sợ.- Eo ơi, lão đầu thối!
Kỳ Tiêu Vũ đứng bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng xứng chắc?
- Trông tiểu nữ oa như thế mà cũng đã ở ngũ hoàng cảnh giới. Ngươi cũng là một thiên tài tuyệt thế. Thật không biết một người như thế nào có thể tạo ra một đệ tử như ngươi? Ta có chút tò mò rồi, xem ra trên đại lục Tứ Tượng vẫn còn có cao nhân lánh đời.
Chương103: Xin đừng quên muội (1)
Lão nhân không buồn để ý đến sự vô lý của Kỳ Tiêu Vũ mà thản nhiên nói:
- Ta cũng không muốn làm ngươi bị liên lụy, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đi đi.- Ngươi nghĩ…ta có thể làm thế sao?
Kỳ Tiêu Vũ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào vị lão nhân đang lơ lửng, nói:
- Còn nữa, ngươi không cẩn giả bộ làm bậc tiền bối cao nhân, nếu muốn gây phiền toái, trực tiếp tiến đến đây. Muốn phê bình ta, ngươi chưa đủ tầm nhé.
Lúc này, Kỳ Tiêu Vũ không còn là cô nương ngây ngô khờ khạo lại tự kỷ nữa. Người nàng hiện ra một khí thế tôn quý, nàng giống như phượng hoàng, đứng lặng im ở đó, tuyệt thế và độc lập.
Sở Mặc giật mình, nhìn người mình đang nắm tay, đột nhiên cảmthấy hơi lạ lẫm.
Đây là thiếu nữ váy lam xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu lại siêu cấp tự kỷ mà hắn quen sao?
Cảm nhận được ý nghĩ của Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Ca ca, huynh phải nhớ kỹ. Dù thế nào muội vẫn là muội. Huynh nhất định phải nhớ muội đó.
Kỳ Tiêu Vũ nói như vậy khiến Sở Mặc giật mình, lại có chút đau lòng. Sở Mặc tức giận nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Muội nói gì thế. Lão đầu này đã nói chuyện này không liên quan đến muội, muội mau đi đi.
Kỳ Tiêu Vũ không giận tí nào mà lại cười dịu dàng. Mặc kệ lão nhân trước mặt, nàng quay người lại, vuốt nhẹ khuôn mặt của Sở Mặc nói:
- Ca ca, huynh trẻ con đáng yêu như vậy, muội sao có thể vứt bỏ huynh rời khỏi nơi này chứ?
- Đây là lời muội nói đấy nhé. Không được bỏ lại huynh.
Nhân cơ hội này, Sở Mặc nói lớn:
- Như vậy nhé, muốn sống cùng sống, muốn chết, chúng ta cũng phải chết chung một chỗ.- Muội đồng ý với huynh.
Kỳ Tiêu Vũ cười rộ lên, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp làm người ta nghẹt thở.
- Các ngươi nói đủ rồi nhé.
Lão đầu khô cứng đã bắt đầu tức giận:
- Tiểu nữ oa, lão phu không phải kẻ chuyên lạm sát người vô tội, mặc dù không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi khiêu khích nhiều lần như vậy, ta đã hết kiên nhẫn rồi.
Vừa nói, lão vừa từ từ hạ xuống, cách Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ khoảng vài chục trượng. Đôi mắt lợi hại của lão nhìn chằm chằm vào KỳTiêu Vũ:
- Các ngươi chớ ép ta bóp chết thiên tài. Thiên tài như các ngươi, giết một người đã quá đủ rồi. Lão phu không muốn gây thêm nghiệp chướng. Hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.
- Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta?
Vẻ mặt Kỳ Tiêu Vũ cao ngạo, nàng nhìn lão nhân nói:
- Ngươi nên thử trước đi.
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên buông tay Sở Mặc, thân hình chợt lóe, lao đến chỗ lão đầu. Loan đao trong tay chém thẳng về phía lão.Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng u lam phá không đến trước mặt lão nhân.
Sở Mặc cũng phản ứng rất nhanh, hô một tiếng, Thí Thiên hiện ra. Như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, Thí Thiên phát ra âm thanh cao vút, thể hiện chiến ý vô cùng mãnh liệt.
- Ca ca không được tiến lên!
Kỳ Tiêu Vũ thấy Sở Mặc chuẩn bị ra tay, lập tức khẩn trương.
Nhưng đã muộn.Xoát một tiếng.
Một ánh đao chém về phía lão nhân.
Một nhát kia là một kích mạnh nhất Sở Mặc có thể thi triển ra.
Keng!
Thân hình lão nhân chợt lóe, trực tiếp tránh được một kích của Kỳ Tiêu Vũ, sau đó loáng một cái, lại xuất hiện trước mặt Sở Mặc.
Trên khuôn mặt nhăn nheo của lão nộ ra một nụ cười lạnh như băng.- Xin lỗi nhé. Ngươi chuẩn bị chết đi.
Can Ba lão đầu nói, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã cầm thêm một thanh Kim sắc tiểu kiếm, hắn cầm thanh kiếm đâm về phía thanh Thí Thiên trong tay Sở Mặc
Choeng
Một tiếng vang trong không trung
Thanh Kim sắc tiểu kiếm trong tay Can Ba lão đầu bị thanh Thí Thiên chém đứt, phát ra tiếng rạn răng rắcCan Ba lão đầu thốt lên kinh ngạc:
- Vũ khí tuyệt thế
Sở Mặc cảm thấy một nguồn lực mạnh không thể địch nổi từ thanh Kim sắc tiểu kiếm của đối phương truyền qua thanh Thí Thiên, rồi truyền đến vai y.
Răng rắc
Vai Sở Mặc lập tức bị chặt gãy, cả người y giống như con diều đứt dây bay liệng trên không, một ngụm máu tươi phun tóe trong không trung.Thí Thiên phát ra tiếng vun vút, biến thành một quầng hào quang tự bay thẳng vào trong miếng Ngọc
Kỳ Tiêu Vũ đột nhiêu thét lên tiếng long trời lở đất:
- Ca ca
Nàng quay đầu, căm phẫn nhìn Can Ba lão đầu:
- Ta phải giết chết ngươi
Vừa nói, trên người nàng ta vừa phát ra một luồng khi mạnh mẽ khó lường, trên bầu trời phong vân tề tụ, phút chốc mây đen cuồn cuộn kéo tới khiến cho cả trời đất bao trùm một màu đen âm uMột luồng khí ép nhưng lại khiến cho trời đất biến sắc
Khuôn mặt Can Ba lão đầu đột nhiên biến sắc, hắn ngước nhìn Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt rực sáng một cách khó hiểu:
- Nhà ngươi nhà ngươi
- Đồ vô tri nhà ngươi lại dám đả thương ca ca của ta Ngươi đi chết đi
Kỳ Tiêu Vũ giơ tay xuất chưởng
Từ trên trời cùng lúc xuất một bàn tay khổng lồ trong suốt vô sắc giống như từ nước mà ra, ngoài viền thì có ánh sáng màu vàng kim layđộng giống như ngọn lửa bị thiêu đốt
Cùng với động tác của Kỳ Tiêu Vũ, bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi
Từ trên trời giáng xuống
Toàn thân Can Ba lão đầu bắt đầu nứt ra từng khúc
Khi bàn tay khổng lồ ấy sắp đánh lên người hắn, toàn thân của Can Ba lão đầu đã không thể chống lại được áp lực ấyChả mấy chốc "Bùm" một tiếng thì phát nổ!
Biến thành một màn sương máu
Tan thành tro bụi
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, đám người trên thảo nguyên sợ hãi đến ngây người. Tiếp đó giống như là bản năng vậy họ quay người chạy thục mạng
Thậm chí họ còn chả kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nữaNhưng cảnh tượng đó quả thực đáng sợ!
Đối với những con người trên thảo nguyên tôn thờ thần linh mà nói, cảnh tượng vừa rồi tạo thành một sự đả kích trong tâm linh họ, là một việc khó mà tưởng tượng được
Trong đầu họ hiện tại chỉ còn lại một ý nghĩ: Tháo chạy Phải mau chóng bỏ chạy khỏi nơi đáng sợ và không may mắn này
Đối với phản ứng của những người trên thảo nguyên đó, Kỳ Tiêu Vũ coi như không thấy gì. Sau khi dùng một chưởng đánh cho Can Ba lão đầu tan thành tro bụi, sát khí trong đôi mắt nàng mới dần dần tiêu tan.Nhưng luồng khí mạnh mẽ và vẻ cao quý trên người nàng thì dù thế nào cũng không kìm chế được
Rắc
Một âm thanh giòn rắc rất nhỏ phát ra từ người Kỳ Tiêu Vũ
- Cuối cùng thì nó cũng đến rồi? Thật đáng tiếc
Kỳ Tiêu Vũ thì thầm nói nhỏ. Luồng khí trên người không ngừng cuồn cuộn lên Thậm chí so với lúc giết chết Can Ba lão đầu còn mãnh liệt hơn cả thếLuồng khí và mảng trời đất này dường như đang phát sinh một xung đột khó hình dung nổi, thế nên trời đất mấy trăm dặm quanh đây đều bị mây đen cuồn cuộn bao phủ
Chương104: Xin đừng quên muội (2)
Một ánh chớp từ trong đám mây đen không ngừng lóe sáng
Cuối cùng
Răng rắc
Một tiếng sấm rền vangẦm rầm
Trời đổ mưa tầm tã
Kỳ Tiêu Vũ bay đến bên Sở Mặc, nhìn khóe miệng còn đang rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mở to đôi mắt, gắng gượng để không ngất đi của Sở Mặc, nước mắt nàng lã chã rơi
Tiếp đó, Kỳ Tiêu Vũ ngồi sụp trên đất, ôm chặt Sở Mặc vào lòng, gọi một tiếng Ca ca, nước mắt rơi như mưa:
- Sao ca ca còn gắng gượng, nếu hôn mê rồi sẽ dễ chịu hơn nhiềuKỳ Tiêu Vũ vừa khóc, một tay vừa vươn ra chống sau lưng Sở Mặc, một luồng Nguyên khí cuồn cuộn truyền qua cơ thể Sở Mặc, chữa lành những kinh mạch bị thương của hắn
- Ta sợ
Sở Mặc ngắm nhìn Kỳ Tiêu Vũ, khuôn mặt lộ rõ vẻ yếu ớt:
- Ta sợ nếu nhắm mắt vào thì sẽ không nhìn thấy muội nữa
Kỳ Tiêu Vũ càng khóc dữ hơn, nước mắt lã chã tựa như mưa càng rơi càng lớnNàng không dám nhìn vào mắt Sở Mặc, ánh mắt như muốn lẩn trốn. Trời mưa tầm tã, nhưng nước rơi xuống bên cạnh hai người đều trôi qua một bên, dường như có một vật vô hình che chở phía trên, không để nước mưa rơi vào họ
- Làm sao lại có thể chứ, muội thích huynh như vậy, lại lợi hại như vậy, một lão già thì có đáng gì? Chỉ một chưởng là đánh chết rồi, huynh làm sao lại không nhìn thấy muội chứ?
Kỳ Tiêu Vũ vừa khóc vừa đau đớn nhìn Sở Mặc
Sở Mặc vẻ mặt tái nhợt ngước nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Lúc này đây, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng đã bắt đầu xuất hiện một vết rạnGiống như một miếng gương sau khi bị vỡ đã được dán lại vậy
Trái tim Sở Mặc cũng vì thế mà tan nát, hắn không kìm chế nổi, khóe mắt bắt đầu rơi lệ
Kỳ Tiêu Vũ có chút xao động, nhưng nàng vẫn không ngừng trị thương cho Sở Mặc, chỉ là theo bản năng thì lấy tay khẽ sờ lên khuôn mặt mình, thủ thỉ nói:
- Hóa ra bị huynh thấy cả rồi Bây giờ có phải trông muội rất xấu không?
- Không không xấu Nàng là người con gái đẹp nhất trên đời nàySở Mặc trong lòng nhói như sắp hôn mê bất tỉnh, ngắm nhìn những vết rạn trên khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ mỗi lúc một nhiều lên, Sở Mặc cảm thấy trái tim hắn cũng tan ra thành vô số mảnh vỡ
Hự
Một ngụm máu phun ra từ trong miệng hắn
Sau đó, Sở Mặc khuôn mặt tái mét, giãy dụa đòi đẩy Kỳ Tiêu Vũ ra trong khi nàng ta vẫn tiếp tục truyền Nguyên khí vào người Sở Mặc, hắn giận dữ quát:
- Muội đã như vậy rồi còn muốn trị thương cho ta? Nếu muội chếtđi, ta còn thiết sống nữa sao?
Kỳ Tiêu Vũ lệ rơi lã chã, luồng khí mạnh mẽ và vẻ cao quý của nàng không có chút ảnh hưởng nào đối với Sở Mặc
Đứng trước Sở Mặc, nàng chỉ là một thiếu nữ vui tươi, hoạt bát, trong sáng và yêu đời
Nhưng hiện nàng lại đầy vẻ yếu đuối
- Ca ca, muội sẽ không chết đâu, thật đấy, muội không lừa dối huynh đâu, muội muội tới từ một thế giới khác. Muội đây chỉ là mộtphân thân, chỉ cần dùng tới Nguyên lực thì sẽ không thể chịu được áp lực của thế giới này. Cho nên, nó sẽ bị tan biến mất
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc đang vẻ bi thương, đau lòng nói:
- Muội cũng không nỡ rời xa huynh, nhưng không còn cách nào khác Ca ca, hứa với muội, chàng nhất định phải tiếp tục sống tốt
- Nàng lừa ta! Nàng nói bậy! Phân thân gì chứ ta không tin! Rõ ràng đây là nàng nói gạt ta!
Sở Mặc giẫy dụa định thoát ra khỏi tay của Kỳ Tiêu Vũ. Nhưng hắn hoàn toàn không có cách nào, cánh tay Kỳ Tiêu Vũ giống như mọc trên người hắn, Nguyên khí liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn.- Ca ca hãy nghe lời, muội không gạt huynh đâu, những gì muội nói đều là sự thật. Nếu huynh còn tiếp tục làm lãng phí nội lực của muội, có lẽ về sau đến sức nói chuyện với huynh, muội cũng không còn nữa.
Kỳ Tiêu Vũ cuối cùng cũng lộ ra vẻ yếu ớt, nàng nhìn Sở Mặc mà trong lòng thầm khóc:
- Ca ca, muội thực sự không lừa dối huynh, muội sẽ không chết nhưng phần phân thân này sẽ bị tan ra ngoài ý muốn, và phần bản thể của muội sẽ bị trọng thương... sẽ không nhớ được huynh là ai, đối với muội vết thương này không đáng là gì cả, nhưng quên đi huynh mới là chuyện đáng đau buồn nhất!
Sở Mặc lập tức không dám động đậy nữa, nhưng trong đôi mắtngười thiếu niên ấy chứa đầy đau thương, trong lòng hắn vô cùng oán hận, hận tên Can Ba lão đầu đó, nhưng mà lão đã chết rồi.
- Muội nói đi, ta đang nghe đây
Sở Mặc lặng ngắm khuôn mặt đầy những vết rạn của Kỳ Tiêu Vũ, hắn khẽ nhấc tay lên vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, thì thầm:
- Muội nói gì ta cũng tin cả
- Vậy mới ngoan chứ
Kỳ Tiêu Vũ mỉm cười một cách dịu dàng, rồi nói:
- Muội tới từ một thế giới hoàn toàn khác nơi này, muội muốn tìmmột người, người đó có thể giúp muội. Muội vốn cho rằng người đó là huynh, sau này khi hồi phục ký ức, nhận ra rằng mình tìm nhầm người, nhưng muội... lại không muốn tiếp tục tìm người đó nữa
Sở Mặc ngắm nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của Kỳ Tiêu Vũ, hắn nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, nàng thiếu nữ mặc chiếc váy màu lam đẹp mơ màng
- Muội trước nay vẫn không giỏi nói dối
Sở Mặc chậm rãi lắc đầu:
- Ta không tin, người mà muội muốn tìm nhất định là ta- Thật sự không phải mà
Kỳ Tiêu Vũ có chút chột dạ, liếc nhìn Sở Mặc.
- Thực ra điều đó cũng không quan trọng, muội nghĩ muội có thể đối phó được, chỉ có điều lần sau gặp lại huynh, không biết sẽ là khi nào nữa. Huynh phải cố gắng tu luyện, đừng quên muội, nhất định không được quên muội! Hãy nhớ tới hình dáng của muội... nhớ tới muội, mỗi ngày đều phải nghĩ tới muội. Không được quên đi muội!
Nói tiếp, toàn thân Kỳ Tiêu Vũ từ từ phát ra một ánh sáng chiếu rọi vào đám mây đen đang vần vũ trên bầu trờiBỗng nhiên
Toàn thân cô đột nhiên như thể nổ tung, trong phút chốc phát ra ánh hào quang vô cùng chói lòa, vô cùng rực rỡ
Ánh hào quang ấy xuyên qua chín tầng mây, xuyên thủng cả tầng tầng lớp lớp mây đen cuồn cuộn trên bầu trời
- Ca ca, huynh hãy nhớ hình dáng của muội, huynh sẽ không quên muội phải không?
Giọng nói của Kỳ Tiêu Vũ như còn văng vẳng tận nơi chân trờiTiếp đó, ánh hào quang biến mất trong nháy mắt
Mây đen khắp trời cũng dần tan biến
Bầu trời xanh thẳm dần hiện ra, chỉ có điều nới đó không còn hình bóng của cô nữa
- Không...
Sở Mặc gào thét lên những tiếng thê lương đau đớn tột cùng, máu lại phun ra từ miệng hắn, hắn với tay ra, gắng gượng hết sức để giữ lấy... nhưng không giữ lại được- Tiêu Vũ
- Muội quay lại đi
- Muội hãy trở lại bên ta
- Kỳ Tiêu Vũ! Muội là kẻ nói dối! Ta chỉ nói dối muội một câu, còn muội muốn lừa dối ta cả đời sao?
Chương105: Những tháng ngày khó vượt qua (1)
- Hãy ra đây
- Ra đây cho ta.
Sở Mặc ngửa mặt lên trời mà la hét, bi phẫn như phát điên, tan nát cõi lòng, hắn cảm thấy cả thế giới như vừa sụp đổ
Tiếp đó, trước mắt hắn tối sầm lại, quỵ ngã ngay tại chỗ
Một bóng dáng thấp thoáng, tựa như xa tận chân trời, lại tựa như một vệt tối chợt vút qua trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Sở Mặc, Nhìn Sở Mặc đang hôn mê bất tỉnh thì nhếch mép, thở dài:
- Thật không có tiền đồ
Vừa nói, người này liền kéo Sở Mặc dậy, cõng hắn lên lưng, trầm ngâm một hồi rồi bay vút về phía xa xa kia, nơi mà Thảo nguyên và ĐạiHạ tiếp giao nhau.
Khi Sở Mặc tỉnh lại phát hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường vừa to vừa cứng, trên người đắp một chiếc chăn mềm mại. Hắn mở trừng hai mắt, mơ màng nhìn khắp gian phòng, cảm thấy có chút quen thuộc, hắn chợt nhớ ra đây chả phải là nhà của hắn sao?
- Là Phàn Phủ ở Viêm Hoàng Thành
- Ta đang nằm mơ sao?
Sở Mặc lẩm bẩm... Tiếp đó, thanh Thí Thiên còn trên tay hắn, hắn buồn bã cười mỉm:
- Không phải là mơ, tất cả đều là thật. Ai đã đưa ta về đây? Muội chết rồi... vì cứu ta mà chết, ta còn sống mà làm gì? Gia gia, xin lỗi người...
Nói xong, Sở Mặc cầm thanh Thí Thiên kề ngang lên cổ
- Khốn kiếp!
Một tiếng gầm rít truyền lại, Sở Mặc cảm thấy tay mình bỗng nhẹ hẫng, thanh Thí Thiên đột nhiên rời khỏi tay hắn, xuất hiện trên tay một người khác
- Sư phụ?
Sở Mặc nhìn kỹ người đang tiến lại, kinh ngạc thốt lên.
Rốt cục hắn cũng hiểu được tại sao hắn lại xuất hiện ở nhà, hóa ra là do Sư phụ đưa hắn quay lại đây
Thanh Thí Thiên trong tay Ma Quân ra sức giãy dụa, cuối cùng biếnthành một quầng sáng bay trở lại miếng Ngọc của Sở Mặc
- Hừ... Tên tiểu tử nhà ngươi thật sự đã gặp được đại cơ duyên trên thảo nguyên rồi à!
Ma Quân ngạc nhiên, ánh mắt hào hứng nhìn thẳng Sở Mặc như muốn thám thính, nhưng lại không có ý muốn truy hỏi rõ ngọn ngành
Sở Mặc không kìm được mà rơi lệ:
- Sư phụ... Xin lỗi người... con...
- Ngươi rốt cục cũng nhớ ra ngươi có lỗi với ta?
Ma Quân giận giữ, lạnh lùng quát:
- Khóc lóc gì, ngươi là tiểu cô nương sao? Còn muốn học người ta tự sát vì tình... Ta dạy dỗ ngươi là để ngươi đi tự sát? Tại sao ta lại có loại đồ đệ mất mặt như ngươi?
- Đồ nhi... đồ nhi khó chịu, Sư phụ!
Sở Mặc khóc nấc lên:
- Nàng vì con mà chết, con có lỗi với nàng!
- Hừ, đúng là kẻ không có tiền đồ!
Ma Quân lạnh lùng mắng:
- Cô ta vẫn chưa chết, ngươi khóc cái nỗi gì?- Chưa... chưa chết?
Sở Mặc lập tức ngừng khóc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ma Quân, sau đó giận giữ:
- Đến người cũng gạt con, nàng đã biến mất rồi, làm sao lại chưa chết cơ chứ?
- Ngươi hiểu cái quái gì! Cô ta chỉ là một phân thân, cô ta dùng đến phần nội lực không nên dùng, đương nhiên sẽ phải chịu sự trấn áp của đất trời, chịu chút đau khổ cũng là lẽ phải, nhưng chắc chắn vẫn chưa chết!
Ma Quân nhìn Sở Mặc vẻ mặt tức giận:
- Sao bản tôn lại xui xẻo đến thế, lại dạy ra loại đồ đệ ngu ngốc nhưngươi? Ngươi là heo sao? Sao lại ngu ngốc đến vậy?
- Sư phụ, người nói nàng vẫn còn sống? Thật sao? Người không lừa dối con chứ?
Sở Mặc vờ như không nhìn thấy thái độ của Ma Quân, hắn lồm cồm bò dậy, vẻ mặt sốt sắng nhìn Ma Quân hỏi không ngớt lời
- Thật mất mặt!
Ma Quân ngửa mặt nhìn lên trời, gằn giọng nói:
- Bản tôn rảnh mà lừa gạt ngươi sao? Nếu không phải trước lúc cô ta biến mất có truyền âm đến ta, ngươi cho rằng ta có thể nhanh chóng tìm ra ngươi như vậy sao?Ma Quân lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Thật không ngờ Tiểu Công chúa của chủng tộc đó lại để ý đồ đệ của ta, chẳng phải nói rằng chủng tộc của cô ta là cao ngạo nhất trên đời sao? Hứ, chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi! Nhưng mà kể ra cũng có con mắt tinh tường, biết rằng tên tiểu tử này không phải hạng tầm thường! Tuy nhiên... Tên tiểu tử này bị nhắm trúng, thật không biết là phúc... hay là họa.
- Ca ca, huynh sẽ nhớ rõ hình dáng của muội, sẽ không quên muội, đúng không?
Câu nói này vẫn như vẳng vẳng trong đầu Sở Mặc, giọng nói ấy nhưcó ma lực vậy.
- Hình dáng của muội sớm đã khắc sâu trong tim ta, ngập tràn hình ảnh muội, làm sao ta có thể quên được?
Sở Mặc khẽ nhắm nghiền mắt, cảm tưởng như có một tảng đá đang đè lên tim hắn, khiến hắn khó mà thở nổi.
- Nàng... nàng truyền âm cho người? Nàng đã nói những gì?
Sở Mặc nhìn Ma Quân với vẻ sốt ruột mong ngóng
Ma Quân trừng mắt nhìn Sở Mặc, trông cái dáng vẻ của hắn kìa, thật muốn đánh cho một trận, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây, trong lònghắn thở dài một tiếng, thản nhiên trả lời:
- Nói rằng ngươi tỉnh lại không thấy cô ta nhất định sẽ lo lắng, nói ta chăm sóc cho ngươi
- Chỉ có vậy thôi sao?
Sở Mặc thất vọng nhìn Ma Quân.
- Ngươi nghĩ truyền âm là gì chứ? Đơn giản giống như nói chuyện vậy à? Cô ta có thể truyền âm cho ta, điều này thật không dễ dàng gì!
Ma Quân lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu!- Sư phụ chưa từng dạy đồ nhi...
Sở Mặc tủi thân nói.
- Những điều này... không biết thì tốt cho ngươi hơn.
Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc.
- Nhưng con muốn biết. Con nhất định phải đi tìm nàng.
Sở Mặc nhìn Ma Quân.
Ma Quân cười nhạt:
- Tìm cô ta? Ngươi biết cô ta ở đâu? Ngươi có biết làm thế nào để rời khỏi thế giới này? Ngươi có biết cái giá để tìm được cô ta là gìkhông?
- Con không biết, nhưng con nhất định phải tìm được nàng
Sở Mặc nhìn chằm chằm vào Ma Quân, khẽ trả lời:
- Nàng có thể truyền âm cho Sư phụ... chứng tỏ nàng biết được sự tồn tại của người. Sư phụ... không lẽ người cũng không phải người của thế giới này? Nếu không thì với thực lực này của Sư phụ, làm sao lại lặng lẽ không có chút tiếng tăm gì chứ?
Ma Quân trầm ngâm một hồi, hững hờ nói:
- Ta cũng không biết nữa.Sở Mặc kiên định nhìn thẳng Ma Quân, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngọc bội à, hãy cho ta thấy cảnh tượng của Sư phụ.
Uỳnh
Sở Mặc chợt cảm thấy miếng Ngọc luôn đeo sát trước ngực phát ra một sức nóng kinh người, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng lại khiến cho hắn không kìm được mà phải hét lên
- Aaaa
Ma Quân hơi nhíu mày, liếc nhìn Sở Mắc, lạnh lùng nói:
- Có gì mà phải ngạc nhiên?
Sở Mặc thần người ra một lúc, hắn bị vô số những thứ vừa hiện ra trong đầu làm cho kinh ngạc.
- Cảnh giới chưa biết, thể chất chưa biết, cái khác cũng chưa biết, bị trúng kịch độc, thành phần của độc tính là...
Tất cả nhứng thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ, nhưng thành phần độc tính được cấu thành từ hơn năm mươi loại kịch độc.
Bình luận facebook