-
Chương 111-115
Chương111: Diệu Nhất Nương (1)
Hứa Nhị Phù chưa kịp ra vẻ thì Sở Mặc loáng cái đã đứng vòng ra phía sau, một cước đá vào mông hắn, khiến hắn bay vèo một cái. Ngã đau điếng người, hắn nổi giận bò dậy, muốn liều mạng với Sở Mặc:
- Sở Tiểu Hắc, ngươi rất thích hạ độc thủ, đánh lén! Ta liều mạng với ngươi.Nhưng lúc này, trước cửa Thao Thiết lầu đã là một vòng náo nhiệt vây quanh, có người nhận ra thân phận của hai gã, đặc biệt là Sở Mặc, mọi người ai cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Không ngờ, hơn nửa năm trước tên Sở Mặc một chân tung cước đá con trai độc nhất của Hạ Kinh Thân Vương thành thái giám lại dám quay trở lại. Nhất là chuyện sau khi Sở Mặc bỏ đi không bao lâu, Hạ Kinh bị miễn đi chức Thủ phủ Nội các, cũng vì chuyện này mà có thêm vô số những chuyện thần bí.Lúc này, trong tửu lầu, đột nhiên truyền lại một giọng nói dịu dàng:
- Hai vị gia gia, đều là người có thân phận, lại đánh nhau giữa đường như vậy không sợ người ta cười chê sao?
Tiếng nói vừa dịu dàng, vừa ngọt ngào, vừa khiến ngây người, quả thật khiến người ta phải mềm lòng.
Vẻ mặt giận giữ của Hứa Nhị Phù bỗng chốc biến mất, hắn vội vàng phủi hết bụi trên mông, vẻ mặt tươi cười chạy vào cửa tửu lầu:
- Hê hê hê Nương tử, sao nàng lại ra đây?
- Cút đi, tên tiểu tử thối còn chưa đủ lông đủ cánh nhà ngươi, đừnghòng chọc ghẹo lão nương.
Giọng nói thay đổi hẳn, một thiếu phụ dung mạo tuyệt đẹp dáng người yểu điệu, uyển chuyển bước ra từ tửu lầu.
Nhiều người xem vây quanh bên ngoài đều ngây người nhìn.
- Đây chính là bà chủ của Thao Thiết lầu Diệu Nhất Nương sao? Trời ạ Thật đẹp quá! Phu nhân của ta mà đẹp như vậy thì một ngày phải ta phải chơi tám lượt
- Đồ nhà ngươi Gì mà tám lượt mỗi lượt phải ba lần ấy chứ.- Ha ha ha, huynh đài, tục ngữ nói mắng người không vạch yếu điểm mà.
- Nghe nói bà chủ của Thao Thiết lầu trước nay rất thần bí, gần như không lộ diện, xem ra vẫn là Hứa Thập công tử thể diện đủ lớn.
- Ta lại cảm thấy thể diện của Sở công tử mới lớn.
- Phải đó, Hứa Thập công tử thường tới đây ăn, nào có thấy Diệu Nhất Nương ra mặt, Sở công tử vừa tới, Diệu Nhất Nương liền xuất hiện, xem ra vẫn là thể diện của Sở công tử lớn.Người xem xung quanh xì xào bàn tán, trong đó có mấy người sau khi gặp Sở Mặc, mặt có chút biến sắc, sau đó không nói không rằng quay người luồn lách qua đám đông.
Bên này Sở Mặc nhìn thấy Diệu Nhất Nương, nét mặt liền lộ vẻ tươi cười:
- Tỉ tỉ, lại gặp nhau rồi.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, vẻ mừng rỡ từ tận đáy lòng lộ rõ trên khuôn mặt:
- Chàng đã về rồi, thật tốt quá!- Ai ya, ta nói hai người các ngươi, có thể nào đừng liếc mắt đưa tình trước mặt ta không, nàng là người của ta đó. Lẽ nào nàng muốn cặp kè bên ngoài nữa sao?
Hứa Nhị Phù trừng mắt nhìn hai người, sau đó tức giận nhìn Sở Mặc:
- Việc ngươi đá vào mông ta đợi chút sẽ tính sổ với ngươi, nhưng giờ ta phải nói rõ với ngươi trước, vợ bạn không được động tới.
- Cặp kè cái đầu nhà ngươi. Hứa Nhị Phù, nếu ngươi còn dám nói xằng nói cuội, cẩn thận lão nương xé xác nhà ngươi.
Thoáng một ánh nhìn thách thức phát ra từ đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương, Hứa Nhị Phù đang làu bàu, liền hạ giọng lẩm bẩm:
- Với ông chủ mà còn dữ như vậy, sau này ai dám hỏi cưới nàng nữa?
- Ta gả được cho ai thì liên quan gì ngươi?
Diệu Nhất Nương trợn mắt nhìn, tiếp đó dẫn theo hai người họ đi lên tầng cao nhất của tửu lầu.
Thao Thiết lầu có năm tầng, ở Viêm Hoàng Thành có thể coi là một trong những công trình tương đối cao rồi, tầng năm đương nhiên là tầng có tầm nhìn bao quát nhất.
Ngày thường, trừ khi là nhân vật có địa vị cao quý ra, nếu không cơbản đều không đủ tư cách để bước vào tầng năm dùng bữa.
Trước đây không phải không có kẻ vì chuyện này mà sinh sự, cảm thấy một tửu lầu nhỏ như vậy lại dám phách lối khoa trương, đặt ra quy tắc cho các quan lão gia đây? Quả thực không muốn sống nữa rồi.
Kết quả, bất kỳ kẻ nào tới đây gây rối, rốt cuộc đều bị hù dọa tới mức tè ra quần, ngoan ngoãn nhận lỗi. Sau này, dần dần cũng không còn ai dám tới sinh sự nữa.
Quy tắc của Thao Thiết lầu cũng dần dần hình thành trong quá trình như vậy. Người có địa vị thế nào thì có vị trí như thế. Điểm này nay đãtrở thành nhận thức chung. Và cái quy định này ở cả Viêm Hoàng Thành cũng chỉ Thao Thiết lầu mới có.
Nơi khác muốn bắt chước, kết quả không được mấy ngày thì ông chủ liền bị thay người khác Muốn đặt ra quy định cho các quan lão gia đây, đúng là muốn chết mà.
Về bối cảnh của Thao Thiết lầu, không ít người từng đồn đoán, sau cùng cũng có chút tin tức truyền ra, nói rằng Thao Thiết lầu có đại môn phái chống lưng. Đặc biệt là bà chủ Diệu Nhất Nương, nghe nói là do môn phái phái đến.Sau đó, không còn ai dám tùy tiện điều tra về Thao Thiết lầu nữa.
Môn phái!
Hai chữ này cũng đủ rồi.
Trong năm tầng của Thao Thiết lầu có một gian ngày thường cho dù là Thân Vương đến cũng không mở.
Gian phòng này bên ngoài thoạt nhìn thì không lớn, cũng không bắt mắt, nhưng rất ít người biết rằng gian phòng này chỉ dành riêng cho Sở Mặc và Hứa Phù Phù.Bên ngoài không lớn nhưng bên trong lại có một Động Thiên. Bất kỳ đồ vật gì bày biện bên trong đều là đồ cổ thật, có giá liên thành. Tùy tiện một bức họa trên tường thôi cũng đều là danh tác của các thế hệ đại sư. Nếu là người hiểu về nghệ thuật nhất định sẽ sợ tới run người, cũng tức chết đi được, cho rằng chủ nhân của nơi này đúng là điên rồi, đem những bảo vật tùy tiện bày ra ở chỗ như vậy.
Diệu Nhất Nương dẫn hai người vào tận phía trong, trước một chiếc bàn cổ, mời hai người vào, nhìn khuôn mặt xám xịt của Hứa Nhị Phù, không nhịn được cười khúc khích:
- Sao thế? Không cho được tiền đi à?Hứa Nhị Phù liếc mắt, phồng mũi:
- Đã biết còn hỏi?
- Muốn ta nói à, hai thiếu gia nhà ngươi thật ngang bướng Một kẻ thì liều mạng cho tiền, một kẻ thì sống chết không nhận. Thật ra theo ta thấy thì chàng quá nhàn rỗi rồi.
Sau khi Diệu Nhất Nương nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho hai gã rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, chăm chú ngắm nhìn, dò xét Sở Mặc một hồi, Diệu Nhất Nương bỗng kinh ngạc:
- Nửa năm không gặp, Sở thiếu gia dường như đã thay đổi rất nhiều.- Hắn thay đổi cái gì chứ! Nàng thử nói xem, bọn ta nhàn rỗi thế nào nào?
Hứa Nhị Phù nổi giận, trợn mắt nhìn, hắn ta sẽ không thừa nhận chính hắn cũng vừa mới cho rằng Sở Mặc đã thay đổi.
Diệu Nhất Nương chậm rãi nói:
- Hai chàng có phải là huynh đệ không?
Chương112: Diệu Nhất Nương (2)
Hứa Nhị Phù bĩu môi nói:
- Nói thừa, đương nhiên là huynh đệ.
Sở Mặc cười nói:
- Mặc dù hắn hơi ngốc một chú, nhưng lại là huynh đệ duy nhất của ta ở Viêm Hoàng Thành.
Trong mắt Hứa Nhị Phù lộ ra vẻ cảm kích, con cháu của cao quan, kết bạn dễ, nhưng có huynh đệ khó.
- Vậy, trong hai chàng có một người cần giúp đõ, người kia có ngồi yên không quan tâm không?
Diệu Nhất Nương lại hỏi.
- Đương nhiên không.
Hai người đồng thanh trả lời.Hứa Nhị Phù có chút bực mình nói:
- Lúc Sở Tiểu Hắc gặp chuyện, ta đang ở phương Nam nghe phụ thân giáo huấn, đợi khi ta nghe được tin này, Sở Tiểu Hắc đã bị ép phải rời khỏi Viêm Hoàng Thành. Tên khốn Hạ Kiệt bị trúng một cước của Sở Tiểu Hắc mà thành thái giám, cả ngày trốn chui trốn lủi trong nhà làm rùa rụt cổ, mấy lần ta đã muốn dạy cho hắn một bài học mà đều không tìm được cơ hội. Sau này ta bị gia gia mắng cho một trận, nói ta rảnh việc nên tự tìm rắc rối, nhưng trong lòng ta thật sự không thoải mái.
Sau đó, mắt Hứa Nhị Phù đỏ sọc lên, về việc đó, hắn luôn cho rằng mình có chút hổ thẹn với huynh đệ, nếu không cũng không tới mức vừa nghe nói Sở Mặc trở về, liền lập tức tới tận nhà để đưa tiền.Ai ngờ lại bị Sở Mặc cự tuyệt, khiến cho Hứa Nhị Phù cảm thấy có chút tự ái.
- Giữa hai chúng ta còn cần phải giải thích như vậy sao?
Sở Mặc liếc nhìn Hứa Nhị Phù, cũng có chút cảm động nói:
- Là do ngươi không hiểu ta, hay do ta không hiểu ngươi?
Diệu Nhất Nương ngồi bên, hào hứng nhìn hai thiếu niên thiên tài của Viêm Hoàng Thành, cười nói:
- Xem kìa, hai đại thiếu gia các người đạo lý gì cũng đều hiểu cả mà còn gây sự nữa, thật khiến cho người ta chê cười, đây chẳng phải vì nhàn rỗi quá sao? Xem ra người hòa giải như ta đây cũng là kẻ thừa, thôivậy, các chàng tiếp tục trò chuyện đi, thiếp đi chuẩn bị rượu thịt cho hai vị đại gia các chàng.
- Một chút nữa lại đây uống với ta một chén nha phu nhân!
Vèo!
Diệu Nhất Nương đã bước tới cửa, tiện tay quơ lấy một chiếc bình hoa ném thẳng về hướng Hứa Nhị Phù.
- Mẹ kiếp!
Hứa Nhị Phù vội chộp lấy bình hoa, hãi tới mức toát cả mồ hôi, kinhhãi nói:
- Đây là đồ sứ ba trăm năm trước ở trong Cung, quăng vỡ rồi có mang nàng đi bán cũng không đủ tiền bồi thường đâu!
- Hứ!
Diệu Nhất Nương hứ một tiếng, thờ ơ không thèm để ý tới hắn, quay người bước đi.
- Người phụ nữ này đúng là một yêu tinh có gai mà!
Hứa Nhị Phù mê mẩn ngoái nhìn về phía cửa phòng.
- Ngươi đúng là ti tiện mà.Sở Mặc chốt lại một câu vô cùng đúng.
- Không ti tiện thì ta còn có thể làm được gì?
Hứa Nhị Phù trợn mắt nói:
- Không lẽ lại giống gia gia, phụ thân và đám bá bá, thúc thúc của ta đều ra lăn lộn quan trường sao? Thế chẳng phải muốn buồn bực chết ta sao? Cả ngày đấu đá với đám người nhàm chán, bọn họ lại còn hừng hực khí thế chiến đấu, đúng là một đám người ngu ngốc.
-
Sở Mặc mặt mày u ám. Một câu chửi của tên tiểu tử này đã mắng tất thảy thân nhân của chính hắn.- Phải rồi, gia gia của ngươi giờ đã là Thủ Phụ chưa?
Sở Mặc nhìn Hứa Nhị Phù hỏi.
- Ừm, lão già khốn kiếp Hạ Kinh rốt cuộc cũng phải nhường lại vị trí đó rồi, đương nhiên gia gia của ta sẽ thay thế.
Mặc dù Hứa Nhị Phù miệng nói không thích người nhà làm quan, nhưng việc gia gia của hắn trở thành Thủ Phụ, hắn vẫn cảm thấy tự hào.
Đó là vị trí có quyền lực làm khuynh đảo cả Triều đình, vị trí của trọng thần mà người ta vẫn nói trong truyền thuyết.
Đích thị là dưới một người, trên vạn người!Khắp cả vùng Đại Hạ này, có được quyền lực chí cao vô thượng, nhiều khi đến cả Hoàng Thượng cũng phải nghe theo những ý kiến của Thủ Phụ.
- Đây là một việc tốt.
Sở Mặc gật đầu, cảm thấy vui thay cho huynh đệ của hắn.
Quan hệ giữa hắn và Hứa gia vô cùng thân thiết, hai gã từ thuở nhỏ đã thường hay chơi chung một chỗ, khi không ở quân doanh thì Sở Mặc thường ở lại Hứa gia. Lão gia tử nhà họ Hứa chính là Thủ Phụ đương triều Hứa Trung Lương hiện nay rất quý mến Sở Mặc, hơn nữa ông còn cảm thấy Sở Mặc là một người tài có thể dạy dỗ được. Mỗi lần giáohuấn tôn tử, ông cũng đều lấy Sở Mặc làm ví dụ.
Hứa Nhị Phù có thể tinh thông những kinh văn điển tịch của chư tử bách gia, không phải không có liên quan tới Sở Mặc, nếu không tên tiểu tử này chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian ra để tán tỉnh phụ nữ.
- Ai da, cũng khó nói đấy là việc tốt hay việc xấu, khi gia gia không làm Thủ Phụ, mỗi ngày gần như đều về nhà đúng giờ, từ khi đảm nhiệm chức Thủ Phụ Hài thường xuyên ba tới năm ngày không thấy bóng dáng đâu. Tóc cũng bạc nhiều, áp lực lớn, thật không hiểu là vì cái gì, hoài bão chính trị thực sự quan trọng như vậy sao?Sở Mặc vừa cười vừa lắc đầu:
- Ta cũng không hiểu lắm, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó có lẽ là theo đuổi cả đời của họ.
- Nói về việc đó đi, huynh tính thế nào rồi?
Hứa Nhị Phù nhìn Sở Mặc:
- Qua chuyện của Hạ Kiệt, ta nghĩ huynh có thể đã nghĩ thông rồi.
- Phải, quyền lực thực sự rất quan trọng. Nhưng là huynh hay ta đều tốt cả, chúng ta đều không muốn lăn lộn quan trường giống như phụ thân và các huynh đệ của huynh, cả ngày ủ mưu đấu đá phát mệt. Cho nên chúng ta chỉ có thể xây dựng một thế lực ngầm của chính chúng ta.Sở Mặc nhẹ nhàng nói:
- Chỉ mong không khiến cho Hoàng Thượng nghi kỵ là tốt rồi.
- Mẹ kiếp! Hoàng Thượng biết được mà không nghi kỵ sao?
Hứa Nhị Phù trợn mắt:
- Tôn tử của Thủ Phụ đương triều và tôn tử của một vị quyền cao chức trọng, là tướng quân có tiếng nói trong quân doanh, cùng nhau xây dựng một tổ chức ngầm, nếu huynh là Hoàng Thượng, huynh có sợ không?
- Vậy đừng để Hoàng Thượng biết.
Sở Mặc dường như hạ quyết tâm, chằm chằm nhìn Hứa Nhị Phù:
- Hay là Diệu Nhất Nương?
Hứa Nhị Phù mím môi vài lần:
- Cần thì huynh đi mà nói, ta không dám, nếu ta nói với nàng ấy Nàng sẽ đem ta xé thành từng mảnh nhỏ mất.
Người ngoài sẽ không ngờ tới việc hai thiếu gia quý tộc gia thế hiển hách, nhìn qua ngoại trừ tuổi trẻ thông minh có tài ra, dường như cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng trên thực tế, sức của hai người hợp lại sẽ khiến cho cả Viêm Hoàng Thành phải cảm thấy run sợ.
Rất nhanh, Diệu Nhất Nương đã quay lại, bưng lên một khay lớn, mang mấy đĩa thức nhắm tinh xảo bày lên bàn. Lại lấy ra một bình rượu ngon nóng hổi, đặt ở giữa hai người rồi nói:
- Hai vị hãy từ từ mà dùng, thiếp thân còn có chuyện phải làm.
- Đợi đã!
Hứa Nhị Phù liền nói nhanh.
Chương113: Chuyện năm đó (1)
- Hừ?
Ánh mắt Diệu Nhất Nương lạnh lẽo liếc Hứa Nhị Phù một cái, lãnh đạm nói:
- Lại muốn đùa giỡn ta nữa à?
Hứa Nhị Phù rụt cổ lại, nhìn thoáng qua món đồ sứ ba trăm năm mà mới vừa rồi hắn thuận tay đặt ở trên bệ cửa sổ, khóe miệng co giật nói:
- Sở Tiểu Hắc có chuyện muốn nói với ngươi.
- Hả?Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Ngươi rốt cục đã nghĩ thông suốt? Ngươi đồng ý thu ta làm thị nữ rồi hả?
-... Sở Mặc mặt mày xám đen, lấy tay bưng mặt, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi lại nghĩ đâu đâu vậy?
Hứa Nhị Phù ở bên cạnh đầy vẻ ghen tị:
- Ta nói... Diệu tỷ tỷ à, ngươi không nên như vậy chứ? Năm đó cứu người cũng có ta nữa mà! Cũng có ta đó! Nhưng vì cái gì mà cho tới nay ngươi chỉ muốn báo đáp Sở Tiểu Hắc? Đây là đạo lý gì chứ? Quả thực là không có thiên lý mà!
Diệu Nhất Nương nhìn lướt qua Hứa Nhị Phù, sau đó chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, một làn hương thơm liền theo sau bay đến. Sở Mặc vẫn bất động thanh sắc, xê dịch ra ngoài cửa sổ.
Diệu Nhất Nương vẻ mặt thương tâm:
- Ngươi xem, hiện tại ngươi đã biết tại sao?- Đây không phải ti tiện sao...
Hứa Nhị Phù nhịn không được hai mắt trắng dã:
- Ngươi yêu mến hắn là vì hắn vẫn tránh né ngươi à? Như vậy ngươi mới có cảm tình sao? Tốt lắm, vậy ngày mai Hứa đại gia cũng sẽ rời xa ngươi!
- Cầu còn không được, vô cùng cảm kích!
Diệu Nhất Nương liền nói.-...
Hứa Nhị Phù tức giận sôi máu, cầm lấy bầu rượu, rót cho mình một chén, uống một hớp rồi nói:
- Ta đã nhìn ra, ngươi chính là không thích ta. Ai, ngươi bỏ qua một soái ca ngọc thụ lâm phong như ta, mà đi tìm Sở Tiểu Hắc khó coi như vậy, thật sự là thương tâm mà!
Diệu Nhất Nương cười duyên một tiếng, không để ý tới hắn, quay mặt sang Sở Mặc, đôi mắt đẹp dừng ở trên mặt hắn:
- Không phải là chuyện này sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Tỷ tỷ, ngươi vốn là truyền nhân của môn phái, thân phận cao quý, sao phải tự làm khổ mình như vậy? Ta cũng đã nói, năm đó ta cứu ngươi chỉ là vừa hay gặp lúc thôi, cũng chưa từng nghĩ tới ngươi phải báo đáp thế nào. Nhiều năm qua ngươi giúp chúng ta đã quá nhiều! Không có ngươi, Thao Thiết lầu cũng không có hôm nay. Không có ngươi, năm đó ta trốn cũng không thoát khỏi Viêm Hoàng Thành. Lúc đó Hứa Nhị Phù không có ở đây, ông nội ta cũng không có, cũng chỉ có ngươi giúp ta.- Cho nên, nghiêm khắc mà nói, ta cứu ngươi một lần, ngươi cũng đã cứu ta một lần, giữa chúng ta, sớm đã huề nhau. Nên bây giờ dù tỷ tỷ muốn rời khỏi đây, ta với Nhị Phù cũng không thể nói gì.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, mỉm cười nói:
- Tỷ thích cái bộ dạng nghiêm trang này của ngươi.
Phốc!
Hứa Nhị Phù ở bên cạnh vừa mới ăn một miếng thức ăn, thiếu chút nữa là phun ra, căm tức nhìn Diệu Nhất Nương:
- Ta xem như đã nhìn ra, hai người các ngươi căn bản chính là một đôi gian phu dâm phụ! Nói xong, lại đảo mắt nhìn Sở Mặc:
- Sở Tiểu Hắc, Hứa đại gia đã nhìn lầm ngươi rồi, hoa gì ngươi cũng muốn hái sao? Ngươi không biết rằng đây là một đóa hoa già đời à! Cái trò đùa lạt mềm buộc chặt này thật là hay.
Sở Mặc thản nhiên liếc Hứa Nhị Phù một cái:
- Nói chính sự đi.- Ách...
Hứa Nhị Phù bị lời nói của Sở Mặc gạt phăng. Gã liền ủ rũ, vẻ mặt ai oán mà nói:
- Quên đi, ai, mất đi môt lão bà, liền ít đi một người. Hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, ta còn có thể nói gì đây?
Lúc này Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc chăm chú:
- Có chuyện gì cần ta làm vậy, ngươi cứ nói thẳng với ta là được. Dù cho ngươi không thừa nhận ta là thị nữ của ngươi, nhưng trong suy nghĩcủa ta, ngươi chính là thiếu gia của ta.
- Còn ta thì sao?
Hứa Nhị Phù nhìn Diệu Nhất Nương đầy vẻ mong chờ.
- Ngươi là huynh đệ của thiếu gia ta, cũng là lão bản của ta.
Diệu Nhất Nương nhìn Hứa Nhị Phù cười tủm tỉm.
- Cho ta cái thùng, ta muốn hộc máu!Hứa Nhị Phù hai mắt trợn ngược lẩm bẩm nói.
Sở Mặc lười để ý tới hai người, hắn nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Ta muốn thành lập một thế lực cho mình!
- Ừ?
Đôi mắt Diệu Nhất Nương lóe sáng, nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói tiếp:
- Sau khi thế lực này phát triển, ta hy vọng nó sẽ làm cho ta nhiều chuyện! Nhưng giai đoạn hiện tại, ta chỉ cần nó có thể cung cấp cho ta những thông tin tình báo.
Diệu Nhất Nương có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Ngươi như thế nào lại nghĩ thông suốt? Không sợ khiến cho gia gia của ngươi thêm phiền toái à? Ai nha! Ai nha! Đại thiếu gia của ta à, cái này thật không dễ dàng gì. Chuyện này ngươi đã nghĩ thông suốt, còn chuyện thu ta làm thị nữ...
- Ta có thể không đề cập đến chuyện kia được không?Sở Mặc đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Được, ngài là thiếu gia, ngài cứ định đoạt!
Diệu Nhất Nương dường như rất vui vẻ, khuôn mặt tươi cười:
- Ngài nói đi, muốn cho ta làm cái gì?
- Ta nghĩ... để ngươi phụ trách chuyện này.
Sở Mặc nói:
- Dù sao, thân phận của ta với Nhị Phù... không thích hợp xuất đầu lộ diện để làm chuyện này.
Diệu Nhất Nương ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Được, cái này không thành vấn đề, tuy nhiên, ta cũng có một chuyện.
Sở Mặc đáng thương mong ngóng nhìn Diệu Nhất Nương:
- Chỉ cần không phải chuyện làm thị nữ cho ta là được...Diệu Nhất Nương cười khúc khích, liếc nhìn Sở Mặc, sẵng giọng:
- Đương nhiên không phải là chuyện kia! Chuyện ta muốn biết là ngươi muốn đem cái thế lực này... phát triển tới mức độ nào? Cứ nói thẳng đi, dã tâm của ngươi là gì? Lật đổ vương quyền? Hay là muốn làm Ám Dạ quân vương (ông vua trong bóng tối)?
- Lật đổ vương quyền? Không, ta không muốn chuyện này. Nhưng, thành lập một thế lực cường đại, trở thành Ám Dạ quân vương... Điều này thì có!
Sở Mặc thong thả lên tiếng, từng chữ từng câu nói đều có một cỗ khíchất khó tả từ trên người của hắn phát ra.
Mà ngay cả người đối diện với hắn là Hứa Nhị Phù, cũng nhịn không được mà ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Thằng này... đã thay đổi thật rồi!
Đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương lại lóe lên tia sáng kỳ dị, nàng mỉm cười nói:
- Xem ra, hơn nửa năm này, ngươi chắc chắn là đã trải qua rất nhiều chuyện! Tâm tính cũng sinh ra chuyển biến trọng đại. Tuy nhiên, tathích!
Sở Mặc trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười khổ: Tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể biết trong nửa năm qua, ta đã trải qua những cái gì?
Tiểu Vũ vì ta mới biến mất trên đời này. Tuy rằng người làm cho nàng tan biến đã chết, nhưng nguyên do là vì Đại Tề!
Đại Tề là cái gì? Đại Tề là một trong những bá chủ của đại lục Thanh Long!
Chương114: Chuyện năm đó (2)
Thực lực của Đại Tề hoàn toàn không thua kém đế quốc cường đạinhư Đại Hạ!
Hắn tuy không cùng Đại Tề trực tiếp giao chiến, nhưng đôi bên chính là tử thù!
Sở Mặc cũng không cảm thấy thân phận của hắn có thể giấu kín. Một ngày nào đó, Đại Tề sẽ biết người phá hủy những bố trí trong suốt hai mươi năm, phá vỡ kế hoạch lâu dài của bọn họ lại chính là tôn tử của một danh tướng Đại Hạ.
Đến lúc đó, bọn hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?Trước giờ Sở Mặc cũng không có tính ngồi chờ người ta đến đánh, thực chất hắn luôn tâm huyết và kiêu ngạo, cho nên người thường căn bản không thể lý giải được.
- Ta cảm thấy chuyện này có thể làm được!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, sau đó liếc nhìn Hứa Nhị Phù:
- Có hai vị đại thiếu gia tọa trấn, ta tin tưởng... làm được chuyện này không khó!
- Chuyện cụ thể, lúc trở về ta sẽ nói thúc thúc cụt tay tới tìm ngươi.Trong tay hắn có nhiều chiến sĩ tinh nhuệ đã rời bỏ quân ngũ. Những chiến sĩ này, độ trung thành thì khỏi nói, thân thủ cũng bất phàm, có thể làm nòng cốt căn bản lúc ban đầu cho thế lực của chúng ta.
Diệu Nhất Nương gật gật đầu:
- Rất tốt!
Hứa Nhị Phù bỗng nhiên nói:
- Nếu chỉ có vậy, ta cảm thấy Thao Thiết lầu của chúng ta, cũng nên bắt đầu khuếch trương phạm vi lớn! Nó chẳng những có thể kiếm tiềncho chúng ta, mà còn có thể che giấu giúp chúng ta.
- Đúng vậy, chỉ có điều... có đủ tiền để làm không?
Sở Mặc nhớ tới nguyên thạch của mình mà lòng cảm thấy rất bi thương.
- Hiện tại, tiền của chúng ta dù có mở hơn mười chi nhánh cũng dư dả.
Diệu Nhất Nương cười nói:
- Hai vị đại thiếu gia chính là hai vị chưởng quầy phủi tay, đem việc kinh doanh ném này cho ta. Mà hỏi cũng không thèm hỏi một câu, nếu ta có tâm, e rằng hiện tại chỉ sợ đã thành một trong những nữ nhân giàu có nhất Đại Hạ rồi!
- Hắc hắc, chúng ta đều là người một nhà, tại sao phải xa lạ như vậy? Tính tình của Hứa Nhị Phù chính là có chết cũng muốn chiếm tiện nghi người khác.
Diệu Nhất Nương trừng mắt nhìn Hứa Nhị Phù, nói:
- Ngươi ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho ta! Bằng không lão nương không ngại đem ngươi ném ra cửa sổ.
- Làm gì dữ vậy, ta cũng không phải là có ý kia...
Hứa Nhị Phù yếu ớt giải thích.
Diệu Nhất Nương cầm lấy bầu rượu, rót cho Sở Mặc trước, sau đó rót cho Hứa Nhị Phù, cuối cùng mới rót cho mình một ly đầy. Nâng chén rượu lên nhìn hai người, có chút xúc động nói:
- Nói thật, tuy rằng thiếp thân lớn tuổi hơn hai vị thiếu gia không ít,nhưng cái này mệnh này là các ngươi cho ta! Cho nên, chuyện của các ngươi, chính là chuyện của Diệu Nhất Nương ta, hai vị thiếu gia yên tâm, chuyện này Nhất Nương nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Nói xong, Diệu Nhất Nương cầm trong tay chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sở Mặc và Hứa Nhị Phù liếc mắt nhìn nhau, cũng uống cạn rượu trong tay.
Hứa Nhị Phù nói:
- Tiểu hắc ca nói rất đúng, chuyện năm đó là hai chúng ta vừa hay gặp đúng lúc thôi. Gặp được, dĩ nhiên là dù thế nào cũng phải làm.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hứa Nhị Phù còn nói thêm:
- Huống chi tỷ tỷ còn đẹp như vậy!
-...
Sở Mặc và Diệu Nhất Nương mặt mày xám đen, không nói gì nhìnHứa Nhị Phù.
- Khụ khụ... Ý của ta là, cho dù người khác gặp chuyện như vậy, ta cũng sẽ không làm ngơ.
Hứa Nhị Phù chột dạ giải thích.
Sở Mặc nhìn vành mắt ửng đỏ của Diệu Nhất Nương, nhớ lại những sự tình phát sinh năm đó.
Nói đến Diệu Nhất Nương, phải nói về chuyện bốn năm trước.Năm đó, Sở Mặc và Hứa Nhị Phù, đều chỉ có chín tuổi.
Nếu ở một gia đình bình thường thì chín tuổi chỉ là hai nhóc con thò lò nước mũi. Nhưng hai người này, vào thời điểm chín tuổi, cũng đã làm ra rất nhiều chuyện mà ngay cả người trưởng thành không theo kịp.
Đúng vậy, vào năm đó, Hứa Nhị Phù chuộc thân cho vị Thanh quan nhân nổi tiếng nhất ở thanh lâu lớn nhất trong Viêm Hoàng Thành.
Bởi vì chuyện này, Hứa Nhị Phù lúc ấy cũng gặp nhiều áp lực tương đối lớn, chẳng những áp lực đến từ gia đình, mà còn có đến từ các nơi khác. Tòa thanh lâu kia có thể trở thành thanh lâu lớn nhất Viêm HoàngThành, người đứng phía rõ ràng cũng không tầm thường. Thậm chí có truyền thuyết còn cho rằng ông trùm giấu mặt đứng phía sau thanh lâu lại chính là thân vương Hạ Kinh.
Nhưng Sở Mặc và Hứa Nhị Phù đều biết rằng đây không phải là truyền thuyết.
Một tòa thanh lâu để bồi dưỡng ra một Thanh quan nhân, ít nhất cũng phải mất bảy tám năm thậm chí là mười mấy năm. Quá trình này cần tiêu hao vô số tài lực và tâm huyết mới có thể nuôi dưỡng được tới một Thanh quan nhân ưu tú.Vị Thanh quan nhân kia là nổi tiếng nhất... Phải tiêu hao bao nhiêu tâm huyết và tài lực, lại càng không cần phải nói.
Mặc dù như thế, đối với một thanh lâu cao cấp nhất mà nói, ngược lại cũng không phải không bồi thường nổi một vị Thanh quan nhân nổi tiếng nhất.
Cái gọi là nổi tiếng nhất, cũng là nắm đi ra đấy. Đi rồi một, tái nắm một thì ra là rồi. Nhưng này lỗ hổng nhất mở, như vậy ngày sau, lại có giống Hứa Nhị Phù loại này cao nhất quan lại con cháu đến yếu nhân, cái này thanh lâu đã có thể thảm rôi.Phỏng chừng không dùng được vài năm, phải trực tiếp đóng cửa.
Cho nên nhà thanh lâu kia cũng liều chết chống lại, và vừa đấm vừa xoa, tìm rất nhiều quan hệ, cầu Hứa Nhị Phù buông tha cho Thanh quan nhân kia.
Nhưng một lần này, người ủng hộ Hứa Nhị Phù mang Thanh quan nhân đó nhất... Cũng là Sở Mặc!
Bởi vì lúc ấy, Hứa Nhị Phù nếu không mang cô nương kia đi, kết cục của nàng... Sẽ cực kỳ thê thảm!Thanh quan nhân của Thanh lâu, trên lý luận mà nói, là chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Các nàng từng người đều có được tài nghệ không tầm thường, cầm kỳ thi họa thêu may nữ công, mọi thứ tinh thông.
Nổi tiếng nhất chính là cái gì, đương nhiên tài nghệ tốt nhất cũng chính là cái đó.
Nhưng việc không bán thân... Kỳ thật cũng chỉ là dừng lại ở trên lý luận, nếu thật bị đại nhân vật có quyền thế coi trọng, chỉ bán nghệ... vậy chính là một tầng giấy mỏng manh, đâm một cái liền PHÁ...!
Lúc ấy nhìn trúng Thanh quan nhân kia đấy, không là người khác,đúng là Đại Hạ Quốc đương triều nội các Thủ Phụ, ngoại trừ Hoàng thượng, chính là người nam nhân có quyền thế nhất kia Hạ Kinh!
Nghe nói chuyện này hình như cũng không to tát gì, văn nhân đi dạo thanh lâu đó là chuyện phong nhã.
Tuy Hạ kinh gần sáu mươi, nhưng bảo dưỡng lại rất tốt, cả người đầy khí chất nho nhã. Cộng thêm khí chất của người thượng vị quyền cao chức trọng, đủ hấp dẫn vô số cô gái sà vào lòng lão.
Người ta là vương gia, Thủ phụ nội các, muốn sủng hạnh một thanh quan nhân thanh lâu, nói ra chẳng khác gì là may mắn bằng trời của thanh quan nhân đó.
Chương115: Những chuyện xưa (1)
Chuyện này cũng hoàn toàn không tới lượt Hứa Nhị Phù và Sở Mặc xen vào.
Nhưng trong giới thượng lưu Đại Hạ, lại lưu truyền một bí văn. Tuy Hạ Kinh là vị cực nhân thần, lại là Thân vương, nhưng lại có một sở thích vô cùng biến thái! Đó chính là thích hành hạ đến chết tiểu cô nương trẻ tuổi mỹ miều.
Bí văn này thậm chí đã không phải là bí văn, mà là chuyện có thật… sự thật đẫm máu!
Vì mấy năm nay trong thanh lâu cao cấp trong Viêm Hoàng Thành, gần như mỗi năm đều có mấy thanh quan nhân xinh đẹp, đột nhiên mai danh ẩn tính, biến mất không thấy, giống như trước nay chưa từng xuất hiện.
Vừa mới đầu rất nhiều người cảm thấy có thể là được đại nhân vật chuộc thân, trở thành ngoại phòng hay là thiếp thất.
Nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt, dần dần, vẫn truyền ra một tin đồn làm người ta chấn khiếp: Thân vương Hạ Kinh, lúc trẻ vì dung tục quá độ, sau khi sinh hạ con trai Hạ Kiệt không bao lâu thì đã không thể giao hợp nữa.
Một đại nhân vật quyền thế ngập trời như vậy, muốn nữ nhân thế nào mà không có? Không nói bên ngoài, giai nhân tuyệt sắc trong phủ nhiều không đếm xuể, không thể giao hợp… quả thật là trừng phạt lớn nhất mà ông trời dành cho lão!
Là một nam nhân, loại chuyện này quả thật là sỉ nhục lớn nhất! Càng đừng nói còn là một Thân vương.
Cho nên ngay từ đầu, Hạ Kinh khắp nơi tìm kiếm danh y, trong nhà không biết tích lũy bao nhiêu các loại dược liệu cực phẩm, nguyên dược tuyệt đỉnh. Nhưng tất cả cái này… cũng không có tác dụng gì.
Cả người trên dưới ngoại trừ chỗ đó ra…. chỗ nào cũng có thể cứng, còn chỗ đó thì không.
Loại chuyện này đối với một nam nhân mà nói quả thật là tra tấn và sỉ nhục rất lớn. Trong thời gian ngắn ngủi thì không sao, nhưng thời gian dài ai có thể chịu nổi.
Vì thế ở trong lòng nam nhân có thân phận địa vị vô cùng tôn kính ở Đại Hạ này bắt đầu biến thái.
Vừa mới bắt đầu, đầu tiên là tra tấn những nữ nhân trong phủ mình, tra tấn đến phát điên, chết cũng không ít, sau đó chuyện này mới truyền ra ngoài.
Thế là Hạ Kinh chuyển mục tiêu đến những thanh quan nhân xinh đẹp trong thanh lâu cao cấp trong Viêm Hoàng Thành!
Những nữ nhân đó không ai là không tuyệt sắc nhân gian, tài mạo song toàn, nhưng không có địa vị gì. Cho dù chết cũng sẽ không có người dám chạy đến trước mặt Hạ Kinh lão giơ cao chính nghĩa.
Đáng sợ hơn là mức độ biến thái của Hạ Kinh lớn dần theo tuổi tác của lão, dũ phát nghiêm trọng!
Ban đầu, những nữ nhân đó ở trong tay lão thỉnh thoảng còn có thể sống sót. Nhưng về sau nữ nhân phàm bị lão dẫn đi, không có một ai có thể sống sót xuất hiện trước thế gian.
Cả Đại Hạ ngoại trừ Hoàng thượng có ai dám gõ nhịp vị Thân vương này? Lại có mấy người dám chạy tới trước mặt Hoàng thượng cáo trạng?
Cho nên Hạ Kinh trước giờ đều là vô pháp vô thiên như vậy, không kiêng nể gì.
Lần đầu tiên nhìn thấy thanh quan nhân đó Hạ Kinh giật nãy mình, cảm thấy đây quả thật chính là tiên nữ trên trời, lúc đó liền động tâm tư. Nhưng lão rất rõ tật xấu của mình, cô gái này một khi tới tay lão, nhất định là sống không nổi.
Thế là lão vẫn khống chế, ráng nhịn. Dù sao một thanh quan nhân như vậy, có thể mang đến lợi ích rất lớn cho thanh lâu nhà mình. Hơn nữa nếu lão động đến người của thanh lâu nhà mình, cũng chẳng khác nào phá hoại quy củ.
Sau này còn có ai… dám làm thanh quan nhân của thanh lâu này? Thậm chí ngay cả ông chủ thanh lâu cũng vì vậy mà nảy sinh oán hận với lão.
Lão quyền cao chức trọng ai cũng không sợ, không sai. Nhưng lão cũng cần có người làm ăn kiếm tiền cho lão. Tóm lại không thể đắc tội tất cả người bên dưới.
Nhưng về sau, cuối cùng lão có chút nhịn không được. Sau một lần uống say, trong vô ý nhìn ánh mắt của thanh quan đó, tràn đầy.
Người khác không có chú ý đến, nhưng bản thân thanh quan nhân đó lại nhìn thấy rất rõ. Nhớ đến những lời đồn ngày thường mình nghe thấy, nhất thời sợ hồn bay phách tán.
Đi tìm ông chủ khóc lóc kể lể, ông chủ lại nói nàng đa tâm. Vì Thân vương đại nhân chính là ông chủ đích thực của nhà mình, sao có thể động đến cây hái ra tiền nhà mình?
Trùng hợp là, lúc đó Hứa Nhị Phù đúng lúc trốn ra khỏi nhà, lần đầu tiên chạy đi thanh lâu uống rượu. Sau khi tới thanh lâu này chỉ tên gọi họ, muốn thanh quan nhân đẹp nhất đến hầu hạ y.
Kết quả vừa nhìn thấy mỹ nữ tỷ tỷ tuyệt sắc thế gian yểu điệu giống như tiên nữ đôi mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc. Hứa Nhị Phù tất nhiên phải hỏi rõ, có phải xem thường tiểu gia không? Khinh thường tiểu gia tuổi tác còn nhỏ? Nên buồn phiền khóc?
Thế là thanh quan nhân đang trong lòng trần đầy sợ hãi và buồn khổ, sau khi biết được thân phận thật sự của Hứa Nhị Phù, cũng không quan tâm Hứa Nhị Phù là tiểu hài tử rắm to, nói ra hết thảy tất cả mọi chuyện với Hứa Nhị Phù. Sau đó khóc bù lu bù loa, nói thà tự vẫn chết, cũng không chịu bị tra tấn chết.
Hứa Nhị Phù vừa nhìn liền thích tuyệt sắc nhân gian, nào có thể trơ mắt nhìn nàng ngọc nát hương tàn. Tại chỗ vỗ ngực, nói nhất định có thể cứu nàng ra ngoài.
Sau đó, sau này mới có câu chuyện công tử 9 tuổi chuộc thân cho thanh quan nhân má hồng 16 tuổi ở Viêm Hoàng Thành.
Chuyện này quả thật Sở Mặc cũng có tham dự, nhưng đều là âm thầm vạch ra kế hoạch. Tập hợp thế lực và thủ đoạn của hai đại công tử, cuối cùng làm xong chuyện này.
Ông chủ thanh lâu đó ồn ào rất lâu, Hạ Kinh trong lòng cũng tức giận tím mặt, nghe nói đập vỡ không ít cổ vật có giá trị. Nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, còn có thể thế nào? Lão đường đường là Thân vương, Thủ phụ đương triều, chẳng lẽ phải tính toán với đứa cháu của Thứ phủ?
Cho dù đi nói với Hứa Trung Lương, không chừng lão già nhất định cũng trước mặt nói một câu: Trẻ con càn quấy, mềm lòng nhìn thấy con gái lưu lạc phong trần.
Nói như vậy, Hạ Kinh còn có thể nói gì?
Cho nên, tại sao Hứa Sơn đùng đùng nổi giận từ phía Nam chạy về, hung hăng nện Hứa Nhị Phù một trận, sau đó thầm đồng ý chuyện này? Sau khi biết được chân tướng, y cũng không quen nhìn sở thích biến thái của Thân vương Hạ Kinh!
Tuy bên ngoài hung dữ trừ phạt con trai một trận, nhưng sâu tận trong lòng, lại âm thầm khen ngợi việc làm của con!
Có thể làm lão khốn khiếp Hạ Kinh đó chịu ngậm câm, còn cướp đi thanh quan nhân đẹp nhất từ thanh lâu dưới danh nghĩa của lão… cái này quả thật là chuyện đáng được chúc mừng!
Đương nhiên, làm cha sẽ không giáo dục con trai mình như vậy. Cho nên Hứa Nhị Phù vẫn bị đánh một trận.
Hứa Nhị Phù chưa kịp ra vẻ thì Sở Mặc loáng cái đã đứng vòng ra phía sau, một cước đá vào mông hắn, khiến hắn bay vèo một cái. Ngã đau điếng người, hắn nổi giận bò dậy, muốn liều mạng với Sở Mặc:
- Sở Tiểu Hắc, ngươi rất thích hạ độc thủ, đánh lén! Ta liều mạng với ngươi.Nhưng lúc này, trước cửa Thao Thiết lầu đã là một vòng náo nhiệt vây quanh, có người nhận ra thân phận của hai gã, đặc biệt là Sở Mặc, mọi người ai cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Không ngờ, hơn nửa năm trước tên Sở Mặc một chân tung cước đá con trai độc nhất của Hạ Kinh Thân Vương thành thái giám lại dám quay trở lại. Nhất là chuyện sau khi Sở Mặc bỏ đi không bao lâu, Hạ Kinh bị miễn đi chức Thủ phủ Nội các, cũng vì chuyện này mà có thêm vô số những chuyện thần bí.Lúc này, trong tửu lầu, đột nhiên truyền lại một giọng nói dịu dàng:
- Hai vị gia gia, đều là người có thân phận, lại đánh nhau giữa đường như vậy không sợ người ta cười chê sao?
Tiếng nói vừa dịu dàng, vừa ngọt ngào, vừa khiến ngây người, quả thật khiến người ta phải mềm lòng.
Vẻ mặt giận giữ của Hứa Nhị Phù bỗng chốc biến mất, hắn vội vàng phủi hết bụi trên mông, vẻ mặt tươi cười chạy vào cửa tửu lầu:
- Hê hê hê Nương tử, sao nàng lại ra đây?
- Cút đi, tên tiểu tử thối còn chưa đủ lông đủ cánh nhà ngươi, đừnghòng chọc ghẹo lão nương.
Giọng nói thay đổi hẳn, một thiếu phụ dung mạo tuyệt đẹp dáng người yểu điệu, uyển chuyển bước ra từ tửu lầu.
Nhiều người xem vây quanh bên ngoài đều ngây người nhìn.
- Đây chính là bà chủ của Thao Thiết lầu Diệu Nhất Nương sao? Trời ạ Thật đẹp quá! Phu nhân của ta mà đẹp như vậy thì một ngày phải ta phải chơi tám lượt
- Đồ nhà ngươi Gì mà tám lượt mỗi lượt phải ba lần ấy chứ.- Ha ha ha, huynh đài, tục ngữ nói mắng người không vạch yếu điểm mà.
- Nghe nói bà chủ của Thao Thiết lầu trước nay rất thần bí, gần như không lộ diện, xem ra vẫn là Hứa Thập công tử thể diện đủ lớn.
- Ta lại cảm thấy thể diện của Sở công tử mới lớn.
- Phải đó, Hứa Thập công tử thường tới đây ăn, nào có thấy Diệu Nhất Nương ra mặt, Sở công tử vừa tới, Diệu Nhất Nương liền xuất hiện, xem ra vẫn là thể diện của Sở công tử lớn.Người xem xung quanh xì xào bàn tán, trong đó có mấy người sau khi gặp Sở Mặc, mặt có chút biến sắc, sau đó không nói không rằng quay người luồn lách qua đám đông.
Bên này Sở Mặc nhìn thấy Diệu Nhất Nương, nét mặt liền lộ vẻ tươi cười:
- Tỉ tỉ, lại gặp nhau rồi.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, vẻ mừng rỡ từ tận đáy lòng lộ rõ trên khuôn mặt:
- Chàng đã về rồi, thật tốt quá!- Ai ya, ta nói hai người các ngươi, có thể nào đừng liếc mắt đưa tình trước mặt ta không, nàng là người của ta đó. Lẽ nào nàng muốn cặp kè bên ngoài nữa sao?
Hứa Nhị Phù trừng mắt nhìn hai người, sau đó tức giận nhìn Sở Mặc:
- Việc ngươi đá vào mông ta đợi chút sẽ tính sổ với ngươi, nhưng giờ ta phải nói rõ với ngươi trước, vợ bạn không được động tới.
- Cặp kè cái đầu nhà ngươi. Hứa Nhị Phù, nếu ngươi còn dám nói xằng nói cuội, cẩn thận lão nương xé xác nhà ngươi.
Thoáng một ánh nhìn thách thức phát ra từ đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương, Hứa Nhị Phù đang làu bàu, liền hạ giọng lẩm bẩm:
- Với ông chủ mà còn dữ như vậy, sau này ai dám hỏi cưới nàng nữa?
- Ta gả được cho ai thì liên quan gì ngươi?
Diệu Nhất Nương trợn mắt nhìn, tiếp đó dẫn theo hai người họ đi lên tầng cao nhất của tửu lầu.
Thao Thiết lầu có năm tầng, ở Viêm Hoàng Thành có thể coi là một trong những công trình tương đối cao rồi, tầng năm đương nhiên là tầng có tầm nhìn bao quát nhất.
Ngày thường, trừ khi là nhân vật có địa vị cao quý ra, nếu không cơbản đều không đủ tư cách để bước vào tầng năm dùng bữa.
Trước đây không phải không có kẻ vì chuyện này mà sinh sự, cảm thấy một tửu lầu nhỏ như vậy lại dám phách lối khoa trương, đặt ra quy tắc cho các quan lão gia đây? Quả thực không muốn sống nữa rồi.
Kết quả, bất kỳ kẻ nào tới đây gây rối, rốt cuộc đều bị hù dọa tới mức tè ra quần, ngoan ngoãn nhận lỗi. Sau này, dần dần cũng không còn ai dám tới sinh sự nữa.
Quy tắc của Thao Thiết lầu cũng dần dần hình thành trong quá trình như vậy. Người có địa vị thế nào thì có vị trí như thế. Điểm này nay đãtrở thành nhận thức chung. Và cái quy định này ở cả Viêm Hoàng Thành cũng chỉ Thao Thiết lầu mới có.
Nơi khác muốn bắt chước, kết quả không được mấy ngày thì ông chủ liền bị thay người khác Muốn đặt ra quy định cho các quan lão gia đây, đúng là muốn chết mà.
Về bối cảnh của Thao Thiết lầu, không ít người từng đồn đoán, sau cùng cũng có chút tin tức truyền ra, nói rằng Thao Thiết lầu có đại môn phái chống lưng. Đặc biệt là bà chủ Diệu Nhất Nương, nghe nói là do môn phái phái đến.Sau đó, không còn ai dám tùy tiện điều tra về Thao Thiết lầu nữa.
Môn phái!
Hai chữ này cũng đủ rồi.
Trong năm tầng của Thao Thiết lầu có một gian ngày thường cho dù là Thân Vương đến cũng không mở.
Gian phòng này bên ngoài thoạt nhìn thì không lớn, cũng không bắt mắt, nhưng rất ít người biết rằng gian phòng này chỉ dành riêng cho Sở Mặc và Hứa Phù Phù.Bên ngoài không lớn nhưng bên trong lại có một Động Thiên. Bất kỳ đồ vật gì bày biện bên trong đều là đồ cổ thật, có giá liên thành. Tùy tiện một bức họa trên tường thôi cũng đều là danh tác của các thế hệ đại sư. Nếu là người hiểu về nghệ thuật nhất định sẽ sợ tới run người, cũng tức chết đi được, cho rằng chủ nhân của nơi này đúng là điên rồi, đem những bảo vật tùy tiện bày ra ở chỗ như vậy.
Diệu Nhất Nương dẫn hai người vào tận phía trong, trước một chiếc bàn cổ, mời hai người vào, nhìn khuôn mặt xám xịt của Hứa Nhị Phù, không nhịn được cười khúc khích:
- Sao thế? Không cho được tiền đi à?Hứa Nhị Phù liếc mắt, phồng mũi:
- Đã biết còn hỏi?
- Muốn ta nói à, hai thiếu gia nhà ngươi thật ngang bướng Một kẻ thì liều mạng cho tiền, một kẻ thì sống chết không nhận. Thật ra theo ta thấy thì chàng quá nhàn rỗi rồi.
Sau khi Diệu Nhất Nương nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho hai gã rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, chăm chú ngắm nhìn, dò xét Sở Mặc một hồi, Diệu Nhất Nương bỗng kinh ngạc:
- Nửa năm không gặp, Sở thiếu gia dường như đã thay đổi rất nhiều.- Hắn thay đổi cái gì chứ! Nàng thử nói xem, bọn ta nhàn rỗi thế nào nào?
Hứa Nhị Phù nổi giận, trợn mắt nhìn, hắn ta sẽ không thừa nhận chính hắn cũng vừa mới cho rằng Sở Mặc đã thay đổi.
Diệu Nhất Nương chậm rãi nói:
- Hai chàng có phải là huynh đệ không?
Chương112: Diệu Nhất Nương (2)
Hứa Nhị Phù bĩu môi nói:
- Nói thừa, đương nhiên là huynh đệ.
Sở Mặc cười nói:
- Mặc dù hắn hơi ngốc một chú, nhưng lại là huynh đệ duy nhất của ta ở Viêm Hoàng Thành.
Trong mắt Hứa Nhị Phù lộ ra vẻ cảm kích, con cháu của cao quan, kết bạn dễ, nhưng có huynh đệ khó.
- Vậy, trong hai chàng có một người cần giúp đõ, người kia có ngồi yên không quan tâm không?
Diệu Nhất Nương lại hỏi.
- Đương nhiên không.
Hai người đồng thanh trả lời.Hứa Nhị Phù có chút bực mình nói:
- Lúc Sở Tiểu Hắc gặp chuyện, ta đang ở phương Nam nghe phụ thân giáo huấn, đợi khi ta nghe được tin này, Sở Tiểu Hắc đã bị ép phải rời khỏi Viêm Hoàng Thành. Tên khốn Hạ Kiệt bị trúng một cước của Sở Tiểu Hắc mà thành thái giám, cả ngày trốn chui trốn lủi trong nhà làm rùa rụt cổ, mấy lần ta đã muốn dạy cho hắn một bài học mà đều không tìm được cơ hội. Sau này ta bị gia gia mắng cho một trận, nói ta rảnh việc nên tự tìm rắc rối, nhưng trong lòng ta thật sự không thoải mái.
Sau đó, mắt Hứa Nhị Phù đỏ sọc lên, về việc đó, hắn luôn cho rằng mình có chút hổ thẹn với huynh đệ, nếu không cũng không tới mức vừa nghe nói Sở Mặc trở về, liền lập tức tới tận nhà để đưa tiền.Ai ngờ lại bị Sở Mặc cự tuyệt, khiến cho Hứa Nhị Phù cảm thấy có chút tự ái.
- Giữa hai chúng ta còn cần phải giải thích như vậy sao?
Sở Mặc liếc nhìn Hứa Nhị Phù, cũng có chút cảm động nói:
- Là do ngươi không hiểu ta, hay do ta không hiểu ngươi?
Diệu Nhất Nương ngồi bên, hào hứng nhìn hai thiếu niên thiên tài của Viêm Hoàng Thành, cười nói:
- Xem kìa, hai đại thiếu gia các người đạo lý gì cũng đều hiểu cả mà còn gây sự nữa, thật khiến cho người ta chê cười, đây chẳng phải vì nhàn rỗi quá sao? Xem ra người hòa giải như ta đây cũng là kẻ thừa, thôivậy, các chàng tiếp tục trò chuyện đi, thiếp đi chuẩn bị rượu thịt cho hai vị đại gia các chàng.
- Một chút nữa lại đây uống với ta một chén nha phu nhân!
Vèo!
Diệu Nhất Nương đã bước tới cửa, tiện tay quơ lấy một chiếc bình hoa ném thẳng về hướng Hứa Nhị Phù.
- Mẹ kiếp!
Hứa Nhị Phù vội chộp lấy bình hoa, hãi tới mức toát cả mồ hôi, kinhhãi nói:
- Đây là đồ sứ ba trăm năm trước ở trong Cung, quăng vỡ rồi có mang nàng đi bán cũng không đủ tiền bồi thường đâu!
- Hứ!
Diệu Nhất Nương hứ một tiếng, thờ ơ không thèm để ý tới hắn, quay người bước đi.
- Người phụ nữ này đúng là một yêu tinh có gai mà!
Hứa Nhị Phù mê mẩn ngoái nhìn về phía cửa phòng.
- Ngươi đúng là ti tiện mà.Sở Mặc chốt lại một câu vô cùng đúng.
- Không ti tiện thì ta còn có thể làm được gì?
Hứa Nhị Phù trợn mắt nói:
- Không lẽ lại giống gia gia, phụ thân và đám bá bá, thúc thúc của ta đều ra lăn lộn quan trường sao? Thế chẳng phải muốn buồn bực chết ta sao? Cả ngày đấu đá với đám người nhàm chán, bọn họ lại còn hừng hực khí thế chiến đấu, đúng là một đám người ngu ngốc.
-
Sở Mặc mặt mày u ám. Một câu chửi của tên tiểu tử này đã mắng tất thảy thân nhân của chính hắn.- Phải rồi, gia gia của ngươi giờ đã là Thủ Phụ chưa?
Sở Mặc nhìn Hứa Nhị Phù hỏi.
- Ừm, lão già khốn kiếp Hạ Kinh rốt cuộc cũng phải nhường lại vị trí đó rồi, đương nhiên gia gia của ta sẽ thay thế.
Mặc dù Hứa Nhị Phù miệng nói không thích người nhà làm quan, nhưng việc gia gia của hắn trở thành Thủ Phụ, hắn vẫn cảm thấy tự hào.
Đó là vị trí có quyền lực làm khuynh đảo cả Triều đình, vị trí của trọng thần mà người ta vẫn nói trong truyền thuyết.
Đích thị là dưới một người, trên vạn người!Khắp cả vùng Đại Hạ này, có được quyền lực chí cao vô thượng, nhiều khi đến cả Hoàng Thượng cũng phải nghe theo những ý kiến của Thủ Phụ.
- Đây là một việc tốt.
Sở Mặc gật đầu, cảm thấy vui thay cho huynh đệ của hắn.
Quan hệ giữa hắn và Hứa gia vô cùng thân thiết, hai gã từ thuở nhỏ đã thường hay chơi chung một chỗ, khi không ở quân doanh thì Sở Mặc thường ở lại Hứa gia. Lão gia tử nhà họ Hứa chính là Thủ Phụ đương triều Hứa Trung Lương hiện nay rất quý mến Sở Mặc, hơn nữa ông còn cảm thấy Sở Mặc là một người tài có thể dạy dỗ được. Mỗi lần giáohuấn tôn tử, ông cũng đều lấy Sở Mặc làm ví dụ.
Hứa Nhị Phù có thể tinh thông những kinh văn điển tịch của chư tử bách gia, không phải không có liên quan tới Sở Mặc, nếu không tên tiểu tử này chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian ra để tán tỉnh phụ nữ.
- Ai da, cũng khó nói đấy là việc tốt hay việc xấu, khi gia gia không làm Thủ Phụ, mỗi ngày gần như đều về nhà đúng giờ, từ khi đảm nhiệm chức Thủ Phụ Hài thường xuyên ba tới năm ngày không thấy bóng dáng đâu. Tóc cũng bạc nhiều, áp lực lớn, thật không hiểu là vì cái gì, hoài bão chính trị thực sự quan trọng như vậy sao?Sở Mặc vừa cười vừa lắc đầu:
- Ta cũng không hiểu lắm, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó có lẽ là theo đuổi cả đời của họ.
- Nói về việc đó đi, huynh tính thế nào rồi?
Hứa Nhị Phù nhìn Sở Mặc:
- Qua chuyện của Hạ Kiệt, ta nghĩ huynh có thể đã nghĩ thông rồi.
- Phải, quyền lực thực sự rất quan trọng. Nhưng là huynh hay ta đều tốt cả, chúng ta đều không muốn lăn lộn quan trường giống như phụ thân và các huynh đệ của huynh, cả ngày ủ mưu đấu đá phát mệt. Cho nên chúng ta chỉ có thể xây dựng một thế lực ngầm của chính chúng ta.Sở Mặc nhẹ nhàng nói:
- Chỉ mong không khiến cho Hoàng Thượng nghi kỵ là tốt rồi.
- Mẹ kiếp! Hoàng Thượng biết được mà không nghi kỵ sao?
Hứa Nhị Phù trợn mắt:
- Tôn tử của Thủ Phụ đương triều và tôn tử của một vị quyền cao chức trọng, là tướng quân có tiếng nói trong quân doanh, cùng nhau xây dựng một tổ chức ngầm, nếu huynh là Hoàng Thượng, huynh có sợ không?
- Vậy đừng để Hoàng Thượng biết.
Sở Mặc dường như hạ quyết tâm, chằm chằm nhìn Hứa Nhị Phù:
- Hay là Diệu Nhất Nương?
Hứa Nhị Phù mím môi vài lần:
- Cần thì huynh đi mà nói, ta không dám, nếu ta nói với nàng ấy Nàng sẽ đem ta xé thành từng mảnh nhỏ mất.
Người ngoài sẽ không ngờ tới việc hai thiếu gia quý tộc gia thế hiển hách, nhìn qua ngoại trừ tuổi trẻ thông minh có tài ra, dường như cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng trên thực tế, sức của hai người hợp lại sẽ khiến cho cả Viêm Hoàng Thành phải cảm thấy run sợ.
Rất nhanh, Diệu Nhất Nương đã quay lại, bưng lên một khay lớn, mang mấy đĩa thức nhắm tinh xảo bày lên bàn. Lại lấy ra một bình rượu ngon nóng hổi, đặt ở giữa hai người rồi nói:
- Hai vị hãy từ từ mà dùng, thiếp thân còn có chuyện phải làm.
- Đợi đã!
Hứa Nhị Phù liền nói nhanh.
Chương113: Chuyện năm đó (1)
- Hừ?
Ánh mắt Diệu Nhất Nương lạnh lẽo liếc Hứa Nhị Phù một cái, lãnh đạm nói:
- Lại muốn đùa giỡn ta nữa à?
Hứa Nhị Phù rụt cổ lại, nhìn thoáng qua món đồ sứ ba trăm năm mà mới vừa rồi hắn thuận tay đặt ở trên bệ cửa sổ, khóe miệng co giật nói:
- Sở Tiểu Hắc có chuyện muốn nói với ngươi.
- Hả?Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Ngươi rốt cục đã nghĩ thông suốt? Ngươi đồng ý thu ta làm thị nữ rồi hả?
-... Sở Mặc mặt mày xám đen, lấy tay bưng mặt, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi lại nghĩ đâu đâu vậy?
Hứa Nhị Phù ở bên cạnh đầy vẻ ghen tị:
- Ta nói... Diệu tỷ tỷ à, ngươi không nên như vậy chứ? Năm đó cứu người cũng có ta nữa mà! Cũng có ta đó! Nhưng vì cái gì mà cho tới nay ngươi chỉ muốn báo đáp Sở Tiểu Hắc? Đây là đạo lý gì chứ? Quả thực là không có thiên lý mà!
Diệu Nhất Nương nhìn lướt qua Hứa Nhị Phù, sau đó chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, một làn hương thơm liền theo sau bay đến. Sở Mặc vẫn bất động thanh sắc, xê dịch ra ngoài cửa sổ.
Diệu Nhất Nương vẻ mặt thương tâm:
- Ngươi xem, hiện tại ngươi đã biết tại sao?- Đây không phải ti tiện sao...
Hứa Nhị Phù nhịn không được hai mắt trắng dã:
- Ngươi yêu mến hắn là vì hắn vẫn tránh né ngươi à? Như vậy ngươi mới có cảm tình sao? Tốt lắm, vậy ngày mai Hứa đại gia cũng sẽ rời xa ngươi!
- Cầu còn không được, vô cùng cảm kích!
Diệu Nhất Nương liền nói.-...
Hứa Nhị Phù tức giận sôi máu, cầm lấy bầu rượu, rót cho mình một chén, uống một hớp rồi nói:
- Ta đã nhìn ra, ngươi chính là không thích ta. Ai, ngươi bỏ qua một soái ca ngọc thụ lâm phong như ta, mà đi tìm Sở Tiểu Hắc khó coi như vậy, thật sự là thương tâm mà!
Diệu Nhất Nương cười duyên một tiếng, không để ý tới hắn, quay mặt sang Sở Mặc, đôi mắt đẹp dừng ở trên mặt hắn:
- Không phải là chuyện này sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Tỷ tỷ, ngươi vốn là truyền nhân của môn phái, thân phận cao quý, sao phải tự làm khổ mình như vậy? Ta cũng đã nói, năm đó ta cứu ngươi chỉ là vừa hay gặp lúc thôi, cũng chưa từng nghĩ tới ngươi phải báo đáp thế nào. Nhiều năm qua ngươi giúp chúng ta đã quá nhiều! Không có ngươi, Thao Thiết lầu cũng không có hôm nay. Không có ngươi, năm đó ta trốn cũng không thoát khỏi Viêm Hoàng Thành. Lúc đó Hứa Nhị Phù không có ở đây, ông nội ta cũng không có, cũng chỉ có ngươi giúp ta.- Cho nên, nghiêm khắc mà nói, ta cứu ngươi một lần, ngươi cũng đã cứu ta một lần, giữa chúng ta, sớm đã huề nhau. Nên bây giờ dù tỷ tỷ muốn rời khỏi đây, ta với Nhị Phù cũng không thể nói gì.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, mỉm cười nói:
- Tỷ thích cái bộ dạng nghiêm trang này của ngươi.
Phốc!
Hứa Nhị Phù ở bên cạnh vừa mới ăn một miếng thức ăn, thiếu chút nữa là phun ra, căm tức nhìn Diệu Nhất Nương:
- Ta xem như đã nhìn ra, hai người các ngươi căn bản chính là một đôi gian phu dâm phụ! Nói xong, lại đảo mắt nhìn Sở Mặc:
- Sở Tiểu Hắc, Hứa đại gia đã nhìn lầm ngươi rồi, hoa gì ngươi cũng muốn hái sao? Ngươi không biết rằng đây là một đóa hoa già đời à! Cái trò đùa lạt mềm buộc chặt này thật là hay.
Sở Mặc thản nhiên liếc Hứa Nhị Phù một cái:
- Nói chính sự đi.- Ách...
Hứa Nhị Phù bị lời nói của Sở Mặc gạt phăng. Gã liền ủ rũ, vẻ mặt ai oán mà nói:
- Quên đi, ai, mất đi môt lão bà, liền ít đi một người. Hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, ta còn có thể nói gì đây?
Lúc này Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc chăm chú:
- Có chuyện gì cần ta làm vậy, ngươi cứ nói thẳng với ta là được. Dù cho ngươi không thừa nhận ta là thị nữ của ngươi, nhưng trong suy nghĩcủa ta, ngươi chính là thiếu gia của ta.
- Còn ta thì sao?
Hứa Nhị Phù nhìn Diệu Nhất Nương đầy vẻ mong chờ.
- Ngươi là huynh đệ của thiếu gia ta, cũng là lão bản của ta.
Diệu Nhất Nương nhìn Hứa Nhị Phù cười tủm tỉm.
- Cho ta cái thùng, ta muốn hộc máu!Hứa Nhị Phù hai mắt trợn ngược lẩm bẩm nói.
Sở Mặc lười để ý tới hai người, hắn nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Ta muốn thành lập một thế lực cho mình!
- Ừ?
Đôi mắt Diệu Nhất Nương lóe sáng, nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói tiếp:
- Sau khi thế lực này phát triển, ta hy vọng nó sẽ làm cho ta nhiều chuyện! Nhưng giai đoạn hiện tại, ta chỉ cần nó có thể cung cấp cho ta những thông tin tình báo.
Diệu Nhất Nương có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Ngươi như thế nào lại nghĩ thông suốt? Không sợ khiến cho gia gia của ngươi thêm phiền toái à? Ai nha! Ai nha! Đại thiếu gia của ta à, cái này thật không dễ dàng gì. Chuyện này ngươi đã nghĩ thông suốt, còn chuyện thu ta làm thị nữ...
- Ta có thể không đề cập đến chuyện kia được không?Sở Mặc đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Được, ngài là thiếu gia, ngài cứ định đoạt!
Diệu Nhất Nương dường như rất vui vẻ, khuôn mặt tươi cười:
- Ngài nói đi, muốn cho ta làm cái gì?
- Ta nghĩ... để ngươi phụ trách chuyện này.
Sở Mặc nói:
- Dù sao, thân phận của ta với Nhị Phù... không thích hợp xuất đầu lộ diện để làm chuyện này.
Diệu Nhất Nương ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Được, cái này không thành vấn đề, tuy nhiên, ta cũng có một chuyện.
Sở Mặc đáng thương mong ngóng nhìn Diệu Nhất Nương:
- Chỉ cần không phải chuyện làm thị nữ cho ta là được...Diệu Nhất Nương cười khúc khích, liếc nhìn Sở Mặc, sẵng giọng:
- Đương nhiên không phải là chuyện kia! Chuyện ta muốn biết là ngươi muốn đem cái thế lực này... phát triển tới mức độ nào? Cứ nói thẳng đi, dã tâm của ngươi là gì? Lật đổ vương quyền? Hay là muốn làm Ám Dạ quân vương (ông vua trong bóng tối)?
- Lật đổ vương quyền? Không, ta không muốn chuyện này. Nhưng, thành lập một thế lực cường đại, trở thành Ám Dạ quân vương... Điều này thì có!
Sở Mặc thong thả lên tiếng, từng chữ từng câu nói đều có một cỗ khíchất khó tả từ trên người của hắn phát ra.
Mà ngay cả người đối diện với hắn là Hứa Nhị Phù, cũng nhịn không được mà ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Thằng này... đã thay đổi thật rồi!
Đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương lại lóe lên tia sáng kỳ dị, nàng mỉm cười nói:
- Xem ra, hơn nửa năm này, ngươi chắc chắn là đã trải qua rất nhiều chuyện! Tâm tính cũng sinh ra chuyển biến trọng đại. Tuy nhiên, tathích!
Sở Mặc trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười khổ: Tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể biết trong nửa năm qua, ta đã trải qua những cái gì?
Tiểu Vũ vì ta mới biến mất trên đời này. Tuy rằng người làm cho nàng tan biến đã chết, nhưng nguyên do là vì Đại Tề!
Đại Tề là cái gì? Đại Tề là một trong những bá chủ của đại lục Thanh Long!
Chương114: Chuyện năm đó (2)
Thực lực của Đại Tề hoàn toàn không thua kém đế quốc cường đạinhư Đại Hạ!
Hắn tuy không cùng Đại Tề trực tiếp giao chiến, nhưng đôi bên chính là tử thù!
Sở Mặc cũng không cảm thấy thân phận của hắn có thể giấu kín. Một ngày nào đó, Đại Tề sẽ biết người phá hủy những bố trí trong suốt hai mươi năm, phá vỡ kế hoạch lâu dài của bọn họ lại chính là tôn tử của một danh tướng Đại Hạ.
Đến lúc đó, bọn hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?Trước giờ Sở Mặc cũng không có tính ngồi chờ người ta đến đánh, thực chất hắn luôn tâm huyết và kiêu ngạo, cho nên người thường căn bản không thể lý giải được.
- Ta cảm thấy chuyện này có thể làm được!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, sau đó liếc nhìn Hứa Nhị Phù:
- Có hai vị đại thiếu gia tọa trấn, ta tin tưởng... làm được chuyện này không khó!
- Chuyện cụ thể, lúc trở về ta sẽ nói thúc thúc cụt tay tới tìm ngươi.Trong tay hắn có nhiều chiến sĩ tinh nhuệ đã rời bỏ quân ngũ. Những chiến sĩ này, độ trung thành thì khỏi nói, thân thủ cũng bất phàm, có thể làm nòng cốt căn bản lúc ban đầu cho thế lực của chúng ta.
Diệu Nhất Nương gật gật đầu:
- Rất tốt!
Hứa Nhị Phù bỗng nhiên nói:
- Nếu chỉ có vậy, ta cảm thấy Thao Thiết lầu của chúng ta, cũng nên bắt đầu khuếch trương phạm vi lớn! Nó chẳng những có thể kiếm tiềncho chúng ta, mà còn có thể che giấu giúp chúng ta.
- Đúng vậy, chỉ có điều... có đủ tiền để làm không?
Sở Mặc nhớ tới nguyên thạch của mình mà lòng cảm thấy rất bi thương.
- Hiện tại, tiền của chúng ta dù có mở hơn mười chi nhánh cũng dư dả.
Diệu Nhất Nương cười nói:
- Hai vị đại thiếu gia chính là hai vị chưởng quầy phủi tay, đem việc kinh doanh ném này cho ta. Mà hỏi cũng không thèm hỏi một câu, nếu ta có tâm, e rằng hiện tại chỉ sợ đã thành một trong những nữ nhân giàu có nhất Đại Hạ rồi!
- Hắc hắc, chúng ta đều là người một nhà, tại sao phải xa lạ như vậy? Tính tình của Hứa Nhị Phù chính là có chết cũng muốn chiếm tiện nghi người khác.
Diệu Nhất Nương trừng mắt nhìn Hứa Nhị Phù, nói:
- Ngươi ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho ta! Bằng không lão nương không ngại đem ngươi ném ra cửa sổ.
- Làm gì dữ vậy, ta cũng không phải là có ý kia...
Hứa Nhị Phù yếu ớt giải thích.
Diệu Nhất Nương cầm lấy bầu rượu, rót cho Sở Mặc trước, sau đó rót cho Hứa Nhị Phù, cuối cùng mới rót cho mình một ly đầy. Nâng chén rượu lên nhìn hai người, có chút xúc động nói:
- Nói thật, tuy rằng thiếp thân lớn tuổi hơn hai vị thiếu gia không ít,nhưng cái này mệnh này là các ngươi cho ta! Cho nên, chuyện của các ngươi, chính là chuyện của Diệu Nhất Nương ta, hai vị thiếu gia yên tâm, chuyện này Nhất Nương nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Nói xong, Diệu Nhất Nương cầm trong tay chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sở Mặc và Hứa Nhị Phù liếc mắt nhìn nhau, cũng uống cạn rượu trong tay.
Hứa Nhị Phù nói:
- Tiểu hắc ca nói rất đúng, chuyện năm đó là hai chúng ta vừa hay gặp đúng lúc thôi. Gặp được, dĩ nhiên là dù thế nào cũng phải làm.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hứa Nhị Phù còn nói thêm:
- Huống chi tỷ tỷ còn đẹp như vậy!
-...
Sở Mặc và Diệu Nhất Nương mặt mày xám đen, không nói gì nhìnHứa Nhị Phù.
- Khụ khụ... Ý của ta là, cho dù người khác gặp chuyện như vậy, ta cũng sẽ không làm ngơ.
Hứa Nhị Phù chột dạ giải thích.
Sở Mặc nhìn vành mắt ửng đỏ của Diệu Nhất Nương, nhớ lại những sự tình phát sinh năm đó.
Nói đến Diệu Nhất Nương, phải nói về chuyện bốn năm trước.Năm đó, Sở Mặc và Hứa Nhị Phù, đều chỉ có chín tuổi.
Nếu ở một gia đình bình thường thì chín tuổi chỉ là hai nhóc con thò lò nước mũi. Nhưng hai người này, vào thời điểm chín tuổi, cũng đã làm ra rất nhiều chuyện mà ngay cả người trưởng thành không theo kịp.
Đúng vậy, vào năm đó, Hứa Nhị Phù chuộc thân cho vị Thanh quan nhân nổi tiếng nhất ở thanh lâu lớn nhất trong Viêm Hoàng Thành.
Bởi vì chuyện này, Hứa Nhị Phù lúc ấy cũng gặp nhiều áp lực tương đối lớn, chẳng những áp lực đến từ gia đình, mà còn có đến từ các nơi khác. Tòa thanh lâu kia có thể trở thành thanh lâu lớn nhất Viêm HoàngThành, người đứng phía rõ ràng cũng không tầm thường. Thậm chí có truyền thuyết còn cho rằng ông trùm giấu mặt đứng phía sau thanh lâu lại chính là thân vương Hạ Kinh.
Nhưng Sở Mặc và Hứa Nhị Phù đều biết rằng đây không phải là truyền thuyết.
Một tòa thanh lâu để bồi dưỡng ra một Thanh quan nhân, ít nhất cũng phải mất bảy tám năm thậm chí là mười mấy năm. Quá trình này cần tiêu hao vô số tài lực và tâm huyết mới có thể nuôi dưỡng được tới một Thanh quan nhân ưu tú.Vị Thanh quan nhân kia là nổi tiếng nhất... Phải tiêu hao bao nhiêu tâm huyết và tài lực, lại càng không cần phải nói.
Mặc dù như thế, đối với một thanh lâu cao cấp nhất mà nói, ngược lại cũng không phải không bồi thường nổi một vị Thanh quan nhân nổi tiếng nhất.
Cái gọi là nổi tiếng nhất, cũng là nắm đi ra đấy. Đi rồi một, tái nắm một thì ra là rồi. Nhưng này lỗ hổng nhất mở, như vậy ngày sau, lại có giống Hứa Nhị Phù loại này cao nhất quan lại con cháu đến yếu nhân, cái này thanh lâu đã có thể thảm rôi.Phỏng chừng không dùng được vài năm, phải trực tiếp đóng cửa.
Cho nên nhà thanh lâu kia cũng liều chết chống lại, và vừa đấm vừa xoa, tìm rất nhiều quan hệ, cầu Hứa Nhị Phù buông tha cho Thanh quan nhân kia.
Nhưng một lần này, người ủng hộ Hứa Nhị Phù mang Thanh quan nhân đó nhất... Cũng là Sở Mặc!
Bởi vì lúc ấy, Hứa Nhị Phù nếu không mang cô nương kia đi, kết cục của nàng... Sẽ cực kỳ thê thảm!Thanh quan nhân của Thanh lâu, trên lý luận mà nói, là chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Các nàng từng người đều có được tài nghệ không tầm thường, cầm kỳ thi họa thêu may nữ công, mọi thứ tinh thông.
Nổi tiếng nhất chính là cái gì, đương nhiên tài nghệ tốt nhất cũng chính là cái đó.
Nhưng việc không bán thân... Kỳ thật cũng chỉ là dừng lại ở trên lý luận, nếu thật bị đại nhân vật có quyền thế coi trọng, chỉ bán nghệ... vậy chính là một tầng giấy mỏng manh, đâm một cái liền PHÁ...!
Lúc ấy nhìn trúng Thanh quan nhân kia đấy, không là người khác,đúng là Đại Hạ Quốc đương triều nội các Thủ Phụ, ngoại trừ Hoàng thượng, chính là người nam nhân có quyền thế nhất kia Hạ Kinh!
Nghe nói chuyện này hình như cũng không to tát gì, văn nhân đi dạo thanh lâu đó là chuyện phong nhã.
Tuy Hạ kinh gần sáu mươi, nhưng bảo dưỡng lại rất tốt, cả người đầy khí chất nho nhã. Cộng thêm khí chất của người thượng vị quyền cao chức trọng, đủ hấp dẫn vô số cô gái sà vào lòng lão.
Người ta là vương gia, Thủ phụ nội các, muốn sủng hạnh một thanh quan nhân thanh lâu, nói ra chẳng khác gì là may mắn bằng trời của thanh quan nhân đó.
Chương115: Những chuyện xưa (1)
Chuyện này cũng hoàn toàn không tới lượt Hứa Nhị Phù và Sở Mặc xen vào.
Nhưng trong giới thượng lưu Đại Hạ, lại lưu truyền một bí văn. Tuy Hạ Kinh là vị cực nhân thần, lại là Thân vương, nhưng lại có một sở thích vô cùng biến thái! Đó chính là thích hành hạ đến chết tiểu cô nương trẻ tuổi mỹ miều.
Bí văn này thậm chí đã không phải là bí văn, mà là chuyện có thật… sự thật đẫm máu!
Vì mấy năm nay trong thanh lâu cao cấp trong Viêm Hoàng Thành, gần như mỗi năm đều có mấy thanh quan nhân xinh đẹp, đột nhiên mai danh ẩn tính, biến mất không thấy, giống như trước nay chưa từng xuất hiện.
Vừa mới đầu rất nhiều người cảm thấy có thể là được đại nhân vật chuộc thân, trở thành ngoại phòng hay là thiếp thất.
Nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt, dần dần, vẫn truyền ra một tin đồn làm người ta chấn khiếp: Thân vương Hạ Kinh, lúc trẻ vì dung tục quá độ, sau khi sinh hạ con trai Hạ Kiệt không bao lâu thì đã không thể giao hợp nữa.
Một đại nhân vật quyền thế ngập trời như vậy, muốn nữ nhân thế nào mà không có? Không nói bên ngoài, giai nhân tuyệt sắc trong phủ nhiều không đếm xuể, không thể giao hợp… quả thật là trừng phạt lớn nhất mà ông trời dành cho lão!
Là một nam nhân, loại chuyện này quả thật là sỉ nhục lớn nhất! Càng đừng nói còn là một Thân vương.
Cho nên ngay từ đầu, Hạ Kinh khắp nơi tìm kiếm danh y, trong nhà không biết tích lũy bao nhiêu các loại dược liệu cực phẩm, nguyên dược tuyệt đỉnh. Nhưng tất cả cái này… cũng không có tác dụng gì.
Cả người trên dưới ngoại trừ chỗ đó ra…. chỗ nào cũng có thể cứng, còn chỗ đó thì không.
Loại chuyện này đối với một nam nhân mà nói quả thật là tra tấn và sỉ nhục rất lớn. Trong thời gian ngắn ngủi thì không sao, nhưng thời gian dài ai có thể chịu nổi.
Vì thế ở trong lòng nam nhân có thân phận địa vị vô cùng tôn kính ở Đại Hạ này bắt đầu biến thái.
Vừa mới bắt đầu, đầu tiên là tra tấn những nữ nhân trong phủ mình, tra tấn đến phát điên, chết cũng không ít, sau đó chuyện này mới truyền ra ngoài.
Thế là Hạ Kinh chuyển mục tiêu đến những thanh quan nhân xinh đẹp trong thanh lâu cao cấp trong Viêm Hoàng Thành!
Những nữ nhân đó không ai là không tuyệt sắc nhân gian, tài mạo song toàn, nhưng không có địa vị gì. Cho dù chết cũng sẽ không có người dám chạy đến trước mặt Hạ Kinh lão giơ cao chính nghĩa.
Đáng sợ hơn là mức độ biến thái của Hạ Kinh lớn dần theo tuổi tác của lão, dũ phát nghiêm trọng!
Ban đầu, những nữ nhân đó ở trong tay lão thỉnh thoảng còn có thể sống sót. Nhưng về sau nữ nhân phàm bị lão dẫn đi, không có một ai có thể sống sót xuất hiện trước thế gian.
Cả Đại Hạ ngoại trừ Hoàng thượng có ai dám gõ nhịp vị Thân vương này? Lại có mấy người dám chạy tới trước mặt Hoàng thượng cáo trạng?
Cho nên Hạ Kinh trước giờ đều là vô pháp vô thiên như vậy, không kiêng nể gì.
Lần đầu tiên nhìn thấy thanh quan nhân đó Hạ Kinh giật nãy mình, cảm thấy đây quả thật chính là tiên nữ trên trời, lúc đó liền động tâm tư. Nhưng lão rất rõ tật xấu của mình, cô gái này một khi tới tay lão, nhất định là sống không nổi.
Thế là lão vẫn khống chế, ráng nhịn. Dù sao một thanh quan nhân như vậy, có thể mang đến lợi ích rất lớn cho thanh lâu nhà mình. Hơn nữa nếu lão động đến người của thanh lâu nhà mình, cũng chẳng khác nào phá hoại quy củ.
Sau này còn có ai… dám làm thanh quan nhân của thanh lâu này? Thậm chí ngay cả ông chủ thanh lâu cũng vì vậy mà nảy sinh oán hận với lão.
Lão quyền cao chức trọng ai cũng không sợ, không sai. Nhưng lão cũng cần có người làm ăn kiếm tiền cho lão. Tóm lại không thể đắc tội tất cả người bên dưới.
Nhưng về sau, cuối cùng lão có chút nhịn không được. Sau một lần uống say, trong vô ý nhìn ánh mắt của thanh quan đó, tràn đầy.
Người khác không có chú ý đến, nhưng bản thân thanh quan nhân đó lại nhìn thấy rất rõ. Nhớ đến những lời đồn ngày thường mình nghe thấy, nhất thời sợ hồn bay phách tán.
Đi tìm ông chủ khóc lóc kể lể, ông chủ lại nói nàng đa tâm. Vì Thân vương đại nhân chính là ông chủ đích thực của nhà mình, sao có thể động đến cây hái ra tiền nhà mình?
Trùng hợp là, lúc đó Hứa Nhị Phù đúng lúc trốn ra khỏi nhà, lần đầu tiên chạy đi thanh lâu uống rượu. Sau khi tới thanh lâu này chỉ tên gọi họ, muốn thanh quan nhân đẹp nhất đến hầu hạ y.
Kết quả vừa nhìn thấy mỹ nữ tỷ tỷ tuyệt sắc thế gian yểu điệu giống như tiên nữ đôi mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc. Hứa Nhị Phù tất nhiên phải hỏi rõ, có phải xem thường tiểu gia không? Khinh thường tiểu gia tuổi tác còn nhỏ? Nên buồn phiền khóc?
Thế là thanh quan nhân đang trong lòng trần đầy sợ hãi và buồn khổ, sau khi biết được thân phận thật sự của Hứa Nhị Phù, cũng không quan tâm Hứa Nhị Phù là tiểu hài tử rắm to, nói ra hết thảy tất cả mọi chuyện với Hứa Nhị Phù. Sau đó khóc bù lu bù loa, nói thà tự vẫn chết, cũng không chịu bị tra tấn chết.
Hứa Nhị Phù vừa nhìn liền thích tuyệt sắc nhân gian, nào có thể trơ mắt nhìn nàng ngọc nát hương tàn. Tại chỗ vỗ ngực, nói nhất định có thể cứu nàng ra ngoài.
Sau đó, sau này mới có câu chuyện công tử 9 tuổi chuộc thân cho thanh quan nhân má hồng 16 tuổi ở Viêm Hoàng Thành.
Chuyện này quả thật Sở Mặc cũng có tham dự, nhưng đều là âm thầm vạch ra kế hoạch. Tập hợp thế lực và thủ đoạn của hai đại công tử, cuối cùng làm xong chuyện này.
Ông chủ thanh lâu đó ồn ào rất lâu, Hạ Kinh trong lòng cũng tức giận tím mặt, nghe nói đập vỡ không ít cổ vật có giá trị. Nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, còn có thể thế nào? Lão đường đường là Thân vương, Thủ phụ đương triều, chẳng lẽ phải tính toán với đứa cháu của Thứ phủ?
Cho dù đi nói với Hứa Trung Lương, không chừng lão già nhất định cũng trước mặt nói một câu: Trẻ con càn quấy, mềm lòng nhìn thấy con gái lưu lạc phong trần.
Nói như vậy, Hạ Kinh còn có thể nói gì?
Cho nên, tại sao Hứa Sơn đùng đùng nổi giận từ phía Nam chạy về, hung hăng nện Hứa Nhị Phù một trận, sau đó thầm đồng ý chuyện này? Sau khi biết được chân tướng, y cũng không quen nhìn sở thích biến thái của Thân vương Hạ Kinh!
Tuy bên ngoài hung dữ trừ phạt con trai một trận, nhưng sâu tận trong lòng, lại âm thầm khen ngợi việc làm của con!
Có thể làm lão khốn khiếp Hạ Kinh đó chịu ngậm câm, còn cướp đi thanh quan nhân đẹp nhất từ thanh lâu dưới danh nghĩa của lão… cái này quả thật là chuyện đáng được chúc mừng!
Đương nhiên, làm cha sẽ không giáo dục con trai mình như vậy. Cho nên Hứa Nhị Phù vẫn bị đánh một trận.
Bình luận facebook