• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (6 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương116: Những chuyện xưa (2)

Sau đó Hứa Nhị Phù tâm tình buồn bực bỏ nhà ra ngoài!

Đi cùng với Sở Mặc, đến quân doanh giải sầu.

Kết quả trên đường gặp được Diệu Nhất Nương trọng thương!

Lúc đó Diệu Nhất Nương đang bị người truy sát, thân bị trọng thương, nhìn thấy không trị khỏi. Xa xa nhìn thấy Sở Mặc và Hứa Phù Phù còn cho rằng gặp được cứu tinh. Kết quả đến gần liếc nhìn quả nhiên là hai tiểu tử thối tha, trọng thương cộng thêm thất vọng, người trực tiếp ngất đi.

Diệu Nhất Nương lúc đó không có thướt tha như bây giờ, tóc tai bù xù, mặt mày đầy bụi, cả người đều là máu nằm ở đó. Nếu là con cái nhà bình thường, không chừng bị dọa sợ, nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy.

Tuy Sở Mặc và Hứa Phù chỉ là liếc nhìn nhau, liền chạy thẳng đến khiêng Diệu Nhất Nương. Hai người tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng là người luyện võ tu luyện ra nguyên lực, khiêng một người tất nhiên không đáng là gì.

Sau đó tìm một nơi vô cùng bí mật cất giấu Diệu Nhất Nương. Tiếp theo Sở Mặc bảo Hứa Phù Phù chăm sóc Diệu Nhất Nương. Còn bản thân hắn lại bày ra một trò mang theo mảnh vải trên người Diệu Nhất Nương trở về nơi trước đó, đợi ở đó.

Qua gần nữa ngày, có 7-8 người trực tiếp đuổi tới, mặt đầy hung thần sát khí, nhìn thấy Sở Mặc, dùng đao chỉ hắn hỏi có nhìn thấy một nữ nhân bị trọng thương không.

Sở Mặc giả bộ bị dọa sợ ngây người, chỉ đám người này rẽ trái rẽ phải, đi ra 20-30 dặm đường, đi đến một con sông lớn nói ở đó nhìn thấy nữ nhân đó nhảy xuống sông, bị nước sông cuốn trôi.

Đám người đó tỉ mỉ tìm một vòng, cuối cùng từ trong bụi cỏ phát hiện một mảnh vải dính máu. Qua nhận dạng, chính là chất liệu vải trên bộ quần áo Diệu Nhất Nương mặc. Thế là tuyệt đối tin điều này, không có làm khó Sở Mặc, liền đuổi xuống hạ du.

Diệu Nhất Nương vì vậy tránh được một kiếp!

Hành trình quân doanh của Hứa Nhị Phù cũng không có thành, vì y mang theo Diệu Nhất Nương về lại Viêm Hoàng Thành, tìm một biệt viện vô cùng bí mật dưỡng thương. Sau khi Diệu Nhất Nương trị khỏi cũng ở lại trong Viêm Hoàng Thành.

Hai người Sở Mặc và Hứa Phù Phù trước giờ không có hỏi qua lai lịch của nàng. Bản thân Diệu Nhật Nương cũng không có nói qua. Nhưng từ thân thủ của nàng cho thấy, Diệu Nhất Nương có lẽ là từng tu luyện trong môn phái. Điểm này nàng cũng không có phủ nhận.

Thao Thiết Lầu vừa khai trương, một số người tìm đến gây chuyện, cũng trên cơ bản cũng đều là Diệu Nhất Nương tự giải quyết.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, ba người cơ hồ đều rơi vào trong hồi ức.

Chuyện bốn năm trước, đối với ba người đang ngồi, đều sinh ra ảnh hưởng khá sâu sắc. Hay nói cách khác, sau khi Sở Mặc một chân đá Hạ Kiệt thành thái giám, không có liên quan với chuyện năm đó. Cảm thấy cha con này đều là súc sinh, quả thật chết chưa hết tội.

- Tất cả đều qua rồi, nghe nói cuối cùng Hạ Kinh thất sủng. Ha ha, chuyện này đang được chúng ta cạn một ly. Sở Mặc cầm ly rượu lên ba người nâng ly uống cạn, cười nói:

- Ta tin, tương lai của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn!

Trong đôi mắt long lanh của Diệu Nhất Nương quang mang chớp động, nhìn Sở Mặc nói:

- Đúng vậy, thiếp thân cũng tin, tương lai sẽ tốt hơn!

Hứa Phù Phù cầm ly rượu lên thở dài:

- Ây, thiếu một người vợ, thật thương tâm! Ta thất tình rồi, ta muốn mua say, các ngươi ai cũng đừng quản ta!

- Dẹp! Sở Mặc và Diệu Nhất Nương đồng thời khinh thường nhìn Hứa Phù Phù.

- Đồ đần! Sở Mặc nói.

- Là rất đần, Diệu Nhất Nương gật gật đầu:

- Cũng không biết Liễu Mai Nhi là làm sao chịu được ngươi. Một lòng chung thủy với ngươi như vậy.

Liễu Mai Nhi, chính là thanh quan nhân đẹp nhất năm đó.

Sau khi chuộc thân, trực tiếp vào trong biệt viện của Hứa Phù Phù ở Viêm Hoàng Thành. Lúc Thao Thiết Lầu mở chi nhánh, bị Hứa Phù Phù kéo ra làm bà chủ.Với Diệu Nhất Nương có rất nhiều giao tập. Với tình nghĩa tỷ muội giữa hai người, Diệu Nhất Nương tất nhiên vô cùng hiểu rõ tình hình bây giờ của Liễu Mai Nhi.

- Ha ha ha, đó là Mai Nhi của ta… Đương nhiên một lòng với ta! Hứa Phù Phù cười đắc ý.

- Mai tỷ vẫn khỏe chứ? Sở Mặc hỏi.

- Nàng ta nói nàng vẫn rất muốn cảm tạ ngươi. Diệu Nhất Nương ở bên cạnh cười híp mắt.

Hứa Phù Phù nhất thời đầy mặt bi phẫn, nhìn Sở Mặc cả giận nói:

- Sở Tiểu Hắc…

Sở Mặc đầy mặt vô tội:

- Cái này không liên quan với ta?

- Sao không liên quan với tiểu ca? Mai Nhi tới giờ cũng không cho ta chạm vào, nói năm đó ta gạt nàng ấy. Chân chính cứu nàng ta kỳ thật là tiểu ca… Hứa Phù Phù biểu tình hung hăng:

- Đại gia rất là oan uổng! Bỏ tiền bỏ lực bỏ người lại bị đánh, cuối cùng một chút công lao cũng không có…

- Ha ha ha.. Sở Mặc suýt chút nữa cười muốn sặc khí, nhìn cái gã đầu lợn này, nói:

- Hôm nào ta gặp Mai tỷ giải thích rõ ràng cho ngươi được chưa?

- Được rồi, được rồi, hay là đừng giải thích nữa, ta nhìn thấy rồi. Sở Tiểu Hắc, đều nói ta là công tử đào hoa nhất Viêm Hoàng Thành, đó là không có đi cùng tiểu ca! Chỉ cần đi cùng tiểu ca, tất cả mỹ nữ nhìn đều là tiểu ca! Ta cảm thấy bọn họ đều bị đau mắt! Hứa Phù Phù trợn mắt lẩm bẩm nói.

Lúc này dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng ồn ào, làm ba người đang ngồi đều không kìm được chau mày.

Sở Mặc liếc nhìn Diệu Nhất Nương:

- Bây giờ còn có người ở đây gây sự?

Trên mặt Diệu Nhất Nương cũng mang mấy phần nghi hoặc, nói:

- Đã rất lâu không có ai gây sự ở chỗ chúng ta.

Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc ha ha cười nói:

- Nói không chừng là đến tìm tiểu ca.

Sở Mặc bĩu môi, cười lạnh nói:

- Nếu nói đến người trong Viêm Hoàng Thành hận ngươi, nhất định nhiều hơn ta.

- Được rồi, hai người đừng cãi nữa, để ta đi xem thử. Diệu Nhất Nương nói xong đứng dậy liền đi ra ngoài.

Hứa Phù Phù nói:

- Nếu đi thì cùng đi. Xem ai bị đui dám chạy đến địa bàn của ta gây sự?

Diệu Nhất Nương nói:

- Được rồi, cả Viêm Hoàng Thành có ai biết đây là sản nghiệp của người?

Hứa Phù Phù ha hả cười:

- Đó chính là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Nói xong, có chút áy ngạy liếc nhìn Diệu Nhất Nương vỗ ngực nói:

- Đao của ta rất tốt, tỷ có muốn thử không?

- Ngươi cút cho lão nương. Diệu Nhất Nương một chân đá vào mông của Hứa Phù Phù, trực tiếp đá y quăng ra khỏi phòng.

Cửa vừa mở ra, âm thanh ồn ào phía dưới nghe rõ ràng hơn. Chỉ nghe một người thanh niên bất mãn mắng chửi:

- Thật chưa thấy qua còn có tửu lầu như của các ngươi. Lại còn không nhường chỗ đi lên? Mẹ nó, đại gia có, chính là tiền! Ngươi có biết cha ta là ai không? Cái tửu lầu rách nát này của các ngươi còn muốn mở cửa nữa không?
Chương117: Châu Mục công tử (1)

- Ha ha, lệnh tôn của công tử là ai, cái này phải đi hỏi mẫu thân của công tử. Người ngoài bọn ta nào biết? Tửu lầu nhỏ này của ta làm ăn cũng rất tốt, vẫn muốn tiếp tục mở cửa. Thế nào, công tử có ý kiến gì không? Diệu Nhất Nương đá mắt Sở Mặc và Hứa Phù Phù, vừa đi vừa nói, từ trên lầu đi xuống.

Đám người tranh cãi là ở tầng ba.

Trên thực tế cả Thao Thiết Lầu, trang hoàng lộng lẫy nhất chính là lầu ba này.

Lầu này được bố trí các gian phòng lớn nhỏ, trang trí mỗi một phòng đều dùng vật liệu nghiên cứu, rất có cách điệu. Vừa có thể biểu hiện cấp bậc và địa vị cao quý, lại không có vẻ khoa trương.

Những người giàu có nhất trong Viêm Hoàng Thành thích nhất chính là lầu này. Thậm chí có rất nhiều đại nhân vật có tư cách bước lên lầu bốn cũng muốn ở lầu ba dùng cơm.

Trang trí ở lầu bốn, thì phải xa hoa tráng lệ hơn. Người không có nội hàm, thật sự không cảm thấy được chỗ này tốt. Ngoài ra không khí bên ngòai toàn thể của lầu bốn cũng vô cùng cao quý. Trừ phi mở tiệc chiêu đãi nhân vật quan trọng, bằng không bình thường sẽ không dễ dàng đến lầu bốn, cảm thấy quá trang trọng.

Vẫn là lầu ba là nơi vừa có cách điệu vừa có cấp bậc, thích hợp gặp giỡ bạn bè hơn.

Những lời này Diệu Nhất nương nói rất mơ hồ, nếu là so với mức độ tiêu chuẩn thì kém một chút, thậm chí nghe không ra nàng là đang mắng người. Người thanh niên đó không thể nghe ra, nhìn thấy từ trên lầu nhẹ nhàng bước xuống, đi đến là một mỹ nữ tuyệt sắc, đôi mắt lúc này liền dựng thẳng đứng.

Diệu Nhất Nương chau mày, trong lòng không vui. Nàng ghét nhất chính là loại ánh mắt tràn đầy tham lam hận không thể ăn nàng của nam nhân. Hứa Phù Phù tuy thoạt nhìn có chút lỗ mãng, thường trêu chọc nàng nhưng trên thực tế, đối với nàng là rất tôn trọng.

- Nàng là bà chủ chỗ này? Ánh mắt không vui của Diệu Nhất Nương bị người thanh niên đó nhìn thấy nhất thời thu lại híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn Diệu Nhất Nương.

Người đến bất thiện!

Nối bước đi xuống là Sở Mặc và Hứa Phù Phù liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

- Đúng vậy, công tử thoạt nhìn cũng là người có thân phận. Ở đây cãi ầm ĩ, không sợ mất thân phận? Diệu Nhất Nương thản nhiên nói.

- Hứ… bà chủ một tửu lầu nhỏ nhoi, nói đi nói lại đều là biết rút tiền người. Bên cạnh người thanh niên đó đang đứng một thanh niên hơn 30 tuổi, vẻ mặt tinh hãn, ăn mặc gọn gàng, thoạt nhìn thân thủ bất phàm, lạnh lùng nói với Diệu Nhất Nương:

- Có phải cảm thấy sau lưng có chỗ chống đỡ, thì không xem ai ra gì không?

Diệu Nhất Nương thản nhiên cười:

- Ngài nói nặng lời rồi, chỗ này của ta chỉ là một tửu lầu mà thôi, mở cửa để làm ăn, chào đón bất cứ bằng hữu nào đến đây dùng cơm. Nhưng nếu là gây sự… hay là bớt chút đi.

- Ha ha ha ha, bổn công tử lần đầu tiên nhìn thấy có người còn kiêu ngạo hơn ta, chính là bà chủ của tửu lầu này, thú vị… thật là thú vị! Nói xong, sắc mặt người thanh niên này chợt lạnh:

- Trương Mặc, nói cho nàng ta biết, ta là ai!

Người thanh niên vẻ mặt tinh hãn đó lạnh lùng nói:

- Công tử của Trương Sùng, Thanh Mục Châu, Trương Thanh Ngọc!

Sở Mặc và Hứa Phù Phù nghe thấy ba chữ Thanh Mộc Châu, nhất thời có chút ngẩn ra, sau đó liếc nhìn nhau. Hứa Phù Phù nhép miệng, vô thanh nói:

- Hạ Kinh!

Thanh Châu là một châu cách Viêm Hoàng Thành gần nhất, cũng là một châu lớn nhất trong chín châu Đại Hạ. Trương Sùng thân là Thanh Châu Mộc, tất nhiên quyền cao chức trọng, là đại sứ phong cương chân chính. Mà vị Trương Sùng này chính là tâm phúc đáng tin cậy nhất của Hạ Kinh.

Hứa Phù Phù nói xong, nhướn mày với Sở Mặc:

- Quả nhiên là đến tìm tiểu ca đấy.

Sở Mặc cũng không có mấy phần khó hiểu. Tuy hắn biết báo thù của hai cha con Hạ Kinh, Hạ Kiệt sớm muộn sẽ đến, nhưng lại không ngờ lại đến nhanh như vậy. Bên này hắn vừa trở về Viêm Hoàng Thành, bên đó thì đã bắt đầu rồi. Nhưng dùng phương thức này không sợ có chút thấp hèn sao?

Đồng thời trong lòng Sở Mặc cũng có mấy phần nghi hoặc. Thân là Thân vương Đại Hạ, Hạ Kinh cho dù không có não, cũng không nên dùng phương thức này đến tìm mình gây phiền phức. Đối với người có thân phận như Hạ Kinh mà nói, muốn báo thù một người, cách tốt nhất chính là làm họ trực tiếp biến mất thế gian này!

Cho dù là Hạ Kiệt, tuy nói rất hận Sở Mặc, hận không thể bâm hắn thành vạn mảnh, nhưng cũng không thể dùng phương thức ngốc nghếch này gây sự.

- Chuyện này, hay là vị Châu Mục công tử này tự làm ra? Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.

Phụ thân của Trương Thanh Ngọc là tâm phúc đáng tin nhất của Thân vương Hạ Kinh, ở Đại Hạ không còn là bí mật.

Thân vương Hạ Kinh thất thế, đối với Trương Sùng mà nói là đả kích rất lớn. Chỗ dựa trực tiếp bị ngã. Chức vụ Mục Châu này của lão có thể ngồi vững hay không… thật không dám nói.

Cho nên Trương Thanh Ngọc tất nhiên cũng rất hận Sở Mặc, cho rằng vì Sở Mặc mới dẫn đến thất thế của Hạ Kinh. Dù sao, tin đồn chính là như vậy.

Sở Mặc cảm thấy, có lẽ Trương Thanh Ngọc nghe nói sau khi mình dùng cơm ở Thao Thiết Lầu liền xông thẳng đến gây sự.

Đại khái làm Trương Thanh Ngọc không ngờ là, y ngay cả mặt của Sở Mặc còn chưa nhìn thấy, liền bị người của tửu lầu ngăn cản lại, không cho gã lên lầu.

Lẽ ra với thân phận địa vị của Trương Thanh Ngọc, nếu muốn dùng cơm ở lầu 5, ngược lại cũng miễn cưỡng đủ tư cách. Vấn đề là người của Thao Thiết Lầu căn bản không nhận ra vị Châu Mục công tử này.

Trương Thanh Ngọc tất nhiên là tức giận tím mặt, nếu không phải giữ thân phận, đợi lát nữa còn muốn tìm Sở Mặc gây sự, sớm đã động thủ đập nát chỗ này rồi.

Diệu Nhất Nương thông minh tuyệt đỉnh, thấy thế làm sao có thể không rõ là xảy ra chuyện gì? Lập tức quay đầu ra hiệu bảo Sở Mặc và Hứa Phù Phù trở vào trước, ở đây để nàng giải quyết.

Nàng không ra hiệu còn được, nàng vừa ra hiệu, lập tức làm Trương Thanh Ngọc càng thêm tức giận, lạnh lùng nói:

- Thế nào? Châu Mục cũng không ở trong mắt bà chủ tửu lầu này sao?

Diệu Nhất Nương vừa muốn nói gì, Hứa Phù Phù từ trên cầu thang đi xuống, đứng ở bậc thang cuối cùng. Vì đứng ở chỗ này sẽ cao hơn Trương Thanh Ngọc một chút. Ở trên cao nhìn xuống nhìn Trương Thanh Ngọc, cười cười nói:

- Châu Mục quả thật rất tài giỏi, Đại tướng chốn biên cương!

Trương Thanh Ngọc đến gây sự, tất nhiên trước đó đã có chuẩn bị. Biết vị thiếu niên tuấn tú này là ai, nghe y nói như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười. Ngay cả kẻ địch cố ý đứng trên bậc thang cao hơn mình một cái đầu, cũng làm như không thấy.
Chương118: Châu Mục công tử (2)

Nhưng tiếp theo, Hứa Phù Phù lại nói:

- Nhưng công tử của Châu Mục… là cái gì?

Trương Thanh Ngọc nhất thời sắc mặt đại biến.

Hứa Phù Phù móc móc lỗ tai, thản nhiên nói:

- Đây là Viêm Hoàng Thành! Không phải Thanh Châu! Muốn ở đây gây sự hay là thôi đi. Chủ của ngươi còn gắn cái đuôi làm người, ở trong nhà làm con rùa đen rút đầu không dám ra ngoài, ngươi chạy ra ngoài đắc chí nhiệt tình làm gì?

- Ngươi… ngươi dựa vào cái gì nói ta như vậy? Trương Thanh Ngọc rất muốn tát người thiếu niên đứng trên đài cao té xuống, nhưng trong lòng đắn đo một chút, không dám.

Thân phận của gã thiếu niên này lợi hại hơn vị công tử Châu Mục rất nhiều. Nếu gã thật làm như vậy, đừng nói cha gã, cho dù Hạ Kinh sợ là cũng không bảo vệ được gã, cũng sẽ không bảo vệ gã.

- Tặng ngươi ba chữ. Hứa Phù Phù quang mang lạnh lẽo nhìn Trương Thanh Ngọc:

- Cút!

- Ngươi mới nói một chữ. Sở Mặc nhắc nhở.

- Ồ, còn hai chữ nữa à? Khóe miệng Hứa Phù Phù rút lên:

- Ta học toán không giỏi, thứ lỗi. Vậy thì bổ sung thêm hai chữ nữa là được rồi.

- Ra ngoài.

Một tiếng quát chói tai.

Không ngờ làm cơ thể của Trương Thanh Ngọc khẽ run rẩy.

Hứa Phù Phù không khỏi có chút thất vọng, lắc đầu, xoay đầu nói với Sở Mặc:

- Thật không thú vị… tiểu ca thấy rồi? Cái thứ này cũng chạy đến học người ta gây sự, ây.. thật không đủ mất mặt lão tử ngươi.

Khuôn mặt Trương Thanh Ngọc đỏ ửng, nhiệt huyết xông lên, tức giận quát Sở Mặc:

- Tạp chủng họ Sở… có bản lĩnh thì đừng núp sau lưng nữ nhân và huynh đệ ngươi, hôm nay ông chính là đến tìm ngươi gây sự!

Một tiếng tạp chủng này trực tiếp nói làm Diệu Nhất Nương và Hứa Phù Phù sắc mặt đại biến, tức giận tím mặt.

Còn Sở Mặc

Chát!

Một tiếng tát tay lập tức vang lên.

Nhìn lại, vị Trương Thanh Ngọc công tử này, trực tiếp bị đánh quay mấy vòng.

Phun một cái, nôn ra một ngụm máu. Trong máu tươi đó còn mang theo mấy cái răng. Sau đó bùm một tiếng, cái mông tê dại ngồi lên đất, cả người đầy mặt mờ mịt, mục quang ngây dại, rõ ràng là bộ một tát tay của Sở Mặc đánh cho ngây dại.

- Thứ không có giáo dưỡng, dám nói ta một lần như vậy nữa, ta sẽ lấy cái mạng của ngươi! Sở Mặc đứng bên cạnh Diệu Nhất Nương lạnh lùng nhìn Trương Thanh Ngọc ngồi trên đất. Hắn từ nhỏ đến lớn hận nhất chính là người khác mắng hắn như vậy.

Ai cũng biết, Phàn Vô Địch lão tướng quân nhận nuôi một đứa bé, tên là Sở Mặc, là cô nhi.

Vì vậy, bất cứ vấn đề liên quan với cha mẹ, đối với Sở Mặc đều là cấm kỵ. Nếu có người dám mắng cha mẹ Sở Mặc, bất kể là ai Sở Mặc cũng sẽ trực tiếp nổi điên.

Trương Thanh Ngọc này không biết sống chết, cảm thấy một đứa cháu của tướng quân còn không phải là thân sinh, mắng thì mắng, đánh thì đánh, có thể làm sao?

Trong lời đồn, Hạ Kinh Thân vương tuy là vì chuyện Sở Mặc mất đi thực quyền, nhưng đó là vì thiếu nữ trong lời đồn là công chúa! Bằng không, tại sao ban đầu Sở Mặc đầu bị truy sát, Hoàng thượng cũng thờ ơ chứ?

Cho nên tận đáy lòng, Trương Thanh Ngọc xưa nay không để Sở Mặc trong mắt. Không ngờ là người ta căn bản không nói đạo lý gì với gã, càng không có mở miệng mắng gã, mà là dứt khoát nhanh gọn, trực tiếp chính là một cái tát, làm gã thất điên bát đảo, hồn phách cũng sắp bị đánh tan!

- To gan, lại dám công nhiên tập kích Châu Mục công tử!

- Bắt lấy hắn!

- Mau bó tay chịu trói!

Người thanh niên bên cạnh Trương Thanh Ngọc lúc nãy thấp giọng căn dặn một câu:

- Giết không luận tội!

Mấy người có chút do dự một chút, nhưng vẫn xông về phía Sở Mặc!

Chát chát chát!

Keng!

Ai nấy đều rút binh khí ra, cả người tản ra đầy sát khí.

- Muốn giết ta? Trong con ngươi Sở Mặc chợt phát lãnh, khẽ vươn tay, giận tím mặt chặn trước Diệu Nhất Nương và Hứa Phù Phù, thấp giọng nói:

- Các người đừng động!

Nói xong, một bước xông thẳng qua, thân hình lóe động giống như quỷ mị, xách từng người từng người này ném qua cửa sổ.

--

Trên đường phố nhất thời gà bay chó chạy truyền đến một trận kinh hô.

Rất nhiều người đi lại trên đường, không ngờ từ trên trời giáng xuống 5-6 người, nặng nề té lên tảng đá xanh trên đất. Tại chỗ chết ngất ba người, còn hai người toàn thân trên dưới không biết gãy bao nhiêu khúc xương, nắm ở đó kêu la.

Sở Mặc đi mấy bước tới trước mặt Trương Thanh Ngọc tóm cổ của y, trực tiếp xách y lên, đi tới bên cửa sổ treo người y trong không trung, lạnh lùng hỏi:

- Trương công tử, ngươi muốn giết ta?

Lầu bốn của Thao Thiết Lầu tuy không xem là đặc biệt cao, nhưng cũng không thấp. Nếu độ cao này thích hợp, đủ té chết người.

Một trận gió lạnh thổi đến, thân hình của Trương Thanh Ngọc bỗng nhiên run lẩy bẩy, sau đó… cứt đái tuôn ra, trực tiếp bị dọa sợ!

- Sở công tử… Sở công tử. Ta sai rồi, ta không muốn giết ngươi! Hu hu… ta muốn giáo huấn ngươi cho… Hạ Kiệt xả giận, thật chưa từng nghĩ qua phải giết ngươi… Đừng giết ta, đừng giết ta, cầu xin ngươi, xin đừng giết ta! Cơ thể của Trương Thanh Ngọc treo bên ngoài, cứt đái thuận theo áo quần hoa gấm chảy xuống, mùi hôi thối ngút trời.

Người phía dưới liền tản ra xa tránh, thật là vô cùng mất mặt.

- Ngươi không muốn giết ta? Đám thủ hạ này của ngươi tại sao muốn giết ta? Sở Mặc lạnh lùng nhìn vẻ mặt sợ không còn giọt máu của Trương Thanh Ngọc, đầy mặt chán ghét.

- Bọn họ… bọn họ không phải là người của ta…

- Bọn họ là thủ hạ của Hạ Kiệt… đều là người của Thân Vương Phủ! Không liên quan với ta!

Diệu Nhất Nương ở phía sau Sở Mặc vốn có chút lo lắng chuyện này làm lớn một chút, nghe xong lời này hoàn toàn nhẹ nhõm. Khinh thường cười, nhẹ giọng nói:

- Thật là trò chơi của đứa không có não.

Hứa Phù Phù cũng không nhịn được cười nói:

- Đúng vậy, chính là.. thật ngu xuẩn

Chát

Sở Mặc dùng cánh tay phải vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tát Trương Thanh Sơn một tát tay. Thử thử, cảm thấy tay phải mình còn có chút mơ hồ đau, cười lạnh nói:

- Ngươi nói ta tin sao? Đúng vậy, ta là có ân oán với Hạ Kiệt, nhưng ngươi rõ ràng đang vu oan cho y. Sở Mặc ta ân oán phân minh, cho dù ta có thù với Hạ Kiệt, nhưng cũng không tha cho hình vi vô sỉ của ngươi!

Đám người vây xem phía dưới không kìm được ồn ào khen ngợi.

- Sở công làm rất tốt! Không hổ là cháu của tướng quân đại lão gia, ân oán phân minh!

- Sở công tử là thị phi phân minh, quả nhiên là con cháu nhà tướng!

- Phân biện cho kẻ thù của mình. Tấm lòng này… làm người ta khâm phục!

- Mẹ nó… Tiểu Hắc ca từ khi nào trở nên không biết xấu hổ như vậy? Hứa Phù Phù đầy mặt khiếp sợ nhìn Sở Mặc đang đứng bên cửa sổ.
Chương119: Chim sẻ núp đằng sau

- Đúng vậy, vốn hắn tuy có chút thông minh này, nhưng lại không dùng ra trước mặt nhiều người như vậy. Chậc, chậc. Thiếu gia đơn thuần lương thiện của ta đi đâu rồi? Diệu Nhất Nương đầy mặt cảm khái.

Sau khi Trương Thanh Ngọc nói ra những lời này trong lòng cũng lập tức hối hận. Nhưng lúc này cái mạng nhỏ nằm ở trong tay người ta, linh hồn nhỏ bé sắp bị dọa bay, nào dám nói dối? Liền mất đi năng lực suy nghĩ, lập tức kêu thảm:

- Ta không có gạt ngươi, trên người ta còn có bức thư của Hạ Kiệt cho ta, ngươi xem liền biết!

- Khốn nạn, còn có chứng cứ? Hứa Phù Phù liền kinh ngạc.

- Con heo! Diệu Nhất Nương là thẳng thắng vô lời.

Trương Thanh Ngọc giãy dụa, móc ra một bức thư từ trong túi áo, run lẩy bẩy mở ra:

- Ngươi xem, ngươi xem, chỗ này còn có dấu ấn của Hạ Kiệt, bút tích này… cũng là của y!

Sở Mặc híp mắt, liếc nhìn, cười lạnh một cái, vừa muốn nói gì.

Đúng lúc này, trong không trung bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng phá không thê lương.

Vù!

Một mũi tên trực tiếp bay đến sau lưng Trương Thanh Ngọc!

- Không ổn!

Đối phương muốn giết người diệt khẩu!

Sở Mặc lập tức giận dữ, trong lúc nguy cấp, cũng không nghĩ nhiều trực tiếp ném Trương Thanh Ngọc xuống sạp trái cây dưới lầu.

Ầm!

Mũi tên đó hung hăng cắm vào trên bức tường Thao Thiết Lầu, gần như hoàn toàn không vào, chỉ lưu lại một đoạn đuôi lông chim, vẫn con rung rẫy kịch liệt trên tường.

Mũi tên đó chính là muốn giết người đến!

Bên này Trương Thanh Ngọc bị ném trên sạp trái cây, tuy không bị ném chết, nhưng khoảng cách cao như vậy, cũng làm gã té oa oa kêu to. Trên người không biết sinh ra bao nhiêu chỗ xương gãy.

Giữa lúc Sở Mặc ném Trương Thanh Ngọc xuống, thân hình của Diệu Nhất Nương đã hoóa thành một cái bóng, từ cửa sổ lầu bốn bay thẳng ra ngoài, xông về phía mũi tên bắn tới.

Hứa Phù Phù sắc mặt đã lạnh ngắt, gọi mấy người đến, thấp giọng căn dặn mấy câu, đi tới chỗ Sở Mặc, cắn răng:

- Hạ Kiệt… ngươi muốn chết!

Người trên phố tản ra bốn phía, cảnh tượng vừa nãy thật sự là quá kinh người. Náo nhiệt tuy rất hay, nhưng cũng phải có mạng mới có thể xem.

- Đi lấy lá thư đó lại, thuận tiện bồi thường gấp 10 lần đống trái cây đó cho người ta. Sở Mặc đứng bên cửa sổ, sắc mặt cũng không dễ coi lắm. Nếu không có mũi tên này bắn đến, có thể nói là đầu Trương Thanh Ngọc có bệnh, muốn lấy lòng chủ nhân, đến tìm hắn gây phiền phức.

Nhưng bức thư đó, cộng thêm mũi tên này, lại làm Sở Mặc có cảm giác lạnh run cả người, vô cùng tức giận!

Vì hắn bị tính kế!

Hôm nay Trương Thanh Ngọc một khi chết ở chỗ này, vậy, chuyện này nhất định không thoát khỏi liên quan với Sở Mặc

Đến lúc đó, người khác sẽ không quản mũi tên đó là từ đâu bắn ra, nhất định sẽ tính trên đầu Sở Mặc.

Còn về lá thư đó? Sở Mặc dám chắc… Cho dù Trương Thanh Ngọc luôn miệng nói bức thư đó là Hạ Kiệt viết, cũng tuyệt đối không phải thật!

Công tử của Châu Mục, đối với Sở Mặc mà nói, đánh thì đánh rồi, không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu chết rồi, tính chất hoàn toàn không giống.

Tin rằng ngay cả Hứa Trung Lương vừa nhậm chức Thủ phụ nội các cũng sẽ bị liên lụy!

Vì đứa cháu của ông Hứa Phù Phù cũng ở chỗ này.

Bao gồm cả Thao Thiết Lầu, bao gồm Diệu Nhất Nương, ai cũng không thoát khỏi liên can!

- Xem ra, trước đây vẫn có chút xem thường bọn họ. Sở Mặc lạnh lùng nói:

- Quan hệ giữa ngươi và Thao Thiết Lầu, không chừng cũng không che giấu được bao lâu.

Hứa Phù Phù đang phái người đi thu dọn tàn cuộc, bao gồm nhặt lá thư đó lại, nghe lời nói của Sở Mặc, áy ngạỵ cười:

- Che giấu không được thì không che giấu. Tửu lầu này là ta tự tay dựng nên, không dùng một phần tiền trong nhà! Tất tiền thu chi đều rõ ràng, ai muốn thông qua cái này công kích Hứa gia ta, thật là tính sai rồi.

- Nhưng chuyện hôm nay, ngược lại thật có chút nằm ngoài dự liệu. Xem ra, có lẽ không chỉ tên ngu xuẩn Hạ Kiệt bày ra, lão già của y Hạ Kinh sợ là cũng khó thoát tội này. Khốn nạn, trò đùa này thật độc ác, nhìn bên ngoài thì là xung đột của một đám công tử, trên thực tế lại là kiếm chỉ cao tầng, một viên gạch chọi vô số con chim, quả là mưu kế hay.

Hứa Phù Phù cũng được, Sở Mặc cũng được, toàn bộ là người thông minh tuyệt đỉnh. Tuy còn trẻ, nhưng đối với những chuyện này, hoàn toàn không xa lạ. Muốn gạt được bọn họ cơ hồ không thể.

Lúc này thủ hạ của Hứa Phù Phù nhặt bức thư về, giao tới tay Hứa Phù Phù. Sau khi liếc nhìn mấy cái, Hứa Phù Phù liền chau mày.

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Giả sao?

Hứa Phù Phù gật đầu:

- Cho dù Hạ Kiệt giở thủ đoạn này, y ngốc nữa cũng không đến nổi để nhược điểm này trong tay người ta. Nói xong, Hứa Phù Phù cầm bức thư này xé.

- Đừng. Sở Mặc ngăn lại.

- Làm gì vậy? Giả chẳng lẽ còn có thể lấy làm chứng cứ sao? Tới lúc đó, cho dù cáo tới chỗ Hoàng thượng, tới cuối cùng nhất định cũng không giải quyết được gì. Hai chúng ta còn phải mang thêm tội danh vu khống. Hứa Phù Phù có chút kỳ quái nhìn Sở Mặc:

- Tiểu ca sẽ không thật muốn dùng bức thư này cáo bọn chúng chứ? Tiểu Hắc ca… ta nhớ ngươi không có ngốc như vậy?

- Cáo bọn họ? Ta mới không ngốc như vậy. Sở Mặc lạnh lùng cười:

- Nhưng, một bức thư tốt như vậy, cứ như vậy xé đi thì tiếc bao nhiêu? Trước đây ta hô đánh hô giết, làm ta chật vật chạy ra Viêm Hoàng Thành, cô độc một mình đi cánh đồng tuyết, gần như là cửu tử nhất sinh… Hôm nay ta trở về còn chưa tìm bọn họ tính sổ, bọn họ lại chủ động tìm đến ta, còn cho rằng ta là người tùy tiện có thể ức hiếp giống như nữa năm trước sao?

Hứa Phù Phù tròng mắt hơi híp, nhìn Sở Mặc:

- Tiểu ca muốn…

- Hì, chuyện tiếp theo bên này giao cho ngươi, nhớ phải thu dọn sạch sẽ tất cả tàn cuộc cho ta! Sở Mặc vỗ vỗ vai Hứa Phù Phù:

- Mấy người bị ta ném ra nhất định không phải người của Thân Vương Phủ! Nhưng nếu chưa chết, thì nhốt lại cho ta, bọn họ có chỗ dùng! Còn nữa, tên đần độn Trương Thanh Ngọc đó, ngươi nhớ phải phái người bảo vệ y, đừng để y chết. Sau đó thông báo cho phụ thân y, đến bảo lãnh người! Đây là một nhân tình lớn! Chúng ta cứu con trai lão!

- Ta ngốc thật, Tiểu Hắc ca, quả nhiên tiểu ca không phải là thiếu niên đơn thuần, thật đúng ác, cũng đúng vô sĩ! Nhưng đệ thích! Hứa Phù Phù mặt mày hớn hở, đánh con trai người ta, ném người ta trọng thương, đến cuối cùng còn muốn làm người cảm ân mang đức. Chuyện này đổi làm Sở Mặc trước đây quả thật làm không được. Nhiều nhất cũng ở sau lưng đưa ra chủ ý này cho Hứa Phù Phù mà thôi.
Chương120: Giận đập Thân Vương Phủ (1)

- Ừ, chỗ này giao cho ngươi. Sở Mặc bĩu môi, thầm nói:

- Đây đáng là gì? Để ngươi trải qua chuyện ta từng trải qua, chỉ sợ ngươi còn ác hơn ta!

So với những người Trường Sinh Thiên trưởng lão và Hạo Nguyện trưởng lão của bộ tộc Hạo Nguyện mà nói, ta đáng là vô sỉ gì? So với bọn họ, ta vẫn đơn thuần như một đóa hoa trắng nhỏ!

- Tiểu ca muốn đi làm gì? Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc, lại nhìn bức thư trong tay hắn, thất thanh nói:

- Tiểu ca không phải muốn đi Thân Vương Phủ tìm phiền phức chứ?

Sở Mặc nhe răng:

- Đợi tin tức! Nói xong, Sở Mặc lắc người một cái, trực tiếp nhảy từ cửa sổ lầu 4 xuống, trong không trung trượt đi hai mươi mấy trượng, sau đó rơi trên hộ nhà dân đối diện. Sau đó mũi chân điểm nhẹ, thân hình tung mấy cái, liền biến mất trong tầm mắt.

Hứa Phù Phù đứng bên cửa sổ lầu 4 sốt ruột. Y nguyên lực chỉ có tầng hai, bảo y từ chỗ này nhảy xuống y dám, nhưng muốn giống như Sở Mặc lại hoàn toàn không thể.

- Không phải là đi Thân Vương Phủ gây sự chứ? Vứt bỏ huynh đệ kết nghĩa đáng là gì? Hứa Phù Phù hùng hùng hổ hổ, đi xử lý chuyện bên này xong. Kỳ thật trong lòng y là rất cảm động, vì thân phận của y thật tại không thích hợp xuất hiện trong Thân Vương Phủ. Danh bất chính ngôn bất thuận, mang đến cho gia gia y rất nhiều phiền phức.

Một lát sau, Diệu Nhất Nương cũng trở về, sắc mặt có chút khó coi.

Hứa Phù Phù hỏi:

- Không tìm được người?

Diệu Nhất Nương lắc đầu:

- Chết rồi!

- Chết rồi? Hứa Phù Phù sửng sốt.

- Tự sát rồi. Diệu Nhất Nương cắn răng nói:

- Chậm một bước!

Hứa Phù Phù chau mày, lẩm bẩm nói:

- Xem ra… lần này có trò hay rồi!

- Thiếu gia đâu? Diệu Nhất Nương có chút kỳ quái hỏi.

- Đi đánh Thân Vương Phủ rồi. Hứa Phù Phù cười có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, còn có mấy phần tiếc nuối.

--

Diệu Nhất Nương giật mình, ánh mắt lộ vẻ lo lắng:

- Sao thiếu gia không ngăn hắn?

Hứa Phù Phù cười khổ nói:

- Ta ngăn được hắn sao? Thực lực bây giờ của hắn đã cao hơn ta rất nhiều, ta đã hoàn toàn nhìn không ra hắn! Hơn nữa để hắn đi ồn ào một chút cũng tốt, bằng không lão khốn khiếp Hạ Kinh đó thật cho rằng cả Đại Hạ ai cũng sợ lão.

- Ngươi…. Ngươi ngược lại khuyên hắn à! Diệu Nhất Nương dậm chân, nói:

- Ngươi xem Thân Vương Phủ là nhà bá tính bình thường sao? Dễ gây sự như vậy?

- Tỷ à, đây là quan tâm tất loạn. Hứa Phù Phù thoáng nhìn Diệu Nhất Nương một cái, lẩm bẩm:

- Nói chuyện trâu già ngặm cỏ non được không? Ta cũng là cỏ non đó!

- Hứa Nhị Phù! Trong con mắt của Diệu Nhất Nương lộ ra quang mang băng lãnh, nàng là thật sự có chút tức giận.

- Ây ya, ây ya. Đừng nổi nóng, ta không có trêu chọc tỷ. Hứa Phù Phù yếu giọng nói:

- Tỷ thật không cần lo lắng, vị thiếu gia đó tuy vô cùng chính trực, nhưng hắn không phải ngu xuẩn không có não. Trong lòng hắn có tính toán, lần này tỷ cứ yên tâm, chuẩn bị để hai cha con khốn kiếp Hạ Kinh, Hạ Kiệt đó ăn một bạt tay.

- Làm sao ngươi biết? Chỉ dựa vào bức thư đó? Ngươi tưởng Hạ Kiệt là tên ngốc sao? Sẽ ngốc nguếch viết một bức thư cho người ta làm nhược điểm? Diệu Nhất Nương mục quang bất thiện, hổn hển nói.

- Hi hi, yên tâm đi, Sở Tiểu Hắc không có ngốc như vậy, hắn nhất định có cách! Hứa Phù Phù đầy mặt bình tĩnh nói.

- Làm sao ngươi biết? Diệu Nhất Nương hỏi

- Ta tin hắn! Hứa Phù Phù thản nhiên nói:

- Tỷ tỷ, ta theo hắn, chính là từ mặc tả chơi cùng nhau lớn lên. Nếu hắn thật là loại người manh động đó, lúc đầu sẽ không rời khỏi Viêm Hoàng Thành!

- Không ngờ chỉ vì tin tưởng? Diệu Nhất Nương có chút khó tin nhìn Hứa Phù Phù:

- Ngươi ngay cả kế hoạch của hắn cũng không biết…

- Ha ha, tỷ dám đánh cược với ta không? Trên mặt Hứa Phù Phù lộ ra nụ cười không có hảo ý.

- Đánh cược chiếm tiện nghi của lão nương thì miễn đi. Diệu Nhất Nương cười lạnh nói.

- Không, không, không. T tôn trọng tỷ như vậy, sao muốn chiếm tiện nghi tỷ? Hứa Phù Phù nghiêm mặt.

Diệu Nhất Nương đầy mặt không tin nhìn Hứa Phù Phù:

- Ngươi nói đi

- Ta đánh cược Tiểu Hắc ca lần này nhất định sẽ náo loạn Thân Vương Phủ gà bay chó chạy, còn có thể toàn thân mà về! Hứa Phù Phù nói xong, trong đầu nhớ đến vừa nãy Sở Mặc đi, trên mặt nở nụ cười chắc nịt:

- Nếu tỷ thắng, ta cam đoan sau này ba hoa khoác lát với tỷ tỷ một lần nữa, tất cả cổ phần của ta ở Thao Thiết lầu đều là của tỷ tỷ!

- Tưởng ta thèm muốn sao? Diệu Nhất Nương cười lạnh mấy tiếng, nhưng vẫn là hỏi:

- Nếu ta thua thì sao?

- Nếu tỷ thua rồi, thì trước mặt mọi người hôn Tiểu Hắc ca một cái, không được hôn mặt! Nhớ đó, là.. Hứa Phù Phù cơ hồ đã nghĩ đến cảnh tượng đó, không kìm được đắc ý cười lên.

- Ngươi… Diệu Nhất Nương đỏ mặt, khẽ cắn răng, hừ một tiếng:

- Hôn thì hôn, có gì hay ho chứ? Ta cược với ngươi! Tuy ta cũng hy vọng hắn có thể toàn thân trở về, nhưng ta không có lạc quan như ngươi! Bây giờ ta phải đi Thân Vương Ohủ, tận mắt nhìn!

Hứa Phù Phù cười hi hi nói:

- Được, đợi ta xử lý chuyện bên này một chút, chúng ta cùng đi!

… ….

Thao Thiết Lầu nằm ở giữa trung tâm Viêm Hoàng Thành, cách Thân Vương Phủ cũng không bao xa.

Do vậy không mất bao lâu, Sở Mặc liền trực tiếp xuất hiện trước cửa Thân Vương Phủ.

Thân là Thân vương Đại Hạ, phủ đệ của Hạ Kinh cũng khá xa hoa.

Chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ viện lạc trùng trùng điệp điệp, còn có hoa viên, hồ nước, núi giả, cầu đá….đình đài thủy tạ rất lớn, đầy đủ mọi thứ.

Quả thật là lâm viên hoàng gia thu nhỏ. Thậm chí có một số hoa cỏ cây cối quý hiếm ngay cả lâm viên hoàng gia cũng không có!

Cổng lớn Thân Vương Phủ tráng lệ nguy nga, ở cửa có hai tượng đá kỳ lân cao lớn. Cũng chỉ có huyết mạch hoàng gia, mới dùng tượng đá cao cấp này.

Cổng lớn màu đỏ thắm, cao lớn nặng nề. Ở cửa còn có hai vệ sĩ vóc người cường tráng đang đứng, vẻ mặt trang nghiêm, dang người cao ngất.

Trên cửa lầu, trên tấm bảng hiệu cực lớn viết ba chữ lớn to cứng cáp “Thân Vuong Phủ”!

Sở Mặc còn chưa tới trước cửa, một trong hai thị vệ đó liền lớn tiếng quát thẳng:

- Trọng địa vương phủ, người không phận sự miễn vào!

Sở Mặc ha ha cười, căn bản không có để vào mắt, đi thẳng tới cổng lớn Thân Vương Phủ.

- Đứng lại! Thị vệ đó lập tức rút đao khỏi vỏ, đi về phía Sở Mặc:

- Ngươi muốn làm gì?

- Gây sự! Sở Mặc đáp một tiếng, sau đó vận hành bộ pháp, lắc người một cái liền tới trước mặt thị vệ này, giơ tay liền đấm một quyền.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..
Chương 1: Dị...
Xích tâm tuần thiên
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom